1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 54


      Phòng biên tập tòa soạn “Phụ nữ online”, các biên tập viên đều tan sở, trong căn nhà gỗ trống vắng rồi. Duy có ngọn đèn trắng còn sáng trong văn phòng lớn u ám, chiếu đến tận gian làm việc ở góc trong cùng, có co rúm người ngồi đó.

      nằm bò ra bàn, áo quần mỏng manh, dáng người yếu ớt.

      Dưới cánh tay còn đè lên cuốn tạp chí cũ, góc ố vàng, quăn queo, có vết nước mắt thấm ra sau lưng mặt giấy.

      tạp chí in mấy hàng chữ:

      Gửi tặng người tình tương lai của em,

      Chào , khi đọc được lá thư này, biết nở nụ cười như thế nào nhỉ?

      Có lẽ là ngọt ngào, có lẽ là buồn thương, hoặc thôi là trong veo rung động lòng người? biết em lúc đó, có phải cũng e thẹn giấu mình lại như bây giờ, chỉ sợ trái tìm mình bị trộm mất?

      , cho dù của tương lai có vẻ ngoài thế nào, cho dù em của tương lai ra làm sao, xin hãy tin câu:

      Em . Bằng trái tim em, bằng sinh mệnh em, mãi mãi .

      Có lẽ em lúc đó vẫn ngốc nghếch giống bây giờ, nấu nổi bữa sáng dinh dưỡng, mặc nổi bộ đồ tôn đường cong, thậm chí chăm nổi con của chúng ta, giúp nổi nghiệp của ; nhưng xin hãy tin, trong con tim em, em luôn luôn , sùng bái , thương .

      là người em chờ đợi suốt đời.

      là người em mãi mãi lưu luyến trong sâu thẳm trái tim.

      Nước mắt của Thiên Thụ rơi tí tách. nhớ mình nhìn thấy cuốn tạp chí giữ gìn ở thư phòng của Viên Dã, trong lòng cảm động biết bao, khi nghe tin xảy ra chuyện, rất hoảng loạn, khoảng khắc ấy, tim bay ra ngoài ngàn dặm, đập vào trái tim của , cùng giao hòa, cùng nhịp đập.

      Nhưng, mọi thứ lại giống như giấc mơ.

      Khi chớp mắt, mộng, tỉnh.

      Hóa ra mọi thứ chẳng qua chỉ là tưởng tượng của , xuyên gì đó, đến tương lai của chính mình gì đó, bỗng dưng có thêm đứa con ông chồng đẹp trai, hóa ra… hóa ra mọi thứ, chẳng qua chỉ là trò lừa gạt của .

      Nước mắt Thiên Thụ tuôn lã chã, tưởng mình đau lòng thế này, tưởng có thể gắng gượng, thậm chí lúc chạy về tòa soạn, vẫn với những bước kiên cường. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trong văn phòng trống trải chỉ còn lại mình , nước mắt cũng kiềm chế được mà tuôn trào.

      Sao có thể lừa dối ? Sao có thể giấu diếm ? Sao có thể con là do sinh ra? Lần ở Bali, ràng cảm thấy cơ thể rất khó chịu… Sao có thể giống như từng sinh con cho … Nhưng lúc đó họ vừa gặp lại nhau sau bao biến cố, rất tin tưởng , chìm đắm trong thế giới của , quên tất cả. ngờ, đến hôm nay nghĩ lại mọi việc ngày đó lại cảm thấy đau như cắt da cắt thịt…

      Thiên Thụ cúi đầu, giấu những giọt nước mắt vào trong cánh tay.

      biết bao lâu sau, có tiếng bước chân khe khẽ ngừng lại cạnh . Người đó lặng lẽ đứng đó, hơi thở cũng rất khẽ khàng, muốn đưa tay xoa đầu Thiên Thụ nhưng lại dám. Mãi lâu sau, người đó mới thở dài, khẽ hỏi, “Thiên Thụ… Cậu… sao chứ?”

      Bờ vai Thiên Thụ run run, từ từ ngẩng lên, nhìn người đứng cạnh.

      Hai mắt hơi sưng, nước mắt nhòa nhạt.

      Đổng Tiểu Vi nhìn thấy Thiên Thụ như vậy cảm thấy sợ hãi và hổ thẹn.

      “Thiên Thụ… Cậu… vẫn ổn chứ? Cậu đừng khóc nữa… Thực ra… Thực ra mọi người rất lo cho cậu… Thiên Thụ…”

      Thiên Thụ ngẩng lên, đờ đẫn nhìn Đổng Tiểu Vi, đôi mắt quan sát Tiểu Vi từ xuống dưới, chỉ muốn nhìn cho bạn mình.

      Đổng Tiểu Vi bị nhìn tới sởn da gà, liền kéo tay Thiên Thụ.

      “Thiên Thụ, cậu đừng như vậy, thực ra giữa hai người chỉ có chút hiểu lầm thôi, chỉ cần cậu và Boss Viên với nhau hai người…”

      “Tiểu Vi”, mắt Thiên Thụ hơi sưng, nhưng ánh mắt lại sáng rực trong veo. “Thực ra, cậu biết hết phải ?”

      Sắc mặt Đổng Tiểu Vi trắng bệch, nhìn ánh mắt của Thiên Thụ, hơi lắp bắp, biết gì.

      Thiên Thụ nhìn Tiểu Vi, chậm rãi , “ , tớ biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Sắc mặt Tiểu Vi tái nhợt, nắm chặt tay bạn, biết nên thốt ra sao. “Thiên Thụ… đó… như cậu nghĩ đâu, cũng tệ hại như Đàm Thiên Ân … Thực ra… Thực ra Viên Dã… Thực ra tớ…”

      “Thực ra hai người sớm biết về những ngày tớ hôn mê bất tỉnh, nhưng cậu lại chọn cùng ấy lừa dối tớ!”, Thiên Thụ tiếp.

      phải!”, Đổng Tiểu Vi lập tức phản đối. “Tớ là Viên Dã lừa cậu, ấy làm thế là có nguyên nhân. Nhưng… Nhưng…”

      “Nguyên nhân gì?”, Thiên Thụ truy hỏi.

      Tiểu Vi lắp bắp, “Nguyên nhân… Nguyên nhân… Nguyên nhân dù sao cũng có vô sỉ như Đàm Thiên Ân . Viên Dã cũng vì có được cậu mới lừa dối rằng hai người kết hôn, còn có con … Mà là.. Thực ra là…”

      “Sao?”, Thiên Thụ hỏi dồn.

      Tiểu Vi bị Thiên Thụ bức tới đường cùng, biết nên gì. nàng nhìn chằm chằm Thiên Thụ, vẻ mặt bất lực và cuống cuồng.

      “Thiên Thụ cậu đừng như vậy. Cậu làm thế vừa ép mình lại vừa ép người khác”, Tiểu Vi nhìn Thiên Thụ, trong lòng thấy buồn bã khó tả.

      “Tớ chẳng ép ai cả”, Thiên Thụ cụp mắt xuống, “Tớ chỉ…”

      Tròng mắt đỏ hoe.

      “Tớ chỉ ghét kiểu lừa dối này! Ghét cảm giác bị người ta lừa dối!”

      Tiểu Vi đờ người.

      Thiên Thụ ngẩng lên, nước mắt tuôn rơi.

      “Hai người là người tớ tin tưởng nhất, nhưng… lại lừa dối tớ… Cậu và Viên Dã đều lừa dối tớ!”

      Thiên Thụ xúc động đứng phắt dậy, cầm túi xách, quay người bỏ chạy.

      Tiểu Vi vội kéo bạn lại. “Thiên Thụ… Đừng như thế… Thiên Thụ…”

      Thiên Thụ còn muốn nghe nữa, hất tay Tiểu Vi ra rồi mình lao vào trong bóng đêm đen đặc.

      Đêm khuya, rất lạnh.

      Gió thổi vù vù, lạnh thấu tâm can.

      Nhưng lại cảm thấy thế, chỉ thấy trong lồng ngực như thủng lỗ lớn, sâu hoắm, gió lạnh thổi xuyên qua tim, lạnh băng đến tận tầng cuối cùng trong cơ thể, buốt xương.

      cứ ngỡ mình hạnh phúc, dù là xuyên , dù là quen biết với người xa lạ là , nhưng họ vẫn hạnh phúc nắm tay nhau, vẫn còn có đứa con đáng , họ có thể sống hạnh phúc mãi… Nhưng… Nhưng…

      lại lừa dối .

      Có lẽ có thể làm tổn thương , có thể ghét , có thể nhìn đến , nhưng thể lừa dối như vậy. Kiểu lừa dối này, cảm giác bị đùa bỡn này, rất đau buồn. biết câu nào là đúng, rốt cuộc câu nào phát ra tự đáy lòng, hoặc khi ngay cả lúc ở Bali, nụ hôn đó, câu “ em” đó, đều là lừa dối?

      Cứ nghĩ như vậy, lại thấy tim đau đớn vô cùng, nhói tận tim gan.

      Trong sắc đêm mênh mang, biết mình đâu về đâu.

      Hoang mang ngẩng đầu lên, phát ra mình lại về tới nhà họ Viên. Có lẽ hình thành thói quen, cho dù tim muốn quay về, nhưng vẫn quản được đôi chân, cứ vô thức bước đến đây.

      Bên ngoài cổng, trống vắng.

      Gió lạnh thổi vù vù, mang theo cả cát bụi.

      còn nhớ lần bị bắt về, bước lên bậc cầu thang rồi bỗng quay lại, nhàng xỉa ngón tay vào trán , : “Sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ về nhà. Nhà mới là nơi ấm áp nhất, cho dù bên ngoài có bao nhiêu giông bão và gian khó, trong nhà vẫn luôn có người thân của em… và .”

      Câu này ràng đến thế. Nhưng biết liệu còn có thể trở về ngôi nhà này, và nhà này có còn là nơi ấm áp nhất , trong nhà… có còn ? Có còn đứa bé đáng của họ, là ngôi nhà ấm áp của họ ?

      Cứ nghĩ đến đó là lại thấy lòng đau như cắt.

      từng nghĩ rằng có thể có tương lai hạnh phúc, quay đầu lại phát ra, đó chẳng qua chỉ là sống trong trò lừa dối dưới những lời dối trá.

      Đau quá.

      Thiên Thụ ấn lên ngực, chỉ thấy hô hấp rất khó khăn. Trong đầu cứ ong ong, nặng nề, như thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

      lúc cảm thấy đau đầu, sắp té ngã cửa bỗng mở toang, bóng dáng cao to bước ra.

      Hạ Thiên Thụ bỗng ngớ người.

      Viên Dã xách vali màu xanh lam, xuất trước mặt .

      Có lẽ cũng ngờ đứng bên ngoài, đôi mắt sưng húp, gò má trắng bệch, thấy ra, đôi mắt kinh ngạc mở to, giống như con thỏ bị giật mình đột ngột vậy.

      Trái tim Viên Dã cũng đau nhói.

      nhìn Hạ Thiên Thụ.

      cũng nhìn .

      Hai người ai mở lời, chỉ lùi lại bước.

      Đến khi gió đêm thổi qua hai người, Viên Dã mới quay phắt .

      “Em về .”

      mở cửa xe, ném vali vào trong.

      Thiên Thụ thoáng thay đổi sắc mặt, nhìn , ngập ngừng hỏi, “… định đâu?”

      Viên Dã quay lại, nhìn chăm chú.

      “Cần gì phải hỏi ? từ lâu, nếu em muốn thấy , vậy xem như chưa từng xuất .”

      mở cửa xe, quay , chuẩn bị bước lên.

      Thiên Thụ nhìn bóng , chỉ thấy tim nhói đau.

      Nhìn bóng lạnh lùng rời xa, chùi mạnh nước mắt, bỗng gọi, “Viên Dã.”

      Viên Dã khựng lại, quay người nhìn .

      Thiên Thụ lao đến trước mặt .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 55


      Viên Dã quay lại, sắc mặt trắng bệch như giấy. Trong đôi mắt là những giọt lệ long lanh, như những viên kim cương lớn. Bước chân lảo đảo loạng choạng đến trước mặt khiến xót xa, gần như muốn ôm lấy .

      Nhưng thích tỏ ra mạnh mẽ như , biết, bây giờ thể đưa tay.

      “Viên Dã.”

      chạy đến, ngước lên. Rèm mi dài ướt đẫm nước mắt đẹp như cánh bướm. run rẩy, đôi môi yếu đuối như cánh hoa.

      “Viên Dã, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy … Nhưng, trước khi , có thể nào…”

      nhìn , nước mắt rơi xuống như tuyết trắng.

      có thể… hôn em lần cuối ?”, dè dặt hỏi.

      Viên Dã đờ người.

      tưởng với tính cách của Thiên Thụ khóc, đau lòng, la hét, đề nghị như vậy với . Nhưng bây giờ đứng đây, rất đáng thương thốt ra câu đó, hàng mi dài rung rung khiến xót xa đến mức muốn ôm vào lòng. Nhưng lại thể… biết vì sao khóc, cũng biết đau lòng như thế là vì sao…

      làm tổn thương … là

      đờ ra đó, biết nên nhận lời hay nên từ chối mà bỏ .

      Hai người cứ đứng im, nhìn gương mặt nhắn , nước mắt ướt đẫm.

      nhìn run rẩy, đôi môi mấp máy như muốn lời từ chối.

      Đúng lúc còn chưa kịp bỗng nhón chân lên, cánh tay nhàng vòng qua cổ , rất cố gắng, thành , kiên trì, dùng hết sức lực bản thân, chạm vào môi .

      Đôi môi mềm mại yếu đuối nhưng lại ươn ướt, lành lạnh, chạm vào đôi môi của , mang theo nỗi tuyệt vọng và thương cảm.

      Hơi thở của ấm áp gần gũi, kìm được định đưa tay lên, khẽ khàng ôm lấy … Nhưng… nhưng biết, khoảng cách giữa họ sắp mỗi lúc xa…

      cố gắng hôn , ra sức hôn , tuyệt vọng hôn .

      Đôi môi lướt qua nhau, nhưng đau đến tận cùng trái tim.

      Nước mắt của ướt đẫm rơi xuống môi , cay đắng bi thương đến cực điểm.

      cắn lấy môi , khẽ, “Viên Dã… bằng cả trái tim… chỉ có mình …”

      Viên Dã đờ người.

      buông ra.

      Nước mắt từng giọt lớn cứ lăn xuống.

      nhìn , tầm nhìn mờ nhòa.

      Nhưng lại rất ràng, “Nụ hôn này, xem như chữ ký của em đơn ly hôn của . Từ nay còn là chồng em, em còn là vợ . Viên Dã, chúng ta… ly hôn !”

      Trái tim Viên Dã run lên.

      Trước nay luôn là đề nghị ly hôn, luôn là dằn vặt , lần này cuối cùng cũng đến lượt thốt ra câu này.

      Câu như lưỡi dao, đâm vào tim , từng chút từng chút, đau đớn vô cùng; máu tươi rỉ ra từng giọt, chậm rãi và co thắt. đau đến mức nổi câu, chỉ nhìn theo bóng loạng choạng bỏ , đau đến mức trái tim như tê dại.

      Thiên Thụ bước từng bước .

      Vừa , vừa khóc.

      Dù thế nào nữa, cũng thể nghĩ ra được kết cục này. ngờ họ vừa có khởi đầu ngọt ngào, có kết thúc đau khổ thế này. lòng với , ở Bali khói lửa, lúc lao vào vòng tay mới cảm thấy sống quan trọng thế nào, cuộc sống có ý nghĩa biết bao.

      rồi, mới có lý do để tiếp tục sống.

      Nhưng… tại sao chỉ là trò lường gạt? Tại sao… Tại sao lại lừa … Tại sao giả vờ kết hôn, tại sao con là con của … Tại sao… Tại sao… Tại sao…

      Viên Dã, rốt cuộc là tại sao… Viên Dã… Rốt cuộc là ai…

      Thiên Thụ ôm ngực, từng bước, vừa vừa khóc, vừa cảm thấy mình sắp ngừng thở đến nơi. Lồng ngực nhức nhối nặng nề, thế giới nhòa nhạt, sắp nhìn nữa, sắp tìm ra bước chân của chính mình, đèn ở đây sao sáng lóa đến thế, con đường dưới chân sao mềm nhũn… Sao càng lúc càng nhìn … Sao càng lúc càng thấy mình như phiêu dạt giữa trung…

      “Thiên Thụ… Thiên Thụ…”

      biết ai cuống cuồng chạy theo , kéo vạt áo , còn hốt hoảng gọi tên .

      Thiên Thụ mơ mơ màng màng quay lại, chỉ nhìn thấy bác sĩ “đẹp trai” lạnh lùng ban đầu chữa trị cho , đeo mắt kính xuất trước mặt .

      “Thiên Thụ, Thiên Thụ vẫn khỏe chứ? nhìn tôi này… Nhìn tôi này!”, bác sĩ nắm chặt vai , ra sức lay lắc để tỉnh lại.

      Hạ Thiên Thụ còn sức lực, nước mắt đầm đìa.

      “Thiên Thụ, vẫn nhận ra tôi, tốt quá.” bác sĩ nhìn , hơi kích động. “Tôi chỉ sợ ngay cả tôi mà cũng quên, Thiên Thụ, tỉnh lại , nhìn tôi này, tôi có chuyện muốn với …”

      Thiên Thụ toàn thân mềm nhũn, gần như còn chút sức nào, lắc đầu. “Tôi… Tôi nghe thấy nữa… Bác sĩ Viên… Tôi mệt quá… Tôi khó chịu quá…”

      “Đừng như thế, Thiên Thụ, gắng lên, Thiên Thụ, mở mắt ra ”, bác sĩ ấn mạnh vai , “ nghe tôi này, nhất định phải mạnh mẽ lên, thể ly hôn với Viên Dã! Cậu ấy lừa dối , mọi thứ phải trò lừa gạt. như nghĩ đâu, Tiểu Dã phải cố ý lừa gạt , nó có nỗi khổ của nó.”

      Thiên Thụ bải hoải toàn thân, lảo đảo đứng nhìn bác sĩ, muốn cười khổ nhưng cũng lại muốn khóc to.

      “Nỗi khổ? Nổi khổ gì? Đừng là giống trong phim, đó đều là trò lừa gạt… Bác sĩ Viên, cần thay cho ấy… Tim tôi… Tim tôi lạnh lắm…”, Thiên Thụ chụp lấy bác sĩ Viên, “Tôi tin ấy như thế… Tôi tin chúng tôi mãi mãi ở bên nhau… Nhưng…”

      “Hai người nhất định mãi mãi ở bên nhau!”, bác sĩ Viên nắm chặt tay Thiên Thụ, “Chỉ cần có lòng tin, Tiểu Dã nhất định rời xa !”

      “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”, Thiên Thụ ngước lên.

      Bác sĩ Viên đứng trước mặt .

      Áo khoác màu rượu vang, đôi mắt kính viền vàng gọng, trông rất nhanh nhẹn giỏi giang, toát lên vẻ hơi lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt sau cặp kính, sao mà… có chút giống với Viên Dã…

      …”, Thiên Thụ nhìn bác sĩ Viên, trong vẻ do dự còn tỏ ra hoang mang và nghi hoặc.

      Bác sĩ Viên đẩy kính sống mũi lên. “Thực ra, chị chính là chị của Viên Dã.”

      Thiên Thụ chỉ thấy đầu kêu on gong, bước chân loạng choạng, suýt ngã nhào.

      Viên Trân vội giữ lại.

      “Thiên Thụ, đừng xúc động, nghe chị này.” Viên Trân giữ lấy Thiên Thụ. “Xin lỗi Thiên Thụ, tạo ra chuyện ngày hôm nay, phải là tại em trai chị. cho cùng, kẻ đầu sỏ là chị mới đúng. Năm đó khi em bị xe đâm phải vào bệnh viện, chị là bác sĩ trực ban, lúc đó chị thấy em chị đưa em vào bệnh viện, biết nó em, nhưng lúc đó tình hình của em rất nguy cấp, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Trong tình huống đó, mẹ em khóc ngất . Chị vận dụng tất cả những gì được học, chỉ muốn cứu sống em. Nhưng em vẫn chìm vào trạng thái hôn mê, em biết lúc đó Viên Dã đau lòng đến nhường nào… Em trai chị thực rất em, em có biết Thiên Thụ?”

      Thiên Thụ chóng mặt trước những lời Viên Trân , Viên Trân gì nữa? Viên Dã ? Luôn ? Năm đó bị tai nạn xe ? Làm sao có thể, vốn chỉ là người xa lạ thôi mà.

      “Thiên Thụ, tin chị , Tiểu Dã thực lừa em. Về sau em tỉnh lại, là em xuyên , chị nghĩ em mất ký ức ba năm, chi bằng cho em và Tiểu Dã cơ hội, nên chị đề nghị hai đứa thành vợ thành chồng. Trước khi chị ra nước ngoài để con lại nhà em, nhờ Tiểu Dã chăm sóc giúp. Thực ra ban đầu em trai chị chịu làm thế, nhưng khi nó thấy em tỉnh lại bình an vô , xúc động đó của nó, chị có thể thấy . Tiểu Dã rất em, nó thể thiếu em. Nên dù là chị tạo ra chuyện này, nhưng nó vẫn chấp nhận. ai có thể khiến đứa em trai lạnh lùng của chị rung động, chỉ có em thôi… Thiên Thụ, chỉ có em!”

      Viên Trân đỡ lấy Thiên Thụ, thành .

      Thiên Thụ dựa vào tường, đầu đau như vỡ, lồng ngực như bị tảng đá lớn đề nặng, sắp ngừng thở tới nơi.

      cảm thấy mình càng lúc càng hỗn độn, rất nhiều việc thể nhìn , cũng nghĩ ra. Rốt cuộc là chuyện gì, ba năm đánh mất đó xảy ra chuyện gì? Viên Dã thực lừa ư? có sao? Mọi thứ thực chỉ là giấc mơ ư?

      Bác sĩ Viên câu cuối, “Hơn nữa em trai chị lừa em, Thiên Thụ, nó cưới em, vào lúc em còn hôn mê.”

      Thiên Thụ chỉ thấy đầu óc kêu ong ong.

      Trời xoay đất chuyển.

      Bóng đêm bao trùm lấy , thở nổi, mở nổi mắt, hơi thở sắp ngừng lại, quan trọng hơn là đầu đau như muốn vỡ… Nhưng ban nãy bác sĩ Viên gì? Viên Dã cưới ? Cho dù là khi vẫn còn hôn mê? Sao có thể… Sao có thể… ràng chưa từng quen biết, cho dù là từng xem mắt nhưng có người đàn ông nào chịu cưới người phụ nữ có khả năng chết bất cứ lúc nào ? Họ cười nhạo , họ an ủi … Làm sao lại cưới … Sao có thể…

      Nhưng, muốn tin, tin rằng vốn đến thế…

      Nước mắt cứ tuôn rơi.

      lại cảm thấy sức lực của mình mất dần từng chút . Cơ thể cứ trượt dần xuống, khóe môi lại có vết máu, trào ra từng chút . đưa tay lên sờ, kết quả là tay đầy máu…

      … chảy máu rồi.

      “Thiên Thụ! Thiên Thụ! Thiên Thụ! Em hãy cố lên… Mở mắt ra! phải bệnh cũ tái phát chứ? Thiên Thụ!”, có người giữ chặt lấy .

      “Đưa ấy vào bệnh viện! Chị thông báo họ chuẩn bị cấp cứu!”

      Tiếng kêu của mọi người xa dần rồi mất hẳn.

      chỉ thấy trước mắt là máu… máu đỏ tươi.

      Đến khi có vòng tay ấm áp, choàng ôm lấy .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 56


      Xe cấp cứu lao .

      Bác sĩ mặc áo cấp cứu màu xanh từ xe nhảy xuống, hét lớn, “Người đâu! Người đâu! Bệnh nhân bị thương nặng trong tai nạn xe chảy máu nhiều! Cấp cứu nhanh!”

      Trong sảnh lớn của bệnh viên, có y tá và hộ lý chạy ra, tay còn đẩy giường cấp cứu.

      Bác sĩ trực ban vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa kéo ống nghe ngực xuống, hỏi to, “Chuyện gì thế?”

      Y tá theo xe cấp cứu trả lời ngay, “Tai nạn xe bị thương nặng, có tượng xuất huyết trong nghiêm trọng, đồng tử nở to, hô hấp rất yếu. Huyết áp hạ xuống 80/20, vô cùng nguy hiểm!”

      Bác sĩ nữ vội vàng đặt ống nghe lên ngực , rồi ra lệnh, “Lồng ngực chảy máu, nứt xương hộp sọ, mắt đọng máu, có lẽ trong hộp sọ có điểm xuất huyết mãn tính, lập tức thông báo với khoa não ngoại, khoa lồng ngực nội và ngoại cùng phòng phẫu thuật trung tâm cấp cứu, lập tức làm phẫu thuật cho ấy!”

      “Vâng, bác sĩ Viên, tôi ngay!”, y tá lập tức chạy .

      đám người nhấc gần như còn ý thức lên băng ca, đẩy nhanh vào trong trung tâm cấp cứu của bệnh viện.

      Máu tươi của rỉ ra theo ngón tay, thấm ướt váy, thấm xuống drap giường trắng tinh. Máu tươi như hạt trân châu, từng giọt từng giọt theo chuyển động của băng ca mà rỏ ra nền gạch trắng của bệnh viện, chảy dài, khiến người ta nhìn mà đau xót.

      gần như còn ý thức, chỉ thấy mọi thứ đều trôi trong trung… Cuộc sống cách mỗi lúc xa, thiên đường, lại mỗi lúc gần…

      Cuộc đời đến điểm kết thúc rồi sao?

      Khi nhìn thấy ta đeo nhẫn vào tay người khác, khi nhìn thấy người con trai mà say đắm bảy năm trời, cuối cùng bỏ rơi … Cuộc đời này còn có ý nghĩa gì để sống chứ? Tình đầu khắc cốt, liệu có thể ghi tâm đến kiếp sau… , thà rằng đừng có kiếp sau, thà rằng biến mất mãi mãi, còn nhớ lại…

      Quên … Quên

      “Đàm Thiên Ân, em phải quên …”, trong mơ hồ, thều thào.

      “Em gì?”, bác sĩ bỗng nghe thấy giọng yếu ớt của , cúi đầu xuống để nghe.

      “Tôi muốn… kết hôn… Tôi muốn… quên …”, đôi môi trắng bệch của run run, ánh mắt lạc .

      bác sĩ hơi đờ ra.

      Mấy y tá đẩy giường của chạy nhanh vào phòng mổ.

      bác sĩ quay lại, bỗng nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng sau lưng họ.

      “Tiểu Dã?”, có vẻ chắc chắn, sao lại xuất ở đây?

      “Chị.”

      Người đàn ông cao lớn đẹp trai khẽ khàng thốt ra chữ.

      “Sao em lại ở đây? khỏe chỗ nào à? Có muốn chị khám…”

      Người đàn ông trẻ tuổi nhàng lắc đầu.

      “Bạn em bị xe đâm.”

      bác sĩ ngẩn người.

      quay lại nhìn bị đẩy vào phòng mổ, lại nhìn đứa em trai cau chặt đôi mày. ngạc nhiên, “Chẳng lẽ… là lúc nãy…”

      Viên Dã gật đầu.

      Bác sĩ Viên sửng sốt. “Trời ơi, ấy chắc phải bạn em chứ? Bị thương rất nặng, rất có khả năng cứu được! Bây giờ hộp sọ nứt, xuất huyết não, có lẽ ngay sau đó …”

      “Chị, cứu ấy ”, mở miệng, lần đầu tiên dùng giọng van nài.

      Bác sĩ Viên đờ người, nhìn vẻ mặt lo âu của em trai, hơi mím môi.

      “Ừ, chị nhất định cố gắng.”

      Viên Dã đứng đó, đôi mắt hoe đỏ gật đầu với chị.

      Bác sĩ Viên quay , chạy nhanh vào phòng mổ.

      Ba tiếng đồng hồ.

      Nặng nề, dài dằng dặc.

      cứ đứng ở ngoài phòng mổ, nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt, phút nào rời mắt.

      chết.

      hiền lành trong sáng như thế chắc chắn rời xa như vậy.

      mới tìm thấy , muốn mở to mắt nhìn ra . còn muốn mang lại hạnh phúc cho , niềm vui, và cả tương lai, cho tất cả mọi thứ… thể rời như vậy, thể nhắm mắt mãi mãi như vậy…

      thể… vừa tìm ra em, em thể bỏ cuộc như thế!

      Cạch!

      Cửa phòng mổ bỗng mở tung, bác sĩ Viên toàn thân lấm máu chạy ra.

      “Tiểu Dã! ấy… bọn chị cố gắng hết sức!”

      Viên Dã đờ người.

      Bác sĩ Viên nhìn gương mặt thoắt trắng bệch như tờ giấy của em trai, vội , “Em đừng buồn, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Y học giờ luôn có những chuyện làm được, xuất huyết trong được cầm lại, nhưng chỗ xuất huyết ở não lại cách nào tìm ra. Thời gian quá gấp, bọn chị có cách nào mổ hộp sọ cho ấy, bây giờ huyết áp hạ thấp lắm rồi, đồng tử nở to, hô hấp ngừng, e rằng… Em đừng buồn, người tốt lên thiên đường…”

      Viên Dã đứng đó, đờ đẫn, bất động.

      Bác sĩ Viên nhìn sống lưng đứng thẳng của em trai, gương mặt lạnh lẽo, và cả ánh mắt gần như tuyệt vọng của , kìm được bước đến vỗ vỗ . “Tiểu Dã, em có nghe thấy chị ? Tiểu Dã? Tiểu Dã!”

      đứng đờ ra đó, như nghe thấy tiếng gọi của chị, cảm thấy tồn tại của thế giới này.

      Cơ thể, trái tim, như thể bay theo rồi.

      Đến khi chị ra sức lay lắc, mới gọi được định thần.

      “Em muốn gặp ấy.”

      Bác sĩ Viên ngẩn người.

      “Cho dù ấy sắp , cũng để em… nhìn ấy lần”, Viên Dã nhìn chị, từ từ .

      Bác sĩ Viên nhìn em trai, biết kiên cường, chân , kiên định, khi quyết định chuyện gì ai cũng thay đổi được. Bác sĩ Viên đành gật đầu.

      “Được, chị giúp em sắp xếp. Năm phút sau em có thể vào nhìn mặt ấy lần cuối.”

      Năm phút, trong cuộc đời, năm phút cuối cùng.

      Cửa phòng mổ mở ra, cuối cùng bước vào trong.

      Vách tường trắng lóa, mùi thuốc khử trùng nhức mũi, những dụng cụ kim loại lạnh lẽo, ánh đèn trắng đơn. mình nằm bàn mổ hẹp, người là drap giường trắng tinh, dấu máu lấm tấm, giống cánh hoa màu hồng phấn nở trong đêm tuyết lạnh. lặng lẽ nằm đó, mái tóc đen mun xõa ra giường mổ, đôi mắt khép chặt, rèm mi hơi rung rung, như thể chỉ ngủ say chứ phải bị thương nặng, sắp lìa xa cõi trần gì cả.

      Chỉ ngoại trừ máy theo dõi nhịp tim hơi yếu, và cả máy thở giúp hô hấp, chỉ như ngủ.

      ngồi xuống cạnh .

      Nhìn gương mặt trắng bệch như tuyết của .

      Nhìn lặng lẽ, im lìm, quyến luyến.

      Tròng mắt, biết tự bao giờ mà dần dần ướt đẫm.

      “Em… như thế sao? Ngay cả nhìn cái… cũng muốn? Chỉ ném cho câu? Hạ Thiên Thụ, sao em có thể nhẫn tâm như vậy, sao em có thể bỏ như vậy? Em có biết tìm em bao lâu rồi , em có biết cố gắng bao lâu ? Cuối cùng tìm thấy em, sao em có thể như vậy được? Chẳng phải em muốn cưới em sao? Em dậy , dậy , cưới em ngay! Chỉ cần em tỉnh dậy, chỉ cần em đừng từ bỏ thế giới này, ra như vậy!

      Hạ Thiên Thụ, em tỉnh dậy !”

      Viên Dã biết mình tức giận , hay là bi thương quá đỗi, nhìn , muốn nắm lấy tay nhưng lại dám đụng đến, chỉ đau lòng chất vấn , mà ngay cả nước mắt của cũng sắp trào ra…

      Trong phòng mổ tĩnh lặng, dường như thể lên tiếng, ngủ say, mãi mãi tỉnh lại.

      Nước mắt của rơi xuống từng giọt.

      Gục xuống bên giường , khóc to.

      Có lẽ Thượng Đế luôn có lòng trắc .

      “Cưới … em…”

      Trong tiếng khóc to như vậy, mà vẫn có thể nghe thấy tiếng thào đó.

      ngẩng phắt lên, … đôi môi trắng bệch có sắc máu của run run như tờ giấy mỏng trong gió.

      “Cưới… em… … Em muốn… kết hôn…”

      Viên Dã nhảy nhổm lên!

      nhìn chăm chú, ba giây sau lao ra ngoài.

      Bác sĩ Viên đứng chờ, hơi sửng sốt nhìn em trai chạy ra. “Tiểu Dã, sao vậy? Nhịp tim ấy ngừng đập rồi à?”

      !”, Viên Dã bỗng gầm lên, “Em muốn cưới ấy!”

      “Cái gì?!”, cặp kính của bác sĩ Viên suýt rơi xuống đất.

      Viên Dã chụp lấy tay chị, tháo luôn chiếc nhẫn cưới tay chị ra. “Xin lỗi, chị, cho em mượn chút!”

      Bác sĩ Viên bàng hoàng, lập tức giữ chặt tay em trai, “Tiểu Dã, em điên rồi! ấy hôn mê rồi, rất có khả năng mấy tiếng sau đó chữa trị được nữa! Cho dù ấy có thể gắng gượng sau này có khả năng sống đời thực vật! Em muốn cưới sao?”

      “Vâng!”, Viên Dã gật đầu kiên định. “Em muốn cưới ấy, cho dù ấy thành ra thế nào, cho dù ấy sống hay chết. Cho dù ấy đeo nhẫn rồi, giây sau đó đến thiên đường, em cũng phải khiến ấy hạnh phúc đến giây cuối cùng còn ở nhân gian! Chị, xin chị hãy thành toàn em, nếu ấy có em bây giờ!”

      Bác sĩ Viên sửng sốt nhìn em trai mình.

      “Cả đời này, ấy là người duy nhất em .”

      Năm phút sau, Viên Dã tìm được luật sư công chứng kết hôn, cầm chiếc nhẫn tháo ra từ tay chị, quay lao vào phòng mổ.

      Viên Trân đờ ra, phút sau, cũng dẫn hai y tá vào phòng mổ.

      Viên Dã quỳ gối bên bàn mổ, nâng ngón tay lên, rồi nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay .

      “Hạ Thiên Thụ, từ nay về sau, em là vợ của . Dù vui sướng hay đau khổ, dù ốm đau hay khỏe mạnh, đều chia cùng em. Người nhất, cố gắng hết sức mình, cho em niềm hạnh phúc lớn lao nhất. em, vợ của .”

      hơi cúi xuống, nụ hôn hơi lạnh đậu xuống môi .

      Bác sĩ Viên luôn lạnh lùng và cả luật sư công chứng đứng cạnh đều nhìn cảnh tượng xúc động nhưng đau thương đó, nước mắt chực vỡ òa.

      “Bác sĩ! Hình như lúc nãy ấy có hô hấp!”, y tá bỗng kêu lên.

      “Huyết áp tăng, máu truyền vào hình như có tác dụng rồi!”, y tá khác kiểm tra cũng sửng sốt hét lên.

      ?”, bác sĩ Viên chùi đôi mắt mờ của mình, lập tức lao đến. “Để tôi xem.”

      Bên bàn mổ, đôi tân nhân vừa thành vợ thành chồng, đôi tay họ nắm chặt nhau.

      Có lúc, cuộc đời luôn có kỳ tích; có lúc, tử thần cũng biết sợ hãi sức mạnh của tình chân thành. Khoảng khắc ấy bác sĩ tin rằng, đôi ta nắm chặt lấy nhau kia có thể chiến thắng thế gian, mọi khó khăn và nguy nan.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 57


      Mọi người đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

      San San nắm tay Tiểu Vi, cuối cùng cũng biết những chuyện của họ. Sắc mặt Tiểu Vi tái nhợt, giống lần nhận được điện thoại từ bệnh viên gọi đến tòa soạn vào ba năm trước, nước mắt lưng tròng.

      Người đàn ông đó vẫn lặng lẽ đứng từ xa.

      Dựa vào cửa sổ.

      Ngoài kia là bóng đêm tịch mịch và sâu thẳm, cành cây khô gõ vào cửa kính, gió lạnh buốt xương.

      Trong trung như có đám mây đen, cuồn cuộn nhưng tịch, thấy vì sao nào, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận kéo dài mãi… kéo dài mãi…

      Sắc mặt cũng nặng nề như bầu trời ngoài kia.

      ai biết nghĩ gì, ai biết trong lòng cuộn dâng tâm tư nào.

      Đến khi hành lang của phòng cấp cứu vẳng đến tiếng bước chân dồn dập, Đồng Tiểu Vi thấy ngay bà Hạ loạng choạng chạy tới, lập tức bước tới đón. “Dì…”

      Chưa xong, nước mắt rơi.

      Bà Hạ nắm tay Tiểu Vi, tròng mắt hoe đỏ, nhưng lại bước đến trước mặt Viên Dã, sắc giọng hỏi khách sáo.

      “Viên Dã, lúc đầu con nhận lời mẹ thế nào?! Chẳng phải con chăm sóc tốt Tiểu Thụ, cho nó cuộc sống hạnh phúc hay sao? Bây giờ con làm gì? Tại sao hại nó đến mức bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh?! Viên Dã, con từng con nhất định trân trọng quý con mẹ mà?!”

      Viên Dã đột nhiên bị bà Hạ quở trách gương mặt tuấn tú bỗng tái nhợt.

      “Con nhận lời mẹ làm con mẹ mãi mãi hạnh phúc mà? Viên Dã… Mẹ tin tưởng con… Mẹ trao Tiểu Thụ cho con, nhưng giờ sao… Giờ sao…”

      Nước mắt của bà cuối cùng trào ra.

      “Con xin lỗi”, Viên Dã hơi cúi đầu, chỉ thốt ra câu.

      “Xin lỗi?! Xin lỗi có ích gì! Xin lỗi có thể trả lại mạng sống con mẹ ? Xin lỗi có thể khiến Tiểu Thụ tỉnh lại ? Lần đó mẹ đến thăm hai đứa, đường siêu thị, con bảo con để gì với mẹ?! Mẹ bảo con tìm cơ hội kể cho Tiểu Thụ biết, mẹ bảo con để nó từ từ chấp nhận, nhưng con làm chưa? Viên Dã, câu xin lỗi muốn xóa sạch trách nhiệm hay sao?”

      phẫn nộ và đau thương của bà khiến Viên Dã lại cúi thấp đầu, mở miệng gì cả.

      Tiểu Vi đứng cạnh đau đớn ôm lấy bà Hạ. “Dì, dì đừng trách Viên Dã, đó phải là lỗi của ấy… là con… là con chịu cho Thiên Thụ biết, mới khiến cậu ấy hiểu lầm… Dì, là chúng con tốt, là chúng con giấu được Tiểu Thụ, dì đừng trách Viên Dã, được ?”

      “Dì trách nó phải trách ai? Là nó cưới con dì, là dì trao con cho nó! Nhưng bây giờ nó lại với dì là Tiểu Thụ ổn rồi… Tiểu Thụ ổn rồi! Nếu nó thực ổn ba năm trước nên để nó sống lại! Viên Dã, nếu con chỉ có thể khiến nó đau lòng mà ra ba năm trước, con nên cưới nó!”, bà Hạ khóc gào, giằng kéo Viên Dã.

      “Dì ơi, đừng… đừng như vậy…”, Tiểu Vi khóc lóc ôm lấy bà Hạ.

      Tay bà Hạ cuối cùng buông xuống.

      “Thôi… Dì biết, đó là số phận… trách được con, đó là số phận của Tiểu Thụ… Cho dù ba năm trước con cứu sống nó, bây giờ… nó vẫn phải . Để lại bà già đơn này, bay xa… Con của tôi…”

      Nước mắt lã chã.

      Tiểu Vi ôm bà Hạ, khóc thảm thiết.

      Viên Dã đứng bên cửa sổ, để mặc bà Hạ giằng kéo vì giận dữ, vẻ mặt vẫn chút thay đổi.

      im lặng, lạnh lẽo, tàn khốc, thế giới này như cách biệt hẳn với , nghe thấy tiếng gào khóc của họ, cảm thấy nỗi đau đó, chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể biến thành pho tượng lạnh lẽo.

      Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra.

      Viên Trân gỡ khẩu trang xuống, tháo găng tay dính đầy máu ra.

      “Nứt hộp sọ dẫn đến chảy máu, thần kinh thị giác bị tổn thương, trong mắt ấy toàn là máu… Rất có khả năng qua được đêm nay.

      Xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức.”

      Câu này vừa thốt ra, Tiểu Vi và San San khóc to.

      … Thiên Thụ! !!!”

      đâu… Thiên Thụ chết đâu!”

      Bà Hạ ngất , ngã xuống đất.

      Tiểu Vi khóc lóc, cùng San San dìu bà Hạ.

      Chỉ có người đó, vẫn đứng rất lặng lẽ, xa vời.

      Như thể nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy lời tuyên bố của số phận, bi thương xuất gương mặt , chỉ lặng lẽ đứng, như thể tim bay xa, bay đến nơi người khác nhìn thấy.

      Người hành lang đau thương thét gào.

      chàng trai im lặng khác lặng lẽ chùi nước mắt.

      Sau đó chậm rãi dùng tay làm dấu lên ngực, rồi lại đưa tay ra cho Viên Dã.

      Viên Dã nhìn chàng trai đó.

      đứng lên.

      “Chị.”

      Viên Trân quay lại.

      “Cho em gặp ấy.”

      lặng lẽ .

      Viên Trân nhìn gương mặt nặng nề nhưng bình thản của em trai, gật đầu.

      Tuy tin rằng thế giới này luôn có kỳ tích, nhưng Thượng Đế có thể chiếu cố họ nữa. Tối nay, tình hình của Thiên Thụ rất nghiêm trọng, có lẽ qua khỏi, may mắn như ba năm trước. Nhưng sắc mặt của em trai vẫn như buổi tối ba năm trước, thành thực đến mức khiến người ta phải chảy nước mắt.

      “Đợi chị, năm phút.”

      vẫn cùng câu.

      Viên Dã lặng lẽ gật đầu.

      Năm phút sau, cửa phòng mổ từ từ hé mở.

      mình Viên Dã lặng lẽ vào gian phòng trắng toát, lạnh băng đó.

      Cũng như cái đêm ba năm trước, y hệt.

      Phòng mổ hơi tối, bàn mổ hẹp, ánh đèn vô ánh sáng trắng, im ắng, nhắm mắt như nằm ngủ. Chỉ dấu máu gương mặt, mái tóc dài buông xõa lên yếu đuối của .

      nằm đó, giống như cánh bướm lúc nào cũng có thể bay theo gió, chỉ cần hơi chớp mắt vẫy đôi cánh, bay xa… bay xa… bay đến thiên đường…

      ngồi xuống cạnh .

      Trong phòng mổ tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng máy theo dõi “tích tích” đều đặn, và hơi thở yếu ớt của .

      Chỉ nhìn, , nhưng như tim liền tim.

      Viên Dã cúi đầu, hàng mi dài tạo thành đường tối gương mặt, từ từ đưa tay ra, nhàng, chậm rãi, nắm lấy ngón tay gần như lạnh băng đặt dười drap giường trắng toát của .

      Ngón tay yếu ớt và trắng bệch của nằm trong lòng bàn tay , như nhành hoa bách hợp sắp úa tàn.

      cúi đầu, nụ hôn nhàng đậu xuống mu bàn tay .

      “Thiên Thụ, xin lỗi.”

      Từ khi họ quen biết, chưa từng những lời tình cảm ngọt ngào với , nhưng lần này, lại muốn ra tất cả.

      “Xin lỗi, Thiên Thụ, có lẽ lần này em cho rằng lừa dối em, nhưng muốn với em rằng làm thế. Có những việc nên giấu em, nhưng em biết , em là từ tận đáy lòng, luôn luôn em. Thiên Thụ, lấy ba chữ này ra đùa giỡn, càng dùng việc như vậy để lừa dối em, em là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời, cũng là người phụ nữ duy nhất sâu đậm về sau.

      Thiên Thụ, em còn nhớ lần xem mắt đó ?

      Có lẽ trong mắt em, chỉ nhìn thấy Đàm Thiên Ân ngồi bên cạnh, ngay cả người đàn ông ngồi trước mặt em là ai, em cũng nhìn nhỉ? Thiên Thụ, cho em biết nhé, người mà xem mắt với em, chính là .

      nhờ người hẹn em, muốn gặp em lần nữa, nhưng… trong mắt em chỉ có người đàn ông thanh mai trúc mã, căn bản nhìn . Khi em lao đến những lời đó với , nhưng ngay cả ánh mắt cũng nhìn , rất đau lòng. ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài về, muốn nghiêm túc đương, tìm người vợ có thể sống đến bạc đầu, nhưng khi nhìn thấy trong mắt em là người khác… Em có thể tưởng tượng được cảm nhận của lúc đó ?

      Nhưng em quá ngốc.

      Ngốc nghếch hết những lời đó rồi lao , kết quả gặp tai nạn xe. Thiên Thụ, sao em lại ngốc như vậy, sao lại đánh cược bằng mạng sống của mình… Vì ta, ngay cả mạng của mình cũng cần ư? ngốc nghếch này, chẳng lẽ em biết, thế giới này ngoài người đàn ông kia, vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người em hay sao?

      Chẳng hạn mẹ em, và… .

      Hôm đó, em cũng như bây giờ, nằm bàn mổ, hôn mê bất tỉnh. thấy em toàn thân đầy máu, nghe những lời thầm rất khẽ của em, em muốn kết hôn… Em muốn quên quá khứ… Em muốn hạnh phúc. Thế là, chỉ nghĩ có giây, rồi quyết định kết hôn với em. Có lẽ trong mắt em , nhưng nghĩ mình có thể dùng cả trái tim của , đợi em tỉnh lại, cho em hạnh phúc. Nên gọi luật sư tới, kết hôn với em ngay bàn mổ này.

      Về sau chị , tình hình của em ổn định lại, rất có khả năng tỉnh. rất vui, nhưng ngờ, em lại bắt đợi, đợi tròn ba năm.

      Cho dù ở cạnh em suốt ba năm, dù câu đầu tiên khi em mở mắt lại là “Thiên Ân, vì sao người cưới phải là em…”, cũng nguyện buông em ra… cho em tự do, để em tìm hạnh phúc của mình…

      Thiên Thụ, dù em muốn gì, dù em muốn làm gì, người em muốn là ai, em muốn tìm kiếm cuộc sống thế nào, chỉ cần có thể làm, làm cho em. Ly hôn cũng được, kết hôn cũng xong, chỉ ở đây, đợi em.

      Cho dù bao xa bao lâu, em.”

      cúi xuống, nhàng hôn lên bàn tay trắng bệch của .

      giọt nước mắt ướt lạnh rơi xuống mu bàn tay trắng như giấy của , lan tỏa ra làn da , như thể… rải cả trái tim mình lên đó.

      “Tiểu Dã, đến giờ rồi, bọn chị phải chuyển ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt, em nên…”, Viên Trân bước vào, đặt tay lên vai Viên Dã.

      Viên Dã cố kìm nén cảm xúc, đứng lên.

      bịn rịn nhìn Thiên Thụ, dần dần buông những ngón tay vô tri của ra.

      Trắng bệch, yếu ớt, như đóa hoa bách hợp héo tàn.

      Cuối cùng, vẫn bị chị đẩy ra ngoài.

      Trong phòng mổ cực kỳ yên tĩnh.

      gương mặt lặng lẽ nằm bàn mổ như say ngủ kia, bỗng từ khóe mắt, giọt nước mắt… rơi xuống…
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 58


      Thời gian trôi qua.

      Các y tá cười , đổi ca trực.

      “Tối nay hẹn ở đâu? Lại thay người à?”

      “Đừng bậy, cậu tưởng tớ thay quần áo mỗi ngày bộ hay sao? Tối nay vẫn chỗ cũ, người cũ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      “Có người đàn ông chung thủy với cậu là tốt rồi, đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa.”

      “Tớ muốn chung thủy với ấy chứ, nhưng nhìn chồng của người ta, hâm mộ được. Hôm nay lại gửi chuyển phát nhanh hoa tươi từ Thái về, cả bệnh viện toàn hoa là hoa, khiến viện trưởng cũng kinh ngạc”, y tá làu bàu.

      người khác nhìn sang, hoa tươi vô cùng rực rỡ, có thể cảm nhận thấy ánh nắng tươi tắn ở Bali.

      “Haizz, đấy, hâm mộ được. Người ta là chồng, cho dù vợ hôn mê bất tỉnh cũng ngày ngày đến thăm, cho dù công tác có ở đây, ngày nào cũng tặng hoa cả, người ta số gì thế nhỉ, sao chúng ta được may mắn như vậy.”

      “Thôi , cậu còn than vãn nhiều hơn tớ. Tan ca đây, hôm nay ngày thứ ba mươi mốt, tình hình ổn định, truyền dịch rất bình thường, đợi lát nữa bác sĩ Viên tới đừng quên viết sổ theo dõi mỗi ngày nhé.”

      “Ừ, biết rồi.”

      Hai y tá thay ca xong, người thay đồ mất, người kia sắp xếp dọn dẹp phòng bệnh, kiểm tra tình hình của bệnh nhân, bận rộn lúc mới có thời gian ngồi xuống uống nước, viết báo cáo.

      Chưa viết được mấy phát bàn có cuốn tạp chí. Thắt dây ruy-băng, có vẻ là món quà rất trang trọng.

      y tá buông bút xuống, cầm lên lật xem.

      Tạp chí “Phụ nữ online” vừa xuất bản, vẫn còn mùi mực in. Bài đầu tiên là câu chuyện ngắn rất cảm động, rất ngắn gọn nhưng lại rung động lòng người, y tá kìm được đọc thành tiếng:

      Gửi người vợ tương lai của ,

      Vợ tương lai của , em có khỏe ? Chúng ta biết gặp nhau ở đâu, em sống có tốt , vui vẻ hay ? Liệu cho em hạnh phúc, cho em hơi ấm chưa? mong khi em đọc thấy những lời này, gương mặt có nụ cười hạnh phúc.

      Vợ của , thích nhìn nụ cười của em, niềm vui của em, hạnh phúc của em, những điều đó với khích lệ lớn nhất. Từ hôm chúng ta gặp nhau, luôn muốn ở bên em, ngồi đối diện em, pha ly café thơm phức ngọt ngào, nhìn em mỉm cười trong lớp bọt café, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của .

      Có lẽ em quên mất lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, có cần nhắc nhỉ?

      Vào buổi tối mưa lất phất đó, em mặc bộ váy đầm màu hồng, cầm chiếc dù trong suốt, vỉa hè. Lúc đó em nhìn thấy chàng trai ngồi dưới mái hiên, co rúm giống con chó bị bỏ rơi, mở to đôi mắt, hoảng sợ và thất vọng nhìn thế giới này. Vì tối đó, mẹ qua đời, cha rời khỏi nhà, thế giới này đối với ta mà , chỉ có lạnh nhạt, phản bội, đơn và lặng lẽ. ta biết sống có nghĩa lý gì, ta cảm thấy bản thân giống con chó bị bỏ rơi, cho dù chết cóng trong đêm đông rét buốt cũng thu hút ánh mắt tội nghiệp của ai cả. ta sốt cao, chỉ run lẩy bẩy cạnh thùng giấy, ta cảm thấy mình còn tương lai nữa, đến khi…

      đôi tay mềm mại đặt lên trán ta.

      ta ngẩng lên nhìn em.

      Em còn nhớ ánh mắt đó ? Giống như nhìn thấy tiểu tiên nữ vẫy cánh bay trong đêm mưa. Cả đời nay ta nhớ mãi ánh mắt thương của đó, vẻ mặt khi nhàng xoa đầu , ấm áp như đối xử với con cún đáng thương bị bỏ rơi bên vệ đường vậy.

      Chiếc dù của chặn đứng gió mưa lạnh lẽo bên ngoài, bàn tay sưởi ấm cả thế giới của ta.

      Khoảnh khắc đó, chàng trai còn muốn chết , ta cảm thấy thế giới này vẫn còn ánh sáng, vẫn còn thứ có thể sưởi ấm mình. Thế là ta về nhà, đón nhận sắp xếp của cha, ra nước ngoài, du học, quyết định tạo ra thế giới riêng mình, phải cho đó hạnh phúc lớn nhất thế gian này.

      Cho dù trở nên xinh đẹp, hay xấu xí, biết, mãi mãi có trái tim vô cùng xinh đẹp và lương thiện. Cho dù mãi mãi nằm giường bệnh, ta cũng ở mãi bên .

      có nụ cười ấm áp trong đêm đó của , ta bây giờ.

      Vợ quý của , em nhất định biết, chàng trai như con chó bị bỏ rơi kia là ai rồi chứ? sai, đó chính là .

      Em từng vuốt tóc và hỏi, có em nhặt bên vệ đường ? Lúc đó muốn nắm tay em, với em rằng phải, vợ của , là em cho hơi ấm, cho dũng khí, nên dùng mọi thứ của , dùng cả hạnh phúc của thế giới để sưởi ấm cho em.

      Vợ của , bây giờ em có hạnh phúc ? Vui vẻ ?

      muốn với em, cho dù bây giờ em vẫn say ngủ, vẫn ở trong giấc mơ, vẫn muốn em nhớ, mãi mãi mãi mãi ở bên em. Cho dù chúng ta ngăn cách ngàn sông vạn núi, trái tim mãi mãi ở cạnh em. Tim em đập, cũng đập theo; em chớp mắt mỉm cười, cũng vui theo; trong mắt em ngập tràn hạnh phúc, cũng thấy hạnh phúc lắm.

      Nếu như… em mở mắt ra nữa, vợ của , cũng theo em đến thiên đường, đến thế giới khác, rồi nắm lấy tay em…

      Kiếp này kiếp sau, rời xa em.

      Vợ của , em.

      Đọc xong, y tá cảm động xuýt xoa mãi, vừa buông tạp chí xuống vừa lẩm bẩm, “Thế giới này, đàn ông tốt nhiều , sao tôi chẳng gặp được ai cả? Người trong báo này si tình, còn người bên cạnh lại lòng dạ…”

      ta vừa lầm bầm vừa quay lại, kết quả vừa nhìn về phía giường bệnh giật nảy mình!

      hôn mê bất tỉnh ba mươi mốt ngày lại mở to mắt, lấp lánh nhìn .

      y tá sợ hãi nhảy bật khỏi ghế. “ tỉnh rồi hay chưa tỉnh?! … đừng dọa tôi chứ!”

      nằm giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn say đắm. Nhìn vào cuốn tạp chí y tá đặt bàn, có vẻ rất quyến luyến, bịn rịn.

      lặng lẽ nằm đó, nhàng nhìn xung quanh rồi khóe môi bỗng nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại có giọt lệ rơi ra.

      y tá lần này sợ , quay người gọi to.

      “Bác sĩ Viên, bác sĩ Viên!”

      Viên Trân vừa kiểm tra các phòng quay về, nghe y tá gọi bất mãn đẩy cửa. “Kêu cái gì, đây là khu bệnh…”

      y tá vừa sửng sốt vừa vui mừng vừa sợ hãi quay lại chỉ người nằm giường. “Bác sĩ Viên, ấy…”

      nằm đó, nghe tiếng mở cửa nên quay lại nhìn Viên Trân.

      Mắt to, ánh mắt trong veo.

      Viên Trân thấy ánh mắt đó giật nảy mình, nhưng lại kìm nén niềm vui sướng, chỉ nhàng hỏi, “Thiên Thụ, em tỉnh rồi à?”

      “Vâng”, người nằm giường yếu ớt, giọng mang mũi . “Bác sĩ Viên, có phải em lại ngủ rất lâu ? Nhưng chị yên tâm, lần này em quên gì cả.”

      Viên Trân nghe thế, nước mắt chực trào. Nhưng người ta là bác sĩ nữ vương lạnh lùng, làm sao có thể rơi nước mắt? Viên Trân lao đến bên giường, kéo tay Thiên Thụ.

      “Thế , em chuẩn bị gặp Tiểu Dã chưa?”

      Cuộc đàm phán kinh doanh dài dằng dẵng và nặng nề. Cũng may cuối cùng thành công, hai bên bắt tay nhau hài lòng.

      Đối tác người Thái đối diện tràng tiếng Thái lẫn , Viên Dã ngồi sofa hơi nhíu mày.

      Quản lý Lâm vội , “Boss, họ vô cùng hài lòng với giá cả đưa ra, mời chúng ta cùng ăn bữa tối, thêm mát-xa kiểu Thái.”

      Viên Dã cau mày. “ cần thiết.”

      Quản lý Lâm vội trả lời, rồi quay lại. “Boss, thực ra sao phải mở thêm nhiều công ty con, rồi nhất định mua resort nghỉ mát đảo đó làm gì, ở đó nổi tiếng lắm, du khách cũng ít hơn nhiều so với Phuket, chúng ta đầu tư ở đó…”

      phải đầu tư”, Viên Dã ngắt lời, “Chỉ muốn giữ lại chút hồi ức.”

      Quản lý Lâm thấy Boss nghiêm túc mà lại “văn chương lai láng” như thế toát mồ hôi lạnh.

      Cuối cùng ký xong hợp đồng, bên Thái rất nhiệt tình mời họ nghỉ ngơi thư giãn, hưởng thụ mát-xa kiểu Thái nức tiếng toàn cầu. Các quản lý đều có ý muốn , nhưng ánh mắt Boss trừng lên là lập tức rụt tay rụt chân, dám tiến lên.

      Khó khăn lắm mới tiễn đoàn Thái về, các vị quản lý theo Boss Viên về khách sạn, rụt rè khép nép theo , dám thở mạnh.

      Sắc mặt Viên Dã rất khó coi.

      Mọi người cũng quen rồi.

      Từ khi phu nhân bệnh nặng nằm lại bệnh viện, sắc mặt đại Boss chưa từng tươi tỉnh. ai dám nhiều, chỉ sợ lửa giận của đại Boss quét ngang rơi vào thảm cảnh bị đuổi về nước tự kiếm cái ăn.

      Viên Dã cảm thấy bộ dạng khép nép của họ sau lưng, bỗng quay lại , “Mọi người cứ tùy thích.”

      Đám quản lý suýt nữa rú lên “tổng giám đốc vạn tuế” nhưng lại dám vui vẻ quá trước mặt trước mặt , rất cung kính “hành lễ” với xong mới rón rén . Quản lý Lâm được mấy bước lại chạy về, thầm vào tai Viên Dã, “Boss, đến Thái rồi cũng muốn thử cảm giác SPA mỹ nữ sao? Rất thoải mái đó! Đừng cảm thấy có lỗi mãi với phu nhân, phu nhân biết chung thủy với ấy mà, nhưng ngoài công việc ra có thể thư giãn chút cũng có gì! Hay là tôi giúp sắp xếp vị tuyệt sắc mỹ nhân…”

      Viên Dã ngước lên, hơi nheo mắt nhìn thuộc cấp gần như vào sinh ra tử của .

      “Quản lý Lâm.”

      “Boss, cứ dặn dò, tôi làm ngay”, quản lý Lâm cười toe toét.

      Boss Viên nghiêm túc, “Nhà vẫn còn trẻ con học nhỉ, vậy tiền lương tiền thưởng cần trừ hết, tôi thông báo tài vụ trong vòng nửa năm chỉ phát ba phần lương cho .”

      “Boss…”, quản lý Lâm vô cùng hoảng loạn nhìn đại Boss cảm thấy kinh dị hơn nhìn thấy đại Boss trong game nữa.

      còn đứng đó, ba phần cũng trừ luôn.”, Viên Dã lạnh lùng ra lệnh.

      Quản lý Lâm như tia chớp, thoáng cái mất tích.

      Viên Dã thở dài.

      Màn đêm buông xuống.

      hòn đảo , tiếng song rì rào, tầng tầng lớp lớp trào lên bãi cát, phát ra thanh lạo xạo. Rừng dừa lay động nhàng trong đêm, trong khí có mùi vị ẩm ướt.

      Viên Dã cầm ly rượu vang, đứng mình trước cửa sổ trong ngôi nhà gỗ.

      Rèm cửa trắng lay động trong làn gió biển, gần như còn lờ mờ nhớ lúc nằm giường dưới cửa sổ, chớp đôi mắt to linh hoạt. Đương nhiên còn có nụ cười của , hơi ấm của , làn da của , và hơi thở ấm nóng của .

      nhớ biết bao…

      Nhớ từng phút giây ở bên .

      biết bao giờ mới có thể cùng quay lại chốn này, lại nghe tiếng cười, lại ôm trong vòng tay. mua lại khách sạn này hòn đảo , chính là để có ngày được đứng đây, đợi quay về…

      hớp ngụm rượu vang, cầm điện thoại di động bấm số. “Chị, hôm nay ấy thế nào?”

      Giọng rất bình tĩnh vang lên, “Rất bình thường, trạng thái sức khỏe ổn định.”

      “Thế…”, Viên Dã khựng lại, hỏi tiếp.

      Viên Trân bên kia biết nỗi lo âu của em trai. “Có phải em muốn hỏi ấy có dấu hiệu tỉnh lại ?”

      “Vâng”, Viên Dã gật đầu.

      Viên Trân thở dài, nhưng lại e dè hỏi như muốn phá vỡ mơ ước của . “Tiểu Dã, nếu như em ấy mãi mãi tỉnh lại, em… phải làm sao?”

      Viên Dã chỉ thấy ly rượu trong tay hơi rung lên, rượu vang suýt đổ ra ngoài.

      cầm điện thoại, rất nghiêm túc đáp, “Đợi.”

      Viên Trân suýt thổ huyết, ông em của cái gì cũng tốt, chỉ có cái tốt chính là quá trầm mặc, có gì chẳng lẽ hết được hay sao? Cứ giữ trong lòng, bị nội thương người khác cũng bị nó làm cho nội thương!

      Thôi, cũng quản nổi hai đứa nó.

      Viên Trân thở dài, đành , “Tốt thôi, em cứ đợi , chừng vui…”

      Viên Trân chưa hết cánh cửa gỗ sau lưng Viên Dã bỗng bị đẩy ra, tiếng chuông vàng đặc trưng trang phục Thái vang lên vui tai.

      “Thưa quý khách, sawatdee ka!”, giọng dịu dàng của vang lên.

      Viên Dã chưa nghe điện thoại xong, bỗng thấy có người xông vào mà lại là phụ nữ, còn tiếng Thái có phần bực bội. với quản lý Lâm là cần mát-xa kiểu Thái gì cả, cũng cần SPA thư giãn, chỉ muốn mình yên tĩnh ở trong căn nhà gỗ này, nhớ lại quá khứ của là đủ rồi.

      Nên rất tức giận, ném điện thoại quay lại. “Tôi với các , tôi cần…”

      Ly rượu chao nghiêng, rượu vang sóng sáng rơi từng giọt xuống drap giường trắng muốt.

      Viên Dã đờ đẫn đứng đó.

      Ở cửa, bóng dáng xinh, mặc trang phục kiểu Thái màu tím, lộ ra phần cổ trắng muốt và cánh tay xinh xắn. khay cầm có vài muốn ăn trang trí tinh tế, còn có hai ly rượu hoa quả, gương mặt là nụ cười vô cùng ngọt ngào; nụ cười đó như gió xuân, ánh mắt sáng rỡ như mưa xuân, lay động lòng người.

      Viên Dã đờ ra, dám tin vào mắt của mình.

      đứng đó cười tươi. “Tiên sinh, ngài có cần ăn chút gì ? Ở đây chúng tôi có thể cung cấp món ngon của Thái. Nếu hợp khẩu vị của ngài tôi còn biết mát-xa kiểu Thái, tiên sinh có muốn thử ? Thủ pháp của tôi rất tốt rất thoải mái, có thể khiến ngài hoàn toàn thư giãn.”

      cười, bước lại gần, còn đặt khay thức ăn xuống trước mặt .

      Viên Dã gần như đờ người, đôi mắt sâu thẳm thẫn thờ nhìn như tin vào mắt mình nữa.

      Thiên Thụ thấy vẫn đờ ra nhịn được cười. Vừa cười vừa tỏ vẻ đau khổ, “Ôi trời, lẽ những thứ này ngài đều hài lòng? Vậy làm sao, tôi chẳng mang thứ gì khác tới, hay là SPA toàn thân cho ngài…”

      Viên Dã chụp lấy , kéo mạnh vào lòng.

      Thiên Thụ bị kéo mạnh, đập vào ngực . Hơi thở quen thuộc của ập tới, lại khiến gò má ửng đỏ.

      “Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Ông trời phù hộ… Em tỉnh lại rồi…”, Viên Dã ôm , gần như trong năm phút chỉ lảm nhảm câu đó, ôm chặt tới độ cả hai đều thở nổi.

      Thiên Thụ trốn trong vòng tay , phải dùng hết sức bình sinh mới lấy được chút khe hở, cười tít mắt. “Ông trời phù hộ? Em biết hóa ra tin ông trời đó, em còn tưởng tin Phật, tin Thiên Chúa giáo, tin Kitô giáo chứ.”

      “Cho dù tin gì chỉ cần em tỉnh thôi!”, Viên Dã nâng mặt lên, nhìn như tin nổi.

      Mọi thứ như giấc mơ, vừa nhớ lại ký ức ở đây, bao giờ còn có thể xuất , xuất trong vòng tay , giây sau đó xuất , được ôm chặt vào lòng ! Chỉ sợ đây là giấc mơ, chỉ sợ mình vừa buông tay tan biến như làn khói!

      “Ngốc, làm sao em tỉnh được? Còn ngủ nữa em thành heo mất. nhất định ở đây chờ em mà? Nên em vừa mở mắt ra là đến đây tìm ngay. Nhưng biểu của làm em rất hài lòng, giọng của làm em cũng rất hài lòng. Boss Viên, tiếp đón em thế thôi à?”

      Viên Dã chớp mắt, nhất thời hiểu ý lắm.

      Thiên Thụ cười, nhón chân lên, hôn lên môi .

      Trong tích tắc, mềm mại, dịu dàng, thơm ngát… Những hồi ức đó, những ngày tháng đó, những lúc ở bên rời, lại trở về với họ… Môi vẫn thơm ngát như ngày nào, hơi thở của vẫn sạch mát lành như trước đây, cơ thể vẫn nhắn mềm mại như xưa… Nhưng mọi thứ đều quan trọng, quan trọng là, trở về! Lại trở về với vòng tay của , lại trở về bên !

      nhón chân, hôn rất tỉ mỉ.

      Đôi môi mềm mại đó, đầu lưỡi nhắn đó.

      “Thiên Thụ…”, thở hổn hển.

      “Ông xã…”, khẽ gọi.

      Câu đó khiến Viên Dã cảm thấy như có hơi ấm vừa chạy qua tim mình.

      biết chờ câu này bao lâu, cũng biết giữa trải qua bao khốn khó. Cuối cùng mưa tạnh mây tan, bầu trời trong xanh trở lại.

      ôm chặt , dùng nụ hôn cuồng nhiệt hơn để hôn trả lại.

      Mờ ám trong khí tăng cao, vòng tay của cũng bắt đầu cuồng nhiệt. Họ hôn nhau, ôm nhau, trong gió biển lồng lộng, sóng vỗ rì rào, càng lúc càng thân mật, càng lúc càng quấn quýt, càng lúc càng…

      “Ông xã…”, lại thầm.

      Viên Dã ôm chặt , nhàng đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại.

      “Ông xã… là ai?”, Thiên Thụ bỗng thốt ra câu.

      Viên Dã bỗng thấy tay nhũn .

      Thiên Thụ nhìn vẻ mặt đầy vạch đen của Viên Đại Boss mà cười muốn ngạt thở, lăn lộn giường, ôm bụng cười to. “Có phải lại tưởng em mất trí nữa ? Ha ha, thực ra em lừa thôi, Viên Đại Boss!”

      Viên Dã bó tay, mặt đen như sắp thành Bao Công tới nơi.

      vợ nghịch ngợm này, cho dù bị thương nặng như thế cũng thể thay đổi bản tính ranh mãnh.

      “Em…”, Boss Viên tức tối, hậu quả rất nghiêm trọng. “Hậu quả tự chịu.”

      Boss Viên nhiều, nhảy phắt lên giường.

      Hạ Thiên Thụ bê đá đập vào chân mình, sợ hãi hét lên, nhảy chồm chồm định tránh nhưng lại bị Boss Viên tay kéo lấy, túm chặt vào lòng.

      Thiên Thụ vừa cười vừa hét, sắp ngã vào lòng tới nơi.

      Viên Dã ôm , như dám tin rằng về với . Tương lai hạnh phúc của họ như ở ngay trước mắt…

      Nhưng điện thoại của Viên Đại Boss nãy giờ chưa tắt, bác sĩ Viên nghe “kịch tính” dài mấy phút, lúc này hét to trong điện thoại rất đúng lúc.

      “Ông em à, bình tĩnh. Thiên Thụ có thai tháng hai mươi bảy ngày rồi, nếu muốn đứa con đầu tiên gặp nguy hiểm hai đứa nên kiềm chế lại!”

      Cái gì?!

      Hai người suýt lao vào nhau đều hét lên, xông đến điện thoại bị bỏ quên dưới giường.

      - HẾT-
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :