1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44


      Gửi tặng người tình tương lai của em,

      Chào , khi đọc được lá thư này, biết nở nụ cười như thế nào nhỉ?

      Có lẽ là ngọt ngào, có lẽ là buồn thương, hoặc thôi là trong veo rung động lòng người? biết em lúc đó, có phải cũng e thẹn giấu mình lại như bây giờ, chỉ sợ trái tim mình bị trộm mất?

      , cho dù của tương lai có vẻ ngoài thế nào, cho dù em của tương lai ra sao, xin hãy tin câu:

      Em . Bằng trái tim em, bằng sinh mệnh em, mãi mãi .

      Có lẽ em lúc đó vẫn ngốc nghếch giống bây giờ, nấu nổi bữa sáng dinh dưỡng, mặc nổi bộ đồ tôn đường cong, thậm chí chăm nổi con của chúng ta, giúp nổi nghiệp của , nhưng xin hãy tin, trong tim em, em luôn luôn , sùng bái , thương .

      là người em chờ đợi suốt đời.

      là người em mãi mãi lưu luyến trong sâu thẳm trái tim.

      Tuy từng vô số lần vẽ nên cảnh gặp trong lòng, nhưng dần dần cảm thấy những thứ đó đều quan trọng, điều quan trọng là tình của chúng ta có với nhau, liệu có được nuôi lớn cẩn thận, vun đắp lâu dài hay ?

      , có lẽ chúng ta trong tương lai cãi nhau, chiến tranh lạnh, quên mất lúc ban đầu đầy ấm áp, thế , chúng ta liệu có nên lật mở lá thư này, nhớ lại những tháng ngày chúng ta chưa từng có nhau? Chúng ta bây giờ, chia cách hai nơi, lạnh lẽo đơn, nhưng trong tim chúng ta, mãi mãi có niềm hy vọng về tương lai, mong chờ về nhau.

      Nếu chúng ta gặp gỡ, em nhất định bằng hai mươi phần tình ; nếu chúng ta gặp gỡ, em nhất định khiến trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

      Nếu em làm sai, xin hãy tha thứ.

      Nếu em vẫn ngốc nghếch khờ khạo, xin hãy thương.

      Nếu em lạnh lùng cãi nhau với , vậy xin hãy xem lại câu này lần nữa: “

      , em .

      Bằng trái tim em, bằng sinh mệnh của em, mãi mãi .

      Nước mắt Thiên Thụ tuôn rơi.

      ngờ còn có thể nhìn thấy cuốn tạp chí cũ kỹ bàn Viên Dã, càng ngờ lại cẩn thận giữ lại, cũng có thể nhìn thấy dấu vết thường xuyên lật giở ra xem, và cả dáng vẻ ngồi trước bàn, bên ngọn đèn đơn, lặng lẽ đọc lá thư này,từng câu từng chữ.

      chưa từng nghĩ rằng còn giữ cuốn tạp chí ba năm trước này, và còn giữ lại lá thư gửi người tình trong tương lai.

      Nhưng họ bây giờ chiến tranh lạnh, vào lúc chiến tranh lạnh đến cực điểm, cái mà phải đối mặt, là lá đơn ly hôn ký tên, và cả tình bao giờ tin tưởng nữa.

      , em .

      Bằng trái tim em, bằng sinh mệnh của em, mãi mãi .

      Nước mắt Thiên Thụ tí tách rơi.

      cây bút từ trong đống tài liệu đó, rơi xuống bàn.

      Nhìn cây bút đó, Thiên Thụ càng buồn bã, càng đau thương.

      Lẽ nào…. Lá đơn ly hôn này, phải ký sao?

      Thiên Thụ đơn, đau khổ gần như khóc nấc lên, điện thoại bàn bỗng đổ chuông. Để đánh thức người nhà, vẫn lau nước mắt, nghe máy.

      “Thiên Thụ! Thiên Thụ!”, trong điện thoại vẳng ra tiếng kêu hoảng loạn của Tiểu Vi, “Ông trời phù hộ! Thiên Thụ, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy! Mau mở tivi, mau mở tivi !”

      “Tiểu Vi?”, giọng Thiên Thụ hơi khàn, “Xảy ra chuyện gì? Muộn thế này cậu còn gọi điện…”

      “Đừng hỏi nhiều, cạnh cậu có tivi ? Mau mở lên!”, Tiểu Vi cuống quýt hét, gần như đến mức hoảng loạn.

      Thiên Thụ chùi mắt, trong thư phòng có chiếc tivi, cầm điều khiển lên, bấm nút mở.

      Tivi lóe sáng, nữ phát thanh viên của bản tin khuya ngồi nghiêm chỉnh, dùng giọng vang tường thuật tin vắn ở khắp nơi thế giới.

      “Tiểu Vi, cậu bảo tớ xem cái gì? Nửa đêm…”, giọng Thiên Thụ khàn lắm rồi.

      “Xem tiếp ”, Tiểu Vi kêu.

      Lúc này trng tivi văng vẳng giọng có vẻ căng thẳng của nữ phát thanh viên.

      “Thưa các vị khán thính giả theo dõi chương trình tin tức, theo thông tin đài truyền hình chúng tôi vừa nhận được, do quân đội phản chính phủ của nước T phát động cuộc nội chính, tổng thống bị ép từ chức, cuối cùng vào chiều nay nước T xảy ra cuộc bạo loạn có tham gia của các tỉnh thành.

      Các phần tử bạo loạn đều trang bị vũ khí, có mặt khắp các ngả đường, bao vây sân bay và phòng họp, phát sinh xung đột căng thẳng với cảnh sát. Xung đột còn tác động đến rất nhiều người dân vô tội, thể thống kê số cửa hàng bị đập phá trong cuộc bạo loạn, đồng thời có rất nhiều người dân vô tôi bị đánh trọng thương và tử vong. Nghiêm trọng nhất chính là đảo Bali, điểm du lịch nổi tiếng, cũng tránh khỏi cuộc bạo loạn này. Theo phóng viên thường trú báo cáo, đảo Bali xảy ra cuộc nổ súng nghiêm trọng, dẫn đến việc hơn hai mươi du khách và thường dân tử vong, rất nhiều người bị thương. Theo đại sứ quán đóng tại đó nhận định, trong số tử vong có hai người đàn ông mang quốc tịch Trung Quốc…”

      Thiên Thụ cầm điện thoại, đờ đẫn nhìn màn hình.

      Đó chính là tin mới nhất vừa truyền về Trung Quốc, hình ảnh mở nhạt và rung lắc, lờ mờ trong thấy những cảnh đẫm máu… Có người gào khóc, có người bỏ chạy, có người chảy máu, có người nằm gục dưới đất, bất động… Khói lửa mù mịt, hỗn loạn khôn tả…

      Tiểu Vi nghe thấy , cuống lên hỏi, “Thiên Thụ, cậu có xem ? Có xem ? Đây là chuyện xảy ra hồi chiều nay, cả sân bay nước T đều vào được! đây phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là… ba hôm trước Viên Dã đến đảo Bali!”

      Cạch!

      Điện thoại trượt khỏi tay Thiên Thụ, đập mạnh xuống bàn.

      “Thiên Thụ,Thiên Thụ!”, Tiểu Vi gào lên từ đầu dây bên kia.

      Thiên Thụ trong tích tắc thấy đầu óc trống rỗng, tai ù ù, nghe thấy gì, cũng nhìn thấy gì nữa…

      Trong tivi vẫn là những hình ảnh được quay vội, rung lắc dữ dội, tiếng khóc to, máu đầm đìa, xe cảnh sát hú còi, và cả bom chưa biết nổ lúc nào, những tên cướp hung ác. cố nổ súng nghiêm trọng đảo Bali, rất nhiều người bị thương và thiệt mạng, trong đó có hai người đàn ông quốc tịch Trung Quốc!

      Và câu quan trọng nhất – ba hôm trước Viên Dã đến đảo Bali!

      Trong tích tắc, thấy chân nhũn ra, gần như ngất xỉu.

      Bà Hạ nghe tiếng động lạ trong thư phòng khoác áo chạy vào. Mới ngó vào trong thấy con sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất.

      “Sao thế? Thiên Thụ con sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

      Thiên Thụ hoàn toàn rối loạn, đờ đẫn nhìn mẹ. “Mẹ… làm sao đây? Làm sao đây… ấy vẫn ở đó…”

      “Sao vậy Thiên Thụ?”, bà Hạ đỡ lấy con , giờ mới nhìn tin tức chiếu tivi. “Chắc phải Tiểu Dã…”

      Tay Thiên Thụ bỗng run bắn lên.

      “Mẹ… Mẹ…”, nắm chặt tay mẹ, hoảng loạn tới mức biết phải làm sao.

      “Thiên Thụ, Thiên Thụ, cậu còn nghe máy ? Có ổn ? Cậu khoan đừng sợ, đừng cuống, tớ nhờ bạn xác nhận xem, mấy vị lãnh đạo bên công ty Vân Thượng cũng đến sân bay và đại sứ quán…”, giọng Tiểu Vi vẫn vang vang.

      Thiên Thụ bỗng đứng bật dậy.

      quay người chạy ra ngoài, bà Hạ vội theo sau. “Thiên Thụ, con đâu? Khoan !”

      “Con phải… Con phải tới sân bay, con phải tới đại sứ quán, con phải gặp ấy… Con con phải gặp ấy! Bây giờ! Lập tức!”, Thiên Thụ gần như còn khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại bản năng, và trái tim.

      Dù khó khăn thế nào, dù phía trước ra sao, phải ngay, phải gặp ngay, đến cạnh ngay lập tức.

      “Khoan ! Tiểu Thụ, khoác áo vào! Giày của con nữa!”, bà Hạ cuống lên gọi với theo.

      Nhưng Thiên Thụ bất chấp tất cả, chạy ra khỏi nhà như người điên, chạy điên cuồng về phía tương lai thể dự đoán.

      Sân bay, hỗn loạn.

      Mọi chuyến bay đến nước T đều tạm ngưng, các du khách phải ở lại sân bay lớn tiếng oán trách, người nhà hành khách bay chuyến trước đó đều cuống cuồng hỏi thăm tin tức người thân, nhân viên phụ trách xử lý công việc này cũng lập gian phòng làm việc ở sân bay, mấy nhân viên bị bao vây kín mít, hỏi tới tối tăm mặt mũi, khô cả miệng mồm.

      còn mặc áo mỏng, chân trần lao vào sân bay, tiến thẳng đến quầy làm việc của các tiếp viên hàng , mắt sưng húp, hoảng loạn gào, “Xin cho tôi vé bay đến Bali!”

      Các tiếp viên hàng vội đứng lên, khách sáo giải thích, “Xin lỗi , vì nước đó xảy ra bạo loạn, để đảm bảo an toàn cho du khách, mọi chuyến bay đến nước T đều tạm ngừng, còn cụ thể khi nào bay lại phải đợi thông báo.”

      “Xin bán cho tôi vé đến Bali!”, đỏ hoe mắt vẫn cuống quýt lập lại.

      “Xin lỗi , chúng ta vừa rồi…”, tiếp viên nhẫn nại giải thích lần nữa.

      “Xin bán cho tôi vé đến Bali! Xin các ! Xin các ! Người thân của tôi còn ở đó… Tôi… chồng tôi còn ở Bali…” Thiên Thụ kích động bịt miệng, nước mắt rơi lã chả.

      tiếp viên thấy đau lòng cũng có phần bất nhẫn. “Xin lỗi, tôi thể giúp . Nhân viên chính phủ xử lý việc này ở bên kia, đến báo tên người thân, có lẽ có kết quả…”

      Thiên Thụ còn nghe được nữa.

      đau lòng tuyệt vọng ngã ngồi xuống đất, lấy điện thoại ra gọi.

      “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được …”, trong máy cũng lại vẳng đến giọng tiếng vô tình lạnh nhạt.

      Thiên Thụ lại gọi.

      Lại bị từ chối.

      Lại gọi.

      Lại bị từ chối..

      Lại… Rồi lại… Rồi lại….

      Nếu như thời gian có thể lặp lại… Nếu như, tình có thể lặp lại lần nữa… Nếu như, cuộc đời có thể quay lại… Nếu như, tất cả có thể trở lại… Em nhất định ra câu vô tình đó, em nhất định biết… rốt cuộc em

      “Theo tin tức của phóng viên, sáng sớm nay tình hình lại chuyển biến xấu… tỉnh nào đó lại bị đánh bom xe hơi, số lượng thương vong và tử vong chưa thể thống kê, nhưng dự đoán có ít nhất bảy mươi người… Các công ty lữ hành ngoại giao phát thông báo, hy vọng người dân trong nước khi chưa gặp trường hợp bất đắc dĩ cố gắng đến nước T… Trong tình huống đảm bảo an toàn cho người dân, các chuyến bay đến T đều bị tạm hoãn…”

      màn hình tivi lớn trong sân bay lại vẳng ra tiếng tường bản tin sớm,

      Đám người trong sân bay lại sôi sùng sục, người khóc, kẻ gào thét, lo lắng và kêu thét… như cơn sóng nhấn chìm cả đại sảnh sân bay…

      “Hãy để chúng tôi đến T, con tôi còn ở đó!”

      “Hãy mở chuyến bay , cha mẹ tôi du lịch ở đó!”.

      “Hãy cho chúng tôi đón người thân về, họ giờ bị thương, sống chết chưa !”

      “Xin các … cứu lấy người nhà chúng tôi… xin các …”

      Tiếng khóc tiếng hét, đều vì người thân nhất của mình.

      Thiên Thụ gọi cho vô số lần, thể kết nối… thể kết nối… thể kết nối…

      Thượng Đế! Tại sao người lại hành hạ con như vậy? Tại sao lại để con ép phải … Tại sao bức ấy phải đến cái nơi nguy hiểm kia… Tại sao tại sao… Thượng Đế… hãy đưa con đến bên ấy, hãy để con chịu mọi tổn thương thay ấy! Thượng Đế…

      Thiên Thụ chân trần ngồi mặt sàn giá lạnh, nước mắt như mưa.

      “Thiên Thụ, Thiên Thụ! Sao lại ở đây?”

      Bỗng đầu vẳng đến giọng kinh ngạc.

      Hạ Thiên Thụ ngẩng lên, trong mơ hồ, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp, và cả bộ đồng phục tiếp viên hàng xinh đẹp.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 45


      đôi cánh bạc cực lớn phá vỡ tầng mây, bay thẳng lên bầu trời xanh bao la.

      máy bay đến HongKong trước, ở đó có chuyên cơ bay trước đón các du khách Hongkong về, tôi với đồng nghiệp bên Hongkong để họ đưa lên chuyến bay đó. Nhưng tình hình ở đó ai , phái chuyên cơ đón chắc chắn là nguy hiểm rất lớn, có lẽ thể hạ cánh, có khi hạ cánh rồi cũng gặp phải nguy hiểm, sợ chứ?” Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ với vẻ cuống quýt và lo lắng.

      Thiên Thụ ra sức lắc đầu. “Tôi sợ. Là tôi tốt, tôi ép ấy tới đó, nên cho dù xảy ra chuyện gì, tôi phải ở bên ấy!”

      “Tôi hiểu tâm trạng của , nhưng… nếu gặp ấy , đừng thế với ấy. có cưỡng ép hay phải trái gì ở đây, điều mà cần với ấy, là trái tim của .” San San giữ lấy tay . “Được rồi, , đến Hongkong có người đón .”

      “Vâng, cảm ơn , San San”.

      “Đừng khách sáo, chuyện khác tôi giúp được, chuyện máy bay …”, San San bỗng nắm tay Thiên Thụ. “Thiên Thụ à, đến đó rồi nhất định phải cẩn thận. Dù là , hay là ấy, cũng phải an toàn quay về cho tôi, biết chưa?”

      “Ừ”, Thiên Thụ gật mạnh đầu.

      ngồi bên cửa sổ, có vẻ căng thẳng nhìn ra ngoài thế giới hỗn loạn kia.

      Trong tay còn có cái hộp giữ ấm rất to, đó là mẹ và Tiểu Vi vội đến sân bay đưa cho . biết khổ tâm của mẹ, càng biết nỗ lực và lo lắng của bạn thân, nên cho dù sắp phải đối diện với tình huống nào, phải chạm trán với mối nguy nào, cũng sợ, lùi bước. nhất định phải tìm ra , nhất định phải thấy bình yên, nhất định phải nắm tay yên ổn trở về.

      Nhưng chặng đường phía trước là gì? Là nguy hiểm? Là mây đen bão tố? hay sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp nhìn thấy tương lai…

      Thiên Thụ căng thẳng nắm chặt hộp cơm trong tay, dường như chỉ có thế mới cảm nhận được sức mạnh đến từ người thân và bạn bè.

      Nước T, đảo Balli.

      Nơi đây từng là thánh địa nghỉ mát nổi tiếng thế giới, mà nay lại biến thành vùng đất tai ương, hệt như phim thảm họa Hollywood phiên bản thực tế.

      Những đám người la hét chạy náo loạn phố, có người khóc, có người bị thương, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ đâu đó vọng tới, cả hòn đảo biến thành hải dương hỗn loạn.

      Chiếc xe của họ bất ngờ đụng phải người, người đó máu me đầm đìa, nằm gục cửa kính phía trước.

      Rất nhiều người chạy điên cuồng, la hét.

      biết từ đâu bỗng vẳng tới tiếng súng.

      Đám đàn ông trong xe nhìn dấu tay đầy máu, tòan bộ đều hoảng hốt đờ đẫn.

      Viên Dã nhìn ra ngoài, dòng người hỗn loạn lắm rồi.

      “Xuống xe!”, cau mày lạnh lùng ra lệnh, “Chúng ta lập tức quay về khách sạn”.

      “Tổng giám đốc…”, ba vị lãnh đạo cấp cao đều che giấu sợ hãi. “Chẳng lẽ đến sân bay ạ? Hoặc có thể tìm chuyến bay rời khỏi nơi quỷ quái này…”

      Viên Dã nhíu mày. “Tình hình này sân bay còn có chuyến nào cất cánh?! Việc đầu tiên chúng ta phải làm là bảo đảm an toàn! Lập tức xuống xe, quay về khách sạn.”

      Đoàng!

      biết ở đâu lại vang lên tiếng súng, khói bụi mù mịt.

      Ba vị kia dám nhiều, vội xách hành lý chạy ra ngoài.

      Mấy người vừa nhảy xuống xe nghe loạt súng nổ.

      Quay lại nhìn, chiếc xe ban nãy chở họ bị đám phần tử nổi loạn nổ súng phá tan! Cửa kính vỡ vụn bay tứ tung, máu chảy khắp nơi.

      Mọi người đều bàng hoàng sợ hãi.

      Cũng may Viên Dã kịp thời bảo họ xuống xe, nếu bị đám kia bao vây, lại thấy họ là người nước ngoài thảm rồi!

      Mọi người dám nhìn nữa, vội xách hành lý chạy về khách sạn.

      Vừa ra khỏi con hẻm, thấy sắp về tới khách sạn họ ở, biết từ đâu đám phần tử nổi loạn người bản địa ùn ùn chạy tới, thấy họ là người nước ngoài chẳng chẳng rằng, lao tới định cướp túi của họ!

      Ba vị kia đều đờ người sợ hãi!

      Chỉ Viên Dã phản ứng nhanh, quát họ.

      “Ném hết hành lý, mau chạy về khách sạn!”

      Có hai vị lập tức ném hành lý , co chân bỏ chạy. Nhưng lại có người đàn ông phản ứng kịp, hay là trong túi có đồ quan trọng gì đó, nên níu chặt ba-lô của mình, sống chết chịu buông. Gã người bản địa kia giật được thẹn quá hóa giận, huơ dao đâm về phía ta!

      “Coi chừng!”, Viên Dã vừa thấy lập tức giơ tay ra gỡ tay của chàng tiếc đồ kia, rồi kéo mạnh ta về phía sau.

      Dao nhọn sáng lóa lướt qua.

      Máu lập tức phun ra.

      “Tổng… giám đốc!”, chàng đó gần như nghệch ra, hét lên.

      Viên Dã ôm lấy vết thương cánh tay, còn đẩy ta cái. “Chạy nhanh! Về khách sạn.!”

      chàng đó đờ người, bị đẩy mạnh vội vàng bỏ chạy.

      Viên Dã ấn chặt vết thương, máu vẫn trào ra như suối. Người kia cướp được đồ nên vẫn căm hận, lại lia dao về phía . Viên Dã ôm chặt cánh tay né sang bên, lưỡi dao sắc nhọn trượt qua gương mặt .

      Mấy người này điên hết rồi,chán sống rồi!

      Nhân lúc tên kia huơ dao, chưa kịp quay lại, Viên Dã nhấn chân lên đạp vào phía sau đầu gối của .

      Tên kia đau quá, ngã lăn ra đất.

      Nhân lúc đó, Viên Dã lập tức quay , chạy về khách sạn.

      Nhân viên bảo vệ của khách sạn biết họ là khách ở khá lâu trong đó nên vội kéo cửa an toàn, cho họ chạy vào trong, sau đó lại kéo mạnh cánh cửa sắt nặng xuống.

      Tên cướp đồ kia bị đạp lao theo, đá đạp điên cuồng chịu thua. Nhưng cũng may cánh cửa sắt của khách sạn cũng khá chắc chắn, dày nặng, nên mới nhốt họ lại bên ngoài. Quậy phá lúc lâu, đám người đó mới chịu bỏ .

      Du khách trốn trong khách sạn thở phào.

      Lúc này chàng họ Lâm vừa được cứu mới phát vết thương tay Viên Dã, máu thấm đỏ áo sơ mi của . “Tổng giám đốc, bị thương rồi! Xin lỗi, đều tại tôi…”

      Viên Dã nghiến răng, vết thương quả thực rất đau, máu đầm đìa chảy. “ sao, vết thương thôi. Nhưng lúc căng thẳng thế này đừng quan tâm đến vật ngoài thân nữa.”

      chàng họ Lâm rơi nước mắt. “Trong túi đó có tấm bùa hộ thân con tôi tặng lúc … và cả thuốc nước trị ho mà vợ tôi nhét vào túi… Sống ở bên ngoài mới càng thấy nhớ người thân.”

      Sắc mặt Viên Dã cứng lại.

      Trong khách sạn có nhân viên cầm thuốc nước và bông băng lại, giúp băng bó vết thương cánh tay.

      Viên Dã nhíu mày hỏi họ. “Xin hỏi còn có cách nào liên lạc với bên ngoài ?”

      Vì đám đông nổi loạn bên ngoài quá hung hăng, chính phủ và các cơ quan ban ngành đều bị chiếm lĩnh, ngay cả điện thoại, mạng internet v.v… đều bị cắt đứt, sóng điện thoại lúc có lúc , lại thêm số người sử dụng quá đông nên mạng bị nghẽn, mọi người gần như có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

      Nhân viên khách sạn giúp băng bó nghĩ ngợi rồi , “Còn máy điện thoại vệ tinh dùng lúc nguy cấp, nếu các rất cần …”

      “Xin hãy giúp chúng tôi!”, Viên Dã trịnh trọng .

      Trong sân bay nơi Quan Nguyệt San làm việc, đám đông rất hỗn loạn.

      Mọi người kẻ ngồi trước màn hình lớn đợi xem tin tức, người ngồi luôn trước quầy làm thủ tục mà khóc lóc, đa số ngừng gọi điện cho người thân, nhưng bất lực là tất cả chỉ phí công. Đến khi nhân viên công bố danh sách người bị thương và tử vong có người lập tức ngất xỉu, khóc thảm thiết ngừng.

      Tiểu Vi dìu bà Hạ ra ngồi ở khá xa, San San sau khi đọc danh sách vội vàng chạy tới. “Bác , Tiểu Vi, hai người cứ yên tâm, có tên ấy.”

      Bà Hạ thấp thỏm mãi cuối cùng mới hơi yên tâm được, nhưng vẫn cuống quýt vỗ vỗ tay xinh đẹp đó. “Nó bình an là được, nhưng cháu nên thông báo cho người nhà Tiểu Dã nhanh lên, cho cha mẹ nó biết chuyện này. Còn Thiên Thụ… Thiên Thụ đến Hongkong chưa? Lên máy bay chưa? San San cháu mau dò hỏi tin tức .”

      “Vâng, bác , cháu đây, bác đừng lo quá nhé”, San San vội an ủi bà Hạ, “Tiểu Vi ở lại cạnh bác nhé.”

      “Ừ, được, yên tâm, cứ giao cho tôi”, Đồng Tiểu Vi cũng vội gật đầu.

      San San chưa kịp điện thoại của Tiểu Vi vang lên.

      dãy số rất dài và lạ, Tiểu Vi vội nghe máy. “Alô, xin chào, tôi là Đồng Tiểu Vi.”

      “Tôi là Viên Dã”, nên trong vẳng đến giọng trầm trầm.

      “Viên Dã!”, Tiểu Vi hét lên, “Trời ơi, gọi điện về rồi, bây giờ thế nào? ở đâu? Có an toàn ?”

      Tiểu Vi cuống quýt hỏi tràng, bà Hạ và San San nghe thế lập tức nôn nóng vây quanh.

      Viên Dã cầm điện thoại, trả lời, “Tôi ở khách sạn, cũng có thể là an toàn. Tôi gọi về nhà nhưng ai nghe, họ đâu cả rồi?”

      “Chúng tôi ở cạnh nhau đây”, Tiểu Vi vội đáp. “Chúng tôi ở sân bay, vì chuyện của bên mà mọi người đều tới đây nghe ngóng tin tức, bác cũng ở đây, San San nữa… Nhưng gọi điện về, có phải là gặp Thiên Thụ rồi ? Nó có ổn ? Hai người có bình an quay về được ?”

      Bên kia bỗng im lặng.

      Ba giây sau, Viên Dã hỏi , “Hạ Thiên Thụ… bay tới đây sao?”

      “Vâng!”, San San cũng nôn nóng giật lấy điện thoại. “Bên Hongkong có chuyến quá cảnh để đón người Hoa về, Thiên Thụ nóng ruột chịu được nên em giúp ấy quá cảnh ở Hongkong rồi bay tới chỗ . Bây giờ chắc hạ cánh rồi, vẫn chưa gặp ấy ư? ấy có bình an ?”

      Viên Dã cầm điện thoại, quay đầu lại.

      Trong tivi mà khách sạn luôn mở cũng phát tin tức. Lúc này phát thanh viên tường thuật.

      “Rất nhiều chính phủ các nước đều hy vọng phái chuyên cơ đón công dân nước mình về, nhưng giờ các sân bay lớn đều bị phần tử vũ trang phản chính phủ chiếm đóng, đám đông trang bị súng ở bên ngoài các sân bay, trạm xe, ga tàu v.v… các cơ quan nhà nước khác, chuyên cơ của các nước phái đến rất có khả năng thể đáp xuống đất nước ta, cho dù là máy bay dân dụng bay qua khả năng gặp nguy hiểm phận cũng rất lớn… Bộ quốc phòng phái số lượng lớn quân, cam kết nỗ lực hết sức, bảo đảm an toàn cho các chuyến bay…”

      ngốc này!”

      Viên Dã mắng câu rồi lập tức cúp máy.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 46


      Bầu trời u.

      Trong thành phố rất hỗn loạn, gần như cả bầu trời cũng bị nhiễm khí đó, từng đám sương mù dày đặc vây kín trời, đôi cánh màu bạc xuyên qua những đám sương mù đầy nguy hiểm đó, trong khoang máy bay như chui vào đường hầm thời gian, lúc tỏ lúc mờ.

      Trong khoang máy bay trống trải, vài nhân viên đều ngồi nguyên tại chỗ, thắt chặt dây an toàn.

      Những hành khách lác đác còn lại cũng căng thẳng ngồi ghế, chỉ mỗi Thiên Thụ ôm hộp cơm, nhìn ra ngoài trời qua cửa kính.

      nhìn thành phố, nhìn đại dương từng là màu xanh ngọc bích, chỉ thấy mọi thứ xám xịt, thành phố khắp nơi khói bụi mù mịt, hỗn loạn vô cùng. Họ tuy ở nơi cao nhất thành phố, nhưng lại như chỉ có thể nghe thấy tiếng súng, tiếng nổ, tiếng khóc, và cả máu đỏ khắp nơi…

      Còn , bị chìm trong dòng hỗn loạn đó, biết ở đâu.

      Bỗng hận bản thân, tại sao lúc đó lại tuyệt tình như vậy, tại sao cho chút thời gian, nghe giải thích, hỏi Đan Lâm cho … Nếu cho thời gian , có lẽ có tình cảnh và kết cục thế này. cứ chẳng cảm nhận được rằng, trong cuộc đời , lại có vị trí quan trọng đến thế, mà khi nhìn thấy tin báo kinh khủng đó, lại thấy bầu trời chao đảo, mất mọi màu sắc vốn có.

      Từ khi mở mắt, dường như luôn trầm lặng và lãnh đạm, nhưng nghĩ lại thực ra luôn bảo vệ , thương , chiều chuộng . Cho dù làm sai chuyện gì, cũng gánh vác thay , cho dù làm bao nhiêu trò cười, cũng giúp thoát ra; chưa từng cười nhạo vẻ lóng ngóng vụng về của , thậm chí còn cho mọi thứ cần.

      Nhưng , lại cố chấp hưởng thụ mọi thứ cho, tòa soạn, gia đình, hơi ấm, thậm chí khi thất vọng, đặt lên trán nụ hôn dịu dàng, và cả câu duy nhất từng đó nữa.

      “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đầu tiên phải về nhà. Vì trong nhà có người thân của em… và .”

      Nhưng lại hiểu câu . chỉ nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn kỳ quặc sau khi xuyên , cứ loay hoay, do dự, thương cảm, sợ hãi. chưa từng kể nghe cảm giác đó, chưa từng chia sẻ thế giới của với , chỉ cứng đầu hưởng thụ, hưởng thụ mọi thứ cho…. Hơi ấm… và tình

      Lúc đọc tin tức ấy, bỗng sợ hãi quá.

      Sợ rằng nếu mất như vậy… nếu giống như xuyên , lại quay về chuỗi ngày còn có thể xem mắt như chưa từng có chuyện gì ? Còn có thể mực chờ đợi Thiên Ân? Còn có thể cho rằng mình sống đơn nhưng hạnh phúc ?

      có thể… thể! Vì từng xuất trong cuộc đời , cho dù… đây chỉ là giấc mơ xuyên mà có!

      Nếu được, tình nguyện cho thời gian quay ngược trở lại, để xuyên trở về, để tiếp tục cuộc sống bình lặng mà hạnh phúc, cùng Quan Nguyệt Tịnh, hoặc San San đều được… Chỉ cần bình an, chỉ cần hạnh phúc…

      Trong mắt Thiên Thụ đỏ hoe.

      vào khu vực hạ cánh, xin quý hành khách hãy sẵn sàng”, giọng cơ trưởng vang lên trong loa.

      Mọi người lập tức trở nên căng thẳng.

      Giọng cơ phó cũng vang lên, “Thưa quý hành khách, lần này chúng ta gánh trách nhiệm vô cùng nặng nề, hạ cách trong khu vực bạo loạn rất có khả năng gặp phải xung đột đẫm máu, xin quý khách chuẩn bị tinh thần. Đồng thời thời tiết nơi đây rất xấu, sương mù dày đặc, tầm nhìn rất kém, chúng ta phối hợp với cầu của chính phủ nước sở tại, hạ cánh ở sân bay quân dụng , đường băng rất hẹp, xin quý vị hãy chuẩn bị sẵn sàng.

      Các nhân viên và hành khách đều quay lại kiểm tra vật dụng mình phụ trách mang theo, chắc chắn có vấn đề gì, tiếp viên trưởng gọi điện thông báo tới phòng lái, “Cơ trưởng, trong khoang đều bình thường, xin hãy yên tâm.”

      “Tốt, các bạn hãy sẵn sàng, chúng ta hạ cánh trong vòng ba phút!” giọng cơ trưởng cao lên.

      Thiên Thụ hơi căng thẳng, kéo dây an toàn người.

      sắp đến gần thành phố này, ở hòn đảo khắp nơi đều hỗn loạn và nguy hiểm đó còn vẻ nhàn tản và đẹp đẽ của thánh địa nghỉ mát nữa, bên ngoài kia là mịt mù khói lửa, khắp nơi tiêu điều, tiếng súng vang dậy.

      Thiên Thụ cứ nhớ rằng ở trong thành phố này, biết có bình an hay , có bị thương , thậm chí có…

      Chữ đó khiến tim run bắn.

      Cuối cùng biết vì sao khi chữ đó, lại hôn với vẻ trừng phạt, chữ đó khiến người ta khiếp đảm, như đứt từng khúc ruột.

      nhìn thấy đường băng! Xác định khoảng cách, tắt chế độ lái tự động!”, trong loa, giọng cơ trưởng có vẻ căng thẳng.

      “Tốc độ hạ cánh đừng quá nhanh! Đường băng rất ngắn! Hạ cánh xuống!”

      “Cơ trưởng, ngoài sân bay có vụ nổ”, cơ phó bỗng hét to.

      Trong khoang, mọi người đều thất kinh, nhìn dáo dác ra ngoài.

      Quả nhiên ở nơi cách sân bay bao xa, phía quân đội và các phần tử nổi loạn giao đấu ác liệt.

      Vòi lửa của quân đội ánh lên chói mắt trong ánh sáng nhập nhoạng mờ tối, tiếng bom nổ văng vẳng khiến người ta hoảng loạn.

      Mọi người chưa ai từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, cứ cảm thấy đấu súng, đánh nhau… đều là chuyện rất xa vời, nhưng ngờ hôm nay những việc đó lại xảy ra trước mắt mình! Mà tiếng súng tiếng nổ kia, rất có khả năng chỉ cần bất cẩn lấy mạng tất cả mọi người.

      “Bình tĩnh”, tiếng cơ trưởng lớn tuổi vang lên, “Các bạn trong khoang đừng hoảng hốt! Quân đội địa phương điện cho tôi, họ toàn lực bảo đảm an toàn ở sân bay, tốp đồng bào của chúng ta đường đến đây, cầu chúng ta phải hạ cánh!”

      Mọi người kinh hoàng, nhìn ánh lửa chớp lóe ngoài kia mà thất kinh hồn vía.

      “Giữ vận tốc này, nhắm thẳng đường băng, chuẩn bị – hạ cánh!”, cơ trưởng hạ lệnh.

      “Vâng!”, cơ phó đáp, ràng, vang dội.

      Uỳnh!

      Đúng lúc càng hạ cánh của máy bay chạm xuống đường băng quân dụng vửa vừa hẹp này, bỗng có quả bom bất ngờ nổ tung bên cạnh đường băng!

      được được, cơ trưởng có bay lên lại ? Đường băng bị phá hủy rồi!”, cơ phó hét thất thanh.

      thể lên được! Nếu thế bao giờ hạ cánh nữa!”

      “Nhưng nếu tiếp tục trượt càng máy bay bị hỏng!”

      “Nếu lại bay lên đụng cánh máy bay, có khả năng thiệt hại về tính mạng!”

      Tiếng tranh cãi trong phòng lái khiến mọi người trong khoang thất sắc! Mọi người đều căng thẳng toát mồ hôi, biết mình đối diện với kết quả nào! Có lẽ rất có khả năng rằng giây sau đó có thương vong!

      Ầm ầm!

      Bên ngoài cửa sổ tia lửa bắn khắp nơi, thân máy bay như lăn qua hố sâu nào đó, bỗng rung lắc dữ dội!

      Có người hét, có người phát khóc.

      Thiên Thụ bị dây an toàn giữ chặt ghế, hộp cơm trong lòng rung rắc dữ dội gần như văng ra. Nhưng giữ chặt lấy nó, giữ chặt… chặt… Giống như lần đó, ôm chặt trong lòng…

      rất sợ, vô cùng vô cùng sợ hãi, nhưng lại sợ, hề sợ chút nào!

      Chỉ cần phía trước có , chẳng có gì phải sợ!

      Ầm … Ùng!

      “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc Viên! được, thể ! Bên ngoài giờ rất hỗn loạn, lao ra ngoài chỉ có chết!”, chàng họ Lâm kéo chặt áo Viên Dã, gần như sắp khóc tới nơi.

      Hai vị lãnh đạo kia cũng hoảng loạn, chú ý.

      Viên Dã lại giằng mạnh tay quản lý Lâm ra, “Buông ra, tôi phải tìm ấy!”

      được, tổng giám đốc! Sân bay bị đóng cửa rồi, máy bay của họ chắc chắn hạ cánh được, họ bay vòng rồi ngay! Tổng giám đốc, thế này là chết đấy!”, quản lý Lâm lo đến mức phát khóc.

      ấy còn sợ chết, làm sao tôi lại sợ?!”, Viên Dã cau mày, trong đôi mắt sắc nhọn chỉ có ánh sáng kiên nghị.

      màn hình tivi trong khách sạn, phát thanh viên đọc bằng tiếng .

      “Quân đội mà chính phủ phái đến tỏa các tỉnh thành bạo loạn, tình thế ở đảo Phuket được kiểm soát tốt, tỉnh Bali và các đảo xunng quanh đều có quân… Các hành động kiểm soát lực lượng vũ trang phản chính phủ được tiến hành, các cửa khẩu, hải cảng cũng sắp được giành lại… Những chuyến bay đến cứu công dân các nước phái đến cũng nổ lực khai triển ở sân bay quân , những chuyến bay đầu tiên đều hạ cánh thuận lợi, nhưng gần sân bay quân dụng ở đảo Bali vụ nổ súng, phần tử vũ trang phản chính phủ chưa xác định được chiếm lĩnh nơi đó… chiếc máy bay của Trung Quốc từ Hongkong đến gặp vụ nổ bom đột kích, càng máy bay khi hạ cánh bị hỏng nặng, thân máy bay rời khỏi đường băng, bị hỏng hóc nghiêm trọng, số người thương vong và tử vong vẫn chưa xác định…”

      Viên Dã hất mạnh tay quản lý Lâm ra. “Để tôi !”

      Quản lý Lâm nhìn Viên Dã chạy ra khỏi khách sạn, nhanh nhẹn vượt qua cửa an toàn, bất giác nước mắt lưng tròng. “Tổng giám đốc… thể … Tổng giám đốc…”

      Viên Dã mình chạy thẳng ra đường cái.

      Tuy vết thương cánh tay vẫn nhói đau, nhưng chẳng là gì so với cơn đau trong tim .

      , thể, thể! thể chết, tuyệt đối thể chết! Tuy rất ngốc nghếch khờ khạo, biết ở đây là nơi sống còn, mà lại ngốc nghếch bảo San San đưa tới đây! Lẽ nào sợ ư? Lẽ nào nghĩ tới an nguy của mình? Mà lại dám ngốc nghếch xông tới… Quá khờ dại! Quá ngốc nghếch! Ngốc tới nỗi chỉ muốn ôm siết , ngốc tới mức chỉ muốn hôn mạnh! Nên, tuyệt đối được chết, tuyệt đối được!

      Viên Dã chạy như điên đường, có người phát ra là người nước ngoài nên định lao tới ra tay, cũng may lúc đó có chiếc xe quân chạy tới, người xe nổ súng dọa cho đám người nhân cháy nhà mà hôi của kia phải bỏ chạy!

      Các binh lính xe hỏi đâu, Viên Dã trả lời họ bằng tiếng là muốn đến sân bay quân dụng xảy ra tai nạn máy bay kia!

      Các binh lính xe vẫy tay gọi lên, vì họ cũng chạy tới đó. Viên Dã lập tức nhảy lên xe, chiếc xe lao vút , nhắm thẳng tới sân bay quân dụng ở ngoại ô.

      Chưa tới sân bay ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

      số phần tử vũ trang bị tiêu diệt, nhưng chiếc máy bay Hongkong bị trượt ra khỏi đường băng bốc cháy nằm cánh đồng bên ngoài sân bay. Thân máy bay bị hỏng nặng, càng máy bay bị gãy đôi, cắm sâu vào thân máy bay! Rất nhiều xe chữa cháy, cảnh sát, quân đều bao vây bên ngoài, bọt trong bình chữa cháy bắn ra, lao vào ngọn lửa lớn ngùn ngụt kia.

      Viên Dã ngồi trong xe nhìn thấy ngọn lửa đó.

      Chưa bao giờ hoảng loạn và sợ hãi đến thế, trong tích tắc, sống lưng như có luồng điện, lao thẳng vào trong đầu!

      gần như run bắn lên, hơi thở gấp gáp, tim như ngừng đập!

      ! thể! thể nào!

      Thiên Thụ chết, chết!

      Chiếc xe dừng lại, binh lính vội vàng chạy đến trường. Các bác sĩ xe lao vào đám cháy, khiêng người máu me đầm đìa ra ngoài.

      Viên Dã nhảy xuống, cơ thịt toàn thân cứng đơ.

      Chưa từng có cảm giác như vậy, chưa có chuyện gì lại khiến Viên Đại Boss đầu đội trời chân đạp đất có cảm giác như vậy! Chiến tranh, hỏa hoạn, tai nạn máy bay, máu chảy, tử vong… Từng cảnh cứ nổ ra như bom trước mắt phải bất lực, phải hoảng loạn, mà là sợ hãi… Sợ trong chớp mắt nghe thấy tin mất !

      thể tin, thể tin, thể tin!

      Thiên Thụ chết, tuyệt đối !

      “Mau đến giúp! Xe cấp cứu!”, có người hét lên.

      Có người vội vã chạy qua .

      blouse trắng dính đầy máu.

      Viên Dã gần như vô thức túm lấy bác sĩ quân y chạy ngang, bấu chặt lấy áo ông ta, hỏi như gầm lên, “Where is she?! Where is she?!”[1]

      [1] ấy đâu? ấy đâu?

      “Who? Who is she?!”[2], ông bác sĩ bị lắc mạnh, “Maybe she dead…”[3]

      [2] Ai? ấy là ai?

      [3] Có khi ấy chết rồi…

      Viên Dã mắt đỏ ngầu, gầm lên như con sư tử mất tất cả. “Where is my wife?”[4]

      [4] Vợ tôi đâu?

      Bác sĩ đáng thương gần như bị người đàn ông nổi điên này bóp chết.

      “Viên… Dã…”

      Bỗng biết từ đâu, vẳng đến giọng nho , yếu ớt, khẽ khàng, như muỗi kêu, nhưng lại ràng với đến thế.

      Viên Dã quay phắt lại.

      Trong lùm cây ven đường băng sân bay.

      bóng người nho ngồi.

      Áo rách nát, da mặt sạm đen, mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt. Tay và chân lộ ra ngoài đều có những vết thương chi chit, máu tươi rịn ra. như thế trông rất xấu xí, dơ bẩn, thảm hại.

      Nhưng chỉ đôi mắt to đen nháy lấp lánh nhìn .

      Giống như tia sáng lóe lên bầu trời, chiếu sáng cả thiên đường.

      Viên Dã nhìn , như cách cả thế kỷ.

      hơi loạng choạng bước lại, túm lấy như mất ý thức.

      “Viên Dã… Em… Cuối cùng tìm ra …”, ngẩng gương mặt đầy vết thương lên, dè dặt nhìn .

      lại nâng mặt lên.

      Hôn mạnh.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 47


      Hôn… đến thiên hoang địa lão, núi non biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, trời đất thay đổi.

      Bầu trời u ám, ánh lửa chớp lóe, bọt chữa cháy bay đầy trời, đám người chạy nháo nhào, tiếng hét tiếng la, những chiếc xe ầm ầm lao tới, tiếng súng tiếng nổ xa xa vẳng đến… Thế giới hỗn loạn ấy trong tích tắc biến thành bối cảnh xa mờ, chỉ còn riêng đôi tình nhân ôm hôn nhau… trong thế giới loạn lạc ấy, cứ phóng to lên vô hạn…

      Môi xoay chuyển môi , hơi thở của bao bọc lấy , mọi thứ của gần như bao vây lấy .

      chỉ run rẩy nấp trong lòng , để mặc cướp đoạt hơi thở của

      Nếu như tích tắc này hóa thành vĩnh hằng, thế cam tâm tình nguyện.

      Tiếng bom nổ, đám đông hỗn loạn, xung đột đẫm máu, đám cháy rừng rực, đều lùi ra xa… Cả thế giới chỉ còn lại , chỉ còn lại nhau… Cho dù lúc này ôm nhau mà chết… cũng chắc chắn là tay nắm tay hạnh phúc, cùng sống trọn kiếp sau…

      Sau nụ hôn, run lẩy bẩy, môi tê dại, cơ thể hơi nóng lên, mang chút e thẹn, cuối cùng cảm thấy tim như ngừng đập, thở nổi!

      “Ôi…”, rên khẽ.

      bỗng buông ra.

      “Em tỉnh rồi.”

      Ưm… Ưm…?

      Thiên Thụ chớp mắt, bỗng cảm thấy mọi thứ mờ nhòe, còn là sân bay quân dụng cháy nữa, mà ngược lại là trong ngôi nhà gỗ chật hẹp và mộc mạc?

      “Em… Chúng ta… Sao… Đây là đâu?”, chớp hàng mi dài, thắc mắc nhìn Viên Dã.

      Viên Dã cau mày. “Em bị ngất.”

      Khi trải qua chuyến bay gian nan, hỏa hoạn ở trung, sợ hãi và mệt mỏi, chỉ lao vào lòng đuối đến độ ngất xỉu. Cũng lúc đó quản lý Lâm và mấy người khác cũng chạy tới sân bay, máy bay có thể bay đến đảo an toàn hơn, Viên Dã bế lên, rồi cùng họ bay đến hòn đảo quá xa này, còn nhận được sắp xếp của chính phủ bản địa, ở lại căn nhà gỗ ven biển mà bình thường vẫn chuẩn bị sẵn cho du khách. Chính quyền địa phương nhận lời xếp chuyến bay cho những người nước ngoài như họ được trở về đất nước.

      “Em… ngất ư?”, Thiên Thụ chớp chớp mắt, chẳng trách lúc nãy trong mơ cứ nhớ lại lúc nhìn thấy , gần như đờ đẫn bước tới, nâng mặt lên, rồi hôn thắm thiết.

      Nụ hôn đó, rất mềm mại, rất thâm tình, rất ngọt ngào, khiến nỡ rời xa…

      ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi của .

      thấy ánh mắt nhưng chỉ khẽ câu, “Chúng ta giờ rất an toàn.”

      “Ồ… Ồ”, Thiên thụ cảm thấy như bị túm được, vội vàng nhìn nơi khác.

      khí như lại quay về như lúc họ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng của , tâm trạng bối rối của , nụ hôn cuồng nhiệt lúc đó, tình cảm sâu đậm lúc đó, cứ như… giấc mơ. giấc mơ chỉ xuất trong phim điện ảnh… Sao lại ngất xỉu nhỉ, vẫn muốn nghe xem lúc đó những gì…

      Viên Dã cầm lấy hộp thuốc để bên giường, ngồi xuống cạnh .

      Gương mặt vẫn đẹp trai, lạnh lùng ấy, lấy ra bông băng thuốc đỏ với dáng vẻ cực ngầu, bắt đầu giúp lau rửa những vết thương chi chít người.

      Thuốc chạm vào vết thương đông máu, cảm giác nhói đau.

      Thiên Thụ rụt lại. “Đau…”

      “Sợ đau còn dám tới đây?”, ngẩng lên, nhưng lại lấy bông gòn chấm mạnh vào vết thương của .

      đau tới hít hà. “Em… Em lo cho …”

      Bông gòn chà vết thương của hơi khựng lại. Lấy thuốc bột ra, rắc lên vết thương.

      “A… Đừng…” Thiên Thụ hít hơi.

      “Bây giờ biết đừng rồi hả?”, cúi xuống nhướng mày.

      nhìn gương mặt đẹp trai của , hàng lông mày đậm nhướng cao, tủi thân muốn khóc. bay ngàn dặm tới đây, từ Hongkong chuyển máy bay, nhờ người khác giúp đỡ, trải qua chuyến bay kinh hoàng, tận mắt thấy bom nổ ngay bên cạnh, suýt nữa rơi vào ngọn lửa ngùn ngụt, chỉ để gặp sớm chút, sớm chút nhìn thấy bình an, sớm chút với câu đó…

      Nhưng xem ra khổ sở như vậy mà có tác dụng gì.

      vẫn còn giận, giận những gì làm trước kia, vẫn muốn ly hôn với , phải sao? bỗng thấy rất buồn, rất đau lòng, nước mắt bắt đầu dâng lên, rồi rơi tí tách xuống.

      “Em biết, em biết vẫn còn giận em… giận em hôm đó ‘ly hôn’ với , là em đúng, em nên nông nổi như vậy, nên thèm nghe giải thích, hôm đó nên cho Thiên Ân cơm hộp mà mẹ làm cho … Tuy ta rất đáng thương, tuy ta rất khiến người ta thương cảm, nhưng em… em nên giải thích gì cả, đều là lỗi của em… Em biết còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta nữa, nhưng Viên Dã à, em đến đây chỉ để với câu… Em xin lỗi.”

      Nước mắt của rơi xuống mu bàn tay .

      Giọt nước mắt ướt đẫm, trong veo ấy long lanh như giọt sương ban mai, từ mu bàn tay từ từ lăn xuống.

      Gương mặt lạnh lùng của hơi cứng đờ, ba mươi giây sau cũng có động tác gì.

      Thiên Thụ cũng dám , cũng dám thở mà nhìn , mong chờ có cử động gì đó, cho dù là rất , mỉm cười chẳng hạn… cũng được.

      Nhưng , có gì cả.

      còn đột ngột đứng lên, khi kích động ngỡ định gì, lại thấy cầm miếng băng cá nhân, đập mạnh lên vết thương của .

      “Á…”, Thiên Thụ đau quá hét toáng.

      lạnh lùng nhướng mày. “Sợ đau đừng đến!”

      Viên Dạ quay phắt , như thể thấy nước mắt của .

      Lúc này, Thiên Thụ đau lòng.

      Nhìn bóng dáng lạnh lùng quay , cảm thấy giữa họ xong rồi. Cho dù bay qua ngàn vạn dặm tới đây, cho dù trải qua bao khổ sở và hành hạ, cho dù gặp nhau có xúc động đến mấy, cũng quay đầu lại nữa…

      Nước mắt trào ra.

      “Viên Dã!”, cắn môi gọi , “Em biết chịu tha thứ cho em, vì trước kia trong lòng em cứ nhớ tới Thiên Ân! Nhưng… Nhưng em với rồi, em từ ba năm trước xuyên tới, em hoàn toàn biết trong ba năm nay xảy ra chuyện gì, em lấy như thế nào, rồi sinh con ra sao… Em biết, em nhớ… Trí nhớ của em chỉ dừng lại ở hôm Thiên Ân cầu hôn kia… phải biết là hôm đó đối với em là đau khổ thế nào, thương tâm thế nào…

      Em ấy bảy năm, trọn bảy năm… Chúng em từ là hàng xóm, gần như là thanh mai trúc mã, ấy luôn biết em thích ấy, cũng chính vì thế ấy càng quan tâm em… ấy cảm thấy em luôn ở phía sau, cho dù ấy có bao nhiêu bạn , đương bao lần, nàng ngốc nghếch này luôn chờ đợi, dõi theo… ấy đau lòng có em an ủi, lúc ấy vui em ở cạnh… Dằn vặt bao lần như vậy, tim em đau đến tê dại, đau đến mức còn cái tôi nữa… Đến khi nhìn thấy ấy cầu hôn kia… Em biết mọi thứ kết thúc. Thế giới của em hoàn toàn sụp đổ… Em rất buồn… Còn nhớ năm bảy tuổi ăn Tết, ấy luôn , em dâu tương lai của ấy, nhưng bây giờ… mọi thứ kết thúc… Em buồn lắm… Em bao giờ có thể gả cho ấy…

      Nên xin hãy tha thứ cho em, em cố ý phớt lờ , cố ý gọi tên ấy… Em chỉ thể nhổ bỏ cái gai trong tim, phản bội của ấy, xa cách của ấy. Đến hôm đó, em gặp ấy ở ngoài Vân Thượng, ấy khóc lóc với em, vì người ấy cũng phản bội… Em nghĩ, đó là báo ứng. Đó chính là mối tình đầu của em, kết cục cuối cùng.

      Em quên hẳn ấy, vì chúng em mãi mãi có kết thúc nào hết. Bắt đầu từ phản bội của ấy, kết thúc từ việc ấy bị phản bội. Đó là vòng luân hồi, thể nào quay lại được nữa.

      Còn về Tiểu Mạc… Cậu ấy là người rất hiền lành, hơn nữa Đan Lâm cậu ấy thích em, đó là chuyện thể! Tiểu Mạc nghe thấy em , cậu ấy là người khiếm thính, có biết ? Em và cậu ấy rất trong sáng, tuy cậu ấy thường ở cạnh em khi buồn, nhưng em chỉ xem cậu ấy là người em trai trong sáng đáng , tuyệt đối có suy nghĩ gì khác…

      Nhưng… Nhưng em biết tha thứ cho em, còn cử Đan Lâm đến theo dõi em… muốn ly hôn… có phải ? Được… chúng ta ly hôn…em có thể càng xa càng tốt, đến nơi còn nhìn thấy, từ nay về sau, sống hay chết…”

      bỗng quay lại.

      Rồi cắn lên môi .

      Nước mắt đọng rèm mi, bị dọa cho dám chớp mắt.

      Chuyện gì thế này?

      Viên Dã cắn môi , thầm. “ với em rồi, được từ đó.”

      Từ đó? Từ nào? Chẳng lẽ là…

      “Chết?!”

      cắn mạnh môi , dùng răng nhấm nháp. “Em còn dám à!”

      A… Thiên Thụ muốn rên rỉ cũng nổi, nhớ lại cảnh trong nhà bếp trước kia, chỉ tưởng đùa, hóa ra làm !

      … Đừng…”, Thiên Thụ bị cắn lại kìm được mà rên rỉ.

      Hàng lông mày của Viên Dã cuối cùng giãn ra, hơi nhướng lên cao.

      Buông môi ra, Thiên Thụ sửng sốt, mắt vẫn còn ướt, nhìn nụ cười của .

      Hình như… bỗng có cảm giác bị đùa giỡn?

      … Chẳng lẽ giận em ư?”

      Viên Dã nhướng mày. “ vớ vẩn như thế?”

      “Nhưng để lại đơn ly hôn, rồi chạy tới Bali?”, Thiên Thụ mở to mắt.

      “Đơn ly hôn là để chọc tức nàng mọn nào đó, đến Bali là vì công chuyện rất quan trọng”, thong thả .

      “Chọc tức… Á, lẽ nào, cố ý? Lúc nãy cũng là cố ý? hề giận em, đúng ?”, Thiên Thụ mới chậm chạp nhận ra, hét lên, nhìn người đàn ông cười rất đẹp kia.

      Viên Dã mày mắt cong cong. “Chẳng lẽ lần nào cũng chỉ có em biết chọc tức ?”

      A a a! Người này hư hỏng mất rồi!

      Dám chạy tới đây, để lại đơn ly hôn làm khóc cạn nước mắt, mà chỉ là vì muốn chọc tức ?! Còn làm vẻ mặt lạnh lẽo cảm xúc, nhìn gian khổ chạy tới đây, mà cũng chỉ chọc tức ?

      A a a, quá đáng!

      Thiên Thụ nhảy nhổm lên giường, giơ móng vuốt về phía . “A, hư quá rồi Viên Dã! dám bắt nạt em! Người ta lúc nãy còn sợ đến phát khóc!”

      “Em khóc xấu !”, lại còn chọc tức .

      Thiên Thụ nhào về phía . “ còn dám hả?”

      Đầu móng tay vừa chạm tới cánh tay , Viên Dã rụt phắt lại.

      Thiên Thụ nhận ra áo sơ mi có dấu máu đo đỏ, hét lên bàng hoàng, “ cũng bị thương ư?”

      ấn chặt vết thương. “ sao, vết thương thôi.”

      “Cho em xem nào!”, lập tức bay đến, kéo tay ra.

      Vết thương băng lại mà vẫn còn dấu máu tím bầm khiến Thiên Thụ nước mắt rưng rưng. nhìn thấy ở mọi dáng vẻ, lạnh lẽo, đẹp trai, kiêu ngạo, tự phụ, thương con , nhưng chưa bao giờ thấy như vậy… Vết thương của , máu của , vết thương rất dài khiến xót xa…

      Chỉ bị thương chút xíu mà đau đến khóc lóc ầm ỉ, thế sao? Dài như thế, sâu như thế, máu ra nhiều như thế… Chắc phải đau lắm, khó chịu lắm, lại còn tỉ mỉ giúp chữa vết thương.

      “Viên Dã, là đồ ngốc, bị thương sao còn giúp em? Sao em biết, ngốc quá… là ngốc…”, nước mắt sắp rơi ra.

      Viên Dã nhìn cúi đầu, nâng cánh tay bị thương của lên, rèm mi dài như cánh bướm khẽ lay động, những giọt nước mắt lăn ra như những giọt nước trong veo, kìm được đưa tay kia lên vuốt tóc , ấn chặt vào lòng mình.

      “Em mới là đồ ngốc! Còn nghĩ bậy là cử Đan Lâm đến giám sát em? Em ở ngay cạnh , có cần giám sát ? Ngốc… đúng là siêu ngốc! Nhưng… vì sao lại ngốc này nhỉ…”
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 48


      từ “”, bị đụng máy bay đến mức đầu váng mắt hoa chứ? bị những khó khăn kia hành hạ đến mức choáng váng đó chứ? Người đàn ông mãi mãi lạnh lùng như núi băng kia, lại từ “” với ?!

      Thiên Thụ chớp chớp đôi mắt to, mở lớn mắt gần như thể tin, nhìn người đàn ông trước mặt.

      vừa gì? Em… hình như em nghe nhầm… Có phải sau khi đụng máy bay có ảo giác ? Sao em lại nghĩ tới chuyện đó… Em giống Tiểu Mạc đâu…”, kéo tai mình, vặn trái vặn phải, muốn chắc chắn mình có suy nghĩ lung tung hay .

      Viên Dã bỗng cúi xuống, giữ lấy bàn tay tự véo tai của .

      “Em nghe nhầm.”

      A… Hả?!

      Thiên Thụ chớp mắt.

      Ngón tay lại nâng cầm lên, nhàng nâng gương mặt để nhìn vào mắt .

      em, Hạ Thiên Thụ.”

      Môi in lên môi .

      Trong tích tắc, như có luồng điện xuyên qua đầu. Chạy dọc sống lưng , theo môi , nóng bỏng lan tỏa đến từng bộ phận cơ thể.

      Trời ơi, lần này nghe nhầm chứ? nghĩ lung tung chứ? câu ấy sao? Câu được những người nhau xưng tụng là “câu ba chữ” thần thánh! Đánh chết cũng nghĩ tới, hóa ra có ngày Boss Viên lạnh lẽo cũng biết câu dịu dàng như vậy, Viên Dã lạnh lùng cũng biết tỏ tình như vậy! Cảm giác đó quá thần kỳ, quá kỳ diệu, quá tuyệt vời!

      Cơ thể bẫng bay lên trời, ngay cả nụ hôn của đều trở nên dịu dàng, ẩm ướt, nhàng!

      Thiên Thụ ngờ nghệch còn chớp mắt, rèm mi dài sắp cọ vào chóp mũi .

      “Ưm… Cái đó…”, hơi rời môi ra, “Viên Dã… có thể… có thể lại lần nữa …”

      ngẩn người.

      Đôi môi mỏng nhướng lên thành đường cong, đưa tay che đôi mắt to lấp lánh của lại, nửa cười nửa thốt ra hai chữ, “Đừng phá.”

      “Em phá, em muốn nghe… Viên Dã… nữa lần nữa thôi…”, năn nỉ như đứa trẻ, tay chụp lấy tay , muốn mắt mình lộ ra.

      Nhưng lại che nửa mặt , rồi lại áp môi lên môi .

      Lần này, càng quấn quýt, càng nóng bỏng.

      Mềm mại, nhàng, dịu dàng, quấn quýt… coi như là con búp bê kiều nhất, nụ hôn dịu dàng ấy rơi trán , chóp mũi, khóe môi, hàng mi… Nước mắt vẫn ẩm ướt, nhưng khi chạm vào môi lại trở thành những giọt nước nóng bỏng… Lần này giọt nước ấy rơi vào giữa môi và môi , lại có chút vị ngọt…

      Hóa ra nếu nhau, cho dù là nước mắt, cũng ngọt ngào sao?

      Thiên Thụ còn thời gian suy nghĩ đến vấn đề cao siêu đó, chỉ thấy dịu dàng hôn , ngay cả hơi thở cũng sắp ngừng lại. Lần này rất nhàng, lòng bàn tay giữ sau gáy , rất tỉ mỉ, hôn khắp mặt

      Đầu lưỡi vẽ theo cánh môi , mềm mại trơn trượt chạm qua răng .

      Cảm giác như bị điện giật lại trở lại, toàn thân máu dồn ngược lên, chỉ dừng lại ở chỗ được hôn.

      “Ôi…”, thở được, rên rỉ.

      lập tức giữ chặt gáy , lưỡi luồn vào miệng .

      Trong phút chốc, hai người như dính chặt vào nhau, cảm giác kỳ diệu ấy khiến run rẩy. chịu nổi áp lực từ , cơ thể vô thức ngả ra sau, đỡ lấy , hai người cứ thế trượt xuống chiếc giường đôi rộng lắm.

      Nụ hôn, vấn vít.

      chiếc giường kiểu Đông Nam Á, chăn lụa mềm mại mát mẻ, bị đè xuống, chỉ thấy làn da tiếp xúc với drap giường mát lạnh, vết thương người hơi nhói, nhưng lại có cảm giác khác lạ khó tả.

      “Ưm… Viên… Viên Dã…”, rên rỉ.

      Nụ hôn của từ môi trượt xuống hõm cổ.

      tỉ mỉ hôn , như tạo nên búp bê sứ thượng hạng, rất nhàng nhưng lại rất thích thú, dè dặt chạm vào, chỉ sợ bất cẩn đánh vỡ .

      Đôi môi mềm mại chạm đến vùng da nhạy cảm nhất sau tai , nhàng liếm tai , nóng nực toàn thân, lập tức há miệng cắn lấy cắn hư hỏng!

      “Á!”, run lẩy bẩy, cảm giác và kích thích đó đủ để khiến mọi phụ nữ tan thành nước.

      rất hài lòng trước phản ứng của , dùng răng nhàng chà xát tai , thỉnh thoảng còn thở ra hơi, khiến mềm nhũn người, đầu óc trống rỗng.

      cắn, gặm, hôn, mút vùng cổ trắng nõn như ngọc của , ngón tay nhàng trượt từ từ vào, dần dà… chạm đến phần eo thon của .

      bận đối phó với tấn công phần tai của , ngờ ngón tay lại luồn vào trong. Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da , lập tức rúm ró, kêu lên, “Ui da!”

      giữ tay , cơ thể hơi nghiêng tới đè xuống, “Đừng sợ, Thiên Thụ, là .”

      Câu đó bỗng khiến trái tim như biến thành hoa.

      Rất dịu dàng, rất ân cần, người đàn ông quá đỗi tâm lý này… lại sợ e ngại tiếp xúc đó… … thực ra sợ, dù gì lần trước ở khách sạn bảy sao họ suýt nữa chỉ là chưa tự nhiên lắm, còn cảm thấy e thẹn, còn đỏ mặt…

      “Em em em… em sợ…”, Thiên Thụ xấu hổ tới mức suýt cắn lưỡi mình, “Chỉ là chỉ là chỉ là… tay lạnh quá.”

      nghe , hàng lông mày cong cong, nở nụ cười rất đẹp, lần đầu với vẻ trẻ con, “Thế hả? Tay lạnh quá à? Vậy… em giúp sưởi ấm .”

      Ngón tay lại luồn vào, lần này tiếp xúc với phần eo mềm mại ấm áp của .

      “A… Ưm…A…”, Thiên Thụ co rúm.

      Ngón tay quá lạnh, lạnh hơn da khi mới ngủ dậy tới mấy độ, nhưng chính vì cách biệt như vậy lại khiến càng cảm nhận hơn di chuyển của ngón tay … Từ phần eo, đến đường cong tuyệt mỹ, rồi đến phần bụng ấm áp, sau đó bàn tay như gõ phím đàn, len lén, lặng lẽ, tiến đến gần trái tim

      “Ôi … Viên Dã… … cần… đừng…”, Thiên Thụ run rẩy.

      Viên Dã trở mình, lần đầu hoàn toàn đè xuống dưới, trọng lượng của khiến giường hơi lún xuống, cũng khiến Thiên Thụ lần đầu cảm nhận được sức mạnh đến từ đàn ông.

      cúi xuống, hôn .

      Ngón tay trong chăn cũng nhích lên , chạm vào .

      giật nảy người.

      Áo ngoài sớm rơi ra trong lúc ngủ, nhanh chóng trượt lên , căn bản gặp bất kỳ trở ngại nào.

      Gương mặt trong phút chốc đỏ lựng.

      cúi xuống nhìn gương mặt đỏ hồng như trái táo ấy, càng thấy ngây thơ đến mức đáng . Nụ hôn đốt cháy gò má , lại lần nữa cắn lấy vành tai nhạy cảm của .

      Thiên Thụ run lẩy bẩy, ngón tay hơi thô ráp của lại đùa cợt , và răng cắn lấy , đúng là hai hành hạ cùng lúc, khiến lo bên này lại bỏ lỡ bên kia, mà hai luồng điện ở hai nơi lao về phía , chạm vào nhau trong lồng ngực, lóe lên những tia rực rỡ.

      “Viên Dã… Viên Dã… Viên Dã…”, đầu trống rỗng, rên rỉ, duy nhất nhớ được là tên của .

      thở hổn hển bên tai , ngón tay truyền đến hơi ấm khiến bản năng đàn ông trong trỗi dậy. Chỉ là muốn quá nhanh, muốn làm sợ… muốn cho hồi ức dịu dàng nhất, đẹp đẽ nhất, ngọt ngào nhất…

      kìm nén bản thân, lồng ngực phập phồng. “Gọi là Dã… Tiểu Dã… Thiên Thụ… Tiểu Thụ…”

      quá mềm mại! Như vũng nước, lại giống ngọn lửa… Sao có thể nóng bỏng đến thế, lại mềm mượt dịu dàng đến thế… Giống như miếng đậu phụ vừa ra lò, vừa trắng vừa mềm lại căng mịn, dịu dàng ngọt ngào đến mức chỉ muốn cắn nuốt xuống… Tại sao trước kia còn muốn buông ra… này… Sao có thể buông ra… dịu dàng của có thể làm tan chảy mọi thứ trong , làm sao lại ngốc đến thế, muốn buông tay chứ…

      “A… A…” Thiên Thụ rên rỉ, ngón tay như châm lên những ngọn lửa cơ thể , sao lại nóng như vậy, sao lại khó chịu như vậy. Chỉ có chạm vào ngón tay của mới cảm thấy mát mẻ hơn, mới cảm thấy dễ chịu hơn.

      Nhưng … xấu hổ quá… xấu hổ quá…

      lại thích ve vuốt đến vậy… Khi ngón tay hơi buông lỏng, nhận ra bản thân lại chủ động ưỡn ngực lên, chỉ khao khát đừng rời ra nhanh như vậy…

      Viên Dã đương nhiên cũng cảm nhận được thay đổi của , chủ động đó khiến vui mừng. thậm chí cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhoi nhói, còn kiềm chế nữa, đưa tay kéo áo ngoài sắp rơi ra của .

      Thiên Thụ thấy mặt như sắp bốc cháy tới nơi.

      Nhưng lại kìm được mà thuận theo ngón tay của , để cởi áo của ra. gần như bán khỏa thân nằm trong tấm chăn lụa, cảm giác mát mẻ của làn da trần chạm vào tấm chăn khiến người ta run rẩy.

      Viên Dã trở mình đè lên , hai tay nắm chặt lấy hai tay .

      hôn lên má , lên môi , trán , rồi tới hàng mi dài.

      “Thiên Thụ… có thể… biến em thành của ?”

      thầm, dịu dàng, rất dịu dàng, nhưng đầy gợi cảm, hỏi như vậy.

      Thiên Thụ vùi đầu vào chăn, toàn thân sắp bốc cháy. Chưa từng biết đàn ông trước khi đàn ông làm đó lại hỏi phụ nữ như vậy… Nhưng vẻ mặt khi hỏi sao lại đẹp như thế, sao lại dịu dàng như thế, sao lại khiến e thẹn mà gật đầu… A a, trở nên hư hỏng rồi, lại khao khát bản thân có thể … trở thành của

      “Thiên Thụ…”, nắm chặt đôi tay .

      Cuối cùng như con đà điểu, khẽ khàng gật đầu trong chăn.

      Cuối cùng như được giải thoát, hôn lên trán thương, trìu mến.

      Toàn thân Thiên Thụ bỏng rát, màu đỏ hồng gương mặt lan xuống xương quai xanh…

      nắm chặt góc chăn, ngay cả sức nhìn lén cũng có.

      Chỉ thấy bên cạnh mình lún xuống, cơ thể như ngọn lửa, đốt cháy làn da .
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :