1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ăn vụng xin chùi mép - Lăng Hề Hề ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.1:


      Lục Hiên Vũ xoay người nhìn , nụ cười của rất ái hòa, trong phút chốc đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, tựa hồ tóe ra tia lửa biết nên gọi tên như thế nào, cũng hơi nhếch môi, giương lên đường cong nhàn nhạt.

      là đẹp mắt a, Vu Linh San nhìn thấy khỏi ngây dại.

      Lục Hiên Vũ nhéo nhéo khuôn mặt , "Nhìn cái gì?"

      " nên cười nhiều, cười lên nhìn đẹp a, cả ngày khuôn mặt nghiêm nghị, rất dọa người." Lục Hiên Vũ hung hăng nhéo, "Còn phải là cả ngày làm ra cho tôi đống chuyện lộn xộn lung tung, còn hi vọng tôi cười cho xem? làm tốt mọi chuyện làm tôi vui vẻ!"

      Xe buýt tới đúng là chậm, hai người đáp, ít lời.

      Vu Linh San rất tự nhiên đem đầu tựa vào người , "Lục Hiên Vũ, tôi phát tôi cũng chán ghét như vậy." Khuôn mặt lạnh nhạt của từ từ lên mấy phần ý cười, "Nhưng tôi vẫn rất chán ghét , làm sao bây giờ?"

      "A. . . . . ." thực buồn bực nhìn .

      "Nhanh để cho đại di mụ hiểu chuyện của rời sớm chút, bộ dáng kia của tôi có thể thích." Vu Linh San trừng mắt nhìn, " vòng tới vòng lui, còn phải là muốn tôi quẹo vào giường?"

      che miệng của , hôn lên mặt cái, "Hư, lời như thế giữ lại về nhà ."

      Xe buýt rốt cuộc tới, hai người lên xe buýt, xe rất ít người, hai người bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.

      Lục Hiên Vũ : "Xe buýt chậm, tốc độ giống như con rùa. . . . . ."

      " đừng oán trách, tôi cảm thấy vô cùng tốt." Vu Linh San chính là thích xe buýt chậm, Lục Hiên Vũ lái xe quá nhanh, khiến cho tim gan run sợ.

      "Vu Linh San, cần làm tôi mất hứng như vậy!" Lục Hiên Vũ trừng , "Chưa từng nghe qua xuất giá tòng phu sao? Tôi cái gì chính là cái đó, hiểu sao?"

      "Đúng, đúng, xe của Lục đại thiếu gia sang trọng nhất, ngồi thoải mái nhất, tốc độ giống như tên lửa, được chưa?" Lục Hiên Vũ ho khan tiếng, nghiêm trang quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dùng loại vẻ mặt rất nghiêm túc : "Trước đây tôi xem bộ phim, ân ái trong xe buýt rất sung sướng."

      Khóe miệng Vu Linh San kịch liệt co quắp, trong lòng nghĩ: làm sao có thể biến thái như vậy, cả ngày chỉ muốn cái này. . . . . .

      Lục Hiên Vũ bình tĩnh nhìn nhìn trước ngực , "Tiểu thư, hi vọng lần sau ra cửa cần mặc quần áo gợi cảm như vậy."

      Vu Linh San đột nhiên phát cổ áo của mình hơi rộng, còn chưa ngồi tử tế, cúi đầu liền nhìn thấy rất ràng cảnh xuân bên trong, khỏi kéo cổ áo cao lên, đề phòng sắc lang!

      Lục Hiên Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi vào bên cạnh Vu Linh San, xấu xa : "Nghe mẹ tôi , bé rất nhu thuận, rất dè dặt?"

      " nhảm, tôi nơi nào nhu thuận, nơi nào dè dặt?"

      "Nhu thuận sao? Nào có bé nhu thuận nào lại bắt chuyện với người đàn ông xa lạ? Bắt chuyện được còn giận quá hóa giận, tức miệng mắng to."

      "Tôi đều giải thích với vô số lần rồi, tôi bắt chuyện với , là bắt chuyện với tôi có được hay ! vô duyên vô cớ hại ngã tôi có phải cố ý hay ? nhất định là cố ý, cố ý quyến rũ tôi, sau đó phải là biết xấu hổ bỏ sao? Vẻ mặt đó của , biểu tình gì a, tôi ngay lập tức là giận điên lên, bởi vì làm cho tôi ngã rất đau, ngộ nhỡ bị đụng ngã sinh được em bé làm sao bây giờ?"

      "Nơi nào đau? Tôi xoa bóp giúp ." Vẻ mặt lạnh nhạt, đôi tay lại ái muội luồn vào từ cổ áo của , đứng đắn nắm ngực của . Mặt Vu Linh San đỏ lên chút, may là xe đến trạm rồi, mới có thể thoát được ma trảo của người nào đó.

      Hai người dạo buổi chiều, lúc này trời sắc cũng có chút tối, Lục Hiên Vũ thay xách theo tất cả túi đồ, tay còn lại dắt tay , hai người đắm chìm dưới ánh trời chiều, gió tùy ý nhàng thổi vào tóc của bọn họ, chung quanh bao phủ ánh sáng hạnh phúc.

      đường về nhà, Vu Linh San đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày cái, "Tôi quên mua vật rồi, về nhà trước , tôi đến siêu thị."

      "Là cái gì?" Lục Hiên Vũ có chút nghi ngờ, nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng của , ngay sau đó liền phản ứng, ồ tiếng, "Tã sao?"

      rất thể nhấc chân đạp cái, có chút đỏ mặt, có chút buồn bực : "Tã cái đầu , chẳng qua là thay đổi nhãn hiệu, tránh cho lại mệt nhọc như vậy."

      Lục Hiên Vũ cúi đầu nở nụ cười, cùng đến siêu thị, thời điểm mua băng vệ sinh, tới chỗ bán bao cao su cầm lấy mấy hộp.

      Vu Linh San tới đây liền thấy được màn như vậy, nhìn dáng vẻ có chút do dự quyết định, có chút có ý tốt : " làm gì thế? Có phải muốn lấy size , nhưng lại cảm thấy size to có thể giữ thể diện?"

      Lục Hiên Vũ hung hăng vỗ vỗ đầu của , " muốn tôi trở về chứng minh cho xem sao?"

      "Ách, tôi sai lầm rồi, Lục đại thiếu gia."

      " muốn đứa sao? Muốn tôi liền cầm, nếu như còn chưa muốn, liền chọn vài cái thích."

      Sắc mặt Vu Linh San đỏ chút, vật này cần cầm , hơn nữa đứa . . . . . . . . .

      dạy rất nhiều người bạn đàn dương cầm, đúng là vô cùng thích những người bạn đó! Trước kia luôn luôn nghĩ sau này muốn hảo hảo dạy con của mình đàn dương cầm, nghĩ nghĩ lại khỏi nhàng vểnh môi.

      Lúc xoay người, phát hai tay Lục Hiên Vũ trống trơn theo sát bên cạnh. . . . . .

      Cả mặt đỏ bừng, tựa hồ hiểu ý tứ của , sau đó đến bên cạnh cầm ít đồ ăn vặt ném vào xe mua sắm, suy nghĩ chút lại lấy thêm ít thực phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

      khỏi cúi đầu than tiếng, " làm gì thế?"

      "Tôi cảm thấy, nếu như muốn có đứa , vậy còn dễ dàng? Rất nhanh có thể dùng đến những thứ này."

      "Đáng ghét." khỏi vỗ vỗ lồng ngực của .

      Hai người đánh mắng , nhìn ở trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy hai người bọn họ là đôi hạnh phúc.

      ngày này, tâm trạng Vu Linh San đặc biệt tốt, bỏ qua bên thành kiến lúc trước, hôm nay hai người ở chung chỗ, cảm thấy rất ăn nhịp, vì vậy đề nghị đàn bản nhạc vì Lục Hiên Vũ.

      Lục Hiên Vũ còn chưa tiếp, Vu Linh San lại : "Này, tôi cực ít đàn chỉ vì người, có muốn nghe hay ?"

      Lục Hiên Vũ dừng chút, khỏi hỏi ngược lại: "Cực ít? Cực ít đàn cho người khác nghe?"

      "Ừ. . . . . . là người đàn ông đầu tiên." Vu Linh San nghĩ, lại câu làm vui vẻ.

      "Tôi là vinh hạnh, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, còn là người đàn ông đầu tiên được nghe tiếng đàn của ." nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt thiện chí.

      Quả nhiên, tên đàn ông được dỗ liền cười, mới câu dễ nghe, liền lộ ra dáng vẻ tươi cười mê người như vậy với .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.2:


      Vu Linh San khỏi trừng mắt liếc cái, "Lục Hiên Vũ, thể khiêm tốn chút sao?"

      "Tại sao tôi phải khiêm tốn? là lão bà của tôi, ở trước mặt tôi, còn ngượng ngùng cái gì, hả?" Vừa đột nhiên nhớ ra cái gì, thở dài cái, "San San, có biết , những tấm ảnh ngày đó chụp được đặc biệt đẹp, tôi vừa nghĩ tới liền nhiệt huyết sôi trào, lúc nào chụp lại lần nữa?"

      tức giận trừng mắt liếc cái, "Xóa bỏ những tấm ảnh đó cho tôi, nếu . . . . . ."

      "Kỳ thực có những tấm ảnh đó." buông tay ra, ngôn ngữ ái muội, cũng biết là hay giả.

      Vu Linh San tức giận quay đầu trở lại, đôi tay linh hoạt đặt những phím nhạc dương cầm đen trắng, nhạc dịu dàng tuôn ra, giống như ánh mặt trời ôn ái, gió mát mẻ, gột rửa trái tim con người.

      Lắng nghe, Lục Hiên Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, về phòng cầm bộ mỹ phẩm đưa cho Vu Linh San, "Tặng cho ."

      "Oa!" Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, đối với mỹ nữ nghiệp dư như Vu Linh San mà , mỹ phẩm là đồ thể thiếu được trong cuộc sống.

      cầm hộp mỹ phẩm tinh mỹ, ngẩn người chút, sau đó vẻ mặt hưng phấn : "Oa, sau này có phải có thể cung cấp cho tôi rất nhiều mỹ phẩm miễn phí hay , mỹ phẩm dưỡng da à? Loại mặt nạ này là đắt, tôi đều tiếc dùng, sau này có phải có thể mỗi ngày cho tôi mấy miếng hay , để cho tôi đắp chân nữa?"

      Lục Hiên Vũ nhìn như nhìn quái vật, người phụ này này đúng là tham lam, nhưng có tư cách này phải sao?

      mỉm cười gật đầu cái, "Nơi đó. . . . . . Có cần cũng dùng mặt nạ để đắp lên hay ?"

      tự nhiên biết là nơi nào, tức giận nhìn cái, "Đắp cái đầu ."

      Hai người cười cười từ phòng đàn ra ngoài, Vu Linh San vừa ngồi ghế sa lon vừa vui vẻ ôm gối dựa lăn lộn, hồi lâu mới vui tươi hớn hở với Lục Hiên Vũ: "Lục Hiên Vũ, tôi đột nhiên phát tôi gả cho ông chủ công ty mỹ phẩm, ha ha, là quá hạnh phúc!"

      Lục Hiên Vũ có chút dở khóc dở cười, đường phản xạ của người phụ nữ này cũng quá dài , "Bây giờ mới phát ?"

      "Bởi vì trước đó vài ngày, tôi đều cảm thấy tồn tại của có cảm giác chân , hôm nay mới có chút. . . . . . Ha ha! Chỉ là, đồ trang điểm Lục thị xác thực rất tốt, tôi trước kia có bạn cùng phòng cũng dùng loại này, tôi cũng thích . . . . . . Chỉ là son môi kia, màu của son môi đó có thể thêm chút nhũ ? Tôi rất thích loại đó, nhưng những sản phẩm khác lại cho thêm chút chất hóa học tốt, cho nên. . . . . ."

      Con ngươi Lục Hiên Vũ sáng lên, bên môi dẫn theo nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu khẽ hôn lên trán , "Ừ, tôi để cho cấp dưới phát minh loại đó rồi tặng cho được chứ?"

      "A. . . . . ." chỉ là tùy ý thôi, lại dễ dàng nghe được lời hứa của , lúc này trong lòng khỏi vô cùng cảm động, chỉ cảm thấy hạnh phúc tỏa bong bóng.

      đột nhiên phát dưới bề ngoại lạnh lùng của Lục Hiên Vũ là trái tim dịu dàng.

      vốn cho rằng mình bị uy hiếp kết hôn, sau khi cưới nhất định hạnh phúc, nhưng hiểu sao những suy nghĩ tiêu cực đó từ từ biến mất! bắt đầu tức giận cãi nhau cùng ; thời điểm ngã bệnh lại chăm sóc như vậy; cũng tiếc tay tốn nhiều tiền cho ; về mặt việc nhà, mặc dù luôn buồn bực chân tay vụng về, nhưng cũng chân chính phát giận.

      cảm thấy trái tim mình hướng tới gần , hoặc là gần sát rồi.

      Lục Hiên Vũ vốn còn mấy ngày tuần trăng mật, lại vì chuyện màu son môi này mà bận rộn.

      Ở phương diện chất lượng, phương diện sức khỏe, vô cùng chú trọng, bởi vì sản phẩm của tập đoàn Lục thị bọn họ nhất định là sản phẩm xanh, cho nên mỗi lần chế tạo sản phẩm mới, đều muốn theo dõi toàn bộ quá trình, chỉ sợ khâu nào xảy ra chuyện may, chỉ là vì chất lượng, cũng là vì danh dự.

      nhất định phải chế tạo ra mỹ phẩm hoàn mỹ nhất, để tặng cho vợ của . Còn nữa, muốn hoàn thành trong thời gian quy định, bởi vì muốn cho kinh hỉ.

      Vu Linh San qua tuần trăng mật cũng bắt đầu làm.

      Lục Hiên Vũ thỉnh thoảng giành thời gian tới trường học đón , đưa ăn bữa ngon hoặc là ăn chút đồ ngọt, Vu Linh San nhìn thấy hâm mộ trong mắt đồng nghiệp khỏi có chút đắc ý.

      Người đàn ông này, mặc dù vừa mới bắt đầu hết sức ghét bỏ, nhưng vô luận như thế nào, là vương tử trong lòng rất nhiều bé hướng tới nha! đột nhiên phát , vị trí này dần dần chướng khí mù mịt như từng nghĩ.

      Người đàn ông này đúng như lời của họ Lăng Tuân , mặc dù tính tình có chút thối, còn lại tệ, hi vọng trong tương lai quan hệ giữa bọn họ có thể cải thiện.

      Mấy ngày nay, buổi tối Lục Hiên Vũ về nhà có chút muộn, còn mang theo chút mùi rượu, điều này làm cho Vu Linh San có chút tức giận, nhưng lại luôn chịu đựng bởi nghe thời điểm chế tạo loại sản phẩm mới luôn mệt chết . nhìn dáng vẻ mệt mỏi của , cũng giống như người vợ hiền tuệ, thay cởi y phục, lại lấy cho ly nước mật ong.

      Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt Lục Hiên Vũ nhìn mỗi lần như vậy luôn luôn nhàn nhạt, giống như làm chuyện gì có lỗi với .

      Vu Linh San sờ sờ mặt của mình, cau mày nhìn , "Này, làm sao vậy? Tôi làm chuyện gì có lỗi với sao? , tại sao muốn nhìn tôi như vậy?"

      Lục Hiên Vũ chẳng qua là hừ lạnh tiếng, nằm soài giường, lạnh nhạt : "Tôi nhìn thế nào? Hơn nữa, làm sao làm chuyện gì có lỗi với tôi đây?"

      Vu Linh San có chút tìm được manh mối trong lời của , là người hai mặt sao? Như thế nào có nhiều cảm xúc như vậy? Thỉnh thoảng có thể dịu dàng đến khiến trái tim của cuồng loạn, thỉnh thoảng có thể lạnh lùng đến để cho run như cầy sấy.

      Trước khi ngủ, hỏi : "Đại di mụ hiểu chuyện của chưa?"

      "A, sớm rồi. . . . . ."

      "Vậy tối mai cùng tôi bơi." mệt mỏi, kéo tới ôm vào trong ngực, hít sâu cái mùi vị ngọt ngào người , thời điểm ôm , cảm thấy tinh thần cũng khá rất nhiều.

      Người phụ nữ này, chẳng lẽ quan tâm sao? Ngay cả câu quan tâm cũng có.

      "Tại sao?"

      "Ngày mai bể bơi của cha tôi khai trương, trước khi chính thức kinh doanh, mời mấy người trong nhà chúng ta cùng đến vui đùa chút."

      "Bơi lội a. . . . . ." thể có chút mong đợi, mặc dù kỹ thuật bơi của chưa ra hình dáng gì, nhưng vẫn rất thích cảm giác ở trong nước.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.1:


      Ngày hôm sau sau khi tan tầm, liền mua bộ đồ bơi có chút bảo thủ, nếu chỉ có hai người bọn họ, còn có thể ăn mặc hấp dẫn chút, nhưng có người ngoài ở đây, cũng dám "hào phóng" như vậy.

      Sau đó Lục Hiên Vũ đến đón , hai người cùng nhau đến bể bơi.

      Đợi đổi xong đồ bơi, sau khi từ trong phòng thay đồ ra, Lục Hiên Vũ nhìn vài lần, có chút thất vọng : "So với quần ngủ trong nhà của còn muốn bảo thủ hơn."

      "Sắc lang, hừ. . . . . ." xoay người mới phát ra mấy người ngoài này chính là mấy đứa choai choai, ngập ngừng chút, ha ha cười tiếng, "Nhưng tôi cảm thấy nó rất đẹp mắt, rất tôn da phải sao?"

      "Ừ." Trong mắt Lục Hiên Vũ lóe lên mấy phần thần sắc nguy hiểm.

      Mấy đứa đều chơi ở chỗ nước nông, còn Lục Hiên Vũ lôi kéo Vu Linh San đến chỗ nước sâu, : "Nơi này nước quá nông, chơi vui."

      "Nhưng. . . . . . Thủy tính của tôi tốt lắm." Vu Linh San có chút sợ hãi, chưa từng đến chỗ nước sâu khi bơi, chính là ở chỗ nước nông vui đùa ầm ĩ.

      Buổi tối mùa hạ, chung quanh cơ hồ có đèn.

      Chỗ nước sâu bọn họ muốn tới có chút xa, chung quanh rất an tĩnh, chính là xa xa nghe được thanh vui đùa ầm ĩ của mấy đứa .

      Chung quanh nơi này rất tối, Vu Linh San quen thuộc con đường này, chẳng qua là theo phía sau , bị dắt từ từ, bàn tay của dày rộng, nắm lấy tay , hiểu vì sao cảm thấy rất an tâm. Nhưng thể vẫn còn có chút sợ hãi, rụt cổ cái, "Lục Hiên Vũ, , tại muốn làm gì. . . . . ."

      "Có tôi ở đây khẩn trương cái gì?"

      "Cũng là bởi vì có ở đây tôi mới khẩn trương chứ sao." Vu Linh San trả lời câu.

      Xuống dưới phải qua cái cầu thang dài, ở giữa còn có khu buôn bán chính thức ngăn cách.

      Khi tới chỗ nước sâu mới phát , nơi này là nơi kín đáo, chỉ cần có người đặc biệt tìm đến, hai người bọn họ ở chỗ này làm chuyện gì đều bị người khác phát .

      lắc đầu cái, trong lòng trách cứ chính mình loạn tưởng lung tung cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy xảy ra chuyện gì.

      Nơi này nước sâu 180 cm, Lục Hiên Vũ có thể đứng vững, nhưng Vu Linh San lại có chút sợ, sâu như vậy, có thể chết đuối nha! Bất quá vẫn thực tin tưởng lời của Lục Hiên Vũ, sau khi để cho xuống nước, nắm chặt tay từ từ bơi lên, tư thế bơi của rất khó coi, vây quanh xoay vòng .

      Lục Hiên Vũ nhìn thấy phải cười lạc giọng, : "Này, ai dạy bơi kiểu chó như vậy? lịch ."

      " mới bơi kiểu chó, tự tôi học đấy!" tức giận trừng , "Thời điểm thi bơi ở đại học, thầy giáo thể dục còn tốc độ của tôi rất nhanh."

      Hai người vừa bơi vừa tán gẫu, lại : "Lần đầu tiên tôi bơi ở chỗ nước sâu như vậy, quá sâu, tôi có chút sợ. . . . . ."

      Lại lát sau, có chút kinh hoảng, "Tôi mệt mỏi, chúng ta lên bờ có được ?"

      "Mệt mỏi sao? Tới đây dựa vào người tôi." Lục Hiên Vũ đưa đôi tay về phía , Vu Linh San từ từ bơi về phía , đem trọng lượng của mình đè lên người , cảm giác trong nước quá nhàng, rất có cảm giác an toàn, từ từ đem tứ chi của mình đều vòng lên người , rất sợ bị bỏ rơi.

      Lục Hiên Vũ tựa hồ chỉ chờ đợi thời khắc này, từ từ bức đến trong góc, Vu Linh San a tiếng, lại phát mình bị áp đến bên thành bể bơi, môi của che ở bên tai giọng : "San San, cũng biết, những ngày này, tôi nhẫn nhịn lâu."

      "Cái người sắc lang này, nên ở chỗ này."

      " những lời này có phải quá muộn rồi hay ? phải nên cảm giác được dục vọng . . . . . . của tôi sao?" Giọng của Lục Hiên Vũ mang theo mấy phần khàn khàn, có kích động kiềm chế được.

      Vu Linh San còn chưa kịp phản ứng, chỉ có cảm giác thân thể mình ngửa ra sau, bị phen túm vào trong ngực, lồng ngực tráng kiện bền chắc của dán chặt vào phần lưng của , môi nhàng hôn bên cạnh tai của , nỉ non chút lời tâm tình.

      Vừa mới bắt đầu, Vu Linh San vẫn còn có chút bất an giãy giụa, dù sao nơi này là nơi công cộng, làm sao có thể? Nhưng nụ hôn của quá mất hồn, bàn tay đưa tới dùng sức xoay mặt lại, nặng nề xâm chiếm môi của , từ vừa mới bắt đầu nhàng liếm láp, càng về sau càng hôn sâu nóng bỏng, giống như muốn nuốt vào trong bụng.

      Tay của xâm nhập từ vạt áo bơi của , trực tiếp dao động giữa ngực và bụng của , nhàng trêu chọc, từ từ xoa bóp, thân thể của nóng như sắt, hạ thể ái muội dán chặt vào mông của , nơi đó cứng rắn như sắt, có thể cảm giác được nóng bỏng của .

      Đột nhiên chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, nửa người trần truồng, khẽ a tiếng, rất muốn dùng hai tay che trước ngực mình, lại sợ chống đỡ nổi mình, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy tay chống bên bờ.

      . . . . . .

      muốn khóc, vẻ mặt ngượng ngùng, vẻ mặt dục vọng, vô cùng khó chịu.

      đột nhiên xoay người lại, hôn sâu, tự nhiên dùng hai tay của mình ôm lấy sống lưng rộng lớn của , hai chân cũng quấn ở người , ngừng mè nheo, muốn cho mình thoải mái chút.

      Hậu quả của việc Vu Linh San làm như vậy chính là bị hôn đến cơ hồ hôn mê, cả người cũng xụi lơ trong lòng .

      Vừa lúc đó, đột nhiên nhanh tháo bỏ quần áo của hai người, kích động thân thể nặng nề hướng lên húc cái, đem dục hỏa của mình vùi sâu vào thân thể của .

      Bởi vì khoảng cách rất gần, mặc dù có ánh sáng, vẫn ràng thấy được đói khát cùng điên cuồng trong mắt .

      lần lại lần nặng nề vào, bởi vì mà trầm luân trong dục vọng, cảm giác như vậy đủ.

      Run rẩy điên cuồng như vậy, gặm nuốt điên cuồng như vậy, tay của càng ngừng in lại đám dấu đỏ bộ ngực mềm mại của , lại cúi đầu dùng đầu lưỡi và hàm răng hành hạ nụ hoa non mềm của .

      chịu nổi. . . . . . . Thanh rên rỉ bởi vì vuốt ve tinh tế của mà càng phát ra phóng đãng, thần kinh toàn thân mỗi giây đều căng thẳng, thân thể cũng càng ẩm ướt hơn, "Hiên Vũ, cần, cần. . . . . . Mau hơn chút nữa, mau hơn chút nữa. . . . . ."

      Bàn tay ma lực của Lục Hiên Vũ ngừng vỗ về chơi đùa nơi tư mật của , càng ngừng nhào nặn, càng ngừng chà xát, dục vọng của tiến vào trong cơ thể của lần này lại kiên định hơn so với lần trước, đột nhiên hồi va chạm mạnh mẽ, thân thể của ngừng co rút, khoái cảm kịch liệt trào dâng, thét chói tai phóng ra chính mình.

      Sau khi cao trào, cả khuôn mặt Vu Linh San đỏ bừng, đầu óc có chút choáng váng, ghé vào người của , mặt dính vào trong ngực , nghe nhịp tim của , cảm nhận hương vị dễ chịu người , thanh thở dốc của ở bên tai nghe qua hết sức hấp dẫn.

      Hai tay của vẫn còn lưu luyến ở mông , hạ thân còn chôn ở bên trong thân thể của muốn ra ngoài, động tác như thế khiến cho nghĩ tới tựa hồ ôm đứa con nít, khỏi cúi đầu cười thành tiếng.

      "Vui vẻ sao??" nhàng hừ tiếng, thanh mang theo mười phần dụ hoặc, nghe thấy chuyện, thân thể lại khỏi tự chủ giật giật.

      "A. . . . . ." Vu Linh San cúi đầu kêu tiếng, bởi vì cảm giác được đoạn mềm nhũn chôn giấu trong thân thể mình lại bắt đầu cứng rắn lên.

      giọng cười tiếng, " cần hoài nghi thực lực của đàn ông."

      cứ như vậy thẳng tắp ôm đến bên, "Chúng ta đến nơi nơi tốt hơn tiếp tục." Tiếp đó, lợi dụng tư thế này ôm lên bờ.

      Trong nước lại có chút chậm, tra tấn như vậy duy trì hồi lâu.

      Vu Linh San đột nhiên nhớ tới cái gì lớn tiếng : "Đồ bơi của tôi!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.2:


      Lúc này toàn thân trần truồng, bộ dáng như vậy bị ôm vào trong ngực, hạ thân còn chặt chẽ tương liên khỏi làm cho cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng Lục Hiên Vũ lại mặt quan tâm, nhàn nhạt ừ tiếng, " muốn nhặt về sao?"

      "Dĩ nhiên." Vu Linh San dùng sức gật đầu cái. tiếng, cẩn thận làm cho mình từ trong cơ thể rút ra.

      Thời điểm Vu Linh San chạm chân xuống mặt đất, đứng đều mềm nhũn, lại bắt đầu cảm thấy trống , mềm chân bước từng bước từng bước về phía hồ bơi, nhưng mới được vài bước, đột nhiên liền bị Lục Hiên Vũ kéo lại, môi dẫn theo chút ý cười, "Tôi vẫn cảm thấy mặc gì cả tốt hơn."

      "Cái người biến thái này. . . . . ." còn chưa xong, đột nhiên bị phen kéo vào trong ngực, trong con ngươi sâu tối của tràn đầy ranh mãnh cùng tình dục.

      hết sức quen thuộc nơi này, ôm trần truồng lại đoạn đường, đột nhiên lên mấy bậc thang, đem cánh cửa đẩy ra, bên trong ánh đèn sáng , giống như sớm chuẩn bị tốt, Vu Linh San chỉ cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt, nhắm lại mắt, đợi thời điểm mở mắt, khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, "Nhanh chút tắt đèn . . . . . ."

      "Ánh đèn ở nơi đó quá mờ, cũng quá tận hứng, nơi này vừa đủ!"

      đột nhiên kéo bên rèm cửa sổ ra, lúc này Vu Linh San mới phát đây là màn che thủy tinh, có thể nhìn thấy bên ngoài rất ràng, khẽ a tiếng, có chút kinh ngạc, rồi lại đồng thời bị bầu trời đầy sao bên ngoài làm chấn động.

      cười cười, đặt lên chiếc bàn cổ lớn, đặt ngang bàn, lè lưỡi dỗ dành mỗi tấc da thịt người , tay của nắm lấy bộ ngực mềm mại của , cúi đầu nhàng liếm láp nụ hoa màu hồng tươi, nụ hoa dần dần trở nên cứng lại. . . . . . dưới ánh đèn tản mát ra ánh sáng mê người.

      Mới vừa cao trào khiến thân thể trở nên dị thường nhạy cảm, lúc này cũng nhịn được trêu đùa nữa, ngừng lắc lắc thân thể, lấy tay nắm dọc theo cạnh bàn.

      Vu Linh San nhìn ánh mắt của trở nên dị thường xinh đẹp, gắt gao nhìn , chịu nổi loại tra tấn này, "Hiên Vũ. . . . . . Hiên Vũ. . . . . ." Tiếng rên rỉ của nghe rất thống khổ, hai chân còn ngừng lắc lắc.

      Lục Hiên Vũ rất hài lòng phản ứng như vậy, thích trở nên phóng đãng khi trêu chọc , trong mắt của có mấy phần tà khí, đột nhiên tách hai chân ra, cánh hoa vừa hồng vừa sưng kia hơi đóng khép, suối nước róc rách cỏ dại lan tràn.

      Tròng mắt của tối sầm lại, đột nhiên bắt lấy cây nến to và dài từ bên cạnh, nhàng xâm nhập vào hạ thân của .

      "A. . . . . ." Đột nhiên bị vật to lớn lấp đầy cảm giác thực tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vật kia mặt cũng bị hù đến tái , vội vươn tay muốn đẩy cây nến kia ra.

      Lục Hiên Vũ dĩ nhiên là chịu, nhàng hôn mặt của , "Bảo bối, đây phải là cây nến bình thường."

      Phía cây nến có khắc vân gồ ghề, xoay tròn cây nến tay, an ủi vỗ về điểm mẫn cảm của , thoải mái rên rỉ, vừa tựa như thống khổ rên rỉ.

      Chỉ có ở dưới ánh đèn, mới có thể thấy được xinh đẹp chân của , thân thể kia ửng lên màu hồng phấn, mang theo dụ hoặc sâu sắc, tay nắm bộ ngực của , tay di chuyển cây nến ra vào bên trong , màu đỏ của cây nến kia rất tôn lên màu da của .

      Đột nhiên toàn thân kịch liệt run rẩy, biết lại muốn cao trào rồi, dùng sức cắm sâu vào bên trong cơ thể , sau đó rút cây nến ra, chất mật trong suốt theo hạ thân của bắn ra ngoài, xụi lơ bàn, cầm cây nến đặt ở bờ môi , "Bảo bối, thoải mái sao?"

      trả lời, đôi mắt ngượng ngùng dám mở ra. đem chứng cứ động tình phơi bày ra cho xem, nụ cười mặt càng phát ra tà khí, thừa dịp còn đắm chìm trong cao trào, đem quỳ nằm nhoài người về phía trước, lần nữa đem cây nến đưa vào trong cơ thể , : "Bảo bối, nhớ hảo hảo báo đáp tôi."

      thừa dịp còn chưa phản ứng kịp liền đem đầu của hướng về phía bụng mình, đem dục vụng cứng rắn như sắt của mình nhét vào trong miệng của .

      quen với chuyện này, vừa mới bắt đầu còn khó chịu đến muốn ói , nhưng cánh tay của đè gáy , cái tay còn lại ngừng trêu chọc .

      Bộ dáng kia của ngừng hấp dẫn , khỏi thuận theo, đem hương vị nồng đậm nam tính của ngậm vào trong miệng, lớn như vậy, khiến cho thiếu chút nữa cách nào hô hấp.

      Lục Hiên Vũ giống như rất thoải mái nhắm mắt lại, nhàng rên lên, nhàng đưa thân thể mình về phía trước, tay ngừng vuốt ve tiểu hạch của , tay còn lại tiếp tục ngừng chuyển động cây nến, thỉnh thoảng lại rút ra làm sung sướng.

      Cổ họng Vu Linh San bị ấn vào sâu, tiểu hạch hạ thân thỉnh thoảng bị bấm, thỉnh thoảng nhào nặn, lối lại bị kích thích như vậy, chỉ cảm giác mình thần trí hoảng hốt, sắc dục càng phát ra mãnh liệt.

      Tinh thần của mờ mịt, bị nhục dục khống chế, mút lấy dục vọng của , lưu loát mà nghĩ muốn làm vui vẻ, rất nhanh khoái hoạt bắt đầu bao phủ, thanh rên rỉ từ trong mũi phát ra càng thêm mất hồn.

      phát ra làm vui vẻ, liền làm cho càng thêm vui vẻ, liều mạng ngậm mút, tay cũng ôm lấy chỗ đó ngừng dưới xoa nắn, tay còn lại xoa bóp hai hạt tiểu cầu.

      Đột nhiên thân thể của hồi co rút mãnh liệt, vật thể to lớn phía dưới kia cũng ra vào mãnh liệt hơn.

      Đầu của hoàn toàn bối rối, ầm ầm, đầu óc của muốn nổ tung, khoái cảm kịch liệt kia đến cách nào tưởng tượng được, khiến cho toàn thân tan rã, ngay cả đầu ngón chân cũng co rút lại.

      đột nhiên từ trong miệng rút ra, cũng rút cây nến ra khỏi tiểu huyệt của , dưới thời điểm còn chưa kịp phản ứng, đem dục vọng của mình vùi sâu vào bên trong cơ thể , sau đó hung hăng xông phá.

      chỉ cảm thấy thân thể của có tiềm lực vô hạn, đem tất cả nhanh chóng cùng thỏa mãn đều nhét vào chỗ sâu bên trong thân thể của , phát ra tiếng thở dài, cùng dục vọng của đạt tới vui sướng tột cùng.

      đêm này, điên cuồng muốn , giống như muốn đem toàn bộ mất mát mấy ngày qua đền bù trở lại.

      cùng thử rất nhiều tư thế, làm cho la lên rất nhiều lời cảm thấy xấu hổ lúc cao trào, Vu Linh San chỉ có cảm giác cổ họng mình đều kêu đến khàn giọng rồi, ban đêm sắp lúc ngủ, thanh của khàn khàn : "Tôi muốn uống nước."

      Lúc này Vu Linh San xụi lơ giống như vũng nước, nhúc nhích cũng nhúc nhích được, khỏi có chút thỏa mãn, lôi kéo tay của , đặt vào nơi vẫn cứng rắn như cũ của mình, "Muốn uống nước, có thể, sờ nó?"

      "Được." vươn tay ra dưới vỗ về chơi đùa dục vọng của , mãi cho đến khi thỏa mãn, mới lấy nước tới đút cho uống.

      Đút xong rồi , ôm vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có gì cả, chỉ có chiếc giường nước, man mát lành lạnh vô cùng thoải mái, trước lúc ngủ tựa hồ vẫn chịu buông tha , "Tôi muốn hàm chứa tôi ngủ." ôm ngủ ở người của mình, để cho dục vọng của mình vùi sâu vào bên trong thân thể của .

      Vu Linh San mệt mỏi vô cùng, cũng quản làm gì với , nhắm mắt lại ngủ.

      nghĩ bọn họ quá điên cuồng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10.1:


      Ngày hôm sau khi khi tỉnh lại, sắc trời sáng choang.

      mơ mơ màng màng mở mắt đột nhiên phát người khác tách chân của ra, trong tay lại cầm thứ gì đó phát ra thanh ong ong, bị dọa - nhảy dựng lên, " làm gì thế?"

      "Chuẩn bị cho chơi đùa." Trong mắt Lục Hiên Vũ có mấy phần tò mò, càng đậm hơn chính là dục vọng.

      Lúc này Vu Linh San mới nhìn thấy trong tay cầm máy trứng rung [1], thứ kia rung động vài lần liền nhanh chóng đưa đến cao trào.
      [1]: ta cũng chắc tên gọi của cái máy này, chỉ biết nó là thứ đồ chơi tình dục, được sử dụng để đưa vào đạo nhằm mục đích thủ dâm, do có kích thước , có thể đặt vào trong đạo, cũng có thể được sử dụng để kích thích vật, núm vú.

      há to miệng, tình dục rất nhanh dính vào mặt của , kêu to: " cần."

      Lục Hiên Vũ đưa tay sờ sờ nơi sưng đỏ của , " đáng thương, sưng như vậy. Thời điểm vừa ngủ bị tôi chơi đùa còn có cảm giác sao? Ướt cả rồi."

      cơ hồ muốn giết người rồi, ra đều là giở trò quỷ, còn tưởng rằng vô duyên vô cớ nổi lên mộng xuân đấy.

      Lục Hiên Vũ thu lại vài phần thần sắc, đem trứng rung để qua bên, ôm tiến vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch cho , cảm giác đuợc người hầu hạ rất tốt, Vu Linh San tắm xong liền cảm thấy rất vui vẻ.

      Lục Hiên Vũ lại tìm bộ quần áo từ trong phòng cho mặc vào, Vu Linh San trừng , " sáng sớm an bài xong? là giày vò chết tôi rồi."

      " cũng nhận được vui vẻ phải sao?" Mắt của mang theo ý cười, thừa dịp vẫn còn mặc quần lót liền nhét trứng rung vào nơi đó của , "Ừ, cho bỏ ra, nếu buổi tối tôi hung hăng trừng phạt ."

      ". . . . . ." Vu Linh San cơ hồ muốn điên rồi, "Lục Hiên Vũ, van cầu đừng chơi đùa tôi như vậy có được hay ?"

      Lục Hiên Vũ lấy ra chiếc điều khiển từ xa từ trong túi, "Chỉnh thành tần suất thấp, duy trì hưng phấn của là được?" ôm hôn cái, "Hôm nay, bản thiếu gia đặc biệt xin nghỉ, tặng cho kinh hỉ, ."

      Trải qua trận chiến dịch động trời như vậy, lúc này trong cơ thể lại nhét quả trứng rung, Vu Linh San căn bản cũng nổi, sắc mặt hồng hồng, mắt cũng bắt đầu ửng hồng, "Tôi, tôi được. . . . . ."

      Lục Hiên Vũ ôm lên, "Vậy tôi mang theo ."

      Lần này là chân chân chính chính giày vò , rất muốn thỏa mãn cái dục vọng biến thái kia, nhưng sợ tiếp tục giày vò .

      Lục Hiên Vũ đặt vào trong xe, còn gần đây mua bữa sáng cho , Vu Linh San lại có khẩu vị.

      Lục Hiên Vũ thấy vậy liền uy hiếp : "Nếu ngoan ngoãn ăn, cẩn thận tôi. . . . . ." chỉ chỉ vào túi mình, Vu Linh San thể làm gì khác hơn là bắt đầu khó khăn ăn từng miếng từng miếng .

      Chỉ chốc lát sau, xe dừng trước tòa nhà cao chọc trời rất có khí thế.

      "Nơi này là công ty của tôi, còn chưa tới phải ?" Lục Hiên Vũ dắt tay của ra ngoài, dưới chỉ thị của , ngẩng đầu nhìn về phía tấm áp phích to đùng, sau đó Vu Linh San liền nhìn thấy tấm áp phích mỹ phẩm rực rỡ.

      Sau khi nhìn thấy tên của mỹ phẩm này là "Linh San", miệng khỏi mở rộng ra, trong mắt mang theo vài phần thể tin, ". . . . . . Đây là tặng cho tôi sao?"

      Lục Hiên Vũ hơi cúi đầu xuống nhìn , trong mắt mang theo mấy phần dịu dàng cùng cưng chiều, "Thích ?"

      "Thích."

      Khuôn mặt tuấn của phiếm tầng mông lung rực rỡ dưới ánh mặt trời, địa vị của trong lòng có vẻ càng ngày càng cao, "Cho nên tối qua, thiệt thòi chứ?"

      Tối qua mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng chân chính hưởng thụ; mà đòi lấy khoái hoạt từ chỗ , lại cho kinh hỉ lớn như vậy.

      Mỹ phẩm Lục thị xuất khẩu toàn bộ châu Á thậm chí còn toàn bộ thế giới, tên của cũng theo nguồn tiêu thụ, xuất ở mỗi chỗ toàn thế giới.

      cũng chỉ là bình thường, chưa từng có người làm chuyện lãng mạn như vậy đối với , trái tim trong nháy mắt trở nên mềm mại, lập tức ôm lấy hông của , đem đầu mình vùi sâu vào trong ngực của , "Lục Hiên Vũ, cám ơn ."

      "Sinh nhật vui vẻ, Vu Linh San." cũng ôm lại , tay vẫn như cũ để ở trong túi, nụ cười mặt lại càng đậm, giọng trầm thấp của trong nháy mắt đánh vào tìm của , chung quanh pháo hoa nổi lên bốn phía, trời xuất những đóa hoa xinh đẹp, Vu Linh San nghe được thanh reo hò của rất nhiều người, "Bà chủ sinh nhật vui vẻ."

      Vu Linh San trợn to hai mắt, mang theo vài phần hiểu, lắp bắp : "Hôm nay, là sinh nhật của tôi?"

      " phải quên mất chứ?" nhíu mày, nụ cười có mấy phần tự đắc.

      mơ mơ màng màng, "Tôi cơ hồ chưa từng có sinh nhật, cho nên tôi nhớ ."

      "Ngu ngốc, tôi xem qua chứng minh thư của , là hôm nay sai."

      Trong mắt Vu Linh San tràn đầy sương mù, "Lục Hiên Vũ, cám ơn nhớ , cám ơn ." nghĩ đây chính là , người đàn ông thấu tình đạt lý, lần lại lần làm cảm động, vững vàng bắt được trái tim của , cảm động đến mức hồ đồ, lúc này biết nên dùng lời cùng biểu tình như thế nào để diễn tả suy nghĩ trong nội tâm của mình.

      còn chưa nghĩ ra gì để cảm ơn, chỉ cảm thấy trong cơ thể thứ điên cuồng toát ra, thân thể lập tức đạt tới cao trào, trong nháy mắt khỏi hung hăng nhéo cánh tay , hung ác : "Khốn kiếp, muốn thấy tôi bối rối sao?"

      "Kinh hỉ tặng rồi, chúng ta về nhà sinh nhật thôi." Đứng ở trong đám người, vẫn bộ thần sắc lạnh nhạt, trong mắt cũng mang theo cưng chiều cùng ôn nhu, tự tay ôm nhét vào trong xe.

      Về đến nhà, hai người đều đè nén được tình cảm của mình, còn chưa vào phòng ngủ, y phục người liền ném khắp nơi trong nhà.

      Sau phen mây mưa, Vu Linh San rốt cuộc nhúc nhích được nữa, miễn cưỡng nằm trong ngực của , nhắm mắt lại, chuyện cũng muốn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :