1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.3)

      Edit: Zinny


      “Hạ Tiểu Hoa, cái đồ con bất hiếu! Ba cũng chết đến nơi rồi! Ba chỉ hỏi mày lần cuối cùng, có phải Diệp Tỳ được?”

      “Ba! Ba sắp chết rồi, tiết kiệm hơi sức nằm dưỡng khí ba. Hỏi bao nhiêu lần cũng thế cả thôi, con muốn Diệp Tỳ, chỉ mình Diệp Tỳ.”

      “Đức hạnh! Mày đúng là có bản lĩnh hơn ba! Toàn bộ thế giới bao nhiêu con người, lại nhất định coi trọng tập đoàn Diệp thị. Giỏi, giỏi, hổ là con ba!”

      “…”

      “Ba sống được bao nhiêu ngày nữa, thôi coi như tặng mày món quà sinh nhật cuối cùng!”

      “Dạ?”

      “Mày, mai tìm Diệp Tỳ cầu hôn !”

      “A?…”

      “Sợ cái gì, mày tốt xấu gì cũng là đứa mặt mũi hoa đào có ngực có mông. Thầy tướng số bảo ba, mày trời sinh có mệnh phú quý được gả nhà giàu, trừ phi chính mày chán sống cần vinh hoa phú quí.”

      “… Ba, ba chết rồi, con…”

      “Tiểu Hoa, ba cam đoan với mày, cho dù có ba, mày cũng chỉ có mình.”

      “…”

      “Tiểu Hoa, đường là mày chọn, được đến trước mộ ba khóc lóc hối hận.”

      Nhưng là, ba ơi, con rất nỗ lực rất cố gắng, liệu có thể, hối hận lần, lần thôi có được ?

      Ngón tay xinh đẹp tuyệt trần, lướt gương mặt ta, “Hạ Tiểu Hoa, em khóc cái gì?”

      Ta dùng sức ôm chặt , thở bên tai , “Diệp Tỳ, em là ai?”

      có trả lời, chỉ là, động tác càng thêm mạnh mẽ.

      được khóc!”

      Ta cố gắng đón ý hùa theo, lắc đầu, “Em khóc.”

      Ba năm trước, Hạ Tiểu Hoa lòng bướng bỉnh, trong đêm mưa tầm tã, trằn trọc nhiều lần, ôm chặt lấy, lại vẫn lạnh đến phát run.

      Ta liếm môi áp môi vào Diệp Tỳ, “Diệp Tỳ, có ai cho chưa, thân hình rất mê người!”

      Diệp tam công tử vẻ mặt đương nhiên, “Hạ Tiểu Hoa, phải em muốn , kỳ em thích sao?”

      có biết?” Ta nhân cơ hội lại hôn .

      đời này còn có người biết hay sao?” Ngữ khí của càng tỏ ra đương nhiên.

      Ta gật đầu, ngay cả người còn đời này cũng biết.

      “Tiểu Hoa, con này nhân duyên kém, có bạn bè. Về sau ba mất, có ai cho mày phong bao lì xì năm mới, cho nên, ba cho hết mày lượt.”

      “…”

      “Năm nay mày hai mươi tuổi, ba cho mày tám mươi cây vàng thỏi, ba mày tuy rằng nhân phẩm được tốt lắm, cũng mong muốn mày có thể sống lâu trăm tuổi.”

      “… Sao lại là vàng thỏi?”

      “Ba mày dầu gì cũng là nhà giàu mới nổi, vàng thỏi đích thực, lẽ mày còn hy vọng Diệp Tỳ tặng được cái dạng gì chắc?”

      Lão cha, biết trước tất cả, ràng bệnh nặng như vậy, vẫn để ta được thỏa lòng mãn nguyện, từ nay gả vào nhà giàu, có được Diệp Tỳ, lại lần nữa có nhà.

      Ta tay chân, đẩy Diệp Tỳ vẫn ngủ say ra. Mới vừa đứng dậy, người giường lập tức nhạy cảm khẽ động đậy, hàng mày cau lại. Làm cho ta càng phải khẽ khàng động tác. Ba năm trước đây, ràng rất thuận lợi ôm áo ngủ chạy trối chết. Lần đầu tiên, thấy tư thế ngủ chút phòng bị của Diệp tam công tử.

      Quả nhiên, Diệp Tỳ chính là vưu vật đầu đuôi.

      Ta áp chế ý niệm tà ác muốn thịt cá Diệp Tỳ thêm lần nữa, lần mò tủ đầu giường lấy ra cái kìm chích điện, nhắm ngay vào vưu vật trước mắt, cao hứng bừng bừng ấn nút hồng. Roẹt tiếng, vưu vật nhắm mắt, hừ cũng hừ. Ta nhảy ra xa, quan sát nửa ngày, thử thăm dò quơ quơ chân trước mũi Diệp Tỳ. Hô, phản ứng.

      Ta đánh bạo duỗi chân để dưới mũi Diệp Tỳ, tiện thể chà đạp mặt mấy hồi, “Ê này! Diệp Tỳ!” Vẫn như cũ phản ứng. Ngất rồi! Ta thỏa lòng thỏa dạ.

      Ta chạy vọt vào phòng giữ quần áo, khiêng ra mấy túi du lịch LV, nhét tất cả những thứ có thể nhét vào, sau khi chảy nước mắt thương tâm từ biệt toàn bộ đống túi xách còn lại, mới lục tung ngăn kéo lấy ra cái rương dùng để lót đáy tủ chứa đầy vàng thỏi.

      Vàng thỏi, quả là đích thực! Ba ơi, con ba! Ba là tiên tri!

      Ta nhét toàn bộ vàng thỏi vào trong túi, phát mặt sau mỗi thỏi đều khắc “Sống Lâu Trăm Tuổi” to, phía dưới là hàng chữ : “Hạ Tiểu Hoa. 21 tuổi”.

      “Hạ Tiểu Hoa. 22 tuổi”.

      “Hạ Tiểu Hoa. 23 tuổi”.



      Ta vác vàng thỏi nặng trĩu, kéo va li hành lý nặng trĩu, lê từng bước chân nặng trĩu, gian nan nhấc cánh tay nặng trĩu, đem đơn ly hôn được ký tên, đặt ngay ngắn tủ đầu giường.

      Đơn ly hôn, vẫn là tờ đơn cũ lâu trước kia Diệp Tỳ làm trò trước mặt toàn bộ đoàn luật sư đưa cho ta. Bị ta nhét vào trong túi, vo nhàu nhĩ, nhưng vẫn ràng từng chữ.

      Thế mới , rất nhiều việc, kỳ được định trước từ lâu.

      Ta chộp lấy bộ áo ngủ hồng nhạt bị giặt bạc màu đầu giường, thuận tay ném vào thùng rác. Gian phòng lớn, cửa phòng xa. Nhưng cuối cùng, rồi cũng bước ra ngoài. Ta vất vả chật vật xuống lầu, Lưu quản gia lại ngủ, ngồi trong đại sảnh, thấy ta, dùng sức lau nước mắt.

      “Hạ tiểu thư, hơn nửa đêm còn muốn đâu?”

      Ta ngẩng đầu liếc nhìn cái đồng hồ lỗi thời to oành góc tường, trời sắp sáng.

      “Lưu quản gia, về sau bà đừng hơn nửa đêm ngồi trước đồng hồ cổ khóc lóc, xuyên qua thành BL đấy.”

      [BL: boylove]

      Cái sẹo lồi mới xuất mặt Lưu quản gia rất có trách nhiệm bắt đầu run run, “Tôi lo lắng cho lão Diệp tiên sinh!”

      “Ồ.” Ta quăng hai va li hành lý tới trước mặt bà ta, “Dù sao bà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, giúp tôi khiêng đến gara.”

      Lưu quản gia run rẩy sẹo lồi nửa ngày, cuối cùng đứng lên, lưu loát khiêng hai va li, đẩy phăng ta ra, lại khuân thêm hai cái nữa, xông về phía trước.

      Ta sùng bái chạy vội theo sau Lưu quản gia. Lưu quản gia! là khỏe mạnh cường tráng!

      Lưu quản gia dẫn đầu vọt vào gara, dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, “Hạ tiểu thư, gọi tài xế lái xe sao?”

      Ta thở hồng hộc vừa chạy theo sau bà ta vừa xua tay, “Tôi tự lái.”

      “Chiếc nào?”

      Xe, rất nhanh còn thuộc về ta.

      “Rốt cuộc là chiếc nào?”

      “Chiếc này .” Ta chỉ vào xe đua Mercedes-Benz hai cửa đính hoa màu bạc. Lúc đó tặng cho Thần Tư, chủ xe viết tên của , bị gửi trả lại, để đó chưa từng dùng tới.

      Lưu quản gia nhanh nhẹn mở cửa xe, nhét toàn bộ hành lý vào trong, quay lại nhìn ta, “Hạ tiểu thư, định xa à? Có cần gọi tài xế lái xe về ?”

      Ta lắc đầu, lên xe, hạ cửa xe, “Lưu quản gia, rảnh rỗi chịu khó học nấu canh Quảng Phù, nghe những người chết được thích ăn lắm.”

      Lưu quản gia híp mắt, giơ cao nắm tay, rất có tư thế quyền phá cửa mà vào.

      Ta thức thời đạp chân ga vọt , gần đến cửa gara, thò đầu ra cửa xe, “Lưu quản gia, hẹn gặp lại ——”

      Tốt xấu, cũng coi như chào từ biệt.

      Có đơn ly hôn, lão Diệp đồng ý làm giải phẫu.

      Ta rồi, lão giải phẫu xong còn có thể trở về, Lưu quản gia lại có thể tự mình chăm sóc lão.

      Ta vừa lái xe, vừa cười khà khà.

      Diệp tam công tử, ta cuối cùng cũng được triệt để nếm qua rồi.

      Diệp Tỳ, tạm biệt.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.4)

      Edit: Zinny


      “Diệp Tỳ, tuần trăng mật chúng ta chỗ nào tốt nhất? Địa Trung Hải? Dubai? Paris?”

      “…” Diệp tam công tử nheo mắt lại.

      “Xa quá à? , chúng ta đảo Bali? Nhật Bản?”

      “Hạ Tiểu Hoa, mấy nơi đó năm mấy lần?”

      “Đây được kia được, thôi cứ tới nơi này , em quả chưa bao giờ!” Ta thuận tay rút bừa tấm poster quảng cáo trong tạp chí du lịch.

      Tạp chí lại bị Diệp Tỳ giằng lấy, “Hạ Tiểu Hoa, có biết tuần trăng mật là thế nào ?”

      Gật đầu. Tuần trăng mật là để những đôi vợ chồng mới cưới thay đổi môi trường tới chốn thích hợp tha hồ đương.

      Diệp Tỳ vỗ vỗ mông phủi bụi đứng lên, “Tốt, nếu biết, cảm thấy, chúng ta có cần phải hưởng tuần trăng mật hay ?”

      “…”

      tấm poster là bức ảnh Lưu Như to đùng.

      [Lưu Như (René Liu), là ca sĩ – diễn viên Đài Loan, là người đầu tiên giành được giải Diễn Viên Xuất Sắc nhất ở cả hạng mục truyền hình và điện ảnh tại Liên Hoan Phim Châu Á Thái Bình Dương.]

      *Zinny chạy ngang qua*

      Chẩm Thủy Giang Nam – Ô trấn.

      “Hạ tiểu thư? Lên thuyền ! tới bến đò đứng đực ra làm gì? Khu du lịch phía tây Ô trấn rất rộng lớn, vào chậm rãi ngắm cảnh !”

      Hướng dẫn viên du lịch bốn mắt rất tùy tiện dúi cho ta tấm bản đồ, chìa tay ra, “Hai đồng rưỡi.”

      Ta sờ soạng túi tiền nửa ngày, móc ra hai tờ nhân dân tệ nhàu nhĩ, “Hai đồng bán ?”

      Hướng dẫn viên du lịch bốn mắt đảo mắt khinh bỉ, rút lại bản đồ trong tay ta, “ đường tùy tiện mượn người khác xem ké là được!”

      Ta gật đầu tán thành, nhấc bước định lên thuyền, bị túi xách vai kéo lại, xem chừng sắp rơi xuống nước.

      Hướng dẫn viên du lịch bốn mắt nhanh tay lẹ mắt kéo ta lại, “Ô, túi xách hiệu GUCCI này, cẩn thận đừng để rơi xuống nước!”

      tiện tay đón lấy túi xách của ta như bảo bối, vặn vẹo oằn lưng thiếu chút nữa ngã xuống nước, “Hạ tiểu thư, ra ngoài vác sách nặng thế này làm gì?”

      “Xéo! Ai bảo cậu là sách, đây là vàng thỏi!” Ta loạng choạng vất vả vọt vào khoang thuyền, ngồi vào góc vừa lau mồ hôi vừa thở dốc.

      “Vâng vâng, vàng thỏi trả lại cho ! cứ vui vẻ mà vác!”

      Ta lập tức ngoan ngoãn cụp mắt : “Đừng đừng, tôi sai rồi! Nó là sách, đúng là sách! Bốn Mắt cậu phong lưu phóng khoáng, mặt trắng như ngọc, yếu đuối mảnh mai, diễm lệ hơn hoa, cậu vác hộ tôi lát mà!”

      Bốn Mắt đắc ý vừa lòng, vung tay khoác túi xách lên người, “Hạ tiểu thư, lái Mercedes Benz cả người hàng hiệu lao tới, còn chỉ định hướng dẫn viên du lịch tư nhân, người biết còn tưởng là triệu phú, nhưng tôi liếc mắt là biết ngay là hạng bồ nhí bị chồng bỏ. phải khoe khoang gì chứ, tôi làm ở đây 8 năm nay, vừa thấy dùng tiền mặt chứ quẹt thẻ, du lịch cũng ra nước ngoài, biết ngay là bồ nhí.”

      “Bị chồng bỏ làm sao? Tôi đây thích bị chồng bỏ đấy! Mắc mớ gì tới cậu.” Ta vỗ cạnh thuyền cái rầm.

      Bốn Mắt sắc mặt trắng bệch, “Hạ… Hạ tiểu thư, bảo hiểm thân thể của tôi còn hai ngày nữa đến kỳ, năm nay chưa kịp mua, nhất định phải cam đoan tuần sau, tôi còn sống ra khỏi khu du lịch…”

      Ta hừ lạnh tiếng, “Muốn sống ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”

      Bốn Mắt rụt cổ, rón rén dịch mông sang bên cạnh.

      Ta nhanh tay lẹ mắt, giật luôn bản đồ khu du lịch cất trong túi tiền của .

      “A!”

      Ta hung dữ giơ nắm tay lên, Bốn Mắt lập tức chuyển ánh nhìn ra ngoài khoang thuyền, “A! Mặt trời lặn đẹp quá! Hạ tiểu thư, bảy ngày này chúng ta ở lại khách sạn trong khu du lịch, nơi này có club, có Spa, có massage, có ăn có uống, có ánh trăng, buổi tối còn có thể mượn rượu giải sầu!”

      Ta vừa lòng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Số 2! ra đây chính là lấy bạo chế bạo!

      Ô trấn về đêm, nơi nơi đều là ánh đèn vàng ấm áp, mảnh yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Ông già cầm chiêng báo canh, vừa vừa gõ.

      Ta rốt cuộc nhịn được ngắt lời hỏi Bốn Mắt lải nhải giới thiệu phong cảnh kể chuyện xưa, “Này! Bốn Mắt! Có phải tôi xuyên qua đến cổ đại rồi ?”

      Bốn Mắt trừng lớn mắt, nghẹn họng nửa ngày mới hoàn hồn, “Hạ, Hạ tiểu thư, tức cảnh sinh tình sao? Xem như là… ca ngợi?”

      “Hạ tiểu thư, à ờm, mạo muội hỏi câu, tiểu học … tự học tại nhà đấy à?”

      Ta lười trả lời, ngẩng đầu, hít sâu. vầng trăng tròn. Sắp mười lăm tháng Tám rồi chăng?

      “Này! Bốn Mắt! Gần đây phải có quán bar Tự Thủy Niên Hoa sao? , tôi mời cậu uống rượu!”

      Bốn Mắt phấn khích điên cuồng theo sát ta. Uống rượu, đương nhiên là phải chuyện trò tâm .

      “Hạ tiểu thư, dối gạt , tôi mặt trắng như ngọc, diễm lệ hơn hoa như vậy, thực ra cũng từng có chuyện tình vô cùng trắc trở.” Cốc bia trước mặt Bốn Mắt lập tức thấy đáy.

      “Bốn Mắt, cậu xem, người nếu ngay cả tuần trăng mật cũng đều muốn, thế có phải người đó hề cậu?” Ta cũng dốc cạn cốc.

      “Cho dù tôi mặt trắng như ngọc, diễm lệ hơn hoa, cũng từng có thanh mai trúc mã!” Lại cốc, trôi vào bụng Bốn Mắt.

      “Bốn Mắt, cậu , người nếu chưa từng chân thành tặng quà cho cậu, thế có phải người đó hề cậu?” Ta tu liền hai cốc.

      “Thế nhưng năm mười sáu tuổi, thanh mai của tôi đột nhiên muốn làm minh tinh, cho dù tôi mặt trắng như ngọc, diễm lệ hơn hoa, cũng giữ nổi ấy!” Bốn Mắt cũng tu hai cốc.

      “Bốn Mắt, cậu , người nếu ngay từ đầu lấy cậu vì vô số lý do, lại hề cậu, thế có phải người đó hề cậu?” Ta đưa luôn chai bia lên miệng.

      “Tôi biết, làm minh tinh đâu có dễ dàng! Huống chi lại là đại minh tinh! Tôi sao có thể chỉ vì mình mặt trắng như ngọc, diễm lệ hơn hoa mà ích kỷ khiến ấy từ bỏ tiền đồ tốt đẹp?” Bốn Mắt liếc chai bia trong tay ta, dứt khoát uống nữa.

      “Bốn Mắt, cậu , người cậu tới mức lộ liễu cần giấu diếm, thế có phải nên buông tha cho người ấy hay ?” Ta tiếp tục nhấc chai bia.

      “Tôi rời xa ấy đâu có dễ dàng! Tôi nghiên cứu hóa học cao cấp chứ phải vừa! Nano nhôm (Nano-aluminum) biết ? Nhiên liệu tổng hợp băng – nhôm có biết ? Cái đó là dùng cho tên lửa! Tôi ngay cả tên lửa cũng làm, lại làm hướng dẫn viên du lịch! Tôi vì thanh mai của tôi đâu có dễ dàng!”

      “Bốn Mắt, cậu , tôi ngoan ngoãn làm tỷ phú cho sướng, lại chịu táng gia bại sản cũng nhất định phải rời xa cái người tôi chút nào, có phải là sáng suốt đúng đắn lắm ?”

      Bốn Mắt trợn trừng mắt, “ là tỷ phú?”

      Ta há hốc miệng, “Cậu nghiên cứu tên lửa?”

      Bốn Mắt khinh bỉ bĩu môi, “Được rồi được rồi, Hạ tiểu thư đừng như vậy, cho dù là bồ nhí, tôi cũng coi thường !”

      Ta nhịn nổi nện chai bia rỗng xuống bàn, “Bốn Mắt, cậu ngoan ngoãn làm hướng dẫn viên du lịch của cậu ! Cậu muốn nghiên cứu tên lửa, cũng để bao tiểu minh tinh thôi, vô nghĩa! Lãng phí bia rượu của tôi!”

      “A! Đúng! Hạ tiểu thư, là người trả tiền đấy nhé!” Bốn Mắt nhảy dựng lên lay động ta lung lay sắp gục.

      Ta hai lời, rút ra hai tờ nhân dân tệ nhăn nhúm rồi lập tức say ngã gục, mặc cho Bốn Mắt rung lắc cỡ nào, nhất định chịu mở mắt. Vừa mới nhớ ra, ta trả xong lộ phí, hết sạch tiền rồi. Chỉ còn có tám mươi thỏi vàng nặng muốn chết mà thôi.



      Lên giường chợp mắt, ta ngủ thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau. Khách sạn bao bữa tối, ta ăn xong lắc lư tới gõ cửa phòng Bốn Mắt, “Này! Bốn Mắt! Ra đây!”

      Im phăng phắc.

      “Bốn Mắt —— ra đây —— “

      “Quản lý, phiền giúp tôi gọi số 12315!”

      “Mà thôi! Quản lý, giúp tôi gọi cho ban biên tập tờ Tri . Tôi có chuyện xưa muốn kể, tinh tên lửa hy sinh tình vì tiểu minh tinh điện ảnh ——”

      Cửa phòng lập tức mở toang.

      Bốn mắt ôm cái mắt khóc sưng như gấu mèo, : “Hạ tiểu thư, uống hết tháng lương của tôi rồi, buông tha cho con người mặt trắng như ngọc diễm lệ hơn hoa này có được ?”

      “Yên tâm!” Ta túm Bốn Mắt lôi ra ngoài, “Hôm nay tôi uống rượu nữa, quản lý hôm nay có đoàn làm phim tới Ô trấn! Là đoàn làm phim rất lớn! quay phim trong học viện Chiêu Minh, cậu dẫn tôi xem!”

      còn có cái loại ham mê này à?”

      “Quản lý —— ban biên tập Tri —— “

      “Hạ tiểu thư! hiểu cuộc sống! vây xem là phần thể thiếu của cuộc sống, quốc dân sinh tồn thể thiếu!” Bốn Mắt như bay.

      Ta cười như hoa, “Bốn Mắt! Cậu đúng là người tốt!”

      ngờ tới Ô trấn còn có cơ hội tranh thủ học hỏi ý tưởng thiết kế của người khác.

      Tới học viện Chiêu Minh, ta mới phát chỗ này bị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, ngay cả mép dải cảnh báo cũng với nổi!

      Ta sờ sờ đầu Bốn Mắt, thành khẩn nắm chặt tay , “Bốn Mắt, lên!”

      Bốn Mắt ngầm hiểu, thét lên tiếng vọt vào giữa đám người.

      Ta theo sau mông gào to: “Tránh đường! Tránh đường! Cúm lợn tới đây!”

      vất vả mới chen được lên tuyến đầu, ngay lập tức đập vào mắt ta là bộ trang phục, viền mép tơ vàng lộng lẫy, cổ áo thêu hai mặt ánh vàng rực rỡ! Nhìn quen mắt quá ! Ngồi bên cạnh uống trà hóng gió phải Số 5 còn ai! Lại nhìn trung tâm của đoàn làm phim. Thần Tư tình cảm nồng nàn ôm nữ diễn viên chính xoay tròn 360 độ!

      Chậc chậc chậc! Lực eo này thể xem thường ——

      Ta bên này xem phim vui vẻ, bên kia nam diễn viên chính dừng hình, ánh mắt vừa vặn hướng về phía ta.

      “A! Thần Tư nhìn tôi!” quần chúng vây xem vô danh lập tức té xỉu.

      bậy! nhìn tôi!” Lại quần chúng té xỉu.

      ràng nhìn tôi!”

      Ta nhìn nhìn quần chúng bên cạnh ngã xuống lia lịa, đột nhiên có loại dự cảm ổn, “Ê! Bốn Mắt! Cậu đứng đằng trước chắn cho tôi!”

      Ta vươn tay muốn kéo Bốn mắt, lại quơ phải khoảng . Nhìn lại, Bốn Mắt giống hệt rùa đen rụt đầu, dọc theo con đường quần chúng vừa té xỉu tạo ra vững vàng lùi bước.

      “Bốn Mắt!” tiếng thét đinh tai nhức óc.

      phải là ta hét! Ta bị dọa sợ run rẩy cả người, chỉ thấy Bốn Mắt vươn cẳng tay tái nhợt, túm lấy ta, bỏ chạy mất dạng dám quay đầu lại. Được lắm, Bốn Mắt. Ta bị Bốn Mắt kéo chạy như bay, quay đầu tìm được nguồn cơn phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.

      Nữ diễn viên chính tiếng tăm lừng lẫy, ánh mắt kiên định nhìn về hướng ta, hai hàng nước mắt thâm tình, chảy tràn phải gọi là hoàn mỹ khuyết điểm.

      “Tốt! Good!” Đại đạo diễn nhảy cao ba thước, “Bộ phim này nhất định thành công!”

      “Bốn Mắt, cậu…. mượn tiền người ta à?” Ta e dè hỏi.

      Bốn Mắt tiếp tục chạy như bay, cũng thèm quay đầu lại.

      “Bốn Mắt! Chị đây mời cậu uống rượu!” Ta vỗ ngực bành bạch.

      “Được!” Bốn Mắt trả lời dõng dạc.

      Ta trợn mắt, đây đây đây…. đây vẫn là Bốn Mắt vừa mới vì tiền rượu mà khóc trận sưng phù mắt hay sao?
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.5)

      Edit: Zinny


      Cùng quán bar, cùng cái bàn, cùng bờ sông, cùng mặt trăng, cùng nhóm người. Bốn Mắt lần này dùng ly, trực tiếp nhấc cả chai rượu đổ vào trong miệng. Có điều, hề chuyện trò tâm .

      Ta rót đầy ly, vừa muốn uống, lại bị Bốn Mắt đoạt lấy, dốc cạn. Ta liếm liếm môi, bền bỉ kiên nhẫn lại rót ly khác. Bốn Mắt tiếp tục đoạt lấy, dốc cạn. Ta dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Bốn Mắt lom lom, thằng nhóc này ràng cố ý.

      “Hạ tiểu thư, khỏi phải nhìn, tôi đúng là cố ý như nghĩ đấy. Tửu lượng chẳng ra gì, uống vào là gục, để ngừa vạn nhất, cứ ngồi yên !”

      Ta khinh bỉ đảo mắt. Ngồi nhàm chán, ta tiện tay gảy gảy ngọn nến bàn, “Này, Bốn Mắt, cậu… bội tình bạc nghĩa nữ minh tinh à?”

      Bốn Mắt vỗ bàn cái rầm, lớn tiếng quát: “Câm miệng!”

      Ta lập tức ngoan ngoãn cụp mắt, tiếp tục nghịch ngọn nến của ta. Hai giây sau, ta lại ngẩng đầu, “Nhưng mà người vừa nãy, ràng hét gọi bốn mắt.”

      Bốn Mắt nghiến răng nghiến lợi.

      Ta tiếp tục ngoan ngoãn cụp mắt.

      Hai giây sau, ta lại ngẩng đầu, “Nhưng mà…”

      Bốn Mắt xếp chai chồng chất bàn, “Uống no rồi, Hạ tiểu thư, trả tiền!”

      “A. . .” Ta vừa sờ túi, đột nhiên nhớ ra ta hết tiền.

      “Phục vụ, vị tiểu thư này trả!” Bốn Mắt vẫy vẫy tay .

      “Á!” Ta chỉ vào phía sau Bốn Mắt.

      Bốn Mắt đảo đảo bốn con mắt, “Hạ tiểu thư! ra chiêu này lừa ai?”

      Chậc! Ta học theo Bốn Mắt đảo mắt, tin thôi. Ta hai lời, đứng lên chui xuống gầm bàn.

      “Hạ tiểu thư!” Bốn Mắt đứng bên cạnh bàn tru lên như sói.

      Ta ngồi dưới gầm bàn dùng sức giẫm lên đầu ngón chân cái của Bốn Mắt.

      “Á!” Bốn Mắt kêu thảm ngồi sụp xuống, liếc mắt ra sau, lập tức che miệng nuốt vào tiếng kêu thảm thiết, vừa lăn vừa bò xán lại chỗ ta.

      Ta đảo mắt khinh bỉ. Nhãi con, coi như cậu thức thời.

      Số 5 vẻ mặt khủng bố đoan trang bước qua đầu cầu, cùng với nữ diễn viên chính đeo kính râm cực kỳ khoa trương. Ta hừ mạnh tiếng, rất khinh thường dùng mắt bắn phá Bốn Mắt suýt nữa làm hỏng việc.

      Bốn Mắt rốt cuộc nhẫn nhịn nỗi đau đớn xuyên tim, run rẩy hỏi ta: “ ngồi chồm hỗm ở đây làm gì?”

      “Trốn người!” Ta dõng dạc đáp, “Cậu ngồi chồm hỗm ở đây làm gì?”

      “Cũng trốn người.”

      “À…”

      “À.”

      Ta và Bốn Mắt cùng nhau quay đầu lại. Thấy nhân viên phục vụ đứng bên bàn cười xán lạn, “Hai vị, ai trả tiền?”

      Ta nhìn Bốn Mắt, Bốn Mắt ngắm nhìn phương xa.

      Nhân viên phục vụ nhún nhún vai, khum tay thành hình cái loa đưa lên miệng, “Này! Vị đeo kính râm vừa bước qua cầu ——” Năm sáu vị đeo kính râm quay đầu lại.

      phải, tôi muốn gọi đeo kính râm kia!” Nhân viên phục vụ tiếp tục hô to.

      Ta cuống tới mức mồ hôi đầy đầu.

      Bốn Mắt lại rất nhanh tay lẹ mắt, RMB đỏ chói, xếp chỉnh tề đưa cho nhân viên phục vụ vẫn kêu gào.

      Nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở, đếm qua chút, “Tiên sinh, thối lại cho 90 đồng phải nhỉ?”

      Bốn Mắt liều mạng gật đầu, “Mau lên!”

      “À!” Nhân viên phục vụ tiếp tục mặt mày hớn hở, “ đeo kính râm kia —— vâng, đúng —— “

      cần thối lại!” Vẻ mặt Bốn Mắt giống như thằng ngốc.

      có việc gì —— Kính Râm —— chỉ muốn nhắc nhở qua cầu cẩn thận hòn đá ——” Nhân viên bán hàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt hớn hở, thậm chí khi Kính Râm ném hòn đá tới cũng thèm tránh, đập thẳng vào ót !

      Ta sùng bái nhìn Bốn Mắt.

      Bốn Mắt mặt mày trắng bệch, túm theo ta bò lủi nhủi dưới gầm bàn hồi lâu, mới khom lưng chạy ra khỏi cửa.

      Tới cửa khách sạn, Bốn Mắt quẳng cho ta cái danh thiếp, “Hạ tiểu thư, rất xin lỗi! Tôi phải lập tức từ chức, chặng đường kế tiếp, theo số này gọi cho công ty du lịch, bọn họ phái hướng dẫn viên du lịch tiếp ứng !”

      Ta trợn trừng mắt.

      Bốn Mắt lại móc từ trong túi hai tờ giấy bạc còn sót lại nhét vào tay ta, “Hạ tiểu thư, tiền mặt của tôi chỉ còn từng này, cầm tạm . Tôi vi phạm hợp đồng trước, lộ phí của tôi bồi thường theo giá cả, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền vào đó!”

      Ta hoàn toàn cảm động. Hạ Tiểu Hoa, lần đầu tiên trong đời, nhận được khoản cứu tế chân chân thực thực! Bốn Mắt, thanh niên tốt đầy hứa hẹn!

      Ta mặt mày cảm động, “Bốn Mắt, cậu tôi cũng hiểu cả, sao, cần trả tôi tiền cũng sao!”

      Bốn Mắt cũng bị ta cảm động, gạt nước mắt, nức nở : “Hạ tiểu thư…”

      Ta dùng sức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Bốn Mắt, “Cậu bội tình bạc nghĩa nữ diễn viên người ta, việc này cho dù rất ngu xuẩn, tôi cũng làm bộ coi như biết!” Ta vô cùng thành khẩn.

      Nước mắt cảm động chầm chậm chảy xuôi của Bốn Mắt lập tức biến thành hùng dũng phun trào, “Người bị bội tình bạc nghĩa là tôi!”

      “…”

      Ta há hốc miệng, nhìn Bốn Mắt chứa chan. Đây quả nhiên là thanh niên đầy hứa hẹn trung thực thành !

      Bốn Mắt vẻ mặt nuối tiếc, đẩy ta ra, lao lên lầu khách sạn. Bộp, bộp, bộp, vào trong phòng bắt đầu miệt mài thu dọn hành lý.

      Ta ngồi chồm hỗm trước cửa, nhìn bóng lưng Bốn Mắt, “Này! Bốn Mắt! Tôi , giả thiết, ví dụ, nếu như, thanh mai trúc mã của cậu, kỳ , luyến tiếc cậu, có lẽ, chỉ là có lẽ, ấy vẫn luôn tìm cậu, luôn nỗ lực tìm kiếm cậu. Cậu cho ấy cơ hội bù đắp chuyện bội tình bạc nghĩa của ấy chứ?”

      Bốn Mắt hề để ý đến ta, tiếp tục thu dọn hành lý của .

      Ta thở dài, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, “Bốn Mắt, kỳ , đến bây giờ cậu vẫn còn ấy đúng ?” Nếu , chạy trối chết như thế!

      “…”

      “Bốn Mắt, kỳ cậu vẫn rất ấy!”

      Bởi vì, vẫn mực , cho nên, mới mực trốn tránh muốn đối mặt.

      “…”

      “Bốn Mắt, ấy tìm cậu đó.”

      “Hạ tiểu thư, thế giới này, chung quy người, cho dù luyến tiếc ra sao, hay mơ ước tới cỡ nào, cũng vĩnh viễn thể có được.” Thanh Bốn Mắt, bất đắc dĩ gần như là đau thương.

      Ta cúi đầu, vẫn nhìn lên ánh đèn như cũ. ràng sáng như vậy, ràng có thể thấy được, lại cách xa đến thế.

      “Cho nên, chỉ có thể lựa chọn buông tay!”

      “Thế nhưng, Bốn Mắt, nếu như bỏ lỡ, có lẽ cậu vĩnh viễn cũng hạnh phúc.” Giống như Bốn Mắt, hủy diệt chính mình, từ nay về sau độc người.

      “Thích người, phải chính là như vậy sao? Nếu buông tay, nếu thành toàn, quay đầu trở lại!”

      “…” Đúng vậy, Bốn Mắt.

      Càng thích, càng kiên định. Vĩnh viễn cũng quay đầu lại.

      “Bốn Mắt, mực trốn tránh, mệt mỏi sao?” Ta từ cạnh cửa đứng lên, vào phòng, giúp Bốn Mắt đè lại vali quá tải cần kéo khóa.

      Bốn Mắt cúi đầu, lắc lắc, tiếp tục kéo khóa.

      Ta đặt mông ngồi lên vali, vỗ vỗ vai Bốn Mắt, “Này, Bốn Mắt! Mệt mỏi hãy ra, đối tốt với người khác cũng vậy. Bằng , người ta biết!”

      xong, chính ta lại ngây ngẩn cả người. Lời này, hình như là vị tân siêu sao nam đóng giả nữ, tính tình chẳng ra gì với ta.

      Bốn Mắt cuối cùng cũng kéo xong khóa, ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm chầm lấy ta, “Hạ tiểu thư, kỳ là người tốt.” Nước mắt vòng quanh lấp lánh, chảy xuống cổ áo ta.

      Ta đảo mắt khinh bỉ, hề chân thành mà đưa khăn tay cho Bốn Mắt, “Được rồi, Bốn Mắt, cậu cứ khóc thỏa thích , chị đây làm chỗ dựa cho cậu!” Thanh niên đầy hứa hẹn chịu uất ức biết bao nhiêu năm rồi nha!

      Bốn Mắt òa khóc . Nhìn Bốn Mắt kéo vali da ra khỏi cửa phòng, mũi ta chợt thấy cay cay.

      “Bốn Mắt, tôi tiễn cậu tới bến đò!”

      Bốn Mắt đưa lưng về phía ta, ngừng lại. gật đầu, nhưng thả chậm bước chân.

      Ta sau Bốn Mắt, chuyện. Bốn Mắt, người sống mình quá lâu, hẳn là rất đơn. Bị bệnh, có người báo cho quản gia gọi bác sỹ cho cậu, có bờ vai ấm áp tình nguyện cho cậu dựa vào, cũng có người đứng chờ ngoài cửa, buộc người hầu gõ cửa cho đến khi cậu chịu mở mới thôi. Những ngày còn lại, hẳn là rất đơn.

      Bốn Mắt đứng bên bến đò, quay lại vẫy tay từ biệt ta.

      “Bốn Mắt…” Ta gọi Bốn Mắt định bước lên thuyền.

      Bốn Mắt ngơ ngác nhìn ta.

      “Có nghĩ tới việc, đổi nghề hay ?”

      “Hả?”

      “Coi như cậu làm tên lửa, có nghĩ tới làm tàu thủy hay máy bay ?”

      “Hả?”

      Ta lần mò trong ba lô, rốt cuộc lấy ra danh thiếp trợ lý cấp cao của Diệp Tỳ, đưa cho Bốn Mắt, “Cậu gọi vào số này thử xem, chừng có thể giúp cậu làm tên lửa!”

      “A!”

      Bốn Mắt kích động lại ôm lấy ta, “Hạ tiểu thư! Tôi !”

      Ta run rẩy nổi da gà toàn thân, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      “Ồ! Hạ Tiểu Hoa! ra, đây là gu của ?” Giọng lạnh băng, lạnh tới mức làm ta gần như đông cứng.

      Ta dùng hết toàn lực, nhúc nhích trong lòng Bốn Mắt 1 cm, rốt cuộc thấy dưới ánh đèn mờ nhạt của bến thuyền, tân siêu sao Châu Á mặt đeo kính râm còn khoa trương hơn nữ diễn viên chính.

      Ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ánh trăng sáng ngời.

      Mặt trăng chói mắt, người người đều mang kính râm!
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.6)

      Edit: Zinny


      “Quả nhiên là , Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư đeo kính râm, che khuất phân nửa vẻ mặt.

      Chậc chậc vài tiếng, Thần Tư tiến lên bước, “Di động tắt máy, quay ngoại cảnh vắng mặt có lý do, bốc hơi còn vết tích. Nếu tận mắt thấy, tôi còn tưởng trốn tránh tôi cơ đấy.” Giọng điệu ràng rất bâng quơ, hiểu sao ta lại nghe ra mùi thuốc súng.

      “Sao hả, Hạ Tiểu Hoa, ngay cả cái loại thư sinh mặt trắng mà cũng thấy được à? Chỗ nào hấp dẫn ? Vóc dáng? Khuôn mặt? xoay chuyển nhanh đấy, chơi minh tinh nữa, lại chơi học giả? cho tôi biết, bao nuôi hết bao nhiêu tiền?”

      Tên sao mới nổi xấu xa này! Ta liếc nhìn Bốn Mắt, ta đây giống loại người có mắt thẩm mỹ lắm sao! Ta giậm chân cái, còn chưa kịp phát tác, có người tranh trước vọt lên.

      Bốn Mắt hùng hổ đẩy ta ra, tiến lên túm áo Thần Tư, “Tiên sinh, xin tôn trọng thị lực của vị quần chúng hai mắt còn chưa mù.”

      Ta lần mò vàng thỏi trong ba lô, túm bừa hai thỏi nắm chặt trong tay, định chờ thời cơ đập chết Bốn Mắt cho xong chuyện.

      Vóc dáng Bốn Mắt thấp bé cân hơn tân siêu sao Châu Á ràng, khí thế rất được, nhưng đỉnh đầu lại chỉ đến ngang vai Thần Tư.

      Kính râm to oành của Thân Tư rất biết tranh phần diễn, nghiêng xuống góc bốn mươi lăm độ, cũng biết soi vào ai, “Hạ Tiểu Hoa, sao chuyện? , tôi xem như thừa nhận!”

      Thần Tư khẽ vung tay lên, giống như phẩy ruồi, phẩy bay cánh tay vừa giơ lên của Bốn Mắt.

      “Ô trấn chơi vui ? Lãng mạn chứ hả? lại có thể hiên ngang dẫn theo đàn ông, ngay cả công việc cũng cần, sống đến là thỏa mãn. cho là mình có hậu thuẫn vững chắc là tôi thể làm gì được chắc?”

      Ta ngẩn người, nhìn chằm chằm Thần Tư. Kỳ cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái kính râm cực lớn mà thôi. Bốn Mắt bị hất ra lảo đảo cả người, sợ chết điên cuồng hét lên tiếng, lại hùng hổ xông tới. Lần này, thành công xóa sổ kính râm mặt Thần Tư. Ánh mắt nghiêm túc đến vậy. Thần Tư, những lời với ta là nghiêm túc. phải đùa vui, phải giả bộ. Ta cắn chặt răng, quay đầu bước .

      “Hạ Tiểu Hoa, đứng lại cho tôi!” Tiếng gọi phía sau rất ràng, ta quan tâm.

      “A! Em nhận ra rồi, là Thần… A…!” Tiếng của Bốn Mắt.

      trận gió thổi qua tai, còn kịp nhìn , Bốn Mắt hạ cánh trước mặt ta với hình dạng sắt vụn.

      Ta thể nhịn được nữa, quay đầu lại chỉ vào Thần Tư, “ bệnh à? yên lành ném Bốn Mắt làm gì hả!”

      Ta lé mắt liếc Bốn Mắt trong tư thế chó gặm bùn. Tên tân siêu sao Châu Á này cũng quá ác độc! Nếu như ta bị ném trúng, kẻ chổng mông lên trời cắm mặt xuống đất gặm bùn nhất định là ta!

      hừ lạnh tiếng, “Ném đấy, sao? xót à?”

      Ta muốn mắng nhiếc, lại nghe thấy Bốn Mắt nằm dưới đất rên rỉ: “Hạ, Hạ tiểu thư…”

      Ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay kéo Bốn Mắt dậy, “Đứng lên! được rên! Bốn Mắt! Cậu có chút cốt khí cho tôi nhờ!”

      “Thần —— Thần —— Thần —— Thần Tư!” Bốn Mắt bị ta kéo lắc lư trái phải hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng vững được, “Hạ, Hạ tiểu thư, tôi biết ngay mà, đúng là bồ nhí! Chỉ ngờ, lại là bồ nhí của Thần Tư!”

      “Xéo! Cậu mới là bồ nhí! Là ta muốn tiềm quy tắc tôi!”

      Bốn Mắt ngó ta chằm chằm, “Hạ tiểu thư, ra thích ấy.”

      bậy!”

      “Hạ tiểu thư, đỏ mặt.” Bốn Mắt bĩu môi, cười bỉ ổi, “Yên tâm , tôi giúp .”

      “Dù có đúng như cậu …”

      “Hạ tiểu thư!” Bốn Mắt ôm cổ ta, “Sau này đừng thế nữa! Thần Tư, ôi Thần Tư! Bồ nhí cũng tốt rồi. đừng có suốt ngày ảo tưởng mình là tỉ phú, vạn người mê, toàn thế giới đều muốn tiềm quy tắc , cứ thành làm bồ nhí của ! biết chứ, tôi chính là fan của Thần Tư đó. Tôi chân thành, Hạ tiểu thư, được quen biết là vinh hạnh của tôi. ngờ tôi lại được quen biết bồ nhí của Thần Tư! Ha ha ha —— “

      Ta thậm chí còn chẳng thèm nghĩ, siết chặt nắm đấm thụi thẳng mặt Bốn Mắt. Bốn Mắt bị thụi trúng quyền, mượn cơ hội cực kỳ mất tự nhiên nghiêng vẹo bay về phía Thần Tư. Thần Tư như bị trúng tà, đứng sững ra tránh né, ngây ngẩn bị Bốn Mắt bổ nhào vào trong ngực.

      Bốn Mắt loạng choạng, ôm cổ Thần Tư, “Thần Tư! Em !”

      Mõm sói chuẩn xác sai lệch hôn lên miệng đào bé môi hồng răng trắng của Thần Tư.

      Ta đảo mắt khinh bỉ, hai lời ngồi xổm xuống lập tức nôn ọe.

      Thần Tư hổ là tân siêu sao, năng lực chịu đựng kiên cường, tuy rằng hai mắt trợn trừng, vẫn có thể mặt đổi sắc đẩy phăng Bốn Mắt.

      Ta trơ mắt đứng nhìn Bốn Mắt tay xách vali hành lý, cười xán lạn như hoa xuân, nhảy lên thuyền gỗ bến, phất tay áo từ biệt ta. ngờ ngay cả dũng khí đuổi theo nện thêm hai quyền ta cũng có.

      Ta lén lút liếc đôi môi đỏ tươi ướt át của Thần Tư cái, rùng hết cả mình. Đây là phim kinh dị rùng rợn chân biết bao! Ta lắc lư đôi chân bủn rủn, xoay người lung la lung lay trở về. Nhất định, nhất định phải về khách sạn trước khi ngã gục…

      vòng ôm ấm áp rộng lớn, từ phía sau ôm choàng lấy ta. Ta bị ôm ghì phát đau, khoảng trống để giãy giụa cũng có. Ta ngẩng đầu nhìn Thần Tư, tân siêu sao Châu Á tội nghiệp, bị Bốn Mắt thịt cá trước công chúng, sợ quá hóa đần rồi chăng?

      Còn chưa kịp thấy biểu tình gương mặt Thần Tư, ta lập tức bị đẩy ra, “Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên rất tùy tiện.”

      Khốn nạn!

      “Vì sao giãy giụa?” Giọng của đầy lửa giận.

      Ta bắt đầu liều mạng giãy giụa.

      Lửa giận của lại càng bùng phát, “Hạ Tiểu Hoa, là đồ tùy tiện! Tùy tiện ai ôm cũng cho! Tùy tiện ai chơi tàu trượt cùng cũng đồng ý! Tùy tiện ai du lịch với cũng được!”

      Ta bị túm chặt còn đường giãy giụa.

      lại có thể tùy tiện tới cỡ đó, tôi cũng muốn biết, Diệp tam công tử tập đoàn Diệp thị, mấy năm nay nhẫn nhịn như thế nào, mới có thể nhẫn nhịn đến bây giờ?”

      Ta trừng lớn mắt, liều mạng muốn hất tay Thần Tư ra.

      Thần Tư lại rất nghiêm túc, quyết buông tha.

      Đến cuối cùng ta thể nhịn được nữa, hất tóc, nhoẻn miệng cười tùy tiện, “Thần Tư, tôi có tùy tiện hay , thích với ai , thích cho ai ôm cho, liên quan gì đến .”

      Thần Tư cắn môi, vẻ mặt cứng ngắc, nhưng vẫn buông tay.

      Ta cười càng thêm tươi, “Ông xã tôi quan tâm, Diệp Tỳ thích nhẫn nhịn, nhẫn nhịn ba năm, cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn, quan tâm à?”

      Sắc mặt Thần Tư, dưới ánh trăng có phần trở nên trắng bệch.

      “Thần Tư, hẳn nghe tiếng tôi, danh nhân Hạ Tiểu Hoa của thành phố, vốn chính là người tùy tiện.”

      “Buông tay , Thần Tư.”

      Thần Tư buông lỏng tay, quay người, nhặt kính râm bị Bốn Mắt hất rơi mặt đất.

      Ta vừa lòng quơ quơ cánh tay bị Thần Tư siết đau, lướt qua , bước về phía khách sạn. Thị lực của Bốn Mắt quả nhiên tốt, sao ta có thể thích Thần Tư cơ chứ. Mới được vài bước, ta lại bị túm lấy, cả người cũng bị kéo quay ngược lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, khóc cái gì?”

      Kính râm to như vậy, che thấy biểu tình Thần Tư.

      “Tôi khóc!” Ta hất tay Thần Tư, thuận thế lau khóe mắt.

      “Ừm.” Kính râm to oành của Thần Tư lại nghiêng bốn mươi lăm độ, “Danh nhân Hạ Tiểu Hoa của thành phố, tân siêu sao Châu Á mời ngồi thuyền gỗ nhé?”

      Ta khinh thường hừ hừ, “Thôi ! Tôi chán trò tán gẫu tâm thuyền rồi!”

      “Hạ Tiểu Hoa, có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn lên thuyền của tôi hả?” Kính râm to oành của Thần Tư run rẩy dưới ánh trăng.

      Ta càng thêm khinh thường, “Là thuyền hay là giường?”

      Kính râm ngừng run rẩy, Thần Tư : “Tiếc , thế mà tôi còn định mang mở mang tri thức ngắm nhìn Kinh Hàng Đại Vận Hà đấy!”

      [Kinh Hàng Đại Vận Hà: là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Kinh Hàng: Bắc Kinh – Hàng Châu, Đại Vận Hà nghĩa là kênh lớn.]

      sớm!

      Ta lập tức quay đầu, vọt tới bến đò nhắm trúng con thuyền treo đèn lồng còn trống, dùng cả tay và chân bò lên, quay đầu vẫy tay với Thần Tư, “Đại Kính Râm, nhanh chân lên chút!”

      “Ông ơi, ông phải chèo bạt mạng, đừng dừng lại, đêm nay cháu muốn nhanh chóng được thấy Kinh Hàng Đại Vận Hà.” Ta xé họng gào lên với người chèo thuyền.

      Người chèo thuyền giơ mái chèo, há hốc miệng, nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng ta.

      15 phút sau.

      Ta đứng ở đầu thuyền, há hốc miệng, nhìn bên bờ khoảng cách gần thước, cỏ lau mọc cực kỳ tươi tốt.

      “Kinh Hàng Đại Vận Hà?”

      “Kinh Hàng Đại Vận Hà.” Thần Tư và người chèo thuyền trăm miệng lời đáp.

      Thần Tư ngồi trong khoang thuyền, đẩy gọng kính râm, “Hạ Tiểu Hoa, có mang máy ảnh ? Nào, giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích, tôi chụp cho tấm lưu niệm.”

      Ta vỗ chưởng lên lưng Thần Tư, vất vả mới nhịn xuống kích động muốn rơi nước mắt, “, ức hiếp người.”

      Từ lúc mới gặp nhau, ức hiếp cả đêm.

      Thần Tư nhoẻn miệng cười, miệng nhếch đến tận mang tai, có điều mang kính râm, nên nhìn ra là cười khổ hay cười đắc chí vì gian kế thực được.

      Thần Tư vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ngoác cái miệng rộng đáng ghét, “Hạ Tiểu Hoa, lại đây, ngồi chỗ này.”

      Ta nghe lời ngồi xuống. cái kính râm vĩ đại, hề dịu dàng chụp xuống, che mặt của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa?”

      “Ừ?”

      “Đeo kính râm, có ai nhận ra danh nhân Hạ Tiểu Hoa của thành phố.”

      “…”

      “Cho nên, muốn khóc, cứ khóc .”

      Ta chớp chớp mắt, òa tiếng khóc ầm lên. Ta quả nhiên là người rất tùy tiện. Tùy tiện bị người ức hiếp, liền khóc. Tùy tiện lấy chồng OOXX xong, liền vô trách nhiệm bỏ chạy. Tùy tiện quyết định buông tay, liền ký tên vào đơn ly hôn. Trước sau, bằng Bốn Mắt. Nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ vừa gặp Thần Tư, liền yên tâm thoải mái mà sụp đổ. ràng vẫn rất đau, khóc xong, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng chỉ đến vậy mà thôi.

      Ta khịt khịt mũi, ngước mắt, xuyên qua kính râm tối màu nhìn Thần Tư, “Thần Tư, kỳ người rất tốt rất tốt.”

      Thần Tư liếc mắt khinh bỉ, “Được rồi, Hạ Tiểu Hoa, cần phí sức nịnh nọt, cứ khóc của !”

      Thần Tư vẫn nhìn bên ngoài khoang thuyền, thuyền quay trở về. Con đường lạnh lẽo bên bờ sông trải đầy đá xanh, được ánh đèn của nhà trọ khách sạn hắt lên, nhuộm mảnh vàng óng, ấm áp tới mức bỏng người.

      “… Thần Tư, có phải mấy người Số 5 tìm tôi?” Kính râm tốt, có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm người, cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      Thần Tư hừ tiếng, “ cho là nghênh ngang dắt đàn ông dạo bộ, chỉ có mình tôi trông thấy chắc?”

      Ta nín thinh.

      Thần Tư dừng lại chút, tiếp: “Hai ngày nay, từ Số 1 đến Số 8 hình như đều tìm . Ngay cả cấp cao của đài truyền hình, cũng gọi điện đến đoàn làm phim hỏi thăm hành tung của .”

      “…”

      “Hôm chúng tôi xuất phát đến Ô trấn quay ngoại cảnh, tập đoàn Diệp thị phái máy bay riêng tới, Diệp tam công tử còn đích thân đến sân bay tiễn đoàn làm phim. Đạo diễn mừng rớt nước mắt, ngờ công ty giải trí M của tập đoàn Diệp thị, đầu tư cho bộ phim, mà phô trương thanh thế tới cỡ ấy. Mấy ngày nay, truyền hình, phát thanh, báo chí, tất cả đều ùn ùn đưa tin về đoàn làm phim, phóng viên theo chụp ảnh còn đông hơn đến mấy buổi trình diễn thời trang.”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, tôi vẫn cho rằng, vì né tránh tôi, mới cố ý vắng mặt chơi trò mất tích.”

      Ta cười nắc nẻ, thừa cơ vươn tay sờ soạng khuôn mặt nhắn của Thần Tư, “Yên tâm , Thần Tư, bộ dạng quốc sắc thiên hương thế này, tôi nỡ lòng nào mà né tránh chứ?”

      Thần Tư túm lấy bàn tay an phận của ta, “Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta gỡ kính râm to oành xuống, chân thành : “ đó! tin nhìn mắt tôi xem, ánh mắt long lanh nước của tôi chỉ toàn phản chiếu vóc dáng mê người của nha.”

      Thần Tư quả híp mắt lại, tới gần ta.

      Ta cố gắng mở to đôi mắt cá vàng vừa khóc sưng đỏ rối tinh rối mù tỏ lòng chân thành. đôi môi mềm mại hơi mỏng, đột nhiên kề sát. Đầu lưỡi ấm áp, quét qua môi ta. Hơi thở ngọt ngào quen thuộc. Ta còn chưa kịp phản ứng, Thần Tư lùi ra. Ta đột nhiên nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

      , hôn tôi làm cái gì?” Ta bưng chặt đôi môi đỏ vừa bị chà đạp.

      Thần Tư ngược lại rất đắc chí vừa lòng, cười tới mức tà ác, “Bốn Mắt của , khi nãy chính là hôn tôi như vậy.”

      Ta sởn gai ốc toàn thân.

      Ta giơ cánh tay yếu ớt, vươn sang túm áo Thần Tư, “Thần Tư, mau thành khai ra, kỳ thích tôi chứ gì.”

      Thần Tư bị dọa , sắc mặt trắng bệch, “ bậy! Hạ Tiểu Hoa câm miệng!”

      ràng thầm mến tôi!”

      đừng có ảo tưởng!” Thần Tư bắt đầu liều mạng giãy giụa.

      “Thôi , nhất định là thầm mến tôi!” Ta chu mỏ, túm lấy Thần Tư định bá vương ngạnh thượng cung.

      Thần Tư giãy giụa trùm vào áo cứu sinh màu cam, hai lời định nhảy xuống nước.

      Ta túm rất chặt, vùi mặt vào trong ngực Thần Tư, “Thần Tư, ngoan, để chị đây bao nuôi cậu.”

      A! Quên mất, ra ta hết tiền! Ta giương mắt lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thần Tư. Bốn Mắt, tôi muốn giống như cậu, mãi mãi đơn. Ta quả nhiên là kẻ may mắn, được cha để lại cho ta vàng thỏi, còn được gặp tân siêu sao Châu Á. Cho nên, nếu lựa chọn buông tay, ta tiếp tục trốn tránh. mực trốn tránh, quá mệt mỏi. Thôi , trở về . Số 1 đến Số 8, còn chờ ta nuôi sống.

      Ta mặt dày mày dạn ôm chặt Thần Tư, “Này! Thần Tư! Có ai cho biết chưa, là ấm áp.”

      Diệp Tỳ là cái thá gì? , bà đây vẫn thịt cá như thường!
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.7)

      Edit: Zinny


      Đãi ngộ giữa người với người, chênh lệch lớn đến vậy sao?

      Ta phải xếp hàng qua cửa kiểm tra, chen chúc trong khoang phổ thông uống nước cam, đám quay phim xa xỉ kia sớm leo lên máy bay riêng thưởng thức sâm banh rồi.

      Ta gặm dưa chuột tiếp viên hàng phân phát, ấn ấn cái mũ có logo to đùng do công ty du lịch tặng, xác định cái đầu tổ quạ được che kín, mới vác theo vàng thỏi bước tới lối ra.

      xa thấy đám người vây quanh cửa VIP, chen chúc như nồi sủi cảo, phía sau vẫn ngừng có người muốn chen vào đám đông.

      Hô! Ta đây lại chính là quần chúng vây xem vô danh trung thành!

      Ta theo sau mông đoàn người, thuận miệng hỏi quần chúng vây xem vừa bị đẩy ra: “Này, bạn học! xem gì thế?”

      Bạn học kiên nhẫn hất ta ra, “Bà này, bà là dân 6x đấy à? Ngay cả máy bay riêng của Thần Tư mà cũng biết?” Phối hợp với tiếng chậc lưỡi khinh thường, bạn học vung cao cây gậy bóng chày rút từ túi xách bên mình vọt tới trước.

      Ta dõi mắt mong chờ thấy bạn học cầm gậy bóng chày gặp người khác cầm chảo sắt lập tức bại trận tháo chạy, thể lắc đầu cảm thán thói đời nóng lạnh.

      “Bạn học, cho cậu mượn cái này!” Ta lần mò quả dưa chuột gặm thừa nửa, đưa cho bạn học gậy bóng chày.

      Bạn học trang trọng nhận quả dưa chuột từ tay ta, cảm kích : “Bà , cảm tạ ơn tái tạo của bà !”

      Bạn học gậy bóng chày giơ cao quả dưa chuột chẳng khác nào được thay da đổi thịt, như vào chỗ người, tiền phương liên tiếp truyền đến tiếng khóc thét.

      “Thằng khốn nạn nào dùng dưa chuột!”

      quá thất đức!”

      “A lô? cả, tình thế ổn rồi, mau mua hai cân mướp đắng mang tới đây!”

      Chậc chậc chậc! Cái thói đời. Mãi đến khi còn trông thấy bóng lưng bạn học gậy bóng chày, ta mới định bụng xoay người rời . Ta còn chưa kịp quay đầu, đèn flash phía trước nhoang nhoáng nháy loạn lên.

      “Thần Tư!”

      “Thần Tư!”

      “Thần Tư!”

      Tân siêu sao Châu Á quả nhiên nổi tiếng tới mức dọa người!

      Ta vừa mới xoay mình, đám đông nghìn nghịt tay cầm máy ảnh tay cầm mướp đắng từ phía sau xông lên. Ta lập tức thức thời xô đẩy đám người vọt về phía trước, “Tránh đường! Tránh đường! Đằng sau có mướp đắng!”

      Quần chúng vây xem nhất thời hỗn loạn. Ta cẩn thận né tránh công kích của mướp đắng, mắt thấy đường rút lui bị chặn kín, chỉ còn cách theo đuôi đại quân mướp đắng đằng trước liều mạng chen vào bên trong.

      “Thần Tư, về việc nhân dịp quay ngoại cảnh lần này lén lút hẹn hò với nhà thiết kế chính Hạ Tiểu Hoa, xin hãy có câu trả lời!”

      Gì?

      “Thần Tư! bìa mặt tuần san X, ảnh chụp cùng Hạ Tiểu Hoa ôm hôn ở đầu thuyền có hay ?”

      Gì?

      “Thần Tư! Tin tức cùng Hạ Tiểu Hoa bất hòa trước đây, phải chăng là để che giấu chuyện tình giữa hai người?”

      Gì?

      Ta đảo mắt khinh bỉ, cố gắng kéo mũ sụp xuống, phá vỡ tình thế gì chứ, vây xem gì chứ, chuồn êm mới là tốt nhất!

      Gã quản lý của Thần Tư dẫn theo trợ lý, chỉ huy bảo an, đằng trước bên chống đỡ thế tiến công của dưa chuột + mướp đắng, bên liều mạng mở đường. Thần Tư đeo kính râm đen sì, vẻ mặt biểu lộ cảm xúc.
      “Hạ Tiểu Hoa nhiều năm qua ngừng gây scandal, nhưng đây cũng là lần đầu tiên dính tai tiếng ngoại tình, Thần Tư, về việc này có ý kiến gì ?”

      Ta thừa dịp đám mướp đắng công kích gã quản lý gay, liều mạng lui về phía sau.

      “Thần Tư, Diệp tam công tử của tập đoàn Diệp thị có biết quan hệ giữa hai người hay ?”

      Nhanh lên, kiên trì chút nữa Hạ Tiểu Hoa, lối thoát ở ngay phía trước!

      “Thần Tư, có phải Hạ Tiểu Hoa và ngoại tình?”

      Thần Tư ngừng bước, tháo kính râm xuống.

      Ánh đèn flash lập tức nhoang nhoáng nháy loạn lên.

      “Thần Tư, ôm hôn phụ nữ có chồng ở mũi thuyền, có đồng nghĩa với việc là kẻ thứ ba?”

      “Thần Tư, làm kẻ thứ ba, có phản ứng thế nào?”

      “Thần Tư, lựa chọn Hạ Tiểu Hoa, phải chăng vì ấy là nữ chủ nhân Diệp thị?”

      “Thần Tư, bộ phim sắp tới của công ty giải trí M, có nội tình đen tối gì ?”

      “Vớ vẩn! Bà đây ly hôn rồi!”

      Ta đứng trong đám người, hét ầm lên.

      “……”

      Đèn flash nhoang nhoáng lia tới, làm cho mắt chói lòa, ta kịp thấy vẻ mặt Thần Tư. Ta hắng giọng, siết chặt nắm tay, “Tôi và Diệp Tỳ, hôn nhân sớm rạn nứt, ở bước thỏa thuận ly hôn.”

      Đèn flash trắng, càng thêm chói mắt.

      “Tôi còn là nữ chủ nhân Diệp thị, cũng có phần gì trong gia sản của Diệp tam công tử!”

      Ta cắn chặt răng, ưỡn cao ngực.

      “Thần Tư phải kẻ thứ ba. Tôi thích hôn ai hôn, liên quan gì đến Diệp Tỳ.”

      Rất nhiều MIC chĩa tới, chi chít chắn trước mặt ta.

      Ta cố hết sức mở to mắt, mơ mơ hồ hồ, trông thấy Số 5 dẫn theo hàng bảo an xông vào trong.

      “Huống chi, Thần Tư và tôi có bất cứ quan hệ gì.”

      “Hạ tiểu thư, vậy ảnh chụp và Thần Tư ôm hôn nhau ở mũi thuyền là hay giả?”

      “Hạ tiểu thư, xuất hành lần này, phải chăng vì muốn ở cùng chỗ với Thần Tư?”

      Ta cười vô cùng tùy tiện, “Tôi vốn chính là fan của Thần Tư, nhân cơ hội tiếp cận thần tượng chút, có trêu ai chọc ai?”

      Số 5 dẫn đầu đội ngũ bảo an phá vòng vây thành công, xông tới trước mặt ta, nhanh chóng hình thành vòng bảo hộ.

      Số 5 túm chặt ta, “Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa!”

      nàng còn cực kỳ chu đáo vươn tay giúp ta hất phăng microphone, “Làm ơn tránh đường, Hạ tiểu thư trả lời thêm bất cứ vấn đề gì, làm ơn tránh đường.”

      “Số 5…” Ta cảm động nhức nhối nỗi lòng.

      Vẻ mặt Số 5 giống như chuẩn bị róc thịt lột da ta, “Tôi biết ngay là , bóng dáng hôm đó ở Ô trấn giống hệt !”

      Trước cửa sân bay là Rolls-Royce đen đính hình Hello Kitty quen thuộc của ta, tài xế mở sẵn cửa chờ.

      Khóe mắt ta liếc thấy chiếc xe bảy chỗ màu đen đỗ phía sau cách đó xa, nhịn được quay lại ngoái nhìn đại sảnh sân bay.

      Thần Tư còn bị vây quanh như trước, bộ phận phân tán theo ta, gã quản lý cũng dẫn theo phá vòng vây thành công.

      Ánh đèn flash chớp nhoáng làm ta hoa mắt, trong ánh sáng chói lòa, ta hình như trông thấy Thần Tư cực kỳ ác độc trừng mắt nhìn ta cái, muốn nhìn lại cho , Số 5 kéo ta nhét vào trong xe, “Hạ Tiểu Hoa, lên xe cho tôi!”

      Số 5, cần lôi kéo, tôi cũng là cái tổ quạ rồi!

      Xe vừa khởi động, lái xe theo thói quen hỏi: “Hạ tiểu thư, đâu?”

      “SPA!”

      “Về nhà!”

      Ta nhìn nhìn Số 5, Số 5 nhìn nhìn ta.

      “Về nhà?”

      “SPA?”

      “Tôi ly hôn rồi! Về nhà làm quái gì!”

      “Hạ Tiểu Hoa, SPA làm quái gì!”

      “Tôi du lịch vòng, SPA, thẩm mỹ, làm tóc, mặt mũi xấu xí, da dẻ khô quắt, đầu tóc cũng rất khinh khủng!” Ta hất phăng mũ du lịch, để lộ ra cái đầu tổ quạ rối bù.

      “Ọe!” Số 5 hét thảm tiếng, hai lời nhặt mũ ấn lên đầu ta, “Tài xế, SPA.”

      Ta lại có kích động muốn rơi lệ.

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng có với tôi, mang bộ dạng này biết xấu hổ mà hôn Thần Tư nhà người ta.”

      Ta liếm khóe miệng ngây ngô cười khà khà.

      “Hạ Tiểu Hoa, cứ việc tục của , được bôi nhọ thần tượng của tôi.” Số 5 vung nắm tay tới, nện trúng ngực ta kêu bịch tiếng.

      Ta đau tới nỗi nước mắt chảy tràn, cười nổi nữa.

      Số 5, tôi đây vì nuôi sống đàn trợ lý các mà liều mạng quay về đối mặt thực, lại vì gã đàn ông mà muốn lấy mạng tôi!

      Số 5 thu tay lại, vừa lòng.

      “Hạ Tiểu Hoa, muốn sống ngoan ngoãn ngồi trả lời mấy câu hỏi của tôi.”

      Ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

      “Gần đây lục đục chuyện nhà hử?”

      Gật đầu.

      “Hèn nào!” Số 5 liếc ta cái, “Mấy ngày nay Diệp tam công tử đích thân chỉ đạo, bày thiên la địa võng truy tìm hành tung của . Tôi với Số 1 đến Số 8, nếu tìm được , tiền lương tháng này bị khấu trừ hết!” xong lại vung nắm đấm nện vào ngực bên kia của ta.

      Ta ôm ngực dám nhúc nhích.

      “Diệp Tỳ ta dựa vào cái gì mà khấu trừ tiền lương trợ lý của tôi?” Ta phẫn nộ bừng bừng, nhưng khí thế cũng chỉ thoi thóp.

      Số 5 khẽ hừ, “Hạ Tiểu Hoa! chọc ai chọc lại nhất định phải chọc Diệp Tỳ. Lần này ta nổi giận nuốt trọn nghiệp cỏn con của rồi. Phòng làm việc bây giờ cũng thuộc về ta.”

      Quá ác độc!

      Ta cạn tiền nay còn thất nghiệp, có chừa đường sống cho người ta nữa hả?!

      “Tiền bồi thường thất nghiệp của tôi đâu?”

      “Móc đâu ra chứ! Ngay cả nhân viên quản lý tài sản cá nhân của cũng thành người của Diệp tam công tử rồi.”

      “……”

      “Diệp tam công tử còn thay đổi cơ cấu toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty giải trí M, là lộ trình của nhà thiết kế mà cũng quản lý được!”

      “……”

      “Hạ Tiểu Hoa, xem thừa biết bản lĩnh ông xã nhà , đắc tội được cũng đừng kiếm chuyện cáu kỉnh với Diệp tam công tử làm gì, còn làm liên lụy chuỗi nhân dân lao động vô tội. Mau quay về quỳ xuống nhận sai !”

      “Nhưng mà, tôi ly hôn rồi cơ mà!”

      Số 5 liếc mắt khinh bỉ, “Lần trước tới sân bay bắt gian, còn đến tận tập đoàn Diệp thị đòi ly hôn đó thôi.”

      “Hạ Tiểu Hoa! phải tôi chứ, nhìn lại tiền đồ của mình xem, có Diệp tam công tử đỡ lưng, sống được chắc? Mau chóng thành thành ngoan ngoãn ở bên cạnh Diệp Tỳ , đừng có ngày đêm mơ tưởng ôm hôn Thần Tư, Thần Tư đâu có cùng đẳng cấp với .”

      “……”

      “Tôi còn thắc mắc gây ra chuyện thất đức gì, mà khiến cho Diệp tam công tử đạo mạo trang nghiêm thành ra cái dạng đó!”

      Ta lau mồ hôi lạnh trán, “ có gì, tôi chỉ mượn côn điện nổi tiếng hạ gục vô số sắc lang của Số 2, chích cho Diệp Tỳ ngất xỉu…”

      Số 5 nhảy lên ba thước, đầu va vào trần xe cũng có cảm giác, “Hạ Tiểu Hoa, điên rồi! muốn ly hôn đấy à?!”

      Ta liều cái mạng già gật đầu, phải từ sớm rồi sao.

      “Vậy vậy vậy… Hạ Tiểu Hoa, phòng làm việc, bị Diệp Tỳ thâu tóm rồi ư?” Số 5 rơi lệ.

      Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ ngực bành bạch, “Số 5, yên tâm! Tôi vứt bỏ các ! Diệp Tỳ là cái thá gì!”

      Số 5 nước mũi chảy tràn, “Hạ Tiểu Hoa, ta là con cháu đời thứ ba của Diệp gia danh giá siêu cấp giàu sang, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Diệp thị!”

      “Cắt, có gì đặc biệt hơn người? Tôi còn là siêu cấp nhà giàu mới nổi đây!” xong tự thấy sởn gai ốc toàn thân.

      Ta quẳng túi vàng thỏi tới cạnh Số 5, “Ê, Số 5! Cầm túi hộ tôi, với lại, cho tôi mượn 200 đồng!”

      “Làm, làm cái gì?” Số 5 tình nguyện móc ra hai tờ giấy bạc màu đỏ.

      “Lát nữa làm SPA xong còn phải cho tiền boa!” Ta giựt lấy, nhét vào túi áo.

      Diệp Tỳ, bà đây làm SPA xong, tìm tính sổ!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :