1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã đại nhân rất vô lại - Kim Tinh (3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đồng Tử Tuyền biết là, chỉ cần mở miệng, tuyệt đối từ chối.

      "Tử Tuyền, có chuyện gì ?"

      Thiếu chút nữa Đồng Tử Tuyền làm cho đôi đũa trong tay rớt xuống đất, ta làm sao biết có chuyện vậy?

      "À. . . . . ."

      "Chuyện gì thế?" Đan Triết Điển nhìn bộ dạng bối rối của , rất đơn giản, bất kỳ tâm tình gì cũng lộ ra ở mặt, làm cho người ta rất khó bỏ rơi.

      "Chính là. . . . . . A Triết, có thể làm người mẫu cho tôi được ?" Đồng Tử Tuyền chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi, trong mắt ý khẩn cầu cực kỳ ràng.

      Đan Triết Điển nhất thời biết nên đáp lại như thế nào.

      Đồng Tử Tuyền vất vả dùng dũng khí toàn tâm toàn ý, lại nhanh như chớp chạy trốn, " được cũng sao."

      "Vì sao?" muốn vẽ ? Điều này làm cho rất ngạc nhiên, phải là người mẫu vẽ chuyên nghiệp, cũng biết bày tư thế nào, làm sao lại nghĩ đến chuyện này?

      "Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy được rất phù hợp." Đồng Tử Tuyền nhìn thấy hi vọng lần nữa dấy lên, khỏi kích động : "Mặc dù thuộc kiểu người có ngũ quan rất đẹp, nhưng tổ hợp ngũ quan của ở chung chỗ rất gợi cảm, rất có sức quyến rũ, hơn nữa có làm bạn bên cạnh tôi, tôi có cảm giác xa lạ, có thể vẽ tốt hơn sức quyến rũ của ."

      Phương thức thuyết phục người của tiểu nha đầu này thú vị, như là khen tặng , vừa giống như chê bai , nhưng mà chỉ nghe được rất gợi cảm, rất có sức quyến rũ. . . . . .

      Đừng là bạn bè, ngay cả người nhà cũng rất ít khi nhìn thấy mặt cực kỳ lãnh khốc của Đan Triết Điển mở miệng ra cười, cũng biết là đặc biệt, câu của còn hơn mấy trăm câu của người khác, dễ dàng làm cho vui vẻ.

      "Được!" cũng hào phóng đồng ý.

      "Cám ơn , A Triết!" Tên của ở trong miệng càng gọi càng thuận.

      "Nhưng mà, tôi chưa từng làm người mẫu."

      " cần làm gì, chỉ cần ngồi ở đàng kia là được." Đồng Tử Tuyền cười , nụ cười khóe môi đột nhiên xụ xuống, "Nhưng mà, A Triết, có thể hơi mệt, bởi vì tôi phải vẽ rất lâu. . . . . ." phải duy trì động tác, cũng phải rất lâu. . . . . .

      "Ừ." để ý lắc đầu cái.

      ra đối với Đan Triết Điển mà , duy trì động tác phải là quá mệt, cơ thể của trải qua huấn luyện lâu dài, cho dù bắt duy trì động tác suốt ngày, cũng có vấn đề. Huống chi từ lớn lên ở võ quán, động tác chỉ cần làm đúng, Đan ba ba bắt phải duy trì động tác này suốt canh giờ, chịu đựng của là do góp nhặt từng ngày.

      Có được đồng ý của , Đồng Tử Tuyền vô cùng hưng phấn, giống như kiểu nhận được giải thưởng lớn, ngay cả phút cũng lãng phí, ngay sau khi ăn xong liền thẳng vào phòng vẽ.

      "A Triết, vậy chúng ta bắt đầu ." Bởi vì hưng phấn, Đồng Tử Tuyền ít hay xấu hổ cũng biến thành cởi mở, "A Triết, chỉ cần tạo động tác đơn giản là được rồi, kiểu như là ngồi, đứng, cảm thấy kiểu nào dễ dàng làm như thế đó."

      Đan Triết Điển cởi áo khoác màu đen xuống, chỉ mặc áo sơ mi trắng, vào phòng tranh của , khóe môi khẽ cười, đây là gian riêng của , là phòng làm việc của , mà giờ phút này đứng trong khu vực riêng của .

      Đồng Tử Tuyền động tác nhanh chóng chuẩn bị xong giá vẽ, chuẩn bị giấy bút, đặt giấy trắng cố định kệ giá vẽ, "A Triết, chuẩn bị xong chưa?" mặt vì hưng phấn mà nhuộm phấn hồng, hoa chân múa tay, hai mắt long lanh.

      "Ừ." Tùy ý tìm vị trí, ngồi ở đó, đôi mắt nhìn .

      Lúc này để ý tới xấu hổ, tế bào toàn thân đều gào thét vui vẻ, "Vậy ta bắt đầu nhé."

      Đêm sớm xuống sâu, nhưng trong phòng tranh của Đồng Tử Tuyền dường như thời gian dừng lại, trong mắt của chỉ có Đan Triết Điển im lặng, động làm tròn bổn phận người mẫu.

      Bút vẽ tờ giấy trắng nhanh chóng di chuyển, Đan Triết Điển nghe được thanh soàn soạt, thanh đơn giản này trong khí nhạc tuyệt vời, hôm nay mới nhận thức được Đồng Tử Tuyền thân là họa sĩ điên cuồng, nhìn bên ngoài trong sáng xinh đẹp, còn có trái tim nhiệt huyết, vì linh cảm cuồn cuộn ngừng mà trở nên tuyệt đẹp.

      nên nhắc nhở bây giờ khuya lắm rồi, nên ngủ, nhưng muốn, luyến tiếc giờ phút này giữa chỉ có yên lặng hài hòa, luyến tiếc giờ phút này vẻ mặt say mê đối với , thích trong mắt cố chấp đối với vẽ tranh.

      lẳng lặng nhìn .

      Đan Triết Điển phải là người mẫu, cũng là Đồng Tử Tuyết chọn được dáng vẻ mẫu chuyên nghiệp nhất, cho nên cũng phải nhúc nhích, vẫn duy trì động tác của mình, mà ánh mắt của cũng nhàn nhạt giống như lúc ban ngày, bây giờ đôi mắt của được ánh trăng soi chiếu vào, nhiều hơn phần phong tình đẹp đẽ, người đàn ông lạnh nhạt này cũng có mặt phong tình như vậy..

      kích thích ra hứng khởi của , muốn bắt ngồi vẽ cho xong, giấc ngủ đối với , sớm có thể vứt bỏ rồi, bây giờ muốn làm chính là, ngừng vẽ, càng ngừng vẽ. . . . . .

      Lúc bình thường lá gan của , ngay cả nhìn cũng lén lén lút lút, dám kéo dài quá lâu, mà lúc này ánh mắt của chỉ nhìn thẳng vào , còn muốn đem trong ngoài nhìn .

      Thân thể cao lớn ngồi ở ghế, quần tây trang màu đen ôm lấy bắp đùi cường tráng, bắp chân, chân giày da màu đen rất lớn, hai tay đặt lên đùi, nửa người thẳng tắp. Tư thế của phải là chuyên nghiệp nhất, nhưng tinh thần của rất chuyên nghiệp, ánh mắt của cùng động tác rất tự nhiên, đúng là trời sinh làm người mẫu.

      Càng vẽ càng hài lòng, Đồng Tử Tuyền còn biết mặt mình lộ ra nụ cười sáng lạng, chân mày thỉnh thoảng giãn ra, thỉnh thoảng nhíu lại, ngừng xoa cọ sát vẽ tiếp, cố gắng vẽ ra được đẹp nhất tốt nhất.

      Nhưng cũng biết, ngồi đối diện , cũng biết, nhăn mày cái cười tiếng, tất cả là vì .

      Loại ý nghĩ này làm cho tâm tình của khỏi tốt lên, biết, để ý , biết để ý đến mức độ nào, chỉ biết là nguyện ý thỏa mãn tất cả cầu của .

      có ai biết để ý , ai biết tầm quan trọng của đối với , ngay cả chính cũng biết, đây có phải chính là thích ?

      Đồng Tử Tuyền chưa đương qua, nhưng cũng biết nhiều đôi tình nhân, cũng hâm mộ trong mắt những người nhau chỉ có nhau, mà bây giờ, thấy ở trong mắt Đan Triết Điển thấy. . . . . . Bút trong tay lơ đãng rớt xuống.

      Như có chuyện gì xảy ra mà nhặt bút lên, khỏi tò mò, nghĩ đến người nào? Là ai làm cho gỡ bỏ bề ngoài lãnh khốc, hóa thành trì xuân thủy ( dòng sông xuân)?

      như vậy, làm cho lòng của sinh ra rung động. . . . . .

      Menam: Ôi, những người nhau, họ luôn muốn chỉ có mình trong mắt đối phương, và trong mắt họ cũng chỉ có đối phương. Ước gì tg quay lại về những ngày còn .
      Last edited: 3/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: (1)

      Đêm tối dần lùi , phía đông mặt trời mọc lên, sau đó lâu, những ánh sáng rực rỡ bắt đầu tỏa sáng.


      Ánh mắt thâm trầm của Đan Triết Điển hề rời , bút trong tay ngừng lại, mặt tái nhợt lại hài lòng mỉm cười, "A Triết, tôi vẽ xong rồi."

      Đan Triết Điển chậm rãi chuyển động hai chân có chút tê mỏi, xoay cổ, tới phía sau của , nhìn bức tranh kia, kinh ngạc trong phút chốc.

      vẽ người đàn ông, ánh mắt của ta nhu tình như nước giống như nhìn người , lại có nét mềm mại khuôn mặt lạnh lùng của ta, hiểu hội họa, nhưng cảm thấy người đàn ông tranh vẽ phải là , vẽ ra mặt khác của , vẻ mặt này chỉ biểu ở trước mặt .

      khỏi kêu lên: "Tử Tuyền. . . . . ."

      Đáp lại là tiếng ngáy khe khẽ của Đồng Tử Tuyền, cười tiếng, ấy lại ngủ thiếp rồi! Còn là ngồi ngủ nữa chứ!

      luôn có thể mang đến cho bất ngờ.

      Đan Triết Điển tách ngón tay của ra, đem cọ vẽ đặt sang bên, ngồi xổm xuống, cố gắng đánh thức : "Tử Tuyền, buồn ngủ trở về giường ngủ tiếp."

      Đáp án của chính là nhàng tựa đầu vào vai của , miễn cưỡng mở mắt ra, cái miệng nhắn khẽ chu.

      Đan Triết Điển cười cưng chiều, cũng kinh động , lặng lẽ ôm lấy , người như yến, tuyệt đối giống như là thiên kim tiểu thư được ăn sung mặc sướng, ít ra Đồng Tử Lâm trông có vẻ đầy đặn hơn nhiều, mà lại quá .

      chưa từng vào phòng của , cho dù là vệ sĩ, cũng nên giữ chút gian riêng tư cho , phần lớn các đều hoan nghênh các chàng trai nhìn vào phòng của các , bởi vì phòng là khu vườn bí mật của bọn họ, đây là em .

      Nhưng mà có lựa chọn nào khác, bàn tay trống, mở cửa phòng của ra.

      từng tưởng tượng qua hình dáng phòng của , cũng giống với con người , sạch đơn giản, nhưng trước mắt nhìn thấy giống nhau.

      Căn phòng của cũng rất sạch sẻ, đơn giản, nhưng suy nghĩ của này lại khác hẳn, rất Lace (viền tơ) và phong cách Âu Mĩ, rèm cửa sổ là dùng Lace (viền tơ) vàng nhạt, giường cũng là cùng màu, với hoa văn Lace (viền tơ), bàn trang điểm cũng mang phong cách Châu Âu, ghế sa lon đôi màu nhạt, bàn cà phê thấp, ngay giữa phòng, để chiếc giường công chúa phong cách Châu Âu.

      Đan Triết Điển khỏi bật cười, ra tiểu công chúa vẫn chưa trưởng thành.

      nhàng đặt lên giường, khoảnh khắc ấy có ảo giác như nàng công chúa ngủ.

      Trước khi , dừng lại, những ngón tay thon dài đắp chăn cho , ngón tay chuyển qua bên tai của dừng lại, trong mắt đầy tràn thương, như vậy đáng , nhưng lại phải gánh chịu những khổ sở này, mà thể chia sẻ với .

      nên cảm tạ trời xanh, gặp phải hoàn cảnh như vậy mà vẫn đánh mất bản thân, ngược lại luôn để tâm đến cảm xúc của người bên cạnh hơn so với những người bình thường, đối với hội họa, cũng có những quan điểm riêng của mình.

      Ngày đầu tiên tới Đồng gia dường như rất thoải mái cho đến khi xuất , thận trọng mang máy trợ thính vào. Có lẽ phát , nhưng liếc thấy khẽ nắm làn váy, từ đó về sau, thấy mang máy trợ thính nữa, là để ý ánh mắt của , hay còn nguyên nhân khác đây?

      Cẩn thận tháo máy trợ thính của ra, đặt ở bên tủ đầu giường, vuốt ve trán , ngón trỏ say sưa vuốt ve môi , thầm : "Ngủ ngon, người đẹp say ngủ."

      Đồng Tử Tuyền mình ngủ bao lâu, thấy ngoài cửa sổ đen sẫm, chậm rãi bò dậy, nhớ mình cuối cùng vẽ xong tranh, sau đó liền. . . . . .

      "Trời ạ!" che miệng, phải là ngủ thiếp ngay trước mặt Đan Triết Điển chứ! Xấu hổ quá mất !

      Theo thói quen sờ sờ lỗ tai, phát thấy máy trợ thính, gấp đến độ giống như là kiến bò chảo nóng, vội vàng xuống giường, phát thứ muốn tìm tủ đầu giường.

      " ra là ở chỗ này." ra khi ngủ đều lấy xuống , nếu như muốn mang theo máy trợ thính ngủ, ngủ được, chỉ là nhớ mình lấy xuống . . . . . . mang máy trợ thính tay dừng lại chút, chẳng lẽ là ấy lấy xuống giúp mình?

      lo lắng nuốt nước bọt cái, lúc trước ở nhà, muốn mang theo cũng cần mang, dù sao người xung quanh đều biết chuyện của , cũng cần che dấu gì, nhưng sau khi tới đây, sợ mình nghe được thanh của , khiến cho hai người đều lúng túng, cho nên thường mang theo.

      biết tại sao, đột nhiên quan tâm đến ánh mắt của nhìn .

      Đồng Tử Tuyền cúi đầu xem xét, quần áo người đều vì ngủ mà nhíu lại, vội vàng rửa mặt, đổi bộ quần áo khác, hoảng hoảng trương trương chạy đến trước mặt , cửa phòng vừa mở ra, đứng ở nơi đó.

      bật thốt lên: " chưa ngủ sao?"

      "Ngủ được vài giờ rồi." Đối với , cần ngủ đủ tám giờ mỗi ngày, chỉ cần có khoảng thời gian nghỉ ngơi là đủ rồi, "Sao ngủ thêm chút nữa ?"

      "Tôi. . . . . . Mới vừa tỉnh ngủ, ngủ được nữa nên thức dậy." Đồng Tử Tuyền tự chủ kéo kéo đuôi tóc, "Tôi. . . . . . Là giúp tôi tháo máy trợ thính ra sao?"

      Nhìn thấy động tác này của , Đan Triết Điển biến sắc trả lời: "Ừ." còn hiểu hơn cả chính bản thân , động tác này là mỗi khi khẩn trương bắt đầu kéo tóc của mình.

      Đồng Tử Tuyền ngây ngốc đứng đó, lớn như vậy, luôn tự mình mang máy trợ thính, cũng chưa từng để cho ai chạm vào máy trợ thính của cả, trừ khi bác sĩ gia đình đến kiểm tra mỗi tháng theo định kỳ.

      mở miệng trước: "Tử Tuyền, xin lỗi, tôi phải cố ý muốn mạo phạm , tôi thấy ngủ hình như thoải mái. . . . . ."

      " có. . . . . . sao, là . . . . . . Tôi trở về phòng ngủ?" nghĩ ra được từ gì cho tốt, ôm? Liền trực tiếp bỏ qua .

      Đan Triết Điển muốn cười to, làm sao lại ngây thơ như vậy, rộng rãi : "Là tôi ôm vào phòng ngủ."

      muốn đào cái lỗ chui vào, từ khi bắt đầu tập , ngoài ba ra cũng có ai ôm như vậy, vậy mà hôm nay. . . . . . rất ngượng!

      "Tôi xin lỗi." mở miệng xin lỗi.

      "A Triết tại sao lại như vậy?" Đồng Tử Tuyền bị dọa cho phát hoảng.

      "Tôi chưa được đồng ý của ." thành khẩn .

      Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, cũng phải là bước ra từ cái động cổ ngàn năm nha, còn có thông thái rởm như vậy đâu(học sách mà biết vận dụng)! chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi.

      " phải đâu, tôi phải có ý này!" gấp gáp lắc đầu, "Tôi. . . . . . Tôi là muốn , cám ơn . . . . . ."

      Biết sắp chống đỡ nổi nữa, cũng làm khó nữa, " có gì."

      "Vậy cùng ăn cơm tối ." được tự nhiên lúc lâu, đưa ra lời mời.

      Hơi nhíu mày, cố gắng kiềm chế nụ cười của mình, "Tử Tuyền."

      "Dạ?"

      "Bây giờ trời chỉ mới vừa rạng sáng thôi."

      "Hả?"

      Đồng Tử Tuyền lắc lắc đôi chân , ngồi chiếc ghế cao, chờ người đàn ông kia trở lại, vì dậy quá"Sớm", tất cả mọi người còn ngủ, lại muốn đánh thức người khác, nên uống sữa tươi rồi ngủ.

      Nhưng Đan Triết Điển chịu, gọi cú điện thoại, là lập tức có người đưa thức ăn tới.

      nhất thời sững sờ, nửa giờ sau, có người đưa tới, ra lấy, chống cằm ngồi ở đây, nghiêm túc tự kiểm điểm chính mình có phải quá xấu rồi .

      Bây giờ là nửa đêm canh ba, còn để cho người khác ra ngoài mua đồ cho ăn, có phải quá đại tiểu thư hay ?

      Trước cửa Đồng gia, người đàn ông gầy đến giống như cột điện oán giận : "Lão đại, làm sao có thể nô dịch em như vậy chứ!"

      Nhận lấy đồ trong tay cậu ta, Đan Triết Điển lạnh nhạt : "A Nhân."

      A Nhân cầm lệ ánh mắt long lanh nhìn .

      "Muốn khóc cũng nên dùng nước mắt ấy, thuốc mắt này rất gay mũi." xong, xoay người tiêu sái rời .

      "Rống. . . . . ." A Nhân chán nản lau khô nước mắt, ừ, phải, là thuốc mắt. . . . . . Lão đại, cho rằng ai cũng đều mũi chó giống như sao?

      "Tới cuối năm, tôi nhớ cho cậu hồng bao ." Nơi xa xa bay tới câu như vậy.

      Lần này, A Nhân là khóc , tâm địa sắt đá của lão đại rốt cuộc cũng có lương tâm, làm thuộc hạ của ấy quá cực khổ, tiền nhất định là phải nhiều hơn chút, nếu tinh thần rất khó để cân bằng a!

      "Cảm ơn lão đại nhiều!" Cậu ta vui mừng hô lên.

      Đan Triết Điển nhanh chóng trở về, thấy kia ngồi chờ , vui vẻ bước tới, "Tử Tuyền, đồ ăn đây."

      "Oa! có à, trễ thế này còn có đồ ăn mua bên ngoài!" Đồng Tử Tuyền kinh ngạc kêu to.

      ông chủ có lương tâm nào đó mỉm cười, và , "Tùy tiện gọi thôi, xem chút có thích ."

      Bởi vì muộn, cho nên đồ có thể mua cũng nhiều, Đồng Tử Tuyền để ý, bây giờ rất đói, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là tốt, " có việc gì, chỉ cần có thể ăn là được."

      Đồng Tử Tuyền chính là người bình dị nhất mà gặp qua, là thiên kim tiểu thư tốt nhất.

      nhớ tới trước kia lúc ở trường cấp 3, mặc dù Hắc Nhược Hoành ngày ngày gây gổ với Đồng Tử Lâm, nhưng chỉ cần Đồng Tử Lâm muốn ăn cái gì, cậu ta rất cố gắng tìm cho nàng.

      Theo lời của cậu ta để nắm bắt được trái tim của người con , phải bắt được dạ dày của đó, chứng minh những lời này là hoàn toàn vô nghĩa, đến nay, Hắc Nhược Hoành vẫn nắm được trái tim của Đồng Tử Lâm.

      "A Triết, nghĩ gì vậy?" Sau khi ăn xong Đồng Tử Tuyền no đến nỗi nhúc nhích được, xụi lơ ở ghế sofa, liếc thấy cười đến vui vẻ.

      " có gì."

      "A, có muốn uống trà ?" Đồng tử tuyền hỏi.


      "Được."

      tốn nhiều thời gian, Đồng Tử Tuyền rót hai chén Hồng Trà, "A Triết,của đây."

      Đan Triết Điển nhận lấy trà trong tay , khẽ nhấp miếng.

      "Vù vù, uống đến ấm áp, thoải mái." Đồng Tử Tuyền cười với .

      cười gì.

      Uống xong, Đồng Tử Tuyền"A" tiếng, "Trời ơi, tôi quên tranh vẽ của tôi rồi!"

      "Tôi giúp đóng lại rồi."

      "Cám ơn." Đồng Tử Tuyền nhìn cảm ơn.

      " có gì."

      nam nữ trong đại sảnh, vang lên giọng khác: "Tử Tuyền?"

      Đồng Tử Tuyền quay đầu lại nhìn, vô cùng vui mừng, "Chị cả!" Là chị cả Đồng Tử Du.

      " trễ thế này, sao em còn chưa ngủ?" Đồng Tử Du kinh ngạc khi thấy người đàn ông đứng bên cạnh em , "Cậu ta là. . . . . ."

      "Chị cả, đây là vệ sĩ ba tìm cho em, Đan Triết Điển." Đồng Tử Tuyền giới thiệu.

      "Chào ."

      "Chào cậu." Phong cách của Đồng Tử Du cùng hai người em hoàn toàn bất đồng, người tĩnh nhã, suy nghĩ kín đáo, mới vừa rồi bước vào đại sảnh, nghe được giọng vui vẻ của em , làm sợ hết hồn, tiếp theo, thấy người đàn ông kia phóng ánh mắt về phía em mình, lập tức hiểu ý.

      "Chị cả, chị đói chưa, có khát ?" Đồng Tử Tuyền quan tâm hỏi: "Còn ba đâu?" Ba rất thích mang chị cả khắp nơi, thế nào mà hôm nay chỉ có mình chị cả trở về?

      "Bây giờ chị chỉ muốn ngủ giấc." Đồng Tử Du cười nhạt, "Ba vẫn còn ở Newyork, sắp tới cũng chưa thể trở về."

      "A, vậy chị nhanh ngủ ." Đồng Tử Tuyền biết Đồng Tử Du rất mệt mỏi, rất vất vả, ba coi chị ấy như người nối nghiệp mà huấn luyện, theo con đường này nhất định rất khổ cực.

      "Ừ." Đồng Tử Du thêm gì nữa, trực tiếp lên lầu.

      Chị cả kỳ quái! Đồng Tử Tuyền nhìn bóng lưng chị cả rời .

      "Thế nào?" Đan Triết Điển nhận ra lo lắng khuôn mặt nhắn của .

      " có gì, tôi chỉ là cảm thấy chị cả hình như có tâm . . . . . ."

      Đan Triết Điển gì, chỉ đứng yên bên.
      Last edited: 3/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: (2)

      Sáng hôm sau, Đồng Tử Tuyền rời giường, nhìn thấy Đồng Tử Du chuẩn bị rời , bên cạnh chân của là hành lý.

      "Chị cả, sao nhanh như vậy phải rồi?" Đồng Tử Tuyền tới.

      Nhìn Đồng Tử Tuyền cái sâu, Đồng Tử Du chỉ đơn giản : "Chị muốn du lịch, buông lỏng tâm tình chút."

      "Chị cả. . . . . ." Đồng Tử Tuyền chưa từng thấy vẻ mặt tiêu cực như vậy mặt chị cả, chị ấy luôn luôn tỉnh táo, bình tĩnh, ưu nhã cao quý.

      "Em." Đồng Tử Du nhìn người đàn ông đứng cách đó xa, lại nhìn em biết tình điệu của mình, ý vị sâu xa : "Đồng gia có người vì Đồng gia mà hy sinh hôn nhân của bản thân là đủ rồi, em chỉ cần làm những gì mình thích là được rồi."

      Vì Đồng gia mà hy sinh? Đồng Tử Tuyền biết chị cả thích chú của Hắc Nhược Hoành, là ba muốn bọn họ đính hôn, nhưng chị cả ghét chú của Hắc Nhược Hoành như vậy sao?

      "Chị cả. . . . . ."

      "Được rồi, chị phải đây, chăm sóc bản thân tốt nhé." Đồng Tử Du ôm lấy em , quay đầu lại nhìn Đan Triết Điển ý bảo, "Đan tiên sinh, an toàn của em tôi phải nhờ tới cậu rồi."

      Đan Triết Điển nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của người phụ nữ này, cũng có nhiều lời, chỉ nghiêm túc gật đầu.

      Đồng Tử Du xoay người rời , Đồng Tử Tuyền ngây ngốc nhìn chị, lẩm bẩm : "Chị cả làm sao thế nhỉ?"

      "Tôi nghĩ ấy có chuyện gì đâu." Đan Triết Điển an ủi .

      Đến trưa, thấy tin tức ti vi, Đồng Tử Tuyền mới biết, ra là Hắc gia muốn giải trừ hôn ước với Đồng gia, những kế hoạch đầu tư trước đó của Đồng gia đều thất bại trong gang tấc, tài chính lâm vào thiếu hụt nghiêm trọng, nhất thời tiền vốn đủ, nên phải đối mặt với nguy cơ phá sản.

      "Sao lại thế này!" Đồng Tử Tuyền từ đến lớn cũng chưa từng trải qua những chuyện này, nhất thời ngây người.

      "Đừng lo lắng. . . . . ." Đan Triết Điển an ủi , lại phát mình thiếu từ ngữ nghiêm trọng.

      "Tôi tìm chị hai." Đồng Tử Tuyền khẩn trương chạy lên lầu, cầm điện thoại ngừng gọi cho Đồng Tử Lâm, nhưng vẫn gọi được, "Sao lại gọi được thế này!"

      "Tử Tuyền, dừng lại." Đan Triết Điển nhìn được nữa, lấy điện thoại trong tay lại, " gọi được cũng cần khẩn trương như vậy, chị hai thấy tin nhắn để lại về thôi."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Tử Tuyền!" Đồng Tử Lâm xuất ở đại sảnh.

      "Là chị hai!" Đồng Tử Tuyền nhanh chóng chạy xuống, "Chị hai, sao chị nhận điện thoại của em?"

      "Điện thoại bị số kẻ quấy rối, nên chị tắt máy luôn, em thấy mấy bài báo đó rồi hả ?"

      "Ừ." Đồng Tử Tuyền cực kỳ khổ sở, "Em đến ngất xỉu mất, chị hai, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

      "Còn phải đều vì cái tên Bạch Mộ Hiên đó à!" Đồng Tử Lâm cắn răng nghiến lợi.

      Bạch Mộ Hiên chính là chú của Hắc Nhược Hoành, nhưng mà là con riêng, nên theo họ mẹ.

      " rể tương lai?"

      "Phi phi! cho phép gọi rể!" Đồng Tử Lâm hung hăng .

      "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Đồng Tử Tuyền lo lắng hỏi.

      Bạch Mộ Hiên mặc dù là con riêng, nhưng vẫn đảm nhiệm chức vị quan trọng ở tập đoàn Hắc gia, còn được trọng dụng hơn so với ba của Hắc Nhược Hoành.

      "Chị cả mất tích, đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên người ba, muốn rút tiền, đây ràng chính là uy hiếp mà!"

      "Mất tích?" Đồng Tử Tuyền lặp lại.

      "Ừ, cũng biết nguyên nhân là gì, dù sao chính là tìm được chị cả." Đồng Tử Lâm phiền não dứt.

      Đồng Tử Tuyền nhất thời đau đầu, vậy ngày hôm qua là gặp quỷ à? nhìn qua Đan Triết Điển, Đan Triết Điển nhàng lắc đầu với , ý bảo đừng nên .

      Đồng Tử Tuyền ngoan ngoãn ngậm miệng, để Đồng Tử Lâm cứ liên tục trách mắng, để ý đến khác thường của Đồng Tử Tuyền.

      "Được rồi, chị phải trở về trợ giúp, em ngoan ngoãn ở nhà đợi, dù sao cũng cần lo lắng, ba ở thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng phải là ngã liền ngã ." Đồng Tử Lâm vừa xong liền hùng hùng hổ hổ rời .

      "A Triết. . . . . ." sợ hãi cất tiếng.

      "Chị cả của muốn , đương nhiên là có lý do của ấy, cũng cần phải lo lắng, cứ làm theo chị hai , được ?"

      kỳ quái, chị hai ríu rít tràng, cũng bằng câu làm an tâm của Đan Triết Điển.

      "Vâng ."

      "Tranh vẽ sửa lại chưa?"

      Vẽ xong bức họa, phải là chuyện ngày, hai ngày, cho dù vẽ xong, còn phải sửa đổi, để đạt được kết quả tốt nhất, "Chưa ạ."

      "Vậy thôi." Biết tâm phiền ý loạn, cố ý để cho có chuyện để làm, nên nghĩ đến những chuyện khác.

      "Được."

      Đồng Tử Tuyền phải lo lắng lâu, bởi vì ba ngày sau, Đồng Tử Du trở về Đồng gia, mà Bạch Mộ Hiên cũng theo.

      Ở trong mắt Đồng Tử Tuyền, Bạch Mộ Hiên là người đàn ông cao ngạo, nhưng ngày đó người đàn ông cao ngạo này tự mình đến đón chị cả, ở trong phòng đợi lâu, ngày thứ hai hai người lại vui vẻ nắm tay rời .

      mặt chị cả còn vẻ mặt lo lắng như ba ngày trước, mà là vẻ mặt hớn hở, giữa hai lông mày giấu được hạnh phúc cùng ngọt ngào.

      "A Triết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Đồng Tử Tuyền có thể quan sát được cảm xúc người khác, cũng hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, khiến cho chị cả trước sau biến hóa lớn như vậy.

      Đan Triết Điển vuốt ve tóc , từ chỗ của Hắc Nhược Hoành nghe được lý do, với : "Chị cả của cho là rể thích ấy, cho nên liền bỏ nhà ra , nên rể mới làm áp lực với Đồng gia, cũng chỉ là buộc ấy ra ngoài."

      " là phức tạp." Đồng Tử Tuyền vẫn hiểu, "Tôi nhớ là chị cả thích ta mà."

      Đơn Triết Điển mỉm cười, rất ít phụ nữ có thể thoát khỏi chung tình của đàn ông trong tình , "Có lẽ tiếp xúc lâu nên có tình cảm."

      "Ừ, nhất định là vậy, chị cả tôi tốt như vậy, tại sao có thể có người đàn ông nào thích chị ấy!" Đồng Tử Tuyền chút liền thông suốt, Đồng Tử Du lớn hơn sáu tuổi, rất thương , chỉ có dáng dấp xinh đẹp, năng lực lại cao, ngây thơ cho là ai cự tuyệt chị cả.

      Đan Triết Điển cười, phải ý này, mà lại hiểu lầm, nhưng cũng có lý, giống tốt như vậy, cho dù tai có khuyết tật, cũng làm cho khỏi thích .

      Thích? Ha ha, ra là đến mức thích, còn tưởng rằng chỉ là chú ý, lại nghĩ rằng tình cảm đối đạt đến thích. . . . . .

      "A Triết." Đồng Tử Tuyền nhìn cười đến xuất thần, rất ít khi cười ở trước mặt , dù là cười, cũng chỉ là cười yếu ớt, cười nhạt, cũng xuất phát từ nội tâm như vậy, rất vui vẻ mà cười.

      Cúi đầu, Đan Triết Điển nhìn bộ dáng mờ mịch của , cũng mất tâm, bàn tay vân vê cằm , nhàng in lên. Giống như suy nghĩ của , tư vị của tốt đẹp.

      Lướt qua rồi dừng, : "Tử Tuyền, cũng rất tốt." Tốt đến nỗi làm cho từ chú ý đến thích , sức quyến rũ của tuyệt đối thua kém chị cả của .

      "Tôi rất tốt?" Đồng Tử Tuyền cúi đầu lặp lại, nhất thời ý thức được mình bị ăn đậu hũ, lâm vào trầm tư, so sánh với hai chị, cảm giác thấy mình tốt.

      Bối rối nhìn vào đôi mắt tinh tế của , mơ mơ màng màng biết muốn biểu đạt ý tứ gì, nhưng hiểu, làm sao có thể thích được?

      Người con thích ở trước mắt, còn lấy vẻ mặt mê người này nhìn , khó khống chế, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), đem tất cả lời đặt ở đáy lòng, trực tiếp lấy hành động chứng minh tâm ý của mình.


      Lần này, thể kiểm soát được trái tim dã thú của mình nữa, mặc cho nó thoát ra, cắn nuốt lý trí của mình, môi của êm ái lại vô cùng kiên định đặt lên môi , bắt nạt cái miệng nhắn của , mà vẫn còn sững sờ, lại càng thêm cổ vũ phách lối khí diễm của .

      Trong biệt thự Đồng gia, Đan Triết Điển cuồng vọng, kềm chế được nụ hôn này, yên lặng chú ý này hơn mấy năm, đầu lưỡi linh hoạt thẳng vào khoang miệng thoảng hơi thở mùi đàn hương của , kìm lòng được cuốn lấy , ở trong miệng hô mưa gọi gió.

      "Ưmh. . . . . ." cuồng mãnh công kích rốt cuộc khiến tìm về lý trí, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tay bé muốn đẩy ra, chống đỡ lồng ngực kiên cố của , lại mềm yếu như xương trượt xuống.

      Đôi mắt phủ hơi nước, nơi cổ họng phát ra thanh tinh tế, kích thích giác quan của đàn ông, thân thể cứng rắn ôm lấy cơ thể mềm mại như cây bông vải của , bàn tay khách khí kéo eo thon thả của lên.

      Mặt hồng đến cực hạn, từ đỏ tươi trở nên đỏ sậm, thể thở được, mà người đàn ông này vẫn còn biết, để giúp đỡ , hận thể đem vào trong cơ thể mình.

      "A. . . . . . A Triết. . . . . ." Miệng thở hổn hển, Đồng Tử Tuyền vội vàng gọi dừng.

      Hôn đến mất hết tâm tư rốt cục cũng ngừng lại, cũng dễ chịu hơn hơi thở trở nên gấp gáp, Đồng Tử Tuyền vô lực tựa vào bả vai của , dám nhìn vẻ mặt , đôi mắt dọa người rồi! Đôi mắt tràn ngập lửa tình, khiến cách nào kháng cự .

      Nếu như thân thể có thể dùng sức mạnh, Đồng Tử Tuyền nhất định cách xa , nhưng nhúc nhích được, chỉ bởi vì bị bàn tay ôm chặt eo, giam giữ tự do của , mà còn vì hai chân cũng còn chút sức lực nào.

      thường thấy người ngoại quốc hôn nhau bằng nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng, khi đó chỉ cảm thấy to gan, cũng tiểu gia tử cho là, như vậy chẳng phải là nước bọt trao đổi nước bọt sao, tại sao tất cả mọi người lại làm biết mệt !

      từng tưởng tượng, tương lai nếu như có người đàn ông đối với như vậy, tự mình cho là, nhất định chịu được, kịch liệt như vậy, đầu lưỡi hình như cũng thuộc về mình nữa rồi, nhưng chỉ có thể hôn, cũng có bài xích nó.

      "Khá hơn chút nào chưa?" Giọng mang theo thanh khàn khàn từ đỉnh đầu của vang lên.

      khẩn trương bấm bấm cánh tay của , nhận ra móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình sớm đâm vào hai cánh tay của , lưu lại nhiều dấu móng tay.

      Trấn an vỗ vỗ đầu , Đan Triết Điển dịu dàng : "Hù dọa em rồi, xin lỗi."

      cắn cắn môi dưới, hiểu tại sao ấy muốn xin lỗi, cũng biết lúc này mình nên cái gì đây, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, đàn ông động dục liền động dục, cứng rắn hôn , khiến trở nên cũng giống mình nữa.

      "Tử Tuyền?" im lặng đến quỷ dị, bắt đầu có chút lo lắng, phải hơi quá rồi chứ, thỏa mãn lúc hôn biến mất trong nháy mắt, sợ bởi vì lỗ mãng mà ghét , thậm chí cách xa .

      Nếu như ghét , vậy hài hòa trước kia giữa hai người chính thức tuyên bố kết thúc, trái tim như bị bóp chết, khó thở.

      Bên tai tiếng tim đập bình ổn bỗng dưng mất tiết tấu, đập dồn dập, chẳng biết tại sao, Đồng Tử Tuyền biết, lo lắng cho , khẩn trương vì . . . . . .

      "A Triết. . . . . ."

      "Hả?" Thân thể căng thẳng.

      "Tại sao lại hôn tôi?" thuần khiết nâng khuôn mặt bé, xinh đẹp, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

      Thân là ông chủ của công ty bảo an, lại là vệ sĩ chuyên nghiệp, nguyên tắc số 1 chính là tuyệt đối thể cùng người trong cuộc xảy ra tình cảm,vấn đề tiền bạc là hết.

      Nhưng đầu óc Đan Triết Điển vừa tỉnh táo lập tức choáng váng lại, bị giọng mềm nhũn của dụ dỗ, ra tiếng từ đáy lòng: "Tử Tuyền, thích em. . . . . ."

      ấy, thích mình?
      Last edited: 3/5/16
      Bin Bin Bon Bon thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :