1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa (1.5)

      Edit: Zinny


      Ta tay chỉ vào Sịp , tay ôm bụng, “Ha ha ha…”

      Di động của Sịp chợt vang.

      “Ha ha…”

      Sịp ra khỏi phòng hóa trang.

      Trợ lý Số 2 chạy vọt vào, “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng!”

      “Ha ha ha…”

      “Bệnh à, cười ngu ngốc gì hả?” Trợ lý Số 2 quẳng cho ta xấp ảnh dày cộp, “Xa tít ngoài kia cũng nghe được tiếng của , chói tai, rất làm cho người ta thoải mái.”

      Trợ lý Số 2 xưa nay nổi tiếng bình tĩnh và bạo lực, tình cảnh nhiệt huyết sôi trào đến mấy ta cũng có thể dập tắt trong nháy mắt, hành vi bạo lực cỡ nào ta cũng có thể “lấy bạo chế bạo”.

      Để tránh rơi vào cảnh ngộ bị “lấy bạo chế bạo”, ta chỉ có thể đè nén tâm tình vui sướng, bên giở ảnh, bên vụng trộm nén cười, “Cái gì đây?”

      “Ảnh chụp Diệp tam công tử nhà sáng nay, tôi lấy được từ chỗ phóng viên quen biết.” Trợ lý Số 2 cau mày, “Sao ăn mặc kiểu gì trông như bộ dạng bồ nhí thế kia?”

      Ta cúi đầu nhìn thoáng qua cổ áo cắt sâu hình chữ V, vất vả mới kìm nén lời thô tục trong miệng, thể phát tác lúc có Số 2 bên cạnh, nếu chắc chắn nhận phải kết cục bi thảm tự chuốc lấy diệt vong.

      Ta gắng sức lật xem xấp ảnh. Quả là Diệp Tỳ, đúng là đón máy bay.

      “Hạ Tiểu Hoa, an tâm . Tôi hỏi rồi, quả sáng nay Diệp tam công tử có tới sân bay, nhưng phải tới đón Phương Lâm Lâm. Chắc là lúc ấy có rất nhiều phóng viên ở đó, Phương Lâm Lâm thấy Diệp Tỳ cũng chỉ chào hỏi vài câu, cuối cùng ngồi xe tư nhân của mình.”

      Sao sớm! Làm ta ầm ĩ suýt ly hôn rồi!

      Số 2 hổ là theo đuổi trường phái bình tĩnh, tiếp tục phân tích, “Lại , Diệp Tỳ biết Phương Lâm Lâm gần đây trở thành đề tài nóng hổi, khẳng định tránh khỏi bị giới truyền thông bám theo, sao còn cố ý đích thân đón máy bay?”

      “Đúng vậy, vì sao nhỉ?” Ta gật đầu phụ họa, tiếp tục lật ảnh.

      Diệp Tỳ, mặc quần áo đơn giản đẹp quá . Chậc chậc, nhìn đôi chân thon dài kia, khuôn mặt tuấn tú kia…

      Tay ta lật ảnh bỗng khựng lại. Đây đây đây —— đây là ——

      Trong góc tối của tấm ảnh xuất bóng dáng quen thuộc, vẫn là bộ đồng phục thể thao quá khổ muôn đời đổi, càng lộ bóng hình xinh đẹp yếu đuối…

      Số 2 vẫn say sưa phân tích, “Chẳng lẽ, Diệp tam công tử, vốn phải muốn đón Phương Lâm Lâm?”

      mới đón Phương Lâm Lâm ấy!” Ta nhảy dựng lên mắng.

      kích động cái gì chứ?” Số 2 nguýt ta cái, “ ta đón Phương Lâm Lâm, từ đầu tới cuối ta đều đón Phương Lâm Lâm, được chưa?”

      Ta cảm thấy như vừa nuốt phải con ruồi, mắc nghẹn trong cổ họng, nôn ra cũng ghê tởm nôn ra cũng ghê tởm.

      Ta cầm bức ảnh lên chăm chú nhìn kỹ.

      Quả nhiên là !

      mình người đến sân bay, cố ý muốn giải thích, đột nhiên cư xử dịu dàng với ta, ra, .

      Từ trước khi kết hôn, từ lúc mới quen biết Diệp Tỳ, cũng sớm biết.

      Diệp Tỳ, ta.

      Từ đầu tới cuối.

      Di động bàn trang điểm bỗng dưng rung mãnh liệt.

      Ta nhấc lên, tức giận “A lô” tiếng lớn.

      Đầu dây kia im ắng.

      “A lô ————————” Ta rống ầm lên, nghe thấy tiếng của mình vọng lại từ ngoài cửa.

      Gặp quỷ à!

      “A lô ————————” Ta tiếp tục rống.

      Cửa phòng hóa trang “xoạch” tiếng bị mở ra, Sịp đứng ở bên kia cánh cửa, tay nắm di động vẫn phát ra tiếng “A lô ———”, tay cầm danh thiếp của ta.

      Trợ lý Số 2 trong nháy mắt nhìn thấy , khuôn mặt lập tức ửng hồng, dùng thanh phi thường bình tĩnh hô tiếng: “Thần Tư!” hai lời, lưu loát té xỉu.

      “Hạ —— Tiểu —— Hoa!?” Sịp nhìn ta chằm chằm.

      Ta nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay .

      A —————— Cái Mercedes Benz xúi quẩy bị ta xô hỏng!

      “Số 2, bồi thường…” Ta dùng sức lay gọi Số 2 bất tỉnh nhân , trong đầu chỉ toàn là bóng dáng bức ảnh kia, ngăn nổi tâm phiền ý loạn.

      Diệp Tỳ, ngay cả ly hôn cũng quan tâm nữa rồi…

      chính là cái Hạ Tiểu Hoa đó?” Sịp từng bước tiến tới chỗ ta.

      “Tôi đền cái Mercedes-Benz mới nhất! , tôi đền cái Ferrari mới nhất!” Ta hoảng sợ càng dùng sức lay gọi Số 2.

      chính là cái Hạ Tiểu Hoa đó!” Sịp vài bước vọt tới trước mặt ta.

      “A!” ta vội vàng buông Số 2 ra, chuyển sang lay động Sịp , “Quyết định vậy , chị đây bao nuôi cậu!”

      Diệp Tỳ, từ trước đến nay khinh thường nhất ta mặt dày mày dạn bám lấy .

      Sịp vung tay hất ta ra, “Bao —— nuôi —— tôi?”

      Ta điên cuồng gật đầu, ánh mắt thành khẩn, tứ chi phối hợp.

      Sịp bắt đầu phẫn nộ, “Hạ Tiểu Hoa, cố ý bỡn cợt tôi đấy à?”

      , chị đây nghiêm túc.”

      Sịp phát túm được tay ta, “ cố ý mặc đồ trong suốt chọn đúng lúc tôi thử đồ cho bộ phim mới xông vào, làm trò trước mặt tôi thay bộ đồ nhãn hiệu mà bọn bồ nhí ưa thích nhất, lái chiếc Honda chưa đăng ký biển hiệu, vừa nhìn là biết vừa mới mua, cố ý đụng vào xe tôi, toàn bộ chỉ là mánh khóe để thu hút chú ý của tôi…”

      “Sau đó cực kỳ thành khẩn cho tôi biết, kỳ muốn bao —— nuôi —— tôi?” Khuôn mặt tuấn tú của Sịp nháy mắt trở nên vặn vẹo.

      “Hạ Tiểu Hoa! điên rồi! ! ! làm sao mà bao nuôi ấy được cơ chứ?” Số 2 rốt cuộc chọn đúng thời khắc mấu chốt tỉnh lại.

      “Chẳng làm sao cả! Tôi giận chồng!” Ta đảo mắt .

      “Giận —— chồng!?” Sịp gào thét hất đổ cái bàn trong phòng hóa trang, “Hạ Tiểu Hoa, tôi rất nghiêm túc cho biết, tôi muốn đổi nhà tạo mẫu! Từ nay về sau, trong đoàn làm phim có có tôi!”

      Sịp thuận tay nhặt cái di động vừa bị chính hất xuống đất, đầu cũng thèm quay lại, xoay người mạch khỏi phòng hóa trang.

      Chà, rất thẳng thắn, ta làm tổn thương lòng tự tôn của Sịp rồi!

      Quả nhiên, mỹ nam dễ khuất phục. Ta xuề xòa phủi phủi bụi dính quần áo, “Số 2, ngày mai gửi chiếc Mercedes-Benz màu bạc đến nhà ta, nhất định phải mắc hơn cái xe bị tôi đụng hỏng.” Chị đây rất hiểu quy củ nhé, chị dùng sức mạnh của đồng tiền.

      Trợ lý Số 2 há hốc miệng.

      “À, nhớ đính hoa lên đó.” Màu bạc, quá đơn điệu. Đính hoa là được, chính là đặc trưng của Tiểu Hoa ta nha.

      “Hạ, Hạ Tiểu Hoa…” Trợ lý Số 2 e dè vỗ vỗ vai ta, “… biết ấy là ai ?”

      Ta liếc Số 2 cái, “ điếc nghe thấy ta sao? ta là người của đoàn làm phim.” Nếu biết đường đến phòng hóa trang của ta thử đồ, hẳn là diễn viên của bộ phim bom tấn mới.

      ấy là siêu sao mới nổi tiếng khắp Châu Á nay, Thần Tư. Bộ phim của phải đợi mất năm mới được sắp xếp lịch hẹn, tốn giá trời mới mời được ấy đảm đương vai nam chính đó!” Số 2 hơi ngừng nghỉ.

      “Ồ! Nam diễn viên chính! Thảo nào bộ dáng tuấn tú như vậy!” Ta cười khà khà, “Dáng người cũng vô cùng rắn chắc!”

      “Hạ Tiểu Hoa, phim này chỉ e quay tiếp được…” Số 2 oán trách, “ yên lành lại chọc vào nam diễn viên chính làm gì chứ!”

      Ta rất khinh thường hừ lạnh tiếng, nhặt điện thoại di động dưới đất, gọi cho trợ lý cấp cao của Diệp Tỳ, “A lô? Là tôi Hạ Tiểu Hoa đây. Bộ phim bom tấn mới của công ty giải trí M thuộc tập đoàn Diệp Thị… Tôi biết tạm thời việc thiết kế trang phục là do tôi phụ trách, nhưng mới chỉ là tạm thời thôi, còn về phần sau này… Ồ, đúng, ý của tôi chính là như thế… Được, thành vấn đề!” Ta lưu loát cụp máy.

      phải là cửa sau sao? Việc này chị đây cực kỳ am hiểu!

      Ta quyết định rồi, nhất định phải nuôi nhốt tân siêu sao Châu Á.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa (1.6)

      Edit: Zinny


      Ta ngồi trong phòng họp lầu 9 của đài truyền hình, ngây người nhìn trần nhà. Bên phải là loạt nhân sĩ cấp cao của đoàn làm phim, rầu rĩ nhìn ta chằm chằm. Tân siêu sao Châu Á đanh mặt cực kỳ khó chịu ngồi bên kia bàn, dùng ánh mắt kiểm soát gã quản lý của hồng hộc phun lửa giận vào đám lãnh đạo cấp cao. Tám trợ lý của ta đều sớm tranh nhau phản chiến, vây thành vòng quanh tân siêu sao Châu Á chảy nước miếng ròng ròng.

      tóm lại, Thần Tư nhà chúng tôi, hình tượng mộng ảo tươi đẹp thế kia, tuyệt đối hợp với phong cách khoa trương của nhà tạo mẫu bên các vị! Chúng tôi —— muốn —— hợp —— tác —— với —— —— ta!” Gã quản lý cuối cùng cũng lên tiếng tổng kết.

      Di động ta đặt bàn càng rung mãnh liệt.

      Ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

      Lại là dãy số cùng cái tên quen thuộc đến thể nào quen thuộc hơn.

      Từ sáng nay, vẫn kiên nhẫn lên.

      Dãy số này, cái tên này, nằm im trong di động ta suốt ba năm.

      Ba năm, thế thôi.

      Chung quy thay đổi thành ba mươi năm, chung quy có khả năng đổi lấy cả đời.

      , quả nhiên trở lại.

      Ta nhìn chằm chằm di động rung mãnh liệt hồi lâu, cho đến khi nó lại trở nên im lặng.

      “Hạ Tiểu Hoa, những gì quản lý của tôi vừa nghe rồi chứ?” Thần Tư ngọc thụ lâm phong ngồi đối diện, trưng ra khuôn mặt thối, cực kỳ tình nguyện dùng dư quang khóe mắt quét về phía ta, tiện tay nhấc nhấc cái chén trước mặt, “Nước.”

      Tám trợ lý của ta lập tức chen lấn nhào tới, “Xin nhường chút.” Số 5 nhanh gọn đẩy tên quản lý đứng cạnh Thần Tư ra, rốt cục đường tắt về đích trước, đoạt lấy cái chén trong tay Thần Tư, cười xán lạn gì sánh được: “Cứ để tôi!”

      Bảy vị còn lại sôi nổi chậc lưỡi, vào lúc Thần Tư hơi nhếch miệng với Số 5, liền đồng loạt tặng cho tên quản lý của Thần Tư những cái nhìn độc địa.

      “Đúng là vướng víu.”

      “Lão già chết tiệt.”

      “Đồ dị hợm.”

      Giữa hàng loạt ngôn từ xúc phạm nhân phẩm liên tiếp ngừng, đám nhân sĩ cao cấp trong phòng đều nhìn về phía ta.

      Ta đảo mắt khinh bỉ, chậc, có phải ta mắng chửi gì đâu chứ! Sau đó, ngay trước khi màn vũ nhục nhân phẩm hoàn tất ta tranh thủ bồi thêm câu: “Oa, đúng là tên gay cường tráng!”

      ai gay?” chỉ gã quản lý của Thần Tư, mà loạt người trong phòng họp đều ô là la bật dậy, trong đó có vị ưỡn thẳng cơ ngực vạm vỡ, giương cái tay bé bi phẫn chỉa vào ta, chính là lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình.

      Ta vội vàng rụt cổ, “À thế… sinh tháng nào năm nào ấy nhỉ?”

      Hỏi là hỏi Thần Tư, trả lời lại là toàn thể nhân viên trong phòng họp, “Tháng X năm XX.”

      Sinh nhật Thần Tư, xem chừng ngay cả người sao hỏa cũng biết.

      Thần Tư lại trưng ra cái mặt càng thối hơn, “ thế mà biết?”

      Hơ, bất cẩn quá, ta lại vũ nhục danh tiếng của siêu sao rồi.

      Ta xấu hổ cúi đầu, e lệ mở miệng: “À… Cậu hơn chị hai tháng, phải nên gọi chị là chị Tiểu Hoa hay sao?”

      Tám trợ lý của ta đứng vây quanh Thần Tư, mỗi người đều quơ lấy mấy thứ văn phòng phẩm bàn, phân biệt trước sau ném về phía ta, “Hạ Tiểu Hoa, có xứng đáng , có xứng đáng hả? bị sa thải mới là xứng đáng!”

      Đám lãnh đạo cấp cao cũng nhao nhao túm mấy đồ văn phòng phẩm, cho đến khi thấy ta bị cái ngòi bút máy phi trúng hồng tâm, mới hài lòng thỏa dạ buông vũ khí.

      Ta ôm trán, đau đến nỗi xém rớt nước mắt, mới nghe thấy Thần Tư ra vẻ vô tội lên tiếng: “Chị —— Tiểu —— Hoa, những gì quản lý của tôi vừa , chị nghe rồi chứ?”

      Bây giờ lại ra vẻ vô tội! Đừng cho là ta biết, ám khí ác độc cỡ đó, nhất định là do tên siêu sao Châu Á đạo đức giả này phi ra.

      Ta tức giận đập bàn, “ hợp cậu ! Đạo diễn, đổi nam nhân vật chính là được!”

      Ta phải chỉ là ngu ngốc khờ khạo ảo tưởng bao nuôi siêu sao Châu Á thôi sao, xe ta tặng cũng trả lại, mẫu thiết kế cho bộ phim mới của ta cũng gạt phăng, hại ta phải làm lại, buổi họp báo cũng phải dời ngày, làm cho công việc tiếp theo của ta cũng vì vấn đề lịch trình mà phải gián đoạn. Lòng báo thù tà ác nho của ta cũng bị tám trợ lý luân phiên oanh tạc tới nông nỗi di hận cũng chẳng còn. Hạ Tiểu Hoa ta thảm thương như vậy, , vẫn còn muốn gây áp lực với đám lãnh đạo đòi xào cá mực ta.

      [xào cá mực: ý sa thải, đuổi việc]

      Hạ Tiểu Hoa ta chẳng qua chưa thèm dùng ô dù đấy nhá ———–

      Di động lại rung lên.

      Vẫn dãy số cũ, vẫn cái tên cũ.

      Ta cúi đầu chút, phớt lờ cái di động rung mãnh liệt bàn.

      Tập trung mục tiêu, ta trừng mắt nhìn đạo diễn.

      “À! Đổi đổi đổi… Vậy vậy vậy… Sao có thể…” Đạo diễn nổi danh quốc tế, lệ nóng doanh tròng, cũng tập trung mục tiêu, trừng mắt nhìn lãnh đạo cấp cao.

      Lãnh đạo nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn tân siêu sao Châu Á.

      Ta cố gắng giữ nguyên trạng thái nhìn chòng chọc, Thần Tư hừ tiếng, gã quản lý lập tức mở miệng, “Tóm lại, có ta, có chúng tôi!”

      “Đồ gay chết tiệt!”

      “Quả nhiên là đồ gay chết tiệt!”

      “Chính xác là đồ gay chết tiệt!”

      “……”

      Nhóm trợ lý của ta lại bắt đầu tám miệng lời tiến hành oanh tạc nhân cách gã quản lý. Giống như tất cả quyết định hợp lý đều là lỗi của gã, tuyệt đối liên can gì đến cái tên giật dây thao túng mang tâm địa trả thù nhen kia.

      Di động lại lần nữa trở về yên lặng.

      Lãnh đạo rút khăn tay, liều mạng lau mồ hôi trán, sau khi khăn khô biến thành khăn ướt mới thấy chết sờn : “Về vấn đề này… Thế này, tôi nghĩ Hạ tiểu thư chịu thiệt thòi chút, bằng…”

      bằng cái khỉ gì chứ! Ta phì mạnh, định mở miệng, điện thoại di động vừa yên lặng lại bắt đầu rung lên.

      Đừng có ngắt lời ta!

      yên chút được à!” tiếng gào rống, nhưng phải ta, mà là Thần Tư thể nhịn được nữa. Cuối cùng cũng kéo xuống lớp mặt nạ da người của , hoàn hoàn bạo phát.

      Thần Tư đứng lên, nửa người nhoài mặt bàn, quơ lấy điện thoại của ta, độp cái nhét vào tay ta, “Ầm ỹ chết người được! Nghe —— điện —— thoại!”

      Ta giống như chạm phải hòn than nóng, quẳng vội điện thoại ra bàn, “ nghe! làm gì được tôi?”

      Đừng khinh người quá đáng!

      “Nghe!” quơ lấy điện thoại lại lần nữa nhét vào tay ta.

      nghe!” Ta lại quăng.

      “Nghe!” tiếp tục nhét.

      “Sao phải nghe?” Ta tiếp tục quăng.

      “Nghe , tôi đổi nhà tạo mẫu!”

      nghe là …”

      Tám trợ lý đồng thời thần tốc vọt tới, ba chân bốn cẳng đè chặt ta bàn, Số 2 vồ lấy điện thoại, ấn phím trò chuyện, dí vào tai ta.

      Ta dùng sức giãy giụa, quyết tâm hé răng.

      Số 5 tùy tay nhặt cây bút, chính là cái bút khi nãy phi trúng ta, chĩa thẳng ngòi bút vào ngực ta, hung tợn uy hiếp bảo: “ chuyện, nếu tôi chọc cho nổ luôn!”



      “A lô?” Ta lập tức mở miệng, chút do dự khuất phục trước uy hiếp vũ lực.

      “Hạ Tiểu Hoa?” Đầu kia điện thoại, là giọng nam quen thuộc êm tai khiến tim người ta loạn nhịp.

      Diệp Tỳ.

      “A, sao, sao lại là ?” Số lần chủ động gọi điện thoại cho ta có thể đếm được đầu ngón tay. Bình thường có việc đều thông qua thư ký hoặc trợ lý cấp cao của chuyển lời, chỉ những khi nhân viên cấp dưới báo cho biết ta thực có chuyện tìm , mới gọi lại cho ta cuộc.

      “Tối nay, liệu có thể, cùng dùng cơm hay ?” Giọng của Diệp Tỳ, sắc nét mà vẫn rất dịu dàng.

      “Em, em…” Ta hoàn toàn cà lăm. Kết hôn ba năm, ngoại trừ những bữa tiệc xã giao thiết yếu, hoặc là ở nhà ăn cơm thỉnh thoảng gặp được, số lần ta ăn tối cùng , là mo.

      “Sao thế, bận à?” Đầu dây kia hình như chuẩn bị từ bỏ.

      “Có rảnh, lúc nào em cũng rảnh!” Vượt qua ngưỡng mo rồi!

      Ta hất văng vũ khí của Số 5, tay kia giật lấy điện thoại từ tay Số 2.

      “7:00, Walton VIP.” Diệp Tỳ hình như vui vẻ lắm, cười ha ha, hỏi ta, “Tôi nhớ, , có số máy cá nhân của tôi, phải ?”

      Ta cầm di động gật lấy gật để.

      “Nhớ kỹ, đây chính là số tôi dùng.” xong, lại yên tâm nhắc thêm câu, “Hạ Tiểu Hoa, tối nay, đừng đến muộn.”

      Ta nhìn dãy số xa lạ hiển thị màn hình điện thoại, chờ Diệp Tỳ cúp máy, cười tươi như hoa bấm lưu lại dãy số xa lạ kia.

      Lưu xong, ta nỡ đóng máy, cầm trong tay nhìn chằm chằm mấy con số kia, càng nhìn càng thấy thân thương.

      chuỗi số tươi đẹp như hoa! Ta sâu sắc ca ngợi từ tận đáy lòng.

      Ta nâng niu di động trước ngực như bảo bối, “Vậy nhé, nếu có việc gì, tôi về trước.”

      “A….” phòng người cứng ngắc.

      Thần Tư nhìn ta chòng chọc, bộ dạng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, “Hạ Tiểu Hoa, lại đùa giỡn tôi?”

      Ta ôm tâm tình vui sướng vòng qua cái bàn, vỗ vỗ vai , “Đừng có vầy! Chị đây phải chỉ vội về để ăn diện chút thôi sao? Tối nay chị…” ta thẹn thùng cúi đầu, “có hẹn ăn với chồng!”

      Sịp thân ái, shouta thân ái, xin lỗi nhá, chính chú em khi nãy đồng ý với chị, nghe điện thoại xào cá mực chị nữa.

      Ta cầm di động, lao ra khỏi phòng họp quay đầu lại.

      Trong hưng phấn, ta nghe thấy các loại tạp từ phía sau truyền đến.

      “Oa! Siêu sao Châu Á bùng nổ rồi!”

      “Oa! Thần Tư nổi giận khốc nha!”

      “Thần Tư, đẹp quá !”

      ổn rồi, Thần Tư quăng cái đó đẹp quá , tôi ngất mất…”

      Ta đứng ở cửa thang máy, ngửa mặt lên trời thét dài: “Tôi —— sắp được —— ăn tối —— cùng ông xã rồi —— “
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa (1.7)

      Edit: Zinny


      Ta căng thẳng ngồi đối diện Diệp Tỳ, dám chớp mắt nhìn hàng lông mày khẽ nhíu của .

      Vì sao, lại dám nhìn thẳng mặt ?

      Vì sao, lòng bàn tay ngừng đổ mổ hôi?

      Ta cố gắng hít sâu —— lại hít sâu ——

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng có hít vào lớn tiếng như vậy!” Diệp Tỳ .

      “À…” Ta ngừng thở.

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng có rung chân!” Diệp Tỳ .

      “À…” Ta cứng ngắc người.

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng có còng lưng!” Diệp Tỳ .

      “À…” Ta ưỡn thẳng sống lưng.

      Thế là, ta nhìn thấy Diệp Tỳ gật đầu hài lòng.

      Thế là, ta nghe được tiếng gọi vô cùng vang dội phía sau: “Hạ Tiểu Hoa ———— “

      Thế là, ta hoàn toàn hóa đá.

      bộ đồ thể thao cũ kỹ quá khổ, lao tới vùi đầu vào lòng ta, ta bị lay lắc dưới trái phải bốn phương tám hướng, “Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa! Tớ nhớ cậu muốn chết, nhớ cậu muốn chết! Tớ trở về, tớ trở về, tớ trở về!!!”

      Đúng vậy, trở về rồi, ta kỳ sớm biết.

      Trong lúc ta bị rung lay mãnh liệt, vẫn thấy gương mặt Diệp Tỳ, gương mặt ta luôn dám nhìn thẳng, hàng lông mày lúc nào cũng khẽ nhíu như kiên nhẫn, lúc này lộ ra nụ cười cưng chiều, càng thêm tuấn tú mê người.

      “Hạ Tiểu Hoa, Khả Nhạc muốn gặp !” gọi là gọi tên ta, nhưng nhìn lại phải nhìn ta.

      Trong câu lạc bộ có điều hòa, vẫn lạnh.

      Giống như buổi đêm lâu trước đây, ràng được ôm vào trong ngực, ta lại vẫn lạnh đến phát run.

      Ta cảm thấy viền mắt có chút nóng, đưa tay sờ, ngờ lại rơi lệ.

      cái khăn tay trắng tinh sạch , chìa tới, lướt qua ta, dĩ nhiên, dừng lại trước mặt Khả Nhạc nước mắt đầm đìa khoa trương hơn ta nhiều, “Khóc cái gì chứ? phải được gặp rồi đấy sao? Hạ Tiểu Hoa phải vẫn tốt lắm sao? Yên tâm , chăm sóc ta thay em, ta có thể tốt được sao?” Chủ nhân cái khăn tay, cực kỳ đương nhiên.

      Đúng vậy, có thể tốt được hay sao?

      Ta dùng sức xì nước mũi, ngón trỏ cọ cọ vào khăn trải bàn, quay lại ôm chầm lấy Khả Nhạc, “Khả Nhạc, tớ cũng nhớ cậu. Cậu sống bên đó tốt ? Trăng ở nước ngoài có tròn hơn của chúng ta hả?”

      Khả Nhạc rụt đầu, vừa định cọ cọ lên người ta, đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn y phục của ta, “Hạ Tiểu Hoa, cậu lại vung tiền mua quần áo mắc muốn chết!”

      Khả Nhạc tiện tay đón cái khăn mùi soa trắng tinh kia, nắm trong tay lau nước mũi, nhân tiện lau luôn nước mắt rồi vứt ở bàn, vung nắm tay lên đánh ta, “Hạ Tiểu Hoa, cậu gạt người! Cậu đâu có nhớ tớ! Cậu còn thèm nghe điện thoại của tớ!” Nước mắt đong đầy hốc mắt, Khả Nhạc nhìn ta đáng thương, “Nếu phải tớ gọi điện cho Diệp Tỳ nhờ ấy hẹn cậu, tớ còn chẳng gặp được cậu!”

      Cho nên , việc đời đơn giản chính là kỳ vọng biết bao nhiêu, cuối cùng chỉ đổi được câu ra là thế.

      Ta nhìn cái mùi soa bị vo nhăn nhúm, cũng dùng sức vung cánh tay giương nắm tay, “Ra tay độc ác quá nhỉ? Khả Nhạc, cậu thành thừa nhận , cậu muốn giết tớ chứ gì!”

      “Khốn kiếp! Hạ Tiểu Hoa, tớ nhớ cậu chứ bộ.” Nắm tay của Khả Nhạc cũng càng lúc càng hăng say, có quyền vừa vặn trúng má phải của ta.

      Ta bị đánh nghiêng ngả cả người, bước chân loạng choạng, suýt ngã sấp xuống, may có Diệp Tỳ ở bên cạnh đỡ được.

      Ta thậm chí quay đầu lại nhìn cái cũng dám, điên cuồng hét lên tiếng định xông lên phản kích, lại bị giữ lại, “Nghịch thế đủ rồi Hạ Tiểu Hoa, bạn tốt gặp mặt, thể ra tay biết nặng .”

      Ta khựng lại, đứng vững, quay đầu lại nhìn Diệp Tỳ.

      Khả Nhạc lại “òa” tiếng khóc rống lên, xông tới, cố sức ôm lấy ta đau lòng xoa mặt ta, “Có đau lắm , Hạ Tiểu Hoa, có đau lắm ? Chúng ta là bạn bè tốt, Hạ Tiểu Hoa, chúng ta là bạn bè tốt, có phải ?” Khả Nhạc vừa khóc vừa thổi phù phù lên má ta, trong mắt đầy áy náy.

      Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt.

      Khả Nhạc, là bạn tốt duy nhất cả đời này của Hạ Tiểu Hoa ta. Từ lúc chúng ta cùng nhau học thiết kế chuyên nghiệp, từ lúc Diệp Tỳ còn chưa kịp thích , là như vậy rồi.

      Ta cũng dùng sức ôm , bên xoa đầu , bên lắc đầu, “Đừng khóc, tớ đau. Tớ là nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa vô địch thiên hạ, làm sao có thể sợ đau?”

      Ta chút cũng đau.

      Khả Nhạc, từ trước tới nay chưa từng cố ý.

      “Xin lỗi, nhận điện thoại của cậu.” Ta xin lỗi, Hạ Tiểu Hoa ta rất ít khi lời xin lỗi, vừa ra khỏi miệng, lại rước lấy tiếng khóc rung trời, “Hạ Tiểu Hoa, tớ ở nước ngoài, rất nhớ cậu!”

      Ta đảo mắt khinh bỉ, “Đó là vì cậu trọng sắc khinh bạn, cho nên mới vì tình mà lưu lạc chân trời có?”

      “Tớ, tớ… Hạ Tiểu Hoa, Lưu Lãng, Lưu Lãng, ấy, ông xã tớ, ấy chạy mất rồi.” Khả Nhạc gào lên cực kỳ bi thảm, nhưng lại khiến thân mình rung lắc của ta cứng đờ.

      “Cậu gì?”

      “Chạy! Tớ tìm được ấy! Tớ nghĩ ấy, ấy nhất định, nhất định quay về tìm cậu, cho nên… Cho nên, tớ cũng quay về…” Khả Nhạc càng càng giọng.

      Ta trợn mắt nhìn ! giây trước còn chúng ta là bạn tốt!

      Chân tướng! Chân tướng vĩnh viễn là trọng sắc khinh bạn tàn khốc.

      Hạ Tiểu Hoa ta, Hạ Tiểu Hoa vô cớ trúng oan quyền, rốt cuộc là cái gì đây?

      Ta hoài nghi nhìn Khả Nhạc, nhãi con này phải là muốn trả thù ta, nên mới cố ý vung nắm đấm vào mặt ta đấy chứ?

      Khả Nhạc mất tự nhiên chỉnh lại bộ đồ thể thao quá khổ, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Chuyện, chuyện là… Tháng trước ấy lấy được tấm bằng tiến sĩ thứ hai, đột nhiên muốn về nước phát triển, rồi chạy mất…”

      “Chạy! Cậu để cho chạy?”

      “Tên Lưu Lãng chết tiệt chán sống rồi, dám bội tình bạc nghĩa cậu! Tớ chém !” Ta vỗ bàn cái đứng dậy toan xông ra ngoài, bị Khả Nhạc lôi lại, “Cơm, còn chưa ăn mà!”

      Ta quay đầu thoáng liếc Diệp Tỳ vẫn chăm chú nhìn ta nãy giờ, ánh mắt phức tạp, biểu tình thâm trầm, hất tay Khả Nhạc ra, “Bây giờ là lúc ăn cơm chắc? Tên Lưu Lãng bỉ ổi kia, ở nước ngoài ba năm, học được cả thói bội tình bạc nghĩa rồi.” Vung túi xách khoác lên vai, ta lao ra khỏi phòng.

      Chạy tới hành lang, ta giơ tay che bên má phải nóng rát.

      chút cũng đau, Hạ Tiểu Hoa ta sao có thể sợ đau?

      Chẳng qua, chỉ là vì Khả Nhạc mong muốn gặp ta mà thôi.

      Chẳng qua, là sợ ta làm bị thương bạn tốt mà thôi.

      Chẳng qua, là muốn cùng bạn tốt của ta ăn bữa cơm mà thôi.

      Xa cách lâu ngày gặp lại, chỉ dựa vào cái khăn tay trắng mà thôi, làm sao có thể lên rằng để ý?

      chút cũng đau.

      Diệp Tỳ, kỳ rất tốt với ta. ngay cả số di động cá nhân, cũng chủ động cho ta. sớm thấu , biết làm thế nào khiến cho ta đối với muốn ngừng mà được.

      Hạ Tiểu Hoa, mày quả nhiên đúng như lời lão cha nhà giàu mới nổi , ngu ngốc kinh hồn! Dù là ai, cũng đều có thể nhìn thấu mày. Chẳng trách, lão cha lại an tâm tới mức ngay cả gia sản cũng chẳng muốn để lại cho ta.

      Ta rút di động, định gọi cho lái xe, lại sao thấy màn hình. Lấy tay sờ sờ, ta sao lại khóc chứ? Đến khúc ngoặt, đúng lúc đập phải cái khuỷu tay cứng đơ.

      “Chết tiệt, người gì mà cứng thế?!” Ta vừa mở miệng liền quát tháo, cả thế giới này đều bắt đầu ức hiếp bà đây biết sợ đau.

      mới cứng ấy! …” Giọng đầu bỗng ngừng lại, “… Hạ Tiểu Hoa!?”

      Hơ quen tai quá, chất giọng rung động hấp dẫn này.

      Là tân siêu sao Châu Á Thần Tư.

      “Hạ Tiểu Hoa, khóc đấy à!?”

      cái khăn tay trắng tinh được gấp gọn gàng hoàn mỹ, cứ thế hiểu sao đột nhiên chìa tới trước mặt ta.

      “Tôi cứng lắm sao?”

      Ta nhìn chằm chằm cái khăn tay trắng tinh tỳ vết kia, rốt cục khóc òa lên, “Cứng! rất cứng!”

      Vươn tay ra, ta rút cái khăn , dùng sức bịt mũi liều mạng xì nước mũi.

      biết người cứng thế, đừng có đứng ở hành lang để xô vào người khác! Có hiểu thế nào là đạo đức hả!” Ta khóc bù lu bù loa, bắt đầu xằng xiên.

      … bị bắt nạt à?” Giọng trở nên cực kỳ dịu dàng, nhưng lại nghe có chút hả hê.

      Định khéo chế nhạo ta á, có cửa đâu!

      bậy… Chị đây bị cậu đụng phải nên mới khóc!” Ta cầm cái khăn tay giờ còn sạch lên lau nước mắt. Liều mạng túm chặt khăn tay, ta bên gào khóc sướt mướt bên tóm lược trọng điểm, “Cậu để chị bao nuôi cậu, chị tha thứ cho cậu!”
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 1: Nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa (1 . 8-)

      Edit: Zinny


      Thần Tư giơ cao bình rượu trang trí vách tường câu lạc bộ, đường đuổi giết ta đến tận cửa, làm kinh động đám fan rất chi là khả nghi khư khư máy quay lảng vảng xung quanh, mới thản nhiên thu bước, cực kỳ ưu nhã trình ra bộ dáng tình cờ tản bộ ngang qua.

      Đám fan vạn ác! Các bạn vừa cứu sống tiểu sinh mệnh thuần khiết tỳ vết!

      Để cảm tạ vĩ đại của các bạn ——

      Ta vọt vào giữa đám fan, quăng ra tờ nhân dân tệ đỏ chói, “Ơ! trăm đồng của ai rơi kia?”



      Thế là, xuyên qua đám fan chăm chú nhặt tiền, ta sung sướng vẫy chào từ biệt tân siêu sao Châu Á vẫn chưa từ bỏ ý định tay nắm bình rượu chân tản bộ ở bên trong.

      Tưởng bắt thóp được ai hả! Bà đây, thâm trầm lắm đó!

      Ta phấn khích điên cuồng leo lên xe, lái xe theo thói quen liền hỏi: “Hạ tiểu thư, về nhà ạ?”

      Ta định gật đầu, đột nhiên hiểu tại sao, lại ngừng lại.

      “Nhà?”

      Nơi đó bị ta chiếm đoạt tròn 3 năm đằng đẵng. ràng ở lâu như vậy, ràng quen thuộc như vậy. ràng là nhà, lại dường như phải.

      Ta ngẩng đầu, lái xe cũng quay đầu lại, vẻ mặt thắc mắc nhìn ta.

      “Hạ tiểu thư?”

      Phải rồi, là Hạ tiểu thư. Tất cả mọi người bên cạnh Diệp Tỳ, đều gọi ta là Hạ tiểu thư, phải là Diệp phu nhân. ra, ta có nơi nào để .

      Ta nghĩ lâu, mới : “Tới viện điều dưỡng .”

      Lái xe vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, “Hạ tiểu thư, hôm nay muộn rồi. để hôm khác ức hiếp lão Diệp tiên sinh được sao?”

      Ta rút từ túi ra cái dao cạo lông chân, để trước mặt thổi thổi, quay sang lái xe cười tà mị, “ xem?”

      Xe như nguyện bay vèo ra đường cái.

      Ta như nguyện xách túi hoa quả ăn thừa ghế sau xe, bước vào khu VIP của viện điều dưỡng.

      “Hạ, Hạ tiểu thư…” Mấy trực ban thấy ta, nhảy dựng lên xông ra ngoài, vừa xông ra vừa truyền ngàn dặm, “Hạ Tiểu Hoa tới rồi ————–”

      Trong tràng tiếng sập cửa liên tiếp, công nhân vận chuyển cấp tốc thân, dọn dẹp sạch bồn hoa và toàn bộ vật thể có thể di động trong hành lang, sau cùng còn quên khuân cả thùng rác mất. Mấy vị cơ bắp cường tráng vận trang phục y tá đáng xuất cuối hành lang, xếp thành hàng thẳng tắp, đồng thanh lên tiếng cùng y tá trưởng, “Hạ tiểu thư, Lão Diệp tiên sinh nghỉ rồi, bằng … hôm khác trở lại.”

      Ta nhấc tay xem đồng hồ, mới có 9 giờ thôi.

      Lão Diệp khi còn trẻ tối tối bận rộn, đêm đêm chè chén, nào có chuyện nghỉ sớm như vậy?

      Ta khinh bỉ hừ lạnh, lặp lại chiêu cũ, ném ra tờ nhân dân tệ hô to: “Ô, ai làm rớt trăm kìa?”

      Im phăng phắc.

      Ta hề nổi giận vẫn vững vàng cầu tiến, tiếp tục ném vài tờ tiền hô to: “Ô, ai làm rớt ngàn kìa?”

      Đám y tá còn hừ lạnh khinh bỉ hơn cả ta, tới tấp rút từ túi áo xấp nhân dân tệ phe phẩy trước mặt ta, “Bọn tôi vừa nhặt được trong phòng lão Diệp tiên sinh đấy.”

      “Lão già này vô phẩm!” Ta bên lấy chân giẫm lên ngàn đồng chính mình vừa ném ra che đậy chứng cứ, bên trâng tráo lớn tiếng khinh bỉ.

      Hết cách rồi, lão Diệp, lão bất nhân, ta bất nghĩa!

      Ta giơ túi hoa quả chỉ còn thừa non nửa, đứng trong hành lang lớn tiếng gào lên: “Cha, con đến thăm cha nè! Cha! Cha nghe thấy ! Cha! Cha ra gặp con cha!”

      “Cha!”

      Cửa “xoạch” tiếng bị đá văng.

      Lão Diệp đứng ở cửa, hai mắt trừng thẳng, “Ai là cha ! Ai công nhận!”

      Ta cười híp mắt, xô đám y tá ra, dúi túi hoa quả nhếch nhác chỉ còn non nửa vào tay lão Diệp, “Quà gặp mặt!”

      Lão Diệp cầm túi hoa quả quăng mạnh vào người ta, “Cút ngay! Nhà tôi có loại con dâu như !”

      Ta kêu thảm thiết chui thẳng vào trong phòng, cạnh cửa có hai cụ bà vây xem chuyện phiếm, “Ô, nghe cái giọng the thé này, con dâu lão Diệp lại tới nữa rồi.”

      “Đúng vậy. Bà xem cái dáng thô tục kia, nhất định là con dâu lão Diệp.”

      Lão Diệp đứng bên cạnh ta, vung vẩy túi hoa quả, chống gậy ba toong xông ra ngoài, “Con dâu ai? Ai công nhận nó là con dâu nhà tôi?”

      Ta vội vàng chỉ huy đám y tá, “Mấy người, đuổi theo.”

      đám người trùng trùng điệp điệp dần mất dạng phía ngoài cửa, ta vui rạo rực đóng cửa, vào phòng khách nằm thẳng cẳng ghế sô pha, dùng ngón chân ấn điều khiển từ xa bật TV.

      Viện điều dưỡng cao cấp có khác, mỗi người phòng chẳng khác nào phòng tổng thống sáu sao.

      Lão Diệp ở đây còn sướng hơn ở nhà.

      Lão Diệp xách nửa túi hoa quả trở lại. Lần này đổi vũ khí, đặt hoa quả lên bàn mới lấy gậy ba toong chỉa chỉa ta, “Hạ Tiểu Hoa, đời còn có ai thô tục như ? rốt cục có ưu điểm gì, có thủ đoạn gì khiến Diệp Tỳ nhất định phải lấy ?”

      Đúng vậy, có thủ đoạn gì cơ chứ.

      Ta vỗ thành sô pha bang bang, “Lão Diệp, ngồi đây . Cùng xem tivi với con.”

      Lão Diệp giật phăng điều khiển từ xa dưới lòng bàn chân ta, tắt phụt tivi, “Cút!”

      gậy đập xuống, lực đạo , nện trúng cánh tay ta. Ta ngồi chồm hỗm mặt đất, ôm cánh tay lên tiếng.

      Gậy thứ hai của lão Diệp, lại khựng lại giữa trung hạ xuống, “Ranh con chết tiệt, sao né hả? Đau rồi chứ gì?”

      Ta lắc lắc đầu, toét miệng bảo: “ đau.”

      “Vậy ngồi đấy làm gì?”

      “Con, đói bụng rồi.”

      Tiệc tối của bọn họ, hẳn là rất vui vẻ. Thiếu ta, Diệp Tỳ hẳn là rất cao hứng mới phải.

      “Cút ngay!” Lão Diệp quát rống, cũng may còn huơ vũ khí.

      Ta ngồi lì mặt đất, “Lão Diệp, cho con bát cơm !”

      Diệp Tỳ muốn gặp ta, ta rồi. Cho nên bây giờ, ta biết ta còn có thể nơi nào được nữa. Lão cha ma quỷ của ta ba năm trước đây, gom chút hơi tàn cuối cùng, dùng toàn bộ năng lực và thủ đoạn, tìm cho ta cái nhà, để ta đến mức từ nay về sau phải đơn bơ vơ thế giới này. Ba để lại cho ta cái nhà, chứ phải tiền. Ba nhất định cảm thấy ta có thể có tiền, nhưng thể có nhà. Nhưng là, ba năm rồi, ta lại biết chính mình còn có nhà hay .

      có cơm! Cút cút cút!”

      “Àizzzz!” Ta đứng lên, lần nữa túm lấy túi hoa quả ăn thừa còn non nửa bàn, nhấc bước ra ngoài.

      Lão Diệp ở phía sau quát ầm lên: “Hạ Tiểu Hoa, ngay cả túi hoa quả hỏng mà cũng nỡ kính biếu người già?! đúng là đồ thô tục bất hiếu!”

      Ta thậm chí quay đầu lại cũng lười.

      Diệp Tỳ so với ta còn bất hiếu hơn nhiều. Lão Diệp cả đời phong lưu phóng khoáng hoa đào nhiều đóa, nhưng lớn tuổi mới có Diệp Tỳ, còn chưa kịp nuôi nấng Diệp Tỳ trưởng thành, vì tình sử phong lưu quá nhiều, bị mẹ ruột Diệp Tỳ bắt gian tại giường. Người phụ nữ trẻ kích động, lái xe như bay qua giao lộ, từ đó về sau bao giờ trở lại. Lão Diệp biết là bận hay bận giả, ngay cả lễ tang cũng hề tới dự.

      Nhà họ Diệp, quả nhiên người người đều máu lạnh.

      Ta vừa đặt tay lên tay vặn cửa, chợt nghe thấy Lão Diệp gọi điện thoại, “Làm cho tôi bát mì tam tiên mang vào đây! Nhớ dùng bát lớn!”

      Ta vội vàng quay lại, dùng khẩu hình hô: “Củ cải khô! Củ cải khô!”

      Lão Diệp liếc ta cái, vô cùng dõng dạc, “Nhớ đừng cho củ cải khô!”

      Máu lạnh! Lão Diệp, lão mới là kẻ máu lạnh nhất!

      Ta quăng túi hoa quả tới bên người lão Diệp, “Nếu nhàn rỗi, gọt hộ con quả lê với.”

      Lão Diệp cười tủm tỉm giơ cao con dao gọt hoa quả bàn.



      Ta cam chịu số phận nhận lấy con dao, lục lục lọi lọi trong túi hoa quả, cuối cùng cũng tìm được quả táo coi như còn nguyên vẹn, ngồi bên bàn bắt đầu gọt vỏ.

      Vừa gọt được đầu, mì được bưng lên, ta nhìn chằm chằm cái bát lớn đầy tràn nước miếng tuôn dào dạt, lập tức bỏ qua khiếm khuyết thiếu củ cải khô.

      Lão Diệp giật lấy dao gọt hoa quả trong tay ta, “Đưa đây! Gọt hoa quả thế mà nhìn được à?”

      Thế là, ta ung dung sung sướng bên ăn mì, bên xem lão Diệp xiên vẹo gọt hoa quả. Thế là, ta đánh chén xong bát mì, bắt đầu chuyển sang gặm quả táo bị gọt chỉ còn cái hột lão Diệp đưa cho.

      hiểu nổi, vì sao người ngoài lại đồn đại ta và lão Diệp như nước với lửa? Hai bọn ta ràng chung sống vô cùng hòa thuận…

      Ta mang hoa quả đến thăm lão, lão nấu mì chiêu đãi ta.

      Ta rung đùi đắc chí, đột nhiên nghe thấy lão Diệp hỏi: “Hạ Tiểu Hoa, hai đứa rốt cuộc định bao giờ ly hôn?”

      Ta bị dọa tới mức phun luôn nửa hột táo gặm trong miệng.

      Lão Diệp vừa tránh thoát đòn tập kích hột táo của ta, vừa kiên nhẫn truy hỏi: “ phải đuổi tới tận công ty đòi ký đơn ly hôn rồi sao? Sao còn chưa ký? Nhanh tay lên chút!”

      Ta quẳng luôn nửa hột táo còn lại trong tay, “Cha cha cha, cha chỉ mong bọn con ly hôn sao!?”

      “Hỏi thừa, nếu phải tôi muốn dò thông tin, tự nhiên mời ăn mì làm gì chứ?”

      “Cha chỉ mong bọn con ly hôn?”

      Lão Diệp ra sức gật đầu, “Hạ Tiểu Hoa, thân phận, gia thế, bối cảnh, học thức, nhân phẩm, tướng mạo của , có chỗ nào xứng đôi với nhà họ Diệp chúng tôi?”

      Ta cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, lại bị cắt ngang, “ cần suy nghĩ, nghĩ cũng phí thời gian, căn bản là có! có! Hạ Tiểu Hoa, chính là trò cười duy nhất của nhà họ Diệp chúng tôi!”

      ra là thế.

      “Cho nên, sao ly hôn ? Diệp Tỳ nó muốn đem ra để chọc tức tôi, cũng chọc tức ba năm rồi, nó còn muốn như thế nào nữa? Nó còn muốn trêu tức tôi ba mươi năm nữa sao? Nó cho rằng tôi còn sống được ba mươi năm nữa sao?”



      Ta nhìn nhìn lão Diệp, rất thành trả lời: “Trông thế này, chắc được đến ba mươi năm.”

      Lão Diệp vỗ bàn cái rầm, chút do dự hắt bát nước mì ta ăn thừa còn nửa vào ta. Ta bên chạy vọt ra ngoài, bên lớn tiếng gào lên: “Cha! Con chào cha! Cha, lần sau con lại đến thăm cha! Cha, cha có nghe thấy ?”

      “Ai là cha của ? Hạ Tiểu Hoa câm miệng cho tôi!”

      Mấy cụ bà vây xem vẫn như cũ chuyện phiếm.

      “Con dâu nhà lão Diệp lại tới bắt nạt lão, bất hiếu!”

      “Đúng vậy, con dâu nhà lão Diệp thô tục, đúng là mất mặt.”

      Ta chạy rất nhanh.

      thô tục, mất mặt.

      Cho nên, nếu ngay cả nơi này cũng chẳng thể ở lại, ta rốt cục còn có thể đâu?

      Mì Tam Tiên:

      [​IMG]
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: Tân siêu sao Châu Á bảnh chọe (2.1)

      Edit: Zinny


      Chạy ra khỏi cửa sau của viện điều dưỡng rộng thênh thang, ta ngồi xổm ở góc tường thở hổn hển cả buổi, mới rút di động từ trong túi xách gọi cho tài xế, “Khỏi cần chờ tôi, đêm nay tôi ở lại đây.”

      Đầu kia điện thoại tài xế ngừng lặp lại như máy đọc, “Ở, ở, ở…”

      “Ở đây. Lão Diệp nằng nặc mời tôi ăn mì, còn tìm mấy y tá tới chơi với tôi. Haizzz tôi cũng bất đắc dĩ thôi, muốn phụ lòng ông cụ.”

      Lái xe khóc gào trong điện thoại, “Hạ tiểu thư, thân thể lão Diệp tiên sinh được khỏe, bằng về nhà trước, hôm khác lại…”

      Ta đợi xong, tạch cái cúp điện thoại. thừa, thấy ta đây rành rành muốn về nhà hay sao?

      Ngồi chồm hỗm bên tường lúc lâu, gió lạnh thổi qua, ta mới phát lưng áo ướt đẫm. Nửa bát mì của lão Diệp đúng là có lực sát thương ghê gớm. Bây giờ, đến cả lựa chọn duy nhất của ta là ngồi xổm góc tường ngắm mặt trời mọc cũng bị xóa bỏ.

      Ta tình nguyện đứng lên, bước chầm chậm ra đường.

      Viện điều dưỡng xây sườn núi, sống đây chỉ toàn những kẻ thừa tiền có chỗ tiêu, thành ra vừa vào đêm, dọc con đường xuống núi quạnh quẽ tới mức ngay cả taxi cũng chẳng muốn tạt qua, thi thoảng có hai chiếc xe tư gia, cũng là đạp mạnh chân ga phóng như bão táp.

      Ta cứ thế bước , càng càng cảm thấy quần áo dính lưng cực kỳ khó chịu, càng càng cảm thấy đôi guốc cao gót chẳng khác nào hung khí cọ vào chân đau buốt.

      Trước mắt bỗng đâu xuất đôi học sinh trung học ngồi dưới bóng cây chuyện đương chàng chàng thiếp thiếp.

      đúng là trời tuyệt đường người!

      Ta tay giơ cao dao cạo lông chân, tay giơ cao xấp nhân dân tệ chạy vọt tới, “Muốn tiền, hay là muốn mạng?”

      Hai học sinh trung học chàng chàng thiếp thiếp hoàn hồn, tiểu nữ sinh mặt mày tái nhợt đứng chắn trước mặt tiểu nam sinh, “Dì ơi, trông dì tươi đẹp như hoa, liệu có thể… liệu có thể tha cho chúng con được hay , xin đừng cướp sắc?”

      Ta lắc lắc dao trong tay, ló đầu tỉ mỉ quan sát cái mặt thanh xuân đầy mụn đằng sau tiểu nữ sinh.

      Ánh mắt Mặt Mụn đảo người ta vòng, tay gẩy gẩy mụn mặt, tay đẩy tiểu nữ sinh ra, “Quên quên , cứ để hy sinh hy sinh , để cho dì cướp sắc !”

      Ai muốn cướp sắc? Hạ Tiểu Hoa ta cái khác , nhưng mắt nhìn đàn ông cũng cao lắm nhá!

      Ta giơ cao nhân dân tệ trong tay, “Muốn tiền, cởi quần áo!”

      “Á!” Hai học sinh trung học đồng thời hô tiếng, lại đồng thời liếc qua nhân dân tệ trong tay ta, Mặt Mụn cực kỳ tự giác bắt đầu cởi cúc.

      phải cậu! Là đó!” Ta huơ huơ tay phải cầm RMB, phát tay phải cầm RMB có lực công phá hơn nhiều so với tay trái cầm dao .

      [RMB: nhân dân tệ]

      Thế là, ta học theo hai đứa nhóc ngồi xổm sau tàng cây, hài lòng thỏa dạ thay đổi bộ đồng phục và giày thể thao của tiểu nữ sinh.

      Thế là, ta vẫy chào từ biệt tiểu nam sinh cầm xấp tiền trong tay cười tủm tỉm, cùng với tiểu nữ sinh vẻ mặt oán giận chân mang giày cao gót của ta, rút bộ đồng phục thể dục từ cặp sách ra để thay lại.

      Phía sau truyền đến giọng cực kỳ nũng nịu của tiểu nữ sinh, “Bộ đồng phục thể dục này của người ta ba tháng rồi giặt, còn bắt người ta mặc!”

      “Bảo bối, có tiền rồi, đưa em mua bộ mới!”



      Ta tiếp tục , ,

      Mãi cho tới khi bước nổi nữa, dựa vào cạnh tường nghỉ ngơi, ta ngẩng đầu, mới phát biển báo ven đường viết “Phố Trung Hoa”.

      Ta cuối cùng, vậy mà lại về tới nơi này.

      Nơi này, trước kia phải như thế.

      Ta nhìn dãy nhà cao tầng san sát nối nhau, bước dọc theo biển số nhà, cho tới khi tìm được số nhà 37, mới ngừng lại.

      Biệt thự ba tầng có sân vườn rộng, lại vẫn được giữ nguyên vẹn, tường ngoài ràng được tân trang, con đường đá trong sân, vẫn như xưa ngay ngắn đều tăm tắp, ngay cả gara cũng vẫn là kiểu dáng cũ, chỉ khác cánh cửa cuốn được thay bằng cửa tự động.

      Đây là căn nhà đầu tiên, lão cha ma quỷ của ta mua sau khi trở thành nhà giàu mới nổi.

      Là nơi ta sống, suốt từ khi ta còn nhớ được tới giờ.

      Khi đó, mỗi đêm ba lại đưa dì hoặc ta gặp hoặc là xa lạ về nhà. Ta mang theo sách vở, bị xua sang nhà tên Lưu Lãng cùng tuổi, cùng trường, cùng lớp, thành tích học tập hàng đầu, nhân duyên hàng đầu, ở ngay sát vách, để làm bài tập cùng nhau, hoa mỹ hơn gọi là gia giáo.

      Cho nên ta vẫn luôn ưa tên Lưu Lãng cái gì cũng xuất sắc hơn ta.

      Từ lúc còn rất rất thế rồi.

      Ta nhìn sang bên cạnh, ngôi nhà gạch đỏ nho sớm biến mất, thế là ta tà ác cười cung sướng.

      Đáng đời nhé, tiểu quỷ thối! Nhà cậu bay rồi!

      “Tiểu Hoa!”

      Ta quay đầu lại, Lưu Lãng từ chiếc SUV to oành lao xuống, “Tiểu Hoa! Mình biết ngày nào đó cậu trở về mà.”

      Lưu Lãng hai lời, xông lên định ôm chầm lấy ta, ta liều mạng mới đẩy được ra, “Cút!”

      cút!” Lưu Lãng lấy tay lau nước mắt, “Hạ Tiểu Hoa, mình cho cậu biết, mình cút lần, lần này, cậu đừng mơ đuổi được mình !” Vừa vừa ôm ta chặt, nước mắt giọt vào cổ áo ta.

      Ta cảm thấy trong người khó chịu, liều mạng giãy dụa, rốt cuộc tìm được khe hở thở dốc hơi, mở miệng : “Lưu Lãng! Buông tôi ra! Tôi lập gia đình!”

      Ta lập tức bị đẩy ra, con mắt đỏ bừng của nhìn ta chằm chằm, “Tiểu Hoa, cho mình biết, cậu có hạnh phúc ?”

      Ta trừng lớn mắt liều mạng gật đầu, phớt lờ cảm xúc chua xót quái dị vừa xuất trong ngực.

      Bên môi Lưu Lãng lên nụ cười quái dị, đánh giá ta từ xuống dưới, “Hạ Tiểu Hoa, cậu mặc đồng phục, lại trở lại là Hạ Tiểu Hoa trước đây rồi. dối mình, là mình biết tỏng đó, Tiểu Hoa!”

      Hai chữ Tiểu Hoa cuối cùng kia, nhả ra , đáp xuống đáy lòng hiểu sao lại khiến ta cảm thấy nặng trĩu.

      Hơn nửa đêm, vô luận vì lý do gì, mặc đồng phục trung học chạy về nơi từng ghi lại quá khứ, thấy thế nào cũng giống biểu nên có của hạnh phúc.

      “Tiểu Hoa, biết , nơi này là mình mua. Từ trước lúc xuất ngoại, ngày đầu tiên rời xa cậu.” Lưu Lãng chỉ tay vào nơi ta từng ở.

      “Mình cho rằng, từ đó về sau, mình quên cậu, cũng quên nó.” Lưu Lãng hổ là kẻ có hai tấm bằng tiến sĩ, ăn nhã nhặn quý phái như kịch Quỳnh Dao, “Tiểu Hoa, mình làm được. Mình quay về, ở chỗ này chờ cậu. Mình biết, ngày nào đó, cậu quay về.”

      nhìn ta đầy thâm tình, “Tiểu Hoa, mỗi khi cậu tủi thân, hạnh phúc, đều muốn về nhà.”

      Ta đột nhiên cảm thấy hai mắt cay cay, cố sức trừng mắt nhìn, mắng to: “Cậu bệnh à? Tôi lập gia đình! Nơi này, còn là nhà tôi!”

      Ta mở mắt trừng trừng nhìn người đối diện sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng.

      Ta giơ nắm tay vung mạnh về phía Lưu Lãng, “Cậu rốt cuộc muốn tự mình đa tình đến khi nào? Tôi bao nhiêu lần rồi, đừng có quấn quýt lấy tôi! Cậu ra nước ngoài rồi, đưa rồi, vì sao, vì sao còn trở về?”

      Lưu Lãng đứng yên, ta vung tay , lại chẳng hề trốn tránh, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, làm như bất đắc dĩ, “Tiểu Hoa, cho cùng, cậu chỉ trách mình, đưa ấy xa xa.”

      “Diệp Tỳ, tốt vậy sao?”

      Ta nhìn chằm chằm Lưu Lãng, vẫn đứng thẳng như vậy, nhưng nụ cười lại xa lạ đến thế.

      Gió đêm thổi qua, cảm giác mát lạnh sau lưng tản ra khắp cơ thể, ta cảm thấy đầu óc quay cuồng.

      “Ba năm trước đây, cậu vẫn luôn khóc, rằng cậu rất muốn rất muốn cho ấy hạnh phúc. Để cậu khóc như vậy nữa, Tiểu Hoa, cuối cùng mình cưới ấy, thành toàn hạnh phúc của ấy. Ba năm rồi, mình sao? Tiểu Hoa, hạnh phúc của mình sao?”

      “Cậu vẫn luôn muốn mình biến . Mình biến ba năm, mệt mỏi rồi, Tiểu Hoa, mình định biến lần nữa.”

      Tên Lưu Lãng xa lạ, tiến lên bước, nắm lấy tay ta.

      biết là quá lạnh, hay là ta quá nóng. Ta chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, vung tay lên, cái tát vang dội đáp xuống mặt , “Lưu Lãng! Cậu muốn bội tình bạc nghĩa?! Cậu chán sống rồi hả, dám ăn khô lau sạch bạn tốt của tôi, lại còn quay lại tìm tôi muốn hoàn lại đồ sao?”

      [ăn khô lau sạch: làm việc để lối thoát, chiếm được tiện nghi, còn muốn chịu trách nhiệm ]

      Khả Nhạc đến thế, sao có thể đơn giản cho qua như vậy?

      Đàn ông, đều giống như lão cha ma quỷ của ta, vô ý thức trách nhiệm.

      Ta nhấc chân muốn bồi thêm cước, lại trận choáng váng, cứ như vậy ngã xuống.

      đường mặc quần áo ướt xuống núi, cảm lạnh rồi.

      Ta gom chút sức tàn cuối cùng, lúc Lưu Lãng lao tới nâng ta dậy, bật ra câu mấu chốt nhất, “Lưu Lãng! Khả Nhạc vẫn luôn tìm cậu!”

      Lỗ tai ta trong tiếng ong ong, vẫn có thể nghe , “Mình biết, nhưng mà, Tiểu Hoa, mình vẫn luôn tìm cậu.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :