1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9


      Trong văn phòng ánh vàng lấp lánh của tổng biên tập Hạ, có hai cặp mắt gấu trúc thâm xì rất tương xứng đảo qua đảo lại như hồn ma.

      Đồng Tiểu Vi bưng ly café thơm nồng, vừa đẩy cửa ra giật mình. “Trời đất, làm trò gì đó?”

      Gấu trúc Hạ Thiên Thụ quắp chặt cầu thang bằng gỗ dùng để trèo lên lấy đồ kệ sách cao khác gì gấu Koala.

      “Tớ thử cảm giác gấu lười ôm cây ngủ là thế nào”, gấu trúc Hạ hai tay ôm thang, hai chân quắp lấy bậc thang, có cái mông tròn lẳn biết đặt chỗ nào, nếu cứ giữ tư thế đó biết liệu có thể ngủ được ?

      “Lại chuyển sang gấu lười? Hôm nay cậu Cos gấu trúc mà?”, Đồng Tiểu Vi đặt ly café xuống bàn của Hạ Thiên Thụ.

      Thiên Thụ nhảy xuống khỏi thang gỗ, “Oa, café đen! Tốt quá, bạn Đồng à, vẫn là cậu tốt nhất, cậu có biết là tớ buồn ngủ sắp chết đến nơi rồi ? Chỉ cần ngồi lên cái bàn này là ngủ ngay.”

      phải chứ?”, Tiểu Vi ngồi xuống đối diện bàn làm việc, “Buổi tối cậu mệt thế cơ à?”

      “Ừ, mệt chết được. Mỗi tối đều ngủ ngon giấc, sáng nào cũng phải dậy làm, cứ vài ngày như thế, tớ phải Cos gấu trúc, mà là Cos luôn bia mộ ấy chứ.” Thiên Thụ cầm ly café lên, thổi hơi.

      “Hả, thảm thế, hai người đêm mấy lần?”, bạn Đồng giả bộ hỏi vu vơ.

      “Bốn lần!”, Thiên Thụ giơ bốn ngón tay lên.

      Bạn Đồng lập tức há miệng thành hình chữ “O”, “ phải chứ, Boss Viên mạnh thế cơ à?”

      Tuy hình như bằng mấy cậu nhóc hai mươi “ đêm bảy lần”, nhưng đối với đại Boss ba mươi tuổi, nghiệp thành công, gương mặt đẹp đẽ, dáng người đạt chuẩn mà , con số “ đêm bốn lần” đó cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc và khâm phục tinh lực của người đàn ông bận rộn đến thế rồi.

      “Đúng vậy”, bạn Thiên Thụ nhìn chằm chằm ly café, “Ngày nào tớ cũng mệt muốn chết, mà ấy cứ khỏe như vâm, có lúc làm luôn hai tiếng biết mệt…”

      !!!

      Chữ “O” diễn tả nổi khuôn miệng bạn Đồng nữa, giờ nàng kinh ngạc tới độ quả trứng gà to đùng cũng có thể nuốt được!

      đêm bốn lần!

      lần hai tiếng!

      Boss Viên, là Boss trong Boss, siêu nhân trong siêu nhân, siêu đàn ông trong đàn ông! ngờ người có cơ thể ba mươi tuổi như , gương mặt đẹp trai tựa ngôi sao điện ảnh, thân phận cao quý bận rộn, mà lại có tinh lực đáng để kiêu ngạo trong thiên hạ, khiến tất cả đàn ông phải giơ tay đầu hàng, đành phải cúi đầu khuất phục ma lực của ! Chẳng trách quầng mắt của Thiên Thụ càng lúc càng thâm, chẳng trách da dẻ nàng càng lúc càng căng mịn… Hóa ra là mỗi ngày đều “cần cù” làm việc, mới có thể khiến cành củi khô Thiên Thụ nở được cả hoa rực rỡ! Ôi ôi ôi, Boss Viên, em sùng bái ! Em phục sát đất!

      “Hạ, Thiên, Thụ!”, Đồng Tiểu Vi gọi tên bạn với vẻ ngưỡng mộ xen lẫn cả ấm ức, “Tớ ghen tỵ chết được! Có thể nào giao lưu với nhau , hôm nào đó dẫn Boss Viên đến gặp mặt với cái tên nhà tớ, ăn bữa cơm chẳng hạn?”

      “Hử? Cậu ghen tỵ cái gì?”, Thiên Thụ cuối cùng cũng thổi nguội ly café, “Sao phải gặp chồng cậu? Boss Viên bận lắm.”

      “Dù có bận mấy cũng phải gặp bọn này!”, lửa ghen tỵ cuối cùng khiến bạn Đồng Tiểu Vi nóng bừng bừng, “Hơn nữa, nhất định phải nhanh!”

      “Tại sao?”, Thiên Thụ cuối cùng cũng được uống, hào hứng nâng ly café lên.

      “Bởi, vì”, bạn Đồng tỏ vẻ oán hận, “Cái tên nhà tớ, đừng đêm bốn lần, bốn đêm lần là tớ cũng thỏa mãn lắm rồi, chứ đừng lần hai tiếng, chỉ cần hai lần tiếng thôi tớ có chết cũng nhắm mắt! Thiên Thụ, để Boss Viên truyền thụ tuyệt chiêu giường chiếu của ấy cho tên kia nhà tớ , để tớ cũng hạnh phúc với chứ…”

      Phụt…

      Bạn Đồng còn chưa kịp hết café như cái vòi phun đẩy lên mặt bạn.

      Đồng Tiểu Vi nhắm nghiền mắt, những dòng café rơi xuống từng dòng từng dòng gương mặt trát phấn của . Nhìn , oán phụ mãi mãi xui xẻo như thế đấy.

      Thiên Thụ hoảng hốt rút khăn giấy ra, “Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Vi, tớ cố ý. Café này đắng quá, cậu bỏ đường vào cho tớ hả?”

      ràng là cậu đòi café đậm đặc mà”, bạn Đồng ngồi bất động, mặc cho những giọt “nước mắt café” rơi lã chã từng hồi.

      “Tớ là đậm đặc, chứ bảo là đắng”, Thiên Thụ giúp Tiểu Vi lau café mặt, “Có điều, lúc nãy cậu gì? Cái gì mà tuyệt chiêu giường chiếu… Cậu nghĩ tớ và ấy…”

      Đồng Tiểu Vi mặt mày lem luốc gật đầu nghiêm túc.

      “Chả phải cậu bảo Boss Viên đêm bốn lần à? Lại còn lần hai tiếng? Chẳng trách cậu Cos gấu trúc, nếu như hai người nửa đêm bắt đầu lãng mạn, bạn Thiên Thụ à, ngay cả làm còn trễ giờ nữa, huống hồ là ngủ.” Đồng Tiểu Vi bỗng vô cùng nhiệt tình nắm chặt tay Thiên Thụ, “A, sếp hảo tâm của tớ ơi, bạn Thiên Thụ xinh đẹp ơi, hãy cứu vớt người bạn đáng thương này với. Đừng có no rồi thèm thấy kẻ đói khát này đấy nhé.”

      Phụt…

      Thiên Thụ suýt nữa là nôn ra máu.

      “Đừng bậy!”, Thiên Thụ vội hất tay Tiểu Vi ra, “Căn bản như cậu tưởng! Tớ đêm bốn lần, là đêm phải chăm sóc con bốn lần! Bây giờ nó còn , buổi tối bình quân cứ hai giờ là thức lần, lúc tè, lúc đòi bú, ăn xong lại phải dỗ cho ngủ; trước kia đều giao hết cho dì giúp việc, nhưng tuần này dì Trương có người thân qua đời, nên dì ấy xin nghỉ mấy ngày, thế là cứ đến tối tớ với Boss Viên cùng chăm sóc con . Nên như cậu nghĩ đâu!”

      Đồng Tiểu Vi đứng đờ ra như cây cột điện, chớp chớp mắt, “Chỉ thế thôi hả?”

      “Chỉ thế thôi!”, Thiên Thụ thực đầu hàng bạn, nghĩ đâu thế biết. “Nếu cậu nghĩ thế nào?”

      Đồng Tiểu Vi chớp mắt, có vẻ nửa tin nửa ngờ nửa buồn cười, cuối cùng vẫn làu bàu, “Cưới cũng cưới rồi, con cũng sinh ra rồi, còn chơi trò ngây thơ gì nữa? Chẳng bằng tình cảm kích thích của những kẻ chưa kết hôn bọn tớ. Cứ tưởng Boss Viên lợi hại lắm, hóa ra là hiền như vậy… Thiên Thụ còn làm được…”

      “Cậu gì đấy?”, Thiên Thụ dỏng tai.

      “À , có gì”, Đồng Tiểu Vi lập tức giơ hai tay lên, giả bộ làm thỏ trắng ngây thơ.

      Thiên Thụ đặt ly café xuống, thở dài thường thượt, “Cậu biết Boss Viên lợi hại thế nào đâu, bây giờ tớ liều mạng vì cả tòa soạn đây này. Cậu biết cái “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” của ấy nó biến thái thế nào đâu, đó tớ bị ấy đánh bao nhiêu dấu X rồi! Còn đánh dấu nữa tớ đạt tiêu chuẩn, đạt phải ly hôn, ly hôn tòa soạn này bị Vân Thượng tịch thu, bị Vân Thượng tịch thu là mọi người thất nghiệp, họa sĩ Đồng à, cậu tốt nhất là cuốn gói về nhà tự đem bản thân ra gặm thôi…”

      “Ôi, lạy Chúa!” Đồng Tiểu Vi hét lên, nhảy ra sau lưng Thiên Thụ vẻ rất nịnh nọt, đưa tay xoa nắn vai , rất chăm chỉ mát-xa cho . “ ngờ tổng biên tập Hạ lại vất vả đến thế. Thế này thoải mái chưa? Có cần mạnh hơn chút ?”

      “Ờ ờ… Ừ ừ… Được, bên phải chút… Lên chút… Ờ, chỗ đó…”, thái hậu Thiên Thụ được mát-xa, toàn thân thả lỏng.

      Đồng Tiểu Vi cúi xuống, thầm vào tai Thiên Thụ, “Thực ra ấy, tổng biên tập Hạ, cậu cần vất vả vậy đâu. Cái gì mà bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm, cậu cần quan tâm. Tớ cho biết nhé, muốn nắm bắt đàn ông, chỉ cần điều là đủ rồi.”

      “Gì cơ?”, Thiên Thụ quay lại.

      Có cách phá giải tốt như thế mà sớm cho biết, hại trước mặt Boss Viên cứ phải xoay mòng mòng, bế con pha sữa lật nồi đá ly…

      Bạn Đồng Tiểu Vi hạ giọng, ra vẻ bí , “Ra được phòng khách xuống được phòng bếp đều bằng… lên được giường ngủ.”

      Hả… Giật mình?!

      Bạn Thiên Thụ kinh ngạc trợn mắt, nhìn Đồng Tiểu Vi như người ngoài hành tinh, “Cậu… cậu… Đồng Tiểu Vi, phải chứ? Cậu định dâng tặng tớ đó hả?”

      Đồng Tiểu Vi ấn chặt vai Thiên Thụ, “Sao gọi là dâng tặng được. Thiên Thụ à, cậu phải tin hấp dẫn của người phụ nữ chỉ ở việc nháy mắt rồi nũng nịu gọi tên người ta là có thể nắm giữ được trái tim đàn ông. Chỉ đến lúc đó, da thịt cả hai áp vào nhau, hơi thở quyện vào nhau, nhịp tim của ấy và của cậu giao hòa với nhau, sau đó nghe thấy hơi thở hổn hển của ấy, tiếng rên rỉ của cậu… Giống như lúc nãy tớ mát-xa cho cậu í… A… Ôi ôi… Boss Viên…”

      Chát!

      cú đánh đập ngay vào miệng của Tiểu Vi.

      “Đừng nữa!”, Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng.

      Đồng Tiểu Vi hất tay Thiên Thụ, “Này, phải chứ, sinh con rồi còn giả bộ ngây thơ hả? Tuy cậu bị mất trí nhớ, nhưng cậu cảm thấy như thế càng kích thích hơn sao? Cứ như quay về đêm đầu tiên của hai người… Cậu còn nhớ mùi vị ấy ?”

      Trời, càng càng bậy bạ, thể nghe nổi nữa!

      Thiên Thụ túm lấy Tiểu Vi, “Được rồi được rồi, họa sĩ Đồng Tiểu Vi à, bây giờ là giờ làm việc, cậu về chỗ ngay cho tớ nhờ! tháng này tớ trừ tiền thưởng!”

      “Cậu trừ , tổng biên tập Hạ, chỉ cần cậu có thể hiến tặng thể xác, giữ lại tòa soạn cho dù trừ hết tiền thưởng tớ cũng cam lòng.” Đồng Tiểu Vi hề muốn buông tha, “ còn nhớ gì về đêm đầu tiên của hai người nữa phải ? Ôi, tớ ngưỡng mộ cậu quá, Thiên Thụ à, thế là cậu lại có thêm lần lãng mạn nữa rồi… Có cần tớ dạy chi tiết ? Có cần tớ giúp cậu cung cấp công cụ ? Có cần tớ mua giúp cậu thuốc thang bồi bổ…”

      Rầm!

      Cánh cửa đỏ đóng sập lại, suýt nữa cắt mất nửa mũi Tiểu Vi.

      Ai kia bỏ cuộc vẫn cố gắng hét lên sau cánh cửa, “Thiên Thụ, phải luôn nhớ, tiếng rên rỉ quyến rũ của cậu đó… Cậu rên càng dữ dội ấy càng sâu đậm!”

      Rầm!

      Trong phòng tổng biên tập biết có gì đó đập mạnh vào sau lưng cánh cửa.

      Đến tối, tổng biên tập Hạ Thiên Thụ về nhà tắm rửa.

      Soi gương nhe răng há miệng, phát ra cục u đầu càng lúc càng sưng tấy. Tại Đồng Tiểu Vi háo sắc hết, người ta là thiếu nữ trong sáng, sao hiểu được mấy chuyện riêng tư đó chứ? Lại còn rên càng dữ càng … Cứ nhớ tới cái gì đó dưới thân người đàn ông trần trụi, … lông lá toàn thân dựng lên hết rồi.

      Vết sưng đỏ trán cũng sáng lập lòe luôn.

      Thiên Thụ ra khỏi phòng, đến gian phòng lớn nhất, nhớ dì Trương thường cất hộp thuốc trong gian phòng đó. Nhưng bây giờ dì ngủ với con , biết có tìm thấy . Kéo mấy ngăn kéo, lại lục tìm mấy cái tủ, cũng vẫn thấy hộp thuốc đâu.

      Thiên Thụ cúi xuống, định kéo ngăn kéo thấp nhất phía sau vang đến tiếng bước chân, nghĩ gì mà buột miệng hỏi, “Ngăn kéo này sao mở được thế? Hộp thuốc đặt ở đâu nhỉ?”

      bóng đen bỗng bước đến từ sau lưng . Khi còn chưa phản ứng kịp cúi xuống, từ phía sau bao bọc lấy cơ thể bé của . Cánh tay vòng qua vòng eo thon mảnh, kéo ngăn tủ ra, giống như ôm trọn lấy vậy.

      “Hộp thuốc, ở đây”, giọng trầm ấm mà rất quyến rũ.

      ngửi thấy mùi bạc hà ẩm ướt nhưng mát lạnh của .

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10


      vừa tắm xong.

      ngửi thấy. Vì hôm đó chạy vào nhà tắm, phát đồ dùng sinh hoạt của và của đều tách bạch. Những thứ trước kia dùng đều là nước hoa, sữa tắm mùi hoa cỏ v.v…, còn của là bạc hà và chanh, khi ngửi thấy mát lạnh quyến rũ.

      Bây giờ có mùi đó, còn hơi ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng phả lên tai , ngưa ngứa như thể có gì đó gãi vào nơi mềm nhất trong tim.

      “Hộp thuốc, ở đây.”

      Mà giọng lại cứ trầm trầm quyến rũ, như tiếng đàn khẽ rung trong đêm, thoáng cái khiến người ta mê đắm.

      “Ồ, ồ…” Thiên Thụ túm lấy hộp thuốc định bỏ chạy.

      thực tạo cho quá nhiều áp lực khi cứ đứng sau lưng , cơ thể áp sát, giống như bao bọc lấy vậy.

      Ngón tay chưa kịp đụng đến tay cầm của hộp thuốc, bỗng bàn tay to khác cầm lấy trước.

      Tay Thiên Thụ rụt phắt lại.

      Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa móng vuốt túm lấy tay Boss rồi.

      “Bị thương à?”, giọng Boss vang lên sau tai, trầm trầm, lại còn hơi thở ẩm ướt nóng hổi, phà vào khiến chỉ muốn rụt cổ lại.

      có”, Thiên Thụ vội lắc đầu, nếu Boss Viên biết bị Đồng Tiểu Vi chọc cho đập đầu xuống đất, trán mới sưng hai cục u to đùng thế này, biết Boss Viên có cười tới nội thương đây? Vốn dĩ là nghĩ cho Boss, nên cũng định để Boss nhìn thấy.

      “Quay lại đây”, Boss ở phía sau lập tức hạ lệnh.

      Tuy giọng điệu dịu dàng hơn mấy hôm trước, nhưng vẫn mang chút quán tính như cũ.

      “A, hả? cần đâu, cần mà. Em chỉ bất cẩn chút, bôi tí thuốc là khỏi ngay. Boss, nghỉ sớm nhé, chúc ngủ ngon!”, Thiên Thụ chụp lấy hộp thuốc định trốn chạy.

      bàn tay bỗng đặt lên vai , sau đó xoay mạnh lại.

      Á!

      kịp che cục u, sưng vù nổi bật đập thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của Boss.

      Thiên Thụ lập tức hít vào hơi lạnh.

      Hóa ra Boss lúc nào cũng hạ lệnh lạnh lùng với , mà lần này lại ra tay trực tiếp, xem ra hậu quả của việc dám chống cự mệnh lệnh của rất đáng sợ, biết bước tiếp theo có bóp cổ , để diễn tả cho vẻ mặt “kẻ kháng cự chết” ràng này hay ?

      Boss Viên trừng mắt nhìn .

      Thiên Thụ lúng túng nhìn lại.

      Boss Viên tiếp tục tiến lên nửa bước.

      Thiên Thụ lập tức lùi lại nửa bước.

      Boss hơi cúi xuống.

      Thiên Thụ lập tức ngửa người ra sau.

      Ánh mắt Boss Viên và nửa người ập xuống.

      Thiên Thụ ngả người chín mươi độ, nửa thân sắp bốn vó chổng lên trời đến nơi, còn nửa thân dưới vẫn kiên cường đứng thẳng.

      Boss trừng mắt nhìn . Nhìn . Nhìn .

      Trừng đến độ Thiên Thụ nghiến răng run lẩy bẩy…

      “Em lạnh à?”, lại còn hỏi từ cao.

      Thiên Thụ nước mắt đầm đìa lắc đầu.

      “Em sợ tôi à?”

      Bạn Thiên Thụ nước mắt thành dòng.

      “Vậy em run cái gì?”, Boss đại nhân hỏi từng câu.

      Thiên Thụ “oạch” tiếng đổ nhào về phía trước, “Em… Em đau lưng…”

      cứ ngả người chín mươi độ thử xem có run ? Huống hồ sau lưng còn bị góc tủ chèn cứng ngắc, chỉ có thể run run run, thực suýt nữa mất cái mạng già này rồi! Trời ơi…

      Boss đại nhân thấy đổ nhào về phía trước, vì nghĩ cho cái cằm thân , nên cơ thể nhanh chóng né sang bên, Thiên Thụ cứ thế lao xuống sàn nhà, Boss đại nhân khi thấy sắp hôn nhau đắm đuối với tấm thảm dày nhanh chóng tóm cổ áo ngủ , xách ngược về phía sau…

      Phù… Được cứu rồi.

      Nếu sau cú vồ ếch này gãy mũi mới là lạ.

      “Cảm ơn Boss”, Thiên Thụ cảm kích sờ mũi mình, cảm ơn rối rít.

      Boss Viên chỉ nhướng mày.

      Ánh mắt sắc bén lướt qua cục sưng trán , ném ra câu rất kinh hoàng, “Đập đầu vào cửa là rất sáng suốt…”

      Rầm rầm!

      Thiên Thụ suýt nữa lại đập đầu vào tường.

      Boss à, là cái máy X-quang trong bệnh viện hay sao, nhìn cái biết đập đầu vào cửa? Tuy giờ tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng kỳ thực trong lòng chắc cười thầm, chừng còn cười tới nội thương rồi, chắc chưa từng thấy ai ngốc nghếch như chăng, ngốc tới mức bị Đồng Tiểu Vi chọc tức rồi đập đầu vào cửa.

      “Em …”, Thiên Thụ lúng búng đáp, “Thực ra là bất cẩn.”

      Boss Viên đếm xỉa tới lời lều thều bào chữa của , xách hộp thuốc tới ngồi xuống sofa, ra lệnh, “Tới đây.”

      A? Tới đó làm gì?

      “Cùng câu, đừng để tôi lần thứ hai”, Boss Viên sầm mặt, lạnh lẽo .

      Thiên Thụ thấy vẻ mặt im thin thít, lập tức ngoan ngoãn nhảy đến ngồi cạnh .

      Bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm có n chữ “X” rồi, muốn tiếp tục bị đánh dấu thêm nữa.

      “Nằm xuống”, mệnh lệnh của Boss cực kỳ ngắn gọn.

      “A… Hả?”, Thiên Thụ đầu bốc khói.

      phải chứ? Nằm… Nằm xuống? Ở… Ở đây? thể nào, lẽ nào Boss Viên muốn “thực hành chính pháp” ngay tại đây? Dì Trương và con còn ở trong phòng, hơn nữa… hơn nữa vẫn chưa sẵn sàng… Tuy sinh con rồi, nhưng người ta vừa mới xuyên tới mà, có kinh nghiệm chuyện đó, làm cái đó ở đây… liệu có quá là hơi… hơn nữa sofa… sofa…

      bối rối siết chặt cổ áo ngủ, khuôn mặt quả táo đỏ bừng hệt như đít khỉ.

      “Boss, cái đó… cái đó… ở đây… có phải là… À ờ… người ta hình như tiện lắm…”

      “Cái gì tiện?”, Boss Viên quay sang nhìn , hàng mày rậm nhướn lên, “Em chần chừ cái gì? Bôi thuốc có gì mà tiện?”

      Hả? Bôi thuốc à?

      Thiên Thụ suýt nữa giật giật khóe môi.

      Boss Viên nheo mắt, “ em nghĩ là gì?”

      Ồ ha ha!

      Thiên Thụ bị ánh mắt ấy làm cho hồn phi phách tán, lập tức ngoan ngoãn nằm ngửa ra.

      Boss Viên cầm bông gòn để bôi thuốc, giúp nhàng lau qua vết thương chói mắt trán.

      Cảm giác ẩm ướt lành lạnh tản ra trán .

      Thiên Thụ chớp chớp mắt, nhìn hơi nghiêng người, chậm rãi bôi thuốc cho .

      thực rất đẹp.

      Gương mặt góc cạnh ràng, nhưng lại quá cứng nhắc, cằm hơi nhọn, đôi môi thường xuyên mím lại lạnh lùng, trông có vẻ rất kiên nghị. Sống mũi vừa cao vừa thẳng, hàng lông mày vừa đậm vừa rậm, đôi mắt rất mảnh rất dài, khi trừng mắt với ai đồng tử trở nên lạnh lùng và sắc bén, nhưng khi hơi nheo lại như lúc nãy lại thành cám dỗ bí khó đoán khiến người ta mê đắm. Khi nằm đây nhìn lên, rèm mi dài của như cánh quạt, hơi rung rung, ngay cả phụ nữ như cũng thầm thở dài ngớt, sức cám dỗ và mê hoặc đó, chỉ dùng chữ “đẹp” là thể miêu tả được.

      Nhưng người đàn ông này, lại là ông xã của !

      cứ nhớ tới hai chữ này là thấy toàn thân tê dại, năm hai mươi tư tuổi vẫn bị thái hậu bắt xem mắt, hai mươi tám tuổi lại công thành danh toại, gia đình mỹ mãn, gả cho chồng đẹp trai đại gia, có con xinh đẹp như búp bê. gần như bị trò chơi đoán vận mệnh của nàng phù thủy họ Đồng kia đoán trúng, tốt số tới nỗi cả ông trời cũng ghen tỵ chăng?

      lẽ là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, đường cũng gặp được trai đẹp?

      Thiên Thụ chớp mắt nhìn , ngắm gương mặt tuấn tú, mái tóc đen ẩm ướt, và những giọt nước lặng lẽ rơi xuống từ những sợi tóc, lăn qua gương mặt đẹp trai, lăn qua phần cổ trắng, sau đó qua lồng ngực hé mở của , rồi lướt qua xương quai xanh quyến rũ, cuối cùng hân hoan nhảy vào…

      Ực…

      Thiên Thụ nuốt nước bọt. thanh đó giống như tiếng gừ gừ sung sướng của con mèo nhà bác Hai hàng xóm lúc nó nằm ườn ra phơi nắng.

      “Tiếng rên rỉ của cậu càng to, ấy cậu càng sâu đậm!”

      Giọng bạn Đồng lại văng vẳng bên tai. Nếu đổi lại là Tiểu Vi nằm đây, đối diện với hàng mi dài rậm của Boss, với gương mặt đẹp trai đó, có lẽ nàng hét lên, rồi lao thẳng vào cũng nên! Như thế liệu Boss có bị đè ngã ? Sau khi ngã, liệu có rên rỉ? Cái đó… lại nghĩ linh tinh gì thế này?

      Thiên Thụ bật người dậy.

      Boss cầm bông gòn giúp bôi thuốc, khó mà tránh khỏi cú bật người này của ! Cằm bị đập trúng, thấy sắp lăn xuống đất, Boss theo bản năng kéo lại, Thiên Thụ cũng theo bản năng vươn tay ra bấu lấy !

      Roẹt… Có thứ gì đó trượt qua ngón tay Thiên Thụ, mềm mại ấm áp, nhưng vẫn ngăn được quá trình rơi xuống đất vinh quang của !

      Phịch! Ngã xuống tấm thảm trải dưới sàn, tan thành từng mảnh.

      Boss chẳng có lương tâm, thấy té ngã cũng cứu … Trong tay là gì thế này? Mềm mềm trơn trơn?

      Bạn Thiên Thụ ngước đôi mắt gấu trúc lên.

      Oa…

      Đai áo ngủ… màu xanh!

      Hình như… Hình như… áo ngủ của Boss cũng là màu xanh…

      “He he… He he he… He he he he…”, bạn Thiên Thụ cười ngượng ngập, hoàn toàn – chắc chắn – và tuyệt đối dám ngẩng đầu lên nhìn Boss lấy cái, “He he… Cái đó… Boss à, biết có từng nghe người ta bảo đồ CK rất khó mặc cách điệu chưa? Nhưng người là… Ha ha ha… Rất có cảm giác cách điệu đó mà!”

      Thiên Thụ hoàn toàn biết mình bậy bạ lung tung cái gì, chỉ biết bộ đồ tắm của Boss giờ hé mở, để lộ ánh vàng lấp lánh.

      Boss Viên đột ngột đứng dậy.

      Thiên Thụ lập tức lấy tay che mặt, “Xin lỗi xin lỗi, Boss chúng em hứa, đánh người đánh vào mặt…”

      Boss Viên xé miếng băng dính ra.

      Sa sầm mặt, “chát” tiếng, đập vào trán của Thiên Thụ.

      “Á…”

      Từ phòng vẳng ra tiếng kêu thảm thiết.

      Hại cái chân của con ngủ say trong phòng bỗng giật lên cái.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11


      XXXX

      Bốn dấu gạch rất to, rất đen, rất thô, rất tiêu chuẩn, rất rồng bay phượng múa, đúng như bốn ngọn núi lớn đè xuống đầu Thiên Thụ. Tuy biết Boss Viên oánh dấu X trông rất đẹp trai, nhưng cầm tờ giấy đầy chữ “X” đó, vẫn rất muốn OOXX.

      “Nào nào, mau đến thử xem, món bánh bao thịt của nhà này là vô địch thiên hạ, tớ phải xếp hàng nửa tiếng đồng hồ đó”, Đồng Tiểu Vi bưng mâm tiến đến chỗ Thiên Thụ, những cái bánh bao tròn trong veo đĩa tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

      “Haizzz”, Thiên Thụ thở dài với món bánh bao vỏ mỏng thịt nhiều, nước thịt chảy ra trong xửng.

      “Sao lại làm cái vẻ mặt ép người ta chết thế hả?”, Đồng Tiểu Vi thẳng thừng, thò đũa ra cẩn thận gắp cái bánh bao.

      Thiên Thụ gấp tờ giấy XXXX, hai tay khoanh lại, “Đồng Tiểu Vi, tớ thấy cậu sắp phải về nhà lôi bản thân ra gặm rồi.”

      Sột!

      Đũa trong tay bạn Đồng lập tức chọc thủng vỏ bánh bao, nước thịt trong đó liền chảy ra.

      Hạ Thiên Thụ ngồi đối diện nhắm phắt mắt lại, họ quen với cái thứ cứ phun tới phun lui thế này rồi.

      Đồng Tiểu Vi ném đũa , “ầm” cái bắn đến cạnh Thiên Thụ, hai bộ móng vuốt đặt mạnh lên vai , bắt đầu lay lắc cật lực, “Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao lại bắt tớ về nhà lôi bản thân ra gặm? Hạ Thiên Thụ, cậu lại đòi ly hôn phải ? Có lương tâm chút chứ, dù sao tớ cũng theo cậu ba năm rồi, cậu có cần nhẫn tâm bỏ mặc tớ thế này ? Cậu cứ thế mà cần người ta, người ta sau này làm sao sống nổi?!”

      Tiểu Vi “ca” bài lâm li bi đát, cứ gọi là thống thiết bi thảm, đầu ngón tay đặt vai Thiên Thụ sắp đâm phập vào trong áo len của rồi, lay lắc mạnh như đánh trống, bữa tối sắp nôn ra hết cả. Đáng sợ nhất là cái miệng the thé của nàng lại thêm vẻ mặt oán phụ bi thảm, khiến tất cả mọi người trong quán ăn cũ kỹ ồn ào này đều quay sang nhìn hai người họ.

      Xem hai trẻ kia kìa, làm gì làm, lại chơi trò GL[1]! Xong rồi phải , đá rồi phải , thèm nữa chứ gì?

      [1] GL: viết tắt của Girl’s Love, đồng tính nữ.

      Thiên Thụ cầm khăn giấy lau trán, đúng là sắp đứng hình với nàng Tiểu Vi này mất. “ phải tớ đòi ly hôn, mà là bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm của Boss Viên, tớ đều bị gạch X hết!”

      “Ờ”, Đồng Tiểu Vi nghe câu này xong, lập tức “vèo” tiếng ngồi trở lại ghế, vui vẻ gắp bánh bao lên cho vào miệng.

      “Này, cậu còn ăn nổi hả?”, Thiên Thụ trừng mắt.

      “Tại sao tớ ăn nổi?”, Tiểu Vi ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, “Chỉ cần cậu đòi ly hôn Boss Viên bỏ rơi cậu đâu.”

      Hả?

      Thiên Thụ trợn to mắt, “Ý gì đó? Bảng tiêu chuẩn của tớ đạt, ấy với tớ là nếu đạt cái đó đó.”

      “Cái đó nào?”, Đồng Tiểu Vi ăn càng sung sức, “Hôm đó chẳng phải tớ bảo dù có sai lầm cách mấy cũng nhằm nhò còn gì, chỉ cần ‘vợ rảnh’ là cậu gì gì đó giường, là mọi thứ OK hết. Sao nào, nếm thử mùi vị của Boss chưa? Ngon ?”

      Thiên Thụ choáng váng. Mặt trái táo hồng hào lập tức biến thành đít khỉ.

      Xem Boss Viên là bánh bao thịt hay sao, lại còn ngon hay , chẳng lẽ còn thè lưỡi ra liếm nước thịt mới được?

      Đồng Tiểu Vi ngồi đối diện ăn sung sướng, đúng là thè lưỡi ra liếm nước thịt chảy ra tay.

      Ôi… Liếm như thế hình như càng háo sắc hơn phải? Thiên Thụ lập tức cảm thấy trước mắt như có luồng sáng chói quét qua.

      Bạn Đồng vừa nhìn thấy vẻ mặt của biết hết, “Thiên Thụ à, rốt cuộc là cậu vô dụng hay Boss nhà cậu vô dụng vậy? Còn e dè nỗi gì, cứ lột hết ra rồi nhào vào nhau là được ngay, đúng là cái đó…”

      Phụt… Thiên Thụ suýt nữa nôn ra máu, bạn Đồng à, cậu tưởng thế gian này mọi người đàn ông đều giống cái tên của nhà cậu chắc, chỉ cần nhào vào là ngoan ngoãn, là xong việc hả? cứ nhìn thấy Boss là run lẩy bẩy, còn cái đó nỗi gì…

      thể tiếp tục chuyện với nàng này nữa, Thiên Thụ đứng lên.

      Tiểu Vi cắn bánh bao, hỏi, “ đâu đấy?”

      “Nhà vệ sinh.”

      “Quý nhân đúng là nhiều XX, ăn cái bánh bao cũng phải rửa…”

      “Tớ rửa tay!”, Thiên Thụ tức giận siết nắm đấm.

      “Ờ”, Tiểu Vi bị giáo huấn, lập tức cúi đầu.

      Ôi cái thời thế này, quan to hơn cấp đè bẹp dân chúng.

      Để phải về nhà lôi bản thân ra gặm qua ngày, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm động tác “mời” với Thiên Thụ, đồng thời dặn dò, “Thuận buồm xuôi gió nhé, mau về sớm đấy.”

      “Thuận cái đầu cậu!”, Thiên Thụ bị Tiểu Vi làm cho mặt đầy vạch đen, chẳng qua là nhà vệ sinh, chứ có phải xuyên đến trước công nguyên đâu.

      Nhưng vừa đứng lên, trong tích tắc cứng đờ.

      Ba giây sau, lại “phịch” cái ngồi xuống, cướp lấy thìa bạc sáng lấp lánh trước mặt Tiểu Vi, rồi áp ngay lên mắt mình, biến thân thành người sắt.

      Bạn Đồng ăn bánh bao say sưa, trong phút chốc giật bắn mình, “Cái gì thế này? Sao chưa vệ sinh mà lại biến thành siêu nhân thế kia?”

      Thiên Thụ ấn vào mắt mình, ra sức cúi đầu thấp, vừa cúi vừa thầm, “Suỵt… Suỵt…”

      “Suỵt chó hả?”, bạn Đồng đúng là biết lĩnh hội là gì.

      Quay đầu lại.

      Cách lối , bàn ở hàng thứ ba.

      người đàn ông cao gầy, đeo kính gọng vàng thanh lịch, tóc đen, thần thái phóng khoáng. Mặt mày mang vẻ phong lưu thanh tú, nét bình thản và tao nhã ánh lên trong nụ cười.

      Trước mặt ta bày xửng bánh bao bốc hơi nghi ngút, còn ta cũng ần cần gắp bánh bao vào đĩa của đối diện.

      Ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ cạnh họ, viên kim cương ngón tay đó lấp lánh sáng.

      Khỉ , chẳng trách Thiên Thụ lại biến thân như vậy, viên kim cương to thế kia, ai mà thấy chói mắt chứ, chắc chắn là khoe khoang hay là diễn trò ân ái đây? Bạn Đàm Thiên Ân, giám đốc vàng của công ty quảng cáo Huy Hoàng à, tại sao bạn cứ phải xuất trước mặt Thiên Thụ thế hả?

      Đồng Tiểu Vi quay lại đưa tay kéo cái thìa mắt Thiên Thụ xuống, “Này, bỏ xuống !”

      “Đừng mà!” Thiên Thụ ra sức ấn thìa chặt hơn.

      “Hạ Thiên Thụ, cậu kiêu lên tí có được ? Năm đó ràng là ta có lỗi với cậu, cậu tránh cái khỉ gì? Hơn nữa bây giờ là lúc nào rồi, trai có vợ có chồng, sợ cái gì?”, Đồng Tiểu Vi đưa tay kéo Thiên Thụ.

      phải là sợ, mà là muốn nhìn”, Thiên Thụ ra sức ấn cái thìa lên mắt.

      Đồng Tiểu Vi tức đến nỗi sắp phát điên, kéo mạnh tay ra, “Được rồi, Hạ Thiên Thụ cậu hai mươi tám rồi chứ đâu phải mười tám, đừng chơi trò ngốc nghếch tự bịt mắt mình như vậy nữa có được ? Chẳng phải chỉ là đơn phương bảy năm thôi sao, có cần đến mức như vậy ? Tự cậu chẳng phải gả cho người khác rồi còn gì?”

      Thiên Thụ nghe câu cuối cùng, trái tim bỗng nhảy thót lên.

      Phải rồi, sao lại quên chuyện đó? từ ba năm trước xuyên đến đây, vẫn cứ cảm thấy mình hai mươi tư tuổi nở hoa rực rỡ, trai chưa vợ chưa chồng, trong lòng vẫn đơn phương ai đó. Thực ra giờ đây… ta sớm trở thành chồng của người khác, cũng là vợ của người khác, chẳng phải thế sao?

      Cảm thấy thìa ấn lên mắt rất đau, vừa buông xuống mắt hoa cả lên, cái gì cũng nhìn được.

      Thiên Thụ đưa tay lên dụi mắt.

      Đồng Tiểu Vi vừa nhìn thấy thế vội chụp lấy tay , “ với tớ!”

      “Hả? Gì thế?”, Thiên Thụ giật bắn mình.

      Đồng Tiểu Vi chẳng chẳng rằng, kéo Thiên Thụ đến bàn Đàm Thiên Ân rồi đẩy mạnh, “Diễn cảnh ân ái này!”

      Hả?!

      Thiên Thụ vốn định lén lút chuồn ra ngoài bằng cửa sau, lại bị Đồng Tiểu Vi kéo tới đẩy mạnh vào bàn của Đàm Thiên Ân.

      Vợ chồng Đàm Thiên Ân ăn giật thót người bởi hai xuất đột ngột, Đồng Tiểu Vi cười híp mắt đập mạnh bánh bao trong tay xuống bàn, “Hi, giám đốc Đàm, trùng hợp quá, cũng tới ăn bánh bao à! Ôi trời vẫn là giám đốc Đàm sống tốt nhỉ, bọn này chỉ ăn bánh bao nhân tôm, mà lại ăn bánh bao thịt cua, ngại nếu ngồi chung chứ?”

      Đồng Tiểu Vi chút khách sáo, ngoáy mông ngồi chen vào ghế dài đối diện Đàm Thiên Ân, tiện tay đẩy Thiên Thụ về phía ta.

      Thiên Thụ bối rối. biết Đồng này lại làm bậy gì đây.

      Người đẹp tóc xoăn bị Đồng Tiểu Vi chen vào nửa cái mông càng vui, “Thiên Ân, họ là ai vậy?”

      Thiên Thụ đỏ mặt, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

      ngờ da mặt bạn Đồng lại dày đến thế, vợ chồng người ta ân ái cũng ngại chen vào diễn cùng. Tuy biết Tiểu Vi giúp nhìn thẳng vào , đối diện với mối tình đơn phương bảy năm, kẻ cuối cùng lại lặng lẽ cưới người khác.

      Đàm Thiên Ân nhìn hai chen vào, cười thản nhiên, “Là hai học muội trước kia của .”

      Học muội?

      Tay đặt dưới gầm bàn của Thiên Thụ siết lại.

      Đồng Tiểu Vi còn khách sáo, đưa tay gắp bánh bao cua trong đĩa của họ, “Ui chao, mọi người biết chứ bánh bao của quán này là nhất đấy, hơn nữa ăn cũng thể tao nhã như hai người được, Thiên Thụ, cậu biểu diễn thử , phải ăn thế nào.”

      “Hả?”, Thiên Thụ bỗng bị điểm danh, lập tức giật bắn người.

      Đồng Tiểu Vi nhét đũa vào tay , “Bánh bao vỏ mỏng nước thịt nhiều, muốn ăn ngon ấy à, phải cẩn thận gắp lấy… Đúng thế đúng thế, Thiên Thụ, cắn !”

      Thiên Thụ vạch đen đầy mặt.

      Sao cứ cảm thấy mình là con rối bị Đồng Tiểu Vi giật dây, tự dưng lại biểu diễn ăn bánh bao trước mặt Đàm Thiên Ân… Mới định lên tiếng cự tuyệt ăn đạp dưới gầm bàn.

      Thiên Thụ lập tức kêu thảm, “A…”

      cái bánh bao lập tức nhét vào miệng .

      “Oái, nóng quá!”, bị nước thịt làm bỏng miệng, Thiên Thụ hét lên, bất chấp hình tượng thọc tay lôi nửa cái bánh bao ra, suýt nhảy chồm nhổm. Nước thịt lập tức chảy ra theo kẽ ngón tay … Thiên Thụ theo bản năng đưa tay lên liếm… Nước thịt trong nửa cái bánh bao thế là…

      “Á á…”

      Thực ra bên cạnh tấm bảng vàng của quán này, có lời nhắc nhở rất hữu nghị:

      Bánh bao rất nóng, xin đừng đưa cao lên cắn.

      Mỹ nữ càng phải nhớ lấy.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12


      Ngoài cửa sổ taxi, đèn đường ảm đạm nhưng nhảy nhót nghịch ngợm.

      Hạ Thiên Thụ giữ lấy cánh tay, đơn nhìn những ánh đèn lấp lánh trải dài bên ngoài. Ánh sáng đó giống như viên kim cương tay ta, mãi mãi rực rỡ, mãi mãi nổi bật, chích vào tim đau nhói.

      Còn nhớ mùa hè đó lúc chia tay, vuốt mái tóc dài của , mỉm cười như lúc nãy, với , “ quay về nhanh thôi.”

      Cái “nhanh thôi” đó, nhanh đến rất lâu rất lâu.

      Lâu đến mức gần như nhìn thấy bóng , đến khi… cầm chiếc nhẫn đính viên kim cương, lồng vào tay người con khác.

      Ánh đèn đường, bỗng có chút nhìn nữa.

      Chết tiệt, mắt bị thứ gì đó bay vào thế? Sao hơi đau rát thế này.

      à, rốt cuộc muốn đâu?”, tài xế taxi bối rối nhìn ghế sau, có lặng lẽ mở cửa bước lên, rồi lại lặng lẽ ngồi thẫn thờ lơ đãng như thế mười mấy phút.

      “Ồ, tôi xuống đây thôi”, Thiên Thụ cuối cùng tỉnh lại, rút tờ giấy trong túi ra đưa cho ông ta, sau đó nhảy xuống xe.

      “Này, à… à!”, tài xế taxi cầm tờ giấy, choáng váng muốn chết.

      à, đưa tiền cũng chẳng sao, vì tui cũng chưa khởi động xe; cho tui tiền giả cũng chẳng sao, tui lái xe mười mấy năm, tiền giả nào cũng thấy hết rồi; nhưng có thể chuyên nghiệp hơn chút được , đưa tui tiền giả cũng cần đưa tờ tiền dùng bút vẽ, ít ra cũng phải là tờ tiền in chứ; có tiền in tui cũng so đo, nhưng có thể đừng nhét vào tay tui tờ giấy vẽ “XXXX”, rồi giả bộ là tiền có được hay ?

      Thiên Thụ giày cao gót, tìm bậc thang ngồi xuống.

      biết đây là đâu, chỉ cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Bữa tối ăn được mấy, trong tim cứ đau nhói, lần này sức bộ cũng chẳng có, đành vào trong vườn hoa ở con đường này, ủ rũ ngồi xuống.

      Đêm mùa thu, lạnh lẽo như nước.

      Cái lạnh này giống cái lạnh của mùa đông, cái lạnh đêm đông xộc thẳng vào mặt, trong tích tắc đông cứng đến độ bạn chỉ muốn chui vào cái ổ ấm áp của mình. Cái lạnh đêm thu, gió run rẩy, thổi xuyên vào áo quần bạn, xuyên vào xương tủy bạn, cái lạnh đó như thấm vào trong tim, lạnh vào trong xương.

      kéo chặt áo len dày người, nhưng gió lạnh vẫn xuyên vào từ mọi phía, dạ dày đau đến mức cuộn lại, hành hạ đến mức cũng sắp rúm ró người. Lúc này, nếu có ly sô--la nóng, thêm hai viên thuốc đau dạ dày… , hoặc cho chút gì đó ăn là được, cũng khó chịu thế này,

      Lại nhớ tới bảy năm đó.

      Thiên Thụ co người lại.

      Bỗng nghe phía trước có tiếng chân, nhích sang bên, tưởng là người qua đường nào đó. Kết quả tiếng chân kia di chuyển, ngược lại còn thở “phù phù” hai luồng hơi nóng hổi vào .

      Thiên Thụ sợ hết hồn, lẽ “may mắn” đến thế, gặp quái nam nửa đêm, biến thái háo sắc?

      rụt ngay tay lại, ngẩng đầu lên, “Tôi tôi phải dễ chọc…”

      Chữ “đâu” cuối cùng nghẹn lại trong cổ.

      Vì… Vì… Trước mặt bộ mặt tam giác dài hẹp, gương mặt đầy lông trắng muốt, đôi mắt hạnh nhân , lại thêm ánh mắt xanh lè! Hàm răng sắc nhọn lộ ra ngoài cái mõm to, lưỡi đỏ dài thè ra định liếm ngón tay Thiên Thụ!

      Á… Sói! Sói… Tuyệt đối là sói, háo, sắc!

      Thiên Thụ nên hét lên.

      Nhưng chữ “á” tắc nghẹn trong cổ thoát ra nổi.

      kinh hoàng đờ đẫn nhìn “sinh vật” đó, đờ đẫn chớp mắt.

      “Sinh vật” cực lớn kia cũng đứng trước mặt , há cái mõm to, đờ đẫn nhìn chớp mắt.

      và nó lại nhìn nhau đờ đẫn như thế, phải đến nửa phút.

      “Oái… Cứu tôi với!”, cuối cùng tiếng sói tru sắc nhọn xé toạc bầu trời đêm tịch mịch!

      Thiên Thụ sợ đến nỗi mất cả hồn vía, liều hết sức mình, chỉ biết quay người chạy! Giày cao gót chân biết đá văng đâu mất, chỉ chân trần chạy như điên!

      Thái hậu ơi, ban đầu sao mẹ cho con thêm mấy cái chân để bây giờ con chạy chậm thế này! Thiên Thụ khóc ra nước mắt.

      Từ năm bảy tuổi bị con cún đáng ngoạm cái, thành ra đáng thương đến nỗi ngay cả cún Chihuahua cũng có thể gầm gừ với , bắt nạt phải nhảy chồm chồm lên vì sợ.

      Chứ đừng là giống sinh vật to lớn đằng sau, lúc ngồi đó nhìn nó, nó to đến mức có thể cắn chết ngay chỉ với cú ngoạm! Đó… Đó phải chó nhỉ? Đó… Đó là…

      “Cứu tôi với! Có sói! Có sói!”, Thiên Thụ kêu thảm, kêu thảm. , phải gọi là tru thảm!

      Vừa la hét vừa co chân bỏ chạy như điên, bao nhiêu thứ lúc nãy nào là đau khổ, đơn này… tất cả đều bay tới chân trời nào rồi, bây giờ chỉ nghĩ phải chạy mau, tìm người cứu mạng! Nếu nhất định chết tại đây, nhất định bị cái con kia cắn chết! Cứu với cứu với!

      Thiên Thụ chạy như điên qua bậc thang bằng đá dài dằng dặc bằng tốc độ chín giây trăm mét, vượt qua đám vạn niên thanh[1] với tư thế vượt rào trăm mét của bạn Lưu Tường[2]. Đột nhiên nhìn thấy ở chính giữa vườn hoa có ngọn đèn đường màu trắng, bên dưới ngọn đèn có cái ghế dài màu trắng, mà may mắn là, ghế có người ngồi, ta cầm quyển sách, chăm chú đọc với vẻ rất hứng thú.

      [1] loại cây cảnh.

      [2] Vận động viên chạy vượt rào nổi tiếng của Trung Quốc.

      Được cứu rồi được cứu rồi, có người là được cứu rồi!

      Bạn Thiên Thụ chưa từng cảm kích ông trời như thế này, nếu ngày mai tờ Thiên Báo tin giật gân “Tổng biên tập nữ của tạp chí nào đó bỏ mạng nửa đêm, điều tra sơ bộ cho thấy là bị sói cắn chết.”

      “Cứu với, cứu với!”, bạn Thiên Thụ hét lên, chạy như điên về phía người đó.

      Kỳ quặc là, tiếng hét lanh lảnh chói tai của vang vang như thế, người ta vẫn say sưa mê mẩn ngồi đó cầm sách đọc.

      Choáng.

      lẽ xem thư tình của bạn ? Hay là truyện sex? Thường Đồng Tiểu Vi khi xem những truyện như kiểu “Kim Bình Mai” cũng mê mẩn đắm đuối quên ngủ quên ăn như thế.

      Thiên Thụ vừa thắc mắc, vừa quay lại nhìn.

      Lần này còn căng hơn, hoá ra sinh vật khổng lồ kia căn bản hề biến mất, mà nó lại thong thả ung dung theo sau Thiên Thụ. Đúng lúc Thiên Thụ quay lại nhìn, nó lại ngoác cái mõm to ra, cười đắm đuối với Thiên Thụ. Vẻ mặt nó như rằng: Ha ha, chạy thoát chứ gì, bữa ăn đêm của ta!

      Ôi, lạy Chúa!

      Thiên Thụ mất luôn phần hồn cuối cùng trong nụ cười “khuynh thành” đó, hét lên tiếng quái lạ, thoáng cái bay vút đến cạnh người cứu mạng kia!

      “A, cứu với! Có…”

      Binh!

      Ngón chân cái bỗng đá phải cái gì đó, đau buốt tận tim! Thiên Thụ còn hơi đâu gào thét nữa, cơ thể như bay tới, lao vèo tới người ngồi băng ghế kia!

      Ầm…

      Bụi bay mù mịt.

      Bạn Thiên Thụ biến thân thành quả pháo của kẻ ái quốc, lao chính xác vào người chàng trai ngồi xem sách, sau đó cả hai người theo quán tính lăn vòng xinh đẹp khỏi cái ghế, xa tận hơn ba mét, lăn vào bụi cây, thành hình dạng chiếc bánh bay của Ấn Độ.

      Á… Toi rồi.

      Thiên Thụ rên rỉ trong lòng.

      chỉ muốn van xin ta cứu mạng, phải muốn hất văng ta . Hơn nữa người kia chẳng chút phòng bị, như quả pháo văng đến, làm ta ngã chổng vó lên trời, còn chẳng thấy đau đớn gì cả, ngược lại còn đè người ta xuống dưới nữa chứ! Người ta chẳng rên câu nào, cũng chẳng hét lên nữa, chắc phải là… có án mạng rồi chứ?

      Thiên Thụ dè dặt mở mắt ra.

      “Xin… Xin lỗi… …”

      định xin lỗi nhưng lại chớp chớp mắt, ngồi ngây ra.

      Bị đè xuống là chàng trông có vẻ rất trẻ, gương mặt trắng trẻo, mái tóc nâu hạt dẻ. Sống mũi cậu ta cao thẳng nhưng lại có đường nét góc cạnh ràng của người đàn ông chín chắn như Boss Viên. Gương mặt cậu ta vẫn mang hơi hướm trẻ con, song lại sở hữu nét thanh tú và quyến rũ mà người đàn ông chững chạc thể có. Cậu ta mở to mắt, lặng lẽ nhìn .

      Đôi mắt ấy, cứ như sông núi thanh tao trong quốc hoạ, đôi đồng tử đen trắng phân minh, trong veo có thể thấy tận đáy.

      Thấy cúi xuống nhìn, cậu ta cũng chớp chớp mắt giống .

      Rèm mi dài và dày như cánh quạt, thêm hàng lông mày mảnh mai, đôi mắt trong vắt, đẹp đến khó tả.

      Thiên Thụ ngẩn ngơ mãi, mới mở miệng ấp úng, “Xin… Xin lỗi… Cậu sao chứ? Tôi cố ý lao đến, là do lúc nãy bất cẩn vấp phải cục đá, kết quả chân tôi đau quá nên… chân… chân tôi quên mang giày rồi…”

      Thiên Thụ lắp bắp, biết mình gì.

      Chàng trai trẻ tuổi im lặng, nhưng lại đưa tay vỗ vỗ vai , ra hiệu tránh ra.

      vội bò dậy, vừa bò vừa , “ xin lỗi, tôi cố ý, thực ra tôi vừa mới lao đến…”

      Lúc nãy tại sao lại lao đến chứ? Sao nhớ gì nữa? Vừa nhìn thấy trai đẹp là mê trai rồi, thoáng cái liền quên hết mọi thứ. A, đúng rồi!

      Thiên Thụ bỗng thấy trong đầu lóe lên.

      vừa nãy lao đến là để cầu cứu cậu ta! Vì ở đây có sói! Có sói đuổi theo !

      Thiên Thụ tỉnh ra, vỗ mạnh tay, “A, đúng rồi! Lúc nãy tôi chạy tới là vì…”

      đến đây, Thiên Thụ quay lại.

      Oái!

      Trong màn đêm đen kịt, bỗng có sinh vật khổng lồ lông trắng, với tốc độ và tư thế nhanh như chớp lao đến hướng của họ, “soạt” tiếng nhảy vọt lên cái ghế cao, nó vui vẻ “hú hú…” lên tiếng, rồi lại dùng tư thế “nhất phi xung thiên” của chị Hằng Nga, hứng chí xoè bốn móng vuốt, “xoạch” tiếng chồm đến chỗ Thiên Thụ.

      “A… Đừng mà!”, Thiên Thụ hét lên.

      “Vù” tiếng, bị con sói lông trắng cực lớn kia làm cho đập mạnh vào người chàng trai trẻ kia lần nữa.

      Bụi bay mù mịt.

      kiểu nam – nữ – thú kiểu mới xuất !

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13


      Gió vi vu.

      Thiên Thụ quỳ cạnh ghế, dám nhúc nhích.

      Cái tên toàn thân trắng muốt, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lè, răng vuốt sắc nhọn lại còn há mõm ra tru “a hu…” tiếng với , rồi đẩy cái chậu trước mặt về phía .

      Thiên Thụ sợ chết khiếp tiếng tru đó, toàn thân run bắn, nhưng vẫn lẩy bẩy khoát tay, “Cảm ơn, cảm ơn… He… Tôi… Chị ăn đâu, em cứ tự nhiên.”

      chậu thức ăn khô Hoàng Gia, tuy nó rất nhiệt tình muốn chia sẻ với , Thiên Thụ cũng tự nhận mình có phúc phần đó.

      “Gừ… Gâu!”, hình như nó giận, bỗng sủa tiếng.

      Thiên Thụ nước mắt nước mũi chực rơi, chắc là người duy nhất dưới gầm trời này bị con chó doạ cho thành ra nông nỗi đó mất thôi. Trong ánh mắt xanh lè chăm chú đó, suýt ấm ức nhệch miệng ra tiếp nhận “ban tặng” của nó, “Được, chị ăn…”

      Bỗng có người bước tới, nhàng vỗ vỗ lên đầu con chó trắng, sau đó đổ túi sữa nóng vào chậu ăn của nó, thế là con chó trắng vô cùng sung sướng vẫy đuôi, rồi nhiệt tình nhào đến liếm sữa.

      A… Được cứu rồi.

      Thiên Thụ thở phào, đưa tay chùi nước mắt mặt.

      Cũng may còn có người xuất , nếu thực trở thành người đầu tiên bị chó cưỡng ép bắt ăn thức ăn Hoàng Gia ngon tuyệt dành cho chó rồi.

      túi sữa sô--la nóng hổi đưa đến trước mặt .

      “Ồ, cảm ơn”, Thiên Thụ vội nhận lấy.

      Chàng trai trước mặt khẽ lắc đầu.

      Cuối cùng Thiên Thụ đứng lên, nhìn chàng trai mày mắt như tranh vẽ kia.

      Cậu ta rất trẻ, hình như vừa thành niên, gương mặt có vẻ thanh xuân rạng rỡ mà chỉ ở tuổi đó mới có, lúc nào cũng lấp lánh ánh sáng. Da cậu ta lại rất trắng, môi có màu của cánh hoa, cứ như nam chính bước ra từ truyện tranh thiếu nữ, thanh tú đẹp trai và còn có chút phóng khoáng, đáng .

      Chàng trai như vậy, trong trường nhất định là được các hâm mộ la hét nhỉ.

      Cậu ta nhìn Thiên Thụ, chỉ mỉm cười khoát tay, sau đó cúi xuống, thân thiết vỗ đầu con sói trắng, cười tươi nhìn nó liếm sữa say mê.

      Nhận ra là vì sao rồi chứ?

      Cậu ta… được.

      Đúng lúc Thiên Thụ bị con chó trắng lao vào thành tư thế bánh mì kẹp thịt, cậu ta vẫn gì, chỉ vỗ vỗ , ra hiệu đứng lên. Thiên Thụ thắc mắc đứng dậy, lại nhìn thấy cậu ta lấy quyển sổ mang theo bên người, ghi lên đó dòng chữ, đưa cho xem:

      Xin đừng sợ, nó là con chó tôi nuôi, tên là Bạch Lang. Nó tấn công người, nó chỉ rất thích chị thôi.

      “Thích tôi? Thích tôi mà còn lao…” Thiên Thụ chớp mắt, tò mò nhìn chàng trai xinh đẹp đó.

      Cậu ta cười, lại viết dòng chữ, đưa cho xem: Tôi có vấn đề về thính lực, nên được.

      Trời xanh đố kỵ hồng nhan.

      Thiên Thụ lúc đó chỉ có sáu chữ lên trong đầu.

      Chàng trai xinh đẹp, ngây thơ, lại thanh tú thế này, mà lại là người câm điếc! Thế gian này có bao nhiêu thanh diệu kỳ cậu nghe thấy, bao tiếng hát rung động lòng người cậu nghe thấy, thế giới của cậu mãi mãi im lặng vô thanh, chỉ có nhịp tim đập lặng lẽ của mình cậu.

      Trái tim Thiên Thụ bỗng có chút chua xót, mềm lòng.

      Nhìn chàng trai trẻ cúi đầu đùa nghịch con chó trắng, thở dài khe khẽ, “Thực ra cuộc đời này còn rất nhiều người bất hạnh.

      So với thế giới thanh của cậu, mối tình đơn phương bảy năm gì đó có là gì chứ? Chẳng qua chỉ là ta đào hoa, người khác lại nỡ bỏ tôi, nên lúc nhớ tôi về vỗ về tôi, khi ở bên cạnh người khác quên mất tôi. Trong tim ta, tôi và con Bạch Lang này có gì khác nhau đâu? Nhưng nó vẫn may mắn hơn tôi nhiều, có thể gặp được người chủ thương nó như vậy, đến bao giờ tôi mới có thể tìm thấy người thương tôi từ tận đáy lòng đây?”

      Cậu bỗng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Thiên Thụ.

      Thiên Thụ ngẩn ngơ, cũng vội vàng cười với cậu.

      Nụ cười chàng trai rất đẹp, khiến người ta nhìn mà thấy tâm hồn lâng lâng thoải mái. Cậu cúi đầu, thuận tay sửa lại quyển sách bị Thiên Thụ đè bẹp. Thiên Thụ nhanh mắt nhìn thấy ở trang đầu có đề tên cậu, Tiểu Mạc.

      Ha, cái tên này cũng rất hợp với cậu.

      Vừa hay em chó Bạch Lang vừa ăn xong thức ăn của nó, lại ngắm nghía ly sô--la nóng tay Thiên Thụ, thè lưỡi ra, định tru tiếng rồi lao đến chỗ .

      Thiên Thụ bỗng sợ tới mức lông toàn thân dựng đứng.

      Tiểu Mạc vươn tay kéo Bạch Lang lại. Cậu đưa ngón tay ra với nó, khẽ lắc, con chó siêu cấp khổng lồ, ngồi xổm xuống còn cao bằng nửa thân người lại ngoan ngoãn nghe lời ngừng bước, chậm rãi quỳ xuống.

      Tiểu Mạc nheo mắt cười khẽ, đưa tay ve vuốt lông đầu nó với vẻ chiều.

      Cậu quay lại, cười với Thiên Thụ, viết chữ cho đọc:

      Chị đừng sợ, thực ra nó rất ngoan. Chị uống sô--la nhanh chút, như vậy mới bị đau dạ dày.

      “Ồ… Ồ…” Thiên Thụ vội gật đầu, mỉm cười với cậu.

      Chàng trai này khi cười rất đẹp, hàng lông mày mảnh, mắt cong cong, nụ cười như vầng trăng non có sức hấp dẫn kỳ lạ, tuy cậu được nhưng nhìn nụ cười đó, bạn cảm thấy thế giới này hoá ra vẫn ấm áp như vậy.

      Cậu cười như thế, sau đó vỗ vỗ đầu Bạch Lang, cầm sách lên rồi ra khỏi vườn hoa.

      Thiên Thụ đứng cạnh ghế, có vẻ đờ đẫn nhìn theo bóng cậu.

      Bỗng cậu được vài bước lại quay lại. Từ túi áo móc ra túi nhựa có đề “siêu thị XX”, đưa đến tay .

      Thiên Thụ ngớ người, “Đây là gì thế?”

      Đương nhiên cậu trả lời, chỉ chỉ vào chân , sau đó kéo Bạch Lang quay người mất.

      Thiên Thụ ngạc nhiên mở túi ra, thò tay vào trong – cảm giác mềm mại, dày dặn, ấm áp – móc thứ trong túi ra, là đôi vớ nữ trắng, làm bằng chất liệu cotton.

      Cúi đầu nhìn, lúc bị Bạch Lang hù cho chết khiếp phải bỏ chạy, quả thực bất cẩn làm văng mất đôi cao gót, đôi chân trần dính đầy bụi đất, còn cẩn thận vấp phải cục đá khiến ngón chân rướm máu.

      Ồ, đúng là cậu bé chu đáo tinh tế.

      Quả nhiên như chân lý, Thượng Đế đóng cánh cửa trước mặt bạn, nhất định mở cánh cửa khác cho bạn.

      Đôi vớ trắng sạch mềm mại cầm trong tay có cảm giác ấm áp…

      Nhưng…

      Gương mặt Thiên Thụ co giật méo mó, vẫn phải tìm nhanh giày của mình thôi. Cho dù là thất tình gì đó cũng thể làm mất giày, lỡ Boss Viên trông thấy bộ dạng chân trần thê thảm của , “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” tuyệt đối bị điểm mất!

      Tìm nhanh lên, tìm rồi còn về nhà.

      Thiên Thụ chân trần, ôm đôi vớ trắng cứ thế tìm theo dấu vết Bạch Lang đuổi theo để lại.

      Mẹ ơi, hoá ra lại chạy xa đến thế, đúng là tốc độ vô địch thế giới chín giây chạy trăm mét nhỉ. Xem ra hôm nào đó toà soạn tổ chức hội thao, đảm bảo có thể đoạt giải quán quân chạy trăm mét.

      A ha, cái đó là giày của đúng ?

      Thiên Thụ phát trong bụi cây um tùm, có cái bóng đen mờ mờ.

      lập tức hưng phấn lao tới, thò tay vào trong đó…

      Chưa sờ tới thứ đó “soạt” tiếng, biến mất.

      “Oái!”, Thiên Thụ giật bắn mình, “Quả nhân sâm hay sao, sao chưa kịp sờ biến mất rồi.”

      lẽ tưởng con mèo hoang nào đó là đôi giày?

      Thiên Thụ phủi tay, tiếp tục tìm.

      Nghị lực của rất đáng kinh ngạc, thứ đánh mất nhất định phải tìm lại. Cúi người suốt đoạn đường, đến khi đến nơi nhảy vượt rào như Lưu Tường, bụi cây cao cao cản tầm nhìn của , thế là quỳ xuống, thò đầu vào trong bụi tìm kiếm…

      A a a! Có rồi!

      Thiên Thụ cuối cùng phát ra vật lấp lánh phát sáng, lập tức hưng phấn vô cùng thò tay sờ.

      Quả nhiên!

      Mềm mại, bóng nhẵn, trơn trượt, chính là giày da!

      đưa tay kéo mạnh ra, nhưng, sao kéo được? Hơn nữa còn mềm mềm, ấm… ấm?! Như giày được chân ai đó.

      Thiên Thụ ngẩng phắt đầu lên.

      Cách bụi cây, bóng dáng màu đen cao lớn, che mất ánh đèn trắng sau lưng, hiệu quả hình ảnh tuyệt đối chấn động mỗi khi nam chính xuất trong manga[1]. Chỉ thiếu chưa tỏa hào quang như trong truyện tranh nữa thôi.

      [1] Truyện tranh Nhật Bản.

      Vẻ mặt Thiên Thụ lập tức cứng đơ.

      quỳ dưới đất, chớp chớp mắt nhìn đứng phía trước.

      cũng đứng bất động ở đó, để mặc tay vẫn sờ sờ giày mình.

      Thiên Thụ khóc ra nước mắt, mà lại muốn nặn nụ cười với .

      Nhưng nụ cười cố ép thế nào cũng rất khó coi…

      “Trùng… Trùng hợp quá… Boss à, cũng đến đây dạo… dạo bộ sau bữa ăn ư?”, Thiên Thụ lắp bắp.

      Tay Viên Dã chắp sau lưng, hàng lông mày rậm khẽ nhướng.

      “Em tìm gì đấy?”

      “A? có gì…”, Thiên Thụ run rẩy, muốn giấu đôi chân trần của mình kỹ hơn.

      Boss viên vẫn nhướng mày, càng lạnh lùng hỏi, “Em, , tìm, cái, gì?!”

      Thiên Thụ muốn chảy nước mũi, “Tìm… Tìm… Em tìm cớ…”

      Boss Viên đứng đó, ánh mắt sáng rực.

      Con đường sau lưng, ngựa xe như nước.

      Ánh đèn sáng trắng chiếu vào đôi tay giấu sau lưng của Boss. đôi giày cao gót màu trắng, đung đưa trong tay .
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :