1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi! - Ôn Nhu Diêu Diêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 35:

      Vừa tới cửa, chỉ thấy Ngưu Lang ngồi ở đó.

      Ta hai lời, xoay người liền ấn thang máy.

      “Tiểu Hoa!” Ngưu Lang đuổi theo, phen đè lại tay ta.

      “Em ly hôn?” Cười đến hòa thuận vui vẻ.

      Kháo! có nhân cách!

      vui sướng khi người gặp họa?” Ta đẩy móng vuốt của Ngưu Lang ra, đơn giản quay đầu hướng cửa nhà tới.

      phải!” Ngưu Lang nghẹn cười, tâm tình vô cùng tốt chụp lấy bả vai ta: “Tiểu Hoa, mời em ăn tiệc Pháp!”

      Kháo! Lão nương hận tiệc Pháp!

      !” Ta lại vươn tay đẩy ra hai móng vuốt của Ngưu Lang, cúi đầu lần mò chìa khóa ở dưới tấm thảm trước cửa nhà.

      Sờ nửa ngày cũng được, thấy Ngưu Lang cầm trong tay cái chìa khóa sáng long lanh, mở cửa, tự mình vào.

      Ta trở mình xem thường: “Ai cho vào? Nơi này là nhà vợ trước của !”

      Ngưu Lang vẫn như cũ cười đến rất thích ý: “Tiểu Hoa, em cũng là vợ trước!”

      Ta hoài nghi nhìn chằm chằm Ngưu Lang: “ phải là tiểu thị dân chính trực, hận nhất giải trí bát quái sao?” Tin tức như thế nào liền nhanh như vậy?

      Lão nương đầu này bật TV, đầu kia đóng cửa.

      Ngưu Lang mở đôi mắt liếc ta: “ quay về trường cũ dạy học. Có bằng tiến sĩ kỹ thuật!”

      “Ừm!” Ta đến phòng bếp lấy bình nước lọc, ùng ục ùng ục liều mạng nuốt.

      Ngày hôm nay quá nhiều, khát muốn chết!

      “Này! Tiến sĩ Lưu, thầy giáo Lưu, các người đấu khẩu nửa ngày, là muốn cười nhạo phụ nữ thất hôn?”

      bậy! Em phải là phụ nữ thất hôn!” Ngưu Lang đứng đắn sửa đúng ta.

      “Ừm!” Ta tiếp tục uống nước lọc: “Cửa bên kia, tiễn! Nhớ cất giúp tôi cái chìa khóa!”

      “Tiểu Hoa!” Ngưu Lang nhìn ta: “ cần vui!”

      “Lão nương là phụ nữ thất hôn, uống ngụm nước lọc cũng có thể nhìn ra nội tâm à?” Ta khinh thường càng sâu, trực tiếp hướng tới cửa, mở ra hai cánh: “Vợ trước của sắp trở lại, nên biến nhanh mà biến. Bằng nếu biến thành thái giám, đừng trách tôi báo cho đường sống!”

      Ngưu Lang chau mày: “Hạ Tiểu Hoa, em đồng ý qua bảo biến!”

      Kháo! là rượu lỡ! Ta hối hận kịp, cư nhiên hứa hẹn cái kiểu làm cho quỷ thần kinh khiếp!

      “Tôi là vì tốt cho ! Khả Nhạc thực khủng bố!” Ta thực thành khẩn cường điệu.

      Ngưu Lang nở nụ cười: “Tiểu Hoa, em còn quan tâm !”

      “Đương nhiên, đương nhiên!” Ta vỗ bả vai Ngưu Lang, đem đẩy đến bên ngoài cửa: “Chạy nhanh thôi!”

      Ngưu Lang chưởng chắn ở khung cửa: “Yên tâm , Khả Nhạc trở về!”

      Ta trừng lớn mắt, quan sát Ngưu Lang nửa ngày: “, chẳng lẽ cùng Khả Nhạc thông đồng?”

      Ánh mắt Ngưu Lang bay lên trần nhà.

      Con mẹ nó cái thế giới này!

      Ta đẩy cửa ra: “Vậy cứ thành mà ngốc ở đây ! Tôi !”

      Ngưu Lang phen giữ chặt ta: “Tiểu Hoa, đến, là để đưa cho em thứ này!”

      Lấy ra chiếc chìa khóa.

      “Biệt thự nhà em, trả lại em!” Ngưu Lang cười đến sáng lạn, đưa chìa khóa cho ta: “ tìm luật sư hoàn thành xong mọi thủ tục, sau này em chỉ cần ký tên chút là nhận được!”

      Mang theo chìa khóa sáng loáng, nhét vào trong tay của ta, ấm nóng.

      “Hạ Tiểu Hoa, trả lại nhà cho em.”

      “…” Cái chìa khóa trong tay ta, thiếu chút nữa rớt xuống.

      “Trường đại học phúc lợi rất tốt, phân phòng cho giáo viên ngay trong khuôn viên trường, vừa gần vừa tiện lợi. Hạ Tiểu Hoa, yên tâm , trả lại em, dọn ra ngoài!”

      Ta liều mạng phe phẩy đầu, đem cái chìa khóa ném ở sofa: “Ngưu Lang, cần!”

      “Tiểu Hoa, em lừa được !” Ngưu Lang nhặt lên, lại nhét vào trong tay ta: “Kỳ , sớm muốn trả lại cho em. Chỉ là vẫn luyến tiếc, nghĩ đến còn cơ hội, cho nên vẫn lần nữa chờ đợi.”

      “Ngưu Lang, tôi đối với tốt đâu, luôn làm cho gặp nạn, từ liền bắt nạt . biết , thời điểm học tiểu học chơi xuân, lúc ngã vào con mương, ra là do tôi đẩy!”

      Ngưu Lang lắc đầu: “Nhưng là, em nhảy xuống cứu !”

      “Còn có sơ trung, viết mấy bài thơ dâm đãng bàn cũng là tôi.”

      “…”

      “Còn có trung học, chụp ảnh tiểu phóng lên giàn hoa lan cũng là tôi!”

      “…”

      “Còn có, mạo danh viết thư tình cho Như Hoa lớp bên cùng kết giao cũng là tôi!”

      “…”

      “Còn có…”

      “Hạ Tiểu Hoa! Chúng ta là thanh mai trúc mã!” Ngưu Lang đánh gãy lời của ta: “Nếu phải là em, hối tiếc!”

      “Nhưng là, tôi phá hư như vậy, vì sao còn cố tình muốn thích tôi? Vì sao đối với tôi tốt như vậy?”

      Ta dùng sức xoa ánh mắt: “Chúng ta chính là thanh mai trúc mã. Ngưu Lang, chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi! cho dù như vậy, tôi cũng…”

      “Tiểu Hoa!” Ngưu Lang kêu lớn tiếng, câu của ta, cũng chưa kịp phun ra hết.

      “Ai bảo em là thanh mai trúc mã duy nhất của . có lựa chọn khác, chỉ có thể đối tốt với em!”

      gạt người! Ngưu Lang, kỹ thuật dối của thực kém!”

      “…”

      “Vận khí cũng kém!” Giấc mơ của Bốn mắt, là đại minh tinh.

      “…”

      “Ánh mắt, cũng kém!”

      “…”

      “Ngưu Lang, biết, tôi từ chán ghét ! chán ghét !”

      “Tiểu Hoa, quan hệ! thích em , là được!”

      “…”

      Ba năm trước đây, Diệp Hy : “Hạ Tiểu Hoa, tôi thích !”

      Hạ Tiểu Hoa : “ quan hệ, em là được!”

      Vì thế, ba năm, Hạ Tiểu Hoa ly hôn.

      quan hệ chung quy có khả năng quan hệ.

      Ba năm mà thôi.

      Nhưng Ngưu Lang tìm ta 20 năm. Có lẽ, là 23 năm.

      Ta đem cái chìa khóa thả vào trong lòng Ngưu Lang: “Trả lại .”

      Ngưu Lang có nhận, vươn tay ôm ta: “Tiểu Hoa, đưa em, chỉ là đưa cho thanh mai trúc mã mà thôi!”

      “Lão nương cần.”

      “Em cần. Tiểu Hoa, chỉ là hy vọng, nếu em khổ sở, hạnh phúc, có nơi thuộc về Hạ Tiểu Hoa, nơi mà Hạ Tiểu Hoa có thể quay về!”

      Ta cắn chặt môi, hé răng, cũng đẩy Ngưu Lang ra.

      “Cho dù tại là thanh mai trúc mã cũng quan hệ!” Thanh Ngưu Lang, thực kiên trì.

      “Tiểu Hoa, về sau, có lẽ phải như vậy nữa, đúng ?”

      “Ngưu Lang, tôi có khả năng…”

      “Tiểu Hoa, em ly hôn!” Thanh Ngưu Lang vội, có khả năng, chung quy bị ngắt lời, cũng tiếp.

      Đúng vậy, Hạ Tiểu Hoa, ly hôn.

      Ngưu Lang rốt cục buông ta ra: “Tiểu Hoa, em thích ăn đồ Pháp, aanh trở về, ngày sau lại mời em ăn món Nhật Bản!”

      Cửa lại mở.

      Ta ngồi sofa, đợi suốt giờ.

      Khả Nhạc, thủy chung vẫn có xuất .

      Nơi này, quả nhiên thể tiếp tục ở lại.

      Ta kéo thùng, đem số lượng hành lý lớn lắm, tính cả chiếc chìa khóa kia, hết thảy xếp vào.

      Thời điểm xuống lầu, quản lý viên hỏi: “Hạ tiểu thư, đồ bỏ của à?”

      Ta quay đầu nhìn túi LV màu xám.

      Nguyên lai, chỉ cần liên quan, cần nữa. Chẳng qua trở thành đồ bỏ mà thôi.

      Ta đem LV kê xuống mông, ngồi xuống góc tường xem ví tiền.

      1, 2, 3.

      300 đồng.

      Đủ tiền boa cho phục vụ nhà hàng, đủ cấp lái xe taxi cần thối lại.

      Kháo! Khả Nhạc thực TM nghèo, hồng bao cũng có bao nhiêu.

      Di động ở trong túi rung a rung.

      Ta kiên nhẫn, bắt máy: “Ai nha? Có rắm mau phóng! Lão nương còn phải kiếm tiền!”

      “Hạ Tiểu Hoa, thân là nhà thiết kế chính, thế nào còn chưa báo danh?”

      Á châu siêu cấp tân tinh sống lại rồi.

      “Báo cái mông! Lão nương khi nào qua…” Ta mắng nửa liền dừng lại: “Này, tôi làm, làm! Bao nhiêu tiền tháng a?”

      “Khen cho thức thời!” Thần Tư hừ hừ, phun ra con số mà toàn thể nhân dân lao động đều muốn dìm chết : “580.”

      Kháo! Ta ngắt điện thoại sạch lưu loát.

      Di động lập tức lại vang lên: “ kiêm nhiệm trợ lý riêng của tôi, tôi có thể trả tiền làm thêm giờ cho !”

      “Được, chơi bên cho mát mẻ !” Ngôi sao đều là lũ keo kiệt.

      Ta hề tin tưởng, xong vừa muốn ngắt điện thoại.

      Đầu bên kia muốn rít gào: “Hạ Tiểu Hoa! có ý gì? Chẳng lẽ tôi còn nuôi nổi ?” Lập tức báo con số.

      Ta nghĩ nửa ngày, tiền lương so với Nhị hào còn cao gấp ba lần. Đây là cái khái niệm gì a?

      Đại khái trầm mặc lâu lắm, bên kia Á châu siêu cấp tân tinh kiên nhẫn: “ hài lòng? Hạ Tiểu Hoa, có bản lĩnh ra giá! Tôi muốn nhìn giá trị bao nhiêu?”

      Ta liếm môi: “ cần, tiền lương tùy tiện ! Lão bản, cấp cho tiểu công nhân này chỗ ở là được!”

      “…” Bên kia trầm mặc nửa ngày: “Hạ Tiểu Hoa, có chỗ ở?”

      Vô nghĩa, lão nương ly hôn rồi được chưa?

      ở đâu?” Ta hỏi Thần Tư.

      “Quốc tế Khải Thụy, phòng tổng thống.”

      “Ừm!” Phòng tổng thống khách sạn sáu sao, ừ, Quốc tế Khải Thụy sai: “Kia bên cạnh cũng có phòng tổng thống ? Tôi nhớ khách sạn Khải Thụy có hai phòng tổng thống!”

      “…” Lại trầm mặc nửa ngày: “Hạ Tiểu Hoa, phải là muốn gần quan được ban lộc chứ?”

      Ta trừng lớn mắt: “Lão bản! Ngài mang sắc đẹp phong hoa tuyệt đại, nhân loại tất cả đều sùng bái ngài, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ái mộ ngài đâu chỉ thiên thiên vạn vạn. Ngài thiện lương hào phóng, để cho tôi được hưởng lộc phen !” Phòng tổng thống khách sạn sáu sao, cơ hội tuyệt đối được để mất!

      “Hạ Tiểu Hoa, nghĩ tới cầm tinh con ngựa!” Á châu siêu cấp tân tinh bộ vô cùng tin tưởng: “Thành giao! Sáng mai tới đây báo danh!”

      “A!” Ta nhìn chằm chằm điện thoại chưa kịp xong bị cắt. Kháo! Ai ngày mai báo danh? Lão nương muốn tại!

      Ta trầm trọng khiêng đống túi xách LV, liều mạng ấn chuông cửa phòng tổng thống.

      Thần Tư mặc áo ngủ, vẻ mặt kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa điếc sao? ngày mai!”

      Ta giơ di động trong tay: “Thấy ? 12 giờ 1 phút!” Hại lão nương du đãng ngoài đường hơn nửa giờ.

      “Nhường đường, nhường đường!” Đẩy Thần Tư, kéo thùng liền vọt vào.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư dùng sức đóng sập cửa.

      Chậc chậc, tính tình này a!

      Ta mở hành lý, lấy ra mấy bịch bia, ném cho Thần Tư chai: “Lão bản! Tôi mời uống!”

      “Vì sao phải uống bia?” Thần Tư vặn vẹo nghiêm mặt: “Hạ Tiểu Hoa! muốn chuốc say tôi, nhân cơ hội làm chuyện dâm đãng? cho , nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

      Ta cắt tiếng, rớt ra chai bia: “Kháo! Lão nương ly hôn, chúc mừng chút chết à?”

      Thần Tư nhìn chằm chằm ta, nhìn nửa ngày: “ cao hứng?”

      “Cao hứng a!” Ta ngửa đầu, rót bia vào miệng.

      “Uống gì bia! Tôi có rượu vang thượng hạng!” Nhân phẩm Á châu siêu cấp tân tinh quả nhiên tồi, nghe người ta muốn chúc mừng ly hôn lập tức hưng trí tăng vọt, thí điên thí điên lấy vài bình rượu cao cấp.

      “Hạ Tiểu Hoa! Chúc mừng !” Ly thủy tinh chân dài chạm khẽ vào chia bia của ta.

      Ta trầm mặc, tiếp tục uống bia trong tay.

      Tốn 100 đồng mua chỗ này, uống rất phí.

      Kháo! Ta quả nhiên nghèo kiết hủ lậu!

      Di động lại rung.

      Ta tiếp điện thoại: “Này?”

      mảnh im lặng.

      “Này—————-?”

      Vẫn im lặng.

      Hơn phân nửa đêm. Gặp quỷ!

      “Kháo! lời nào lão nương liền cúp máy! Lão nương còn vội vàng chúc mừng ly hôn đây!” Giơ di động muốn quăng.

      “Hạ Tiểu Hoa, rời khỏi , đáng giá chúc mừng như vậy sao?” Thanh khàn khàn, ràng rất quen thuộc, lại mệt mỏi khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.

      Ta cười cười, trả lời, ngắt điện thoại.

      Giơ chai bia trong tay lên: “Uống rượu vang làm gì? Uống bia! Lão nương mất 100 đồng mới mua được đó!”

      Từ nay về sau, Hạ Tiểu Hoa, là tay làm hàm nhai Hạ Tiểu Hoa.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện 2: Diệp Hy.

      làm người ta thoải mái.

      Cảm giác tê dại bén nhọn trải khắp toàn thân.

      Lưu quản gia cau mày, bên cạnh là bác sỹ gia đình đứng nghẹn cười.

      “Diệp tiên sinh! A! Tỉnh!” Thanh Lưu quản gia xuyên qua màng tai.

      “Nước.”

      “Vâng vâng!” chén nước đưa tới trước mặt.

      vươn tay bắt cái chén, trong lòng bàn tay tê rần.

      ràng là chén thủy tinh.

      cau mày, tĩnh điện sao?

      “Diệp tiên sinh, thư ký gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện may cho nên mới cùng bác sỹ phá cửa!”

      vẫy vẫy tay, ngắt lời Lưu quản gia: “Vấn đề gì?”

      Vì sao ràng là thỏa mãn, thân thể lại trận tê dại như vậy?

      “Bệnh này, hẳn là, bị điện giật!” Bác sĩ tư gia cố gắng nhịn ý cười: “Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tốt nhất là tránh chạm vào kim loại dẫn điện !”

      Bị điện giật? Tối hôm qua ràng là Hạ Tiểu Hoa…

      Trong đầu chậm rãi xuất số hình ảnh, dùng sức nắm chặt ly thủy tinh trong tay.

      bị Hạ Tiểu Hoa cho giật điện?

      rất làm cho người ta thoải mái.

      “Hạ Tiểu Hoa đâu?” Cơ hồ muốn giấu được hờn giận.

      “Rạng sáng hôm nay Hạ tiểu thư mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra là muốn du lịch!” Lưu quản gia đáp thông thuận.

      Cái gì đây? Bỗng nhiên lại có cảm giác bị người thịt bò xong rồi chịu trách nhiệm.

      Được, được lắm Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lãnh!

      Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng giống nhau.

      Nếu cần, còn gì tốt hơn.

      Đứng lên mặc quần áo, liền nhìn thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu phấn hồng.

      Trái tim thế nhưng lại giống như bị điện giật.

      Cảm giác tức giận biết từ đâu tràn tới.

      cước đá văng thùng rác.

      “Lưu quản gia, kêu người đem rác vứt !”

      “Diệp tiên sinh! Đừng chạm vào kim loại dẫn điện!…” Bác sỹ tư chạy theo, nâng lên cái thùng rác vừa bị đá.

      Hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.

      “Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi trực tiếp khu công nghiệp mới!”

      Rất làm người ta thoải mái.

      Quả thực rất làm người ta thoải mái.

      ràng người chủ động là Hạ Tiểu Hoa! Dựa vào cái gì khóc? Dựa vào cái gì tại thời khắc kia khóc?

      Ngẩng đầu liếc mắt cái nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút.

      “Ba!” Khép lại văn kiện trong tay: “Tan họp!”

      Người phụ trách thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình giải phóng mặt bằng khu công nghiệp mới há to miệng, trừng lớn mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, biết nên làm gì tiếp theo.

      chủ động lên, vươn tay bắt: “Tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!”

      “Diệp, Diệp tiên sinh…” Hai hàng nước mắt cảm động đột nhiên trào ra từ khóe mắt người phụ trách.

      Đúng vậy! Đúng là như thế này!

      Hạ Tiểu Hoa nhất định là cao hứng nhịn được liền rơi nước mắt, nhất định vậy!

      Vỗ vỗ bả vai người phụ trách cảm động thôi, quay đầu hướng ngoài cửa .

      Trợ lý gắt gao theo phía sau người: “Diệp tiên sinh, cùng Lâm trưởng bộ quy hoạch dùng bữa trưa hay tối?”

      “Hủy bỏ!”

      “A?”

      quay đầu nhìn trợ lý.

      Trợ lý lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc: “Diệp tiên sinh, lịch trình kế tiếp thay đổi…”

      đến trước cửa xe. Lái xe tới, đáng nhẽ nên vì mở cửa.

      vươn tay nắm cửa xe, cỗ điện lưu đâm vào ngón tay sinh đau.

      Cảm giác phiền chán càng phát ra mãnh liệt.

      , bị điện giật.

      Chết tiệt Hạ Tiểu Hoa!

      Lên xe, nhìn chằm chằm lái xe: “Về nhà!”

      Trợ lý đứng phía sau, lại lần nữa há to miệng.

      Rất làm người ta thoải mái.

      Nhân viên vẫn làm hài lòng mọi khi, hôm nay như thế nào hết thảy đều khiến bực mình!

      Dựa vào cái gì thời điểm nàng đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn khóc, đến phiên lại khóc?

      Dựa vào cái gì ba năm trước đây thịt bò qua, lại giả bộ giấu giấu diếm diếm coi như cái gì cũng chưa phát sinh?

      Dựa vào cái gì?

      Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi ràng! Hỏi ràng, hết thảy lại bình thường!

      phải bị điện giật! phải!

      Rất làm người ta thoải mái.

      “Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa, kêu nàng trở về!” nhìn chằm chằm kim đồng hồ ở góc tường, qua gần 12 tiếng, càng phát ra thoải mái.

      5 phút sau, Lưu quản gia báo lại: “Trợ lý Nhị hào của Hạ tiểu thư , nơi ở của Hạ tiểu thư các nàng cũng tìm ra. Nhưng trong lịch trình là ngày kia tổ kịch quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư chắc hẳn là vắng họp. Diệp tiên sinh, thời điểm Hạ tiểu thư quả thực mang theo mấy kiện hành lý, xem ra, là muốn xa nhà!”

      Quay ngoại cảnh? Khi nào còn có tâm tư quay ngoại cảnh?

      Tối hôm qua ôm người trong lòng là , ràng là nàng. Để ý ràng là nàng. Dựa vào cái gì bỏ chạy liền bỏ chạy, nhà cũng quay về?

      cầm lên di động gọi cho trợ lý: “Cho cậu hai giờ, tôi muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Hoa!”

      Nhưng là, hai giờ lại hai giờ, mười cái hai giờ sau vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Hoa.

      Cảm giác thoải mái, muốn lên tới cực hạn.

      Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên tiến bộ.

      Nhiều năm qua, sau mông nàng thu thập phiền toái ít, chuyện tình bị liên lụy mất mặt xấu hổ cũng phải chưa từng có, bị chọc kiên nhẫn, chán ghét, hết thảy đều thử qua. Nhưng đơn, giống như tại, lo âu, thoải mái.

      Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, liền có loại cảm giác như điện giật, xuyên qua trong lòng.

      khống chế được, xem được.

      Ngảy cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, lại bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng khổ sở như thế này.

      Mặc dù uống nhiều rượu, hơn nửa đêm đập cửa phòng Khả Nhạc cũng chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.

      Hạ Tiểu Hoa! Hết thảy đều là Hạ Tiểu Hoa!

      Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện thịt bò, bỏ chạy.

      còn mặt mũi nào đối diện với chính trực tốt đẹp, bởi vì ngông cuồng tuổi trẻ của mà thất thân.

      Suốt ba năm, mang gánh nặng gông xiềng, nghĩ rằng cả đời thể trốn thoát. Hóa ra lại phải là người đó.

      Đúng vậy! Là tại Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa chết tiệt tùy tiện thịt bò người khác rồi bỏ chạy để người ta nhận ra!

      Thời điểm cầu hôn, da mặt so với tường đồng còn dày hơn, ngay cả đỏ mặt cũng có.

      Thế nhưng lại có can đảm vì thanh mai trúc mã mà đòi ly hôn!

      Rất làm người ta thoải mái!

      Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về!

      Ai hiếm lạ!

      nắm điện thoại ấn dãy số: “Kêu người phụ trách tập đoàn giả trí M đến gặp tôi!”

      Trợ lý báo cáo tình hình ở nước ngoài dừng lại thanh , trừng lớn mắt.

      híp mắt trừng trợ lý.

      có việc gì học biểu tình ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

      Người phụ trách bân giải trí M bay đến nhanh, hiệu suất làm người ta vừa lòng.

      “Tổ kịch của các muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh?”

      “Vâng, đúng vậy! Hẳn là 7 giờ tối nay đáp chuyến bay!”

      “Bỏ, đổi thành tại!”

      “A?” Người phj trách giải trí M cũng trừng lớn mắt.

      Toàn bộ thế giới đều học biểu tình của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

      Quả thực rất làm người ta thoải mái.

      lãnh nghiêm mặt, trừng người phục trách.

      “Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ kịp chuyến bay gần nhất!”

      “Dùng chuyên cơ của Diệp thị! Thông báo với mọi người, giờ sau tập hợp tại sân bay!”

      “Diệp, Diệp tiên sinh…” trợ lý cùng người phụ trách đồng thời trừng lớn mắt.

      đứng lên, vỗ vỗ áo khoác tây trang: “Tốt xấu cũng là bộ phim do Diệp thị tài trợ, chế tác lớn như vậy, tôi tự mình đưa chuyên cơ, người khác cảm thấy Diệp thị rất có thể diện!”

      Đúng vậy! Vì Diệp thị, phải dùng chuyên cơ!

      Hạ Tiểu Hoa, phát ngốc ở đâu !

      Tuyệt đối, tuyệt đối cần ở tiếng sau để cho tôi thấy !

      Tuyệt đối!

      Tùy tiện thịt bò người khác rồi chịu trách nhiệm!

      Rất rất rất rất làm cho người ta thoải mái!

      Sớm biết rằng ta cũng là dạng tùy tiện có ý thức trách nhiệm.

      Thế nhưng lá gan lại ràng lớn đến mức công tác cũng dám bỏ.

      Rất tùy tiện! Thực là tùy tiện!

      “Tập đoàn giải trí M rốt cục mời được nhà tạo hình kiểu gì? Ngay cả công việc cũng có thể tùy tiện bỏ bê! Tùy tiện! Quản lý tùy tiện! Hết thảy đều viết bản kiểm điểm! Thất trách! đám quản lý thất trách!”

      cúi đầu, dùng bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm vừa nhận.

      Trợ lý lại đưa tới phần văn kiện.

      “Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái dừng ở sân bay, được lái xe riêng mang về. Lái xe của Hạ tiểu thư vừa quay trở về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư còn ở xe có mang !”

      “Vậy sao?” Cực hạn thoải mái, hiểu sao bị áp chế ít. mang nhiều lắm hành lý, phải là, chạy trốn quá xa.

      Tùy tay tiếp nhận văn kiện: “Đây là cái gì?”

      “Diệp tiên sinh, tìm ra cái này trong xe, có lẽ ngài nên biết!”

      cau mày, mở ra văn kiện.

      “Xe của hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư , là Á châu siêu cấp tân tinh nổi tiếng dạo gần đây! Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”

      phen khép lại văn kiện, mị mắt cái: “ cần phải giới thiệu! Tôi, biết, Thần, Tư, là, ai!”

      Tập đoàn giải trí M đặc biệt xin kinh phí mời ngôi sao, giá cả hề rẻ.

      Hạ Tiểu Hoa! Thế nhưng da mặt dày đến mức đuổi theo ngôi sao?

      hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa! Ra tay chính là Mercedes-Benz!

      Trình độ động tâm, giống bình thường!

      Trái tim giống như bị điện giật, bén nhọn đau đớn!

      quả nhiên, , bị Hạ Tiểu Hoa giật điện!

      – rất – làm – người ta – – thoải – mái!

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 36:

      “Cởi!” Ta nắm chặt tay!

      cần!” Người nào đó túm nhanh tiểu cơ ngực.

      “Bảo cởi liền cởi! Ít nhảm!”

      !”

      “TMD chính là muốn lão nương tự mình động thủ, xem lão nương mượn cơ hội sờ tiểu cơ ngực, đừng trách lão nương tâm ngoan thủ lạt!” Ta giơ tay liền vọt lên.

      “Hạ Tiểu Hoa! A! Hạ Tiểu Hoa! Rất biết xấu hổ!” Á châu siêu cấp tân tình liều mạng túm áo giãy dụa.

      Cửa phòng oành tiếng mở ra, quản lý dẫn theo đám trợ lý tiến vào, ba chân bốn cẳng gỡ ta ra: “Sớm nên đổi nhà tạo hình đến Hạ Tiểu Hoa bên này, nhìn xem, nhìn xem, nhiều nguy hiểm a!”

      “Phóng P! Ai bắt tôi chọn được trang phục tốt kêu đổi đổi! Đại minh tinh đều thích giờ cao su! Đức hạnh gớm!” Ta gạt ra trợ lý, tiếp tục muốn xông lên.

      Tên quản lý cọ cọ lui về phía sau ba bước lớn: “Bắt lấy, bắt lấy ta!” Sắc mặt tái nhợt chỉ huy trợ lý.

      Á châu siêu cấp tân tinh nghẹn khuôn mặt nhắn, ủy ủy khuất khuất: “ ta chết sống bắt tôi mặc cái này!” Cáo trạng cầm lên trong tay trang phục chơi golf.

      Cổ áo ánh vàng rực rỡ, tay áo ánh vàng rực rỡ, trước ngực cũng có hai viền vàng rực rỡ.

      Nhìn đẹp a!

      Ta cầm lấy đứng trước người Thần Tư khua tay múa chân: “Chậc chậc chậc, phải tôi , tế da nộn thịt mặc cái này dễ nhìn!”

      Thần Tư muốn nằm úp sấp bàn ôm đầu khóc thất thanh.

      Khóc cái mông! Muốn khóc cũng là lão nương khóc!

      Ta mếu miệng, cố gắng khóc thét: “Lão nương là phụ nữ thất hôn xu dính túi, muốn dựa vào chính mình tay làm hàm nhai, các người cư nhiên nhẫn tâm ngay cả cơ hội này cũng muốn chiếm đoạt!”

      Khóe mắt dưa quang liều mạng trừng tên quản lý ẻo lả.

      Quản lý run rẩy, hai lới nâng dậy Thần Tư: “Đổi , nha! Người ta là phụ nữ thất hôn nhiều đáng thương a!”

      Vung tay lên, nhóm trợ lý đồng loạt tiến lên thay trang phục cho Thần Tư, động tác lưu loát.

      Tên quản lý ẻo lả này có hôm thí điên thí điên dẫn ta mua bàn chải đánh răng chạy bằng điện cho Thần Tư, hại ta bị móc túi mất 175 nhân dân tệ, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy thiếu nợ phụ nữ thất hôn nhiều lắm, lương tâm bé ngừng khiển trách.

      Ta cảm thấy mỹ mãn, ngồi ghế cắn hạt dưa: “Này, đó, giầy ở ngăn bên phải tầng thứ năm, lấy ra cho Thần Tư thay!”

      Ta chỉ vào phòng thay đồ khổng lồ mà rậm rạp.

      Người bị ta gọi trừng lớn mắt: “Hạ tiểu thư, mấy thứ này của Thần Tư, tôi sửa sang lại ba tháng còn chưa có xong, vừa nhúng tay vào, toàn bộ đều nhớ ?”

      Đây là chuyện đáng giá kiêu ngạo!

      Ta liếc mắt cái nhìn phòng giữ đồ chỉ bằng ba phần ở Diệp gia, như này còn nhớ được, chẳng phải vô số túi xách, quần áo, trang sức, giày dép của ta đều thương tâm rơi lệ muốn chết?

      Chậc chậc chậc, Thần Tư mời trợ lý quả nhiên chuyên nghiệp, bằng 1-8 hào của ta.

      1-8 cuối cùng vẫn bị cuốn gói.

      Diệp Hy hổ là tổng giám đốc Diệp thị, kiếm tiền là chuyên môn của . Ở trong tay vốn có xí nghiệp bị đóng cửa.

      Hôm kia xem báo, thấy rằng tập đoàn Diệp thị trả khoản tiền lớn mời nhà tạo hình J nhất đẳng quốc tế thay thế vợ trước Hạ Tiểu Hoa . Phòng làm việc mảnh vui vẻ, hứng thú bừng bừng, tổ kịch cũng được đại khai nhãn giới chiêm ngưỡng tạo hình kiểu Hollywood.

      có vợ trước Hạ Tiểu Hoa, thế giới quả nhiên đều tốt đẹp.

      Ta cầm trang phục quay sang nhìn Á châu siêu cấp tân tinh nhăn nhăn nhó nhó: “Này ẻo lả! Nhanh chút! phải muốn tham gia trận khai mạc đánh golf từ thiện sao? Thần Tư còn là trong số khách quý đâu, muộn lại bị người ta là đùa giỡn họ mấy vị tai to mặt lớn!”

      “Ai ẻo lả? Cả nhà mới ẻo lả!”

      “Ai đùa giỡn? Tôi cũng tai to mặt lớn!”

      Trăm miệng lời.

      Ta thí điên thí điên, theo sau mông Thần Tư trèo lên con xe xa hoa, bị phen đẩy xuống: “Nhân viên công tác, phía sau!”

      Kháo! Làm công thực muốn nghẹn khuất!

      Thần Tư vàng chói óng ánh đứng đứng ở giữa sân golf bị đám phóng viên chụp ảnh vây quanh liều mạng ca ngợi trang phục của ta có phẩm vị, khí nhã bất phàm.

      Nhân viên làm công chỉ có thể đứng bên uống nước khoáng.

      “Hạ Tiểu Hoa! làm nhà tạo hình cho Thần Tư?” bên đồng nghiệp hướng trước mặt ta tới.

      “Vô nghĩa!” thấy lão nương làm việc sao?

      “Vậy thực quăng Diệp tam công tử? Cực phẩm Diệp tam công tử?”

      Nâng cổ liều mạng uống nước.

      “Hạ Tiểu Hoa! còn có tâm tư uống nước! Diệp tam công tử hôm nay cũng đến đây, bị phóng viên vây ngoài cửa!”

      Ta ngụm ngụm toàn bộ đều phun ở khuôn mặt nhắn phía trước.

      Diệp Hy điên rồi! Bình thường hận thể đem khuôn mặt tuấn tú giấu , bây giờ lại vì trận đánh golf khai mạc đáng giá mà tới, tin tức ly hôn còn chưa đủ ầm ỹ sao?

      cho dân chúng bé đường sống đây mà!

      Ta đứng lên liền hướng cửa xông đến, từ xa nhìn thấy đám phóng viên ùn ùn kéo tới đây.

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố trước mặt mọi người hôn nhân tan vỡ, có phải hay đại biểu cho hai người muốn đoạn tuyệt?”

      “Diệp tiên sinh, nghe đồn giấy ly hôn của hai người là từ lúc kết hôn thảo sẵn?”

      “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư tuyên bố còn quan hệ cùng Diệp gia, có phải hay lần này là ra ?”

      “Diệp tiên sinh, ngoại giới nghe đồn, ngài mới là bên bị hại, bị Hạ tiểu thư vứt bỏ?”

      Diệp Hy thân trang phục chơi golf cắt may tinh tế, thân hình vô cùng hoàn mỹ làm cho khuôn mặt nhắn càng phát ra tuấn tú. Chỉ là mặt chút thay đổi, rên lên tiếng, giữa đám bảo an ra sức dẹp lối.

      Con mẹ nó! Chạy được hướng đó đành phải chuyển phía khác!

      Ta lui cổ hướng phía toilet nữ cọ cọ.

      Chờ đến khi bên ngoài còn chút động tĩnh nào mới dám bước ra.

      Vừa đến cửa bị người bắt được: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh mời ngài nếu có thời gian liền đến phòng khách quý số 3!”

      có thời gian!” Ta ngay cả đầu cũng quay lại, thèm quan tâm đến lý lẽ, bỏ của chạy lấy người.

      lần nữa chạy đến sân bóng, mặt cỏ dày, nghi thức khai mạc muốn bắt đầu.

      Diệp Hy cư nhiên đứng ở giữa, bên phải là loạt quý công tử, bên trái mà hàng đại minh tinh.

      Thần Tư thân trang phục viền vàng, đứng dưới ánh mặt trời, bên cạnh Diệp Hy lại càng thêm chói mắt.

      Mặt trời lớn chói lọi, viền vàng lại càng rực rỡ.

      Ta đặc biệt đắc ý, lau tiểu nước mắt cảm động, thấy Diệp Hy tà tà quay đầu nơi khác, tránh được ánh kim lóng lánh, biểu tình vô cùng thoải mái.

      Xứng đáng! Bị người ta đoạt mất nổi bật, ghen tị !

      Ta cười ác liệt!

      Trợ lý Quân xông lên, thầm bên tai Diệp Hy vài câu, lại thối lui.

      Giống như cái chớp mắt, pháo mừng vang lên ầm ĩ bên tai.

      Khách quý đều đem trái bóng đánh lên, Diệp Hy đơn chậm nửa nhịp.

      Thần Tư vận khí tồi, bóng dừng bên cạnh lỗ golf, khoảng cách chỉ gần ba tấc.

      Diệp Hy chọn mi, ngắm chuẩn đường bóng, chậm rãi giơ gậy đánh golf, lần vung lên liền đưa bóng vào lỗ, nhìn quả bóng đáng thương hề hề bên cạnh chỉ cách có gần ba tấc.

      Tiếng vỗ tay nháy mắt vang thành mảnh.

      Chủ Phương cùng khuê nữ nhà mình vô cùng cao hứng phấn chấn: “Diệp tiên sinh! Đánh tốt!”

      Xông lên liều mạng nắm tay Diệp Hy.

      Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hy tất cả đều là đắc ý tự mãn.

      Thần Tư vung gậy đánh golf, xuống đài.

      Mới vừa hai bước lại bị phóng viên vây quanh, lập tức tươi cười mê người túm lấy thục nữ danh viện cùng chụp ảnh.

      Trợ lý Quân lại từ sau lưng xông ra: “Hạ tiểu thư…”

      Ta quýnh quáng đứng lên hướng phòng nghỉ của nhân viên chạy .

      Trợ lý Quân như hồn bất tán đuổi theo.

      “Hạ tiểu thư, mời ngài…”

      “A! Phù Dung tỷ!” Ta xoay người cái chỉ vào phía sau lưng trợ lý Quân.

      Trợ lý Quân nhảy dựng lên hướng về phía sau nhìn xem.

      Tận dụng thời cơ ta cấp tốc bỏ chạy.

      “Hạ, hạ, hạ…”

      thanh phía sau từ xa biến thành gần.

      Ta sợ tới mức lại vọt vào toilet nữ.

      Ngồi bồn cầu thở dồn dập.

      Kháo! May mắn trợ lý Quân là nam! Rất TM đáng sợ! Người Diệp Hy thuê quả nhiên phải dạng bình thường.

      Thở hổn hển nửa ngày hô hấp mới khôi phục, ta run rẩy đứng lên, nâng chân, tay bám vào tường, ra khỏi cửa toilet. thân hình trắng nõn tuấn tú mê người đứng dựa vào góc tường bên cạnh: “Hạ Tiểu Hoa, ký xong, là xong hết mọi chuyện, ngay cả gặp mặt cũng muốn?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37:

      Ta nhìn chằm chằm trang phục chơi golf thuần sắc trắng của Diệp Hy, ừm, quả nhiên bằng Thần Tư được. Cảm thấy mỹ mãn lộ ra tươi cười đáng khinh, xoay người bước .

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thanh Diệp Hy, ở phía sau vội vàng.

      Nghi thức khai mạc hoàn thành, tìm Thần Tư, nên tiếp tục lịch trình.

      Cánh tay bị phen túm lấy: “Hạ Tiểu Hoa!”

      thể dừng bước chân: “A! Diệp Hy! Thực khéo!”

      Diệp Hy cau mày: “ khéo!”

      Ta gật gật đầu: “ bận việc, tôi cũng bận việc, quấy rầy!”

      Lui đầu phải , cánh tay lại bị túm lấy.

      TNND, giống dắt chó vậy?

      Ta nổi giận, liều mạng giãy cánh tay: “Diệp Hy! Kháo! Buông tay!”

      Báo chí truy đuổi điên cuồng, ly hôn, liều mạng trốn, rất sợ lại có cái gì liên hệ, dây dưa .

      Lão nương hao hết tâm tư thấp giọng , Diệp tam công tử là nhân vật chính của giới truyền thông, cư nhiên đến cửa toilet diễn xướng.

      Diệp Hy quả nhiên có tật xấu! Ta giãy dụa, bàn tay túm lấy càng phát ra chặt.

      “TMD Diệp Hy! Hai ta đều ly hôn, gia sản phân chia sạch , có tật xấu gì a, phí chia tay lão nương cũng chưa từng lấy qua đâu!”

      Hỗn đản dám dùng trợ lý Quân ép buộc dồn ta vào chỗ này.

      “Hạ Tiểu Hoa, em cứ như vậy muốn gặp ?” Thanh Diệp Hy, hơi có chút thẹn quá thành giận.

      “Vô nghĩa!” Ta trở mình xem thường: “ thử bị người khác lấy hết túi xách, đoạt mất trợ lý, còn cho xu, muốn gặp?”

      “Ai cho em muốn ly hôn!” Diệp Hy dùng sức kéo, ta vọt vào trong lòng , vừa vặn ấn lên ngực dấu son môi.

      Dấu son y phục màu trắng càng phát ra chói mắt dị thường.

      Ta phen quẹt nước miếng, hai lời muốn lau lại bị Diệp Hy phen túm được.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em ghê tởm!”

      “Ừm!” Diệp tam công tử ngại ta ghê tởm, ta vỗ vỗ mông: “Thần Tư chờ tôi, hẹn gặp lại!” rất ràng.

      “Em cho rằng đem tơ vàng khảm vào trang phục, người có thể vì thế mà tăng phẩm vị?” Diệp Hy cũng rất ràng.

      Kháo! Lão nương cho dù thất hôn cũng cần chồng trước vũ nhục phẩm vị của ta!

      “Thần Tư thích mặc màu vàng, thế nào? Thưởng thức so với còn tốt hơn! ta đứng dưới mặt trời còn chói lọi hơn! Lão nương thấy màu vàng đặc biệt cao cấp, đặc biệt mê người quản được sao?” Ta quay đầu hướng về phía Diệp Hy rống.

      Hỗn đản! Tìm vợ trước cãi nhau giữa cửa toilet nữ, hỗn đản!

      “…” Diệp Hy đột nhiên trầm mặc, cư nhiên hé răng.

      Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy, thiếu chút nữa rớt tròng.

      Nha quý công tử bộ dạng suất, so đo khi dễ người.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ánh mắt của em thực kém!” Diệp Hy nghiêng sang bên mặt.

      mới kém! Cả nhà ánh mắt đều kém!” Ta hét lớn tiếng, hét xong rồi, càng phát ra nghẹn khuất.

      Diệp Hy ánh mắt kém mới từng cưới Hạ Tiểu Hoa.

      Hạ Tiểu Hoa, ánh mắt càng kém. Biết người ta ghét bỏ, nên gả. Cuối cùng, ngay cả cái gọi là “nhà” cũng đều có.

      TMD! Ta dùng sức trành mắt liếc dấu son môi ngực Diệp Hy, càng nhìn càng chịu nổi.

      “Diệp Hy, cho dù là tôi mặt dày mày dạn gả cho , tôi nợ , đều trả lại cho . rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?” Tiền, phòng làm việc, Khả Nhạc, còn có cả hôn nhân.

      Mỗi dạng, đều có.

      Làm gì giống như tại, nghênh ngang vẫy vẫy phóng viên, cố ý chạy tới, làm cho ta chịu nổi.

      Ngốc nổi nữa!

      Cho tới bây giờ, Hạ Tiểu Hoa chỉ biết lấy vui vẻ làm tiêu khiển, lần đầu tiên cảm thấy theo Diệp Hy đáng sợ.

      Ngay cả Diệp Hy, cũng vậy.

      ràng từng mê người như vậy, tại, cũng chỉ còn trốn tránh e sợ mà thôi.

      Ta xoay chân phải , lại bị túm trở về.

      “Diệp Hy, còn như vậy, tôi chán ghét …” Lần đầu tiên, đối mặt với Diệp Hy, như vậy.

      “Hạ Tiểu Hoa…” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, : “Hôm nay, là sinh nhật !”

      “Vậy sao, chúc sinh nhật vui vẻ!” Ta , rốt cục giãy ra khỏi tay Diệp Hy, xoay bước chân, cũng quay đầu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, em cứ như vậy?” Thanh sau lưng, rất như cũ, lại xuyên qua mang tai ta nghe thực mỏi mệt.

      Ta liều mạng bước nhanh hơn.

      cần quay đầu lại, Hạ Tiểu Hoa, được lại quay đầu.

      “Hạ Tiểu Hoa! Bánh ngọt của đâu?” Diệp Hy đề cao lượng.

      ràng là hẳn nên nhanh hơn nữa, lại làm cho ta dừng bước chân.

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa! Em muốn quên sao?”

      Bánh ngọt hạt dẻ nho , chính tay đầu bếp Pháp sáu sao ở Hào Đình làm ra. Mỗi năm đều như thế, dùng chocolate vẽ hình đóa hoa , để cho thư ký tiểu thư sáng sớm đặt trong văn phòng.

      Ta nở nụ cười.

      Diệp Hy, là ba năm, làm sao tôi có thể dễ dàng quên.

      “Đầu bếp Pháp sáu sao Hào Đình am hiểu nhất về bánh hạt dẻ. Diệp Hy, nhớ , bảo thư ký đặt trước ba ngày. Lão nhân kia hỗn đản, mặc kệ là Hoàng đế cũng phải xếp hàng!” Ta .

      xong, mảnh lặng im.

      Sau lúc lâu, mới nghe thấy thanh Diệp Hy.

      “Hạ Tiểu Hoa, em… Ngay cả bánh ngọt, đều muốn tặng?” Diệp Hy rất chậm, chậm đến mức giống Diệp Hy.

      Ta rốt cục quay đầu, thực mở to mắt nhìn vào Diệp Hy.

      Diệp tam công tử phong hoa tuyệt đại, cho dù có dấu son môi ngực, từ lâu cũng khắc sâu vào trong lòng ta, cho dù từ từ nhắm lại hai mắt, cho dù có nhìn thấy, ta cũng có thể dễ dàng vẽ ra biểu tình mặt .

      Hẳn là, kiên nhẫn.

      Diệp Hy nhăn đôi mày xinh đẹp, mím môi.

      Biểu tình phức tạp, ta xem hiểu.

      “Diệp Hy, chúng ta ký tên ly hôn.” Rất nhiều chuyện, trước kia làm được đương nhiên, bây giờ cũng trở thành dư thừa.

      “Chỉ là cái bánh ngọt mà thôi!” Diệp Hy trừng mắt nhìn ta, biểu tình càng phát ra phức tạp.

      Ta tiếp tục nhếch miệng cười.

      “Diệp Hy, ăn ba năm, lại vẫn thể nhớ được là xuất phẩm của Hào Đình!”

      Ta phất tay: “Diệp Hy, cho tới bây giờ phải tôi quên. Là , vẫn nhớ được!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy lần nữa bắt được ta.

      “Diệp Hy, hôm nay là sinh nhật , tôi chúc sinh nhật vui vẻ! Nhưng là, sinh nhật của tôi đâu? Diệp Hy, cho tới bây giờ, tôi chưa từng hỏi muốn qua bánh ngọt. Bởi vì, thể nhớ!”

      Bàn tay bắt lấy ta chợt căng thẳng.

      “Diệp Hy, chúng ta trải qua ba lần kỷ niệm kết hôn. tặng tôi cái gì, nhớ sao?”

      Mỗi năm, trước tháng, trợ lý Quân đều hỏi: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngày kỷ niệm năm nay ngài muốn lễ vật gì?”

      Năm thứ nhất, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Hy đâu? Tôi muốn Diệp Hy!”

      Năm thứ hai, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Hy đưa tôi cái gì, đều được cả!”

      Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa : “Tùy tiện ! Thay tôi cám ơn Diệp Hy!”

      ràng là Diệp tiên sinh hỏi, chỉ là Diệp tiên sinh thể nhớ. Hay căn bản là, biết mà thôi.

      “…” Lực đạo càng phát ra mạnh lợi hại.

      Ta cười đến càng phát ra sao cả.

      “Diệp Hy, thể nhớ!” Vươn tay, gỡ ra tay Diệp Hy.

      “Buông tay , Diệp Hy!” Ta gỡ ngón tay Diệp Hy, từng ngón , cánh tay ta buông ra từng chút.

      Diệp Hy tùy ý ta gỡ tay , chỉ là biểu tình phức tạp vẫn thay đổi.

      “Hạ Tiểu Hoa, em thế nhưng, ngay cả lời thô tục cũng ?”



      Điện thoại trong túi liều mạng rung.

      Ta nắm lên điện thoại Hello Kitty hồng rực, còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia vang lên thanh bạo lôi thú: “TMD Hạ Tiểu Hoa! có việc gì lại trốn chơi phải ? Cho 3 phút lên xe, bằng tự có bản lĩnh mà trở về !”

      Kháo! Quá ngoan độc!

      Ta lập tức thanh nghiêm mặt: “Lão bản, tôi sai lầm rồi! Tôi nên tiểu mà mà báo cáo!”

      “Hạ Tiểu Hoa! được lấy cớ! Trừ tiền lương!”

      Ta tại là tiểu thị dân xu dính túi, phản chiến thực thuận.

      “Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông vừa thon lại tròn…”

      Ngón tay thon dài trắng nõn, vươn đến trước mặt ta, cầm lấy Hello Kitty phấn hồng ngắt máy. Mông ngựa còn chưa kịp vuốt xong, muốn bị chặt đứt tín hiệu.

      “Hạ Tiểu Hoa, im miệng!” Diệp Hy mặt chút thay đổi, giọng điệu nặng nhưng thực dọa người!

      Bộ dáng kia, ta từng thấy.

      Tựa như ba năm trước đây, tận mắt nhìn Khả Nhạc kết hôn, với ta: “Hạ Tiểu Hoa, cho tôi, sớm biết Khả Nhạc thích Lưu Lãng, đúng hay ?”

      Tựa như ở sân bay tiễn Khả Nhạc, với ta: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng, được như ý nguyện!”

      nghiêm túc như vậy.

      Ta dùng sức túm nhanh điện thoại di động, cảm giác trong lòng có tư vị từ rất lâu trước kia, vẫn nghĩ nó nhạt đến nỗi còn để ý, nhưng lúc này đột nhiên lại trở nên ràng.

      Cảm giác ấy chạy thẳng xuống khoang mũi, thể khống chế.

      Đột nhiên trầm mặc, biết nên phản ứng thế nào.

      “Hạ Tiểu Hoa, được như thế với kẻ khác!” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, biểu tình càng phát ra nghiêm túc.

      Cảm giác ê ẩm, từ bốn phía lan rộng khắp toàn thân.

      “Diệp Hy, đến, để cho lão nương hôn cái! ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông vừa thon lại tròn, em tốt xấu hôm nay cũng phải động phòng hoa chúc chút!”

      “Diệp Hy, để cho em sờ soạng phen ! Diệp tam công tử ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông vừa thon lại tròn, để ý chuyện bị em sờ phen đúng hay , đúng hay ?”

      “Diệp Hy, Diệp Hy, Diệp Hy! Ngọc thụ lâm phong mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông vừa thon lại tròn, mau mau đem ánh mắt nhắm lại cho lão nương thịt bò chút, nhanh chút!”

      Cùng câu, Hạ Tiểu Hoa đối với Diệp Hy rất nhiều lần, muốn thể nhớ hết được nữa.

      Chính là, chưa từng nghĩ đến, có ngày, đối mặt Diệp Hy, rốt cuộc nên những lời như vậy.

      Diệp Hy, cho tới bây giờ nhớ được Hạ Tiểu Hoa, ngờ lại nhớ .

      Ở thời điểm Hạ Tiểu Hoa bao giờ còn có thể đối mặt như trước, lại cùng câu.

      “Hạ Tiểu Hoa, trả lời!” Diệp Hy .

      “…” Thân thể rất cứng, mở lớn miệng, nhưng có thanh .

      “Hạ Tiểu Hoa, được như vậy. được tùy tùy tiện tiện thích người khác…” Sắc mặt Diệp Hy, ràng đứng giữa trời mùa hạ, lại trắng bệch đến dọa người.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngắt điện thoại như vậy tôi còn tưởng chui dưới gầm cầu đâu!” Thanh Thần Tư rất xa, cũng vang tới đây.

      Góc bên này có rất ít người, vài cái ngoái đầu, nghe thấy thanh Thần Tư, đều xông lên: “Thần Tư, ký tên cho em !”

      “Thần Tư! Có thể chụp chung ?”

      Thần Tư quả nhiên là kim bài, thèm để ý hình tượng, hướng cửa toilet tới.

      Ta luống cuống tay chân, nắm tay chặt: “, , phải tôi…”

      Chột dạ cúi thấp đầu, khóe mắt dư quang nhịn được thấy Thần Tư càng ngày càng gần.

      Kháo! Đắc tội lão bản, có tiền lương!

      “Hạ Tiểu Hoa, em hoảng cái gì?” Thanh Diệp Hy, lạnh lẽo đến tận xương.

      Ta run run, chờ được nhảy vọt đến trước mặt Thần Tư, phen túm lấy ống tay áo của : “Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong…” được nửa, liền dừng lại.

      Thần Tư trừng mắt, nhìn ta, nhìn Diệp Hy.

      Đôi mắt nhìn dừng lại trước ngực Diệp Hy lúc, lại hung hăng trừng ta.

      TMD, lão nương là oan uổng!

      Ta ngạnh cổ, rốt cục rống ra câu: “Diệp Hy, tôi có tùy tùy tiện tiện! Tôi rất nghiêm túc!”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38:

      “Diệp Hy! Tôi có tùy tùy tiện tiện! Tôi nghiêm túc!”

      Ta rống lớn tiếng.

      Nhiều năm trôi qua, ta đều có tùy tiện.

      Nghẹn khuất đến cực điểm, phen đẩy ra Thần Tư: “Nhường đường, nhường đường!”

      Gạt lệ chạy nhanh rời khỏi chỗ này.

      Chạy được nửa, lại lộn trở lại: “TMD, Thần Tư! Cho tôi mượn tiền!”

      Tay hướng vào trong lòng Thần Tư mà cào.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư tóc cũng dựng thẳng, hoa lệ tức sùi bọt mép!

      Ta vung lên đôi mắt , hướng về phía áo khoác vừa đổi của Thần Tư, lục soát càng phát ra quan tâm.

      Ngốc nổi nữa!

      giây cũng muốn nhìn thấy Diệp Hy!

      Hỗn đản Diệp Hy!

      Diệp Hy lại phát ra hỗn đản càng ràng!

      chờ ta tìm được tiền trong tay tư bản, trực tiếp đứng thẳng, rất nhanh lướt qua người ta, bước cũng thèm quay đầu lại.

      Nhanh đến nỗi, thậm chí biểu tình đều kịp thấy .

      Này tính cái gì? Này tính cái gì?

      Đứng dựa vào cửa toilet ràng là .

      cho ta cũng ràng là !

      Lại giống như kiên nhẫn rời , đến nhiều thêm cái liếc mắt cũng thèm có!

      Đại hỗn đản!

      Ta dùng sức cào loạn trong ngực Thần Tư, thừa dịp khóc thét rốt cục nghe được tiếng tiền cọ xát vào nhau, túm trong tay hai lời tiếp tục chạy .

      Hoàn toàn quan tâm đến Á châu siêu cấp tân tinh có đau mà kêu được.

      Dù sao, mệnh tốt, trợ lý nhiều, đến lượt ta quản.

      đường chạy ra cửa sau, vươn tay ngăn cản xe taxi, đầu vọt vào, đóng cửa liền “Oa———-!” tiếng khóc thảm thiết.

      Lái xe sợ tới mức muốn đập cửa kính chạy trốn, bị ta túm lại.

      Vừa khóc vừa lấy túi móc tiền, đưa ra trăm đồng.

      Lái xe quay đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh hoảng vẫn muốn đâm đầu ra cửa.

      Cổ họng ta ngừng cũng chưa ngừng, tiếp tục lấy thêm trăm đồng.

      Taxi rốt cục trở lại bình thường, sưu chút khởi động máy.

      Tốc độ xe cực nhanh, thậm chí chẳng bao lâu vượt qua Bentley của Diệp Hy.

      Ta nhìn ra ngoài cửa sổ thấy khoảng cách càng ngày càng xa, khóc càng thêm lớn tiếng.

      Lái xe thúc giục nhanh chân ga, liều mạng chạy.

      Khóc hồi lâu, ta mệt mỏi, hấp hấp cái mũi hỏi lái xe: “Tài xế, có nước ?”

      Lái xe phía trước đầu cũng quay về, thuận tiện đưa ra chai nước suối Thủy Bình.

      Ta giơ lên, hơi uống xong rồi, chuẩn bị khóc tiếp lại bị lái xe rụt rè đánh gãy: “Tiểu thư, đến đâu a? Ngài ra nên báo trước địa chỉ a!”

      Ta trừng mắt nhìn cái ót lái xe, hấp hấp cái mũi, oa tiếng lại khóc nức nở.

      đến đâu? Ta cũng biết phải đến đâu nữa!

      Chỉ có thể liều mạng lấy ra tiền của Thần Tư, rút tiếp trăm đồng.

      Vì thế, lái xe tiếp tục quay đầu, điên cuồng nhấn ga.

      Trong lúc chân ga bị lái xe chà đạp hết công suất, điện thoại vang.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cư nhiên thừa dịp ta ở đây vụng trộm chuyển nhà! Còn cố ý tiếp điện thoại của ta! Ngươi hơi quá đáng, hơi quá đáng, hơi quá đáng!!!”

      Khả Nhạc.

      Né nhiều lần điện thoại, cuối cùng tránh được.

      “Hạ Tiểu Hoa! chuyện với ta mau! Ngươi ở đâu? Ngươi có biết ngươi chạy rên tiếng, ta có bao nhiêu lo lắng?”

      Ta dùng sức dụi mắt: “Kháo! Khả Nhạc! Lão nương rất tốt!”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi làm sao vậy?” Ngữ khí bên kia điện thoại có điểm hồ nghi.

      có việc gì! Thần Tư rất nghe lời làm lão nương tức giận đến mức cổ họng cũng khàn!” Ta liều mạng thanh yết hầu.

      “Thần Tư? Hạ Tiểu Hoa, ngươi làm nhà tạo hình cho Thần Tư?”

      “Vô nghĩa!” Ta trở mình xem thường.

      Lão nương nghèo rớt, tự lực cánh sinh có thể tự mình sống sao?

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi thực rất tốt?”

      ! Lão nương ở phòng tổng thống khách sạn sáu sao, có thể tốt sao?”

      “Hạ Tiểu Hoa, ra, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi sống tốt!” Khả Nhạc trực tiếp.

      Kháo! Quá đa nghi!

      “Kia ta, có việc…” Vừa liền bị đánh gãy.

      “Ngươi nếu đến, ta tìm ngươi! Hạ Tiểu Hoa, ngươi hẳn là còn nhớ , ta là như thế nào theo dõi Ngưu Lang!”

      trận ác hàn đánh úp lại, ta hai lời mà đành phải thuận gió đẩy thuyền.

      “A, a, có việc cũng thể bằng gặp mặt bạn bè!”

      Đầu kia điện thoại cảm thấy mỹ mãn: “Quán thịt nướng Brazil ngay tại cổng sau học viện chúng ta từng học. Lâu lắm quay về trường học, Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau quay về xem !”

      “… Được!” Ta dùng sức gật đầu.

      Ngắt điện thoại, hướng về phía cái ót lái xe: “Tài xế, đến học viện thiết kế X!”

      ***

      Trong trường học có rất nhiều đoạn ký ức, trưởng thành, lại dám hồi tưởng lại.

      Thiết kế của học viện vẫn như cũ, trưng ra là tấm biểu ngữ lớn: “Mùa xuân cố gắng gieo kỳ tích, mùa thu gặt lấy mộng đẹp tươi!”

      Biểu ngữ là mới, nhưng nội dung thay đổi.

      Hạ Tiểu Hoa từng ở chỗ này gieo kỳ tích gả nhập nhà giàu có, đáng tiếc chưa kịp thu hoạch giấc mộng tươi đẹp kia.

      Ta ngẩng cổ nhìn biểu ngữ trước mặt, bắt lấy đồng học qua đường: “Đồng học, có khăn giấy ?”

      Đồng học rất kiên nhẫn: “Đại tỷ, ngài tự mua…” Đột nhiên trừng mắt: “Hạ Tiểu Hoa sư tỷ?”

      Ta cau mày, hồ nghi đánh giá đồng học kiên nhẫn kia.

      Chỉ thấy bạn đồng học hào phóng, khảng khái từ đâu lôi ra hai gói giấy ăn đưa cho ta: “Đại tỷ chị cứ việc dùng, cần khách khí! Em chỉ hỏi chị việc, chị thực từ bỏ cực phẩm thịt bò Diệp tam công tử sao?”

      Kháo! Trường học thực tà ác!

      Ta phen đoạt lấy khăn giấy bươc .

      Đồng học phía sau tê rống giống như hợp xướng cao : “Hạ Tiểu Hoa sư tỷ ——- tỷ ——– tỷ!!!!”

      đường, người ôm thư, người trang điểm, cắn hạt dưa… đủ loại kiểu dáng đồng học đều chợt bừng tỉnh.

      “A! Hạ Tiểu Hoa!”

      là Hạ Tiểu Hoa!”

      “Oa! Đừng nhặt quần lót! Mau đến xem Hạ Tiểu Hoa!”

      “Êu! Như Hoa khoa mỹ thuật tạo hình, chồng ngươi kêu ngươi xem Hạ Tiểu Hoa!”

      đám người điên cuồng.

      Mẹ nó chứ, lão nương đây rất dễ thẹn thùng, xem là có thể xem sao?

      Ta ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy áo khoác trùm lên đầu, sợ bị người ta xem công, mệt!

      Hỗn đản! Nếu 1-8 hào ở đây, khẳng định bắt mấy đứa kia xếp hàng mua vé!

      Ta rẽ trái rẽ phải, rất quen thuộc!

      Địa bàn này tốt xấu lão nương cũng quậy qua!

      Quẹo trái, quẹo phải, lại quẹo trái, quẹo phải, đầu vọt vào phòng tư liệu, ngoài cửa là mảnh rầm rập lướt qua!

      thở hổn hển tính nghỉ ngơi chút, di động lại vang.

      MD, đúng là nhà dột mắc mưa!

      Ta cầm điện thoại tức giận: “Mẹ nó! Ai?”

      “Hạ Tiểu Hoa! cái thái độ gì đấy? Trước công chúng phi lễ ngôi sao, còn trốn chạy trước mũi mọi người! Phía sau có bao nhiêu phóng viên phi tới biết ? Toàn bộ tư thế tôi gãi đầu đều bị chụp sạch ! Hạ Tiểu Hoa, rốt cục hiểu hay cái gọi là nhân phẩm?”

      Á châu siêu cấp tân tinh phun máu!

      Ta gân cổ, đánh chết cũng nhận.

      “Kháo! Lão nương cào cơ ngực, ai cho làm mấy cái động tác gãi đầu đáng khinh?”

      “Ai đáng khinh? mới đáng khinh! Thời gian làm việc còn trốn gặp chồng trước! Tôi cho phép sao? Hả? Tôi cho phép sao?”

      “Phóng P! Tôi…” Ta vừa muốn rống, ngoài cửa lại truyền đến trận thanh kéo đến.

      Ta rụt đầu, lập tức im lặng.

      “Hạ Tiểu Hoa! Bị tôi trúng rồi nên mới im lặng? đáng khinh!”

      “…” thanh ngoài cửa vẫn chưa dứt.

      có nhân phẩm!”

      “…” Vẫn như cũ chưa bỏ .

      “Ướt át bẩn thỉu!”

      “…”

      biết xấu hổ!”

      Kháo! Mắng ta còn có tiết tấu.

      “Hạ Tiểu Hoa! dựa vào cái gì lên tiếng? đừng có ở bên ngoài gặp chồng trước! Lập tức cút trở về cho tôi! Nếu , tiền lương tháng này, khấu trừ!” Siêu cấp tân tinh chỉ phun máu, còn phun răng nanh.

      Ta nghe đến hai chữ “khấu trừ”, lập tức trở nên nhạy cảm.

      “Lão bản! Tôi sai lầm rồi, tôi nên phi lễ ngài trước mặt công chúng!”

      “Hạ! Tiểu!Hoa!”

      “A! Lão bản! Tôi thể quay về a! Tôi bị quần chúng bao vây! Tôi mà ra bị đè chết!” giọng đặc biệt thành khẩn.

      Thần Tư hừ cực kỳ khinh thường: “Lừa con nít hả? Hạ Tiểu Hoa, cũng phải tôi, ai hiếm lạ vây xem ?”

      Kháo! Lão nương tuy phải ngôi sao, nhưng lão nương là danh nhân nổi tiếng! Danh nhân nhà giàu mới nổi đá văng Diệp tam công tử!

      Ta nghẹn, vô cùng ủy khuất: “ ! Lão bản, tin tới kiểm tra!”

      “Chỗ nào?”

      “Học viện thiết kế . Tôi là hẹn bạn ăn thịt nướng Brazil mới đến đây…” , phát ra trong góc sáng sủa có hai vị giáo sư đương vụng trộm, quần áo thoát đến nửa.

      là trời tuyệt đường người!

      Ta lập tức ngắt điện thoại, bật chức năng chụp ảnh hướng đến hai người kia chụp vô cùng vui vẻ!

      Hai vị giáo sư khóc ra nước mắt: “Hạ Tiểu Hoa, tốt nghiệp nhiều năm, sống tốt có việc gì chạy về đây làm gì?”

      Kháo! Trở về ăn thịt nướng!

      Ta lười trả lời, nhìn qua vị giáo sư trung niên: “Giáo sư trọc, thức thời để tóc giả lại đây!”

      Lại nhìn qua vị nữ giáo sư: “Quần áo…, tự thoát, hay vẫn là để em thoát giúp?”

      15 phút sau, ta hoa lệ lệ đội tóc giả, mặc giáo phục của giảng viên, vô cùng tự tại huýt sáo vào trường học.

      Nghênh diện là đám đồng học khiến người ta chán ghét.

      “Hạ Tiểu Hoa sư tỷ như thế nào loáng là thấy tăm hơi? Tôi ngay ở phía sau mà để mất bóng chị ấy, rất khó chịu!”

      “Đúng vậy! Thời điểm tôi nhập học bọn họ tốt nghiệp, là truyền kỳ của học viện chúng ta nha! Tôi vô duyên có cơ hội được trông thấy!”

      “Nghe năm đó Diệp tam công tử vì sinh nhật của chị ta, toàn bộ người trong học viện đều được mời tới!”

      “Thời điểm kết hôn mới dọa người! Du thuyền xếp đầy chật kín bến tàu. Toàn bộ trực thăng của Diệp thị đều được xuất động, suốt ngày bay lượn phía học viện, khiến cho tôi chóng mặt muốn chết!”

      “Ngươi thấy tuần san X ư? Hai phần ba diện tích Diệp gia đều để cho Tiểu Hoa sư tỷ dùng!”

      “Diệp tam công tử thực là cực phẩm a! Vừa đẹp trai, giàu có, tài giỏi lại vợ! Nam nhân tốt như vây, chỉ có Tiểu Hoa sư tỷ đần độn mới đòi ly hôn!”

      “Ngươi có nghe đại sư tỷ ? Nghe đồn chân tướng là năm đó Hạ Tiểu Hoa cường X Diệp tam công tử, chơi vài năm thấy ngấy, đơn giản là đá ! Diệp tam công tử cũng đủ thảm, cư nhiên bị siêu cấp nhà giàu mới nổi đùa giỡn thân thể còn bội tình bạc nghĩa!”

      Ta vẫn như cũ giương miệng cười, tay tiến vào trong túi sờ a sờ, lấy ra bao màu bạc, hướng vào trong đám người quăng. Hô lên đặc biệt khoái trá: “Đồng học! Ai! Đồng học, ngươi rớt bao cao su!”

      Đám đồng học ba chân bốn cẳng chạy xa chỗ có bao cao su, sắc mặt xanh lè muốn chết!

      “Này! Sớm kêu mi đừng có mang bao cao su ra ngoài!”

      bậy! ràng là mi tối hôm qua bị chủ nhiệm khoa mỹ thuật bao cả đêm quay về ký túc xá! Nhất định là mi dùng thừa!”

      “Phóng P! Mi còn phải bồi trưởng cục X du lịch?”

      “Miễn ầm ỹ, là ta rớt!”

      “Quỷ! Mi nhất định chẳng có mà nào thèm! đến lượt mi rớt!”

      “Mi ai có người thèm?”

      đám người khua tay múa chân náo nhiệt phi thường.

      Ta đứng bên nhìn nửa ngày! Chậc chậc chậc, trường học tà ác a tà ác!

      Nhìn xem chán, thí điên thí điên giữ chặt tóc giả, hướng quán thịt nước Brazil tới.

      Vừa tiến vào trong quán, còn chưa kịp phóng mắt nhìn bị Khả Nhạc nhận ra, ngồi trong góc sáng sủa liều mạng vẫy tay.

      Kháo! Khó trách năm đó thủ pháp theo dõi Ngưu Lang lại lão luyện như vậy! Cư nhiên ta thế này còn nhận ra!

      Ta kéo bước chân tình nguyện tới, bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

      Ngưu Lang thân quần áo kỹ thuật lao động, vẻ mặt xanh xao ngồi bên cạnh Khả Nhạc, hướng ta mỉm cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :