1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 24


      “Thiên Thụ, em đâu vậy? luôn… đợi em ở đây.”

      Hạ Thiên Thụ nhìn người đàn ông trước mặt.

      Nho nhã, thanh lịch. Đeo cặp kính gọng vàng, tuy có phần già dặn, từng trải hơn xưa, nhưng so với ta thời trẻ lại có thêm nét chín chắn, chững chạc.

      Thiên Thụ đứng trước mặt ta, nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của ta, ánh mắt hơi di chuyển.

      Tiểu Mạc vẫn đứng cạnh Thiên Thụ, nhìn họ mặt đối mặt, bất giác ra dấu tay hỏi Thiên Thụ là có quen hay .

      Thiên Thụ gật đầu.

      Tiểu Mạc thân thiện chìa tay ra với Đàm Thiên Ân, nhưng ta ngẩn người mà có chút phản ứng nào.

      Đàm Thiên Ân nhìn chàng trai trẻ cùng Thiên Thụ, bắt tay lại.

      Tiểu Mạc hơi ngượng ngùng.

      Thiên Thụ nhìn Đàm Thiên Ân rồi vỗ vai Tiểu Mạc. “Em trước , nhà chị ở ngay gần đây rồi, cảm ơn em đưa chị về.”

      Tiểu Mạc rụt tay lại, đưa đôi mắt trong veo nhìn , sau đó gật đầu, quay người bỏ .

      Ở đó chỉ còn lại Đàm Thiên Ân và Thiên Thụ.

      Kỳ quặc là, Đàm Thiên Ân nhìn theo bóng dáng Tiểu Mạc rời , vẻ mặt có phần vui vẻ lắm.

      “Cậu ta câm à?”, hỏi Thiên Thụ.

      Câu này khiến Thiên Thụ có vẻ bực bội. “Cậu ấy nghe được được, phải là câm gì hết!”

      Đàm Thiên Ân ngờ Thiên Thụ lại có phản ứng như vậy, ta ngớ người ra.

      Thiên Thụ thấy vẻ mặt quái lạ của ta, cũng cảm thấy mình quá xúc động, bất giác mím môi lại.

      Ánh mắt Đàm Thiên Ân luôn di chuyển gương mặt , như thể muốn bỏ qua bất cứ cảm xúc nào, sau đó buồn rầu trong bóng tối, “Thiên Thụ à, biết em sống hạnh phúc. Hôm đó trong văn phòng của Viên Dã, cảm nhận được có vấn đề rất lớn giữa em và ta. Hôm nay còn nhìn thấy em và cậu bé trẻ như thế ở cạnh nhau… Quan hệ hai người có phải rất tệ ? nghe em và Viên Dã chuẩn bị ly hôn?”

      Thiên Thụ đảo mắt, muốn trả lời.

      Đàm Thiên Ân nhìn vẻ mặt của , thở dài nhè . “Thiên Thụ à, biết trong lòng em rất oán hận . Ra nước ngoài ba năm nay, cũng chưa từng vui vẻ. luôn muốn chuyện với em, nên vội đến nhà em tìm em, nhưng em lại có ở đó. đợi em ở đây, luôn… đợi em trở về.”

      ta chậm rãi , giọng bình thản mà thâm tình, như những ngày tháng trước kia khi họ còn ở bên nhau.

      Nhưng câu này lại khiến Thiên Thụ thấy chua xót, tê dại, có cảm giác tên dâng lên.

      Câu này, ràng là câu mà từng trong cuộc hẹn đêm Giáng Sinh. ta bảo nhất định ngồi tàu hỏa về thăm , nhất định cùng đón đêm Giáng Sinh tuyệt đẹp, thế là trong đêm mùa đông lạnh lẽo, hào hứng chạy đến ga tàu đứng đợi ta, từng chuyến từng chuyến tiếp nối, từng chuyến đến nơi, từng đoàn người lũ lượt về nhà… Nhưng ta. Thế là cứ ngốc nghếch, ngô nghê mình đứng đợi… Đợi đến khi bà bác đứng gác ở cổng ra vào cũng đóng cửa nghỉ ngơi, đợi đến khi tay chân tê dại, toàn thân lạnh cóng…

      lao ra ngoài ga, tìm bốt điện thoại công cộng, đút thẻ vào để gọi cho ta, đầu bên kia vẳng đến tiếng nhạc vui vẻ, có cả tiếng người ồn ào và giọng đáp lại rất hưng phấn của ta. “Ồ, Thiên Thụ à! Khoa bọn tổ chức buổi vũ hội đêm Giáng Sinh, em biết là cốt cán trong khoa mà, đương nhiên đâu được, có gọi điện cho dì báo là về được, dì em biết sao?”

      “Thiên Ân, làm gì thế? Mau đến đây nhảy bài với bọn mình !”, trong ống nghe vẳng đến giọng nữ nũng nụi và tiếng nhạc dồn dập.

      cúp máy trước đây, Thiên Thụ, nghỉ đông về gặp nhau nhé!”

      Cạch tút tút tút…

      Điện thoại thế là cúp, cầm ống nghe lạnh ngắt, chỉ thấy cả trái tim mình cũng lạnh băng.

      “Thiên Ân, em vẫn luôn… đợi trở về.”

      chậm rãi, thầm, vào ống nghe điện thoại mà bên kia cúp tự bao giờ.

      muốn để nước mắt rơi xuống, cố gắng ngẩng cao đầu, nhưng lại phát tuyết rơi dày đặc từ lâu… Những bông hoa tuyết ẩm ướt tan gương mặt , biến thành nước mắt lạnh băng…

      Thiên Thụ cắn môi, hít thở hơi.

      Sau đó quay phắt lại, toét miệng cười với Đàm Thiên Ân.

      “Này, Đàm đẹp trai, nếu muốn bù đắp tội lỗi trước kia khi bắt tôi đợi ấy à, chí ít cũng phải chuyên nghiệp chút chứ? Bây giờ phải mùa đông nhưng ít nhất phải thuê đội cứu hỏa làm mưa giả, cho máy thổi gió thổi ra mưa bão, lại thêm thuốc mắt để giả làm nước mắt chứ, vẻ mặt này của thực làm tôi cảm động tí nào! Còn nữa, luôn ở đây đợi tôi… Lẽ nào cả ba ngày nay luôn ngồi trong góc này đợi à? Ba ngày nay ăn cơm? Ba ngày tắm rửa? Ba ngày … hử hử?”

      Bạn Hạ tỏ vẻ kinh ngạc, rồi nhảy bật ra, sau đó dùng tay bịt mũi.

      “Ba ngày ăn cơm cũng gục ngã, nhất định là siêu nhân, ba ngày tắm, tốt thôi, tôi cũng có thể tha thứ cho việc bốc mùi, nhưng ba ngày hử hử?! là siêu nhân trong siêu nhân, là chiến đấu cơ của siêu nhân! Bạn à, ba ngày thải độc là chuyện rất nguy hiểm đó!”

      Đàm Thiên Ân suýt ngất xỉu.

      Thiên Thụ cười rạng rỡ. “Được, làm người tốt được báo đáp, tôi chỉ nhé, năm trăm mét phía trước, rẽ trái trăm mét rồi lại rẽ phải ba mươi mét, sau đó rẽ trái hai mươi centimet nhà hử hử rất sang, bên đó thu phí hợp lý, mà phục vụ miễn chê, nếu ngại mau !”

      Thiên Thụ lương thiện chuẩn bị tư thế sẵn sàng vọt .

      Đàm Thiên Ân vội chụp lấy cánh tay .

      “Thiên Thụ, em đừng !”

      “Tôi phải !” Thiên Thụ quay đầu lại. “Người ta chỉ chỗ thải độc rồi, sao chịu buông tôi ra?”

      “Thiên Thụ! Ngừng ngay suy nghĩ vớ vẩn của em lại, chúng ta chuyện !”, Thiên Ân nắm chặt cánh tay , dù thế nào cũng buông.

      Thiên Thụ vùng vẫy. “Tôi muốn ! Có gì mà …”

      “Đương nhiên phải ! biết bảy năm em đối với …”

      “Á! Người ngoài hành tinh!”, Thiên Thụ bỗng chỉ tay.

      Đàm Thiên Ân lập tức ngớ người.

      Thiên Thụ giãy ra, liền co giò bỏ chạy.

      Đàm Thiên Ân nhảy tới nhéo mạnh tay .

      Thiên Thụ lần này bị đau rồi.

      Đàm Thiên Ân giận giữ quát, “Hạ Thiên Thụ, em người lớn chút !”

      mới phải người lớn đó!”, Thiên Thụ bỗng quay người lại, hét lên với Đàm Thiên Ân như sư tử Hà Đông gầm. “Còn định gì? Còn có gì mà ?! cưới vợ còn tôi cũng lấy chồng, chúng ta cái gì? Nếu lòng muốn chuyện với tôi, từ bốn năm trước rồi, còn đợi gì ngày hôm nay? muốn gì? rằng hối hận vì trước kia đá tôi, hay là rằng bây giờ chúng ta cùng hồng hạnh vượt tường, làm cuộc ngoại tình? Đàm Thiên Ân, muốn tôi cái gì? cái gì mà ? bị điên hả?”

      Đàm Thiên Ân nghe Thiên Thụ gầm lên, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ.

      Hạ Thiên Thụ ta bảy năm, xưa nay đều ngoan ngoãn nghe lời ta, cái gì cũng tuân theo, phàm là lời ta chưa từng phản đối; chỉ cần ta muốn làm chuyện gì làm rất chỉn chu. giống như mẩu giấy note của ta, dù bất cứ chuyện gì cũng có thể ghi nhớ, lúc ta cần tiện tay cầm lấy; lúc ta cần bỏ quên ở đâu đó. Nhưng có ngày bỗng phát ra tờ giấy note đó còn, rồi, lấy chồng rồi… Giấy note của ta trở thành của người khác.

      Trái tim ta có cảm giác khó tả.

      “Thiên Thụ à”, Đàm Thiên Ân thở dài, “ biết có lỗi với em, trước kia em rất sâu đậm…”

      “A, nghe nghe”, Thiên Thụ đưa tay bịt tai.

      muốn nghe.

      sợ nghe thấy rơi nước mắt.

      Ai bảo những nàng ngốc nghếch biết tổn thương? Ai những ngô nghê có chuyện đau lòng? Chỉ là họ giấu tâm vào nơi sâu kín nhất, giữ chặt, cho dù đêm đầu tiên khóc đến mắt sưng húp trong chăn, ngày hôm sau tỉnh dậy, tuyệt đối cũng để ai phát ra chút gì. Có lẽ kiểu mâu thuẫn này rất mệt mỏi, nhưng cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi khổ đau, hà tất phải thêm gánh nặng cho người khác? ai có thể gánh vác nỗi đau thay , ai có thể bảo vệ cho nỗi đau của .

      phải sống vui vẻ, phải cố gắng sống vì những người thương .

      Thế nên đừng với những chuyện xưa cũ, đau lòng lần rồi chưa đủ sao?

      Thấy Đàm Thiên Ân định buông ra, Thiên Thụ chớp mắt, “Thực ra tôi có bí mật muốn với . Tôi ấy à, phải Hạ Thiên Thụ. Tôi là người ngoài hành tinh, tôi xuyên đến đây đấy. là ai tôi nhớ nữa, nên xin tự trọng, tiên sinh à.”

      “Thiên Thụ, em đừng nghịch nữa!”, Đàm Thiên Ân có vẻ giận dữ, “Đừng viện những cái cớ nực cười chỉ có trong tiểu thuyết của em ra để che giấu , thế gian này làm gì có chuyện xuyên ! Cứ xem như em là bé Maika, được chưa?”

      “Ừ, sai, sao Maika gọi tôi về, bye bye tiên sinh.” Thiên Thụ quay lưng .

      Đàm Thiên Ân đến giới hạn. “Hạ Thiên Thụ! Em thà ở cạnh cái tên mặt búng ra sữa bị câm kia, chứ cũng muốn nghe câu nào hay sao?”

      Bước chân Thiên Thụ khựng lại.

      Toàn thân căng cứng.

      Mười giây sau, Hạ Thiên Thụ nổi giận quát Đàm Thiên Ân, “Tiểu Mạc phải người câm! Cậu ấy chỉ mất thính lực! Hơn nữa cậu ấy phải tên mặt búng ra sữa, tôi cũng muốn nghe những chuyện cũ nữa; còn nữa Đàm tiên sinh, phiền hiểu , cho dù tôi ngoại tình cũng thà ở cạnh Tiểu Mạc còn hơn phải gương vỡ lại lành với !”

      Đàm Thiên Ân đờ người.

      Thiên Thụ hét xong, bỗng cảm thấy cơn giận tích tụ trong bao năm cuối cùng phát hết tiết.

      Tuy có chút cảm thương, dường như tuổi trẻ bỏ ra tiêu tan thành mây khói, nhưng… nhưng… nhưng cái gì mà nhưng! Cứ để nó tiêu tan , lẽ nào còn định băn khoăn day dứt vì nó cả đời sao?!

      Thiên Thụ định vỗ tay hoan hô!

      Bỗng, cảm thấy sau tai mình chợt tê tê, mát mát.

      Gần như bất giác quay lại.

      Bỗng nhìn thấy chiếc xe màu đen, dừng ngay sau lưng .

      Cửa xe có tiếng động, bóng dáng cao lớn màu đen từ xe bước xuống. Khí chất cao quý, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn, áp đảo người khác.

      Thiên Thụ bỗng hít hơi khí lạnh.

      phải chứ? Boss… Boss tiên sinh về về về… về rồi sao? Mà lại đúng vào lúc này? Khi định hoan hô, tuyên bố ngoại tình với Tiểu Mạc?

      Bỗng có cảm giác lông toàn thân dựng đứng lên trong tích tắc.

      Chuyện kinh dị hơn còn ở phía sau, khi Boss viên bước xuống xe, cửa bên kia cũng vang lên, mỹ nữ mảnh mai cao ráo, cho dù đêm thu lạnh lẽo vẫn mặc váy lụa tay màu xanh đen, ngoài khoác chiếc áo da cáo trắng muốt, bước xuống xe từ phía bên kia.

      Nhìn thấy Hạ Thiên Thụ và Đàm Thiên Ân, gương mặt trang điểm tinh tế tỉ mỉ của mỹ nữ, xuất nụ cười tuyệt đẹp.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 25


      “Ăn.”

      Giơ thìa lên, múc thìa đầy rồi nhét vào miệng. Đồng Tiểu Vi thấy gò má giật giật.

      “Uống.”

      Đưa tay chụp lấy chai, đổ “òng ọc” vào miệng.

      Đồng Tiểu Vi muốn rớt mắt ra.

      Thấy Hạ Thiên Thụ vừa nhét đầy miệng ớt, lại đổ hũ muối vào miệng – vừa đỏ vừa trắng vừa cay vừa mặn trộn với nhau, là thứ mà con người ăn hay sao?

      Mà Hạ Thiên Thụ lại cứ như thể hồn chu du ở sao Hỏa, hề cảm thấy gì.

      hoàn toàn chìm đắm vào phút giây ở trước ngõ hẻm vào tối qua…

      Chiếc xe màu đen, dáng xe thon dài, sáng bóng tới độ chiếu há hốc miệng, và vẻ mặt lạnh lùng của Boss Viên. đứng đó, ánh mắt liếc nhìn về phía họ, như thể thấy và Đàm Thiên Ân đứng trước hẻm vậy, chỉ chậm rãi tiến đến.

      Đại mỹ nữ từ xe bước xuống, theo mang đôi giày cao gót mảnh mai, trong gió lạnh mà lại để lộ gót chân, đó là đôi xăng-đan dây mảnh màu bạc, lắc lư vòng eo mảnh mai uyển chuyển như lên sàn diễn thời trang, vừa vừa khoác tay Viên Dã, cười tươi. “Kevin à, cho em biết là ở chỗ các lạnh thế này đâu. Làm sao bây giờ, em mặc ít quá.”

      Viên Dã để mặc ta khoác tay, tỏ chút bất mãn, đồng thời còn nhìn Hạ Thiên Thụ đứng trước mặt và lạnh lùng , “Mặc nhiều thế để làm gì?”

      Mỹ nữ lập tức cười tươi, mắt và miệng đều cong thành hình rất đẹp. “Cũng phải nhỉ, trước mặt , em đâu cần mặc nhiều làm gì?”

      Hai câu đó vang lên bên tai Thiên Thụ rất ràng, cùng lúc đó là cảm giác toàn thân cứng đờ.

      Nhưng Boss Viên lại khoác tay đại mỹ nữ đó, im lặng lạnh lùng tiến đến chỗ họ. Bước chân nhàng, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt nhìn thẳng, như thể chỉ là người qua đường vậy.

      bước hai bước ba bước, cho đến khi đứng trước mặt Thiên Thụ.

      Sau đó.

      lướt qua nhau.

      Trái tim Thiên Thụ thót đến cổ họng, nhưng lại cứ thế nhìn và cứ thế qua!

      Đó là thái độ của người làm chồng hay sao? Nhìn thấy vợ mình và người đàn ông khác đứng trước ngõ hẻm bên ngoài nhà, lẽ nào nên nổi giận, đập cho người đàn ông kia trận, hoặc xách lên như túm cổ con gà rồi ném lên giường sau đó tha hồ mà hành hạ dằn vặt như thể con búp bê có đôi mắt vô hồn hay sao…

      Được thôi, tha thứ cho , đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm Đài Loan rồi.

      Nhưng cho dù quan hệ vợ chồng có tệ đến cực điểm khi gặp nhau thế này, trong tình huống này, liệu có nên cùng “Trùng hợp quá em cũng ngoại tình à?” hoặc “À trùng hợp nhỉ, cùng nhau ngoại tình nhé!” ? Như thế mới gọi là lịch và phép tắc, mà lại còn cùng sống dưới mái nhà nữa, đúng chứ?

      Nhưng Boss Viên, Boss Viên khiến người ta sợ hãi ấy, từ cũng chạy ra nước ngoài, về rồi lại chỉ lạnh lùng nhìn , còn bắt cóc đại mỹ nữ về và lướt qua ! ! còn chưa ly hôn mà! ! giờ vẫn là vợ mà!

      Thiên Thụ giận dữ trong cơn đau buồn, tiến lên hai bước, chỉ vào lưng Boss Viên hét lớn, “! Đứng lại! Em có chuyện muốn !”

      Boss Viên và đại mỹ nữ kia lập tức dừng bước.

      Hai người cùng lúc quay lại.

      Thiên Thụ vốn như quả bóng da được bơm đầy hơi, hôm nay cứ lợi dụng cơ hội mà bùng nổ cũng tốt. Kết quả khi Boss Viên quay lại, đôi mắt có hàng lông mày rậm chiếu thẳng ánh nhìn sắc nhọn vào , quả bóng Thiên Thụ lập tức rất kém cỏi mà “xì” hết cả hơi.

      Boss Viên trừng mắt, hàng lông mày nhướng lên, “ gì?”

      …”, khí thế của Thiên Thụ càng lúc càng dần, càng lúc càng , đến nỗi muốn co rúm người lại rồi.

      Chết tiệt, sao mỗi lần đụng đến Boss Viên là lại mất mặt thế này!

      Đại mỹ nữ đứng cạnh Boss Viên kìm được cười nhạt. “Ôi chao, lạnh thế này, đứng ngoài có gì mà . Nếu có vào nhà rồi .”

      “Ờ…”, Thiên Thụ cúi đầu, bất lực kéo dài giọng.

      biết rốt cuộc ai mới là nữ chủ nhân nhà này, là Hạ Thiên Thụ vừa kém cỏi vừa vô dụng.

      Đại mỹ nữ nhìn bộ dạng gục đầu ủ rũ của Thiên Thụ che miệng cười khúc khích, “Nhưng Hạ à, dây của tuột ra rồi kìa.”

      “A hả?”, Thiên Thụ giật bắn người, vội cúi đầu nhìn dây… khóa quần.

      Viên Dã nhìn bộ dạng hoảng loạn thực là vạch đen đầy mặt.

      “Dây, giày!”

      bất lực thốt ra hai chữ.

      Thiên Thụ bỗng thấy quá sức mất mặt, vội vàng quỳ xuống thắt dây giày lại.

      Đại mỹ nữ đứng cạnh Boss cười lăn lộn, khoác tay Boss Viên hí hửng vào nhà.

      Chỉ còn lại Thiên Thụ đáng thương, mặt đỏ bừng bừng dằn vặt với sợi dây giày cả buổi tối.

      Đồng Tiểu Vi nhìn Hạ Thiên Thụ du ngoạn gian vẫn chưa quay về, với vẻ mặt vô cùng khâm phục nhìn vào cái đám đỏ đỏ trắng trắng lại thêm màu café của món cơm cà-ri trong miệng bạn, đúng là ngoạn mục như mở cuộc họp. Thiên Thụ lại có thể giữ lâu như vậy mà có phản ứng gì, thực là siêu nhân quá siêu nhân!

      Tiểu Vi rút di động ra “A lô, chào , xin hỏi có phải là văn phòng xin xác nhận kỷ lục Guiness Thượng Hải ạ? Tôi muốn xin đăng ký kỷ lục Guiness cho người ăn nửa cân ớt chỉ thiên, hai cân muối, ngậm cả nửa tiếng cũng có phản ứng…”

      Phì…

      Thiên Thụ cuối cùng du lịch quay về, vừa nhập hồn vào xác nghe thấy lời Đồng Tiểu Vi , kết quả đầu lưỡi nếm thử thứ trong miệng, suýt nữa mật xanh mật vàng cũng phun, há miệng nôn hết tất cả ra ngoài!

      Đầu bạn Đồng lập tức trở nên rất nghệ thuật, gồm có cà-ri trộn ớt chỉ thiên, bên còn có những hạt muối trắng tinh rất đẹp…

      Thiên Thụ vừa hét vừa nhảy, vừa lăn lộn vừa quơ quào, giống như con khỉ bị đốt cháy đuôi, mông vẫn còn lửa nên ngay cả ngồi cũng dám. “A a a a! Cay quá cay quá! Oa oa oa oa! Mặn quá mặn quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

      Mọi người trong quán ăn đều sợ hãi trước bộ dạng đó của , vừa may lúc đó có phục vụ bưng ly nước ngang qua, Thiên Thụ nghĩ ngợi gì, nhấc luôn ly nước khay của ta lên rồi dốc lên vào miệng.

      chàng phục vụ nhìn vẻ quái lạ. “ à…”

      “Gì? thấy tôi sắp chết hay sao?”, Thiên Thụ uống được thứ nước mát lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn.

      Đôi mắt ta càng trợn tròn hơn. “ phải cho uống, cái đó… là rượu nấu…”

      “Á á á á á!”, Thiên Thụ nhảy cẫng lên, muốn phá nát trần nhà rồi.

      Chết tiệt, thế chẳng phải là muốn hại chết sao? Vừa cay vừa mặn vẫn còn trong miệng, bây giờ cả cổ họng cũng tử vong rồi! Vừa cay vừa chát vừa khó chịu! Huhuhuhu sao lại ngang qua chứ! Tại sao ngăn tôi uống cái thứ đó? Tại sao tại sao tại sao!

      Thiên Thụ nổi, chỉ dùng ánh mắt giết chết phục vụ.

      chàng phục vụ nhìn lại vẻ tội nghiệp, ràng là giật lấy và uống mà, nương ơi.

      Thấy ánh mắt Thiên Thụ sắp lăng trì người ta rồi, cuối cùng Đồng Tiểu Vi thoát được cái đám ớt chỉ thiên trộn cà-ri và muối, lên tiếng, “Phiền lấy thùng nước lạnh đến. Còn nữa, nhớ mang giúp tôi tấm khăn bông nhé.”

      Phục vụ như được giải thoát, chạy như điên ra sau quầy.

      Thiên Thụ có được thùng nước lạnh, cuối cùng được cứu. Suýt nũa nhúng cả đầu vào giả làm đà điểu, món ớt chỉ thiên chết tiệt kia thực là quá lợi hại.

      Đồng Tiểu Vi vừa lấy khăn lau mặt, vừa bấm điện thoại. “Này, hôm nay cậu sao thế, lại gặp chuyện gì hả? nhà cậu bắt nạt cậu à? Nhưng tớ nhớ hình như ấy nước ngoài rồi mà.”

      Thiên Thụ ngậm viên đá, ngẩng đầu lên, lúng búng , “Về rồi.”

      “Về khi nào đó?”, Đồng Tiểu Vi bấm điện thoại để lên mạng xem có email hay , chưa được hai giây vỗ bàn. “Oa, cái gì thế này!”

      Thiên Thụ chúi vào nhìn.

      cái tít rất to phần tin kinh tế của trang Triều Văn:

      Vụ kinh doanh thất bại, tổng giám đốc Vân Thượng đưa đại tiểu thư tập đoàn Lĩnh Hàng về nước, có vẻ rất thân mật.

      Chữ đỏ siêu lớn lại đính kèm tấm hình rất ở sân bay, hai người khoác tay nhau thân mật trông rất giống đôi tình nhân.

      “Ồ” xong, Thiên Thụ lại vùi đầu vào trong thùng nước đá.

      “Ồ cái gì mà ồ! Hạ Thiên Thụ, cậu có nhìn thấy , có người đến đục chân tường nhà cậu rồi kìa! Cướp người đàn ông của cậu kìa!”, Đồng Tiểu Vi kêu lên.

      “Tớ biết”, đà điểu Hạ ngậm viên đá lúng búng trả lời.

      “Cậu biết?!” Cậu biết này là ai ? Quan Nguyệt San, con lớn được cưng chiều nhất của chủ tịch tập đoàn Lĩnh Hàng, tiếp viên hàng xuất sắc nhất của công ty hàng Lĩnh Hàng, luôn xuất trong các mẫu quảng cáo lớn của hãng hàng Lĩnh Hàng, rất nhiều lần được người ta mời tham gia giới giải trí mà ta từ chối hết đấy! Người phụ nữ như vậy đáng sợ thế nào cậu có biết ? Chỉ cần cậu bất cẩn cái là người đàn ông của cậu bị cướp mất đấy!” Đồng Tiểu Vi cầm điện thoại, còn kích động hơn cả Thiên Thụ. “Nhìn tấm hình họ cùng nhau này, trời ơi, thân mật quá mất! Á, lại còn nắm tay nữa!”

      “Ồ”, Thiên Thụ gật đầu, suýt nữa nhảy luôn vào thùng nước.

      Đồng Tiểu Vi chịu nổi, cầm điện thoại gõ lên đầu . “Ồ cái đầu cậu, cậu chứ! Đừng cứ đến lúc quan trọng lại vô dụng như vậy!”

      Thiên Thụ suýt chút nữa bị bạn đánh vục đầu vào thùng nước. “Phải, tớ rất vô dụng. Hơn nữa…”

      Hạ Thiên Thụ ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn Đồng Tiểu Vi.

      Đồng Tiểu Vi cũng nhìn người bạn thân vô dụng này.

      Bị nàng làm tức chết được, chồng sắp ngoại tình rồi mà còn phản ứng, cái kiểu này là gì thế. đúng là hoàng thượng chưa cuống mà thái giám lo rồi.

      Đồng thái giám cầm ly trà lên.

      Thiên Thụ nhìn động tác tay của Đồng thái giám, miệng vừa chạm vào thành ly, lên tiếng, “Thực ra hôm qua tớ cũng ngoại tình rồi.”

      Phụt…

      Đồng thái giám phun hết trà vừa vào miệng ra ngoài.

      Hạ Thiên Thụ nhắm hai mắt lại, trán lủng lẳng lá trà.

      Bạn Đồng vội vàng lấy khăn bông ra lau giúp . “Xin lỗi xin lỗi, tớ hơi ‘kít đụng’ tí. sao sao, tớ biết hai người quan hệ khá tệ, nên bước ra khỏi nấm mồ hôn nhân để hít thở khí trong lành cũng có thể hiểu được mà.”

      Ha, Đồng thái giám phóng khoáng, Boss ngoại tình căm giận đến mức như cướp của nàng ba trăm tệ bằng, mà vừa nghe Thiên Thụ cũng ngoại tình lại lý giải rất thoáng như vậy. Quả nhiên phụ nữ làm khó phụ nữ!

      Thiên Thụ thở dài, ủ rũ , “Quan trọng hôm qua tớ và Đàm Thiên Ân đứng trước ngõ, nhưng tớ lại hét lên là tớ muốn ngoại tình với Tiểu Mạc! Boss Viên đứng ngay sau lưng! Cùng đại mỹ nữ kia!”

      Nghĩ tới tối qua là lại thấy buồn bực.

      Đừng người ta bây giờ có tấm hình thân mật như vậy, cho dù họ có ngoại tình giờ cũng dám chữ nào, cứ nhớ lại ánh mắt Boss trừng nhìn là lông người rơi rụng hết rồi.

      Đồng Tiểu Vi nghe Thiên Thụ , mặt mũi méo xẹo. “ phải chứ? Kinh dị thế hả?”

      “Ừ”, Thiên Thụ gật đầu.

      Đồng Tiểu Vi hề khách sáo, “Vậy cậu chết .”

      “Ừ”, Thiên Thụ lập tức vùi mặt vào thùng nước đá, cứ thế cho cóng chết .

      Đồng Tiểu Vi lập tức lôi ra. “Đủ rồi Hạ Thiên Thụ, cậu phấn chấn lên nào! , chúng ta ngay!”

      Tiểu Vi kéo Thiên Thụ chạy ra khỏi quán ăn.

      Thiên Thụ bị kéo xềnh xệch, “ đâu?”

      tìm nhà cậu, giải thích và bắt gian!”

      “Hả? Tớ muốn!”, Thiên Thụ giãy giụa.

      Đồng Tiểu Vi căn bản cho cơ hội.

      Bóng hai người biến mất nhanh chóng.

      Có người đứng sau lưng họ, lặng lẽ rơi lệ.

      Chính là phục vụ hồi nãy, tay cầm mẩu giấy đánh số bàn của họ. “ ơi… hai người… chưa thanh toán tiền…”

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 26


      sân thượng khách sạn, gió thổi vù vù.

      Thiên Thụ bị nàng Phúc Nhĩ Tiểu Vi vĩ đại ép trốn ở đây, còn nàng xuống lầu thăm dò tình hình trước, đợi thời cơ chín muồi là họ cùng lao xuống, mở tung cửa phòng Boss Viên, túm lấy tóc ả kia, cào vào mặt ta, chất vấn ta xem có còn dám cướp chồng người khác ! Phúc Nhĩ Tiểu Vi còn đeo cho cặp kính râm, để che gương mặt quá to. Để Thiên Thụ thấy chán khi ở đây, Phúc Nhĩ Tiểu Vi còn tốt bụng đưa cho thỏi kẹo cao su.

      Thế là Thiên Thụ nhai kẹo, ngồi cạnh đường ống nước sân thượng, đeo cặp kính râm to tướng đen xì, mình ngồi nhìn đông ngó tây, chả khác nào kẻ mù.

      chán nản bỗng nhìn thấy tòa nhà kế bên có gian phòng nào đó sáng đèn, cặp nam nữ khoác tay nhau vào phòng. Người đàn ông đợi kia đóng cửa lập tức lao vào như hùm hổ. “A hu a hu a hu” gặm mất nàng kia.

      Miệng Hạ Thiên Thụ lập tức dài ra sắp chạm đất.

      Đàn ông hễ nhìn thấy phụ nữ là thế đấy, chẳng còn chút lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa đạo đức gì cả, trở thành động vật giống đực chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. chừng Boss Viên và Quan Nguyệt San kia cũng giống bọn họ, vừa vào cửa thế này thế nọ, sau đó thế kia thế đó, cuối cùng lại thế này thế kia…

      Thiên Thụ ngoác miệng, “Gian, phu, dâm, phụ!”

      “Chính xác!”, bên cạnh bỗng có người phụ họa, “Đúng là đôi chó má!”

      Thiên Thụ giật bắn mình.

      Nhưng đeo kính râm nên nhìn , sân thượng đèn lại mù mờ, chỉ thấy người phụ nữ gầy gò biết tự bao giờ ngồi xổm cạnh , gương mặt cũng đeo cặp kính râm to đùng giống , nhìn cảnh ở phía đối diện cũng tức đến độ nghiến răng kèn kẹt.

      ta buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính râm quay sang hỏi , “Này, cũng đến bắt gian hả?”

      “Ờ, đúng thế”, Thiên Thụ gật đầu.

      “Ồ, người cùng cảnh ngộ. Tôi cũng thế.” ta đưa ngóng tay nhọn hoắt ra, phẫn nộ chỉ vào gian phòng sáng đèn của tòa nhà đối diện, “ nhìn bọn họ kìa! đôi chó má, lén lút làm bậy sau lưng chồng và vợ! Đàn ông là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, phụ nữ cũng thế hả? Lại còn để ta hôn! Á! Sờ rồi kìa! Ối, cởi đồ rồi! Có công bằng hay , có sĩ diện hay , nhân nghĩa đạo đức từ ném cho chó ăn rồi sao! Loại người như bọn họ đáng bị kéo lê ra ngoài, đàn ông cắt… rồi đem ra thị chúng, phụ nữ lột trần rồi cho diễu khắp phố!”

      Á…

      Cằm Thiên Thụ rơi xuống đất.

      Dữ tợn . Đúng là trong phụ nữ tự có phụ nữ, trong nữ cường nhân tự có nữ cường nhân! Chiêu độc như vậy mà cũng nghĩ ra được?

      Bạn Thiên Thụ ngón tay run run, kéo đồng bọn kích động. “Haizzz, chị ơi chị đừng quá kích động, thực ra… thực ra cũng cần ác như vậy. Bọn họ chỉ làm sai, nhưng chưa đến nỗi bị lột sạch cho diễu phố, cắt… sao lại khoa trương thế!”

      “Khoa trương?”, nàng kính râm quay sang nhìn , “Thế mà là khoa trương à? Tôi còn chưa chém cho đao đấy! Lẽ nào tức giận hả? Chồng lén lút làm bậy sau lưng với con đàn bà khác, chẳng lẽ muốn bóp chết chúng? Cào nát mặt con ả đó ra?”



      Vạch đen đầy đầu Thiên Thụ.

      lườm cái, nhưng cũng lại suy nghĩ nghiêm túc , nếu Boss Viên có gì gì đó với Quan Nguyệt San kia, thế nào đây??? Túm họ lại, cắt? Lột? Diễu phố? Trước lúc đó Boss Viên chắc chắn bóp chết rồi tính sau. Nhưng… có tư cách gì đâu? có tư cách chỉ trích Boss Viên ngoại tình, làm loạn với người đàn bà khác, có nhân nghĩa đạo đức, bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, từ bỏ cả gia đình hay ?

      Thực ra trong lòng chẳng phải cũng luôn cảm thấy mình vẫn như chưa lập gia đình, chưa bao giờ thích ứng với vai trò “vợ của ” đó thôi? Cho dù có đứa con đáng , cũng thường xuyên quên bẵng nó , chẳng có chút trách nhiệm với gia đình, điều mà nhớ mãi quên, chỉ là mối tình bảy năm thể cắt đứt triệt để với Đàm Thiên Ân.

      có lỗi với Boss, chắc là Boss đối với càng có chút tình cảm tốt đẹp nào, nên có tư cách gì đến đây để bắt “gian” gì đó?

      sao vậy, sao ?”, nàng đeo kính râm huých huých .

      Thiên Thụ có vẻ sa sút. “Thực ra… Thực ra tôi có tư cách đến bắt gian… nhà tôi… tôi và ấy… chúng tôi hình như… có tình cảm là mấy…”

      có tình cảm? Ai ? ấy với ?”, kia đúng là tò mò.

      , ấy nhưng tôi nhìn ra”, Thiên Thụ buồn bã ngồi bệt xuống vòng tròn.

      “Ôi, hóa ra là có tự tin với bản thân. Tôi nhé, người đàn ông nếu có tình cảm với sao lại cưới ? thế con cũng có luôn rồi? Nếu còn tự ti nữa đúng là cách chuyện ly hôn bao xa nữa đâu.” đeo kính râm cười híp mắt.


      Thiên Thụ ngẩng đầu lên, nhìn ta vẻ kỳ quặc. “Sao biết? là ai chứ?”

      Kỳ lạ , người này là ai? Sao ngay cả chuyện có con rồi mà cũng biết?

      “Tôi là…”, đeo kính nhìn .

      Lúc này điện thoại lại reo vang, bạn Thiên Thụ vô tình bấm nút loa ngoài, trong điện thoại lập tức vẳng ra tiếng hét oang oang của Đồng Tiểu Vi. “Thiên Thụ Thiên Thụ! Tớ tìm thấy bọn họ rồi! Nghe rất nhiều nam nữ cùng thuê phòng! Ăn mặt rất hở hang, uống say khướt! Thiên Thụ à, ngờ nhà cậu lại có sở thích bầy đàn như vậy, đợi lát nữa bọn mình xông vào, tớ đối phó đám sâu rượu kia, cậu xông thẳng vào trong bắt gian nhé! Chặn đường con ả kia, túm tóc nó, cào mặt nó! Tốt nhất cho nó mặc đồ, kéo ra thị chúng!”

      Gò má Thiên Thụ giật giật.

      Đồng Tiểu Vi biến thành kẻ bạo lực biến thái từ khi nào vậy.

      Chưa dứt lời nàng đối diện phì cười thành tiếng, ta kéo cặp kính xuống. “Tôi chính là người mà các muốn cào mặt đây.”

      Hả?!!!

      Cằm Thiên Thụ rơi xuống đất, lần này nhặt lên nổi.

      Người phụ nữ ngồi cạnh , cùng mắng mỏ “đôi nam nữ chó má” kia, lại đúng là Quan Nguyệt San dáng người mảnh mai, nụ cười mê người, phong tình phóng khoáng! Thiên Thụ có đánh chết cũng thể nào tin, lúc nãy ta còn vô cùng phẫn nộ, mà còn… ngồi cạnh ! Có lầm chết người , rốt cuộc là đến bắt gian họ, hay là bị Quan Nguyệt San bắt “gian” ?

      Thiên Thụ chưa kịp phản ứng cánh cửa sân thượng mở “rầm” tiếng, Đồng Tiểu Vi dùng khí thế nhanh hơn cắt lao đến, “soạt” cái túm chặt tay Thiên Thụ, quay người bỏ chạy!

      “Tiểu Tiểu Tiểu… Tiểu Vi…”, Thiên Thụ bị Quan Nguyệt San làm cho chấn động, nổi nữa.

      “Tiểu cái gì Vi, đừng gọi tớ, tiết kiệm sức lực cho giây phút sau! Dũng cảm bắt gian , bắt Boss Viên tại trận, ấy so đo chuyện cậu ngoại tình nữa! Hạ Thiên Thụ, mau !” Đồng Tiểu Vi nào còn quan tâm tới phản ứng của Thiên Thụ, kéo hùng hổ chạy rầm rập xuống lầu.

      Thiên Thụ vừa bị lôi , vừa nhìn Quan Nguyệt San vẫn ngồi trong bóng tối cười ha hả, đại mỹ nữa kia lại còn ra hiệu “thuận buồm xôi gió” với nữa! Chết tiệt! Thiên Thụ suýt ngất.

      Đồng Tiểu Vi sức khỏe vô biên, lôi xềnh xệch Hạ Thiên Thụ choáng váng đến thẳng gian phòng đó, vận khí rồi hét lên, “Cái đám vô liêm sỉ kia, giơ tay lên hết cho tôi!”

      Ầm!

      Cánh cửa lập tức bị tông mạnh, mở toang.

      Nam nữ trong phòng bị nàng dọa giật bắn mình.

      Thiên Thụ cũng bị Tiểu Vi dọa cho sợ chết khiếp, ngờ nàng làm , liề đưa tay kéo bạn lại. “Tiểu Tiểu Tiểu Vi à… Nghe tớ này…”

      gì mà ! Bắt cướp bắt bẩn, bắt gian bắt cả đôi! Cậu còn chờ đợi cái gì, mau vào trong chặn lại!”, Đồng Tiểu Vi rất khỏe, đợi Thiên Thụ nửa câu, chỉ đá phát vào mông khiến bay vèo như chim, đâm sầm vào cánh cửa hơn trong phòng!

      Ầm!

      Cửa phòng trong khách sạn quả nhiên hợp tiêu chuẩn, hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn 3C theo cầu của quốc gia, chắc chắn là dùng gỗ tái chế để làm, và người đảm nhận làm phần này trong khách sạn nhất định phải bị trừ hết tiền thưởng!

      Thiên Thụ theo tiếng cánh cửa đổ “ầm” xuống, thầm hơi hết cả câu !

      Đồng đại thần lập tức nhảy ngay vào, tay xách gấu áo của Thiên Thụ lên, tay kia chỉ vào trong hét to, “Này! Đôi nam nữ ngoại tình kia! Ra khỏi cái ổ ngay nếu bị giết chết!”

      Thiên Thụ thực rất muốn tháo giày ra nhét ngay vào miệng Đồng Tiểu Vi!

      Còn dám hét hả, dám hét thế với Boss Viên hả!

      Nửa phút sau.

      Trong phòng lặng phắc như tờ. Khi đám bụi tung lên do cánh cửa đổ ập xuống tan biến, Đồng Tiểu Vi và Hạ Thiên Thụ kinh ngạc nhận ra, hóa ra trong căn phòng đó chỉ có mình Boss Viên. Ba vị lãnh đạo cao cấp của công ty Vân Thượng đều ngồi sofa, bàn nước trước mặt là tập tài liệu dày cộm, và voc dáng cao ráo mảnh mai đứng trong phòng cũng ăn mặc rất đẹp, có vẻ chụp hình quảng cáo cho công ty Vân Thượng.

      Đồng Tiểu Vi chớp chớp mắt.

      Hạ Thiên Thụ gục đầu xuống.

      “Đây… Đây là… chuẩn bị chọn người mẫu?”, Đồng Tiểu Vi run giọng hỏi Thiên Thụ.

      Thiên Thụ sắp khóc ròng đến nơi, “Hình như thế. Lúc nãy sân thượng tớ gặp qua Quan Nguyệt San.”

      “Khỉ , sao cậu sớm!” Đồng Tiểu Vi như lên cơn, quay người bỏ chạy. “Tớ chuồn trước đây, Thiên Thụ, chuyện bắt gian cậu tự xử nhé!”

      Đồng Tiểu Vi có nghĩa khí chạy tóe khói.

      Thiên Thụ trong tích tắc sắp trào nước mắt, “ ràng cậu có cho tớ thời gian để đâu! Đợi tớ với, đồ con gà kia!”

      Thiên Thụ làm bộ dạng đau khổ trào nước mắt chuẩn bị bỏ chạy.

      “Đứng lại.”

      Chỉ hai chữ, lập tức đóng đinh lại.

      Thiên Thụ cảm thấy toàn thân dưới, máu chảy ngược.

      “Hạ, Thiên, Thụ!” nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, gọi cả họ lẫn tên mà mỗi lần nghe là sởn da gà, đồng nghĩa phẫn nộ của ai đó đạt đến mức nhất định rồi. “Em đến đây làm gì?”

      làm gì cả!”, Thiên Thụ ôm đầu muốn giả ngu để qua cửa.

      Ánh mắt sắc nhọn của ai đó xuyên qua từ sau lưng .

      Như hai luồng sáng lạnh băng, cần nhìn da cũng rơi xương cũng gãy.

      Thiên Thụ nước mắt đầm đìa. “Em… Em ngang thôi…”

      Đập bàn “rầm” tiếng!

      Thiên Thụ run lẩy bẩy. “Được rồi, em… em đến để rót xì dầu…”

      Xoạch!

      Tập văn kiện bị ném mạnh lên bàn.

      Thần kinh sắp suy sụp rồi!

      Nước mắt Thiên Thụ sắp bắn ra rồi, Boss đừng đùa giỡn người ta thế chứ, cứ lo sợ thấp thỏm thế này, tim cũng vọt ra ngoài mất. Tốt thôi tốt thôi, biết ngay xui xẻo, biết ngay mỗi lần gặp phải là chẳng có kết quả tốt đẹp mà!

      “Em… Em đến…”, Thiên Thụ lén nhìn , “Em đến để… ‘bắt gian’…”

      Toi, sét sắp đánh tới nơi rồi! chết chắc rồi! Chết chắc rồi!

      Hạ Thiên Thụ ôm đầu, chuẩn bị nghênh đón “tẩy lễ” của cuồng phong bão táp.

      Nhưng ba phút, năm phút, rồi bảy phút…

      Sau lưng vẫn im lặng.

      Thiên Thụ lén liếc nhìn ra sau lưng, phát ra Boss Viên ngồi sofa, vẻ mặt khó mà nhận ra là cảm xúc gì. Như thể nhớ lại những gì vừa , nhưng lại như có vẻ giận dữ trừng mắt với , càng giống như vì có cấp dưới ở đây nên bất đắc dĩ làm ra vẻ nghiêm túc.

      Bỗng phát ra còn dám quay lại nhìn lén mình, Boss Viên cau mày, quát, “Em, về nhà!”

      “Vâng!”, Thiên Thụ được lệnh giải phóng, suýt giống hệt chuột bị giẫm phải đuôi, “soạt” tiếng biến mất.

      Các vị lãnh đạo cấp cao ngồi đó, nhìn nhau.

      bóng dáng mảnh mai từ ngoài vào, vừa vừa nheo mắt cười. “Kevin à, quá hung dữ với ấy rồi. Phụ nữ cưới về phải để dọa nạt, mà là để chiều chuộng nâng niu, đối xử như thế, ấy thể cảm nhận được tấm lòng của đâu. Nếu muốn ấy mất, có phải là nên dịu dàng hơn với ấy ?”
      Last edited: 9/10/14

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 27

      Phòng tài vụ công ty Vân Thượng gọi điện đến, bạn Đồng Tiểu Vi bị phạt ba tháng tiền thưởng.

      tin kinh khủng như vậy, Đồng Tiểu Vi khóc đến ngập lụt, suýt bóp chết Thiên Thụ. Thiên Thụ đáng thương bị bóp đến nỗi thở phì phò, còn phải rút khăn giấy ra lau nước mắt cho đại tiểu thư kia. Đồng Tiểu Vi chỉ vào Hạ Thiên Thụ, giận dữ, “ xã nhà cậu vô nhân tính! xã nhà cậu vô lương tâm! xã nhà cậu phải người, phải người!”

      “Phải phải phải, đúng đúng đúng, sai sai”, Thiên Thụ đành phụ họa.

      cũng thấy chiêu này của Boss Viên thực là quá ác, đối với “nữ thần ánh trăng” Đồng Tiểu Vi mà , trừ tiền thưởng giống như lấy mạng nàng vậy. Cũng may vẫn giữ được, nhưng chẳng biết Boss Viên chờ xử lý ở đâu.

      Thiên Thụ cần mẫn đưa khăn giấy bỗng “ầm” tiếng, cửa văn phòng tổng biên tập bị đẩy mạnh.

      Quan Nguyệt San xinh đẹp rạng ngời, vóc dáng cao ráo, mặc áo sơ mi trễ cổ bó sát, cộng thêm quần da ôm sát ào vào phòng, như trận cuồng phong, nhắm chuẩn Hạ Thiên Thụ ngồi sau bàn làm việc, kéo tay !

      Thiên Thụ sợ hãi, “Này này này… !”

      Đồng Tiểu Vi vẫn cầm khăn giấy lau mặt chỉ trong chớp mắt, Hà Hiệp biến mất.

      “Vào ”, ra khỏi căn nhà bằng gỗ xinh của tòa soạn, Quan Nguyệt San đá thẳng vào trong chiếc xe đua màu đỏ tươi.

      Thiên Thụ thấy mặt co giật, đại mỹ nữ này sao tác phong y hệt Boss Viên thế này, đều là túm cổ người khác rồi chạy, thấy xe là nhét người vào xe?

      đâu vậy, tôi vẫn làm việc…”

      “Công việc quan trọng, hay chồng quan trọng?!”, đại mỹ nữ ngồi vào xe, mái tóc hơi rối bay phất phơ, gương mặt đeo kính râm vừa tuyệt đẹp vừa lạnh lùng. “Nếu còn chịu nắm bắt cơ hội tôi cướp xã của đấy!”

      A… Hả? Câu này mà cũng được à? Thiên Thụ muốn lườm nàng cái, chẳng lẽ ta định viết thư khiêu khích mình hay sao?

      Đại mỹ nữ đạp chân ga, chiếc xe lao vút như bay, suýt nữa làm Thiên Thụ cũng bay theo.

      Chiếc xe phóng thẳng đến tiệm thẩm mỹ đắt nhất thành phố, Quan tiểu thư đại mỹ nữ xách cổ áo Thiên Thụ lẳng vào trong tiệm. “Cho các người ba giờ, dọn dẹp sạch ấy cho tôi!”

      Hả? Dọn dẹp sạch ? Định hạ đao hay sao?

      Thiên Thụ hoảng hốt, đám nhân viên ào tới, lột luôn quần áo của , vẻ mặt cứ như đàn sói đói. Mẹ ơi, phụ nữ mà nổi hứng xxx lên đàn ông cũng bằng!

      Mười lăm phút sau, Hạ Thiên Thụ được tắm rửa sáng bóng bị ném thẳng lên giường. Đại mỹ nữ ung dung ngồi cạnh vừa xem tạp chí, buồn ngẩng đầu mà chỉ trỏ. “Wax sạch lông ấy, chăm sóc, bôi kem dưỡng, làm sạch da, trang điểm, nhanh!”

      Cái gì cái gì? Wax lông? Bôi kem dưỡng? Cái gì thế này… Thấy mười mấy nhân viên lao đến chỗ mình, Thiên Thụ lập tức cảm thấy mình như bị quẳng vào lò mổ heo vậy.

      Quả nhiên, chưa được hai phút, Thiên Thụ lập tức cảm thấy chân đau nhói, hình như có ai rứt lông chân !

      “Á á á á…” Thiên Thụ kêu thảm thiết.

      Lại hai phút sau, mặt bỗng nhói lên lại còn lóe ánh sáng trắng lóa.

      “Oái oái oái oái…” Thiên Thụ hét to.

      Xoạch!

      Tạp chí bị ném mạnh lên bàn, đại mỹ nữ đứng cạnh , lớn tiếng dạy dỗ, “Kêu cái gì mà kêu? Mổ heo hả? Phụ nữ như biết cơ thể mình, bây giờ tôi nhờ người giúp trở nên xinh đẹp, mà lại còn kêu? có biết muốn giữ đàn ông cách quan trọng nhất là gì ? Chính là cơ thể của ! Xem xem mặt khô thế này, xem lớp da sừng ở cùi chỏ của , xem xem làm da chăm sóc của kìa! Thế này làm sao thu hút đàn ông được, sao có thể giữ được trái tim xã nhà ? còn kêu nữa, còn kêu nữa là tôi cướp ấy đấy!”

      A ôi… Thiên Thụ lập tức ngoan ngoãn câm miệng, tuy nước mắt lưng tròng nhưng chỉ dám chớp chớp mắt nhìn Quan Nguyệt San đứng trước mặt.

      Có thể nào đừng dùng những lời đó dọa nạt người ta , người ta muốn bị cướp mà! Nhưng, nhưng người ta cũng tệ như đâu, tuy thiếu chăm sóc nhưng làn da vẫn mịn màng như nước, lông mày hơi dài tí nhưng vẫn rất gợi cảm… A a a a! Dì ơi, dì có thể nhàng được , đau quá!

      Ba tiếng sau, cuối cùng cơ thể bị hành hạ xong!

      Quan Nguyệt San nhìn Hạ Thiên Thụ trở nên “mướt rượt”, cuối cùng gật gù. Tiếp đó chẳng chẳng rằng, kéo phi thẳng đến công ty bách hóa to đùng bên cạnh tiệm thẩm mỹ. Thiên Thụ mắt còn chưa kịp chớp, bị ta ném lên quầy nội y nữ ở tầng bảy. Vừa nhìn thấy áo lót, quần lót màu mè rực rỡ treo đầy, Thiên Thụ sợ tới mức quay người định bỏ chạy.

      Quan Nguyệt San tóm lấy . “Này, chạy đâu?”

      Thiên Thụ khóc ra nước mắt. “Tôi tôi… tha cho tôi , đây… đắt lắm, tôi mua nổi…”

      cần trả tiền, tôi trả!”, Quan Nguyệt San giữ chặt vai , “ người phụ nữ nhất định phải có hai bộ đồ lót cao cấp nhất, như thế mới là đối xử tốt với bản thân. đối tốt với chính mình đàn ông cũng đối tốt với . Nên đừng lo, hôm nay để tôi trả tiền. Đúng rồi, size của là bao nhiêu?”

      Quan đại tiểu thư trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thụ đỏ mặt định trốn tránh, gì, giơ móng vuốt ra luôn.

      “Á!”, Thiên Thụ bị sờ, giật bắn mình, nhảy lùi ra sau hai bước!

      Quan Nguyệt San lập tức cười đầy bí , vừa cười vừa đưa hai bộ móng vuốt để chụp con mồi ra. “Hê, nhìn ra nhé, cao, lại mập, mà ngực khá đó chứ! Ô ha ha, tròn nhé, mềm nhé… Tên Viên Dã kia có phúc!”

      Rầm!

      Thiên Thụ chỉ muốn ngã lăn ra đất, chết cho xong.

      Đây là nữ tiếp viên hàng phong độ nhất, đại tiểu thư tập đoàn Lĩnh Hàng sao? ta căn bản là đồ háo sắc có!!!

      Quan Nguyệt San lấy ra bộ quần áo lót từ giá treo, nhét luôn vào tay Thiên Thụ. “Đây, đến phòng thử đồ xem!”

      “Hả? Đồ lót mà cũng thử được sao?, Thiên Thụ vạch đen đầy mặt.

      “Mua đương nhiên thử được! Size mà tôi đoán chắc sai đâu. Nếu để tôi sờ thêm lần nữa ?”, đại mỹ nữ mặt rất gian tà đưa móng vuốt lên.

      “Tôi thử tôi thử!”, Thiên Thụ lập tức túm chặt đồ lót, bỏ chạy vào phòng thay đồ.

      Quan Nguyệt San kìm được cười phá lên, lôi điện thoại ra gọi.

      Thiên Thụ đứng trong phòng thay đồ vật vã mãi lúc, cuối cùng cũng mặc đồ lót vào.

      Quan đại mỹ nữ tuy móng vuốt kinh khủng nhưng size ta đoán đúng là vừa khít, bộ đồ lót trong tay Thiên Thụ vừa khéo tôn lên “đôi thỏ ngọc” trước ngực , tròn trĩnh, mềm mại nằm gọn trong hoa văn ren màu đỏ thẫm đan xen lẫn xanh nhạt, trở nên căng tròn đầy hấp dẫn. Nhưng… nhưng… sao lại mỏng thế này? Phía phần cúp nửa ngực lại có tới nửa là trong suốt! Ngoài hoa văn đan chéo nhau ra còn cái gì để che đậy nữa, ngay cả “nụ hoa đào” “đôi thỏ ngọc” của cũng…

      Thiên Thụ biết tại sao nhớ tới câu “cái tên Viên Dã kia có phúc” mà lúc nãy Quan Nguyệt San ! Ối trời! Choáng đến nỗi suýt chết! Khủng hoảng hơn là, Thiên Thụ đưa tay cầm quần lót, còn chưa mặc phát . Đây là cho trẻ con mặc hay sao? Quần lót hình chữ “T”???

      Quan đại mỹ nữ đứng ngoài gõ cửa. “Xong chưa? Xong chưa? Tôi vào xem đấy nhé!”

      “Á! Đừng!”, Thiên Thụ lập tức ra sức chặn cửa, “Tôi… tôi chưa xong… … Bộ mà đưa tôi hình như… hình như hở hang quá…”

      “Thế hả?” Quan đại mỹ nữ hiền lành bất ngờ, “Vậy tôi đưa thêm bộ này, là váy ngủ, rất đẹp, mặc đồ lót kia vào rồi mặc thêm cái này, đẹp tuyệt. Mở cửa , tôi đổi cho .”

      Đổi ư?

      Thiên Thụ đảo đảo mắt, cuối cùng hé cửa ra khe .

      Quan đại mỹ nữ đưa cái áo ngủ dài hơn tí qua khe cửa, Thiên Thụ vội nhận lấy. Tay run lên, hóa ra là cái váy ngủ màu đỏ hoa hồng nhạt bằng lụa, dây vai mảnh, gấu váy ngắn, eo cao vô cùng gợi cảm, hấp dẫn hơn cả là giữa cái váy ấy còn có mấy đường ren trong suốt! Trời ơi, lại nữa rồi! Đây chỉ cần nhìn qua là có thể thấp thoáng trông thấy bên trong nhỉ? Quan đại mỹ nữ sao lại đưa cho cái thế này chứ?

      “Này, cái này cũng được… Ối, quần áo của tôi! Trả lại đây!”, Thiên Thụ vừa định cự nự phát ra Quan đại mỹ nữ đưa tay lôi hết quần áo đặt chiếc ghế cạnh cửa ra ngoài!

      Quan đại mỹ nữ đứng ngoài cười hí hí. “Bây giờ hết lựa chọn rồi, mặc hay mặc, tự suy nghĩ !”

      Ầm ầm ầm!

      Thiên Thụ đập đầu vào cửa phòng thay đồ, muốn chết cho xong! Lại bị ta hãm hại rồi! Lại bị ta hãm hại rồi! Quan Nguyệt San này, cái tên Quan Nguyệt San ghê gớm này! ràng là ta cố ý, ràng là bày mưu hại mình! Nhưng ngốc như vậy, nhìn ra mới chết! Ôi ôi ôi ôi… để chết cho rồi!

      Nhưng cũng thể trần trụi thế này được! Thiên Thụ sau khi đấu tranh ba phút, cuối cùng cũng mặc đồ vào. Quan đại mỹ nữ lần này xông thẳng vào, biết lấy đâu ra cái áo gió to, bao kín người Thiên Thụ lại, sau đó nhanh như cắt đẩy vào xe, bay thẳng đến khách sạn bảy sao. Dừng lại trước tầng 28, tìm đến căn phòng nào đó, quẹt thẻ từ, Quan đại mỹ nữ nhấc chân lên đạp cái bay vào bên trong!

      “Ui da!”, Thiên Thụ đau quá, đầu chúi nhủi vào trong phòng.

      Quan đại mỹ nữ đưa tay lột áo gió người ra, vừa hét lên vừa đóng cửa, “Chưa đủ 24 tiếng các người đừng hòng ra ngoài!”

      Cái gì?! 24 tiếng?! Các người?!

      Thiên Thụ bỗng thấy đầu óc mình cúp điện.

      Cách cách! Cửa phòng vang lên tiếng, và thế là bị người bên ngoài khóa chặt!

      kinh ngạc quay lại.

      căn phòng quá quen thuộc.

      Căn phòng từng ngủ đêm ngoài ban công.

      Bây giờ đèn đóm mờ ảo.

      Ngọn đèn bàn bên cạnh giường mở bóng mờ mờ.

      chiếc giường lớn màu rắn rải những cánh hoa hồng đỏ xinh đẹp.

      Trong khí thoang thoảng mùi hương.

      Ánh đèn, cánh hoa, mờ ám, hương thơm.

      Quan trọng nhất là, dưới ánh đèn mờ ám đó, có bóng dáng cao lớn ngồi chiếc sofa, ánh sáng chiếu gương mặt nhìn nghiêng của , rọi lên bức tường cạnh giường thành đường cong tuyệt đẹp rung động lòng người.

      Thiên Thụ nhìn gương mặt .

      Nhưng có thể cảm nhận được trong bóng đêm mờ tối ấy, ánh mắt nóng bỏng của chăm chú nhìn .

      Dưới ánh mắt đó, luống cuống chân tay.

      người , chỉ có chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn đủ che mông…

      Sắc đêm, quá mờ ám.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 28


      “Viên Dã, em muốn tặng món quà, đến phòng 2807 khách sạn bảy sao đợi em.”

      Quan Nguyệt San ràng nhanh chóng như vậy trong điện thoại.

      Thế là cũng rất nhanh chóng đến đây đợi .

      Cửa mở, có người bị đá cước bay vào trong. tưởng là Quan Nguyệt San lại bắt nạt ai, kết quả người bị đá vào lại là .

      Viên Dã ngồi chiếc ghế sofa thoải mái, hơi chỉnh lại tư thế của mình.

      nhúc nhích, lên tiếng, ngạc nhiên, kêu lên.

      biết thần kinh khác người của Quan Nguyệt San, quen lâu rồi.

      chỉ tìm tư thế tốt để thưởng thức món quà của .

      Dáng người rất đẹp.

      Dưới ánh đèn nơi cửa, đường cong nhấp nhô lên cửa sau lưng , chiếc váy ngủ vừa bó sát vừa gợi cảm tôn lên đường cong quyến rũ ấy. Ngắn đến độ gấu váy chỉ có thể che vừa đủ mông và phần eo xẻ cao, lộ ra đôi chân mảnh mai thon dài nhưng gầy gò của . Làn da đùi trắng như tuyết. gầy gò yếu ớt, cũng mập mạp, chiếc váy ngủ ngắn ôm người hơi bó nhưng lại động lòng người.

      thích phụ nữ như thế.

      gầy như tấm phản, cũng mập tới độ sờ tới đâu cũng thấy thịt.

      Nơi cần mập mập vừa đủ, nơi cần ốm cũng rất mảnh mai.

      Chẳng hạn cổ chữ “V” khoét sâu của chiếc váy làm lộ ra khe ngực rất sâu của , làn da lộ ra lấp lánh ánh sáng như tuyết trắng, khi hơi di chuyển, “đôi thỏ” đáng kia lập tức rung rung, như thể đầy đặn tới nỗi sắp bung ra khỏi áo vậy. Thậm chí vì chiếc váy ngủ và toàn bộ đồ lót khá mỏng nên gần như có thể nhìn thấy đóa hoa đào của

      Ánh mắt Viên Dã bỗng tối lại.

      Trong cơ thể như có cơn sóng , bắt đầu cuộn trào lên .

      Thiên Thụ đứng dưới ánh đèn, gần như bối rối tới độ chết sống lại.

      Sao lần nào cũng ngốc nghếch như vậy, lần nào cũng bị người ta gài bẫy, trước kia là bị Boss Viên, lần này lại là Quan Nguyệt San! Hơn nữa, còn bị mặc cả quần áo thế này, bị nhét vào phòng khách sạn bảy sao! Quan trọng nhất là, Boss Viên lại bình thản ngồi đó, bất động nhìn gần như khỏa thân… Vẻ trầm tĩnh và ánh mắt u tối đó khiến muốn run rẩy toàn thân, chỉ muốn khoét cái lỗ chui xuống ngay lập tức!

      vô thức đưa tay che ngực, trong giọng như nức nở. “Boss… Viên, em… em biết gì hết… Hôm nay thực là em chỉ ngang qua, là Quan Nguyệt San, là ấy… Em… Em xin lỗi, em vào phòng vệ sinh trước!”

      Thiên Thụ cuối cùng nghĩ ra cách thoát thân, chạy biến vào phòng vệ sinh.

      Cứ để Boss Viên nhìn nữa run bắn lên mất, toàn thân sắp bốc lửa rồi! ăn mặc kiểu gì thế này, hở hang như vậy, mà còn đứng trước mặt ! nhất định cười thầm , nhất định là cười sắp chết rồi, nên mới ngồi đó bất động nhìn , cả câu cũng gì! mất mặt quá, mất mặt chết mất!

      Thiên Thụ lao vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, vốc nước vỗ lên mặt.

      tấm gương trong phòng phủ lớp sương mờ ẩm ướt.

      Thiên Thụ rửa mặt nhiều đến nỗi tóc muốn ướt hết, mới ngẩng đầu lên.

      Trong tấm gương ẩm ướt, lộ ra gương mặt đỏ hồng của và dáng người kiều diễm.

      Đành phải rằng, Quan Nguyệt San thực ra rất có khiếu thẩm mỹ, tuy quần áo ta chọn cho Thiên Thụ rất hở hang, rất gợi cảm, nhưng lại tôn lên tất cả đường nét người , mỗi nơi đều hoàn hảo tì vết, cho dù là nhìn thấy cũng tìm được tán dương bộ quần áo đẹp này, làn da đẹp này…

      Nhưng…

      Thiên Thụ nhìn mình trong gương.

      Có phải có sức hấp dẫn ? Boss Viên thấy ăn mặc như vậy lại chẳng có chút phản ứng nào? Là quá xấu chăng, cho dù là lột trần ra cũng khiến có bất cứ hành động nào? Nếu là người đàn ông khác, thấy phụ nữ mặc thế này nhất định chồm đến như sói đói, nhưng lại trấn tĩnh ngồi đó, hành động gì cả… Quả nhiên hề có chút tình cảm, quả nhiên là thế…

      Thiên Thụ bỗng thấy bi thương quá.

      lại rửa mặt lần nữa, quay lại định lấy áo choàng tắm giá, thể cứ thế này mà ra ngoài, nếu Boss Viên mắng tự cũng chết trước.

      Nhưng lúc nãy lại làm nước tràn ra ngoài khá nhiều, nên khi quay lưng lại, chân bỗng trượt dài cú rồi “ầm”… Thiên Thụ đâm sầm vào bồn tắm!

      “Rầm” tiếng, cả người té nhào xuống đất.

      “Á… Đau quá…”, Thiên Thụ ôm đầu gối hét lên.

      Lạch cạch!

      Trong tích tắc, cửa phòng vệ sinh bỗng vang lên tiếng gõ cửa. “Hạ Thiên Thụ, em sao vậy?”, giọng Boss Viên từ ngoài vẳng vào.

      Thiên Thụ đập đầu gối vào thành bồn tắm, lập tức bầm tím, đau đến mức chảy cả nước mắt. “ sao… A…”, vẫn đau đến nỗi xuýt xoa.

      Rầm!

      đợi phản ứng, cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra, Viên Dã xông vào trong.

      “Hạ Thiên Thụ!”

      thấy ngay té ngã dưới đất, đầu gối bầm tím, quần áo rách bươm.

      “A a! Đừng nhìn!”, Thiên Thụ lập tức hét lên ôm lấy người, “A a, đừng nhìn, ra ngoài , em sao, em sao!”

      Mất mặt chết được, áo ngủ quá bó nên khi ngã, bất cẩn làm rách nó, bây giờ phần eo cao rách lên tận ngực rồi, áo lót vừa mỏng vừa xuyên thấu bên trong sắp lộ ra ngoài. Cái chân bầm tím lại trước mặt , chỉ cảm thấy bản thân vừa thê thảm vừa mất mặt, lại còn mặt mũi nào nhìn ai!

      Boss Viên nào quan tâm đến kháng cự cái gì, bước tới cạnh , đưa tay ra bế lên.

      “A!”, Thiên Thụ lại hét lên, “Đừng đừng! buông em ra… Em muốn để nhìn thấy em thế này. Mất mặt quá… Là Quan nhầm lẫn, người hôm nay tới đây phải là ấy phải em… Em biết rất ghét em, em biết thích em, em biết muốn nhìn thấy em! Em sai rồi em sai rồi, sau này em xuất nữa, em ngoan ngoãn thông báo luật sư về việc ly hôn, em mãi mãi rời xa nơi đây! Xin đừng nhìn em đừng nhìn em đừng nhìn em!”

      Thiên Thụ gần như nức nở sắp khóc.

      Thảm quá thảm quá, mất mặt quá, chưa bao giờ có ngày nào lại thấy thê thảm như vậy, mất mặt đến thế trước mặt , cho dù đánh mắng ghét cũng buồn thế này. Người ta nhìn mà chẳng có chút phản ứng, ghét như thế, đòi ly hôn với , mà còn bắt người ta giúp , bế muốn chết, muốn khóc, muốn chạy trốn…

      Thiên Thụ đau khổ che mắt, nước mắt rưng rưng.

      “Ai với em là ghét em?”

      Bỗng, giọng trầm trầm ấy lướt qua tai , vô cùng cám dỗ.

      Hử?

      Thiên Thụ ngẩn người.

      “Ai bảo em là thích em, muốn nhìn thấy em, có chút tình cảm nào với em?”, giọng Boss Viên vang lên bên tai .

      Thiên Thụ buông bàn tay che đôi mắt ra, chớp đôi mắt to đầy ngây thơ và kỳ lạ. “Nhưng em ăn mặc thế này mà có phản ứng gì. Tiểu Vi từng nếu người đàn ông đối với người phụ nữ mà có chút ham muốn nào, thế đừng mơ nhắc tới những thứ cao thượng như tình cảm nữa…”

      Boss Viên trừng mắt nhìn , sắc mặt hơi sầm lại.

      Thiên Thụ bỗng cảm thấy mình sai.

      Boss Viên mím môi, “Đồng Tiểu Vi, trừ thưởng ba tháng lương vẫn là quá .”

      A… Hả?! Thiên Thụ thấy mắt hơi giật giật. Bây giờ nàng kia sắp lật trời luôn rồi, mà còn định trừ thêm?!

      Boss Viên nhìn , bế , bỗng khóe môi hơi nhướng lên, “Em có phản ứng có nghĩa là có tình cảm? Em có phản ứng với em?”

      Thiên Thụ nhìn Boss Viên hơi nheo mắt lại, bỗng cảm thấy lành!!!

      Quả nhiên, Viên Dã tay ôm , tay phải rất mạnh mẽ gạt mạnh lên bệ rửa mặt! Mấy chai lọ kem đánh răng ly trà v.v… bệ đều rơi hết xuống đất, đỡ lấy , rồi bế bổng lên ngồi bệ!

      Á… Thiên Thụ gần như hít hơi khí lạnh.

      Bệ đá lạnh ngắt “hôn lên” bờ mông nửa lộ ra của , quần áo bị rách càng để lộ phần lưng trắng muốt, hơi nước đọng tấm gương sau lưng ẩm ướt và lạnh ngắt, vòi nước ấm vẫn chảy bệ rửa mặt càng tỏa ra hơi ấm mờ ám trong gian phòng này! Người đàn ông ấy là ngọn lửa nguy hiểm và cháy bỏng, đè xuống với vẻ mê người mà nguy hiểm kém…

      “Rốt cuộc có phản ứng với em hay , em có muốn tự mình cảm nhận ?”, Viên Dã giữ chặt lấy Thiên Thụ ngồi bệ và ngang tầm mắt , áp sát xuống với tư thế điên cuồng và nguy hiểm.

      Thiên Thụ gần như sắp đứng hình rồi.

      Hơi thở của phập phồng lên xuống, trái tim đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, biết mình ở đâu, càng biết tiếp theo xảy ra chuyện gì!

      chỉ cảm nhận được trong gian chật hẹp này, đầy ắp mùi của , ẩm ướt sau lưng, lạnh lẽo bên dưới, hơi nóng bên cạnh và ngọn lửa hừng hực từ người đàn ông trước mặt, hoàn toàn bao vây lấy ! cảm thấy mình chìm vào vòng vây quái dị mê ly, hình như giấc mộng kỳ diệu tuyệt đẹp, hoàn toàn thể biết mình ở đâu, chỉ nhìn đứng trước mặt, nhìn người đàn ông vì mái tóc ẩm ướt mà càng trở nên đẹp trai lạ thường, dần dần áp sát

      Đôi môi.

      Ẩm ướt.

      “Thiên Thụ… Thiên Thụ… Thiên Thụ…”, giữa môi , gọi tên .

      Cả người nóng hừng hực.

      Cả người đờ ra rồi.

      Thế giới này chỉ còn lại , chỉ còn lại nụ hôn ấm áp của , bàn tay dịu dàng của

      Rầm rầm rầm!

      Cộc cộc cộc!

      “Tiên sinh! Tiên sinh! Tiên sinh! Thực xin lỗi, phòng chứa đồ tầng 28 bị cháy rồi! Xin ngài mau mau ra ngoài! Xin lỗi tiên sinh, mau ra ngoài ạ!”

      Đúng thời khắc quan trọng như vậy mà lại có kẻ đập cửa, và cả tiếng hét thất thanh của nhân viên phục vụ, cửa phòng bị đập rầm rầm! Hai người chìm đắm vào cơn mê tình bỗng bị thanh đó kéo phắt về thực!

      “Chết tiệt!”, Viên Dã thở hổn hển vùi mặt vào ngực .

      Thiên Thụ bỗng run bắn lên.

      Cộc cộc cộc!

      Lại có người đứng ngoài đập mạnh cửa, “Tiên sinh, tiên sinh mau ra ngoài, muộn nữa kịp!”

      Trong khi thoang thoảng mùi khói.

      Viên Dã lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay lấy áo choàng tắm bên cạnh rồi trùm lại, sau đó tay bế ngồi bệ đá, phóng ra ngoài nhấc áo khoác của mình lên rồi lại đắp lên người thêm lớp, sau đó lao ra ngoài!

      hành lang tầng 28, khói bốc lên.

      Khách thuê phòng trong khách sạn đều hoảng loạn, chạy tứ tán.

      Mấy nhân viên phục vụ tận tâm với nghề vẫn đứng hành lang, chỉ dẫn mọi người chạy về phía lối thoát hiểm. Thấy Viên Dã bế Thiên Thụ lao ra ngoài, gương mặt mấy nhân viên đó tỏ vẻ mờ ám.

      “Tiên sinh… xin mời bên này… bộ lối cầu thang…”

      Viên Dã gật đầu rồi bế chạy về phía đó.

      Thiên Thụ đương nhiên nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, mặt lập tức biến thành con cua luộc.

      “Để em tự xuống… Em tự được…”

      Viên Dã giữ chặt trong lòng. “Đừng nhúc nhích! Nếu em còn động đậy, làm lại lần nữa ngay tại đây!”

      Ối trời!

      Thiên Thụ suýt nữa muốn chết cho xong.

      Boss Viên, có thể nào đừng điên cuồng như vậy , lại còn uy hiếp người ta! Lại lần nữa ở đây? Lẽ nào sợ bị chết cháy… Ôi trời ơi mất mặt quá! Mất mặt quá!

      Thiên Thụ bỗng nghĩ tới câu “tên Viên Dã kia có phúc” Quan Nguyệt San . Hại suýt quay lại nhảy xuống từ tầng 28 chết luôn!

      Nhưng vòng tay Boss Viên ấm áp. Được ôm trong lòng, dường như khói bụi, ngọn lửa, đều cần sợ hãi.

      như con đà điểu, vùi mặt vào lòng .

      Từ bây giờ, sống chết có .
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :