1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.7)

      Edit: Zinny


      Trở lại phòng làm việc, Khả Nhạc ngồi ở cửa. Tám trợ lý của ta xếp thành hàng, nhìn chòng chọc như nhìn ruồi bọ.

      Vừa thấy ta, Số 2 nhào tới đầu tiên, “Hạ Tiểu Hoa! Diệp tam công tử đích thân đưa tới kìa.”

      Ta chỉ chỉ Khả Nhạc, “Củ hành ở đâu ra thế này?”

      Khả Nhạc ngẩng đầu, quay sang ta yếu ớt nhếch khóe miệng, “Hey.” Đôi vành mắt thâm quầng phô trương.

      Ta cau mày, e dè , “Khả Nhạc, cậu… bị bạo hành gia đình thành ra thế này?” Lại thấy đen mặt, ta lập tức đổi đề tài, “Hơ này, Số 2, phòng làm việc của chúng ta còn thiếu vị trí nào nhỉ?”

      thiếu.” Số 2 nghiêm chỉnh.

      thiếu là thế nào? Thiếu nhà thiết kế đấy còn gì!” Ta ra sức nháy mắt với Số 2.

      Số 2 còn chẳng thèm nhìn, “ bảo thiếu.”

      bảo thiếu nhà thiết kế!” Mắt ta nháy càng thêm dữ dội. Số 2, tốt xấu gì cũng ngẩng đầu nhìn tôi cái chứ.

      “Bảo thiếu là thiếu!” Số 2 bắt đầu phẫn nộ.

      “Tôi bảo thiếu là thiếu!” Ta cũng bắt đầu phẫn nộ.

      “Tôi , hai , ầm ỹ cái gì hả! Người mất rồi còn đâu!” Chị cả Số 1, gào lên phẫn nộ.

      Ta quay lại nhìn, Khả Nhạc vừa rồi còn lộ dáng vẻ bị bạo hành gia đình thâm quầng mắt, giờ bóng người cũng chẳng thấy đâu.

      Ta hung hăng trừng mắt nhìn Số 2, “Số 2, tôi mở cửa sau xen ngang vào làm gì chứ?”

      [开后门: mở cửa sau, ý lạm dụng chức quyền]

      Số 2 đảo mắt khinh bỉ : “Hạ Tiểu Hoa! có biết phòng làm việc của chúng ta có danh hiệu thế nào, đãi ngộ thế nào, đẳng cấp thế nào hả? Có người tùy tiện như sao?” ta rất khinh thường bĩu môi, giọng lầu bầu, “Lại thích được cái thể loại đồng phục thể thao cũ rích kia!”

      được kì thị đồng phục thể thao!” Ta đanh thép lên án. Bộ đồng phục thể thao cũ rích người Khả Nhạc, chính là quà ta tặng hồi còn học. Kỳ thị đồng phục thể thao chẳng khác nào kỳ thị gu thẩm mỹ của ta hồi đó.

      “Hạ Tiểu Hoa, còn đuổi theo, đồng phục thể thao cũ rích kia chạy xa rồi đó.” Số 1 vẫn ra dáng chị cả nhắc nhở.

      sớm!

      Ta vội vàng đuổi theo, thấy Khả Nhạc đứng trước thang máy, tay chuệch choạc ấn nút cửa.

      Mấy ngày gặp, Khả Nhạc lại gầy thêm rồi.

      “Khả Nhạc!” Ta gọi , “Tự nhiên cậu chạy làm gì hả!”

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ gây thêm phiền phức cho cậu phải ?” tủi thân nhìn ta chằm chằm.

      Ta đột nhiên cảm thấy chật vật. Khả Nhạc, trước đây luôn bồng bột vô tâm vô tính, nay cũng học được nhạy cảm rồi.

      Ta ra sức lắc đầu, “ gì mà ngốc thế, chúng mình là ai với ai chứ.”

      cắn môi, hé răng.

      “Khả Nhạc,” Ta vươn tay, vuốt vuốt đầu , “Cậu, có ngốc hay hả.”

      Khả Nhạc ôm chầm lấy ta, “òa” tiếng khóc nức nở. Giọng của thảm thiết rung trời, “Hạ Tiểu Hoa! Xin lỗi, luôn gây phiền phức cho cậu… hu hu hu”

      “Nhưng, nhưng mà… hu hu hu, nếu ngay cả cậu cũng cần tớ nữa… tớ, tớ… hu hu hu… Tớ bây giờ, ở nơi này, chỉ còn mỗi cậu… ngoài cậu, tớ cũng biết tìm ai…”

      “Lưu Lãng ấy…. Hu hu hu, ấy ấy cần tớ nữa. Cậu lại vẫn trốn tránh tớ… Tớ biết phải làm sao, Hạ Tiểu Hoa, xin lỗi, tớ biết mình rất phiền phức, xin lỗi…”

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ , vô cùng thích cậu… mặc dù biết cậu là đồ ngốc… hu hu hu”

      “Hạ Tiểu Hoa, liệu có thể… hu hu hu, đừng ghét bỏ tớ…”

      “Số 8, hai ta ra là quan hệ này!”

      “Số 5, Diệp tam công tử cũng độ lượng, chăm nom cho cả bồ nhí của bà xã.”

      “Tôi này, Số 2, cái cửa sau này coi như phải mở rồi!”

      “Đúng vậy, Số 2, với gu thẩm mỹ của Hạ Tiểu Hoa, cũng tìm được dạng gì tốt hơn đồng phục thể thao cũ rích kia đâu!”

      “Số 1, xã hội thượng lưu đúng là lẫn lộn khó bề phân biệt!”



      Ta đứng trước cửa thang máy, lệ rơi đầy mặt.

      Chỉ là, tiếng khóc thảm thiết rung trời vừa cất lên, liền kéo dài đến tận tối.

      Khả Nhạc ở trong phòng tắm của ta hưng phấn kỳ lạ, cách ván cửa hô gọi ta: “Hạ Tiểu Hoa! Bồn tắm lớn này thần kỳ đó! Còn có cả suối phun!”

      Ta ngay cả ý muốn trả lời cũng có, lục lục lọi lọi trong phòng giữ quần áo, cuối cùng lục ra bộ áo ngủ màu hồng nhạt được là phẳng phiu nhưng bạc màu.

      “Hạ Tiểu Hoa, lâu lắm rồi chúng mình tụ tập chuyện phiếm như thế này.”

      Đúng vậy, lâu tới mức ta gần như quên mất rồi.

      Ta nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay, hồi lâu sau, mới đặt xuống bên cạnh phòng tắm, “Cậu tắm xong ra thay quần áo khẩn trương. Đừng có ngâm lâu ngất trong đó, mất công tớ lại phải vào khiêng ra.”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có biết lúc cậu hung dữ quyến rũ lắm hả?” Khả Nhạc mắt mù khen ngợi.

      Thay xong quần áo, lại hô gọi ta: “Hạ Tiểu Hoa, sao cậu vẫn còn giữ áo ngủ của tớ?”

      Mặc áo ngủ màu hồng nhạt bạc màu, Khả Nhạc dạo vòng trước mặt ta, “Tớ còn nhớ, áo ngủ này là lúc học bài cậu muốn chúc mừng tớ chuyển khỏi ký túc xá, mua cho tớ, ngay cả phòng trọ cũng là cậu tìm giúp, phòng ở đẹp như vậy, tiền thuê lại đến ngàn, Hạ Tiểu Hoa sao cậu tìm được vậy?”

      Ta đảo mắt khinh bỉ. nhảm, tiền thuê còn lại đều là ta bù.

      “Lại , chủ nhà kia đúng là đầu óc có vấn đề, vật giá leo thang thế nào rồi, bây giờ vẫn cho thuê giá kia.”

      “Gì?”

      “Cái phòng trọ đó đó! Lần này tớ về, vẫn thuê ở đó, trang trí bên trong thay đổi chút nào, chủ nhà vẫn cho thuê với mức giá kia.”

      “Sao thế được…”

      “Tớ cũng hiểu nổi, Diệp Tỳ thuê hộ tớ.”

      “À!”

      Ta bật cười. ra, là vật kỷ niệm của Diệp tam công tử. Giá thuê có là bao nhiêu chăng nữa, cũng đều hợp tình hợp lý.

      “Hạ Tiểu Hoa, ra tớ rất thích cái áo ngủ này, sau lại hiểu sao tìm thấy, ngờ là bị cậu cầm .” Khả Nhạc cũng cười, “Thế này có được tính là về với chủ cũ nhỉ?”

      Ta ngẩn người, nhìn áo ngủ người hồi lâu. Quả , có số thứ, mặc dù đoạt được, cuối cùng vẫn tránh khỏi về với chủ cũ.

      Cho dù là áo ngủ, cũng bởi vì có những hồi ức muốn quên , mà đột nhiên trở nên vừa người.

      Người hầu gõ cửa phòng, mang vào hộp quà tinh xảo, “Hạ tiểu thư, tài xế để quên ở xe.”

      Người hầu đặt hộp quà ngăn tủ, sau đó lui ra ngoài.

      Ta nhíu nhíu mày, chưa kịp mở miệng, có người hăng hái hơn ta.

      “Wow! Đẹp quá! Hạ Tiểu Hoa, là màu vàng cậu thích nhất này!” Khả Nhạc thét chói tai, lôi lễ phục từ trong hộp ra, “Chậc chậc chậc, chất liệu này tay nghề này ——”, vừa lật nhãn hiệu, lại càng hét vui vẻ hơn, “Tớ biết ngay mà, ngoại trừ hiệu này, đâu có chất lượng tuyệt vời thế được. Hạ Tiểu Hoa cậu quá xa xỉ rồi! Bộ váy này nếu đổi thành tiền, đủ cho tớ tiêu nhiều năm nha! Cậu có biết có bao nhiêu người nghèo…”

      phải tớ mua!” Ta lập tức làm sáng tỏ, rất sợ lại bị giáo dục tẩy não như thời đại học.

      “Là Diệp Tỳ xa xỉ, phải tớ!” Ta cung khai vô cùng thành khẩn.

      “Diệp Tỳ tặng?” Khả Nhạc thét càng chói tai.

      “Hạ Tiểu Hoa, Diệp Tỳ tốt với cậu đó! Cậu có biết , cậu tốt số lắm đấy nhá!”

      Phải rồi, nguyên lai là ta tốt số.

      Khả Nhạc nhìn chằm chằm lễ phục rực rỡ ánh vàng, “Hạ Tiểu Hoa, tớ vô cùng vô cùng ngưỡng mộ cậu!”

      “Xéo, tớ mới ngưỡng mộ cậu có.” Ta .

      “Hạ Tiểu Hoa, tớ .” ngắt lời ta, khoát khoát tay áo, “Tớ biết , Lưu Lãng cậu đến vậy, lại vẫn khư khư cố chấp, nhất định muốn ấy. Kết quả, tớ khiến Lưu Lãng thống khổ khó xử, cũng khiến cậu thể tránh tớ.”

      “Về chuyện này, tớ vẫn chịu từ bỏ. Nhưng là, có rất nhiều việc, phải cứ giả bộ như tồn tại, phải cứ giả bộ như nhìn thấy, phải cứ kiên trì chờ đợi, là nhận được kết quả mình mong muốn.”

      Khả Nhạc nhìn chằm chằm lễ phục rực rỡ ánh vàng, ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc. điềm tĩnh như vậy, bạo dạn ra như vậy, đột nhiên lại làm ta cảm thấy sợ hãi.

      Rất nhiều việc, nếu như, ngay cả giả bộ cũng được, ngay cả đợi chờ cũng vô dụng, ta đây còn có thể làm sao?

      “Khả Nhạc, tớ mệt rồi, bằng lần khác chúng ta lại tán gẫu…” Ta tìm cách sang chuyện khác.

      lại kiên trì hiếm thấy, “Hạ Tiểu Hoa, tớ rất nghiêm túc, chỉ hỏi cậu lần thôi.”

      “Lưu Lãng, tớ quyết định buông tay. Cậu có thể chọn, Hạ Tiểu Hoa, nếu cho cậu cơ hội chọn lại lần, cần nghĩ đến tớ, cần bận tâm về tớ, cậu có, cậu có chọn Lưu Lãng hay ?”

      Ta liều mạng lắc đầu, “Tớ muốn, tớ chỉ muốn Diệp Tỳ.”

      Khả Nhạc, từ đầu tới cuối, phải cậu khiến tớ buông tay. Người tớ muốn, vẫn luôn là Diệp Tỳ. ngại lợi dụng cậu, tiếc hy sinh Lưu Lãng, buộc Diệp Tỳ, thể buông cánh tay luôn hướng về cậu.

      Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên ích kỷ tới mức làm cho người ta ghê tởm.

      Hy sinh thanh mai trúc mã, bán đứng bạn tốt. Xứng đáng, đổi lấy rất nhiều giả bộ cùng lừa mình dối người.

      Ta thậm chí dám ngẩng đầu lên nhìn Khả Nhạc, chỉ nhìn chằm chằm lễ phục rực rỡ ánh vàng, cảm thấy mình và Diệp Tỳ chẳng có gì khác nhau.

      Khả Nhạc lại nở nụ cười, ấm áp nắm lấy tay ta, “Hạ Tiểu Hoa, cậu cái đồ ngốc này, cậu quả nhiên là bạn tốt của tớ.”

      Ta muốn rút ra, nhưng lại nắm chặt, “Hạ Tiểu Hoa, nhưng là, nếu cho tớ lựa chọn lại lần, tớ… chọn Diệp Tỳ.”

      Ta trừng lớn mắt.

      “Tớ xấu lắm phải ? Hạ Tiểu Hoa, tớ ghen tị với cậu.” Khả Nhạc buông ta ra, ôm lễ phục rực rỡ ánh vàng, đặt lại vào trong hộp, “Diệp Tỳ, đối với cậu rất tốt.”

      nhàng đóng nắp hộp lại, “Nếu là Diệp Tỳ, tớ… nhất định, khổ sở như bây giờ.”

      “Muộn rồi.” Ta nghe thấy chính mình thốt lên.

      Ngây người lúc, ta mới phản ứng lại, “Muộn rồi, Khả Nhạc, ngủ , hôm khác chúng mình chuyện.”

      Ta leo lên giường, kéo cái chăn tơ tằm, che kín mình từ đầu đến chân.

      Cảm giác được bên cạnh hơi trùng xuống, ta nghe được giọng khe khẽ của Khả Nhạc, “Hạ Tiểu Hoa, cậu có hạnh phúc ?”

      Ta ôm chăn, nhúc nhích.

      Khả Nhạc bỗng nhiên xốc chăn lên, nhìn ta hồi lâu, đột nhiên túm cổ áo ngủ, ngửi đường cho tới tay áo, “Tớ bảo này, Hạ Tiểu Hoa, áo ngủ này cậu giữ lâu như thế, phải từng mặc nó ấy ấy cùng Diệp Tỳ đấy chứ?”

      chết !” Ta nhanh chóng đỏ mặt.

      Khả Nhạc nhìn ta đầy đen tối, “Hạ Tiểu Hoa, cậu có tật giật mình nhá! Nào, khai mau khai mau, hai người…”

      Ta cắn chặt môi.

      Chuyện ngoài ý muốn khó có thể mở miệng, hồi ức sai trái tới mức khắc sâu như vậy, ta làm sao có thể ra?

      Ta kéo chăn, lần nữa che kín đầu.

      Sau lúc lâu, ta nghe thấy người bên cạnh : “Hạ Tiểu Hoa, cậu hôm nay… cũng khóc hả? Lúc tớ gặp cậu, vành mắt cũng sưng húp cả lên.”

      Ta im lặng.

      cánh tay gầy teo, vắt ngang ôm lấy cổ ta, “Hạ Tiểu Hoa, cậu nhất định được giống như tớ, nhất định phải hạnh phúc nha!”
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.8-)

      Edit: Zinny


      Hạ Tiểu Hoa ăn no ngủ kỹ khẩu vị tốt cơ thể cường tráng đêm nay mất ngủ.

      Bụi đâu ra mà nhiều như vậy chứ?

      Ta nhìn chằm chằm trần nhà đếm bụi cả đêm, sau khi thành công biến mắt mình thành đôi mắt gấu mèo, quyết định ra chỉ thị tinh thần quan trọng: “Phải kêu Lưu quản gia tìm người quét dọn sạch trần nhà lại lần nữa. Trong tường ngoài tường, hai tay đều phải nắm chắc, hai tay đều phải cứng rắn.”

      [两 手抓, 两手都要硬: câu này là hai tay nắm chắc, hai tay đều phải cứng rắn, là tư tưởng thường xuất trong các bài giảng thời kỳ Đặng Tiểu Bình, ví dụ như: tay để kiên trì chính sách đối ngoại cởi mở, tay kiên quyết chống lại hành vi phạm tội kinh tế; hay là: tay kiến thiết, tay pháp chế; thiếu tay cũng được.]

      Ta vươn chân cước đá văng Khả Nhạc vắt ngang người ta chảy nước miếng ròng ròng, lăn lông lốc bò dậy khỏi giường.

      Vừa xuống cầu thang, ta chợt nghe thấy hành lang dưới lầu náo nhiệt lạ thường.

      “Diệp tiên sinh đâu? Vẫn chưa tìm thấy sao?”

      “Chưa, trợ lý đặc biệt của Diệp tiên sinh cũng liên lạc được.”

      “Thư ký sao?”

      “Liên lạc rồi, là chạng vạng hôm qua Diệp tiên sinh đáp máy bay Hongkong, theo kế hoạch ban đầu xế chiều hôm nay mới bay về.”

      “Buổi chiều? Chỗ Lão Diệp tiên sinh phải có người quyết định…”

      “Lưu quản gia, tình hình lão Diệp tiên sinh tệ lắm sao?”

      “Có thể phẫu thuật được. Nhưng kiểu gì cũng phải có chữ ký người nhà, với thân phận lão Diệp tiên sinh, nếu có người nhà ký tên, bệnh viện dù có nhiều chuyên gia hơn nữa, cũng chịu trách nhiệm nổi…”

      “Gì cơ, Lưu quản gia, lão Diệp … bị bệnh nặng?” Ta đứng ở đầu bậc thang, mặt mày mờ mịt.

      “Hạ tiểu thư, sao hôm nay dậy sớm vậy? Tôi gọi người chuẩn bị bữa sáng cho ngay.”

      Ta khoát khoát tay, “Lão Diệp bị làm sao thế?”

      Lưu quản gia bộn bề công việc để ý tới ta.

      Ta ngồi trong phòng ăn, vừa ăn điểm tâm vừa nghe Lưu quản gia chỉ huy: lúc điều hành chuyên gia, lúc sắp xếp nhân viên, lúc báo cáo tình hình cho chuyên gia dinh dưỡng, lúc dặn dò đầu bếp nấu canh.

      hổ là ngự dụng của Diệp gia, Lưu quản gia quả đúng là ba đầu sáu tay làm được.

      So với quản gia chỉ biết ồn ào về hưu nhà ta, đúng là cách biệt bản chất giữa phần tử trí thức cao cấp với phần tử kích động tinh thần.

      Ta vùi đầu liều mạng ăn điểm tâm.

      gọi điện cho biệt thự bên Hongkong chưa? tìm được? tìm được cũng phải tìm!”

      “Gọi cho trợ lý riêng của Diệp tiên sinh, gọi tới khi nào được mới thôi!”

      “Gọi cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Diệp thị, xem có ai biết lộ trình của Diệp tiên sinh hay !”

      “A lô? Cục trưởng Vương? Làm phiền ngài quá, hành tung của Diệp tiên sinh là vạn bất dắc dĩ… Vâng, vâng, xin nhờ ngài cả, tôi chờ tin tốt của ngài…”

      … Đây cũng đâu phải phim thần tượng, Lưu quản gia yên lành bà gọi cảnh sát bắt Diệp Tỳ làm gì chứ…

      Ta vụng trộm lau nước mắt thông cảm cho Diệp Tỳ, uống nốt ngụm sữa cuối cùng.

      “Ấy này, Lưu quản gia…”

      Nhận được ánh mắt hồ nghi liếc qua.

      “Tôi… dù sao cũng nhàn rỗi…”

      Ánh mắt được bình tĩnh cho lắm lại thoáng liếc qua.

      bằng, giúp lão Diệp ký tên làm phẫu thuật.”
      Ta kiêu ngạo ưỡn cao ngực, “Tôi, cũng là người nhà!”

      Ta ràng trông thấy, Lưu quản gia quẳng thẳng cái điện thoại cổ lỗ sĩ làm bằng sứ thanh hoa ra ngoài…

      ……

      Bệnh của lão Diệp, phải nặng nhưng cũng chẳng thể coi là bệnh , tắc nghẽn huyết quản tim.

      Lão hơn nửa đêm cảm thấy tim ngột ngạt, đưa đến bệnh viện kiểm tra, nằm lại luôn ở đó. Kết luận được đưa ra rất nhanh: đặt nẹp, lập tức giải phẫu.

      Bác sĩ riêng của lão Diệp, giáo sư Trần chuyên gia nghiên cứu tim mạch huyết quản thanh danh lừng lẫy đứng trước mặt ta, nắm khăn tay nước mắt nước mũi giàn dụa, “ sớm bảo ông ấy phải nhập viện giải phẫu, ông ấy lại nhất quyết nghe. Người có tuổi rồi, còn cứ giận dỗi với trẻ , Diệp tiên sinh lấy vì muốn chọc ông ấy tức chết, ông ấy chết là xong hết mọi chuyện.”

      “Gì? Lão Diệp vốc tuổi đầu rồi còn chơi trò dọa tự sát?” Ta trừng lớn mắt, đúng là ông lão ấu trĩ.

      Giáo sư Trần đảo mắt khinh bỉ, tiếp tục khóc lóc kể lể, “Huyết quản tim của ông ấy nửa năm trước có hai nhánh bị tắc so ra cũng hơn gì lỗ kim, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đặt cái nẹp vào đó cũng chỉ là chuyện , vốc tuổi rồi mà còn bướng bỉnh, vô luận thế nào cũng chịu. Thế này rất nguy hiểm, khi cung máu đủ bế khí, vạn nhất phát muộn cấp cứu kịp, thần tiên cũng cứu nổi.”

      [bế khí: thở được]

      “Vậy , phẫu thuật !” phải phẫu thuật đặt cái nẹp cố định vào đó là xong sao?


      nghĩ rằng tôi muốn chắc?” Giáo sư Trần phất phất khăn tay , “Việc này cũng phải chờ đương đồng ý. Tôi muốn đục lỗ người hỏi ý , có hài lòng ?”

      Ta liều mạng lắc đầu.

      “Tôi khuyên nhủ hơn nửa năm, cũng đều vô hiệu. Ông ấy nóng tính lên còn lấy gậy ba toong đánh tôi.”

      Ta cười hô hố, “Ông ông lão này ấu trĩ thành cái dạng đó có được xem là cực phẩm hay ?”

      giữa lúc cười sung sướng, ta phát giáo sư Trần im hơi lặng tiếng từ trong túi áo blouse trắng móc ra con dao giải phẫu sáng chói, lập tức thức thời ngậm miệng, “Tôi, tôi vào xem ông lão kia thế nào!”

      Giáo sư Trần hai lời, lập tức chỉ huy năm ba y tá trẻ, “ theo, theo, mang theo thiết bị cấp cứu. Xảy ra chuyện gì ổn trước tiên chích điện Hạ tiểu thư, sau đó cấp cứu bệnh nhân.”

      Ta mở cửa phòng quan sát, “Cha, con đến thăm cha nè.”

      Lão Diệp nằm giường đếm bụi bắt đầu ngọ nguậy lần mò gậy ba toong cạnh đầu giường.

      “Cha, cha nghỉ ngơi , cha tìm gậy ba toong làm gì? Cha chịu giải phẫu có sống hay còn chưa biết, cha phải vội vàng.”

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!” Lão Diệp đứt quãng hổn hển từng từ, tay bóp nát quả hạch đào.

      [hạch đào: quả óc chó]

      “Cha! Con biết, cha phải gì cả, con trở thành người nhà của cha nhiều năm, cũng nên có chút cống hiến. Nào, đem đơn đồng ý giải phẫu tới đây, con ký tên giúp cha, cha nhanh chóng giải phẫu !”

      Ta tự động tự giác, đặt mông ngồi cạnh đầu giường lão Diệp, chỉ huy y tá trẻ theo.

      Y tá trẻ nhanh nhạy hiểu ý, lập tức mang giấy đồng ý tới.

      Ta thèm nhìn qua, xoẹt xoẹt ký tên của mình, “Cầm lấy cầm lấy, nhanh chóng giải phẫu !” Vỗ vỗ lão Diệp hai cái, “Đưa ông lão này gây mê, cho đủ liều lượng chút, khi nãy lão vẫn còn tay bóp vỡ hạch đào đó.”

      “Bộp!” Lão Diệp lại bóp vỡ quả.

      “Oa! Cha! Mấy ngày gặp, bản lĩnh của cha lại tăng thêm rồi!” Ta vui mừng hớn hở nhận quả hạch đào vừa bị bóp vỡ, vắt chân bắt chéo, tay nhét nhân hạch đào vào miệng, tay đưa thêm quả mới, “Còn muốn ? Giúp con bóp thêm quả!”

      “Cút!” Lão Diệp nghiến răng nghiến lợi gào lên.

      Quả là khiến người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ!

      “Cha, tim của cha được tốt, giáo sư Trần phải tránh kích động.” Ta tiếp tục ăn hạch đào, “Cha vốc tuổi rồi còn chơi trò tự sát gì nha, Diệp Tỳ sớm chạy trốn đến cái bóng cũng chẳng còn. Sáng nay lúc con ra ngoài, Lưu quản gia thiếu chút nữa lật tung cả Hongkong cũng tìm được ta. Cha còn trông cậy gì vào ta? Chậc chậc chậc, vẫn là con hiếu thuận cha à.”

      “Ai là cha !” Lại bóp vỡ quả.

      “Ây da!” Ta thuận tay nhận lấy, tiếp tục đưa quả mới, “Cha, cha cứ khăng khăng chịu giải phẫu, chẳng chóng chày, bia mộ có thể có tên con dâu Hạ Tiểu Hoa, chừng lúc khắc tên của con, Diệp Tỳ chưa chắc cam tâm tình nguyện khắc đâu.”

      “…”

      “Cha sao cha gì? Cha tức là nghĩ thông suốt rồi chứ gì, nghĩ thông suốt rồi để con tìm người khắc bia mộ nha! Dù sao đây cũng là chuyện gần ngay trước mắt.”

      “…”
      Ta chờ cả buổi, quả hạch đào bị bóp trong tay lão Diệp vẫn chịu vỡ.

      Ta ăn sạch rảnh tay, hết hứng thú phủi phủi tay, đứng lên định ra ngoài, dù sao, cũng còn hạch đào mà ăn.

      “Tôi, chết cũng phẫu thuật!” Lão Diệp thào.

      “Ồ.”

      “Trừ phi…”

      “Trừ phi cái gì?” Bao gồm cả ta, phòng y tá, bác sĩ, chuyên gia cộng thêm quần chúng vô danh vây xem trăm miệng lời hỏi.

      và Diệp Tỳ ly hôn.”

      “…”

      “Tôi cần bia mộ có tên Hạ Tiểu Hoa, cần nhà họ Diệp có bóng dáng Hạ Tiểu Hoa.”

      “…”

      “Tôi cần người nhà như . Chết, cũng cần.”

      “…”

      Ta ngẩn người, lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn lão Diệp, mở to đôi mắt ngập nước, “Nhưng là, đơn đồng ý giải phẫu người nhà ký tên…” Đơn đồng ý giải phẫu y tá trẻ cầm trong tay “Con ký tên mình vào rồi còn đâu!”

      “Hạ Tiểu Hoa! cút! Cút! Cút!” Thanh thều thào của ông lão lại chuyển thành thê lương.

      Ta nhấc bước ra ngoài phòng bệnh.

      “Giáo sư Trần, huyết áp của bệnh nhân tăng mạnh! Nhịp tim ổn định!” Tiếng của y tá trẻ.

      “Cấp cứu! Cấp cứu! Cho ông ấy dùng bình dưỡng khí!” Tiếng của chuyên gia tim mạch.

      “Đừng gào nữa! Con dâu ông chạy mất dạng từ lâu rồi.” Tiếng của quần chúng vô danh vây xem.

      “Con dâu ai!!!” Thanh thê lương của ông lão.

      Đúng vậy, con dâu ai cơ chứ.

      Ta nhanh về phía trước, lại xô phải lồng ngực rắn chắc.

      Ngay cả dục vọng muốn mắng chửi vài câu thô tục ta cũng có.

      “Hạ Tiểu Hoa, …” Thần Tư áo mũ chỉnh tề thần thái phấn chấn, đằng sau là gã quản lý vác hành lý lỉnh kỉnh đúng bộ dạng đón người xuất viện.

      Đầu năm nay, cái loại quần chúng vây xem nào cũng có!

      “Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy phụ nữ bắt nạt cụ già bao giờ à?” Ta hất tay đẩy Thần Tư chặn đường bước tiếp về phía trước, lại bị túm cổ tay kéo lại.

      Ta hoàn toàn nổi giận. Ta quay lại túm lấy khuôn mặt nhắn mê người của Thần Tư, “Thần Tư, nhãi con cậu thiếu người bao nuôi à?” Ta rất hữu hiệu dọa cho gã quản lý ẻo lả hôn mê bất tỉnh.

      Thần Tư lần này ngờ công lực thâm hậu nổi điên, chỉ nhàng gỡ bàn tay ta bóp khuôn mặt nhắn trắng nõn của , nắm lấy, lại buông ra, “Hạ Tiểu Hoa, tôi, mời công viên giải trí ngồi tàu lượn siêu tốc nhé?”

      Ai thèm ngồi tàu lượn siêu tốc! cho tôi là trẻ con ba tuổi chắc?

      Ta hất tay ra, tiếp tục về phía trước: “ ngồi tàu lượn! Ngồi tàu trượt tự do còn được!”

      [跳楼机: freefall ride, ếch nhảy, xem ảnh bên dưới, có bạn nào biết trò này còn tên gì khác hem :?]

      [​IMG]
      freefall ride
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.9)

      Edit: Zinny


      xem ——–! Có đúng ông lão kia sắp chết rồi ?” Ta ngồi tàu trượt, quay sang bên cạnh xé họng liều mạng rống lên.

      “A —— ”

      xem, nếu như tôi vẫn chịu nghe theo lời lão ta, có phải là bất hiếu lắm ?”

      “A a a —— ”

      , lão già tính khí thất thường như thế, chết chết tôi cứ chịu nhượng bộ thế nào?”

      “A —— ”

      “Ê! có câm miệng được hả! Ồn chết được!”

      “A —— ”

      “Ê —— đó! Tân siêu sao Châu Á sợ cao cái khỉ gì chứ!”

      “A —— ”

      chơi với đúng là mất mặt!”

      “A —— ”

      “…”

      Ta giơ chai nước khoáng, ừng ực ừng ực tu hết cả chai, mới đưa chai khác cho Thần Tư mặt mày trắng bệch tứ chi xụi lơ, “Ê! Hét mệt rồi uống chút nước !”

      Kẻ nào đó đeo tóc giả cải trang mỹ nữ hai lời, nhận lấy tu như điên.

      Ta nhìn chòng chọc cái cổ vươn lên của , chậc chậc chậc, quả nhiên là năng lực của tiểu tinh trời sinh, uống nước mà cũng gợi cảm như thế.

      Ta dùng sức nuốt miệng nước miếng, duy trì trấn định trước sắc đẹp trước mắt, “Uống nhanh, lát nữa chúng ta tiếp tục nha!”

      Chai nước khoáng rỗng phang chính giữa ót ta.

      “Hạ Tiểu Hoa! tuyệt đối phải người địa cầu! Chúng ta ngồi mười lần rồi! Mười lần!”

      mười lần rồi?” Thế nhưng, ta còn nhiều điều, chưa kịp hết mà!

      hừ lạnh tiếng, “Mười lần rồi.”

      “Tôi những gì?” Ta trừng lớn mắt, sao mà nhanh thế được?

      Tóc dài giả trang mỹ nữ rốt cuộc điên tiết lên, “ hỏi tôi? Tôi làm sao mà biết!”

      Cũng đúng, ta gật gật đầu. Dựa theo trình độ gào thét thê lương của , biết mới là lạ.

      Ta đặt mông ngồi bên cạnh Thần Tư, “Ê, đó, hết choáng váng rồi mua cho tôi cây kem.”

      “Tôi cũng phải người hầu, muốn tự !”

      Ta cúi đầu nhặt lên chai nước khoáng rỗng , “Nước là tôi mua cho …”

      Ta chỉ chỉ mái tóc dài của , “Tóc giả cũng là tôi mua cho …”

      “Quần áo, cũng là tôi mua cho …”

      “Câm miệng! Ngồi chờ!” Thần Tư quay đầu bước .

      “Ê! Bên phải!”

      “Tôi nhà vệ sinh quản được sao?”

      “Ahhhh! phải là , vì muốn vào toilet nữ, nên mới cố ý…”

      Thần Tư hai lời, hướng về phía ta giơ cao chiếc giày vải cỡ lớn.

      Ta rất thức thời ngồi im thin thít ghế ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được hơi thở của càng ngày càng xa.

      Kẻ này, quả là động vật tiềm lực vô hạn. Mất ngủ, vẫn dứt khoát cần chợp mắt. Cho dù bị giày vò đến cỡ nào, thậm chí ngồi tàu trượt tự do mười lần, cũng biết mệt.

      biết Lưu quản gia tìm được Diệp Tỳ hay chưa? Ta thò tay toan sờ vào túi xách, mới nhớ ra, ta kỳ có di động.

      số việc, khi được phơi bày, Diệp Tỳ ngay cả làm lại lần cũng lười. Như là tặng di động. Diệp tam công tử, quả nhiên kiêu ngạo khác người. Giống như hôn lễ long trọng của chúng ta, phải có cả áo cưới do chính nhà thiết kế nổi danh thế giới thiết kế.

      “Hạ Tiểu Hoa, tôi muốn cho toàn bộ thế giới đều biết, từ hôm nay trở , chính là vợ của Diệp Tỳ tôi.”

      Lời làm tim người ta loạn nhịp, Diệp Tỳ lại đơn giản. Lụa trắng lộng lẫy như vậy, nhẫn kim cương làm người ta khiếp hãi như vậy, thể khí phái của Diệp gia, làm cho mỗi đều cảm động, chỉ là, phải toàn bộ thế giới.

      Toàn bộ thế giới của Diệp Tỳ, vẻn vẹn chỉ có mình lão Diệp mà thôi. Lão Diệp biết, hết thảy đều đáng giá. tiếc sử dụng truyền thông toàn thành phố, cùng ta diễn vở kịch hôn lễ thế kỷ hoàn mỹ. Diệp tam công tử kiêu ngạo, làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì muốn thấy lão già bại hoại hơn nửa đêm ngồi trong hoa viên rơi lệ mà thôi. Thế nhưng, lão già bại hoại, e là cũng sắp bệnh chết rồi. Nếu có lão già bại hoại, Diệp Tỳ, hẳn là rất thương tâm?

      “Hạ Tiểu Hoa!” tiếng gọi kiên nhẫn.

      Ta mở mắt ra, thấy cây kem ốc quế trắng vị sữa. Ta nhận lấy đưa vào trong miệng, ràng rất ngọt rất thơm, nuốt vào, lại theo cổ họng lạnh buốt đến tận tim.

      “Có ngon ?” Vẫn là giọng kiên nhẫn.

      Ta gật đầu.

      Lại đưa tới cây khác.

      Ta nhận lấy, liếm ngụm bên trái, lại liếm ngụm bên phải, “Này! Vì sao lại tốt với tôi thế?”

      “À! Tôi vào toilet rửa tay, cầm rồi muốn ăn!”

      “…”

      Ta nghiến ngấu ăn kem, ngồi thừ ra ghế chẳng muốn động đậy.

      “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi số điện thoại của !”

      “Tôi… có di động…” Ta trả lời rất , thấy khóe mắt Thần Tư híp vào cái, lập tức bổ sung câu, “ mà! Di động của tôi rơi hỏng rồi!”

      “Hậu đậu!” Thần Tư đột nhiên kéo ta chạy thẳng vào cửa hàng bán đồ lưu niệm trong khu giải trí, chỉ vào cái di động Hello Kitty màu hồng, “Lấy cái này.”

      Hai mắt ta sáng lên, “Sao biết tôi thích?”

      “Gu thẩm mỹ của cũng chỉ đến thế mà thôi!” càng thêm khinh thường.

      Ấy thế mà ta là nhà tạo mẫu tiếng tăm vang dội toàn thành phố đấy nhé! Ta túm phục sức hàng hiệu người hoàn toàn tán thành ý kiến của .

      Thần Tư quẹt thẻ xong, rút di động mở máy.

      “A! có di động sao còn tắt máy?” Ta là bật máy 24 24.

      Thần Tư đảo mắt khinh bỉ càu nhàu: “Điện thoại phiền phức.” Rút ra thẻ sim ném cho ta, “Lắp vào! Số cá nhân của tôi, dãy số cũng tệ.”

      “Nửa đêm mà có hồ ly tinh gọi đến cho tôi…” Ta cười tà ác.

      “Tôi mà lại ngu ngốc tới mức chỉ dùng số chắc?”

      Ta tỉnh ngộ. Người ta cũng là tân siêu sao Châu Á tiếng tăm vang dội. Số điện thoại có chục cái thay đổi cũng là bình thường.

      Ta yên tâm thoải mái lắp thẻ vào, vô liêm sỉ hỏi: “Ê! Cho tôi số điện thoại của , số riêng tư nhất, gọi cái là được luôn ấy.”

      Ta thành công nhìn thấy Thần Tư hung ác nheo mắt lại, lập tức sợ chết chìa điện thoại ra, “Thế , đổi ! Cái này cùng loại với cái cũ của tôi, tôi biết dùng!”

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!” Thần Tư giật phăng điện thoại của ta, dùng thanh ồm ồm rống lên, dọa cho tiểu thư bán hàng xinh tươi run bắn mình, ta lập tức phóng khỏi cửa hàng, phía sau là tân siêu sao Châu Á nam đóng giả nữ phẫn nộ đuổi theo.

      Ta vừa lao như điên, vừa quay đầu lại gào: “Ê! Tôi mời uống rượu!”

      “Ban ngày ban mặt ai cần mời uống rượu!” Phía sau gào còn to hơn.

      Ta chẳng thèm để ý, lao tới chỗ cái Mercedes-Benz của phía trước, nằm bò bên cửa xe hồng hộc thở dốc.

      Ta thở hổn hển cả buổi, Thần Tư vẫn chưa đến nơi.

      Tiểu minh tinh đúng là đứng khoan thai!

      Ta quay lại định tìm, chợt trông thấy mỹ nữ tóc dài bồng bềnh xa xa cầm hai quả bóng bay ngây thơ càng chạy càng gần.

      Cuối cùng, nhét bóng bay ngây thơ vào tay ta, “Cho .”

      “Mua để làm gì!” Ta tình nguyện nhận lấy.

      công viên giải trí phải mua bóng bay.” bước lên xe trước, “Hạ Tiểu Hoa, tôi mua cho kem ly, di động, cùng với bóng bay, hai chúng ta huề nhau, ai cũng nợ ai.” xong, tiện tay sửa sang lại mái tóc dài phiêu dật.

      À, nước khoáng, tóc giả và quần áo! Ta hiểu ra gật gật đầu, té ra bóng bay là góp vào cho đủ số!

      Kết quả huề nhau, ai nợ ai.

      Ta khoát khoát tay, theo Thần Tư lên xe, “Tôi mệt rồi, về thôi.”

      ngẩn người, gì, khởi động xe, đạp chân ga tới tận đáy.

      Ta sợ trắng mặt, ra sức lần mò dây an toàn, thắt chặt lại, nhắm tịt mắt.

      Xe bay hồi lâu, rốt cuộc cũng ổn định. Ta nghe thấy Thần Tư : “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi hãy ra.”

      Ta nghiêng người, co mình trong chỗ ngồi xoay lưng về ghế lái.

      “Khổ sở cũng vậy.”

      “…”

      “Đối tốt với người khác, cũng vậy.”

      Ta mở mắt ra, dùng dư quang khóe mắt lén lút ngắm nhìn Thần Tư tóc dài bồng bềnh nghiêm túc lái xe, ánh mắt chăm chú như vậy, giọng êm ái như vậy, Thần Tư, rất đẹp trai.

      “… Nếu có việc, biết ràng nếu như làm, tốt cho tất cả mọi người, thế nhưng, tôi rất sợ hãi, rất khổ sở, muốn làm… Tôi, nên làm gì bây giờ?”

      “…”

      Ta nhìn Thần Tư, rất nhiều việc thể nào huề nhau dễ dàng như thế.

      dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, mất tự nhiên hắng hắng giọng, “Hạ Tiểu Hoa, nhắm mắt lại!”

      “Ừm!”

      Xe vẫn chạy như bay, lâu lâu, lâu đến mức ta sắp tê cứng, mới nghe được thanh hề dao động , “Khoa học kỹ thuật đại phát triển như vậy, người dễ chết đâu.”

      Ta trừng lớn mắt : “Dừng xe!”

      Thần Tư nheo mắt, biến sắc, tạt vào ven đường đỗ lại. Ta dùng sức mở cửa, lao xuống xe. Khoảnh khắc ta đóng sầm cửa xe, xe khẩn cấp lao như bay. Ta đứng yên tại chỗ, cắn chặt môi. tàu trượt ràng la hét kịch liệt như vậy, lại vẫn nghe thấy, thiếu chữ. như thế… xem như an ủi? An ủi đứa ngốc cố chấp chỉ vì ích kỷ vô nghĩa mà làm tổn thương người khác hay sao?

      Khả Nhạc, bạn tốt của ta, ràng có thể lựa chọn lại lần.

      Diệp Tỳ, đợi lâu như vậy, ràng có thể hạnh phúc.

      Lão già đáng ghét, có việc gì cũng quơ gậy ba toong cho vui, ràng có thể sống lâu trăm tuổi.

      Rất nhiều việc, ràng có thể, lại bị tay ta phá hủy hoàn toàn.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.1)

      Edit: Zinny


      “Số 2! ở đâu? tới đón tôi , Số 2!” Ta nắm di động, ngẫu nhiên bấm dãy số gào lên, lại tiện tay nhấc chai dốc chất lỏng màu vàng vào trong miệng.

      “Hạ Tiểu Hoa, lại giở trò mất tích! Diệp tam công tử nhà gọi cả điện thoại tới chỗ tôi tìm ! Hôm nay toàn bộ thế giới đều bị huy động tìm Thần Tư, bận rộn muốn chết, tám người bọn tôi còn phải phân thân tìm .”

      “Số 2! tới đón tôi !” Ta tiếp tục gào.

      “Đón cái con khỉ! Hạ Tiểu Hoa, tôi cảnh cáo …”

      “Đón tôi …”

      “Hạ Tiểu Hoa, uống rượu!?”

      Điện thoại truyền đến trận tạp . Ta nhíu mày, trừng mắt nhìn điện thoại đờ ra. Nghĩ nửa ngày, ta dứt khoát cúp máy.

      Diệp Tỳ, ra tìm được rồi. Lưu quản gia quả nhiên ba đầu sáu tay làm được. Vậy … trở về thôi.

      Ta đứng lên liều mạng quơ tay gọi phục vụ muốn thanh toán, chàng đẹp trai bước tới cung kính : “Hạ tiểu thư, vị tiên sinh kia thanh toán rồi.”

      Ta nhìn theo ngón tay của trai đẹp, thấy Lưu Lãng dưới ánh đèn mờ tối. Ta cảm thấy đau đầu, cố sức ợ cái, nhìn chớp mắt phía ngoài cửa muốn ra.

      Vừa tới cửa, ta bị cản lại, “Tiểu Hoa, mình đưa cậu .”

      “Cút.” Ta đáp chút do dự.

      “Tiểu Hoa.” Tay của ta bị nắm chặt, “Cho dù cậu có như vậy, mình vẫn ly hôn với Khả Nhạc.”

      Ta đứng thẳng người, cười lớn : “Lưu Lãng! Cậu đúng là mất mặt! Cậu muốn tự cho mình là đúng tới bao giờ? Tôi cao hứng uống chút rượu, lại cứ phải là vì cậu chắc?”

      Siết tay ta chặt hơn, Lưu Lãng diễn Quỳnh Dao càng thêm nhập vai, “Hạ Tiểu Hoa, vì sao nhất định phải đối xử với mình như vậy? Chúng ta từ cùng nhau lớn lên, mình đối với cậu tốt hay sao? Là mình ở bên cậu, cùng đón năm mới mỗi năm. Đôi găng tay đầu tiên của cậu, là mình tặng vào dịp tuyết rơi. Lần đầu tiên cậu tập xe đạp, cũng là mình dạy cậu. Lần đầu tiên cậu lạc đường, là mình tìm thấy cậu. Mình đối với cậu, tốt hay sao?”

      Ta cười lớn tiếng hơn, “Khả Nhạc đối với cậu tốt hay sao? ấy đem lần đầu tiên trao cho cậu, cậu xuất ngoại mấy năm nay, là ấy ở bên cậu. Cậu cưới ấy, lại cần ấy.”

      “Tiểu Hoa!”

      Ta cười nữa, cố gắng nhìn Lưu Lãng trước mắt, “Lưu Lãng, cậu có biết hay , Khả Nhạc … lần này, đau lòng.”

      “Tiểu Hoa!”

      ấy muốn thành toàn cho cậu, ấy muốn buông tay, ấy , nếu ấy chọn lại lần…” Ta đột nhiên được nữa, cố sức hất bàn tay túm chặt lấy ta, “Lưu Lãng! Cậu hiểu, muốn buông tay, rốt cuộc khó tới cỡ nào…”

      Bàn tay bị ta hất ra, lần nữa nắm lấy, kiên định dị thường.

      “Tiểu Hoa, mình hiểu. Ba năm trước đây, mình khờ khạo cho rằng có thể thành toàn, buông tay rồi, lại cảm thấy hối hận. Tiểu Hoa, mình đều hiểu cả.”

      “Hiểu?” Ta trừng lớn mắt, Lưu Lãng trước mắt vẫn là hai kẻ. Ta phe phẩy đầu, tùy tiện chỉ vào kẻ, “Nếu như hiểu, cậu, các người, sao có thể dễ dàng như vậy, dễ dàng như vậy ly hôn?” Mỗi người, đều vậy.

      Ta giãy giụa, đẩy Lưu Lãng ra, sải bước tiến về phía trước.

      “Hạ Tiểu Hoa, cho mình cơ hội.”

      Ta liều mạng lắc đầu, cũng thèm quay lại.

      “Tiểu Hoa, cậu xấu xa.”

      Lần này, ta gật đầu, tiếp tục về phía trước. Nhà, cách rất xa.

      “Ngay cả cơ hội để thử, cậu cũng cho.”

      Ta vẫn như cũ tiến về phía trước.

      “Hạ Tiểu Hoa! Mình cậu! Cậu biết , mình cậu!”

      Ta dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Lãng, “Thế nhưng, tôi cậu.” Ta thành công trông thấy mặt Lưu Lãng trắng xanh còn hột máu. Lời tàn nhẫn như vậy, hóa ra ra lại dễ dàng như thế.

      Ba năm trước đây, ta làm việc nghĩa chùn bước với người nào đó: “Em muốn gả cho !”

      Người nào đó trả lời: “Hạ Tiểu Hoa, tôi .”

      Tàn nhẫn như vậy, lại dễ dàng.

      Ba năm, ra vẫn cứ là , chung quy phải vì giả bộ như tồn tại, phải vì giả bộ như nhìn thấy, phải vì mực chờ đợi, phải vì buông tay, là có thể nhận được kết quả mình mong muốn.

      Giả bộ lâu như vậy, ra, lại vẻn vẹn chỉ cần giây. Ta quả nhiên xấu xa. Ta nhìn Lưu Lãng hồi lâu, cuối cùng thấy từ hai người, biến thành bốn người. cần phải kiên trì thêm nữa … Ta cố gắng lắc lư thân mình, tiếp tục bước về phía trước.

      Ta vài bước, bóng đen đuổi theo, lướt qua ta, ôm chầm ta vào lòng, “Tiểu Hoa, mình nỡ rời xa cậu.”

      “Xin lỗi.” Ta rất ít khi xin lỗi người khác, bởi vì mỗi lần, đều khiến người ta tổn thương.

      ôm ta càng thêm chặt, “Tiểu Hoa, đừng khóc!”

      “Tôi khóc.” Ta .

      “Đừng khóc! Tiểu Hoa!” Lưu Lãng vùi đầu vào gáy ta, chất lỏng ấm áp, lại bắt đầu trượt theo cổ ta chảy xuống.

      “Tôi khóc.” Ta trả lời.

      Chỉ là, lần này ta hề giãy giụa.

      Ta để mặc chính mình đứng yên, để nước mắt của chảy xuống, theo cổ của ta, thấm vào đến tận tim.

      Đầu choáng váng, ta quả là… thích hợp uống rượu.

      “Tiểu Hoa, mình là thanh mai trúc mã duy nhất của cậu phải ?” Hơi thở nóng rực của Lưu Lãng, phun cần cổ ta.

      “Ừm.” Ta nghe thấy thanh mơ hồ của mình.

      “Mãi mãi mãi mãi là duy nhất?”

      “Ừm.” Men rượu tựa hồ bắt đầu bốc lên.

      Lưu Lãng đột nhiên buông ta ra, theo quán tính ta lùi lại đằng sau mấy bước, chật vật đứng vững.

      “Tiểu Hoa, mình biết ngay là cậu uống say!” Tiếng của Lưu Lãng, ràng gần, lại làm ta cảm thấy xa.

      Ta xua tay, “Ồn đủ rồi, biến !”

      Lưu Lãng tiến lên hai bước, đưa lưng về phía ta, ngồi xổm xuống, “Lại đây, mình cõng cậu. Mình bình an đưa cậu về nhà!”

      Về nhà… Ta nghe thấy thế, ngần ngại nằm úp sấp leo lên, “Được, về nhà.” Thế nhưng, đường về nhà, rất xóc. Ta bị xóc đến quay cuồng đầu óc, liều mạng nhắm chặt hai mắt.

      “Tiểu Hoa.”

      “Ừm?”

      “Đồng ý với mình, sau này, được đuổi thanh mai trúc mã duy nhất của cậu cút nữa.”

      “Ừm.”

      “…”

      “Tiểu Hoa.”

      “Ừm?”

      “Lau nước miếng được ? Ướt hết cổ mình rồi.”

      “Ừm.”

      “…”

      “Tiểu Hoa.”

      “Ừm?”

      “Tới rồi.”

      “Ừm.”

      “…”

      “Tiểu Hoa.”

      “Ừm?”

      “Mình, có thể hôn cậu được ? Chỉ cái thôi.”

      “Ừm.”

      hơi thở khô khan, dán lên môi của ta, cơ hồ nhận ra hương vị. Chỉ là, dán vào rồi, lại muốn tách ra. Ta nhắm chặt mắt, cảm nhận được môi khe khẽ run rẩy. Lưu Lãng, ràng sợ hãi như vậy…

      Ánh đèn sáng chói, đột nhiên rọi tới, khiến ta thể mở mắt. Rolls – Royce đen thẫm, chiếu đèn sáng rọi, nhắm thẳng vào ta, càng ngày càng gần. Ta cau mày, nheo nheo mắt, né tránh ánh sáng chói mắt kia. Xe chạy đến trước mặt, vững vàng dừng lại. Tài xế nhảy xuống xe, còn chưa kịp mở cửa sau, Diệp Tỳ tự mình đẩy cửa, bước xuống. Có lẽ, đứng cách ta rất gần. Đỉnh đầu ràng rất choáng váng, ta lại vẫn ràng trông thấy nụ cười bên môi của , “Hạ Tiểu Hoa.”

      Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cố sức ôm sát cổ Lưu Lãng.

      Diệp Tỳ tiến lên bước, thẳng tay kéo ta từ lưng Lưu Lãng xuống, “ có di động, ngược lại càng thêm tiến bộ.”

      Ta liều mạng ổn định lại thân mình lảo đảo, Diệp Tỳ quan sát ta chút, lập tức lùi ra, “Hạ Tiểu Hoa, uống rượu?”

      quay đầu nhìn Lưu Lãng cái, rồi lại nhìn ta chằm chằm, “Cùng chồng người khác?”

      Ta quay sang Lưu Lãng phất phất tay coi như tạm biệt, xoay người vào nhà.

      Lưu quản gia vừa mở cửa, vừa gào lên với ta: “Hạ tiểu thư trở lại. có thể biết tự trọng chút được hay , về sau xin đừng tới thăm lão Diệp tiên sinh nữa. Cư xử thô tục của chỉ tổ hại lão Diệp tiên sinh…”

      Ta đẩy Lưu quản gia ra, cúi đầu chạy lên lầu, vào phòng, hai lời dùng sức đóng cửa phòng lại.

      Ngoài cửa truyền đến thanh người hầu: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới trở về phòng.”

      Hai giây sau, truyền đến tiếng đập cửa trong dự liệu, “Hạ tiểu thư? Diệp tiên sinh muốn gặp , xin tới thư phòng chuyến.”

      “Câm miệng!” Ta choáng váng đầu quát lên.

      “Hạ tiểu thư, xin dù thế nào cũng…”

      “Dựa vào đâu mà ta bảo tôi tôi phải ? Bà đây đó! ta muốn gặp, để ta tự tới mà gặp!” Ta dùng sức hừ tiếng, “Tôi còn chẳng thèm đâu.”

      Nằm vật xuống giường, ta lại đè lên mảnh giấy cứng.

      “Hạ Tiểu Hoa, chúng mình mãi mãi là bạn tốt. Tớ trước, hẹn gặp lại.”

      Ta dùng sức vo mảnh giấy thành cục, ném vào thùng rác.

      Bạn tốt mãi mãi… Khả Nhạc, kỳ tớ đủ tư cách. Ta bật dậy, mở tung cửa phòng, thấy Diệp tam công tử đứng trước cửa phòng chờ người hầu gõ cửa. Ta tiến lên bước, túm lấy cổ áo dùng sức kéo, lôi vào trong phòng, lần nữa đóng cửa lại.

      Diệp tam công tử vẻ mặt kiên nhẫn, “Hạ Tiểu Hoa làm…”

      Ta dùng toàn lực, đẩy dựa vào ván cửa, rồi lao tới hôn. Hôn nghiến ngấu, chỉ khắc, đợi Diệp Tỳ phản ứng, ta đẩy ra. Như vậy, tốt xấu gì cũng coi như được thịt cá.

      [thịt cá: ức hiếp/hiếp đáp]

      “Diệp Tỳ! Em, muốn ly hôn với !” Ta liếm môi, nhấn mạnh, “Em rất nghiêm túc.”
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: “Diễm ngộ” của phụ nữ ly hôn (3.2)

      Edit: Zinny

      Diệp Tỳ nhìn chằm chằm đôi môi nóng lên của ta, ánh nhìn xoáy sâu cho tới khi ta cảm thấy toàn thân cũng bắt đầu bốc cháy, mới rốt cuộc gạt ta ra, “ uống nhiều rồi, Hạ Tiểu Hoa.”

      xoay người, toan mở cửa.

      “Diệp Tỳ, ly hôn !” Ta đứng thẳng người, cao giọng . Sợ rằng thanh của mình quá , đánh mất chút dũng khí cuối cùng.

      giây, chỉ cần kiên trì thêm giây là được.

      Tay Diệp Tỳ, chạm lên tay nắm cửa, lại rút về, híp mắt, khóe môi là nụ cười quen thuộc mà cổ quái, “Hạ Tiểu Hoa, cần tôi gọi luật sư tới lại, cũng biết ly hôn có hậu quả gì chứ?”

      Ta cắn chặt môi, cũng học theo cười cổ quái, “Ly hôn .”

      Diệp Tỳ lại cười nữa, “Ồ, cùng thanh mai trúc mã dấy lên ngọn lửa rồi sao? Uống chút rượu, là giống trước nữa rồi.”

      Ta cho dù có uống nhiều rượu thêm nữa, cũng nghe hiểu được. Đây là châm chọc!

      Ta dùng sức vỗ ván cửa, áp sát , “Bớt thừa ! Ly hôn!”

      hừ lạnh tiếng, mang theo kiềm chế nhẫn nại, “Hạ Tiểu Hoa, đừng cho là tôi biết làm chuyện tốt gì. Hai người đứng trước cửa lớn diễn xuất màn dũng khí, tôi đề cập tới, lại cho rằng tôi nhìn thấy?”

      Hôn đấy, sao nào? Diệp tam công tử học được nguyên tắc nhẫn nhịn rồi hay sao? Em còn nhịn ba năm rồi đây!

      “Diệp Tỳ! Em , em muốn ly hôn!” ra, rất nhiều kiên trì, rất nhiều chấp niệm, ra miệng, lại cảm thấy đau lòng.

      Đáng tiếc, cái gọi là kiên trì, Diệp tam công tử có lẽ hiểu nổi.

      chỉ sa sầm mặt, ngữ khí càng thêm kiềm chế, “Hạ Tiểu Hoa, ầm ĩ đủ rồi, tôi đếm đến ba, lập tức lên giường nhắm mắt ngủ cho tôi.”

      …”

      Ta chật vật lùi về bước.

      “Hai…”

      Ta cố gắng chống đỡ đôi chân bủn rủn, lấy hết dũng khí.

      “Ba! Em muốn ly hôn! Diệp Tỳ, cho dù đếm trăm lần, ngàn lần cũng vẫn vậy thôi. Cho dù em uống rượu, cũng vậy thôi. Em —— muốn —— ly —— hôn.”

      Ta siết chặt nắm tay, hét lên nhanh hơn Diệp Tỳ, đường sống cũng muốn lưu lại.

      Hạ Tiểu Hoa, Hạ Tiểu Hoa vô địch thiên hạ, chưa bao giờ sợ đau.

      Ta mở to mắt, mặc cho ánh mắt giết người của Diệp Tỳ xuyên qua.

      “Được, được, Hạ Tiểu Hoa.” Diệp Tỳ cười, là kiểu cười người ta bật ra khi hoàn toàn nổi giận, “Đừng tưởng tôi biết thủ đoạn này của . cứ việc ầm ĩ . cho biết, tôi —— —— ly —— hôn!”

      Diệp tam công tử, hoàn toàn bị ta chọc giận rồi.

      Vẻ mặt như vậy, nụ cười như vậy, tuấn mỹ mê ly, lại chứa gai nhọn.

      “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi biết, là tay tác hợp nhân duyên bọn họ? Là bảo Lưu Lãng cao chạy xa bay, đoán chắc ấy nhất định theo?” Diệp Tỳ của ba năm trước, về chuyện khác, nhưng cùng biểu tình.

      Lần đó, ta xông tới, cưỡng hôn Diệp Tỳ, nhất định chịu chùn bước, cho dù có bị đẩy ra, cho dù có bị chán ghét. Là ta, đều là ta. Biết tâm ý Khả Nhạc, vẫn chịu hé môi với Diệp Tỳ. Biết kém dương sai, cũng cho Lưu Lãng thoát khỏi gông xiềng trách nhiệm. Là ta tay che mất hai mắt Khả Nhạc còn chưa kịp nhìn về phía Diệp Tỳ, thúc đẩy đoạn bi kịch. Xứng đáng, ba năm, cưỡng hôn, vẫn như cũ chỉ là cưỡng hôn mà thôi.

      Chung quy bởi vì có quá nhiều kém dương sai, mà có thể biến chán ghét thành . Ngay cả thích, chũng phải.

      [ kém dương sai: vô duyên, vô tình]

      Ta gắng sức chớp chớp mắt, đẩy lui dòng nước ấm nóng vừa dâng lên đáy mắt, “Diệp Tỳ, ly hôn, hối hận.”

      Có lẽ, bỏ lỡ lần này, ta có dũng khí mở miệng lần nữa. Ta luyến tiếc, lại lần mặt dày mày dạn, vờ như tâm ý của Diệp Tỳ, lựa chọn của Khả Nhạc, tất cả đều tồn tại.

      “Hạ Tiểu Hoa, người hối hận phải tôi, mà là !” Diệp Tỳ cười càng ràng hơn, lạnh lẽo thấu xương, “Ba năm trước đây, được lựa chọn. thậm chí buộc tôi, thể lựa chọn thành toàn. Bây giờ, mới bắt đầu hối hận, cảm thấy quá muộn hay sao?”

      Ta hít vào hơi sâu. Ngay cả chút lửa giận cuối cùng, cũng trở nên lạnh lẽo.

      “Diệp Tỳ, cho rằng, em là vì ai?” Hôn Lưu Lãng sao?

      “Tôi biết là vì ai. Hạ Tiểu Hoa, cho biết, có chuyện tốt nào tiện nghi vậy đâu. là phụ nữ có chồng, là vợ của Diệp Tỳ tôi, bây giờ mới hối hận, bây giờ mới muốn nối lại tình xưa với thanh mai trúc mã, bây giờ mới quyết định chia rẽ hôn nhân bọn họ, muộn rồi. Là buộc tôi thành toàn cho bọn họ, rốt cuộc phải cùng tôi thành toàn. Hạ Tiểu Hoa, đáng tiếc, thể ly hôn.”

      Gương mặt vốn nóng bừng, đột nhiên mất cảm giác.

      Ta chăm chú nhìn Diệp Tỳ, ba năm rồi, ra, trong cuộc sống của , ta chưa từng xuất . Cho nên, mới có thể hiểu như thế, mới có thể xa lạ như thế.

      Ta biết thích màu gì, ăn đồ gì, thói quen của , biểu tình và tác phong của , lại biết .

      ly hôn, là bởi vì, sợ em chia rẽ hôn nhân bạn tốt của em?” Diệp Tỳ, quả nhiên rất rất .

      “Hạ Tiểu Hoa! Bớt cái trò ấy !”

      Khả Nhạc nếu chọn lại lần, Diệp Tỳ hẳn phải rất vui vẻ.

      Ba năm, cũng nên kết thúc. Trò chơi trói buộc Diệp Tỳ, cần tiếp tục thêm nữa. Ta gắng sức cười, xông lên phía trước, túm lấy Diệp Tỳ, trò cũ tái diễn, lại muốn cưỡng hôn .

      Diệp Tỳ nổi giận, mạnh tay đẩy ta ra, “Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!”

      Diệp tam công tử, rất ít khi mất phong độ như vậy. Cho dù bị ta cưỡng hôn, nhiều nhất, cũng chỉ nhíu mày trầm mặc mà thôi.

      “Chưa đủ, Diệp Tỳ!” Ta giãy giụa muốn nhào tới trước, “Ba năm rồi, Diệp Tỳ, em gả cho ba năm rồi, thậm chí còn chưa chạm vào em, có tư cách gì ly hôn?”

      “Hạ Tiểu Hoa! Đừng quá phận!” nắm lấy tay của ta, siết mạnh.

      “Kết hôn xong em ngay cả OOXX cũng chưa từng, quá phận có làm sao? sao, Diệp Tỳ, cứ việc kiên trì của . Em cũng tin, lấy nhau ba năm chưa từng OOXX, đến tòa án, còn ly hôn được chắc?”

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!” Diệp Tỳ gằn từng chữ , hận thể lập tức bóp chết ta.

      Ta cười đến vui vẻ. Diệp Tỳ phẫn nộ thành như vậy, là lần đầu tiên ta thấy. Thậm chí khi thành toàn cho Khả Nhạc và Lưu Lãng, cũng chưa từng như vậy. Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên bản lĩnh.

      Ta bên cười sung sướng, bên chu cái miệng nhắn tới trước mặt . Diệp Tỳ, là bức ép em, đừng trách em ra tay ngoan độc.

      “Hoặc là thất thân, hoặc là ly hôn! Đừng có ba năm cảm tình của em đối với tốt, nào, chồng , em cho chọn!”

      —— —— cái —— gì?” càng thêm giận dữ.

      Bùng nổ ! Tiểu vũ trụ!

      Ta nhắm chặt mắt, mượn rượu gan lớn chu cái miệng nhào tới, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cước đá văng. Môi dán lên mảnh nóng rực mềm mại, bước chân lại vẫn vững vàng, dịch chuyển nửa phần.

      Diệp Tỳ, … vậy mà hề né tránh!

      Ta mở mắt ra, định bụng xem đến tột cùng, lại cảm giác được cánh môi đề phòng bị cạy mở.

      …. vậy mà dùng đầu lưỡi! Đây đây đây… có coi là… hôn sâu?!

      Ta luống cuống tay chân muốn đẩy ra, trong ngực nhất thời được lấp kín, ngừng lại. Dù sao… cũng là lần cuối cùng, coi như là phúc lợi cuối cùng .

      Ta lần nữa nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực, níu lấy người trước mắt, đáp lại lần buông thả duy nhất của . Hai má lại nóng lên, ta quan tâm, chỉ cố tỏ ra chủ động. Ta cảm giác thân thể ta dựa vào, đột nhiên cứng ngắc, mặc cho ta khiêu khích thế nào, cũng hề phản ứng. Ta thể mở mắt ra lần nữa, thấy Diệp Tỳ vẻ mặt kỳ quặc mở lớn mắt từ lâu, nhìn ta chằm chằm.

      Ta liếm môi, tính lùi ra khỏi , lại bị túm lấy, gần như là bị ném lên giường. Ta ngã sấp mặt, đau đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt chảy ròng. Diệp Tỳ thằng nhãi này quá mức tàn nhẫn, lại trả thù cái kiểu này. Ta giãy giụa bò dậy, muốn quay người mắng vài câu thô tục, còn chưa kịp động đậy, bị lật người lại. Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Tỳ gần trong gang tấc, đôi mắt híp lại thành đường , lập tức tiếp tục nụ hôn.

      Lúc này đây, hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động toàn cục, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng cho ta, ta chỉ vừa cử động, lại càng thêm mãnh liệt, làm cho ta thể nào đáp lại. Ta bị dọa sợ, bắt đầu ra sức giãy giụa.

      Có lẽ là bị ta giãy giụa phát phiền, Diệp Tỳ đẩy ta ra, “Là em?”

      Ta chỉ kịp thở dốc hơi, lại bị bắt lại.

      ràng, hẳn là vị chanh!”

      Ta nhất thời lạnh toát tay chân.

      Vị chanh…

      Diệp Tỳ, sao có thể nhớ ! ràng uống nhiều như vậy, ràng phân biệt nổi ta và . Vì sao, vào lúc này, mới đột nhiên phát ? Lần này, ta liều mạng giãy giụa, “Diệp Tỳ! Khốn nạn! buông tôi ra!”

      Diệp Tỳ quan tâm, để mặc ta ngang ngược, chỉ quyết tâm bắt đầu sờ soạng khóa kéo váy sau lưng ta.

      Khóa kéo ngoan ngoãn tụt xuống, mở ra rất nhàng, lại làm cho ta hoàn toàn cứng ngắc, “Đủ rồi, đủ rồi! Diệp Tỳ, đủ rồi!”

      thể tiếp tục! Nếu tiếp tục thêm nữa, Hạ Tiểu Hoa chật vật thảm hại vào đêm mưa hôm ấy, Hạ Tiểu Hoa sống chết nài nỉ muốn hiến thân, còn chỗ trốn.

      Giãy giụa quá mức kịch liệt, rốt cuộc khiến Diệp Tỳ dừng tay. Khuôn mặt tuấn tú, gần như dán da thịt ta, “Hạ Tiểu Hoa? Nếu như muốn, ngoan, cho biết, đây là cái gì?”

      Ta nhìn theo ánh mắt , thấy đầu giường bị ta giãy giụa ngổn ngang bừa bộn, là bộ áo ngủ màu hồng nhạt được gấp gọn gàng.

      Màu sắc bạc, nhưng vẫn có thể nhận ra. Giấu diếm, cuối cùng cũng là vô dụng. Ta thu hồi ánh mắt, hít sâu, run rẩy vươn tay, chủ động mở từng cúc áo sơ mi của Diệp Tỳ.

      *Zinny chạy ngang qua*

      “Hạ Tiểu Hoa, mình rốt cuộc tốt chỗ nào? Cậu có biết, có biết ở trường học có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi mình ? Mình là đồ ngốc, khắp thiên hạ thiếu gì con .” Tiếng của Lưu Lãng, cho dù tới tận ba năm sau, vẫn có thể xuyên qua màng tai ta như trước.

      “Câm miệng! Lải nhải câu nữa thử xem! Tôi lập tức chạy lấy người!” Từ xế chiều uống đến tận rạng đông, ta hoàn toàn chuốc cho Lưu Lãng say khướt.

      Mưa lớn như vậy, ngay cả taxi cũng chạy, Lưu Lãng lại uống say, gục ghế lải nhải kịch Quỳnh Dao.

      “Lưu Lãng! Cậu chờ ở đây, tôi tới chỗ Khả Nhạc mang ô tới đón cậu, nhân tiện gọi tài xế!”

      cần tài xế! Tiểu Hoa! cần tài xế! Mình chỉ cần cậu!”

      “Lưu Lãng, cậu biến thái à!”

      “Tiểu Hoa, mình thích cậu những lúc thế này. Lúc cậu mắng mình, mê người.”

      Ta hai lời, chạy ào vào trong mưa. Thay vì nghe Lưu Lãng buồn nôn, chẳng thà dầm mưa. Ta chạy trong mưa tầm tã tròn 10 phút, mới vọt vào cái ổ xíu Khả Nhạc thuê.

      “Hạ Tiểu Hoa! Cậu điên rồi, cậu bỏ lại Lưu Lãng mình giữa trời mưa to?” Khả Nhạc bên lấy khăn mặt cho ta, bên nhịn được dùng khăn mặt quất ta.

      uống say. Chẳng lẽ tớ khỏe mạnh cường tráng như Khổng Vũ khênh được chắc?” Ta dúi ô vào lòng Khả Nhạc, “Cậu có bản lĩnh, cậu !”

      Khả Nhạc chút do dự, cầm ô biến mất giữa trời mưa. Khả Nhạc, chỉ có thể giúp cậu đến mức này, nếu như cậu nhân cơ hội này thổ lộ với Lưu Lãng, đừng có trách Hạ Tiểu Hoa tớ nhân đức.

      Cùng Lưu Lãng uống ít rượu, lại dầm mưa trận, ta càng thêm khó chịu. Ta rút bộ áo ngủ của Khả Nhạc, tắm rửa, rồi chui vào chăn của .

      Mông mông lung lung, nghe được tiếng chuông cửa trong trẻo.

      Lúc ấy, ràng uống rượu, ràng mệt mỏi rã rời, vì sao còn cố tình ngủ? Vì sao, lại phải ra mở cửa?



      Cuối cùng, ta cũng cởi xong hàng cúc áo. Ta ngửa đầu, chủ động gặm cắn Diệp Tỳ, từ dưới cằm, cho tới yết hầu.

      Diệp Tỳ rên rỉ tiếng, giữ ta lại, hôn càng mạnh mẽ.

      Hơi thở nóng rực, phun môi ta, “ , là em.”

      Diệp Tỳ, là em.

      Khiến hoàn toàn để vuột mất Khả Nhạc, thừa dịp say rượu thịt cá thân thể , từ đầu tới cuối, đều là em. Ba năm, đồ mượn, chung quy vẫn phải trả về chủ cũ. Chỉ là, trước lúc đó… Diệp Tỳ, cho phép em, xx lại lần.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :