1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19


      “Hắt… xì!”, trong văn phòng tổng biên tập Hạ vẳng ra tiếng xì mũi cực lớn.

      Đồng Tiểu Vi công tác về, vừa đẩy cửa văn phòng tổng biên tập suýt bị thanh ấy bắn văng ra ngoài.

      “Trời ơi sao trong phòng lại có mưa thế này?”, bạn Đồng phủi giọt nước dính người.

      Thiên Thụ cầm hộp khăn giấy, mũi đỏ ửng, giọng ngàn ngạt. “ phải mưa, mà là nước mũi tớ xì ra đó!”



      Bạn Đồng đứng hình.

      Nhưng từ khi làm đồng nghiệp với Thiên Thụ, kiểu “tẩy lễ” này kinh qua trăm lần nên bạn Đồng cũng nhanh chóng hồi phục lại thần sắc, từ bỏ lau những “giọt mưa” người.

      Nhìn chóp mũi đỏ ửng của Thiên Thụ, Đồng Tiểu Vi nghiêm chỉnh, “Cậu bị lở mồm long móng hả? Tớ gọi ngay cho đội vũ trang 120 đến đón cậu…”

      xong liền làm động tác lấy điện thoại ra gọi.

      “Cậu mới bị lở mồm long móng có, cậu là cúm H5N1!!! Gà con.” Thiên Thụ vo khăn giấy xì mũi lại rồi “vèo” tiếng ném về phía Đồng Tiểu Vi.

      Đồng Tiểu Vi né tránh viên đạn sao băng bay đến, dương dương đắc ý lắc ngón tay. “Ha ha, Thiên Thụ, tớ ra ngoài ba ngày, tài bắn đạn của cậu kém nhiều quá.”

      Bộp!

      Viên đạn kế tiếp hôn đắm đuối lên trán của bạn Đồng.

      Đồng Tiểu Vi lập tức trúng đạn ngã xuống cách vinh quang.

      “Ha ha!”, Thiên Thụ hứng chí vỗ tay nhảy nhổm lên, nhưng nước mũi lại chảy ròng ròng.

      Đồng Tiểu Vi vạch đen đầy mặt, lồm cồm bò dậy. “Đủ rồi! Hạ Thiên Thụ cậu mấy tuổi rồi mà còn trẻ con thế hả? biết tại sao ông xã cậu lại chịu nổi.”

      Câu này khiến Hạ Thiên Thụ lập tức xị mặt ôm hộp khăn giấy. “Nếu phải vì ấy tớ cũng chẳng ra nông nỗi này, ngủ ngoài trời cóng chết được.”

      “Á á, chuyện gì?” Đồng Tiểu Vi dỏng tai lên. “Chẳng lẽ buổi tối hai người làm chuyện đó… Mấy ngày gần đây lạnh như vậy, chắc hai người phải là đánh dã chiến…”

      “Dừng tưởng tượng lại ngay!” Thiên Thụ chịu nổi. “Bạn Đồng à, bạn có thể có tư tưởng của người bình thường được ? Sao suốt ngày cứ suy nghĩ lệch lạc thế hả? Tớ chẳng qua là ngủ ngoài ban công mà thôi!”

      “Ngủ ngoài ban công? phải chứ, tội nghiệp thế?” Đồng Tiểu Vi mở to mắt. “Đúng rồi, chắc cậu chọc tức Boss Viên đó chứ? Lúc nãy tớ vào thấy phòng biên tập gà bay chó chạy, nghe tạp chí mẫu kỳ sau bị trả về, bìa in xong cũng phải thay hết hả?”

      “Ừ”, Thiên Thụ nước mắt rưng rưng, gật đầu.

      “Tại sao?”

      “Lệnh của Boss.”



      Đồng Tiểu Vi bó tay. “Cậu lại chọc tức ấy chứ gì? Trước kia bảo cậu rồi, đừng bao giờ chọc giận ông xã nhà cậu, ấy dễ đụng vào đâu!”

      Thiên Thụ nước mắt nước mũi sắp tuôn trào, nhệch miệng ra vẻ đáng thương. “Tại sao cậu viết câu này to, dán lên nhắc nhở tớ. Tớ có muốn chọc giận ấy đâu. Nước mũi của tôi…”

      Xì… Thiên Thụ rút khăn giấy ra lau mũi.

      Đồng Tiểu Vi thấy bộ dạng tội nghiệp đó, cũng nỡ gì nữa.

      “Cộc cộc cộc”, bỗng có người gõ cửa.

      Đồng Tiểu Vi mở cửa, tài xế riêng của Boss Viên đứng ngoài. “Tổng biên tập Hạ, sếp nhờ tôi đến đón tới công ty Vân Thượng.”

      Hạ Thiên Thụ vừa nghe chữ “sếp” thấy sởn da gà, suýt chui xuống gầm bàn. Đồng Tiểu Vi lên tiếng hỏi thay : “Tại sao bắt Thiên Thụ đến công ty Vân Thượng? Boss Viên có chuyện gì sao?”

      Tài xế lắc đầu.

      “Xin lỗi, tôi chỉ lái xe, còn những việc khác đều .”

      cũng đúng, với người cao thâm khó lường ép được Thiên Thụ ngủ ngoài ban công như Boss Viên, làm sao để lộ nội tâm sâu thẳm như biển cả cho tài xế biết được.

      Nhưng tài xế lại bổ sung câu, “Nhưng sếp bảo tôi nhắn tổng biên tập Hạ, rằng tổng biên tập nếu bữa tối vẫn đến khách sạn bảy sao.”



      đầu Thiên Thụ chim chóc bay ào ào.

      Đồng Tiểu Vi hiểu, quay sang nhìn Thiên Thụ vẻ kỳ lạ.

      Mũi đỏ ửng, mặt đỏ hồng, còn nóng bừng nữa, Thiên Thụ đầu váng mắt hoa ngoan ngoãn bò ra khỏi bàn, cầm túi xách vẻ chịu đựng, “ thôi.”

      Tài xế hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ, vui vẻ đưa tổng biên tập Hạ đến công ty Vân Thượng.

      Văn phòng tổng giám đốc tầng 38 phủ thảm rất dài và dày, cho dù Hạ Thiên Thụ tập tễnh chân thấp chân cao đạp lên vẫn phát ra tiếng động. Nhưng kỳ quặc là văn phòng tuy rộng lớn song lại trống trải, chẳng thấy ai cả. Thiên Thụ đứng đó, ngơ ngác thấy có chút trời xoay đất chuyển.

      “Tổng biên tập Hạ, chị đến rồi à?!”, sau lưng có tiếng , Thiên Thụ quay lại, hóa ra là trợ lý Phương. “Xin lỗi, em vừa rót nước ấm, thấy chị đến.”

      Trợ lý Phương đặt ly nước và hộp thuốc màu trắng lên bàn.

      “Tổng giám đốc xuống lầu dưới họp rồi ạ, chắc khoảng tiếng nữa mới về được. ấy nhờ em ở đây đợi chị, sau đó còn chuẩn bị thuốc và nước ấm.”

      “Thuốc?”, Thiên Thụ nhìn trong hộp thuốc có hai viên màu trắng và viên màu cam.

      “Tổng giám đốc tổng biên tập Hạ ‘có khả năng’ thấy khỏe, nên chuẩn bị sẵn thuốc cảm và thuốc tiêu viêm rồi đây.” Trợ lý Phương nhìn mặt Thiên Thụ. “Xem ra ấy rất hiểu chị.”

      Gò má Thiên Thụ ửng hồng, sắc mặt lại trắng bệch, trông đúng là hơi có bệnh .

      “Cảm ơn, phiền quá.”

      phiền ạ, thực ra tổng giám đốc rất quan tâm đến chị…”, trợ lý Phương nửa câu song cảm thấy có quyền tiếp. “Tổng biên tập Hạ, chị có thể đến sofa kia ngồi đợi chút, bên đó có tạp chí và báo, lát nữa tổng giám đốc quay lại.”

      Thiên Thụ gật đầu, trợ lý Phương liền lui ra ngoài.

      Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn chỉ còn lại mình .

      Thiên Thụ đứng đó, nhìn trái ngó phải. Văn phòng của Boss Viên rất lớn, rất trống trải, ngoại trừ bên tay phải có tủ sách ngay ngắn chỉ còn bàn làm việc của . bàn dưới bàn đều chất đống công văn tài liệu, đến mấy cái thùng đựng hồ sơ rất to dưới gầm cũng đầy ắp. bàn làm việc đặt ba cái máy tính, cái máy tính bàn, hai cái laptop. Trong đó có cái là của hãng Apple siêu mỏng thuần trắng pha lê, chất liệu lóng lánh quý giá đó khiến nước miếng của Thiên Thụ kìm lại được.

      luôn mơ ước mua được cái laptop như thế mà.

      Nhưng giờ chóng mặt quá, còn tinh thần đâu để “hành hạ” cái laptop Apple của nữa, cứ tìm chỗ nào ngồi xuống .

      Thiên Thụ lùi về phía sofa trong khu tiếp khách, tìm chỗ khá thoải mái để ngồi xuống.

      Đầu đau quá, mặt nóng quá, mũi nghẹt cứng thở được, khiến như con cá thiếu nước cứ há miệng ra, hít thở “phù phù” khó nhọc. Khó chịu quá, đây là kết quả của việc hưởng thụ cả đêm để đếm “ ông sao sáng hai ông sáng sao” đây mà. Tuy có lẽ biết lý do Boss Viên tống ra ban công, nhưng kết quả này vẫn có phần chấp nhận được.

      Nhìn thuốc và nước ấm trợ lý Phương đặt bàn gần sofa, Thiên Thụ nghĩ ngợi rồi cầm lên uống.

      Ban công cũng ngủ rồi, còn sợ hạ độc thủ hại chết sao?

      Uống nước ấm, bụng ấm lên, Thiên Thụ lại cảm thấy mi mắt nhấc lên nổi. Trong thuốc cảm chắc có thành phần an thần, buồn ngủ quá… Buồn ngủ quá buồn ngủ quá… Nhưng thể ngủ… Trong văn phòng của Boss mà, phải đợi về… Đợi về… Đợi về… Khò!

      Tổng biên tập Hạ cuối cùng quang vinh ngủ thiếp .

      biết bao lâu sau, bên tai văng vẳng tiếng thầm khe khẽ. “Tổng giám đốc, tổng biên tập chắc uống thuốc và ngủ rồi, để tôi gọi…”

      cần”, có người ngăn lại.

      tấm thảm len dày đắp lên, cảm giác rất ấm áp.

      “Tổng giám đốc, phòng họp bên kia…”

      Im lặng vài phút, nhưng có người luôn đứng cạnh canh chừng .

      “Đừng đánh thức ấy”, có người ra lệnh nho .

      “Vâng, thưa tổng giám đốc.”

      Những tiếng bước chân vội vã rời .

      Thiên Thụ vặn vẹo người, tìm chỗ thoải mái sofa, lại ngủ thiếp .

      A, ấm áp, dễ chịu quá, mệt quá. Ngủ cả buổi chiều ngon lành, cuối cùng đuổi hết cơn ớn lạnh trong người , cũng mơ cả giấc mơ đẹp… Trong mơ có rất nhiều sao sáng lấp lánh, và chiếc ghế xếp ngoài ban công gió lạnh, có người cùng ngắm sao với … Người đó là ai nhỉ? Bờ vai rộng, dáng người cao, cánh tay dài, nhàng vòng qua người , lồng ngực rất ấm áp…

      Ngủ say.

      biết bao lâu sau.

      Có người gõ cửa.

      “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Viên có ở đây ?”, người đó gõ vài tiếng, ai đáp.

      Người đó vặn tay nắm, cửa bật mở.

      Trong văn phòng lớn trống trải, bóng người.

      Đàm Thiên Ân quan sát bên trong, định quay tìm trợ lý hoặc thư ký của Viên Dã, ngờ đâu khi ta vừa quay lưng bỗng nghe thấy ở sofa trong khu tiếp khách vang lên tiếng rên khe khẽ.

      “Ưm…”

      ta ngẩn người.

      Mái tóc dài mảnh trượt xuống thành sofa, người nằm đó chỉ lộ ra nửa gương mặt nhắn khiến tim ta hơi run lên.

      ta bất giác đến cạnh sofa.

      Quả nhiên.

      nằm sofa mấy dễ chịu lắm, quấn thảm ngủ vặn vẹo người thế kia, đúng là Thiên Thụ. Sắc mặt đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt lại hơi tái, đầu mày nhăn lại, trông dáng ngủ rất mệt mỏi, rất khó chịu.

      Đàm Thiên Ân quỳ nửa người xuống, ngắm ngủ. Như có chút quen thuộc nhưng lại có phần xa lạ. Khi đó cũng bệnh trong trường, co quắp cái giường trong ký túc, ngủ mình chẳng biết trời đất. cũng quỳ cạnh , lặng lẽ ngắm như thế này.

      kìm được đưa tay lên, nhàng đặt lên trán .

      Cảm giác nóng bỏng.

      như cảm thấy tiếp xúc của ngón tay, hơi nhúc nhích, phát ra tiếng lảm nhảm, “Ưm… Mẹ…”

      Ngón tay Đàm Thiên Ân dừng trán .

      Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trợ lý Phương. “Tổng giám đốc, xem cái này phải giải quyết thế nào… Ủa, sao cửa lại mở?”

      bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng chiếu vào trong văn phòng.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20


      “Trợ lý Phương.”

      Tổng giám đốc gọi tên ta.

      Trợ lý Phương vội hoàn hồn, đáp lại, “Tôi đây, thưa tổng giám đốc.”

      Quá sặc sỡ, nhìn mà mất cả hồn, từ khi tổng giám đốc đứng trước cửa văn phòng, nhìn thấy hai người nằm sofa, quỳ dưới đất, vẻ mặt tổng giám đốc tuy lạnh lùng cứng nhắc, cố gắng khiến cơ bắp mặt thay đổi, nhưng sắc mặt cứ tái rồi đỏ rồi xanh rồi đen, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm, đúng là có thể dùng ánh mắt để lăng trì người ta rồi lăng trì tiếp… Sặc sỡ tới mức ta sắp mất cả hồn.

      “Thông báo cho tổng giám đốc Lâm công ty Huy Hoàng ở phòng họp biết, vụ làm ăn này chúng ta đồng ý ký. Bắt đầu từ bây giờ, về công tác quảng cáo của công ty Vân Thượng do công ty Huy Hoàng đảm nhận.” Boss Viên lạnh mặt ra lệnh, giọng trầm trầm như phát ra từ kẽ răng.

      Trợ lý Phương rụt cổ, lập tức đáp, “Vâng, thưa tổng giám đốc.”

      Lúc nãy trong phòng họp còn tranh cãi kịch liệt, mấy công ty quảng cáo chịu nhượng bộ, tổng giám đốc cũng chưa quyết định ký với công ty nào, bây giờ lại nhanh chóng hạ lệnh rồi. Nhưng, là sau khi nhìn thấy giám đốc công ty quảng cáo Huy Hoàng nửa quỳ trong văn phòng tổng giám đốc. Đừng tưởng Boss nhất định bùng nổ cơn giận, nên cho dù thế nào cũng hợp tác với Huy Hoàng. Nhưng ngược lại, với cao thâm khó đoán của Boss Viên, ký hợp đồng rồi trong quá trình hợp tác lâu dài vô tận này, từ từ hành hạ họ mới là cảnh giới cao nhất của trò chơi mèo vờn chuột.

      Trợ lý Phương vẻ mặt khâm phục chạy xuống lầu.

      Boss Viên vẫn giữ tư thế “núi băng” đứng đó.

      Đến khi Đàm Thiên Ân nghe thấy họ chuyện, đứng lên, quay lại nhìn .

      Boss Viên đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào. Cùng với vẻ lạnh nhạt và trầm tĩnh gương mặt , có u ám và đè nén đáng sợ.

      Đàm Thiên Ân nhìn thấy , ngớ người lúc mới nhớ ra thân phận người phụ nữ nằm sofa kia, tránh khỏi vẻ sượng sùng. “Tổng giám đốc Viên, cái đó…”

      Viên Dã bước nhanh đến.

      Đàm Thiên Ân lùi lại bước.

      rất mạnh mẽ, bước chân vừa dài vừa vững, lúc đến trước mặt Đàm Thiên Ân khiến ta có chút hoảng loạn. lẽ chuẩn bị ra tay với ta trong văn phòng tổng giám đốc này?

      Ngờ đâu Viên Dã chỉ trừng mắt với ta, lạnh lùng, và rồi lướt qua. Hơi cúi xuống, bế bổng nàng co quắp sofa, ngủ vặn vẹo người kia.

      Hạ Thiên Thụ mơ ngủ bị đánh tỉnh, mở đôi mắt mơ màng ra, cảm giác cơ thể bị bế bổng lên trung, hơn nữa mọi thứ đều mờ nhòa.

      “A… Chuyện gì thế này… Đây… là đâu…”

      nheo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh, gần như bất giác kêu lên, “Thiên Ân… đến thăm em rồi…”

      Cánh tay bế lập tức cứng đờ.

      Người đàn ông đứng đó sắc mặt cũng hơi thay đổi.

      Nhưng bước chân ngừng, tiếp tục bế ra ngoài.

      Thiên Thụ mới cảm thấy mình vẫn được đưa ra ngoài, kìm được dời tiêu điểm ánh mắt sang bên phải – gương mặt Boss Viên, chỉ có thể dùng từ để hình dung – đen.

      Thiên Thụ bỗng thấy trời xoay đất chuyển.

      Chuyện quái gì thế này.

      “Buông… Buông em xuống… Tự em…”

      Boss Viên sa sầm mặt.

      “Muốn ném em ra ngoài?”

      Thiên Thụ lập tức câm miệng.

      Bây giờ Boss Viên là hổ dữ, tốt nhất nên sờ lung tung. Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngủ trong văn phòng Boss ư? Sao Đàm Thiên Ân lại xuất ? Hại trong lúc mơ màng còn tưởng trở về mùa đông năm ấy… Những ký ức đó thực khắc sâu trong tâm khảm, nên cũng thể trách buột miệng ra tên ta… Nhưng thực tế… nhớ đến thực tế… Nên cũng thấy gương mặt sa sầm u ám của Boss Viên.

      Haizzz, ổn rồi ổn rồi, càng nghĩ đầu càng đau, đầy trời là chim vàng bay tứ tung, muốn tóm con quá…

      Thiên Thụ ngoẹo đầu sang bên, lại thiếp .

      “Viên tiên sinh, sốt cao quá, hay là đưa vào bệnh viện truyền nước, hoặc tôi tiêm mũi hạ sốt nhé. Nửa đêm nếu thấy hạ sốt sao, nếu vẫn sốt cao đưa vào bệnh viện vậy.”

      Có người chuyện bên tai .

      “Được”, giọng trả lời lạnh lùng.

      Chắc là Boss?

      “Y tá Trương, tiêm mũi thuốc hạ sốt cho Hạ đây ”, có người dặn.

      Thiên Thụ mơ mơ màng màng, chỉ thấy toàn thân nóng bừng, nhưng lạnh đến run rẩy, tứ chi đau nhức, miệng khô cháy đau đớn, mi mắt nặng trĩu nhấc lên nổi.

      Nghe bên tai có tiếng người bận rộn, tiếng rút thuốc nước “tách tách” sau đó tiếng ống tiêm va chạm vào hộp lách cách, rồi có người đến lật giở tấm chăn bông nặng người lên, và bàn tay ai đó thò vào áo ngủ của

      Cuối cùng Thiên Thụ gắng mở mắt ra được.

      ống tiêm bằng thủy tinh lớn, đầu kim nhọn hoắt bỗng phóng lớn ngay trước đôi mắt nhập nhòe của .

      Thiên Thụ chưa nhìn lắm, bỗng cảm thấy mông mát lạnh, hình như có người cầm thứ gì đó chà lên mông , ướt lạnh khoảng!

      “Á á á…”, Thiên Thụ khàn giọng rú.

      y tá bị làm cho giật bắn mình, ống tiêm trong tay rơi xuống đất.

      Thiên Thụ tuy sốt đến mức choáng váng đầu óc, nhưng từ sợ bị tiêm khiến càng phản ứng dữ dội, nhảy nhổm lên, đẩy mạnh tay y tá ra!

      “Tôi muốn tiêm!”

      Rầm! y tá suýt bị đẩy cho tứ chi chổng lên trời.

      Bác sĩ riêng của nhà Boss Viên thấy phản ứng dữ dội như vậy vội đến kéo lại. “ Hạ, đừng động đậy, sốt tới 39 độ, tiêm hạ sốt khỏi. Nếu đến bệnh viện truyền nước đau hơn đấy.”

      Thiên Thụ sốt nóng đến mụ người, nào quan tâm ông ta gì, “xoạch” tiếng nhảy xuống giường, định cuống cuồng bỏ chạy.

      Bác sĩ riêng vội kêu to, “Y tá Trương, mau giữ ấy lại!”

      Hai người chồm đến túm lấy Hạ Thiên Thụ.

      Thiên Thụ cũng biết là sốt đến mụ mẫm hay là sốt đến mức thành siêu nhân, trái phải đều bị giữ chặt mà lại tìm ra khe hở, đưa tay chụp lấy tay cầm kim tiêm của y tá rồi nhấn mạnh xuống bên cạnh!

      “A a a a a a…”

      loạt tiếng kêu thảm thiết.

      Nhưng phải Thiên Thụ, mà ràng là bác sĩ gia đình kêu la thê thảm.

      Kim tiêm cắm lên đùi ông ta, kêu sao được!

      “Đủ rồi!”

      Bỗng sofa trong phòng ngủ của Thiên Thụ vẳng đến tiếng quát khẽ lạnh lùng.

      Mọi người đều đờ ra.

      Boss Viên sắc mặt sa sầm ngồi đó, trừng mắt nhìn họ. Nếu phải người còn có bộ đồ thường màu vàng thiên nga Thiên Thụ thể nhận ra vẫn còn ở đấy. Nhưng có thể khiến Boss bắt đầu trở thành “người da đen” thế kia, đủ chứng minh phẫn nộ bừng bừng trong lòng đạt đến mức độ nào rồi.

      “Em, nằm xuống! Mau tiêm thuốc hạ sốt, nếu đến bệnh viện truyền nước! Con còn ngủ trong phòng, được làm ồn!”

      Lời Boss chắc nịch, thể chống cự.

      Thiên Thụ sốt nóng nhưng vẫn nước mắt đầm đìa ngoan ngoãn nằm xuống. biết nếu còn làm loạn nữa quẳng ra ngoài, nhìn sắc mặt như Bao Công của là biết.

      Bác sĩ gia đình cũng run run rẩy rẩy bò dậy, y tá cũng đổi kim tiêm khác.

      “Á…” Thiên Thụ kêu thảm thiết. “Á… Ôi… Ư…”

      Tiếng hét thay đổi sắc, dám nhìn mặt Boss, cắn chặt chăn để nuốt tiếng kêu vào bụng.

      Tiêm xong, cuối cùng cũng ngủ thiếp .

      Boss Viên đẩy cửa phòng đọc sách, đến trước bàn, bật đèn sáng.

      Ánh đèn trắng rải ánh sáng đầy bàn, mờ mịt, yên tĩnh.

      Đêm khuya thế này, có chút lạnh lẽo và đơn.

      mình ngồi bên bàn làm việc lạnh lẽo, nhớ lại những tháng ngày mới tỉnh dậy, lại có cảm giác như cách xa lâu lắm rồi. Khi mê man, ngày đêm lo lắng, buồn khổ. Khi tỉnh dậy, mừng rỡ và sung sướng, nhưng ngờ khi nhìn thấy rèm mi dài của động đậy, cái tên gọi đầu tiên lại là…

      Cạch!

      Boss Viên ngẩng đầu lên khỏi ngọn đèn bàn tịch mịch.

      Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, nơi cửa mờ tối, có chân trần mặc váy ngủ trắng đứng. Sắc mặt trắng bệch, tóc dài mượt, ánh mắt nhìn có vẻ đờ đẫn, ánh mắt tìm thấy tiêu điểm.

      Boss Viên nhìn .

      Cũng may ăn mặc thế này mà chạy đến phòng của con , nếu dọa chết dì Trương hay thức dậy giữa đêm mất thôi.

      cứ thế nhìn nhau, phải đến năm phút.

      Boss Viên nhìn từ đầu xuống chân, ánh mắt dừng lại ở đôi chân trần của . hơi cau mày, có vẻ vui , “Muốn ngủ về phòng ngủ. Đừng có nửa đêm nửa hôm…”

      Hai chữ “lên cơn” chưa kịp .

      Ánh mắt tuy có tiêu điểm, nhưng dưới ánh đèn bàn sáng trắng, sắc mặt lại có chút hồng hào tự nhiên lắm. lẽ sốt nặng quá, mũi thuốc hạ sốt kia có tác dụng ư?

      lao đến trước mặt , nhìn chằm chằm.

      Boss Viên nhíu mày. “Em…”

      bỗng cúi đầu xuống.

      “Chụt” tiếng, đặt đôi môi tái mét sắc máu xuống môi .

      Boss Viên đờ người.

      Bệnh mộng du? Bệnh kiss? Nữ thần kiss mộng du? Hình như có tên bệnh như thế phải? Boss Viên nhíu mày giật giật khóe môi, trong đầu chỉ xuất mấy chữ vàng to tướng rất phù hợp với tình hình tại.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21


      Đêm lạnh như nước.

      Môi lại nhiệt tình và nóng bỏng. Như hai hòn than nhảy ra khỏi lò, nóng hừng hực, ấm áp. đứng bất động áp lên môi , nhưng lại có mùi thơm thanh mát đặc trưng len vào mũi . Như có quả táo vẫn chưa chín, hơi chát, ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.

      Là đàn ông nếu nhìn thấy có như vậy chắc đều muốn ăn thịt ngay. Huống hồ là kiểu chủ động thế này?

      Viên Dã ngồi đó, nhìn sát ngay cạnh .

      khép hờ mắt, rèm mi dài gần như cọ vào sống mũi , chóp mũi xinh cọ vào , có cảm giác ươn ướt như con cún . Hơi thở của hòa lẫn, trong khí lại có chút mùi vị ngọt ngào và mờ ám. Nhưng kỹ thuật hôn của rất kém, chỉ áp lên môi , rồi động đậy gì nữa.

      suýt bật cười thành tiếng.

      Nhưng, như thế phá hoại khí quá nhỉ?

      Bất giác, tay nhàng vòng quanh eo của , chậm rãi kéo vào lòng. Khi cơ thể mềm mại của rơi vào vòng tay , từ từ hôn sâu hơn…

      Hôn đôi môi đỏ mềm mại của , môi kề môi, từ từ hôn nhàng, mút mát… Răng nhàng chạm vào môi , hơi đau, nhưng lại có cảm giác tê dại… Đôi mắt to của khẽ động đậy, rèm mi dài rung rung như cánh bướm, nhưng lại hoàn toàn mở ra, chỉ ngốc nghếch mặc cho hôn sâu…

      Cảm giác hôn kỳ diệu như vậy, chẳng trách ngàn vạn năm nay, những đôi lứa nhau đều phải dùng phương thức này để diễn tả tình của mình.

      Đôi môi chạm vào nhau như thể trao đổi nhịp tim của nhau, nhàng dịu dàng, nhưng quyến luyến thương.

      ôm , đè lên , hôn sâu… Khi cơ thể căng cứng của trở nên mềm mại, cánh tay bất giác vòng qua cổ , bỗng nhàng đưa lưỡi len lén chạm vào môi

      Cả người run bắn.

      Cơ thể như trúng phép thuật, cả người đều nhũn ra trong vòng tay .

      vội ôm lấy .

      Nhưng ngồi chiếc sofa di chuyển được, cả người bỗng đổ ập xuống, hại nhất thời giữ nổi, chiếc ghế “soạt” cái trượt ra sau, còn sắp ngã nhào xuống đất! gần như vô thức ôm chặt lấy !

      Rầm!

      Hai người hôn nhau ngã lăn ra sàn, sống lưng Viên Dã đập mạnh xuống sàn nhà trải thảm, nhưng dường như trong mộng du lại bị tổn thương chút nào, đập vào lồng ngực .

      đau đến nỗi sống lưng cứng đờ.

      lại vùi đầu vào lòng .

      Như đứa bé cần hơi ấm, rất đáng thương áp vào lồng ngực .

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

      nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của .

      Cánh tay vô thức bám lấy, như con cua bám vào người .

      Cơ thể Viên Dã cứng lại.

      vẫn chưa được ôm thế này bao giờ, có phần thiếu tự nhiên, cũng có phần quen lắm, nhưng khi cơ thể mềm mại của áp sát, mùi hương táo dìu dịu lan tỏa, cảm thấy tim mình sắp mềm nhũn ra. kìm được đưa tay ôm lại , thân mật áp sát mái tóc đen sáng mềm mại của .

      Thiên Thụ vùi đầu vào ngực , lảm nhảm. “Thiên Ân… Đừng xa em… Đừng xa em… Em muốn từ bây giờ ai đường nấy đâu… Thiên Ân…”

      Ngón tay đặt eo Thiên Thụ của Viên Dã hoàn toàn khựng lại.

      cảm thấy trái tim đập loạn nhịp của mình, nhưng nhịp đập ấy sao mà đau khổ, sao mà xót xa…

      Lại là câu này, lúc nào cũng gọi tên ta trong giấc mơ, cho dù tỉnh dậy giường bệnh, câu đầu tiên cũng là “Thiên Ân, em …”

      ngồi cạnh giường .

      Khoảnh khắc ấy, cảm thấy mặt mình đau như bị ai đó tát mạnh cái.

      Rát, nóng bừng, ngượng ngùng, mà còn rất buồn.

      Trong lòng người phụ nữ luôn quên được mối tình đầu, còn có mặt mũi nào tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa? Hoặc nên lùi vài bước, trả tự do cho , để hạnh phúc rồi tìm tương lai của mình? Nhưng thấy dáng vẻ ngơ ngẩn ngốc nghếch, tại sao cứ nỡ buông tay… Sợ mình rời chịu khổ, chịu tội, đau lòng, còn đường lui… Nên lúc nào cũng nén được mà đỡ lấy , bảo vệ , ở bên

      Nhưng, nỗi xót xa ấy, có ai hiểu cho ?

      Viên Dã muốn đẩy ra.

      Bỗng, cảm thấy áo mình, ươn ướt.

      hơi cúi đầu, phát ra nàng túm chặt lấy ủ rũ gục ngực vẻ đáng thương, tuy mắt khép hờ nhưng lại có nước mắt… ấm, từ khóe mắt rơi xuống.

      Viên Dã bất lực nằm xuống trở lại.

      Tim, đau như bị thứ gì đó chui vào vò nát.

      Nhưng lại kìm được mà thở dài, đưa tay nhàng lau hai hàng nước mắt long lanh

      người, nhất định phải đau khổ thế sao?”

      Sắc trời mờ mờ, sáng rồi.

      Cơn sốt của Thiên Thụ cuối cùng lui.

      mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, trong phòng tĩnh lặng.

      Chỉ có chút sương mù bảng lảng lọt vào qua màn cửa, như chẳng có ai ở trong phòng cùng .

      dụi mắt.

      Boss Viên lại chạy bộ rồi sao?

      suy nghĩ cửa mở, dì Trương bế con mặc đồ dày cộm, xách hai phần điểm tâm bước vào. Thấy Thiên Thụ vội cười, “ Hạ dậy rồi à? Có thấy khỏe hơn chưa? Tôi mua cháo thịt nạc, ăn cho lấy lại sức nhé.”

      Thiên Thụ nhìn dì Trương bận rộn vội bước đến đón lấy con .

      Dì Trương cầm bát, đổ cháo ra, nóng hôi hổi, hương thơm nức mũi.

      Thiên Thụ và con nhìn nhau, hai cặp mắt đen láy cùng nhìn, con cười như nắc nẻ. Thiên Thụ quay lại phía bàn ăn, hỏi, “Chỉ có hai bát thôi sao? Viên…”

      “Cậu ấy công tác rồi, Hạ biết sao?”, dì Trương bày bát đũa ra.

      Tay Thiên Thụ bế con bỗng dừng lại.

      “Hình như là bay sáng sớm nay, trời chưa sáng vội . Tôi hỏi sao cậu ấy viết giấy để lại cho , Viên tiên sinh chỉ nhìn phòng cái rồi .” Dì Trương bày biện xong xuôi đưa tay đón lấy con bé. “Nhưng Viên tiên sinh trước khi , cháo tiệm này rất ngon.”

      Hửm? Thiên Thụ chớp mắt.

      Dì Trương thấy Thiên Thụ còn ngơ ngẩn kìm được nhắc , “Câu này của Viên tiên sinh có nghĩa là bảo tôi mua về cho ăn! Hạ à, có lúc hiểu tiên sinh tí nào.”

      bảo dì mua cháo cho … Hóa ra dưới gương mặt lạnh lùng ấy lúc nào cũng có ý nghĩa đặc biệt sao?

      Thiên Thụ sờ viền bát nóng hổi, có vẻ suy tư. “Vâng, hình như tôi hiểu ấy chút nào… Dì à, dì biết chúng tôi trước kia ở bên nhau thế nào ? Chúng tôi có cãi nhau ? Rồi cùng nhau làm gì ?”

      hỏi thế khiến dì Trương mím môi cười. Vừa cười vừa bế chặt con hơn. “Trước kia hai người thế nào tôi lắm. Dù sao với tính khí của Viên tiên sinh hai người cũng cãi nhau nổi. Nhưng, tối qua hình như rất kịch liệt, tôi nghe thấy tiếng ghế đổ cơ mà! Hạ à, ăn nhiều cháo chút, bồi bổ.”

      Dì Trương vừa vừa cười, bưng bát cháo rồi bế con bé vào phòng để đút cho nó ăn.

      Chỉ còn Thiên Thụ ngơ ngẩn đứng đó, nghĩ lại những câu bí khó đoán của dì.

      Tối qua? Kịch liệt? Ghế? ra sức khoét não để nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng vẫn nhớ được tí nào. Chỉ biết duy nhất điều là giấc mơ chân thực lắm, hình như ôm Thiên Ân khóc thảm thiết…

      Ôm? Khóc? Ừm… Chẳng lẽ… thể… lại mộng du ư?

      Thực ra lịch sử bệnh mộng du của Thiên Thụ bắt nguồn từ lần cảm sốt lúc , bố mẹ lại ở bên, mình nằm trong chăn sốt đến chết sống lại, thế là mơ mơ màng màng lấy nước và thức ăn. Vừa giữ thể lực cho mình, vừa chờ đợi bố mẹ bận làm việc đến mức ba, bốn ngày mới về nhà được. Thế nên phải kẻ mắc chứng mộng du, bệnh mộng du của chẳng qua là cách bảo vệ bản thân khi sốt nóng mà thôi.

      Thiên Thụ dám nghĩ tiếp nữa.

      Húp xong bát cháo, thay đồ rồi Thiên Thụ chạy đến tòa soạn.

      Đồng Tiểu Vi đứng trong phòng biên tập chỉ huy mọi người dọn đồ, thấy Thiên Thụ về kêu lên ngạc nhiên, “Thiên Thụ, bệnh lở mồm long móng của cậu khỏi rồi hả?”

      câu mà dọa được cả đám mỹ nữ trong phòng biên tập lùi lại ba bước, cùng đưa tay lên bịt mũi, miệng.

      Thiên Thụ chỉ muốn ném túi xách vào nàng, dám trù ẻo tổng biên tập khỏe mạnh thế đấy hả.

      “Đồng Tiểu Vi, tiền lương tháng này của cậu trừ ba mươi phần trăm!”, cũng học cách tàn nhẫn.

      “Ôi , tổng biên tập đại mỹ nữ, cậu tốt nhất mà! Cậu khỏe mạnh nhất! Cho dù lở mồm long móng cũng là tớ bị trước, được chưa?” Đồng Tiểu Vi lập tức lao đến nịnh bợ, cộng thêm ôm hôn thắm thiết.

      Thiên Thụ giật giật khóe môi.

      Quay lại nhìn đám biên tập dọn đồ, mà đó lại là mẫu tạp chí số mới bị trả lại, mỗi quyển đều phóng to bức hình và Tiểu Mạc đều có vẻ mặt rất buồn cười mà bạn Bạch Tiểu Lang chụp.

      “Mấy thứ này chưa đổi xong nữa hả? Bên Vân Thượng chẳng phải cầu chúng ta trong vòng ba ngày phải đổi hết sao? Đừng thấy tôi cảm sốt mà các lười biếng nhé…”. chung tổng biên tập Thiên Thụ muốn tăng khí thế của mình lên.

      Đám mỹ nữ lại dị khẩu đồng thanh đáp, “Công ty Vân Thượng sáng nay gọi đến, tất cả bìa báo cần đổi nữa!”

      Hả?!

      Cằm Thiên Thụ suýt rơi xuống đất.

      phải chứ, lúc bảo đổi, lúc , chơi hả? còn vì bìa báo này mà bị ép phải ngủ ngoài ban công, bệnh trận, kết quả giờ lại bảo cần đổi nữa?

      Đồng Tiểu Vi bỗng chồm đến bên tai , khẽ , “ em trực ban là Boss Viên đích thân gọi điện ra lệnh. Thiên Thụ, cậu xử xong ấy rồi hả?”

      Boss Viên?

      Đôi mắt Thiên Thụ hơi lóe sáng.

      Chẳng phải sáng sớm nay ngồi máy bay công tác sao? Song lại dặn dì Trương chăm sóc , rồi gọi điện bìa báo cần thay nữa. Nhưng ràng rất để tâm tới nó, lần trước sắc mặt khi hẹn hò rất kém. Nhưng giờ đây, lại cần thiết? Nếu nghĩ thoáng hay là…

      Thiên Thụ bỗng nhớ tới chứng mộng du của mình.

      Trong lòng hiểu vì sao lại có cảm giác hụt hẫng chua xót.

      nghĩ thế Đan Lâm bỗng bước xuống từ cầu thang gỗ bên ngoài, tiếng giày cao gót gõ “lộp cộp”, vừa thấy Thiên Thụ hét lên, “Cái tổng biên tập kia, tôi nhờ nhiếp ảnh gia chụp ngoại cảnh rồi, thu dọn sắp xếp đồ rồi chứ? Chiều nay chúng tôi suối nước nóng Hương Sơn.”

      Thiên Thụ quay lại, ra chiều tức giận vì ta lại chỉ thị . “Này người đẹp Đan ơi, tôi ở đây tôi mới là chủ biên, bảo tôi tôi cũng được, nhưng lại còn bảo tôi chụp ngoại cảnh… coi tôi là người mẫu miễn phí…”

      Lời dừng lại đầu lưỡi.

      nhìn thấy Tiểu Mạc, đứng sau lưng Đan Lâm, thấy ánh mắt nhìn mình, gương mặt cậu nở nụ cười rạng rỡ, rất ấm áp.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22


      “… Bầu trời rộng khắp tầng mây, dưới đất cây rau cải, em là mây, là rau, chúng ta là rau mây…”

      Đoàn người ngồi xe hát ca ỏm tỏi, ồn ào đến độ Thiên Thụ cảm thấy đầu như trương phình.

      Tốt thôi, lại bị người đẹp Đan “tấn công” rồi. Khi Đan Lâm nghiến răng giậm chân đòi bãi công, đành thu xếp tay nải, cùng đám người mẫu, nhiếp ảnh gia, người trang điểm v.v… rầm rộ kéo đến suối nước nóng Hương Sơn. Thực ra lần này là hoạt động tuyển chọn hình bìa của công ty người mẫu nào đó, đương nhiên hy vọng tạp chí của họ có thể phối hợp tuyên truyền quảng cáo. Thế là Đan Lâm dùng phí quảng cáo người ta đưa để uy hiếp , rồi bắt cóc lên chiếc xe du lịch này.

      Mấy người này ồn ào quá, cho dù Thiên Thụ đeo tai nghe cũng khó mà nghe thấy tiếng hát dở ẹc của bọn họ. Huống hồ vừa khỏe lại, có lúc vẫn cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. vốn định để thư giãn, nhưng bị bọn họ hành hạ thế này, đúng là chẳng có tâm trí đâu mà thư giãn nữa.

      Thực ra đừng tưởng vô tâm vô tư, tâm trạng giờ đây hề vui. Chỉ cần nhớ đến việc Boss Viên đột ngột ra nước ngoài, lại ra lệnh cần đổi hình bìa nữa, lại thêm lờ mờ nhớ rằng hôm đó khi ngủ say trong văn phòng của Boss, trong mơ màng hình như nhìn thấy Đàm Thiên Ân… Tổng hợp lại kẻ ngốc cũng biết lý do Boss Viên đột ngột xa.

      Trong lòng Thiên Thụ có chút buồn bã, cứ cảm thấy bản thân có lỗi với Boss Viên, cầm số điện thoại của , định lên tiếng giải thích nhưng lại thấy mọi lời giải thích đều là thừa thãi. Trong lòng , là vợ của , hơn nữa còn sinh cả con nữa; nhưng trong lòng , vẫn cảm thấy mình còn sống ở thời điểm hai mươi tư tuổi, tuy bị Đàm Thiên Ân bỏ rơi nhưng mối tình đơn phương sâu sắc bảy năm trời đó phải chỉ vụ tai nạn, lần mất trí nhớ, hay chuyến xuyên là có thể quên hết. cảm thấy có lỗi với Boss, nhưng lại biết phải thế nào.

      “… Nào nào nào cây rau cải, nào nào nào cây rao cãi…”

      chịu nổi nữa, tiếng hát ầm ĩ của đám người này.

      Thiên Thụ chịu được mới về phía sau xe, định tìm góc vắng vẻ để ngồi cho yên tĩnh.

      Vừa ra phía sau, bỗng thấy cơn gió lạnh.

      Bên cạnh cánh cửa sổ hé mở là chàng trai rất yên lặng.

      Gió mát thổi mái tóc nâu hạt dẻ của cậu, hé lộ vầng trán trắng trẻo trơn láng. Sống mũi cậu cao thẳng, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng gương mặt luôn có nụ cười nhàng, dường như chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp ấy của cậu, bạn cảm thấy cuộc đời mãi mãi tươi đẹp, mãi mãi rực rỡ. Hoàn toàn ngờ cậu là người chìm đắm trong thế giới vô thanh, là chàng trai “rất đáng thương” trong mắt người khác.

      Thiên Thụ chần chừ mãi ở lối , nhìn cậu.

      Cậu luôn giữ tư thế tuyệt đẹp đó, mỉm cười nhìn ra bên ngoài.

      Thiên Thụ cắn răng, ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

      Tiểu Mạc nghe thấy tiếng hát của mọi người nhưng lại cảm nhận được động tác của , quay sang thấy ngồi xuống cạnh cậu nở nụ cười rạng rỡ vô cùng.

      ©STE.NT

      Nụ cười ấy rực rỡ tới nỗi khiến Thiên Thụ mở nổi mắt.

      Tại sao cậu luôn có thể cười rạng rỡ như thế nhỉ? Cho dù sống trong thế giới có tiếng động, nhưng dường như cậu mãi mãi hạnh phúc, phiền muộn, thậm chí trong đôi mắt trong veo của cậu phản ánh tất cả, luôn chân thực và thuần khiết như vậy.

      Thiên Thụ nhìn cậu, kìm được bật ra câu, “Ừ, chị ngồi chút.”

      Cậu cười, rồi lại quay sang bên kia.

      Ngón tay đặt bệ cửa sổ mở nửa, gió xuyên qua những ngón tay thon dài trắng muốt ấy, có vẻ đẹp chân thực lắm. Đầu ngón tay như ngọc mang cảm giác trong suốt, đôi môi hơi mím lại như luôn giữ nụ cười hạnh phúc.

      Thiên Thụ nhìn gương mặt nghiêng của cậu, kìm được ngắm mê mẩn.

      Nếu giống cậu, thể nghe tạp của thế gian, có lẽ nhất định rất hạnh phúc chăng? Tâm hồn cậu mãi mãi trong sáng, mãi mãi thuần khiết, như tờ giấy trắng, bao giờ nhuốm bẩn…

      “Tiểu Mạc à, em hạnh phúc.”

      ngồi cạnh cậu, buột miệng.

      Cậu nghe thấy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Thiên Thụ trút hết nỗi lòng ra với cậu.

      “Tiểu Mạc à, chị buồn lắm. Chị thấy bản thân rất có lỗi với Boss Viên, ràng lấy ấy nhưng trong lòng lại cứ nghĩ tới người khác. Nhưng chị cố ý, chị thích Thiên Ân bảy năm trời, từ khi chị học lớp tám, hiểu chút tình cảm nam nữ mơ hồ đó, luôn thích ta. Tuy ta chưa bao giờ xem chị là gì cả, mỗi lần ở cạnh ta đều là những khác; lần nào chị cũng hạ quyết tâm trong lòng, bao giờ quan tâm nữa, bao giờ gặp ta nữa, nhưng lần nào ta đến tìm chị, khi ta xoa đầu chị như người trai chiều chuộng em …”

      Thiên Thụ mím môi, giọng hơi nghẹn lại.

      “Chị rất kém cỏi, có phải Tiểu Mạc?”

      Đôi mắt to của lấp lánh, nước mắt chực rơi.

      Tiểu Mạc nãy giờ luôn nhìn ra bên ngoài, bỗng quay phắt lại.

      Thiên Thụ giật mình, nuốt hết những lời sau đó vào bụng, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Mạc.

      Tiểu Mạc cũng nhìn . Đôi mắt to trong veo di chuyển lên xuống gương mặt , như thể những lời vừa nãy cậu nghe được.

      Thiên Thụ nhìn cậu, có vẻ căng thẳng.

      hiếm khi những lời này với người khác, vì Tiểu Mạc nghe thấy nên mới thôi.

      Cũng may, Tiểu Mạc chỉ nhìn , rồi mỉm cười và quay đầu , tiếp tục ngắm phong cảnh.

      Thiên Thụ thở phào.

      “May mà em nghe thấy.” Thiên Thụ làm dấu chữ thập ngực. “ chị mất mặt chết được. Nhưng chàng trai có bạn như em cho dù có nghe thấy, chị nghĩ em cũng hiểu tâm trạng này của chị đâu. Haizzz…”

      Thiên Thụ thở hắt ra.

      Chiếc xe bỗng “két” tiếng, ngừng lại.

      Tài xế quay lại bảo mọi người xuống xe nghỉ ngơi chút, bây giờ vào đến đoạn đường dẫn lên núi, còn phải qua hai sơn cốc nữa mới tới khu ngắm cảnh suối nước nóng Hương Sơn. Bác tài nhắc mọi người có thể WC ở trạm dừng chân ven đường, nhưng phải cẩn thận đường , vì đường núi có lan can, ngoài kia là khe núi và suối, khá là nguy hiểm.

      Đám người mẫu ca hát chạy ầm ầm xuống xe.

      Thiên Thụ vỗ vỗ Tiểu Mạc, ra hiệu họ cùng xuống xe nghỉ ngơi.

      Khu du lịch suối nước nóng Hương Sơn tọa lạc ở vùng sơn cốc xưa cũ, trong cốc có những người dân bám trụ qua bao đời, sau khi phát triển thành khu du lịch, người dân trong thôn đều bày những quầy hàng ven đường, hoặc là những quả trứng lá trà[1] được luộc chín bằng nước suối, hoặc bán chút hoa quả nhà tự trồng, hoặc những sản phẩm điêu khắc nho . Khi Thiên Thụ bước ra khỏi WC Tiểu Mạc đứng trước quầy hàng, đùa nghịch thứ gì đó treo giá gỗ. Vật đó được làm từ cành cây, tuy có màu sơn đỏ sáng bóng nhưng nằm trong lòng bàn tay trắng muốt của cậu lại có phong vị đặc biệt.

      [1] Chỉ kiểu trứng luộc có gia vị, trong quá trình luộc có bỏ lá trà vào, là món ăn vặt đặc biệt, và cũng là trong những thức ăn truyền thống của Trung Quốc.

      Thiên Thụ bước lại gần. “Em xem gì vậy?”

      Tiểu Mạc thấy đến lập tức rút thứ đó xuống, ra hiệu treo ngực .

      Thiên Thụ ngẩn người.

      mặt dây chuyền được điêu khắc thành hình cây đào , bé xinh nhưng lại có đủ lá cành, có hoa có gân lá, khắc rất tỉ mỉ và chuốt sáng bóng, trơn láng. cành cây nở những nụ hoa be bé xinh xinh, có vẻ rất tinh tế.

      Tiểu Mạc thấy đeo trước ngực lập tức đưa ngón cái lên, tỏ ra rất hài lòng. Rồi lập tức móc ví tiền ra định mua.

      Thiên Thụ giật mình, vội , “ được, cái này chị…”

      Tiểu Mạc khoát tay, ngăn động tác tháo xuống của , ra hiệu rằng lát nữa chụp hình cần dùng tới. Thiên Thụ cố gắng hiểu ý của cậu, cũng tiện tháo xuống. Tiểu Mạc cười dịu dàng, lấy tiền ra trả cho người bán.

      Thiên Thụ cầm vật đó, bối rối người đẹp Đan Lâm gõ đôi giày cao gót lướt qua , lại còn chồm sát tai thầm, “Tổng biên tập Hạ, ngoại tình hả?”

      Cái gì?!

      Thiên Thụ lập tức nhảy dựng. “ mới là ngoại tình, cả nhà đều ngoại tình…”

      Người đẹp họ Đan nhìn , nhếch môi cười. “Nơi này cần tiền, tuỳ nghi.”

      Thiên Thụ tức đến nỗi mắt muốn lác cả .

      “Á… Cứu với, có người trượt chân rơi xuống!”

      Bỗng tiếng la hét thất thanh khiến mọi người đều giật mình.

      Mọi người lao đến ven đường, là người mẫu vừa nãy đứng bên vệ đường cười đùa với bạn bè, vừa đùa vừa cười rồi quên mất đường dưới chân, bị trẹo mắt cá, giày cao gót gãy, thế là cơ thể trượt ra khỏi con đường, treo lơ lửng bờ vực.

      “Cứu với! Cứu tôi với! Đau quá… Đau quá!” người mẫu sợ hãi khóc thét, tay bám chắc hòn đá nhô ra ven đường, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Dưới kia là dòng suối chảy xiết, nếu rơi xuống ngã chết cũng ngạt nước dở sống dở chết.

      Mọi người hoảng loạn, có người la hét, có người lấy điện thoại ra gọi cứu hộ, có người chạy mượn dây thừng từ những người dân. kia lơ lửng trong trung, run rẩy, tay ta vừa vừa yếu, cơ thể lại cao, cứ run rẩy như thế, trông có vẻ sắp rơi xuống tới nơi.

      Thiên Thụ thấy thế vội kêu, “Đợi các người đưa cứu binh tới ta rơi xuống rồi! Cứu người rồi tính!”

      gạt mọi người ra, lao đến ven đường, từ đám dây leo chằng chịt dài ngoằng kia lôi ra được mấy dây chắc chắn, sau đó nhanh chóng vặn xoắn chúng lại với nhau, rồi ném về phía người mẫu kia, hét lên, “Mau, mau giữ lấy!”

      Mọi người đều đần ra, nhìn Thiên Thụ.

      kia thấy cỏ cứu mạng lập tức chụp mạnh lấy, suýt nữa kéo cả Thiên Thụ xuống.

      Tiểu Mạc là người đầu tiên hoàn hồn, nhanh chóng lao đến kéo Thiên Thụ lại.

      Thiên Thụ bị ta lôi mạnh giật bắn mình, cũng may có người sau lưng ôm giữ lại. quay đầu, hóa ra là Tiểu Mạc. Trong lòng bỗng có cảm giác vững vàng hơn nhiều.

      Bất lực là kia vừa cao vừa nặng, hai người họ tuy ra sức kéo dây nhưng cơ thể kia vẫn trượt xuống.

      ta lập tức hét lên như heo bị chọc tiết. “Á á á… Cứu với cứu với, tôi muốn chết!”

      Màng nhĩ Thiên Thụ bị tiếng hét của ta làm cho rung lên, rất muốn đá ta cái bảo cho dù ngã xuống cũng chết, nhiều nhất là dở sống dở chết thôi, người đẹp họ Đan chắc tính cho ta là “tai nạn nghề nghiệp”. Nhưng giờ làm gì còn tâm trạng đùa giỡn nữa, đành nhìn quanh, thấy bên cạnh có gốc cây người ta chặt dở vội kêu to, “ đừng nhúc nhích, nắm chặt dây, chúng tôi kéo lên ngay!”

      người mẫu run rẩy.

      Thiên Thụ vì biểu dũng sáng suốt của mình mà dùng tư thế tuyệt đẹp ném dây leo về phía gốc cây chặt dở kia. Nhưng khá xui xẻo là chân bỗng trượt cái. dũng sáng suốt chưa thấy đâu mà suýt nữa vồ ếch rồi!

      Cũng may bạn Thiên Thụ rất nhanh nhẹn, đưa tay chụp lấy gốc cây.

      Oa ha ha! Thành công rồi! ngã, cũng móc được dây vào đó, có thể cứu người mẫu ngay, trở thành đại hùng cứu người… Hừm, khoan … Sao mềm mềm nhớp nhớp thế này… Và cả thanh “vo vo”…

      Thiên Thụ quay lại…

      Bỗng phát ra đằng sau gốc cây đó, hóa ra có tổ ong cực lớn! Sợi dây ném ra, lòng bàn tay ấn xuống, thế là ấn bẹp cái tổ ong đó rồi!

      Đám ong tức điên lên, vù vù bay ra như đám mây, nhắm chuẩn kẻ địch Hạ Thiên Thụ – vù vù, sau hiệu lệnh, chúng như hỏa tiễn ập đến chỗ Thiên Thụ!

      “A a a a a…”

      Thiên Thụ hét lên, vang vọng trời đất.

      Mọi người chạy tán loạn.

      Đáng thương cho nàng còn treo lủng lẳng bên dưới, trốn được, chạy nổi, khóc đến chết sống lại.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23


      “Tốt, qua trái chút… Đừng so vai, giữ nụ cười… OK! Thêm tấm nữa.”

      Đèn flash nhấp nháy, các người đẹp ăn mặc mát mẻ, tạo biểu cảm rất đẹp trong làn hơi nóng bốc lên giữa các lùm cây trong khu nghỉ mát suối nước nóng Hương Sơn, ai nấy đều chụp hình đẹp như tiên nữ.

      Chỉ duy nhất đáng thương mặt mày sưng húp, ngồi bên hồ nước nóng, vừa tức tối cầm mấy cành cây đập đập lên đám cỏ khô mặt đất, vừa lầm bầm trong miệng, “Tại sao để tôi đến trạm cấp cứu, tôi cũng bị thương mà. Sưng húp mặt mũi phải bị thương hay sao? Chỉ có người bị dọa chết khiếp, bị trẹo chân mới tính là bị thương? ràng tôi mới là người tội nghiệp nhất mà? Ui da… Đau quá.”

      há miệng quá to, bất cẩn chạm vào vết sưng khóe môi, đau đến hít hà.

      Có người từ sau lưng bước tới, thấy bộ dạng ôm cằm kìm được cười.

      Thiên Thụ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng quay phắt lại, giơ cành cây trong tay lên, hét to, “ được cười chị!”

      Tiểu Mạc bưng cái mâm, thấy sưng húp mặt mũi càng nhịn được cười, mày mắt cong cong.

      Thiên Thụ bị cậu đánh bại rồi.

      cầm cành cây vẽ vòng tròn. “Cả em cũng cười chị, vẽ vòng tròn nguyền rủa em…”

      Tiểu Mạc bước đến cạnh , ngồi xuống ghế gỗ gần đó.

      Cậu nhìn bằng ánh mắt trong veo, quan sát vết thương mặt từng chút từng chút .

      Thiên Thụ bị cậu nhìn đến bối rối, ném luôn cành cây . “Được, chị biết em muốn cười, cười cười , em và đám kia cũng cười . Chị biết chị là đứa ngốc, ràng muốn cứu người ta, kết quả lại hại chính mình sưng húp mặt mũi. Chị là kẻ ngốc, đúng ?”

      Tiểu Mạc thấy ấm ức mỉm cười, sau đó khe khẽ lắc đầu.

      Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, ra hiệu cho ngồi xuống.

      Thiên Thụ mở to mắt.

      Tiểu Mạc lấy sổ ra, ghi cho đọc:

      Em lấy ít thuốc, bôi lên hết sưng. Chị bị ong đốt sưng nhiều chỗ quá, chữa nhanh bị trúng độc đó.

      Thiên Thụ vừa đọc xong dòng chữ cậu ghi cảm thấy rất thoải mái. Tuy cậu được nhưng vẫn nghĩ trong đầu rằng nếu cậu đích thân ra câu đó, dịu dàng ân cần đến nhường nào.

      “Được rồi, chị cho em cơ hội đền tội.” Thiên Thụ vẫn cứng miệng, ngồi xuống cạnh cậu.

      Tiểu Mạc vặn cái chai mâm, dùng bông gòn chấm thuốc trong đó rồi nhàng bôi lên mặt .

      Thiên Thụ ngồi đó, hơi cụp mắt xuống.

      Chỉ cảm thấy người Tiểu Mạc có hương thơm xà phòng nhè , giống mùi vị của đàn ông chín chắn như Boss Viên, cậu giống như quả xanh vừa chín, có cảm giác hơi chát, nhưng cũng chính vị chát đó mà càng có sức hấp dẫn hơn. Nhìn ngón tay như bạch ngọc của cậu nhàng di chuyển mặt , tay rất nhàng, rất dịu dàng, như sợ làm đau ; mà cậu gần ngay gò má , lại như ngọc trắng tinh khiết, trong đầu Thiên Thụ bỗng có suy nghĩ hoang tưởng rằng, chàng trai như vậy, tương lai nhất định như công chúa mới hợp với cậu! Cậu lại ân cần, tinh tế, biết chăm sóc người khác như vậy, đó rất hạnh phúc!

      “Tiểu Mạc”, bỗng ngẩng lên.

      Tay Tiểu Mạc hơi khựng lại.

      “Tiểu Mạc à, sau này em nhất định rất hạnh phúc!”, nhìn gương mặt của cậu, câu như sùng bái.

      Tiểu Mạc nhìn , như hiểu được cử động môi của , nhưng lại như chưa hiểu. Chỉ đôi mắt trong veo kia đảo đảo rất linh hoạt, sau đó mày mắt cong lên, lại cười rạng rỡ.

      Thiên Thụ thấy cậu cười, cũng cười ngô nghê theo.

      Suối nước tỏa hơi nóng xung quanh họ, cây tùng bách xanh tươi đong đưa trong gió mang vẻ đặc biệt.

      Nơi đây như tiên cảnh, tô lên cặp nam nữ ngồi bên hồ nét đẹp như trong truyện cổ tích.

      “Đáng ghét , người ta ràng chỉ rơi xuống, kéo lên là được, hại người ta sưng húp thế này, ngay cả chụp hình cũng được, lần này hết hy vọng tham gia tuyển người mẫu rồi…”

      người mẫu đáng thương nào đó, rơi xuống triền dốc tuy chưa tới nỗi ngã chết, nhưng lại bị người hùng nào đó cứu cho ong đốt sưng húp mặt mũi như con heo, cà nhắc bê chân bị thương tiến đến hồ nước nóng, vừa vừa oán trách vị hùng kia. So với việc ngã xuống dở sống dở chết, ta cũng thấy còn tốt hơn mặt heo giờ. Phải biết là gương mặt người mẫu là nơi quan trọng nhất mà!

      Vừa hai bước, còn chưa kịp ngồi xuống cạnh hồ nghỉ ngơi có người ngồi ghế gỗ gần đó vừa hay quay đầu lại, hét lên câu, “Này, chết và sưng mặt thà chọn chết phải ? Chẳng có nghĩa khí gì hết, lại còn xấu sau lưng người cứu mạng nữa chứ!”

      người mẫu tập tễnh tới, bỗng nghe thấy có người nên ngẩng đầu lên…

      “Oái… Quỷ!!!”, bỗng hét lên, ném thẳng tạp chí trong tay về phía trước! Thế rồi bỏ chạy như thiết sống nữa.

      Hạ Thiên Thụ ngồi ghế gỗ, bị ta ném tạp chí trúng ngay mặt, suýt nữa ngã lăn ra đất.

      gạt tờ báo xuống, ai oán chỉ tay về phía người mẫu bỏ chạy. “Nhìn nhìn nhìn , chị biết ngay ta giả bộ mà, chạy nhanh như thế mà còn bảo mình bị trẹo chân, ràng là cố ý chị hại ta… Ủa, sao ta thấy chị lại bỏ chạy? Quỷ?”

      Thiên Thụ bỗng cảm thấy có chút gì đó đúng.

      Cúi xuống nhìn, tờ tạp chí đập lên mặt có rất nhiều thứ xanh xanh, đen đen dinh dính.

      phải chứ? Cái quái gì đây? Lẽ nào là thuốc mà Tiểu Mạc bôi lên mặt ? chỉ có nhìn gương mặt đẹp trai của người ta, chú ý cậu bôi cái gì. Thiên Thụ bỗng nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên hồ, mới liếc nhìn bóng mình trong nước. “A a a… Tiểu Mạc!”

      Thiên Thụ hét lên hãi hùng.

      Tiểu Mạc biết bôi thứ gì lên mặt mà xanh lè, nhơm nhớp, còn có mùi tanh nữa, cứ như là bùn ở đâu moi ra vậy! Đáng ghét nhất là cái tên tài hoa kia lại còn dùng bông gòn vẽ lên mặt như tù trưởng châu Phi nữa chứ!

      Thiên Thụ sôi sục máu nóng, quay lại định đánh cho tên đó trận, kết quả vừa tức tối quay lại đèn flash bỗng nhá lên!

      Tiểu Mạc cầm máy ảnh, “cách” tiếng chụp lại bộ dạng lúc này!

      Gân xanh của Thiên Thụ nổi tưng bừng. “Này, được chụp! Chị có quyền kiện!”

      Tiểu Mạc cười, mắt cong cong, đâu để ý tới kháng cự của , lại “lách tách” chụp thêm hai tấm, thấy điên cuồng lao bổ tới cậu cầm máy ảnh, quay người bỏ chạy.

      “Này, đứng lại!”, Thiên Thụ sắp tức chết, hóa ra chàng đẹp trai này cũng có gương mặt lừa tình, còn tưởng cậu muốn giúp chữa trị, hóa ra là xem là bức tượng để vẽ.

      Tiểu Mạc đương nhiên đứng lại, cậu cười đến nỗi đôi mắt trong veo sáng rực, nhìn bộ dạng Thiên Thụ vô tư đề phòng ai mà lại tức tới độ nổi gân xanh, thực là buồn cười quá.

      Hai người cứ thế chạy đuổi nhau vòng vòng quanh hồ.

      Phong cảnh đẹp nên tâm trạng cũng thoải mái.

      Ở suối nước nóng ba ngày, mọi người hoàn tất công việc, cùng quay về nhà.

      Những vết sưng gương mặt Thiên Thụ lành, tuy bị Tiểu Mạc bôi trát đầy bùn, “quang vinh” bị liệt vào sử sách của tòa soạn “Phụ nữ online”, nhưng về sau mới biết thứ Tiểu Mạc bôi cho là rêu xanh mọc ven hồ nước nóng, thứ này trị vết ong đốt rất tốt, vết sưng bị xẹp rất nhanh mà để lại dấu vết nào, còn tốt hơn cả những thứ thuốc bôi khác. Quan trọng hơn là chất khoáng trong hồ nước càng tăng thêm công dụng cho nhan sắc, sau khi Thiên Thụ hết sưng mặt, cảm thấy da mặt mình còn trơn mịn hơn trước.

      Lúc lên xe, người đẹp Đan Lâm ngang qua , rất bất mãn mà hểnh mũi lên trời.

      Bạn Thiên Thụ cũng chịu thua kém, hất gò má trơn mịn của mình lên, PK với ta.

      Gương mặt người đẹp họ Đan dày phấn, mũi “hừ” tiếng rồi quay người lên xe.

      Thiên Thụ chiến thắng nên rất ư là hứng chí. Nhảy lên xe du lịch, lại chuồn ngay xuống đuôi xe, ngồi cạnh Tiểu Mạc. Ngồi cạnh người im lặng như cậu là hay nhất, đám người kia quá ồn ào.

      Tiểu Mạc vừa nhìn thấy cười.

      Thiên Thụ bỗng lôi tờ báo hôm đó dính đầy thứ bùn xanh, nhơm nhớp ở túi đựng sau lưng ghế ra, “xoạch” cái che mặt Tiểu Mạc lại.

      “Chị muốn nhìn thấy em, em đừng cười với chị, đồ trẻ ranh!”

      Tiểu Mạc nghe thấy gì, nhưng cậu cảm nhận được thái độ của , lại kìm được mà nhướng khóe môi. Chưa từng gặp nàng nào thú vị như vậy, lại hay để bụng, tính toán, mà lại còn là chủ biên… Tiểu Mạc cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.

      Nhưng cũng lạ, người phía sau tờ báo bỗng dưng thấy động tĩnh gì.

      Tiểu Mạc kéo tờ báo che mặt cậu xuống, bỗng nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ.

      Cậu lập tức ngạc nhiên, ngừng lại.

      Thiên Thụ vội quay đầu , che giấu đôi mắt đỏ bừng của mình.

      Tiểu Mạc xoay tờ báo lại, chỉ nhìn thấy bản tin kinh tế có dòng tin kèm hình ảnh.

      Phóng viên Lâm Đông Bình của bổn báo công tác tại Châu Âu cho biết việc hợp tác giữa tập đoàn Vân Thượng nổi tiếng trong nước và công ty Âu Lục chính thức thất bại. Đôi bên bàn đàm phán đều tỏ ra hài lòng với cầu của đối phương, mục tiêu thống nhất là điểm mấu chốt trong vụ thất bại lần này. Trong hình là nét mặt mệt mỏi và thất vọng của tổng giám đốc hai tập đoàn khi bước ra khỏi phòng họp. Cả hai ngài tổng giám đốc đều chấp nhận phỏng vấn…

      báo còn đính kèm tấm hình màu lắm, lờ mờ có thể thấy hai người đàn ông hai hướng khác nhau, và vẻ mặt thoáng hụt hẫng của họ.

      Tiểu Mạc lại đưa mắt nhìn Thiên Thụ.

      Trong đôi mắt , hình như cũng đầy ắp vẻ hụt hẫng và lo âu.

      Im lặng suốt quảng đường.

      Xe về đến thành phố.

      Thiên Thụ đến trạm dừng xuống trước tiên. Tiểu Mạc cũng theo , bước xuống xe.

      “Em xuống làm gì? Chị sắp về đến nhà rồi.” Thiên Thụ ra hiệu và mấp máy môi để cho cậu hiểu.

      Tiểu Mạc chớp mắt.

      Cậu ra dấu tay tỏ ý muốn đưa về nhà.

      cần mà, gần đây lắm rồi!”, Thiên Thụ vội .

      xe, gương mặt Đan Lâm biến đổi rất phong phú.

      Thiên Thụ trừng mắt với ta.

      Tiểu Mạc lại nhân cơ hội này, đẩy vai thẳng về phía trước.

      Thiên Thụ cũng biết phải gì, cũng biết từ chối cậu thế nào. Chỉ có thể rằng cậu bé này quá chu đáo, ngay cả tâm trạng tốt cũng có thể nhận ra. Hai người lặng lẽ cùng nhau mấy bước, Thiên Thụ vừa quay lại định với Tiểu Mạc gì đó, bỗng trong bóng tối của con hẻm phía trước, có người bước ra.

      ta đứng đó, nhìn Thiên Thụ, giọng trầm buồn, “Thiên Thụ, em đâu vậy? luôn… đợi em ở đây.”
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :