1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Đầu hàng , em (6.2)

      Edit: Zinny


      Diệp Tỳ chỉ nhìn ta cái, lập tức cúi đầu, vẫn chắn trước cửa như cũ.

      Ta cười càng thêm lớn tiếng. Được, được lắm, đêm Giáng sinh, đơn giản là tìm phiền muộn. Ta diễn lại trò cũ, rướn người, dùng sức hôn Diệp Tỳ. Mùi rượu nồng nặc ập tới, ta bị sặc cứng cả người, nhịn được đẩy Diệp Tỳ ra.

      “Diệp Tỳ, uống rượu à?”

      Diệp Tỳ vươn tay, lau khóe mắt, “Hạ Tiểu Hoa, em khốn kiếp!” Xoay người bước về phía thang máy.

      Ta đứng lại, cố sức cười, lấy thẻ ra quẹt cửa. Cửa mở ra, luồng khí xa lạ lạnh như băng ùa vào mặt, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại. Diệp Tỳ, luôn có thói quen cứ đến nơi là cho tài xế về trước, nhất là vào buổi tối. Ta liều mạng chạy xuống dưới lầu, rốt cuộc cản lại được đèn xe chói mắt con đường phụ của khách sạn.

      “Diệp Tỳ, xuống xe cho tôi!” Ta lớn tiếng quát.

      Diệp Tỳ híp mắt, nhìn ta chằm chằm, đạp chân ga vang rền, cửa kính xe cũng hạ xuống.

      Ta dùng sức vỗ mui xe, “Xuống xe! có nghe thấy hả!”

      Chân ga càng nổ vang. Ta nghiến răng nghiến lợi, bước tới trước, kéo mở cửa xe, “Xuống dưới!”

      Diệp Tỳ siết tay lái càng thêm chặt.

      Ta rút điện thoại di động, “ xuống chứ gì? Tôi gọi điện thoại cho Lưu quản gia, kêu bà ấy phái tài xế tới đón .”

      Di động bị hất tung lên, nháy mắt bay ra ngoài.

      cần Lưu quản gia!” Thanh Diệp Tỳ lạnh lẽo có chút mất cân bằng.

      Ta nhìn chằm chằm di động bị ném thành hai mảnh, “Diệp Tỳ, muốn đâu? Tôi đưa .”

      Đẩy Diệp Tỳ ngồi chắn cửa xe, ta trèo vào ghế lái.

      Diệp Tỳ trắng mặt, liều mạng trừng mắt nhìn ta. lúc sau, rốt cuộc nhếch khóe môi, ngồi vào ghế lái phụ.

      “Về nhà à?” Ta tức giận hỏi.

      “Về nhà. Hạ Tiểu Hoa, về nhà.” Diệp Tỳ dùng sức trả lời.

      Ta đạp chân ga, xe cong vẹo lao ra ngoài. Trong xe tự động điều chỉnh nhiệt độ, hệ thống sưởi hơi vừa bật, lạnh lẽo tay rốt cuộc biến mất. Ta nghiêng mặt nhìn Diệp Tỳ, Diệp Tỳ nhắm hai mắt, cau mày, khuôn mặt càng thêm trắng, trắng đến nỗi còn biểu cảm, gần như trong suốt. Diệp Tỳ, uống say rồi. Giống y như đêm của ba năm trước, liều mạng ấn chuông cửa. Chỉ là, có trời mưa. có Khả Nhạc.

      Diệp Tỳ dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, hơi nhúc nhích cơ thể, vẫn nhắm mắt như cũ , “Hạ Tiểu Hoa, nhất định phải , thể tiếp tục ngồi vòng đu quay, là vì ta phải .”

      Ta thu lại ánh mắt, nỗ lực nhìn chằm chằm mặt đường.

      “Hạ Tiểu Hoa, tối nay em định ở lại cùng ta?” Diệp Tỳ câu nối tiếp câu, từ đầu tới cuối hề mở mắt. Giọng điệu trầm thấp nặng nề, mang theo run rẩy rất khẽ, kéo căng trái tim, tạo cho người ta ảo tưởng khó hiểu.

      Ta cảm thấy, Diệp Tỳ, quan tâm, nhưng ta chỉ có thể im lặng, sau đó gắng sức hít thở. ràng, chỉ là muốn tìm phiền muộn. Im lặng rất lâu, lâu đến nỗi có thể ràng nghe được Diệp Tỳ : “Hạ Tiểu Hoa, em khốn kiếp!” Từng chữ từng chữ, phun ra vô cùng rành mạch.

      Ta rốt cục thể nhịn được nữa, “Diệp Tỳ! rốt cuộc làm cái gì!” Dùng hết toàn bộ dũng khí, mới cam lòng từng bước từng bước lựa chọn buông tay. Tốn bao nhiêu quyết tâm, mới rốt cục cam lòng chết tâm. Vì sao phải cố tình chọn ngày như ngày hôm nay, ngậm kẹo que, nắm bóng bay, đứng trước vòng đu quay khổng lồ, : “Hạ Tiểu Hoa, cùng ngồi nhé?” Vì sao phải cố tình vào đêm như đêm nay, đứng chặn cửa, lau vệt nước ở khóe mắt?

      Vì sao ràng có Khả Nhạc, vẫn như cũ tự mình uống say, dùng sức ấn chuông cửa?

      Diệp Tỳ, rốt cuộc làm gì!

      Xe lao thẳng xuống cái, tiến vào gara Diệp gia. Ta đỗ xe ngay cửa gara, mở cửa xe lập tức chạy ra ngoài. thể ở lại thêm nữa, nhất định phải . Lại nghe thấy tiếng Diệp Tỳ vang lên phía sau lưng, “Hạ Tiểu Hoa, xin em, hãy ở lại.”

      Chân ta nhũn ra còn khống chế, cũng sao nhấc bước nổi. Diệp Tỳ mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu vang, ôm lấy cổ ta từ phía sau. Ôm rất chặt, đến nỗi hít thở cũng trở nên khó khăn. Hơi thở của Diệp Tỳ, phả vào bên tai, nóng đến dọa người.

      “Diệp Tỳ, uống say rồi.” Ta muốn giãy giụa, lại cảm thấy toàn thân vô lực.

      “Ừm.”

      Toàn bộ sức nặng đều đè người ta, đầu tựa vào gáy, chịu tách ra.

      “Hạ Tiểu Hoa, hãy ở lại.” xong, còn tiếng động, chỉ có hơi thở nóng hổi, vẫn bồi hồi gáy .

      Ta kéo đôi chân mềm nhũn, cố sức dìu Diệp Tỳ. Từng bước , rất gian nan. Rốt cuộc trở lại phòng ngủ, ta ném Diệp Tỳ lên giường. Phòng ngủ vẫn y như cũ, ở đây ba năm, giờ quay lại, lại cảm thấy xa lạ.

      Ta xoay người toan , tay lại bị túm lại, Diệp Tỳ ngồi dậy, nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt bướng bỉnh như thể từ giờ nhất định buông tay.

      Ta dùng sức hít vào, “Diệp Tỳ! Tôi rồi, tôi còn …”

      chưa dứt lời, môi bị che lấp, dù là cồn cũng cảm thấy ngọt ngào. Ta liều mạng giãy giụa, “Diệp Tỳ, có biết làm gì hay ?”

      Diệp Tỳ chớp hàng mi dài xinh đẹp, học theo bộ dáng ta liếm môi, “Hạ Tiểu Hoa, theo đuổi em.”

      Ta nhìn chằm chằm dáng vẻ của Diệp Tỳ, ngây ngẩn cả người. Diệp Tỳ cúi đầu, bắt đầu cởi bỏ áo khoác dính Coca người. Cởi xong rồi, lại cởi áo sơ mi. Ta dùng sức nuốt nước miếng, cảm thấy tim đập còn khống chế. Đây là thời cơ tốt, say rượu loạn tính! Chính mình uống say, trách được người khác! Dù sao, sau khi tỉnh lại, chẳng qua cũng chỉ là say rượu loạn tính.

      Ta rốt cục rú lên nhào tới, bên cố sức túm nửa đoạn áo sơmi vướng víu của Diệp Tỳ, bên sung sướng rống lên, “Diệp Tỳ, cởi quần.”

      Diệp Tỳ bị ta đụng phải kêu đau tiếng. Ta lắc lắc thân mình, muốn làm áo khoác tuột xuống, lại bị nhấc mạnh lên, đặt ở giường. Diệp Tỳ nhảy dựng lên, ghì chặt ta, tay chống mép giường, tay bóp cổ ta. Ánh mắt Diệp Tỳ phun lửa, trừng mắt nhìn nội y trong áo khoác của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em khốn kiếp!” Diệp Tỳ nghiến răng nghiến lợi. Mắng xong, ngọn lửa trong mắt lại càng bùng lên, môi cắn đến trắng bệch, trừng mắt nhìn ta. Cùng câu ấy, đêm nay nghe được là lần thứ ba.

      Ta há to miệng, gắng sức hít thở. Cổ bị bóp chặt quá khó chịu, ta giãy giụa, nghiêng đầu, phát tay chống ở mép giường của Diệp Tỳ có vết tím bầm ràng, lên làn da trắng nõn, nổi bật dị thường.

      Ta hả hê cười, “Lão già kia đánh à? Chậc, chậc, xem sức lực này, lão già đó phục hồi tốt lắm.”

      Cổ chợt bị siết chặt, cũng nhất thời trở nên khó khăn. Ta lấy hơi, cố ý trêu chọc thổi luồng khí nóng vào vết bầm tay Diệp Tỳ, “Này! Đau ?”

      Ánh mắt Diệp Tỳ căng thẳng, thu lại cánh tay chống mép giường, nhân thể dò xét vào cơ thể ta, lột xuống bộ nội y duy nhất trong áo khoác, ném rất xa.

      Hơi thở nóng rực phả vào mặt, Diệp Tỳ giữ chặt ta, hôn ta, “Hạ Tiểu Hoa, là ai?”

      ràng uống say, tại sao có thể hỏi như vậy? Làm sao có thể hỏi như vậy?

      Ba năm trước đây, ngay cả thời khắc tình cảm mãnh liệt cảm xúc dâng trào, Diệp Tỳ cũng chưa hề lời. Lúc này, lại hỏi ràng như vậy, hỏi quen thuộc như vậy, giống như đêm hôm đó trước khi rời , Hạ Tiểu Hoa uống say : “Diệp Tỳ, em là ai?”

      Trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng. phải bị mê hoặc mà run rẩy, mà là động tâm. Ta trừng lớn mắt, nhìn Diệp Tỳ chằm chằm. Thích chính là thích, dù có dùng hết toàn lực, dù có hạ quyết tâm, vẫn như cũ, thể thay đổi, thể khống chế. Đẩy ra, ta biết là vực thẳm, vẫn chỉ có thể ôm chặt lấy, thổi khí bên tai , “Diệp Tỳ, vẫn luôn luôn, là Diệp Tỳ.”

      Luôn luôn. Từ lâu lâu trước kia, cũng là như vậy.

      Diệp Tỳ nở nụ cười, “Hạ Tiểu Hoa, thích em.”

      *Zinny chạy ngang qua*

      “Nhìn thấy chưa? Con bé mặc đồng phục trung học ngồi xổm bên ghế chà xát ngón chân, chính là con của Hạ Bạo Phát!”

      [bạo phát: phát tài, phất lên cách nhanh chóng (thường mang nghĩa xấu)]

      “Uây, đến diện mạo, chỉ cần nhìn tư thế cũng đoán ra được. Cùng cấp bậc như nhau.”

      “Vũ hội từ thiện mặc lễ phục là lễ nghi cơ bản, mặc đồng phục trung học đến đây là cái thể loại gì? Đúng là có gia giáo.”

      “Người ta vội vàng đến làm từ thiện, cả bó tiền có chỗ tiêu, phải vội vã quyên góp để mua danh tiếng, làm gì có thời gian thay lễ phục.”

      “Ông bố nó gần đây đốt tiền để theo đuổi thiên kim nhà ông Hà, làm cho ông Hà tức giận, nhốt con trong nhà mấy ngày nay rồi. Người ta tuy ly dị, nhưng dầu gì cũng là phu nhân nhà có danh tiếng, mặt mũi dù sao cũng phải có, nhà giàu mới nổi muốn lây dính được chút quý khí, nào có dễ dàng thế chứ.”

      “Hạ Bạo Phát móc đâu ra đứa con này? Ai chịu sinh con cho lão ta? là dơ bẩn.”

      biết, móc đâu ra biết, lăn lộn qua bao nhiêu người càng biết.”

      “Chậc, chậc, dơ bẩn! Ghê tởm!”

      Ta cúi đầu ra sức chà xát, đôi chân bị giày mới cọ vào phát đau, cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Đeo giày, đứng lên, ta bước về phía đám người, dùng sức vung tay cái. Ba thiên kim còn kịp gào lên tiếng, toàn bộ đều rơi vào bể bơi. Tiếng gào rú lập tức vang dội vùng.

      Ta thèm quan tâm, tiến về phía đứa thứ tư gào rú to nhất, bị bảo vệ chạy tới túm lại. giãy ra được, ta đành phải cởi chiếc giày, nhắm chuẩn đỉnh đầu đứa thứ tư phi tới, trúng giữa hồng tâm. Lại tên bảo vệ nữa xông tới, trái phải kẹp lấy ta, thể động đậy.

      “Hạ tiểu thư, mời lập tức rời khỏi câu lạc bộ của chúng tôi, nếu chúng tôi báo cảnh sát.”

      Ta liều mạng giãy dụa, “Tôi tự ! Cha tôi đâu? Gọi ông ta ra xem trò vui rồi .”

      “Hạ tiểu thư, cha cùng với nữ minh tinh bên truyền hình, lái xe từ nửa giờ trước rồi.”

      Ta trừng lớn mắt. chậu nước lạnh ngắt, từ đỉnh đầu dội xuống.

      Con bé phun máu mũi ứa nước mắt, nâng cao cái chậu, nhìn ta chòng chọc, “Nhà giàu mới nổi! Cút ngay! Ở đây có chỗ cho mày đứng!”

      Ta dùng sức vung nắm tay, bị bảo vệ đè lại, “Hạ tiểu thư, mời cho.”

      “Câu lạc bộ này của tôi rất rộng rãi, muốn đứng đâu cứ đứng, có vấn đề gì.” Giọng êm dịu, chiếc khăn tay trắng tinh chìa tới trước mặt ta.

      Ta ngẩng đầu, xuyên qua tên bảo vệ đứng che ánh sáng, thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp dưới ánh đèn. ràng vẻ mặt rất lạnh lùng, bàn tay giơ khăn mùi soa trắng tinh, lại kiên định dị thường.

      chỉ thoáng liếc bảo vệ cái, trói buộc người ta lập tức buông lỏng, bảo vệ cung kính gọi: “Tiểu Diệp tiên sinh.”

      “Diệp Tỳ, bớt chõ mũi vào chuyện người khác , cố ý gây khó dễ cho tôi!” Con bé chảy máu mũi gào rú càng thêm hung ác, “ tưởng đây vẫn là đại học quốc do định đoạt chắc? muốn giả làm người lịch lãm cũng nên xuống bể bơi cứu người trước !”

      Diệp Tỳ nghiêng đầu, thoáng liếc đám người đạp nước trong bể bơi, trả lời rất tự nhiên, “ quan tâm.”

      Ta tiếp tục trừng lớn mắt.

      “Này! hay ?” Diệp Tỳ rất kiên nhẫn, hướng về phía ta, phất phất chiếc khăn mùi soa trong tay.

      Vầng hào quang màu vàng, theo động tác phất khăn tay của Diệp Tỳ, nháy mắt từ thân thể tỏa ra bốn phía, chói mắt đến nỗi ta thể đoạt lấy khăn tay, cúi đầu liều mạng lau nước mũi.

      Ta hề ngần ngại theo Diệp Tỳ.

      theo lần ấy, chính là rất nhiều năm. Cho đến khi tiểu Diệp tiên sinh biến thành Diệp tiên sinh. bao lâu rồi còn mơ thấy giấc mơ đó? Ta mở mắt ra, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, gần trong gang tấc.

      “Hạ Tiểu Hoa, khóc cái gì!” Diệp Tỳ vươn tay, lau nước mắt cho ta.

      “Á á á!!” Ta rú lên, tránh né, dùng cả tay cả chân bò tới mép giường.

      Vì sao? Vì sao lại dậy trễ hơn Diệp Tỳ? chuyện chưa từng xảy ra! Vì sao?

      Eo của ta bị giữ chặt, “Hạ Tiểu Hoa, im miệng! đau đầu!”

      Ồ! Đau đầu! Đúng!

      Ta lập tức vô liêm sỉ quay người lại, : “Diệp Tỳ, tối hôm qua chúng ta chính là say rượu loạn tính.”

      yên tâm, tôi căn bản coi…” Thanh bị bàn tay chặn lại chặt chẽ.

      “Hạ Tiểu Hoa, ai say rượu loạn tính với em!” Diệp Tỳ lớn giọng quát.

      “Em uống rượu à?”

      “Ưm ưm ưm!” Ta liều mạng lắc đầu.

      “Cho nên, ý em là, căn bản em quan tâm?”

      “Ưm ưm ưm!” Ta liều mạng gật đầu.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ nghiến răng nghiến lợi, đẩy ta ra.

      Ta hai lời, đứng lên nhảy xuống giường. Vừa chạm đất, ta lại bị túm chặt. Diệp Tỳ dùng sức, lần nữa quẳng ta lên giường.

      “Hạ Tiểu Hoa, quan tâm!” Diệp Tỳ híp mắt, trừng ta.

      “Diệp Tỳ! rốt cục muốn như thế nào?” Nước mắt tràn ra viền mắt, còn chịu khống chế.

      Diệp Tỳ ràng sững người, nhưng buông ta ra.

      sững sờ cái gì?” Ta hung hăng trừng Diệp Tỳ, nước mắt càng tuôn ác liệt.

      “Tôi đồng ý ly hôn, đơn ly hôn cũng ký rồi, vất vả mới hạ quyết tâm nữa, rốt cuộc còn muốn thế nào?”

      “Muốn tôi, tôi cho rồi. rốt cuộc còn muốn thế nào?”

      cần phải chịu trách nhiệm, tôi quan tâm, rốt cục còn muốn thế nào?”

      dựa vào đâu mà sững sờ! Tối qua chính uống say mê sảng, tôi còn chưa sững sờ đây. Bây giờ tỉnh rượu chưa? Bây giờ với tôi cái gì có biết ?” Ta nước mắt giàn dụa.

      Diệp Tỳ rốt cuộc buông ta ra, vẫn ngây người, chỉ là vươn tay, lau nước mắt cho ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng khóc nữa. Em như vậy, đau lòng.” Giọng của Diệp Tỳ rất dịu dàng.

      Tay ta run lên, liều mạng giãy giụa sờ tủ đầu giường.

      bậy! đau lòng cái gì? Diệp Tỳ, im miệng! ràng tôi, ràng ! được, được như vậy…”

      Những lời phía sau, còn chưa xong.

      Ta quá nghẹn ngào, thậm chí khi bị chặn môi lần nữa, cũng giãy giụa.

      Tay ta rốt cục kéo được tủ đầu giường, sờ soạng nửa ngày, chạm đến.

      Hơi thở nóng hổi của Diệp Tỳ, phun ngay môi, “Hạ Tiểu Hoa, kỳ , là…”

      “Roẹt!”

      Ta cầm kìm chích điện, giãy dụa dưới thân Diệp Tỳ, rốt cuộc bò ra.

      May là, kìm điện vẫn còn ở đây. Diệp Tỳ gục giường với tư thế quái dị, ta giơ chân, di di lên mặt , “Này! Diệp Tỳ!”

      phản ứng rồi.

      Ta vung tay lau nước mắt, vội vàng mặc quần áo, bỏ . Kỳ là, đáp án, có dũng khí nghe tiếp nữa.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 6: Đầu hàng , em (6.3)

      Edit: Zinny


      “Ê! Lưu Lãng! Cậu có nhớ những lời mình trong lúc say rượu ?” Ta mặc đồng phục thể dục thời trung học cũ rích của Lưu Lãng, ôm cái đầu tổ quạ, ngửa cằm nhìn trần nhà.

      Lưu Lãng đeo tạp dề, bên đổ thịt viên vào nồi lẩu, bên thuận miệng đáp: “Nhớ chứ. Mình nhớ bản thân từng quên cái gì.”

      Ta đảo mắt khinh bỉ, “Thế là cậu nhớ rồi, nên mới cho rằng bản thân quên cái gì.”

      Ta vươn đũa chọc thịt viên, bị Lưu Lãng đẩy ra, “Tiểu Hoa, cậu ở trong biệt thự này tuần rồi, cửa cũng chưa bước ra. Cậu định ở chỗ này tự sinh tự diệt đấy à?”

      Ta dùng sức nuốt nước miếng, “Này, thịt viên rốt cục phải luộc bao lâu?”

      “Tiểu Hoa, cậu đừng có thế. Nếu phải mấy ngày trước dì dọn vệ sinh tới quét tước phát ra cậu, mình căn bản còn biết cậu chạy về đây. Ngay cả bộ quần áo dư thừa cậu cũng mang, di động cũng dùng, giống như chạy nạn, cậu làm cái gì thế?” Lưu Lãng dùng sức trừng mắt nhìn đồng phục thể dục cũ rích người ta, ánh mắt đặc biệt tà ác.

      Ta được tự nhiên túm túm, “Mượn mặc tí, keo kiệt cái gì. Dù sao cậu cũng có mặc nữa đâu.”

      Lưu Lãng quay đầu, lại bắt đầu thả đậu phụ vào nồi, “Cậu mặc quần áo thành cái đức hạnh này, làm mình nhớ đến chuyện rất lâu trước kia.”

      Ta cười khà khà, “Ồ. Nhớ tới năm đó với Khả Nhạc chứ gì?” Chỉ có Khả Nhạc thích mặc thứ đồng phục thể thao cũ rích này.

      Lưu Lãng ngẩn người, đột nhiên trầm mặc. Ta cũng trầm mặc theo, im lặng ăn lẩu.

      Ăn xong, ta ngồi ghế rung chân xỉa răng. Lưu Lãng thu dọn bát đũa được nửa, đột nhiên : “Tiểu Hoa, phải là cậu bội tình bạc nghĩa tiểu minh tinh chứ?”

      Cây tăm trong tay ta thiếu chút nữa chọc vào họng, vội vàng rút ra, “Lưu Lãng, cậu ác man!”

      Lưu Lãng trừng ta cái, “Cậu xem TV à? Thần Tư hủy hai hợp đồng phim vốn đàm phán xong xuôi, sắp bay sang Singapore rồi.”

      Ta há hốc miệng. Trước đây lâu, gã quản lý ẻo lả còn quyết tâm vang dội thề rằng, trong hai năm tới nhất định đánh chiếm thị trường trong nước.

      Lưu Lãng thu lại ánh mắt, “Nhìn phản ứng của cậu, hẳn liên quan tới cậu. Tiểu Hoa, cậu chạy về đây, cổng lớn cổng cũng đều ra, ăn cơm cũng gọi đồ ăn sẵn, rốt cuộc là vì trốn cái gì?”

      Ta nuốt nước miếng cái, rốt cuộc thừa nhận, “Trốn Diệp Tỳ.”

      Lần này, đổi thành Lưu Lãng há hốc miệng. Ta dùng sức vò đầu, “Tôi cũng biết nữa, dù sao, sau lần Diệp Tỳ bị tôi chích điện, đột nhiên đầu óc có bệnh, có việc gì cũng đến trước mặt tôi lắc lư, uống say còn mê sảng, còn, còn dụ dỗ tôi.”

      “Chích điện?” Lưu Lãng há to miệng đến nỗi có thể nuốt được cả nắm tay.

      Ta tức giận : “ tóm lại, nếu tôi trốn, cậu cảm thấy bộ dạng này của tôi giống như chống lại được khuôn mặt bé dụ dỗ của Diệp Tỳ chắc?”

      Lưu Lãng lại trầm mặc, cúi đầu, thu dọn xong, cởi bỏ tạp dề.

      “Tiểu Hoa, mình về đây. Mấy ngày nay bận làm tổng kết cuối năm, tới được. Ngày ba mốt là sinh nhật cậu, mình đến chơi với cậu.”

      Ta lập tức đứng dậy, hí hửng chạy ra mở cửa, “ , đừng có bận tâm. Hôm ba mốt cậu mà rảnh cũng đừng ép buộc, dù sao nhiều năm nay tôi cũng mừng sinh nhật rồi.”

      “Tiểu Hoa, dù mừng sinh nhật, cũng cùng nhau đón năm mới .” Lưu Lãng tới cửa, quay đầu lại nhìn ta cái.

      , , cậu cứ thích ép buộc thế là sao.” Ta hừ hừ, đẩy Lưu Lãng ra ngoài, đóng cửa lại.

      Chạy vào phòng tắm, ta lục lọi trong đống quần áo nhăn nhúm, moi ra tấm chi phiếu vẫn còn nguyên vẹn. Di động bị Diệp Tỳ quăng, bị bỏ lại ở đường phụ của khách sạn. Toàn bộ số điện thoại mất sạch, cố sức nghĩ, cũng nhớ ra nổi. Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, ta cho chi phiếu vào trong phong bì, điền địa chỉ khách sạn, dùng điện thoại cố định gọi nhân viên chuyển phát nhanh đến nhận đồ.

      Điện thoại vừa buông, đầu kia bài hát cách mạng cũ rích của chuông cửa vang lên. Chậc chậc! Quá hiệu suất! Ta hí hửng ra mở cửa, cái giày thể thao nện thẳng vào trán, “Khốn kiếp! Hạ Tiểu Hoa!”

      Khả Nhạc xông vào, tay bóp cổ ta, “Hạ Tiểu Hoa, tớ bóp chết cậu! Cái đồ tai họa!”

      “Ồ! Khả Nhạc! lâu gặp, cậu chẳng thay đổi chút nào.” Ta lấy giày thể thao đầu xuống, quay sang chào hỏi Khả Nhạc.

      Khả Nhạc bóp cổ ta rất chặt, “Còn phải đều là vì cậu! Khốn kiếp! Nếu phải đúng lúc theo dõi Lưu Lãng, hu hu hu, tớ làm sao mà tìm được cậu.”

      Ta bị bóp đến nỗi liều mạng ho khan, vất vả giãy dụa mới phun ra được câu, “Cái bệnh thích theo dõi người khác của cậu còn chưa sửa được à?”

      Khả Nhạc vỗ chưởng vào ngực ta, “Hạ Tiểu Hoa, tớ bị đuổi việc rồi.”

      “Hả?” Ta rốt cục được giải thoát, tiếp tục giãy dụa đứng lên, “Cậu bội tình bạc nghĩa nhà tạo hình nổi danh quốc tế mới tới rồi hử?”

      “Cái rắm!” Khả Nhạc giơ chiếc giày thể thao còn sót lại tiếp tục nhào tới, “Số 1 đến Số 8 bị đuổi việc cả rồi. Đều là vì cậu, bọn tớ tìm được cậu, Diệp Tỳ đuổi việc cả đám rồi.”

      Ta trợn mắt, “Tìm tớ?”

      “Tìm cậu!” Khả Nhạc tức giận, thừa dịp ta sững sờ, lại nện vào trán ta hai phát, “Diệp Tỳ biết nghe được tin tức từ đâu, khăng khăng cậu vẫn ở lại trong thành phố. Nhà ga và các đường ra khỏi thành phố đều phái quân đội canh gác. Quân đội đó! Quân đội là để dùng vào việc như vậy sao! Hạ Tiểu Hoa cậu là đồ tai họa! Tớ phải báo cáo cậu!”

      Khả Nhạc xong liền sờ di động.

      Ta vội vàng giữ lại, “Nếu cậu dám tố cáo tớ, tớ tới chỗ Lưu Lãng tố cáo cậu theo dõi .”

      Khả Nhạc vừa lau nước mắt, vừa hừ hừ cân nhắc tình thế.

      Ta mặc dày nịnh bợ, “Khả Nhạc, chúng ta là bạn tốt phải sao? Dù sao cậu cũng bị đuổi việc rồi, báo cáo cũng muộn phải sao?”

      Khả Nhạc trừng mắt nhìn trần nhà bắt đầu nghiêm túc cân nhắc vấn đề.

      Suy nghĩ nửa ngày, Khả Nhạc nhìn ta, hỏi: “Hạ Tiểu Hoa, cậu hạ độc Diệp Tỳ có phải ? Cậu chiếm được nên muốn hạ độc chết cho xong hết mọi chuyện?”

      Ta liều mạng lắc đầu thanh minh, “ có chuyện đó. Tớ chỉ làm thịt Diệp Tỳ thôi mà.”

      Khả Nhạc hoài nghi nhìn ta, căn bản tin, “Chỉ làm thịt thôi. Diệp Tỳ lại dùng đủ mọi cách khoa trương như thế nhất định phải tìm cậu á?”

      Ta thành khẩn : “Tớ biết sao được, dù sao, chỉ là làm thịt mà thôi.”

      “Hừm!” Khả Nhạc bán tín bán nghi, “Cũng phải , cậu cũng thiếu đạo đức! Muốn trốn là trốn rất kỹ! Cứ thế tùy tiện chạy về biệt thự trốn là ra làm sao? Làm hại cả đám bọn tớ nghĩ nát óc, tìm hết chỗ này chỗ nọ, lại ngờ cậu trốn tùy tiện như thế.”

      Ta khinh thường hừ hừ, chính mình ngốc đừng có trách người khác.

      “Cậu hừ cái gì!” Khả Nhạc vung chưởng tới, “Cũng đúng! Loại đầu óc như cậu, có thể trốn rất cao minh. Ngay cả Diệp Tỳ cũng nghĩ ra.”

      Chậc chậc! Đổ sạch tội cho người khác.

      Khả Nhạc nhìn ta nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên, gào ầm ỹ: “A! A a a! Hạ Tiểu Hoa! Diệp Tỳ, Diệp Tỳ phải là, theo đuổi cậu đấy chứ?”

      Ta thiếu chút nữa bị sặc nước miếng nghẹn chết.

      Khả Nhạc càng thêm khẳng định, “Hạ Tiểu Hoa, Diệp Tỳ theo đuổi cậu!”

      Ta tức giận túm Khả Nhạc đẩy ra khỏi cửa, “ bậy! Cậu cút ngay!”

      “Ê! Hạ Tiểu Hoa! Đúng là Diệp Tỳ theo đuổi cậu!”

      Ta cởi chiếc dép gỗ chân định ném vào trán Khả Nhạc, đột nhiên dừng lại.

      “Này! Cậu thất nghiệp có việc gì làm, hí hửng theo dõi Lưu Lãng có phải ?”

      Khả Nhạc lập tức buông cái tay bám vào cửa, xoay người, “À thôi, tớ về đây. Hạ Tiểu Hoa, hẹn gặp lại!”

      Ta túm cổ áo Khả Nhạc, “Này! Đến ba mốt là sinh nhật tớ! Cậu đến mừng sinh nhật với tớ.”

      “Ừ! Ừ!” Khả Nhạc đáp lời, giãy giụa muốn .

      “Đừng đến quá sớm! Nhân tiện đón năm mới với tớ luôn, nhớ mang quà theo.”

      “Ừ! Ừ!”

      Ta thả Khả Nhạc ra, Khả Nhạc cũng quay đầu lại, vừa được vài bước, lại bị ta túm lấy.

      “Hạ Tiểu Hoa, cậu xong chưa bảo?!”

      “Cho tớ mượn 10 đồng!” Ta chìa tay, trông thấy nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở cổng định bấm chuông há hốc miệng.

      Kết quả của việc mò mẫm tác hợp cho đôi vợ chồng ly dị, chính là giờ trước khi năm mới sắp bắt đầu, ta trở thành chồng chân chân chính chính ý nghĩa.

      Lại dùng chiêu cũ giả bộ lấy cớ mắc tiểu, Khả Nhạc xách theo túi quà lớn đờ người trợn mắt cùng với Lưu Lãng cúi đầu vẻ mặt xấu hổ hoàn toàn phát ra.

      Cho nên, ngay cả nơi trú chân cuối cùng, cũng còn nữa. Còn có thể đâu? Ta lắc lư loanh quanh trong khu thương mại trung tâm. quá muộn, các cửa hàng nổi tiếng đều đóng cửa. Ta mặc đồng phục thể dục quá cỡ cũ rích của Lưu Lãng, ôm xâu mứt quả, ngồi bên đài phun nước giữa đường liều mạng ăn. Bỗng nhiên lại thấy nhớ ba. Ba à, con thua sạch gia sản của ba rồi. Hạ Tiểu Hoa, còn nhà. Móc từ trong túi thứ mà Lưu Lãng từng cứng rắn nhét vào tay ta, chìa khóa biệt thự ấm áp đến bỏng người, chìa khóa bằng kim loại dài, phía dưới còn treo thiết bị điều khiển từ xa. Chưa từng thay đổi. Chỉ là, hề ấm áp.

      Lưu Lãng : “Hạ Tiểu Hoa, trả lại nhà cho cậu.” Quá mức mê người, mê người đến nỗi dù biết còn là nhà ta, nhưng vẫn muốn cự tuyệt. Chỉ là, vô dụng thôi, ràng còn là nhà ta.

      Ta đứng lên, dùng sức ném cái chìa khóa vào trong đài phun nước, hung hăng cắn miếng mứt quả, chua đến nỗi phải nheo mắt lại. Ba à, ba lại gạt người! ràng ba , cho dù ba qua đời, thế giới này cũng chỉ còn mỗi Hạ Tiểu Hoa. Ta trơ mắt nhìn cái chìa khóa chìm vào đáy nước, tiếp tục cắn mứt quả, cho đến khi con mắt cũng chua xót đến nỗi mở ra được nữa. Bên cạnh, bắt đầu lục tục những tiếng trầm trồ. Rất nhiều người, hướng về phía bầu trời đêm sau lưng ta chỉ trỏ.

      Tết nhất còn có UFO?

      Ta hớn hở xoay người. Cao ốc mới khánh thành của tập đoàn Diệp thị, đỉnh có màn hình to đến dọa người, những con chữ màu đỏ khổng lồ, ngay ngắn xếp thành hàng.

      “Hạ Tiểu Hoa, về nhà .”

      Ta dùng sức dụi mắt. Tiếng trầm trồ bên người ngày càng nhiều, ngón tay chỉ vào cao ốc Diệp thị cũng ngày càng nhiều.

      Mắt dụi rồi lại dụi, hàng chữ màu đỏ rốt cục nhoèn , trở nên mơ hồ, nhưng vẫn biến mất.

      Ta giơ mứt quả bị cắn dở, đưa cho thằng nhóc: “Này! Cho nhóc! cho dì biết, kia viết cái gì?”

      Thằng nhóc cầm xâu mứt quả, khinh thường : “Dì à, mắt dì có bệnh à? Chữ to thế mà nhìn thấy?”

      Ta hai lời cố sức đoạt lại nửa xâu mứt quả.

      Thằng nhóc vội vàng bảo vệ, “Dì lau nước mắt , phải là thấy sao?”

      Ta vươn tay lau khóe mắt, “Đừng có nhảm, nhận mứt quả của dì rồi đọc cho dì mau.”

      Thằng nhóc trừng mắt nhìn ta, đến nỗi mặt cũng đỏ rần, “… Tiểu Hoa, … về… !”

      Ta tay nhấc bổng thằng bé, “Thằng nhóc mất mặt, thế mà biết chữ?”

      Thằng nhóc đẩy ta ra, ôm mứt quả, “òa” tiếng, chạy biến.

      “Này! Đọc xong cho dì rồi hẵng .” Ta xông lên muốn đuổi theo thằng nhóc, lại bị thân thể chặn lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, về nhà .” Thanh quen thuộc, êm tai làm cho tim người ta dồn dập.

      Ta dừng bước, đầu cũng dám ngẩng lên, xoay người bỏ chạy.

      “Hạ Tiểu Hoa, vẫn luôn tìm em.” Thanh phía sau, kêu lên vang dội.

      Những người bên cạnh đều nhao nhao quay sang hóng chuyện. Ta bước nhanh hơn, chạy trốn càng thêm tích cực. Chạy ra đến vườn hoa giữa đường cái, chiếc xe thể thao lao tới, chặn ta lại.

      Diệp Tỳ mở cửa xe, lao tới chỗ ta, “Hạ Tiểu Hoa, rất nghiêm túc.”

      Chân ta nhũn ra, thể chạy được nữa. Diệp Tỳ đến trước mặt ta, dừng lại, nhìn chằm chằm ta lát, đột nhiên cong miệng cười, “Hạ Tiểu Hoa, may, trước khi hết ngày, tìm được em.”

      giơ tay lên, nhìn nhìn đồng hồ, cười càng thêm tươi, “Hạ Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ.”

      Ta ràng nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng lại tiếng, hòa cùng tiếng đếm ngược ngày càng vang dội bên tai.

      “10, 9, 8…” Toàn bộ công viên đều sôi trào lên, mọi người đều nhìn chằm chằm cao ốc chọc trời bắt đầu đếm ngược.

      “Hạ Tiểu Hoa, sinh nhật của em, nhớ kỹ.” Diệp Tỳ xong, tiến đến gần ta bước.

      “6, 5…”

      “Sau này, cũng nhớ kỹ, bao giờ quên nữa.” lại tiến gần thêm bước.

      “4, 3…”

      “Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, về nhà .” dựa vào quá gần, giữa chúng ta còn khoảng cách.

      “2…”

      “Diệp Tỳ, em ?” Ta đầy sợ hãi, trong giây cuối cùng, cuối cùng vẫn nhịn được.

      Pháo hoa đầy trời, nổ vang cả bầu trời đêm.

      Đáp án đợi rất lâu rất lâu rồi. Thanh Diệp Tỳ, ngay tại bên tai, hơi thở nóng hổi, kiên định mà ngắn ngủi, “Hạ Tiểu Hoa, em.”

      Chỉ tốn giây, giây mà thôi. Lại làm cho ta liều mạng lau khóe mắt, “Diệp Tỳ, giây đầu tiên của năm mới mà dối, bị ông trời biến thành BL đó.”

      Diệp Tỳ cười dắt ta tiến lên vài bước, dùng sức vung tay, mở cốp xe ra, “Lại đây, Tiểu Hoa, tặng em quà mừng năm mới.”

      Trong cốp xe, ngổn ngang đống vàng thỏi ánh vàng rực rỡ, lật lên, dưới đáy có dãy số quen thuộc, cùng tên của ta. Ta đưa cho đám trợ lý từ lâu, chưa từng nghĩ rằng, có ngày, còn gặp lại.

      Ba : “Tiểu Hoa, con này nhân duyên kém, có bạn bè. Về sau ba mất, có ai cho mày phong bao lì xì năm mới, cho nên, ba cho hết mày lượt.”

      “Năm nay mày hai mươi tuổi, ba cho mày tám mươi cây vàng thỏi, ba mày tuy rằng nhân phẩm được tốt lắm, cũng mong muốn mày có thể sống lâu trăm tuổi.”

      Đếm từng thỏi từng thỏi, tám mươi, tám mươi mốt… Ta hiểu ra sao, lật thỏi vàng thừa ra lên, vàng thỏi tỏa ánh vàng rực rỡ, viết: Hạ Tiểu Hoa, 101 tuổi. Ta trừng lớn mắt, nhìn Diệp Tỳ.

      Diệp Tỳ cười : “Hạ Tiểu Hoa, yên tâm, cho dù 101 tuổi, cũng vẫn ở bên em.”

      Ba năm trước đây, Hạ Tiểu Hoa : “… Sao lại là vàng thỏi?”

      “Ba mày dầu gì cũng là nhà giàu mới nổi, vàng thỏi đích thực, lẽ mày còn hy vọng Diệp Tỳ tặng được cái dạng gì chắc?”

      Ba năm sau, Diệp Tỳ : “Hạ Tiểu Hoa, giây đầu tiên của năm mới phải , bà Diệp về nhà nhé?”

      Pháo hoa lớn nổ tung bầu trời, chiếu lên khuôn mặt Diệp Tỳ đỏ bừng. Ta lau nước mắt, gạt nước mũi, nhào tới, ôm chặt lấy Diệp Tỳ.

      Vòng tay của Diệp Tỳ, vừa ấm áp lại vừa dịu êm, ôm lấy ta, “Hạ Tiểu Hoa, từ nay về sau, được dùng kìm điện của Số 2 nữa.”

      Ta xấu hổ cúi đầu.

      “Còn nữa, cũng được phép mặc đồng phục thể thao cũ ra khỏi cửa!”

      Ta rúc vào trong ngực Diệp Tỳ, bên cọ nước mũi vào người , bên liều mạng gật đầu. Ba à, Diệp Tỳ quả nhiên tặng được thứ gì khác. Chỉ là, từ nay về sau, có người giống như ba, cho Hạ Tiểu Hoa phong bao lì xì năm mới.

      Ta hướng vào màng tai Diệp Tỳ, liều mạng gào lên: “Diệp Tỳ, em !”

      Diệp Tỳ, em kỳ rất .

      Cho nên, về nhà , Hạ Tiểu Hoa.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 7: Phiên ngoại – Chuyện lông gà vỏ tỏi

      Edit: Zinny


      Hạ Tiểu Hoa, về nhà .

      Hàng chữ đỏ tươi tầng cao nhất của Diệp thị, lớn đến dọa người.

      Trụ sở tập đoàn Diệp thị.

      Số 2 liều mạng vỗ Số 5 vùi đầu gõ máy tính, “Ê! Số 5, đừng gõ đơn xin việc nữa. Chúng ta cần lăn lộn tìm việc làm suốt tết nữa rồi.”

      Số 5 nước mắt đầm đìa ngẩng đầu, “Ai tôi gõ đơn xin việc? Tôi vào trang web của tập đoàn Diệp thị phơi bày chuyện mất mặt của Diệp tam công tử, tôi muốn cho ta thân bại danh liệt bị vạn người cười nhạo.”

      Số 2 khinh bỉ, “Diệp tam công tử có nhược điểm gì để mà thân bại danh liệt bị vạn người cười nhạo chứ?”

      Số 5 cười nham hiểm, vung tay gạt nước mắt, “Hạ Tiểu Hoa kể đấy. Hạ Tiểu Hoa làm thịt sạch xong dứt khoát bỏ . Diệp tam công tử lại như mất hồn, chạy theo sau mông, theo đuổi lại Hạ Tiểu Hoa.”

      Số 2 trợn mắt, “Mất mặt thế cơ à?”

      Số 5 cúi đầu lại bắt đầu cười nham hiểm trước màn hình máy tính.

      Số 2 túm Số 5 dậy, lôi đến trước cửa sổ, “Này! Nhìn kìa!”

      “Hạ Tiểu Hoa, về nhà .” Hàng chữ đỏ tươi, phản chiếu đỏ rực cả bầu trời.

      Số 5 há hốc miệng, “ phải chứ!”

      Di động liều mạng vang.

      Bắt máy, Số 1 ở đầu kia điện thoại rống: “Này! Số 5! cần tìm việc làm nữa rồi!”

      “Có thấy hàng chữ tầng cao nhất của Diệp thị ?” Số 6 rống.

      Rất nhanh, cả đám trợ lý đều hưng phấn rống lên.

      “Muôn năm! cần tìm việc làm nữa rồi! Ngày mai bắt Hạ Tiểu Hoa !”

      “Ha ha ha!”

      “Ha ha ha ha!”

      “Ha ha ha ha ha!…” Số 5 cười cười, rơi lệ.

      “Số 2, bài post phơi bày chuyện phòng the của Diệp tam công tử, tôi ấn gửi mất rồi.”

      “……”

      Khách sạn quốc tế Kerry, phòng tổng thống.

      “Thần Tư, chuyến bay của chúng ta sáng mai là cất cánh, gian bên cạnh của Hạ Tiểu Hoa, cậu định trả phòng, cứ giữ lại vậy sao?” Gã quản lý chỉ huy đám trợ lý, bên thu dọn túi lớn túi , bên hướng về phía Thần Tư xem tivi trong phòng khách ồn ào, “Phụ nữ thất hôn chạy nhiều ngày nay rồi, muốn về về lâu rồi. Khẳng định, quay về nữa đâu.”

      Thần Tư quay đầu lại trừng gã quản lý cái.

      Gã quản lý thấy thế, thở dài, rút chiếc phong bì từ túi quần, “Vốn định đưa cho cậu. Chiều nay nhân viên chuyển phát nhanh chuyển tới khách sạn, đúng lúc tôi nhận được. Cái này mà truyền ra ngoài, lại kéo theo bao nhiêu tin tức phiền toái.”

      Trong phong bì, là tờ chi phiếu mỏng manh.

      Nét chữ viết rất qua quýt, đủ thấy tâm tình rối loạn khi đó.

      Thần Tư gấp chi phiếu nhiều lượt, cuối cùng gấp thành hình vuông nho , ném vào ly đế cao, rót rượu vang, ngụm uống cạn.

      “A a a!” Gã quản lý rú lên thảm thiết, xông tới, giơ ngón tay móc vào họng Thần Tư, “Cậu nhổ ra! Mau! Mau! Nếu hỏng mất dạ dày biết làm thế nào?”

      Thần Tư tránh trái tránh phải, “Uống cũng uống rồi, nhổ ra thế nào được?”

      cầm điều khiển từ xa, tiện tay chuyển kênh.

      Kênh giải trí truyền hình trực tiếp chương trình ca nhạc đón chào năm mới, đột nhiên chèn vào đoạn video quảng cáo.

      Màn hình lớn vô cùng bắt mắt của cao ốc Diệp thị, hình ảnh được quay từ máy bay, cực kỳ sắc nét.

      Hàng chữ đỏ tươi.

      Thần Tư nhìn tivi chằm chằm, cho đến khi 3 phút quảng cáo kết thúc, chương trình nhạc đón chào năm mới lại tiếp tục.

      Thần Tư đứng lên, quay sang gã quản lý cười : “Gian phòng bên cạnh, trả luôn thể . trở lại nữa đâu.”

      siết chặt nắm tay, trong đó, là mảnh giấy nho , bị ngấm rượu vang trở nên đỏ sẫm.

      Viện điều dưỡng sườn núi.

      “Lão Diệp tiên sinh, trễ thế này, ngài tham gia hoạt động mừng năm mới trong viện, lại thu dọn đồ đạc làm gì?” Lưu quản gia bên chỉ huy người hầu dọn dẹp, bên hỏi.

      Lão Diệp chỉ chỉ hàng chữ đỏ tươi kênh giải trí, “Đứa mất mặt kia sắp về nhà ở, tôi quay về giám sát, làm sao yên tâm được?”

      Lưu quản gia thét chói tai tiếng, “Lão Diệp tiên sinh, ngài, ngài muốn chuyển về nhà ở?! Diệp tiên sinh biết chưa?”

      Lão Diệp đáp lại rất tự nhiên, “ thừa! Nhà là nhà của tôi, tôi thích dọn về lúc nào dọn, đến lượt thằng con bất hiếu quản.”

      Lưu quản gia càng ngừng lau mồ hôi trán, “Lão, lão Diệp tiên sinh… Chuyện đó, hay là ngài trì hoãn thời gian nữa, rồi dọn về sau…”

      “Dựa vào cái gì?” Lão Diệp thò tay vào bể cá móc ra con rùa đen nhét vào trong ngực, huơ gậy ba toong bước ra ngoài cửa, “Đêm nay tôi dọn về.”

      “Lão Diệp tiên sinh, ngài quên rồi ạ? Ngài vừa dọn , phòng của ngài bị Diệp tiên sinh đổi thành phòng khách cho Hạ tiểu thư. Bây giờ ngài quay về… chỉ có thể ngủ ở phòng dành cho khách.” Lưu quản gia thấp thỏm .

      “Ngủ —— ở —— phòng —— dành —— cho —— khách!” Gân xanh nổi đầy trán lão Diệp.

      “Ngủ ở phòng dành cho khách.” Lưu quản gia nghiêm chỉnh.

      “A —— ” Lão Diệp tay giơ rùa đen, tay huơ gậy ba toong, “Hạ Tiểu Hoa! Vô lễ! Quá vô lễ rồi! sớm thể lấy, thằng bất hiếu lại nhất định nghe! A —— ”

      Lưu quản gia giơ khăn tay liều mạng lau mồ hôi, giọng như muỗi kêu, “Hạ tiểu thư ngoại trừ hơi tục chút, kỳ cũng phải người xấu…”

      cánh tay choàng qua vai Lưu quản gia, bà quay đầu lại, giáo sư Trần hướng về phía bà cười, “Tùy lão Diệp tiên sinh , ông ấy mạnh miệng thế thôi, trong lòng kỳ rất thương Hạ tiểu thư.”

      Lưu quản gia há hốc miệng.

      Giáo sư Trần nghiêm túc gật đầu, “ đấy. Khi ông ấy phẫu thuật xong tỉnh lại, thuốc mê còn chưa tan hết, câu đầu tiên hỏi tôi ‘Đứa chết tiệt kia còn ở đây ’ . Tôi tưởng ông ấy mê sảng, để ý, đến nửa đêm y tá ông ấy làm ầm ĩ, tôi vội chạy tới xem, lão Diệp tiên sinh nắm chặt cánh tay tôi ‘Giáo sư Trần, cả đời này, lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ hãi như thế, cho rằng mình qua khỏi. ngờ, còn có thể gắng gượng qua.’ Tôi , đều là nhờ Hạ tiểu thư việc gì cũng nghe ông, ông mới bằng lòng làm phẫu thuật, tự ông tìm . Lúc ấy tôi chỉ giận quá mà thế, lão Diệp tiên sinh lại cả đêm chợp mắt. Thuốc mê vừa tan hết, có thể cử động, tôi thấy ông ấy đốt tờ đơn ly hôn mà Hạ tiểu thư ký.”

      Lưu quản gia há hốc miệng càng to, “Thế, thế là, lão Diệp tiên sinh, kỳ thực xem như là được Hạ tiểu thư cứu sống?”

      Giáo sư Trần dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên miệng, “Xuỵt! thế được. Tính tình của ông ấy, nhất định chịu xuống nước dù chỉ chút, kỳ trong lòng đều rất ràng.”

      Lão Diệp giằng co hồi, mệt mỏi, dừng lại, quay sang bảo Lưu quản gia, “Đuổi đứa chết tiệt vô lễ kia sang phòng dành cho khách, tôi muốn ngủ phòng ngủ chính.”

      Lưu quản gia giơ khăn tay, nước mắt chảy thành sông.

      Trung tâm nghiên cứu của Diệp thị.

      Bốn Mắt gắt gao nhìn hàng chữ đỏ tươi màn hình tivi, há hốc miệng.

      “Bùm!” tiếng vang lớn.

      Toàn bộ phòng thí nghiệm phía sau sụp đổ hơn phân nửa.

      “Á —— ” Bốn Mắt rú lên thảm thiết, lao vào đống đổ nát, “Tôi mất hơn nửa năm mới nghiên cứu ra loại nhiên liệu mới, còn chưa chép lại công thức pha chế a a a —— ”

      bị nhân viên túm lại, “Chủ nhiệm! Mạng mới là quan trọng, chủ nhiệm!” Nhân viên bên khuyên nhủ bên rơi lệ, “Tôi lại phải tiếp tục mất ăn mất ngủ nữa sao? Hu hu hu!”

      Bốn Mắt giãy giụa được, ngửa đầu thét dài, “Hạ Tiểu Hoa, tôi sớm nhìn ra, quả nhiên là bồ nhí thủ đoạn cao minh.”

      *** Hoàn ***
      tart_trung thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :