1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi - Nhu Nhu Đích Diêu Diêu (3 quyển- 7 phần)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: , rất đau khổ (2.2)
      Edit: Zinny

      Ta gắng sức ngẩng đầu, đứng yên dám lộn xộn, chỉ muốn đẩy lùi cơn choáng váng.

      “Hạ Tiểu Hoa, em lại uống rượu.” Giọng của Diệp Tỳ, trầm thấp như thể mệt mỏi đến nỗi mỗi chữ ra đều rất khó khăn.

      Đầu quá mức quay cuồng, ta sao nghe .

      Ta học theo giọng điệu Diệp Tỳ : “Diệp Tỳ, ai cho phép như thế? ràng hẹn, dựa vào đâu mà xuất .”

      Làm hại đám người, khổ sở lăn qua lộn lại trong cục dân chính.

      Diệp Tỳ trả lời, chỉ lo chuyện của .

      “Hạ Tiểu Hoa, ai cho em uống rượu?”

      Ta cau mày, cố gắng nghe tiếng Diệp Tỳ trong cơn choáng váng.

      đúng, thời gian, địa điểm, giọng điệu như thế, tất cả đều đúng. Diệp Tỳ, nên như thế. Mới chỉ hôm qua, Khả Nhạc với ta: “Hạ Tiểu Hoa, kỳ tớ Diệp Tỳ, xin lỗi.” Diệp Tỳ. Cho nên dù ta có buông tay, muốn thành toàn cũng quá muộn.

      Ta cảm thấy hai chân như nhũn ra.

      “Diệp Tỳ, xin lỗi.” có được người trong lòng, quả , ngay cả sinh nhật cũng cảm thấy đơn.

      Diệp Tỳ đứng thẳng tắp, nhìn ta từ đầu đến chân, đột nhiên nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười, “Xin lỗi ư? Hạ Tiểu Hoa, xin lỗi cái gì?”

      Ta mấp máy môi, nhưng nên lời. Ánh mắt Diệp Tỳ nóng quá, nóng đến nỗi ta phải cúi thấp đầu, dám nhìn thẳng. Ta bị Diệp Tỳ giữ cằm, bắt ép ngẩng mặt lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, đêm qua em ở bên ai?” Nụ cười lạnh lùng tràn ra khuôn mặt Diệp Tỳ, lạnh buốt đến tận xương lại tuấn mỹ mê người.

      Đêm qua, chỉ nhớ mỗi Diệp Tỳ mà thôi. Nhớ Diệp Tỳ bị ta nôn khắp người, cũng chỉ cau mày chuyện với ta. Nhớ Diệp Tỳ đòi ta bánh gato, mắng ta tùy tùy tiện tiện. Nhớ rằng trong giấc ngủ còn tưởng rằng ta vẫn có Diệp Tỳ bên cạnh.

      “…” có cách nào ra, tốn bao nhiêu thời gian, vẫn nhớ đến rất nhiều Diệp Tỳ.

      Cho nên, đành phải mỗi ngày, quên Diệp Tỳ. Cứ như vậy, trải qua rất nhiều rất nhiều năm, ngày nào đó thành công còn nhớ Diệp Tỳ nữa.

      “Hạ Tiểu Hoa, em , cũng biết.” Nụ cười của Diệp Tỳ, quá mức mê người.

      “Hạ Tiểu Hoa, em từ trước đến nay phải chỉ dùng mánh khóe này sao? Uống say, là muốn thịt cá người khác.”

      Ngón tay giữ cằm ta càng lúc càng siết chặt.

      “Ba năm trước đây, cũng lĩnh giáo rồi.”

      Diệp Tỳ hẳn là tức giận, tức giận đến cực hạn, mới cười nghiệt như thế.

      “Hạ Tiểu Hoa, em thích , cho nên uống say, sống chết đòi gả cho , có phải ?”

      Diệp Tỳ hung hăng nhìn ta chằm chằm, khiến ta thể gật đầu.

      Đúng, Hạ Tiểu Hoa thích Diệp Tỳ, uống rượu say, sống chết đòi gả vào cửa nhà giàu. Ta gật đầu cái, Diệp Tỳ lập tức cười lạnh tiếng, dáng vẻ như thể đây thừa biết.

      “Cùng mánh lới, Hạ Tiểu Hoa, em vẫn như cũ say rượu, loạn tính, cảm thấy ngán rồi, có mục tiêu mới, liền thiết gì chết sống đòi ly hôn, có phải ?”

      “Hạ Tiểu Hoa, em đừng có chối!”

      Ta muốn lắc đầu, cằm lại bị Diệp Tỳ giữ chặt, thể động đậy.

      Nhoáng cái, đầu ta choáng váng chịu nổi. Mắt hoa lên, ta còn thấy nụ cười tà mị của Diệp Tỳ.

      Ba năm. qua lâu vậy rồi, Diệp Tỳ chưa từng truy hỏi, cớ gì bây giờ mới quan tâm? Cứ coi như ta say rượu loạn tính, Khả Nhạc, dù sao cũng bỏ lỡ. Tức thế tức nữa, có để làm gì?

      “Sao hả, buông thả quá độ, ngay cả cũng nữa à? Hạ Tiểu Hoa, tiếp theo, định gả cho người khác phải ?”

      “Diệp Tỳ, rất nhiều chuyện xảy ra, chúng ta thể nào quay đầu lại.” Cùng câu hôm qua với Khả Nhạc, hôm nay với Diệp Tỳ, lại cảm thấy gian nan.

      Bàn tay giữ chặt cằm ta, rốt cục cũng buông lỏng.

      “Thần Tư, tốt vậy sao?”

      lực mạnh dùng sức đẩy ta cái, cả người ngã vào trong ghế da rộng lớn, đầu óc mê man nặng trĩu chưa kịp phản ứng, môi bị ngăn chặn. Đầu lưỡi nóng rực, mang theo vị ngọt quen thuộc thành nghiện, cực kỳ mạnh mẽ, căn bản cho phép cự tuyệt.

      “Hạ Tiểu Hoa, ta có tốt như ? Thần Tư, có tốt hơn ?”

      Thanh Diệp Tỳ, cơ hồ là dán môi. xong, lập tức lại lấp kín. Trong trí não mù mịt, bỗng có giọng quen thuộc vang lên.

      “Diệp Tỳ, tốt vậy sao?”

      lâu trước kia, Lưu Lãng mới về nước, đứng trước căn biệt thự từng là nhà của ta, cười xa lạ, tiến lên bước, cầm lấy tay ta, hỏi ta: “Ba năm rồi, mình sao? Tiểu Hoa, hạnh phúc của mình sao?”

      Người vừa cùng câu như thế, thể quan tâm, quá ràng. Suốt ba năm, chưa từng có hy vọng xa vời, Diệp Tỳ mà ta vừa buông tay, lại hỏi: “Thần Tư, tốt vậy sao?”

      Sức mạnh môi ràng là rối loạn, ràng là dụ dỗ, ràng là cam lòng. Ta quả nhiên bị choáng đầu, nhịp tim trong nháy mắt cũng trở nên rối loạn.

      Ta run tay, cố sức đẩy Diệp Tỳ, “Buông tay! Diệp Tỳ, buông tay!” được hôn nữa. Nếu còn tiếp tục, sinh ra quá nhiều ảo tưởng và chờ mong.

      Diệp Tỳ cắn môi, giữ chặt lấy ta. tự động tự giác cởi khuy áo người, cầm lấy tay ta, áp lên ngực của .

      “Hạ Tiểu Hoa, em thích sao?” Hăn híp mắt nhìn vẻ mặt ta.

      Lần đó, ràng là ta chủ động cởi cúc áo Diệp Tỳ, mở to mắt nhìn nheo mắt lại, chỉ sợ bị cự tuyệt.

      Diệp Tỳ nắm tay của ta, trượt qua cơ ngực , đường xuống, dừng lại ở thắt lưng mê người. Trong mắt lộ vẻ khiêu khích.

      “Hạ Tiểu Hoa, em thích sao?”

      buông lỏng môi, nhìn ta cười càng thêm tà mị.

      Ta bị dọa sợ, liều mạng rụt tay lại, cố gắng nhích xa cơ thể Diệp Tỳ chút, lại nhích xa thêm chút. Ta sợ nhịn được trống dồn trong tim, chống đỡ nổi trước cám dỗ.

      “Diệp Tỳ, tôi thích! Tôi cần!”

      Đôi mắt híp lại của Diệp Tỳ bỗng chốc mở ra nhìn thẳng, “Hạ Tiểu Hoa, ai cho phép em như thế? Em hỏi cũng chưa hỏi ý , ai cho phép em thích nữa? Ai cho phép?” áp sát vào ta.

      Ta liều mạng giãy giụa, “Diệp Tỳ, Diệp Tỳ, chúng ta ly hôn rồi.”

      “Thần Tư có điểm nào tốt? Tốt đến mức em thiết tất cả đòi ly hôn, tốt đến mức cho dù mất nhà mất cửa, thể lấy lại, cũng cam tâm tình nguyện ngay cả phòng làm việc cũng cần, làm trợ lý cho người ta.”

      “Có điểm nào tốt hả? Tốt đến mức đáng để em cả đêm về.”

      Ta mở to mắt. Diệp Tỳ xuất ở chỗ này, Diệp Tỳ biết ta cả đêm về.

      “Diệp Tỳ, ở chỗ này đợi tôi ư?”

      Diệp Tỳ lao tới, cắn môi ta.

      “Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta cố gắng chống đỡ cái đầu choáng váng, mở to mắt. Suốt ba năm, hy sinh hạnh phúc của bạn tốt, có được Diệp Tỳ, cố gắng suốt ba năm. Dùng tất cả mọi cách, đến cuối cùng, cũng thể buông tay. Thậm chí ngay cả Khả Nhạc, Khả Nhạc luôn luôn ngốc nghếch tinh ý, cũng phát ra, : “Hạ Tiểu Hoa, tớ muốn cậu và Diệp Tỳ ở bên nhau. Nếu cậu vẫn hạnh phúc, phải làm sao đây?”

      Phải làm sao đây? vất vả, quyết định buông tay, quyết định quên . Còn tiếp tục như vậy, phải làm sao đây?

      Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh chiếm đoạt Diệp Tỳ, thậm chí còn có dũng khí cho biết.

      Lần thứ hai, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh lấy hết dũng khí, hỏi: “Diệp Tỳ, em là ai?”

      nhận được câu trả lời nào, cam tâm tình nguyện, rốt cuộc quyết định buông tay từ bỏ.

      Còn tiếp tục như vậy, biến thành lần thứ ba.

      Ta dùng sức nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn kháng cự được chấp niệm nông cạn nhưng thể gạt bỏ nơi đáy lòng.

      “Diệp Tỳ, em ?” Ta hỏi cẩn trọng.

      Ba năm rồi, chưa bao giờ cần hỏi.

      lâu trước kia, cũng có người : “Hạ Tiểu Hoa, tôi .”

      lâu trước kia, cũng hiểu được, lý do Diệp Tỳ lấy Hạ Tiểu Hoa.

      Cho nên chưa từng hy vọng xa vời, chỉ cần có được Diệp Tỳ là đủ.

      Khuôn mặt Diệp Tỳ nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt ràng là vẻ cam lòng. Cuối cùng gì, cúi xuống, áp môi lên.

      Ta vươn tay, ngăn lại, “Diệp Tỳ, tôi ở cục dân chính chờ ký tên.”

      Diệp Tỳ đẩy ta ra.

      “Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta đứng lên, vào phòng.

      “Hạ Tiểu Hoa, em … còn thích nữa sao?” Thanh Diệp Tỳ, vang lên ở phía sau.

      Đầu quá choáng váng, ta nhận ra ngữ khí trong lời . Bước qua cửa phòng, ta quay đầu lại, nhìn Diệp Tỳ cười cười.

      “Diệp Tỳ, cửa ở bên kia.”

      Rầm tiếng, ta khép cửa phòng.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: , rất đau khổ (2.3)

      Edit: Zinny


      Ta mang theo túi xách bạch kim độc nhất vô nhị số lượng có hạn, chạy ào vào phòng Thần Tư, vung tay định nhào tới, “Ông chủ, tôi quá mất!”

      Thần Tư cầm ly rượu vang học thuộc kịch bản, tay run lên cái đánh rơi kịch bản, may mà ta nhanh tay lẹ mắt, đỡ được ly rượu rơi xuống.

      “Hạ Tiểu Hoa, được tùy tiện thông báo cho tôi.” Thần Tư giật lại cái ly trong tay ta, mặt mày nhăn nhó cực kỳ khó chịu cúi xuống nhặt kịch bản.

      Ta quan tâm, lắc lắc mông khoe khoang trước mặt Thần Tư, “Này! Này! Có đẹp ?”

      Thần Tư nhíu mày nhìn chằm chằm ta ra sức vặn mông, quan sát nửa ngày, ngẩn người mãi phun được câu nào hay ho. Ta ngừng xoay mông, ngẩng đầu ưỡn ngực ngửa cổ, cố ý nâng cao túi xách như mấy siêu mẫu quốc tế, “Này! Ông chủ, tốt với tôi quá.”

      Túi xách này từ khi chưa tung ra thị trường nổi như cồn, khắp thế giới cũng chỉ có hai cái. Năm đó ta ỷ vào là khách hàng siêu cấp VIP của cửa hàng, sứt đầu mẻ trán tranh đoạt với đám minh tinh danh viện ròng rã năm trời mới chiếm được suất, sau khi ly hôn phá sản cứ vậy rơi lệ đầy mặt mà rời xa ta.

      ngờ, là người tốt!

      “Ông chủ, tôi —— —— —— quá —— —— mất!” Ta lớn tiếng ồn ào.

      Thần Tư đen mặt, ngụm uống hết ly rượu vang, “Hạ Tiểu Hoa, phải tôi đưa .”

      Ta trợn trừng mắt.

      Thần Tư hung hăng nhìn túi xách của ta cái, khinh bỉ : “Hạ Tiểu Hoa, tục tằng!”

      Ta liều mạng ôm chặt túi xách, đau lòng cho bảo bối tự dưng phải hứng chịu ánh mắt ác độc.

      “Lúc khách sạn cho người đưa tới, ràng là gửi cho Hạ tiểu thư, làm sao có thể phải tôi?” Ta mặt dày mày dạn ôm càng thêm chặt.

      Cho dù ta nhân duyên kém có bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối cho phép loại chuyện đưa nhầm này xảy ra với ta.

      Thần Tư liếc xéo mắt, lười chẳng thèm để ý đến ta.

      Ta cẩn thận móc di động từ trong túi ra, “A lô ——”

      Đầu kia điện thoại cất giọng sang sảng.

      “Nhãi ranh chết tiệt! Nhãi ranh chết tiệt bất hiếu! Biết ông già này nằm viện cũng biết đường đến thăm…”

      Ta hai lời liền ngắt điện thoại.

      Điện thoại lập tức lại vang lên.

      Ta nhìn chằm chằm điện thoại, bối rối hỏi Thần Tư: “Này! Ông chủ! Có đĩa lậu nào dạy cách đối phó với các lão điên nhỉ?”

      Thần Tư tức giận đáp: “Tức chết là xong hết mọi chuyện.”

      Quả là tân siêu sao Châu Á độc ác! Di động vẫn tiếp tục rung phát phiền.

      Ta lập tức bấm phím trò chuyện áp dụng lời dạy của Thần Tư, “Ồ! Lão Diệp, ngài vẫn chưa chết cơ à?”

      “Nhãi ranh chết tiệt! là đồ thô tục vô liêm sỉ!” Nghe giọng , xem ra lão Diệp hồi phục.

      “Con có việc bận, lão Diệp nếu ngài có chuyện gì, con ngắt máy ha!” Túi xách bạch kim số lượng có hạn còn chờ ta đây.

      “Nhãi ranh chết tiệt! Mất công tôi sai người mang túi xách tới cho , cái đồ vong ân bội nghĩa.”

      Tay ta định ngắt điện thoại ngừng chút.

      “Ngài túi xách bạch kim số lượng có hạn mê người kia sao?”

      “Vô nghĩa!”

      “Ô! Lão già! Thủ đoạn của ngài thế này, chẳng trách năm đó nhúng chàm vô số danh viện minh tinh.” Ta ca ngợi từ đáy lòng.

      “Hạ Tiểu Hoa! cái đồ nhãi ranh chết tiệt này!” Đầu bên kia lại phát điên rồi.

      “Ơ thế, lão Diệp, nếu ngài thành tâm như vậy, con nhận quả là phải, phụ lòng kỳ vọng thiết tha của ngài quá là phúc hậu, con đây nhận rồi nhé, cúp máy ha.” Ta điên cuồng ôm chặt túi xách, nếu phải đưa nhầm người, ta cũng phải nơm nớp lo sợ nữa rồi.

      “Nhãi ranh chết tiệt! rốt cuộc có hiểu thế nào là có qua có lại hả?!”

      Ta trợn trừng mắt, “Lão Diệp, tiền của con đều bị thằng con Diệp Tỳ bất hiếu của lão bóc lột sạch rồi, đừng có mong con đáp lễ.”

      Ta uất ức, nếu là trước kia, nào đến lượt lão Diệp ra oai. Túi xách này ràng là của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngoài thô tục ra còn được cái gì nữa?! Người ta ngoài tiền ra, quan trọng nhất là tấm lòng. Tấm lòng, có hiểu ? Tấm lòng chính là khi người già nằm viện phải đến thăm họ, tấm lòng chính là người già phải muốn gì được nấy, tấm lòng chính là…”

      “Được rồi được rồi, lão Diệp, ngài nghỉ ngơi . Con còn bận, nào có thời gian chạy tới bệnh viện thăm lão già bị bệnh thần kinh, nếu ngài rảnh có việc gì làm, nhờ giáo sư Trần mời hộ chuyên gia khoa não trị bệnh thần kinh xem, biết đâu lại khỏi.”

      Ta muốn thừa lời, cúp điện thoại, quay sang Thần Tư đen mặt bên cạnh tiến hành thuyết giáo, “Này! Uống rượu vang uống vừa thôi, giữ tim mạch khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”

      Thần Tư bực mình : “Hạ Tiểu Hoa, cút! Tối nay tôi có lịch quay phim, rảnh mà lèo nhèo với .”

      Ta đảo mắt khinh bỉ ôm túi xách ra cửa.

      “Tôi đây cút vậy, mấy lời vừa với xin rút lại!” Thực tế chứng minh, thương ông chủ hoàn toàn có ý nghĩa gì.

      Điện thoại lại vang lên. hết chưa bảo! Ta nghe máy, tức giận : “Lão già ngài rốt cục muốn điên đến…”

      “Hạ Tiểu Hoa, toàn cầu có duy nhất cái túi xách Hermes nhân dịp mừng thiên niên kỷ.” Mắt ta lập tức sáng lên.

      “Cho nửa giờ, đến nhớ mang theo hoa quả.”

      “Vâng, vâng, sao con có thể đến tay được chớ. Ngài chờ chút thôi, con lập tức thăm hỏi người già đây!” Ta cúp điện thoại, cấp tốc vọt trở lại.

      “Ông chủ, tôi sai rồi! Tôi vẫn nhiều như cũ!”

      “Hạ Tiểu Hoa, , lại muốn…”

      “Cho tôi mượn xe! Cho tôi mượn tiền! Mau!”

      cái ly thủy tinh đế cao hoa lệ còn sót lại chút rượu vang bay vèo về phía ta.

      “…”

      29 phút 54 giây sau, ta ngồi phịch trong phòng bệnh tư nhân của lão Diệp, thở phì phò như trâu. Lão Diệp mặc bộ quần áo bệnh nhân bằng tơ tằm thiếp vàng khí khái phi phàm, nằm ở giường gặm hạch đào.

      “Nhãi ranh chết tiệt, tôi muốn ăn hoa quả.” Lão giơ cao túi xách Hermes duy nhất toàn cầu chói mắt phi phàm, quơ qua quơ lại.

      Ta đứng lên, lục lọi hồi trong giỏ hoa quả hỏng vừa mua được từ tay y tá trước cửa phòng bệnh với giá rẻ, ném quả lê sang.

      Lão Diệp cau mày, nhìn quả lê to đùng lăn qua người lão, “ thích lê.”

      Chậc! Lắm chuyện! Ta bới lên bới xuống, móc ra được quả chuối tiêu, đưa tới.

      Lão Diệp còn thèm nhếch mắt, “Trẻ hiếu thuận với người già bao giờ cũng lột vỏ trước.”

      Ta kiên nhẫn, bĩu môi, nhanh chóng lột vỏ chuối sạch .

      Lão Diệp nhận lấy, vừa ăn chuối vừa huơ gậy ba toong để bên giường, “Nhãi ranh chết tiệt! Nhãi ranh chết tiệt! biết đường đến thăm người bệnh!”

      Gậy ba toong huơ hoắc hoắc, ta nhảy dựng lên né tránh, nhưng vẫn bị trúng mấy gậy. Chỉ là đánh vào người, lại đau như trong tưởng tượng.

      Lão Diệp chết hụt lần, yếu nhiều rồi.

      “Này! Lão già, bảo Lưu quản gia nấu cho ngài canh bò để bồi bổ thân thể suy yếu .”

      Sức lực thế này, đập muỗi cũng chẳng đau.

      Lão Diệp hoàn toàn mặc kệ ta, lục lọi nửa ngày trong đống hoa quả chất đống ở đầu giường, ném ra quả táo.

      “Gọt vỏ cho tôi.”

      “Ăn cả vỏ .” Ta hoàn toàn có thành ý.

      Lão Diệp mỉm cười giơ túi xách Hermes ánh vàng để cạnh đầu giường.

      Ta lập tức ngoan ngoãn cụp mắt, mỉm cười cầm dao gọt hoa quả.

      “Hiếu thảo với người già là chuyện vô cùng quan trọng, biết chưa?”

      Ta gật đầu hừ hừ, cực kỳ chăm chú gọt vỏ táo.

      “Đối xử tốt với người già bị trời phạt, biết chưa?”

      Ta liều mạng gật đầu, bị trừng phạt rồi, trở thành phụ nữ thất hôn xu dính túi.

      “Từ giờ trở , biết sai mà sửa vẫn còn kịp.” Lão già làm như thể dạy bảo học sinh tiểu học.

      Ta vừa gọt vỏ, vừa nghe lão già lải nhải, như thể tiếp chuyện học sinh tiểu học.

      Ngoài cửa có tiếng động, đột nhiên nghe thấy y tá bên ngoài gọi tiếng: “Diệp tiên sinh.”

      Cửa bị đẩy ra. Dao gọt hoa quả trong tay ta trượt cái, thiếu chút nữa toong nửa ngón tay. Ta kích động định đứng lên, lại có người còn kích động hơn ta.

      đến làm gì! Cút!” Nửa quả chuối tiêu bay vèo về hướng cửa.

      Diệp Tỳ mặc bộ quần áo thoải mái, nghiêng người né được quả chuối bay tới. Ta ngồi ở đầu giường, trơ mắt nhìn y tá vừa mở cửa “ui chao” hét thảm tiếng. Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão Diệp mắt sáng lòe lòe dữ tợn, lập tức cụp mắt tiếp tục chăm chú gọt táo.

      phải trợ lý , bận rộn bộn bề, có lấy giây rảnh rỗi hay sao? Bây giờ ai cần ? Ai mời đến? đến làm gì!” Lão Diệp lớn tiếng quát.

      Ta ngẩng đầu, đúng lúc thấy Diệp Tỳ vẻ mặt khó chịu nghiêng mặt nhìn ra chỗ khác.

      Diệp Tỳ nhấc hộp thuốc bổ não kiện khang rất thành ý trong tay, nhét chung vào đống quà biếu chật ních ở đầu giường lão Diệp.

      Quả lão Diệp cần uống thuốc bổ não! Ta vừa gọt táo, vừa cười khà khà đầy hả hê.

      Lão Diệp hung hăng trừng mắt lườm ta cái, đơn giản thẹn quá hóa giận, quơ gậy ba toong, quay sang quát Diệp Tỳ: “Cút!”

      Vẻ mặt Diệp Tỳ có biểu cảm gì, “Lưu quản gia hầm canh, tài xế đem tới rồi, ngài tiết kiệm chút sức lực, ăn canh .”

      Cuối cùng, cũng học theo lão Diệp trừng mắt nhìn ta cái, ra vẻ ta đây rất vướng víu thừa thãi. Cắt, tôi cảm thấy Diệp tam công tử mới là người thừa ấy! Ta gọt xong vỏ táo, cực kỳ hèn mọn dâng lên, “Lão Diệp, ngài ăn táo này.”

      Diệp Tỳ liếc mắt nhìn ta. Lão Diệp liếc mắt nhìn .

      Ta còn chưa kịp phát hỏa, chợt nghe lão Diệp : “Nhãi ranh chết tiệt, thấy tôi vừa ăn chuối rồi à? Quả táo này để cho khách ăn.”

      Ta liếc qua vị “khách” đứng nghiêm chỉnh, cầm lấy quả táo hai lời nhét vào miệng mình. Vừa đưa lên miệng, bị đoạt mất.

      Diệp Tỳ dùng hai ngón tay cầm quả táo vừa cướp được của ta, híp mắt nhìn ta nửa ngày, bắt đầu ăn táo hợp tình hợp lý. Diệp Tỳ cắn táo mà cũng cắn rất lễ độ, lịch , ưu nhã, miếng rồi lại miếng, cố tình làm cho ta nhìn mà đỏ mặt.

      Lão Diệp quát được Diệp Tỳ, cúi đầu lật tạp chí, đột nhiên phun ra câu, “Nhãi ranh chết tiệt, mới đây đeo bám minh tinh đấy à?”

      Đúng lúc Diệp Tỳ ngậm miếng táo trong miệng định cắn, lại nhả ra.

      Mặt của ta xoạt cái đỏ bừng lên. Thế này cũng quá mê người rồi! Diệp tam công tử quả là vưu vật!

      Ta làm bộ đứng đắn ho hai tiếng, “Ai đeo bám chứ?” Như ta phải gọi là tay làm hàm nhai.

      Lão Diệp quan sát ta nửa ngày, “ thích cậu minh tinh kia chứ gì?”

      Ta cố sức trừng mắt lườm lão Diệp.

      đừng thừa nhận, cái mặt đỏ bừng lên thế kia, nhất định là thích người ta.”

      “…”

      Diệp Tỳ kéo cửa ra, “Canh đâu, sao lâu thế?” Giọng có phần mất kiên nhẫn.

      có mắt nhìn!” Lão Diệp đưa ra kết luận.

      Ta ngay cả hừ cũng lười hừ.

      Vẻ mặt kia giọng điệu kia của lão Diệp, so với lúc trước Diệp Tỳ “Hạ Tiểu Hoa, em có mắt nhìn” chẳng khác gì nhau.

      Hộ lý đặc biệt đẩy cửa ra, bưng bát canh nóng hổi, “Lão Diệp tiên sinh, ăn canh ạ.”

      Lão Diệp nhìn nhìn Diệp Tỳ, nhìn nhìn hộ lý, lại nhìn nhìn ta.

      “Nhãi ranh chết tiệt, bón cho tôi.”

      “Con bón.” Ta đứng dậy toan .

      Lão Diệp cười đáng ghét, giơ con dao gọt hoa quả ở đầu giường, nhắm ngay túi xách Hermes.

      Ta vung tay nhận bát canh, “Khốn kiếp! Lão Diệp, há mồm.”

      “Con nhóc thô lỗ này!” Lão Diệp tình nguyện, nhưng vẫn há miệng.

      Ta múc thìa canh đến bên miệng Lão Diệp, lại rụt về, tức giận thổi nửa ngày, cảm thấy bớt nóng rồi, mới lại đút vào miệng lão.

      Lão Diệp uống canh sung sướng, “Canh của Lưu quản gia, hôm nay đặc biệt ngon.” Lão Diệp quay sang với hộ lý đặc biệt. biết hộ lý đặc biệt phản ứng thế nào, chỉ là ánh mắt Diệp Tỳ, nhìn chằm chằm khiến người ta có cảm giác quái dị.

      Ta ngẩng đầu liếc Diệp Tỳ, lập tức quay mặt . Ta cúi đầu bón canh, lại cảm nhận được ánh mắt của . Ta cũng nhìn chòng chọc ăn táo đến cỡ đó, lại trả thù cái kiểu này sao? xều canh húp hai ba ngụm là hết, lại bị lão Diệp rề rà hơn nửa ngày mới uống xong. Ta quẳng cái bát ra, “Lão Diệp, ngài còn gì cần sai bảo ?” nghiến răng nghiến lợi.

      Lão Diệp quả là thời trẻ phong lưu phóng khoáng tán có nghề, lập tức thức thời nhấc túi xách Hermes ánh vàng lấp lánh nhét vào tay ta.

      Ta nhận túi, mặt mày hớn hở : “Nếu còn việc gì, con quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, con về đây.”

      Lão Diệp khoát khoát tay, “! !”

      Ta hí hửng mở cửa toan , bị Diệp Tỳ kéo lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, mai lại đến nữa chứ?”

      Ta quay đầu lại nhìn lão Diệp.

      “LV mẫu mới, số lượng có hạn.” Lần này, là Diệp Tỳ .

      “Hừm.” Ta gật đầu, “Có đến.”
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: , rất đau khổ (2.4)

      Edit: Zinny


      Thần Tư ru rú trong phòng thu quay phim hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng phải ra ngoài gặp người.

      Ngoại cảnh Nhật Bản.

      Ta ngồi chồm hỗm mặt đất đếm từng rương từng rương hành lý khổng lồ của Thần Tư. Gã quản lý ẻo lả ở bên cạnh xoa xoa tay vô cùng sốt ruột, “Hạ Tiểu Hoa, mình lo liệu được sao? Bao nhiêu thứ như thế có nhớ hết được ?”

      Ta đảo mắt khinh bỉ, “Nếu lo lắng, gọi hết đám trợ lý cúm lợn của Thần Tư về đây.”

      ta yên lành tự dưng cho đám trợ lý của Thần Tư nghỉ phép tắm suối nước nóng, đến khi trở về cả đám theo đuôi nhau vào bệnh viện.

      “Tôi cũng muốn cùng lắm chứ bộ, phiền nỗi vướng hẹn thảo luận về bộ phim mới, được. Hạ Tiểu Hoa, tôi trịnh trọng cảnh cáo , đừng có ỷ vào mình là phụ nữ thất hôn, làm bộ thiên thời địa lợi nhân hòa bắt nạt Thần Tư nhà chúng tôi.”

      “Yên tâm ! Dạo này Thần Tư coi tôi như khí chẳng thèm để ý, dù tôi có muốn ra tay, cũng có cơ hội.”

      Thần Tư ước chừng quá nhập tâm vào vai diễn, dạo này hoàn toàn coi như ta tồn tại, càng ngày càng lạnh nhạt hơn. Chuông cửa vang lên vui vẻ, ta chạy ra mở cửa, nhân viên phục vụ khách sạn ngoài cửa nâng chiếc hộp trong tay, “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh có lời…”

      Ta đợi nhân viên phục vụ xong, tay ôm lấy cái hộp, rầm tiếng đóng cửa. Bóc mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, bên trong quả nhiên là chiếc túi xách lộng lẫy xinh đẹp. Ta vừa mới từ chỗ lão Diệp trở về, sau mông túi xách LV số lượng có hạn được đưa tới. Từ hôm đó mỗi ngày chiếc, đều như vắt sữa bất chấp nắng mưa.

      Điện thoại di động lại vang lên.

      “Hạ tiểu thư? Diệp tiên sinh muốn hẹn tối nay…”

      “Bữa tối. rảnh.” Ta cau mày bực mình , “Cậu trợ lý cậu có thấy phiền hả, mỗi ngày gọi cuộc đều nhận được đáp án như nhau.”

      Ta đây thôi mà cũng thấy phiền rồi. Ngắt điện thoại, ta quay ra nhìn gã quản lý ló đầu hóng hớt, “Uây. GUCCI! Túi này phải vừa được tạp chí thời trang bên Ý công bố là phụ kiện được ưa chuộng nhất tuần trước sao? Hạ Tiểu Hoa, chồng trước của đúng là ra tay hào phóng!”

      Ta dãi đầy mặt, sờ qua sờ lại cả buổi.

      Gã quản lý hoài nghi nhìn ta, “Này! Hạ Tiểu Hoa, chồng trước của theo đuổi đấy à?”

      Ta rút bàn tay sờ túi xách về, nhét lại vào trong hộp, sắp xếp như lúc chưa nhận, chất đống vào phòng giữ quần áo. Quay đầu lại, ta thấy gã quản lý lén lén lút lút nhét thứ gì đó vào va li hành lý ta vừa đóng gói xong. Tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác! Phải tận dụng thời cơ!

      Ta xông lên vài bước, thừa dịp còn chưa kịp rụt tay về, vươn tay kéo ra.

      “Ẻo lả, giấu bảo bối gì đấy?”

      Ngất! Bao cao su!

      Gã quản lý mặt đỏ thở gấp : “Đây là sợ Thần Tư gặp phải tình huống bất ngờ phát sinh. phải chuẩn bị cho , tuyệt đối tuyệt đối đến lượt dùng. tốt nhất nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

      Lần này đến lượt ta hoài nghi nhìn gã quản lý, “Thần Tư có tình huống bất ngờ phát sinh gì chứ?”

      nhảm! Thần Tư nhà chúng tôi là thanh niên nhiệt huyết đầy hứa hẹn, nổi tiếng khắp nửa vùng trời, có là có thế nào?”

      Cũng đúng, ta gật đầu. Nhớ lần đầu tiên gặp Thần Tư, muốn tiềm quy tắc ta. Chậc chậc! đúng là cao thủ giấu!

      Ta sung sướng nhận lấy, “Để trong vali tốt, an toàn. Để tôi cầm, yên tâm, tôi quan sát ông chủ rời ly, tùy thời cung cấp.”

      Như thế, chỉ cần Thần Tư tà ác muốn tiềm quy tắc, bát quái nhất định phải thông qua ta.

      Kết quả bát quái chính là, sau khi theo mông đoàn làm phim lên máy bay, cứ mỗi lần nhìn thấy Thần Tư, ta lại nhớ tới bao cao su trong túi. Ta nhìn chằm Thần Tư hồi, che miệng cười hồi.

      Thần Tư vốn ngồi trong khoang hạng nhất chăm chú đọc kịch bản, rốt cuộc bị ta chọc giận. Ném phăng kịch bản, tay bóp chặt cổ ta, “Hạ Tiểu Hoa, phải là nhận được mấy cái túi xách rởm sao, đắc ý đến thế cơ à? là đồ nhà giàu mới nổi tục tằng!”

      Thần Tư vừa có phản ứng với ta, ta lập tức phấn chấn hẳn lên.

      “Này! Ông chủ, mau truyền thụ truyền thụ tri thức tiềm quy tắc nào.” Hai tay túm chặt lấy tay Thần Tư nắm cổ ta, chủ động vươn tới gần, “Có cảm giác thế nào, tiềm quy tắc ấy?”

      Thần Tư trợn trừng mắt, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng, “Hạ Tiểu Hoa, muốn thử ?”

      Ta bị hỏi sửng sốt, cau mày đánh giá Thần Tư, nhịn được bắt đầu cân nhắc khả năng tự mình thể nghiệm.

      Thần Tư lại hừ tiếng, thậm chí còn thèm cân nhắc, hất ta ra, giơ miếng bịt mắt che lên mắt, như thể muốn nhìn.

      Đồ đáng ghét!

      Xuống máy bay, lập tức đeo kính râm tổ chảng, chủ động xách hành lý hộ mỹ nữ diễn viên mới trong đoàn làm phim. Ta sau mông xách vali lớn vali , còn làm phiền đến hai nhân viên công tác, vất vả mới vác được hành lý lên xe, Thần Tư lại ngay cả đầu cũng chưa thèm quay lại cái.

      Đoàn làm phim chỗ nào cũng có người nằm vùng, tới ngày thứ ba, vốn đặt trước được địa điểm có suối nước nóng, đành hủy bỏ cảnh quay buổi tối, đột nhiên lại thông báo khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đồng ý cho mượn, đám người dẫn theo Thần Tư trùng trùng điệp điệp vội vàng chạy tới đó.

      Đáng thương cho ta trời lạnh run cầm cập còn phải sửa soạn toàn bộ trang phục diễn của Thần Tư, vất vả tìm được xe taxi đuổi tới, đoàn làm phim cơm nước xong xuôi, vừa xỉa răng vừa dựng cảnh vừa chuyện phiếm, “Tự nhiên được ăn cơm cao cấp đúng là thoải mái. Chậc chậc! hổ là khu nghỉ dưỡng thượng hạng, cái gì cũng tốt nhất.”

      “Đúng đúng, vẫn là tập đoàn Diệp thị hào phóng, cho mượn địa điểm là cho mượn, lại còn bao cơm.”

      “Quá là có tiền! Diệp thị, chỉ có Hạ Tiểu Hoa mới bỏ được…”

      “Tôi làm sao cơ?” Ta nhấc cao túi trang phục to đùng, nhắm vào đầu cả đám.

      , , à, Hạ tiểu thư, Thần Tư đợi đấy, thay quần áo làm sao bắt đầu quay phim được.”

      Ta nghiến răng nghiến lợi, ôm cái bụng lép kẹp kéo túi lớn túi cuốc bộ đến phòng hóa trang VIP mà khu nghỉ dưỡng tạm thời cung cấp.

      Vừa mới mở cửa, bị màn nóng bỏng sống động bên trong dọa cho nhảy dựng.

      Mỹ nữ diễn viên chính đè Thần Tư ghế sô pha, vừa lột quần áo vừa định cưỡng hôn.

      Hô! là đúng lúc!

      Ta vội vàng móc bao cao su nóng hổi trong túi đưa tới, “Ông chủ, dùng cái này.”

      Thần Tư sắc mặt trắng bệch, thấy thứ trong tay ta, giãy dụa gầm lên: “Hạ Tiểu Hoa, bây giờ là tình huống dùng cái này à?”

      Mỹ nữ diễn viên ngừng lại, nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn bao cao su ta nắm trong tay, lại nhìn nhìn Thần Tư. Đôi mắt đưa tình lung linh nước đỏ lên, “, muốn cùng em dùng bao x hay sao?”

      Bao x trong tay ta xém chút nữa rơi xuống đất, là trực tiếp quá . Thần Tư trắng mặt liều mạng lắc đầu.

      Ta xem xét thời thế, bày tỏ quan điểm khách quan, “Ông chủ, đạn lên nòng thế này, ngài cứ thuận theo .”

      Ta đưa bao x cho mỹ nữ diễn viên, “Này, cầm lấy, dùng , đừng khách khí.”

      “Hạ Tiểu Hoa, dừng tay cho tôi!” Thần Tư nhảy dựng lên vừa muốn bỏ chạy, mỹ nữ diễn viên mới còn nhanh hơn , vươn thẳng cơ thể yểu điệu, kéo khóa váy lên, chỉnh tề dứt khoát “òa” tiếng khóc lớn chạy ra ngoài.

      ta vừa chạy vừa khóc : “Thần Tư, Thần Tư vậy mà muốn tôi —— a a a —— ”

      Ta nghiêng mặt quay đầu lại nhìn Thần Tư khó chịu liều mạng sửa sang lại quần áo.

      Thần Tư vừa chỉnh trang, vừa hung hăng trừng mắt lườm ta.

      Ta hả hê : “Ông chủ, cơ hội tiềm quy tắc tốt như thế, cảnh tượng này rất hấp dẫn nha, sao lại tiềm?”

      “Hạ Tiểu Hoa, cần tới góp vui. cho tôi là cái gì, dù muốn tiềm, cũng phải đợi tôi bằng lòng.” Thần Tư bắt lấy ta, “Hay là, muốn thử xem sao?” Khóe mắt quét đến cái bao nóng hầm hập còn chưa được bóc trong tay ta.

      Ta vội vàng nhét lại cái bao ngượng ngùng kia vào trong túi, túm túi trang phục lớn ném về hướng Thần Tư.

      “Bớt nhảm ! Tôi đói bụng còn phải hầu hạ đây, thay quần áo!”

      Thần Tư buông ta ra, tự động tự giác lục tìm quần áo.

      “Bộ thứ hai từ dưới lên, là cảnh 109, mặc bộ đó trước.” Ta nhắc nhở.

      Giọng của Thần Tư rất vui, “Hạ Tiểu Hoa, khó chịu cái gì? Nhìn cũng dám nhìn, giống .”

      Ta dùng sức nuốt nước miếng cái.

      “Hạ Tiểu Hoa phải mặc bộ đồ trong suốt đứng trước mặt tôi mặt cũng biến sắc hay sao?”

      Ta nhịn được lại nuốt nước miếng cái.

      Phía sau đột nhiên im lặng.

      lúc sau, ta mới nghe thấy Thần Tư : “ vòng luẩn quẩn, cứ như vậy. thích , kỳ nhất định là thích.”

      “Làm sao biết, người ta phải thích ?” Cái đồ được lợi lại còn khoe mẽ.

      Thần Tư khoát tay lên vai ta, “Hạ Tiểu Hoa, nếu như thích, dễ dàng như thế.”

      Nếu vậy từ đầu tới cuối, ta với Diệp Tỳ “Em coi là gì chứ?

      Ta đẩy Thần Tư ra, “Nếu thích, sao lại tùy tùy tiện tiện đối tốt với người khác?”

      Giúp người ta xách hành lý, ngồi cùng xe với người ta, tạo ra vô số tin tức sai lầm, tùy tùy tiện tiện trêu ghẹo người khác, làm người ta cho rằng có lẽ là thích.

      Thần Tư nhìn ta chằm chằm, như thể ta sai. Ta lòng dạ hẹp hòi, phục, hai lời trừng lại . Người đuối lý ràng phải ta.

      Thần Tư rốt cuộc quay mặt , bước tới cửa phòng hóa trang. Mở cửa, lại quay đầu với ta: “Hạ Tiểu Hoa, tôi đâu có như . Tôi đối xử với người khác tốt lắm, chưa bao giờ là tùy tùy tiện tiện.”

      Ta cúi đầu sửa sang lại túi trang phục lớn, hé răng. Từng bộ từng bộ, tỉ mỉ kiểm tra xong xuôi, ta vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, bị người chặn lại.

      “Hạ tiểu thư, Trân Phẩm Các lầu có chuẩn bị bữa tối cho .”

      Ta chẳng hiểu ra sao nhìn bạn chặn đường kia cái, đoàn làm phim thối nát cuối cùng cũng còn có lương tâm. Bạn chặn đường xoay người, “Hạ tiểu thư, mời bên này.”

      Ta theo bạn chặn đường, quẹo quẹo ngoặt ngoạt lên lầu, vào phòng Trân Phẩm Các. Khắp bàn là ẩm thực Nhật, tất cả đều là những món ta thích nhất.

      Bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, ta xoay người hướng ra phía cửa. Cửa bị chặn.

      Diệp Tỳ dựa cửa, nhìn ta cười, “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ăn bữa cơm, khó đến thế cơ à?”
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 2: , rất đau khổ (2.5)

      Edit: Zinny


      Diệp Tỳ cười đến phong hoa tuyệt đại, cả khuôn mặt xinh đẹp đều bừng sáng.

      Ta cúi đầu nhất quyết tới cửa, cánh tay thon dài chặn ngang khung cửa. Ta khom người, chân dài lại chặn ngang khung cửa. Ta điên cuồng thét lên tiếng bổ nhào vào Diệp Tỳ, đoán chắc tránh ra. ngờ, Diệp tam công tử đứng vững vàng ổn định, dang tay để mặc ta bám đu người vào trong phòng, “Hạ Tiểu Hoa, lạ gì mấy thủ đoạn của em.”

      đời này, có việc gì, Diệp tam công tử muốn làm mà được.

      Như là ăn cơm chẳng hạn. Ở trong nước chưa ăn được, tới Nhật Bản, cũng ăn được như nhau. Giãy giụa, là hoàn toàn dư thừa.

      Ta cởi giày, ngồi bên bàn thấp liều mạng rung chân, vừa rung vừa cúi đầu ăn ngấu nghiến, thèm nhìn Diệp Tỳ ngồi đối diện. Diệp Tỳ để mặc ta cong lưng rung chân, hé miệng tiếng.

      Ta vừa gặm tempura vừa liếc nhìn hải sâm ở bên kia bàn. Đầu bếp kiểu gì đây, quá thiếu đạo đức, đặt gần Diệp Tỳ quá, vươn đũa tới, cẩn thận đụng vào Diệp tam công tử. Ta chỉ có thể cúi đầu, gắp miếng sushi hung hăng chấm mù tạt nhét vào trong miệng.

      [tempura: món chiên của Nhật]

      miếng hải sâm chỉnh chỉnh tề tề, đặc biệt thức thời đặc biệt dịu dàng xuất trong bát của ta. Ta bị dọa sợ, sặc mù tạt ho khan trận, cầm chén rượu sake bàn toan dốc vào miệng, lại bị cản lại, đưa cho chén trà xanh.

      “Hạ Tiểu Hoa, uống trà, được uống rượu.” Giãy giụa nửa ngày, ta rốt cuộc cầm chén trà xanh, uống sạch . Cái chén trong tay lập tức được rót đầy.

      “Tôi ăn no rồi, Diệp Tỳ, tạm biệt.” Ta đứng dậy, xỏ giày định .

      Tay ta bị kéo lại, “Vội cái gì, Hạ Tiểu Hoa, món điểm tâm ngọt còn chưa mang lên. Là rượu cocktail ủ nho lạnh mà em thích nhất.”

      Ta trợn trừng mắt, quay đầu lại nhìn Diệp Tỳ.

      Khéo miệng Diệp Tỳ dãn ra, cười đặc biệt mê người, “Còn có, rượu sake hoa quế thạch rau câu.”

      Trong lòng ta càng thêm hốt hoảng. “Tôi phải quay lại làm việc, nhất định phải xem…”

      “Thần Tư?” Diệp Tỳ còn thèm nhếch mắt, thờ ơ , “ khắc gặp, khó chịu đến thế à?”

      bắt lấy tay ta, dùng sức kéo, “Lại đây, Hạ Tiểu Hoa, cho em gặp.”

      Ta bị lôi xệch đến bên cửa sổ, cửa sổ thủy tinh trong suốt sát đất rất lớn, phía dưới vừa khéo là cảnh quay suối nước nóng. Đường hoa chen đá, ánh đèn sáng rực. Thần Tư khoác áo lông, ngồi dựa ghế thái sư học thuộc kịch bản. Nhân viên công tác xung quanh tất bật đổi cảnh.

      Diệp Tỳ ngược lại giống như tâm trạng rất tốt, “Thấy rồi, có thể ngồi xuống ăn đồ ngọt được chưa?”

      Ta tình nguyện, lại ngồi xuống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến vào, đặt đồ ngọt xuống rồi lui ra ngoài. Ta trực tiếp khều hai quả nho ướp lạnh trong ly đế cao đựng rượu bỏ vào miệng, mút chùn chụt.

      Diệp Tỳ híp mắt nhìn ta.

      Bên ngoài nhân viên công tác đẩy máy móc ra, chĩa vào Thần Tư. Thần Tư đứng lên, ánh mắt đưa tình dừng lại nơi mỹ nữ diễn viên. Mỹ nữ diễn viên chảy nước mắt, người chỉ mặc áo tắm, sáp lại gần, chủ động hôn Thần Tư. Thần Tư hơi hơi né tránh, rồi lập tức chuyển bị động thành chủ động, hai người hôn nhau nồng nàn. Nghề diễn viên này đúng là đâu phải ai cũng làm được. Bên này vừa mới đương thất bại, bên kia phải diễn cảnh đến chết sống lại. Ta trắng mặt, quay đầu nỡ nhìn tình cảnh như vậy.

      Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, trùng hợp trông thấy Diệp Tỳ đối diện vẫn híp mắt nhưng lại biến sắc. Trái tim nhảy dựng lên, ta vội vàng quay về phía cửa sổ. Đạo diễn phất tay hô ngừng, mỹ nữ diễn viên lại giống như nghe thấy, hôn đến hồn nhiên quên mình. Haiz! Thần Tư lại bị người ta nhân cơ hội sỗ sàng rồi. Ta nhảy dựng lên túm cái túi muốn , cứu lấy trinh tiết của ông chủ, cơ hội chân chó tốt đẹp thế này, nhất định thể bỏ qua.

      Diệp Tỳ bắt được tay ta, “Hạ Tiểu Hoa, em khẩn trương đến thế cơ à?”

      Tay Diệp Tỳ rất nóng, nóng đến nỗi ta gần như nhảy dựng lên, “Buông tay! Diệp Tỳ!”

      Diệp Tỳ nắm càng thêm chặt, “Hạ Tiểu Hoa, lúc người khác làm thế với , em lại độ lượng tới mức vui vẻ đứng nhìn.”

      Ta vung cái túi trong tay, “Diệp Tỳ, ép buộc tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”

      Tận lực nhớ kỹ sở thích của ta, chơi trò ôm cây đợi thỏ.

      ràng thích, lại đối tốt với ta, tặng túi xách, mời ăn cơm, ra tay hào phóng xa xỉ thể đức hạnh của Diệp gia danh giá, hận thể chiêu cáo cho toàn thế giới.

      Diệp tam công tử sống thầm lặng kín đáo cả đời, thi thoảng bị Hạ Tiểu Hoa liên lụy tiếng xấu mặt báo, lập tức minh oan, hận thể chưa bao giờ quen biết Hạ Tiểu Hoa.

      Hôm nay sai lầm đánh mất người trong lòng, có Khả Nhạc, lại ngại thói phô trương phách lối nữa rồi.

      Diệp Tỳ lại càng thêm phách lối, trực tiếp giữ lấy đầu ta, cách chiếc bàn hôn tới. Ta ngay cả giãy giụa cũng thèm, trực tiếp nhấc chén trà xanh bàn hất vào mặt Diệp Tỳ. Diệp Tỳ đẩy ta ra, lau nước đọng mặt, “Hạ Tiểu Hoa, khiến em chán ghét đến thế ư?”

      Ta trừng mắt nhìn Diệp Tỳ, vốn muốn , đột nhiên lại muốn nữa.

      Cùng câu, chưa từng có dũng khí hỏi ra miệng, Diệp Tỳ lại hỏi dễ dàng.

      Ta rốt cuộc trơ mặt ra, hỏi: “Diệp Tỳ, muốn tôi đấy à?” Ta thành công thấy Diệp Tỳ tái mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm ta vẻ xấu hổ. ra là thế. Kiêu ngạo như Diệp tam công tử, đáng khinh như vậy, làm sao có thể mở miệng? Ta bước hai bước qua bàn, dùng sức đẩy Diệp Tỳ, học theo mỹ nữ diễn viên, khóa ngồi người , cúi người xuống, “Diệp Tỳ, cởi hay là tôi cởi?”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ chống người dậy, muốn đẩy ta ra. Ta hai lời, liếm môi rồi hôn tới.

      Đơn giản, phải là làm tình thôi sao.

      Diệp Tỳ cau mày, giãy giụa. Ta tách ra chút, nhìn Diệp Tỳ : “Nếu muốn, tôi ngay lập tức.” Động tác giãy giụa của Diệp Tỳ ngừng lại. Ta cười, mở khóa áo của Diệp Tỳ. Diệp Tỳ lập tức giữ chặt ta, hôn rất sâu. Ta chủ động xoay eo, thở dốc, liều mạng cởi quần áo của mình. Diệp Tỳ nhìn ta chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi : “Hạ Tiểu Hoa, ai dạy em thủ đoạn quyến rũ người này.”

      Ta kiên nhẫn hừ hừ. Mí mắt Diệp Tỳ run lên, nhấc ta lên, lập tức đặt ta dưới thân, lấy tay kéo bộ trang phục ta còn cởi dở. Ta để mặc cho Diệp Tỳ đè nặng, vươn tay sờ lần trong bộ đồ cởi, lấy ra cái bao . Còn chưa kịp đưa tới, bị Diệp Tỳ bắt lấy tay.

      “Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì!”

      Ta cười : “Diệp Tỳ, tuy phải chuẩn bị cho , nhưng đến lúc này rồi, cũng đừng so đo làm gì.”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Tỳ lạnh mặt gầm lên.

      “Diệp Tỳ, phải muốn tôi sao? Cho .”

      “Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta vươn tay lại muốn nhào tới.

      Diệp Tỳ dùng sức đẩy ta ngã mặt sàn.

      “Hạ Tiểu Hoa, nếu em chán ghét, muốn, cần phải dùng cách đấy.”

      Diệp Tỳ đứng lên, kéo lại quần áo cởi nửa người. Ta nhìn chằm chằm Diệp Tỳ, cánh tay đập vào sàn gỗ phát đau.

      Diệp Tỳ nhặt cái bao rơi dưới đất, giơ lên trước mặt ta, “Vốn chuẩn bị cho ai đây?”

      Đau nhức cánh tay, đường lan tràn, buốt vào tận tim.

      “Hạ Tiểu Hoa, em . Hôm nay, coi như bữa cơm này, chưa từng mời.” Diệp Tỳ nghiêng mặt sang chỗ khác khinh thường .

      Mặt quay rất nhanh, ta ràng nhìn thấy, đáy mắt Diệp Tỳ có chút chật vật bi thương, lại dám khẳng định. Diệp tam công tử, kiêu ngạo ai bì nổi, căn bản thể nào có vẻ mặt như vậy.

      Ta nhặt từng chiếc từng chiếc, mặc lại quần áo lên người. Mặc chỉnh tề, ta cầm túi đứng dậy, muốn quay đầu lại nhìn Diệp Tỳ lần, rồi lại dám. Ta sợ nhìn thấy Diệp Tỳ xa lạ ta ngờ tới. Rốt cuộc tới cửa, ta kéo cửa ra, đột nhiên nghe thấy Diệp Tỳ gọi: “Hạ Tiểu Hoa.”

      Ta lập tức dừng bước, phía sau lại lên tiếng. Ta đứng ở cửa, đợi rất lâu. Rốt cuộc quyết định đợi thêm nữa, giọng của Diệp Tỳ mới lại vang lên.

      “Em yên tâm, sau này, tùy tiện tìm gặp em nữa.” Giọng đầy vẻ mệt mỏi và yếu ớt, hoàn toàn giống Diệp Tỳ.

      Ta cố hết sức kéo cửa, vội vàng bỏ chạy xuống lầu. Vừa tới cửa phòng hóa trang, cửa bị mở ra.

      “Hạ Tiểu Hoa, có việc gì chạy lung tung làm gì hả? Trợ lý là phải tấc cũng rời, ngoan ngoãn sau mông ông chủ.” gói bánh quy cực kỳ thô lỗ bay vào trong lòng ta, “Chị chuyên viên trang điểm thích nên cho tôi, tôi ghét cookie, ăn .”

      Ta dùng sức lau khóe mắt, “Ông chủ, tốt! yên tâm, từ giờ trở tôi sau mông tấc cũng rời, bảo đảm ai cũng đừng mơ bắt nạt .”

      Thần Tư trừng mắt nhìn ta, kiên nhẫn : “Này, Hạ Tiểu Hoa! gói bánh quy rởm cảm động cái khỉ gì.”

      Ta cau mày, nhìn vệt nước trong lòng bàn tay, lắc đầu, “Tôi cũng biết, sao lại ướt? Sao có thể như thế?”

      Sao có thể sau khi buông tay, vẫn nhớ kỹ món ăn thích của ta?

      Diệp Tỳ, sao có thể?
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phần 3: Phiên Ngoại – Lưu Lãng

      Edit: Zinny


      “Hạ Tiểu Hoa, mình chúc phúc cậu!” nhớ nổi là lần thứ mấy, tôi cùng câu ấy.

      Sớm có người trả lời. Hạ Tiểu Hoa, sớm còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Từ lúc còn rất , là thanh mai trúc mã. Toàn bộ thế giới nhiều người như thế, vậy mà lại là siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa. Hạ Tiểu Hoa thô lỗ. Hạ Tiểu Hoa yếu đuối.

      bàn làm việc đặt bức ảnh tôi chụp chung với Hạ Tiểu Hoa. phải khi còn bé, là khi lớn sau này. Lấy ra từ sổ lưu niệm tốt nghiệp trung học, bức ảnh duy nhất.

      Đồng nghiệp trông thấy, rất ngạc nhiên, “Thầy Lưu, đây phải là danh nhân thành phố siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa sao? Làm sao quen được?”

      Tôi cười cười đáp: “Quen biết lâu rồi.”

      “Quen biết từ bao giờ? Trông ảnh này trẻ quá.”

      Tôi lắc đầu. Sớm nhớ nổi. Chỉ là từ khi có ký ức đến nay, Hạ Tiểu Hoa cũng là dáng vẻ ấy. Từ lúc học mẫu giáo thế.

      “Lưu Lãng, mày ngay cả tằm cưng cũng dám sờ, dựa vào đâu mà được nhận phiếu bé ngoan!” Khỉ Ốm .

      “Đúng thế! Tao mới là đứa nuôi được mười bé tằm cưng!” Trâu Điên .

      “Nhưng mà… giáo bảo, tằm cưng của tớ mập hơn…”

      “Mày mới có 9 con, phiếu bé ngoan của mày là của tao mới phải!” Khỉ Ốm .

      “Dùng tăm trúc để gắp tằm cưng, mất mặt!” Trâu Điên .

      “Nhưng…”

      “Đưa phiếu bé ngoan đây!” Khỉ Ốm .

      “Lưu Lãng mày giỏi đừng có dùng tăm trúc.” Trâu Điên .

      “Im miệng! Ồn chết được!” Hạ Tiểu Hoa .

      Hạ Tiểu Hoa bốc hai bé tằm cưng còn sót lại trong hộp của mình, ném vào hộp của tôi.

      “Bây giờ, Lưu Lãng có mười con.”

      “Người khác cho tính.” Khỉ Ốm .

      “À!” Hạ Tiểu Hoa túm hai bé tằm cưng trong hộp của Khỉ Ốm dùng sức vê.

      Khỉ Ốm “òa” tiếng khóc rung trời.

      Hạ Tiểu Hoa chùi chùi tay vào quần áo, “Ầm ỹ cái gì! Mày còn 8 con, thua rồi!”

      “Hạ Tiểu Hoa, mày có giúp Lưu Lãng, nó cũng vẫn sợ tằm cưng.” Trâu Điên liều mạng che hộp của mình.

      Hạ Tiểu Hoa bốc hai bé tằm cưng từ trong hộp của tôi, kéo quần Trâu Điên ra, tiện tay thả vào. Trâu Điên đứng ngây tại chỗ, nghẹn hơn nửa ngày, rốt cuộc nhịn được “òa” tiếng khóc rống lên.

      Hạ Tiểu Hoa đảo mắt khinh bỉ, “Mày sợ, mày tự lấy ra !”

      Khỉ Ốm kéo Trâu Điên, hai đứa vội vàng bỏ chạy.

      Hạ Tiểu Hoa cực kỳ kiêu ngạo quay sang với tôi: “Này! Tiểu quỷ thối! Tôi cứu cậu, cậu ngoan ngoãn làm hộ bài cho tôi. , tôi bắt cậu ăn tằm cưng.”

      Lúc tan học, cha Hạ Tiểu Hoa cãi nhau với thầy chủ nhiệm, “Hạ Tiểu Hoa có hòa đồng hay đến lượt nhà trẻ chõ mõm vào, xéo qua bên! Còn lảm nhảm vớ vẩn nữa tôi quyên góp tiền xây phòng học mới cho nhà trẻ bây giờ.”

      Ông ta ôm dì lạ mặt chưa từng thấy, bước thẳng vào trong xe, đầu cũng thèm quay lại nhìn Hạ Tiểu Hoa cái.

      Hạ Tiểu Hoa ngồi xổm trong góc, gặm kẹo que dì lạ mặt đưa cho.

      Tôi chạy tới kéo Hạ Tiểu Hoa dậy, “Tớ làm bài hộ cậu đâu, tối nay cậu đến nhà tớ, tớ dạy cho cậu.”

      cái kẹo que hung dữ cắm lên đỉnh đầu tôi.

      Tới buổi tối, tôi ở nhà như ý nguyện trông thấy Hạ Tiểu Hoa xụ mặt tình nguyện chạy sang làm bài tập. Hạ Tiểu Hoa vẫn luôn là như thế.

      “Lưu Lãng lớp 3, là mày phải ?” Du Côn Số 1 chặn xe đạp của tôi đường về nhà.

      “Chính là nó, Lưu Lãng lớp 3! Thằng kéo cờ hôm thứ Hai.” Du Côn Số 2 chỉ vào mũi tôi .

      “Ngứa mắt ! Dựa vào đâu mà bạn nữ lớp tao bảo mày giỏi hơn tao.” Du Côn Số 3 vung đấm về phía tôi, trúng vào hốc mắt.

      Tôi bưng mắt, đau tới mức gập cả người, quyền cước bình bịch rơi xuống tới tấp.

      chiếc xe phi như bay bỗng nhiên ngừng lại ven đường, Hạ Tiểu Hoa vung cái thìa trong cặp lồng chạy tới, “Lưu Lãng, cậu kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng thèm rủ tôi.”

      “Hạ Tiểu Hoa, nguy hiểm lắm, cậu đừng tới đây!” Tôi cố sức đè lại nắm tay của Du Côn Số 1, muốn ngăn Hạ Tiểu Hoa lại.

      Hạ Tiểu Hoa đẩy tôi ra, vung cái thìa lên chọc vào lỗ mũi Du Côn Số 1, “Tránh ra bên, đừng có vướng chân, chọc chết thằng nhãi này tôi gọi là Hạ Tiểu Hoa!”

      Đánh nhau lộn xộn hồi, chưa đầy 3 phút sau, ba tên du côn che mũi chạy trối chết.

      Hạ Tiểu Hoa tức tối : “Cậu đúng là đồ tàn phế, mất mặt để cho chúng nó đấm vào hốc mắt.”

      xong ấy cầm cái thìa chỉa vào tôi cười đến nghiêng ngả.

      Tôi bị cười phát cáu, chỉ vào máu mũi của Hạ Tiểu Hoa, hung dữ : “Cậu cười cái gì? phải cậu cũng chảy máu mũi đấy thôi!”

      Ngày hôm sau, cha của Hạ Tiểu Hoa đứng ở cửa phòng giáo vụ gầm lên với chủ nhiệm: “Xưa nay con tôi đánh nhau chưa bao giờ thua! Xin lỗi cái gì mà xin lỗi! Có giỏi bắt bọn nhãi gây kia chuyển trường ! Con tôi thích học ở đâu . nhảm ít thôi, là tôi cắt luôn khoản quyên góp của trường!”

      Hạ Tiểu Hoa ngồi ở góc tường đỡ chiếc xe đạp mới mua, “Ê! Lưu Lãng, cái này kiểu gì? Sau này tôi đạp xe sau mông cậu đến trường, có đánh nhau cũng lo nhìn thấy nữa rồi.”

      Hạ Tiểu Hoa vẫn luôn như thế, lên cấp 2, vẫn là như thế.

      “Lưu Lãng đứng đầu kỳ thi Olympic, có khả năng được đặc cách xét tuyển lên thẳng trường trung học trọng điểm!” Giáo sư A .

      có khả năng! chưa nghe à, con trai hiệu trưởng năm nay cũng vào cấp 3, năm nay tình hình tuyển sinh của trường ta lại tốt, chỉ tiêu xét tuyển cũng chỉ có .” Giáo sư B .

      “Mấy năm nay tuyển sinh ở trường ta càng ngày càng kém, học sinh lên cấp 3 đều chuyển trường hơn phân nửa.” Giáo sư A .

      sao, Hạ Tiểu Hoa sắp tốt nghiệp rồi. Chờ con bé đó , tuyển sinh lại khôi phục như cũ thôi.” Giáo B .

      “Thế nhưng, chỉ có chỉ tiêu, Lưu Lãng là tài năng tốt như thế, được chọn, lãng phí.” Giáo sư A lại .

      “Trừ khi Lưu Lãng có thể ôm mấy bọc tiền, quẳng lên bàn hiệu trưởng giống như cha của Hạ Tiểu Hoa, bằng , rất khó.” Giáo sư B lại .

      Tôi cúi gằm mặt, liều mạng sửa lại bài kiểm tra trong tay, “Hạ Tiểu Hoa, mình 10 lần rồi, chỗ này phải thay là X, mới có thể biết được Y có tồn tại hay .”

      Hạ Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, “Ê! Lưu Lãng, trường trung học trọng điểm đặc biệt cao cấp à?”

      Tôi lắc đầu, “ phải. Chỉ là vào được trường trung học trọng điểm, thi vào những trường đại học cao cấp dễ hơn rất nhiều.”

      “À.” Hạ Tiểu Hoa gật đầu, quay sang giáo sư B vừa ngang qua ồn ào, “Này! Thầy B! Nhà hiệu trưởng lối nào?”

      Tôi đợi cả buổi tối, Hạ Tiểu Hoa đến nhà làm bài tập.

      Ngày hôm sau, giáo sư B : “Lưu Lãng, hiệu trưởng gọi em đến phòng làm việc của thầy ấy, xem thế nào.”

      Hiệu trưởng cười tủm tỉm với tôi: “Lưu Lãng, em cứ yên tâm, chuyện lên trường trung học trọng điểm, cơ bản thành vấn đề.”

      Tôi cười cười đáp: “Hiệu trưởng, thầy chọn Hạ Tiểu Hoa ạ. Dù sao, chỉ tiêu cũng chỉ có .”

      Lúc công bố kết quả thi, cha Hạ Tiểu Hoa đứng giữa sân trường tức giận gào lên: “Nhà chúng ta có tiền đồ, biết thế phải đút lót cả đống tiền cho trường trung học trọng điểm. Nhà chúng ta có tiền đồ!”

      Hạ Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn ba chữ “Hạ Tiểu Hoa” đỏ thẫm trong danh sách được chọn đầu bảng, há hốc miệng, “Oa! Lưu Lãng! Cậu có thể thi đứng thứ nhất được sao sớm với tôi chút?”

      Dưới danh sách được đặc cách xét tuyển đầu bảng, là danh sách trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm. Lưu Lãng, xếp dưới tên Hạ Tiểu Hoa, chỉ cách vẻn vẹn 1 cm.

      Hạ Tiểu Hoa lên cấp 3, bắt đầu theo người cha ngày càng thành đạt của ấy xuất trong những kiện lớn.

      Tiệc từ thiện, nghi thức khai mạc, tiệc tối…

      Những tối Hạ Tiểu Hoa đến nhà tôi làm bài tập, càng ngày càng ít.

      ngày, đường về nhà sau khóa tự học tối ngang qua biệt thự nhà Hạ Tiểu Hoa, tôi trông thấy ấy ngồi xổm trước cổng lớn, bộ đồng phục cấp 3 ướt hơn phân nửa, lại đỏ mặt, vào nhà.

      “Tiểu Hoa, sao cậu về nhà?”

      Hạ Tiểu Hoa đứng bật dậy, cười bảo tôi: “Ông già hư hỏng kia lại mang phụ nữ về nhà lêu lổng.”

      Tôi nhìn chằm chằm bộ đồng phục ướt hơn phân nửa của Hạ Tiểu Hoa, bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị.

      “Tiểu Hoa, cứ tới nhà mình tạm .”

      “Ba mẹ cậu có nhà à?” Hạ Tiểu Hoa ngượng ngùng còn giống Hạ Tiểu Hoa.

      Cha mẹ tôi đều là giáo viên, từ khi Hạ Tiểu Hoa được năm tuổi, cấm tôi tiếp xúc với ấy. Cha Hạ Tiểu Hoa khiêng bao lớn bao , tới chào hỏi cha mẹ tôi, cấm đoán đổi thành phản đối. Lại sau đó, khiêng thêm nhiều lần nữa, biến thành đồng ý.

      Hạ Tiểu Hoa từ trước đến nay đều quan tâm, cũng rất hiếm khi để cha mẹ tôi vào mắt, đột nhiên hỏi, ngược lại khiến tôi sửng sốt.

      Tôi lắc đầu, : “ có nhà.”

      Hạ Tiểu Hoa hí hửng, ở nhà tôi tắm rửa, thay đồng phục thể thao của tôi. Đồng phục thể thao của trường chỉ có cỡ, mặc người Hạ Tiểu Hoa, dường như rộng thêm vòng.

      “Lưu Lãng, tôi đây. Tôi muốn cám ơn người.”

      Hạ Tiểu Hoa đỏ mặt thẹn thùng, rồi, bao giờ quay lại. Cho dù có đợi trong phòng học nhìn trần nhà ngẩn người, cho dù cuộc thi liên tiếp thất bại, cho dù tôi với Hạ Tiểu Hoa “Đến nhà mình ” thế nào chăng nữa, ấy bao giờ đến nữa.

      Mãi tới khi tôi nhịn nổi nữa, giữ Hạ Tiểu Hoa lại, : “Tiểu Hoa, mình thích cậu.”

      Hạ Tiểu Hoa ngơ ngác : “Lưu Lãng, cậu xem, cảm giác thích là cái dạng gì?”

      “Thích chính là thích, có hình dạng!”

      “Ừm! Đúng!” Hạ Tiểu Hoa liều mạng gật đầu, “Thích chính là thích, đúng.”

      “Tiểu Hoa, mình thích cậu!”

      Nhưng muộn. Khoảng cách giữa tôi và Hạ Tiểu Hoa càng ngày càng xa.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :