1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi! - Ôn Nhu Diêu Diêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 11

      Ta tại ngồi xem TVB, phim “Thái Ngạc và Tiểu Phụng Tiên” nghe ca khúc chủ đề ta thích nhất “Thương cả đời”*, khẽ cười chua xót, cảm thấy thực thích hợp đối với Hạ Tiểu Hoa ta. Nhưng là tiếng Việt ngữ* rất nhiều người nghe , cho nên thường nghe bài này. Nhưng ta thấy lời hát tốt lắm…

      Pháo hoa lan rộng khắp nơi nơi

      Hoa hồng kia héo rũ vẫn nguyện trồng

      Nếu như cảm giác đau thương cách gì thay đổi

      Còn lại mình ta, cũng vĩnh viễn muốn rời

      Nếu như ta vô chừng vô mực chờ đợi buông

      Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể mình đáng đời

      Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

      Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng ta cả đời này đều .

      Bao nhiêu năm mòn mỏi đợi chờ

      Chịu đựng bao nhiêu cay đắng khổ đau

      Cuộc đời này cũng như giấc mộng, tỉnh rồi lại say

      Ai làm cho ta vướng mắc phải mối tình sầu khổ này đây?

      Nếu như ta vô chừng vô mực chờ đợi buông

      Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể mình đáng đời

      Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

      Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng ta cả đời này đều .

      Vô chừng vô mực mãi cũng buông

      Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể mình đáng đời

      Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

      Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng ta cả đời này đều .

      *Việt ngữ: giọng Quảng Đông và Quảng Tây

      *đây là link bài hát: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thuong-Yeu-S ... F08EI.html

      Đầu thực choáng váng, hơi thở nóng rực, ở bên tai nỉ non:

      “Hạ Tiểu Hoa, nếu em có chuốc rượu . Nếu đêm hôm đó, em có cố ý thất ước. Nếu đêm hôm đó, em phải an bài tốt lắm muốn biến . căn bản, lấy nàng.”

      Đúng vậy, đúng vậy, ta nhớ , buổi tối mưa to hôm đó, ta bỏ rơi Ngưu Lang ở quán rượu.

      Nhưng là, cũng đúng. Ta căn bản, cái gì cũng chưa kịp an bài, càng muốn thất ước.

      Ta là vì, là vì…

      Gặp được Diệp Hy

      đôi tay thực nóng bỏng, giải từng nút thắt quần áo của ta…

      Này tên Ngưu Lang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

      Việc cùng Khả Nhạc, chỉ là phát triển thuận theo tự nhiên thôi.

      Ta giãy dụa mở mắt ra, quyền huy qua: “Đừng có tìm cớ. Tự mình uống rượu sau loạn tính rồi còn muốn đổ lên đầu người khác. TNND, tên Ngưu Lang vô liêm sỉ! bây giờ ngay cả tôi cũng muốn nhân cơ hội thịt bò?”

      Nắm tay bị bắt được, bị bao bọc trong bàn tay khác nóng hầm hập.

      “Tiểu Hoa, đừng nhúc nhích. Em phát sốt rồi. chỉ là thay em cởi bỏ hai khỏa nút thắt, làm cho em thoải mái chút.”

      Giường êm ái rộng lớn, là nơi trước kia ta vẫn thường nằm ngủ.

      Đương khiên, ta ở phòng này, là có đổi.

      Ta đột nhiên cảm thấy an tâm, hô khẩu khí dài, phen đẩy tay Ngưu Lang ra: “Được, tôi tự mình làm.”

      Ta tự động tự giác cởi cúc áo, phát Ngưu Lang đứng ở bên cạnh ta trưng ra bộ mặt xem rất mắt: “, ra ngoài!”

      Ngưu Lang lại nở nụ cười: “Tiểu Hoa, emvẫn là Tiểu Hoa ngày trước, chút cũng thay đổi.” Đưa qua ly nước ấm, còn có thêm mấy viên thuốc.

      Ta tiếp nhận mấy viên thuốc hướng đến trong miệng, nhưng vẫn là trở mình xem thường nhìn .

      Làm sao có thể thay đổi? Thao, ràng so với thời điểm còn học dáng người tốt hơn nhiều. Ngưu Lang mù.

      “Lại tiếp, em trước kia cũng có bảo thủ như vậy!” đứng lên, cách ta vài bước: “Trung học, thời điểm em đau bụng tiêu chảy mang giấy vệ sinh, còn lấy quần lót làm giấy vệ sinh sử dụng đâu.”

      Ta nắm ở trong tay chén nước ấm chút do dự hướng hắt , tử Ngưu Lang sớm có chuẩn bị, chợt lóe thân đến chỗ cạnh cửa, khó khăn lắm mới tránh thoát.

      “Mau cút!” Ta giãy dụa làm bộ xuống giường muốn đánh .

      “Ngủ ngon!” vừa ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi ta: “Tiểu Hoa, Diệp Hy, chẳng lẽ còn chưa chạm qua em?”

      “Thao!” Ta bắt tay ném cái ly còn sót lại bay ra ngoài, chính giữa sọ não Ngưu Lang: “ cùng lão nương là có hôn tiền X hành vi*!”

      *đại loại là ăn cơm trước kẻng í

      Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa, ôm cái sọ não của , ánh mắt hàm chứa mấy giọt nước mắt chằm chằm nhìn ta.

      “Hôn tiền X hành vi! Biết ?” Ta cường điệu.

      trầm mặc, ngồi xổm xuống đất, nhặt lên cái ly ta vừa ném ra, sau đó đóng lại cửa phòng.

      Ta cảm thấy khốn đốn.

      Nhìn chằm chằm lên tường, kim giây vòng lại vòng.

      Bây giờ muốn khuya lắm rồi.

      muốn, là rạng sáng.

      Khả Nhạc, ta tìm được Ngưu Lang, nàng nhất định thực vui vẻ, cũng nhất định thực thương tâm.

      làm nàng thương tâm, cũng như ta tựa giống nhau.

      Ta giơ cánh tay phải lên xem xem, tím hồng khối thực cứng rắn.

      Diệp lão đầu, là , phi thường phi thường chán ghét ta.

      Nếu là Khả Nhạc, bao giờ chán ghét như vậy.

      Nếu là Khả Nhạc

      biết là có phải do tác dụng của thuốc, ta cảm thấy rất mệt mỏi.

      Nhắm mắt lại.

      Ta lại thấy vẻ mặt hoa đào của Khả Nhạc cười đến mị mắt: “Hạ Tiểu Hoa, Lưu Lãng kia, có phải hay , có phải hay , chính là siêu cấp nam nhân cách vách nhà ngươi, bạch mã hoàng tử Lưu Lãng?”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi cảm thấy bộ dáng Lưu Lãng kia lúc làm báo cáo có phải hay có điểm giống Lâm Chí Dĩnh năm 18 tuổi?”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi có phát , có phát , thời điểm ăn cơm, hướng ta nở nụ cười, còn giúp ta gắp cánh vịt?”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi đáng chết! Ngươi như thế nào tốt số, cư nhiên lại cùng Lưu Lãng là thanh mai trúc mã!”

      Chính là, thực đáng chết.

      Ta Hạ Tiểu Hoa, cư nhiên lại có cái thanh mai trúc mã vĩ đại như thế khiến ngươi chán ghét. Vô luận ta sinh hoạt khắp ngõ ngách địa cầu nào, đều như ảnh tùy hình xuất , cướp quang mang vốn sở hữu bên người ta.

      Tốt thôi khi cuối cùng ta cũng vượt qua kỳ kiểm tra tiêu chuẩn, người cha bao giờ chịu trách nhiệm mua đủ loại kiểu dáng điện thoại di động loại mới nhất, đáp trả của ta thanh mai trúc mã.

      Tốt thôi khi chúng ta cùng nhau cứu thoát bạn học sinh tiểu học bị bắt nạt, thầy giáo Trương đại nhân ở đại hội tổng kết, hung hăng ban tờ giấy khen rực rỡ, khen ngợi của ta thanh mai trúc mã.

      Hết thảy mọi chuyện về ta, lại cùng ta quan hệ.

      Khả Nhạc bên đánh ta, vừa ta mệnh hảo.

      Nhưng là, ta cảm thấy, mệnh của nàng, so với ta hảo hơn rất nhiều rất nhiều.

      Bởi vì, nàng bị đụng xe.

      Đụng gãy chân, đắp thạch cao nặng chịch, khập khiễng quay trở về trường học, theo bên người là vẻ mặt xin lỗi cẩn thận – đại soái ca Diệp Hy.

      Diệp tam công tử Diệp Hy!

      Là bí mật nho mà ta vẫn giấu kín tận đáy lòng.

      Cư nhiên vì lái xe sơ sẩy, mỗi ngày chạy tới nguyện làm trâu làm ngựa cho Khả Nhạc.

      Ta vô số lần mắt nhìn chằm chằm vào cái chân gãy của Khả Nhạc, cảm thán: “Khả Nhạc, bà nó chứ ngươi cũng quá may mắn!”

      Đổi lấy là nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nguyền rủa ta?”

      Nhưng là, nếu đây là nguyền rủa, vì sao gãy chân phải là ta?

      Ta cũng vô số lần mắt gợn sóng nhìn chăm chú cái chân gãy của Khả Nhạc mà thầm lập mưu: “Khả Nhạc, ngươi , nếu ngươi cẩn thận rơi xuống cầu thang, cái chân này có phải hay tăng thêm thương thế?”

      Vẫn như cũ đổi lấy nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi xác định là bạn ta sao?”

      Nhưng là, rất mau khỏi nha. Mau khỏi, Diệp Hy , có lẽ đến nữa.

      Cho nên , có lẽ, dù sao cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

      Chân gãy của Khả Nhạc cuối cùng cũng khỏi hẳn, nhưng là Diệp Hy có biến mất.

      Ta xem gặp Khả Nhạc, nàng mặc bộ đồ thể thao quá lớn, lại cũ mèm, đào ra từ tủ quần áo của ta đống hàng hiệu ngay cả mác giá cũng chưa thèm gỡ xuống, gian nan vứt lên xe của Diệp Hy: “Phiền toái ngươi, đưa ta quyên tặng trung tâm, mau chút, nhân dân thống khổ chờ ta đâu.” Quay đầu hung hăng trừng ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi này quỷ xa xỉ, ta thay mặt cho quảng đại nhân dân lao động khinh bỉ ngươi!”

      Diệp Hy đứng ở bên cạnh xe, cười đến vẻ mặt khen ngợi.

      ngày, ta xem gặp Khả Nhạc thu thập hết thảy vải thừa của những người khác, khâu a khâu, rốt cục dùng bàn tay đầy vết kim châm đổi lấy bộ thiết kế trăm ngàn chỗ hở, trong trận đấu rốt cục bại bởi thiết kế vô cùng rực rỡ, tinh xảo của ta. Vừa ăn cơm, bên mỳ sợi lệ hướng ta cười sặc sụa: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi , lão sư có phải hay hiểu cái gì kêu thiết kế?”

      Diệp Hy ngồi ở bàn ăn bên cạnh cau mày, ngay lập tức mua thiết kế của nàng.

      Ta xem Khả Nhạc dậy sớm sờ soạng đến cửa hàng quần áo làm công, sau đó cầm sổ tiết kiệm cau mày, muốn vì ta tổ chức sinh nhật hoa lệ, tựa như ta muốn ép nàng làm như vậy.

      Diệp Hy mình tới tìm ta: “Hạ Tiểu Hoa, cho Khả Nhạc, năm nay, tôi muốn làm sinh nhật cho .”

      Vì thế, ta xem hiểu.

      Đây là cái chuyện xưa, tình tiết cẩu huyết* vô cùng phổ biến: Tam thiếu gia giàu giàu có của tập đoàn Diệp Thị coi trọng bé Lọ Lem chất phác thiện lương, nghèo kiết hủ lậu.

      *cẩu huyết: mấy tình tiết kịch tính rập khuôn kiểu Đài Loan

      Đây là cái tinh thần nghèo kiết hủ lậu, vì người dân phục vụ, nghĩ qua cảm hóa công tử danh gia vọng tộc.

      Diệp Hy đem toàn bộ mọi người mời đến, ở Club cao cấp nhất thành phố, còn có vô số người mẫu cùng ngôi sao.

      Diệp Hy vì nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa, tổ chức yến tiệc sinh nhật hoa lệ nhất trong đời người, nhưng thực ra lại là vì bé Lọ Lem Khả Nhạc.

      Ta rốt cục ở trong chính yến tiệc sinh nhật mà gào khóc, Diệp Hy ở bên cạnh túm nhanh bó hoa oải hương dí sát đến trước mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa! có thể hay câm miệng?”

      Ta khóc lớn tiếng, nhưng vẫn át được người bên cạnh thầm nho : “Bị Diệp tam công tử cảm động !”

      “Diệp tam công tử như vậy ra tay, nào có nữ nhân, có thể động tâm?”

      Nào có nữ nhân, có thể động tâm?

      Khả Nhạc ôm ta khóc đến nỗi hai mắt sưng phù, ở bên tai tai ta đè thấp lượng ra bí mật: “Hạ Tiểu Hoa, ta nghĩ, cái kia, ta có thể là, rồi!”

      Ta dùng sức trợn to hai mắt sưng phù của mình.

      “Diệp Hy?”

      Khả Nhạc thẹn thùng cúi đầu.

      “Lưu Lãng?”

      Ta bất khả tư nghị* nhìn nàng. (*: thể ngờ được)

      Nàng khó có thể tin nhìn ta.

      “Thao, ánh mắt kiểu gì đấy?”

      Ta mãnh liệt hèn mọn

      “A, nước mắt gì kia?”

      Nàng vẻ mặt khó hiểu.

      “Lưu Lãng, chính là cái kia thanh mai trúc mã của ta, Ngưu Lang.” Hơn nữa còn là hồn bất tán Ngưu Lang.

      “Hạ Tiểu Hoa, nguyên lai ngươi thích Diệp Hy a!” Trảo J dâm cười.

      “Ngưu Lang được, ngươi vẫn là nên tìm người khác .”

      “Diệp Hy tệ, Tiểu Hoa ta giúp ngươi!”

      Ta thử muốn đập nát bạn tốt chính mình vừa mới nảy sinh tình , nàng lại mang theo hào quang thiên sứ, muốn làm Cupid cho ta.

      Cho nên , Khả Nhạc, so với ta, quả nhiên thiện lương đáng .

      Nàng xứng đáng in sâu trong tâm trí Diệp tam công tử, duy nhất, nhiều năm.

      Nếu là Khả Nhạc

      hội chán ghét.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      chương 12

      Ta thuần túy là bị cái thanh chuông cửa cũ rích đánh thức.

      Tiếng vang cứ lần lại lần đánh tới.

      “Ngưu Lang! Mở cửa——!” Ta nhức đầu hướng về phía thanh ồn ào ngoài cửa.

      Chuông cửa vẫn như cũ lặp lại.

      “Mở cửa a———Ngưu Lang———–!”

      Chuông cửa vẫn cứ tiếp diễn lặp lại.

      Thao! Lợn cũng phải vì ngủ mà chết!

      Ta lấy tay sờ cái trán, lạnh lẽo mảnh.

      Lão nương quả thực là thiên hạ vô địch Hạ Tiểu Hoa! Sinh mệnh cũng vô cùng ương ngạnh.

      Ta thí điên thí điên xuống giường, chân còn có chút nhuyễn, lắc lắc mông lao đến hướng chuông cửa dưới lầu, phát Lưu Lãng đứng ở cạnh cửa biểu thái độ ngẩn người đối với cấp , mặc kệ chuông cửa vang lên lần lại lần.

      Ta lập tức vui vẻ nở nụ cười.

      Nha, vừa thấy bộ sắc mặt thiếu tiền bị người ta đuổi đến tận cửa.

      Nghiệp chướng nha, đầu năm nay tiến sĩ mệnh khổ nha!

      Ta khoái trá xông lên trước, thèm để ý, tay lướt qua Ngưu Lang, xoa xoa nắm đấm cửa chuẩn bị mở.

      Ngưu Lang nhanh chóng định thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.

      Ta dương dương tự đắc, cái miệng “tôi vô tội” chu lên:

      “La la la la, ta là tiểu hoa cúc vô tội!” Đáng đời ngươi.

      Cửa mở ra lúc ta vô cùng sung sướng, cái miệng đầy tiếu ý cũng khẽ huýt lên, Diệp Hy đứng ở cạnh cửa thượng, lơ đãng: “Hạ Tiểu Hoa, tâm tình cũng rất cao hứng .”

      Ta ràng trúng bùa bất động.

      Ngưu Lang hổ là có văn hóa, phản ứng so với ta tốt hơn nhiều, bộ tư thái chủ nhà, chỉ vào Diệp Hy: “Diệp Hy, sao lại đến đây?”

      Diệp Hy thực khách khí khoát khoát tay áo, làm cái tư thế quấy rầy, chủ động đến: “Tìm vợ.”

      Vợ… vợ… vợ…

      Ta bị cái xưng hô của , sợ tới mức hoàn toàn cứng ngắc.

      Nhưng có người so với ta càng cứng ngắc.

      Bởi vì, phía sau Diệp Hy thò ra cái đầu với hai hàng mì sợi lệ cực kỳ khoa trương, tư thế bị chồng ruồng bỏ, hai lời vừa đá vừa cởi giày thể thao muốn vọt lên: “Lưu Lãng, huhuhuhuhuhu, Lưu Lãng!!!”

      “Em tìm lâu, huhuhuhu, Lưu Lãng!” Giày thể thao đá ở ót Ngưu Lang ba ba rung động, Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa dường như động cũng động.

      Xem trận thế này, ta lập tức phân tích ra đầu hàng là tất yếu, thực tự giác cởi chiếc dép lê chân đưa qua: “Khả Nhạc, dùng này!” Cười đến vẻ mặt nịnh nọt.

      Khả Nhạc khóe mắt dư quang quét liếc ta cái, tiếp nhận dép lê nhưng lại hướng đầu ta mà thượng xuống: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi , ngươi là muốn chết trước, hay là để ta thu thập rồi quay lại thu thập ngươi?”

      Ta lui đầu tránh khỏi chưởng của nàng, vô cùng khiêm nhường nhún mình: “ , chết trước, chết trước!”

      Khả Nhạc lại vòng vo qua, ném vũ khí, lúc này hai tay vo lại thành nắm đấm hướng ngực Ngưu Lang bay đến: “Lưu Lãng khá lắm, em chỉ biết tìm Hạ Tiểu Hoa! cũng chỉ tìm Hạ Tiểu Hoa! trốn mất như vậy… Nếu nhờ Diệp Hy, nếu nhờ Diệp Hy… hu hu hu…., em cũng sắp tìm ra !”

      ra là thế! Ta quay đầu lại xem Diệp Hy: “ như thế nào tìm được em?”

      Nhà này bán từ trước, Diệp Hy thế nào biết? Hay là, hay là… thực hiểu biết ta?

      Ta vụng trộm ngước mắt xấu hổ nhìn , cố gắng áp chế lại trái tim vì nghe được từ “vợ” mà bang bang rung động.

      Diệp Hy cau mày, thực kiên nhẫn quơ quơ di động trong tay: “Vệ tinh định vị. Hạ Tiểu Hoa, bằng nghĩ rằng, và tôi có việc gì, tôi đưa di động làm cái gì?”

      Ta há to miệng. Lễ vật duy nhất ta nhận được trong ba năm…

      Ta giận, lấy điện thoại cầm trong tay phen quăng ra ngoài.

      Di động rơi xuống, phát ra thanh khô cứng.

      Đột nhiên mảnh im lặng.

      Xấu hổ im lặng, ta nghe được thanh Ngưu Lang muốn sống: “Khả Nhạc, muốn cùng em ly hôn.”

      cái gì?” Lần này người rống, là ta.

      Ta giơ lên cái dép lê còn sót lại muốn xông lên.

      Diệp Hy so với ta còn nhanh hơn, phen cầm tay phải của ta, đem ta kéo vào trong lòng : “Lưu Lãng, tôi chỉ lần, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối, ly hôn với ấy. dù có ly hôn, cũng tuyệt đối đến được với ấy.”

      Ta ở trong lòng Diệp Hy, mở to mắt ngẩng đầu nhìn .

      Biểu tình kiên định như vậy, tựa như trước đây, người đứng trước mặt toàn bộ đoàn luật sư, đưa bút bảo ta ký tên ly hôn, cho tới bây giờ hoàn toàn phải là .

      Trái tim vừa giờ còn đập loạn, đột nhiên đông cứng trở lại.

      Diệp Hy túm ta, cũng quay đầu trở lại: “Hạ Tiểu Hoa, theo tôi về nhà!”

      vẫn túm chặt cánh tay phải của ta, môi ta trắng bệch.

      , rất đau.

      Nhưng Diệp Hy cũng là biết. chỉ biết, giờ phút này, có người so với ta còn đau hơn.

      túm ta ngồi ở ghế sau, mặt chút thay đổi. Thẳng đến khi lái xe đem xe phóng xa xa, thẳng đến khi ta chịu nổi hét lên chói ta kêu buông, mới buông tay.

      Diệp lão đầu đánh trảo khiến tay ta sưng tím, lại trải qua suốt đêm phát sốt, cường tráng như Hạ Tiểu Hoa ta, cũng chỉ có thể tựa vào cửa kính xe bên cạnh mà thở.

      Diệp Hy híp mắt, xem ta tựa như côn trùng có hại: “Hạ Tiểu Hoa, cũng là phụ nữ có chồng, cần tôi nhắc nhở, cũng biết việc nào thể làm, đúng ?”

      Ta dựa vào cửa kính hừ khí, phụ nữ có chồng.

      Ta Hạ Tiểu Hoa, dựa vào cái gì?

      Ta thân thủ dùng sức vuốt phẳng những bếp nhăn tren giáo phục trung học, gắng sức làm cho nó trở về như lúc đầu.

      Diệp Hy nhìn ta từ xuống dưới: “Sáng sớm tinh mơ quần áo chỉnh tề, còn khiến tôi bắt ra từ nhà trượng phu người khác, loại tình này, tôi nghĩ lại phát sinh lần hai.”

      Ta ngay cả hừ cũng hừ.

      Lại cảm giác ánh mắt Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, xa lạ chuyên chú.

      Ta có tới trận chột dạ, bỗng nhiên thử hỏi câu: “… nhớ em sao?”

      Ánh mắt xa lạ lập tức thu trở về: “Hạ Tiểu Hoa, đồng phục này tuyệt đối thích hợp với .”

      Vì thế ta nở nụ cười, lớn tiếng đến chói tai, vươn tay xoe ở trước mặt : “ thích hợp, Diệp tam công tử trả thù lao mua.”

      Ghê tởm Hạ Tiểu Hoa, biết ràng có khả năng nhớ , làm sao còn khổ sở thử dò xét.

      Diệp Hy cũng quen thói ghê tởm của ta, tựa hồ còn cảm thấy hài hước, thế nhưng lại nở nụ cười hai tiếng: “Hạ Tiểu Hoa , thiếu tiền?”

      Cực kỳ nhân tiện, liếc cái ngắm cánh tay ta vừa mới lộ ra: “Lão nhân kia đánh?”

      Ta lập tức lùi lùi về, túm áo che giấu: “ đường ngã có được ?”

      “Vậy sao?” ứng: “Xem ra lão nhân kia, tinh thần được tốt.”

      “Em bị ngã!” Tức giận. Có hiểu hay lời ngươi ta a.

      “Trở về bảo Lưu quản gia gọi bác sĩ đến xem.” Khóe mắt dư quang chút nhìn ta hấp hấp nước mũi: “Thuận tiện nhìn xem cảm mạo.”

      Ta đột nhiên cảm thấy cảm mạo tăng thêm, cái mũi luống cuống.

      nhanh nhắm mắt lại.

      Ta cẩn thận, cẩn thận dùng đầu hướng tới gần .

      Thiếu chút nữa, hẳn là thiếu chút nữa đụng phải.

      cái tay ấm áp, ngăn chặn mặt của ta, đem ta ấn đến vai: “Hạ Tiểu Hoa, dừng ý đồ ấy của !”, thanh rất khinh thường.

      Ta khống chế được hít hít nước mũi.

      “Mặt hướng sang bên kia, đừng làm dơ quần áo tôi.” Thanh bình tĩnh lớn bé.

      Ta từ từ nhắm hai mắt, đầu ngả tại vị trí nóng nóng vai, cảm thấy hốc mắt cũng nóng nóng.

      Diệp Hy, cho dù ngươi vì là bạn tốt của ta mới chiếu cố ta, cho dù ngươi dùng ta làm công cụ duy trì hôn nhân của bọn họ, cho dù người ngươi phải ta.

      Em kỳ là, vẫn rất .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      chương 13

      Cho nên , bệnh này bệnh nọ, ngươi xem nó, nó giống như tồn tại. Ngươi vừa thấy nó, nó liền nhất thời trở nên vô cùng trầm trọng.

      Nhân sinh a, đơn giản chính là ăn cơm, ngủ, tiêm thuốc.

      Thời điểm ta mang cái đầu đầy tóc hỗn loạn xuống lầu ăn cơm, vừa vặn thấy Lưu quản gia vẻ mặt kiên nhẫn khe khẽ .

      Ha, Lưu quản gia có bí mật ám muội.

      Tiểu vũ trụ tò mò ác độc của ta nhất thời bành trướng, khinh thủ khinh cước đến phía sau Lưu quản gia, cười đến vẻ mặt dâm đãng: “Hắc, hắc, hắc, Lưu- quản- gia- với- ai- chuyện đâu?!!!”

      Lưu quản gia quả nhiên bị dọa đến , tay cầm điện thoại run lên mất nửa ngày, mới xoay người lại chính nghĩa ta bẩn thỉu: “Hạ tiểu thư! bao nhiêu lần rồi, ngài nên làm chuyện thô tục như vậy!”

      Ta nghe vào tai trái lại ra tai phải, tiếp tục dâm đãng của ta: “Hắc hắc hắc, bí mật! Thành có khoan hồng, khai ra mau!”

      Lưu quản gia cơ bắp run rẩy, nghiêm mặt: “Gỗ mục! Gỗ mục! Diệp tiên sinh lấy phải khối gỗ mục!” Đem điện thoại nhét vào trong tay ta: “Tìm ngài.”

      Kháo! sớm! Ra vẻ thần bí!

      Ai sáng sớm gọi điện thoại a!

      Ta dẫn theo điện thoại vừa “Này” tiếng, bên kia truyền đến thanh rống giận tích tụ cả băng hà ngàn năm: “Con bà nó Hạ Tiểu Hoa! Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Đem lão quản gia muôn đời mãn kinh nhà các ngươi cuốn gói! Bằng , hừ hừ, bằng ta từ chức!”

      Trợ lý Nhị hào.

      “Nhị hào!” Ta hưng phấn hiểu, mấy ngày nay nghe thấy thanh của nàng! Kỳ quái tưởng niệm: “Ngươi muốn từ chức?”

      “Hạ Tiểu Hoa ngươi đần độn nghe hiểu tiếng người!” Điện thoại kia vang lên đống tạp , lách cách lách cách. A, Nhị hào lại cúp điện thoại.

      Chậc chậc chậc, nàng làm việc còn được xưng là Ma vương bình tĩnh đâu!

      Ta cực kỳ cảm thấn đem điện thoại quăng sang bên, ngồi ở sopha bên cạnh chờ.

      2 phút sau, điện thoại lần nữa vang lên.

      Tiếng Nhị hào hô đến thê lương: “Mẹ nó, này chất lượng điện thoại kiểu gì vậy?!”

      Ta trầm mặc.

      “Hạ Tiểu Hoa TMD ngươi ly hôn sao? Cũng dám chơi trò mất tích vài ngày!”

      Ta vươn ống tay áo lau nước mũi vừa chảy. Nhị hào, thần kỳ a! Ngay cả ta ly hôn đều biết!

      “Di động tắt máy, gọi điện thoại nhà ngươi, kia cái lão niên quản gia mỗi lần đều là bộ, Diệp tiên sinh phân phó qua, Hạ tiểu thư muốn nghỉ ngơi, cho người khác quấy rầy.” Nhị hào, thanh thanh cổ họng học cách chuyện của Lưu quản gia.

      “Hạ Tiểu Hoa, mở di động!”

      A! “Nhị hào… ta, di động hỏng!”

      “Kháo, đầu năm nay điện thoại kém chất lượng!” Nhị hào nhất thời tìm được tri .

      “Đúng vậy!” Ta cực lực phụ họa.

      Đầu bên kia, Nhị hào oán giận nghiệp chế tạo điện thoại sa đọa hồi lâu, sau mới đưa ra tổng kết: “ ngắn lại, phải đem lão quản gia mãn kinh nhà ngươi cuốn gói.”

      “Đúng vậy!”

      “Nhất là lão quản gia mãn kinh trung niên!”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, ta cho ngươi, hôm nay còn có bà ta …”

      “Lưu quản gia đó là ngự dụng quản gia của Diệp Hy, mời người trả tiền, cùng ta có quan hệ.” Thời khắc mấu chốt ta đánh gãy tổng kết dài dòng của Nhị hào.

      “… Ý tứ là, ngươi làm chủ được?” Điện thoại bên kia trầm mặc nửa ngày: “Hạ Tiểu Hoa TNND, ngươi ra phải đưa lên thái độ nữ chủ nhân, sắp tới phải hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia mãn kinh trung niên…”

      “Ba năm trước, ta dũng cảm bưng lên thái độ nữ chủ nhân, từng vô cùng hy vọng rằng có thể hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia vừa mới bắt đầu vào thời kỳ mãn kinh, kết quả, quản gia của ta ngay lập tức nghỉ hưu, lúc này còn ung dung trong viện dưỡng lão nghỉ ngơi đâu. Ta hối hận kịp khóc rống nhạt nhòa nước mắt, cảm thấy cả đời ta sai lầm nhất là làm chuyện này. Nếu ông trời cho ta cơ hội lựa chọn lần nữa, ta chết cũng từ bỏ lão quản gia mãn kinh trung niên của ta. Nếu trong lời nhất định phải lựa chọn cái kỳ hạn, ta hy vọng đó là vạn năm…” Ta đôi mắt lệ miêu tả cho Nhị hạo chiến dịch thảm thiết năm đó.

      “Nhị hào, ngươi muốn bức ta lặp lại lần nữa quyết định nhân sinh sai lầm sao?” Ta e rằng cực kỳ thành khẩn rồi.

      Nhị hào ở bên kia hình như hoàn toàn giác ngộ, tựa như an ủi ta ngày tận thế: “Hạ Tiểu Hoa! quan hệ! Có tiền mua di động ! Ngươi cần chấp nhặt ta bất hòa với mãn kinh trung niên kia!”

      Tuy rằng Nhị hào nhìn thấy, ta vẫn là ở bên này điện thoại liều mạng gật đầu.

      “Nhưng là… ngươi có di động mấy ngày nay…” Nhị hào vô cùng thoải mái: “Bỏ lỡ hôm qua hội diễn tân tạo hình a!”

      Kháo! Nhị hào! Chân tướng! Chân tướng cũng quá chậm !

      Ta cư nhiên, ta cư nhiên quên! Đại trọng yếu như vậy!

      “Vậy… vậy… vậy… ta…”

      “Yên tâm, chúng ta tám người cùng thống nhất rồi, gặp người đều ngươi bị bệnh, bệnh nhưng vô cùng nghiêm trọng a, nước mũi chảy sụt sịt, kia giống như heo chỉ có thể ăn cơm, ngủ, tiêm…”

      MD, nguyên lai lão nương bị rủa thành như vậy, ta tiếp tục kéo tay áo quệt quệt nước mũi.

      “Thần Tư quả nhiên người tốt a, lăng câu cũng , toàn bộ đều dùng trang phục tạo hình kia ngươi thiết kế.”

      Vô nghĩa, kia trang phục kia vốn thành vấn đề, là tại tên lòng dạ hẹp hòi Á châu siêu cấp tân tinh kia cùng lão nương thể dùng việc công báo tư thù.

      “Nhưng là, ngươi vẫn xuất , buổi công diễn tạo hình mới vô cùng thảm a. Có phóng viên biết nơi nào săn được tin tức, các ngươi hai người hợp tác thành đâu. tại toàn bộ thế giới đều đoán, Thần Tư đồng ý hợp tác với danh nhân Hạ Tiểu Hoa, là vì khinh thường nhà giàu mới nổi nhưng vẫn là đối với thù lao của công ty giải trí của Diệp tam công tử mà vô cùng bất mãn.”

      phải vậy nha, đôi ta bất hòa thuần túy là vì ta bị tiềm quy tắc hay siêu cấp tân tinh bị ta bao dưỡng, hai ý kiến có chút bất đồng nha.

      “Này, này…”

      “Này cái mông, mở ti vi xem kênh giải trí tổng hợp, tin tức phát lại sáng nay, mau!”

      “Nha!” Ta ngồi sopha dắt giọng ồn ào: “Lưu quản gia! Mở TV!”

      cái điều khiển từ xa cung kính xuất trước mặt ta, còn có kèm theo cái hộp khăn giấy: “Hạ tiểu thư, ngài nên dùng khăn giấy lau nước mũi, đừng có dùng tay áo!”

      Ta nhướn đầu, tùy tiện rút ra cái khăn giấy cọ cái mũi, nằm ghé sopha sung sướng lấy đầu ngón chân mở TV.

      Tân diễn bối cảnh là dân sơ kịch, Thần Tư thân trang phục quân nhân tinh tế, oai hùng, nữ nhân vật chính quần áo là bộ sườn xám truyền thống, nút cài khỏa khỏa tinh mĩ, đường viền thêu hoa lệ phiền phức, làm cho khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài lập tức trở nên vạn phần cao quý.

      Ta đắc ý, dương dương tự đắc, này hai bộ là tác phẩm ta hài lòng nhất, dùng gấm Tô Châu chính phẩm trăm năm trân quý, còn có tự mình nghiên cứu trong thời gian rất rất lâu mới chế tác được, này cũng phải đem tất cả trang phục tiểu tam đầy lùi lại phía sau !

      “Nhị hào, trang phục ta làm cũng thực xinh đẹp quá ! Kim thoa nữ nhân vật chính kia cài đầu, ta liền lăn qua lăn lại nửa tháng, cuối cùng vẫn là dùng Mai côi kim* mới làm được hiệu quản như vậy, vàng bạc cùng trang sức khác có cách nào so được đâu.” Ta ôm điện thoại chí lí tự mãn.

      *Mai côi kim: thứ ngọc màu đỏ.

      “Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa! Nghe nội dung!”

      “…”

      “Thần Tư, nghe cùng nhà tạo hình Hạ Tiểu Hoa trong phòng hội nghị từng đại náo lật bàn lật ghế, vô cùng bất hòa?”

      “Làm sao nghe được tin đồn như vậy? Tôi ra là lần đầu tiên nghe .” Thần Tư vẻ mặt vô tội cùng khiếp sợ.

      Nha, diễn tốt .

      “Nghe nhân sĩ có liên quan trong tổ kịch lộ ra, từ chối thiết kế của Hạ Tiểu Hoa?”

      Thần Tư cười đến vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi người phải mặc sao? Xem ra nhân sĩ có liên quan này tin tức lộ ra cũng được chuẩn rồi.”

      “Hạ Tiểu Hoa này mượn bệnh tham gia, có phải hay hợp nên cố ý tránh cho trường hợp công khai chạm mặt bị xấu hổ?”

      “…”

      “Thần Tư, ngài là đối với vấn đề thù lao mà bất mãn?”

      “…”

      Khá lắm đoàn phóng viên bát nháo a! Ta đứng cạnh TV, nhàn nhàn có việc gì làm đành đóng nữ nhân vật chính cảm thán.

      Tùy tay cầm lấy tạp chí giải trí hôm đó, trang bìa là cái bản mặt người mẫu to như vậy bị chiếu sáng.

      Ta cao hứng phấn chấn muốn xem tiếp tạo hình người mẫu, cẩn thận cẩn thận lật mở, kết quả là đập vào mắt cái tiêu đề: “Thần Tư tẩy chay nhà tạo hình, thù lao của tập đoàn giải trí Diệp thị quá thấp!”

      Thao! Đổi quyển khác!

      Trang bìa trực tiếp viết: “Bất mãn với hành vi của nhà giàu mới nổi! Thần Tư dứt khoát truy hỏi Hạ Tiểu Hoa!” Ảnh chụp là bối cảnh ta ở trong buổi tiệc rượu mà ngoáy mũi! -.-

      Thao! Ngay cả đổi quyển khác cũng tránh được.

      Chuông cửa vang hai tiếng, Lưu quản gia chỉ huy người hầu xông ra ngoài, nhân tiện cầm hộp khăn giấy trong tay ta.

      TV Thần Tư rốt cục bạo phát: “Ta cùng Hạ Tiểu Hoa là hảo- bằng- hữu!”

      Thao! Ta hấp hấp nước mũi, lấy ống tay áo chùi a chùi.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Hảo chân thanh .

      Ngẩng đầu nhìn liền thấy phía sau người hầu run rẩy hai mắt là bó hoa bách hợp to tổ chảng- Thần Tư!

      ! Liền giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích!” Á châu siêu cấp tân tinh đem bó hoa đường nhét vào tay ta, điều chỉnh chút tư thế của ta lấy ống tay áo lau mũi, đem mặt tiến đến bên cạnh ta, lấy máy ảnh đưa cho người hầu: “Phiền toái , giúp tôi chụp bức ảnh thăm bệnh!”

      Thao ngươi đại gia!

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      chương 14

      Loang loáng ánh mắt nhìn ta, chút do dự ba ba hạ xuống, khuôn mặt nhắn của Thần Tư càng ngày càng phóng đại, ta rốt cục nổi giận.

      Lão nương là bệnh nhân!

      Ta phen quăng ra bó hoa bách hợp vướng víu, quay đầu mắng chửi tên nhân sĩ biết xấu hổ giả trang đến thăm bệnh, kết quả người nào đó biết xấu hổ, cư nhiên quyết khêu gợi cái miệng nhắn, ngay cả báo trước cũng , hôn lên môi của ta.

      Ta trừng lớn mắt.

      Rất biết xấu hổ! là rất biết xấu hổ!

      Đồng hồ tích tắc điểm hai giây sau, người hầu đứng bên cạnh mới kích động phản ứng lại: “A———!”

      A—————

      Ta muốn kêu, có người so với ta còn kích động hơn.

      “A —— a a a a ————-!” Thần Tư phen đẩy ta ra, kêu thảm từ ghế sofa nhảy dựng lên.

      Tiểu nước mũi của ta bị văng ra.

      Nha lực đạo thực TM nó độc!

      “Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?” Thần Tư ôm cái miệng nhắn “bị” hôn, vẻ mặt bị thịt bò khuất nhục.

      Ta trở mình xem thường, ràng là chính ngươi chủ động thịt bò ta nha.

      thừa dịp tôi pose ảnh kéo đầu tôi làm cái gì? —– rất biết xấu hổ!!!” Nhân sĩ thăm bệnh nhân hùng hồn buông lời chính nghĩa.

      Rốt cuộc ai biết xấu hổ? Ta dùng sức quẹt mạnh tiểu nước mũi, nha ăn cướp còn đòi la làng!

      Thần Tư lộ vẻ khuất nhục, đôi mắt bé hữa thần nhìn chằm chằm môi của ta, run rẩy mở miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi vừa mới ——— cảm thấy mặn mặn————-!!!” =.=

      Ta cao thấp duỗi thân chút, sung sướng nở nụ cười: “Hẳn là ——- là nước mũi nha!”

      “A a a a a a a a a!!!!” nhân sĩ thăm bệnh phen hung hãn cướp lấy máy ảnh trong tay người hầu, phất phất ống tay áo vẻ mặt phẫn hận “bay” ra ngoài.

      Người hầu hướng đôi mắt u ám về bóng lưng người nào đó, sau khi biến mất hoàn toàn liền nháy mắt chuyển đến người ta, nhìn chằm chằm môi của ta, ánh mắt càng phát ra u ám.

      Người bị cường hôn, ràng là ta ————

      Ta tự giác liếm liếm môi, gãi đầu: “Nhìn gì, tôi quả phải cố ý!”

      Á châu siêu cấp tân tinh, môi, mềm mềm thơm thơm, hương vị hảo ngọt.

      Gần gũi nhìn khuôn mặt nhắn của , màu da kia mị hoặc, ngay cả tóc mai nho mượt mà, đều là cực phẩm.

      Quả là — chơi được!

      Ta ôm môi, nhịn được hắc hắc dâm cười rộ lên.

      Người hầu rốt cục thể chịu được nữa, giơ lên đại bình hoa nơi góc tường phòng khách, nhắm ngay đầu của ta: “Hạ tiểu thư, ngài nếu còn cười nữa, liền đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt!” (tâm địa xấu xa, ra tay ác độc)

      Ta thực thức thời ngậm miệng, xoay mình lắc lư cái đầu: “Lưu quản gia, bác sĩ đâu? Tôi quyết định hôm nay tiêm mũi !”

      Cảm mạo a! Ngươi vì sao tới tuyệt vời như thế!!!

      Hắc hắc hắc hắc!

      Cảm mạo a, cũng tuyệt vời!

      Vừa hôn xong, như có thần lực tương trợ.

      Ngày hôm sau ta thần khanh khí sảng bộ hướng về phía đoàn làm phim, khung cảnh hoành tráng như vậy, chỉ thấy bóng dáng đại đạo diễn nổi danh quốc tế ngồi ủ rũ chụp thế thân.

      “Đạo diễn, ngay cả cảnh này ngài cũng tự mình ra tay, ngài thực chuyên nghiệp a!” Ta ba ba muốn tiến lên vuốt mông ngựa.

      Đạo diễn ngay cả đầu cũng chưa quay về, phen túm lấy túi xách du lịch bên cạnh, phen tức sùi bọt mép chằm chặp nhìn ta.

      Chậc chậc chậc, này ai như vậy thiếu đạo đức, đem đạo diễn nổi danh quốc tế chọc thành như vậy.

      Ta bên cảm thán, bên cẩn thận liếc phải đôi mắt ủy khuất mướt nước – quản lý của Thần Tư.

      Đôi mắt vừa mới trông thấy ta, lập tức biến trở thành tiểu vũ trụ thiêu đốt: “Hạ Tiểu Hoa! này virus đáng ghê tởm!” Đè thấp giọng vũ nhục ta như thể tự nhiên hơn.

      “Này uy uy, tôi đó”, ta dùng cái mũi vừa mới khôi phục cảm mạo, hít hơi sâu: “Đừng có mà xấu tôi! Tôi thế nào lại là virus, tôi là người tốt tự nhiên đó nha!”

      “Thần Tư ngày hôm qua thăm bệnh hồi, sau đến đây sắc mặt liền trắng bệch, hơn nửa đêm bắt đầu phát sốt! Ép buộc mãi bây giờ còn nằm trong bệnh viện. Hôm nay mấy phân cảnh quan trọng cũng chưa quay được, đạo diễn muốn sắp hỏng não mất! Này tiến độ bao giờ mới đuổi kịp!” Đôi mắt kia càng càng ủy khuất, ràng bắt đầu chớp chớp khóe mắt: “Đều do tôi, biết Thần Tư với cùng đẳng cấp, lại vì muốn bình ổn truyền thông mà bắt thăm !”

      Nguyên lai cảm mạo là do truyền qua nước mũi. Ta bừng tỉnh đại ngộ!

      đó, Thần Tư nằm ở bệnh viện nào a?” Ta ôm tấm lòng thiện lương nho áy náy, rút từ trong túi xách ra cái khẩu trang, tính thăm bệnh.

      “Tôi điên rồi mới có thể cho !” Đôi mắt ủy khuất tê rống.

      “Ba!” quyển kịch bản ngang trời xuất , đánh trúng cái ót của mắt ủy khuất, đại đạo diễn nổi danh quốc tế tháo xuống cái kính râm của mình: “Ầm ỹ cái gì? Giúp nữ nhân vật chính phối sao?”

      Đôi mắt ủy khuất cúi đầu, làm bộ thà chết cũng sờn đức hạnh.

      hay ?” Ta uy hiếp.

      Mắt ủy khuất kiên định lắc đầu.

      hay ?”

      Tiếp tục kiên định lắc đầu.

      hay ???” Lần này đổi thành ta rống.

      “TMD nha tôi !” Vẫn đưa lưng về phía của ta, đại đạo diễn ba cái nhảy dựng lên, xé ra mẩu giấy trong kịch bản xoát xoát viết loạt chữ, thực thuận tay vung lên: “Hạ Tiểu Hoa, nội trong 3 giây, cuốn xéo!!!”

      Ta nhanh tay tiếp nhận tờ giấy , mắt ủy khuất khóc thét đòi xông lên, bị đạo diễn khoát tay gọi chỉ đạo võ thuật xông ra: “Tiếp tục thay trang phục, làm cho khóc kêu cha gọi mẹ, vừa vặn có phân cảnh lão nhân khóc thương tiểu hài tử chết thảm!”

      Mắt ủy khuất khóc càng hăng: “Đạo diễn! Đại diễn! Tôi mới có 30 tuổi!”

      Hắc, hẹn gặp lại, 30 tuổi phải diễn lão nhân lại còn phải khóc tiểu hài tử chết thảm, ngươi quả thực cũng quá đen !

      Ta huy tay gọi lái xe đến, chiếu theo tờ giấy mà thông báo địa chỉ, là bệnh viện tư nhân cao cấp.

      đường còn cực kỳ tri kỉ ghé vào cửa tiệm bán hoa, mua bó hoa bách hợp vô cùng hoành tráng.

      Thần Tư, đừng có tỷ đối với ngươi tốt, tỷ tuy rằng hôn ngươi, nhưng tỷ tuyệt đối bạc đãi ngươi!

      Ta ôm bó bách hợp lớn ở trong xe thầm lảm nhảm, lái xe đột nhiên mạo muội lên tiếng: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh chuẩn bị lễ vật cho ngài, ta vừa lĩnh đặt ở sau xe, ngài có muốn hay tại nhìn xem chút?”

      “Diệp Hy?” Ta há to miệng.

      Diệp Hy, cho tới bây giờ chưa đưa cho ta lễ vật nào chân chính ý nghĩa.

      Ngoại trừ điện thoại di động.

      Ta trông ở cái ót tài xế thành khẩn kiên định mà tìm được tự tin, muốn hủy lễ vật.

      Màu vàng rực rỡ, toàn thân hoàn toàn lấp lánh nhưng hề tạo cảm giác chói mắt mà ngược lại rất nhàng tao nhã. Trang phục nhân kỉ niệm 30 năm thành lập Kim Hoa, toàn cầu chỉ có… bộ!

      Chỉ liếc mắt cái ta liền nhận ra nó.

      Ba tháng trước, ta còn đem áp phích phóng đại của nó chăng tại phòng giữ quần áo, hao tổn hết tâm tư, cầu mà thể.

      Màu sắc khoa trương như vậy, cũng chỉ có ta Hạ Tiểu Hoa khăng khăng mực muốn lấy.

      Nhớ nhiều năm về trước, có người, từng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ta ở yến tiệc sinh nhật gào khóc: “Hạ Tiểu Hoa! thể câm miệng sao?”

      “Nhưng là em thích lễ phục màu trắng!”

      Nhớ nhiều năm về trước, có người, từng vẻ mặt kiên nhẫn hỏi ta: “Vậy rốt cục thích màu gì?”

      “Màu vàng!”

      Màu vàng, sắc màu kim quang, hoa lệ mà rực rỡ.

      Diệp Hy, dĩ nhiên là nhớ .

      Ta cười, ôm bách hợp cười run rẩy hết cả người. Lái xe ở đằng trước sợ tới mức, nheo mắt nhìn kính chiếu hậu ngó ta, chân ga tự chủ mà cũng đạp mạnh lên.

      “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh nhắn rằng khi ngài nhận được lễ vật gọi điện cho tiên sinh.”

      “Được!” Ta đáp ứng xuống xe, cẩn thận lần nữa đem hộp lễ vật đặt phía sau xe, mới thí điên thí điên chạy vào bệnh viện.

      Hoàn toàn mặc kệ Thần Tư trắng bệch đến mức thối mặt, cũng đem bó bách hợp vướng bận nhét vào trong lòng , tùng tùng vươn cánh tay: “Di động, cho tôi mượn!”

      “Biến!” Thần Tư thực ràng.

      lễ phép!” Ta liếm liếm môi, nhớ đến hương vị của : “Tỷ đến thăm bệnh ngươi, ngươi nên cảm ơn.”

      “Hạ Tiểu Hoa! lại liếm môi lần nữa thử xem!”. Á châu siêu cấp tân tinh sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn thèm để ý đến hình tượng, giơ lên trái lê người ta vừa giúp tước đặt bên đầu giường, đường hướng ta ném đến.

      Người này, tật xấu! Nhưng sao có thể làm khó Hạ Tiểu Hoa ta.

      Lão nương này vài năm nay nhưng là hoa hoa lệ lệ lớn lên dưới tàn phá của Diệp lão đầu nha!

      Ta vô cùng thuần thục tránh thoát trái lê bay đến, mắt sắc phát y tá chăm sóc đặc biệt cho rơm rớm nước mắt đem dao gọt hoa quả đặt vào trong tay Thần Tư.

      Thao! Hảo chiêu mượn đao giết người!

      “Thần Tư! liền như vậy chán ghét tôi?” tiếc vận dụng phi đao.

      “Chán ghét! Chán ghét! Đương nhiên chán ghét! Hạ Tiểu Hoa, có biết có bao nhiêu thô tục bao nhiêu ghê tởm? Thừa dịp tôi còn thể ra tay, mau cuốn gói !” Thần Tư híp mắt, cố hết sức kêu, lại muốn rủa ta mau chết.

      Mất công lo lắng nhiều như vậy, xem ra, bệnh đến nỗi nghiêm trọng. Hẳn là, rất nhanh mau đứng lên mới đúng.

      “Di động, cho tôi mượn ! Điện thoại tôi hỏng rồi” Ta cúi mắt, dù sao, thói quen, cũng trông cậy chính mình có thể được hoan nghênh.

      “Biến!”

      “Nha!” Ta cũng thực thức thời.

      Điện thoại, chỉ có thể đến phòng hộ sĩ trực ban mượn.

      Ta nắm điện thoại, ấn dãy số ghi nhớ kĩ tận trong lòng.

      Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, được tiếp lên: “Alo?”

      Cúi đầu ôn nhu, quen thuộc tiếng .

      Ta ngẩn người, thế nhưng lại nhớ ra là muốn gì.

      ràng, vừa nãy còn thực cao hứng, lại đột nhiên khổ sở đứng im.

      “Hạ Tiểu Hoa?”

      “Ưm.”

      “Tôi liền đoán được là .” Điện thoại kia truyền đến tiếng cười : “Lễ vật, nhận được chưa?”

      “Diệp Hy, vì sao lại đưa cho em?” Đối tốt với ta như vậy, thực có chút thích ứng.

      muốn tôi đưa, tôi làm sao có thể cự tuyệt!”

      Ta nhớ , kia lền, giúp ta ngồi trong xe, ta mặc giáo phục trung học, xoa xoa cánh tay: “ thích hợp, Diệp tam công tử trả tiền mua !”

      “Trang phục, thích ?” Như vậy thanh ôn nhu, lâu, chưa từng nghe tới.

      “Cảm ơn.” Ta hít vào hơi, biết là nên gác điện thoại, lại nhịn được hỏi: “Có việc, tìm em sao?”

      “Có việc, Hạ Tiểu Hoa, tôi hi vọng có thể hỗ trợ.” Tiếng vẫn như cũ, vẫn ôn nhu như trước: “Khả Nhạc, nghĩ muốn tới phòng làm việc của công tác.”

      “Nha…”

      “Hai người là cùng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp, lại quen thuộc lẫn nhau, chỗ nhiều người, ấy vừa về nước lại quen thuộc thị trường trong nước, đến chỗ , chiếu cố nhiều lẫn nhau…” Dừng chút: “Nếu như phiền toái…”

      phiền toái, bảo nàng đến đây , trực tiếp tìm trợ lý Nhị hào của em.” Ta ngay lập tức , ngay cả cơ hội do dự, cùng lưu lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, cảm ơn!” Cảm thấy mỹ mãn cười.

      Diệp tam công tử, thời điểm cười như vậy, nhìn rất tốt.

      Đáng tiếc là, ta xem được.

      “Diệp Hy, cần cảm ơn.” Chiếu cố bạn tốt chính mình, chưa từng cần Diệp tam công tử lời cảm tạ.

      Diệp Hy cười đến thỏa mãn: “Hạ Tiểu Hoa, lễ vật, hy vọng có thể thích.”

      Lấy vật đổi vật, là trò xiếc từ trước đến nay Diệp tam công tử vẫn thường dùng.

      Ta ngắt điện thoại, đứng lên.

      Khả Nhạc, từ thời điểm còn tại trường học, phong cách thiết kế cũng là cùng ta trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nàng đề xướng tiết kiệm bảo vệ môi trường, ta lại thích phiền phức hoa lệ. Diệp Hy, ngươi vốn biết , lại muốn Khả Nhạc cùng ta hợp tác.

      Thậm chí tiếc lấy lòng ta, thậm chí tiếc diễn kịch thương nhân đối phó ta.

      “Hạ tiểu thư, ngài còn dùng điện thoại sao?” Tiểu hộ sĩ cau mày, nhìn chằm chằm ta.

      Ta cố gắng cười, đem điện thoại đặt trở về, bỏ qua vẻ mặt phòng bị của tiểu hộ sĩ.

      Dù sao, cũng thể trông cậy chính mình có thể được hoan nghênh.

      Ta dùng sức, xoay người cười ha ha, nhìn người đứng ở cuối hành lang, bộ vừa đuổi theo ta kịp thở, hầm hầm tức giận Á châu siêu cấp tân tinh.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngốc cười cái gì?”

      Ai cần lo! Tôi cười là việc của tôi!

      Ta đầu cũng lười quay lại, xoay người hướng thang máy ra.

      Mới vừa được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên thanh thực thanh thúy cũng thực được tự nhiên: “Hạ Tiểu Hoa! Thực xin lỗi! Tôi thực ra cũng chán ghét !”

      Lúc này đây, đầu ta quay trở lại.

      “Hạ Tiểu Hoa! khóc cái gì nha!”

      “Ai, ai cho xin lỗi?” Ta đá bó lớn mỳ sợi lệ.

      “A?”

      “Ai cho phép xin lỗi? Ai cho phép? có điểm cốt khí có được , hảo hảo có việc gì lại mình bệnh?!” Ta đứng ở hành lang, gào khóc.

      Diệp Hy, em cần cảm ơn của .

      Nhưng là, em càng sợ của thực xin lỗi.

      “Hạ Tiểu Hoa! Thực xin lỗi, đừng khóc, khóc trông rất khó coi! !” Thần Tư gào thét cổ họng, từng bước , giơ khăn tay bé trắng noãn, cách ta, càng ngày càng gần.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      chương 15

      Trở lại phòng làm việc, Khả Nhạc ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cửa sổ. Đám trợ lý của ta đứng xếp thành hàng, nhìn chằm chằm nàng so với ruồi bọ cũng khác nhau là mấy.

      Nhìn thấy ta, Nhị hào đứng đầu liền lên: “Hạ Tiểu Hoa! Diệp tam công tử tự mình đưa tới!”

      Chỉ chỉ Khả Nhạc: “Làm sao lại biến thành như vậy?”

      Khả Nhạc ngẩng đầu, hướng về ta suy yếu kéo kéo khóe miệng: “Hi!”

      To như vậy đôi mắt thâm quầng.

      Ta cau mày, cẩn thận: “Khả Nhạc, ngươi… Bị ai hành hung thành như vậy?” Nhìn thấy mặt nàng đen thùi biến sắc, ta ngay lập tức thay đổi đề tài: “Kia, Nhị hào, phòng làm việc của ta còn thiếu vị trí nào ?”

      thiếu.” Nhị hào vô cùng cứng rắn.

      “Như thế nào thiếu? Nhà thiết kế a?” Ta liều mạng hướng Nhị hào nháy mắt.

      Nhị hào xem cũng lười xem: “ thiếu.”

      thiếu nhà thiết kế!” Ánh mắt trát càng hung hiểm. Kháo, Nhị hào, ngươi hảo hảo cũng nên ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt cái chứ.

      thiếu chính là thiếu!” Nhị hào phẫn nộ rồi.

      “Ta thiếu liền thiếu!” Ta cũng phẫn nộ rồi.

      “Ta , hai ngươi, ầm ỹ cái mông a! Mọi người rồi!” Đại tỷ Nhất hào, cũng phẫn nộ rống tiếng.

      Nhìn lại, kháo, vừa rồi còn mấy đôi mắt lộ hung quang lòe lòe, bày ra bộ dáng gia bạo nghiêm trọng, giờ bóng người cũng còn.

      Ta hung hăng trừng mắt với Nhị hào cái: “MD, Nhị hào, lão nương thương lượng cửa sau ngươi chống đỡ làm cái gì?”

      Nhị hào mắt trợn trắng: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi có biết hay phòng làm việc của ta cái gì danh hiệu, cái gì cấp bậc đãi ngộ? Có người tùy tiện như ngươi sao?” Rất tiết hạnh bĩu môi, giọng lầu bầu: “Liền thưởng thức cái trang phục thể thao kia!”

      được kì thị trang phục thể thao!” Ta lời chính nghĩa. Trang phục thể thao người Khả Nhạc kia, vẫn là quà tặng ta đem cho Khả Nhạc thời còn học. Kỳ thị trang phục vận động chẳng khác nào kỳ thị con mắt thưởng thức năm đó của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nếu , vận động phục kia liền thực xa.” Vẫn là đại tỷ Nhất hào có lòng tốt nhắc nhở.

      Kháo! sớm!

      Ta chạy nhanh đuổi theo, xem Khả Nhạc đứng trước thang máy, đầu ngúc ngắc muốn nhấn nút.

      Mấy ngày gặp, thân thể xem ra càng có chút gầy yếu.

      “Khả Nhạc!” Ta gọi nàng: “Ngươi nha, có việc gì chạy làm cái gì nha!”

      “Hạ Tiểu Hoa, ta có phải hay , gây cho ngươi thêm phiền toái?” Hé ra bộ mặt bị gia bạo, ủy ủy khuất khuất nhìn chằm chằm ta.

      Ta đột nhiên cảm thấy khổ sở. Khả Nhạc, như vậy quanh năm vô tâm vô tính, nay cũng học được mẫn cảm.

      Ta liều mạng lắc đầu: “ cái gì ngốc đâu, đôi ta là ai với ai a?”

      Nàng cắn môi, hé răng.

      “Khả Nhạc” ta giang hai tay, ôm ôm đầu của nàng kéo qua: “Ngươi, ngốc hay ngốc đây?”

      Lại còn có cơ hội buông ra.

      bộ con bị gia bạo ôm chầm lấy ta, oa tiếng liền khóc nức nở. Thanh nhưng nhưng là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, vô cùng thê lương: “Hạ Tiểu Hoa! Huhuhuhuhu______, thực xin lỗi, luôn gây cho ngươi thêm phiền toái, huhuhuhuhuhu______________”

      “Nhưng là, nhưng là… huhuhuhuhu, nếu ngay cả ngươi cũng cần ta… huhuhuhuhuhu, ta, ta… Ta muốn, ở nơi này, chỉ còn lại có ngươi, huhuhuhuhu…. trừ ngươi ra, ta cũng biết còn có thể tìm ai…”

      “Lưu Lãng …. huhuhuhuhu, cần ta. Ngươi lại vẫn trốn tránh ta… Ta biết nên làm cái gì bây giờ, huhuhuhuhu… Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi, ta biết chính mình thực phiền toái, huuhuhu… Thực xin lỗi!”

      “Hạ Tiểu Hoa, ta , phi thường thích ngươi… huhuhuhu, tuy rằng biết ngươi là đứa ngốc… huhuhuhu!”

      “Hạ Tiểu Hoa, cũng thể được… huhuhuhu, cần chán ghét ta…”

      “Bát hào, hai nàng nguyên lai là quan hệ này a!” =.=!

      “Ngũ hào, Diệp tam công tử cũng hào phóng, ngay cả tiểu tam của lão bà cũng phải quản.”

      “Ta này, Nhị hào, sau này cửa sau vẫn là nên quên !”

      “Đúng vậy, Nhị hào, Hạ Tiểu Hoa về điểm này thưởng thức, cũng tìm ra cái gì tốt hơn so với vận động phục kia đâu!”

      “Nhất hào, này xã hội thượng lưu, thực TM nó khó bề phân biệt a!”

      Ta đứng ở trước thang máy há mồm, lệ rơi đầy mặt.

      Chính là, này khóc kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp, thẳng cái khóc đến tối luôn.

      Khả Nhạc ở trong phòng tắm của ta hưng phấn vô cùng, cách ván cửa hướng ta kêu gọi: “Hạ Tiểu Hoa! Này bồn tắm lớn rất thần kỳ! Cư nhiên còn có suối phun!”

      Ta ngay cả ý muốn trả lời đều có, ở phòng giữ quần áo trở mình a trở mình, rốt cục cũng tìm ra bộ áo ngủ màu hồng nhạt phai màu.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi biết , chúng ta lâu lâu, có ở cùng chỗ như vậy chuyện phiếm.”

      Đúng vậy a, lâu đến nỗi ta cơ hồ muốn quên.

      Ta nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay, hồi lâu, mới đem chúng đặt tại bên cạnh phòng tắm: “MD, ngươi tắm nhanh còn mau ra mặc quần áo nha. Đừng có ngâm lâu choáng váng lại phiền lão nương vào khiêng ngươi ra!”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi có biết hay , lúc ngươi hung dữ, thực mê người!” Khả Nhạc quay ra ca ngợi.

      Thay quần áo xong lại hướng ta kêu: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi thế nào mà lại còn giữ áo ngủ của ta đâu?”

      Mặc áo ngủ màu hồng nhạt phai, ở trước ta dạo qua vòng: “Này áo ngủ ta nhớ , là ngươi chúc mừng ta chuyển ký túc xá, giúp ta mua, ngay cả phòng ở cũng là ngươi giúp ta tìm, phòng ở xinh đẹp như vậy, tiền thuê đến ngàn, Hạ Tiểu Hoa ngươi như thế nào tìm được?”

      Ta trở mình xem thường. Vô nghĩa, tiền thuê còn lại đều là do lão nương đây trả nha.

      , kia chủ cho thuê phòng cũng thực đần độn, qua bao nhiêu năm rồi, đều vẫn giữ cái giá kia đâu.”

      “Gì?”

      “Kia phòng ở a! Ta lần này trở về, vẫn còn nguyên vẹn nơi đó, bài trí bên trong chút cũng thay đổi, chủ nhà vẫn là cho thuê mức giá kia.”

      “Làm sao có thể?”

      “Ta cũng hiểu được, Diệp Hy giúp ta thuê.”

      “Ra vậy.” Diệp Hy.

      Ta nở nụ cười. Nguyên lai, là vật kỷ niệm của Diệp tam công tử. Kia giá thuê nhà cái gì chứ, đều là hợp tình hợp lý.

      “Hạ Tiểu Hoa, này áo ngủ của ta, sau lại biết tìm nơi nào cho ra, nghĩ tới cư nhiên bị ngươi mang .” Khả Nhạc cũng cười: “Như vậy, có được tính là vật quy nguyên chủ?”

      Ta ngẩn người, nhìn áo ngủ người nàng hồi lâu. Xác thực, có chút này nọ, mặc dù là do ta cầm , nhưng cuối cùng, vẫn là trốn được vật quy nguyên chủ.

      Cho dù là áo ngủ, cũng bởi vì ta mang mà đột nhiên trở nên vừa người.

      Người hầu gõ cửa phòng, đưa vào cái hộp lễ vật tinh xảo: “Hạ tiểu thư, lái xe ngài để quên ở xe.”

      xong đặt hộp lễ vật lại mặt tủ, lui ra ngoài.

      Ta nhíu nhíu mày.

      kịp mở miệng, có người so với ta còn tích cực hơn.

      “Wây! khá a! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi là thích nhất màu vàng có đúng ?” Khả Nhạc thét chói tai, đem lễ phục từ trong hộp kéo ra: “Chậc chậc chậc, này lễ phục là làm thủ công !”, vừa mở lễ phục ra, càng phát ra giọng chói tai: “Ta chỉ biết, trừ bỏ nhãn hiệu đó ra, có nơi nào tạo ra được khuynh hướng cảm xúc như vậy. Hạ Tiểu Hoa ngươi này rất xa xỉ ! Lễ phục này nếu đổi thành tiền, đủ cho ta nhiều năm sống nha! Ngươi có biết hay có bao nhiêu người nghèo…”

      phải ta mua!” Ta lập tức làm sáng tỏ, rất sợ lại bị giống như thời đại học trải qua giáo dục tẩy não của nàng.

      “Là Diệp Hy xa xỉ, phải ta!” Ta cung khai vô cùng thành khẩn.

      “Diệp Hy đưa?” Thét chói tai càng sâu.

      “Hạ Tiểu Hoa, Diệp Hy đối với ngươi tốt! Ngươi có biết hay , mệnh của ngươi tốt!”

      , nguyên lai là ta mệnh tốt.

      Khả Nhạc sâu nhìn chằm chằm lễ phục màu vàng kim của ta: “Hạ Tiểu Hoa, ta , vô cùng, vô cùng khâm phục ngươi!”

      “Kháo, lão nương mới khâm phục ngươi đâu.” Ta .

      “Hạ Tiểu Hoa, ta là .” Nàng ngắt lời ta, khoát tay áo: “Ta biết , Lưu Lãng ngươi, lại vẫn khư khư cố chấp, bám chặt lấy buông. Kết quả, ta làm cho Lưu Lãng thống khổ khó xử, cũng làm cho ngươi từ nay về sau thể tránh ta.”

      “Ta tìm nhiều năm, đều vẫn chịu buông. Nhưng là, nguyên lai rất nhiều việc, phải làm bộ tồn tại, phải làm bộ nhìn thấy, phải cứ kiên trì chờ đợi, liền nhận được kết quả như mình mong muốn.”

      Khả Nhạc nhìn chằm chằm lễ phục vàng kim, ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc. Nàng trấn định như vậy, được như vậy mà chút sợ hãi, đột nhiên lại làm cho ta cảm thấy bất giác run rẩy.

      Rất nhiều việc, nếu, ngay cả làm bộ đều được, ngay cả chờ đợi còn chưa dùng, ta đây, còn có thể làm sao bây giờ?

      “Khả Nhạc, ta mệt rồi, bằng chúng ta lần khác lại tán gẫu…” Ta cố ý sang chuyện khác.

      Nàng cũng là khó được kiên trì: “Hạ Tiểu Hoa, ta thực , chỉ hỏi ngươi thêm nột câu.”

      “Lưu Lãng, ta quyết định buông tay. Ngươi có thể chọn, Hạ Tiểu Hoa, nếu cho ngươi cơ hội chọn lại lần, cần lo lắng ta, cần cố kỵ ta, ngươi có thể hay , có thể hay , chọn Lưu Lãng?”

      Ta liều mạng lắc đầu: “Ta cần, ta cần, ta chỉ muốn Diệp Hy.”

      Khả Nhạc, từ đầu tới cuối, phải ngươi buộc ta buông tay. Ta muốn, vẫn đều chính là Diệp Hy. tiếc lợi dụng ngươi, tiếc hy sinh Ngưu Lang, buộc Diệp Hy thể buông tay ngươi ra.

      Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên ích kỷ làm cho người ta ghê tởm.

      Hy sinh thanh mai trúc mã, bán đứng bạn tốt. Xứng đáng, đổi lấy rất nhiều giả tạo cùng lừa mình dối người.

      Ta thậm chí dám ngẩng đầu lên nhìn Khả Nhạc, chỉ nhìn chằm chằm lễ phục vàng kim, cảm thấy chính mình cùng Diệp Hy có chút bất đồng.

      Khả Nhạc lại nở nụ cười, ấm áp nắm lấy tay ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi này ngu ngốc. Ngươi quả nhiên, là bạn tốt của ta.”

      Ta nghĩ muốn tránh ra, nàng lại nắm chặt: “Hạ Tiểu Hoa, nhưng là, nếu cho ta lựa chọn lại lần, ta… ta nghĩ chọn Diệp Hy.”

      Ta trừng lớn mắt.

      “Ta rất xấu ? Hạ Tiểu Hoa, ta thực ghen tị ngươi.” Khả Nhạc buông ta ra, ôm lễ phục vàng kim, lần nữa cất vào trong hộp: “Diệp Hy, đối với ngươi tốt lắm tốt lắm.”

      nhàng đóng lại nắp hộp: “Nếu là Diệp Hy, ta… nhất định khổ sở giống như bây giờ.”

      “Khoan.” Ta nghe thấy thanh chính mình thốt ra.

      Sửng sốt lúc lâu, ta mới phản ứng lại: “Khoan, Khả Nhạc, ngủ , chúng ta lần khác lại tán gẫu.”

      Ta leo lên giường, kéo lên cái chăn tơ tằm, đem chính mình quấn kín từ đầu đến chân.

      Cảm giác được người bên cạnh nhợt nhạt, ta nghe được thanh nhàng của Khả Nhạc: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi hạnh phúc sao?”

      Ta ôm chăn, nhúc nhích.

      Khả Nhạc phen xốc chăn lên, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên túm cổ áo ngủ, ngửi ngửi tay áo: “Ta , Hạ Tiểu Hoa, này áo ngủ ngươi mang lâu như vậy, phải mặc cùng Diệp Hy OOXX ???”

      “Thao!” Ta nhanh chóng đỏ mặt.

      Khả Nhạc vẻ mặt tróc gian nhìn ta: “Hạ Tiểu Hoa, nơi này tại sao có vết gì đây a, rất dâm đãng. Uy! Công đạo, công đạo. Hai ngươi…” Hắc hắc cười đến khuya.

      Ta cắn chặt môi.

      Như vậy ngoài ý muốn làm người ta khó có thể mở miệng.

      Ta lôi kéo chăn, lần nữa che đầu.

      Sau lúc lâu, nghe thấy người nằm bên cạnh ta : “Hạ Tiểu Hoa, ngươi hôm nay, cũng khóc sao? Lúc ta trông thấy ngươi, hai hóc mắt đều là thũng.”

      Ta trầm mặc.

      cái cánh tay gầy teo, đường vươn đến ôm lấy cổ ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định nhất định, cần giống ta, nhất định nhất định nhất định, phải hạnh phúc nha!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :