1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Chứng ảo tưởng hạnh phúc (6.2)

      Edit: Zinny


      Ta nhìn chằm chằm trang phục chơi golf màu trắng của Diệp Tỳ, ừm, quả nhiên nổi bật bằng Thần Tư. Ta thỏa mãn cười đê tiện, xoay người bước .

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thanh Diệp Tỳ, ở phía sau vang lên vội vã.

      Nghi thức khai mạc kết thúc, giờ phải tìm Thần Tư, bắt kịp lịch trình.

      Tay ta bỗng nhiên bị kéo lại, “Hạ Tiểu Hoa.”

      Ta thể ngừng bước, “Ồ, Diệp Tỳ! Tình cờ quá nhỉ!”

      Diệp Tỳ cau mày đáp: “ phải tình cờ.”

      Ta gật đầu, “ bận, tôi cũng bận, vậy quấy rầy.”

      Ta rụt đầu toan , cánh tay lại bị túm chặt lấy.

      Ta nổi giận, liều mạng giãy ra, “Diệp Tỳ, buông tay!”

      Truyền thông bám riết điên cuồng như vậy, ly hôn xong, liều mạng trốn, chỉ sợ lại có bất kỳ quan hệ nào, dây dưa . Ta bên này hao hết tâm tư sống đời dật kín đáo, Diệp tam công tử bên kia dốc lòng tận tụy diễn xướng cho truyền thông xem. Thậm chí còn diễn đến tận cửa toilet nữ. Ta càng ra sức giãy giụa, túm càng thêm chặt.

      “Diệp Tỳ, hai ta ly hôn, gia sản cũng phân chia sạch , phí chia tay tôi còn chưa lấy của đồng!”

      “Hạ Tiểu Hoa, em cứ như vậy muốn gặp ?” Diệp Tỳ thẹn quá hóa giận .

      “Thừa lời!” Ta đảo mắt khinh bỉ, “ thử bị người khác lấy hết túi xách, đoạt mất trợ lý, còn chiếm hết tài sản, có muốn gặp ?”

      “Ai bảo em đòi ly hôn!” Diệp Tỳ dùng sức kéo, ta ngã nhào vào trong lòng , cẩn thận in lên ngực dấu son môi.

      Dấu son đỏ chót trang phục chơi golf trắng trở nên chói mắt dị thường.

      Ta dùng nước miếng liếm ướt ngón tay, hai lời toan lau, lại bị Diệp Tỳ đẩy ra.

      “Hạ Tiểu Hoa, em đừng làm trò ghê tởm!”

      “Ừm.” Nếu Diệp tam công tử ngại ghê tởm, ta phủi phủi mông, “Thần Tư còn chờ tôi, tạm biệt.”

      “Em cho rằng khảm tơ vàng vào trang phục người ta, là người ta có thể hợp với phẩm vị của em sao?”

      Dù ta thất hôn, cũng đến lượt chồng cũ sỉ nhục phẩm vị chuyên nghiệp của ta!

      [Diệp Tỳ dùng từ 品味 pǐnwèi (phẩm vị) chỉ gu thưởng thức, gu thẩm mỹ, Hạ Tiểu Hoa lại hiểu nhầm thành 品位 pǐnwèi (phẩm vị) chỉ đẳng cấp, chất lượng]

      Ta thẹn quá thành giận.

      “Thần Tư người ta thích mặc viền vàng có làm sao? Tôi thấy viền vàng đặc biệt cao cấp đặc biệt mê người, mắc mớ gì tới ?” Ta quay lại rống lên với Diệp Tỳ.

      Khốn nạn! Đồ khốn nạn rình trước cửa toilet nữ tìm vợ cũ cãi nhau!

      Diệp Tỳ đột nhiên im lặng, thế mà hề hé răng.

      Ta trừng mắt nhìn Diệp Tỳ, thiếu chút nữa nước mắt chảy ròng.

      “Hạ Tiểu Hoa, em có mắt nhìn.” Diệp Tỳ nghiêng mặt nhìn ra ngoài.

      mới có mắt nhìn!” Ta lớn tiếng gào lên, gào xong, càng cảm thấy thêm uất ức nghẹn ngào.

      Diệp Tỳ có mắt, mới từng cưới Hạ Tiểu Hoa.

      Hạ Tiểu Hoa, còn có mắt hơn, biết người ta ghét bỏ, nên gả. Cuối cùng, ngay cả cái gọi là “nhà”, cũng còn có.

      Ta tức tối liếc dấu son ngực Diệp Tỳ, càng cảm thấy thêm khó chịu. Diệp Tỳ nương theo ánh mắt của ta, thoáng liếc qua, gì, lại dõi mắt nhìn ta chằm chằm.

      “Diệp Tỳ, cứ coi như tôi mặt dày mày dạn đòi gả cho , những gì tôi nợ , đều trả lại cho . còn muốn thế nào!” Tiền, phòng làm việc, Khả Nhạc, và cả hôn nhân.

      Từng thứ , đều trả đủ. Cớ gì còn cố ý nghênh ngang chạy tới trong hoàn cảnh thế này, làm ta khổ sở. thể ở lại đây thêm nữa! Cho tới bây giờ, Hạ Tiểu Hoa chỉ xem đám phóng viên giải trí như trò tiêu khiển, lần đầu tiên, bỗng cảm thấy phóng viên giải trí bám theo Diệp Tỳ đáng sợ. Ngay cả Diệp Tỳ, cũng thế. ràng từng mê người như vậy, giờ đây, cũng chỉ sợ trốn còn kịp. Ta giậm chân toan , lại bị túm lấy.

      “Hạ Tiểu Hoa…” Diệp Tỳ chăm chú nhìn ta, rất , “Hôm nay, là sinh nhật .”

      “Ồ, chúc sinh nhật vui vẻ.” Ta , rốt cuộc giãy ra khỏi tay Diệp Tỳ, bước từng bước , quay đầu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, chỉ thế thôi sao?” Giọng phía sau, vẫn như cũ, lại có vẻ mỏi mệt xỏ xuyên màng tai.

      Ta bước nhanh hơn. nên quay đầu, Hạ Tiểu Hoa, được quay đầu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, bánh gato của đâu?” Diệp Tỳ cất cao giọng.

      ràng hẳn là nên nhanh hơn, lại làm cho ta ngừng bước.

      “……”

      “Hạ Tiểu Hoa, em quên rồi sao?”

      Bánh gato hạt dẻ nho , do chính tay đầu bếp Pháp sáu sao của nhà hàng Hào Đình làm ra. Mỗi năm, đều phải đặt mua từ sớm, dùng sô la vụn rắc thành hình đóa hoa, nhờ nữ thư ký đặt trong phòng làm việc từ sáng sớm, cùng tách cà phê đen.

      Ta nở nụ cười. Diệp Tỳ, đặt ở đó ba năm, sao em có thể dễ dàng quên như vậy.

      “Đầu bếp Pháp của Hào Đình am hiểu nhất về bánh hạt dẻ. Diệp Tỳ, nhớ phải bảo thư ký đặt trước ba ngày. Thằng cha đó rất ngạo mạn, dù là con trời cũng phải xếp hàng.” Ta .

      xong, bầu khí rơi vào im lặng.

      Sau lúc lâu, mới nghe thấy thanh Diệp Tỳ.

      “Hạ Tiểu Hoa, em… ngay cả bánh gato cũng muốn tặng nữa sao?” Diệp Tỳ rất chậm, chậm đến mức còn giống Diệp Tỳ.

      Ta rốt cuộc quay đầu, mở to mắt nhìn Diệp Tỳ.

      Diệp tam công tử hào hoa phong nhã, cho dù có nhắm mắt lại, ta cũng có thể dễ dàng phác họa vẻ mặt .

      Hẳn là, kiên nhẫn. Cũng phải.

      Diệp Tỳ chau hàng mày xinh đẹp, mím môi, vẻ mặt phức tạp ta nhìn hiểu.

      “Diệp Tỳ, chúng ta ký tên ly hôn.” Rất nhiều việc, trước kia làm rất tự nhiên, bây giờ, cũng trở nên dư thừa.

      “Chỉ là cái bánh gato mà thôi.” Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, nét mặt càng thêm phức tạp.

      Ta tiếp tục thản nhiên cười.

      “Diệp Tỳ, bánh gato, ăn ba năm, chỉ có điều, đến giờ vẫn thể nhớ đó là sản phẩm của Hào Đình.”

      Ta phất phất tay, “Diệp Tỳ, cho tới bây giờ phải tôi quên, mà là vẫn nhớ được!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ lần nữa bắt được ta.

      “Diệp Tỳ, hôm nay là sinh nhật , tôi chúc sinh nhật vui vẻ. Nhưng sinh nhật của tôi sao? Diệp Tỳ, tôi chưa từng đòi mua bánh gato, bởi vì, nhớ được.”

      Bàn tay bắt lấy ta chợt siết chặt.

      “Diệp Tỳ, chúng ta trải qua ba lần kỷ niệm kết hôn, tặng tôi cái gì, có nhớ ?”

      Mỗi năm, trước tháng, trợ lý đặc biệt đều hỏi, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngày kỷ niệm năm nay muốn lễ vật gì.”

      Năm đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ đâu? Tôi muốn Diệp Tỳ.”

      Năm thứ hai, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ tặng cái gì cũng được.”

      Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa : “Tùy tiện . Giúp tôi cảm ơn Diệp Tỳ.”

      ràng Diệp tiên sinh hỏi, chỉ là, Diệp tiên sinh thể nhớ, hay là, căn bản biết, mà thôi.

      Tay ta bị siết chặt hơn. Ta vẫn cười màng quan tâm.

      “Diệp Tỳ, nhớ được.” Vươn tay, ta phủ lên mu bàn tay siết chặt của Diệp Tỳ.

      “Buông tay , Diệp Tỳ.” Ta nắm chặt tay Diệp Tỳ, từng ngón từng ngón, gỡ ra khỏi tay ta.

      Diệp Tỳ để mặc ta nắm lấy tay , chỉ là nét mặt vẫn phức tạp như cũ.

      “Hạ Tiểu Hoa, em thậm chí còn văng tục.”

      ……

      Di động trong túi chợt liều mạng rung. Ta rút Hello Kitty màu hồng nhạt, còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia vang lên giọng oang oang, “Hạ Tiểu Hoa, có việc gì đợi ở trong xe mà lần mò đâu hả! Cho 3 phút lên xe từ cửa sau! tự tìm cách mà về!”

      Quá độc ác!

      Ta lập tức trơ mặt dày ra : “Ông chủ, tôi sai rồi! Tôi nên tiểu mà báo cáo.”

      “Hạ Tiểu Hoa, được lấy cớ! Trừ tiền lương!”

      “Ông chủ, ngài ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh…”

      Ngón tay thon dài trắng nõn, vươn đến trước mặt ta, phủ lên Hello Kitty hồng của ta, mông ngựa còn chưa kịp vỗ xong, tín hiệu bị cắt đứt.

      [vỗ mông ngựa: nịnh nọt]

      “Hạ Tiểu Hoa, im miệng.” Vẻ mặt Diệp Tỳ biểu lộ cảm xúc, giọng vẫn nhàng, nhưng lại nghiêm túc đến dọa người.

      Dáng vẻ kia, ta từng thấy.

      Tựa như ba năm trước đây, tận mắt thấy Khả Nhạc báo tin mừng, với ta: “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, sớm biết Khả Nhạc thích Lưu Lãng, có phải ?”

      Tựa như khi tiễn Khả Nhạc ở sân bay, với ta: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng, được toại nguyện.”

      Ta dùng sức nắm chặt điện thoại di động, cảm giác chua xót trong lòng, từ rất lâu trước kia nhạt nhòa đến nỗi tưởng rằng còn để ý, bất chợt trở nên ràng, xộc thẳng lên khoang mũi, thể nào khống chế. Đột nhiên nín thinh, biết nên phản ứng thế nào.

      “Hạ Tiểu Hoa, được như thế với người khác.” Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.

      Cảm giác chua xót, bắt đầu lan rộng khắp toàn thân.

      “Diệp Tỳ, nào, lại đây cho em hôn cái. ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh, hôm nay kiểu gì em cũng phải động phòng hoa chúc với mới được.”

      “Diệp Tỳ, Diệp Tỳ, Diệp Tỳ! Diệp Tỳ ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh, mau, mau, nhắm mắt lại, cho em thịt cá lần, lần thôi mà!”

      Những lời như thế, Hạ Tiểu Hoa với Diệp Tỳ biết bao lần, nhiều tới mức sao nhớ hết. Chỉ là, ngờ, ngày, đối mặt với Diệp Tỳ, lại thể ra những lời ấy nữa. Diệp Tỳ, xưa nay chưa từng nhớ nổi Hạ Tiểu Hoa, ngờ lại nhớ , khi mà Hạ Tiểu Hoa thể điềm nhiên đối mặt Diệp Tỳ, ra những lời như vậy nữa.

      “Hạ Tiểu Hoa, trả lời .” Diệp Tỳ .

      Ta mấp máy môi, nhưng phát ra thanh nào.

      “Hạ Tiểu Hoa, được như thế. được tùy tùy tiện tiện thích người khác…” ràng đứng dưới nắng hồi lâu, sắc mặt Diệp Tỳ vẫn rất trắng.

      “Hạ Tiểu Hoa, tự nhiên tắt rụp điện thoại, tôi còn tưởng, bị rớt xuống bồn cầu leo lên được.” Thanh Thần Tư, từ rất xa, cũng vang tới đây.

      Trong góc đại sảnh rất ít người, có vài nhân viên nhặt bóng, nghe thấy tiếng Thần Tư, đều chen lấn lao tới, “Thần Tư, ký tên cho em !”

      “Thần Tư, có thể chụp kiểu được ?”

      Thần Tư quả nhiên là tên tuổi lớn, thèm để ý hình tượng, đẩy mấy nhân viên nhặt bóng ra, hằm hằm xông tới cửa toilet.

      Ta luống cuống tay chân, nhét di dộng vào trong túi, “Hết, hết, hết pin.”

      Ta chột dạ cúi đầu, lại nhịn được liếc thấy Thần Tư càng ngày càng gần. Làm mất lòng sếp, có tiền lương!

      “Hạ Tiểu Hoa, em sợ cái gì!” Thanh Diệp Tỳ, lạnh lẽo thấu xương.

      Ta run run, chờ Thần Tư vọt tới trước mặt, vội nhảy dựng lên, túm lấy ống tay áo , “Ông chủ, ngài ngọc thụ lâm phong…” được nửa, chợt dừng lại.

      Thần Tư trừng mắt, nhìn nhìn ta, nhìn nhìn Diệp Tỳ.

      Ánh mắt dừng lại trước ngực Diệp Tỳ lúc, lại quay qua hung hăng trừng mắt nhìn ta. Ta oan uổng!

      Ta gân cổ, rốt cục gào lên câu: “Diệp Tỳ, tôi hề tùy tùy tiện tiện! Tôi vẫn rất nghiêm túc!” Những năm qua, ta chưa từng tùy tiện.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Chứng ảo tưởng hạnh phúc (6.3)
      Edit: Zinny

      Nghẹn khuất đến cực điểm, ta đẩy phăng Thần Tư, “Tránh đường!” Bỏ chạy, chạy được nửa đường, lại lộn trở lại, “Thần Tư, cho tôi mượn tiền!” Tay của ta mò vào trong ngực Thần Tư.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư tóc cũng dựng thẳng, giận dựng tóc gáy rất chi là khoa trương.

      Ta vung lệ chảy ròng, hướng về phía áo khoác Thần Tư vừa thay, càng thêm liều mạng lần mò. thể ở lại đây thêm nữa! giây cũng muốn nhìn thấy Diệp Tỳ! Diệp Tỳ khốn nạn!

      Diệp Tỳ lại càng tỏ ra khốn nạn! Hoàn toàn thèm chờ ta tìm được tiền có vốn chạy tiếp, trực tiếp sượt qua ta, bước rất nhanh thèm quay đầu lại, nhanh đến nỗi, thậm chí vẻ mặt cũng kịp thấy .

      Thế này là sao? Đứng chặn cửa toilet ràng là ! cho người ta cũng ràng là ! Giờ lại như thể mất kiên nhẫn đến nỗi thậm chí muốn nhìn thêm giây.

      Ta dùng sức véo cơ ngực Thần Tư, thừa dịp rụt người khóc thét, rốt cuộc móc được cái ví hàng hiệu, hai lời bỏ chạy, hoàn toàn quan tâm đến Thần Tư đau đến nỗi rên nổi ra tiếng.

      Dù sao người ta cũng nổi tiếng, trợ lý nhiều, đến lượt ta lo.

      Chạy mạch ra cửa phụ, ta vươn tay chặn taxi, vừa leo lên đóng cửa liền xé họng “òa ——” tiếng, khóc vô cùng thảm thiết.

      Lái xe sợ tới mức định nhảy qua cửa trốn chết, bị ta túm lại. Ta vừa khóc oang oang vừa móc từ trong ví trăm đồng chìa ra. Lái xe quay đầu lại nhìn nhìn ta, vẫn giữ vẻ mặt kinh hoàng muốn đâm đầu ra cửa. Ta lại tiếp tục rút thêm trăm đồng. Lái xe rốt cuộc như ý, lập tức khởi động xe rời khỏi câu lại bộ. Tốc độ xe cực nhanh, thậm chí sau khi lăn bánh lâu, vượt qua Bentley của Diệp Tỳ.

      Ta nhìn chiếc xe bên ngoài cửa sổ cách ngày càng xa, khóc càng thêm vang dội. Lái xe đạp mạnh chân ga, liều mạng phóng về phía trước.

      Hồi lâu sau, ta mệt mỏi, khịt khịt mũi hỏi lái xe: “Bác ơi, có nước ?”

      Lái xe dám quay đầu lại, tiện tay chìa ra chai nước khoáng.

      Ta giơ chai, hơi tu cạn, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu lại bị lái xe e dè cắt ngang, “Tiểu thư, muốn đâu ạ? báo trước địa chỉ cái .”

      Ta trừng mắt nhìn cái ót lái xe, khụt khịt mũi, “òa” tiếng lại khóc rống lên. đâu, chính ta cũng biết phải đâu nữa. Ta chỉ có thể liều mạng lục cái ví lép kẹp của Thần Tư, lại rút ra trăm đồng. Vì thế, lái xe lại tiếp tục đạp chân ga.

      Điện thoại chợt vang lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngờ cậu dám thừa dịp tớ vắng lén lút chuyển nhà, còn cố tình nghe điện thoại của tớ. Cậu hơi quá đáng rồi đó!”

      Khả Nhạc.

      Ta trốn tránh điện thoại bao ngày, cuối cùng vẫn tránh được.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu ! Cậu ở đâu? Cậu có biết cậu biến mất lời, tớ lo lắng thế nào hả!”

      Ta dùng sức dụi dụi mắt, “Khả Nhạc, tớ vẫn ổn mà!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu sao thế?” Giọng đầu kia điện thoại, có vẻ nghi ngờ.

      có việc gì! Thần Tư chịu nghe lời, làm tớ bực mình khản cả cổ họng.” Ta liều mạng hắng hắng giọng.

      “Thần Tư? Hạ Tiểu Hoa, cậu làm nhà tạo mẫu cho Thần Tư à?”

      “Thừa lời!” Ta đảo mắt khinh bỉ đáp.

      Ta nghèo kiết xác, tự lực cánh sinh sống sao nổi?

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu vẫn ổn chứ?”

      ! Tớ ở phòng tổng thống sáu sao đây, ổn thế nào được?”

      “Hạ Tiểu Hoa, chường cái mặt ra đây, tớ muốn tận mắt xem cậu ổn thế nào.” Khả Nhạc rất thẳng thắn.

      Cái đồ mắc bệnh đa nghi.

      “Tớ ấy à, còn bận…” Vừa muốn kiếm cớ, bị ngắt lời.

      “Nếu cậu đến, tớ tìm cậu. Hạ Tiểu Hoa, chắc cậu vẫn nhớ , hồi trước tớ bám theo Lưu Lãng thế nào.”

      Tự nhiên thấy lạnh sống lưng, ta lập tức gió chiều nào xoay chiều ấy.

      “À à, bận đến mấy cũng có thời gian gặp bạn chí cốt.”

      Khả Nhạc đầu kia điện thoại hài lòng : “Quán thịt nướng Brazil ngay cạnh cổng phụ của học viện Thiết Kế bọn mình ấy, lâu lắm rồi về trường, Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau quay về xem chút .”

      “… Được.” Ta dùng sức gật đầu.

      Ngắt điện thoại, ta với lái xe: “Bác ơi, đến học viện Thiết Kế đại học X.”

      Trong trường học có rất nhiều kỷ niệm, tới lúc trưởng thành, lại dám hồi tưởng lại. Học viện Thiết Kế vẫn như xưa chăng tấm biểu ngữ lớn: “Mùa xuân nỗ lực gieo kỳ tích, mùa thu gặt hái mộng đẹp tươi.” Biểu ngữ rất mới, nội dung lại thay đổi. Hạ Tiểu Hoa từng ở nơi đây gieo kỳ tích được gả vào cửa nhà giàu, đáng tiếc chưa kịp gặt hái giấc mộng tươi đẹp kia. Ta nghển cổ nhìn tấm biểu ngữ hơn nửa ngày, túm lấy bạn học ngang qua, hỏi: “Bạn học, có khăn giấy ?”

      Bạn học kiên nhẫn : “Chị , chị tự mà…” Đột nhiên trợn trừng mắt, “Chị Hạ Tiểu Hoa?!”

      Ta cau mày, hoài nghi quan sát bạn học kiên nhẫn kia. Bạn học kiên nhẫn hào phóng móc từ túi quần ra hai gói khăn giấy đưa cho ta, “Chị à, chị cứ dùng , đừng khách khí! Em chỉ hỏi chị việc, chị đá Diệp tam công tử cực phẩm rồi á?”

      đúng là vườn trường tà ác!

      Ta trấn lột khăn giấy xong lập tức xoay người mất.

      Bạn học phía sau thét gọi như hợp xướng cao , “Chị —— Hạ —— Tiểu Hoa —— Hoa —— Hoa —— “

      Các bạn học dọc đường, người ôm sách, người trang điểm lộng lẫy, người cắn hạt dưa, đủ kiểu đủ loại đều giật nảy mình.

      “A! Hạ Tiểu Hoa!”

      “Đúng là Hạ Tiểu Hoa!”

      “Ê! Đừng phơi quần lót nữa, mau đến xem Hạ Tiểu Hoa!”

      “A lô! Như Hoa học viện Mỹ Thuật, chồng gọi xem Hạ Tiểu Hoa đó —— ”

      đám người trùng trùng điệp điệp lao tới.

      Quá vô đạo đức! Ta đây rất dễ thẹn thùng, xem là xem được sao! Ta ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy áo khoác trùm lên đầu, sợ bị người ta “xem chùa”. Khốn kiếp! Nếu Số 1 đến 8 ở đây, nhất định bắt bọn học sinh hư đốn này nộp tiền vé vào cửa.

      Ta rẽ trái quẹo phải, rất thông thuộc đường ngang ngõ tắt. Địa bàn này tốt xấu gì ta cũng từng lăn lộn thời. Quẹo trái, quẹo phải, lại quẹo trái, quẹo phải, chạy ào vào phòng tư liệu lập tức đóng cửa lại, ngoài cửa vẫn rầm rập tiếng bước chân. Ta thở hổn hển tính nghỉ ngơi chút, di động lại vang lên.

      Ta nhấc điện thoại tức giận quát: “Ai!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cái thái độ gì đấy! Vô lễ với minh tinh trước công chúng, còn trốn chạy trước mũi mọi người! Lúc sau có bao nhiêu truyền thông xông tới, biết ? Hạ Tiểu Hoa, rốt cuộc có hiểu thế nào là nhân phẩm hả?!”

      Tân siêu sao Châu Á phun máu rồi.

      Ta gân cổ, đánh chết cũng thừa nhận.

      “Ai bảo đáng khinh như vậy chứ.”

      “Ai đáng khinh? mới đáng khinh! Giờ làm việc còn trốn gặp chồng trước, tôi cho phép chưa? Hả? xin phép tôi chưa hả!”

      “Tôi…” Ta vừa muốn gào lên, ngoài cửa lại trận rầm rập chạy qua.

      Ta rụt cổ, lập tức im thin thít.

      “Hạ Tiểu Hoa, bị tôi trúng tim đen cãi được nữa chứ gì?”

      Lại trận rầm rập chạy qua.

      có nhân phẩm!”

      “…”

      “Dây dưa lằng nhằng!”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, dựa vào đâu mà lên tiếng, lập tức cút về cho tôi! Nếu , trừ sạch tiền lương tháng này!” Thần Tư phẫn nộ .

      Nghe thấy hai chữ “trừ sạch”, ta lập tức tỉnh ngộ, “Ông chủ, tôi sai rồi! Tôi nghìn vạn lần nên vô lễ với ngài trước công chúng…”

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!”

      “Ui! Ông chủ, tôi về được! Tôi bị quần chúng bao vây rồi! Tôi mà ra, bị vây xem.” Ta vô cùng thành khẩn.

      Thần Tư cực kỳ khinh thường, “Lừa cụ già à! Hạ Tiểu Hoa, cũng có phải tôi đâu, ai thèm vây xem !”

      Ta tuy phải minh tinh, nhưng cũng là danh nhân nổi tiếng, còn là danh nhân nhà giàu mới nổi vừa vứt bỏ Diệp tam công tử máu chó trong truyền thuyết đấy.

      Ta nghẹn ngào oan uổng , “ mà! Ông chủ, tin tới kiểm tra.”

      “Ở đâu?”

      “Học viện Thiết Kế đại học X, phải có hẹn ăn thịt nướng Brazil tôi đến đây làm gì chứ…” dở, ta phát trong góc phòng tài liệu có hai vị giáo sư trung niên quần áo cởi nửa đương vụng trộm, giáo sư nữ và vị hói đầu.

      Đúng là trời tuyệt đường người!

      Ta lập tức ngắt điện thoại, ấn phím camera, vọt tới trước mặt nữ giáo sư và vị trung niên hói đầu, bắt đầu công tác quay chụp.

      Hai vị giáo sư khóc nức nở, “Hạ Tiểu Hoa, em tốt nghiệp nhiều năm rồi, yên lành chạy về đây làm gì chứ…”

      Về ăn thịt nướng chứ làm gì.

      Ta lười trả lời, tay túm vị trung niên hói đầu, “Giáo sư hói, thức thời để tóc giả lại.” Ta lại túm nữ giáo sư, “Quần áo… tự cởi, hay là để em cởi hộ?”

      Mười lăm phút sau, ta đội tóc giả xoăn tít đầu, mặc bộ đồ của nữ giáo sư trung niên, ung dung tự tại huýt sáo trong sân trường.

      đám bạn học đáng ghét về hướng ngược lại.

      “Sao loáng cái thấy chị Hạ Tiểu Hoa đâu nhỉ? Ở ngay sau lưng chị ấy mà vẫn để mất dấu, bực cả mình!”

      “Đúng vậy! Lúc tao nhập học chị ấy tốt nghiệp, là huyền thoại, huyền thoại của học viện chúng ta đó. Ấy thế mà tao có duyên gặp gỡ.”

      “Ừ, nghe năm đó Diệp tam công tử vì sinh nhật của chị ấy, mời tất cả mọi người trong học viện. Những người tới dự toàn là danh nhân thượng hạng!”

      “Lúc kết hôn mới dọa người! Du thuyền dàn hàng chật kín bến tàu, toàn bộ trực thăng của Diệp thị đều được điều động, bay lượn phía học viện của bọn mình suốt ngày, làm tao sửng sốt quên khuấy cả bài kiểm tra cấp bốn.”

      “Mày xem tuần san X à? Hai phần ba diện tích biệt thự nhà họ Diệp đều để cho chị Hạ Tiểu Hoa dùng đó.”

      “Diệp tam công tử đúng là cực phẩm, vừa đẹp trai vừa giàu có vừa trí thức đầy mình, lại còn chiều vợ. Đàn ông tốt như thế, cũng chỉ có chị Hạ Tiểu Hoa mới đòi ly hôn.”

      “Mày nghe chị cả sao? Có người bảo là năm đó Hạ Tiểu Hoa cưỡng X Diệp tam công tử, chơi vài năm, chơi ngán rồi, thế là thẳng tay vứt bỏ. Diệp tam công tử cũng đủ thảm, vậy mà bị siêu cấp nhà giàu mới nổi đùa bỡn lại còn bội tình bạc nghĩa.”

      Ta vẫn như cũ chu mỏ ra huýt sáo, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, điên cuồng ôm mớ tóc giả, chạy tới quán thịt nướng Brazil. Vừa tiến vào trong quán, ta còn chưa kịp phóng mắt nhìn, bị Khả Nhạc nhận ra, ngồi trong góc liều mạng vẫy tay gọi ta. Chẳng trách năm đó theo dõi Lưu Lãng, ánh mắt đáng sợ đến vậy, ta giả trang thế này mà cũng nhận ra được. Ta tình nguyện lê chân vài bước, chợt ngẩn người.

      Lưu Lãng mặc quần áo bảo hộ kỹ thuật, ngồi bên cạnh Khả Nhạc, mỉm cười với ta.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Chứng ảo tưởng hạnh phúc (6.4)

      Edit: Zinny


      “Hạ Tiểu Hoa, bọn mình lâu rồi tụ họp, trùng hợp trường của Lưu Lãng lại ở ngay bên cạnh. Mau lại đây, ba người bọn mình, lâu lắm rồi tụ tập ăn uống.”

      À. Chẳng trách cứ khăng khăng đòi về trường cũ ăn thịt nướng Brazil, khá khen cho câu trùng hợp. Ta nhìn nhìn Khả Nhạc, lại nhìn nhìn Lưu Lãng, ngồi xuống chỗ đối diện bọn họ, hé răng.

      “Tiểu Hoa, cậu sống tốt ?” Lưu Lãng nhìn ta cười cười.

      Ta nhếch khóe miệng, gác chân lên cẳng chân run rẩy cái ghế bên cạnh, “Rất tốt, ăn tốt ngủ tốt đãi ngộ tốt.”

      Lưu Lãng nhìn ta, ta nhìn Khả Nhạc, đột nhiên khí trở nên im ắng.

      Ta chỉ có thể cúi đầu, liều mạng gắp thịt nướng. miếng thịt bò nướng ngon mềm, chấm thêm tương, bỏ vào trong bát ta. Ta ngẩng đầu. Lưu Lãng tiếp tục nhìn ta cười. Ta gắp lên, bỏ vào bát Khả Nhạc.

      Khả Nhạc trừng mắt, mặt trắng bệch.

      “Chủ quán, cho hai chai rượu xái.”

      [rượu xái: rượu nước thứ hai]

      Ta gãi gãi đầu đầy tóc giả xoăn tít, tự biên tự diễn cầm lấy cái chén, rót đầy rượu, “ phải khó có dịp được tụ họp à? Cạn ly!” Ta hơi uống cạn, lại tự mình rót tiếp.

      Lưu Lãng và Khả Nhạc đều nhìn ta, có phản ứng gì.

      “Sao hai người uống? Uống mau!” Ta cầm cái chén nhét vào tay Khả Nhạc, “Là bạn bè, cạn ly!”

      Khả Nhạc nhấc chén rượu, nhìn ta hồi lâu, ngửa cổ định uống, lại bị Lưu Lãng kéo lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, Khả Nhạc uống được rượu trắng, bị dị ứng. Mình uống thay ấy.” ngửa cổ, chén rượu thấy đáy.

      Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc, Khả Nhạc nhìn chằm chằm Lưu Lãng, chỉ là sắc mặt chúng ta càng lúc càng trắng.

      Ta cười giễu tiếng, “Lưu Lãng, cậu tiến bộ nhỉ. Ly hôn rồi, còn nhớ bệnh của Khả Nhạc.”

      Ta lấy cái chén trước mặt Khả Nhạc tiếp tục rót rượu, “Nào, cạn!” Lại uống hết chén.

      Lưu Lãng nhấc chén toan uống, bị Khả Nhạc ngăn lại, “Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta rót đầy rượu, “ phải muốn ôn chuyện à? Ba người chúng ta, lâu lắm rồi ăn cùng nhau còn gì.”

      Ôn chuyện! Cho dù là thanh mai trúc mã, cho dù là bạn tốt đáng tin, kết hôn rồi, ly hôn rồi, rất nhiều chuyện xảy ra, trôi qua, thay đổi, vĩnh viễn vĩnh viễn, đều thích hợp để nhớ lại, hay ôn lại. Như là Khả Nhạc ràng Lưu Lãng, như là Hạ Tiểu Hoa còn Diệp Tỳ.

      “Hạ Tiểu Hoa, Lưu Lãng nhận công trình này ba ngày nay chưa hề chợp mắt, ấy chỉ muốn trông thấy cậu, chuyện với cậu chút.” Khả Nhạc đoạt lấy chén rượu trong tay Lưu Lãng, “Cậu tức giận cái gì, trút lên đầu tớ là được.”

      Khả Nhạc giơ chén rượu lên, “Rượu này, tớ uống. Hạ Tiểu Hoa, cứ cho là bữa ăn này là tớ sắp xếp, chìa khóa nhà là tớ đưa Lưu Lãng, tớ, chỉ muốn hai người cứ như thế mãi. Hạ Tiểu Hoa, rốt cuộc cậu có hiểu ?”

      Khả Nhạc ngụm uống cạn chén rượu, “Hạ Tiểu Hoa, là bạn bè, tớ uống rồi nhé!” Sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.

      Lưu Lãng rót nước, đưa cho Khả Nhạc, bị Khả Nhạc gạt ra, “Hạ Tiểu Hoa, bọn mình trước đây ràng đâu phải thế này.”

      “Cậu thích nhất là ăn thịt nướng Brazil, Hạ Tiểu Hoa, cậu , ngồi đây ăn cùng bọn mình, còn ngon hơn sơn hào hải vị. Lưu Lãng nướng thịt, còn ngon hơn đầu bếp cấp cao. Bọn mình trước đây ràng đâu có như thế này!”

      Từng mảng mẩn đỏ, từ cổ nhanh chóng lan tới mặt Khả Nhạc.

      Lưu Lãng đứng dậy, nghiêm túc : “Tiểu Hoa, xin lỗi. Là mình quá kiên trì, đừng trách Khả Nhạc.”

      “…”

      “Cậu trông ấy, mình mua thuốc chống dị ứng.” xoay người toan ra ngoài, bị Khả Nhạc kéo lại.

      “Lưu Lãng, có chuyện muốn với Hạ Tiểu Hoa, bây giờ .”

      Ta trừng lớn mắt, nhìn Lưu Lãng.

      Lưu Lãng hơi khựng lại, gỡ tay Khả Nhạc, “Có chuyện, quay lại sau. Bây giờ, mua thuốc cho em.” Lưu Lãng rất nhanh, bỏ lại Hạ Tiểu Hoa vừa uống vài chén rượu trắng, cùng Khả Nhạc vẻ mặt ửng hồng nổi đầy mẩn đỏ.

      Ta cầm nước khoáng, liều mạng đổ vào bên miệng Khả Nhạc, “Biết thừa mình uống được rượu trắng, lại còn cậy mạnh, uống nước!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu đáng ghét! Cậu là bạn tốt của tớ!” Khả Nhạc gào lớn, hất tay ta ra.

      “Khả Nhạc, biết thừa mình chịu được, đừng có cậy mạnh!”

      “Ai tớ chịu được! phải là uống chén rượu trắng thôi sao?”

      “Cậu chịu được, Lưu Lãng gắp thịt cho tớ cậu biến sắc gì hả! Cậu chịu được, tớ rót rượu cho cậu đau lòng gì hả! Cậu chịu được, lại phải nhất định sắp xếp để tớ gặp Lưu Lãng ở chỗ này chắc?! Khả Nhạc, ràng cậu cậy mạnh!”

      Sắc mặt Khả Nhạc càng đỏ bừng lên.

      “Cậu, uống nước ngay cho tớ!” Ta quẳng cốc nước tới trước mặt Khả Nhạc.

      Khả Nhạc nhấc lên, uống cạn nước trong cốc, nhìn về phía trước nửa ngày, đột nhiên quay sang ta : “Hạ Tiểu Hoa, cho Lưu Lãng cơ hội .”

      “Tớ muốn!” Ta đáp dứt khoát.

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ và Lưu Lãng ly hôn rồi.” Vành mắt Khả Nhạc đỏ lên, “Nếu có tớ, hai người như bây giờ.”

      “Bọn mình có thể giống như trước đây, Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc vươn tay, túm lấy ống tay áo của ta.

      “Buông ra!” Ta hất tay Khả Nhạc.

      Khả Nhạc gắt gao trừng mắt nhìn ta, bắt đầu rơm rớm.

      Ta thở dài, lại rót cốc nước đầy cho .

      “Khả Nhạc, rất nhiều chuyện xảy ra, thể nào trở lại được nữa.”

      “Lưu Lãng trước kia, biết cậu uống rượu trắng bị dị ứng. Lưu Lãng trước kia, biết cậu uống loại thuốc chống dị ứng nào. Lưu Lãng trước kia, phải là chồng bạn tốt của tớ, còn bội tình bạc nghĩa.”

      “Lưu Lãng ấy …” Khả Nhạc vội vàng.

      “Khả Nhạc, cậu ràng Lưu Lãng. Ly hôn xong, có thể giống như trước đây, nữa hay ?”

      Nước mắt đong đầy trong mắt Khả Nhạc, rốt cuộc chảy xuống.

      “Nhưng, phải làm sao đây? Hạ Tiểu Hoa, tớ mong rằng, cậu có thể hạnh phúc…”

      “Lưu Lãng rất thích cậu…”

      “Khả Nhạc, đừng có cậy mạnh nữa, tự ép mình làm bà mối cho chồng trước, cậu ngu hay ngu giả hả!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có tư cách gì mà tớ! Cậu cũng ly hôn Diệp Tỳ đấy còn gì…”

      bậy! Tớ ly hôn đâu phải vì cậu!” Ta thẹn quá thành giận .

      “Hạ Tiểu Hoa, kỳ tớ Diệp Tỳ, xin lỗi, khiến cậu hiểu lầm. Nhưng mà… tớ muốn cậu và Diệp Tỳ ở bên nhau…” Khả Nhạc bên nước mũi bên nước mắt, những mẩn đỏ mặt càng trở nên dọa người.

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu hạnh phúc, tớ, tớ biết nên làm thế nào… Xin lỗi…” Khả Nhạc khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tùm lum.

      “Ai bảo thế! Tớ rất hạnh phúc!” Tay ta rót nước cho Khả Nhạc run lên, thiếu chút nữa rót nước ra ngoài.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu gạt người…”

      “Lưu Lãng mua có vỉ thuốc mà lâu kinh người!”

      Ta quay đầu liều mạng nhìn ra cửa, đột nhiên trông thấy vị đeo kính râm to tổ chảng đứng lén lút thập thò ngoài cửa. Muốn chết! Ta quẳng bình nước trong tay, khom lưng lao ra cửa, dùng sức vỗ vai kính râm tổ chảng.

      Kính râm tổ chảng cực kỳ vui, hất tay ta ra, “Bác , bác làm gì thế!”

      Ta thấp giọng, “Ông chủ, điên rồi! Chỗ đông người thế này, chạy đến đây làm gì?”

      “Hạ Tiểu Hoa? Hạ Tiểu Hoa!” Kính râm tổ chảng túm lấy ta, “ ăn mặc thành bộ dạng này làm gì, thảo nào tôi tìm được .”

      “Đề phòng bị vây xem.” Ta dùng sức đè tay kính râm tổ chảng, quan sát tình thế xung quanh, phát người đường đều nhìn về phía này.

      giọng thôi giọng thôi, , , vào trong quán chuyện.”

      Ta túm lấy Thần Tư khom lưng trở lại trước bàn. Thần Tư vừa nhìn thấy bên kia bàn, liều mạng vuốt ngực, “Ọe! Hạ Tiểu Hoa, bạn trông kỳ lạ thế! Phẫu thuật IPL thất bại à?”

      Nước trong miệng Khả Nhạc phun cả ra bàn, vẻ mặt vui, oán hận trừng mắt lườm Thần Tư.

      Ta liều mạng đè chặt cánh tay Thần Tư, gắp miếng thịt cho , “Nào, câm miệng, ăn thịt .”

      Thần Tư quay sang nhìn ta hai giây, hừ tiếng, vùi đầu ăn thịt.

      Khả Nhạc trừng mắt nhìn kính râm tổ chảng cả buổi, cuối cùng chuyển mục tiêu sang ta, “Hạ Tiểu Hoa, cậu đừng có tìm gã chạy cờ để đánh trống lảng.”

      Cánh tay bị ta đè run lên, ta lập tức gắp thêm mấy miếng thịt vào bát Thần Tư.

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ xin lỗi, khiến cho cậu phải ly hôn… Nhưng, đừng thích Diệp Tỳ nữa. Hạ Tiểu Hoa, ở bên cạnh Diệp Tỳ, cậu hề hạnh phúc…”

      “Tớ thích Diệp Tỳ.” Ta phủ nhận cực nhanh.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu lại gạt người.”

      “Tớ ly hôn rồi, cậu xem TV à? Tớ còn lớn tiếng thích Diệp Tỳ nữa đó.”

      “Vậy, vì sao Lưu Lãng được?”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu trách tớ, chia rẽ cậu và Diệp Tỳ, tác hợp cậu với Lưu Lãng phải ?”

      , phải.” Ta liều mạng gắp thịt vào bát Thần Tư.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu chuyển , để trốn tớ phải ?” Khả Nhạc vươn đũa kẹp thịt nướng của ta.

      , phải!” Ta vội vàng quơ đũa, buông miếng thịt nướng ra.

      “Hạ Tiểu Hoa…” Vành mắt Khả Nhạc lại đỏ lên.

      “Cậu xem, chỉ cần tớ muốn, cậu đều nhường cho tớ. Ngay cả thịt nướng, cũng thế.”

      “Hạ Tiểu Hoa, phải làm sao đây? Nếu cậu vẫn hạnh phúc, phải làm sao đây…” Khả Nhạc nức nở .

      “Khả Nhạc, tớ rất hạnh phúc, tớ có người trong lòng rồi.” Ta vỗ bàn cái, tiếng vang lớn.

      Chấn động tới nỗi Khả Nhạc và Thần Tư, đồng loạt ngẩng đầu lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có người trong lòng rồi ư?” Giọng của Lưu Lãng, lạnh lẽo vang lên từ phía sau.

      Ta quay đầu lại, thấy Lưu Lãng ôm túi plastic màu trắng trong lòng, sắc mặt so với chiếc túi ấy còn trắng hơn.

      Ta khẽ cắn môi, túm Thần Tư lôi dậy : “Tớ thích ấy.”

      Thần Tư há hốc miệng.

      Khả Nhạc hoài nghi nhìn ta.

      Lưu Lãng cau mày.

      Ta dùng sức nuốt nước miếng cái, đặt mông ngồi xuống, “ đấy! Khả Nhạc! Cho nên, tớ và Diệp Tỳ ly hôn, phải là vì cậu.”

      Thần Tư vẫn há hốc miệng như cũ.

      Lưu Lãng ngồi xuống theo ta, lấy thuốc ra dúi cho Khả Nhạc.

      Khả Nhạc cho viên thuốc vào miệng, ùng ục ngụm nuốt xuống.

      “Vì tớ có người trong lòng rồi, nên mới ly hôn với Diệp Tỳ.”

      Thần Tư há hốc miệng nhìn ta chằm chằm.

      Lưu Lãng cúi đầu gắp thịt nướng.

      Khả Nhạc chỉ vào Thần Tư : “Gã chạy cờ này gạt được ai hả, Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta tháo kính râm tổ chảng mặt Thần Tư xuống, “Tớ đó.”

      Khả Nhạc vẫn chỉ tay vào Thần Tư, “Thần…”

      Đũa trong tay Lưu Lãng cạch tiếng rớt xuống bàn.

      Ta vội vàng đeo kính râm tổ chảng lại cho Thần Tư, quan sát xung quanh chút, xác định có ai chú ý đến bọn ta.

      “Là Thần Tư. Lưu Lãng, xin lỗi.”

      “…”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu… thích ta sao?” Lưu Lãng nhìn ta, nghiêm túc hỏi.

      Ta dùng sức gật đầu.

      “Những gì tuần san bát quái đều là . Lưu Lãng, tôi thích người khác.” Cho nên, đừng ngốc nghếch mãi chờ đợi Hạ Tiểu Hoa nữa.

      phải Diệp Tỳ, cũng phải mình?”

      phải Diệp Tỳ, cũng phải cậu. Lưu Lãng, tôi thể cho cậu cơ hội. Tôi tìm được người trong lòng rồi, cho nên mới muốn ly hôn.”

      Ta nhìn Khả Nhạc : “Khả Nhạc, ly hôn phải vì cậu. Đừng khóc nữa, cũng đừng lo lắng vớ vẩn, tớ rất hạnh phúc.”

      “Hạ Tiểu Hoa, vì thích Thần Tư, nên cậu mới ly hôn. Vì thích Thần Tư, nên mới làm nhà tạo mẫu cho ta. Vì thích Thần Tư, nên mới thiết gì nữa cả?”

      Ta nhoẻn miệng cười, túm cánh tay Thần Tư : “Khả Nhạc, lúc ở trong phòng khách cậu cầm đống tạp chí ghép ảnh vào nhau, còn nhớ cậu kết luận điều gì ?”

      Khả Nhạc trừng lớn mắt, “Hạ Tiểu Hoa, cậu thích Thần Tư á!”

      Lưu Lãng cầm lấy chén rượu xái bàn, “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng cậu! tìm được người mình thích.”

      Ta cũng nâng chén rượu lên, “Lưu Lãng, cám ơn. Cậu cũng có được, người cậu thích.” Nhìn thoáng qua Khả Nhạc, ta uống cạn chén rượu.

      Khả Nhạc cũng giơ chén rượu lên, “Hạ Tiểu Hoa, cậu nhất định phải hạnh phúc!”

      Bị Lưu Lãng đoạt lấy cái chén, “ uống thay em.”

      “Khả Nhạc, yên tâm ! Tớ nhất định nhất định, hạnh phúc!”

      hạnh phúc, Hạ Tiểu Hoa.

      Cho dù có Diệp Tỳ. Cho dù phải Lưu Lãng.

      Lưu Lãng có hàng trăm hàng ngàn hàng vạn lý do, càng ngừng chúc rượu ta. Khả Nhạc có rất nhiều câu chúc phúc, càng ngừng cụng ly với ta.

      Thần Tư từ đầu tới cuối lời.

      Uống hồi lâu, chủ quán : “Các cậu, chúng tôi phải đóng cửa rồi.”

      Lưu Lãng gục ở bàn, Khả Nhạc ngừng quạt gió cho .

      Ta đập mạnh ví da của Thần Tư xuống bàn, “Hôm nay, bà đây mời khách!”

      Thần Tư đoạt lại ví da, đếm lấy tiền mặt trả.

      Đồ keo kiệt!

      “Bà đây mời khách!” Ta lớn tiếng gào lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu lại uống say rồi!” Tiếng Khả Nhạc, nghe như xa.

      Khả Nhạc với Thần Tư: “Này! Hạ Tiểu Hoa giao cho ! Nếu chăm sóc tốt cho tôi, tôi bám theo hắt axit sunfuric vào .”

      Ta bị lôi dậy, ra hướng cửa.

      “Hạ Tiểu Hoa, mình chúc phúc cậu!” Tiếng của Lưu Lãng từ phía sau truyền tới.

      “Cảm ơn! Lưu Lãng, cảm ơn!” Ta cố sức trả lời.

      Ra đến cửa, ta liều mạng giãy giụa, “Thả tôi xuống! Tôi tự được.”

      Bộ tóc giả xoăn tít làm cho đầu phát nóng, ta hất bay tóc giả, cửa phụ ra khỏi học viện. Trời rất tối, con đường bên ngoài học viện, ngay cả bóng người cũng có. Ta quay đầu lại, làm cho bóng mình kéo dài, tới tận khi chạy đến dưới chân Thần Tư.

      “Này! Thần Tư! Có nghe thấy , ngay cả Lưu Lãng cũng chúc phúc cho chúng ta.” Ta gào lên.

      “Ngay cả thanh mai trúc mã duy nhất, bạn tốt duy nhất, cũng đều công nhận rồi.”

      “Thần Tư, từ nay về sau, chính là người trong lòng tôi.”

      Thần Tư tháo kính râm tổ chảng xuống, nghi hoặc hỏi: “Hạ Tiểu Hoa, thích tôi ư?”

      mà! Thần Tư!” Ta gân cổ lên, cảm thấy mặt mình nóng bỏng, “Tôi thích !”

      “Rất thích !” Thích đến nỗi hôn nhân cũng từ bỏ, thích đến nỗi khắp thiên hạ đều tin.

      Vỉa hè tối om, đột nhiên có đèn xe chiếu rọi, chói mắt như thể có chiếc xe lao thẳng tới trước mặt. Ta cố sức mở to mắt, hốt hoảng thấy chiếc xe biến mất nơi cuối đường.

      “Cắt! Bentley vô đạo đức!” Thần Tư có chút khinh thường hừ hừ .

      Ta ngồi xổm vỉa hè, liều mạng nôn.

      Ta quả nhiên uống quá nhiều, nhiều đến nỗi sinh ra ảo tưởng hạnh phúc.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Quyển 3: Hạnh phúc, chỉ cần giây

      Phần 1: Phiên Ngoại – Diệp Tỳ

      Edit: Zinny


      mà! Thần Tư!” Hạ Tiểu Hoa gân cổ lên, mặt đỏ bừng, “Tôi thích !”

      “Rất thích !”

      Tiếng của Hạ Tiểu Hoa, vang vọng con đường an tĩnh.

      Dây cung kéo căng trong lòng từ lâu, cuối cùng bị cắt đứt. Đạp mạnh chân ga, khoảnh khắc lướt qua Hạ Tiểu Hoa, tôi vẫn nhịn được nhìn về phía ấy. Khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt nheo lại, nhìn người khác.

      Tuyệt đối bị ảnh hưởng. Tôi dùng sức siết chặt tay lái, trong nháy mắt bỏ lại Hạ Tiểu Hoa phía sau.

      Sắc mặt xinh đẹp như thế, nheo mắt mê người như thế. Hạ Tiểu Hoa như thế, là lần đầu tiên tôi thấy.

      Hạ Tiểu Hoa thích người khác.

      Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ, bà đây muốn gả cho .”

      Hạ Tiểu Hoa : “Em mặc kệ, em là được!”

      Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ, em nhiều lắm.”

      rất nhiều lần. Cho tới bây giờ, đều là cái dáng vẻ mặt đỏ thở gấp, mặt dày mày dạn, tim phổi. Hạ Tiểu Hoa, thích người khác. cảm giác đau đớn ỉ từ trong cơ thể tràn ra, thiếu chút nữa tôi cầm vững tay lái.

      Từ lúc bị điện giật, tất cả đều trở nên thích hợp. Ban đầu chỉ là tê dại, tê dại khiến người ta vô cùng thoải mái. tìm thấy Hạ Tiểu Hoa, cực kỳ thoải mái. Chỉ là, tìm được rồi, lại bắt đầu cảm thấy đau.

      Chẩm Thủy Giang Nam, Ô trấn.

      phải là Maldives, phải là Paris nước Pháp.

      Hạ Tiểu Hoa thậm chí ngay cả địa điểm lãng mạn cũng thèm chọn.

      Hạ Tiểu Hoa đeo kính râm lớn, hơi ngửa đầu, tựa vào vai kẻ khác.

      Giống như vô số lần tìm cơ hội, dựa đầu sát vai tôi. Tư thế mà Hạ Tiểu Hoa thích nhất. Lần nào cũng thế, đều mượn cơ hội phun hơi thở vào cổ tôi, “Diệp Tỳ, dựa vào thoải mái.”

      Hạ Tiểu Hoa chu môi, cố gắng cưỡng hôn kẻ khác.

      Giống như vô số lần chu môi, nhào về phía tôi. Động tác mà Hạ Tiểu Hoa thích nhất. “Diệp Tỳ, hôm nay nếu em hôn được , em gọi là Hạ Tiểu Hoa! Em lập tức sửa thành họ Diệp!”

      Hạ Tiểu Hoa dùng cả tay và chân, bám đu người kẻ khác, liều mạng nhào vào lòng .

      Giống như vô số lần bám chặt lấy tôi, nhào được vào lòng tôi nhất định từ bỏ. Trò xiếc mà Hạ Tiểu Hoa thích nhất. “Diệp Tỳ, em mặc kệ, em muốn thịt cá .” Tư thế, ham muốn, mánh khóe, tất cả đều giống nhau như đúc. Vậy là, Hạ Tiểu Hoa, phun hơi thở lên cổ kẻ khác, cũng muốn thịt cá kẻ khác.

      Tôi nheo mắt cười lạnh, phong cách Hạ Tiểu Hoa, sớm lĩnh giáo nhiều rồi.

      ràng nên bực mình mới phải, nhưng lại chỉ thấy đau. Ập tới quá mức đột ngột, lan tràn lại quá mức nhanh chóng. Từ đầu ngón tay chạm vào ảnh chụp, đau đớn như bị điện giật, đường khuếch tán, tiến vào tận tim. Tờ đơn ly hôn bị vò nhàu, tôi nhịn được lại mở ra, hết lần này đến lần khác nhìn ba chữ Hạ Tiểu Hoa. Cẩn thận nắn nót, hề do dự. Hạ Tiểu Hoa, ràng hẳn là thích tôi. Nhất định, là thích tôi.

      Vậy mà, Hạ Tiểu Hoa : “Tôi và Diệp Tỳ, hôn nhân sớm rạn nứt, ở bước thỏa thuận ly hôn.”

      “Thần Tư phải kẻ thứ ba. Tôi thích hôn ai hôn, liên quan gì đến Diệp Tỳ.”

      Trong hoàn cảnh như vậy, cả thế giới đều có thể thấy vẻ khẩn trương mặt Hạ Tiểu Hoa. bảo vệ của Hạ Tiểu Hoa, ràng tới mức ai cũng nhận ra.

      Thậm chí, ấy ngại : “Từ giờ trở , Diệp Tỳ, tôi —— —— thích —— —— nữa!”

      thích nữa, còn thích nữa. Dù chỉ là nụ hôn, cũng có thể dễ dàng đẩy ra.

      Hạ Tiểu Hoa dùng lực rất mạnh, bụng tôi bị đá phát đau, đau vào tận xương tủy, còn đau hơn điện giật. thích nữa, dễ dàng dâng tặng tôi cho người khác.

      Chạm vào môi Khả Nhạc, tôi cảm giác được hơi thở cực kỳ xa lạ. Tôi nén nổi phiền chán, đẩy ra: “ ra, phải em.”

      Chưa bao giờ phải. Cảm giác thích, ra phiền chán và lạnh lẽo như thế. Phiền chán đến nỗi, dốc toàn bộ sức lực cách khó hiểu, gây ra những tai tiếng ấu trĩ đến chính mình cũng tưởng tượng nổi, chỉ vì muốn thoát khỏi cảm giác thích ấy. ràng là thích, làm sao có thể dễ dàng thích như vậy? Hạ Tiểu Hoa, cố chấp hôn kẻ khác, khăng khăng thích cách lạnh lùng. Thậm chí ngay cả phòng làm việc, ngay cả trợ lý bảo bối, ngay cả tôi, hết thảy đều cần.

      Hạ Tiểu Hoa, thích vô cùng nghiêm túc. Hạ Tiểu Hoa luôn luôn khăng khăng kiên trì cách khó hiểu. Lúc cầu hôn cũng thế. Lúc thịt cá cũng thế. Ngay cả khi thích nữa, cũng thế.

      Lợi thế trong tay, mất dần từng thứ , càng dùng sức, bị hủy diệt càng nhanh.

      Cuối cùng, lợi thế trong tay, chỉ còn lại tờ đơn đăng ký kết hôn mà thôi. tờ đơn nực cười. Thậm chí đem ra lợi dụng, cũng cảm thấy mất mặt.

      Rốt cục, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ, nghe cho tôi, tôi , nữa!”

      nữa, thích của Hạ Tiểu Hoa, biến thành . Cho dù có mất mặt, cũng thể liều lĩnh phen được ăn cả ngã về .

      Tìm đến luật sư, hết sức khắt khe, sửa sửa lại đơn thỏa thuận ly hôn. Thế nhưng Hạ Tiểu Hoa còn thèm xem qua, cầm lấy bút ngòi vàng của tôi ký tên chút do dự. Cây bút xẹt qua trang giấy, ngòi bút sắc bén, tựa như cắt vào da thịt. Chút phiền chán cuối cùng, rốt cuộc cũng biến mất. Chỉ còn lại chấp niệm lạnh như băng, bấm gọi dãy số còn nằm trong tầm kiểm soát.

      “Tôi còn bận chúc mừng ly hôn đây.”

      “Hạ Tiểu Hoa, rời xa , đáng chúc mừng đến vậy sao?” Tôi cất giọng đầy mỏi mệt.

      Dùng xong hết thảy lợi thế, Hạ Tiểu Hoa vẫn cứ rời xa. Từ nay về sau, có thể quang minh chính đại thích người khác. Từ nay về sau, còn quan hệ gì với tôi.

      Quên , Hạ Tiểu Hoa có thích hay , cho tới giờ chưa từng quan trọng. Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ, đột nhiên thay đổi rất nhiều.

      Lưu quản gia : “Diệp tiên sinh, lão Diệp tiên sinh có thể xuống giường làm vận động . Ngoài miệng tuy , chỉ là, thường xuyên xem tuần san bát quái có Hạ tiểu thư, xem ra là nhớ Hạ tiểu thư rồi.”

      Lúc ông già làm phẫu thuật, Hạ Tiểu Hoa tim phổi, ràng bị dọa sợ. Vừa yếu đuối vừa sợ hãi như thế, ấy lại liều mạng nén khóc, : “Cha, cha yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi người là cha.”

      ấy tim phổi, cầu gì được nấy, chỉ lo ông già chịu phẫu thuật, từ nay về sau đời nhà ma.

      ràng, ông già lải nhải rất nhiều năm, “Con dâu ai, phải con dâu nhà tôi.”

      Trợ lý đặc biệt : “Diệp tiên sinh, Số 1 đến Số 8 ở phòng làm việc có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”

      Vàng thỏi chất đống đầy mặt bàn, dưới đáy có khắc tên Hạ Tiểu Hoa.

      “Diệp tiên sinh, chúng tôi dùng vàng thỏi đổi lấy phòng làm việc. Xin ngài đừng giải tán phòng làm việc của Hạ Tiểu Hoa.”

      Số 1 đến Số 8, nhân tài trụ cột trong giới giải trí biết bao nhiêu người tranh nhau mời về.

      Lúc Hạ Tiểu Hoa mới thành lập phòng làm việc, cầm tư liệu lấy từ chỗ trợ lý của tôi, ngồi vắt chéo chân : “Cao cấp tới đâu Hạ Tiểu Hoa tôi đây cũng mời được! Các người tự mình ra giá , muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng ở lại!”

      ràng, Số 1 đến Số 8 gào lên rất nhiều năm, “Hạ Tiểu Hoa, nếu phải vì có tiền, bọn tôi chạy lâu rồi.”

      Nhân viên quản lý tài sản tư nhân của Hạ Tiểu Hoa : “Diệp tiên sinh, tài khoản tư nhân của Hạ tiểu thư năm nào cũng chu cấp cho quản gia về hưu của ấy bốn trăm vạn, sau khi tiếp quản, ngài có muốn ngừng khoản chu cấp này ạ?”

      Lúc Hạ Tiểu Hoa mang theo quản gia của ấy bước vào biệt thự Diệp gia, quản gia của Hạ Tiểu Hoa, chưa tốt nghiệp tiểu học, đường từ vú em được thăng lên chức quản gia, đem sân tập golf của Diệp gia biến thành vườn rau khổng lồ, còn tới trước mặt tôi tố cáo, “Diệp tiên sinh, quản gia của ngài vô tích , cỏ cao quá đầu cũng chịu cắt.”

      ràng, lúc ấy giữ lại Lưu quản gia với mức lương hai trăm vạn năm.

      Hạ Tiểu Hoa lại bỏ ra bốn trăm vạn để nuôi quản gia về hưu.

      Thư ký : “Diệp tiên sinh, loại cà phê nhập khẩu đặc biệt từ Brazil mà ngài quen uống còn, đổi loại khác có được ạ?”

      “Tiếp tục đặt mua.” Cà phê có trăm loại, tôi lại chỉ thích hương vị đó.

      đặt mua được ạ, cà phê kia đều là Hạ tiểu thư trực tiếp mang từ nước ngoài về. Nhà cung ứng , sản lượng loại cà phê này cực , chi phí chế biến rất cao, vốn trồng nữa, nhưng vì Hạ tiểu thư mua luôn mấy cây cà phê, thuê người chăm sóc, cho nên mới có thể cung cấp cho Hạ tiểu thư!”

      Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ, cười rộ lên tim phổi, hơi chút là rơi nước mắt. ấy thường xuyên quên đánh răng, rung chân cách vui vẻ.

      Hạ Tiểu Hoa tràn ngập trong trí nhớ, khắp nơi đều là Hạ Tiểu Hoa.

      Hạ Tiểu Hoa còn thích nữa, dứt khoát triệt để chút do dự.

      Hạ Tiểu Hoa có thể quang minh chính đại thích người khác, còn quan hệ gì với tôi.

      “Diệp tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”

      “Món quà này là của danh viện A, kia là của người mẫu B, còn kia nữa là của tập đoàn X…”

      Trong văn phòng lộn xộn đủ loại quà tặng, chỉ thiếu bánh gato hạt dẻ.

      Bánh gato hạt dẻ rất rất quan trọng.

      Tôi rất muốn ăn bánh hạt dẻ, muốn tới mức thậm chí tiếc mặt dày đòi.

      Hạ Tiểu Hoa, rốt cuộc cũng muốn tặng.

      “Diệp Tỳ, cho tới bây giờ phải tôi quên, mà là vẫn nhớ được!”

      “Diệp Tỳ, hôm nay là sinh nhật , tôi chúc sinh nhật vui vẻ. Nhưng sinh nhật của tôi sao? Diệp Tỳ, tôi chưa từng đòi mua bánh gato, bởi vì, nhớ được.”

      “Diệp Tỳ, chúng ta trải qua ba lần kỷ niệm kết hôn, tặng tôi cái gì, có nhớ ?”

      nhớ nổi, ràng trong trí nhớ đều là Hạ Tiểu Hoa, ràng toàn bộ đều là Hạ Tiểu Hoa, lại nhớ nổi.

      “Buông tay , Diệp Tỳ.” Hạ Tiểu Hoa rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi thậm chí còn thèm văng tục.

      Dây cung trong lòng, càng ngày càng căng, làm cho người ta sợ hãi.

      “Ông chủ, ngài ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh…” Hạ Tiểu Hoa vừa buông tay với tôi, lại với kẻ khác như vậy.

      Vẻ mặt tim phổi cao hứng phấn chấn. Nỗi đau bén nhọn, thâm nhập vào tim.

      Giống nhau như đúc, Hạ Tiểu Hoa cũng y như lúc thích tôi, giống nhau như đúc. Ngay cả lời , cũng giống như thế.

      Hạ Tiểu Hoa, thích người khác.

      “Diệp Tỳ, tôi hề tùy tùy tiện tiện! Tôi vẫn rất nghiêm túc!” Hạ Tiểu Hoa lớn tiếng hét lên.

      Chứng tỏ Hạ Tiểu Hoa . phải thích tùy tùy tiện tiện, là thích cách nghiêm túc.

      Thích người khác.

      Thích đến nỗi mặt đỏ bừng, mắt nheo lại, đầy quyến rũ.

      Cảm giác đau ỉ, so với bén nhọn càng sâu sắc hơn.

      Lúc Hạ Tiểu Hoa muốn thịt cá người khác, quả thực là, quyến rũ khó có thể kháng cự. Chủ động, táo bạo, mê người.

      Tôi dùng sức đánh tay lái, ngoặt xe tới trước cửa khách sạn quốc tế Kerry, chờ nhân viên trông cửa ra mở cửa, lao vào thang máy.

      Tôi liều mạng nhấn chuông cửa, “Hạ Tiểu Hoa! Em mở cửa cho !”
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: , rất đau khổ (2.1)

      Edit: Zinny


      Toàn thân đều khó chịu, như là bập bềnh giữa biển lâu, buồn nôn đáng sợ. Chỉ có thể liều mạng nôn, liều mạng nôn.

      “Hạ Tiểu Hoa, cấm nôn nữa! Tôi hết áo khoác rồi! định cho tôi trần truồng quay về à?!”

      thanh bên tai ồn ào, ta cố gắng hé mí mắt, lúc sau, mới phát xe đường, ngừng chuyển động, làm cho người ta thêm khó chịu.

      “Xa thế! Sao mãi vẫn chưa về nhà?” Ta có phần mất kiên nhẫn.

      “Về? Về kiểu gì hả? Hạ Tiểu Hoa, nghĩ xem tôi có thân phận thế nào, uống thành ra thế này, lôi vào khách sạn, nhân viên phục vụ cũng phải chạy mất dép!”

      “À! thuê phòng bên ngoài!” Ta đáp lời lưu loát.

      “Hạ Tiểu Hoa, nhân dân toàn bộ thế giới này chạy mất dép.” Có người còn lưu loát hơn ta.

      “Tôi muốn ngồi xe, tôi muốn toilet!” Ta vặn vẹo trái phải, càng lúc càng an phận.

      “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng cho tôi!” Có người còn hét to hơn ta.

      “Tôi còn muốn tắm rửa đây. Hạ Tiểu Hoa, uống rượu cái kiểu gì thế hả! nghĩ rằng tôi cam tâm tình nguyện bị nôn khắp người, còn vui vẻ lái xe dạo phố chắc?”

      “Hạ Tiểu Hoa ghê tởm! cho thích tôi, hạ thấp phẩm vị của tôi. Nghe thấy , Hạ Tiểu Hoa, được thích tôi. khiến người ta ghê tởm!”

      Ta túm túi xách, sờ lần sờ lần.

      “Hạ Tiểu Hoa, khỏi phải làm trò này nọ! Say rượu tỏ tình, tôi chấp nhận! Bây giờ có móc nhẫn, móc thư tình, móc hoa hồng ra cũng vô dụng cả thôi!”

      Ta hề để ý đến lời , tiếp tục sờ lần.

      “Móc bao cao su ra cũng vô dụng!”

      Ta rốt cuộc giơ lên cái chìa khóa sáng loáng.

      “Bà đây có nhà! Muốn tắm rửa, theo bà về nhà!”

      “…”

      “Nhanh lên chút!”

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa, ai muốn tới nhà ! định mượn rượu giả điên đưa tôi về nhà để xuống tay chứ gì, có cửa đâu!”

      Thanh rất ầm ỹ, làm cho ta buồn nôn. Bụng quặn đau, ta nhịn nổi nữa.

      Tốc chiến tốc thắng! Ta quay sang người ngồi ghế lái, há mồm ói ra. Sau tiếng “ọc”, cả khoang xe đều im lặng.

      Ta giơ chìa khóa trong tay, lau miệng, “Theo tôi về nhà .”

      Trong căn biệt thự cũ thiếu thứ gì. Nôn ọe sạch , tiện thể ngâm bồn tắm rửa, cuối cùng ta cũng thấy tỉnh táo hơn chút.

      Ta lắc lư cái đầu choáng váng tới trước buồng vệ sinh phòng khách liều mạng gõ cửa, “Này! Thần Tư, định phun nước đến bao giờ?” Bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

      “Ê! ra là tôi xông vào đó.”

      Lời còn chưa dứt, cửa buồng vệ sinh cạch tiếng, bị khóa an toàn. Ta áp chế ý niệm tà ác trong đầu, “ phun vòi hoa sen còn lâu hơn tôi ngâm bồn.”

      “Hạ Tiểu Hoa, thử bị kẻ ghê tởm biết uống rượu cứ uống là nôn chà đạp xem, phun nước giờ có đủ ?” Bên trong rốt cuộc cũng có tiếng trả lời, chỉ là giọng có phần hung tàn.

      Chậc! Ta đảo mắt khinh bỉ. Đến mức đó sao, nôn có lần chứ có gì đâu.

      Ta lục lọi trong phòng Lưu Lãng được bộ quần áo thể thao còn chưa cắt mác, ném giường ở phòng dành cho khách, “Này, quần áo để giường, tự thay nhé.”

      Vẫn tiếng nước chảy ào ào.

      “Được rồi được rồi, tôi thích là được chứ gì.”

      Cửa buồng vệ sinh bị dùng sức giật ra, bóng dáng mê người lên trong màn hơi nước, “Hạ Tiểu Hoa, cái gì?”

      Ta nhịn nổi, dán mắt vào cơ thể cường tráng, trong nháy mắt nước miếng chảy ròng. Thần Tư hung hăng trừng mắt nhìn ta cái, lần nữa dùng sức sập cửa. Ta ôm cái đầu choáng váng, trở về phòng, ngã vật xuống giường. ràng vừa uống rượu, vẫn cảm thấy lạnh. Ta ấn điều khiển từ xa trong tay, chỉnh cho hệ thống sưởi chạy lên mức cao nhất. Chuyện như thế này, cũng từng xảy ra.

      Uống rượu, ầm ỹ đòi gặp Diệp Tỳ, gặp rồi, ta liền hung hăng ói ra đầy người Diệp Tỳ.

      Hạ Tiểu Hoa, nhân phẩm quả nhiên rất tệ.

      Chỉ là ngay lúc đó Diệp Tỳ hề biến sắc, mặc cho ta ầm ỹ, nôn mệt rồi, mới : “Hạ Tiểu Hoa, quấy đủ rồi, lần sau được thế nữa.”

      Vẫn biết, cảm giác như vậy, ra là ghê tởm. Ghê tởm lần, ngay cả thích cũng cho phép thích, tắm rửa hơn tiếng đồng hồ. Ghê tởm lần, ngay cả nghe tiếng cũng thấy khó chịu, bẩn thỉu. Diệp Tỳ lại nhẫn nhịn được lâu như vậy, sau đó, cũng bao giờ nhắc lại. vẫn như cũ cho phép ta rung chân, thi thoảng lại dựa đầu lên vai .

      Diệp Tỳ, phải tắm trong bao lâu? Lúc được quấy như thế nữa, giọng ràng lạnh như băng. Nghĩ tới, hiểu sao lại cảm thấy ấm áp. Ngữ khí lạnh lẽo nhưng lại dễ dàng tha thứ. Cho dù tùy hứng, ghê tởm, cho dù thô tục, khiến người ta chán ghét, Diệp Tỳ, vẫn luôn nhẫn nhịn được. Thế nên, thích đến mệt mỏi, vẫn như cũ tiếp tục thích. Sớm nên từ bỏ, khó khăn như bây giờ.

      Lúc Lưu Lãng đặt chìa khóa vào tay ta, : “Hạ Tiểu Hoa, trả lại nhà cho cậu.”

      Quá mức mê hoặc, biết nên, lại sao cự tuyệt nổi.

      Lưu Lãng : “Tiểu Hoa, mỗi khi cậu tủi thân, hạnh phúc, đều muốn về nhà.”

      Chỉ là, ràng về nhà, căn phòng quen thuộc, giường ngủ quen thuộc, lại cảm thấy xa lạ đến thế.

      Cửa phòng bị gõ rầm rầm, “Hạ Tiểu Hoa, nhà tại sao lại có quần áo đàn ông?”

      Ta cuốn chặt chăn, trả lời. phải, còn là nhà ta nữa.

      Tiếng đập cửa yếu dần, ngoài cửa có người : “Hạ Tiểu Hoa, ngủ rồi à?”

      Ta tức giận ló đầu khỏi chăn, “Ngủ rồi, ngủ lúc rồi.”

      Người ngoài cửa bật cười tiếng, “Hạ Tiểu Hoa, láo.”

      “Tôi .”

      Ngoài cửa còn tiếng động. Ta lần nữa co mình, rúc vào chăn. định ngủ, ta hình như lại nghe thấy có người : “Hạ Tiểu Hoa, có nhớ tối nay ?”

      gì?

      còn Diệp Tỳ nữa. chọn Lưu Lãng. rằng vĩnh viễn thể trở lại như trước đây.

      ……

      Lần nữa ta tỉnh lại, là bị tiếng chuông di động để cạnh gối đánh thức. Hệ thống sưởi bật quá lớn, người là lớp mồ hôi. Cảm giác say rượu quả nhiên rất mất hồn, ta nhấc di động lên, ấn ngừng. Mới vừa lăn được vòng giường, lại vang lên. Lại ấn ngừng, lại vang lên.

      Rốt cuộc nghe điện.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngắt điện thoại cái gì, đến cục dân chính ngay cho tôi.” Tiếng của Số 5.

      “Đến làm gì…” Ta ôm cái đầu đau ỉ, chu mỏ làu bàu.

      “Ly hôn! Tôi vất vả lắm mới hẹn được luật sư cấp cao nhất của Diệp tam công tử, phải hoãn hết lịch trình cả ngày mới sắp xếp với trợ lý hẹn được Diệp tiên sinh nửa tiếng đồng hồ, sắp đến giờ rồi. có muốn đến hả, ly hôn được cũng đáng đời!”

      Ta ôm đầu đứng lên liều mạng bước ra khỏi phòng.

      qua phòng dành cho khách, ta đá tung cửa, gào lên: “Ông chủ, rời giường!”

      Thần Tư nằm bẹp dí giường túm chặt chăn, thấp giọng làu bàu, “Buổi chiều mới thử vai…”

      Ta cầm chăn xốc lên, vươn tay dùng sức véo cái.

      “Á —— ”

      5 phút sau, ta được như ý nguyện ngồi chiếc xe chạy như bay, ôm cái đầu phát đau dựa vào cửa sổ khóc thét.

      Thần Tư bên lái xe, bên cũng khóc thét.

      “Hạ Tiểu Hoa, tiền lương tháng này đừng có mong chờ gì!”

      Ta vẻ mặt đau khổ : “Tôi có xe. Sắp bị muộn rồi, giờ mà tới cục dân chính, ly hôn lại phải xếp hàng!”

      Thần Tư trừng mắt nhìn ta nửa ngày, hé răng, lái xe phóng như bay. Phanh gấp trước cửa cục dân chính, ta vừa bước xuống xe, chưa kịp chớp mắt xe lao mất dạng. Tích cực gớm! Cửa xe dán đen sì như thế, ai nhận ra chứ!

      Ta khinh thường hừ hừ, Số 5 thấy ta lập tức vọt tới, “Hạ Tiểu Hoa, nhanh lên!”

      Số 5 túm ta nhanh chóng bước vào cục dân chính, ngờ trực tiếp vào thẳng văn phòng lãnh đạo cục.

      Hai vị luật sư ngồi tâng bốc lẫn nhau, thấy ta đều đứng lên, bắt chuyện: “Hạ tiểu thư, đến rồi đấy à.” Lãnh đạo cục xua xua tay, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Diệp tiên sinh còn chưa tới đâu. Trước tiên uống chén trà, uống chén trà .” Lãnh đạo cục ngẩng đầu liếc ta cái, “Hạ tiểu thư, tôi sớm ly hôn mà.”

      Năm đó ta kết hôn với Diệp Tỳ, thấy Diệp Tỳ giơ bút điềm tĩnh định ký tên, vị lãnh đạo cục này hỏi dưới mười lần: “Diệp tiên sinh, ngài cân nhắc thêm ạ?”

      Ta có chút nhịn được, dùng sức đập sổ hộ khẩu, “Ông có ý gì hả! Có lãnh đạo nào như ông ? Cản trở tự do hôn nhân của công dân!”

      Diệp Tỳ bình thản ký tên xong, lãnh đạo cục trợn trừng mắt, quan sát ta cả buổi, quay sang với Diệp Tỳ: “Diệp tiên sinh, nếu ngài muốn ly hôn, trực tiếp tìm tôi là được, chỉ là chuyện .”

      Diệp Tỳ mỉm cười đồng ý, ta nhấc máy điện thoại trong văn phòng ném vào lãnh đạo cục: “Ông mới ly hôn ấy!”

      Lãnh đạo cục bên ôm đầu, bên lớn tiếng ồn ào: “Hai người nhất định ly hôn!”

      Ta ngoác miệng, cầm chén trà ùng ục uống.

      Số 5 chờ đợi có phần mất kiên nhẫn, hỏi luật sư cấp cao nhất của Diệp Tỳ: “Rốt cuộc có báo cho Diệp tiên sinh đấy? Người đâu? Quá giờ rồi đây này.”

      Luật sư cấp cao trấn định tự nhiên : “Gấp gì chứ! Diệp tiên sinh bận rộn bao nhiêu công việc, loại chuyện nhặt này, 5 phút là đủ rồi.”

      Cả đám liều mạng gật đầu.

      N+1 lần 5 phút trôi qua, ta ỷ vào say rượu rốt cuộc phát điên.

      “Diệp Tỳ rốt cục có tới hay ?” Ta đập di động xuống bàn, “Gọi điện !”

      “A, trà tệ, uống nữa, uống nữa .” Lãnh đạo cục cực kỳ nhiệt tình.

      “Gần đây ngài bận thu mua khu thị chính cũ phải ? Tôi dạo này vướng vụ thẩm định ở nước ngoài.” Hai luật sư rôm rả chuyện trò.

      “A lô? Số 2? À, đúng, đúng, thành phẩm để trong phòng thử đồ mà…” Số 5 cầm di động, nhìn trần nhà.

      Ta nhìn quanh vòng, rốt cục nhấc di động lên, bấm dãy số ta thuộc lòng trong tim nhưng lại rất ít khi gọi đến.

      “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được…” thanh máy móc.

      Bấm lại, vẫn là giọng nữ máy móc.

      Ta xụ mặt, tất cả mọi người đều liếc mắt về hướng này. Ta đơn giản gọi cho trợ lý, “Gọi Diệp Tỳ đến cục dân chính.”

      Bạn trợ lý lạnh lùng : “Hạ tiểu thư, bây giờ Diệp tiên sinh có mặt ở đây!”

      có mặt? lại dám có mặt! Dựa vào cái gì hẹn đến để ly hôn, chính mình lại chơi trò mất tích.

      Ta say rượu mà còn phải ngồi hầu trà lãnh đạo cục đây.

      Ta dùng sức vỗ bàn, nhấc bổng bình hoa đặt lối vào, “Các người, tìm Diệp Tỳ hết cho tôi! tìm được đừng mơ ra khỏi cái cửa này!”

      Lăn qua lộn lại hồi, thời gian hoàn toàn hỗn loạn.

      Bỏ lỡ buổi thử vai của Thần Tư, lúc ta đầu váng mắt hoa trèo xuống xe Số 5, còn phải gọi điện thoại cho Thần Tư.

      “Ông chủ, tôi được khỏe, tôi sắp ói rồi, nhất định tôi phải xin nghỉ nửa ngày. Vâng, vâng, tôi lập tức quay về khách sạn nằm, tối hôm qua buông thả quá độ là lỗi của tôi. Sau này tôi bao giờ uống rượu xái nữa.”

      Ta rút thẻ mở cửa phòng. Đèn xanh cửa vừa sáng lên, ta bị đẩy té nhào vào bên trong. Vất vả lắm mới loạng choạng đứng vững, ta quay đầu lại.

      Diệp tiên sinh tìm khắp nơi thấy, đứng tựa vào ván cửa, vẻ mặt mệt mỏi, “Hạ Tiểu Hoa, ai cho phép em như thế?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :