1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 49


      đêm trôi qua.

      Gió tan mây tàn.

      Ban mau màu xanh nhạt đảo xuyên qua rèm cửa trắng ngà, dịu dàng chiếu lên chiếc giường lớn phủ lụa trong ngôi nhà gỗ . Có người lười nhác còn vùi mình trong đống chăn nệm, mái tóc dài xõa tung, lưng trần như ngọc. Sóng biển ngoài cửa sổ vỗ vào đá, gió biển mằn mặn như lớp tơ lụa mềm mại, nhàng ve vuốt bờ vai trần của

      “Hơ…”, mỹ nhân say ngủ uể oải vươn mình, tỉnh lại sau giấc ngủ ngon.

      Dụi dụi mắt rồi tỉnh táo lại, nhận ra ngủ chiếc giường trong phòng mình.

      Ngước lên như phát ra gì đó, cơ thể hơi đau nhức, và cả cảnh quấn quýt âu yếm tối qua lại xuất . Ôi trời, Thiên Thụ che mặt, suýt biến thành quả táo chín, gần như xấu hổ trốn vào trong chăn, lại phát ra trọng lượng từ người đàn ông của ngay bên cạnh biến mất, kìm được quay sang nhìn, hóa ra bên đó trống vắng tự bao giờ.

      Viên Dã ở đây?

      Ngượng ngùng và xấu hổ giảm bớt vì , tìm thấy quần áo mới ở đầu giường, vội vàng mặc vào.

      Nhưng chuyện gì thế này, tay hơi run, chân cũng cảm thấy nhức nhối có sức lực, ngay cả giữa hai chân cũng có cảm giác kỳ quặc, lẽ đó chính là như người ta – cái gì đó quá độ?

      Thiên Thụ muốn tát mình cái, suy nghĩ bậy bạ quá!

      Mặc quần áo xong, Thiên Thụ đẩy cửa ra khỏi căn nhà gỗ. Bên ngoài là hành lang uốn lượn theo đường bờ biển làm bằng gỗ, ban mai sương mù còn mờ ảo, bờ biển mặt trời vừa ló dạng, tỏa ánh nắng vàng rực rỡ.

      Quản lý Lâm và hai vị đồng nghiệp thưởng thức cảnh mặt trời mọc, thấy Thiên Thụ bước ra quản lý Lâm cười chào, “Phu nhân tổng giám đốc, chào buổi sáng.”

      Phu nhân… tổng giám đốc…

      Thiên Thụ bỗng thấy mặt đỏ bừng.

      Tuy và Viên Dã là vợ chồng từ lâu, nhưng dưới ánh mắt nhiệt tình của mọi người, vẫn cảm thấy người ta chắc chắn biết tối qua xảy ra chuyện gì rồi.

      bối rối tới mức muốn khoét lỗ nhảy xuống biển cho xong, biến thành con của biển bay theo gió điiiiii… A men!!!

      “Chào… buổi sáng…”, Thiên Thụ cắn môi ngượng ngùng đáp lại.

      Quản lý Lâm cười tươi, nhìn , “Phu nhân muốn tìm tổng giám đốc phải ? ấy ở trong gian bếp phía ngoài cùng.”

      Nhà bếp?!

      Thiên Thụ thắc mắc mở to mắt. “ ấy đến đó làm gì?”

      Quản lý Lâm chớp mắt đùa. “Đương nhiên là làm bữa sáng tình rồi.”

      “No, no”, vị quản lý cao cấp bên cạnh tiếp lời. “Thực ra tổng giám đốc cảm thấy phu nhân quá vất vả, nấu chút bữa sáng dinh dưỡng, bồi bổ đó mà!”

      Quá, vất vả! Bồi… bổ!!!

      Từ đó khiến Thiên Thụ xấu hổ muốn chui xuống lỗ cho rồi, mặt đỏ bừng bừng như tôm luộc, liền quay lưng bỏ chạy. “Tôi… Tôi giúp ấy!”

      “Toi rồi, đắc tội với phu nhân rồi, lát nữa tổng giám đốc trừ tiền thưởng!”

      dám, tổng giám đốc hôm nay vui vẻ dịu dàng lắm, gió xuân phơi phới kia kìa!”

      “Ồ ha ha ha!”

      Tiếng cười của ba người vang lên sau lưng Thiên Thụ.

      Phu nhân tổng giám đốc nào đó thẹn như quả táo chín, bị cấp dưới của đùa cợt đỏ mặt mà! Nhưng sao lại chạy vào nhà bếp nhỉ? Lúc ở nhà, chưa từng vào nhà bếp, trừ lần đó, bắt nạt trong nhà bếp… Mặt Thiên Thụ lại đỏ nữa.

      Thiên Thụ men theo hành lang gỗ quanh co, cuối cùng đẩy cánh cửa gỗ nhà bếp ra.

      Trong đó, lập tức tỏa ra mùi thơm thức ăn dịu dàng.

      Trong tô sứ màu trắng là cháo trắng, trong nồi có viền hoa là hai quả trứng rất đẹp, mùi sữa thơm phức lan tỏa, bánh mì lên men trông mềm mại ngon lành. Thịt xông khói cắt lát mỏng được rưới lớp mayonnaise, mấy bạn tôm luộc nằm cùng hành lá xanh mướt, trông đẹp tuyệt vời. Mấy viên bánh bao sữa nho , vài miếng bánh mì cắt lát, bàn ăn nhắn bày đầy bát đĩa, hương thơm mê hoặc.

      Thiên Thụ đói tới nỗi sắp chảy cả nước miếng.

      “Vận động” cả đêm khiến đói tới mức ngực sắp dán vào lưng, nhưng đây là lúc cấp bách, trong khách sạn cũng có nhiều đầu bếp và nhân viên phục vụ, cũng nỡ nửa đêm nửa hôm lại gọi “phục vụ thức ăn”. Nhưng vừa sáng sớm thấy bàn điểm tâm phong phú thế này, đúng là thử thách khả năng kiềm chế của , thử thách con sâu gào thét trong bụng !

      “Muốn ăn vào đây”, ai đó đứng bên bệ đá, cắt gì đó.

      Thế mà đầu ngẩng lên lại biết đứng bên ngoài.

      Thiên Thụ nuốt nước bọt, tỏ vẻ thắc mắc, “Sao biết là em?”

      Ai đó thái rau ngừng lại, khóe môi cong lên. “ ngửi thấy… mùi hương của em.”

      A… Thiên Thụ thấy hàng lông mày giật giật.

      Đừng mờ ám thế được ? Hại lại nhớ tới cuộc “đại chiến” tối qua, thưởng thức hết sạch mùi vị của rồi, cho dù nên ấy ấy tất cả cũng … ấy ấy rồi.

      Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng lập tức chuyển chủ đề. “Ưm… Cái đó… Sao em biết biết nấu ăn nhỉ? Ở nhà chưa từng nấu, mà lại muốn nhìn em nấu tệ hại chứ.”

      Ai đó kẹp ớt xanh vào bánh mì, thêm ít tương cà chua rồi hơi quay đầu lại. Tuy mặc đồ thường, rửa tay làm thức ăn, nhưng lại đẹp như tranh, nụ cười tỏa nắng.

      chỉ nấu cho người phụ nữ .”

      Người phụ nữ…

      Người phụ nữ được lập tức đỏ mặt.

      “Thế… Thế ạ? Lẽ nào trước kia đều lừa em… Ha ha… Em còn tưởng người đàn ông như mãi mãi biết vào bếp chứ… Ha ha…”, nàng ngốc nghếch kia chỉ muốn gạt bỏ ngai ngùng.

      “Tại sao mãi mãi vào?”, đặt đĩa lên bàn ăn, bước đến trước mặt , “Thực ra trong nhà bếp chỉ là nấu ăn, còn có rất nhiều công dụng khác, lần trước chúng ta chẳng thử rồi sao? Em có muốn… lại lần nữa… ở đây ?”

      Á… Thiên Thụ lập tức che mặt, suýt chui xuống gầm bàn.

      … sao lại như thế! Người ta xưa kia cứ ngỡ lạnh như băng tuyết, là tổng giám đốc cao vời, sao sau khi ăn sạch người ta cũng biến thành háo sắc thế này? Ánh mắt nhìn , cổ áo hé mở, gần như có thể trông thấy xương quai xanh của , và ngực , những dấu hôn và dấu răng mờ mờ…

      Mẹ ơi… Tối qua lẽ nào lại bạo lực đến thế?

      “Em em em… đói chết rồi đây!”

      Thiên Thụ dám nhìn lén nữa, kêu lên tiếng rồi lao bổ vào bàn ăn thơm phức.

      Viên Dã nhìn gương mặt từ tối đến giờ cứ đỏ bừng của , nụ cười lại nở ra môi , cười tủm tỉm.

      Trêu chọc xưa nay lúc nào cũng thú vị. Nhìn như con tôm luộc như vậy, nhưng tối qua lại dịu dàng nằm dưới thân … Trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có, còn vui hơn chuyện nuốt trọn công ty đối thủ ở nước T vậy. chính là món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho .

      Vì “vận động” cả đêm nên đói meo, Thiên Thụ lao đến bàn ăn nhồm nhoàm rất mất hình tượng, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen tặng .

      Thức ăn mà đàn ông nấu thực quá ngon, chỉ cao hơn trăm lần! vừa ăn ngon lành vừa quyết định trong lòng, đợi về nhà rồi nhất định phải bắt nấu cơm hàng ngày cho ăn! Cho dù phải trả giá “gì gì” chăng nữa cũng được! Nhưng… đừng quá kịch liệt nhé!!!

      Viên Dã nhìn ăn uống hùng hổ kìm được cười.

      Thiên Thụ vừa ăn vừa hỏi, “Đúng rồi, hành lý lúc em lên máy bay biết còn ? Mẹ em hôm đó cứ bắt em phải mang hộp cơm cho , bà đặc biệt chuẩn bị món cơm bình an, bảo chúng ta nhất định phải ăn!”

      Viên Dã lấy ra hộp cơm từ tủ lạnh. “Còn đây, nhưng chưa mở ra!”

      “Chắc còn ăn được nhỉ? Cơm nắm mẹ em nấu ngon cực kỳ, lúc khi em học đều cầm theo bốn, năm nắm đường vừa vừa ăn…”, Thiên Thụ mở hộp cơm.

      Tuy hộp cơm cùng trải qua trăm ngàn khó nhọc, nhưng được giữ kỹ trong tủ lạnh nên vẫn chưa hư hỏng gì.

      Thiên Thụ lấy ra nắm cơm, há miệng cắn lấy. “ có muốn thử , ngon đó, có trộn mè và thịt nữa, siêu ngon luôn.”

      Viên Dã thấy ăn cơm lạnh vội hỏi, “ hâm lại giúp em nhé? Ăn lạnh đau dạ dày đấy.”

      sao sao, xưa nay em vẫn ăn thế, ăn lạnh càng ngon mà.” Thiên Thụ mặc kệ, ăn ngon lành. đói tới độ bất chấp mọi thứ, bây giờ cho dù có cho cả con bò cũng tiêu diệt sạch .

      Viên Dã thấy như vậy mỉm cười lắc đầu, nhưng vẫn ân cần lấy hộp cơm lại, chuẩn bị cho vào lò vi sóng để hâm nóng lại cho .

      Hai người ăn điện thoại reo vang, Thiên Thụ vừa ngậm trứng gà vừa nghe máy. “Alô, mẹ ạ? Tiểu Vi? San San? Ồ ồ con rất ổn, bọn con đều khỏe!”

      “Thiên Thụ, hai người ổn ? sao chứ? Bình an hả? Bên này mọi người nghe San San bảo là người ta hai người được chuyển tới nơi an toàn rồi, nhanh quay về thôi, đúng ?”, Tiểu Vi cuống quýt hỏi.

      “Ừ đúng thế, bọn này đợi máy bay, nhanh quay về thôi”, Thiên Thụ vẫn ăn.

      “Thực ra hôm qua mọi người biết hai người gặp nhau rồi, bình an rồi, ở cạnh rồi”, San San giật máy, “Nhưng bọn này rất chu đáo, gọi điện cho hai người. Thiên Thụ có cảm kích ? Lúc về nhớ mời bọn này ăn cơm nhé! Còn nữa, kích thích chứ?”

      Phụt…

      Thiên Thụ tí nữa phun ra.

      Cái Quan Nguyệt San này, chỉ cần mở miệng là bậy bạ! Nhưng… chết tiệt, bị đoán trúng rồi!

      San San ở bên kia như nhìn thấy vẻ mặt , hưng phấn tới nỗi muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. “Ôi ha ha! Hai người thừa nhận , về nhớ khai báo, hai người qua nổi con mắt phép thuật của tôi đâu! Ha ha ha ha!”

      Thiên Thụ suýt ngã lăn ra đất.

      Cuối cùng bà Hạ giật được máy. “Thiên Thụ, cơm mẹ làm cho con hỏng chứ? Con có cho Viên Dã ăn ?”

      “Mẹ!”, Thiên Thụ vẫn chiến đấu với trứng gà trong miệng. “Mẹ hơi bị quá đáng nhé, con mẹ gặp tai nạn máy bay mà mẹ chỉ quan tâm cơm hộp thôi á? Hai mươi tám năm trước mẹ sinh ra con hay là sinh ra hộp cơm đấy?”

      “Bớt nhảm , con bé chết tiệt”, bà Hạ mắng, “Mẹ là tốt cho hai đứa thôi. Được, mẹ chỉ lần, con nghe cho đây. Hộp cơm đó thực ra mẹ cho thêm thứ, mà thứ thuốc đó rất mạnh, bảo đảm có thể khiến Tiểu Dã… ưm ưm ưm ưm… bảo đảm có thể làm con… a a a a… Hiểu chưa hả? Con ? Nên nhất định phải cho nó ăn nghe chưa, mẹ đợi bế cháu ngoại đó! Bye bye!”

      Bà Hạ thôi hồi rồi cúp máy “rụp” tiếng.

      Thiên Thụ cầm điện thoại, có vẻ hiểu, chớp chớp mắt.

      Mẹ gì nhỉ? Trong cơm có cho thuốc? Thuốc rất mạnh? Làm ưm ưm ưm ưm? Làm a a a a? Thuốc chữa táo bón hả? Nhưng táo bón và cháu nội liên quan gì…

      Thiên Thụ rất thắc mắc.

      Nhưng bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể có thay đổi kỳ quặc. Hình như chỗ nào đó nóng nóng, khó chịu, từ trái tim cứ bùng nổ ra, khiến toàn thân trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thậm chí có cảm giác tê dại, giống cảm giác hôm qua ngón tay nhàng lướt qua vậy…

      Thiên Thụ bỗng mở to mắt!

      Mẹ chắc phải…

      Viên Dã ngồi đối diện đột ngột đứng dậy.

      ăn no rồi, còn có việc đây, tạm biệt”, ai kia đương nhiên nghe thấy những lời đó, lập tức quay người bỏ chạy.

      Thiên Thụ theo phản xạ chộp lấy .

      “Này, cần thế mà!”

      cần? biết em cần”, mắt đảo đảo, ra sức nén cười.

      phải… phải thế… Người ta…”, Thiên Thụ kéo gấu áo Viên Dã.

      Huhuhu… sao lại thế này? Cơ thể người ta càng lúc càng nóng, càng lúc càng nhũn, càng lúc càng tê… Thái hậu mẹ ơi, mẹ mẹ mẹ… sao mẹ lại làm chuyện này, mẹ muốn hại con mẹ bất nhân bất nghĩa bất đạo đức bất XX sao!!! A a… khó chịu quá… muốn… muốn ôm quá… Cơ thể nóng quá, tay nhất định rất mát…

      “Hóa ra phải em cần…”, Viên Dã nhướng mày.

      Hạ Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng gật đầu.

      “Nhưng lúc nãy khi em vào, ràng em cần”, tổng giám đốc Viên xấu xa thế rồi quay lưng bỏ . “Hôm nay còn có nhiều việc phải làm, Hạ tiểu thư, em tự nghĩ cách nhé.”

      “A a a, đừng mà! Viên… tổng giám đốc Viên… Viên… Viên Dã… Tiểu Dã…”, kéo gấu áo , xấu hổ tới mức muốn chôn quách mình rồi. Nhưng làm sao đây, khó chịu quá, khó chịu quá… Mẹ… thà hồi đó mẹ sinh ra hộp cơm còn hơn!!!

      Viên Dã bị nàng nắm níu gấu áo cười muốn bị chuột rút rồi. Mẹ vợ đại nhân của thực là quá giỏi.

      “Darling[1]…”, ai kia áp lồng ngực nóng hổi của mình vào lưng .

      [1] .

      Tổng giám đốc Viên cười gian xảo kia cuối cùng quay lại, bế cơ thể mềm nhũn của lên, đặt lên bệ đá. “ bé, lần sau nhớ lấy, đừng bao giờ cần’ nữa!”

      “A…”

      Trong nhà bếp , vẳng đến tiếng kêu hãi hùng.
      Last edited: 9/10/14
      Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 50


      “ Let’s party!”[1]

      [1] Mở tiệc thôi!

      “Bốp bốp” hai tiếng, hoa giấy nở tung.

      Đồng Tiểu Vi và Quan Nguyệt San hai người trái phải, đứng hai bên cửa tòa soạn ‘Phụ nữ online’, mặc bộ đầm màu đỏ tươi, hóa thành hai vị môn thần giữ cửa của tòa soạn. Họ “tả Thanh Long”, “hữu Bạch Hổ”cười tươi rói đón Hạ Thiên Thụ thắng lợi quay về. Vừa nhìn thấy Thiên Thụ xuất , hai người lập tức hưng phấn làm dấu tay “nữ thần thắng lợi”.

      Thiên Thụ đứng đó, choáng tới mức muốn xỉu.

      Cái gì thế này, hai tên này làm quá mà!

      Thiên Thụ lườm họ, quay người vào tòa soạn.

      Hai nữ thần nhiều chuyện cầm hoa lễ lập tức đuổi theo, Tiểu Vi hỏi ngay, “Này này này, sao rồi? Làm hòa chưa? Chắc ăn chưa? Ăn sạch chưa?”

      San San lập tức cầm bó hoa gõ lên đầu nàng. “Xem ăn hay chưa, chẳng ra gì cả! Thế nào là làm lành, chắc ăn, ăn sạch chứ, Thiên Thụ nhà chúng ta ngại ngàn dặm xa xôi cách trở tới tận Bali, Viên Đại Boss nhất định cảm động nước mắt đầm đìa, người và thần cùng phẫn nộ, khi nhìn thấy Thiên Thụ, lập tức nước mắt đôi dòng, vô cùng thâm tình chạy như điên tới, rồi ôm chặt Thiên Thụ vào lòng!

      Ôi, Thiên Thụ, vợ nhất của !

      Ôi, Viên Dã, chồng nhất của em!

      Ten tén ten tèn… ca nhạc vang lên, quấn quýt rời, tình trong khói lửa, thế nhạc của Trần Châu Cảng là hợp nhất! Cho dù bao tai nạn và nguy hiểm, em mãi mãi là ngọn đèn sáng bao giờ tắt trong cuộc đời ! Ôi!”

      Ọe…

      Thiên Thụ buồn nôn muốn chết rồi.

      Đại mỹ nữ Quan Nguyệt San làm biên kịch phim mà làm tiếp viên hàng quá uổng phí, thế gian này thiếu vắng rất nhiều bộ phim tình cảm thanh xuân sến rện! Thượng đế phù hộ, may mà nàng chỉ là tiếp viên hàng , a men!

      “Thèm vào chấp hai người.”

      Thiên Thụ bỏ mặc hai người vây quanh mình, thẳng vào trong.

      San san lập tức than thở to. “Nhìn kìa! Nhìn kìa! Người ta Bali chuyến, quả nhiên khác hẳn hồi xưa! Đây chính là cốt cách! Cốt cách đấy!”

      Tiểu Vi lập tức phụ họa. “ sai sai, người ta bây giờ là phu nhân tổng giám đốc mà, đương nhiên khí thế khác chúng ta rồi, San San, lần đầu tôi mới biết, hóa ra làm phụ nữ khi trở thành phụ nữ, ngay cả khí thế cũng thay đổi!”

      “Ha, giờ mới biết à?”, San San cười mày liễu cũng run rẩy, “ lẽ Đồng Tiểu Vi bây giờ vẫn còn là trinh ?”

      Tiểu Vi tự bê đá đập vào chân mình, lập tức mặt đỏ bừng. “… phải đâu! Quan San San, ghê nhỉ, chuyển đề tài ngay sang tôi!”

      “Oa ha ha, mặt đỏ rồi, quả nhiên chính là thế!”

      Hai nữ thần nhiều chuyện quên bẵng sứ mệnh của mình, đứng ở cửa tòa soạn đùa giỡn với nhau.

      Thiên Thụ thực chẳng có hứng cười nhạo họ nữa, thẳng vào bên trong.

      Mới được vài bước bậc thang gỗ cao cao, có bóng dáng xinh đẹp cao ráo xuất .

      Đan Lâm mặc bộ đầm màu hồng đỏ rất đẹp, giày cao gót trắng, buộc mái tóc xoăn lên, nhưng lại đeo cặp kính gọng đen.

      ta đứng đó, từ cao nhìn xuống Thiên Thụ, cằm hất lên trời. “Bây giờ còn là tổng biên tập nữa.”

      Thiên Thụ cười với ta. “Tôi biết.”

      Có lẽ Đan Lâm ngờ lại cười thản nhiên như vậy, liền hỏi với vẻ ngạc nhiên, “Giả vờ trấn tĩnh hay .”

      phải giả vờ, tôi chỉ cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên”, Thiên Thụ bình thản cười , “Thực ra tôi biết mình có tài năng gánh vác tòa soạn, có lẽ tôi có thể viết số bài tình cảm, để lại chút câu chữ gì đó cũng được xem là khá lãng mạn, nhưng muốn làm tòa soạn này trở nên nổi tiếng phải cần người như .

      Nên tôi sớm đoán ra rồi, làm tổng biên tập tạp chí này, chẳng qua là giấc mơ đẹp của tôi, bây giờ mộng thực được, tôi cũng chẳng còn gì để nuối tiếc.”

      Đan Lâm nghe mà càng tỏ ra ngạc nhiên.

      bất ngờ, lại như vậy. Tôi tưởng lấy vai trò phu nhân tổng giám đốc để áp bức tôi chứ, ra lệnh cho tôi trả lại chức chủ biên chẳng hạn.”

      Thiên Thụ nhịn được cười. “Đan Lâm, là chủ biên sao có thể nhận ra nhân cách của tôi được? Tôi luôn cho rằng, chốn về cuối cùng của người phụ nữ, là tìm được người đàn ông tốt, có thể giao cả cuộc đời mình cho ấy, tạo dựng gia đình với ấy, sinh mấy đứa con, như đa số người phụ nữ thế giới này, sống hết đời bình thường nhưng hạnh phúc. Đó mới là theo đuổi cuối cùng trong đời người, phải sao?”

      Đan Lâm sắc mặt cứng đơ.

      chế giễu tôi à?”

      Thiên Thụ khoát tay. “, thực ra tôi hiểu mấy về chuyện của , nhưng tôi biết, vì người nên mới theo đuổi. Chỉ có điều tôi tìm được người tôi muốn tìm kiếm, còn lần tìm kiếm này của có kết quả thôi. Đừng để bụng, vẫn còn lần sau mà. Trong cuộc đời, người mà xem trọng nhất, cần nhất, đứng ở phía trước đợi . Đan Lâm, nhất định hạnh phúc. Đừng quên, tôi là người viết chuyên mục tình cảm ‘hot’ nhất đấy nhé.”

      Đáp án này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Đan Lâm, ta ngẩn ra đó lúc lâu vẫn chưa phản ứng được.

      Nhưng có thể nhận ra, khí thế cao ngất lúc nãy giảm , ánh mắt lạnh lùng cao quý cũng dịu nhiều.

      Thiên Thụ cười cười, về phía phòng biên tập.

      Lúc Đan Lâm và ngang nhau, ta bỗng , “ phải ấy cử tôi đến theo dõi đâu.”

      Thiên Thụ khựng lại.

      “Là tự tôi xin về tòa soạn, vì tôi có tình thể mất luôn nghiệp. Tôi đề nghị nếu ấy cho tôi quay về, tôi có thể giúp ấy theo dõi vợ.” Đan Lâm , “Nhưng đoán xem ấy gì?”

      “Nếu lòng có cần theo dõi gì ?”, Thiên Thụ quay đầu lại nhưng trả lời như thế.

      “Sao biết?”, Đan Lâm sửng sốt.

      Thiên Thụ giơ hai ngón tay hình chữ “V”. “Vì ấy là chồng tôi.”

      Im lặng.

      Ba giây sau.

      Đan Lâm nôn ọe như điên phía sau.

      Ôi mẹ ơi, sến! khiến thấy đáng sợ mười phần hơn cả lúc ban đầu nghe Viên tiên sinh đẹp trai câu “tình chân thành là vô địch” nữa! Xã hội bây giờ mà vẫn còn có người tin vào cái gì mà “tình chân thành vô địch”! Quả nhiên là đôi cẩu… đúng, là đôi vợ chồng trai đẹp xinh.

      Thiên Thụ tâm trạng vui vẻ, sau khi vào phòng biên tập lại quay về chỗ ngồi cũ, làm công việc cũ của .

      Hóa ra làm việc ở đây vẫn còn ngon lành lắm, những câu chuyện viết ra vẫn sến, vẫn rung động như thế.

      Lần trước viết “Gửi người tương lai”, lần này chi bằng viết “Gửi con trai tương lai” ! Ha ha.

      Làm việc đến buổi trưa điện thoại reo.

      Thiên Thụ mở máy.

      tin nhắn rất ngắn:

      Xe ở ngoài cửa, cơm ở trong nồi, ở phòng ngủ.

      Thiên Thụ đọc tin nhắn đó, cười muốn ngất xỉu.

      trăm năm trước cũng nghĩ ra, đẹp trai như thế, lạnh lùng như thế, đại vương mặt Poker như thế, Núi Băng tiên sinh Viên Dã lại tiết ra hormone cao như vậy, tin nhắn khiến người ta “hồn xiêu phách lạc”.

      Nhưng đây đúng là do viết.

      Chút chuyện sến giữa vợ chồng với nhau hóa ra lại ngọt ngào đến thế.

      Thiên Thụ cười, cầm điện thoại lên bấm:

      Tổng giám đốc tiên sinh, biên tập viên rất bận, xin đứng lấy vật công sử dụng cho việc riêng.

      Tin nhắn lập tức bay tới:

      Em muốn làm “vật riêng” chuyên dụng cho riêng mình ?

      Ôi, ổn, chọc giận Viên tiên sinh cái chức biên tập viên của cũng giữ nổi, phải về nhà ăn thịt chồng ngay thôi!

      , Viên tiên sinh, hãy giữ nguyên trạng em rất thích.

      Ok, trong vòng mười phút, về ngay.

      Thiên Thụ cần điện thoại, cười tít cả mắt. sến muốn chết, chẳng lẽ Quan San San và Tiểu Vi, Đan Lâm đều bị họ làm cho choáng váng hết rồi. Ha ha.

      Nhưng tổng giám đốc đại nhân ra lệnh rồi, còn cử xe đến đón, còn gì mà từ chối về nhà chứ?

      Thiên Thụ lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

      Đổng Tiểu Vi cũng vừa dọn xong hình ảnh để lên lầu báo cáo, thấy Thiên Thụ dọn đồ hỏi ngay, “Lại hẹn hò hả? Tổng giám đốc phu nhân?”

      “Là về nhà!”, Thiên Thụ mỉm cười.

      “Xùy, hai người về nhà hay khách sạn cũng thế cả thôi.”, Đổng Tiểu Vi nhếch miệng.

      Thiên Thụ nhướng mày, phản pháo, “Ngay cả khách sạn nghĩa là gì cậu cũng có biết đâu, trinh à.”

      “Hạ, Thiên, Thụ!”, hàng lông mày của Tiểu Vi dựng đứng, muốn lao tới cắn phát.

      Thời buổi này, cái từ “ trinh” là danh từ mang nghĩa sỉ nhục.

      Thiên Thụ cười. “Thôi, đùa với cậu nữa, tớ phải về nhà đây.”

      Thiên Thụ vừa quay , bỗng cảm thấy đầu gối bên phải nhũn ra.

      Góc bàn vốn cách rất xa lại đập trúng vào góc thái dương của , trong tích tắc hoa mắt, suýt chút nữa bị thương.

      Tiểu Vi thấy ngã nhào như mất trọng tâm, cũng giật bắn mình, “Thiên Thụ, cậu sao chứ?”

      “Ồ… sao…”, Thiên Thụ bò dậy, đưa tay dụi chỗ bị đau, cũng rất thắc mắc sao tự dưng té ngã như vậy? ngồi lên, chỉnh lại quần áo rồi đưa tay lấy túi xách…

      Ngón tay trượt .

      Bỗng dưng ngay cả quai túi xách cũng sờ được đến.

      Kỳ quặc.

      ràng thấy túi xách rơi ở gần đó, nhưng khi đưa tay ra lấy còn sờ được đến viền túi nữa. Như thể mất cảm giác về đo lường khoảng cách, trong tích tắc đầu óc trống rỗng.

      Tiểu Vi thấy đờ đẫn chạy lại hỏi, “Thiên Thụ, cậu sao vậy? Vẫn ổn chứ?”

      “Ừm ừm.. tớ rất ổn mà.” Thiên Thụ gật đầu, xách túi lên, “Lúc nãy có lẽ bị ngã nên hoa mắt chút, giờ sao rồi. Tớ về trước đây Tiểu Vi, bye bye!”

      Thiên Thụ bò dậy, quay lưng .

      Đồng Tiểu Vi đứng chết lặng, nhớ lại cảnh lúc nãy. nhìn lầm chứ, Thiên Thụ lại… cả túi xách cũng chạm được? Chẳng lẽ… tất cả thể trốn tránh được nữa rồi?
      Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 51


      Lúc về đến nhà, bà Hạ vừa dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị về quê.

      Thiên Thụ vừa đánh răng rửa mặt thay quần áo, vừa quay lại hỏi mẹ, “Sao bỗng dưng về vội thế mẹ? Nếu ở nhà có việc gì sau này hay là mẹ dọn đến ở chung với bọn con . Con nghĩ, ấy… chắc có ý kiến gì đâu.”

      ấy?”, bà Hạ đứng quay lưng , cười híp mắt nhìn con , “Ý con là Tiểu Dã hả? Cái tên đó cũng tinh lược được nhỉ.”

      “Mẹ!”, Thiên Thụ lườm bà Hạ.

      Bà Hạ nhìn con trong gương, nở nụ cười hiền lành, “Tiểu Thụ, mẹ vốn lo nhất là con, chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ là mẹ yên lòng. Tiểu Dã mẹ nhắm trúng rồi, mẹ tin nó bảo vệ cho con, thương con, thay mẹ ở cạnh con nốt quảng đời con lại. Sau này cho dù mẹ trăm tuổi, ở dưới suối vàng rồi, cũng dễ với bố con…”

      “Mẹ!”, Thiên Thụ nghe mẹ mà buồn rầu, quay lại ôm bà.

      “Nhưng, mẹ sống tới trăm hai mươi tuổi!” Bà Hạ bỗng rất manh động, siết nắm đấm. “Mẹ nhất định trông thấy cháu ngoại bụ bẫm ra đời! đến đây, Thụ Thụ, Tiểu Dã có ăn cơm nắm mẹ đưa cho hai đứa ? Ăn xong nó có đặc biệt ‘mạnh mẽ’ ?”

      “Hả…”, Thiên Thụ nghe mẹ nhắc sửng sốt kêu lên, “Mẹ, mẹ con cũng nhớ! Mẹ bỏ cái gì vào đó vậy? Đừng là cái khỉ gió đó đó đó nhé… Mẹ, mẹ ra tay là mạnh quá!”

      “Ồ ha ha, mạnh à? Mẹ biết ngay, phụ nữ nhất định phải ‘mạnh’ với bản thân chút. Xem ra cũng hay, hai đứa tiến hành rất thuận lợi, cháu ngoại của mẹ chắc sắp có rồi!”, bà Hạ cười như đóa bách hợp rực rỡ.

      Thiên Thụ muốn nôn ra máu, có bà mẹ như vậy, biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa. “Mẹ, cơm nắm đó con ăn hết rồi!”

      “Hả? Cái gì?”, bà Hạ nghe , bàng hoàng tới mức miệng biến thành chữ “O”.

      Sau khi bàng hoàng cảm thán ba giây, bà Hạ mới dè dặt hỏi, “Mùi vị ngon chứ?”

      “Dạ, cũng tạm, nhưng có chút vị lạ…”, Thiên Thụ lại ngoan ngoãn trả lời, “A a, phải thế! Mẹ, chẳng lẽ mẹ xin lỗi sao? Dám cho tụi con ăn thứ đó, biết con từ xa xôi tới tìm ấy, trong tình hình căng thẳng như vậy mà còn…”

      “Thế chẳng phải càng kích thích hơn à? Tiểu biệt thắng tân hôn mà”, bà Hạ nháy mắt, “Cảm giác tuyệt chứ?”

      “Cảm giác… hình như rất nóng…”, Thiên Thụ quá thành rồi! “A, đúng đúng, mẹ! Mẹ phải xin lỗi con chứ!”

      Mẹ lúc nào cũng khác thường, khiến đứa con vốn dĩ rất bất thường cũng đành bó tay.

      biết đánh răng chọc vào chỗ nào mà Thiên Thụ lại quay lại nôn khan tiếng.

      Bà Hạ lập tức vỗ tay cười vui vẻ. “A, cháu ngoại của mẹ tới rồi!”

      “Mẹ!”, Thiên Thụ bó tay.

      Có lầm , và Viên Dã mới từ Bali về có ba hôm thôi, có cần nhanh thế ? A, đúng đúng, đừng lần có rồi nhé? Thiên Thụ chớp mắt với mình trong gương.

      Nhưng biết năm đó… họ sinh con thế nào nhỉ?

      Buổi tối, Viên Dã đích thân lái xe đưa bà Hạ , lại hẹn phu nhân ở nhà hàng Ý rất ư là lãng mạn.

      Trước kia họ gần như ra ngoài ăn cơm với nhau, nhưng từ Bali trở về, họ mới giống như cặp vợ chồng vừa sa vào lưới tình, lúc nào cũng thấy ở bên nhau ngọt ngào, hạnh phúc.

      Cho dù tổng giám đốc Viên vẫn mặt lạnh, ngồi trước máy tính làm việc, cho dù chỉ bưng ly Cappuccino ngồi đối diện và nhìn , mà vẫn cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ vô cùng.

      Ngắm đến mười phút.

      Tổng giám đốc kia cảm thấy da mặt mình sắp bị ai kia nhìn hao mất lớp rồi. “Xin trả tiền, Hạ tiểu thư.”

      “Hả? Trả tiền gì cơ?”, Thiên Thụ bưng ly, mặt dính chút váng sữa.

      “Em ngắm mười phút rồi”, tổng giám đốc Viên nhanh nhẹn gửi bức email, dặn dò các công ty con về những chuyện phải làm.

      Hạ Thiên Thụ nghe , cười tít mắt. “Hóa ra trai đẹp phải ngắm miễn phí sao? Vậy phải bao nhiêu tiền để ngắm phút? Tổng giám đốc Viên, nể tình chúng ta có tình cảm tốt đẹp, giảm giá 80% cho em . Mười tệ trước nhé.”

      Thiên Thụ móc ra tờ mười tệ nhăn nhúm, đưa cho .

      Boss Viên nhìn . “Mười tệ mà muốn mua à?”

      Thiên Thụ đảo đảo mắt. “Thực ra em thấy, mười tệ cũng cần. Trai đẹp Viên à, chẳng phải là người em nhặt đường đó sao?”

      Tay Viên Dã thao tác máy tính bỗng khựng lại.

      Thiên Thụ nhìn vẻ mặt cứng đờ của , nhịn được cười. “Sao nào, sao lại phản ứng thế kia? Chẳng lẽ bị em trúng rồi hả? Trước kia chúng ta chẳng phải gặp nhau đường sao? bị em lôi về phải ? Em có làm gì … A, lẽ nào con …”

      Trí tưởng tượng của ai kia càng lúc càng phong phú, nghĩ mãi rồi muốn nhét cả nắm đấm vào miệng mình.

      Viên Dã nhìn vẻ mặt phong phú của , ánh mắt hơi xoay chuyển.

      hình như rất khác so với trước kia, ngoại trừ vẫn luôn ngây thơ thẳng thắn ra, càng dịu dàng và đáng hơn. thích bây giờ hơn, vui vẻ, hạnh phúc, ngồi trước mặt đây. Cho dù những chuyện cũ đau lòng và buồn bã đến mấy, nhưng sau này nhất định càng lúc càng tốt hơn, càng lúc càng hạnh phúc và vui vẻ hơn.

      “Ôi, vẻ mặt lẽ nào là sao… Hóa ra em vẫn luôn là người như thế à…”, Thiên Thụ đỏ mặt, hớp ngụm café, nhưng lại bất cẩn bị sặc, ho sặc sụa.

      Viên Dã lấy ly nước lạnh trước mặt đưa cho .

      Thiên Thụ uống hai ngụm.

      “Sau khi em từ Bali về giống như bị cảm, thường xuyên ho thế này, nhưng sao, có thể chỉ là ốm vặt thôi, hôm nào khám để bác sĩ cho thuốc uống.”

      Viên Dã nhìn , hàng lông mày hơi cau lại.

      khám .”

      “Vâng, em ”, Thiên Thụ gật đầu.

      uống hết café.

      Thực ra vừa rồi rất muốn hỏi Viên Dã về chuyện trước kia giữa , tại sao có con rồi mà còn định ly hôn. Nhưng trong khí này, lại cảm thấy thể , chỉ sợ những chuyện cũ khi lật lại liệu có khiến cảm giác ngọt ngào tại trở nên nhạt nhẽo hay .

      Nếu hạnh phúc, có thể nào cứ tiếp tục hạnh phúc mãi ?

      Giả vờ như ba năm đó chưa từng xảy ra, giả vờ những chuyện vui trong ba năm đó mọi người quên hết.

      hoàn toàn nhớ, chắc cũng thế?

      “Khụ khụ…”

      Ba hôm sau, Thiên Thụ càng ho dữ hơn.

      Cuối cùng bị Tiểu Vi và Viên Dã thúc giục, xin Đan Lâm để nghỉ phép, chuẩn bị đến bệnh viện để khám. Rốt cuộc là do cổ họng, hay là bị cảm .

      Nhưng cho dù là ngày trong tuần bệnh viện vẫn rất đông người.

      Thiên Thụ muốn chen chúc trong dòng người xếp hàng, nên lấy số xong, vòng vòng trong bệnh viện.

      Bây giờ người bệnh quá nhiều, cho dù đến đâu cũng thấy người chen chúc lố nhố. Chỉ đến khu nhi đồng ở rất xa mới thấy vắng hơn chút.

      lát sau, từ đâu vẳng đến tiếng nhạc vui tai.

      Thiên Thụ nhìn về phía đó, đám trẻ con bị thương ngồi thành vòng tròn, vỗ tay và hát theo nhịp. Chúng hát gì đó nghe , nhưng giữa tâm vòng tròn đó có chàng trai như thiên thần, cậu mỉm cười nghe bọn trẻ hát, gương mặt luôn nở nụ cười trong veo, thánh thiện.

      người cậu cũng toát lên vẻ trong sáng đó, vướng chút bụi trần. mái tóc nâu hạt dẻ gần như có thể trông thấy ánh sáng của thiên đường.

      Cảnh tượng ấy đẹp đẽ động lòng người như bức bích họa trong nhà thờ Thiên Chúa giáo ở phương Tây.

      Thiên Thụ đứng đó, ngắm đến ngẩn ngơ.

      Đến khi họ vỗ tay hát xong bài hát thiếu nhi đó, Thiên Thụ mới bàng hoàng nhận ra, chàng trai trong sáng xinh đẹp đó ràng là Tiểu Mạc.

      Tiểu Mạc, Tiểu Mạc!

      Cậu cậu cậu… chẳng phải nghe được sao? Chẳng phải luôn sống trong thế giới thanh ư? Nhưng nhìn cậu lúc nãy vỗ tay với đám trẻ kia, giống như nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát!

      Chẳng lẽ…

      Thiên Thụ đờ người.

      Tiểu Mạc hình như cũng trông thấy đứng cạnh nãy giờ, quay lại, nở nụ cười tuyệt đẹp với .

      “Tiểu Mạc, em… em… thực ra em điếc cũng câm, đúng ?”

      Thiên Thụ bàng hoàng, há mồm trợn mắt nhìn chàng trai trước mặt.

      Tiểu Mạc từ từ lại chỗ , nụ cười dịu dàng và bình thản.

      Cậu mỉm cười với , sau đó cầm tay lên, viết vào lòng bàn tay :

      Em làm phẫu thuật thanh đới, thể . Nhưng em có thể nghe thấy tiếng của chị.

      Á…

      Thiên Thụ vừa đọc được, mặt giật giật.

      Cậu nghe thấy! Cậu nghe được!

      Có lầm ??? Trước kia cứ tưởng cậu vừa câm vừa điếc, nghe thấy cũng như thể cho ai biết nỗi đau của , nên mới xem cậu là thùng rác tình cảm để trút tâm , tốt xấu gì cũng kể cậu nghe. Kết quả, thùng rác này căn bản là lừa gạt ! Cậu nghe được hết! Vậy những chuyện xấu của sao?!

      Thiên Thụ bỗng cảm thấy mặt đỏ bừng bừng.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 52


      Chàng trai trong sáng như thiên thần, lúc cười vừa dịu dàng lại ngây thơ. Trong mắt cậu, dường như lẫn bất kỳ tạp chất nào của thế gian, cậu mãi mãi cười dịu dàng như nước, ấm áp, động lòng người.

      Nhìn gò má đỏ bừng của Thiên Thụ, cậu nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của .

      Sau đó viết dòng chữ trong lòng bàn tay :

      Bất cứ lúc nào chị muốn , em cũng lắng nghe.

      Thiên Thụ nhìn cậu viết từng nét từng nét trong lòng bàn tay mình, đôi mắt bỗng nhòe .

      Giữa và Tiểu Mạc hình như tồn tại cảm giác kỳ lạ, nhưng cảm giác này và ăn ý của họ lại giống như những người kia nghĩ là tình cảm nam nữ hay tư tình ái hận. Cậu hình như luôn luôn là thính giả chân thành nhất của , dù là niềm vui, nỗi buồn, chỉ cần cậu nghe. Cảm giác này khiến người ta thấy ân cần, ấm lòng.

      Thiên Thụ chớp mắt với Tiểu Mạc. “Tiểu Mạc, cảm ơn em.”

      Tiểu Mạc mỉm cười.

      Cậu nâng tay lên, chậm rãi viết dòng chữ trong lòng bàn tay:

      Chị, chỉ cần chị hạnh phúc.

      Nước mắt của Thiên Thụ cuối cùng trào ra.

      thể cảm giác này, nhưng biết, Tiểu Mạc đối với tuyệt đối chỉ như Đan Lâm , thích hoặc thích. Tình cảm của cậu dành cho rất chân thành và ấm áp. Hơi ấm đó khiến cả đời này cũng thể quên.

      Thiên Thụ kìm được dang hai tay, nhàng ôm lấy Tiểu Mạc.

      Tiểu Mạc cũng nhàng ôm lấy Thiên Thụ, vỗ vỗ lưng .

      Cảm giác ấm áp này có lẽ chỉ họ mới hiểu được.

      “Số 31, Hạ Thiên Thụ.” Ở đằng kia, ý tá gọi tên .

      Thiên Thụ quay lại, cười với Tiểu Mạc, chuẩn bị khám bệnh. Nhưng vừa quay lại bỗng nhìn thấy bóng người chặn trước mặt .

      “Thiên Thụ.”

      Đàm Thiên Ân có vẻ tiều tụy đứng trước mặt .

      Thiên Thụ vừa nhìn thấy ta thê thảm như vậy cảm thấy thoải mái lắm. Nhưng cũng chỉ , hai giây thôi, cười với ta. “Chào , trùng hợp quá, cũng đến đây khám bệnh à?”

      Đàm Thiên Ân nghe giọng có vẻ lạnh nhạt của vẻ mặt cứng đờ.

      “Thiên Thụ, bây giờ em… rất hạnh phúc sao?”

      Thiên Thụ nghe câu đó, nụ cười nở bừng, rạng rỡ từ nội tâm lan tỏa ra ngoài, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra.

      “Vâng, em rất hạnh phúc.”

      “Với Viên Dã?”, Đàm Thiên Ân hỏi tới.

      Ánh mắt Thiên Thụ hơi lấp lánh, nhưng vẫn gật đầu thành . “Vâng. Rất hạnh phúc với ấy.”

      ta có gì đáng để em chứ? Rốt cuộc là điều gì khiến em hết lòng hết dạ với ta như vậy? Viên Dã… ta cho em cái gì?”, Đàm Thiên Ân hỏi dồn với vẻ cam tâm.

      Thiên Thụ bị hỏi, cảm thấy phiền mà còn vui vẻ hơn, nghĩ ngợi rồi mỉm cười. “Hình như ấy chẳng có gì đặc biệt, ấy dịu dàng, cũng biết những lời tình cảm ngọt ngào, nhưng ấy cho em hơi ấm nhiều nhất, dù là vì mơ ước của em hay là vì gia đình của em. Ở bên ấy, cùng với con , em cảm thấy rất hạnh phúc. Trong cuộc đời của phụ nữ có lẽ tình được coi là thứ nóng bỏng, mạnh mẽ nhất, nhưng khi tình thăng hoa thành loại tình thân, mới thực cảm thấy điều đó, là hạnh phúc chân chính của phụ nữ.”

      “Phụ nữ… Hạnh phúc chân chính?”, Đàm Thiên Ân nhìn Thiên Thụ, hỏi với vẻ suy tư.

      “Chẳng lẽ hai người … Thiên Thụ, chẳng lẽ chưa từng cho em hạnh phúc như vậy?”

      “Đúng…”, Thiên Thụ hơi mím môi. “Nếu bảy năm trước như vậy, lúc đó chúng ta chỉ vừa quen nhau, ngày nào em cũng cùng học, cùng đọc sách, làm bài tập, lúc đó em ngỡ đó chính là hạnh phúc. Nhưng về sau… về sau mọi thứ thay đổi, và em… thể nào cùng con đường nữa. Thiên Ân, cũng chọn lựa cuộc đời của , con đường của , đúng ? Chúng ta tạm biệt nhau từ lâu, điều còn lại phải làm là, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ cần chúc phúc cho nhau là đủ rồi.”

      “Chúc phúc cho nhau? Thiên Thụ, em làm được rồi”, vẻ thương cảm xuất gương mặt Thiên Ân, thất vọng che giấu khiến ta càng thêm tiều tụy.

      “Vâng, đương nhiên là làm được”, Thiên Thụ mỉm cười, “Em biết cuộc sống của ấy tuy suôn sẻ, nhưng ấy là người chọn lựa cuối cùng, đúng ? Bây giờ điều cần làm là trò chuyện thẳng thắn với ấy, rồi bắt đầu tìm lại hạnh phúc của chính mình.”

      “Hạnh phúc của mình?”, Đàm Thiên Ân tự cười nhạo, “Thiên Thụ, em cố ý cười giễu phải ? Cười lúc đầu bỏ rơi em, chọn ta? Bây giờ thấy hối hận cũng được sao? Cho thêm cơ hội được ? Chẳng lẽ lần lầm lỡ cứ thế từ bỏ em ư? Thiên Thụ, chỉ khi mất rồi mới em quan trọng thế nào trong cuộc đời .”

      Sắc mặt Thiên Thụ hơi thay đổi.

      Câu này mà lại mãi, nếu là bảy năm trước, có lẽ cảm động; nếu sống lại lần nữa, có lẽ thấy đây chính là điều cần, nhưng bây giờ, có còn là trước đây ? có còn là nàng ngốc nghếch khờ dại trước đây ?

      Thiên Thụ lắc đầu. “Đừng nữa, Thiên Ân sư huynh. Chúng ta duyên phận mỏng, cứ thế .”

      Thiên Thụ quay người định bỏ .

      “Thiên Thụ!”

      Sau lưng bỗng vang lên tiếng “bụp”, Đàm Thiên Ân kêu to rất ràng, “Thiên Thụ, bỏ ta , hãy lấy !”

      Thiên Thụ cứng đờ người.

      gần như thể tin được, quay đầu lại nhìn.

      Quả nhiên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tỏa sáng trước mặt.

      Trong tích tắc, có cảm giác bàng hoàng.

      Chiếc nhẫn kim cương óng ánh từng ở trước mặt kia, cũng khoảng khắc đó, mới lơ đãng thất thần mà lao ra ngoài đường, bị xe tải đụng phải…

      Nhưng bây giờ, bây giờ… Bây giờ lại cầm chiếc nhẫn này quỳ xuống trước mặt ! Chuyện từng mơ ước nhất, bây giờ ở ngay đây, nhưng… nhưng tâm trạng bây giờ sao… có cảm giác khó tả, nghiêng sông đổ bể, trong thất vọng còn có cả cảm giác cuối cùng được giải thoát…

      Tình cảm bảy năm nay, quả thực xa lắm rồi.

      Thiên Thụ nhìn ta, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay ta, mỉm cười. “Thiên Ân, chúng ta cạn duyên rồi. Hãy trao tình cảm này của cho người khác nhé. Chúc hạnh phúc.”

      lập tức quay , định rời khỏi đây.

      Đàm Thiên Ân đứng phắt dậy, bồng bột lao đến định níu lấy Thiên Thụ!

      Tiểu Mạc nãy giờ đứng phía sau nghe họ , thấy ta đứng dậy lập tức bước lên ngăn lại.

      Đàm Thiên Ân tức tối, đưa tay gạt mạnh Tiểu Mạc ra. “Hạ Thiên Thụ, em đứng lại! Em tuyệt tình thế sao? Tình cảm bảy năm của chúng ta còn bằng tờ giấy kết hôn của người khác à? Trước kia có lỗi với em, bỏ rơi em, nhưng khi mất em rồi, mới cảm thấy cuộc đời còn ý nghĩa. Thiên Thụ, em đừng rời bỏ , em về , được ?”

      “Em rồi, có chuyện đó đâu”, Thiên Thụ ngờ lại đeo bám lằng nhằng như thế.

      Đàm Thiên Ân sắc mặt tái nhợt, cảm thấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng mất .

      “Em rất hạnh phúc, nên từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa!”

      Lần này tuyệt đối bao giờ quay đầu.

      “Hạnh phúc? Em sống cùng thằng lừa đảo, mà hạnh phúc hả?!”, Đàm Thiên Ân bỗng gầm lên, khiến bệnh nhân trong sảnh đều lần lượt quay lại nhìn. “ lừa em đấy! Viên Dã căn bản là lừa em! phải chồng em, con bé kia cũng phải con em, em chưa bao giờ lấy , mọi thứ đều là trò lừa đảo!”

      Thiên Thụ vốn bỏ nhưng bất ngờ bị câu đó làm cho khựng lại.

      quay lại, mở to mắt vẻ bất ngờ và tin được, hỏi từng chữ, “, , , gì?! lại!”

      Đàm Thiên Ân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thiên Thụ, cuối cùng có được khoái cảm trả thù.

      ta mím môi, lạnh lùng , “Em muốn nghe để lại. lừa em! vốn dĩ là lừa em! Mấy hôm trước tìm bệnh án của vợ cũ tại bệnh viện này, tình cờ trông thấy bệnh án của em! Hạ Thiên Thụ, ba năm trước em bị xe đâm đưa vào bệnh viện này, trong thời gian ba năm hôn mê nằm trong phòng bệnh nặng của bệnh viện, có khả năng nào mà chạy ra ngoài kết hôn với người khác ? Có khả năng sinh con cho ?! Tuy ra nước ngoài ba năm, biết tình hình cụ thể của em, nhưng nhất định tìm ra, nhất định điều tra tường tận , nhất định tìm ra! Trước đó, em vẫn muốn ở bên cạnh kẻ lừa đảo hả?!”

      Thiên Thụ nghe những lời của Đàm Thiên Ân mà đờ người.

      đờ đẫn nhìn miệng ta cứ mấp máy liên tục, mà ngay cả chữ cũng nghe .

      Ba năm trước, bị xe đâm? Hôn mê ba năm trong bệnh viện này? Sao có thể… ràng… ràng lấy , sinh con cho , ràng

      bậy… lung tung…”, Thiên Thụ chớp mắt, đầu óc trống rỗng. “Hôn mê… sao có thể… Em… Em ràng… là xuyên tới…”

      “Xuyên ?”, Đàm Thiên Ân cười lớn. “Rốt cuộc em cười nhạo trí thông minh của hay tên Viên Dã lừa đảo?! Cái kiểu xuyên cũng chỉ có thể gạt những ngây thơ xem tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều như em thôi! Thiên Thụ, lừa em! lừa em đấy!”

      Thiên Thụ hoàn toàn đờ người.

      Chỉ thấy máu toàn thân đổ dồn lên, đầu óc rối bời.

      Sao có thể… sao có thể là Viên Dã lừa , ràng từ ba năm trước xuyên tới, ràng tỉnh dậy mở mắt ra là chồng đẹp trai, đáng … Nhưng… Nhưng tai nạn xe… Hôn mê… Mất trí nhớ ư? loạt chuyện này đều chỉ là hoang tưởng ra ư? Viên Dã… chỉ lừa sao? Lừa rằng là vợ ? Lừa có con ?!

      Tại sao… Tại sao… Tại sao???

      thể… …”, Thiên Thụ thất vọng lùi lại, hoang mang hoảng loạn.

      thể tin Đàm Thiên Ân, phải tìm Viên Dã để hỏi, phải biết tất cả mọi chuyện rốt cuộc là sao!

      kích động quay tính bỏ chạy, nhưng ngờ vừa quay phắt lại “ầm” tiếng, đâm sầm vào người nào đó!
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 53


      Thiên Thụ suýt nữa ngã nhào xuống đất.

      Viên Dã giơ tay ra giữ lại.

      Cơ thể hơi nóng của rơi vào vòng tay , bẫng như có trọng lượng. Viên Dã hơi nhíu mày.

      Thiên Thụ chỉ thấy mọi thứ mờ nhòa, định thần lại mới nhìn người đó là ai.

      “Viên Dã…”, gọi tên , mơ mơ màng màng như thể lâu rồi gọi thế.

      Viên Dã nhìn vợ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hơi lạc thần, vẻ mặt đáng thương khó tả, khi nhìn vào mắt , tỏ ra buồn bã lạ lùng.

      “Khám bệnh chưa?”

      “Dạ rồi”, Thiên Thụ gật đầu.

      “Vậy tốt, chúng ta .” Viên Dã choàng eo , đưa quay lưng .

      Tiểu Mạc và Đàm Thiên Ân đứng phía sau thấy vợ chồng tình cảm thắm thiết, quay lưng bỏ lập tức bước theo.

      Thiên Thụ mới sực nhớ ra những lời Đàm Thiên Ân vừa , liền khựng lại. “Viên Dã, em… em có chuyện…”

      “Có chuyện gì về nhà hẵng ”, Viên Dã ôm eo .

      phải ngang ngược, cũng phải mọn, chỉ là khi nhìn thấy sau lưng vợ mình còn có hai người đàn ông phóng khoáng rộng lượng đến nỗi chào hỏi họ.

      “Nhưng… Viên Dã…”, Thiên Thụ do dự, cứ rồi khựng lại.

      Đàm Thiên Ân nóng nảy lao lên phía trước, kéo tay Viên Dã lại, rồi siết lấy cánh tay Thiên Thụ. “Viên Dã, chẳng lẽ nghe thấy Tiểu Thụ gì hả? ấy có chuyện muốn , đứng lại!”

      Thiên Thụ bị Đàm Thiên Ân kéo lại, người lảo đảo, thoát ra khỏi vòng tay của Viên Dã.

      Trong tích tắc, chỉ thấy sắc mặt Viên Dã vụt thay đổi.

      Gương mặt thường ngày lạnh lùng đẹp trai giờ đây mây đen bao phủ, u ám lạnh lẽo. Đôi mắt đẹp đẽ sâu thẳm kia khi nhìn Đàm Thiên Ân lại có hơi lạnh dựng cả tóc gáy.

      Thiên Thụ cảm thấy kỳ lạ nên vội ngăn Viên Dã và Đàm Thiên Ân lại.

      “Thiên Ân, đừng như vậy…”

      Hàng lông mày của Viên Dã nhướng lên.

      Người vợ trong lòng khi mở miệng, lại gọi tên người khác.

      chưa bao giờ ghen tuông gì cả, cũng suốt ngày lời đương, tưởng trái tim , hiểu. Sau khi họ cùng sinh tử, trải qua nguy khốn, họ mãi tay nắm tay, đến khi bạc đầu.

      Nhưng mà, giờ đây…

      Đàm Thiên Ân cầm tay Thiên Thụ vung vẩy. “ tránh ra cái , có chuyện gì tôi với ! Để xem rốt cuộc muốn gì?”

      Viên Dã trừng mắt nhìn Đàm Thiên Ân, ánh mắt sắc nhọn.

      Khiến Đàm Thiên Ân huênh hoang cũng phải rụt lại, dám nhìn thẳng vào Viên Dã.

      “Tôi có gì để với .”

      Viên Dã đưa tay định kéo Thiên Thụ.

      Đàm Thiên Ân nhanh mắt nhanh tay ngăn lại.

      Viên Dã nắm được tay Thiên Thụ, mà ngược lại, Thiên Thụ kéo vào lòng ta!

      “Viên Dã, đồ nhát gan, đừng tưởng giả bộ lạnh lùng tôi sợ, chẳng qua chỉ là kẻ…” Đàm Thiên Ân kéo Thiên Thụ lại, còn tức tối quát to.

      Bốp!

      ai ngờ, nắm đấm của Viên Dã “thăm hỏi tận tình” gương mặt của Đàm Thiên Ân!

      Rầm!

      Đàm Thiên Ân chút phóng tránh, ngã vật ra đất, lăn lông lốc.

      Mọi người đều sợ hãi.

      Thiên Thụ càng kinh hoảng khi nhìn Viên Dã bước tới, xốc cổ áo của Đàm Thiên Ân lên, chỉ câu, “Mày dám đụng vào ấy, tao cho mày chết!”

      Hạ Thiên Thụ chưa từng thấy Viên Dã giận dữ như thế bao giờ, hoặc trong lòng hận thù Thiên Ân từ lâu, nhưng chưa từng bộc phát, lúc nào cũng im lặng, tao nhã, cho dù có tâm cũng giấu kín trong lòng; cho dù có đau buồn cũng chỉ mình chịu đựng.

      mãi mãi là người đàn ông cao vời vợi.

      Nhưng hôm nay khi vung nắm đấm lên với Đàm Thiên Ân, trong lòng Thiên Thụ bỗng thấy vô cùng phức tạp, rối rắm.

      Thấy nắm đấm của Viên Dã lại nhằm vào mặt Đàm Thiên Ân, Thiên Thụ hoảng loạn lao tới, kéo tay Viên Dã ra. “Viên Dã, đừng đánh! Đừng đánh nữa, ấy bị thương rồi!”

      Viên Dã quay lại, lạnh lùng nhìn .

      Thiên Thụ bị ánh mắt lạnh lẽo của nhìn thẳng, bất giác run rẩy.

      Những lời lúc nãy của Thiên Ân lại nhảy múa trước mặt.

      Hạ Thiên Thụ, ba năm trước em bị xe đâm đưa vào bệnh viện này, trong ba năm đều hôn mê ở phòng bệnh nặng tại đây, có khả năng nào chạy ra ngoài kết hôn với người khác ? Có khả năng nào sinh con cho ?! lừa em! vốn dĩ là lừa em!

      Làm sao có thể? Sao Viên Dã lại lừa được? Họ ở đảo Bali từng cuồng nhiệt nóng bỏng biết mấy… bảo vệ chăm sóc của rất thầm lặng và chu đáo… Sao có thể… Sao có thể…

      Viên Dã nhìn Thiên Thụ, từng câu từng chữ, “Em, có với ?”

      Thiên Thụ ngẩng lên, đờ đẫn nhìn .

      hình như cũng cảm nhận ra gì đó, nếu hỏi như vậy, nhưng… nhưng…

      “Viên Dã…”, Thiên Thụ nhìn , “Em… muốn… Thiên Ân ấy…”

      Viên Dã buông Đàm Thiên Ân ra, đứng phắt dậy.

      trừng mắt nhìn Thiên Thụ nửa quỳ dưới đất, ánh mắt hơi lạnh nhưng lại rất phức tạp. Có lẽ ánh mắt thể lên tâm tư rối bời của , nhưng bàn tay do dự rồi siết chặt của , tiết lộ tâm từ lâu.

      nhìn Thiên Thụ, trong ánh mắt là thất vọng.

      Thiên Thụ cũng nhìn .

      Có ngấn nước mắt lấp lánh.

      bỗng quay phắt .

      gì, bỏ .

      Tim Thiên Thụ như bị đâm trúng, co thắt đau đớn. đứng lên, hét gọi sau lưng , “Viên Dã!”

      Bước chân hơi khựng lại.

      “Viên Dã, cho em biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? lừa dối em ư?”

      có phải lừa dối em ?

      đứng sau lưng , nhìn theo bóng .

      Ánh đèn trắng lóa trong bệnh viện đơn chiếu xuống, tỏa lên sống lưng đứng thẳng của , toát lên thứ ánh sáng xa vời và lạnh lẽo.

      Thiên Thụ lặng lẽ nhìn , như cảm giác thời gian trôi xa, dường như họ quay về khởi điểm ban đầu. Cuộc xuyên của , ra của . Nhưng, tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Tất cả liệu có thể như thời gian chảy ngược, tất cả liệu có thể quay về ban đầu ? liệu có thể quay về cuộc sống bình thường, còn xuyên , còn mơ mộng…

      Nhưng, trái tim sao?

      Trái tim trao cho từ lâu, lần này còn có thể tùy tiện bắt đầu lại hay ?

      Viên Dã quay lưng lại với , mãi sau cũng gì.

      Nước mắt long lanh, rồi từng giọt lăn xuống.

      lừa em.”

      quay lại, chỉ mấy chữ đó. Rất giống phong cách của , thậm chí câu giải thích cũng thêm.

      Thiên Thụ nhìn bóng lưng , đôi mắt mờ nhòa. “Vậy hãy em biết, tất cả là thế nào? Có phải em bị xe đâm nằm đây ba năm, chúng ta có phải là chưa từng kết hôn? Con phải do em sinh ra đúng ? Tất cả là do lừa dối em? Ngay cả lần đầu của chúng ta cũng…”

      lừa dối em!”, Viên Dã bỗng quay lại, nhìn đôi mắt thương tâm của .

      “Vậy , rốt cuộc là tại sao?”, Thiên Thụ nhìn vào mắt , những giọt nước mắt đau buồn bỗng kìm được mà rơi tí tách. “Có phải là ngay cả câu ‘ em’ lúc ở đảo Bali cũng là giả tạo hay ?”

      Sắc mặt Viên Dã lạnh lẽo.

      nhìn Thiên Thụ yếu đuối và bi thương, ánh mắt tỏ ra thất vọng, buồn bã, đau lòng, thậm chí khi câu cuối cùng của thốt ra, cảm thấy tròng mắt mình hơi cay cay.

      chẳng có gì để giải thích, chỉ có câu, lừa dối em. Nếu em nghi ngờ , nghi ngờ lời , nghi ngờ tình cảm của …”, Viên Dã nhìn , giống như ban đầu khi tỉnh dậy, ánh mắt hơi lạnh lùng. “Nếu em nghi ngờ là người vì muốn có được em mà lừa dối em, nếu em nghi ngờ câu xưa nay chưa từng với bất kỳ nào… Được, cho em nghe tất cả mọi việc em muốn biết.

      Con quả thực phải là con của em và . Năm đó sau khi em bị tai nạn xe, cũng nằm lại đây ba năm. có xuyên , cũng chẳng có mất trí nhớ, em chỉ thoát ra khỏi xã hội này trong ba năm, em chỉ là đánh mất ba năm đó.

      Song, chưa từng lừa dối em.

      Nhưng em… lại nghi ngờ . Chẳng lẽ giữa chúng ta còn bằng câu của kẻ khác? Đàm Thiên Ân lừa dối em, em nghi ngờ đến nước này sao? chưa từng em’ với người phụ nữ nào, nhưng Hạ Thiên Thụ… em lại chối bỏ nó.

      Được, thả cho em . Em quay về cuộc sống trước kia của em, từ nay về sau, xem như chưa từng xuất .”

      quẳng lại câu đó rồi lạnh lùng quay lưng bỏ .

      Thiên Thụ khóc òa thảm thương, chỉ là cuối cùng nghe thấy đáp án cần, mà quan trọng hơn là thực xa rồi, lần nữa xóa bỏ khỏi cuộc đời .

      Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây cứ lăn xuống ngừng.

      Nhớ lại những ngày đó, xuất trong cuộc sống của như giấc mơ, là chồng , đứa con đáng , muốn ly hôn với , luôn có nhiều điều bất mãn với , là cấp cao nhất của nhưng lại luôn ở bên , rời bước. Có lẽ lúc nào đó, là người khờ khạo, ngu muội, vô tâm vô tính, nhưng những gì đối xử tốt với , đều ghi nhớ hết trong lòng, biết hết mọi thứ. biết thương , biết tuy lạnh lùng với nhưng thực ra lại rất ấm áp. Đến khi thực có thể buông bỏ người trong tim, quyết định cùng bên nhau trọn đời … Hóa ra mọi thứ đều chỉ là trò lừa gạt, giấc mơ đẹp đến mức khiến cả Bé Lọ Lem cũng phải ngưỡng mộ.

      , lừa dối .

      hôn mê ba năm trời, hề sinh con cho , chỉ là giấc mơ.

      giấc mơ khi thương tâm, đau lòng, nhìn thấy tương lai!
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :