1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4


      Boss Viên ngồi đối diện với .

      bàn là chiếc điện thoại màu trắng giờ trở thành “thi thể”.

      Tuy nằm đó cách đáng thương, nhưng vì sao màn hình lại hiển tấm hình cuối cùng chụp???

      Thế là, Boss Viên làm mặt lạnh, trừng mắt nhìn , “…”

      Bạn Thiên Thụ rất muốn cười nịnh nọt, “…”

      Phát ra cười còn xấu hơn khóc.

      Boss Viên vẫn lạnh lùng nhìn , “…”

      Bạn Thiên Thụ tiếp tục gồng mình, “…”

      “…”

      “…”

      “!”

      “!!!”

      “………”

      Khí thế bé của Thiên Thụ dưới ánh mắt nóng rát mạnh mẽ của Boss, dần dần nguội , chết dần, dần, dần…

      Nhưng đừng quên đòn “vu hồi đả kích pháp” của Thiên Thụ, sân khấu dám gì với Boss đại nhân, nhưng dưới dân khấu, buông tha ! Trong tay biết tìm được tờ tài liệu gì đó bàn , bóp ra sức dằn vặt, hừ, xem còn dám nhìn tôi thù địch thế , xem còn dám bắt nạt tôi, xem còn dám…

      Cửa phòng họp của Boss Viên có tiếng động, người đàn ông cao gầy mang kính gọng bước vào, “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đến muộn.”

      Viên Dã nhìn ta, gật đầu, “Bắt đầu .”

      “Vâng”, luật sư Quang Quang đứng cạnh Viên Dã, cũng lạnh lùng cất tiếng hệt như Đại Boss, “Tổng biên tập Hạ, hôm nay mời đến Vân Thượng vẫn là về chuyện ly hôn mà tổng giám đốc Viên ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý. Đây là đơn ly hôn vừa lập, xin xem qua… Ủa, đơn tôi mới gõ đâu rồi?”

      Bạn Thiên Thụ chỉ thấy ngón tay run lên, cái tờ giấy mỏng đó, vừa bị ngón tay chọc thủng.

      Ánh mắt hai người đàn ông cùng chiếu vào .

      Bạn Thiên Thụ cười lúng túng, run run nhấc bàn tay dưới gầm bàn lên, tờ giấy bị vo viên nhàu nát và thủng lỗ ấy mở ra trong lòng bàn tay .

      ĐƠN XIN LY HÔN

      Chữ lớn, vàng lấp lánh, và cả lỗ thủng cũng lấp lánh.

      “Ối… Tổng biên tập Hạ…”, luật sư Quang Quang cau mày đẩy kính.

      Ánh mắt lạnh lùng của Boss Viên lướt qua đống giấy trong tay , rồi lại nhìn lòng bàn tay , rồi lại lướt qua gương mặt , sau đó là đôi mắt chớp lia lịa của , cuối cùng hơi quay mặt .

      Cơ bản là trong lòng xem như tồn tại rồi.

      Phịch!

      Hạ Thiên Thụ cảm giác như mình sắp đổ gục xuống bàn của . Boss à, kỳ thị người ta cũng đừng kỳ thị cách nghệ thuật như thế chứ?

      Luật sư Quang Quang nhìn viên giấy, đành , “Thôi được chúng ta bàn những chi tiết về việc ly hôn trước, còn bìa chính để tôi làm lại.”

      Thiên Thụ nghe câu này xong, ngẩng phắt đầu lên khỏi bàn của Boss.

      Luật sư Quang Quang cầm đơn ly hôn trong tay, bắt đầu đọc, “ Viên Dã và Hạ Thiên Thụ đồng ý những nguyên tắc trong ly hôn với những điều kiện như sau, điều , Viên Dã đồng ý cấp năm mươi vạn tệ cho Hạ Thiên Thụ, xem như là vì duyên phận hôn nhân ba năm qua; điều hai, đối với tài sản sau khi kết hôn của đôi bên…”

      Hạ Thiên Thụ bỗng nhớ tới đám bà bà dì cùng lũ trẻ mắt lưng tròng trong tòa soạn, cuối cùng cướp lời như thể lương tâm lên tiếng, “Nếu sau ly hôn, có phải tòa soạn ‘Phụ nữ online’ cũng bị thu hồi ?”

      Luật sư Quang Quang đẩy kính, “Vâng, đúng ra ‘Phụ nữ online’ là tòa soạn mà công ty Vân Thượng đầu tư. Vốn dĩ là nơi chỉ có đầu tư có lãi, nên chắc chắn thu hồi.”

      Đỉnh đầu Thiên Thụ bốc khói.

      Mấy bà bà dì và bọn trẻ nhất định cắn chết .

      Thiên Thụ bỗng nhớ tới bé con đáng , “Thế còn con ?”

      Luật sư Quang Quang trả lời, “Về luật trẻ sơ sinh nên rời xa mẹ ruột, nhưng do tổng biên tập Hạ sau tai nạn thể nuôi dưỡng, đồng thời đứa bé cai sữa, vì suy nghĩ cho bé, quyền nuôi bé thuộc về Viên tiên sinh.”

      Cai, sữa!

      Thiên Thụ gần như muốn đưa móng vuốt lên, chặn trước ngực mình.

      Hai tên đàn ông này nghĩ gì vậy, đó mà cũng có thể là lý do ly hôn được hả?

      Thiên Thụ có chút nỡ, con bé xinh đẹp như thế.

      do dự nhìn luật sư Quang Quang, “Vậy ý hai người là, nếu tôi ký đơn ly hôn công việc, con cái còn nữa?”

      Luật sư Quang Quang đẩy kính, “Cũng thể vậy. Chỉ là công việc của tổng biên tập Hạ liên quan tới công ty Vân Thượng, và ý của tổng giám đốc Viên là, mong rằng hai người sau khi ly hôn còn vướng bận gì. Nên tổng giám đốc Viên sắp xếp rất tỉ mỉ cho , tương lai…”

      Luật sư Quang Quang khiến Thiên Thụ nhịn được quay sang nhìn Boss Viên.

      ngồi sau bàn làm việc.

      Tư thế thanh lịch nhưng điềm tĩnh.

      Bộ vest xám bạc thẳng thớm người, sạch đến mức nếp nhăn.

      Thấy ánh mắt , đôi mắt sắc nhọn của trốn tránh mà thẳng thắn đón nhận, đôi mắt đen nhánh, sáng đến mức gần như có thể đốt bỏng .

      Thiên Thụ bỗng thấy chần chừ.

      có chút sợ , nhưng lại muốn nhìn . muốn nhìn đôi mắt sáng rực sắc bén của , có phải là thực ghét đến thế, tuyệt tình đến thế… muốn ly hôn với đến thế? Từ đây bao giờ vướng bận?

      Nhưng đôi mắt Boss Viên quá sáng quá sáng, mới nhìn chút thấy hàng lông mày rậm của nhướng lên!

      Thiên Thụ trong tích tắc trở nên .

      Luật sư Quang Quang vẫn thao thao, “… Sau khi ly hôn, cuộc sống của tổng biên tập Hạ hoàn toàn thành vấn đề, mà hy vọng có thể tìm thấy hạnh phúc mới…”

      “Hạnh phúc cái đầu quỷ ấy!”, Thiên Thụ bĩu môi, lầm bầm. “ thấy người phụ nữ nào có con, ly hôn mà còn hạnh phúc ? Hóa ra luật sư đúng là loại mở mắt nhảm, dối cần biên soạn trước…”

      “Tổng biên tập Hạ, gì thế?”, luật sư Quang Quang thấy miệng mấp máy nhưng nghe thấy gì.

      Hạ Thiên Thụ lập tức bật dậy, “ có, có, tôi chẳng gì cả, tiếp tục”, tặng thêm nụ cười rạng rỡ cực kỳ.

      Viên Dã ngồi sau bàn, ánh mắt bỗng thoáng nét lạnh lùng.

      Đôi môi mỏng mím chặt nãy giờ như khẽ nhếch lên.

      Luật sư Quang Quang lại đẩy kính, “Thế , tổng biên tập Hạ còn có ý kiến gì khác về đơn ly hôn này ? Nếu chúng ta có thể ký tên làm thủ tục trước chứ? Thời gian của tổng giám đốc rất quý báu, mong rằng hôm nay chúng ta có thể giải quyết chuyện này suôn sẻ.”

      Thiên Thụ đờ người.

      Thực ra ngờ lại nhanh như vậy. lưu luyến đúng là có chút dối trá. Em bé đáng đến thế, những bà và đám trẻ trong tòa soạn, lại thêm tuy vừa xuyên nhưng người đối diện đúng là ông xã siêu đẹp trai mà ngày đêm mơ tưởng…

      Thiên Thụ đưa ánh mắt sang Boss Viên.

      Lẽ nào, quyết tâm ly hôn ư…

      Boss Viên lúc này lại hơi quay đầu .

      Ánh nắng rọi vào góc nghiêng hoàn mỹ gương mặt. Đôi mắt sắc bén, hàng lông mày đen rậm, vẻ mặt bình thản, đôi môi luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Và cả chiếc điện thoại trắng vừa chụp hình, điện thoại là khoảnh khắc và đại mỹ nữ xinh đẹp kia lướt qua nhau…

      Luật sư Quang Quang nhìn ánh mắt chăm chú chiếu vào Boss Viên của Hạ Thiên Thụ, đẩy kính cách vô tình, “Tổng biên tập Hạ, còn cầu gì ? Hay là như tôi hỏi trong điện thoại, có phải nỡ…”

      Rầm!

      Hạ Thiên Thụ nhảy nhổm lên!

      Ném con dấu của mình lên bàn Boss Viên đánh “cạch” tiếng, gầm lên với hào khí từ khi sinh ra đời tới nay chưa từng có, “Được! Ly hôn!”

      Hàng mày rậm của Viên Dã nhếch cao.

      Luật sư Quang Quang cười toe toét, lập tức vỗ tay, “Được, tôi in ngay bản đơn ly hôn. Tổng biên tập Hạ, đừng đâu, cứ ở đây chờ tôi, ba phút sau tôi về ngay, chúng ta lập tức làm thủ tục!”

      Luật sư Quang Quang “vù” tiếng phóng ra ngoài.

      Thiên Thụ ấn lên con dấu, tay run run.

      mãi mãi phải chịu châm chích từ kẻ khác như vậy, tên luật sư trọc đầu đáng ghét kia mới tiếng, lập tức vỗ bàn dũng mãnh lao lên. Nhưng tên luật sư Quang Quang[1] kia vừa ra ngoài liền trở nên kém cỏi, rất kém cỏi…

      [1] Quang, còn có nghĩa là trọc đầu

      Viên Dã nhìn người phụ nữ vẻ mặt biến hóa như thể bảng pha màu, hơi cau mày.

      mím môi, định cửa văn phòng có tiếng động, thư ký thân cận của bước vào, “Tổng giám đốc, mấy vị giám đốc bên công ty Huy Hoàng đến, có thời gian gặp họ chưa ạ?”

      Boss Viên nhíu mày, giọng lạnh lùng nhưng rất quyến rũ, “Mời họ vào.”

      Hạ Thiên Thụ vẫn đứng trước mặt .

      Nhưng giọng điệu lạnh nhạt của , chỉ hơi liếc mắt về phía , Thiên Thụ hiểu ngay, rụt đầu lại, “Tôi… tôi… ra ngoài trước…”

      Haizzz, đúng là chẳng ra gì ơi là chẳng ra gì!

      Hạ Thiên Thụ ra khỏi văn phòng hình bán nguyệt của Boss Viên, suýt tát cho mình cái. Rốt cuộc sợ gì chứ, dù sao cũng sắp ly hôn với rồi, còn lưu luyến nỗi gì, tuy rất muốn xa đứa con xinh đẹp, nhưng cũng muốn bị xem thường, cái gì mà giống những người phụ nữ khác, lẽ nào cho rằng Hạ Thiên Thụ sống nổi hay sao? Nếu ta lạnh nhạt như thế, nhẫn tâm ly hôn như thế, tại sao còn làm kẹo mạch nha dai nhách khiến người ta chán ghét chứ?

      “Ừ, Hạ Thiên Thụ, mày phải cố lên, phải cố gắng, mày phải ly hôn!”, Thiên Thụ giơ nắm đấm cổ vũ bản thân.

      “Ủa, này nhìn quen quá…”

      Bỗng phía trước có tiếng gọi rất kỳ quặc.

      Thiên Thụ hoang mang ngẩng đầu.

      Trước mặt là người đàn ông cao gầy, bước về phía . Vẫn là bộ dạng nho nhã nhưng đẹp trai, bước chân nhanh nhẹn, thần thái phóng khoáng. Gọng kính vàng tinh tế che giấu đôi mắt biết cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt như hoa đào hé nở.

      ta bước đến trước mặt Thiên Thụ, khẽ chớp mắt.

      Khóe môi nở rộ rạng rỡ, trong nụ cười lóe lên ánh đùa cợt sâu xa, “Hóa ra đúng là em Hạ Thiên Thụ. Lâu quá gặp, em vẫn khỏe chứ? Nghe em gả cho tổng giám đốc Viên của công ty Vân Thượng, bây giờ hẳn rất hạnh phúc nhỉ?”

      ta chìa tay ra với .

      chiếc nhẫn kim cương lóng lánh gần như làm hoa mắt Thiên Thụ.

      Hạ Thiên Thụ bỗng sực nhớ trước khi xuyên , chiếc nhẫn kim cương ta lồng vào ngón tay đó. Chết tiệt, và chiếc nhẫn kia vốn hợp nhau, lần trước xuyên , còn lần này bị sao đây?

      Tại sao ta lại nhìn cười? Tại sao ta lại khoe khoang chiếc nhẫn của mình? Tại sao lại hỏi chuyện hôn nhân của và Boss Viên? Tại sao ta lại với giọng đùa cợt như vậy? Chẳng lẽ ta cho rằng thầm ta bảy năm, nên ta có quyền đạp lên chân cả đời?

      Đàm Thiên Ân, cho là tôi mãi mãi sao?!

      Hạ Thiên Thụ bỗng như chiếc xe bốn ngựa kéo tràn đầy năng lượng.

      “Vèo” tiếng phóng đến trước cửa văn phòng, “ầm” tiếng mở toang cửa phòng Boss Viên, cũng bất chấp mấy người đứng bên trong, hùng hổ dũng gầm lên với Boss Viên, “Xin lỗi! Tôi hối hận! Boss Viên, tôi, quyết, , ly, hôn!”
      Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5


      Đinh linh linh… đinh linh linh…

      Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên.

      Hạ Thiên Thụ trùm chăn co lại như con tôm luộc từ từ thò tay ra khỏi chăn, tắt đồng hồ.

      Lát sau.

      Đinh linh đinh linh… đinh linh đinh linh…

      Tiếng chuông báo thức to hơn réo ầm ĩ!

      Thiên Thụ thò tay ra tiếp tục tắt.

      Đinh linh đinh linh… đinh linh đinh linh…

      Tiếng chuông càng to, hơn nữa từ bốn phương tám hướng ập đến chỗ , còn mang theo tiếng kêu của chim cu, giọng của Crayon Shin-chan[1], “Dậy thôi, mẹ mông to!”

      [1] nhân vật hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản.

      Đinh

      Thiên Thụ giật mình nhảy nhổm lên.

      Chớp đôi mắt tèm nhèm nhìn tứ phía, ôi trời, vây quanh giường là ba mươi mấy cái đồng hồ báo thức, bây giờ toàn bộ đều chỉ đúng sáu giờ, réo vang long trời lở đất, chỉ thiếu điều lật tung cả nóc nhà.

      Nơi đây là đâu? làm gì? Sao lại có nhiều đồng hồ báo thức thế này?

      Thiên Thụ ngủ mơ mơ màng màng, cào mái tóc rối bù, vẫn chưa tỉnh hẳn.

      Điện thoại đặt tủ đầu giường bỗng đổ chuông, túm lấy, bên trong vẳng ra giọng trầm trầm, “Hạ Thiên Thụ, mười phút sau tôi về tới nhà, mong là em chuẩn bị xong bữa sáng.”

      Oa…

      Trong tích tắc Thiên Thụ tỉnh hẳn khi nghe tiếng đó!

      nhớ ra rồi, xuyên ! Thế là biến thành vợ của người khác, mẹ của người khác! Khủng hoảng hơn là, chồng hạ quyết tâm đòi ly hôn với , còn tỏ bản thân trân trọng tình cảm này, đối xử tốt với gia đình này, là mẹ hiền vợ đảm!

      Thế là, buổi sáng này bắt đầu rồi?

      Thiên Thụ hít vào hơi, ném điện thoại , tất, xoa mặt qua loa như con mèo rồi chạy ù vào nhà bếp.

      Nhà bếp của Boss được trang bị đầy đủ, tất cả đều là màu trắng. Tủ trắng, bồn rửa trắng, máy hút khói trắng, cả máy thái rau cũng là màu trắng. Màu trắng tập thể này khiến đầu óc cũng trắng tinh, dám bước vào, vì biết rằng để cầm dao màu trắng xinh đẹp này trong tương lai xa biến thành năm màu sáu sắc.

      Nhưng mặc kệ, phải biểu cái “mẹ hiền vợ đảm” của mình.

      thể cứ “mẹ rảnh vợ rỗi” được…

      Bữa sáng… ừm, bữa sáng của Boss phải ăn gì nhỉ? Cháo? được, phải nấu quá lâu; cơm trứng chiên? được, dầu mỡ quá; mì? Ồ ồ, vậy Boss há chẳng phải có gu ăn uống hay sao? A, đúng rồi, hay là bữa sáng theo kiểu Tây? Vừa nhanh vừa tốc độ lại dầu mỡ!

      “Vợ rỗi” Thiên Thụ lập tức cười tít mắt vỗ tay quyết định.

      Cũng may nhà bếp của Boss Viên đồ điện nào cũng có, muốn làm gì cũng thành vấn đề.

      Bạn Thiên Thụ mở tủ lạnh hai cửa ra, vác hết đồ ăn bên trong ra ngoài. Bánh mì trắng, bánh mì đen, bánh mì ngũ cốc, bánh mì thịt xông khói… thích ăn loại nào nhỉ? Thôi, cứ mỗi loại miếng vậy.

      Mứt hoa quả, thích loại nào? Đào? Dâu? Việt quất? Hay là Boss Viên có sở thích đặc biệt, chọn vị táo tàu sữa chua? Bạn Thiên Thụ nhịn được khoét miếng… Ối ối, chua quá mất! Thôi, cứ múc ra hết vậy.

      Bữa sáng nên uống gì? Sữa? Nước hoa quả? Sô--la nóng? Có cần cho thêm đường ? Có cần hâm lại ? Thôi kệ, cứ mỗi thứ rót cho chút vậy!

      Xem bạn Thiên Thụ chuyên tâm thế nào, đối xử với Boss tốt biết bao, sao lại nhẫn tâm dằn vặt bạn Thiên Thụ “vợ rỗi” của chúng ta nữa, đúng ?

      Thiên Thụ bận trong bếp cửa lớn có tiếng động.

      Thiên Thụ khoác tạp dề hoa, tay cầm nồi, thò đầu ra.

      về rồi à?”

      Boss Viên bị làm cho giật bắn người.

      Thấy mái tóc rối tinh rối bù, gật đầu, “Ừ.”

      Ồ ha ha, Boss Viên trả lời kìa, xem ra tạo hình “vợ rỗi” của quả nhiên được lòng .

      Điều khiến Thiên Thụ ngạc nhiên nhất là Boss Viên buổi sáng lại có tạo hình này, đồ thể thao màu xanh nhạt, giày trắng, thêm mái tóc ướt đẫm vì chạy bộ về, trong tích tắc bớt phần nào lạnh lùng oai nghiêm trong công ty, thêm chút ấm áp của người đàn ông trụ cột của gia đình.

      “Bữa sáng sắp xong ngay đây”, Thiên Thụ chớp đôi mắt to ngắm Boss Viên, ngay cả trong bộ quần áo thể thao cũng đẹp trai kinh khủng.

      “Ừ”, Viên Dã gật đầu, “Tôi tắm.”

      Ồ ồ ồ! Thiên Thụ rụt đầu lại vào bếp, suýt máu mũi phun ra thành dòng. Sao câu này nghe cứ mờ ám thế nhỉ, Boss Viên lại còn thản nhiên như thế. Nhưng cảm giác này cũng hay, giống như… giống như kết hôn vậy.

      Máu sôi sục trào dâng, bạn Thiên Thụ tiếp tục ra sức chiến đấu với bữa điểm tâm.

      Năm phút sau, Viên Dã ra khỏi nhà tắm, trong nhà bếp vẫn ngớt tiếng động, bữa sáng của Thiên Thụ vẫn chưa mang lên. nhìn vào nhà bếp rồi bước đến bên bàn ăn, cầm tờ báo buổi sáng lên, mở ra đọc.

      Đinh!

      Máy nướng bánh mì báo hiệu!

      Lách cách, hai miếng bánh mì nướng cháy bật lên.

      Đinh !

      Lò vi sóng gọi mời.

      Ai đó mở cửa lò, đưa tay cầm ly sữa, “Ối! Nóng quá!”

      Loảng xoảng rơi xuống vỡ tan.

      Trứng chiên ơi!

      Vèo vèo, được, cho quả trứng Thiên Thần Bay!

      Ai đó làm động tác hất chảo rất chuyên nghiệp…

      Soạt!

      Ai đó đứng trước bếp, ra sức chớp mắt.

      Boss Viên ngồi bên bàn, lặng lẽ nắm chặt tờ báo trong tay…

      Trong nhà bếp lặng phắc.

      Ba phút sau, ai đó khóc ra nước mắt thò đầu ra ngoài, “Boss Viên, xin hỏi… ở đây có thang …”

      Bữa sáng đúng 7 giờ.

      Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp màn cửa mỏng màu trắng, từ ngoài cửa sổ chiếu vào rực rỡ.

      Viên Dã đọc hết báo ba lần, lại bắt đầu đọc bản tin kinh tế lần thứ tư.

      Ủy ban cải cách phát triển quốc gia hôm qua ra thông báo, do tình hình tăng giá chóng mặt của dầu thô thế giới, nên giá dầu khí trong nước sắp tới tăng theo quốc tế, đề ra những điều chỉnh cụ thể…

      Boss Viên gần như sắp đọc làu làu mấy dòng tin tức này.

      có vẻ sốt ruột, rung rung tờ báo.

      Đúng lúc đó, bỗng có người từ nhà bếp lao ra, tay cầm đĩa gì đó, dùng tư thế nhanh như ăn cướp, sấm đánh kịp bít tai mà chạy đến trước bàn ăn, “rầm” tiếng “ném” đĩa lên bàn, quay lưng chạy lung tung tứ phía.

      Boss Viên gạt tờ báo chặn trước mặt ra, hỏi ràng, “Đây là thứ gì?”

      Thiên Thụ định bỏ trốn, chân vẫn đưa lên lưng chừng, giọng run run đáp, “Điểm tâm… theo… kiểu Tây…”

      Boss Viên thèm nhìn lấy cái, tiếp tục hỏi, “Đây là thứ gì?”

      “Điểm… điểm tâm…”, chân Thiên Thụ sắp bị chuột rút rồi.

      “Hạ, Thiên, Thụ!”

      Lại… lại lại lại gọi cả họ lẫn tên của rồi.

      Thiên Thụ khóc ra nước mắt, quay lại.

      “Đây, là, thứ, gì?!” Boss Viên trừng mắt nhìn , lạnh lùng hỏi lại lần nữa.

      “Điểm… Điểm…”, Thiên Thụ vẫn muốn giằng co trước lúc chết.

      Ánh mắt sắc lẹm của Boss Viên phóng đến như điện như kiếm.

      Chữ “tâm” tan chảy trong miệng bạn Thiên Thụ, bay biến mất tăm.

      Boss Viên đứng phắt dậy.

      Thiên Thụ nhanh chóng ôm đầu, “Xin lỗi xin lỗi, em có ý tàn phá lương thực, đây là lần đầu tiên em làm bữa sáng, sau này em cố gắng, em học hỏi, được ?”

      Boss Viên thèm đếm xỉa tới , sải những bước dài thẳng vào nhà bếp.

      Hai mắt bạn Thiên Thụ phát sáng.

      Chẳng lẽ Boss thể chịu được khi thấy vật vã thế này, quyết định làm bữa sáng cho ăn? Yeah! Gặp trúng vận may rồi!

      Thiên Thụ định hoan hô lại nhìn thấy Boss Viên điềm tĩnh băng qua sàn nhà bị hành hạ cho thê thảm, xuyên qua đám mứt và bánh mì đầy sàn, rất trấn tĩnh đứng trước tủ lạnh hai cửa cỡ lớn, từ túi móc ra cây bút, đánh dấu “X” to lên tờ giấy dán tủ lạnh.

      Này, đó là gì?

      Thiên Thụ lúc nãy chỉ lo bận rộn, nhìn thấy tờ giấy đó.

      cũng bước tới theo dấu chân của Boss, chồm sát lại để đọc.

      Tích tắc hóa đá.

      tờ A4 là bảng biểu được in ràng, bên viết chữ lớn màu đen in đậm:

      BẢNG TIÊU CHUẨN MẸ HIỀN VỢ ĐẢM.

      Điều đầu tiên nổi bật nhất ở trong đó là, Vào được nhà bếp.

      Phía sau là chữ “X” siêu to, nét bút bi màu đen. Sống động như thể vẻ mặt của Thiên Thụ lúc này.

      “Boss Viên, thể nhẫn tâm như thế được…” Thiên Thụ yếu ớt nhìn Boss.

      Boss chỉ lấy bút gõ gõ tờ giấy trắng, với vẻ suy tư, “ biết gần đây sữa đậu nành và quẩy của tiệm nào bán ngon nhỉ?”

      “Gần tòa soạn bọn em!” Thiên Thụ gần như nghĩ gì, buột miệng.

      Boss Viên quay sang liếc xéo .

      “Hạ, Thiên, Thụ.”

      gọi họ tên từng chữ thế này, biết ngay có chuyện chẳng lành mà.

      “Đừng, lãng phí, thức ăn”, Boss Viên khi , giọng rất lôi cuốn, vô cùng ràng.

      “Vâng ạ…” Thiên Thụ lí nhí, suýt nữa ngã xuống đất dậy nổi.

      Boss nhét cây bút vào túi áo, cầm áo khoác, sải những bước rất nhàng vượt qua đám dầu mỡ mứt hoa quả… sàn.

      Thiên Thụ về lại bàn ăn.

      Bánh mì cháy đen, cứng như đá.

      Mứt dính vào với nhau, màu sắc kỳ quặc đến đáng sợ.

      Sữa thêm café thêm nước hoa quả thêm hồng trà, đặt trong ly thủy tinh cao cao, phân tầng như thể cocktail.

      Món trứng chiên du hành lên trần nhà, vì cho nhầm đường và muối mà xuất màu vàng đất khiến người ta liên tưởng đến thứ gì đó đẹp cho lắm.

      Thiên Thụ đứng trước bàn im lặng khoảng phút.

      Sau đó túm lấy áo khoác, “Ừm, em ăn chúng trong đầu em rồi. Boss, em lãng phí thức ăn. Nên em làm đây!”

      Ọt ọt…

      Bụng bạn Thiên Thụ rất phối hợp kêu lên tiếng, khoác áo rồi ra ngoài.
      Last edited: 9/10/14

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6


      Xuyên ba năm, phong cách của “Phụ nữ online” thay đổi ít. Năm đó, chủ biên Ếch Xanh lúc nào cũng la mắng , ra sức nâng niu o bế “tiểu siêu nhân tiết lộ bí mật” Đan Lâm, cả tòa soạn cứ lật ra là “Tiết lộ bí mật người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công”, “Bảy năm sau khi kết hôn gặp được tình ”, “Chiến đấu vì tình chân chính”,… Choáng tới độ mỗi lần tới sạp báo góc phố đều phải bịt khẩu trang che mặt, sợ người ta nhận ra mình là biên tập viên tạp chí đó.

      Bây giờ, phong cách của “Phụ nữ online” thay đổi chóng mặt! Thời trang, phụ nữ, tâm … chủ đề mới mẻ, tình ngọt ngào. Nhìn trang bìa số sau in người mẫu quảng cáo xinh đẹp có lúm đồng tiền, Thiên Thụ cảm thấy là khoan khoái.

      Lại lật ra xem…

      Ồ ồ ồ?

      Thiên Thụ kinh ngạc bịt miệng, “Xe tốc hành lãng mạn”, “Lãng mạn xe tốc hành”?!

      Trời ơi, mơ ước của , cuối cùng thành thực! Mở hai mục mới, trở thành tổng biên tập “Phụ nữ online”, hóa ra mơ ước dễ dàng thực đến thế, chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, chớp mắt xuyên ! He he… bạn Thiên Thụ cười tới nỗi khép được miệng.

      Ột ột…

      Chỉ là cái bụng lép kẹp bắt đầu kháng nghị, cho dù trong lòng vui như hoa nở, nhưng cái bụng đói tới nỗi chỉ có nước trà vẫn thể nở ra đóa hoa hạnh phúc được.

      Thiên Thụ ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường.

      11,59 phút.

      Thời gian ăn cơm trưa ở tòa soạn là 12 giờ đúng!

      hỏi đầu bếp nhà ăn, bữa trưa nay có món cơm đùi gà sốt nấm hương thích nhất. Cứ nghĩ đến chất lượng của món nấm hương, cắn phập vào đùi gà… nước dãi như muốn tuôn ra hết cả.

      Được! Thiên Thụ đứng phắt dậy khỏi bàn làm việc, xắn tay áo, thắt dây giày. Sáng sớm nay phải ăn bằng não rồi, bây giờ phải ăn bù bữa mới được!

      Cách!

      Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

      Nhắm chuẩn cánh cửa đỏ phòng tổng biên tập, được, chuẩn bị, chạy…

      Ầm!

      Cánh cửa đỏ bỗng bật mở!

      “Tổng biên tập Hạ! 12 giờ công ty Vân Thượng có cuộc họp , tổng giám đốc bảo chúng tôi tới đón … Tổng biên tập Hạ? Tổng biên tập Hạ?”

      “Tôi… Tôi ở… đây…”

      Sau cánh cửa đỏ, cánh tay run lẩy bẩy giơ lên, vẫy vẫy.

      Hai trợ lý được Boss phái tới lôi Thiên Thụ ra, “Tổng biên tập Hạ, sao chị lại chơi trò trốn tìm với chúng em? Mau thôi, tổng giám đốc chờ chúng ta.”

      Mặt Thiên Thụ vừa đỏ vừa sưng hệt đít khỉ, “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nên đứng sau cánh cửa.”

      sao, chúng em tha thứ cho chị. Tổng biên tập Hạ, chúng ta thôi”, trợ lý phóng khoáng, dễ dàng tha thứ cho , sau đó rằng, bên trái bên phải , cắp lấy Thiên Thụ ra ngoài.

      Vừa hay ngang qua nhà ăn ở tầng hai, đùi gà sốt nấm hương vừa ra lò tỏa hương thơm nức, Thiên Thụ lại bị hai trợ lý kè kè hai bên, cứ thế mà mở trừng mắt “ngắm đùi gà mà ăn được”… Nước dãi… , nước mắt, nước mắt đầm đìa chảy mặt Thiên Thụ.

      Bịch!

      Bạn Thiên Thụ bị nhét vào xe cách nhẫn tâm, vĩnh biệt món đùi gà!

      Lại đến công ty Vân Thượng, hai trợ lý chẳng chẳng rằng kéo tuột Thiên Thụ lên phòng nghỉ tầng 15, rồi lại im lặng mà lột quần áo của ra.

      “Này, làm gì thế? Ăn cơm mà phải khỏa thân sao?”, bạn Thiên Thụ túm áo hét toáng lên, xem ra phải là giúp ăn, mà là ăn có!

      Hai trợ lý giữ chặt tay , “Tổng biên tập Hạ, đừng kêu la, tổng giám đốc ở bên ngoài, chúng em chỉ giúp chị thay quần áo thôi, đừng căng thẳng!”

      Thay quần áo hả… Sao sớm!

      Thiên Thụ sắp toát cả mồ hôi.

      nhớ sau khi giải phóng thịnh hành ăn thịt người nữa, đúng ?

      Sau khi “giải quyết” suôn sẻ, hai trợ lý mặc cho Thiên Thụ bộ váy dài ngực trễ màu trắng, vạt váy có thêu chỉ vàng lấp lánh, trông rất cao sang quý phái. Nhưng vì Thiên Thụ thực nhịn đói quá lâu, bộ quần áo này lại hơi lớn nên phần eo cứ rộng thùng thình, làm cách nào được.

      , “Lấy kim ghim lại, nếu tuột mất.”

      trợ lý kia thoa son cho Thiên Thụ, gật đầu, “Ừ, ghim lại chút .”

      Thiên Thụ bị hai nàng làm cho mất hết tự nhiên, định đứng thẳng lên nhưng lại biết trợ lý sau lưng kia cầm kim chích vào eo

      “Á…”

      Thiên Thụ hóa đá trong tích tắc.

      trợ lý sau lưng, giơ lên cây kim rướm máu.

      trợ lý phía trước trợn mắt nhìn cây son chỉ còn lại nửa, còn để lại cả dấu răng.

      “Ồ ha ha ha, ha ha ha… Phu nhân sếp tổng… Dáng người chị đẹp quá!”

      “Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha… Phu nhân sếp tổng… Màu son này hợp với chị quá!”

      Họ còn cười được nữa hả! Tuy giờ họ cười còn xấu hơn cả khóc!

      Nếu sếp tổng biết ta cầm kim đâm phu nhân… Nếu sếp tổng biết kia bắt phu nhân nuốt nửa cây son… Nhưng, cây son này là hàng hiệu nổi tiếng thế giới đó…

      “Được rồi, tổng biên tập Hạ, mời chị tham gia bữa tiệc thôi!”

      Hai trợ lý hiểu ý nhau đứng lên cùng lúc, người bên trái kẻ bên phải kẹp Hạ Thiên Thụ cứng đơ, mở cửa ném thẳng ra ngoài!

      Hội trường của công ty Vân Thượng tầng 15 nằm sát nhà ăn nhân viên công ty, nên những bữa tiệc trong nội bộ công ty đều được tổ chức tại đây. Thiên Thụ bị ném ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy ngay băng-rôn màu đỏ treo trong hội trường, bên viết “Chào mừng các vị lãnh đạo đến từ các công ty thành viên”.

      Hóa ra là Boss đến gặp Boss lớn, nên kéo đến chung vui? Nhưng chẳng quen ai, điều duy nhất khiến mắt sáng lên chính là dãy bàn tiệc buffet rất dài. Ôi… đói quá… ác quá…

      vừa mới nuốt miếng son, trơn tuồn tuột từ cổ họng trôi xuống, cứ như ăn phải miếng mỡ heo chưa tan chảy vậy… Phim và tiểu thuyết còn đàn ông rất thích ăn son môi miệng phụ nữ… Để họ nuốt miếng dài như vậy xem? Nghe trong son có hàm lượng chì rất cao… Trời ơi! Liệu có biến thành miếng chì trong bụng, rồi chết toi ?!

      Thiên Thụ ôm bụng đói meo, nhưng lại thấy buồn nôn, tính toán xem nên lặng lẽ di chuyển tới dãy bàn ăn kia như thế nào, bỗng có người nhảy đến trước mặt , kêu to tiếng.

      “A! Vị này chính là phu nhân tổng giám đốc! Oa, thon thả quá, dáng người quá đẹp!”, là bà bác mập mạp, bộ lễ phục bó sát cơ thể mỡ màng.

      “Phải đó phải đó, tôi từng xem qua hình của phu nhân tổng giám đốc, chính là phải , ôi trời ơi xinh đẹp quá!”, có mấy nàng cũng chạy đến nịnh nọt.

      Cơ mặt Thiên Thụ cứng đờ, cũng quen người thân của các lãnh đạo cấp cao ở các công ty con, người ta lại khen , biết nên gì, đành cười gượng, cười gượng và cười gượng.

      Khoa trương hơn là có nàng lao đến cạnh , vừa nhìn thấy đôi môi vì ăn phải son mà càng đỏ mọng hơn của , kích động nắm chặt tay , “Hóa ra phu nhân tổng giám đốc cũng thích son PT ạ, thế nào, cảm giác tuyệt vời chứ ạ?”

      Thiên Thụ hóa đá trong tích tắc.

      “Cảm giác… tuyệt. Mùi vị… rất ngon”, thế giới này đúng là kỳ tích nào cũng có, còn có người có sở thích thế đấy.

      “Thế ạ?”, nàng chủ quản đó nhìn môi của , “Vậy là mùi chị dùng đúng rồi, lần sau chị thử dùng mùi đào xem, bảo đảm thơm hơn nhiều!”

      “À, hà hà… được… lần sau…” Thiên Thụ gần như muốn xỉu. Ăn lần còn đủ, lại còn bắt ăn lần thứ hai. Chưa cười dứt bụng bỗng dưng rất mất mặt, kêu “ột ột” tiếng to.

      Người thân của mấy vị lãnh đạo cấp cao vây quanh nhìn nhau, sau đó cười khà khà rồi tản ra.

      Thiên Thụ bối rối tới độ muốn biến thành đà điểu cho rồi, cũng may có Boss Viên ở đây để làm mất mặt , nếu xấu hổ tới mức cướp đường mà bỏ chạy mất. Bây giờ vẫn nên an ủi cái bụng kêu gào , còn để đói nữa ngay cả thỏi son như miếng mỡ heo trong bụng tan chảy ra cho mà xem.

      Thiên Thụ cuối cùng bò đến trước dãy bàn ăn mong ngóng nãy giờ, nghĩ mình vừa ăn mẩu chì vào bụng, phải ăn bù đắp nên Thiên Thụ lấy đầy đĩa. Ngồi bên cạnh bàn, ăn sung sướng, da bụng chùng bỗng căng lên từng chút , đột nhiên có người hét lên, “Sếp tổng đến rồi.”

      Mọi người lập tức lễ phép đứng dậy.

      Thiên Thụ cũng thấy tiện ngồi đó ăn tiếp nên lập tức làm theo mọi người.

      Nhưng, xin tha thứ cho bạn Thiên Thụ rất đói, buổi sáng ăn bằng não, vừa nuốt son môi, cuộc đời thảm như vậy, cho nên ăn nhiều chút cũng sao nhỉ? Nhưng, bộ váy người có sao! Bộ váy trắng trễ ngực, để bóp eo trợ lý giúp kẹp lại bằng ghim, bây giờ ăn uống no say, động tác đứng dậy lại quá mạnh mẽ…

      Roẹt…

      Trong hội trường yên ắng đợi Boss Viên, bỗng vang lên tiếng rách vải rất vui tai.

      Ánh mắt mọi người trong phút chốc nhìn sếp tổng đều chuyển hướng sang phu nhân sếp tổng dáng người siêu chuẩn!

      Xoẹt!

      Thiên Thụ chỉ thấy sau lưng mát lạnh, rồi ngồi phịch xuống ghế của mình.

      Phiền, phức, rồi!

      Thiên Thụ ngồi đó, chỉ thấy đỉnh đầu có ba chữ đó, ngừng vặn vẹo. Chỉ tại hai trợ lý kia, cứ đòi phải ghim váy lại cho , giờ chết chắc rồi, chết chắc rồi!

      “Hạ, Thiên, Thụ!”

      Trong tích tắc, có người gọi từng chữ đầu.

      “Dạ?”, Thiên Thụ ngước lên, nước mắt lưng tròng.

      “Đứng lên!”, mặt Boss Viên có giọng rất hay kia lạnh tanh.

      …”, Thiên Thụ lí nhí phản đối, chỉ thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía . Nếu bây giờ đứng dậy, nhất định xấu mặt lắm!

      “Đứng, lên, ngay!”, Boss Viên hạ lệnh từng chữ, gương mặt viết ràng, em dám phản đối chết ngay tại đây!

      Thiên Thụ khóc ra nước mắt.

      Tốt thôi, phản đối cũng là chết, dù sao chết trong tay Boss cũng là chết, chết trong ánh mắt đám nhân viên của cũng là chết, vậy chết cho vui vẻ !

      Thiên Thụ đứng phắt dậy.

      Áo vest màu xám bạc rất to, có chút hơi ấm cơ thể , đột ngột choàng lên người .

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7


      Tòa soạn hoàn thành xong bản thảo cho số sau, nên tan sở sớm.

      Thiên Thụ về đến nhà là chui vào nhà bếp.

      Đứng trước tủ lạnh, thở vắn than dài.

      Tưởng rằng đau đầu về việc buổi tối nên ăn gì ư? No no, chẳng lẽ quên “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” rồi sao? Bạn Thiên Thụ vì dấu X to tướng sau điều thứ hai “Ra được phòng khách” mà phiền não.

      cái bảng chẳng có mấy chữ mà “thắng” được hai dấu “X” rồi, chẳng lẽ đây phải chuyện vô cùng tồi tệ hay sao?

      buồn bực cửa nhà có tiếng động, Thiên Thụ vội thò đầu ra nhìn.

      Boss Viên bước vào, cánh tay to lớn để lộ cái mông nhẵn nhụi bé xíu, là em bé mềm mại như con mèo gục vai ngủ say sưa. Boss Viên môt tay bế nó, tay đẩy xe nôi từ ngoài cửa vào.

      Thiên Thụ vội bước tới giúp, “Sao lại bế con về? phải dì Trương đưa nó ra ngoài phơi nắng sao?”

      Boss Viên tay bế con , tay kia đẩy xe nôi cách nhàng, mặt đỏ hơi thở dồn dập, bình thản , “Dì Trương xin nghỉ phép rồi.”

      “Sao cơ?”, Thiên Thụ đờ người.

      Dì Trương là trông trẻ Boss thuê, chuyên giúp họ trông nom đứa bé, nên sau khi Thiên Thụ xuyên , tuy biết chăm con cũng hoàn toàn yên tâm bởi mọi thứ về đứa bé đều có dì Trương lo liệu ổn thỏa. Nhưng chiều nay, đúng là sét đánh ngang tai!

      Dì Trương xin nghỉ phép!

      Có nghĩa là, tối nay, con do chăm sóc!!!

      Thiên Thụ bỗng dưng có cảm giác tê liệt.

      Boss Viên nhướng mày, hơi nghiêng người vẻ bình thản, “Em bế con vào giường cho nó ngủ !”

      Thiên Thụ giật thót mình, đành đưa tay bế con .

      Nghe đồn bạn Thiên Thụ từ khi sinh ra vẫn chưa bao giờ đụng đến đứa bé xíu thế này, cho dù là mèo con mới đẻ bên nhà hàng xóm, cũng dám đụng tới. Nhưng giờ đây, lại là mẹ của người ta, phải chăm sóc đứa trẻ mới có bảy tháng!

      Đón lấy đứa bé ngủ ngon lành từ người Boss, tay Thiên Thụ sắp đờ cả ra.

      Sao nó mềm thế này? Sao nó thế này? Mặt miệng tay chân , mềm như cây kẹo bông vậy. Thiên Thụ dám bế, giống như em bé lúc nào cũng có thể hóa mềm hóa , co lại và biến thành cây kẹo bông rồi tan biến mất… hại Thiên Thụ dang hai tay, cứng đơ đơ bế đứa bé.

      Boss Viên thấy động tác kỳ cục của , lại nhìn con bé trong tay , hỏi với vẻ lo âu, “Em làm được ?”

      “Em làm được!”, Thiên Thụ vì bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm, lập tức dũng cảm ưỡn ngực, “Đương nhiên là được, chỉ là chăm sóc đứa bé thôi mà.”

      Boss Viên đảo mắt, gật đầu, “OK, mẹ chăm sóc con là chuyện thường ngày ở huyện.”

      Vù… Gió lạnh thổi qua, bạn Thiên Thụ hai chân lảo đảo, suýt ngã nhào.

      Mẹ… Con

      Từ này nghe quen thuộc, nhưng cũng xa lạ quá. Cảm giác sớm mai thức dậy trở thành mẹ, đúng là có chút gì đó được.

      “Em bế nó vào ngủ đây”, Thiên Thụ dám dối trước mặt Boss Viên, vội vàng “bưng” con chạy vào phòng.

      Phòng của đứa bé là gian , ngoài nôi, thảm đồ chơi… bày bên ngoài còn có gian phòng ngủ, bình thường, dì Trương ngủ ở đó, hoặc chịu khó chật, ngủ chung với con bé. Thiên Thụ loạng choạng bế con vào phòng, đặt nó lên nôi rồi đắp chăn lại kỹ.

      Con bé miệng ngậm ti, ngủ ngon lành.

      Đúng là đứa trẻ xinh xắn, mái tóc mềm mượt đen bóng, chiếc mũi hơi hếch, đôi môi cần thoa son cũng đỏ mọng.

      Càng đáng hơn là gò má phúng phính, làn da mềm mại, trắng mịn và hồng hào, sao càng nhìn càng thấy giống quả đào màu hồng vừa chín tới, căng mọng đến độ chỉ muốn cắn cho cái…

      bé giờ ngủ ngon, hàng mi đen dài khẽ động đậy như chiếc quạt lông vũ… Ôi chao, sao có thể xinh đẹp thế này, sao mà đáng thế này, khiến người ta động lòng thế này, chỉ muốn nâng niu tay mà thôi…

      Thiên Thụ bò ra bên nôi, tham lam ngắm gương mặt say ngủ của con .

      Thực ra ông trời vẫn công bằng với . Tuy xuyên tới đây, mất ba năm, bỏ qua rất nhiều chuyện trong ba năm đó, nhưng đổi lại là tất cả lúc này. nghiệp thành công, ông xã đẹp trai lắm tiền, gia đình yên bình hạnh phúc, càng đáng quý hơn là đứa con xinh như búp bê Barbie này!

      Quá đáng , nó là thiên thần mà ông trời tặng cho họ!

      Họ?

      Thiên Thụ biết sao mình lại nghĩ tới từ này, đột nhiên gò má đỏ ửng.

      bao lâu sau, Thiên Thụ cũng ngủ thiếp cạnh nôi con .

      Trong lúc mơ màng, có người đẩy cửa vào.

      Thiên Thụ theo quán tính gọi “Dì Trương…”

      Chưa gọi xong, bỗng nhớ ra hôm nay dì Trương xin nghỉ, mở choàng mắt, quả nhiên! Boss Viên mặc quần áo ở nhà màu trắng, đứng trước mặt .

      Bộ quần áo này giống bộ thể thao xanh nhạt mặc để chạy lúc sáng, bộ kia trông đẹp trai trẻ trung, như khoác lên mình ánh nắng mà chạy về vậy; còn bộ này thoải mái sạch , nhìn cái là thấy gương mặt tuấn tú của Boss được tôn lên càng đẹp, càng trắng hơn.

      Boss Viên thấy mắt đảo khắp mặt mình, cũng trừng mắt với mà chỉ bình thản , “Tám giờ rồi, con phải, bú, sữa, rồi.”

      Hả?!

      Trong tích tắc, Thiên Thụ từ trạng thái mơ mơ hồ hồ bừng tỉnh, lùi lại ba bước, đồng thời hai cánh tay bắt chéo hình chữ thập che trước ngực! sai, có lẽ con là con của , nhưng xuyên tới đây, ngay cả lông đàn ông còn chưa sờ mó gì, sữa… ở đâu mà ra?!

      Boss Viên thấy tỏ ra cảnh giác như nhìn thấy ma lẳng lặng đưa tay chỉ bên cạnh.

      Thiên Thụ đề phòng quay sang.

      chiếc tủ kê cạnh tường, bày đầy những thứ như sữa bột, ti, bình sữa và tã lót.

      Phù… Hóa ra là uống sữa bột, Boss Viên à, sao sớm, hại ba hồn bảy vía mất sạch rồi đây này.

      “Con mười phút nữa là tỉnh, em chuẩn bị ”, Boss Viên ra lệnh.

      “Ồ ồ, vâng vâng, em đây”, Thiên Thụ lập tức vui vẻ chạy đến bên bàn.

      Chỉ cần bắt “cho bú sữa mẹ” có pha ngàn bình sữa, cũng cam lòng.

      Rầm!

      Hộp sữa bột văng khỏi tay , “cạch” tiếng bay tứ tung như tiên nữ rắc hoa.

      Bạn Thiên Thụ bị rắc đầy bột đầu mặt, y hệt bà phù thủy tóc bạc trong truyện cổ tích.

      Boss Viên đứng dậy cạnh nôi em bé, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thụ gây họa.

      Thiên Thụ cười gượng, “A ha ha… ha ha… cái đó… hộp sữa bột là đáng … đúng ? Nó ngoan ngoãn để em mở… để em…”

      Boss Viên chút cảm xúc đến cạnh , nhấc hộp sữa bột lên, mở lớp băng keo dán bên ngoài ra, sau đó vặn , đưa cho .

      Thiên Thụ biết mình nên khóc hay nên cười nữa.

      đành cười khan mấy tiếng rồi cầm bình sữa lên.

      “Dùng bình thủy tinh”, người đàn ông sau lưng ra lệnh.

      Ồ ồ ồ, phải phải phải. Thiên Thụ vội vàng đặt bình sữa bằng nhựa xuống.

      Định khuấy bột

      “Phải cho nước vào trước”, lại lạnh lùng ra lệnh.

      Ồ ồ ồ, phải phải phải! Thiên Thụ lập tức rót nước sôi.

      “Phải dùng nước ấm.”

      Á? Thế à? Thiên Thụ vội rót thêm ít nước lạnh.

      “Nhiều nước quá.”

      Hả? Thế cần bao nhiêu nước? Thiên Thụ vội đổ ít.

      “Ít nước quá.”

      ©STENT

      Hả? Thế à? Thiên Thụ lại thêm vào ít.

      “Nóng quá.”

      Ồ à à, được thôi, thêm ít nước lạnh.

      “Lạnh quá rồi.”

      Thiên Thụ ở trong tình trạng sắp suy sụp đến nơi.

      Cũng may trước khi phát điên thành công đổ sữa bột vào khuấy. Chụp lấy núm ti đậy lên.

      “Dùng sai núm ti rồi.”

      Hả hả? Lại sai? Chẳng phải đều như nhau cả sao?

      “Cái đó là để uống nước trái cây.”

      Thiên Thụ gần như muốn điên lên, kìm được làu bàu theo kiểu “vu hồi đả kích pháp”, “ đứa bé thôi mà, sao phiền toái thế cơ chứ!”

      Boss Viên bước tới, đưa tay giật lấy bình sữa, nhanh nhẹn đổi núm ti khác, thản nhiên , “Đứa trẻ nuôi bằng sữa bột đương nhiên phiền phức hơn cho bú sữa mẹ!”

      Sữa mẹ sữa mẹ sữa mẹ! Những dòng chữ lớn bay vèo vèo trong đầu , mỗi chữ như cái chuông cỡ đại, suýt nữa đập cho choáng váng ngất xỉu.

      Bên này Thiên Thụ lảo đảo, bên kia em bé tỉnh giấc bỗng “oa” tiếng, khóc to.

      Boss Viên nhướng mày, “Em dỗ con .”

      Thiên Thụ lập tức cảm thấy như tiến vào khu vực giải phóng, vui vẻ nhào đến bên nôi ôm lấy em bé, “Con tỉnh rồi sao? Con ngoan nào, con ngoan nhất nhỉ?!”

      “Oa… Oa…”

      Bảo bối đâu thèm nghe lời , nhắm tịt mắt ngoác miệng ra khóc!

      “Con , con ngoan nào, đừng khóc nhé, mẹ lấy món ngon cho con ăn nhé”, Thiên Thụ ôm đứa bé.

      “Oa… Oa…”, đinh tai nhức óc.

      “Con , con ngoan ngoãn xinh đẹp của mẹ…” Thiên Thụ thấy khác gì ôm củ khoai tây nóng bỏng tay vậy.

      “Oa oa…”, miệng nhệch ra, mắt nhắm tịt, tiếp tục khóc.

      “Bảo bối, tâm can của mẹ, ngoan nào, con …” Thiên Thụ sắp khóc theo nó rồi.

      Ông bố đẹp trai nào đó cuối cùng chịu nổi, quay lại, liếc nhìn bà mẹ rất đủ chuẩn bằng ánh mắt kỳ thị, sau đó bực bội , “Tã, , thấm!”

      Ồ, đúng rồi! Bóng đèn trong đầu Thiên Thụ sáng lên, trước kia thái hậu trong nhà chẳng phải bảo trẻ con khóc mãi là đói hai là tè ướt còn gì. Sao ngay cả điều này cũng nhớ nhỉ.

      Tâm trạng bạn Thiên Thụ liền trở nên tươi tỉnh, đặt con xuống giường, vừa ngân nga bài hát vừa giở chăn của nó ra, để lộ đôi chân núng nính và cặp mông trơn nhẵn, với con bằng giọng tràn đầy tình mẹ, “Ngoan nhé bảo bối, để mẹ xem nào, có phải con tè rồi …”

      Bạn Thiên Thụ vốn có bản năng tiết kiệm, rất chuyên nghiệp cởi tã ra nửa, sau đó thò tay vào trong…

      Ừ. Ướt, ấm, mềm…

      Cảm giác này… Ừm… Rút ngón tay ra, vàng khè, sáng loáng!

      Thiên Thụ khóc ra nước mắt.

      “Boss ơi…”, giọng như sắp khóc, “Con … ị đùn!”

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8


      “Oáp…”

      Thiên Thụ há to miệng, định ngáp cái . Mới há được nửa…

      “Ò…”

      Thiên Thụ trong tích tắc bịt chặt miệng mình!

      Chuyện gì thế này? Sao ngáp đến nỗi lại có cả tiếng bò kêu? Cho dù dì Trương xin nghỉ hai ngày, làm trong nhà gà bay chó chạy con khóc Boss hét khiến Thiên Thụ đau hết cả đầu, cũng tới nỗi bỗng dưng có tiếng bò kêu từ bụng chứ?

      “Này, Hạ!”, sau lưng bỗng có người thân mật gọi .

      Thiên Thụ quay phắt lại.

      Phát đó là ông chú có ngoại hình như bác nông dân với đầu đội mũ cói, mặc áo ba lỗ, thêm cái quần màu đậm và đôi giày mưa màu đen, cười híp mắt bước tới chỗ , ông vừa nhiệt tình chào vừa hứng chí lắc sợi dây thừng trong tay. Thế là ánh mắt Thiên Thụ cứ đảo qua đảo lại nhìn theo sợi dây thừng đó…

      Hóa đá.

      Đó phải là ác mộng sáng chủ nhật đấy chứ? Tại sao lại nhìn thấy … con bò sữa cao lớn mạnh khỏe, sáng bóng, hai màu đen trắng, rất thân thiện, hòa nhã?!

      bóng người bước ra từ sau lưng .

      Bác nông dân lập tức cười tít mắt, “A, Tiểu Dã, cậu cũng tới rồi à.”

      “Vâng, chú Đạt.” Bóng người nhanh chóng vượt qua Thiên Thụ, lao thẳng đến con bò đốm kia.

      “Thực ra Tiểu Dã à, cậu cần tuần nào cũng đích thân tới đây, A Hoa có sữa là tôi mang đến chỗ cậu ngay, xa xôi quá mà tuần nào cũng lái xe tới đây. Làm tôi thấy ngại quá.” Bác nông dân vừa vui vừa xấu hổ chà xát hai tay, “Tiểu Dã, cậu đầu tư làm bãi chăn nuôi cho thôn chúng tôi rất tốt rồi, bây giờ thu nhập mỗi tháng của chúng tôi đạt đến bốn con số rồi đấy.”

      Bốn ngón tay dính đất vàng khè lắc lắc trước mặt Boss Viên.

      Viên Dã gật đầu, “Mọi người khá giả hơn chút là tốt rồi.”

      Bãi chăn nuôi là do công ty Vân Thượng đầu tư xây dựng, gia súc trong bãi đều giao cho các hộ tự nuôi lấy. Mỗi năm nộp cho công ty ít tiền thuê bãi tượng trưng, thu nhập còn lại đều do nông dân trong thôn tự do chia nhau. Rất nhiều hộ nông dân ở đây đều quý Boss Viên, thường xuyên thân mật gọi là “Tiểu Dã” giống bác nông dân này.

      Viên Dã cũng rất thân thiện với họ. Đến cạnh A Hoa, đưa tay vỗ lưng nó. A Hoa thở phì phò đằng mũi, rồi vẫy vẫy đuôi như chào mừng .

      Thiên Thụ vẫn đứng đó Cos[1] bức tượng.

      [1] Cos hay cosplay nghĩa là đóng vai nhân vật.

      Nhưng giờ phút ấy, trong lòng đấu tranh mạnh mẽ. Bạn tưởng ấy đấu tranh xem nên chuyện với họ thế nào ư? Hoặc buổi tối ăn gì? No no, tổng biên tập Thiên Thụ của chúng ta sao lại có thể hiền lành như thế. Điều mà nàng đấu tranh kịch liệt chính là, với cảnh tượng siêu “hot” được phát bởi ánh mắt nhạy cảm của tổng biên tập Hạ đây, rốt cuộc phải chạy về xe với tốc độ hỏa tiễn để lấy máy ảnh kỹ thuật số, hay là dùng điện thoại nhái hàng hiệu trong túi để chụp đây?

      Bạn hỏi là cảnh tượng gì à?

      Ồ, núi xanh trùng điệp, nước biếc trong veo, trai đẹp có , bò đốm con, chụp ảnh người bò, cả hai đều đẹp!

      Thiên Thụ nhìn chàng siêu đẹp trai trước mặt, vận bộ quần áo nhàng màu kem, đứng cạnh con bò sữa đốm to, sao mà hài hòa, sao mà kỳ diệu, sao mà buồn cười thế!

      Nếu chụp cảnh này lại, đưa thẳng vào tờ “Phong Vân Tài Kinh” cách “Phụ nữ” hai con đường, nhất định được lên trang bìa! Đề mục nghĩ ra rồi, Tổng giám đốc thân thiện nhất, thân với nông dân, thương súc vật – Viên Dã!

      Ô ha ha ha! Bạn Thiên Thụ sướng đến nỗi muốn nội thương rồi.

      Boss Viên hài hòa đứng cạnh con bò bỗng quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt qua Thiên Thụ, “Đến đây!”

      Ngôn từ ngắn gọn, nhưng lại ép cho nụ cười sảng khoái của Thiên Thụ tắt ngấm.

      Thiên Thụ dám kháng cự, vội phóng đến.

      Boss Viên gật đầu với bác nông dân, “Hôm nay giao cho ấy.”

      “Ôi, hôm nay ấy đến đây lần đầu, có làm được ? xinh đẹp thế này… Tiểu Dã, cậu nên đưa ấy đến cho chúng tôi biết sớm hơn.” Ánh mắt bác nông dân nhìn như thể nhìn con dâu, khiến Thiên Thụ nổi cả da gà.

      Chưa kịp trốn sợi dây thừng trong tay bác nhét vào tay Thiên Thụ, “Những người mà Tiểu Dã ưng ý, nhất định là xuất sắc như Tiểu Dã rồi. Tới đây, nương.”

      Tới… Tới… Tới cái gì mà tới?

      Thiên Thụ cầm sợi dây, định quay lại hỏi…

      “Hò…”, bò sữa A Hoa rất nhiệt tình chào , luồng hơi nóng từ mũi nó phả ra suýt làm Thiên Thụ choáng váng.

      Trời ơi, bắt chăm sóc con bò đốm này sao?

      Bác nông dân cười tít mắt kéo Thiên Thụ và A Hoa tới phía trước, “ Hạ yên tâm, A Hoa rất ngoan, chưa bao giờ đá ai, cũng cắn đâu. Tiểu Dã mỗi tuần đều tới thăm nó, tắm, chải lông và vắt sữa cho nó. Con của Tiểu Dã rất thích uống sữa của A Hoa, mỗi lần đều mang thùng lớn về.”

      Thiên Thụ nghe mà đầu cứ bốc khói ngùn ngụt.

      Tắm rửa chải lông vắt sữa… tức là bắt toàn quyền hầu hạ con bò sữa này? Boss Viên buổi sáng bảo phải lo chuyện nhà, nhưng đây là bò của mà!

      “Được rồi, ở đây nhé!”, bác nông dân dẫn Thiên Thụ và A Hoa đến bãi vắt sữa, còn đưa chiếc tạp dề và cái thùng đặt cạnh . “Giao cho đấy, Hạ.”

      Thiên Thụ đầu váng mắt hoa.

      Sao lại giao cho chứ, đâu biết vắt sữa, ngay cả sữa người còn chưa vắt, đừng là sữa bò… Nhưng cứ nhớ tới bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm đánh ba dấu X liên tiếp là lại tự cổ vũ tinh thần, mặc tạp dề vào, nhấc thùng lên, ra sức siết chặt nắm đấm!

      “Được! Hôm nay biểu cho thấy!”

      tin đạt chuẩn được điều nào. A Hoa ngoan nào, tới đây, để chị vắt sữa cho cưng nhé.

      “Ò…”, Thiên Thụ chưa tới gần, bò A Hoa bỗng rống to, suýt nữa nhấc chân đá cho Thiên Thụ cái. Thiên Thụ sợ hết hồn hết vía, cầm thùng sữa nhảy lùi ra xa ba mét.

      Bác nông dân vội , “Đừng sợ, Hạ. Tôi quên biết là trước khi vắt sữa A Hoa phải mát-xa cho nó trước, mát-xa toàn thân cho nó xem như vun đắp tình cảm .”

      Thiên Thụ nước mắt bay bay.

      Có ai xui xẻo như cơ chứ, ngày chủ nhật tươi đẹp hưởng thụ, chạy tới bãi chăn bán mạng thế này, mà lại còn phải mát-xa cho con bò nữa chứ, tăng tình cảm cái gì!!! Thiên Thụ giơ tay, vừa mát-gần cho con bò, vừa nước mắt đầm đìa.

      “Ò… ò…”, được, cuối cùng mát-xa cho nó thoải mái rồi, Thiên Thụ được cho phép, cầm thùng ngồi xuống cạnh A Hoa.

      Bác nông dân dạy cách vắt sữa A Hoa, Thiên Thụ đưa tay ra sờ, suýt nữa hét lên! Oa ha ha, cái đó của con bò… to quá! Nóng quá, mềm quá… À… kỳ quái quá! Bóp chặt cái món mềm mại đó, mặt Thiên Thụ sắp phát sốt cả ra. Đừng trách người ta trong sáng, người ta thực cảm thấy… cái đó ấy mà.

      Hả, sao vắt ra? Bác dùng sức thế này mà, chẳng lẽ A Hoa lại xấu tính, cho vắt?

      “Cục cưng A Hoa, cưng ngoan cho chị vắt, vắt xong chị về nhà ngủ giấc, nếu đại Boss ấy lại bắt chị vẽ X… Á!”, Thiên Thụ vừa vừa cúi đầu nhìn, chưa xong “xì” tiếng, món trong tay vọt ra tia… sữa, vừa nóng vừa tanh vừa nồng!

      Thiên Thụ ngã nhào ra đất.

      Bác nông dân vội đỡ dậy, “ Hạ, Hạ sao chứ? Ôi, tôi với Tiểu Dã là làm được chuyện này đâu, cậu ấy còn nhất định bảo làm. Cậu ấy phụ nữ nhà cậu ấy phải quản được chuyện nhà…”

      “Vù” tiếng, Thiên Thụ bắn trở lại ghế ngồi.

      Phụ nữ nhà cậu ấy… phải quản được chuyện nhà… Ồ ồ ồ, câu này nghe sao mà mờ ám thế, có điều, muốn bị đánh dấu X nữa. Cũng may dưới chỉ đạo của bác nông dân, Thiên Thụ cuối cùng nắm được vấn đề, lên xuống, bóp thả, lần này lần khác, dòng sữa trắng phun phì phì vào thùng bên chân .

      Thiên Thụ nhìn sữa càng lúc càng nhiều cũng càng lúc càng vui sướng, kìm được vừa vắt sữa, vừa liến thoắng với bác, “Bãi chăn này là do Boss Viên đầu tư ạ?”

      “Ừ, gia súc, nhà cửa, cỏ trồng ở đây đều do Tiểu Dã đầu tư. Tiểu Dã là đứa trẻ tốt, đối xử với chúng tôi rất tốt, chắc cũng rất tốt với nhỉ”, bác nông dân trông có vẻ rất thích .

      A… đối tốt với ? Thiên Thụ đờ ra. Ngoài mỗi ngày đứng trước tủ lạnh đánh dấu X ra, cảm thấy có điểm nào tốt với cả.

      Nhưng Boss Viên cũng kỳ quặc, người ta đầu tư bãi chăn đều trồng chút hoa thơm cỏ lạ, hoặc nuôi mấy con chó đắt tiền, hoặc là làm thành dạng thảo cầm viên quy mô , còn Boss Viên sao lại nổi hứng làm bãi chăn bò sữa thế này? Hại bị bắt tới đây thay “lo việc nhà”, còn phải tắm rửa chải lông mát-gần cho A Hoa, đúng là thiệt thòi quá thể.

      “A, Tiểu Dã tới rồi”, bác nông dân bỗng kêu lên.

      Thiên Thụ vừa vắt sữa vừa quay lại.

      Từ xa, sau ngọn đồi , có bóng người cao ráo đẹp đẽ từ từ xuất . Cùng với đó là tiếng móng ngựa gõ lộp cộp, áo màu xanh da trời, quần kỵ mã màu trắng, lại thêm đôi bốt cao cổ sáng bóng, ngồi con ngựa to màu nâu đỏ, càng toát ra vẻ tuấn rạng ngời, uy vũ phi phàm.

      Cằm Thiên Thụ sắp rớt xuống.

      Boss Viên… đẹp trai quá!

      Ngoài câu quê mùa đó ra, Thiên Thụ nghĩ nổi câu nào khác để hình dung về . Thực ra có hình dung thế nào cũng vẫn là hư ảo, chỉ có cảnh tượng trước mắt là , đấy! Đây mới là Boss Viên đến để nghỉ dưỡng, tuấn mã và trai đẹp, nước biếc và trời xanh!

      Tại sao lại đẹp trai đến thế chứ? Tại sao động tác cưỡi ngựa cũng y hệt hoàng tử vậy? Tại sao lại mê trai? Hình như phải xuyên đến năm hai mươi tám tuổi, mà là ngược trở về năm mười tám tuổi rồi phải?

      Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…

      Móng ngựa gõ đều đặn, con ngựa nâu đỏ phi đến. Người đàn ông đó phong độ đẹp trai hoàn hảo, làm Thiên Thụ ngồi dưới vắt sữa nhìn đến há mồm trợn mắt.

      Bác nông dân vẫy tay với , “Chào, Tiểu Dã!”

      Boss Viên khi phi ngựa đến cũng nhướn môi cười với họ.

      Thiên Thụ bỗng đứng phắt dậy.

      Boss vừa… cười!

      Tên đó lại biết cười!

      Bác nông dân kêu thảm, “ Hạ! Thùng sữa đổ rồi!”
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :