1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ăn vụng xin chùi mép - Lăng Hề Hề ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13.1:


      "A. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn, Vu Linh San còn cách nào tiếp nhận việc mình mang thai, còn chưa kịp phản ứng sau này phải làm sao, vẫn ngây ngốc, có phản ứng.

      "Vu Linh San, cậu có tính toán gì?"

      "Mình có tính toán gì. . . . . ." Vu Linh San cười hì hì, "Này, Nhã Tử, mình để bảo bảo nhận cậu làm mẹ nuôi nhé."

      "Cậu phải cứ như vậy ỷ lại mình, muốn mình giúp cậu nuôi đứa chứ?"

      "Mình, mình còn có chút tiền. . . . . ." Tiền gửi ngân hàng của còn có chút thôi.

      "Vậy cậu tính ly hôn? Đứa bé kia vừa sinh ra có cha. . . . . ." Mặc Nhã Tử liếc mắt nhìn .

      "Ngô. . . . . ." Những vấn đề này, chưa nghĩ tới.

      Chính là Vu Linh San ngờ thời điểm bọn họ vừa mới vào bệnh viện, có người để mắt tới .

      Sáng sớm ngày hôm sau, còn ngủ, Lục Hiên Vũ tìm đến cửa.

      Bởi vì phiền não chuyện của bảo bảo, Vu Linh San có chút mất ngủ, cho nên ngủ thẳng đến bây giờ vẫn còn có điểm mơ mơ màng màng, nghe tiếng chuông cửa, còn tưởng rằng Mặc Nhã Tử ra ngoài mua đồ quên mang chìa khóa, mặc áo ngủ, ra mở cửa.

      Sau khi mở cửa mới phát , đứng trước mặt chính là Lục Hiên Vũ né tránh tháng qua.

      từ cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn , "Vu Linh San, chỉ có chút khả năng như vậy sao? còn nữa, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh sao?"

      Trong tích tắc nhìn thấy Lục Hiên Vũ, trái tim Vu Linh San tựa hồ có tia vui mừng bắt được lướt qua, càng nhiều hơn là hốt hoảng, có chút lắp bắp : "Làm sao tìm được tôi?"

      " cho rằng có thể trốn được tôi sao?" Trong tay cầm kết quả khám thai, giống như là đến khởi binh hỏi tội.

      , chỉ là đến bệnh viện chuyến mà thôi, sớm biết thế này rồi! Chỉ là nghĩ tới cư nhiên tìm đến nhanh như vậy, đúng là thần thông quảng đại a, mới vừa thiếu chút nữa cho rằng Mặc Nhã Tử bán đứng đấy.

      Sắc mặt của Lục Hiên Vũ hết sức khó coi, lên phía trước, bắt được tay của , "Vu Linh San, nên cùng tôi về nhà."

      "Tôi muốn." Vu Linh San cúi đầu, bĩu môi, vẻ mặt quật cường, "Dù sao phụ nữ bên ngoài của nhiều như vậy, tùy tiện đưa người về nhà tốt lắm, tôi nghĩ có rất nhiều người cam tâm tình nguyện làm con dâu Lục gia."

      Trong con ngươi của Lục Hiên Vũ, sóng lớn mãnh liệt, híp mắt lại, hơn tháng qua, mỗi ngày đều tìm ! Thời điểm hôm qua, người bạn ở cục cảnh sát gọi điện tới cho biết, tìm được Vu Linh San, lúc ấy nghe xong biết có bao nhiêu vui vẻ.

      Nhưng bây giờ sao? là cái vẻ mặt gì, thái độ gì, cái gì? Nếu phải lúc này mang thai, , muốn hung hăng đập trận.

      Tim của Lục Hiên Vũ trầm xuống, hung hăng thở ra hơi, nhìn , tức giận lên, lại hít sâu thở ra hơi, cười lạnh : "Rất tốt, rất tốt."

      Vu Linh San đột nhiên có loại ảo giác muốn lập tức rời , trong lòng khỏi mang theo mấy phần thất vọng, lại thấy đột nhiên khẽ cúi người, bế ngang lên, rước lấy tiếng thét chói tai của .

      Thời gian lâu như vậy, cũng hiểu ra cá tính thích mềm thích cứng của , cúi đầu, thanh êm ái : "San San, chúng ta về nhà có được hay ?"

      " được! Tôi muốn ly hôn." Vu Linh San , mặt mơ hồ còn mang theo vài phần tức giận.

      Lục Hiên Vũ hận thể trực tiếp ném xuống, vẫn cứng rắn chịu đựng, lại tiếp tục dụ dỗ .

      Vu Linh San cũng thuận theo, buông tha náo loạn, lại vẫn là muốn chia tay, muốn ly hôn!

      Lục Hiên Vũ rốt cuộc lại phiền não rồi, đột nhiên quát tiếng, " đừng náo loạn có được hay , tôi ở đâu có những phụ nữ khác? Tại sao hỏi ràng?"

      "Chứng cớ đều ở đó! Tôi hỏi hay có khác biệt sao?" che kín mặt, vẻ mặt sầu não : " TV đều đưa tin rồi, nhiều người đều thấy được."

      ngay cả cũng muốn nhiều lời, chẳng thèm tốn nước miếng với , ôm trực tiếp ra ngoài, "Được, cho rằng như vậy, chúng ta liền hỏi ràng!"

      Vừa lúc đó, Mặc Nhã Tử vừa vặn mua xong bữa ăn sáng xuất ở cửa, cau mày nhìn bọn họ, thấy người đàn ông kia chính là Lục Hiên Vũ mới ồ tiếng, "Lục tổng, nhanh như vậy tới rồi?"

      Lục Hiên Vũ vừa nhìn thấy Mặc Nhã Tử, sắc mặt càng thêm khó coi.

      Đây phải là Mặc Nhã Tử, nhân viên chủ quản mới của công ty sao? Cư nhiên thầm giấu người phụ nữ của lâu như vậy, cũng biết lên tiếng chào hỏi . lạnh lùng nhìn Mặc Nhã Tử, nếu như ánh mắt của có thể giết người, Mặc Nhã Tử đoán chừng mình đại khái bị giết đến vài lần.

      Vu Linh San nhìn thấy Mặc Nhã Tử tới, khỏi hét lớn: "Nhã Tử, Nhã Tử, mình muốn , mau cứu mình." Mặc Nhã Tử ngược lại khẽ mỉm cười, cũng ngăn cản, còn dùng tay ra hiệu, "Lục tiên sinh, hi vọng đối xử tốt với ấy, nếu tôi có biện pháp giấu ấy , khiến cho cả đời cũng tìm được."

      Sắc mặt của Lục Hiên Vũ lập tức trở nên rất khó coi, khuôn mặt tuấn của bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, " dám!"

      "Nhã Tử, Nhã Tử, mình muốn ."

      Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn Vu Linh San, "San San, bây giờ mình là nhân viên dưới chướng Lục Hiên Vũ, căn cứ vào kết quả nằm vùng quan sát hơn tháng của mình. . . . . . Chồng của cậu rất giữ mình trong sạch, xì xăng đan lúc trước của và Trương Yên Nhi chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bởi vì cậu, Trương Yên Nhi đó tại bị chỉnh đến rất đáng thương nha!"

      Vu Linh San có chút dám tin nhìn Mặc Nhã Tử, thân thể cũng giãy dụa nữa.

      Mặc Nhã Tử khẽ cười, " , cho cơ hội, cậu còn chưa tin mình sao? Nếu như cậu còn muốn trở lại liền gọi điện thoại cho mình, mình đón cậu!"

      Vu Linh San còn muốn điều gì, cảm giác được hai tay của Lục Hiên Vũ siết chặt thêm, khỏi kêu đau.

      Lục Hiên Vũ : "Vu Linh San, tại nếu muốn tôi làm ra chuyện gì với , tốt nhất thành chút cho tôi!"

      Vu Linh San thấy Mặc Nhã Tử cười với , kiên định khích lệ , trong lòng khỏi bắt đầu suy nghĩ lại, có phải hiểu lầm hay , nhưng lại muốn bị mất mặt như vậy, bất đắc dĩ hừ tiếng, "Được rồi."

      Hai người rốt cuộc trở về nhà!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13.2:


      Lục Hiên Vũ vẫn tự mình ôm xuống xe lên lầu, đặt đến ghế sofa!

      Động tác của Lục Hiên Vũ coi như êm ái, chỉ là trong lòng vẫn thầm tức giận, từ cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn , "Vu Linh San, nếu như tôi tìm , dự định trốn tôi bao lâu?"

      "Cả đời."

      "Cả đời? dám!" Lục Hiên Vũ dám đánh , lại dùng sức nắm mặt của , ngừng giày xéo, ", đây là muốn chết sao?"

      Mặt của Vu Linh San bị bóp đến hồng hồng, đau đến muốn khóc, "Tránh ra, khi dễ tôi!"

      Lục Hiên Vũ thấy bộ dáng đáng thương của , nhất thời cảm thấy đau lòng, nhàng hôn môi của : "Thời gian trước là tôi tốt? Là tôi để mắt đến ? Để cho mình gánh chịu nhiều áp lực như vậy! tại tôi biết chuyện xảy ra trong trường học, tôi thay giải quyết rồi. Còn nữa, tôi thay đưa đơn xin từ chức."

      "Hả?" Vu Linh San có chút dám tin tưởng nhìn .

      " ưu tú như vậy, cần chịu thiệt với trường học kia."

      "Vậy sau này tôi ăn cái gì?"

      "Tôi nuôi ." Lục Hiên Vũ khẽ cong môi lên, "Còn có con của chúng ta."

      dán sát mặt đến mặt , "Linh San, trong khoảng thời gian này ủy khuất ."

      Vu Linh San đột nhiên có chút tự trách, "Lục Hiên Vũ, cám ơn ."

      "Còn gì nữa ?"

      " xin lỗi." nhàng dựa vào ngực , "Tôi nên hoài nghi như vậy."

      "Việc kia thực oan uổng tôi rồi, chỉ có , mọi người trong nhà đều chỉ trích tôi."

      Vu Linh San ôm chặt , " tha thứ cho tôi có được hay , về sau tôi gây thêm phiền toái cho nữa."

      "Vu Linh San, sớm nhận sai chút phải là xong sao? Hại tôi lo lắng lâu như vậy, tôi đúng là sợ , trở lại."

      " ra cũng . . . . . ." Vu Linh San nghe được lời chân thành của , thần sắc cũng thay đổi từ từ trở nên chân thành, khỏi : "Hiên Vũ, biết ? Mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến , mặc dù tôi lần lại lần tự với mình: đáng giá sao!"

      " tại sao?" Vẻ mặt của có chút nghiêm nghị.

      " tại tôi phát ra tôi nhìn lầm người, sau này tôi muốn tiếp tục nghĩ đến , cố gắng nghĩ đến ."

      "Còn lời gì với tôi ?"

      "Cái gì?" hiểu.

      " , vậy tôi . . . . . ." Mặt của hơi đỏ lên, lại hết sức nghiêm túc : "Vu Linh San, em, vô cùng quan tâm đến em."

      Hai gò má của Vu Linh San cũng đỏ bừng lên, đây là thổ lộ ! nghe lầm chứ, người đàn ông này, thổ lộ với ? cảm động đến mức cơ hồ muốn rơi lệ, "Em, trước đây em cho rằng vẫn chán ghét em, chán ghét em thiết kế như vậy, khiến cho thể rơi vào cuộc hôn nhân này."

      "Làm sao lại như vậy? Kể từ sau khi kết hôn với em, liền hối hận, cảm thấy giành được bảo bối."

      "Lục Hiên Vũ, em cũng , em rất !"

      Hai người bày tỏ tình cảm với nhau, đột nhiên liền kìm hãm được, ôm hôn nhau thắm thiết, bọn họ dùng sức hôn, tựa hồ biểu đạt tình sâu sắc của mình vậy.

      Nguyên lai cũng , chỉ có ra mới có thể sáng tỏ.

      Tách ra quá lâu, tối hôm nay có cảm giác đặc biệt, dưới ánh đèn sáng choang, bọn họ hiểu thân thể của đối phương, ý nghĩ của đối phương, lâu trao đổi sâu sắc như vậy rồi.

      Mặc Nhã Tử đúng, giữa vợ chồng phải trao đổi với nhau.

      Sau khi Vu Linh San câu này cho Lục Hiên Vũ nghe, Lục Hiên Vũ có chút cắn răng nghiến lợi : "Người phụ nữ đáng chết này, muốn khai trừ ta."

      "Tại sao?" Vu Linh San hiểu .

      " ta cư nhiên giấu em lâu như vậy, là quá đáng."

      Vu Linh San núp trong ngực khẽ nở nụ cười, " là! ấy là bạn của em, cũng phải là bạn của , ấy giúp em cũng kịp rồi, dựa vào cái gì muốn ấy giúp ?"

      Lục Hiên Vũ vỗ vỗ đầu của , "Vu Linh San, cũng bởi vì ta là bạn của em, nếu sớm chỉnh chết ta, thiệt thòi cho còn thưởng thức ta, cho ta vị trí chủ quản."

      "Đúng rồi, vậy sau đó rốt cuộc chỉnh Trương Yên Nhi như thế nào? thực, ta rất xinh đẹp."

      "Chỉ trách ta chọc vào người nên chọc, dám đánh chủ ý lên người ! ta vốn có thực lực, nếu như ta con đường chân chính, ta cũng có thể trở thành siêu sao, nhưng ta cố tình muốn con đường tắt nguy hiểm. . . . . . Thôi, chúng ta tới ta nữa, chúng ta tiếp tục." lại hôn môi của , có chút nôn nóng dây dưa đầu lưỡi của , "Bảo bối, rất nhớ em, nhiều ngày như vậy, ngủ thẳng đến nửa đêm, luôn luôn muốn em."

      Xa cách tháng, nhiệt tình của chỉ biến mất, ngược lại nâng cao bước.

      sợ mệt mỏi, cũng muốn nhiều, liền ôm vào trong ngực, "San San, nghĩ đến, chúng ta nhanh như vậy liền có đứa . vốn còn muốn thế giới hai người lâu chút, bất quá cũng tốt, như vậy, coi như vĩnh viễn trói chặt em."

      "Lục Hiên Vũ, làm sao ngây thơ như vậy? Em cho biết, mặc dù rất thành thục, nhưng có lúc rất ngây thơ, tính toán chi li, còn tin tưởng những lý do lung tung lộn xộn."

      "Ngây thơ?" đột nhiên đưa tay cù , "Em quản ngây thơ hay ngây thơ, tóm lại, chúng ta chính là bị cột chung vào chỗ cả đời rồi."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:


      tại Vu Linh San chỉ ở nhà, làm. Ban ngày, dành ít thời gian để làm việc nhà.

      ngày Lục Hiên Vũ trở về sớm liền nhìn thấy lau chùi, vội vàng tiến lên cướp lấy khăn lau trong tay , ôm đến ghế sofa, "Đừng động, đừng động." Suy nghĩ chút lại sờ sờ đầu của , "Em phát sốt sao?"

      " mới phát sốt." Vu Linh San trừng , "Là em thương tiếc , giúp làm việc nhà có được hay ?"

      "Em cứ để đó cho , em mang thai đấy." trấn an ghế sofa, "Em ngồi đây, ngồi là tốt rồi."

      "Này, thời gian trước phải còn nổi giận với em sao? Còn trách em hiểu chuyện."

      "Làm gì thù dai như vậy?" sờ sờ cái mũi của , "Muốn ăn gì, làm cho em ăn?"

      Vu Linh San theo vào phòng bếp, nhìn thấy xắn hai tay áo lên, thuần thục đeo tạp dề vào người. ràng là động tác đơn giản, nhìn trong mắt lại cảm thấy đặc biệt hấp dẫn.

      theo bên cạnh , nỡ đứng cách xa , nhìn nấu ăn, đột nhiên phát chỉ là tháng thấy, tựa hồ có nhiều thu hoạch a.

      Thấy xào thịt bò, khỏi chảy nước miếng ròng ròng : "Thơm quá."

      "Gần đây khẩu vị của em được tốt, phải thử nhiều món ăn chút để giúp em ăn ngon hơn." bưng đĩa thịt bò xào đến trước mặt , sau khi thổi thổi nguội, gắp cho miếng, : "Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"

      "Oa, ăn ngon!" Vu Linh San : "Tài nấu nướng của làm sao tiến bộ nhanh như vậy?"

      cười đáp, trong mắt mang theo nồng đậm đắc ý.

      Như từng , lúc trước dự định sa thải Mặc Nhã Tử, ai bảo dám chứa chấp lão bà của ? Nhưng chưa đến vài ngày, Mặc Nhã Tử tự mình chủ động đưa tới cửa, còn làm cuộc giao dịch với .

      Vì bồi tội, thay gánh vác phần công việc trong công ty, để cho có thể thêm ít thời gian cùng San San, thậm chí còn dạy chút bí quyết nấu ăn.

      Ở trong công ty, tin tưởng những kẻ cậy già lên mặt, nhưng đối với Mặc Nhã Tử, biết trợ thủ có thể tín nhiệm, dĩ nhiên, Mặc Nhã Tử cũng cầm tiền lương nhiều gấp hai lần so với người khác từ chỗ .

      Nhưng đối với Lục Hiên Vũ mà , vẫn rất đáng giá!

      Đảo mắt lại qua hơn tháng, bởi có điều dưỡng cẩn thận tỉ mỉ của Lục Hiên Vũ, khẩu vị của Vu Linh San cũng khá rất nhiều.

      Lúc này vùi mình ngủ trưa xích đu, đột nhiên có người tới thăm.

      Đó là người phụ nữ rất đẹp, mặc chiếc váy dài liền màu đen cổ thấp, tôn lên vóc người hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn.

      Vu Linh San ngẩn người chút, đột nhiên phát , ta phải là người có liên quan đến xì căng đan lần trước cùng Lục Hiên Vũ, Trương Yên Nhi sao? Ánh mắt mang theo vài phần phòng bị nhìn ta, Trương Yên Nhi hướng về phía có lễ cười tiếng, "Xin chào, xin hỏi là Lục phu nhân sao?"

      Vu Linh San cũng đáp lại câu, "Xin chào." Nhưng mà chút ý tứ để ta tiến vào cũng có.

      "Kỳ lần này tôi, tôi muốn với tiếng, tôi mang thai đứa của Hiên Vũ." Nhìn kỹ sắc mặt của ta còn có chút tiều tụy, bởi vì trang điểm khá đậm, cho nên nhìn thoáng qua hề nhìn ra được.

      Vu Linh San nhìn ta từ xuống dưới, ngay sau đó hỏi câu, "Mấy tháng?"

      "Hai tháng." Trương Yên Nhi cũng nghĩ đến Vu Linh San hỏi câu như vậy, khỏi ngây cả người.

      "A, hai tháng?" Vu Linh San chỉ chỉ bụng mình, "Tôi ba tháng, nhưng cái bụng hai tháng của còn lớn hơn vòng so với tôi."

      Trương Yên Nhi mất hồn, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, "Lục phu nhân, thể chất mỗi người giống nhau, hôm nay tôi tới đây chỉ muốn , tôi tranh giành với , nhưng hi vọng có thể chấp thuận tôi số việc."

      ", tôi ." Vu Linh San lắc đầu cái, "Tôi mặc kệ thực mang thai hay giả mang thai, đều liên quan đến Hiên Vũ, có quan hệ với ."

      "Tại sao chắc chắn như vậy?"

      "Bởi vì. . . . . ." Vu Linh San từ từ nở nụ cười, "Tôi tin tưởng tôi, cho nên tôi tin tưởng lừa tôi, đáp án này, có thể hài lòng hay ?" nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta, lại tiếp tục : "Trương tiểu thư, đối với chuyện của , tôi rất xin lỗi, nhưng có thể tìm người, Mặc Nhã Tử, có lẽ ấy có thể giúp ." xong liền nặng nề đóng cửa lại.

      Trương Yên Nhi vốn có thể hoa mỹ đứng võ đài, bởi vì mà lại phá hủy nghiệp của ta! Đối với ta, Vu Linh San có chút đồng tình, nhưng đồng tình cũng phải là mắc nợ! Hôm nay chỉ chiếu cố ta chút, phần còn lại phải xem nỗ lực của ta.

      Nghĩ nghĩ lại, gọi cuộc điện thoại cho Lục Hiên Vũ, về việc vừa xảy ra cho nghe.

      còn chưa gì, Lục Hiên Vũ phản bác, "Em trước tiên hãy nghe !"

      ", hãy nghe em trước." mặt mang theo nụ cười thoải mái, "Em đuổi ta rồi, bởi vì, em tin tưởng , tin tưởng em."

      "San San, vừa rồi em hù chết , may mắn thay em tin ta, nếu em lại trốn lần nữa, liền biết phải làm sao."

      "Yên tâm, vậy hôm nay lúc nào trở lại?"

      "Nhanh thôi, chờ xử lý xong những văn kiện này liền về nhà." Môi của khẽ cong lên, vừa lúc nhìn thấy Mặc Nhã Tử vào, liền đẩy văn kiện tới trước .

      Sau khi cúp điện thoại, Lục Hiên Vũ liền mở miệng : "Mặc chủ quản, toàn bộ những thứ này giao cho xử lý, tôi phải về nhà bồi lão bà."

      Mặc Nhã Tử thở dài cái, " may là tôi kết hôn, nếu tôi lãng phí bao nhiêu thời gian chuyện đương đây?"

      "Tốt nhất nên kết hôn, tôi cần người phụ tá tốt như ." Lục Hiên Vũ vứt hết mấy thứ kia cho rồi chuẩn bị về nhà.

      Mặc Nhã Tử lắc đầu cái, mới vừa trở lại phòng làm việc của mình, liền nghe Trương Yên Nhi đến tìm , khỏi lắc lắc đầu, chuyện đúng là nhiều!

      Bất quá tại Lục Hiên Vũ cùng Vu Linh San trong trạng thái hạnh phúc, xem ra chuyện của Trương Yên Nhi có thể muốn trôi qua.

      nghĩ, vẫn là Vu Linh San hạnh phúc, tại khẳng định vùi mình ghế sa lon gặm khoai tây chiên, xem ti vi , bất quá vô luận như thế nào, đều vui vẻ thay !

      "Hiên Vũ. . . . . . Ừ. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . . A. . . . . ." Tiếng rên vụn phát ra từ trong miệng Vu Linh San, "Đứa vừa mới ngủ, đánh thức nó rồi, làm sao bây giờ?"

      "Em kêu thành tiếng, làm sao đánh thức nó?" Môi của Lục Hiên Vũ nhàng lướt qua tai , nhàng khẽ hít vào, nhàng cười : " là thơm."

      "Ừ. . . . . ."

      " lâu muốn em rồi, rất nhớ." còn nhiều thêm mấy phần uất ức, ôm vào lòng, ngừng trêu chọc.

      Dưới trêu đùa của , Vu Linh San từ từ mất lý trí, cái gì cũng quản, cũng rất nhớ.

      Chẳng qua là, thời điểm vũ khí sắc bén của muốn tiến vào bên trong . . . . .

      "Oa. . . . . ." Bảo bảo vừa mới ngủ liền tỉnh.

      Vu Linh San cùng Lục Hiên Vũ hai mặt nhìn nhau, Vu Linh San đẩy ra, khẩn trương : "Nó tỉnh."

      Lục Hiên Vũ có chút phiền não, nhưng vẫn lôi kéo hôn lên mặt cái, "Nhất định là em vừa rồi kêu quá to!"

      "Nào có? Là, là hành hạ em." hừ tiếng, ôm đứa trong nôi vào ngực đong đưa, "Ngô, bảo bảo ngoan, bảo bảo khóc nha!"

      Lục Hiên Vũ tức giận trợn mắt nhìn tiểu bảo bảo kia, tới ôm lấy, cúi đầu cố ý mang theo vài phần tức giận, "Tiểu bại hoại, con cứ như vậy giày vò cha con sao? Con có biết cha con đáng thương hay , hả? Tiểu bại hoại, mau ngủ chút có được hay ? ngủ cha đánh cái mông của con."

      Vu Linh San ở bên khỏi cười lên ha hả.

      cúi đầu nhìn bảo bảo, mặc dù giọng làm bộ như có mấy phần tức giận, nhưng trong mắt của , mặt của là nồng đậm thương, lòng của cứ như vậy ấm áp lên.

      Hôm nay, , còn có bảo bảo, có gia đình hạnh phúc.

      Tựa hồ, đoạn đường tiếp theo, cưng chiều , , hôm nay còn thương bảo bảo của bọn họ.

      ngẩng đầu lên, cười với , "Ngủ rồi."

      Lục Hiên Vũ cẩn thận đặt đứa vào nôi, nhàng đắp chăn cho nó, rồi hỏi : "Vừa suy nghĩ gì vậy?"

      Vu Linh San dựa vào ngực , kiễng mũi chân, hôn lên môi cái, "Gả cho , em rất hạnh phúc."

      "Vậy. . . . . . Chúng ta tiếp tục thôi." cười xấu xa, ôm vào trong ngực.

      Vui sướng, ái muội chảy xuôi trong bầu khí, trong tim của , trong thân thể của , bọn họ gắn bó kề cận bên nhau, vòng quanh thành vòng tròn.

      Cuối cùng mông lung ngủ thiếp , khỏi nghĩ, nguyên lai có lúc, có khởi đầu tồi tệ, thông qua tình , liền có kết cục hạnh phúc.



      ❀ HOÀN ❀

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :