1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ăn vụng xin chùi mép - Lăng Hề Hề ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10.2:


      Lục Hiên Vũ cũng tựa hồ có chút thỏa mãn, từ từ vỗ về lưng của , chân mày hơi nhíu chặt, trong lòng lại thỏa mãn cực hạn, tựa hồ trừ bỏ thân thể của , đối với tất cả những thứ khác của cũng cảm thấy rất hứng thú.

      quan tâm , lần lại lần muốn , chính là muốn cho biết mình quan tâm .

      Nhưng sao, rốt cục có bao nhiêu quan tâm đây? rất muốn hỏi, rồi lại có chút xác định, ngộ nhỡ chẳng hề để ý cười nhạo sao? là người cao cao tại thượng, nhưng da mặt của kỳ thực rất mỏng, cái muốn phải là cự tuyệt.

      người có thân phận, có địa vị, thường ngày cũng thiếu phụ nữ, tập đoàn Lục thị của lại có những người mẫu xinh đẹp nhất.

      Nhưng ít khi chạm qua phụ nữ, bởi vì dục vọng của cũng mãnh liệt, thậm chí có chút thiếu hứng thú, hứng thú nổi, đôi khi, thời điểm mọi người hoài nghi có phải là GAY hay , mới tùy ý ôm phụ nữ lên giường.

      Nhưng sau khi gặp được Vu Linh San, mới phát dục vọng của mình rất mãnh liệt, cũng biết tại sao lại cùng người phụ nữ ăn nhịp ở giường như vậy, giống như dục vọng đột nhiên dâng trào, cứ như vậy quấn quýt , càng ngừng muốn .

      lúc này nằm bên cạnh , nhắm mắt lại, hít thở nhàng, ràng cái gì cũng , nhưng nhìn lại linh hoạt, sinh động như thế! mới vừa giống như như con mèo vùi trong ngực , ràng ra những lời làm nũng, lại làm cho tâm viên ý mãn.

      Cảm giác như thế, với , loại cảm giác kỳ diệu.

      phát giác, trong cuộc hôn nhân này, từ từ nếm trải ngon ngọt, tim của cũng dần dần bị cái gì đó lắp đầy, ôm , lại lần nữa nhắm mắt lại, ngửi hương vị nhàn nhạt người , rất an tâm.

      Khi tỉnh lại, màn đêm phủ xuống.

      Kể từ lúc nhận lấy gành nặng Lục thị, luôn luôn làm việc, thần kinh luôn gắt gao buộc chặt, ngay cả thời điểm ngủ cũng nghĩ đến công việc, chưa bao giờ giống như lúc này, cảm giác được hương vị ngọt ngào, nhéo nhéo khuôn mặt bởi vì ngủ say mà mang theo nhàn nhạt ửng hồng của .

      mơ mơ màng màng chuyển người, "Làm sao vậy?"

      "Hôm nay là sinh nhật , muốn cái gì?"

      "A, hôm nay hay là sinh nhật của tôi a? Tôi còn tưởng rằng cứ ngủ qua ngày hôm nay."

      "Ừ, dĩ nhiên , bánh ngọt còn chưa ăn. dậy nổi sao? Có đói bụng ?"

      Vu Linh San ê a tiếng, dĩ nhiên đói! Chỉ là vừa mới ngồi dậy, khàn giọng tiếng, "Đau."

      "Đau ở đâu?" mặt lại xuất loại nụ cười đứng đắn đó, "Tôi xoa giúp ."

      " cho rằng tôi ngu ngốc sao?" Hai chân của đều mềm nhũn, muốn leo ra từ người , nhưng bởi vì chân mềm nhũn lại đặt lên người của .

      Lục Hiên Vũ khỏi nở nụ cười, "San San, làm sao đáng như vậy, lại thương nhung nhớ rồi sao?"

      Vu Linh San bị cười đến có chút buồn bực, có chút nổi giận : "Tôi cho biết, còn như vậy. . . . . . còn như vậy, tôi liền rời nhà trốn cho xem!"

      Lục Hiên Vũ thấy như vậy lại cười cười, đứng dậy mặc y phục, sau đó xoay người lại với : " theo tôi phòng bếp , tới giúp tôi."

      Vu Linh San chậm rì rì tìm y phục mặc lên, thời điểm đến phòng bếp phát ở đây, thấy tới, cũng ngẩng đầu lên, "Tới đây rửa sạch chỗ hành lá này, sau đó cắt ra." lát sau, lại sai , " bỏ mấy quả trứng gà trong tủ lạnh ra ngoài, còn cả thịt heo nữa." Vu Linh San phát giác người đàn ông này mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của , ràng thông thạo chuyện nhà, nhưng khi nhìn sai khiến người khác rất có bài bản, bất quá nhìn giúp làm bữa tối, vẫn là ngoan ngoãn phối hợp với .

      Rất nhanh, hai bát mì thơm ngào ngạt xong, mặt còn có trứng ốp lếp, tổng thể mà , hai bát mì này bề ngoài tệ, bất quá vị hơi mặn. Lục Hiên Vũ bảo Vu Linh San bưng hai bát mì đến bàn, còn mình biết nơi nào.

      Chỉ chốc lát sau đột nhiên lấy ra chiếc bánh ngọt lớn, phía cắm đầy nến, Vu Linh San nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt, nhất thời nên lời, hôm nay, thực cho quá nhiều kinh hỉ.

      Lục Hiên Vũ khẽ nở nụ cười, lông mi dài khẽ run run, : "Vu Linh San, ngày đó sinh nhật tôi, cho tôi nhiều kinh hỉ như vậy, hôm nay tôi xem như trả lại cho ."

      Môi Vu Linh San khẽ cong lên, đứng lên tới trước mặt , nhàng hôn cái lên môi , : "Lục Hiên Vũ, cám ơn, cám ơn ! giúp tôi trải qua sinh nhật. Tặng tôi món quá tốt nhất, trả lại cho tôi loại kinh hỉ này, tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn cũng nhớ hôm nay."

      "Cứ như vậy sao?" nhíu mày.

      "Có, còn có, bất quá hôm nay thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, sau này cho ." Vu Linh San có chút ngượng ngùng cúi đầu.

      Lục Hiên Vũ xì tiếng bật cười, vươn tay ra xoa xoa đầu .

      "Lục Hiên Vũ, biết ? Từ đến lớn tôi cơ hồ chưa từng có sinh nhật, cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật."

      " thể nào, gia cảnh nhà phải là tệ sao?"

      "Ba mẹ tôi rất bận, luôn luôn có thời gian tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi xem TV mới biết nguyên lai sinh nhật phải ăn mỳ trường thọ, còn có bánh sinh nhật . . . . . . Tôi luôn nhớ được sinh nhật của mình, bởi vì coi như nhớ, tôi cũng chỉ là mình lẻ loi, thay vì đơn mình trải qua ngày sinh nhật, bằng quên ." nghịch ngợm trừng mắt nhìn , lấy miếng trái cây cắm bánh ngọt bỏ vào trong miệng Lục Hiên Vũ.

      Lục Hiên Vũ giống như cũng bị lây nhiễm thần thái của , lấy tay dính chút bơ bôi lên môi của , "Sau này, tôi trải qua sinh nhật hàng năm cùng , hàng năm đều tặng quà sinh nhật cho được ?"

      nhìn , cười ngọt ngào, cũng nhìn , ánh mắt chân thành tha thiết.

      Bọn họ đều nghĩ tới, hai người ban đầu đối chọi gay gắt như vậy, lúc này lại thân mật như thế.

      Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tình cảm chảy xuôi, đáy mắt cũng giống như đạt tới nhận thức chung nào đó.

      Đèn trong phòng được tắt , ánh nến chiếu vào mặt của hai người chủ tịch, nhàn nhạt cười, khẽ ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt lại, ước nguyện!

      Từ đều được người ta hâm mộ, là tiểu công chúa của Vu gia, mặc y phục xinh đẹp nhất, ăn đồ ăn tinh mỹ, nhưng có ai biết, đây là lần đầu tiên trải qua sinh nhật chính thức, có bánh sinh nhật, có mỳ trường thọ, còn có chúc phúc chân thành.

      Tựa hồ chính là từ giờ khắc này, cảm thấy khiếp phiêu đãng nhiều năm của trái tim mình, rốt cuộc kết thúc.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11.1:


      Ngày tiếp theo, là ngày tập đoàn Lục thị bận nhất.

      Sau khi Lục Hiên Vũ kết hôn, ông nội của Lục Hiên Vũ liền về hưu, giao lại tất cả quyền lợi trong tay cho Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ mỗi ngày sớm về trễ, loay hoay vỡ đầu sứt trán.

      Trước kia nếu bận rộn, Lục Hiên Vũ liền trực tiếp ở lại công ty.

      Nhưng tại giống nhau, kết hôn, trong nhà còn có người phụ nữ chờ trở lại, cho nên vô luận mỗi ngày có muộn thế nào, cũng đều về nhà.

      Những thứ khác , chỉ là khi về nhà, có người phụ nữ giữ lại ngọn đèn cho , giống với khi đối mặt với căn phòng đen ngòm trước kia, lại cảm thấy rất ấm áp.

      Nhưng qua mấy ngày liền có chút bất mãn rồi, bận việc công ty, có thời gian làm việc nhà, cũng chút ý tứ muốn làm, căn phòng trở nên vừa bẩn vừa loạn, trong nhà tắm chất đống rất nhiều quần áo thay ra.

      trở về từ công ty đủ mệt mỏi, mà Vu Linh San, liền vùi sô pha, xem TV, cầm trong tay bọc khoai tây chiên ăn rất ngon lành, khắp nơi mặt đất đều phủ kín mảnh vỡ của khoai tây chiên.

      lười, cho nên chuyện nhà cũng bị ôm đến thân, chỉ là thử cưng chiều , nhưng lại coi đây như chuyện đương nhiên, tại có thời gian rảnh, lại chút ý tứ muốn giúp đỡ.

      Mâu thuẫn tựa hồ cứ như vậy lên.

      Nhịn ngày, nhịn được ngày thứ hai.

      Lục Hiên Vũ thích sạch , thể ở trong căn phòng như vậy, với mấy câu, cũng tựa hồ có tâm tình nghe, ồ tiếng, "Ngày mai tôi tìm người tới quét dọn."

      đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nhìn , người phụ nữ này, ỷ vào sủng ái, bộ dạng nửa sống nửa chết tại này cho ai nhìn?

      lập tức vào nhà tắm cầm khăn tới bắt đầu lau chùi, lau lau, lại cảm thấy tức giận, hung hăng ném khăn qua bên, có chút tức giận giật cà vạt xuống quăng lên ghế sa lon, xoay người tiến vào nhà tắm.

      Cơn tức của rất lớn, cần tắm chút để hảo hảo buông lỏng tâm tình.

      Gần đây có sản phẩm mới tung ra thị trường, vì việc này, hơn tuần ngủ ngon giấc rồi, lúc này nằm trong bồn tắm, rất nhanh liền ngủ thiếp mất.

      Vu Linh San đợi lâu như vậy cũng thấy ra ngoài, nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, trong phòng tắm mông lung, nhắm chặt hai mắt, chân mày hơi nhíu, tựa hồ có chuyện phiền lòng.

      có chút luống cuống đứng ở cửa, nhất định quá mệt mỏi, cho nên mới bực mình như vậy, tựa hồ hơi gầy, muốn giúp chút, vì vậy cầm khăn mặt tới lau tắm thân thể cho .

      Thời điểm tiến vào, Lục Hiên Vũ cũng tỉnh, nhưng muốn mở mắt, muốn biết rốt cuộc có chút cảm giác đau lòng nào đối với hay .

      Vu Linh San tỉ mỉ lau trước ngực, sau lưng, lại lau sát bắp đùi, cẩn thận tránh chỗ đó ra. Lau lau, đột nhiên phát phân thân của thức tỉnh, từ trong đám lông dựng lên.

      a tiếng, lại nghe được thanh khàn khàn của thổi qua từ đầu , "Đừng bỏ sót chỗ này." cầm lấy tay tới nơi đó của , sau đó nhân lúc còn chưa phản ứng kịp kéo vào trong nước.

      "A. . . . . ." hét lên tiếng, thiếu chút nữa bị sặc nước, "Này, tôi mới vừa tắm xong."

      "Mấy ngày gần đây lưu ý đến ." Hành động của có gì to tát, nhưng lại làm cảm động, những chuyện nhặt kia cũng muốn so đo cùng .

      rên lên tiếng, dùng môi mình phủ lên môi , Vu Linh San khẽ vùng vẫy, rất nhanh liền bị lạc đường trong nụ hôn của , nhất quyết buông tha, hôn lâu, cơ hồ hôn đến mức thở nổi, mới từ từ buông ra , sau đó hếch mày lên, "Vu Linh San, còn nữa."

      khẽ nhếch môi, trong mắt mang theo vài phần mông lung, nghe được như vậy, ừ tiếng.

      "Cho nên, phải chăm sóc mình tốt, tôi cũng hi vọng điều gì ở , có thể cho tôi thêm phiền phức ? Tôi vô cùng mệt mỏi." cúi đầu thở dài cái, lại hôn lên tai .

      Vu Linh San từ đều được xu hịnh thành quen, những lời này đối với có chút khó chịu.

      Mấy ngày gần đây, tâm tình của cũng xuống thấp, bởi vì có học sinh nhảy lầu ở tiết học của , chuyện huyên náo rất lớn, chỉ bị hiệu trưởng phê bình, còn phải đối mặt với chỉ trích của gia đình học sinh đó.

      Những thứ đó còn chưa đủ, những ngày qua luôn luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng , sống trong hoảng hốt, cũng biết làm sao sống tiếp, thậm chí ngay cả trường học cũng muốn đến, muốn tìm chỗ hảo hảo trốn tránh.

      Đối với học sinh gặp chuyển may, cũng rất đau lòng, nhưng biết làm sao bây giờ, bình thường học sinh này quan hệ rất tốt với , cũng thường xuyên đùa với nhau, lần thấy tập trung trong tiết học, chỉ tùy ý mấy câu, biết chuyện diễn biến thành như vậy.

      Trong lòng hối hận, khổ não, chuyện này hành hạ đến cơ hồ điên mất.

      Ở trường học bị áp lực trầm trọng như vậy, nhà là nơi duy nhất có thể dựa vào, rất muốn chuyện này với , tâm với , nhưng mỗi ngày mệt mỏi như vậy, lại muộn như thế mới trở về, biết cũng nỗ lực rất nhiều vì cái nhà này, cho nên cũng muốn tăng thêm áp lực, tăng thêm phiền não cho . . . . . .

      Chẳng qua là nghe được như vậy, đột nhiên liền tức giận, từ trong ngực của bò ra ngoài, "Tôi làm gì tăng thêm phiền phức cho ? Tôi làm gì? Tôi cũng mệt chết , bằng chúng ta tách ra thời gian?"

      lạnh lùng nhìn , hiểu vì sao phát hỏa như vậy, nhưng đáy mắt có chút thất vọng, nhàn nhạt nhìn , cũng chuyện, lành lạnh như vậy lại khiến có chút sợ.

      ra đến bên ngoài bắt đầu sửa sang lại y phục, nghĩ, có lẽ nên tìm chỗ hảo hảo trốn tránh chút.

      Lúc Lục Hiên Vũ ra, thấy sắp xếp hành lý được nửa, thấy chút cũng có thái độ nhận sai, còn muốn tách ra, tim của đột nhiên có chút đau, người phụ nữ cưng chiều đáp lại như vậy sao?

      " cần rời , tôi rời là được." Lục Hiên Vũ xong liền mình ra cửa.

      Thời điểm Lục Hiên Vũ ra ngoài, nước mắt Vu Linh San mãnh liệt rơi xuống, trong lòng cũng có chút tự trách miệng của mình biết lựa lời, rồi lại ghét bỏ bộ dáng lạnh lùng kia của . Vì sao thể thương nhiều chút? Thấy khác thường như vậy, cần hỏi chút sao? với chút lời hữu ích? Như vậy hai người cũng có thể sống yên ổn với nhau rồi.

      khóc cả tối hôm đó, áp lực lớn như vậy, mới vừa rồi lại cãi vã, những chuyện buồn bực trong lòng lập tức liền bạo phát ra, khóc đến đau lòng, khóc lâu, khóc đến mệt rồi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11.2:


      Bởi vì đóng cửa sổ, cũng đắp chăn, cho nên hôm sau khi tỉnh lại, Vu Linh San bị cảm, lỗ mũi nghẹt chặt, cổ họng sưng lên khó chịu, đầu cũng đau vô cùng.

      Thân thể của rất mệt mỏi, muốn ra khỏi cửa, cũng muốn làm, tắt điện thoại nằm giường, trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, biết suy nghĩ cái gì.

      Từ đến lớn đều chưa chịu qua suy sụp nào, mặc dù cha mẹ thể thường xuyên ở bên cạnh , nhưng là đóa hoa trong nhà kính đóa, được rất nhiều che chở, người nào dám để chịu tức giận? Đoạn đường này trải qua quá thuận lợi.

      nghĩ tới học sinh nhảy lầu kia, lại nghĩ tới nhục mạ của gia đình đó với , còn có trách cứ của . . . . . .

      Nước mắt Vu Linh San lại chảy xuống, đột nhiên có chút hối hận, tại cũng rồi, trong cả căn phòng chỉ còn lại có mình, đơn, tư vị như vậy dễ chịu.

      Lần trước còn , sau này giúp trải qua từng lần sinh nhật, còn về sau đều muốn ở bên cạnh , nhưng trong nháy mắt, lại rời . . . . . .

      thích sao?

      Vu Linh San lại nghĩ, nếu như ngày đó, khai thông được tâm tình của học sinh kia chút, hiểu tâm tình của chút . . . . . . Nếu như ngày đó có thể xem chừng học sinh kia, có phải cũng xảy ra bi kịch kia hay ?

      Nếu như phát hỏa với Lục Hiên Vũ mà nhẫn chút, ngoan ngoãn nghe lời, tại hai người có phải còn ôm nhau cùng ngủ hay ? cũng chỉ có mình giống lúc này . . . . . .

      Gần đây thầnh kinh có chút suy nhược rồi, từng suy nghĩ ngổn ngang lộn xộn lên trong đầu , đầu đau, nước mắt như vỡ đê rơi xuống, trái tim rối rắm quặn đau.

      Chuyện gì Vu Linh San cũng muốn để ý, nơi nào cũng đều muốn , cứ như vậy mê mẩn nằm trong chăn ngủ ngày, cho đến gần tối, toát được thân mồ hôi mới cảm thấy khá hơn chút, bất động như cũ, lại như vậy ngủ cả đêm.

      nghĩ đói bụng, cần lấy cho mình chút gì để ăn.

      Trong tủ lạnh còn chút thức ăn sống, nhưng xuống bếp, ngay cả nấu bát mì đơn giản nhất cũng , tìm tìm, may là còn nửa chiếc bánh ngọt, nửa bình sữa tươi.

      Bị bệnh ngày cũng đói bụng ngày, vô cùng cần thức ăn lót dạ. mở TV ra, vừa ăn từng miếng từng miếng , vừa xem tin tức giải trí, đột nhiên trong ti vi xuất hình ảnh rất ái muội, người đàn ông kia thoạt nhìn rất quen thuộc, mặc dù phải rất ràng, nhưng có thể khẳng định, là Lục Hiên Vũ!

      người còn mặc chiếc áo sơ mi trắng lúc rời khỏi nhà, trong ngực ôm người phụ nữ nóng bỏng, động tác thân mật.

      ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy uất ức, ngã bệnh nằm ở nhà, thế nhưng lại ở bên ngoài tiêu dao.

      ta là ai? Bọn họ làm gì?

      Đột nhiên hình ảnh chuyển cái, là ảnh chụp thân mật của Lục Hiên Vũ cùng những người phụ nữ khác! Người phụ nữ này cũng biết, là người mẫu Đài Loan.

      đột nhiên tỉnh ngộ, trong Lục thị có rất nhiều mỹ nữ. . . . . .

      Lúc này tin tức , Lục Hiên Vũ trải qua tiểu thuyết tình , những bí mật này của tại bị người moi ra, biết là muốn tuyên truyền thay sản phẩm mới, hay là châm biếm tác phong của ?

      nghĩ, rất ưu tú, khuôn mặt đẹp trai như vậy, vóc người hoàn mỹ như vậy, thân phận cao quý như vậy. . . . . . Mỹ nữ xinh đẹp hơn vây quanh chỗ nào cũng có, có thể ngày nào đó, bị vứt bỏ hay ?

      Tâm tình vốn xuống thấp, lúc này càng dễ dàng suy nghĩ lung tung hơn.

      càng nghĩ càng thương tâm, lần trước thời điểm sinh nhật có người bạn trêu chọc qua, nhưng lại chút cũng lưu tâm, nghĩ tới đây, nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, bánh ngọt cũng dùng sức nhét vào trong miệng, tựa hồ muốn dùng thức ăn tới tê dại mình.

      Lúc Lục Hiên Vũ trở lại, liền nhìn thất tượng như vậy.

      Vu Linh San vẻ mặt mờ mịt ngồi ghế sa lon, bên cạnh có rất nhiều vỏ đồ ăn, sắc mặt của đẹp mắt, cặp mắt sưng đỏ, tựa hồ còn có dấu vết khóc.

      nhìn đống đồ ngổn ngang bên cạnh , tới trước mặt sờ sờ đầu của , có hơi nóng, khỏi khẩn trương : " làm sao vậy, ngã bệnh?"

      Vu Linh San dùng sức đẩy tay của ra, lạnh nhạt : " cần lo, tránh ra."

      Lục Hiên Vũ khỏi nhíu mày, có chút cường thế : "Tôi đưa bệnh viện."

      Vu Linh San ôm hai đầu gối, cằm đặt đầu gối, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, gằn từng chữ : "Lục Hiên Vũ, tôi nghĩ chúng ta vẫn là ly hôn thôi."

      "Cái gì?" Lục Hiên Vũ làm như nghe hiểu, hỏi lại.

      "Tôi chọc giận , lại chỉ làm cho thêm phiền phức. Kỳ thực tôi cũng có ưu điểm gì, so ra kém với những người phụ nữ xinh đẹp bên ngoài kia, vóc người cũng đẹp như họ. . . . . . Trong mắt của tôi chứa được hạt cát, tôi muốn chia sẻ chồng với người khác, trước hôn nhân vô luận có bao nhiêu phóng đãng cũng qua, nhưng kết hôn rồi, tôi mới cần đoạn hôn nhân chung thủy."

      "Vu Linh San!" Ba chữ này, Lục Hiên Vũ cắn răng ra, sắc mặt của hết sức khó coi.

      Đồng nghiệp của Vu Linh San qua nhiều người tìm được , những chuyện gần đây của Vu Linh San cho biết, còn hôm qua làm, có chút bận tâm.

      Lúc ấy Lục Hiên Vũ công tác, gọi điện thoại cho lại gọi được, trong lòng liền nghĩ tới hôm đó có phải phát giận với hơi quá rồi ? Vì vậy liền vô cùng lo lắng chạy về, nhưng ngược lại, mới vừa trở về lại muốn ly hôn với , còn chung thủy với hôn nhân?

      Vu Linh San xong, liền trở về phòng kéo hành lý chuẩn bị tốt, cũng để ý hình tượng lúc này của mình, loại giọng điệu nữ vương : "Tôi nán lại nơi này nổi nữa, tôi nghĩ tới ngày có người phụ nữ khác ngủ giường của tôi, tôi cảm thấy rất ghê tởm."

      Lục Hiên Vũ cho rằng mình buông xuống tôn nghiêm trở lại cầu hòa, như vậy lại làm cho lập tức lạnh tâm, muốn ầm ĩ cùng , nhàn nhạt mở cửa, "Vu Linh San, rồi cũng cần hối hận."

      "Tôi ." hừ tiếng, vẻ mặt kiên cường mà thẳng bước ra ngoài, ở nơi nhìn thấy rơi xuống rất nhiều nước mắt.

      Lục Hiên Vũ nhìn bóng lưng rời , lại cảm thấy có chút yên lòng, muốn đuổi theo, lại cảm thấy mất mặt, nghĩ lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, tâm tình tốt, để cho yên tĩnh chút, tại hai người đều quá kích động, nhiều dễ dàng tổn thương lẫn nhau.

      có chút chán chường nằm ghế sa lon, bọn họ mới kết hôn bao lâu? Ba tháng? Trong khoảng thời gian này, đều cố gắng duy trì đoạn hôn nhân này, thay đổi mình, đều cưng chiều , phóng túng , nhưng kết quả là gì, đổi lấy câu muốn ly hôn của .

      Người phụ nữ này!

      có chút nhức đầu xoa huyệt Thái Dương của mình, gần đây quá mệt mỏi, mệt mỏi đến phát bực, mệt mỏi ngay cả cũng muốn , tại càng thêm mệt mỏi muốn giải thích bất cứ chuyện gì với .

      nằm ghế sa lon, mới híp mắt lát, điện thoại của Lăng Tuân liền gọi tới: "Lục Hiên Vũ, cậu quá đáng! Em họ tôi mới gả cho cậu bao lâu? Cậu cư nhiên khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Trước hôn nhân có mấy người phụ nữ cũng coi như bình thường, nhưng sau khi kết hôn cậu vẫn cư nhiên có người khác ở bên ngoài?"

      "Có người khác ở bên ngoài, tôi đây mấy ngày nay bận bịu muốn chết, nào có thời gian có người khác ở bên ngoài?" Lục Hiên Vũ có chút tức giận .

      " TV đều đưa tin, xem tin tức tình cảm của cậu còn rất nhiều!"

      "Đưa tin?"

      "Đừng giả bộ cho tôi, cậu cùng hồng lâu đó là như thế nào? ta đuổi theo cậu năm, cũng thấy cậu động tâm, nhưng sau khi kết hôn làm sao cậu có thể làm loạn như vậy?"

      "Trương Yên Nhi?" Đầu óc của lập tức chuyển động, mặt đột nhiên mang theo mấy phần tức giận, "Vừa vặn ngày đó ta đụng vào tôi, tôi đỡ ta, tôi nghĩ tôi đại khái bị thiết kế rồi."

      "Tốt nhất là như vậy, nếu tôi tha cho cậu."

      Bất cứ người mẫu nào dính vào đều nổi tiếng rất nhanh, ban đầu, Trương Yên Nhi theo đuổi vì tiền của , danh tiếng của , tâm tư của người phụ nữ kia bất chính, vẫn muốn tiếp xúc nhiều với ta, chính là là mấy ngày trước đụng phải ta ở câu lạc bộ đêm, ta đột nhiên đâm vào , chính mình thấy ràng liền đỡ ta.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      edit: Vô Phong

      Chương 12.1:



      Cứ như vậy, hai ngày này, Trương Yên Nhi liền nhanh chóng nổi tiếng, mà vợ của lại nước mắt oan uổng có người khác bên ngoài.

      Lúc trước, muốn dùng những nữ minh tinh nhanh chóng nổi tiếng để giúp đạt được mục đích của mình, ngược lại có quan hệ gì với bọn họ, thế nhưng lần này, tình nghiêm trọng rồi.

      Cuộc điện thoại này vừa mới tắt lại có cuộc điện thoại khác, bà nội, mẹ đều gọi điện thoại tới hỏi , sau đó còn có dì của Vu Linh San, mọi người đều cùng loại giọng điệu, trả lời từng người , giải thích với từng người , trong mắt xuất nồng đậm hàn.

      Sau khi giải quyết xong đống điện thoại khởi binh vấn tội, Lục Hiên Vũ lập tức gọi cuộc điện thoại, "Này, Lô Chí, cậu lập tức hủy bỏ hợp đồng với Trương Yên Nhi, ra thông báo, công ty nào còn dám thuê ta, chính là đối nghịch cùng tập đoàn Lục thị chúng ta!"

      "Ông chủ, mấy ngày nay Trương Yên Nhi biểu rất tốt a, thay công ty chúng ta. . . . . ."

      "Tôi hủy bỏ liền hủy bỏ!" Sau đó liền tức giận đùng đùng cúp điện thoại!

      Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy nhức đầu, lại nghĩ tới bộ dạng đáng thương của Vu Linh San, Lục Hiên Vũ bắt đầu gọi điện thoại cho Vu Linh San, lại tắt máy, toàn bộ cuộc gọi đều chuyển vào hộp thư, vì vậy lại gọi điện cho đồng nghiệp của , nhưng ai biết ở đâu, cũng có ai liên hệ với .

      Vì vậy Lục Hiên Vũ lại lái xe ra cửa tìm, tìm những chỗ gần xung quanh lần, nhưng tìm được bóng dáng của .

      nhớ tới khuôn mặt tiều tụy của , cặp mắt đỏ bừng vì khóc, vẫn cho rằng quan tâm đến , hăn luôn muốn nhìn ghen.

      Mới vừa rồi ghen, nổi giận với , thế nhưng lại phiền não, mất lý trí, cũng nổi giận với , bức bỏ , càng nghĩ càng ảo não.

      nhờ người bạn làm cảnh sát tìm , vô luận là chân trời hay góc bể, đều muốn tìm trở lại, người phụ nữ đáng chết này, bọn họ còn chưa chung đụng bao lâu, lại muốn rời khỏi như vậy! Nghĩ đến ốm còn mặc y phục mỏng manh như thế, bắt đầu lo lắng, trái tim dần dần thấy đau.

      Lúc này Vu Linh San, ở trong nhà người bạn tốt học cùng trung học, Mặc Nhã Tử, mặt chảy xuôi lệ, lớp trang điểm tèm nhem, há to miệng ăn cơm, tựa hồ rất đói bụng.

      Sau khi rời nhà vốn có chỗ để , quanh quẩn ở đầu đường, vừa vặn nhận được thoại của Mặc Nhã Tử gọi tới, từ nước Mỹ trở lại.

      Vì vậy Vu Linh San liền muốn tới đón mình, Mặc Nhã Tử khỏi thở dài cái, "Mình mệt mỏi như vậy, để cho cậu đến sân bay đón mình tệ rồi, bây giờ còn muốn mình đảm đương tài xế của cậu."

      như thế, nhưng vẫn ôtô tới đón Vu Linh San, nhìn khóc đến có hình tượng, khỏi xì tiếng bật cười, "Cậu cư nhiên cũng có thể khóc thành bộ dáng này."

      Vu Linh San nhìn thấy nụ cười của , khỏi càng cảm thấy uất ức, tiếp tục khóc thảm hề hề, từ lúc nhìn thấy Mặc Nhã Tử, liền khóc suốt, như hiên tại, mặc dù ăn cơm, cũng vẫn thút thít, giống như muốn lập tức khóc bù hết nước mắt của nhiều năm qua.

      "Này, cậu đừng như vậy, nước mũi cũng chảy xuống rồi, bẩn quá." Mặc Nhã Tử cầm giấy lau mặt cho , "Có chuyện gì đáng để cậu khóc thành ra như vậy? Trước đó vài ngày cậu phải còn vui vẻ thông báo cho mình cậu phải kết hôn sao?"

      "Tên đàn ông thối, bên ngoài, cư nhiên ôm người phụ nữ khác, mình muốn ly hôn."

      "A?" Mặc Nhã Tử há miệng, " thể nào, mới bao lâu, cậu xác định sao?"

      "TV xác định giúp mình rồi, cứ như vậy ôm người phụ nữ khác. . . . . . Hơn nữa dưới chướng của còn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, tỷ lệ ngoại tình quá lớn, cho nên mình muốn ly hôn!"

      "Cậu cùng hảo hảo thương lượng chút sao? Có phải rất quả quyết rồi hay ?"

      "? Làm sao hỏi ? cũng cho mình rời rồi, còn mình cần hối hận. vốn chính là người như vậy, giang sơn dễ đổi, mình oán hận lúc đầu tại sao mình lại muốn trêu chọc . . . . . . Nhã Tử, cho mình thêm bát cơm, mình rất đói." Trước mặt người bạn thân này, nào có nửa điểm dáng vẻ thục nữ?

      "Mình đều sắp bị cậu ăn chết rồi, cậu ăn ba bát." Mặc Nhã Tử mặc dù oán trách, nhưng vẫn vào bếp lấy thêm bát cơm cho , lại vào trong phòng tìm chút thuốc cảm, "Ăn xong ngoan ngoãn uống thuốc cho mình."

      "Ừ, rất đói." ăn từng miếng từng miếng , "Nhã Tử, cũng là cậu thông minh nhất, kiên trì chủ nghĩa độc thân, mình nghĩ ban đầu mình nên ôm lấy ý tưởng giống cậu mới đúng. . . . . ."

      "San San, hai người kết hôn dễ dàng, nếu kết hôn, làm sao có thể dễ dàng buông tay đây? Đoạn thời gian trước cậu còn với mình rất thương cậu, rất cưng chiều cậu, chẳng lẽ những thứ kia đều là biểu giả dối? Giao tiếp trong hôn nhân rất quan trọng, mình vẫn cảm thấy cậu nên trở về hảo hảo chuyện với ."

      "Nhã Tử, cậu cần khuyên mình, tâm ý của mình quyết."

      "Ha ha. . . . . ." Dịu dáng trong mắt Nhã Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng, vươn tay ra nhàng xoa đầu Vu Linh San, "Đàn ông là cái gì? Phụ nữ cũng có năng lực tự chăm sóc tốt mình."

      Ai nha, chín giờ tối, Mặc Nhã Tử biến thân rồi!

      Từ trung học, Vu Linh San cùng Mặc Nhã Tử là bạn tốt, cũng biết có chút nhân cách phân liệt, ban ngày cùng buổi tối hoàn toàn là hai người.

      Mỗi khi đến chín giờ biến thành người khác, suy nghĩ hoàn toàn bất đồng với ban ngày, mới vừa rồi còn để cho cấp loạn tội danh cho Lục Hiên Vũ, xoay người cái thành phải nhanh ly hôn chút.

      Bất quá vô luận như thế nào, đều biết Mặc Nhã Tử vẫn là Mặc Nhã Tử, cũng là vì tốt cho .

      Ăn no cơm, uống thuốc, lại cảm thấy mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ chiếc giường mềm mại của Mặc Nhã Tử.

      Ngày hôm sau khi rời giường, đụng phải chính là Mặc Nhã Tử vẫn luôn dịu dàng kia, đứng trong phòng bếp, đeo tạp dề, nấu cháo cho . lẳng lặng đứng phía sau Nhã Tử, đột nhiên có chút hoảng hốt, người đàn ông kia từng chăm sóc như vậy. . . . . .

      Mặc Nhã Tử nghe được động tĩnh, xoay người lại, "San San, cậu phải làm sao?"

      " làm cái gì a, Nhã Tử, trong khoảng thời gian này mình chịu nổi nữa, mình rất thống khổ, rất thống khổ." Vu Linh San ngủ giấc, ngày hôm qua lại thổ lộ nhiều như vậy, lúc này cũng muốn giấu giếm nữa.

      "Làm sao vậy?" Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn, khỏi tò mò, nguyện vọng từ trước đến nay của chính là dạy những người bạn chơi đàn, kỳ thực kỹ thuật chơi đàn của rất cao siêu, đại khái có thể phát triển theo hướng quốc tế, nhưng tựa hồ chút cũng có ý tưởng theo đuổi danh lợi, cố tình thất bại trong những cuộc thi trọng đại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12.2:


      , mình chơi đàn chỉ để mình nghe, cho người nhà của mình nghe, mình muốn được chú ý quá.

      Có lúc, Vu Linh San cũng cảm thấy ý tưởng của mình kỳ quái, ràng muốn hơn người, lại muốn trở thành tiêu điểm.

      Vu Linh San đem thảm kịch xảy ra trong trường học, cùng với tình hình của tỉ mỉ kể lần, cuối cùng, thở dài cái, "Học sinh kia, là đứa trẻ cực kỳ có linh tính, mình biết tại sao nó lại suy nghĩ thông. . . . . . Nhưng ngày đó, có thể có chút quan hệ với mình, mình nó mấy câu, nếu như có thể, mình thậm chí hi vọng mình chết thay nó." Trong mắt là nồng đậm tự trách, khóe môi rủ xuống, lông mi khẽ run, treo nước mắt.

      Mặc Nhã Tử ôm vào lòng nhàng vỗ lưng của , "Linh San, kỳ thực chuyện này cũng thể trách cậu, cậu cũng đừng tự trách! Nhìn ra được trong khoảng thời gian này, cậu sống hề tốt." khẳng định , từ thương Vu Linh San như em của mình, hôm nay biết xảy ra chuyện như vậy, lòng của cũng rất đau, lại : " biết sao?"

      " rất bận, mình muốn lấy những chuyện này phiền toái , hơn nữa mình cũng còn nữa, có đầy đủ năng lực đối mặt với sai lầm mình phạm phải."

      mất mát, bận rộn, mới đẩy cuộc hôn nhân ngắn ngủi này vào mê cốc.

      Mặc Nhã Tử vỗ vỗ vai của , chỉ cảm thấy ông trời có chút đùa giỡn lòng người, " tại trường học bên kia thế nào?"

      "Bọn họ cũng tỏ thái độ, nhưng mình cảm thấy mình nán lại được lâu."

      " tại nhà trường muốn cậu từ chức cũng quan trọng, dù sao có người nuôi cậu rồi."

      "Ngô. . . . . . Ai muốn nuôi mình?"

      "Lục Hiên Vũ."

      "Cậu còn ? Nhắc tới mình liền tức giận!"

      "Có lúc dồn ép lẫn nhau, cũng ra những lời lý trí làm tổn thương đối phương, mình vẫn cảm thấy hai người nên tiếp tục."

      "Mình, mình muốn với cậu nữa." Vu Linh San hừ tiếng, cũng để ý tới Mặc Nhã Tử nữa.

      Mặc Nhã Tử khỏi cảm thấy có chút buồn cười, "Đại tiểu thư, cậu xem cậu , tính khí lại nổi lên."

      Vu Linh San cứ như vậy ở đây, từ khi còn học trung học, Mặc Nhã Tử rất chăm sóc , chỉ cần là nơi có Mặc Nhã Tử, cơ hồ có phiền lòng chuyện, sợ bị đói bụng, cũng sợ đơn.

      Dưới khuyên bảo của Mặc Nhã Tử, tâm tình của cũng dần dần tốt lên chút.

      Sau khi Mặc Nhã Tử từ nước ngoài trở về, rất nhanh liền tìm việc, ban ngày cần làm.

      Vu Linh San ở nhà mình cảm thấy rất nhàm chán, liền thử giúp Mặc Nhã Tử làm chút việc nhà, thời điểm vừa mới bắt đầu làm cảm thấy có chút phiền, thậm chí gặp phải rất nhiều tình trạng hỗn loạn, nhưng vẫn cẩn thận học.

      Nguyên lai Lục Hiên Vũ luôn làm những thứ này, hơn nữa những phiền toái tạo ra cũng do ôm đồm, đại thiếu gia cho tới bây giờ chưa phải làm qua chuyện gì như cũng đều học được, làm sao có thể học được? Lúc này cúi đầu lau chùi, khỏi thấp giọng : "Nguyên lai đồ uống rớt xuống đất khó lau sạch như vậy."

      Nguyên lai giặt quần áo cũng rất mệt, nấu ăn cũng mệt mỏi, lau cửa sổ cũng mệt mỏi, vừa làm việc nhà vừa ở bên cái gì, Mặc Nhã Tử khỏi cười , "Xem đức hạnh của cậu này, sau khi cưới đều chưa từng làm việc nhà sao? Bây giờ lại muốn học dọn vệ sinh."

      "Ngô. . . . . ." Vu Linh San có chút ngượng ngùng : " đúng là có, bởi vì mình lười, cho nên tất cả việc nhà đều do xử lý, làm việc nhà, nhưng do thích sạch , làm được."

      Vu Linh San để cho Mặc Nhã Tử ngồi ở chỗ cần nhúng tay, đơn giản chỉ cần ôm hết mọi việc lên người mình, giống như làm như vậy, trong lòng tốt hơn rất nhiều.

      Mặc Nhã Tử sau khi nghe xong, chỉ vào Vu Linh San : "San San, cậu quá vô sỉ! Bản thân cậu ngồi đó tiêu dao, còn ăn đống đồ, lại để cho chạy đông chạy tây bên cạnh cậu, nếu như mình là Lục Hiên Vũ, mình khẳng định cũng tức giận."

      "Ngô. . . . . . Mình bây giờ phải là biết sai lầm rồi sao?"

      "Sai lầm rồi còn trở về xin lỗi?"

      "Nhưng ngoại tình a, có lỗi với mình, mình mới cần trở về."

      Mặc Nhã Tử lắc đầu cái, "Thôi, coi như mình chưa gì. Cậu thích làm sao liền như vậy! Buổi tối muốn ăn cái gì? Có muốn ăn cơm thịt bò ?"

      "Muốn." Vu Linh San cười vui vẻ, trong lòng chầm chậm mang theo vài phần khổ sở, trong khoảng thời gian này, thực mang cho ít phiền toái.

      Vu Linh San _ ở cùng Mặc Nhã Tử hơn tháng, mỗi ngày ăn no, uống tốt, ngủ ngon, thân thể cư nhiên cũng mượt mà lên chút.

      Mặc Nhã Tử bởi vì tìm được công việc, ban ngày cũng ở nhà.

      tương đối rảnh rỗi làm chút việc nhà, tình hình của trường học bên kia như thế nào, biết, cũng muốn trông nom, mỗi ngày chính là ngủ ăn, ăn ngủ, cả ngày lười biếng nằm trong nhà.

      Xem chút TV, thỉnh thoảng cũng nghe chút nhạc. . . . . . Cuộc sống như thế trôi qua hết sức thích ý, đối với tương lai như thế nào, cũng biết, vốn là người rất có lý tưởng, bởi vì liên tiếp bị đả kích mà còn ý chí chiến đấy, muốn trốn tránh, cứ sống như vậy.

      Nhưng biết vì sao, mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, cơm cũng ăn vô, Mặc Nhã Tử mỗi ngày đều thay đổi biện pháp làm thức ăn ngon cho , lại vẫn có bao nhiêu khẩu vị.

      Mặc Nhã Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Vu Linh San!"

      "Hả?"

      "Cậu, cậu phải là mang thai chứ?"

      "A?" Vu Linh San khẽ mất hồn. cẩn thận đưa tay phủ lên bụng mình, lắp bắp kêu câu, "Mang thai?"

      "Đại di mụ tháng này của cậu có tới hay ?"

      "A?" Vu Linh San miệng càng mở lớn, : "Mình biết. . . . . ."

      Mặc Nhã Tử thở dài cái, "Thua cậu luôn, làm sao hỏi gì cũng biết? Cậu muốn tức chết mình sao? , chúng ta bệnh viện."

      "Mình, mình có thể ?"

      " ? Có thể ? Nhanh lên chút kiểm tra, ngộ nhỡ sao?"

      Vu Linh San lay chuyển được ép buộc của Mặc Nhã Tử, cùng đến bệnh viện.

      Sau khi cầm báo cáo kiểm tra xong, trong mắt Mặc Nhã Tử có mấy phần mừng rỡ, hơn nữa là tức giận, "Bây giờ cậu mang thai, về sau phải làm sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :