1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Vàng thỏi mới là đáng tin cậy nhất (2.3)

      Edit: Zinny


      Ta đổ toàn bộ 80 thỏi vàng, bày ra bàn.

      Ánh vàng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

      Số 1 đến 8 nhìn chằm chằm vàng thỏi chớp mắt, miệng há hốc.

      “Hạ Tiểu Hoa, có việc gì làm vác vàng thỏi chơi cho vui sao?” Số 2 dùng sức nuốt nước miếng cái, ánh mắt chưa từng rời khỏi đống vàng.

      “Hờ.” Ta gật đầu, tùy tiện nhấc lên thỏi, “Này! Vàng thỏi có đẹp ?”

      Số 5 vỗ bàn nhỏm dậy, “Hạ Tiểu Hoa, đáng đánh đòn!”

      “Chẳng ra sao! Tục tĩu!” Số 1 hừ hừ .

      “Tục! Nhàm chán giống hệt !” Số 6 cũng hừ hừ .

      “Khó coi!” Số 8 vẫn như cũ hừ hừ .

      Đám còn lại đều liều mạng gật đầu phụ họa.

      “Ồ,” Ta tiếc nuối nhún nhún vai, “Thế thôi vậy, vốn định tặng cho các .”

      Ta đứng lên, lần nữa nhét vàng thỏi vào trong túi.

      Tay của ta lập tức bị túm lấy, “Hạ Tiểu Hoa, vừa nãy tôi hoa mắt, vàng thỏi quá đẹp!”

      “Đẹp ngây người!”

      “Thượng hạng!”

      “Giống y như , người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!”

      sao?” Hai mắt ta tràn ngập chờ mong.

      chứ!” Số 1 giật phăng túi của ta, đám còn lại đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng phân chia vàng thỏi.

      Ta bị gạt ra xa, mắt thấy vàng thỏi bàn nhanh chóng cạn kiệt, trong đó có thỏi bị xô ra, kênh lên góc, lộ ra chữ số được khắc dưới đáy.

      Hạ Tiểu Hoa, 100 tuổi.

      Ta vươn tay định chộp lấy, bị Số 2 hất phăng, “Làm gì đấy! Của tôi!”

      ả vội vội vàng vàng nhét vàng thỏi vào trong túi.

      “Số 2, cho tôi nhìn cái thôi, tôi lời từ biệt với nó.” Ta trơ mắt nhìn 100 tuổi biến mất trong túi xách của Số 2.

      cần cần, Hạ Tiểu Hoa, cứ đứng đó mà . Nó ở trong túi tôi cũng nghe thấy được.” Số 2 túm chặt miệng túi, dáng vẻ đầy phòng bị.

      “Lỗ tai của nó được tốt, tôi muốn trước mặt!” Ta cố gắng giãy giụa.

      Số 2 càng che kín cái túi, “Hạ Tiểu Hoa, bọn họ mỗi người đều chia mười thỏi, sao cứ phải tìm tôi cáo biệt? Số 5, lấy của ra, để cho Hạ Tiểu Hoa lời từ biệt!”

      Số 5 vác túi xách, lao ra bên ngoài thèm quay đầu lại, “A! Giờ làm việc trong văn phòng ồn quá mất, chẳng nghe được gì hết, tôi ra bên ngoài cho yên tĩnh chút.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ồn quá mất!”

      “Sao lại ồn thế nhỉ?”

      “Ồn —— quá —— !”

      đám người chen chúc, liều mạng giãy giụa ra ngoài cửa.

      Ti vi LCD màn hình lớn treo tường, phát chương trình quảng cáo, “Đúng 18:00 Bắc Kinh, tân siêu sao châu Á mở cuộc họp báo, kênh giải trí tổng hợp truyền hình trực tiếp.”

      phải chứ? Gã ẻo lả kia ép Thần Tư mở họp báo á.” Số 2 vừa chen tới cửa, nghe thấy thông báo liền ngừng bước.

      cẩn thận, ả bị ta túm lại, “Ê! Số 2, chúng ta cũng tới góp vui .”

      Ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn nửa tiếng.

      !” Số 2 đảo mắt khinh bỉ, “Tôi còn vội về nhà giấu vàng thỏi, vội đây.”

      “À!” Ta xua xua tay, “Vậy thôi, cứ để tôi thu lại vàng thỏi , đỡ cho các phải nhọc lòng…”

      Số 5 phăng phăng dẫn đầu lập tức ngừng lại, rút điện thoại bên người, “A lô? Phóng viên Kim, họp báo của Thần Tư tổ chức tại đâu?”

      “Tôi đánh xe tới. 5 phút sau tập hợp.” Số 1 vừa vừa .

      Số 6 giơ cao cái áo khoác đen cực kỳ giản dị, “Hạ Tiểu Hoa, thay quần áo.”

      Chậc chậc chậc, ta cười tủm tỉm cầm lấy túi xách, các trợ lý của ta quả nhiên đều là tinh ! Hiệu suất kia đều là bậc nhất. Ta đội mũ lưỡi trai sùm sụp che mặt, trước ngực đeo tấm thẻ phóng viên chẳng biết Số 2 kiếm được từ đâu, điên cuồng theo mông các trợ lý của ta chen lấn cuối hàng phóng viên.

      Đến muộn, gã quản lý ẻo lả và người phát ngôn đứng bục thao thao bất tuyệt.

      Thần Tư vẫn mang kính râm siêu lớn như cũ, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc, chẳng câu nào ngồi ở vị trí chủ tọa.

      Ta nghển cổ, muốn nhìn hơn, bị Số 2 kéo khom cả lưng.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Số 2 thấp giọng, “ ngoan ngoãn chút cho tôi.”

      “Ờ!” Ta gật đầu, khom lưng tiếp tục nghển cổ lên hóng chuyện.

      Số 2 nghiến răng nghiến lợi : “ say đắm Thần Tư tới mức này cơ à?!”’

      “Ai say đắm!” Ta khinh thường đáp, “Tôi có lời muốn .”

      cái gì mà phải gặp tận mặt Thần Tư ? Gọi điện thoại được chắc?”

      Ta lắc đầu, hé răng.

      tóm lại, Thần Tư tạm thời thoái thác hai bộ phim bom tấn quốc tế đơn thuần là vì vấn đề lịch trình, phải do bị đổi vai như tuyên truyền bên ngoài, cũng hoàn toàn liên quan gì đến những tin đồn khác, mong các bạn phóng viên nên tiếp tục suy đoán theo hướng sai .” Người phát ngôn tin tức buông lời tổng kết.

      “Thần Tư, mấy ngày trước liên tiếp hai lần bất ngờ lộ ảnh cùng nhà thiết kế chính Hạ Tiểu Hoa hôn môi, xin hỏi và Hạ Tiểu Hoa rốt cuộc có quan hệ gì?”

      “Thần Tư cùng Hạ tiểu thư chỉ là quan hệ bạn bè bình thường cùng làm việc, về phần Hạ tiểu thư là fan hâm mộ của Thần Tư, ngẫu nhiên có hành vi kích động, Thần Tư cũng thể khống chế.”

      đúng là chỉ biết trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm.” Số 2 đảo mắt khinh thường, quay lại vỗ đầu ta, “ bảo có việc gì đừng chọc vào Thần Tư, lại nghe!”

      “Thần Tư, truyền thông chụp được cảnh đem đồ ăn khuya tới nơi ở tạm thời của Hạ tiểu thư, là hay giả?”

      “Thần Tư chỉ là thăm bạn bè. Hạ tiểu thư vẫn ở biệt thự Diệp gia, sao có thể ở bên ngoài lúc đêm khuya!”

      “Thần Tư, nghe đồn hôn nhân của Hạ tiểu thư gặp đèn đỏ, có hay ?”

      “Vấn đề này, các vị hẳn là phải hỏi trực tiếp Hạ Tiểu Hoa, mới đây Thần Tư vừa nhận lời quay bộ phim x của đạo diễn xx…”

      Xem ra có chuyện gì của ta.

      Ta quay sang Số 2 giơ tay ra hiệu rời , khom lưng, xoay người lùi về hướng cửa sau của hội trường.

      Mới vừa hai bước, nghe được giọng của Thần Tư, trầm thấp bình tĩnh, “Đúng vậy, Hạ Tiểu Hoa sắp ly hôn rồi!”

      Gã quản lý hét lên tiếng, cả hội trường nhất thời bùng nổ.

      “Thần Tư, và Hạ Tiểu Hoa có quan hệ thế nào?”

      “Thần Tư, lúc mới gặp Hạ Tiểu Hoa, có biết ấy có chồng rồi ?”

      “Thần Tư, phải chăng Hạ Tiểu Hoa dựa vào tập đoàn Diệp thị tạo áp lực với ?”

      “Thần Tư, thân là bên thứ ba chen vào hôn nhân…”

      Thần Tư quả nhiên thiếu đạo đức! Ta dùng sức thở dài. Quay người lại, ta tháo mũ lưỡi trai xuống.

      có bên thứ ba. Tôi cùng Diệp Tỳ, chính thức ký tên ly hôn.”

      Ta biết, mọi chuyện chung quy biến thành như vậy. Ta rút tờ đơn ly hôn vừa mới ký từ trong túi, nắm chặt trong tay.

      “Từ hôm nay trở , tôi chỉ là Hạ Tiểu Hoa mà thôi!”

      “Tôi còn là siêu cấp nhà giàu mới nổi, cùng tập đoàn Diệp thị, hoàn toàn còn quan hệ.”

      Rất nhiều phóng viên, chen chúc kéo tới. Toàn bộ đám trợ lý của ta đều chạy ra, liều mạng chắn trước mặt ta. Ta cười mỹ mãn. hổ là nhóm trợ lý ưu tú nhất, hiệu suất nhất, tinh nhất. Có vàng thỏi, cho dù thất nghiệp, cũng phải lo toan.

      “Hạ tiểu thư, phải chăng vì Thần Tư, mới quyết định chấm dứt hôn nhân?”

      “Hạ tiểu thư, cùng Thần Tư rốt cuộc có quan hệ gì?”

      “Hạ tiểu thư…”

      Cuộc họp báo phát sóng trực tiếp, cho dù là Diệp Tỳ, cũng phải bó tay.

      Ta hất hất tóc, nhìn chằm chằm vào ống kính, “Ly hôn, là bởi vì tôi còn Diệp Tỳ nữa.”

      “Thần Tư…” Ta quay đầu.

      Thần Tư ngồi bục cao, gỡ kính râm ra, nhìn ta chằm chằm, biểu tình có phần hung tợn.

      “Tôi cũng còn là fan của ta. Tôi và ta là…”

      Chiếc bàn bục cao, rầm vang tiếng lớn. Thần Tư hất tung bàn, vội vàng đoạt lấy MIC.

      “Hạ Tiểu Hoa, là nhà tạo mẫu tôi mới mời được, phải nào!?” Đôi mắt xinh đẹp, liếc xéo gã quản lý bên cạnh cái.

      “Đúng đúng đúng!” Gã quản lý ẻo lả liều mạng lau mồ hôi trán, “Vừa mới chuẩn bị công bố cho mọi người. Bọn họ gặp nhau là để bàn chuyện công việc, bàn chuyện công việc. Thần Tư hề có ý thích Hạ Tiểu Hoa.”

      Thần Tư thỏa mãn gật đầu, híp mắt, đắc ý nhìn ta.

      Mời ai hử? Ta còn chưa kịp hé răng, bị Số 2 túm lấy liều mạng chen ra khỏi hội trường.

      Ra cửa, đám phóng viên bị bảo an cản lại, Số 2 đẩy ta lên xe, “Hạ Tiểu Hoa, lên xe với Số 5, những người còn lại chia nhau ra. Xe của chúng ta giống nhau, phóng viên theo đuôi được.”

      Số 5 lái xe, chở ta lượn lờ phố hơn nửa ngày, đến khi trời tối mịt, mới trở lại dưới lầu nhà Khả Nhạc.

      Ta xuống xe, vừa vài bước, bị gọi lại, “Hạ Tiểu Hoa, ký tên ly hôn rồi sao?”

      “À!” Ta chợt nhớ ra, nhét đơn ly hôn vào tay Số 5, “Số 5, chuyện này vô cùng quan trọng, giúp tôi lo liệu toàn bộ thủ tục nhé.”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Số 5 đập vô lăng, “Tôi làm!”

      “Số 5, làm trợ lý cho tôi bao nhiêu năm rồi?”

      “Ba năm, bắt đầu từ khi được gả cho Diệp tiên sinh.”

      “Vậy, cho rằng, tôi đem chuyện rời bỏ Diệp Tỳ ra giỡn chơi sao?”

      “……”

      “Số 5, tôi , ly hôn rồi!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Viền mắt Số 5 đỏ lên, “ có ngốc hay đây!”

      Ta khinh thường hừ : “ mới ngốc ấy! Vàng thỏi thu rồi, làm xong thủ tục trả lại vàng thỏi cho tôi!”

      Số 5 liều mạng túm chặt túi tiền, cất kỹ đơn ly hôn.

      Ta vẫy vẫy tay, “Số 5, tạm biệt.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: Phiên ngoại – Khả Nhạc

      Edit: Zinny


      “Khả Nhạc, muốn ly hôn với em.”

      “Lưu Lãng, tôi chỉ lần, tôi tuyệt đối ly hôn với Hạ Tiểu Hoa. Dù cho ly hôn, cũng thể có được ấy.”

      “Lưu Lãng, vì sao? Vì sao lại trở nên như vậy?” Tôi dùng sức nắm chặt ống tay áo Lưu Lãng, “ đồng ý với cha em, đối xử với em tốt, cho em hạnh phúc, từ nay về sau, khiến em buồn.”

      Lưu Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Tiểu Hoa, đứng thẳng tắp.

      “Khả Nhạc, xin lỗi. Hứa với em rồi, lại thể chăm sóc em cả đời.”

      Tôi dùng sức lau nước mắt, “Lưu Lãng, lại gạt em. , ra nước ngoài trở về nữa. , sau khi kết hôn đối tốt với em cả đời. , sau này Hạ Tiểu Hoa.”

      “Khả Nhạc, xin lỗi. chỉ muốn có cơ hội, cơ hội được đứng bên cạnh Tiểu Hoa.”

      kịp nữa đâu, Lưu Lãng. Hạ Tiểu Hoa gả cho Diệp Tỳ.”

      Mặt Lưu Lãng trắng bệch, nhưng vẫn kiên quyết gỡ tay tôi ra khỏi ống tay áo của .

      “Tiểu Hoa hạnh phúc.”

      Tôi trừng mắt nhìn Lưu Lãng, liều mạng lắc đầu, “ phải, phải.” Gả cho Diệp Tỳ mà ấy nhất, cử hành hôn lễ long trọng như vậy. Hạ Tiểu Hoa, nhất định rất hạnh phúc!

      “Khả Nhạc…”

      “Em đây. Lưu Lãng, được mất tích nữa. như vậy, em rất lo lắng rất sợ hãi.”

      “Khả Nhạc…”

      “Lưu Lãng, là kẻ lừa đảo, em thèm tin nữa.”

      Cơ hội, nên cho. Chết cũng cho. Vậy mà, ràng mạnh miệng , lại khống chế được bản thân, sợ lại mất tích, lại tìm ra. Tôi cố chấp ngồi xổm bên góc tường, chịu rời .

      Mãi đến khi nhìn thấy cửa mở ra, Lưu Lãng lái xe ra ngoài. Mãi đến khi tôi bắt taxi đuổi theo, tới cổng lớn của biệt thự Diệp gia, tận mắt thấy Lưu Lãng xuống xe, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ngôi biệt thự sáng đèn sườn núi hơn nửa buổi đêm, bị bảo an tuần đêm đuổi . Mãi đến khi thấy Lưu Lãng uống từng tá từng tá bia, nhặt từng nắp lon mặt đất, ghép ghép nối nối, suốt cả đêm, rốt cuộc ghép thành đóa hoa (Tiểu Hoa) cong cong vẹo vẹo.

      Lưu Lãng, quyết tâm, cần tôi nữa. Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, tớ biết làm sao bây giờ? Tôi rút di động, hết lần này đến lần khác, bấm dãy số dù biết thông, có người nghe. Hạ Tiểu Hoa, lúc nào cũng đáng đánh đòn như vậy.

      “Khả Nhạc, nghỉ hè chán muốn chết, tớ định du lịch đảo Bali, cậu cùng ?”

      được. Nho của ba tớ năm nay bán được hàng, sắp hỏng mất, tớ phải về nhà giúp mọi người bán nho. Hạ Tiểu Hoa, nếu cậu thấy chán, đến nhà tớ chơi . Chắc cậu chưa thấy giàn nho bao giờ đâu nhỉ?”

      “Cắt, Khả Nhạc, nhà cậu ở quê nghèo khỉ ho cò gáy, tớ thèm. Xéo qua bên, đừng làm phiền tớ thẩm mỹ viện.”

      “A lô? Khả Nhạc? Tớ phái xuống mấy nhà phân tích đầu tư, kỹ thuật viên, đánh giá chất lượng, còn có người đó người đó, đến nơi chưa? Bọn họ biết đường.”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu định làm gì thế? Nhà tớ sắp bị chen chúc phát nổ rồi!”

      “Rảnh có việc gì làm, giúp cậu bán nho chứ sao.”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu lại tiêu tiền bừa bãi hử?”

      “Bà đây là nhà giàu mới nổi! Bà lặn đảo đây, con cứ từ từ mà lăn lộn ha.”

      “Khả Nhạc, tớ rồi, làm tác phẩm bằng tơ thể tiết kiệm, nhất định phải dùng tơ tằm cực phẩm. Nếu , cậu thắng được, giành được học bổng mời tớ ăn Pizza Hut.”

      “…Chất liệu giả lụa này rất tốt, cũng có 5% tơ tằm mà.”

      “Ồ! Tớ thừa vải tơ tằm cực phẩm, ném thôi.”

      “Hạ Tiểu Hoa!”

      “Tớ thích ném đấy! Cậu đau lòng, cậu nhặt .”

      “Khả Nhạc, đầu óc cậu có bệnh à! Lưu Lãng chính là bà nội Quỳnh Dao, cậu tìm được tiếng chung sống với cả đời được chắc?”

      “Hạ Tiểu Hoa, như Lưu Lãng phải gọi là tài hoa!”

      “Mắt cậu hỏng rồi! Tớ mặc kệ cậu đó! Ngày nào Lưu Lãng cũng tự học tầng 2 của trường, cậu thích mà tìm.”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có biết mỗi lần cậu hung dữ, quyến rũ lắm hả!”

      “Cút! Nịnh bợ vừa thôi!”

      Hạ Tiểu Hoa, lúc nào cũng là kẻ rất đáng đánh đòn. Vậy mà, tôi cực kỳ cực kỳ thích ấy. Lưu Lãng cũng vậy.

      Tôi rốt cuộc kết nối được với dãy số kia, “ trợ lý, xin hỏi, tôi có thể vài lời với Diệp Tỳ được ?” Tôi cố gắng khống chế thanh của mình, sợ quá run rẩy, bị Diệp Tỳ phát .

      “Diệp Tỳ, xin , em rất nhớ rất nhớ Hạ Tiểu Hoa.”

      Thế nhưng, Hạ Tiểu Hoa khóc. Viền mắt đỏ đến nỗi chỉ cần liếc cái là nhận ra.

      ấy lại tỏ ra như , liều mạng vỗ bàn, “ bảo thiếu nhà thiết kế!”

      Tôi quả nhiên lại gây thêm phiền toái cho Hạ Tiểu Hoa. Lưu Lãng , Hạ Tiểu Hoa hạnh phúc.

      “Hạ Tiểu Hoa, Diệp Tỳ tốt với cậu đó. Cậu biết , cậu tốt số lắm đấy nhá.” Tôi dùng sức ôm chặt chiếc váy dạ hội lấp lánh ánh vàng, “Hạ Tiểu Hoa, tớ vô cùng vô cùng ngưỡng mộ cậu.”

      Ba năm trước đây, trong đêm mưa ấy, tôi cự tuyệt Diệp Tỳ, đáng giá. Tôi đổi lấy cơ hội tới gần Lưu Lãng, đổi lấy cơ hội hạnh phúc cho Hạ Tiểu Hoa. đến lúc tôi nên buông tha cho Lưu Lãng. Thế nhưng, Hạ Tiểu Hoa lại sợ hãi.

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ rất nghiêm túc, chỉ hỏi cậu lần thôi.” Tôi nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Hoa, “Lưu Lãng, tớ quyết định buông tay. Cậu có thể chọn, Hạ Tiểu Hoa, nếu cho cậu cơ hội chọn lại lần, cần nghĩ đến tớ, cần bận tâm về tớ, cậu có, cậu có chọn Lưu Lãng hay ?”

      “Tớ muốn tớ muốn, tớ chỉ muốn Diệp Tỳ.” Vẻ mặt ấy, lo lắng mà bất lực. ấy cúi đầu, dám nhìn tôi.

      Hạ Tiểu Hoa, chưa bao giờ tỏ ra như thế. Lưu Lãng quả nhiên nhìn thấu rồi. Hạ Tiểu Hoa hạnh phúc.

      ấy che kín chăn, sợ tôi phát .

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu nhất định được giống như tớ, nhất định phải hạnh phúc nha!”

      Tôi ôm Hạ Tiểu Hoa chặt, Hạ Tiểu Hoa ngu ngốc, Hạ Tiểu Hoa đáng ghét.

      “Khả Nhạc đối với cậu tốt hay sao? ấy đem lần đầu tiên trao cho cậu, cậu xuất ngoại mấy năm nay, là ấy ở bên cậu. Cậu cưới ấy, lại cần ấy.”

      “Lưu Lãng, cậu có biết hay , Khả Nhạc … lần này, đau lòng.”

      Tôi sau Lưu Lãng, nghe thấy ấy ngưng tiếng cười. Tôi dùng sức dụi dụi mắt, lau mấy vệt nước dư thừa.

      Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên là đồ đáng ghét. Người ta với cậu, ai cần cậu lo lắng!

      “Tiểu Hoa, cậu xấu xa.”

      “Ngay cả cơ hội để thử, cậu cũng cho.”

      Hạ Tiểu Hoa liều mạng lắc đầu, “Thế nhưng, tôi cậu.”

      Lưu Lãng cõng Hạ Tiểu Hoa, bóng đổ về sau dài dài. Tôi vụng trộm, giẫm lên cái bóng phía sau Lưu Lãng, cũng còn nghe giọng của . Chỉ có điều, ràng trời rất tối, tôi lại vẫn thấy vành mắt Lưu Lãng đỏ bừng. Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, hạnh phúc. kiên quyết đến thế, tớ chỉ muốn Diệp Tỳ. kiên quyết đến thế, thế nhưng, tôi cậu. Dù chỉ cơ hội nhoi, cũng nhất định cho. Vậy nên, Lưu Lãng cũng hạnh phúc.

      Hạ Tiểu Hoa đáng ghét, , lại để cho Lưu Lãng hôn ấy.

      Đèn xe Diệp Tỳ, chiếu lên bọn họ vô cùng ràng. Nếu như có tôi, nếu như có Diệp Tỳ, liệu bọn họ có thể kiên quyết ? Từ trước khi tôi gặp Lưu Lãng, ấy cũng là thanh mai trúc mã của . Lẽ ra, bọn họ phải được ở bên nhau.

      Nếu vậy, Lưu Lãng phải uống nhiều bia đến thế, chắp ghép nắp lon cả đêm, xếp thành đóa hoa đơn.

      Tôi gọi điện thoại cho Lưu Lãng, “Ly hôn , Lưu Lãng. Em về nhà chuyện ràng với ba.”

      “Khả Nhạc, em muốn cái gì? đều cho em.”

      “Em có thể tự lo liệu được. Thứ em muốn, cho nổi.” Tôi muốn Lưu Lãng mỉm cười cho tôi vòng tay qua cổ, tôi muốn Lưu Lãng chăm sóc tôi cả đời dối gạt.

      Nếu thể đem lại hạnh phúc, chi bằng buông tay. Diệp Tỳ, cũng vậy thôi.

      Tôi nhìn chằm chằm bàn tay Diệp Tỳ dắt tay tôi, nắm chặt lấy, ngẩng đầu, áp môi hôn.

      Diệp Tỳ sửng sốt, ánh mắt dừng lại phía sau tôi, đẩy tôi ra. Dùng lực rất lớn, thậm chí có phần chán ghét.

      , phải em.”

      ấy bỏ lại đám khách quý, bỏ lại buổi lễ long trọng của tập đoàn Diệp thị, khiến cả đám lãnh đạo cấp cao lo lắng. Khi ấy xuất trở lại, chỉ nghiêm mặt : “Khả Nhạc, về sau, được thế nữa.”

      Tôi gật đầu, “Xin lỗi, em cố ý.”

      “Diệp tiên sinh, máy bay riêng Singapore đợi ngài. Nếu gấp rút tới sân bay, kịp nữa.” Trợ lý xách va li, dáng vẻ như sắp xa.

      Tôi vội kéo Diệp Tỳ lại, “Em với! Diệp Tỳ, em chưa được Singapore bao giờ!”

      Diệp Tỳ cau mày.

      “Diệp Tỳ, em mà , bị giết mất. Hạ Tiểu Hoa, chắc ở nhà mài dao chờ em đó.”

      Diệp Tỳ nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười, “Vậy sao? còn tưởng, ta thèm quan tâm.”

      Tôi lắc đầu.

      Diệp Tỳ cong cong khóe miệng, “Khả Nhạc, dẫn em tham quan Singapore thỏa thích.”

      Tôi cũng cười theo, “Diệp Tỳ, cám ơn .”

      Từ đầu tới cuối, ấy luôn bao dung với tôi như vậy.

      cần cám ơn . chỉ muốn cho người ở nhà biết thế nào gọi là sức hấp dẫn.”

      “Dạ?”

      “Khả Nhạc, em là tốt. Cho dù rời xa Lưu Lãng, cũng tìm được người biết quý trọng em.”

      Tôi gật đầu. Đúng vậy, Diệp Tỳ. Cho dù rời xa, Hạ Tiểu Hoa cũng tìm được người quý trọng. Hạ Tiểu Hoa từ trước tới nay luôn luôn là kẻ đáng ghét.

      Những khi đối tốt với người khác, luôn khăng khăng cố chấp, dù cho người ta có cự tuyệt, cũng chỉ là vô dụng. Tựa như vườn nho của cha tôi. Tựa như Lưu Lãng.

      Cho nên, Diệp Tỳ cũng vậy thôi.

      Tôi xem cuộc họp báo phát sóng trực tiếp kênh giải trí tổng hợp.

      Hạ Tiểu Hoa đối diện ống kính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “ có bên thứ ba. Tôi cùng Diệp Tỳ, chính thức ký tên ly hôn rồi.”

      “Ly hôn, là bởi vì tôi còn Diệp Tỳ nữa.”

      Tôi gắng sức lau nước mắt, cố nhìn cho con số điện thoại di động, “Lưu Lãng, Hạ Tiểu Hoa ly hôn rồi.”

      ấy ở chỗ em, là căn hộ thuê ba năm trước.”

      Quả nhiên, mọi chuyện trở nên như vậy. Hạ Tiểu Hoa, cho tới giờ chưa từng thay đổi. ràng rất đáng đánh đòn, thế nhưng, tôi , vô cùng vô cùng thích ấy. Tuyệt đối phải vì muốn tạo cơ hội cho Lưu Lãng.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 4: Tiểu Hoa tay làm hàm nhai

      Edit: Zinny


      Vừa tới cửa, ta thấy Lưu Lãng ngồi chồm hỗm mặt đất đếm ngón tay. Ta hai lời, xoay người liền ấn thang máy.

      “Tiểu Hoa!” Lưu Lãng đuổi theo, bắt được ta.

      “Cậu ly hôn rồi à?” cười .

      “Cậu cười nỗi đau của người khác đấy à?” Ta hất tay Lưu Lãng, dứt khoát quay đầu về hướng cửa nhà.

      , phải.” Lưu Lãng nín cười, vui sướng vỗ vai ta, “Tiểu Hoa, mình mời cậu ăn tiệc Pháp.”

      Ta căm thù tiệc Pháp.

      !” Ta lại hất tay Lưu Lãng, cúi đầu lần mò chìa khóa.

      Ta lần mò nửa ngày thấy, lại thấy Lưu Lãng móc ra cái chìa khóa sáng lấp lánh, mở cửa, tự mình lách vào trước.

      Ta liếc mắt khinh bỉ, “Ai cho cậu vào? Nơi này là nhà vợ cũ của cậu. Mà vợ cũ ai cũng như ai, đều rất hung bạo.”

      Lưu Lãng cười đắc ý, “Tiểu Hoa, cậu cũng thành vợ cũ rồi!”

      Ta hoài nghi nhìn Lưu Lãng chòng chọc, “ phải cậu là công dân thành phố chính trực, hận nhất tin bát quái giải trí sao?” Thế nào mà tin tức đồn thổi nhanh như vậy?

      Bên này ta vừa được lên tivi, bên kia chờ ở cửa.

      Lưu Lãng nhìn chằm chằm trần nhà, “À có chuyện này, mình quay về trường cũ dạy học rồi, phụ trách nghiên cứu sinh khoa kỹ thuật.”

      “Ồ!” Ta vào phòng bếp lấy chai nước tinh khiết cỡ lớn, liều mạng tu ùng ục.

      Hôm nay nhiều quá, khát chết người.

      “Này! Tiến sĩ Lưu, giáo sư Lưu, cậu đứng ở cửa nửa ngày, chỉ để cười nhạo phụ nữ thất hôn thôi à?”

      bậy! Cậu phải phụ nữ thất hôn!” Lưu Lãng nghiêm túc sửa lời ta.

      “Ừm!” Ta quẳng chai nước tinh khiết uống rỗng, “Cửa đằng kia, tiễn. Nhớ cất giúp tôi cái chìa khóa.”

      “Tiểu Hoa!” Lưu Lãng nhìn ta, “Đừng buồn.”

      “Tôi uống chai nước khoáng, cậu cũng có thể nhìn ra thế giới nội tâm của tôi cơ à?” Ta càng thêm khinh bỉ, trực tiếp bước tới cửa, kéo cửa ra, “Vợ cũ của cậu sắp về rồi, nên cút cút cho nhanh. Bằng nếu cậu biến thành thái giám, đừng trách tôi cho cậu con đường sống.”

      Lưu Lãng cau mày : “Hạ Tiểu Hoa, cậu đồng ý, đuổi mình nữa.”

      đúng là say rượu lỡ lời! Ta hối hận kịp, ngờ lại đưa ra lời hứa kinh thiên động địa như vậy.

      “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, Khả Nhạc khủng bố lắm đó.” Ta thành khẩn cường điệu.

      Lưu Lãng nhoẻn miệng cười, “Tiểu Hoa, cậu vẫn quan tâm tới mình.”

      “Đương nhiên, đương nhiên.” Ta vỗ vai Lưu Lãng, đẩy ra ngoài cửa, “ nhanh lên.”

      Lưu Lãng chống tay lên khung cửa, “Yên tâm , Khả Nhạc, trở về.”

      Ta trợn mắt, quan sát Lưu Lãng nửa ngày, “Cậu, chẳng lẽ thông đồng với Khả Nhạc?”

      Cái thế giới gì đây!

      Ta đẩy cửa ra, “Vậy cậu cứ vui vẻ ở lại, tôi !”

      Lưu Lãng kéo ta lại, “Tiểu Hoa, mình đến để đưa cậu thứ này.”

      rút ra chiếc chìa khóa sáng loáng, phần đuôi còn trang bị khóa điều khiển từ xa.

      “Biệt thự nhà cậu, trả lại cho cậu.” Lưu Lãng cười xán lạn, quơ quơ chìa khóa, “Mình tới phòng luật sư hoàn thành mọi thủ tục, chừng nào cậu có thời gian tới ký tên là được.”

      Chìa khóa còn vương hơi ấm, nhét vào tay ta, nóng đến bỏng người.

      “Hạ Tiểu Hoa, trả lại nhà cho cậu.”

      “……” Chìa khóa trong tay ta, thiếu chút nữa rớt xuống.

      “Trường học phúc lợi rất tốt, còn phân phòng cho mình, ngay trong khuôn viên trường, vừa rộng rãi vừa tiện lợi. Hạ Tiểu Hoa, yên tâm , trả lại cậu, mình chuyển ra ngoài.”

      Ta liều mạng lắc đầu, ném chìa khóa lên sô pha, “Lưu Lãng, cần.”

      “Tiểu Hoa, cậu lừa được mình.” Lưu Lãng nhặt chìa khóa lên, lại nhét vào tay ta, “ ra, muốn trả lại cậu từ lâu. Chỉ là vẫn luyến tiếc, cho rằng còn cơ hội, nên vẫn kiên trì chờ đợi.”

      “Lưu Lãng, tôi luôn chọc phá cậu, lúc nào cũng xua đuổi cậu, từ bắt nạt cậu. Cậu biết , hồi học tiểu học chơi xuân cậu bị ngã xuống ao, ra là do tôi hại.”

      Lưu Lãng gật đầu, “Nhưng cậu nhảy xuống cứu mình.”

      “Còn có hồi trung học người viết bài thơ dâm đãng lên bàn của cậu cũng là tôi.”

      “……”

      “Còn có người giả danh cậu viết thư tình qua lại với Như Hoa lớp bên cũng là tôi.”

      “……”

      “Còn có…”

      “Hạ Tiểu Hoa, chúng ta là thanh mai trúc mã!” Lưu Lãng cắt ngang lời ta, “Nếu phải là cậu, mình hối tiếc.”

      “Thế nhưng, tôi xấu xa như vậy, vì sao cậu vẫn khăng khăng thích tôi? Vì sao nhất định phải tốt với tôi như thế?”

      Ta dùng sức dụi dụi mắt, “Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã, Lưu Lãng, chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi. Dù cậu có như vậy, tôi cũng…”

      “Tiểu Hoa!” Lưu Lãng lớn tiếng gọi, ta còn chưa kịp dứt lời.

      “Ai bảo cậu là thanh mai trúc mã duy nhất của mình chứ. Đành chịu thôi, chỉ có thể đối tốt với cậu.”

      “Cậu gạt người! Lưu Lãng, kỹ thuật dối của cậu kém.”

      “……”

      “Vận khí cũng kém!” Thanh mai của Bốn Mắt là đại minh tinh.

      “……”

      “Ánh mắt cũng kém.”

      “……”

      “Lưu Lãng, cậu biết, từ tôi ghét cậu, rất ghét cậu.”

      “Tiểu Hoa, quan hệ gì. Mình thích cậu là được.”

      “……”

      Ba năm trước Diệp Tỳ : “Hạ Tiểu Hoa, tôi .”

      Hạ Tiểu Hoa : “ quan hệ, em là được.”

      Thế là, ba năm sau, Hạ Tiểu Hoa ly hôn.

      quan hệ chung quy có khả năng trở thành có quan hệ.

      Ba năm mà thôi.

      Nhưng Lưu Lãng vì ta mà bỏ lỡ hai mươi năm. Cũng có lẽ, là hai mươi ba năm.

      Ta dúi lại chìa khóa cho Lưu Lãng, “Trả cậu.”

      Lưu Lãng cầm lấy, mà vươn tay ôm ta, “Tiểu Hoa, tặng cho cậu. Chỉ là tặng cho thanh mai trúc mã mà thôi.”

      “Tôi cần.”

      “Cậu cần. Tiểu Hoa, mình chỉ hy vọng, nếu cậu khổ sở, hạnh phúc, ngôi nhà thuộc về Hạ Tiểu Hoa, nơi mà cậu có thể quay về.”

      Ta cắn chặt môi, hé răng, cũng tiếp tục đẩy Lưu Lãng ra nữa.

      “Cho dù tại là thanh mai trúc mã, cũng quan hệ.” Thanh Lưu Lãng, rất kiên định.

      “Tiểu Hoa, sau này, có lẽ phải như vậy nữa, có phải ?”

      “Lưu Lãng, tôi có khả năng…”

      “Tiểu Hoa, cậu ly hôn.” Lưu Lãng vội vàng, có khả năng, chung quy bị ngắt lời, còn chưa hết.

      Đúng vậy, Hạ Tiểu Hoa ly hôn.

      Lưu Lãng rốt cuộc buông ta ra, “Tiểu Hoa, cậu thích ăn đồ Pháp, mình về đây. Hôm khác, quay lại mời cậu ăn đồ Nhật.”

      Cửa mở ra rồi khép lại.

      Ta ngồi sofa, đợi suốt giờ. Khả Nhạc, trước sau xuất . Nơi này, quả nhiên thể tiếp tục ở lại. Ta kéo vali, đem số hành lý nhiều lắm, cả chiếc chìa khóa điều khiển từ xa kia, quẳng hết vào. Lúc qua cửa chính dưới lầu, nhân viên quản lý hỏi: “Hạ tiểu thư, đồ bỏ của à?”

      Ta quay đầu nhìn thoáng qua vali LV màu xám. ra, chỉ cần quan tâm, để ý, chẳng qua chỉ là đồ bỏ mà thôi. Ta lấy vali LV kê mông, ngồi trong góc tường giở ví tiền ra đếm, tổng cộng 300 đồng. Đủ tiền boa cho bồi bàn, đủ để trả tài xế taxi cần thối lại. Khả Nhạc đúng là nghèo, tiền lì xì xài nổi.

      Di động ở trong túi rung lên. Ta kiên nhẫn, bắt máy, “Ai đó? Có rắm xì mau. Đừng làm trở ngại tôi đếm tiền!”

      “Hạ Tiểu Hoa, thân là nhà thiết kế chính, sao còn chưa có mặt?”

      Tân siêu sao châu Á hồi sinh rồi.

      “Khi nào tôi bảo…” Ta mắng được nửa, dừng lại, “A lô, tôi làm, bao nhiêu tiền tháng?”

      “Chỉ được thế là nhanh.” Thần Tư hừ hừ, phun ra con số làm suy sụp lòng tin của toàn thể nhân dân lao động, “Năm trăm tám.”

      Ta ngắt máy sạch dứt khoát.

      Di động lại lập tức vang lên, “ kiêm luôn chức trợ lý cá nhân của tôi, tôi có thể trả tiền làm thêm giờ cho .”

      “Thôi , xéo hóng mát cho tôi nhờ.” Minh tinh đều keo kiệt.

      Ta tuyệt đối tin lời , xong lại muốn cúp máy.

      Đầu bên kia gào lên, “Hạ Tiểu Hoa, có ý gì! Chẳng lẽ tôi còn nuôi nổi !” lập tức báo con số.

      Ta nghĩ nửa ngày, gấp ba lần tiền lương Số 2, rốt cuộc là cái khái niệm gì đây.

      Đại khái ta im lặng quá lâu, Thần Tư mất kiên nhẫn : “ hài lòng à? Hạ Tiểu Hoa, có bản lĩnh ra giá ! Tôi cũng muốn xem xem giá trị bao nhiêu!”

      Ta liếm môi : “Thôi, tiền lương thế nào cũng được. Ông chủ, cho nhân viên quèn này chỗ ở là được.”

      Bên kia trầm mặc nửa ngày, “Hạ Tiểu Hoa, có chỗ ở sao?”

      Thừa lời, ta ly hôn.

      ở đâu?” Ta hỏi Thần Tư.

      “Khách sạn Kerry, phòng tổng thống.”

      “Ồ!” Phòng tổng thống khách sạn sáu sao, hừm hừm, Kerry tệ, “Vậy, lấy phòng tổng thống bên cạnh phòng . Tôi nhớ tầng chót khách sạn Kerry có hai phòng tổng thống.”

      Đầu kia lại trầm mặc nửa ngày, “Hạ Tiểu Hoa, phải là muốn gần quan được ban lộc đó chứ?”

      Ta trợn mắt, “Ông chủ, ngài cao to đẹp trai phong độ ngời ngời, người sùng bái ngài đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn. Ngài thiện lương hào phóng, cho tôi được gần quan lần mà.” Cơ hội ở phòng tổng thống sáu sao tuyệt đối thể để mất!

      “Hạ Tiểu Hoa, nhìn ra, còn biết nịnh hót.” Tân siêu sao Châu Á tự tin dâng trào, “Thành giao! Sáng mai tới báo danh!”

      “Ơ!” Ta nhìn chằm chằm điện thoại chưa kịp xong bị cúp. Ai ngày mai báo danh! Ta muốn ngay bây giờ!

      Ta vác theo vali LV nặng trịch, liều mạng ấn chuông cửa phòng tổng thống. Thần Tư mặc áo ngủ, vẻ mặt bực bội, “Hạ Tiểu Hoa mắc bệnh à! bảo ngày mai!”

      Ta giơ di động trong tay, “Nhìn thấy ? 12 giờ 1 phút!” Hại ta du đãng bên ngoài cửa hơn nửa tiếng đồng hồ!

      “Tránh đường!” Đẩy Thần Tư sang bên, ta kéo vali xông vào trong.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư dùng sức đóng sập cửa.

      Chậc chậc, xem tính cách kìa!

      Ta mở vali hành lý, móc ra két bia, ném cho Thần Tư lon, “Ông chủ, tôi mời uống bia.”

      “Sao tự nhiên lại muốn uống bia?” Khuôn mặt Thần Tư vặn vẹo, “Hạ Tiểu Hoa, định chuốc say tôi, rồi thừa cơ sàm sỡ? cho biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

      Ta cắt tiếng, bật nắp lon bia, “Này! Tôi vừa ly hôn. Chúc mừng chút chết à!”

      Thần Tư nhìn ta chòng chọc, nhìn nửa ngày, “ vui thế cơ à?”

      “Đương nhiên là vui!” Ta hơi ngửa đầu, dốc bia vào miệng.

      “Uống bia làm gì, ở đây tôi có rượu vang thượng hạng.” Nhân phẩm Thần Tư quả nhiên được tốt, nghe thấy ta muốn chúc mừng ly hôn lập tức hứng khởi hẳn lên, điên cuồng lấy mấy chai rượu vang cao cấp.

      “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng !” chiếc ly thủy tinh đế cao cụng vào lon bia của ta.

      Ta im lặng, tiếp tục uống bia trong tay. Ta tốn 100 đồng mua ở siêu thị, uống rất phí! Ta quả nhiên nghèo kiết xác!

      Di động lại rung lên. Ta bắt máy, “A lô ——”

      Đầu kia im lặng.

      “A lô ——” Vẫn im lặng.

      Giữa đêm hôm, gặp quỷ rồi.

      tôi cúp máy đó, tôi còn bận chúc mừng ly hôn đây.” Ta bỏ điện thoại xuống định cúp máy.

      “Hạ Tiểu Hoa, rời xa , đáng chúc mừng đến vậy sao?” Thanh khàn khàn, ràng rất quen thuộc, nghe lại mệt mỏi tới mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.

      Ta cười cười, trả lời, cúp máy.

      Ta giơ chai bia trong tay lên, “Uống rượu vang làm gì, uống bia . Tôi tốn 100 đồng mới mua được đó.”

      Từ nay về sau, Hạ Tiểu Hoa, phải tay làm hàm nhai rồi.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 5: Phiên ngoại – Diệp Tỳ

      Edit: Zinny


      làm người ta thoải mái, cảm giác tê dại râm ran khắp cơ thể. Lưu quản gia cau mày, bác sỹ gia đình đứng bên cạnh cố nén cười.

      “Diệp tiên sinh, a! Tỉnh rồi?” Thanh Lưu quản gia xuyên qua màng nhĩ.

      “Nước.”

      “Vâng vâng.” ly nước đưa tới trước mặt tôi.

      Tôi vươn tay nhận ly nước, lòng bàn tay tê rần. ràng là ly thủy tinh. Tôi cau mày, tĩnh điện sao?

      “Diệp tiên sinh, thư ký gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện hay cho nên mới cùng bác sỹ mở cửa…”

      Tôi phất tay, ngắt lời Lưu quản gia, “Có chuyện gì?”

      Vì sao ràng rất thỏa mãn, lại tê dại khiến người ta thoải mái như vậy?

      “Triệu chứng này, hẳn là bị điện giật.” Bác sĩ gia đình cố gắng che giấu ý cười, “Diệp tiên sinh, hôm nay tốt nhất ngài nên tránh chạm vào các loại kim loại dẫn điện !”

      Bị điện giật? Tối hôm qua ràng là Hạ Tiểu Hoa… ý nghĩ chợt lóe trong đầu, tôi dùng sức siết chặt ly thủy tinh trong tay.

      Tôi bị Hạ Tiểu Hoa chích —— điện —— ư?

      Chuyện này làm cho người ta thoải mái nổi!

      “Hạ Tiểu Hoa đâu?” Tôi gần như giấu nổi cơn bực tức.

      “Rạng sáng nay Hạ tiểu thư mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra muốn du lịch!” Lưu quản gia lập tức trả lời.

      Thế này là sao? Được, được lắm, Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lĩnh.

      Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng thay đổi! Tôi mặc quần đứng dậy, thoáng liếc thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, trái tim lại giống như có luồng điện chạy qua. Tôi bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, nâng chân đạp đổ thùng rác.

      “Lưu quản gia, gọi người đổ rác .”

      “Diệp tiên sinh, nên tránh chạm vào kim loại…” Bác sỹ gia đình đuổi theo, dựng lại cái thùng rác làm bằng kim loại.

      Tôi hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ cái.

      “Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi lập tức tới khu công nghiệp mới.”

      Rất làm người ta thoải mái. Chuyện đó quả rất làm người ta thoải mái. Người chủ động ràng là Hạ Tiểu Hoa, dựa vào đâu mà khóc! Dựa vào đâu mà khóc vào lúc đó!

      Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng họp, 5 giờ 40 phút. “Bộp!” Khép lại văn kiện trong tay, tôi đứng lên, “Tan họp!”

      Người phụ trách thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình mở rộng khu công nghiệp mới há hốc miệng, trợn trừng mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, luống cuống biết làm gì cho phải.

      Tôi chủ động lên, vươn tay ra bắt, “Tốt lắm, rất xuất sắc, tiếp tục cố gắng.”

      “Diệp, Diệp tiên sinh…”

      Vỗ vỗ vai người phụ trách còn cảm động, tôi quay đầu ra cửa.

      Trợ lý đặc biệt theo sát phía sau, “Diệp tiên sinh, phải chăng ngài muốn sớm tới dự buổi tiệc của bộ trưởng Lâm bộ Quy hoạch?”

      “Từ chối!”

      “Hả?”

      Tôi quay đầu lại nhìn trợ lý. Trợ lý đặc biệt lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc, “Diệp tiên sinh, vậy lịch trình kế tiếp thay đổi…”

      Tôi tới trước xe, tài xế mới được nửa đường, muốn mở cửa xe cho tôi. Tôi vươn tay kéo cửa xe, luồng điện truyền tới ngón tay đau nhói. Cảm giác buồn bực càng trở nên rệt. Tôi quả bị chích điện.

      Hạ Tiểu Hoa chết tiệt!

      Lên xe, tôi nhìn tài xế chòng chọc, ra lệnh: “Về nhà!”

      Trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh xe, cũng há hốc miệng.

      Cấp dưới bình thường làm việc rất ưng ý, hôm nay sao toàn bộ đều khiến người khác thoải mái như vậy! Dựa vào đâu lúc đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn khóc, đến phiên tôi, lại khóc! Dựa vào đâu ba năm trước ràng , lại có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giấu diếm suốt ba năm! Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi cho ràng! Hỏi rồi, mọi chuyện lại bình thường!

      phải bị điện giật! phải! làm cho người ta sao thoải mái nổi.

      “Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa! Gọi ta về!” Tôi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cổ ở góc tường sắp điểm 12 giờ, cảm thấy càng thêm thoải mái.

      5 phút sau, Lưu quản gia báo cáo, “Trợ lý Số 2 của Hạ tiểu thư , bọn họ cũng biết Hạ tiểu thư ở đâu, nhưng theo như lịch trình ban đầu ngày kia theo đoàn phim quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư báo gì, chắc vắng mặt. Diệp tiên sinh, lúc rời Hạ tiểu thư quả mang theo mấy vali hành lý, xem ra, đúng là muốn xa!”

      Quay ngoại cảnh? Giờ là lúc nào mà còn có tâm tư quay ngoại cảnh? Đêm qua người ôm tôi tỏ tình ràng là ta, người quan tâm ràng là ta. Dựa vào đâu mà chạy là chạy được ngay, nhà cũng thèm quay về.

      Tôi nhấc di động gọi cho trợ lý, “Cho cậu hai tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy Hạ Tiểu Hoa!”

      Thế nhưng, hai tiếng rồi lại hai tiếng, mười lần hai tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa tìm được Hạ Tiểu Hoa.

      Cảm giác thoải mái, lên tới cực hạn. Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên ngày càng tiến bộ.

      Từng ấy năm, sau mông ta thu dọn ít phiền toái, bị liên lụy những chuyện mất mặt xấu hổ cũng phải chưa từng trải qua, chỉ riêng cảm giác lo lắng, thoải mái như lúc này, là chưa từng có.

      Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, tôi có cảm giác như bị điện giật, xuyên qua tim, khống chế nổi, xem nổi. Ngay cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng chưa từng khó chịu thế này. Ngay cả khi tôi uống rượu, hơn nửa đêm ấn chuông cửa nhà Khả Nhạc, cũng chỉ là chút cam lòng của tuổi trẻ nông nổi mà thôi.

      Hạ Tiểu Hoa, đều là Hạ Tiểu Hoa!

      Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện chạy lấy người. Tùy tùy tiện tiện hại người ở lại, dù cho thành toàn, cũng thể ôm lòng áy náy, thầm che chở suốt ba năm. còn mặt mũi nào đối diện với hoạt bát xinh đẹp chưa từng tôi, lại vì tuổi trẻ nông nổi của tôi mà mất trinh tiết.

      Cho rằng nhất định phải mang gông xiềng ràng buộc, cả đời thể trốn thoát.

      sai! Hạ Tiểu Hoa vậy mà cũng học được thói ném điện thoại, học được thói cáu kỉnh, gặp lại thanh mai trúc mã là gan to mật lớn, mạnh dạn đòi ly hôn.

      Rất làm người ta thoải mái! Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về! Ai thèm chứ! Tôi nhấc điện thoại bấm dãy số, “Gọi người phụ trách công ty giải trí M đến gặp tôi!” Trợ lý đọc thư tín quan trọng từ nước ngoài chợt nín bặt, lại trợn trừng mắt. Tôi híp mắt nhìn trợ lý. bình thường học theo vẻ mặt ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm gì!

      Người phụ trách công ty giải trí M tới rất nhanh, hiệu suất làm người ta vừa ý.

      “Đoàn làm phim của các định quay ngoại cảnh phải ?”

      “Dạ, vâng, vâng. Theo kế hoạch là chuyến bay muộn vào 7:30 tối nay!”

      “Hủy , chuyển thành bây giờ.”

      “Hả?” Người phụ trách công ty giải trí M trợn trừng mắt.

      Cả thế giới đều học vẻ mặt của Hạ Tiểu Hoa làm gì!

      Quả rất làm người ta thoải mái!

      Tôi nghiêm mặt, trừng mắt nhìn người phụ trách công ty giải trí M.

      “Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, e là đặt được vé của chuyến bay thích hợp.”

      “Dùng máy bay riêng của Diệp thị. Thông báo cho mọi người, tiếng nữa, tập hợp tại sân bay!”

      “Diệp, Diệp tiên sinh…” Trợ lý và người phụ trách công ty giải trí M cùng nhau trợn trừng mắt.

      Tôi đứng lên, phủi phủi áo vét, “Dù sao cũng là bộ phim thường niên của công ty giải trí M thuộc tập đoàn Diệp thị, dự án lớn như vậy, tôi tự mình điều động máy bay riêng, người khác cảm thấy Diệp thị rất có thể diện.”

      sai! Vì Diệp thị nhất định phải dùng máy bay riêng!

      Hạ Tiểu Hoa, hãy đợi đấy!

      Tuyệt đối tuyệt đối, tiếng sau đừng để cho tôi gặp được!

      “Công ty giải trí M rốt cục mời nhà tạo mẫu kiểu gì đây, có thể tùy tiện bỏ bê công việc, quá tùy tiện! Quản lý quá tùy tiện! Tất cả viết bản kiểm điểm! Thất trách! đám quản lý thất trách!”

      Tôi cúi đầu, vung cây bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm. Trợ lý lại đưa thêm văn kiện.

      “Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái tìm được rồi, đậu ở bãi đỗ xe của sân bay. Tài xế lái xe về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư vẫn còn ở xe.”

      “Hửm?” Cảm giác thoải mái cực hạn, bỗng nhiên giảm ít. mang quá nhiều hành lý, có nghĩa là, chạy xa lắm.

      Tôi tiện tay tiếp nhận văn kiện, “Đây là?”

      “Diệp tiên sinh, phát được cái này trong lúc tìm tung tích xe của Hạ tiểu thư, có lẽ ngài nên biết.”

      Tôi cau mày, mở tệp văn kiện.

      “Xe của Hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư. Ngôi sao mới rất nổi tiếng của Châu Á dạo gần đây. Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”

      Tôi khép lại văn kiện, oán hận : “ cần cậu giới thiệu, tôi —— biết —— Thần —— Tư —— là —— ai!”

      Công ty giải trí M đặc biệt xin kinh phí vận động tuyên truyền chuyên nghiệp, mời về với giá hề rẻ. Hạ Tiểu Hoa, lại có thể biết xấu hổ theo đuổi ngôi sao?

      hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa, ra tay chính là siêu xe Mercedes-Benz hai cửa!

      thích tới mức này, phải bình thường!

      Trái tim tôi bỗng có cảm giác như bị điện giật, đau nhói tê dại.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Chứng ảo tưởng hạnh phúc (6.1)

      Edit: Zinny


      “Cởi!” Ta siết chặt nắm đấm!

      cởi!” Tên nhãi nào đó vội che cơ ngực.

      “Bảo cởi cởi mau! nhảm ít thôi!”

      cởi là cởi!”

      “Đây là chính buộc tôi tự mình ra tay đấy nhé, xem tôi mượn cơ hội sờ soạng cơ ngực , đừng trách tôi lòng lang dạ thú!” Ta vung tay xông tới.

      “Hạ Tiểu Hoa! A! Hạ Tiểu Hoa!” Tân siêu sao Châu Á liều mạng túm quần giãy giụa.

      Cửa phòng rầm tiếng mở tung, gã quản lý dẫn đám trợ lý vọt vào, ba chân bốn cẳng kéo ta ra, “ đừng có chuyển phòng thử đồ qua chỗ Hạ Tiểu Hoa rồi mà, nhìn xem, nguy hiểm quá mất!”

      “Ai bảo chọn trang phục xong xuôi rồi bảo ta thay ta còn chịu thay! Nhìn xem mấy giờ rồi hả! Đại minh tinh đều thích cao su! đáng khinh!” Ta thoát được tên trợ lý, lại muốn xông tới.

      Gã quản lý roạt roạt roạt lùi về sau ba bước lớn, “Giữ cho chắc giữ cho chắc!” Mặt tái mét chỉ huy trợ lý.

      Tân siêu sao Châu Á oan oan ức ức : “ ta chết sống bắt tôi mặc thứ này!” tay giơ trang phục chơi golf lên tố cáo.

      Cổ áo rực rỡ ánh vàng, măng-sét rực rỡ ánh vàng, trước ngực cũng có hai viền vàng rực rỡ, đẹp mắt biết bao!

      Ta giật lấy ướm vào người Thần Tư, “Chậc chậc chậc, phải tôi chứ, da mịn thịt mềm mặc bộ này vào đẹp lắm đó!”

      Thần Tư quỳ rạp đất ôm đầu khóc thất thanh.

      Khóc cái gì! Ta mới là người phải khóc!

      Ta bẹt miệng, gắng sức gào lên thảm thiết, “Tôi chỉ là phụ nữ thất hôn xu dính túi muốn tự lực cánh sinh kiếm sống, vậy mà cơ hội nhoi cũng bị các người nhẫn tâm cướp đoạt…” Ta liều mạng trừng mắt nhìn gã quản lý ẻo lả.

      Gã quản lý khẽ run rẩy, hai lời đỡ Thần Tư dậy, “Mặc vào nào, ôi chao! Người ta là phụ nữ thất hôn cũng đáng thương lắm chứ bộ!”

      Vung tay lên cái, đám trợ lý ồ ạt xông tới lột quần áo Thần Tư, động tác cực kỳ lưu loát.

      Hôm đầu tiên ta chuyển tới đây, tên ẻo lả này hớn hở dẫn ta mua bàn chải đánh răng chạy bằng điện mà Thần Tư đóng quảng cáo, hại ta bị móc túi mất trăm bảy mươi lăm nhân dân tệ còn sót lại, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy mắc nợ phụ nữ thất hôn rất nhiều, lương tâm bứt rứt thôi.

      Ta hả lòng hả dạ, ngồi ghế cắn hạt dưa, “Này, cậu kia, giày ở ngăn bên phải tầng thứ năm, lấy ra cho Diva thay!”

      [耍大牌: ý chỉ những minh tinh tự cho là mình rất giỏi, khinh thường người khác, tự cao tự đại, bao gồm:
      + cư xử với người khác với thái độ ngạo mạn
      + hội họp thường cố ý hoặc vô ý đến muộn
      + nhận lời mời tham dự tiệc/họp báo vân vân… nhưng xuất , cũng thông báo cho người đứng ra tổ chức, khiến đối phương lâm vào tình trạng khó xử
      + chấp nhận phỏng vấn, hơn nữa thái độ còn rất tệ
      Mình để là Diva :”> ]


      Ta chỉ vào tủ đồ khổng lồ đầy đồ đạc rối tinh rối mù. chàng bị ta gọi trợn trừng mắt, “Hạ tiểu thư, mấy thứ này của Thần Tư, tôi sắp xếp lại ba tháng còn xong, vừa mới chuyển sang chỗ , nhớ hết vị trí rồi?”

      Đây là chuyện đáng tự hào sao?

      Ta liếc mắt nhìn phòng giữ đồ chỉ bằng phần ba phòng cũ của ta ở biệt thự Diệp gia. Chỉ thế này mà nhớ được, chẳng phải vô số túi xách, quần áo, trang sức, giày dép của ta đều phải đau lòng khóc tu tu rồi? Chậc chậc, trợ lý Thần Tư mời quả nhiên chỉ là hạng xoàng, bằng trợ lý từ 1 đến 8 của ta.

      Số 1 đến Số 8 cuối cùng vẫn bị sa thải.


      Diệp Tỳ hổ là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, kiếm tiền quả nhiên lợi hại. Ở trong tay vốn có xí nghiệp bị đóng cửa. Hôm trước xem báo, thấy rằng tập đoàn Diệp thị mời nhà tạo mẫu J hàng đầu quốc tế thay thế vợ cũ Hạ Tiểu Hoa với mức lương ngất ngưởng, phòng làm việc thành công liên tiếp, đẳng cấp nhất thời tăng vọt N lần, các đoàn làm phim quốc nội hoàn toàn bị vất xó, chỉ tập trung sản xuất những bộ phim Hollywood hoành tráng.

      còn vợ cũ Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên thế giới đều trở nên tươi đẹp.

      Ta vươn tay túm tân siêu sao Châu Á nhăn nhó mất tự nhiên, “Nhanh lên chút! phải muốn tham dự lễ khai mạc thi đấu golf từ thiện của danh nhân sao? Thần Tư còn là trong số khách quý đánh bóng mở màn, lề mề tới muộn lại bị người ta mắng là học đòi làm người nổi tiếng.”

      “Ai học đòi làm người nổi tiếng! Tôi vốn chính là người nổi tiếng!”

      Ta xớn xác chạy sau mông Thần Tư leo lên con xe xa hoa, lại bị đẩy xuống phũ phàng, “Nhân viên công tác, sau!”

      Làm công ăn lương ức chế phát nghẹn!

      Thần Tư đứng trong câu lạc bộ chơi golf còn cố ý lượn ra rìa sân bóng để khoe quần áo, đám truyền thông vây quanh càng ngừng chụp ảnh, ra sức ca ngợi có phẩm vị tao nhã khí chất bất phàm.

      Ta chỉ có thể rúc ghế nhân viên uống nước khoáng.

      “Hạ Tiểu Hoa, làm nhà tạo mẫu cho Thần Tư rồi ư?” đồng nghiệp mặt quen quen bước tới trước mặt ta hỏi.

      “Hỏi thừa.” thấy ta làm việc hay sao.

      “Thế là đá Diệp tam công tử á!? Diệp tam công tử cực phẩm ấy?”

      Ta ngửa cổ liều mạng tu nước.

      “Hạ Tiểu Hoa, còn có tâm tư uống nước à! Hôm nay Diệp tam công tử cũng tới, bị truyền thông vây ngoài cửa kìa!”

      Ngụm nước của ta phun thẳng vào mặt vị đồng nghiệp sót nửa giọt.

      Diệp Tỳ điên rồi, bình thường lúc nào cũng kín đáo tránh xuất trước công chúng, bây giờ tin tức ly hôn ầm ĩ hết cả lên, lễ khai mạc danh nhân thi đấu golf từ thiện có gì hay ho mà nhất định phải tới chứ.

      Ta đứng bật dậy chạy về hướng cửa phụ phía bên, vừa tới sảnh lớn của câu lạc bộ, từ xa trông thấy đám phóng viên chen chúc tiến vào trong.

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố trước công chúng chuyện hôn nhân tan vỡ, có phải hai người hoàn toàn còn tình cảm?”

      “Diệp tiên sinh, nghe đồn đơn ly hôn của hai người được chuẩn bị sẵn từ khi kết hôn?”

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố có phần gì trong gia sản Diệp thị, phải chăng lần này Hạ tiểu thư tay trắng ra ?”

      [净 身出户: tịnh thân xuất hộ, dùng để chỉ việc bên đưa ra cầu ly hôn được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên ~> mình để là “tay trắng ra ” -.- ]

      “Diệp tiên sinh, bên ngoài có lời đồn, trong cuộc hôn nhân này ngài mới là người thua thiệt, bị siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa vứt bỏ?”

      Diệp Tỳ vận bộ trang phục chơi golf cắt may tinh tế, khuôn mặt để lộ chút cảm xúc, im lặng lời nào, giữa đám bảo an ra sức dẹp lối tiến vào bên trong.

      thoát được rồi, bây giờ mà lao ra, chắc chắn ta bị chộp gọn. Ta rụt cổ lén lút nhích dần về hướng toilet nữ. Chờ đến khi bên ngoài còn động tĩnh, ta mới dám chui ra.

      Vừa đến cửa ta bị người bắt được, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh có lời mời, nếu tiện xin hãy đến phòng VIP số 3 chuyến.”

      tiện!” Ta quay đầu lại, cũng thèm để ý.

      Ta lại rề rà mò ra sân bóng lần thứ hai, bãi cỏ rộng lớn, nghi thức đánh bóng khai mạc bắt đầu.

      Diệp Tỳ nổi bật đứng ngay chính giữa, bên phải là loạt quý công tử danh viện, bên trái là loạt minh tinh. Thần Tư trang phục đỏ viền vàng, đứng bên cạnh Diệp Tỳ vận quần áo trắng vô cùng chói mắt. Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên viền vàng càng thêm chói mắt.

      Ta đắc ý nhẩm đếm những đồng chí lau nước mắt vì bị chói, lại thấy Diệp Tỳ nheo nheo khóe mắt, tránh ánh vàng lóng lánh, vẻ mặt cực kì thoải mái. Đáng đời lắm! Bị người ta đoạt mất danh tiếng, ghen tị rồi chứ gì! Ta cười tà ác!

      Bạn chạy bàn bước tới, thầm bên tai Diệp Tỳ vài câu, lại lùi ra. Chỉ trong chớp mắt, pháo mừng vang lên. Khách quý nhao nhao đánh bóng lên, chỉ riêng Diệp Tỳ lẻ loi chậm nửa nhịp. Thần Tư vận khí tồi, bóng dừng bên cạnh lỗ golf, cách lỗ chưa tới ba tấc. Diệp Tỳ nheo bên mắt, tựa như ngắm chuẩn, chậm rãi giơ gậy đánh golf, chỉ gậy đưa bóng vào lỗ. Tiếng vỗ tay nháy mắt vang lên rào rào.

      Chủ Phương phấn khởi khen: “Diệp tiên sinh, đánh hay lắm!” Xông lên liều mạng bắt tay Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ đắc ý ra mặt. Thần Tư quẳng gậy đánh golf bước xuống đài. Vừa được hai bước, bị đám truyền thông vây quanh, đành phải trưng ra nụ cười mê người kéo đám danh viện cùng chụp ảnh.

      Bạn chạy bàn lại từ sau lưng xông lên, “Hạ tiểu thư…”

      Ta lập tức chạy vội vào phòng nghỉ của nhân viên.

      Bạn chạy bàn bám theo rời tấc, như bóng với hình.

      “Hạ tiểu thư, mời …”

      “Ồ! Phù Dung tỷ tỷ!” Ta xoay người chỉ vào phía sau bạn chạy bàn.

      Bạn chạy bàn nhảy dựng lên nhìn ra sau. Tận dụng thời cơ, ta vội vàng ù té chạy.

      “Xoạch, xoạch, xoạch…” thanh phía sau từ xa biến thành gần.

      Ta sợ tới mức vội lách mình, lần thứ hai chạy ào vào toilet nữ, ngồi chồm hỗm cạnh bồn cầu thở hổn hển. May mà bạn chạy bàn là nam. đáng sợ! Người Diệp Tỳ thuê quả nhiên phải dạng bình thường.

      Thở hổn hển nửa ngày mới bình ổn hô hấp, ta run rẩy đứng lên, run rẩy cẳng chân, tay bám vào tường, vừa lết đến cửa toilet, bóng trắng tuấn tú mê người, đứng dựa góc tường bên cạnh, “Hạ Tiểu Hoa, ký tên xong, là xong hết mọi chuyện, ngay cả gặp mặt cũng lười muốn gặp nữa sao?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :