1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.8-)

      Edit: Zinny


      Xe vừa lái vào biệt thự Diệp gia, từ xa thấy đám đông nghẹt người tay cầm máy ảnh, đồng loạt ngồi trước cửa chính gặm dưa chuột.

      Tài xế nhanh chóng tắt đèn xe, “Hạ tiểu thư, phía trước có rất nhiều phóng viên giải trí, xe của chúng ta mục tiêu quá ràng. xem có cần báo cho Lưu quản gia, phái chiếc xe khác ra tiếp ứng hay ?”

      Ta rướn cổ lên quan sát tình hình chút, xua xua tay, “Thôi khỏi, tôi xuống xe chỗ này, cứ tiếp tục lái, vào bằng cửa chính là được rồi!”

      “Hạ tiểu thư?” Tài xế vẻ mặt lo lắng, “Hay là đừng trèo tường nữa? khéo lại giống lần trước rồi lần trước nữa hơn phân nửa là bị chụp…”

      “Tôi vào từ gara!” Thế chu toàn rồi chứ hả!

      Ta chật vật mò mẫm tiến vào gara, lại phát tại vị trí dễ thấy nhất của gara, nằm chình ình chiếc Mercedes-Benz hai cửa đính hoa màu bạc.

      ràng bị ta bỏ lại chỏng trơ bãi đỗ xe của sân bay.

      Đột nhiên cảm thấy mắc tiểu. Ta túm chặt đai quần, xoay người muốn ra ngoài. Số 5, ngại quá, để hôm khác tìm Diệp Tỳ tính sổ vậy.

      “Hạ tiểu thư?” Đứng giữa cửa gara to oành, là phụ nữ mãn kinh mặt đen sì răng trắng lóa hai tay giơ cao hai con dao phay.

      “Lưu, Lưu quản gia…” Ta dùng sức nuốt nuốt nước miếng.

      Phụ nữ mãn kinh vung dao phay lên tường, “ đâu?”

      , chỉ là, mắc tiểu…”

      “À! tiểu đương nhiên phải vội!”

      “……”

      Ta lê bước chân phù phiếm, bước lại ngoái đầu lại ba lần. Mỗi lần ngoái lại, đều thấy Lưu quản gia dùng công lực tu luyện gần sáu mươi năm rút dao phay ra, lại cắm phập vào tường, lần sau lại cắm sâu hơn lần trước. Ta rùng mình cái.

      vất vả mò mẫm bước ra khỏi thang máy, ta tiện tay túm người hầu ngang qua, “Mau! Đem cho tôi lon Red Bull!” Liều mạng già hơi tu cạn Red Bull, ta nghiêm mặt dữ tợn bóp nát vỏ lon, “Diệp Tỳ ở đâu?”

      “Diệp tiên sinh sáng nay trở về vào thư phòng vẫn chưa ra, cơm chiều cũng chưa ăn. Hạ tiểu thư, nếu định tới gặp Diệp tiên sinh, tiện thể hỏi xem tiên sinh muốn chuẩn bị bữa khuya thế nào.”

      Ta quẳng vỏ lon bị bóp cong queo xuống đất, “ trông mặt tôi giống như muốn ăn khuya với Diệp Tỳ lắm à?”

      phải sao? Hạ Tiểu Hoa, vậy muốn ăn khuya với ai?” Giọng quen thuộc, trầm thấp làm tim ta loạn nhịp.

      Diệp Tỳ đứng bên cửa thư phòng, hai tay bỏ túi quần, nheo mắt lại.

      rằng ăn mặc rất chỉnh tề, ràng vẫn là Diệp Tỳ, hiểu sao ta lại đỏ mặt.

      Ta cố gắng ưỡn cao ngực, “Diệp Tỳ! Em có lời muốn với !” Ta giọng điệu đàm phán.

      Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, hồi lâu sau, mới mở miệng, “Hạ Tiểu Hoa, muốn tính sổ với tôi đấy sao?”

      Ta đảo mắt khinh bỉ, căm giận : “Thừa lời!” Ta chỉ là phụ nữ ly hôn, du lịch bụi chuyến để giải sầu, kết quả phòng làm việc bị thôn tính, nhân viên cũng bị cướp sạch, có thể tính sổ được sao?

      “Hạ Tiểu Hoa, hừ.” Diệp Tỳ lạnh giọng, cũng đợi ta phản ứng, xoay người bước vào thư phòng.

      Thế là sao hả! Ta cước đá văng vỏ lon Red Bull về phía thư phòng, bay trúng ván cửa vừa đóng lại. Diệp Tỳ khốn kiếp! Ta quay lại túm áo người hầu, “Trông thấy lon Red Bull kia rồi chứ?”

      Người hầu rụt cổ gật đầu lia lịa.

      “Dám nấu bữa khuya cho Diệp Tỳ, …” Ta nhếch mép, nhe răng.

      Người hầu rất thức thời ngẩng đầu, “À! Hạ tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay còn chưa lên mạng thu hoạch nông trại. Ngại quá, phải xin nghỉ thôi, trước tám giờ sáng mai, tôi hoàn toàn rảnh.”

      Ta cảm thấy mỹ mãn buông người hầu ra, cước đá văng cửa thư phòng.

      “Diệp Tỳ, rốt cuộc muốn thế nào!”

      Diệp Tỳ còn thèm ngẩng đầu, ngón tay trỏ trỏ văn kiện mặt bàn, “Hạ Tiểu Hoa, ký tên sảng khoái đó.”

      Ta tiến lên hai bước, thấy mặt bàn là tờ đơn ly hôn nhàu nhĩ.

      “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, là nguyên nhân gì, khiến cho ngay cả điều kiện như vậy cũng đáp ứng chút do dự?”

      Vô cớ, giọng điệu của Diệp Tỳ, lại khiến ta cảm thấy thở nổi. Ta cắn chặt môi, cúi đầu. có nguyên nhân gì cả, Diệp Tỳ, em chỉ muốn cho tự do, muốn rời xa , muốn từ nay về sau còn liên quan gì với nữa.

      “Sao nào, muốn ? Hạ Tiểu Hoa, ngờ lại có thể giở toàn bộ thủ đoạn, khẩn cấp muốn ly hôn.” Thanh Diệp Tỳ rất dọa người.

      “Diệp Tỳ, cần phải như vậy…” cần phải thâu tóm phòng làm việc của em, cần phải khiến em còn đường lui, cần đề phòng em khắp chốn.

      “Từ trước khi quen biết Khả Nhạc, là bạn tốt của em. Cho nên, em tránh xa Lưu Lãng, ba năm trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.”

      “Diệp Tỳ, em cũng tránh xa !”

      “Tránh xa tôi?” Diệp Tỳ trầm giọng xuống, còn nghe ra thăng trầm.

      vung tay, đơn ly hôn nhàu nhĩ đập vào cây đèn bàn, bộp tiếng, rồi rơi xuống đất.

      “Hạ Tiểu Hoa, tiếc từ bỏ tất cả, thậm chí đến tôi cũng cần nữa?”

      Ta ngẩn người, cơn thịnh nộ như vậy, đột ngột tới khó hiểu. Ta ngồi xổm xuống, nhặt tờ đơn ly hôn rơi mặt đất, thấy nơi Diệp Tỳ nên ký tên, vẫn còn bỏ trống. Ngực ta thắt vào khó chịu. Diệp Tỳ, bảo vệ tới mức ấy, còn sâu đậm hơn Bốn Mắt nhiều.

      “Diệp Tỳ, em cần gì cả.” Cha mất, dùng tiền cũng đổi lại được. Còn lại Diệp Tỳ, đổi được, lại còn là Diệp Tỳ mà ta muốn.

      “Tất cả đều cần? Hạ Tiểu Hoa, đều cần sao!?” Diệp Tỳ từ sau bàn bước ra, từ cao nhìn xuống hỏi ta.

      “Hạ Tiểu Hoa! chẳng qua, chẳng phải vì cái này hay sao!”

      Mấy tờ tạp chí mới tinh còn chưa bóc bao, theo lực đạo, bị ném xuống trước mặt ta. Gần như là toàn bộ trang bìa. Ta cùng với Thần Tư ngồi thuyền gỗ ôm hôn. Ta đứng vụt dậy, nhìn chằm chằm Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ dường như sớm đoán được phản ứng của ta, khóe môi cong lên, “Nếu khẩn trương như vậy, hẳn là . Thế nào, tặng xe, đổi lấy tạ lễ?”

      Ngón tay trắng nõn, miết qua bìa mặt tạp chí, nơi ta cùng Thần Tư dán môi.

      “Xe thể thao hai cửa đính hoa, đúng là phong cách của . Hạ Tiểu Hoa, nếu muốn làm cho tôi biết, tặng món quà phô trương như thế. Quên rồi sao? Ba năm trước đây, tôi cũng từng nhận được rồi!”

      Giọng điệu chua ngoa như vậy, Diệp Tỳ ràng cố ý. Món quà phô trương đến thế, ta làm sao có thể quên.

      Ba năm trước đây Diệp Tỳ thích thi đấu du thuyền, ta cố ý đặt hàng thiết kế đặc biệt từ Đức, vận chuyển về, rồi đính hoa lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, điều kiện gì mới đồng ý bán?”

      “Diệp Tỳ, hôn em, thuyền tặng cho .”

      Hạ Tiểu Hoa khi đó, nhìn chằm chằm sắc mặt lúng túng kiên nhẫn của Diệp Tỳ, ngần ngại.

      Thế là, Hạ Tiểu Hoa chiếm được nụ hôn đầu tiên của Diệp Tỳ. Thế là, Diệp Tỳ có được du thuyền Hạ Tiểu Hoa tặng. Chỉ là, pha lê đính thành hình đóa hoa đó, từng viên từng viên bị gột ra, biến mất còn dấu vết.

      Ta nhìn chằm chằm ngón tay Diệp Tỳ vẫn tận lực ghì bìa tạp chí, cảm thấy khó chịu. Diệp Tỳ, cùng với đám chó săn xếp hàng dưới lầu gặm dưa chuột, chẳng có gì khác biệt.

      Ta đặt đơn ly hôn lại bàn, vuốt phẳng, “Diệp Tỳ, ký tên xong, rất nhiều việc, cần phải để ý nữa!” Danh tiếng của Diệp gia, tôn nghiêm của Diệp Tỳ.

      Thư phòng rất tối, chỉ mở chiếc đèn bàn nho . Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng mịn như sứ của Diệp Tỳ, càng thêm nhợt nhạt.

      Diệp Tỳ quơ quơ điều khiển từ xa trong tay.

      “Tôi và Diệp Tỳ, hôn nhân sớm rạn nứt, ở bước thỏa thuận ly hôn.”

      Ta trừng lớn mắt. Tivi LCD cao ngang người, phát lại lời lúc sáng của ta ở sân bay, vô cùng ràng sắc nét.

      “Thần Tư phải kẻ thứ ba. Tôi thích hôn ai hôn, liên quan gì đến Diệp Tỳ.”

      chỉ có thanh , mà ngay cả biểu tình, ánh mắt can đảm mở lớn, cũng nét như vậy.

      Diệp Tỳ ấn nút dừng hình ảnh, “Hạ Tiểu Hoa, thích ta?”

      Ta lắc đầu.

      “Thích đến nỗi tiếc đem chính mình ra làm mục tiêu, cũng phải giữ hình tượng cho ta trước công chúng?” Diệp Tỳ bước về phía ta.

      Ta lùi về sau bước, vẫn lắc đầu như cũ.

      cho tôi biết, Thần Tư, có đáng để muốn ngừng mà được hay ?” lại tiến thêm bước.

      Diệp Tỳ dồn ta vào giữa và bàn làm việc, còn đường nhúc nhích.

      Ta liều mạng lắc đầu.

      “Đủ rồi, Hạ Tiểu Hoa! lừa được tôi!” Diệp Tỳ vượt qua ta, kéo ngăn kéo, rút ra xấp ảnh dày cộp, dúi vào lòng ta.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, ảnh chụp lại ràng.

      Vẫn là thuyền gỗ , chỉ khác cảnh thuyền. Ta mang kính râm khổng lồ, ngước mặt, dựa đầu vai Thần Tư. Ta chu môi, gắng sức cưỡng hôn Thần Tư. Ta dùng cả tay cả chân, bám riết Thần Tư, liều mạng nhào về phía .

      Diệp Tỳ hất phăng ảnh chụp trong tay ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, xem đủ chưa? Cảm thấy quen thuộc chứ? đối với tất cả đàn ông, đều cùng bộ!”

      “Diệp Tỳ, câm miệng!” Ta lớn tiếng hét lên, dùng toàn bộ sức lực.

      Đủ rồi, Diệp Tỳ. Cho dù từng dại dột khư khư cố chấp, cho dù biết người Diệp tam công tử phải là ta… ta vẫn nghiêm túc. phải là tất cả đàn ông. Cho tới bây giờ, vẫn chỉ có Diệp Tỳ mà thôi. Đám chó săn gặm dưa chuột khắp thế giới nghĩ như thế nào, ta đều quan tâm. Duy nhất, chỉ có Diệp Tỳ , là thể. Ngay cả hỏi, cũng có tư cách.

      Giọng của Diệp Tỳ, ràng rất trầm thấp, ta lại thể nào áp đảo, “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, cùng Thần Tư tiến triển đến mức độ nào rồi?”

      Diệp Tỳ tay giữ bả vai, tay nâng cằm ta.

      phải muốn tôi sao? Muốn nhiều năm như vậy, chiếm được rồi, còn chưa đủ sao?”

      Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.

      Ta túm lấy áo Diệp Tỳ, cực kỳ thô lỗ che lại môi của . Câm miệng , Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ thậm chí hề giãy giụa, chỉ sau khắc thẫn thờ, túm chặt ta, đảo khách thành chủ. Ta run run chân, cước đá vào bụng Diệp Tỳ. Lực chân , Diệp Tỳ lại hề đề phòng, bị ta đá lùi ra sau, nửa ngày vẫn đứng thẳng lên nổi, chật vật nhìn ta chòng chọc.

      “Diệp Tỳ! Hôn nhân, tôi quyết định từ bỏ rồi!” Ta nắm chặt đơn ly hôn mặt bàn, “Phòng làm việc trả cho tôi, còn lại, muốn gì đều là của hết!”

      “Hạ Tiểu Hoa, em đừng hòng!” Diệp Tỳ cắn môi, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

      Ta hừ tiếng, cầm theo đơn ly hôn quay ngoắt bước khỏi thư phòng.

      “Hạ Tiểu Hoa, em đứng lại đó cho !”

      “Hạ Tiểu Hoa! ràng em thích !” Thanh Diệp Tỳ rất lớn.

      Lần đầu tiên, được nghe Diệp Tỳ lớn tiếng thích ta như vậy.

      [Trong tiếng Trung chỉ có ngươi - ta, Diệp Tỳ là “Ngươi ràng thích ta”]

      Ta lao tới cửa, mở cửa ra, quay lại gào lên với Diệp Tỳ: “Từ giờ trở , Diệp Tỳ, tôi —— —— thích —— —— nữa!”
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Quyển 2: Nữ hoàng tai tiếng

      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.1)

      Edit: Zinny


      Ta nằm sô pha nhà Khả Nhạc, vừa rung chân xem tivi, vừa sung sướng hưởng thụ chùm nho Khả Nhạc đút cho, “Uây! Nho nhà cậu đúng là tệ, vừa to vừa ngọt, lại có hạt!”

      Khả Nhạc tích cực nhét nho vào miệng ta, “Chứ sao! Giống mới ba tớ tự tay trồng mà lại! Mà này, tớ vừa làm muốn xin nghỉ phép về thăm người thân, sao hả?”

      Ta bị nhồi nho vào miệng lên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

      Có thể sao được cơ chứ? Cắn người miệng mềm. Huống chi tình hình phòng làm việc của ta bất ổn, Diệp Tỳ đứng ra quản lý, vậy lại càng sao rồi. Diệp Tỳ chỉ hận thể lo cho Khả Nhạc cơm no áo ấm, cuộc sống càng an khang càng tốt, sao có thể có chuyện xào cá mực .

      [cắn người miệng mềm: chịu ơn của người ta đối xử với người ta cũng phải khách sáo]

      “Sức khỏe bác trai có tốt ?” Ta bên nuốt nho, bên khó khăn chuyện.

      “Tốt lắm! Trừ việc nghe tớ muốn ly hôn với Lưu Lãng, tức giận tới mức bệnh hen phát tác lần, còn lại đều tốt cả.”

      “Gì? Cậu cho ba cậu rồi?!” Ta phun đầy nước nho lên mặt Khả Nhạc.

      Khả Nhạc tập mãi thành quen, gặp biến cố hề sợ hãi, rút khăn tay vừa lau vừa : “Ừ. Cả mẹ tớ, các bác các thím, các các bà, tiểu cường sát vách cũng biết rồi.”

      Ta đảo mắt khinh bỉ, “Cậu xem đám bác nhà cậu liệu có chạy đến bâu vào xâu xé Lưu Lãng hả?”

      Khả Nhạc tiếp tục nhét nho vào miệng ta, “ được bậy! Các bác giờ đều rất bận rộn. Cũng nhờ năm đó cậu đề nghị ba tớ chuyển vườn nho sắp sập tiệm thành trang trại rượu nho, còn cho nhà tớ mượn nhiều tiền mua thiết bị, còn giúp nhà tớ mời bao nhiêu nhân tài, mới nuôi sống được đại gia đình nhà tớ.” xong chùi chùi cái tay ướt sũng vào quần áo, ôm lấy cổ ta, “Hạ Tiểu Hoa, tớ rất thích cậu!”

      Ta bị ôm khó chịu, phất tay áo : “Được rồi được rồi, buồn nôn vừa thôi. , bóc cam cho tớ, tớ muốn ăn cam!”

      Khả Nhạc lập tức chạy bóc vỏ cam. Ta xem thời gian, lấy điều khiển từ xa mở kênh giải trí tổng hợp, tin tức buổi sáng, ước chừng cũng đến giờ được phơi bày rồi.

      Diệp Tỳ, bị ta đá , lúc ra ngoài ta còn thấy nín nghẹn đỏ bừng mặt chống đỡ trong thư phòng. Cũng phải thôi, đường đường Diệp tam công tử, sao có thể biết xấu hổ mà gọi Lưu quản gia tới giúp, mất mặt lắm chứ bộ.

      Ta che miệng cười khà khà.

      Khả Nhạc từ phòng bếp ló đầu ra, “Hạ Tiểu Hoa, cậu lại làm chuyện xấu xa gì hả?”

      Ta lập tức ngồi thẳng người, làm bộ chăm chú xem TV, “Đâu có.”

      Khả Nhạc, tớ buông tay Diệp Tỳ rồi. Có điều, chưa học được cứng cỏi của cậu, biết nên mở miệng thế nào.

      Tin tức giải trí bắt đầu, phần tóm tắt tin trọng điểm vậy mà có.

      Ta bày tỏ trọn vẹn lòng khinh thường đối với Thần Tư từ tận đáy lòng, tân siêu sao Châu Á hơi tí là ba hoa mình nổi tiếng cỡ nào, kết quả nguyên cả bản tin trọng điểm đều có mặt.

      Khả Nhạc bưng quả cam được bóc múi chen vào ngồi cạnh ta, bên đút cam vào miệng ta, bên thuận miệng hỏi: “Diệp Tỳ công tác à? Nhiều ngày nay thấy tin tức về ấy, đêm nay cậu định ở lại chỗ tớ, về nhà sao?”

      Ta cố gắng nuốt miếng cam, lắc đầu qua quýt, làm bộ nhiều việc để ý.

      thể quay về, Hạ Tiểu Hoa còn nhà.

      Khả Nhạc tiện tay rút tạp chí, chỉ vào bìa mặt ta xem chán mắt, “Ê, Hạ Tiểu Hoa! Cậu hôn đại minh tinh đó hả?”

      Ta lấy tay xoa xoa chân, “Đừng có nghe tạp chí bừa, tớ bị đại minh tinh hôn có.” Cái thói đời gì đây. Người bị liếm môi ràng là ta, cớ gì lại cứ phải là ta hôn người khác?

      Khả Nhạc cầm tạp chí nghiêm túc nghiền ngẫm, “Chậc chậc, khuôn mặt nhắn này, Hạ Tiểu Hoa, đúng là gu của cậu rồi.”

      Ta chẳng thèm mở miệng, chăm chú ngồi xem tin tức. đổi qua nghiền ngẫm quyển tạp chí khác, luôn miệng xuýt xoa tặc lưỡi. Sao tin tức còn chưa ra? Phong cách Hạ Tiểu Hoa ta, từ trước đến nay đều là tin hàng đầu.

      lại đổi qua nghiền ngẫm quyển khác, “Chậc chậc chậc!”

      Thần Tư cho dù nổi tiếng, tốt xấu gì ta cũng là danh nhân tiếng tăm lừng lẫy của thành phố, cái đài truyền hình khỉ gió gì đây.

      tiếp tục nghiền ngẫm quyển khác, “Chậc chậc chậc!”

      Ta vỗ bàn trà, “Rốt cục có cho người ta chết được sảng khoái hả!” Móc di động tắt máy bấy lâu mở ra, “A lô? Số 2! Cái rễ hành nào phụ trách kênh giải trí tổng hợp, nối máy cho tôi!”

      Số 2 bên kia điện thoại nổi bão: “Hạ Tiểu Hoa! Cuối cùng cũng chịu mở di động rồi hả? ngờ còn sống cơ đấy!”

      Khả Nhạc cũng vỗ bàn trà, “Trời ạ! Hạ Tiểu Hoa, đúng là cậu thích Thần Tư !”

      bậy!” Ta gào vào trong điện thoại, mắt lại nhìn Khả Nhạc chằm chằm.

      “Tôi đâu có bậy! Giáo sư Trần chuyên gia tim mạch uy quyền kia gọi điện thoại tới phòng làm việc tìm từ sáng tới giờ, có chuyện trọng đại gì cũng phải gọi lại cho ông ta trước !”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu xem, tờ này, rồi tờ này, sau đó là tờ này và tờ này!” Khả Nhạc cầm tệp tạp chí khác nhau bắt đầu ghép ảnh.

      lập tức gọi điện thoại lại ngay!”

      “Chắc chắn là cậu thích Thần Tư!”

      Số 2 tạch tiếng ngắt điện thoại. Ta giơ quả cam chưa bóc vỏ nhét vào miệng Khả Nhạc.

      Khả Nhạc liều mạng giãy giụa, “Hạ Tiểu Hoa, chơi trò giết người diệt khẩu đâu nhé! Cậu nhìn biểu tình ánh mắt cậu xem, năm đó cậu đối với Diệp Tỳ, cũng y như vậy.”

      Ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn tivi mở lớn tiếng.

      Bản tin giải trí kết thúc, chỉ có Thần Tư quay phim trở về, có ta.

      Là Diệp Tỳ! Thủ đoạn của Diệp Tỳ. muốn tin tức ly hôn bị phơi bày. Thảo nào, lại có đoạn băng gốc nét kia. Tin tức động trời như vậy, nhiều kênh truyền thông đến vậy, lại có thể tay áp chế, giọt nước cũng lọt ra ngoài.

      Khả Nhạc miệng bị nhồi cam, liều mạng giãy giụa dưới thân ta. Ta híp mắt, dùng sức nhồi nốt nửa quả cam vào miệng , mới buông tay thả Khả Nhạc ho sù sụ ra, “Khả Nhạc, sao trông cái mặt cậu lại muốn ăn đòn thế hử?”

      Khả Nhạc uất ức ra ngoài ói cam, tay sờ soạng chân bàn, nhấc cả cái bàn trà hướng về phía ta.

      Ta cầm di động, xách túi xách, vọt ra ngoài quay đầu lại.

      Ra khỏi cái ổ xíu của Khả Nhạc, ta mới bấm điện gọi cho giáo sư Trần, đầu dây kia khóc long trời lở đất, “Hạ tiểu thư! Lão Diệp tiên sinh sáng nay lại bị khó thở rồi!”

      “Ông lão đó còn chưa chết cơ à?” Ta vươn tay bắt taxi.

      “Hạ tiểu thư!” Giáo sư Trần lại gào lên, tiếng khóc càng thêm thảm thiết.

      Ta bật loa ngoài, “Giáo sư Trần, lẽ ra ông nên gọi cho Diệp Tỳ mới phải! Cha là cha của ta, làm khổ tôi làm gì?”

      “Diệp tiên sinh có tới lần, chỉ với lão Diệp tiên sinh câu, hoặc là lập tức đồng ý làm phẫu thuật, hoặc là cậu ấy lập tức chạy lấy người, trước khi lão Diệp tiên sinh chết, cậu ấy trở lại.”

      “Diệp Tỳ có là con ruột của lão Diệp hử?”

      “Hạ tiểu thư!”

      Cuối cùng cũng bắt được xe, ta leo lên, “Với đức hạnh ấu trĩ của lão Diệp, đồng ý phẫu thuật là cái chắc.”

      Giáo sư Trần rốt cuộc cũng khống chế được tâm tình, thút tha thút thít : “Lão Diệp tiên sinh phẫn nộ đuổi Diệp tiên sinh ra ngoài, nhiều ngày nay chịu chuyện, sáng nay thở được, cấp cứu nửa ngày, bây giờ còn nằm trong phòng quan sát!”

      “Giáo sư Trần, lão Diệp coi như chết nửa, giải phẫu còn có thể cứu được sao?”

      gì đó! Đương nhiên có thể!! Lúc nào cũng có thể!!!”

      “Ồ, thế bây giờ ông tập trung toàn bộ chuyên gia, y tá ở đó !”

      “Để làm gì?”

      “Bây giờ tôi qua đó, học theo Diệp Tỳ chọc giận lão ta trận, lão ta kích động mụ mị đầu óc là có thể giải phẫu được rồi.”

      “……”

      Ta nghe ràng tiếng cái ghế bị đập vỡ từ đầu dây bên kia.

      Ta thông báo địa chỉ bệnh viện, lần nữa nhấc điện thoại lên, “À này, giáo sư Trần, ông cử người cầm 40 đồng đứng chờ ở cửa nhé.”

      “Lại làm gì nữa?”

      “À, trả tiền xe hộ tôi.”

      Lần này, là tiếng cúp điện thoại.

      Ta nghênh ngang bước vào phòng quan sát bệnh nguy cấp, dãy y tá cầm kìm chích điện theo đuôi phía sau.

      “Cha! Mấy ngày gặp, cha gầy rồi nè.” Ta lớn giọng .

      Lão Diệp lúc này còn sức để bóp hạch đào, chỉ có thể gắng gượng siết chặt ống dưỡng khí.

      “Cha, cha đừng cố sức làm gì.”

      Lão Diệp dùng sức mạnh ý chí, ngờ có thể tự tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, “Cút!”

      Ta đứng bên đầu giường lão Diệp, “Cha, cha muốn con cút , e là sau này cũng gặp được nữa đâu!”

      “Bất hiếu! Bất hiếu!” Lão Diệp nắm lọ thuốc đầu giường ném về phía ta.

      bậy! Cha, con mới là hiếu thuận nha.” Ta lục lục lọi lọi trong túi xách, rút ra tờ đơn ly hôn nhàu nhĩ, “Nè! Đơn ly hôn! Con ký rồi, cha mau cất kỹ, rồi nhanh chóng để giáo sư Trần làm giải phẫu .”

      Lão Diệp trừng to mắt, nhìn chằm chằm đơn ly hôn trong tay ta.

      Chậc! Lão già bại hoại còn mắc bệnh đa nghi!

      Ta túm lấy y tá bên cạnh, “, đọc nội dung cho cha tôi nghe!” Nhét tờ đơn vào tay y tá.

      Y tá trẻ quả nhiên thông minh lanh lợi, đọc đơn ly hôn mà như thể đọc văn Lỗ Tấn, khóe mắt còn lấp lánh vài giọt nước mắt cảm động.

      Lão Diệp im lặng nghe xong, từ từ nhắm mắt, lên tiếng, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn. Hồi lâu sau, lão mới thều thào phun ra câu, “ hổ là con cháu đời thứ ba của Diệp gia ta, phen này Diệp Tỳ lời to rồi.”

      Đây mà là tiếng người à? Ta nhấc cao gối đầu muốn úp vào mặt lão Diệp, y tá trẻ lập tức vung vẩy kìm chích điện lao tới chỗ ta, ta đành căm giận buông tay, vỗ vỗ cái gối, làm bộ muốn giúp lão Diệp đệm lưng, “Cha! Cha còn lảm nhảm gì nữa, mau làm phẫu thuật thôi!”

      Lão Diệp lại nhắm nghiền hai mắt, lúc lâu sau mới hỏi: “Diệp Tỳ đâu?”

      “Con biết sao được!” Ta đảo mắt khinh bỉ, có khi bị ta đá chết trong thư phòng rồi cũng nên.

      “Gọi nó đến! Tôi muốn cho nó đến xem, nó chỉ mong tôi chết, mong chọc tôi tức chết, tôi còn lâu mới cho nó như ý! Hừ! Gọi thằng bất hiếu ấy đến đây xem!” Lão Diệp hồ hởi , nước miếng tung bay.

      Ta bên giơ tay chắn nước miếng, bên quay đầu lại hỏi giáo sư Trần: “Này! Ông thề , có ông lão này sắp chết hả? phải là ông và lão ta hùa với nhau trêu tôi đấy chứ?”

      Giáo sư Trần lệ rơi đầy mặt, “Mau! Mau! Hạ tiểu thư, lão Diệp tiên sinh chịu nhượng bộ rồi, mau tìm Diệp tiên sinh đến đây !”

      Ông ta mặt khóc, mặt phân phó đám y tá chuẩn bị gây mê.

      “Dựa vào đâu mà bắt tôi tìm! Cha ta, muốn đến hay mặc ta!” Ta phủi phủi mông định ra ngoài, bị hai y tá đè lại.

      “Bắt tôi tôi cũng tìm! chừng Diệp Tỳ còn mải phong lưu khoái hoạt giống ông lão kia lúc chưa mất vợ cũng nên!”

      Người giường, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.

      “Khỏi phải làm trò! tìm! Nhất định tìm!”

      Lão Diệp hô hấp càng thêm dồn dập.

      Ta bị hai y tá đè chặt cho động đậy, giáo sư Trần lăm lăm con dao giải phẫu, híp mắt lắc lư trước ngực ta, “Hạ tiểu thư, gọi điện thoại!”

      Ta lại bị khuất phục trước uy hiếp, rút di động từ trong túi xách, bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại vang lên hồi lâu mới được trả lời, “A lô ——”

      ràng, người bên kia điện thoại, tâm tình hề tốt. Cũng phải thôi, vừa bị vợ trước đá cho hỏng bụng, tâm tình tốt mới lạ.

      “Diệp Tỳ.”

      “Hạ Tiểu Hoa?” Đầu kia điện thoại nháy mắt truyền đến tiếng tút tút ngắt máy.

      Dứt khoát đấy! Ngay cả cơ hội chuyện cũng bị cắt đứt. Ta sờn lòng tiếp tục gọi.

      Điện thoại lại được kết nối, “Hạ Tiểu Hoa! Bây giờ tâm tình rất tệ, muốn nghe em chuyện! Chết tâm , cho em biết, ly hôn, có cửa đâu!”

      Lại dứt khoát ngắt máy. Ta gọi nữa. Ta giãy giụa đứng lên, phát giáo sư Trần chạy tới bên lão Diệp. Lão Diệp được thông cổ họng, y tá kích tim cho lão.

      “Tình huống bệnh nhân có biến, Giáo sư Trần!”

      “……”

      Ta cầm điện thoại, gắng sức bấm gọi lại, “Diệp Tỳ, tới bệnh viện ngay cho tôi! Nếu lão Diệp đêm nay chết , tôi thề, nhất định chỉnh cho Khả Nhạc thành Phù Dung tỷ tỷ rồi chạy mất dạng. Cam đoan khắp chân trời góc biển, cũng tuyệt đối tìm được tôi!”

      [Ngôi sao mạng Trung Quốc Phù Dung Tỷ Tỷ vốn chỉ nổi tiếng nhờ "lột xác" sau khi thẩm mỹ. Hồi chưa nổi tiếng, nàng bị chê thậm tệ vì ngoại hình béo và xấu. Các bạn có thể search Phù Dung tỷ tỷ Google, vì Zinny quá lười]
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.2)

      Edit: Zinny


      Diệp Tỳ tới rất nhanh, giáo sư Trần dẫn vào thẳng phòng quan sát bệnh nguy cấp của lão Diệp. Ta đứng bên giường, thấy tay lão Diệp siết chặt mép giường.

      Diệp Tỳ chỉ liếc nhìn lão Diệp cái, ngắn gọn dứt khoát: “Giáo sư Trần, lập tức giải phẫu! Nếu ông ta chịu, cứ gây mê rồi chuyển giường. Hậu quả tôi gánh chịu.”

      Dừng chút, lại bổ sung câu, “Ông ta dị ứng với thuốc gây mê thông thường, phải cẩn thận chút.”

      Giáo sư Trần liều mạng gật đầu.

      Ta trông thấy bàn tay siết chặt mép giường của lão Diệp khẽ buông lỏng, “Con cái bất hiếu! vĩnh viễn… chịu nghe lời!”

      Diệp Tỳ cau mày, hé răng.

      “Tôi bảo du học nước ngoài, nghe xong, lại chứ chịu Mỹ, buộc tôi phải thỏa hiệp. Tôi bảo tiếp quản Diệp thị, nghe xong, lại cố tình làm trái ý tôi trước hội đồng quản trị, ép tôi về hưu. Tôi bảo lấy vợ tốt, nghe xong, lại lấy Hạ Tiểu Hoa, khiến tôi ngay cả đường lui cũng còn… Diệp Tỳ, vĩnh viễn chịu nghe lời.”

      Lão Diệp mò mẫm, lôi ra tờ đơn ly hôn bên đầu giường, “Lần này, Diệp Tỳ, nghe tôi lần…”

      nghe!” Diệp Tỳ đáp dứt khoát.

      …” Lão Diệp run rẩy ngón trỏ, chỉ vào Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ nắm lấy, đè tay lão Diệp xuống giường, “Cha nghe con! Giải phẫu !”

      Tay nắm rồi, lại buông ra.

      Lão Diệp cắn môi, chất lỏng lấp lánh chảy xuống từ khóe mắt, để mặc y tá tiêm ống thuốc gây mê đáng sợ kia vào mạch máu.

      còn chuyện gì của ta nữa. Muốn ly hôn, ta ký tên. Muốn Diệp Tỳ, ta gọi tới. Những chuyện còn lại, liên quan gì đến ta. Ta xoay người bước về phía cửa. Mới vừa tới cửa, bị lão Diệp gọi lại, “Hạ Tiểu Hoa…” Ta quay đầu, thấy ông lão nằm thở hổn hển giường bệnh, tay giơ cao tờ đơn ly hôn.

      “Cha, cha yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi người là cha.” Từ nay về sau, lão Diệp cũng chỉ là lão Diệp.

      Ánh mắt Diệp Tỳ, lạnh buốt thấu xương, “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng!”

      Lão Diệp rốt cuộc hề phát ra thanh nào nữa, điện tâm đồ rối loạn làm cho người ta kinh hãi. Giáo sư Trần chỉ huy y tá, dẫn theo đoàn chuyên gia nhanh chóng đưa lão Diệp vào phòng giải phẫu.

      Ta theo tới bên ngoài phòng giải phẫu, mới đột nhiên nhớ ra, lẽ ra ta phải rời . Thế nhưng, chân mềm nhũn, ta bước nổi. Ta ngồi co ro ghế bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn Diệp Tỳ ký tên, nghe mấy công việc cần chú ý. Hồi lâu sau, mới chợt nhớ ra phải hỏi y tá cầm những dụng cụ lạnh như băng ngang qua, “Này! , lão Diệp phải chết sao?”

      Y tá trẻ cất giọng the thé: “Hạ tiểu thư, bậy bạ gì thế! Vừa mới bắt đầu giải phẫu, đừng có gở!”

      “Nhưng mà…”

      “Yên tâm , Hạ Tiểu Hoa. Chỉ là đặt cái nẹp cố định vào đó, đơn giản thôi mà, bình thường ông già kia ăn ít nhân sâm tổ yến, chết được đâu!”

      Giọng của Diệp Tỳ, chút gợn sóng.

      Ta nghe ràng, nhưng vẫn nhịn được hỏi lại: “ , có việc gì?”

      .” Diệp Tỳ hơi mất kiên nhẫn.

      “Ừ.” Ta an tĩnh lại, hỏi nữa.

      “Hạ Tiểu Hoa, em khóc đó ư?” Diệp Tỳ vươn tay, thiếu chút nữa chạm tới mặt ta.

      Ta nghiêng đầu, chật vật né tránh, giơ tay lau khóe mắt, mới phát mặt giàn giụa nước mắt. Hạ Tiểu Hoa, vô dụng! May là, Diệp Tỳ còn chưa chạm tới. Bằng , nhất định bị phát . Ta qua quýt run tay lau mặt, lại bị kéo mạnh cái, cả người nhào vào lồng ngực rắn chắc, “Hạ Tiểu Hoa, bây giờ ngay cả chạm vào cũng được?”

      Trong ngực Diệp Tỳ rất ấm áp, ta lại liều mạng muốn đẩy ra.

      Diệp Tỳ giữ chặt tay ta, dừng chút, đột nhiên : “Em sợ ư?”

      Quả nhiên, vẫn bị phát . Ta cắn chặt răng, cố gắng khống chế cơ thể run rẩy, trừng mắt nhìn Diệp Tỳ, “Diệp Tỳ, rất xấu xa rất xấu xa! Vô cùng xấu xa!”

      Diệp Tỳ nheo mắt lại, nhìn ta, “Hạ Tiểu Hoa, còn em lại rất thành . Nếu còn thích nữa, sao ánh mắt em lại ngược lại?”

      “Vẫn luôn ức hiếp lão Diệp, Diệp Tỳ, hối hận.”

      Diệp Tỳ xem thường hừ tiếng.

      “Chờ đến ngày, lão Diệp cần nữa, hoặc là, còn được gặp lại ông ấy, hiểu ra, tuy rằng ông ấy luôn luôn quên , vĩnh viễn bao giờ họp phụ huynh cho , mỗi ngày lại mang dì khác về nhà, nhớ nổi tên bạn học của , ngoại trừ cho vàng thỏi cũng nghĩ ra quà mừng năm mới nào khác, thế nhưng, cho dù như vậy, vẫn nhớ ông ấy.”

      “Hạ Tiểu Hoa?”

      Ta dùng sức dụi dụi mắt.

      “Bác sĩ và y tá chỉ biết gạt người. ràng chết, bọn họ cũng chỉ dối!”

      Cha ta bị bệnh, bác sĩ và y tá đều : “ có việc gì, ổn cả thôi!” Thế nhưng, cha ta bao giờ tỉnh lại nữa.

      Bả vai bị giữ lấy, rất chặt rất chặt, chặt đến nỗi ta thậm chí sao run rẩy nổi, “Hạ Tiểu Hoa, cam đoan! Ông già kia nhất định chết!”

      cần dụi mắt nữa, bởi vì nước mắt hoàn toàn thể khống chế.

      Ta cố gắng quay mặt , sợ nước mắt chảy xuống, làm dơ áo Diệp Tỳ. Diệp Tỳ lại nở nụ cười, mấp máy môi, “Hạ Tiểu Hoa, cho em mượn bờ vai mà em thích nhất này.”

      Ta dựa lại gần, được nửa, lại dừng lại, liều mạng lắc đầu. thể lại gần nữa, Diệp Tỳ, còn là Diệp Tỳ của ta. Cám dỗ trí mạng như vậy, hẳn là nên dành cho người khác.

      Nụ cười của Diệp Tỳ, cứng lại môi, “Hạ Tiểu Hoa, ràng là em thích.”

      Ta hít hít mũi, khăng khăng lắc đầu.

      Diệp Tỳ thô lỗ xoay đầu ta lại, nhất quyết đặt vai , “Em dựa vào cho , được nhúc nhích!”

      Diệp Tỳ, là ép em đó nha! Ta túm lấy áo , hai lời bắt đầu xì nước mũi. Dù sao, cũng có khăn tay trắng tinh. Ta chuẩn bị tâm lý bị hất văng ra, nhưng Diệp Tỳ lại hề động đậy. Ta tiếp tục xì mũi, vẫn hề động đậy. Ta nhếch khóe mắt, vụng trộm ngắm Diệp Tỳ. Vẻ mặt Diệp Tỳ nhẫn nhịn chịu đựng.

      khó chịu sao? Từ trước đến nay ghét nhất là bị như vậy. Ta thay đổi vị trí, từ bên trái đổi sang bên phải, lại xì mũi lần.

      “Hạ Tiểu Hoa, thôi mấy trò trẻ con ấy !” Diệp Tỳ cực kỳ khinh thường, “ ra em muốn khóc nhè chứ gì, mò mẫm lăn qua lăn lại, trong lòng dễ chịu hơn được chắc?”

      “Ai em buồn nào?” Ta thẹn quá hóa giận, lập tức ngoan ngoãn dựa vào vai Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ vươn tay, đột nhiên vuốt vuốt đầu ta, “Hạ Tiểu Hoa, nhớ nhà rồi hả?”

      Lần đầu tiên, dùng chất giọng êm ái như vậy, hỏi vấn đề ấm áp như vậy.

      Ta bị dọa sợ, bị dọa sợ rồi. Ta gắng sức nhắm chặt hai mắt, dám nhúc nhích. Ta sợ khi mở mắt ra, kỳ chỉ là ảo giác. Đợi lâu lâu, lâu tới mức rốt cuộc khống chế được trống dồn trong tim, ta mới e dè mở miệng, “Diệp Tỳ, xin lỗi.” Nếu là Khả Nhạc, nhất định Diệp Tỳ ấm áp từ lâu.

      “Hạ Tiểu Hoa, ý em là sao?”

      “Diệp Tỳ, nên nghe lời lão Diệp lần…” Ly hôn, lựa chọn lại từ đầu.

      Diệp Tỳ đẩy ta ra, đứng bật dậy, “Hạ Tiểu Hoa! Em chỉ lòng muốn ly hôn?”

      “Đứng tưởng rằng, biết em muốn gì. Hạ Tiểu Hoa, có mục tiêu mới, lập tức cảm thấy vướng bận chứ gì?”

      y tá trẻ từ phòng giải phẫu bước tới, “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, ca phẫu thuật kết thúc, hết sức thành công. Đợi thuốc gây mê hết tác dụng, lão Diệp tiên sinh tỉnh lại.”

      Ta đứng lên theo, thoáng nhìn cửa sổ thủy tinh trong suốt của phòng giải phẫu.

      “Diệp Tỳ, rất hạnh phúc.” Vẫn còn có lão Diệp, giống ta, chỉ còn lại vàng thỏi mà thôi.

      “Phòng làm việc, trả lại cho tôi .”

      trả! Hạ Tiểu Hoa, lại muốn xem xem, ly hôn, em có thể kiên trì đến bao giờ?”

      “À.” Ta gật đầu.

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, đừng mất thời gian nữa, lão Diệp tiên sinh được đưa về phòng bệnh rồi kìa, hai người mau xem !” Y tá đứng bên cạnh dậm chân .

      Ta vung túi xách lên, “ xem gì hết, tôi về.”

      “Diệp Tỳ, phòng làm việc, nếu thích, vậy, tôi từ chức.”
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.3)

      Edit: Zinny


      “Hạ Tiểu Hoa, vác ngay xác đến phòng làm việc cho tôi!” Thanh Số 2, dù bật loa ngoài, cũng có thể làm điếc tai bà lão dưới lầu.

      Ta rung chân sung sướng, vừa ăn bữa sáng Khả Nhạc mua cho ta, vừa xem bản tin giải trí, “Số 2, quên cho , tôi từ chức rồi, phòng làm việc bây giờ thuộc quản lý của Diệp Tỳ.”

      Thần Tư đến Hàng Châu quay ngoại cảnh, bị người ta chụp ảnh dạo Tây Hồ cùng nữ diễn viên chính như ban ngày. Tân siêu sao Châu Á đứng trước màn ảnh ra vẻ đạo mạo : “Quản lý cũng cùng, chỉ có điều máy ảnh chụp tới.” Lại càng lộ tẩy chuyện mờ ám khả nghi.

      Ta bên gặm bánh quẩy, bên : “Lừa cụ già chắc! Diễm phúc quá đó!”

      Nữ diễn viên chính kia chẳng phải là thanh mai trúc mã của Bốn Mắt hay sao, đúng là đứa kiên cường biết biến đau thương thành sức mạnh.

      “Ai lừa cụ già hả! Hạ Tiểu Hoa, tắt tivi ngay! Phòng làm việc đóng cửa đến nơi rồi!”

      Ta nhấc bát, quăng thìa, trực tiếp tu sữa đậu nành, “ cũng lừa cụ già à? Diệp Tỳ lắm tiền chẳng thua ai đâu.”

      Trong điện thoại trận tạp , đầu dây kia đổi thành Số 1, “Hạ Tiểu Hoa, thế giới này để cho người ta sống nữa sao?! theo Hạ Tiểu Hoa tất cả đều thất nghiệp! đời này còn cho người ta an tâm công tác hả?!”

      “Hạ Tiểu Hoa, tôi cho 15 phút, nếu còn chưa tới phòng làm việc, tôi đem đồng phục thể thao cũ rích cửa sau và cái túi rách của quăng qua cửa sổ.” Số 5 khàn giọng gào lên.

      Á! Khả Nhạc và vàng thỏi! Ta hất phăng cái bát ô tô húp hăng say, lần mò chỗ tiền mừng tuổi Khả Nhạc xem như bảo bối giấu dưới ghế sopha, rút ra hai tờ giấy bạc đỏ, lập tức lao ra cửa.

      Vừa tiến vào phòng làm việc, ta thấy Số 5 tay phải túm Khả Nhạc, tay trái túm vàng thỏi, đứng phe phẩy bên cửa sổ, “Tôi tân tân khổ khổ bao nhiêu ngày tháng, nhẫn nhịn chịu đựng những kẻ cùng nghề cười nhạo, tàn phá, hỉ mũi vô cùng nhục nhã, sống chết rời theo Hạ Tiểu Hoa, ấy vậy mà bây giờ sắp bị vứt bỏ! sao chấp nhận được! Tôi nhất định phải quăng cái loại đồng phục thể thao cũ rích đần độn này ra ngoài cửa sổ!”

      Tay túm Khả Nhạc của ta cứ vậy thuận thế vươn ra cửa sổ.

      Ta vươn cổ cảm nhận gió bắc vù vù thổi qua, lập tức mồ hôi đầy đầu, Số 5, đây chính là tầng 19 đó!

      “Số 5! Buông vũ khí xuống!” Ta nhào tới gào lên.

      Số 5 vừa thấy ta, lập tức túm Khả Nhạc chuyển hướng, thẳng tay quẳng Khả Nhạc về phía ta.

      Ta hoảng hốt lách mình, chui tọt xuống gầm bàn. Trơ mắt nhìn Khả Nhạc bay qua đỉnh đầu ta, nện trúng thím già dọn vệ sinh đứng hóng chuyện.

      Ta bật dậy, dõng dạc: “Thím à, thím yên tâm, thím tìm tập đoàn Diệp thị đòi phí bồi thường tai nạn lao động, đảm bảo vừa lòng!”

      Thím già ngã sõng soài mặt đất đảo đảo mắt cười tủm tỉm thỏa mãn. Khả Nhạc cũng sao, lồm cồm bò dậy : “Hạ Tiểu Hoa, cứu mạng ——”

      Số 5 quẳng ba lô vàng thỏi, chuyển sang túm ta, “, theo tôi vào phòng họp.”

      Khả Nhạc lập tức chùn bước.

      Số 5 quay đầu lại, “!”, chỉ vào Khả Nhạc , “ bưng trà! Phải pha đặc, bảo đảm mỗi người trong phòng họp phải có tách!”

      nàng nhân viên qua lập tức té xỉu, “Á! Chủ nhiệm vừa tốn hai vạn mua Đại Hồng Bào.”

      [Đại Hồng Bào: nghĩa đen là “quần áo màu đỏ thẫm”, thường dùng để gọi chung các loại thực vật có màu đỏ, nổi tiếng nhất là lá trà Đại Hồng Bào mọc núi Vũ Di, Phúc Kiến, là trong mười loại trà nổi tiếng của Trung Quốc. Số 5 cố tình bảo Khả Nhạc pha đặc để mọi người uống bị đắng, nhưng mà lá trà này rất đắt :))]

      Khả Nhạc liều mạng gật đầu, vội vàng lao vào phòng trà nước.

      Ta bị Số 5 túm áo, lôi thẳng vào phòng họp.

      Trong phòng họp tưng bừng náo nhiệt kém gì bên ngoài, Số 1 đến Số 8, xếp thành hàng thẳng tắp, mỗi người ôm văn kiện trong tay, thi nhau khóc oang oang.

      Có người tự đấm ngực mình, cũng có kẻ đấm ngực người khác.

      “Văn kiện quái gì hả! Dựa vào đâu mà ghen tị tiền lương người ta cao đòi sa thải người ta!”

      Ta vụng trộm ngẩng đầu lên. Đoan đoan chính chính ngồi tại vị trí chủ tọa, loạt tây trang đen đứng phía sau tạo thành thế sao vây quanh trăng, phải Diệp Tỳ còn ai. Ta cố ổn định bước chân chao đảo, lấy tay đập bàn hội nghị.

      “Rầm!” tiếng lớn, còn vang dội hơn ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, ai cho phép em ăn mặc kiểu đó!” Diệp Tỳ nghiêm mặt dữ tợn, ngừng cố gắng, lại đập bàn thêm lần nữa.

      Ta cúi đầu thoáng liếc bộ đồng phục thể thao cũ rích người.

      À! Toàn bộ quần áo của ta được Khả Nhạc đem giặt sạch, bộ này là ta sống chết nài nỉ , mới đồng ý cho ta mượn mặc ngày, ngày mà thôi, sau đó phải lập tức phải trả lại.

      “Thay ra ngay! Khó coi! hợp chút nào!” Diệp Tỳ tiếp tục vỗ bàn quát to, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.

      Ta đảo mắt khinh bỉ, lửa giận sôi trào. Ta thích mặc gì mặc, mặc quần áo của người trong lòng đấy, có làm sao?!

      Ta quan tâm, nhìn chằm chằm người đứng sau Diệp Tỳ : “Cậu trợ lý, tập đoàn Diệp thị gần đây có việc gì à? Tổng giám đốc của các cậu rảnh tới mức thâu tóm phòng làm việc của tôi, còn muốn quản lý cả cách ăn mặc của tôi nữa sao? Dù gì người ta cũng là tổng giám đốc, ít nhiều cậu cũng nể mặt ta chút, sắp xếp cho ta vài việc để làm mới phải nha.”

      Vẻ mặt trợ lý còn dữ tợn hơn Diệp Tỳ, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh còn 51 văn kiện, 3 hạng mục đầu tư lớn, 12 cuộc họp quốc tế trọng yếu, đều chờ ấy tự mình sắp xếp thời gian.”

      Vẻ mặt Diệp Tỳ thể coi nổi.

      Ta nhún nhún vai, “Nghe thấy chưa? Diệp tiên sinh, có việc gì đừng có ức hiếp các trợ lý tìm vui, lo làm việc của !”

      “Đúng vậy! Đường đường tổng giám đốc, phải lo chuyện làm ăn mới phải, quản lý mấy chuyện vặt vãnh này làm chi!”

      “Đầu óc có vấn đề!”

      nhân phẩm Diệp tam công tử được tốt mà lại!”

      Sau mông ta là thanh oán giận ngớt của đám trợ lý. Cái này gọi là tiếng lòng quần chúng! Ta liều mạng gật đầu. Lần mò trong túi xách hồi, ta móc ra tờ giấy, quẳng tới trước mặt Diệp Tỳ, “Nè, đơn từ chức! Điền đầy đủ rồi, từ hôm nay trở , tôi cùng phòng làm việc có bất cứ quan hệ gì. Ngài làm việc của ngài thôi, đừng có gây khó dễ với công nhân tìm vui.”

      Diệp Tỳ tiếp nhận đơn từ chức, nhìn cũng thèm nhìn, vo luôn thành nắm, “Hạ Tiểu Hoa, đáng tiếc, em được!” Khóe môi của cong lên thành nụ cười tà mị.

      “Dựa vào cái gì! Tôi thích từ chức đó, làm gì được tôi?” Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

      “Ồ. làm gì được?” Diệp Tỳ cười càng làm cho người ta lộn ruột, lấy tay ra hiệu về phía sau.

      nhân viên lập tức tiến lên, tay nâng văn kiện, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh tiếp quản phòng làm việc, trước mắt tính toán tài sản xấu đưa vào hoạt động. Phòng làm việc nằm ở vị trí trung tâm khu thương mại, chiếm dụng trong những tầng lầu thương mại sinh lợi nhất của Diệp thị, tổng cộng có 563 công nhân, trong đó tiền lương cho công nhân thấp nhất cũng gấp sáu lần giá thị trường, chi phí hành chính thương mại lại khống chế được phí tổn. Tám vị trợ lý trước đây của , đãi ngộ có thể sánh bằng CEO quốc tế. Phòng làm việc đưa vào hoạt động với tình trạng này, phù hợp hạch toán kinh tế nghiêm trọng, nhất định phải chia tái cơ cấu.”

      Ta nghe mà hiểu ra sao, quay đầu nhìn Số 1 đến Số 8, “Ý ta là phòng làm việc của chúng ta thua lỗ rất nhiều tiền?”

      Số 2 đảo mắt khinh bỉ, “Thừa lời! Hạ Tiểu Hoa!”

      “Quanh năm suốt tháng, tôi vẫn ngừng làm việc kia mà!”

      “Hạ tiểu thư, như vậy cũng đủ để cho mỗi vị trợ lý chiếc BMW, tất cả nhân viên đều uống Đại Hồng Bào thượng hạng, các nhân viên trung tầng trở lên đều có phòng làm việc kèm toilet riêng, hàng năm hai mùa hạ thu đều tổ chức cho toàn thể nhân viên du lịch, nhà máy tài trợ trang phục cao cấp cho nhân viên dọn vệ sinh mang về nhà, còn có, còn có…”

      càng càng hăng say, ta đầu đầy hắc tuyến, “Vậy phòng làm việc phải đóng cửa sao?”

      Ta cạn tiền rồi, còn có cả tài khoản tư nhân. Tám trợ lý trong nháy mắt lại tuôn lệ dạt dào.

      Số 5 vụt cái đứng phắt dậy, “Hạ Tiểu Hoa, mau giải quyết! giải quyết được, đừng trách tôi lòng dạ ác độc quẳng bay đồng phục thể thao cũ rích kia.”

      Ta ngẩng đầu nhìn Diệp Tỳ.

      Ngược lại Diệp Tỳ giống như tâm tình vừa được điều tiết, ngồi ghế da, tay gõ mặt bàn, “Hạ Tiểu Hoa, cho em hai lựa chọn.”

      “Hoặc là… xào cá mực bọn họ.” chỉ vào Số 1 đến Số 8, đổi lấy loạt tiếng gào khóc vang lên.

      “Hoặc là…”

      Cửa bị gõ hai tiếng, Khả Nhạc bưng trà chồng chất, run rẩy bước tới, “Diệp… Diệp tiên sinh, mời uống trà.” cầm cái tách đầy lá trà, hề do dự nhét vào tay Diệp Tỳ. Xoay người lại, còn cực kỳ nghiêm túc nhét cho mỗi vị tây trang sau mông Diệp Tỳ mỗi người tách.

      Diệp Tỳ nhìn Khả Nhạc chằm chằm, ánh mắt chưa từng chuyển dời.

      “Đại Hồng Bào thượng hạng?” Vị tây trang nhấc cao tách trà, hùng hục hùng hục tu hai hớp, đứng hình lát, hướng về phía Khả Nhạc phụt ra.

      Diệp Tỳ kéo Khả Nhạc ra sau, vị tây trang đen khác vội vàng nhào tới, vừa vặn bị phun nước đầy mình, “Diệp tiên sinh, ngài sao chứ?”

      Diệp Tỳ cau mày, cúi đầu, dịu dàng : “Em sao chứ?”

      Khả Nhạc vuốt vuốt ngực, chưa hết kinh hoàng, “Nguy hiểm , nguy hiểm , Diệp… Diệp tiên sinh, cảm ơn.”

      Diệp Tỳ gật đầu, buông Khả Nhạc ra, “Em ra ngoài trước .”

      có hoặc là, Diệp Tỳ, hoặc là xào cá mực Khả Nhạc, giải tán phòng làm việc .” Ta gào to, cười vô cùng thô lỗ.

      Ta mở mắt trừng trừng nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Diệp Tỳ lần thứ hai cứng lại.

      Khả Nhạc trừng lớn mắt, quát: “Hạ Tiểu Hoa!”

      Số 1 đến Số 8 trừng lớn mắt, gào lên: “Hạ Tiểu Hoa!”

      Chỉ riêng Diệp Tỳ híp mắt lại, “Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta kiêu ngạo cười, cười rất lớn tiếng.

      “Em cho là, dám?” Diệp Tỳ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vị tây trang vừa phun nước, “Sa thải toàn bộ! Bắt đầu từ bây giờ, nhân viên của phòng làm việc, người cũng giữ lại! Thông cáo toàn ngành, ai muốn mời những kẻ từng theo Hạ Tiểu Hoa, chính là chống lại toàn bộ tập đoàn Diệp thị!”

      Vị tây trang phun nước cúi đầu, cầm bút, liều mạng ghi lại.

      “Diệp Tỳ, ấu trĩ!” Ta nổi giận gào lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, còn ấu trĩ hơn!” Số 1 đến Số 8 còn phẫn nộ hơn ta.

      Diệp Tỳ ngờ lại nhấc cái tách đầy lá trà, ùng ục uống ngụm, “Hạ Tiểu Hoa, rất vừa lòng!”

      Ta ngao tiếng muốn xông lên đánh Diệp Tỳ, lại bị Số 1 đến Số 8 túm lại, đè ở bàn.

      Số 1 mặt mày tươi cười : “Diệp tiên sinh, đầu óc Hạ Tiểu Hoa được tốt, ngài vừa rồi hoặc là gì ạ? Nếu ngại, xin lặp lại lần nữa.”

      Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, tươi cười khiến cho người ta lộn ruột, “Hạ Tiểu Hoa, đừng cho em cơ hội.” Khoát tay, quẳng ra tập văn kiện, “Ký tên, giữ lại phòng làm việc, tất cả đãi ngộ đều thay đổi, em tiếp tục ở lại làm việc cho , được đâu hết!”

      Ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi ký! thích làm gì làm, tôi muốn từ chức!”

      “À.” Diệp Tỳ gật đầu, quay sang vị tây trang nháy mắt.

      “Diệp tiên sinh, bồi thường sa thải nhân viên, hai ngày là có thể hoàn thành. Thông thường bắt đầu từ cấp cao nhất.”

      Số 1 túm chặt cánh tay bé của ta, Số 8 ngồi người ta.

      Số 5 giơ cao cái bút máy, “Muốn mạng ký tên vào.”

      “……”

      Số 2 cười tủm tỉm nhét bút vào tay ta, “Ký tên .”

      Khả Nhạc đứng bên cạnh, phất phất khăn tay quạt cho ta, “Hạ Tiểu Hoa, sao thế, mau ký tên chứ…”

      “……”

      Diệp Tỳ hài lòng thỏa dạ, nhìn vị tây trang nâng niu văn kiện ta vừa ký tên cất vào cặp tài liệu.

      “À, Hạ Tiểu Hoa, em nên ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa, từ nay về sau, em do chỉ huy.” lại uống ngụm trong cái tách đầy lá trà.

      Hồng Bào tệ hại, vẫn đáng uống sao?

      Đổi người pha trà, là giống trước nữa rồi!

      “Các …” Diệp Tỳ khẽ liếc mắt về phía Số 1 đến Số 8, “Nhìn cho kỹ, bằng , cứ chủ động nộp đơn từ chức, đỡ phiền hà đến tôi.”

      , thưa Diệp tiên sinh!” Số 1 đến Số 8 phản chiến hề ngần ngại.

      “Em!” Diệp Tỳ chỉ vào Khả Nhạc, “Về sau nếu dám cho Hạ Tiểu Hoa mượn đồng phục thể thao, trừ sạch tiền lương!”

      phải em cho mượn! ấy… ấy cướp đó!” Lại thêm kẻ phản chiến ngần ngại.

      Bạo động của quần chúng nhân dân bị trấn áp triệt để, thu phục được dân tâm, tổng giám đốc bận rộn bộn bề cũng phải trở về.

      Diệp Tỳ đứng lên, dẫn theo đám tây trang đen, tới cửa, dừng lại, giống như ông chủ tốt bụng thương xót nhân viên, “Hạ Tiểu Hoa, tốt xấu gì em cũng coi như lãnh đạo trung tầng của Diệp thị, bù cho em chiếc xe .”

      Ai thèm! Ta khinh thường hừ hừ, đột nhiên nhớ ra, “Thế , tôi muốn cái đính hoa…”

      “Xe đua Mercedes-Benz hai cửa đính hoa màu bạc, xe đó, được!” Diệp Tỳ đáp lại rất dứt khoát.

      “Dạo trước Lưu quản gia xưởng sản xuất xe gửi trả chiếc Honda mới tu sửa lại, em lái chiếc đó !” Ánh mắt Diệp Tỳ quét người ta lượt, ngữ khí rất khinh thường, “Vừa xứng với cái tính bủn xỉn của em hôm nay!”

      Ta cắn môi, nước mắt lưng tròng, đẩy phăng Diệp Tỳ, xách túi vàng thỏi, “Òa ——” tiếng chạy ra ngoài.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Cưỡng hôn tuần san Bát Quái (1.4)

      Edit: Zinny


      “Hạ tiểu thư? Ký túc xá mới của tập đoàn Diệp thị hoàn thành việc chuyển dời, tối nay ở trụ sở chính tổ chức tiệc mừng, Diệp tiên sinh nhất định phải có mặt.” Thanh trợ lý riêng của Diệp Tỳ.

      Ta nằm giường, trừng mắt nhìn trần nhà, chẳng muốn cất miệng trả lời.

      “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh dặn kỹ, xin ăn mặc đoan trang chút…”

      Ta tạch cái gác điện thoại, đá văng đống bản vẽ thiết kế đầy giường, hằm hằm lao vào phòng tắm. ngày chịu nhục, cuối cùng cũng sắp qua. Diệp Tỳ quả là có bệnh, uy hiếp ta ký hiệp ước bất bình đẳng, rồi lại làm bộ như mọi việc chẳng có gì khác trước.

      Chủ tịch tập đoàn Diệp thị, vẫn bề bộn công việc như trước. Hạ Tiểu Hoa vẫn là kẻ quan trọng, truyền gọi mới được đến như trước. Có việc, trợ lý thông báo. Ngẫu nhiên Diệp tam công tử vui vẻ, đích thân gọi điện thoại tới, làm công tác sắp xếp cầu. Ví dụ như, dùng bữa.

      Đêm trăng thanh gió mát nào đó, Diệp Tỳ gọi cuộc điện thoại, muốn ăn đồ Pháp. Ta ngồi chồm hỗm trong toilet, quặn ruột suốt đêm. Món ốc sên Pháp kia đúng là phải để cho người bình thường ăn! Lần thứ hai, lại gọi tới, ta tay nghe điện, tay kề dao vào cổ Khả Nhạc, “Khả Nhạc lấy dao uy hiếp em đây này! Bắt em ở lại ăn trứng sốt cà chua làm, bằng em được thấy mặt trời ngày mai, có phải , Khả Nhạc?” Thế là, quý công tử Diệp Tỳ giàu sang danh tiếng lẫy lừng, vô duyên vô cớ chen chúc trong căn hộ thuê hai phòng của Khả Nhạc, hết sức tuân thủ lễ nghi dùng bữa mà ăn món trứng sốt cà chua.

      Khả Nhạc cười như hoa, “Ngon ? Diệp Tỳ, ngon hả?”

      Ta nhìn Khả Nhạc liều mạng nhồi trứng sốt cà chua vào bát Diệp Tỳ, cùng với Diệp Tỳ tao nhã lịch ngừng ăn trứng sốt cà chua, bỗng nhiên cảm thấy căn hộ hai phòng chật chội tới mức mình cũng trở nên dư thừa.

      Rất nhiều chuyện ràng xảy ra, phải chỉ cố gắng trấn áp, phải chỉ cố gắng phản chiến, là có thể xem như chưa có gì xảy ra. Giống như việc Khả Nhạc ràng về nước, giống như việc Diệp Tỳ ràng động tâm.

      Diễn trò như vậy, ba năm trước đây Hạ Tiểu Hoa thấy nhiều rồi. Ba năm, Hạ Tiểu Hoa vẫn là Hạ Tiểu Hoa ngày trước. Diệp Tỳ, cũng vẫn là Diệp Tỳ ngày trước. Chỉ khác là, Khả Nhạc có người trong lòng. Có lẽ, đó là thói quen của Diệp tam công tử, giữ lại người bạn tốt duy nhất là Hạ Tiểu Hoa, mới có thể tự nhiên tiếp cận bé Lọ Lem chất phác để vuột mất vào ba năm trước.

      Cho nên, cho dù có phải uy hiếp, Hạ Tiểu Hoa cũng nhất định phải ở lại. Chỉ có điều, cần ở lại biệt thự Diệp gia, chiếm chỗ người khác nữa.

      Khả Nhạc đứng ngoài cửa phòng tắm gõ rung trời, “Hạ Tiểu Hoa, cậu ra ngoài mau! Diệp Tỳ sai người mang lễ phục màu vàng đến cho cậu nè, cậu mau ra thử !”

      Trang phục dạ hội vàng, khi ta rời bỏ lại ở biệt thự Diệp gia, cho rằng từ nay về sau còn quan hệ, nay lại nằm trong căn phòng khách , rực rỡ lóa mắt.

      “Diệp thị đúng là phải có tiền bình thường, năm năm trước vừa chuyển ký túc xá, bây giờ lại chuyển, lại còn chuyển tới trung tâm khu thương mại. Hạ Tiểu Hoa, phòng làm việc của chúng ta đúng là vận cứt chó, ngờ được phân những ba tầng lầu!”

      Ta vươn chân, đá văng bộ lễ phục vàng kia vào góc phòng, đặt mông ngồi lên sô pha, “Diệp Tỳ thích nhất là lấy việc công làm việc tư.” Phòng làm việc này đối với Diệp thị đến cái rắm cũng chẳng phải, dựa vào đâu mà được phân ba tầng lầu chứ, công lao đương nhiên thuộc về Khả Nhạc còn ai. Nuôi thả sao bằng nuôi nhốt, nuôi nhốt mới là biện pháp chắc chắn!

      Khả Nhạc nhìn ta, cười cười : “Hạ Tiểu Hoa, tớ thèm được như cậu.”

      “Thèm bị uy hiếp hả? Thèm được ký vào hiệp ước bình đẳng hả?” Vụ phản chiến nhiệt tình của Khả Nhạc, tới giờ ta vẫn còn ghi hận đây.

      Khả Nhạc lắc đầu : “Cậu hiểu Diệp Tỳ.”

      “Hờ.” Ta đảo mắt khinh thường. Cũng bởi vì hiểu quá nên mới thể nào giả bộ.

      “Tớ cảm thấy, Diệp Tỳ thay đổi rất nhiều. Hôm đó trong phòng làm việc, dáng vẻ ấy thèm chớp mắt định xào cá mực tớ, là lần đầu tiên tớ thấy. Diệp Tỳ, trước kia đâu có thế.” Khả Nhạc nhặt bộ lễ phục vàng bị ta đá sang bên, phủi phủi, “Trước đây ấy thích màu vàng.”

      Ta càng thêm khinh thường, “Bây giờ cũng thích tốt quá.”

      Lễ phục ánh vàng, cũng ngẫm lại xem là để tìm việc làm cho ai.

      Tiện tay túm lấy bộ lễ phục, ta ném vào hộp quà. Ném trật, vừa vặn rơi vào cốc nước để bên cạnh.

      Khả Nhạc vội vàng giật lại bộ lễ phục, “Hạ Tiểu Hoa cậu làm gì vậy hả! Dơ rồi tối nay cậu lấy gì mà mặc?”

      Ta cười cười, “Khả Nhạc, dạo trước tớ từng gặp người, người đó cho tớ biết, mặc dù vẫn thích, nhưng thích hợp chính là thích hợp, nếu thích, nên buông tay.”

      Khả Nhạc mặt đầy hồ nghi, “Hạ Tiểu Hoa, cậu thừa dịp tớ về nhà, gặp thầy bói hử?”

      “Là gặp người từng trải.” Ta đứng dậy, lục lọi trong tủ treo quần áo, cuối cùng rút ra bộ trang phục cổ trễ màu sắc lòe loẹt.

      “Hạ Tiểu Hoa, đây là nhãn hiệu mà bọn bồ nhí thích nhất.”

      “Bồ nhí cũng còn hơn cái loại đồng phục thể thao cũ rích của cậu.” Lời của ta lập tức đổi lấy cái tát của Khả Nhạc.

      Ta kiên cường chịu đựng, giơ cao trang phục trễ cổ trước mặt xoay tới xoay lui, đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên gặp Thần Tư, trong phòng thay quần áo ta thay đúng bộ này.

      Hạ Tiểu Hoa, lần đầu tiên trong đời mặc lại quần áo.

      Bộ trang phục bồ nhí quyến rũ được cả tân siêu sao Châu Á, nhân dịp lễ nghi long trọng thế này, mặc, đúng là phí phạm của trời.

      Trước khi Khả Nhạc xuất phát, bị tám trợ lý túm lại, nhao nhao rút ra hung khí bắt thay bộ đồng phục thể thao quá khổ.

      “Cũng quá làm ảnh hưởng đến chất lượng tổng thể của phòng làm việc chúng ta rồi!”

      “Đúng vậy, tiêu chuẩn chung cũng bị đồng phục thể thao cũ rích này kéo thấp xuống!”

      “Tôi , đồng phục thể thao cũ rích này, mất mặt vừa vừa thôi chứ!”

      đám người bu vào tiêu diệt đồng phục thể thao, hết chuyện của ta rồi. Ta nhìn mà hả hê vui sướng leo lên xe trước giờ, “Ế này, tôi trước, các cứ tự nhiên, tự nhiên ha!”

      Thế này đúng là mức độ khẩn cấp!

      Xung quanh cao ốc tập đoàn Diệp thị giăng đầy dải cảnh báo, thảm đỏ từ xa trải dài tới tận cửa, xe chạy đến từ xa, bắt đầu xếp hàng. Mỹ nữ siêu xe, thương nhân chính khách, danh nhân nổi tiếng đều đông đủ cả.

      Ta ngồi xe, xuyên qua cửa kính, ngắm nhìn Diệp tam công tử đứng phía trước cách đó xa.

      Diệp Tỳ thân âu phục màu đen lịch lãm, lại phối hợp với caravat hoa văn chìm màu vàng. Đứng trước cửa lớn, khuôn mặt tuấn tú là nụ cười thong dong tự mãn, tay cầm chiếc kéo màu đỏ. Bên cạnh là đám nguyên lão cổ đông của tập đoàn Diệp thị, minh tinh khách quý, khung cảnh sao vây quanh trăng lại càng làm nổi bật quý khí bức người của Diệp Tỳ.

      Xe càng tiến lại gần, nụ cười của Diệp Tỳ càng trở nên ràng.

      Ta đột nhiên nhớ lại lâu trước kia, có tạp chí Danh Viện phỏng vấn ta, gọi Diệp Tỳ là nhà giàu có trong những nhà giàu có, công tử trong các công tử.

      Con người sáng chói tới cỡ ấy, Hạ Tiểu Hoa, là to gan biết sợ cũng được, dũng cảm gan dạ cũng được, ngờ lại may mắn từng có được.

      Xe dừng lại thảm đỏ, Diệp Tỳ cùng với đám nhân viên phục vụ bước tới nghênh đón, đứng bên cửa xe, chờ nhân viên phục vụ mở cửa cho ta.

      Cửa mở, bàn tay thon thả của chìa tới trước mặt ta, “Hạ Tiểu Hoa, chờ em lâu.”

      vậy sao?

      Ta vươn tay, đặt lên đó, cười tươi như sắc hoa xuân, vươn người đứng dậy. Ánh đèn flash lập tức loang loáng nháy lên, Diệp Tỳ nhìn chằm chằm trang phục của ta, vẻ tươi cười mặt hơi cứng lại. Diệp Tỳ, em cũng đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi muốn đợi thêm nữa. Ánh vàng rực rỡ, từng có được, cần đòi hỏi thêm nữa. Phối hợp vậy cũng hợp nổi, Diệp Tỳ, uổng phí vô ích caravat màu vàng rồi.

      Diệp Tỳ kề môi sát tai ta, “Hạ Tiểu Hoa, em lại muốn giở trò gì hả!?”

      Ta cười càng thêm rực rỡ, “Diệp Tỳ, quyến rũ đó.”

      Diệp Tỳ nghiêng mặt, cười rất đắc ý, “Hạ Tiểu Hoa, thôi cái kiểu đó .” nắm tay của ta chặt, “Theo gặp các chú bác, gần đây lời đồn bỗng dưng xuất nhiều, muốn bọn họ suy đoán linh tinh chuyện tình cảm vợ chồng chúng ta, ảnh hưởng đến quyết sách của Diệp thị.”

      Ta im lặng bên cạnh .

      Việc đời chỉ đơn giản thế mà thôi, trong thời điểm như vậy, hoàn cảnh như vậy, cái Diệp Tỳ cần là Diệp phu nhân, phải Hạ Tiểu Hoa. Ánh mắt của chú ba bác sáu, nhìn ta càng thêm coi thường. Ta cao hứng bừng bừng, hơi tu cạn sâm banh trong tay, kéo thấp cổ áo, “Diệp Tỳ, hệ thống sưởi mới này đúng là tệ! Em nóng quá!”

      Chú ba lập tức trợn trừng mắt. Bác sáu vươn tay lau mồ hôi đầy đầu. Diệp Tỳ nhìn chằm chằm cổ áo của ra, nheo mắt lại.

      Đám danh viện vây xem dùng thanh to tới mức bất lịch mà xì xào bàn tán, “Cái người mặc bộ đồ bồ nhí trễ cổ kia là Hạ Tiểu Hoa đúng ?”

      “Đúng là Hạ Tiểu Hoa! phải nghe đồn hôn nhân tan vỡ với Diệp tam công tử rồi sao? Hồi trước biến mất thời gian, sao bây giờ lại xuất ?”

      “Hình như là bị Diệp tam công tử bỏ rơi, lại chạy đeo bám minh tinh.”

      “Đeo bám Thần Tư chứ ai, còn bị phóng viên giải trí chụp ảnh cưỡng hôn Thần Tư nữa mà.”

      Mắt chú ba càng thêm trợn trừng. Khăn tay của bác sáu ướt sũng ba vệt.

      Ta túm lấy Diệp Tỳ, “Này, sao bọn họ lại biết chuyện hôn nhân tan vỡ của chúng ta nhỉ?” Thanh hề thua kém đám danh viện.

      Diệp Tỳ siết chặt tay ta, cảnh cáo: “Hạ Tiểu Hoa!”

      Đám phóng viên giải trí cầm máy ảnh đúng lúc này bước tới, “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, chụp kiểu ảnh với các cổ đông nào.”

      Vẻ mặt chú ba bác sáu cực kỳ khó chịu.

      “Chú ba à, chú đứng trước chú đứng trước .” Bác sáu nhiệt tình nhường lại vị trí bên cạnh ta.

      “Cảm ơn, tôi khách khí vậy. Bác sáu, bác đứng vào đứng vào chứ.” Chú ba giành trước bước, vững vàng đứng vào cạnh Diệp Tỳ.

      Bác sáu vẻ mặt hối hận, nhưng vẫn quên tạo dáng pose hình. Ta bị kẹp giữa Diệp Tỳ và bác sáu, cười rất vui vẻ. Đám danh viện vây xem vẫn tiếp tục lải nhải những lời vô nghĩa.

      “Hôn nhân tan vỡ rồi à?”

      “Tan vỡ rồi, tan vỡ rồi.”

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, hai người chụp chung kiểu . hiếm khi chụp được ảnh chung của hai người.”

      Chú ba bác sáu, vội vàng chuồn mất dám quay đầu lại.

      Ta vội đuổi theo mông, gào lên: “Chú ba! Chú ba! Tóc giả của chú lệch rồi —— “

      Bị Diệp Tỳ kéo lại, ngón tay thon dài trắng nõn, giữ chặt cằm của ta rồi hôn lên. Đèn flash lại càng nháy lên loang loáng. Ta cau mày, hay cho tiết mục vợ chồng hòa thuận bác bỏ tin đồn.

      “A! Khả Nhạc!” Ta chỉ ra sau Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ lập tức đẩy ta ra, quay đầu lại. Ta túm váy, vội vàng bỏ chạy. Ta vừa bước vào nhà ăn của nhân viên, lưng bị đẩy cái, xô vào trong góc.

      “Ai!”

      Hơi thở của Diệp Tỳ kề sát, “Hạ Tiểu Hoa, lần sau được đùa kiểu đó với nữa!”

      có ánh đèn flash, khuôn mặt Diệp Tỳ đầy vẻ mất kiên nhẫn.

      “Hạ Tiểu Hoa, nhịn đủ lâu rồi, em còn chưa chơi đùa đủ hay sao? cũng chỉ là cẩn thận hiểu lầm, em cũng lừa ba năm, hai chúng ta nhiều nhất cũng xem như huề nhau. Em sao?! Hết tai tiếng ngoại tình, từ chức, rồi đến ly hôn! Việc ngày hôm nay là từ đâu mà ra? Hạ Tiểu Hoa, coi như là hiểu lầm, là có lỗi với em, em đùa bỡn như vậy cũng đủ rồi!”

      “Đùa bỡn?” Ta ngẩn người.

      ra, Hạ Tiểu Hoa trong mắt Diệp Tỳ, trước giờ vẫn luôn đùa bỡn mà thôi.

      “Hạ Tiểu Hoa, hôm nay các hãng truyền thông lớn đều có mặt đông đủ, nhân cơ hội này, em ngoan ngoãn thay bộ y phục tử tế, ra ngoài làm sáng tỏ toàn bộ tin đồn ly hôn chết tiệt kia cho .”

      Ta gật đầu. Vì thế, mới có thể gửi tặng trang phục dạ hội màu vàng, mới có thể đợi ta lâu thế.

      “Diệp Tỳ, em mặc thế này, gợi cảm sao?” Ta tay ôm cổ Diệp Tỳ, rướn người lại gần. Đây chính là bộ trang phục bồ nhí khiến cho tân siêu sao châu Á cũng muốn tiềm quy tắc.

      Diệp Tỳ nhìn chằm chằm bộ ngực của ta nghiến răng nghiến lợi : “Hạ Tiểu Hoa, đủ…”

      Những lời còn lại, đều bị ta dùng môi nuốt trọn.

      Chưa đủ đâu, Diệp Tỳ. Ta hôn rất táo bạo, hết sức chủ động.

      Diệp Tỳ tùy ý để ta ngang ngược, lúc lâu sau, mới khó khăn phun ra vài chữ, “Hạ Tiểu Hoa, em dụ dỗ đó sao?”

      Ta cười khúc khích, liếm liếm môi. Diệp Tỳ lập tức đầu hàng, lần nữa cậy mạnh tiến tới. Giữa nụ hôn quấn quýt, ta mở to mắt, nhìn chằm chằm phía sau Diệp Tỳ, “Khả Nhạc…”

      Khóe môi Diệp Tỳ cong lên trào phúng, “Hạ Tiểu Hoa, cùng mánh khóe, em còn muốn dùng đến mấy lần?”

      Ta cố sức đẩy Diệp Tỳ, “Khả Nhạc!”

      Diệp Tỳ mất kiên nhẫn quay đầu, khựng lại, còn quay lại nữa.

      Khả Nhạc mặc bộ váy dạ hội cúp ngực trắng muốt, vẻ mặt xấu hổ nhìn ta, đứng im lặng, cử động.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :