1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.2)

      Edit: Zinny


      Đầu óc choáng váng, hơi thở nóng rực, có người nỉ non bên tai ta, “Hạ Tiểu Hoa, nếu như đêm hôm đó, cậu chuốc say mình. Nếu như đêm hôm đó, cậu cố ý thất ước. Nếu như đêm hôm đó, cậu sắp đặt ổn thỏa để tống khứ mình . Mình căn bản, ở bên ấy.”

      Đúng vậy đúng vậy, ta vẫn nhớ, là chính ta giữa đêm mưa to gió lớn, chuốc cho Lưu Lãng say khướt.

      Thế nhưng, cũng phải. Ta căn bản chưa kịp sắp đặt chuyện gì, lại càng định thất ước.

      Ta là bởi vì, là bởi vì…

      Gặp được Diệp Tỳ.

      bàn tay nóng rực, tháo cởi khuy áo ta.

      Tên Lưu Lãng giậu đổ bìm leo khốn kiếp này! Việc giữa và Khả Nhạc, chỉ đơn thuần là phát triển thuận theo tự nhiên.

      Ta gắng gượng mở mắt, quyền đánh tới, “Đừng có mượn cớ. Chính cậu say rượu loạn tính còn muốn đổ lên đầu người khác hay sao? Bây giờ ngay cả tôi mà cậu cũng muốn thừa cơ thịt cá?”

      [thịt cá: hiếp đáp, ức hiếp]

      Nắm tay bị bắt lấy, bao trọn trong lòng bàn tay nóng rực.

      “Tiểu Hoa, đừng động. Cậu phát sốt rồi. Mình chỉ định giúp cậu tháo hai cúc, để cậu dễ chịu hơn chút.”

      Giường bằng đồng rộng lớn, là chiếc giường trước kia ta vẫn ngủ. Gian phòng ta từng ở, lại hề thay đổi. Ta đột nhiên cảm thấy an tâm, hít hơi sâu, hất phăng tay Lưu Lãng, “Được rồi, tôi tự làm.”

      Ta tự cởi cúc áo, phát Lưu Lãng đứng bên cạnh ta trưng ra bộ mặt xem rất mắt, “Cậu, ra ngoài!”

      Lưu Lãng bỗng nhiên lại cười, “Tiểu Hoa, cậu chẳng thay đổi chút nào.” đưa tới ly nước ấm, cùng với mấy viên thuốc .

      Ta dốc luôn mấy viên thuốc vào miệng, trợn trừng mắt lườm . thay đổi là thế nào? ràng dáng người ta đẹp hơn hồi còn học nhiều.

      “Lại tiếp, hồi trước cậu cũng đâu có bảo thủ thế này.” đứng lên, lùi về sau vài bước, “Hồi học trung học, cậu học thể dục bị đau bụng tiêu chảy mang giấy vệ sinh, còn dùng quần lót thay giấy cơ mà.”

      Nửa ly nước trong tay ta hề do dự hắt thẳng tới, Lưu Lãng sớm có chuẩn bị, lách mình tới cửa, chật vật tránh thoát.

      “Cút mau!” Ta giãy dụa ra vẻ muốn xuống giường đánh .

      “Ngủ ngon.” vừa mở cửa, đột nhiên dừng lại, quay lại hỏi ta, “Tiểu Hoa, chẳng lẽ Diệp Tỳ còn chưa chạm vào cậu?”

      Ta ném cái ly còn sót lại trong tay ra ngoài, trúng giữa đầu Lưu Lãng, “Tôi và ấy là ăn cơm trước kẻng!”

      Lưu Lãng đứng ở cửa, bưng đầu lệ nóng doanh tròng chăm chú nhìn ta.

      “Ăn cơm trước kẻng! Nghe chưa?” Ta cường điệu.

      trầm mặc, ngồi xổm xuống, nhặt cái ly ta vừa ném ra, rồi kéo cửa phòng.

      Ta nhìn chằm chằm đồng hồ tường, kim giây chuyển động từng vòng từng vòng, rạng sáng rồi.

      Khả Nhạc, ta tìm được Lưu Lãng, nhất định rất vui vẻ, cũng nhất định rất đau lòng. Khả Nhạc đau lòng, giống như ta. nhất định cũng đau lòng, rất đau rất đau, giống như ta.

      Ta giơ cánh tay phải lên, khối tím bầm sưng vù.

      Lão Diệp, quả cực kỳ cực kỳ chán ghét ta.

      Nếu là Khả Nhạc, lão chán ghét như vậy.

      biết là có phải do tác dụng của thuốc hay , ta cảm thấy rất mệt mỏi.

      Nhắm mắt lại, ta nhìn thấy Khả Nhạc híp mắt cười tươi như hoa đào, “Hạ Tiểu Hoa, chàng Lưu Lãng kia, có phải chính là hàng xóm cạnh nhà siêu đỉnh nổi tiếng trong trường, được gọi là chàng bạch mã khoa kỹ thuật Lưu Lãng?”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có thấy Lưu Lãng đứng phát biểu bục trông giông giống Lâm Chí Dĩnh hồi 18 tuổi ?”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu để ý, lúc ăn cơm vừa nãy, ấy quay sang cười với tớ, còn gắp cho tớ cái cổ vịt.”

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu đáng chết! Sao cậu lại tốt số vậy hả, được làm thanh mai trúc mã cùng Lưu Lãng!”

      Hạ Tiểu Hoa ta, lại có thể có người bạn thanh mai trúc mã xuất sắc tới mức làm người ta phát ghét. Dù cho ta có ở ngóc ngách nào địa cầu, đều xuất như hình với bóng, cướp toàn bộ hào quang bên người ta.

      Giống như lúc ta rốt cuộc vượt qua được kỳ sát hạch, người cha vô trách nhiệm của ta mua đủ thứ hàng cao cấp đủ loại đủ kiểu để cảm ơn thanh mai trúc mã của ta.

      Giống như khi hai bọn ta cùng nhau cứu học sinh tiểu học bị cướp, ngài hiệu trưởng ở đại hội trao tấm bằng khen, biểu dương thanh mai trúc mã của ta.

      Tất cả mọi chuyện của ta, lại liên quan gì tới ta.

      Khả Nhạc bên đánh ta, bên ta tốt số. Thế nhưng, ta lại cảm thấy, còn tốt số hơn ta nhiều. Bởi vì, bị xe đụng. bị đụng gãy chân, bó thạch cao, khập khiễng quay về trường học, bên cạnh là đại soái ca Diệp Tỳ ân cần chu đáo. Diệp tam công tử Diệp Tỳ! Là Diệp Tỳ mà ta vẫn bí mật giấu kín trong lòng. lại có thể vì lái xe sơ suất, ngày nào cũng chạy tới làm trâu làm ngựa cho Khả Nhạc. Ta vô số lần đỏ mắt mong chờ nhìn chằm chằm cái chân gãy của Khả Nhạc mà cảm thán, “Khả Nhạc, đồ khốn cậu quá may mắn!”

      Ta đổi lấy vô số cái nắm tay.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu nguyền rủa tớ?”

      Thế nhưng, nếu đó là nguyền rủa, vì sao người gãy chân phải là ta?

      Ta cũng vô số lần đỏ mắt mong chờ nhìn chằm chằm cái chân gãy của Khả Nhạc mà mưu tính, “Khả Nhạc, cậu bảo, nếu cậu cẩn thận ngã cầu thang, cái chân gãy này liệu có nặng lên được ?”

      Ta vẫn như cũ đổi lấy vô số nắm tay.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu có phải bạn tớ hả?”

      Thế nhưng, chân của Khả Nhạc rất mau khỏi. Khỏi rồi, Diệp Tỳ, có lẽ đến nữa. Cho nên , có lẽ, rốt cuộc cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

      Chân của Khả Nhạc cuối cùng cũng khỏi, Diệp Tỳ lại hề biến mất.

      Ta nhìn thấy Khả Nhạc mặc bộ đồng phục thể thao cũ kỹ quá khổ, lôi từ tủ quần áo của ta đống đồ hàng hiệu ngay cả nhãn mác cũng chưa kịp cắt bỏ, chật vật cho lên xe của Diệp Tỳ, “Làm phiền , đưa em quyên tặng trung tâm, mau chút, đồng bào gặp nạn còn chờ em đó.” Quay đầu lại lườm ta dữ tợn, “Hạ Tiểu Hoa cậu là đồ quỷ xa xỉ, tớ thay mặt đông đảo nhân dân lao động khinh bỉ cậu!”

      Diệp Tỳ đứng bên cạnh xe, gật đầu tán thưởng.

      Ta nhìn thấy Khả Nhạc nhặt nhạnh vải thừa của những người khác trong phòng thiết kế, chắp chắp vá vá, rốt cuộc khiến đôi bàn tay đầy vết kim châm đổi lấy bộ đồ công sở trăm ngàn thiếu sót, trong cuộc thi thất bại bởi thiết kế tinh xảo rực rỡ của ta. bên ăn cơm, bên tuôn lệ quay sang ta phun cơm, “Hạ Tiểu Hoa, cậu bảo, có phải giáo viên chẳng hiểu gì về thiết kế hay ?”

      Diệp Tỳ ngồi bên cạnh, cau mày, lập tức trả giá rất cao mua bộ đồ công sở của .

      Ta nhìn thấy Khả Nhạc dậy sớm sờ soạng đến cửa hàng quần áo làm công, sau đó ôm sổ tiết kiệm cau mày tính toán, muốn tổ chức cho ta sinh nhật hoành tráng, giống như ta từng tổ chức cho .

      Diệp Tỳ mình tới tìm ta, “Hạ Tiểu Hoa, bảo với Khả Nhạc, năm nay, tôi tổ chức sinh nhật cho .”

      Thế là, ta hiểu. Đây là cốt chuyện cũ rích, về vị thiếu gia lắm tiền nhiều của đem lòng bé Lọ Lem nghèo khổ nhưng chất phác thiện lương.

      Đây là mô típ nhàm chán về mụ phù thủy nghèo kiết hủ lậu thành công dùng tinh thần vì nhân dân phục vụ bất ngờ cảm hóa được vị công tử nhà giàu.

      Diệp Tỳ mời tất cả mọi người trong khoa thiết kế, cùng với vô số người mẫu và minh tinh, trong Club cao cấp nhất toàn thành phố, Diệp Tỳ tổ chức cho nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất trong đời, chỉ vì bé Lọ Lem Khả Nhạc.

      Ta rốt cuộc ở giữa buổi tiệc sinh nhật của mình khóc òa lên, Diệp Tỳ ở bên cạnh túm vội bó hoa oải hương che trước mặt ta, “Hạ Tiểu Hoa! có câm miệng hay ?”

      Ta khóc rất lớn tiếng, nhưng vẫn át được những tiếng xì xào bàn tán, “Bị Diệp tam công tử cảm động rồi!”

      “Diệp tam công tử ra tay hào phóng thế, nào có nào động lòng cơ chứ?”

      Nào có nào động lòng cơ chứ?

      Khả Nhạc ôm ta khóc sưng húp hai mắt, thấp giọng thầm cho ta bí mật: “Hạ Tiểu Hoa, có chuyện này, tớ nghĩ, hình như tớ rồi!”

      Ta gắng sức mở to hai mắt.

      “Diệp Tỳ?”

      Khả Nhạc thẹn thùng cúi đầu.

      “Lưu Lãng!”

      Ta ngạc nhiên nhìn .

      ngỡ ngàng nhìn ta.

      “Ánh mắt gì thế kia!

      Ta cực kỳ khinh bỉ.

      “A, nước mắt gì thế kia.”

      vẻ mặt khó hiểu.

      “Hạ Tiểu Hoa, hóa ra cậu thích Diệp Tỳ nhá!”

      “Lưu Lãng được, cậu tìm người khác .”

      “Diệp Tỳ tệ, Tiểu Hoa tớ giúp cậu!”

      Ta cố gắng phá vỡ tình vừa mới nảy sinh của bạn tốt, lại mang theo hào quang thiên sứ, muốn làm Cupid cho ta, thế mới , Khả Nhạc khả ái thiện lương hơn ta nhiều.

      xứng đáng được đặt trong đáy lòng Diệp tam công tử, được đặt ở đó mãi nhiều năm về sau.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.3)

      Edit: Zinny


      Ta thuần túy bị bản nhạc chuông cửa cũ rích đánh thức, khúc ca “Đông Phương Hồng” lừng lẫy oanh liệt, vang lên hết lần này tới lần khác.

      [Bài hát Đông Phương Hồng: là ca khúc ca ngợi công lao của Mao Trạch Đông với nước Trung Hoa mới. Trong Đại cách mạng văn hóa ở Trung Quốc do Điền Hán, tác giả của quốc ca Cộng hòa nhân dân Trung Hoa – Nghĩa dũng quân tiến hành khúc, bị "đả đảo" nên thực tế " Đông Phương Hồng” thay thế "Hành khúc nghĩa dũng quân" trở thành quốc ca của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.]

      “Lưu Lãng! Mở cửa ——” Ta hướng về phía ngoài cửa gào to.

      Giai điệu hào hùng của Đông Phương Hồng vẫn lặp lại như cũ.

      “Mở cửa ——— Lưu Lãng ———–”

      Chuông cửa vẫn cứ tiếp diễn lặp lại.

      Heo cũng ngủ say như chết bằng !

      Ta lấy tay sờ sờ trán, mảnh lạnh băng.

      Ta quả nhiên là Hạ Tiểu Hoa vô địch thiên hạ, sinh mệnh vô cùng ương ngạnh!

      Ta xiên vẹo bước xuống giường, chân còn hơi bủn rủn, lắc la lắc lư lẩm nhẩm theo tiếng nhạc chuông cửa xuống dưới lầu, phát Lưu Lãng đứng trong cửa ngẩn người nhìn màn hình hiển thị đầu, mặc cho chuông cửa vang lên hết lần này tới lần khác.

      Ta lập tức cười sung sướng. Nhìn là biết đây chính là bộ dạng thiếu tiền bị người ta đuổi đến tận cửa. Đáng thương cho số kiếp tiến sĩ thời nay nha!

      Ta khoái trá xông lên phía trước, nhìn cũng nhìn, tay lướt qua Lưu Lãng, ấn lên chốt mở cửa bên dưới màn hình.

      Lưu Lãng cấp tốc xoay người lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.

      Ta dương dương tự đắc, chu cái miệng vô tội lên huýt sáo:

      “Là lá la, la lá là, ta là bông hoa cúc vô tội —— “

      Đúng lúc ta sung sướng huýt sáo cánh cửa mở ra, Diệp Tỳ đứng bên ngoài cửa, lơ đãng, “Hạ Tiểu Hoa, tâm trạng tệ nhỉ.”

      Ta ràng trúng bùa bất động.

      Lưu Lãng hổ là phần tử trí thức, phản ứng tốt hơn ta nhiều, rất có phong thái chủ nhà, chỉ vào Diệp Tỳ, “Diệp Tỳ, tới nhà tôi làm gì?”

      Diệp Tỳ rất khách khí huơ huơ tay, làm tư thế quấy rầy, chủ động bước tới, “Tìm bà xã.”

      Bà… bà… bà… Ta bị cách gọi của dọa cho hoàn toàn hóa đá.

      Nhưng có người còn hóa đá hơn ta. Bởi vì, phía sau Diệp Tỳ ló ra bà vợ bị chồng ruồng bỏ, hai lời, vung vẩy chiếc giày thể thao vừa tháo ra chạy vọt tới, “Lưu Lãng! Lưu Lãng!”

      “Em tìm lâu lắm lâu lắm rồi … hu hu hu …” Giày thể thao vung lên rung bành bạch, Lưu Lãng đứng đó như lính gác hề động đậy.

      Nhìn tình thế này, ta lập tức phân tích ra đầu hàng là tất yếu, tự giác tháo dép gỗ chân đưa tới, “Khả Nhạc, dùng cái này nè!” Ta cười khúm núm vẻ mặt nịnh nọt.

      Khả Nhạc dùng đuôi mắt liếc ta cái, nhận lấy dép gỗ nhưng lại phi thẳng tới đầu ta, “Hạ Tiểu Hoa! Cậu , cậu muốn chết trước, hay là để tớ xử lý Lưu Lãng rồi đến cậu?”

      Ta rụt đầu tránh dép, khiêm nhường như Khổng Dung nhường lê, “ , chết trước chết trước!”

      [Khổng Dung nhường lê: Trong Tam Tự Kinh có câu “Dung tứ tuế, năng nhượng lê” (Dung bốn tuổi, biết nhường lê) về chuyện năm bốn tuổi Khổng Dung ăn lê cùng các , Dung chọn miếng . Khi được người lớn hỏi, Dung trả lời: Con còn , phải lấy miếng . Câu chuyện dạy mọi người trong bất cứ trường hợp nào cũng nên biết khiêm nhường]

      Khả Nhạc lại quay đầu lại, hai tay vung lên lồng ngực Lưu Lãng, “Lưu Lãng khá lắm! Em biết tìm Hạ Tiểu Hoa mà! cũng chỉ tìm Hạ Tiểu Hoa mà thôi! trốn mất như vậy… Nếu nhờ Diệp Tỳ, nếu nhờ Diệp Tỳ… hu hu hu, em suýt nữa tìm được !”

      Té ra là thế! Ta quay đầu lại nhìn Diệp Tỳ, “Làm sao tìm được em?”

      Căn nhà này bán từ lâu, Diệp Tỳ sao có thể biết được? Chẳng lẽ, chẳng lẽ… kỳ thực rất hiểu về ta?

      Ta xấu hổ nhìn , cố gắng áp chế trái tim vẫn run lên thình thịch từ khi nghe được hai từ “bà xã”.

      Diệp Tỳ cau mày, kiên nhẫn quơ quơ di động trong tay: “Vệ tinh định vị. Hạ Tiểu Hoa, bằng nghĩ yên lành tôi tặng di động cho làm gì chứ.”

      Ta móc điện thoại di động quăng thẳng ra ngoài. Di động rơi xuống, tạo nên tiếng vang lớn. Đột nhiên mảnh yên tĩnh.

      Trong bầu khí im ắng khó xử, ta nghe thấy giọng chán sống của Lưu Lãng, “Khả Nhạc, muốn ly hôn với em.”

      “Cậu cái gì?” Lần này người gào lên, là ta.

      Ta giơ cao chiếc dép gỗ còn sót lại định xông lên.

      Diệp Tỳ còn nhanh hơn ta, túm được cánh tay ta, kéo ta vào trong lòng , “Lưu Lãng, tôi chỉ lần, tôi tuyệt đối ly hôn với Hạ Tiểu Hoa. Dù cho ly hôn, cũng thể có được ấy.”

      Ta ở trong lòng Diệp Tỳ, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn . Biểu tình kiên định như vậy, như thể người đứng trước mặt toàn bộ đoàn luật sư, đưa bút bảo ta ký tên ly hôn, cho tới giờ hoàn toàn phải là .

      Trái tim nãy giờ đập loạn nhịp của ta, đột nhiên ngừng lại.

      Diệp Tỳ kéo theo ta, đầu cũng thèm quay lại, “Hạ Tiểu Hoa, theo tôi về nhà!”

      siết chặt cánh tay của ta, chặt tới mức ta phải nghiến răng cắn chặt môi.

      , rất đau.

      Nhưng Diệp Tỳ cũng biết. chỉ biết rằng, lúc này, có người còn đau hơn ta.

      túm ta ngồi vào ghế sau, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc. Mãi cho tới khi tài xế lái xa, cho đến khi ta chịu nổi thét lên bảo buông tay, mới thả tay ra.

      Cánh tay bị lão Diệp đánh sưng tấy, lại bị siết mạnh như vậy, hơn nữa suốt đêm qua còn bị cơn sốt hành hạ, cường tráng như Hạ Tiểu Hoa ta, cũng chỉ có thể dựa vào cửa kính xe thở dốc.

      Diệp Tỳ nheo mắt, nhìn ta như nhìn côn trùng có hại, “Hạ Tiểu Hoa, là phụ nữ có chồng, cần tôi nhắc nhở, cũng phải biết việc nào thể làm, có phải hay ?”

      Ta dựa vào cửa kính bực mình hừ lạnh, phụ nữ có chồng.

      Hạ Tiểu Hoa ta, dựa vào cái gì cơ chứ?

      Ta gắng sức nâng tay kéo lại áo đồng phục nhăn nhúm người, cố làm cho nó phẳng phiu trở lại.

      Diệp Tỳ đánh giá ta lượt, “Sáng sớm tinh mơ áo quần xốc xếch, còn để tôi tới đón ra từ nhà chồng người khác, những việc kiểu này, tôi muốn xảy ra lần thứ hai.”

      Ta thậm chí chẳng thèm hừ lạnh, lại cảm nhận được ánh mắt Diệp Tỳ nhìn chằm chằm vào ta, khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.

      Ta bỗng thấy chột dạ, thử hỏi câu, “… còn nhớ em ?”

      Ánh mắt xa lạ của lập tức thu lại, “Hạ Tiểu Hoa, bộ đồng phục này tuyệt đối thích hợp với .”

      Thế là ta bật cười, vừa lớn tiếng vừa chói tai, chìa tay ra trước mặt , “ thích hợp, vậy Diệp tam công tử cho tiền mua đồ chứ.”

      Hạ Tiểu Hoa ghê tởm, ràng biết thể nào nhớ , sao còn khổ sở dò xét.

      Diệp Tỳ cũng quen thói ghê tởm của ta, dường như còn thấy rất hài hước, bật cười hai tiếng, “Hạ Tiểu Hoa , mà cũng thiếu tiền?”

      tiện thể liếc phần cánh tay ta lộ ra ngoài, “Ông già kia đánh sao?”

      Ta lập tức rụt tay về, kéo tay áo che giấu, “ ràng là đường té ngã thấy sao?”

      “Xem ra ông già kia tinh thần tệ.”

      bảo là bị ngã!” Ta tức giận .

      “Trở về bảo Lưu quản gia gọi bác sĩ đến xem.” dùng khóe mắt liếc qua nước mũi ta vừa dây ra cửa kính, “Nhân tiện khám luôn cảm mạo.”

      Ta đột nhiên cảm thấy cảm mạo tăng thêm, hai mũi tắc nghẹt, vội vàng nhắm nghiền mắt lại. Ta e dè từng li từng tí nghiêng đầu về phía . Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút xíu nữa là chạm được. bàn tay ấm áp, hề nhã nhặn đẩy mặt của ta, ấn ta lên bờ vai dễ chịu của , “Hạ Tiểu Hoa, dừng ngay ý đồ của .”

      Ta thể khống chế xì nước mũi.

      “Quay mặt sang bên kia, đừng làm dơ quần áo tôi.” nhịn nổi .

      Ta từ từ nhắm hai mắt, dựa đầu bờ vai ấm nóng, cảm thấy viền mắt cũng ấm nóng lên theo.

      Diệp Tỳ, dù cho vì bạn tốt của em nên mới chăm sóc em, dù cho chỉ coi em như công cụ để duy trì cuộc hôn nhân của bọn họ, dù cho người phải là em, em rất .
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.4)

      Edit: Zinny


      Bệnh tật, chính là cái loại cậu chưa nhìn thấy nó, nó giống như tồn tại. Cậu vừa thấy nó, nó tức khắc trở nên vô cùng quan trọng.

      Đời người ấy mà, đơn giản chính là ăn ngủ tiêm.

      Lúc ta kéo theo cái đầu nặng trĩu mơ màng xuống lầu kiếm đồ ăn, vừa vặn bắt gặp Lưu quản gia cầm điện thoại vẻ mặt sốt ruột xì xầm to .

      Hà, bí mật mờ ám của Lưu quản gia!

      Tiểu vũ trụ tọc mạch tà ác của ta lập tức bành trướng, nhón tay nhón chân rón rén tới phía sau Lưu quản gia, chớp chớp mắt cười : “Khà khà khà, Lưu quản gia chuyện với ai đấy?”

      Lưu quản gia quả nhiên bị dọa , tay cầm điện thoại run lên nửa ngày, mới xoay người lại đanh thép lên án ta, “Hạ tiểu thư! bao nhiêu lần rồi, thể làm chuyện thô lỗ như vậy!”

      Ta cho vào tai trái cho ra tai phải, “Khà khà khà, bí mật! Mau thành khai báo!”

      Lưu quản gia giật giật cơ mặt, “Gỗ mục! Gỗ mục! Diệp tiên sinh tìm được khối gỗ mục!” Nhét điện thoại vào tay ta, “Tìm đấy.”

      [gỗ mục: ví với những kẻ vô dụng, thể uốn nắn nên người]

      sớm! Còn ra vẻ thần bí!

      Ai mà sáng sớm gọi điện thoại tới nhà?

      Ta cầm điện thoại vừa “a lô” tiếng, đầu kia truyền đến tiếng rống giận tích tụ cả kỷ băng hà, “Hạ Tiểu Hoa! Tôi trịnh trọng cảnh cáo ! Xào cá mực quản gia mãn kinh nhà ngay lập tức! Nếu , hừ hừ, nếu tôi từ chức!”

      [xào cá mực: sa thải, đuổi việc]

      Trợ lý Số 2.

      “Số 2!” Ta bỗng nhiên hưng phấn kì lạ, mấy ngày nay được nghe giọng nàng, nhớ quá mất, “ muốn từ chức?”

      “Hạ Tiểu Hoa nghe hiểu tiếng người à?” Đầu kia điện thoại đống tạp lộn xộn, aizzz, Số 2 lại quẳng điện thoại rồi.

      Chậc chậc chậc, thế mà hồi trước ta còn có tiếng là Ma vương bình tĩnh trong giới cơ đấy, cái tính tình!

      Ta cực kỳ cảm thán cụp điện thoại, ngồi chờ chồm hỗm bên cạnh sô pha.

      2 phút sau, chuông điện thoại vang lên lần nữa.

      Số 2 gào càng thêm thảm thiết: “Điện thoại chất lượng kiểu khỉ gì vậy!”

      Ta trầm mặc.

      “Hạ Tiểu Hoa ly hôn hay sao? Còn dám giở trò mất tích?”

      Ta vươn ống tay áo lau nước mũi vừa chảy. Số 2, đúng là thánh, ngay cả chuyện hôn nhân trục trặc của ta cũng biết!

      “Di động tắt máy, gọi điện thoại đến nhà , mụ già quản gia lần nào cũng cái điệu, Diệp tiên sinh dặn dò, Hạ tiểu thư cần nghỉ ngơi, cho ai quấy rầy.” Số 2 méo giọng nhại lời Lưu quản gia.

      “Hạ Tiểu Hoa! Mở di động!”

      “Số 2, di động của tôi hỏng rồi.”

      “Đầu năm nay, chất lượng điện thoại sao mà kém vậy!” Số 2 nhất thời tìm được tri .

      “Đúng vậy!” Ta cực lực phụ họa.

      Số 2 ở đầu dây kia sau khi oán giận nghiệp sản xuất điện thoại sa đọa hồi, đưa ra tổng kết, “ tóm lại, nhất định phải xào cá mực mụ quản gia kia.”

      “Đúng vậy!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cho biết, hôm nay có bà ta có…”

      “Lưu quản gia đó là quản gia ngự dụng của Diệp Tỳ, mời người chi tiền, có liên quan gì tới tôi.” Vào thời khắc mấu chốt ta cắt đứt tổng kết cuối cùng của Số 2.

      “… Ý là, làm chủ được?” Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, “Hạ Tiểu Hoa, phải nâng cao tinh thần bà chủ, tiêu diệt triệt để mụ quản gia trung niên chỉ là chuyện trong tầm tay…”

      “Ba năm trước, tôi dũng cảm nâng cao tinh thần bà chủ, từng dại khờ hy vọng có thể triệt để diệt sạch phụ nữ trung niên vừa bước vào thời kỳ mãn kinh năm đó, kết quả, quản gia của tôi lập tức nghỉ hưu, bây giờ còn nhàn nhã nghỉ ngơi trong viện dưỡng lão kia kìa. Tôi hối hận kịp khóc, cảm thấy đây là quyết định sai lầm nhất trong đời. Nếu ông trời cho tôi cơ hội lựa chọn lần nữa, tôi chết cũng đời nào gây khó dễ với phụ nữ trung niên mãn kinh. Nếu nhất định phải thêm kỳ hạn, tôi hy vọng đó là vạn năm…” Ta tuôn lệ miêu tả cho Số 2 chiến dịch thảm liệt năm đó.

      “Số 2, muốn buộc tôi phải lặp lại lần nữa quyết định sai lầm nhất trong đời sao?” Ta vô cùng thành khẩn.

      Đầu dây bên kia Số 2 triệt để giác ngộ, dùng tấm lòng từ bi thương xót muôn dân an ủi ta, “Hạ Tiểu Hoa! sao, chúng ta có tiền, chúng ta mua điện thoại di động, chúng ta chấp nhặt với phụ nữ trung niên mãn kinh!”

      Tuy rằng Số 2 nhìn thấy, ta vẫn ở bên này điện thoại liều mạng gật đầu.

      “Có điều… mấy bữa nay có di động …” Số 2 cực kỳ nhàng, “Bỏ lỡ mất buổi công bố tạo hình cho bộ phim mới hôm trước rồi, ai da…”

      Sao ta lại quên cơ chứ! Chuyện trọng đại như vậy!

      “Thế thế thế…”

      “Yên tâm, tám người bọn tôi cùng thống nhất rồi, gặp ai cũng bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, nước mũi chảy như dịch cúm heo, cả ngày chỉ có thể ăn, ngủ, tiêm…”

      Té ra là ta bị rủa thành như vậy, ta tiếp tục lấy ống tay áo chùi nước mũi.

      “Thần Tư đúng là người tốt, cứ thế lời nào, dùng toàn bộ trang phục thiết kế đợt trước.”

      thừa, trang phục đó vốn có gì sai sót, là tại tên tân siêu sao Châu Á lòng dạ hẹp hòi kia cố tình gây khó dễ cho ta, mới mượn việc công báo thù riêng nhất định chấp nhận.

      “Nhưng mà, xuất , buổi công bố tạo hình bộ phim mới bi thảm lắm đó. Có phóng viên biết săn được tin từ đâu, hai người bọn có xích mích ầm ĩ. Bây giờ cả thế giới đều suy đoán, Thần Tư bất hòa với Hạ Tiểu Hoa, là vì khinh thường nhà giàu mới nổi, hay là vì bất mãn với thù lao của công ty giải trí dưới quyền Diệp tam công tử.”

      Đôi ta bất hòa, thuần túy là vì khác biệt giữa vấn đề ta bị tiềm quy tắc hay tân siêu sao bị bao nuôi đó chứ.

      “Thế thế…”

      “Mở ti vi xem kênh giải trí tổng hợp, bắt đầu phát lại tin tức về buổi công bố tạo hình rồi!”

      “Ồ!” Ta ngồi sô pha gào xé họng, “Lưu quản gia! Mở TV!”

      cái điều khiển từ xa cung kính được đưa tới trước mặt ta, kèm theo hộp khăn giấy, “Hạ tiểu thư, phải dùng khăn giấy lau nước mũi, đừng có dùng tay áo nữa.”

      Ta gật đầu, tiện tay rút cái khăn giấy ra chùi mũi, nằm ghế sô pha sung sướng lấy đầu ngón chân mở TV.

      Bộ phim mới lấy bối cảnh thời kỳ đầu Dân Quốc, Thần Tư mặc trang phục quân phiệt oai nghiêm bệ vệ, nữ diễn viên chính thân sườn xám nhã nhặn truyền thống, khuy cài tinh xảo, đường viền thêu tay cầu kỳ tráng lệ, làm cho khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài càng thêm cao quý.

      Ta dương dương tự đắc, hai bộ y phục này là tác phẩm ta hài lòng nhất gần đây.

      “Số 2, trang phục thiết kế được chứ hả. Cây trâm sáng lấp lánh đầu nữ diễn viên kia, tôi lăn lộn mất nửa tháng, cuối cùng dùng vàng đỏ mới làm được, vàng K và bạc hoàn toàn sánh được đâu.” Ta ôm điện thoại đắc chí thao thao bất tuyệt.

      “Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa! Nghe nội dung!”

      “…”

      “Thần Tư, nghe và nhà tạo mẫu chính Hạ Tiểu Hoa lớn tiếng xích mích lật bàn trong phòng họp…”

      “Tin đồn ở đâu vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy.” Thần Tư vẻ mặt vô tội và hoảng hốt.

      Diễn xuất quá được.

      “Nghe có đương trong đoàn làm phim tiết lộ, chấp nhận tất cả các thiết kế của Hạ Tiểu Hoa?”

      Thần Tư cười đầy bất đắc dĩ, “ phải người tôi mặc thiết kế đó sao? Xem ra vị đương này tiết lộ tin tức cũng được chuẩn rồi.”

      “Hạ Tiểu Hoa mượn cớ bị bệnh tham gia buổi họp báo, phải chăng vì bất hòa nên cố ý tránh tình huống chạm mặt lúng túng trước công chúng?”

      “…”

      “Thần Tư, có phải bất mãn với vấn đề thù lao?”

      “…”

      Khá khen cho cuộc họp báo nhốn nháo! Ta cảm thán nhìn chằm chằm nữ nhân vật chính đứng trong góc màn ảnh có việc gì làm.

      Ta tiện tay nhấc quyển tạp chí giải trí trong ngày, trang bìa là bức ảnh to đùng chụp siêu mẫu khoe cơ thể.

      Ta cao hứng bừng bừng lật tới trang siêu mẫu khoe cơ thể, điều tiết điều tiết tâm tình, kết quả giữa trang là hàng tít cực lớn: “Thần Tư boycott nhà tạo mẫu chính, ám chỉ công ty giải trí M của Diệp thị trả thù lao quá keo kiệt!”

      [boycott: tẩy chay]

      Đổi quyển khác.

      Trang bìa trực tiếp viết: “Bất mãn với hành vi của nhà giàu mới nổi, Thần Tư dứt khoát công kích Hạ Tiểu Hoa!” Còn có cả ảnh minh họa ta ngoáy mũi trong bữa tiệc nào đó.

      Ta thậm chí hết cả ham muốn đổi quyển khác.

      Chuông cửa vang hai tiếng, Lưu quản gia chỉ huy người hầu xông ra ngoài, tiện tay bê luôn hộp khăn giấy cạnh tay ta.

      Thần Tư trong tivi rốt cục bùng phát, “Tôi và Hạ Tiểu Hoa là —— bạn —— bè —— tốt!”

      Ta khịt mũi, lấy ống tay áo quẹt quẹt.

      “Hạ Tiểu Hoa!” thanh chân thực ghê.

      Ta ngẩng đầu, Thần Tư ôm bó hoa bách hợp thơm lừng to tổ chảng, phía sau người hầu hai mắt bắn tim cả người run rẩy.

      ! Giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích!” Thần Tư nhét bó hoa vào tay ta, điều chỉnh tư thế giơ tay áo lau mũi của ta chút, sáp mặt vào gần ta, lấy máy ảnh đưa cho người hầu, “Làm phiền , giúp tôi chụp tấm ảnh thăm người bệnh!”

      ……
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.5)

      Edit: Zinny


      Đèn flash chiếu thẳng vào mắt ta, chút do dự nháy tanh tách mấy lần, khuôn mặt Thần Tư càng lúc càng gần, ta rốt cục nổi giận.

      Ta là bệnh nhân!

      Ta hất phăng hoa bách hợp vướng víu, quay đầu toan đẩy Thần Tư ra, kết quả Thần Tư bất ngờ chu cái môi nhắn khêu gợi, còn thèm báo trước, hôn lên môi của ta.

      Ta trợn trừng mắt.

      Đèn flash vẫn tiếp tục nháy hai cái, người hầu cầm máy ảnh mới kịp phản ứng, “A ———”

      Ta muốn la, lại có người còn kích động hơn ta.

      “A —— a a a ——” Thần Tư vội đẩy ta ra, kêu thảm thiết từ ghế sô pha nhảy dựng lên.

      Ta bị đẩy văng cả nước mũi. Lực đạo dã man!

      “Hạ Tiểu Hoa làm cái gì thế hả!!!” Thần Tư che môi, vẻ mặt khuất nhục bị thịt cá.

      thừa dịp tôi pose ảnh quay đầu sang làm gì? —– sao có thể làm như vậy!” Thần Tư vô liêm sỉ hùng hồn lên án ta.

      Ta dùng sức lau nước mũi dũng mãnh chảy tràn, ăn cướp biết xấu hổ còn la làng!

      Thần Tư nhìn chằm chằm môi ta, run rẩy mở miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi vừa mới ——— cảm thấy có vị mặn ——— ”

      Ta cười sung sướng, “Chắc là —— nước mũi đó.”

      “A a a ——” Thần Tư giật phăng máy ảnh trong tay người hầu, phất ống tay áo vẻ mặt phẫn hận lao ra ngoài.

      Sau khi Thần Tư mất dạng, ánh mắt u oán của người hầu lập tức chuyển sang ta, nhìn chằm chằm môi ta, ánh mắt càng thêm u oán.

      Người bị cưỡng hôn, ràng là ta ————

      Ta vô thức liếm liếm môi, gãi gãi đầu, “Vừa nãy, tôi quả cố ý.”

      Môi của Tân siêu sao Châu Á, mềm mại thơm ngon, hương vị ngọt ngào. Nhìn khuôn mặt nhắn của ở cự ly gần, màu da kia phải gọi là tươi ngon mọng nước, ngay cả lông tơ mềm mại, cũng mờ nhạt .

      Quả là — lời rồi!

      Ta che môi, nhịn được mà cười khà khà.

      Người hầu rốt cuộc vượt quá sức chịu đựng, nhấc bổng bình hoa trong góc tường phòng khách, nhắm thẳng đầu ta, “Hạ tiểu thư, nếu cười thêm tiếng, đừng trách tôi ra tay độc ác!”

      Ta rất thức thời ngậm miệng, uồn èo lắc lư lên lầu, “Lưu quản gia, bác sĩ đâu? Tôi quyết định tiêm thêm mũi nữa !”

      Cảm mạo ơi —— Sao mày tới tuyệt vời như thế!

      Khà khà khà!

      Cảm mạo ơi, cũng tuyệt vời!

      Hôn xong cái, như được thần linh cứu trợ.

      Ngày hôm sau ta sảng khoái tinh thần bộ tới trường quay, cả nội cảnh to như vậy, chỉ thấy đại đạo diễn nổi danh quốc tế ủ rũ quay bóng lưng của diễn viên đóng thế.

      “Đạo diễn, cảnh quay cấp B này mà cũng tự mình ra tay, đúng là chuyên nghiệp!” Ta bành bạch bước tới nịnh bợ.

      [AB 角: Cấp A chịu trách nhiệm công tác chính, Cấp B chỉ hỗ trợ và làm cho quen việc. Nếu cấp A bận việc khác hoặc có khả năng hoàn thành công việc, Cấp B cũng có thể làm thay.]

      Đạo diễn thèm quay lại, hất tung cái mũ du lịch của , dùng thái độ giận dựng tóc gáy trả lời ta.

      [怒 发冲冠 (nộ phát trùng quan): tức giận tới nỗi tóc tai dựng đứng đầu, làm kênh cả mũ, thế nên bạn đạo diễn mới hất tung cái mũ :))]

      Chậc chậc chậc, kẻ thất đức nào, chọc cho đạo diễn nổi danh quốc tế thành ra thế này.

      Ta bên cảm thán, bên cẩn thận chạm phải ánh mắt uất ức của gã quản lý của Thần Tư đứng trong góc cảnh.

      vừa thấy ta, lập tức hóa thân thành tiểu vũ trụ hừng hực bốc cháy, “Hạ Tiểu Hoa! là đồ mầm bệnh ghê tởm!”

      “Này này này, tôi đó”, ta dùng cái mũi vừa thông trở lại hít hơi sâu, “Bớt vu tội cho tôi ! Tôi có mầm bệnh chỗ nào, tôi khỏe như thường rồi nhá!”

      “Thần Tư hôm qua vừa thăm bệnh về mặt mày trắng bệch, hơn nửa đêm bắt đầu phát sốt, quằn quại mãi bây giờ còn nằm trong bệnh viện kia kìa. Mấy cảnh quay quan trọng hôm nay cũng chưa quay được, đạo diễn cuống muốn chết! Tiến độ trước đây gấp gáp lắm rồi!” càng càng thêm uất ức, còn ràng nâng tay lau khóe mắt, “Đều do tôi, biết Thần Tư với cùng đẳng cấp, lại vì muốn xoa dịu truyền thông mà bắt cậu ấy thăm !”

      ra cảm mạo lây truyền qua đường nước mũi! Ta bừng tỉnh hiểu ra.

      “Vậy thế, Thần Tư nằm ở bệnh viện nào?” Ta áy náy trong lòng, rút khẩu trang trong túi xách đeo lên, tính thăm bệnh.

      “Tôi có điên mới cho biết!” quát um lên.

      “Bộp!” tập kịch bản bay ngang trời nện trúng ót , đại đạo diễn nổi danh quốc tế lại tháo cái mũ du lịch của mình xuống, “Ầm ỹ cái gì? Phối cho nữ nhân vật chính đấy à?”

      Gã quản lý uất ức cúi đầu, bộ dạng thấy chết sờn.

      hay ?” Ta uy hiếp.

      Gã quản lý kiên định lắc đầu.

      hay ?”

      tiếp tục kiên định lắc đầu.

      hay !!!” Lần này ta rống lên.

      tôi !” Đại đạo diễn vẫn đưa lưng về phía ta nhảy dựng lên, đứng dậy rút kịch bản bên cạnh loẹt xoẹt viết hàng chữ, tiện tay xé cái roẹt, “Hạ Tiểu Hoa, nội trong 3 giây, biến ngay!”

      Ta nhận lấy mảnh giấy, gã quản lý khóc thét nhào lên, bị đạo diễn chỉ huy hai tên chỉ đạo võ thuật túm lại, “Khiêng thay trang phục, cứ để khóc đừng cản, vừa vặn có cảnh cụ già khóc thương con chết!”

      Gã quản lý khóc rống càng to, “Đạo diễn! Đạo diễn! Tôi mới 30 tuổi!”

      Bái bai nhé, quản lý 30 tuổi được diễn cảnh cụ già khóc thương con chết trẻ!

      Ta huơ tay, vẫy gọi tài xế, thông báo địa chỉ mảnh giấy, là bệnh viện tư nhân cao cấp. đường còn cực kỳ tri kỉ ghé qua dãy cửa tiệm bán hoa, ta mua bó bách hợp to oành cực kỳ khoa trương. Thần Tư, đừng có chị đây tốt với cậu, tuy rằng chị hôn cậu, nhưng chị tuyệt đối bạc đãi cậu! Ta ôm bó bách hợp ngồi trong xe hả hê đắc chí.

      Tài xế bất chợt : “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh chuẩn bị quà tặng cho , tôi vừa lấy về để ở ghế sau, bây giờ có muốn xem qua ạ?”

      “Diệp Tỳ?” Ta há hốc miệng.

      Diệp Tỳ, từ trước tới nay chưa từng chân chính tặng cho ta món quà ý nghĩa nào. Ngoại trừ điện thoại di động.

      Ta nhìn cái ót tài xế thành khẩn mà kiên định, tìm được tự tin, bóc mở gói quà.

      Nút thắt màu vàng, trang phục dạ hội xẻ tà vô cùng lấp lánh. Trang phục nhân lễ kỉ niệm vàng tròn 30 năm của nhãn hiệu nổi tiếng này, cả thế giới chỉ có… bộ!

      Chỉ liếc mắt cái, ta liền nhận ra nó.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.6)

      Edit: Zinny


      Ba tháng trước, ta còn có lần chăng áp phích phóng đại của nó trong phòng giữ quần áo, tốn bao trắc trở, cầu mà được.

      Nút thắt chói mắt khoa trương như vậy, cũng chỉ có Hạ Tiểu Hoa ta khăng khăng mực thích mãi.

      Rất nhiều năm trước, có người, từng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ta khóc oang oang trong bữa tiệc sinh nhật, : “Hạ Tiểu Hoa! có câm miệng được ?”

      “Nhưng mà, em thích lễ phục màu trắng!”

      Rất nhiều năm trước, có người, từng bực mình sốt ruột hỏi ta: “Thế thích màu gì?!”

      “Màu vàng!”

      Màu vàng, ánh vàng rực rỡ, thô tục mà tráng lệ.

      Diệp Tỳ lại vẫn nhớ .

      Ta ôm bách hợp cười run rẩy cả người, dọa cho tài xế ngồi trước bên liếc trộm ta qua gương chiếu hậu, bên đạp chân ga điên cuồng.

      “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh nhắn rằng nhận được quà tặng gọi điện cho cậu ấy.”

      “Được!” Ta đáp tiếng xuống xe, nâng niu đặt lại hộp quà vào ghế sau, mới phấn khích điên cuồng chạy vào bệnh viện.

      Hoàn toàn bất chấp Thần Tư giận trắng cả cái mặt thối, ta nhét bó bách hợp vướng víu vào trong lòng , vươn cánh tay chìa bàn tay ra, “Di động, cho tôi mượn!”

      “Cút!”

      “Vô lễ!” Ta liếm liếm môi, nhớ tới hương vị ngọt ngào của , “Chị đến thăm bệnh cậu, cậu phải cảm ơn mới phải.”

      “Hạ Tiểu Hoa! lại liếm môi lần nữa thử xem!”. Thần Tư sắc mặt trắng bệch hoàn toàn nể nang tiểu hộ lý khuôn mặt như hoa đào, vung trái lê người ta vừa gọt vỏ sạch cho đặt ở đầu giường ném thẳng về phía ta.

      Tên này, mắc bệnh xấu tính! Cái trò mèo này sao có thể phi trúng ta?

      Mấy năm gần đây ta đều lớn lên dưới tàn phá của lão Diệp.

      Ta dễ dàng thuần thục tránh thoát trái lê bay đến, mắt sắc phát tiểu hộ lý lệ nóng doanh tròng đưa con dao gọt hoa quả cho Thần Tư.

      Giỏi cho chiêu mượn dao giết người!

      “Thần Tư, cậu căm ghét chị đến vậy sao?” ngần ngại sử dụng phi đao.

      “Căm ghét! Căm ghét! Đương nhiên căm ghét! Hạ Tiểu Hoa, có biết có bao nhiêu thô tục bao nhiêu ghê tởm hay ? Nhân lúc tôi còn chưa xẻo thịt lột da , mau cuốn gói !” Thần Tư híp mắt, vô cùng mệt nhọc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ta chòng chọc.

      Sức lực dồi dào như vậy, xem ra, bệnh đến nỗi nghiêm trọng. Hẳn là, sớm khỏi thôi.

      “Di động, cho tôi mượn ! Điện thoại tôi hỏng rồi.” Ta cụp mắt, dù sao, thành thói quen, cũng hy vọng chính mình có thể được hoan nghênh.

      “Cút!”

      “Ờ!” Ta rất thức thời .

      Điện thoại, ta chỉ còn cách đến phòng y tá trực ban mượn.

      Ta nắm điện thoại, ấn dãy số thuộc làu trong lòng.

      Điện thoại chỉ vang hai tiếng được bắt máy, “A lô?”

      Giọng quen thuộc, trầm thấp êm ái.

      Ta ngẩn người, lại chẳng biết phải gì.

      ràng vừa rồi còn rất phấn chấn, lại đột nhiên cảm thấy chật vật.

      “Hạ Tiểu Hoa?”

      “Vâng.”

      “Tôi cũng đoán là .” Đầu kia điện thoại, truyền đến tiếng cười trầm thấp, “Quà tặng, nhận được chưa?”

      “Diệp Tỳ, sao lại tặng quà cho em?” Đối tốt với ta như vậy, ta quen.

      “Hạ Tiểu Hoa lên tiếng muốn tôi tặng, sao tôi có thể cự tuyệt?”

      Ta vẫn nhớ, lần đó, ngồi trong xe cùng ta, ta mặc đồng phục trung học, chìa tay ra, “ thích hợp, vậy Diệp tam công tử cho tiền mua chứ.”

      “Trang phục, có thích ?” Thanh dịu dàng như vậy, lâu, ta chưa từng nghe.

      “Cảm ơn.” Ta hít vào hơi, biết là nên gác điện thoại, nhưng vẫn cố tình hỏi, “Có việc, tìm em sao?”

      “Có việc, Hạ Tiểu Hoa, tôi hi vọng có thể giúp đỡ.” vẫn giọng dịu dàng, “Khả Nhạc, muốn tới phòng làm việc của công tác.”

      “Ồ…”

      “Hai người cùng học thiết kế, lại quen thuộc lẫn nhau, chỗ nhiều người, ấy vừa về nước lại hiểu tình hình công việc, tới chỗ của , hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau…” dừng chút, “Nếu như quá phiền toái…”

      phiền toái, bảo đến đây , trực tiếp tìm trợ lý Số 2 của em.” Ta đồng ý nhanh chóng, ngay cả cơ hội do dự cũng để lại cho .

      “Hạ Tiểu Hoa, cảm ơn !” Diệp Tỳ hài lòng cười .

      Diệp tam công tử, những khi cười như vậy rất đẹp trai.

      Đáng tiếc, ta được thấy.

      “Diệp Tỳ, cần cảm ơn.” Ta giúp đỡ bạn tốt của mình, cần gì Diệp tam công tử cảm ơn?

      Diệp Tỳ cười mãn nguyện, “Hạ Tiểu Hoa, món quà, hy vọng là thích.”

      Lấy vật đổi vật, là mánh lới Diệp tam công tử thường dùng. Ta gác máy, đứng lên.

      Từ khi còn học, phong cách thiết kế của Khả Nhạc so với ta trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. đề xướng tiết kiệm bảo vệ môi trường, ta lại thích cầu kỳ tráng lệ. Diệp Tỳ, biết rất , lại vẫn cảm thấy bọn em đương nhiên nên làm việc với nhau, thậm chí ngại lấy lòng em, thậm chí ngại dùng mánh lới thương nhân đối với em.

      Tận tâm tận lực tới mức ấy, làm sao em có thể cự tuyệt?

      “Hạ tiểu thư, còn dùng điện thoại nữa ?” Y tá trẻ cau mày, nhìn chằm chằm ta hỏi.

      Ta gắng sức cười cười, đặt điện thoại trở lại, làm lơ vẻ mặt phòng bị của y tá.

      Ta vẫn cười quay người lại, nhìn thấy Thần Tư đứng cuối hành lang, dáng vẻ vừa đuổi tới còn chưa kịp thở.

      “Hạ Tiểu Hoa, cười ngu ngốc cái gì!”

      Ta cũng quay lại, xoay người bước về hướng thang máy.

      Vừa được hai bước, ta nghe thấy giọng rất trong trẻo cũng rất được tự nhiên phía sau, “Hạ Tiểu Hoa! Xin lỗi! ra tôi, hề ghét !”

      Lúc này đây, ta quay đầu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa! khóc cái gì hả!”

      “Ai, ai bảo xin lỗi?” Ta vừa tuôn lệ vừa .

      “Hả?”

      “Ai cho xin lỗi? Ai cho hả?! yên lành tự nhiên xin lỗi cái gì hả!” Ta đứng hành lang, vừa gào vừa khóc.

      Diệp Tỳ, em cần lời cảm ơn của .

      Nhưng là, em còn sợ lời xin lỗi của hơn nhiều.

      “Hạ Tiểu Hoa, xin lỗi! đừng khóc, khóc trông rất khó coi! đó!” Thần Tư gào lên, từng bước từng bước, giơ khăn tay trắng tinh, tiến dần về phía ta.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :