1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.5)

      Edit: Zinny


      “Xin, xin lỗi…” Khả Nhạc xoay người rời .

      Diệp Tỳ cau mày, buông ta ra.

      Nữ thư ký xinh đẹp nhân cơ hội lao tới, “Diệp tiên sinh, chỉ còn ba phút, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, xin ngài trở về đại sảnh.”

      Ta túm váy toan , bị Diệp Tỳ kéo lại, “Hạ Tiểu Hoa, điệu nhảy đầu tiên, em khiêu vũ cùng .”

      Ta há hốc miệng.

      “Hạ Tiểu Hoa! Rốt cuộc có biết khiêu vũ xã giao là thế nào hả?” Trong hôn lễ, Diệp Tỳ nhìn ta khinh miệt, dùng sức cố gỡ ta bám chặt người .

      Ta bám càng chặt hơn.

      “Nếu biết, còn sắp xếp tiết mục này làm gì?! Hủy !”

      “Em muốn! Em muốn khiêu vũ với !” Ta ôm sát, nhất định chịu buông ra.

      “Được, Hạ Tiểu Hoa, từ nay về sau, cả đời này đừng hòng được khiêu vũ cùng tôi!” Diệp Tỳ ra sức giãy dụa.

      Ta quan tâm. Dù sao, từ nay về sau, cũng bao giờ có hôn lễ của Diệp Tỳ và Hạ Tiểu Hoa nữa.

      *Zinny chạy ngang qua*

      Diệp Tỳ dẫn theo nữ thư ký xinh đẹp, đứng bục phát biểu cao cao, tuấn tú phi thường. Ta chen chúc trong đám người, rốt cục tìm thấy Khả Nhạc gặm điểm tâm bàn tiệc đứng, “Khả Nhạc, sao cậu lại chạy hả?”

      Khả Nhạc dùng sức nuốt miếng điểm tâm, “Hạ Tiểu Hoa, cậu thè lưỡi vào trong miệng Diệp Tỳ, làm tớ sợ muốn chết!”

      Ta vung tay vỗ cái bộp, “Cậu chưa thử với Lưu Lãng chắc.”

      Khả Nhạc bị vỗ phun cả điểm tâm trong miệng, vừa vặn phun trúng vị danh viện ăn vụng điểm tâm bên cạnh, lập tức té xỉu.

      Khả Nhạc nhấc ly sâm banh ngửa cổ uống cạn, vất vả mới bình tĩnh lại, mặt lộ ra vầng ửng đỏ khả nghi, “Trước chốn công chúng, Diệp Tỳ, sao có thể như vậy?”

      Ta cười vô cùng đen tối, “Hờ, Lưu Lãng đều thừa dịp trăng mờ gió nổi mới làm việc hử?”

      Biểu tình mặt Khả Nhạc cứng đờ.

      “Hạ Tiểu Hoa, trừ lần cậu cũng biết kia, cho tới bây giờ, Lưu Lãng chưa từng chạm vào tớ!” Khả Nhạc cúi đầu, đúng bộ dạng vợ bé bị hắt hủi.

      “Kỳ , ấy hề tớ.”

      “…Cái lần tớ biết đó, là lần nào cơ?” Ta trợn mắt hỏi.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu muốn ăn đòn phải !” Khả Nhạc siết chặt nắm tay vung liên tiếp về phía ta.

      Ta rụt người, né tránh. Ta quả đáng bị đánh đòn. Chuốc say Lưu Lãng, tay phá vỡ hạnh phúc của bạn tốt.

      Thanh người chủ trì buổi lễ, êm êm ái ái vang lên, ánh mắt mọi người, đều hướng về phía bục cao. Diệp Tỳ đứng thảm đỏ, ung dung tao nhã. ràng chỉ là những từ ngữ hết sức bình thường, ràng chỉ dùng điệu trầm ổn mạnh mẽ, lại vẫn làm cho đám phu nhân thục nữ danh viện đứng dưới đều đỏ mặt.

      Khả Nhạc rốt cục ngẩng đầu lên, “Hạ Tiểu Hoa, cậu rất may mắn!” Ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tỳ bục cao, vầng ửng đỏ mặt càng sâu.

      Ta nhìn Khả Nhạc nửa ngày, mới nhếch nhếch miệng, “Đồ ngốc! Cậu được hạnh phúc.” Nếu như phải tại tớ.

      Diễn văn đài kết thúc, dàn nhạc đổi giai điệu, diễn tấu khúc nhạc dạo khiêu vũ.

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Tỳ. Diệp Tỳ tao nhã cao ngất, từng bước từng bước, xuống bục cao.

      “Hạ Tiểu Hoa, cái đồ tốt số nhà cậu! Mau khiêu vũ mở màn kìa!” Khả Nhạc cười, đẩy ta cái.

      Ta nhúc nhích, lắc đầu, “Tớ biết nhảy.”

      Diệp Tỳ đứng giữa sàn khiêu vũ, dừng lại, chăm chú nhìn ta.

      “Tớ về đây.” Ta quay đầu dợm bước, bị Khả Nhạc túm lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, sao cậu có thể như vậy! Cậu bỏ , Diệp Tỳ biết làm thế nào?!” Khả Nhạc túm chặt ta, chết sống buông.

      Ta liều mạng giãy tay ra, “Tớ biết nhảy! Trước giờ tớ đều biết khiêu vũ xã giao!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Khả Nhạc nóng nảy, giọng cũng còn bình tĩnh, “Những lúc thế này, sao có thể để Diệp Tỳ mất mặt!”

      Đám người vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tỳ, bắt đầu xì xào bàn tán. Khúc nhạc dạo kết thúc, dàn nhạc nhìn mặt đoán ý, chỉ sau khắc, nhạc dạo lại vang lên lần nữa.

      “Cứ để Diệp Tỳ mất mặt !” Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc .

      “Hạ Tiểu Hoa!” Khuôn mặt Khả Nhạc đỏ bừng, đỏ tới mức bỏng người.

      “Cậu bằng lòng, cậu !” Ta giãy ra, đẩy Khả Nhạc lên.

      Khả Nhạc giày cao gót, hung hăng dậm chân cái, quay đầu về phía sàn khiêu vũ.

      Diệp Tỳ nhìn Khả Nhạc bước tới, ngẩn người, trầm mặc, khom lưng, dắt tay Khả Nhạc. Khúc nhạc dạo, cuối cùng cũng kết thúc. Khả Nhạc luống cuống tay chân, đạp cái vào người Diệp Tỳ, “Á! Xin lỗi!”

      Diệp Tỳ nhếch nhếch khóe miệng, “Đừng vội, cứ đứng vững, từ từ quen.”

      Khả Nhạc liều mạng đạp bước chân, bắt kịp nhịp điệu. Đám người vây xem dần dần tản ra, tốp năm tốp ba tiến vào sàn khiêu vũ. Diệp Tỳ dìu Khả Nhạc, bỏ lỡ dù chỉ nhịp. Ta đứng trong đám đông, hướng về phía hai người khiêu vũ rất ăn ý, nâng cao sâm banh. Khả Nhạc, người khiêu vũ lẽ ra nên là cậu từ lâu rồi. Diệp Tỳ, người vẫn muốn, trả lại cho . Có quá nhiều người, ta gắng sức gạt đoàn người sang bên, rút lui ra cửa. Đột nhiên nghe thấy phía sau trận xôn xao. ràng nên quay đầu, vậy mà vẫn quay đầu lại.

      Diệp Tỳ hơi khom người, hôn Khả Nhạc thân váy trắng. hề nhắm mắt, ánh mắt chiếu thẳng vào ta, lạnh đến tận xương.

      Ta nuốt ngụm nước miếng.

      Chú ba đứng bên cạnh ta vẫn trợn trừng mắt như cũ, “Cháu , cháu và cháu trai sắp ly hôn hả?!” Khóe miệng ông ta sung sướng cong lên.

      Ta lấy tay gạt chú ba ra, “Tránh ra! Tôi phải về nhà!”

      Ta chạy ra ngoài quay đầu lại. Ta giật mở cửa xe ngồi vào, dọa cho tài xế ngồi bên trong xem tranh biếm họa thét chói tai, “Hạ, Hạ tiểu thư!”

      “Lái xe!” Ta nhắm mắt, đáp lại dõng dạc.

      “Nhưng mà… cơm văn phòng, còn chưa kịp ăn…”

      Cửa xe bỗng nhiên bị kéo ra, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, “Lái xe .”

      “Diệp tiên sinh!”

      Nháy mắt xe liền lao ra ngoài.

      Diệp Tỳ lạnh mặt, túm lấy ta, “Hạ Tiểu Hoa, ai cho em chạy?”

      “Diệp Tỳ!” Ta trừng lớn mắt, “ bỏ lại Khả Nhạc mình trong đám người đó?”

      “Quay lại!” Ta liều mạng vỗ sau lưng ghế lái, “Quay lại cho tôi!”

      “Hạ Tiểu Hoa, em thế này là sao? Hao hết tâm tư tác hợp?”

      Diệp Tỳ liếc mắt trừng tài xế, “ được dừng! Lái xe về nhà!”
      Xe lao nhanh chóng.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ai cần em nhiều chuyện! Ai muốn em tác hợp?” Diệp Tỳ đẩy ta ngã vào góc ghế ngồi, áp sát lại định hôn ta.

      Ta cắn chặt môi, liều mạng giãy giụa.

      “Sao hả, mặc thân quần áo này, phải định dụ dỗ à?” tay Diệp Tỳ hướng đến cổ áo trễ ngực của ta, “Hạ Tiểu Hoa, toàn thân cao thấp của em, có chỗ nào chưa chạm hả?”

      Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Tỳ, lộ ra nụ cười tà mị.

      “Bây giờ lại cho chạm vào, vừa rồi ở nhà ăn, em đâu có như thế. Lúc em hôn , chủ động lắm kia mà.”

      Diệp tam công tử, ôm giữ mối tình ba năm, cho phép người khác vượt qua dù chỉ là chút, ta làm tổn thương nghiêm trọng tự tôn của Diệp tam công tử rồi. Cho dù là thích, cũng đến phiên Hạ Tiểu Hoa nhúng tay.

      Ta vung tay đánh thẳng lên nụ cười lạnh lùng mặt Diệp Tỳ, ngẩng cao đầu, “Diệp Tỳ, Khả Nhạc quyết định ly hôn rồi.”

      Diệp Tỳ thu lại nụ cười, cứng mặt lại.

      “Cho dù có giữ tôi lại, giám sát chặt chẽ, cho phép tôi phá rối, và Lưu Lãng vẫn ly hôn.”

      Lưu Lãng : “Cho dù cậu có như vậy, mình vẫn ly hôn với Khả Nhạc.”

      Khả Nhạc : “Lưu Lãng ấy, kỳ hề tớ.”

      Rất nhiều chuyện, phải cứ tay sắp đặt, là được toại nguyện như mong muốn. Giống như ta từng khóc lóc cầu xin Lưu Lãng cho Khả Nhạc hạnh phúc. Giống như ta từng cho rằng chiếm được Diệp Tỳ là hạnh phúc.

      “Diệp Tỳ, kỳ thích Khả Nhạc đúng .”

      Ta rất nghiêm túc, thành công trông thấy Diệp Tỳ sa sầm mặt. Từ lâu lâu trước kia, ta cũng biết. Chẳng qua vẫn cho rằng chỉ cần ra, chỉ cần vờ như hiểu, tồn tại.

      “Hạ Tiểu Hoa…” Giọng điệu của Diệp Tỳ, so với giọng điệu chua ngoa khi vừa lên xe, đột nhiên yếu ớt tới nỗi còn giống Diệp Tỳ.

      “Diệp Tỳ, Khả Nhạc giống tôi. Tính tình tốt lắm, ăn thô tục, kính già trẻ, còn biết chăm sóc mọi người.”

      Những lời này, lẽ ra phải từ ba năm trước. Nếu là Khả Nhạc, lão Diệp và Lưu quản gia, cùng với đám chú ba bác sáu, cũng chán ghét.

      Ta đẩy Diệp Tỳ ra, ngồi thẳng dậy, “Diệp Tỳ, chúng ta sai lầm ba năm, cũng đến lúc nên lựa chọn lại rồi.”

      Diệp Tỳ nhìn ta chăm chú, ánh mắt có phần tán loạn, “Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì!”

      “Vốn định cho , nhưng thôi cứ để vui vẻ chút . Diệp Tỳ, Khả Nhạc , nếu được lựa chọn lại lần, chọn .” Ta rất chậm, dù cho quyết định muốn thành toàn, dù cho sớm biết thích hợp.

      Lưu Lãng, trở thành quá khứ của Khả Nhạc. Khả Nhạc khóc xong rồi, lại có thể mặc bộ váy trắng khiêu vũ cùng Diệp Tỳ. Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, cho dù có đánh mất Diệp Tỳ, cũng phải là chuyện gì đáng kể. Khả Nhạc có thể làm được, Hạ Tiểu Hoa biết sợ đau, cũng có thể làm được.

      “Cho nên, Diệp Tỳ, cần phải kiên trì nữa. Giữ tôi lại, cũng còn ích lợi gì.”

      Lý do Diệp Tỳ lấy Hạ Tiểu Hoa:

      Thứ nhất, rất có tiền.

      Thứ hai, chọc tức lão Diệp rất hiệu quả.

      Thứ ba, Diệp Tỳ .

      Ta cũng vẫn biết.

      Thứ ba, Khả Nhạc trước khi , ôm ta khóc tu tu, với Diệp Tỳ: “Diệp Tỳ, em rồi, Hạ Tiểu Hoa chỉ còn có mình. nhất định phải chăm sóc ấy giống như chăm sóc em lúc bị gãy chân, bằng , em ghét …”

      Thứ ba, Diệp Tỳ siết chặt cánh tay ta : “Lưu Lãng, tôi chỉ lần, tôi tuyệt đối ly hôn với Hạ Tiểu Hoa. Dù cho ly hôn, cũng thể có được ấy.” Giữ lại Hạ Tiểu Hoa, chẳng khác nào để cho Khả Nhạc giữ lại Lưu Lãng.

      Thứ ba, Diệp Tỳ vẻ mặt tức giận, nhìn ta : “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, sớm biết Khả Nhạc thích Lưu Lãng phải ?” Biết ràng, vẫn khư khư cố chấp chỉ bày tỏ lòng mến mộ , chữ cũng nhắc tới. tay tạo nên bao nhiêu cái lỡ làng. Nếu chiếm được, Hạ Tiểu Hoa, cũng nên nếm thử tư vị có người ở ngay bên cạnh nhưng vẫn để vuột mất. Vĩnh viễn, có được Diệp Tỳ.

      Có rất nhiều cái thứ ba, ta biết , nhưng lại muốn nghe. Bởi vì, vĩnh viễn phải là đáp án mà ta mong muốn.

      “Hạ Tiểu Hoa, người khiến sai lầm ba năm nay, từ đầu tới cuối đều là em!” Diệp Tỳ nổi giận rồi, ánh mắt như phun ra lửa.

      “Xin lỗi.” Ta . Xin lỗi, Diệp Tỳ, ba năm trước đây, vụng trộm hôn .

      “Im miệng! Ai cần em xin lỗi?” Diệp Tỳ giữ chặt ta, áp môi tới, dùng lực rất mạnh, cố sức hôn.

      Ta cắn chặt môi, đáp lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, em cũng khảng khái đấy, thế này là sao đây? Dùng xong rồi, vội vã quẳng ra ngoài sao?” Diệp Tỳ áp môi ta, nghiến răng nghiến lợi.

      Ta bật cười, liếm liếm môi, : “Diệp Tỳ, trong mắt tôi, hết sức hấp dẫn mất rồi.”

      “Hạ Tiểu Hoa! cút ngay cho tôi!” Diệp Tỳ đập cửa xe, “Dừng xe!”

      “Ừm.” Ta mở cửa, vội vã leo xuống, “Diệp Tỳ, tôi cút đây, tạm biệt.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.6)

      Edit: Zinny


      “Này! Hạ Tiểu Hoa! Diệp tam công tử nhà mới kiếm được nhân vật tai tiếng mới à?” Số 2 giơ tuần san Bát Quái, đưa tới trước mặt ta.

      Ta bò ra từ đống vải vóc, cầm lấy tuần san Bát Quái. Bức ảnh màu còn to hơn cả trang báo, Diệp Tỳ nghiêng nửa mặt, bên cạnh là bộ đồng phục thể thao cũ rích quen thuộc.

      Mặc dù thấy mặt mũi, Số 2 vẫn như đinh đóng cột: “Chậc chậc chậc, hiểu nổi gu thưởng thức của Diệp tam công tử! Cái đức hạnh của đồng phục thể thao cũ rích kia, cũng đáng đưa Singapore họp sao!” Ngẩng đầu nhìn ta cái, bừng tỉnh hiểu ra, “Cũng đúng, Diệp tam công tử còn cưới được loại người như , gu thưởng thức của ta dân thường như tôi sao có thể hiểu nổi.”

      Ta hai lời, giơ cao cây kéo trong tay chọc Số 2. Diệp tam công tử quả hổ là Diệp tam công tử, quen kiêu ngạo, mất mặt chút cũng chịu nổi. Đêm cùng ngày tổ chức buổi lễ chuyển dời tại cao ốc Diệp thị, bị truyền thông truy ra tấm vé đôi bay sang Singapore tham dự hội nghị quốc tế.

      Ngày hôm sau, Diệp tam công tử chủ tịch tập đoàn Diệp thị xưa nay luôn hành trầm ổn gây tai tiếng, chỉ vì bức ảnh ôm hôn nguồn vui mới trước công chúng trong màn khiêu vũ mở màn buổi lễ, chễm chệ xuất trang bìa các tuần san giải trí. Từ đó Diệp tam công tử thay đổi tác phong kín đáo, tai tiếng ngừng, trở thành nhân vật trung tâm của bát quái. Có điều nguồn vui mới bên cạnh, tuy nhìn diện mạo, nhưng vĩnh viễn mặc người bộ đồng phục thể thao cũ rích, trở thành dấu hiệu nhận biết.

      Thậm chí có tuần san giải trí có thâm niên, đem bức ảnh Diệp tam công tử hôn chính cung lúc đầu buổi lễ ra so sánh với bức ảnh hôn môi nguồn vui mới, tỉ mỉ đối chiếu phân tích từ ánh mắt, tư thế, phông cảnh, trường hợp, đưa ra kết luận: Diệp tam công tử diễn giả tình , hôn môi chính cung chỉ là do cầu công việc. tiếc phơi bày thân phận nguồn vui mới, cho thấy mức độ coi trọng đoạn tình cảm này thế nào. Kỹ thuật phân tích chính xác của bọn họ, đặc biệt là tình cảm chân thành nghiêm túc mà Diệp Tỳ dành cho Khả Nhạc, quả thực sai lấy ly, khiến ta cũng phải bội phục sát đất.

      [chính cung: hoàng hậu, vợ chính thức]

      Ta tốn bao nhiêu thời gian mới hiểu được nội hàm, người ta chỉ cần bức ảnh là nhìn thấu rồi.

      Khả Nhạc cùng với bộ đồng phục thể thao cũ rích, chỉ dựa vào bóng lưng trong ảnh, lập tức trở thành nhân vật đầu bảng đại biểu cho phong trào Hippy hoài cổ tạp chí.

      Trong lúc nhất thời, đồng phục thể thao Hippy hoài cổ giống như nguồn vui mới của Diệp tam công tử trở thành phong trào thịnh hành toàn thành phố, khiến cho Taobao cũng cháy hàng, đồng phục thể thao cũ rích của tập đoàn Diệp thị xuất khắp mọi nơi. Từng có vị lãnh đạo cấp cao khóc lóc kể lể với mọi người, khai mạc hội nghị thường niên có 38 phụ nữ tham dự, có đến 37 vị mặc đồng phục thể thao cũ rích, duy nhất có vị mặc, chính là vừa công tác về còn chưa bắt kịp xu thế, xấu hổ thôi.

      [Taobao: là trong những hệ thống mua bán trực tuyến lớn nhất tại Trung Quốc]

      Nếu như đây là xu thế tất yếu, chiều hướng chung của lòng dân, vậy chính cung Hạ Tiểu Hoa danh bất chính ngôn bất thuận, cũng nên cung kính cúi chào, thoái vị nhường ngôi được rồi.

      Chỉ có điều, mặc cho ta tích cực chủ động mong muốn thoái vị nhường ngôi tới cỡ nào, điện thoại của Diệp Tỳ, vẫn nhất định thông.

      Ta gì cúp điện thoại lần thứ N, cắt ngang tiếng máy trả lời tự động, bắt chéo chân nhìn Số 5 quẳng bay tạp chí.

      “Cái loại đồng phục thể thao cũ rích kia mà cũng gọi là mốt! Thế Hạ Tiểu Hoa thô bỉ của chúng ta chẳng phải là ông tổ trào lưu còn gì?”

      “Ông tổ!” Số 1 phụ họa .

      “Đúng là ông tổ!” Số 8 .

      Ta đắc chí vừa lòng, “Thế mà có ai chịu bắt chước tôi đâu.”

      Số 6 phẩy tay, “Hạ Tiểu Hoa, đạt tới cảnh giới đỉnh cao rồi, người bình thường bắt chước sao nổi.”

      Ta hoài nghi nhìn Số 6, “ ca ngợi tôi đấy à?”

      “Đúng là ca ngợi!” Số 6 quả quyết gật đầu.

      ràng là ca ngợi!” Số 1 kiên định gật đầu.

      Ta cười khà khà tự tin dâng tràn.

      Số 2 bĩu môi khinh thường, “Chẳng qua là Diệp tam công tử quá có khí chất, lợn mẹ mà đứng cạnh ta cũng thành lợn trào lưu.”

      “Lại , Hạ Tiểu Hoa, Diệp tam công tử đột nhiên phô trương như thế, phải là động tâm, coi trọng đồng phục thể thao cũ rích kia đấy chứ?”

      Ta liều mạng gật đầu, “Là đó.” Hơn nữa, còn rất nghiêm túc.

      “Vậy hai người định ly hôn đấy à?!” Số 5 túm cổ áo của ta, “Hạ Tiểu Hoa, mặt hàng như Diệp Tỳ, toàn thế giới cũng chỉ có thôi, bỏ được hử?”

      Ta vẫn gật đầu như cũ, “Ừ. Bỏ được.”

      Dù có bỏ được, cũng nhất định phải bỏ.

      Số 2 liếc mắt hỏi: “Hạ Tiểu Hoa, Diệp tam công tử đồng ý ly hôn rồi à?”

      “……”

      bao nuôi đồng phục thể thao cũ rích kia rồi còn gì, ly hôn, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Số 6 cũng bắt đầu quẳng bay tạp chí, “Hai người mà ly hôn, phòng làm việc này cũng tồn tại được nữa, sao số chúng ta lại thảm tới cỡ này cơ chứ, định mệnh phải thất nghiệp rồi.”

      Số 5 vỗ bàn cái rầm, “Khốn nạn! Đồ đồng phục thể thao đáng ghét!

      ả nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài.

      Ta trợn mắt, nhìn Số 2, “Số 5 đến thời kỳ mãn kinh rồi sao?”

      Số 2 đảo mắt khinh bỉ, “ phải, ta phiền muộn chuyện tiền nong.”

      “Hử?” Trong ấn tượng, đám trợ lý của ta chưa bao giờ than nghèo trước mặt ta.

      “Mẹ ta sống thực vật, nằm bên Mỹ ròng rã hai năm, vừa làm giải phẫu tỉnh lại, tốn sạch số tiền ta kiếm được từ hai năm qua rồi, giai đoạn phục hồi còn cần bó lớn bó bé tiền, dù Số 5 có tiếng tăm đến mấy trong nghề, cũng sao tìm nổi cấp nào chịu chi tiền như .”

      Số 2 rất ít khi thở dài trước mặt ta, lần này lại than thở vô cùng cảm khái, “Hạ Tiểu Hoa, nếu phải vì tiền, dựa vào nhân duyên thối nát, tính tình thối nát, đầu óc thối nát của , làm sao mời được nhân tài cấp cao như bọn tôi.”

      Ta há to miệng, “Số 2, mẹ cũng vừa tỉnh lại hử?”

      Số 2 vung luôn chưởng tới, “Cái nhân phẩm của ! được thọc mạch việc riêng nhà người ta!” ta bật dậy lao ra ngoài, lao được nửa đường, bỗng dừng lại, “Hạ Tiểu Hoa! Đêm nay công ty giải trí M mở tiệc rượu mừng bộ phim mới hoàn thành giai đoạn sản xuất, nhớ tham gia đó.”

      “Này ——”

      Số 2 chạy mất dạng.

      Ta đành phải quay đầu, nhìn chằm chằm mấy người còn lại, “Còn mấy sao?”

      Cả đám trầm mặc, tranh nhau lao ra ngoài. Thái độ gì đấy hả!

      Ta nhấc điện thoại ấn gọi lại, phát hỏa với cái máy trả lời tự động, “Diệp Tỳ, gọi điện lại ngay!”

      Vất vả lắm mới quyết tâm thoái vị, còn phải xếp hàng chờ Diệp Tỳ kêu tên nữa sao!

      *Zinny chạy ngang qua*

      Ta đứng trong nhà hàng ăn đêm được công ty giải trí M bao trọn cho bữa tiệc, nhìn chằm chằm nhà sản xuất phía trước cười tủm tỉm bước tới, “Ồ! Hạ tiểu thư! vẫn ở trong nước sao? Vậy vị ở Singapore kia… là nguồn vui mới của Diệp tiên sinh ư?”

      Ta nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

      “Ầy.” Nhà sản xuất cười càng thêm sung sướng, “Xin nén bi thường, xin nén bi thương!” Ông ta vỗ vỗ vai ta rồi sung sướng rời .

      Ta hơi ngửa đầu, uống cạn rượu trong tay.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Đại đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy phấn chấn bừng bừng bước tới, “ ly hôn rồi à? Ly hôn rồi à?”

      Ta dựng râu trừng mắt gật đầu.

      “Ồ!” Đại đạo diễn càng thêm phấn chấn, “Xin chớ buồn, chớ buồn!” Sờ sờ đầu ta, rồi sung sướng rời .

      Ta đổi ly khác, tiếp tục uống.

      “A! Hạ Tiểu Hoa!” Lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình hưng phấn vểnh ria mép, hỏi ta: “Diệp tiên sinh hôn nguồn vui mới trước công chúng sao?”

      Ta nghiến răng nghiến lợi dựng râu trừng mắt gật đầu.

      “Ồ!” Ria mép vểnh càng cao, “Đừng thương tâm nhé.” Bắt tay của ta, sung sướng rời .

      Lần thứ bao nhiêu rồi đây? Rốt cuộc hết chưa hả!

      Ta thọc mạch chuyện riêng của người khác là vấn đề nhân phẩm của ta, ta bị người khác thọc mạch chuyện riêng cũng vẫn là vấn đề nhân phẩm của ta hay sao?

      Quá bất lịch !

      Ta quẳng ly rượu trong tay, thèm quay đầu lại thẳng ra cửa sau nhà hàng. Gió bên ngoài lạnh, ta ngăn được rùng mình. Ta nheo mắt, thấy đám diễn viên của bộ phim túm tụm chụp ảnh lưu niệm ở đằng xa. Bị vây chặt ở giữa, ai khác ngoài Thần Tư.

      Tân siêu sao Châu Á, vẫn rất được hoan nghênh.

      Ta hừ hừ, dời mắt, ngồi xuống bậc thang bên cạnh, ngẩng đầu ngắm trăng.

      Ánh đèn trong thành phố quá mức rực rỡ, khiến cho trời sao cũng mất ánh sáng, tìm kiếm cũng sao thấy được. Chỉ còn lại vầng trăng non, đơn. giống như Ô trấn, sao lấp lánh đầy trời, chi chít đếm xuể, làm cho người ta cũng quên tịch mịch. Ba ơi, nếu biết được đứa con đáng thất vọng của ba, cuối cùng vẫn chỉ còn lại mình, ba vui đâu nhỉ? Nền đất lạnh lẽo, mặc dù cách qua lớp váy, vẫn làm cho người ta thấy lạnh.

      “Hạ Tiểu Hoa, lại mới nhốn nháo chuyện ly hôn?” Sau lưng truyền tới giọng lạnh lùng.

      Lại nữa rồi!

      chỗ khác chơi, tôi khó chịu!” Ta lười chẳng thèm quay đầu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa!” cái bật lửa phi trúng đầu ta, “Thái độ gì đấy hả!”
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.7)

      Edit: Zinny


      Ta ôm đầu, quay người lại.

      Ha, tân siêu sao Châu Á!

      Ông hoàng siêu cấp nổi tiếng, nhân duyên cực tốt, yên lành sao lại muốn trêu chọc hạng dân thường nhân duyên kém có bạn bè như ta làm gì.

      Ta đảo mắt khinh bỉ, đầy đố kị: “Cửa ở phía sau, xin cứ tự nhiên. có việc gì du hồ với nữ diễn viên chính của !”

      Thần Tư ngẩn người, “ nghe tin rồi ư?”

      Thừa lời.

      “Tôi là khán giả trung thành của bản tin giải trí.”

      “Tin giả đấy.” Thần Tư đáp lại dõng dạc, đặt mông ngồi xuống cạnh ta.

      Bậc thang vốn chật hẹp, giờ chen chúc đến con chuột cũng chẳng chui lọt nữa.

      Ta đẩy Thần Tư, “Ai cho chiếm địa bàn, tôi tới trước cơ mà.”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư trừng mắt nhìn ta, hồi lâu sau, mới phun ra ba chữ, “Ai thèm chứ!”

      dịch mông, ngồi lên ta bậc, “Tôi thích ngồi đâu ngồi, mắc mớ gì tới !”

      Ta bĩu môi, đúng là mắc mớ gì tới ta.

      là ông hoàng nổi tiếng rồi, sao còn gây tai tiếng để đánh bóng tên tuổi? Chậc chậc, đúng là thiếu đạo đức!” Ta cúi đầu, nhặt chiếc bật lửa vừa bị Thần Tư phi xuống đất, bật lên nghịch.

      “Ai gây tai tiếng để đánh bóng tên tuổi hả?” Giọng sau lưng ràng có dấu hiệu nổi giận.

      “Hạ Tiểu Hoa, cũng ngẫm xem đều là vì ai?” Giọng điệu Thần Tư rất có hơi hướng chỉ trích.

      Ta bật cười, “Đạo diễn ép ? Công ty giải trí M ép ? Quản lý ép ? Hay nữ diễn viên chính ép ?”

      Gáy ta bị dùng sức đẩy cái, “Hạ —— Tiểu —— Hoa!”

      Ta sợ hãi vội vàng buông ngón tay ấn bật lửa, giơ bật lửa nện Thần Tư.

      Thần Tư hề tránh né, “Hạ Tiểu Hoa! Tôi thấy đáng thương, mới định giúp !”

      Bật lửa đập vào trán Thần Tư, “bộp” tiếng.

      “Ai đáng thương? Ai bảo giúp! Ai thèm hả!”

      Thần Tư bị đau nhíu chặt lông mày, vươn tay ôm trán, “ thèm? thèm giả làm fan của tôi làm gì hả? thèm chạy khắp nơi tìm người áp chế tin tức ly hôn làm gì hả?”

      “Hạ Tiểu Hoa! có gan đứng giữa sân bay gào lên ly hôn trước đám truyền thông, lại có gan thừa nhận. ràng muốn ly hôn còn gì!”

      Ta trợn mắt, tức giận gào lên: “ bậy!”

      Thần Tư khinh thường hừ cái, “Tôi bậy? Nếu phải vì sợ truyền thông lùng theo tai tiếng của chúng ta, ảnh hưởng đến thanh danh của , phanh phui tin tức ly hôn cực lực giấu kín, sao tôi phải gây tai tiếng giả để thu hút chú ý của truyền thông hả?”

      Ta nhìn chằm chằm Thần Tư nghiêm túc: “Thần Tư, tôi cần thương hại!”

      Thần Tư hừ càng thêm lớn tiếng, “Hạ Tiểu Hoa, ai bảo đần như vậy, biết thừa sân bay có nhiều truyền thông thế rồi, còn ngu ngốc lao tới cứu tôi.”

      “… Ai tôi muốn cứu ?” Ta đứng dậy, quay đầu bước .

      “Hạ Tiểu Hoa, đối tốt với người khác, phải ra.” Thần Tư đứng sau lưng ta, lớn tiếng quát lên.

      “……”

      “Tôi muốn giúp , Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta quay lại , “Tôi muốn ly hôn, giúp được ?”

      Thần Tư im lặng nhìn ta chòng chọc.

      “Thần Tư, người áp chế tin tức ly hôn, hoàn toàn phải tôi. Cho nên, tôi cần thương hại, đấy!”

      Ta xoay người toan , bị Thần Tư kéo lại, “Hạ Tiểu Hoa, muốn ly hôn sao?”

      Ta hất tay Thần Tư ra, “Thừa lời! Thế tôi mới cần nhiều chuyện.”

      “À!” Thần Tư nở nụ cười, nụ cười ấy so với nhà sản xuất cười tủm tỉm, đại đạo diễn phấn chấn bừng bừng, lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình ria mép vểnh lên trời, còn vui vẻ hơn nhiều.

      Loại nhân phẩm gì đây! Ta vung quyền tới gương mặt tươi cười của Thần Tư. Nắm tay bị Thần Tư bắt được, giữ chặt trong tay, buông ra. kéo theo ta, chạy thẳng vào đại sảnh nhà hàng ăn đêm.

      “Thần Tư!”

      “Oa! Thần Tư kìa!”

      “A! Thần Tư!”

      Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp. Ta nhìn đám quần chúng vây xem ngày càng nhiều, căng mắt quan sát tìm chỗ có người ngất xỉu để mở đường rút lui.

      Thần Tư lại nắm chặt tay ta, tay giữ cằm ta, “Hạ Tiểu Hoa, nhắm mắt lại.” Hơi thở ngọt ngào, nháy mắt kề sát ta, “Hôm đó, Diệp Tỳ cũng hôn thế này phải ?” Nụ hôn mang theo vị ngọt trong trí nhớ, theo câu , hạ xuống bờ môi còn chưa kịp khép lại của ta.

      “Thần Tư, làm gì thế hả!” Ta nhấc chân giẫm lên mu bàn chân của Thần Tư.

      Thần Tư vẫn chịu buông ra, “Hạ Tiểu Hoa, nếu nhắm mắt lại, ảnh chụp xấu lắm đó.”

      Ta trông thấy ràng quần chúng vây xem vô danh nhao nhao rút di động và máy ảnh hăng say chụp lấy chụp để. Lần này, chỉ có nhà sản xuất sung sướng, đại đạo diễn phấn chấn bừng bừng, lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình vểnh ria mép nhìn thấy, mà toàn bộ đám phóng viên giải trí cũng chứng kiến cả. Đằng nào cũng hôn, ta liếc mắt nhìn gương mặt trắng mịn mê người của Thần Tư, cực kỳ nghiêm túc nhắm mắt lại, áp môi tới. Món ngon dâng tận miệng, hôn quá uổng phí. nhạc của nhà hàng ăn đêm, cuồng dã mà mê người. Ta định tích cực phối hợp, chủ động tiến công, lại bị lực kéo lại, lôi ra khỏi Thần Tư.

      Số 2 trợn mắt trâu, giơ giày cao gót trong tay nện ta, “Hạ Tiểu Hoa, dám thừa dịp tôi để ý, lại hôn Thần Tư.”

      Gã quản lý lâu gặp cũng lao tới, ôm cổ Thần Tư gào khóc: “Trời ơi! Thần Tư, cậu sao chứ? Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi nên để cậu lại mình! biết Hạ Tiểu Hoa có mặt khắp mọi nơi, vô cùng nguy hiểm mà! Hu hu hu, Thần Tư!” giơ tay áo ra sức lau miệng cho Thần Tư.

      Ta liều mạng né tránh hung khí của Số 2, tức giận hổn hển : “Thần Tư đồ khốn! ràng cho tôi, là ai hôn ai?”

      Ta mới là người bị hại!

      Thần Tư vênh váo khuôn mặt nhắn gần trong gang tấc, chớp chớp hàng mi dài xinh đẹp, “Hạ Tiểu Hoa, chẳng phải là fan trung thành của tôi sao? Tìm cách tiếp cận tôi ít lần rồi còn gì?”

      ! ——” Ta vươn ngón tay run rẩy, chỉ vào Thần Tư.

      “Tôi biết, tôi biết, tôi lâu rồi!” Thần Tư gật đầu, nhún vai tỏ vẻ tội nghiệp.

      Ta điên cuồng gào lên tiếng, định bổ nhào vào Thần Tư.

      Số 2 vung tay cái, Số 5 và Số 6 lập tức xông lên, mỗi người bên kẹp chặt ta.

      !” Số 2 chỉ huy gã quản lý, “Nhân lúc Hạ Tiểu Hoa còn chưa phát rồ, đưa Thần Tư mau!”

      Gã quản lý như vừa tỉnh mộng, kéo Thần Tư chạy về phía đám đông bên ngoài.

      Tiếng thét chói tai xung quanh, càng phát ra dữ dội.

      Ta chưa từ bỏ ý định, liều mạng nhào theo hướng Thần Tư vừa rút lui.

      Số 2 vội túm chặt ta, “Được rồi, Hạ Tiểu Hoa, hôn cũng hôn rồi, cho người ta con đường sống !”

      Ta trơ mắt nhìn tên đầu sỏ chủ mưu chạy ngày càng xa, bi thương tràn đầy cõi lòng, “Khốn kiếp, ràng cố ý!”

      Thần Tư bất ngờ từ giữa đám người quay đầu lại, khóe miệng cong lên, cười sung sướng hả hê, làm động tác ra dấu gọi điện thoại về phía ta.

      Ta run rẩy cánh tay kích động, gian nan giãy giụa tháo giày cao gót chân, ném theo bóng lưng Thần Tư. ngờ, ném trật, lại trúng gã quản lý.

      Gã quản lý úi tiếng, cũng quay đầu lại, kéo Thần Tư chạy trốn càng nhanh. Hành động lần này của ta hoàn toàn kích động oán thán của dân chúng. Trong nháy mắt, vô số hung khí bay tới tấp về phía ta.

      “Tại sao lúc nào cũng là Hạ Tiểu Hoa!”

      “Dám thừa dịp Thần Tư đề phòng xuống tay, phải ném chết!”

      đáng ghét!”

      “Tôi biết ngay mà, đúng là Hạ Tiểu Hoa sắp ly hôn rồi!”

      “Thần Tư quá xui xẻo, sao lại bị Hạ Tiểu Hoa nhìn trúng cơ chứ!”

      bực mình! Ném ta !”

      Ta ôm đầu, liều mạng kéo Số 2 chắn phía trước, “Số 2, tôi nuôi binh ngàn ngày, bây giờ chỉ biết trông vào .”

      Số 2 rụt người về sau, : “Số 5, lên !”

      Số 5 với Số 6 đưa mắt ra hiệu, hai lời túm lấy Số 2 ném về phía đám người, “A! Hạ Tiểu Hoa bị ném văng ra rồi.”

      Ta tán thưởng vỗ Số 5 và Số 6, “Làm tốt lắm!”

      Số 5 bịt luôn miệng ta, kéo ta chạy ra ngoài.

      Số 5 vừa chạy vừa thụi ta, “Hạ Tiểu Hoa, sướng rồi! Thần Tư đó! ta chính là cực phẩm, chậc! Thảo nào ly hôn cũng thèm để ý nữa, mùi vị được lắm chứ gì?”

      Ta nghẹn nửa ngày, mới từ kẽ họng phun được câu, “Được gì mà được!”

      Số 5 đẩy đầu ta, “Hạ Tiểu Hoa, cái đồ thô tục nhà , đỏ mặt gì hả!”

      Ta nghiến răng nghiến lợi nhưng phản bác nổi câu. Nhà hàng ăn đêm tối như vậy, dựa vào đâu mà ta đỏ mặt cơ chứ!
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Vàng thỏi mới là đáng tin cậy nhất (2.1)

      Edit: Zinny


      Kết quả của nghẹn khuất đến cực điểm chính là, mất ngủ. Ta lăn lộn chiếc giường xíu của Khả Nhạc, đổ toàn bộ vàng thỏi ra, cầm cái khăn tay cũ rích bắt đầu lau chùi. Theo ta lâu như vậy, thỏi cũng chưa từng dùng. Liếc mắt nhìn phong tiền mừng tuổi Khả Nhạc giấu kỹ bị ta rút dần rút mòn, ta dứt khoát rút ra sạch, ôm chút áy náy trong lòng, nhét toàn bộ vào ví của mình.

      Ta quả nhiên là món hàng bồi thường hơn kém.

      Di động ở đầu giường, rung lên từng đợt.

      Ta cầm lên liếc qua, người gọi số.

      “A lô?”

      “Ô! Hạ Tiểu Hoa! chờ điện thoại của tôi đấy à?” Giọng của Thần Tư.

      Ta hai lời, tạch tiếng cúp điện thoại. Di động im lặng hai giây, lại tiếp tục rung. Ta rên rỉ ngân nga theo điệu nhạc, lau vàng thỏi của ta.

      Di động kiên trì bền bỉ ngừng rung lên. Cuối cùng ta nhịn được nữa, bắt máy, “ có thôi hả!”

      “Hạ Tiểu Hoa, làm gì thế?”

      lau vàng thỏi!” Ta lau thỏi vàng cuối cùng sáng bóng loáng, thả lại vào trong túi, “Thần Tư, hai chúng ta có tiếng chung, đừng có rảnh rỗi quấy rầy phụ nữ vừa ly hôn nữa!” xong ta lại định cụp điện thoại.

      “Hạ Tiểu Hoa, có nhân phẩm sao, qua sông đoạn cầu. Lúc hôn tôi, đâu có như thế!”

      “Ai hôn ai!” Ta phẫn nộ .

      dám thề, định nhân cơ hội hôn tôi chắc?”

      Sao phải so đo như thế! Ta ngoác miệng, “Là tại cái mặt trời sinh dụ dỗ người ta hôn có.”

      Tự mình lớn lên thành ra như thế, trách sao được người khác!

      Thần Tư đầu kia điện thoại cười cợt làm người ta phát ghét, “Hạ Tiểu Hoa, mơ tưởng đến thân thể tôi chứ gì?”

      Vẫn biết các minh tinh đều tự kỷ, còn biết có thể tự kỷ đáng khinh đến vậy.

      “Này! Tôi có cầu có được ?”

      “Hạ Tiểu Hoa! Hôm nay tôi vui vẻ, chấp nhận cầu của ! Nhưng mà, biết rồi đấy, muốn bao nuôi tôi, chắc chắn được!”

      “Hứ! Tôi đói bụng rồi, mua giúp tôi tô mỳ Bát Trân, cho nhiều giấm chút, mang tới số xx, đường xx, lô B tầng 12.”

      [Mỳ Bát Trân: Bắt nguồn từ thời đại nhà Thanh, là món ăn nổi tiếng của Sơn Đông, sau đó nhanh chóng được lưu truyền. Nguyên liệu chính: bột mỳ. Nguyên liệu phụ: cá bạc, thịt gà, thịt cá, hải sâm, măng tây, ớt đỏ, ớt xanh, tai lợn, rau cải, mực tỉa hoa, sò điệp.]

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!”

      “Thôi quên .” Ta ngắt điện thoại.

      Nhân phẩm kiểu gì biết, chính mình bảo người ta cầu, người ta cầu lại nổi cáu.

      Di động vừa buông xuống, lại bắt đầu rung lên. đúng là muốn ăn đòn.

      Ta cầm di động, ỏn ẻn méo giọng : “ tới mà! Người ta đói bụng nằm giường chờ nè.”

      Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. Ta giơ điện thoại lên nhìn, màn hình vẫn số.

      “Hạ Tiểu Hoa.” Thanh trầm thấp quen thuộc.

      Diệp Tỳ! Tay nắm di động của ta run lên, xém chút đánh rơi.

      “Đây là thái độ nhận sai chăng?” Giọng của Diệp Tỳ, nghe qua, dường như tâm trạng rất tốt.

      phải là hết sức hấp dẫn rồi sao? Sao hả? như đinh đóng cột, lại hối hận nhanh đấy.”

      “……” Ta nắm chặt di động, “Diệp Tỳ, Khả Nhạc khỏe ?”

      Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng hừ , “Hạ Tiểu Hoa, còn tưởng em thèm để ý cơ đấy.”

      Ta gật đầu, cũng đúng, người bên cạnh Diệp tam công tử, đến phiên ta để ý.

      “Diệp Tỳ, khi nào về?”

      “Hạ Tiểu Hoa, phải em bỏ rất vui vẻ, rất hài lòng, rất sung sướng hay sao? có về hay , khi nào quay về, em lại quan tâm rồi à?”

      “……”

      “Hạ Tiểu Hoa, lần này, tha thứ cho em.” Diệp Tỳ lại hừ tiếng.

      “Từ nay về sau, bao giờ được ngán rồi nữa, bằng …”

      “Diệp Tỳ!” Ta lớn tiếng ngắt lời của , “ và Khả Nhạc công khai rồi, về sớm chút để ly hôn !”

      Đầu kia điện thoại im lặng hồi lâu. Ta cũng đột nhiên trầm mặc, biết phải gì.

      “Hạ Tiểu Hoa, nếu em còn tiếp tục như vậy, tức giận!” Thanh Diệp Tỳ, căng thẳng tới mức dọa người.

      Ta cố gắng hắng giọng, vẫn lớn tiếng : “Diệp Tỳ, tôi rất nghiêm túc.”

      “Hạ Tiểu Hoa, thôi cái trò ấy ! Ngữ khí vừa rồi của em đâu có như thế! Em đừng có với , em hề quan tâm, Hạ Tiểu Hoa, —— —— tin —— đâu!”

      “Diệp Tỳ, ly hôn .” Tay ta nắm di động càng thêm chặt, “Từ giây phút tôi ký tên, vẫn luôn !”

      Chẳng qua là, phí thời gian hồi lâu, chịu đối mặt mà thôi.

      “Hạ Tiểu Hoa! cho phép em từ nay về sau thích nữa! ràng em thầm mến , ràng nên mới sống chết đòi gả cho .”

      “À.” Ta đáp lại tiếng, gật gật đầu, “Vậy , Diệp Tỳ, nghe cho tôi, tôi còn , nữa, tôi muốn ly hôn!”

      Lúc cầu hôn, Hạ Tiểu Hoa : “Em quan tâm, dù sao em là được.”

      Khi kết hôn, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Tỳ, em .”

      Năm thứ nhất vào ngày kỷ niệm tròn năm kết hôn, Hạ Tiểu Hoa : “Cậu trợ lý, nhờ cậu chuyển lời cho Diệp Tỳ, tôi ấy.”

      Năm thứ hai, Hạ Tiểu Hoa biển quảng cáo điện tử tầng cao nhất của tập đoàn Diệp thị, viết thể chữ Tống lớn: “Diệp Tỳ, em nhiều lắm!”

      Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa từ hải ngoại xa xôi, vào hộp thư thoại: “Diệp Tỳ, biết , kỳ em rất !”

      Có những lời, lâu như vậy, lại thể từ bỏ.

      Điện thoại của Diệp Tỳ, cụp rất dứt khoát, đường sống cũng chừa lại.

      Trong tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc, ta lồm cồm bò dậy, ra mở cửa, trước cửa là Thần Tư đeo kính râm to oành, tay bưng tô mỳ Bát Trân. Mỳ bị quẳng ở bàn, ta hào hứng nhào tới đánh chén.

      “Hạ Tiểu Hoa, có biết giữa nhân viên giao hàng và tân siêu sao châu Á nổi tiếng nửa vùng trời, là khoảng cách thể vượt qua hả?”

      “Đức hạnh của đáng khinh! Ăn mỳ mà cũng cảm động phát khóc được sao!”

      “Thần Tư, cho nhiều giấm chua thế làm gì, làm người ta chảy cả nước mắt!”

      bậy! bị tôi làm cảm động có!”

      “……”
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Vàng thỏi mới là đáng tin cậy nhất (2.2)

      Edit: Zinny


      “Hạ Tiểu Hoa, nổi tiếng rồi!” Số 2 run rẩy tuần san Bát quái trong tay lớn tiếng .

      bìa mặt là ảnh chụp nụ hôn trợn mắt của ta. Tiêu đề rất giật gân: 《Siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa nhân tiệc rượu mừng bộ phim mới hoàn thành giai đoạn sản xuất cưỡng hôn tân siêu sao châu Á trước công chúng》. Quả nhiên nên nhắm mắt.

      Ta giật lấy, nhìn chăm chú, “Cũng có phải chưa hôn bao giờ đâu. Lần trước ở Ô trấn, còn ôm hôn mũi thuyền cơ mà.”

      Số 2 cười lạnh tiếng, lại quăng quyển khác tới.

      “Nhà giàu mới nổi say đắm đại minh tinh, hôn nhân với chủ nhân trẻ của Diệp thị trong tình trạng báo động!”

      “Cái rắm! Ai say đắm đại minh tinh!”

      Số 2 lại quăng tới quyển.

      sau cuộc hôn nhân tan vỡ, Thần Tư đêm khuya lén lút hẹn hò Hạ Tiểu Hoa.”

      Thần Tư đeo kính râm to oành, tay bưng tô mỳ Bát Trân đứng đợi thang máy.

      “Há há há! Mất hết mặt mũi đáng đời!” Ta hả hê .

      Số 2 tiếp tục quăng tới quyển.

      “Phân tích đa chiều, nhà thiết kế chính Hạ Tiểu Hoa fan giả thịt cá .”

      trang báo là hàng chữ lớn, “Tôi biết, tôi biết, tôi lâu rồi ——— Tân siêu sao châu Á chính miệng xác thực tin tức tình cảm.”

      Tâm tình hả hê của ta tiêu tan.

      “Hạ Tiểu Hoa, còn nhiều lắm!” Số 2 liều mạng lật tung các loại tuần san bát quái.

      “Tờ này, rằng vì muốn tiếp cận Thần Tư nên dùng hậu thuẫn xung phong đảm nhận vai trò tạo mẫu chính cho bộ phim mới của công ty giải trí M.”

      “Tờ này, và Diệp tam công tử sớm bằng mặt bằng lòng mà ly hôn rồi.”

      “Tờ này, bắt ép Thần Tư gặp gỡ!”

      “Còn nữa, tờ này, tờ này, tờ này!” Số 2 trải ra dãy.

      “Hạ Tiểu Hoa, được xuất tuần san bát quái khắp cả nước! Chúc mừng nhé! nổi tiếng rồi!”

      Ta sờ sờ đầu, “Vụ tai tiếng lần trước của tôi với Thần Tư, cũng tới cỡ đó, sao lần này lại ầm ĩ thế nhỉ?”

      Chẳng lẽ Thần Tư nổi tiếng tới mức độ này rồi sao?

      “Hạ Tiểu Hoa!” Số 2 tung chưởng đánh ta bay ra ngoài ba thước, “Cũng ngẫm lại xem lúc đó là ai chống lưng hậu thuẫn cho ? Nếu có Diệp Tỳ sau mông thu dọn cho , chỉ dựa vào bộ dạng phô trương này của , mấy năm nay nổi tiếng khắp rồi. Làm gì có chuyện chỉ thi thoảng mới có vài tin vụn vặt mất mặt báo như vậy?”

      ra là thế.

      Thế nên, có nguồn vui mới, là quan tâm gì nữa, Hạ Tiểu Hoa chỉ còn cách tự sinh tự diệt.

      đừng có mà thừa nhận! Hạ Tiểu Hoa, giang hồ đồn đãi Diệp Tỳ vì mà đặc biệt mời ba trợ lý tư nhân cao cấp chuyên giúp ta xử lý chuyện của , là .”

      “……”

      “Hạ Tiểu Hoa! Thời gian này đừng bước chân ra khỏi cửa, cứ làm tổ trong nhà tránh gió . Tôi và đám Số 1, đều bị phóng viên khủng bố oanh tạc điện thoại rồi đây. nhớ kỹ cho tôi, dù người ta có hỏi cái gì, cũng nhất định được trả lời. Chuyện còn lại, để bọn tôi xử lý.”

      “Ờ……”

      Ta đáp ứng, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy gã người dơi nhào về phía ta, “Hạ Tiểu Hoa ——”

      Bùm tiếng quỳ xuống trước mặt ta, khấu đầu ba cái, “Tôi van , hãy mở cuộc họp báo .”

      Ta bị dọa cho nhảy dựng, nhìn chăm chú gã người dơi thân quấn đen sì này cả buổi, mới quan sát thấy ngón tay hơi vẹo mà nhận ra thân phận , “A! phải gã quản lý ẻo lả của Thần Tư sao!”

      Trong nháy mắt gã người dơi tuôn lệ nóng hổi, “Vâng vâng vâng, tôi ẻo lả, tôi chết tiệt, tôi biết coi trọng Thần Tư! Ngàn tội vạn tội đều là tội của tôi! Hạ Tiểu Hoa, xin thương xót, mở cuộc họp báo làm sáng tỏ vụ tai tiếng này .”

      “Hử?”

      mở! Dựa vào đâu mà Hạ Tiểu Hoa của chúng tôi phải mở!” Số 2 đáp lại rất nhanh chóng.

      “Thần Tư nào có tội tình gì, cậu ấy là đại minh tinh nổi tiếng khắp nửa vùng trời, xin hãy buông tha cho cậu ấy. Vì vụ tai tiếng này mà cậu ấy thoái thác hai bộ phim bom tấn quốc tế rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, cậu ấy chẳng còn đường sống mất thôi.” Người dơi bên nước mũi bên nước mắt nức nở .

      “Hạ Tiểu Hoa cũng thể mở họp báo!” Số 2 vỗ bàn cái rầm, “Tuy ta rất thô tục, rất phô trương, rất thiểu não, nhưng dù thế nào ta cũng là nữ chủ nhân Diệp thị. Loại chuyện khiến vạn người quở trách này thể để ta làm.”

      Người dơi khóc càng thêm dữ dội.

      Điện thoại di động trong túi chợt rung. Ta nghe máy, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh muốn gặp , mời lập tức tới phòng làm việc của Diệp tiên sinh chuyến.”

      Diệp Tỳ trở về. Khả Nhạc lại vẫn chưa về nhà. Điện thoại treo tiếng giòn tan.

      Tới lúc đối mặt rồi.

      “Hạ tiểu thư?”

      “Ừ. Tôi biết rồi.” Ta cụp điện thoại bước ra ngoài.

      Người dơi ở phía sau ta khóc thét, “Hạ Tiểu Hoa, tôi cho hai giờ suy nghĩ. mở, tôi bảo Thần Tư tự mình mở. Tôi lập tức mở! Tôi truyền hình trực tiếp! Đến lúc đó nội dung được như ý, đừng trách tôi thủ đoạn độc ác.”

      “Số 3, Số 5! Gọi bảo an!” Số 2 lên tiếng.

      *Zinny chạy ngang qua*

      Ở chung tòa cao ốc tốt ở chỗ, chỉ cần thang máy, cho dù cao tới đâu cũng có thể lập tức thấy được. Khi cửa thang máy mở ra ở tầng 39, thư ký xinh đẹp lập tức bước tới.

      “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh đợi !” Nữ thư ký định gõ cánh cửa phòng làm việc khổng lồ của Diệp Tỳ hộ ta.

      Ta vội tranh trước nữ thư ký, đẩy phăng cánh cửa, “Diệp Tỳ, có việc mau!”

      “Hạ tiểu thư!” Nữ thư ký như hoa như ngọc vừa muốn đuổi theo, cửa bị dùng sức sập lại.

      Đều phải do ta làm.

      Ta trơ mắt nhìn nữ thư ký biến mất phía ngoài, rụt cổ quay đầu đối mặt với Diệp Tỳ vừa đóng sập cửa, nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, giải thích !” Diệp Tỳ chỉ vào các loại tuần san bát quái bày la liệt chiếm phân nửa bàn làm việc rộng lớn của .

      “Hơ! Diệp Tỳ, cũng thích xem tuần san bát quái à?” Ta ngẩng đầu, liều mạng chăm chú nhìn trần nhà.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ đẩy ta cái đập vào ván cửa phía sau.

      Người ở Singapore bị chụp còn nhiều ảnh hơn, ràng phải là ta. Chẳng những phải là ta, ta thậm chí còn chưa thèm hỏi. Ta cúi đầu, hé răng.

      Diệp Tỳ lớn tiếng : “Hạ Tiểu Hoa, bây giờ còn muốn giải thích nữa sao?”

      Diệp Tỳ tiến lên bước lớn, khiến ta thể dán sát vào ván cửa.

      Diệp Tỳ dồn ép quá gần, thậm chí còn nghe thấy được từng tiếng hít thở, “Hạ Tiểu Hoa, đêm hôm đó, em đợi ai? Người mà em nằm giường đói bụng đợi chờ, là ai?”

      “……”

      Diệp Tỳ nheo lại đôi mắt xinh đẹp, “Bất cứ giá nào cũng phải ly hôn, là vì ai?” lại tiến gần thêm tấc.

      “……”

      “Khẩn cấp vội vã tặng cho người khác, vì ai?”

      thể lại gần thêm nữa.

      “Tránh ra!” Ta cố sức đẩy Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ nhúc nhích, mặc cho ta cố sức đẩy ra.

      muốn trả lời phải ? Hạ Tiểu Hoa, cho dù em , cũng vẫn biết!” Môi của Diệp Tỳ, gần như kề sát môi ta.

      cho em cơ hội cuối cùng, Hạ Tiểu Hoa, rút lại những lời em . ràng em vẫn muốn …”

      Diệp Tỳ cúi đầu, áp môi hôn.

      Ta nghiêng mặt , tránh được. “Diệp Tỳ, tôi muốn nữa. Tôi muốn ly hôn.”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ tức giận, thanh thấp đến nỗi gần như nghe thấy, lại đẩy ta ra.

      “Em , em . Rất lâu, rất lâu trước kia, vậy!”

      Ta lùi về sau mấy bước, đứng vững vàng, nhúc nhích, “Diệp Tỳ, tôi , còn nữa!”

      Diệp Tỳ cắn chặt môi.

      “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng!”

      “Diệp Tỳ, ly hôn !”

      Diệp Tỳ buông lỏng môi, nhìn chằm chằm ta, nhìn hồi lâu, đột nhiên khóe miệng cong lên, cười đến là kiêu ngạo.

      “Hạ Tiểu Hoa, em nghĩ rằng thèm chắc? ! phải chỉ là ly hôn sao, ly hôn !”

      bước vài bước tới trước bàn làm việc, rút ra tờ đơn ly hôn mới.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ly hôn, là do em cầu. Em yên tâm, đồng cũng để lại cho em! nhất định tính toán chi ly ràng.” Nụ cười của Diệp Tỳ càng thêm nét, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng bốn phía.

      “Hạ Tiểu Hoa, túi xách, phòng ở, ô tô của em, hết thảy đừng nghĩ có lại được!”

      Diệp Tỳ cúi đầu, tự mình ký nhanh.

      “Từ nay về sau, Hạ Tiểu Hoa, em đừng hối hận!” vung cây bút trong tay, động tác lưu loát liền mạch.

      “Hừm.” Ta gật đầu, giật lấy đơn ly hôn.

      Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, thái độ ngạo mạn, “Hạ Tiểu Hoa, em tốt nhất nên nhìn cho , ký tên xong, em trắng tay!”

      Ta nhặt chiếc bút Diệp Tỳ quăng ra, lật tới trang cuối của đơn ly hôn, thèm nhìn cái, vung bút lên, ký tên rất nghiêm túc. hề gì, Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ lấy tay vỗ bàn làm việc.

      “Hạ Tiểu Hoa, em ký ! Cứ việc ký! lập tức giải tán phòng làm việc!”

      “Ừm!”

      Chữ cuối cùng cũng ký xong, ba chữ Hạ Tiểu Hoa đoan đoan chính chính, có vẻ lẻ loi. Phía sau chữ Hoa, ta vẽ đóa hoa , như vậy đơn nữa.

      Ta nhìn chữ ký vừa xong, vui vẻ nở nụ cười, gấp lại đơn ly hôn cẩn thận, cất vào trong ngực.

      “Diệp Tỳ, chúc hạnh phúc.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :