1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40



      Bịch tiếng, đèn pin từ trong tay Đường Diệp Trạch rơi xuống, vìngăn ngừa Liêu Bắc Bắc đụng bị thương, thân thể bên tựa tại cửakhoang, cước đẩy ra cửa khoang, bước ra nửa bước, hi vọng gió biểnnày có thể làm cho thanh tĩnh chút.


      Ánh trăng mông lung bao phủ hai gò má đỏ hồng của Liêu Bắc Bắc, anhné tránh làm lớn mật hơn, khẽ cắn môi mỏng của , đầu lưỡi an phận liếm láp.


      “Bắc, Bắc Bắc. . . . . .”


      Đường Diệp Trạch kéo cao đầu của , gương mặt dán tại trán nóng hổi của , trước hết phải xác định phải ngã bệnh.


      Liêu Bắc Bắc trong lúc đần độn mất phương hướng, môi đụng phải cái gì liền hôn cái đó, rất mềm mại, là vành tai của .


      trận cảm xúc tê dại lập tức xỏ xuyên qua thân thể Đường DiệpTrạch, theo bản năng rụt lại, lại bị cái tay ngăn cản đườngđi. cố gắng ngẩng đầu lên, hôn vành tai của , cổ, phàm là bộ vị có thể hôn đến, tuyệt bỏ qua.


      Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, sở dĩ khắc chế, chỉ là hyvọng dưới tình huống Liêu Bắc Bắc say rượu tạo thành sai lầm lớn, nhưngmà chút kiêng kỵ trêu chọc thần kinh nhạy cảm của .


      cúi đầu xuống, thấy khuôn mặt của , nhưng cảm giácđược trong thân thể mình có đám ngọn lửa thiêu đốt lên.


      Sau khi say rượu Liêu Bắc Bắc trở nên vô cùng lớn mật, bởi vì nóngrang, vô ý thức kéo ra cổ áo của mình, có lẽ cảm thấy thân thể cóchút trượt, tay ôm lưng của , vào thời khắc ý loạn tình mê, muốn ở trong gian ảo tưởng của chính mình vô lễ với Đường DiệpTrạch. Ừ, chính là như vậy.


      cho trốn. . . . . .” chu cái miệng nhắn hàm hồ cười tiếng.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch mất tự nhiên mím môi, ai mà trốn, phải là sợ em hối hận sao?


      “Đem em ôm đến giường . . . . . .” tựa như nữ vương ngạo thị thiên hạ, chỉ hướng khoang thuyền đen nhánh.


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, ra hai bước, bỗng nhiên dừng chân: “Ghế sa lon được ?”


      Liêu Bắc Bắc lung tung gật đầu, tùy tiện , dù sao tại đầu của rất chóang váng, vừa mệt vừa buồn ngủ.


      Đường Diệp Trạch ôm lấy thân thể của , đem ôm trở về trước sôpha, đầu gối trong lúc vô tình đụng vào góc bàn trà, phịch mộttiếng, hai người song song ngã ở ghế sa lon xốp.


      “Hắc hắc ——” Liêu Bắc Bắc kéo dài tràn cười khúc khích, taychộp vào trước ngực , cái tay khác dũng cảm ôm cổ của , đầungón tay chạm được xương bả vai gầy gò của , trong lúc thanh tĩnh vôcùng lại làm ra cử động, tuyệt đối là của nữ lưu manh——


      Nâng lên cằm của , huýt sáo thổi tiếng.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch hiển nhiên phản ứng kịp, đầutiên là sửng sốt chút, sau đó khóe miệng vung lên độ cong ưu nhã.


      quay người lại, giạng chân ở đùi của , trong đầu nổi lênhình ảnh ngổn ngang trong điện ảnh và truyền hình, tay chậm rãi đặt ở đầu vai của Đường Diệp Trạch, lấy tư thế từ cao nhìn xuống nhíchtới gần gương mặt của , vừa vuốt ve xương quai xanh của , vừa báđạo : “ là của em.”


      Đường Diệp Trạch rất hợp thời cười ra tiếng, nhưng rất nhanh ngưng tiếng cười, che miệng lại đáp tiếng.


      Liêu Bắc Bắc lắc lắc mái tóc dài xốc xếch, gây hỏi: “Trả lời a, có phải người của em hay ?”


      “Vâng.” Đường Diệp Trạch cảm giác trong giọng của mang theomột tia giận dỗi, e sợ cho vẻ mặt cười trộm bị phát , cho nên tận lực ngồi thẳng thân thể, đợi chờ nữ vương tiếp tục “Phát biểu”.


      Phút chốc, Liêu Bắc Bắc té ở đầu vai của , đầu nặng trịch ngẩn lên được nữa.


      Trước ngực của chặc dán tại ngực của , bởi vì nguyênnhân do rượu cồn, tự chủ được biên độ uốn éo người.


      Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của , ở bên tai : “Ngủ , .”


      “Chờ tôi ngủ. . . . . . lại . . . . . .” Liêu Bắc Bắc dùng sứcnháy mắt, quả rất muốn ngủ, rồi lại lo lắng trận mộng đẹp nàytỉnh lại quá nhanh.


      Nước mắt ấm áp chảy vào áo, theo lồng ngực của lặng lẽ lăn xuống.


      , chỉ cần em cần , đời này cũng . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch đem ôm ở trong ngực, mặc dù lời của tại thể xem như , nhưng mà, vẫn rất thỏa mãn.


      Liêu Bắc Bắc hít mũi cái, ngước lên tròng mắt mờ mịt, lông miướt át quét qua mép của , liếm liếm môi, chút nước mắt của hòa tan tim của , kìm lòng được đụng vào khóe mắt của .


      nheo mắt lại, tựa như con mèo chà chà vào gương mặt của ,giơ tay lên chỉ, chỉ chỉ chóp mũi, : “Nơi này cũng có. . . . . .”


      Đường Diệp Trạch thấy buồn cười, liền hôn tới nước mắt hai bên sống mũi của .


      cắn cắn môi, chu cái miệng nhắn, mơ hồ : “Nơi này, nơi này. . . . . .”


      “Bắc Bắc, nếu như bây giờ em thanh tỉnh, em bảo làm cái gì cũng có thể, nhưng mà. . . . . .”


      Lời của bị dìm ngập ở trong môi của , cảm giác mình đặcbiệt giống như kẻ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, ràng so với bấtluận kẻ nào đều khát vọng thân mật cùng , nhưng bởi vì gút mắt thântình dám tùy ý buông thả tình cảm, vốn là có cơ hội, lúc trước khi Liêu Bắc Bắc ở cùng Phan Hiểu Bác, ra còn có cơ hội, trước khi trai biết Liêu Bắc Bắc, rất sớm biết Liêu Bắc bắc rồi,nhưng lặp lặp lại lỗi nhiều lần.


      Người chân chính thiếu hụt tự tin, người e sợ tỏ tình thất bại, vẫn luôn là .


      Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa đụng nhau, có kỹ thuật hônthành thạo, cũng có thủ pháp trêu chọc cao siêu, trúc trắc cỡnào, đôi nam nữ a, cũng có cách tự nhiên hấp dẫn lẫn nhau, bỏ tách ra được


      lúc này, chuỗi tiếng bước chân dồn dập ràng truyền đến.


      “Tiểu Trạch, ở bên trong sao?” Phạm Phỉ tay nâng đèn khẩncấp quét nhìn cửa khoang, soi vòng, thấy có người đáp lại, vừa vội vội vã chạy đến bong thuyền tìm kiếm.


      Đường Diệp Trạch ngồi sàn nhà, lợi dụng độ cao của ghế sa lonchặn lại tầm mắt của Phạm Phỉ, tay che đôi môi của Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc co rúc ở trong ngực của , cho là chơi trò trốn tìm, nhịn được mà khanh khách nở nụ cười.


      tựa vào đầu vai của , vô ý thức vuốt vuốt ngón tay của ,ngón tay của thon dài tinh tế, cũng biết suy nghĩ gì,nắm lên ngón trỏ của , đặt ở trong miệng ngậm.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch vừa chú ý đến hướng mới nhất củaPhạm Phỉ, vừa đưa ngón trỏ làm như núm vú cao su cho làm đồ chơi.


      nhàng mà cắn của , cánh môi khẽ mở khẽ ngậm, khoang miệngấm áp bao trùm ngón tay của , Đường Diệp Trạch phải hít sâu hơi,liền nhẫn cảm giác nào đó cách nào diễn tả, sâu kín thở ramột hơi, là hành hạ người.


      Chỉ chốc lát sau, Phạm Phỉ rời du thuyền. Đường Diệp Trạch dĩnhiên cũng muốn bạn bè lo lắng, nhìn về phía Liêu Bắc Bắc ởtrong ngực, phảng phất giống như con lười giắt người của mình, chỉ có thể chống lưng ghế sa lon, cố hết sức đứng dậy.


      Nhưng mà lúc đứng dậy chợt khoang thuyền chuyển độ cao, chỉ nghetrong gian bóng tối phát ra tiếng cộp, đỉnh đầu Liêu Bắc Bắccùng khoang thuyền tiếp xúc thân mật lần. Va chạm này, biết là rượu cồn hay là bị đụng hôn mê, tóm lại Liêu Bắc Bắc tiếngsau, liền yên tĩnh lại.


      Trong mắt Đường Diệp Trạch tràn đầy tự trách, giúp xoa bópđỉnh đầu, sau đó đem ôm ra khoang thuyền, bước nhanh tới hướng túc xá.


      đường, trùng hợp cùng Phạm Phỉ gặp nhau, Phạm Phỉ nổi giậnđùng đùng xông tới, vốn định chỉ trích Đường Diệp Trạch bữa, lạiphát Liêu Bắc Bắc bộ dạng cảm giác.


      “Tiểu Trạch, Liêu Bắc Bắc làm sao vậy?” đem lửa giận đè ép xuống.


      “Tụt huyết áp.” Đường Diệp Trạch bật thốt lên, trong lúc vô tình cùng lần láo của Liêu Bắc Bắc mưu mà hợp, đúng dịp hơn chính là,đều vì hướng Phạm Phỉ giải thích vấn đề ôm.


      Đường Diệp Trạch thầm cười tiếng, xem ra bọn họ đều thuộc về người láo thiếu hụt sáng ý.


      Phạm Phỉ cả kinh khi thấy Đường Diệp Trạch đem Liêu Bắc Bắc ôm vàophòng của , ba bước làm thành hai bước đuổi theo: “Tối nay để emchiếu cố ấy . Mùi rượu nặng nề, hai người uống rượu sao?”


      .” Chính bởi vì Liêu Bắc Bắc đầy người mùi rượu mới đem cômang về phòng, tránh khỏi công nhân viên ở sau lưng ra vào.


      Phạm Phỉ kiễng chân ở bên mép Đường Diệp Trạch hít hà, quả nhiên xenlẫn mùi rượu, nhưng mà mùi rượu người Liêu Bắc Bắc nặng hơn,nhưng mà Đường Diệp Trạch cố ý duy trì hình tượng của Liêu Bắc Bắc, côtạm thời lựa chọn giả câm giả điếc.


      “Tiểu Phỉ, em trở về phòng nghỉ ngơi , chăm sóc ấy là tốt rồi.”


      “Từ từ, Đường Diệp Trạch.” Phạm Phỉ đứng ở vị trí phía sau , mặc dù cố gắng nhẫn nại, nhưng lửa giận vẫn bốc lên.


      “Sao?”


      Phạm Phỉ hơi kéo cao làn váy chút, giọng có chút run rẩy: “ thấy được vết thương đùi của em ?”


      Đường Diệp Trạch đè thấp tầm mắt, chú ý tới vết thương đầu gốicủa , đem Liêu Bắc Bắc ôm đến giường trước, sau đó ra cửaphòng, dẫn Phạm Phỉ ngồi vào ghế sa lon, trực tiếp mang tới cái hòm thuốc, đứng ở bên chân của , hỏi: “Bị ngã sao?”


      “Chính là vì tìm . Điện thoại di động của gọi thông,trời tối đường trơn, em sợ sóng biển cuốn , nhưng lại khôngquan tâm tới em. . . . . .” Phạm Phỉ quật cường ngẩng đầu lên, khôngphải là thích khóc, nhưng mà trong lòng của có ủy khuất,loại cảm giác được coi trọng được để ý, là khó chịu.


      Đường Diệp Trạch phản bác được, yên lặng giúp xử lý vếtthương, khi sợ gặp phải nguy hiểm, tất cả tâm tâm niệm niệm củaanh cũng đều là Liêu Bắc Bắc, bởi vậy có thể xác định, Phạm Phỉ cùng có cảm thụ là giống nhau.


      rất chậm lụt, nên ở tâm lý mà suy nghĩ mơ hồ về giới tính của Phạm Phỉ.


      xin lỗi Tiểu Phỉ. . . . . . Đừng đợi . . . . . .”


      Giọng của rất , nhưng biểu lộ thái độ.


      Những lời này tựa như đại chùy ngàn cân nện vào ngực của Phạm Phỉ,nước mắt của cũng cách nào khắc chế được nữa tràn ra hốc mắt,song, thừa dịp Đường Diệp Trạch còn có ngẩng đầu lên, lau đinước mắt, cười hỏi: “ cái gì vậy? Em nghe hiểu?”


      Đường Diệp Trạch cũng lặp lại, chỉ vung lên tầm mắt, khôngthể ra vẻ lơ đễnh, Phạm Phỉ là người bạn tốt nhất của , trong thầnsắc của đều là đau lòng.


      Phạm Phỉ thấy vậy liền hiểu, khi lần đầu tiên đem toàn bộ lực chú ý đặt ở người Liêu Bắc Bắc, cũng biết đây là trận đánh ácliệt mà phần thắng cao.


      vò rối tóc Đường Diệp Trạch, dùng hết toàn lực để biểu câu chấp nhận.


      “Này. Sao lại là vẻ mặt này? Em , phải lỗi của , cần cảm thấy có lỗi . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch có bởi vì lời này của mà cảm thấy nhưtrút được gánh nặng, có lẽ giữa nam nữ vốn tồn tại tình bạn thuầntúy, có kịp thời thấy đến điểm này chính là sai lầm của .


      “Nước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc mớ .


      đợi Đường Diệp Trạch đứng dậy rót nước, Phạm Phỉ mau bướcđứng dậy, khập khễnh tới bên cạnh máy đun nước, rót chén nướcấm áp vừa tinh khiết, đưa vào phòng ngủ.


      Những điều này là do Đường Diệp Trạch nhìn ở trong mắt, Phạm Phỉ càng là người hiểu ý người, càng cảm thấy có lỗi.


      Phạm Phỉ đứng nghiêm ở bên giường, nhìn chằm chằm Liêu Bắc Bắc, àomột tiếng, đem trọn chén nước giội ở mặt Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc lau chút nước đọng mặt, mơ mơ màng màng mở mắt.


      “Ba tháng làm hạn định, nếu như tôi có thể thành công đem côđuổi ra khỏi tầm mắt của Đường Diệp Trạch, tôi lập tức chạy trở về nướcMỹ.”
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41






      Liêu Bắc Bắc khi tỉnh lại căn bản bị vây trong trạng thái mất trínhớ, bởi vì người giống như vậy, cho là mình ngủ ở trong phòng nhỏkhác bên cạnh phòng ngủ của Đường Diệp Hoa, xuống giường, thẳngđến phòng tắm, mở vòi hoa sen, đứng ở dưới vòi phun tẩy sạch mùi rượukhắp người.


      híp mắt, ngáp cái, khi vươn tay tìm bàn chải cùng thuốc đánh răng, mới phát bồn rửa mặt đổi vị trí.


      Nhất thời Liêu Bắc Bắc tỉnh táo ba phần, vốn định túm khăn tắmche thân, lại phát trong phòng tắm có khăn tắm, nhìn lại sọtrác, cũng là túi rác mới đổi, vì thế chứng minh nhân viên vệ sinh mớivừa dọn dẹp qua nơi này.


      Nhưng vấn đề là, vừa vừa cởi, tại trong nhà vệ sinh chỉ có quần lót.


      Tiếng bước chân mơ hồ truyền vào trong tai , nhớ đến ngoài cửa quần áo ngổn ngang, cuộc sống của mình đến tột cùng còn cóthể mất thể diện đến dạng nào.


      gục ở cánh cửa, nghe thấy tiếng động xột xoạt, giọng hỏi: “Người nào…người nào ở bên ngoài?”


      “Tôi, giặt đồ cho .” Đường Diệp Trạch cúi người nhặt quần áo của lên, để vào sọt quần áo bẩn.


      Liễu Bắc Bắc vỗ ngực cái, ra là tối qua ngủ ở trong phòngĐường Diệp Trạch, cái này yên tâm… Hả? đúng, yên tâm cái gì, ta là đàn ông chí dương chí cương.


      Liêu Bắc Bắc đứng ở cạnh cửa sổ, cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua, nhớ được mình vội vàng chạy đến du thuyền Đường Diệp Trạchquét dọn vệ sinh, hay bởi vì tâm tình buồn bực uống ít bia, sau đó liền ngủ mất rồi.


      “Ông chủ, ở trong khoang thuyền phát được tôi hay là vớt tôi từ dưới biển lên?” muốn xác định chút tình huống ngay lúc đó,Quan Thế Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn phải đứng ở đầu thuyền “nhảymúa” .


      Nhưng Đường Diệp Trạch chỉ cười , tự chủ vuốt ve đôimôi, bình thường Liêu Bắc Bắc khúm núm lại hóa thân làm tiểu sắc langlớn lối, chẳng những giở trò với , còn cường bạo mấy lần, ừ – thể cưỡng hiếp, ra cũng rất phối hợp.


      cười cái gì vậy? Tôi có phải là rất thất thố? Nôn ra sao?” Khóemiệng Liêu Bắc Bắc run lên, hình tượng của vô cùng bị áp chế,nhưng nhất định coi như đoan trang, tại xong đời.


      “Hử? có. mực ngủ.” Đường Diệp Trạch ra lời dốicó ý tốt, huống chi cũng biết giải thích như thế nào đủ loạihành động của Liêu Bắc Bắc, đại nam nhân bị nữ nhân đè ở phíadưới “xâm phạm” sao?


      “Vậy tốt, vậy tốt… Cám ơn mang tôi trở về.” Lòng Liêu Bắc Bắc vẫn còn sợ hãi, cách cánh cửa thở dài.


      “Cơm tối muốn ăn cái gì, tôi đặt bữa ăn.”


      buổi tối sao?” Liêu Bắc Bắc hít vào hơi lạnh, “ nên đặtbữa ăn, chờ tôi tắm rửa xong làm cơm cho ăn.” xong, cònbồi thêm câu, “A, còn Phạm Phỉ, ấy ăn rồi sao?” thừa nhận, ra là muốn nhắc tới ta, nhưng mà từ lễ phép phải hỏi.


      “Phạm Phỉ tranh thủ làm bản thảo thiết kế, ăn rồi.” Đúng là lúctrước khi Đường Diệp Trạch trở về phòng hỏi Phạm Phỉ có muốn cùngnhau ăn cơm hay , nhưng mà ta giống đầu óc choáng váng.


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, khó mà cười : “Cón việc muốn phiền … tôi… xin lỗi, tôi có thể là uống nhiều lắm, có biếtphòng tắm phòng này thuộc về , nơi này có khăn tắm, có áo tắm (ở đây là áo choàng khi tắm xong nhé), … Có thể giúp tôi mang hòm hành lý tới đây ? Rất ngại.”


      Đường Diệp Trạch do dự chút, từ tủ quần áo lấy ra cái váy mới tinh, đặt ở ngoài cửa phòng tắm: “Ngày đó tôi thấy cái váy mặcrất hợp, liền mua, nếu ngại …”


      ngại, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc gật đầu liên tục, nếu như là vô kế khả thi, nguyện ý làm phiền Đường Diệp Trạch, bởivì trong rương để chồng chất ít vật phẩm chuyên dụng của phái nữ.


      Hơi nước đầy trong phòng tắm, vừa ngẩng đầu lần nữa thấy gọng kính đen bị vỡ, Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Đường Diệp Trạch từng học trườngvới , theo như niên cấp hẳn là so với nhiều hơn hai, cách kháctỷ lệ bọn họ gặp thoáng qua rất lớn.


      Nghĩ như vậy, vội vã lau khô thân thể, mở ra cánh cửa cầm váy, đây là chiếc váy vừa thanh lịch lại mất vẻ hoạt bát, chiềudài của váy đến bắp chân, váy rất mềm mại, trước ngực là đường viền hoalá sen tô điểm, khiến lộ vóc người bên ngoài mảnh mai tương đối xinhđẹp.


      nhìn mình trong gương, nghiêng đầu cười cười, chiếc váy này nếunhư bày ở trong tủ cửa hàng tuyệt đối mua, càng nghĩ tớimặc lên người kết quả lại tốt như vậy. có ánh mắt nghệ thuật.


      Đẩy cửa ra, Liêu Bắc Bắc nghe đến có tiếng thái thức ăn ở trong phòng bếp truyền ra, bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh tiến lên chen đẩyĐường Diệp Trạch sang bàn sạch, cười : “ chờ ăn là tốt rồi, phòngbếp là thiên hạ của phụ nữ.”


      Đường Diệp Trạch ngắm nhìn Liêu Bắc Bắc trong bộ váy, so với trongtưởng tượng của nhìn đẹp hơn nhiều, chú ý tới mái tóc dài ướtnhẹp của , rũ xuống đầu vai của , làm ướt sống lưng.


      Cho nên, vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra lấy kẹp tóc hình hoa: “Ghim lên trước, mua cùng váy…”


      “Cám ơn, váy đẹp, nhưng sau này nên mua thêm đồ cho tôi, khiến cho tôi có cảm giác thiếu càng ngày càng nhiều.” Liêu BắcBắc mất tự nhiên cúi mắt xuống, nhận lấy kẹp tóc, tùy tiện tóm gọn, ghim tốt.


      mặc dù cảm thấy ngại ngùng, trong tiềm thức lại chất vấn quà tặng này từ đâu tới, càng giống như lúc trước chỉ nghĩ đếnnguyên nhân vấn đề – luôn phỏng đoán lễ vật này lúc đầu có thể khôngphải đưa cho , vừa vặn bỏ tiếc.


      “Đúng rồi, có thể ăn cay chứ?” nắm mấy quả ớt, nụ cười cứng đờ, “ xin lỗi, tôi …”


      Đường Diệp Trạch tựa ở cánh cửa, cười trừ, thưởng trang phục Liêu Bắc Bắc ở nhà, khiến cả người vui vẻ.


      Liêu Bắc Bắc cúi đầu tạ lỗi, sau đó tiếp tục lật xào rau cỏ trongnồi, nhịn được hỏi: “Bất kỳ mùi vị gì cũng nếm thấy sao?”


      “Ừ. Ai. Làm sao lại khóc rồi?” Đường Diệp Trạch vội vàng rút rakhăn giấy, giúp lau khóe mắt, “Sớm thành thói quen, ra thìkhông có vị giác… Cũng phải là chuyện gì quá đáng sợ.”


      “Gạt người. Niềm vui thú lớn nhất của đời người chính là ăn, đừng thế là ngay cả tôi cũng thể bóc trần lời dối.” Trong khi người khác ở trước mặt Đường Diệp Trạch thoải mái ăn, thể nào hâmmộ.


      Đường Diệp Trạch nhìn , nước mắt rất nhanh thấm ứớt khăn giấy, giơtay lên giúp lau. nhớ lại chút, cười : “A. ngày hôm quatôi nếm loại mùi vị rất kỳ diệu, ha ha.”


      “Mùi vị kỳ diệu gì thế?” Liêu Bắc Bắc khóc nức nở hỏi.


      “Có chút ngọt, có chút chua, còn có chút cay.” Đường Diệp Trạch dịudàng cười tiếng, khoảnh khắc khi hai đầu lưỡi đụng nhau, rốt cục tin rằng, biết tâm hồn có thể vượt xa chướng ngại giác quan.


      Liêu Bắc Bắc hoài nghi nhìn của : “Có ? Ăn cái gì?”


      “Sao thế?”


      “Tôi muốn làm cho ăn, thể làm tôi học, chỉ cầnanh có thể nếm được mùi vị.” khịt mũi cái, tự đáy lòng , “Nóithật, là người đối xử vối tôi tốt nhất trừ cha mẹ tôi, nhưng mà tôimột có năng lực hai có tiền, cho nên chỉ có thể hồi báo anhbằng kỹ nấu nướng có thể tính là được, cùng với giúp quét dọnvệ sinh. Nếu như người tôi có lấy thứ gì đó có thể khiến lấy lại vị giác, tôi nguyện ý thay thế nhận phần khổ này. Tôi đùa. »


      Lời này sớm muốn cùng Đường Diệp Trạch, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.


      Đường Diệp Trạch nhếch môi, ngắm nhìn lâu, nét vẽ sống động,lời vướng ở cổ họng, suy nghĩ có nên thẳng thắn cho biết, Liêu Bắc Bắc chính là vị ngọt ngào nhất cuộc đời .


      Song, sáng nay trai gọi điện cho , dã chuẩn bị 9999 đóa hoa hồng chuyển bằng xe về đến thành Vạn Điệp thành rồi, bảo anhkhông được lấy gì, nhất phải đem Liêu Bắc Bắc về ký túc xá.


      —– Tối nay, Đường Diệp Hoa ở trước mặt toàn thể công nhân viên tỏ tình với Liêu Bắc Bắc.


      xuất kích, nếu bị cự tuyệt nữa, Đường Diệp Hoa , ấy buông tha ý niệm theo đuổi Liêu Bắc Bắc trong đầu.


      Đường Diệp Trạch cũng chất vấn mị lực độc nhất vô nhị của LiêuBắc Bắc, nếu cũng ở trong lòng “an cư lạc nghiệp.”


      Lúc này, Phạm Phỉ lễ phép gõ vang cửa phòng, đẩy cửa phòng, trongngực ta ôm lấy đống tài liệu vội vã tới: “Liêu Bắc Bắc, cóthể giúp tôi đem những dự dạo thiết kế fax tới tổng bộ Đường thịkhông?”


      “A, được.”


      Gửi fax vốn chính là công việc thuộc bổn phận của Liêu Bắc Bắc, côtrước đặt món ăn vào trong mâm, bưng đến cạnh bàn, sau đó rửa sạch tayđi tới trước người Phạm Phỉ, nhưng đầu ngón tay Phạm Phỉ vừa trượt, xui xẻo giấy tờ rời xuống đất.


      “Ôi trời, tôi mới sắp xếp đúng thứ tự, văn tự cùng hình ảnh tách ra,thực đáng ghét, tôi còn có rất nhiều công việc có làm xong đâu.”Phạm Phỉ cau mày, tự nhủ.


      mau , tôi sắp xếp lại được.” Liêu Bắc Bắc căn bản khôngnhớ tuyên ngôn tối hôm qua của Phạm Phị, vừa trấn an ta vừangồi xổm xuống nhặt giấy tờ lên.


      “Vậy làm phiền . ra sửa sang cũng được, nhìn ví dụ nhưtrang giất này có viết màu hồng đào là chất liệu gỗ, chính là dùngmàu hồng làm chủ đạo phần thiết kế, ngàn vạn nên nghĩ nhầm,tổng bộ bên kia lập tức có kế hoạch, khi giá tiền chênh quá nhiều tôi phải lập tức sửa đổi.” Vừa , ta vừa bấm điện thoại, vớiđối phương : “Chào ngài, tôi đem bản thiết kế giao cho thư ký rồi, ấy lập tức gửi fax cho ngài, vâng, xin chờ chút.”


      Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu cười cười, tất nhiên biết người xét duyệt bản thiết kế này chính là chủ tịch Đường Sâm.


      Đường Sâm làm kiến trúc mấy chục năm, hơn nữa đối với phòng thiết kếcó phương diện kiến giải độc đáo. Vì vậy, Phạm Phỉ mình gọi điệnthoại cho Đường Sâm, hi vọng ông có thể hỗ trợ tay, Đường Sâm ngoài mặt đối với kế hoạch Vạn Điệp Thành thờ ơ, ra trong lòngông thay hai đứa con toát mồ hôi lạnh, dù sao cũng là cuộc làm ănkhổng lồ nhất của Đường Thị cho tới nay. Bản mẫu của phòng bán hàng làquan trọng nhất, cho nên ông cố ý rút ra thời gian thẩm tra bản mẫuthiết kế do Phạm Phỉ làm.


      Phạm Phỉ thông qua nhìn mặt hiểu , biết được chủ tịch Đường Sâm đối với quan niệm thời gian rất mạnh mà là người làm việc cực kỳ nghiêmtúc, cho nên khi giấy tờ trong lúc vội vàng chuẩn bị mà lộn xộn,Đường Sâm nhất định giận dữ.


      “Làm sao nhiều gỗ thô sắc như vậy a?” Liêu Bắc Bắc bên nhặt lẩm bẩm .


      “Cần tôi hỗ trợ ? ” Đường Diệp Trạch vừa muốn đến gần, nhưngLiêu Bắc Bắc cất giọng ngăn lại, “ cần. Nếu như chuyện này tôi cũng làm được, vậy tôi có thể làm gì? cứ để tôi mình xử lýđi.”


      Đường Diệp Trạch nghĩ đến phó thác của ba Liêu, cho nên dừng bước lại.


      “Tôi chờ cùng nhau ăn cơm.”


      “Ừ.” Liêu Bắc Bắc hí mắt cười tiếng, ôm lấy đống giấy màu sắc sặc sỡ, đóng cửa rời .


      Phạm Phỉ gục ở khe cửa đứng ngoài quan sát hướng của Liêu Bắcbắc, em Đường gia lớn hơn nữa cũng hơn được ba của bọn họ,Liêu Bắc Bắc đợi mà bị sa thải .
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42



      “Phạm Phỉ, tổng bộ nhận được, văn kiện của .” Liêu Bắc Bắc đem nguyên kiện đưa tới tay Phạm Phỉ.


      Phạm Phỉ nghi ngờ nhìn , chẳng lẽ Liêu Bắc Bắc biết được mã hóa màu sắc chuyên ngành? Nếu tại sao ta có thể ở trong đống bảnthiết kế cực giống nhau có thể tìm đúng tài liệu đây?


      “Cám ơn, đối phương gì sao?” Phạm Phỉ cẩn thận dò hỏi.


      “Hử? có a, đối phương còn khen tôi có ngộ tính cao, ha hả.”Liêu Bắc Bắc thẹn thùng mím môi, “ nhanh lên, cần phát văn kiện gì nữa gọi tôi.” Vừa , gõ vang cửa phòng ngủ Đường Diệp Trạch, đẩy cửavào.


      Phạm Phỉ kinh ngạc nhìn cánh cửa, nhanh chóng lật xem văn kiện LiêuBắc Bắc sửa sang lại tốt, trong đó ít nhất phần ba tài liệu cùng bản thiết kế phối hợp sai, đến tột cùng là chuyện gì?


      Mới vừa rồi ở trong phòng gửi fax, xem hiểu mã số màu sắc LiêuBắc Bắc quả ra bày đống lộn xộn lớn, Đường Sâm nhìn tài liệu giớithiêu “hàng đúng bản”, phẫn uất gọi điện thoại về.


      là thư ký của ai? Tên gì?”


      “Xin chào. Tôi tên là Liêu Bắc Bắc, tôi là thư ký của Đường tổng Đường Diệp Hoa.” Liêu Bắc Bắc mực cung kính trả lời.


      “Biết tôi là ai ?”


      “Nghe. . . . . . Giống như vị bề .”


      cho là mình thích hợp làm vị trí thư ký này được ?”


      Liêu Bắc Bắc lắc đầu, thản nhiên : “ thích hợp, tôi chuẩn bị xin xuống bộ phận bán hàng.”


      Sau khi nghe xong, Đường Sâm từng gặp qua nhân nào như Liệu Bắc Bắc,có thể trong nháy mắt lĩnh ngộ ý tứ cấp , tiếp theo nếu ta lui mà cầu, vậy mình cũng lùi bước, để cho ta tiếp tục ở lạiĐường thị làm việc thời gian ngắn xem sao.


      Sau khi Liêu Bắc Bắc cúp điện thoại vẫn như cũ biết đối phươnglà người nào. Dù sao văn kiện cũng gửi xong, đem nguyên kiện trả lạicho Phạm Phỉ coi như hoàn thành nhiệm vụ.


      biết rằng, trong lúc vô hình giúp bảo vệ chén cơm.


      Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc trở về, giúp thêm cơm múc súp


      Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chà chà xát hai tay: “Tôi đói muốn chết, ăn cơm .”


      Đường Diệp Trạch mím môi cười yếu ớt, kẹp lên miếng sườn xào chua ngọt đặt ở cơm nóng hôi hổi.


      “Hử? ở đâu ra sườn xào? Có có súp cá? là thơm.” Liêu Bắc Bắc chỉ làm có hai món rau, nhớ được rất ràng.


      “Dù sao phải đợi , cho nên tôi làm vài món thức ăn, ăn thịt bổ sung thể lực.” Đường Diệp Trạch cười cười.


      Liêu Bắc Bắc chăm chú nhìn khuôn mặt nụ cười ấm áp của , nâng chén cơm lên, ăn miếng lớn đồng thời lầm bầm: “ đừng đối tốt vớitôi như vậy có được hay , tôi là người rất dễ dàng cảm động.”


      cần cảm động, chiếu cố là bổn phận của tôi.”


      và cha tôi rất thân thiết sao?”


      “Chưa từng quá thân thiết, nhưng lúc ở trong trường chủ nhiệm Liêuđối với tôi phá lệ chiếu cố, thường xuyên nấu cho tôi bát mì, ha hả.” Kể từ sau khi mẹ qua đời, Đường Diệp Trạch muốn cùng người khác nóichuyện với nhau, dùng bút vẽ trong tay miêu tả lời , tin rằngtrên thế giới có thần linh tồn tại. Chính vì tính cách của quái gở mà gia cảnh giàu có, các bạn học đều coi là ngoại tộc chèn ép,cho nên quan tâm chỉ có chủ nhiệm Liệu.


      Liêu Bắc Bắc thấy thần sắc đơn, duỗi ngón tay chạm đến cánh tayanh: “Tôi biết nên thế này, nhưng nhịn được muốn vớianh, thể khiến ình sống ở trong ký ức thống khổ, mẹ … Ởtrên thiên đường thấy con trai vui, bà rất khổ sở.”


      “Tôi rất ổn.”


      “A miệng cứng, khuôn mặt viết là mất hứng đây.” Liêu Bắc Bắc hiểu tại sao chết thừa nhận, ràng ở trong trạngthái miễn cưỡng cười vui, nhất là thần thái lúc nhìn biển, tràn đầy ưuthương.


      Đường Diệp Trạch che dấu nụ cười, bảo ăn cơm nhân lúc còn nóng,Liêu Bắc Bắc nhìn chớp mắt, Đường Diệp Trạch lựa chọn cómắt tròng, đều tập trung uống súp.


      “A —–” tâm tư của vốn có đặt ở canh cá, xương cá cận ghim vào bờ môi .


      Vừa lúc, mượn cớ về phía phòng bếp, tránh ánh mắt sắc bén của Liêu Bắc Bắc.


      Nhưng Liêu Bắc Bắc theo phía sau , lời nào, nhìn như thế nào cũng tránh được cái vấn đề này.


      Đường Diệp Trạch quả nhiên cúi xuống như đà điểu, rửa sạch vết máu ở khóe miệng rồi chuyển tới phòng vẽ tranh, cầm lấy bảng màu.


      Liễu Bắc Bắc thấy có vẻ bận rộn, biến mất hai phút, sau đó cầm chéncơm cùng thức ăn ngon xuất lần nữa, đem chiếc ghể đẩu nhỏmàu xanh, ngồi ở cửa phòng vẽ tranh, vừa vừa đợi chờ đáp án.


      Đường Diệp Trạch hoàn toàn có thể đóng cửa phòng vẽ tranh, nhưng màanh giống trời sinh học được cự tuyệt Liêu Bắc Bắc, bạn phảitin tưởng rằng thế giới này luôn luôn có người như vậy, khiến cho dở khóc dở cười mà nỡ trách cứ.


      đến tột cùng muốn biết cái gì?”


      Liêu Bắc Bắc liếm liếm váng dầu khóe miệng, nghiêm túc : “Tôi muốn biết tại sao vui, tôi luôn cảm thấy trong lòng còn có việc, chế trụ tâm tình của .”


      nhớ được Đường Diệp Hoa , kể từ sau khi mẹ bọn họ gặp tainạn, tính tình Đường Diệp Trạch thay đổi, bác sĩ tâm lý lý hoài nghi khi còn tinh thầm phải chịu đả kích trí mệnh, khiến mình tự phong bế.


      Đường Diệp Trạch khẽ nhăn đầu lông mày: “Có số việc mặc dù ra cũng cách nào cứu vãn, cần gì khiến cho người sống cũng bị đè nén theo tôi đây?”


      ra trong lòng thư thái, có bí mật thân.” Liêu BắcBắc bĩu môi, “ thế nào, tôi cũng cảm giác bất kể là vẽ hay là rabiển, cũng là do có nhiều thời gian nhàm chán, mà phải bởi vì hứng thú. Cái từ kia như thế nào nhỉ, đúng, thiếu nhiệt tình.”


      “Có lẽ vậy, giống như người kia, bà bởi vì nhiệt tình thích thiên nhiên, mới mang theo chúng ta lại khắp nơi, nhưng ra làbà biết nên chỗ nào, biết nên làm sao đối mặt với cuộcsống tương lai…”


      Đường Diệp Trạch để bàn vẽ xuống, tựa vách tường, ngăn chặn cáitrán đau đớn ngừng, máu chảy nhanh, giống như mạch máu sắp vỡ ra.


      Thấy thế, Liêu Bắc Bắc ba bước cũng thành hai bước chạy tới bên cạnhĐường Diệp Trạch. tay chống đỡ ở huyệt thái dương, nhớ lạinăm mười tuổi, cảnh tượng 12h trưa ngày hôm đó, đồng thời cũng mangđến chân tướng như sét đánh trời quan tới cho .


      Liêu Bắc Bắc cảm thấy thân thể của run rẩy kịch liệt, khôngbiết làm sao ôm lấy thân thể Đường Diệp Trạch, đè thấp đầu của , nhàng vỗ sống lưng của : “ xin lỗi, tôi biết bí mật kia làm thống khổ như vậy, xin lỗi…”


      Đường Diệp Trạch nhắm chặt hai mắt lại, đem mặt chôn sau ởtrên vai của , trong miệng từ từ ra mất chữ, “ khi ra, tôikhông có thể cách nào đối mặt với – trưởng bối thân nhất, để chotôi sống giả câm vờ điếc sao?”


      Liêu Bắc Bắc suy nghĩ nhiều, dùng sức gật đầu, tận lực từ từ ôm lấy thân thể rét run của , cái loại run rẩy này cũng khôngphải bởi vì sợ hãi mà có, mà là có cảm giác khó, khi lấy hay bỏ, đem mình vây ở trong lồng giam thể phá vỡ, mặc dù lấy hết dũng khíxông phá tường cao, đối mặt với như cũ là thương tích đầy mình.


      “Tôi hỏi nữa, nhưng có thể cho tôi biết hay , sựkiện kia cùng việc mất vị giác có quan hệ sao? chỉ cần gật đầuhoặc lắc đầu là được rồi.” Liêu Bắc Bắc vì ngăn ngừa lần nữa chạm đếnđau đớn của , tốt nhất vẫn là hỏi tương đối khá ràng .


      “Là tôi tự mình làm trễ nải thời gian trị liệu tốt nhất.”


      Nhớ đến hôm đó, khi xong xuôi thủ tục chuyển trường, ra khỏitrường học, phía ngoài cổng trường có chiếc xe du lịch đến BăngThành ngừng lại, đó là chỗ mẹ vốn chuẩn bị dẫn bọn họ đến, nghĩ đến vàingài sau rời khỏi đất nước, cho nên lên xe, mình bước đếnvùng băng thiên tuyết kia. đứa trẻ nơi nào hiểu được cách chiếu cốmình, cho đến khi sốt cao chuyển thành viêm phổi mới được người cólòng tốt đưa vào bệnh viện cấp cứu, đợi ba chạy tới, đầu dây thần kinhvị giác của bị tổn thương nghiêm trọng.


      “Hối hận sao?”


      .” Giọng của rất , cũng do dự.


      “Tại sao vậy chứ?”


      “Bởi vì tôi muốn quên .” Đường Diệp Trạch đầu lại bắt đầu đau đớnkịch liệt, hô hấp của trở nên rối loạn, Liêu Bắc Bắc vội vàng bảo vệ đầu của : “Tốt lắm, đề cập nữa, sau này tôi cũng hỏianh nữa.” Nhìn thống khổ như thế, tâm tình Liêu Bắc Bắc cũng vô cùng phiền muộn, che dấu ở phía sau nụ cười này, đến tột cùng là trảiqua chuyện gì, khiến hận thể mất trí nhớ được?


      Qua lâu, thân thể Đường Diệp Trạch hoàn toàn tựa vào người :“Nếu như trong đoạn hồi ức này có… À, có nếu như.” từ“em” ngăn ở khóe miệng, cũng xác định kiếp này có thể còn cócơ hội ra khỏi miệng hay , trách thời gian làm khóngười, chỉ tự trách mình sợ đầu sợ đuôi.


      Liêu Bắc Bắc có hỏi tới, nhất định có bí mật đàn ông, có lẽ có ngày mở rộng cửa lòng thôi.


      Lúc này, dưới ký tác xá truyền đến giọng thông qua loa gọi .


      “Liêu Bắc Bắc. ra ngoài ban công .”


      Tiếng vô cùng có lực của Đường Diệp Hoa, khiến tất cả các nhân viên trong ký túc xá đẩy cửa sổ vây xem.


      “Wow. Tổng giám đốc đường Đường là muốn tỏ tình sao.”


      “Trời ạ. Đây cũng quá lãng mạn rồi.”


      Tiếng kêu kinh ngạc mà chói tai liên tiếp tràn ra.


      Mấy ngàn cây nến xếp thành hình trái tim lớn, thảm đỏ dẫnthẳng vào cửa ký túc xá, hoa hồng kiều diễm tạo thành hình trái bênngoài cây nến, ánh nến màu vàng cùng ánh hoa đủ rực tôn lên chữ bằng hoa ngữ, khiến các điên cuồng, khiến đàn ông than thở.


      Đường Diệp Hoa đứng nghiêm trong hình trái tim, ai cũng thể tước đoạt quyền lợi tranh thủ tình của .


      Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, điều chỉnh tâmtình chút, ra vẻ lơ đãng thúc giục Liêu Bắc Bắc sân thượng.


      Liêu bắc Bắc do dự, bởi vì nghe thấy được tiếng ồn ào, Đường Diệp Hoa để ví trí cưỡi lưng hổ khó xuống.


      , tiện tay đóng cửa, cám ơn…” Đường Diệp Trạch đưa lưng về phía đứng tên, nâng bàn vẽ lên, bất tri bất giác đem màu sắc làm tốttrộn lẫn vào nhau.


      “Tôi… có lẽ bởi vì cảm động mà đồng ý…” Liêu Bắc Bắc dừng chânquay đầu nhìn lại, mang theo tia hi vọng mỏng manh, hi vọng ĐườngDiệp Trạch lên tiếng ngăn cản, cho lý do để .


      Đường Diệp Trạch cắn môi cái, ở việc này thể phát biểu bất kỳ điều gì.


      Thời gian từng giây từng phút qua , ngoài cửa số tiếng gọi ầm ĩliên tục, thậm chí có người chạy tới báo cho Liêu Bắc Bắc, nhưng LiêuBắc Bắc vẫn nhận được trả lời của Đường Diệp Trạch, biết cỗnăng lực ngăn cản bước của mình – phải nhìn thấy thâmtình của Đường Diệp Hoa, mà là trong chỗ sâu nhất của lòng , lựachọn bên người thân ảnh đơn.


      Cuối cùng, Liêu Bắc Bắc vẫn là lên sân thượng, vị hoàng tử anhtuấn đứng ở trong biển hoa, phàm là phụ nữ đều bị màn này làm cảm động, sao lòng của hết lần này tới lần khác rất đau.


      chỉ là bình thường, giống như đại đa số phụ nữ – đều mơ làm công chúa, trong suy nghĩ cũng chờ đợi hoàng tử bạch mã dắt tay làm bạn. Hôm nay, hoàng tử tới, lại lùi bước.


      Đường Diệp Hoa ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của , ánh mắt củaanh ấy vẫn như ngày thường bình tĩnh như nước, tràn đầy tự tin như bìnhthường, vào microphone, từng câu từng chữ tỏ tình.


      “Bắc Bắc, biết em còn do dự, nhưng em so với khác rànghơn, thế giới này có người đàn ông thứ hai xuất hiệngiống như kiên nhẫn theo đuổi em như vậy. Em bây giờ thươnganh có nghĩa vĩnh viễn , yên tâm giao mình cho . Phải tin tưởng đàn ông đứng trước mắt em vì tương lai của chúngta mà cố gắng hết sức.”


      xong, ấy mở lòng bàn tay ra, mặt hướng về phía Liêu Bắc Bắc,cười rực rỡ, trêu chọc : “Ít nhất chúng ta còn trẻ, còn có thời giantìm hiểu. Huống chi làm nhiều trò vậy trước mặt công nhân viên cự tuyệtanh, em làm được chuyện như vậy.”


      Phạm Phỉ đứng ở bên ban công, chậm rãi đông đưa ly rượu vang trong tay, tỏ tình? cơn mưa đúng lúc.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43



      Mấy trăm ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, có cảm động, có phấn khích, dĩ nhiên cũng thiếu đố kỵ mà cắn khăn tay.


      Liêu Bắc Bắc thừa nhận, sinh thời có xuất người đàn ôngthứ hai tiêu tiền như nước vì như vậy, rất khoe khoang, cómột chút phản ứng đây là lời dối tuyệt đối, nếu như mấy tháng trướcĐường Diệp Hoa tỏ tình với , chút do dự nào tiếp nhận ,thậm chí còn lã chã rơi lệ nhào vào trong ngực , nhưng mà bây giờ, thể bởi vì nhất thời cảm động mà làm trái với tâm ý.


      Dĩ nhiên, để cho Đường Diệp Hoa ở trước mặt công nhânviên khó xử, cho nên, thoáng nhìn đất trống phía sau, cắn răng dậmchân tại chỗ cái, lắc lư tại chỗ hai cái, vừa trợn tròn mắt, chỉnghe “ầm” tiếng, hung hăng ngã đất.


      Mẹ ơi. Eo của . . . . . .


      “Ôi trời, Liêu Bắc Bắc hưng phấn quá độ mà ngất rồi.”


      Lời này vừa ra, sắc mặt Đường Diệp Hoa đột biến, đem bóhoa hồng to nhét vào trong tay người bên cạnh, chạy vào cửa lớn ký túcxá.


      Đồng thời, bên ngoài ký túc xá giống như nổ tung, ở trong phòngvẽ tranh Đường Diệp Trạch mơ hờ nghe thấy nội dung trong lúc họ nóichuyện với nhau, bỏ lại bản vẽ, vội vã mở cửa phòng.


      Liêu Bắc Bắc biết thế, thân thể chợt , giống như được ngườikhác ôm ngang ngực, nhưng mà muốn giữ vững trạng thái bất tỉnh. Côquyết định, bấm véo cũng tỉnh, lúc nào rời khỏi chỗ này thìtỉnh.


      Thời điểm Đường Diệp Trạch lao ra khỏi cửa phòng chạm mặt với ĐườngDiệp Hoa, nhưng mà, Đường Diệp Trạch cũng dừng lại chân cứ như vậy lao tới bệnh viện qua người trai mà cũng biết.


      Đường Diệp Hoa giơ đôi cánh tay như cũ, nhìn về phía cửa thang máykhép lại, rồi cúi đầu nhìn hai tay trống vắng, khỏi nhớ lại mọithứ. Ở nơi này giây đồng hồ lúc trước, có nhìn ra emtrai thích Liêu Bắc Bắc, cũng cảm thấy Liêu Bắc Bắc vẫn do dự khôngngừng, cho nên mới trợ giúp Liêu Bắc Bắc đưa ra quyết định, chẳng lẽ cũng có lúc phán đoán sai?


      . . . . . .


      Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc nằm ngang ngay đơ ở phía sau chỗ ngồi, nghe thấy được tiếng động cơ khỏi đậu, sợ là Đường Diệp Hoa nhìn qua gương chiếu hậu tình huống của , cho nên im lặng, thậm chí lông mi cũng dám động -, đừng tới hí mắt quan sát người bên trong xe.


      thầm phỏng đoán, Đường Diệp Hoa hẳn là tính toán đưa bệnh viện, vậy chờ sau khi đến bệnh viện cùng ta thành nóichuyện chút.


      Song, làm nghĩ tới chính là, nghe được tiếng Đường Diệp Trạch lẩm bẩm tự chuyện cũ.


      Xe chạy ở đường phố yên tĩnh, Đường Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, đối mặt với đêm tối tịch, khóe miệng nhếch lên.


      “Lúc lần đầu tiên thấy em, em chỉ có mười ba tuổi, lúc ấyđứng ở phía sau em, nhìn thấy ngũ quan của em, chỉ chú ý tới máitóc đen nhánh của em. Khi đó em buộc tóc thành hai bím, cài lên quả cầumàu đỏ, đường đuôi sam theo bước chân lắc lư, nghĩ thầm, côbé này vui vẻ, hâm mộ ấy có phiền não…”


      tay cầm tay lái, tay để lên cửa sổ xe, quay đầu lại đưamắt nhìn, Liêu Bắc Bắc nhúc nhích nằm ở chỗ ngồi phía sau,chuyện xưa kinh tâm động phách như vậy, bất kể thế nào cũng muốn nghe đến cuối cùng.


      Đường Diệp Trạch hơi dẫm chân ga, tay cởi áo ngoài xuống, đem áo ngoài che ở người , sắc mắt lộ vẻ lo âu.


      “Sau này, lại trong lúc vô tình nghe được nội dung em cùng bạnhọc chuyện với nhau, em em thích nam sinh đeo mắt kính, khiếncho chỉ lần nghe qua, lại nghĩ rằng bắt đầu cố ý phá hư thị lực, có thể nằm đọc sách tuyệt ngồi, bao lâu, liềnđeo mắt kính, nhưng mà em cũng chú đến , lại nghĩ, như thế nào mới có thể khiến cho em chú ý tới đây?” Đường Diệp Trạchđối với bản thân bắt đắc dĩ cười cười, “Cho nên liền mang thùngthuốc màu chạy đến bên ngoài tường trường học vẽ loạn bức tranh,nghe tất cả bé đều thích truyện cổ tích, liền mang nhữngnhân vật trong truyện cổ tích vẽ lên, thứ nhất là tặng, thứ hai… Hi vọng mẹ giống như người đẹp ngủ say trong truyện cổ tích, chẳng qua làtạm thời ngủ thiếp ….”


      Nhắc tới mẹ, trong lòng Đường Diệp Trạch giống như bị tảng đá lớn đè lên: “ ra mẹ cưng chiều trai hơn, dù sao trai là conlớn, cho nên trai đối với mẹ cũng lệ thuộc vào nhiều hơn, ngược lạianh lại giống trai ngày ngày dán lấy mẹ, dĩ nhiên, thỉnhthoảng cũng khó chịu, cùng trai đánh nhau đoạt tình thương củamẹ. Mẹ mỗi lần thấy cùng trai đánh nhau, giống như ngồi ở bên khóc lớn. Năm đó, mẹ chỉ có hai mươi bốn tuổi. Mẹ trướclúc gả cho ba liền sinh trai, mặc dù trưởng bối Đường gia cố gắngphản đối, nhưng ba vẫn cưới mẹ vào cửa. Sau mẹ với , ba khôngphải vì bà mới cưới bà làm vợ, mà là ba cho phép cốt nhục củamình danh bất chính, ngôn bất thuận sống ở thế giới này. Có lẽ, mẹcho là tuổi còn nghe hiểu hàm ý trong đó, sai, lúcấy cái hiểu cái , nhưng mà nhớ kỹ lời đó, chờ sau khilớn lên, dĩ nhiên là hiểu.


      Mẹ đem tất cả những gì bất mãn về ba cho nghe, đối với anhtrai lại chữ cũng đề cập tới, đối với người chút cũngkhông biết những tình kia, biết gia đình vốn nhìn như hạnhphúc mỹ mãn ra sớm chia năm xẻ bảy.”


      Đường Diệp Trạch than thở tiếng, cúi đôi mắt đau lòng xuống:“Cuối cùng có ngày, tức giận , mẹ, con muốn nghe, mẹ với ba , người cần mẹ là ông ấy, là ông ấy.”


      vĩnh viễn nhớ được vẻ mặt ngay lúc đó của mẹ – hai mắt đẫm lệ,tuyệt vọng. Bà ấy cho là là con trai hiểu bà nhất, nhưng dùnglời lạnh lùng nhất đẩy bà vào tuyệt cảnh, trong ngày đó, mẹ mang theo bi thương xa rời …”


      “Két —” phút chốc thắng gấp, xe dừng ở giữa đường, Đường Diệp Trạchkhom lưng đỡ trước tay lái, hay tay đè chặt huyệt thái dương, vàigiọt nước mắt ấm nóng, dần dần thấm ướt lông mi của .


      Theo quán tính, mặt Liêu Bắc Bắc đụng vào sau ghế dựa đằng trước, côtung mình ngồi dậy, ngay sau đó, hai tay xuyên qua ghế lái, hai cánh tay ôm lấy Đường Diệp Trạch, nước mắt cũng rơi lã chã xuống, miệng của côvừa lo lắng cũng tức giận.


      tỉnh lại Đường Diệp Trạch. Đây phải là lỗi của , mặc dù ngày đó gì, mẹ của cũng phải xuống biển sao? Đây chỉ là bất hạnh trùng hợp.”


      Liêu Bắc Bắc cuối cùng hiểu, nhận định là mình hung thủ hạichết mẹ, nhưng khi đó chẳng qua là đứa trẻ mười tuổi mà thôi, nhưngphải gánh chịu gông xiềng nặng nề trong suốt mười sáu năm qua.


      Đường Diệp Trạch cau mày, đầu đau vô cùng, mỗi lần hít thở đều phải dùng toàn lực.


      Liêu Bắc Bắc chen đến ghế lái phụ, nắm bả vai Đường Diệp Trạch, mặckệ mất hứng, chính là muốn để nhìn thẳng mình, phải để choanh nhận , chỉ sợ dưới cơn nóng giận tát mình cáibạt tai cũng muốn .


      nhìn chăm chú vào đôi mắt ửng đỏ cùng đôi môi bị hàm răngcắn phát tím lên của , gằn từng chữ : “ nhìn em . hãynghe em . Người thực khiến mẹ tuyệt vọng phải con trairuột của bà. Mà là chồng của bà.”


      Sau khi nghe xong, Đường Diệp Trạch lộ ra vẻ tỉnh ngộ hay là kinh ngạc mà trở nên ưu thương hơn.


      “Tại sao muốn ra?” mệt mỏi nhìn Liêu Bắc Bắc. Đây chính làđáp án, mỗi khi muốn vì chuyện mà này mà trốn tránh trách nhiệm,hung thủ chính là cha ruột của , cũng là người thân nhất, nếu nhưanhkhông chịu phần trách nhiệm này, có thể kêu người nào tới chịu đây?


      Liêu Bắc Bắc giờ phút này bỗng giật mình vì lời đó, lắc đầu: ” Em phải là ý kia. Em muốn , hung thủ phải là , cũngkhông phải là ba ba của , mẹ của chết cũng bởi vì ngoài ý muốn….”


      “Tất cả mọi người cho là mẹ chết bởi ngoài ý muốn, chỉ có biết, mẹ chết vì…tự sát…”


      “Tự … sát? .” Liêu Bắc Bắc ngây người như phỗng.


      “Mẹ sớm có ý niệm buông xuôi bản thân trong đầu, biết rất ràng còn với bà những lời kia.”


      Đường Diệp Trạch vô lực , “Mẹ mang theo cùng hai dulịch các quốc gia, cũng phải là bản thân thích, mà là khôngcách nào đối mặt với ba khi ông mang đàn bà về nhà ngủ. là con traicủa bà, những thể thông cảm với nỗi khổ của mẹ, thậm chí đem bà đẩy vào tuyệt lộ…”


      Từ từ, cúi xuống thân người, cho đến khi trán chạm được vào đầuvai Liêu Bắc Bắc, đem gương mặt chôn ở giữa hai vai , chuyện cũgiống như cơn hồng thủy, đánh về phía , khiến cho đau tậnxương cốt.


      Liêu Bắc Bắc nhìn đỉnh đầu của , mềm mại vuốt tóc của , thấy tìm mọi cách hành hạ mình, lại thể giúp xua bi thương,làm sao bây giờ? làm thế nào để giải cứu người đàn ông mỗi ngàyđều sống trong tự trách đau khổ?


      “Đúng rồi. ra chúng ta biết lâu như vậy, tại sao cho em biết? Điều bí mật nên sớm , chẳng lẽ chuyện này cũng tính toán chôn là đáy lòng sao? Ngu ngốc…” Liêu Bắc Bắc cúi xuống, nghiêngđầu dán đầu , cười dịu dàng, “Nếu như em đoán sai, anhchính là tiểu nam sinh đeo mắt kính luôn trêu chọc khiến em vui vẻ. Emcũng cho bí mật, lúc ấy em rất hối hận hỏi tên củaanh…”


      Giờ phút này Đường Diệp Trạch có quá nhiều khí lực để giảithích, thở ra hơi, sâu kín : “ biết em tỉnhlại, nhắc tới chuyện cũ, chỉ muốn trần thuật , trong ngày thống khổ nhất, đem toàn bộ tinh lực chuyển dời người em, nhìn em cười, tạm thời quên mất phiền đó, lúc ấy quả làm nhiềuviệc ngốc, rồi lại làm biết mệt…”


      Bí mật che dấu nhiều năm, những trong thời gian được nóira, là vì gió đêm quá lạnh hay vì muốn mất này, đãkhông thể nào suy xét.


      Nghe thấy giải thích, Liêu Bắc Bắc cảm thấy vui buồn lẫn lộn, vuichính là, thành công dời chú ý của , buồn chính là, cố ý tránh trọng điểm.


      Nguyên nhân trọng chuyện này đại khái hiểu, vì suy nghĩ choĐường Diệp Hoa, mất mẹ, cho phéo mình làm tổn thương ngườithân, sợ.


      Trừ cảm giác chịu tội trầm trọng, thực ra căn bản Đường DiệpTrạch cũng có bệnh tâm lý, cái gọi là phong bế, chẳng qua là khianh còn sâu trong lòng tự nhủ “ ít sai ít”, chữ viết có thể châmchước, bút vẽ có thể vẽ ra trăm cảnh, chỉ cần buộc phải đốichọi gay gắt bằng ngôn ngữ, chính là phương thức giảm bớt áp lực tốtnhất với .


      Liêu Bắc Bắc biết được chân tướng, ngoài bi thường còn có phầnvui sướng, đủ dấu hiệu chứng minh Đường Diệp Trạch đối với mình khó màquên, cho nên phải thừa nhận trong lòng vui thích, dĩnhiên, buộc chính diện tỏ thái độ với mình, lần nàyra, muốn mặt trận tình cảm làm nữ cường…


      Truy ngược, hạ gượng, tiếp chiêu , Đường Diệp Trạch.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44



      Liêu Bắc Bắc biết Đường Diệp Trạch tâm tình tốt, ngồi trong xecùng lúc lâu, cho đến khi đoán lúc này người trong ký túc xácăn bản nằm ngủ say, lúc này mới lén lén lút lút trở về túc xá.


      Sao, lúc mở cửa phòng, thấy Đường Diệp Hoa an vị ở giường của .


      “Em mới vừa rồi là làm bộ té xỉu sao?” Đường Diệp Hoa thẳng vào vấn đề, lời nghiêm túc.


      “…” Liêu Bắc Bắc dựa vào cạnh cửa, bước tiến lên bước, tiện tay khép lại cửa phòng.


      Đường Diệp Hoa thấy cúi đầu xuống ngón tay túm góc quần áo, nhưngvẫn lên tiếng, cho nên đứng dậy, Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau bước, lại phát phía sau chính là vách tường, mấtđường thối lui.


      chuyện .” Đường Diệp Hoa năng thô lỗ.


      Liêu Bắc Bắc co bả vai lại, vốn định lên tiếng lại càng lắp bắp biết cái gì chi phải.


      Đường Diệp Hoa nắm lấy cánh tay của , kéo đến trước cửa sổ, đẩycửa sổ ra chỉ xuống dưới, khó có thể tin , “9999 đóa hoa hồng, mộtlời cũng đổi được sao?”


      Liêu Bắc Bắc liếc cái, nến sớm tắt hết, bó hoa hồng chậpchờn trong gió, gió thổi biển hoa loạn xạ, tán loạn bờ cái mênh mông nhiễm đỏ.


      “Em nhìn những bông hoa kia, có giống vô số binh sĩ tử trận?” ĐườngDiệp Hoa buông cánh tay xuống, hít sâu hơi, sau đó đều đều,“Được rồi, đại trượng phu cầm được cũng buông được, cứ như vậy …”Vừa , do dự về phía cửa phòng cất bước rời .


      “Cám ơn.” Lời của Liêu Bắc Bắc khiến bước chân dừng lại.


      Đường Diệp Hoa cũng có quay đầu lại, mà là nghiêng mặt qua gòmá, cười tự giễu : “Tại sao phải là ‘ xin lỗi’?”


      Sau lát Liêu Bắc Bắc trầm mặc, cẩn thận nhích tới gần Đường DiệpHoa, cho đến khi đến vị trí phía sau , dừng chân, mang theo có lỗi nhiều cúi người tư thế chào : “Cám ơn cho em có giấc mộng làm công chúa, nhưng đến cuối cùng em phải công chúa, aithích hợp với hơn, so với bất kỳ ai cũng ràng hơn, làngười đàn ông tự tin, về điểm này cần nghi ngờ. Mà là em làmột vô cùng tự ti, ở trong mắt trong lòng em hình tượng của anhlà ông chủ cao cao tại thượng, em vô lực thay đổi mối quan hệ này. Mặcdù cuối cùng chúng ta thể trở thành tình nhân, nhưng em rất muốntừ đáy lòng cám ơn , cám ơn để cho em thấy em cũng phải làcô tồi tệ.”


      Đường Diệp Hoa khẽ ngẩng đầu lên, thu mắt lại điều chỉnh tâm tình, tận lực bình tĩnh chuyện: “Còn có lời muốn sao?”


      “Có.” Liêu Bắc Bắc tới bên cạnh , cúi chào sâu lần nữa,lấy hết dũng khí , “ tại em với tiếng ‘ xinlỗi’, mấy giờ trước khi xuất , em xác định người mình thíchlà ai. Nhưng chuyện này em chưa cho ấy biết, là em đơn phương. hiểu ý của em, có thể tha thứ cho em sao?”


      Đường Diệp Hoa châm điếu thuốc, rít hai hơi, tiện đà tay bắtchéo eo, xoay người, giống như đứa trẻ cáu kỉnh ngửa đầu nheo mắtlại, tự phán đoán : “Hiểu, dĩ nhiên hiểu. làm vợ của lạimuốn làm em dâu, em độc ác.”


      Liêu Bắc Bắc nhìn ra tức giận hay là trêu đùa, tómlại thoáng nhìn cái vẻ mặt của quỷ dị của cùng giọng của chuẩnbị hôn mê rồi.


      “Em có hy vọng xa vời gả cho Đường Diệp Trạch… ấy còn chưachấp nhận em… Nếu như trong lòng thoải mái mắng em là được, nên bởi vì em là người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm emgiữa các , em xin đấy.” Liêu Bắc Bắc biết mình như vậy rấtquá đáng, nhưng mối quan hệ phức tạp rắc rối này khiến phải làm thế, thể vì yếu tố bên ngoài mà bỏ qua – khát vọng có được tình .


      Nếu như ngày ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ, khoảng cách thành công đâu chỉ là xa ngàn dặm đây.


      Làm người được hai mươi mấy năm, đổi lấy giờ khắc kiên định tín nhiệm như thế, cho là rất đáng.


      Đường Diệp Hoa nghiêng đầu, đưa mắt nhìn đôi mắt , chưa bao giờkiên định giống như bây giờ, ra là nhìn lầm Liêu Bắc Bắc,cho là nhẫn nhục chịu được, ra khi cố chấp cũngrất đáng sợ.


      lúc lâu, Đường Diệp Hoa rít hơi, khói thuốc bỗng nhiên nhả ra ngoài: “ rất muốn biết, bại bởi ai cũng phục, nhưng bạibởi Diệp Trạch tâm phục khẩu phục…” dụi tắt tàn thuốc, vỗ nhẹgương mặt Liêu Bắc Bắc chút, gương mặt vốn cũng ngắc cũng có thêmchút nhu hòa, cười , “ vẫn mực nghĩ, trừ em trai, thế giới này sao có thể có ngươi đàn ông so với ưu tú hơn? Là em tinhmắt.”


      Liêu Bắc Bắc tất nhiên phản ứng kịp, ngây ngốc, rụt rè hỏi: “ tức giận sao?”


      “Bất mãn có thể như thế nào? Lời em khẳng định thíchnghe…, Diệp Trạch là người yên lòng nhất đời này, nếu như cậu ấy có thể nhận được hạnh phúc, cho dù giảm thọ mười năm cũngkhông lời, huống chi là phụ nữ.”


      Đường Diệp Trạch vì mà suy nghĩ đồng thời trai là cũngsuy nghĩ hết thảy, thiếu cái gối đầu giường thường xuyên ồn ào,nhưng mà máu mủ tình thâm như tay chân, bất cứ thứ tình cảm nào cũngkhông thể vượt qua.


      Sau khi nghe xong, đầu tiên Liêu Bắc Bắc cảm thấy lỗ mũi ê đẩm, sauđó cười ngọt ngào, tốt quá, chỉ cần Đường Diệp Hoa đemđầu giáo chuyển hướng về Đường Diệp Trạch, Liêu Bắc Bắc căn bản khôngcần lòng tự ái cùng hình tượng gì đó..


      “Thích nghe thích nghe, phụ nữ như quần áo nha, hắc hắc ——”


      “….” Khóe miệng Đường Diệp Hoa giật giật, có chút dở khóc dở cười.


      “Ông chủ, em xin chuyển xuống bộ phận bán hàng, em muốn mỗi ngày đều dính lấy Đường Diệp Trạch.” Liêu Bắc Bắc giơ tay báo cáo.


      “Này. Em hơi chút quan tâm đến tâm tình của người thất tình có được hay ? Em làm như làm bằng sắt ý?”


      Đường Diệp Hoa búng lên cái trán của , cười đến bất đắc gì mà vôlực. tự nhận là phản ứng này vượt qua thái độ thường có của , đóchính là đêm trước quyết định tỏ tình với Liêu Bắc Bắc, còn tìm ình đường lui, nếu như thất bại coi như xong, mà em trai DiệpTrạch, vẫn thủy chung tiến cũng buông tha cho, mặc dù phương thức theo đuổi phụ nữ tiêu cực chút, ngốc chút, nhưng mà hẳn là cậu chưa từng tìm ình bất kỳ đường lui, con đường tới cuối, em cứ , tôi quấy rầy em, nhưng vẫn ở bên cạnh em.


      Thua, vì “tính nhẫn nại” này – Đường Diệp Hoa liền thua.


      Lúc này, Đường Diệp Hoa nhận được tin nhắn ——


      Vương Tuyết Mạn: Này. Nghe bị cự tuyệt rồi, ấy muốnanh, em muốn , nhanh lên chút gục đầu vào ngực em , .


      Đường Diệp Hoa liền trực tiếp trả lời điện thoại: “ nghe ai ?”


      Vương Tuyết Mạn thổi thổi móng tay, bắt đầu : “Còn phải gì nữa sao, tại em đứng trước cửa tầng dưới công ty của mấy người, chungquanh những bông hoa hồng nửa tàn nửa còn vừa vặn tôn lên vẻ như hoa như ngọc của em đây… Em thông qua mạng internet nội bộ thông báo vớinhân viên Đường Thị của , mới vừa rồi chỉ là màn diễn tập, thậtra đối tượng tỏ tình chính là em mà phải Liêu Bắc Bắc. Hiệntại đâu rồi, trong tay của em còn cầm bó hoa hồng xanh muốntặng cho khác, này, dù là trong áo hay chăn mặt mũi của em đềucho rồi, nếu dám lập gia đình với em, em liền thiến .”


      Đường Diệp Hoa bước nhanh về phía bên cửa sổ, Vương Tuyết Mạn xuất ràng ở dưới tầng, mặc lễ phục dạ màu trắng, đứng ở bêntrong bách hoa, ưu nhã hướng về phía vẫy tay.


      theo dõi tôi?”


      “Phi. Nhà em vốn là nhà cung ứng hoa lớn nhất, mua toàn bộ hoahồng của thành phố, em muốn biết cũng khó khăn. Còn chưa cút xuống hướng em cầu hôn? Chiếc nhẫn em cũng thay chuẩn bị xong, nào nơi nào tìm được vợ chu đáo như em đây?” Vương Tuyết Mạn dídỏm nháy mắt mấy cái, cùng Đường Diệp Hoa tuyệt đối là cùng loạingười, tình có lẽ quan trọng, nhưng mà quan trọng hơn là tâm mình –trầm mê trong niềm vui khiêu chiến, nhưng cũng có bắt buộc mìnhlàm những chuyện trái với tâm ý.


      Liêu Bắc Bắc thấy thế cũng ngây ngốc khóc lên, khép hai tay lạilàm thành cái loa hô to về phía Vương Tuyết Mạn: “Vương tiểu thư tôithật sùng bái , là người phụ nữ xinh đẹp nhất có mị lực nhất mà tôi thấy.”


      Vương Tuyết Mạn rất tự nhiên, làm động tác tay chớ có lên tiếng, mặthướng Đường Diệp Hoa móc móc ngón tay, nếu như gả cho Đường Diệp Hoa,cuộc sống của bọn họ nhất định rất đặc sắc – ngày ngày đấu võ mồm, haha.


      “Nhanh ông chủ, nên bỏ qua rộng lượng như vậy.” Liêu Bắc Bắc so với Đường Diệp Hoa còn phấn khởi hơn.


      “Ba” tiếng, Đường Diệp Hoa gấp điện thoại di động, này là. phối hợp nở nụ cười.


      Chỉ lát sau, Đường Diệp Hoa tới trước mặt Vương Tuyết Mạn,Vương Tuyết Mạn che dấu thần thái tự tin, khẽ cụp mắt xuống, – mặt làmvẻ thẹn thùng.


      “Còn giả trang thục nữ sao?”


      Vương Tuyết Mạn cố ý chu cái miệng nhắn làm nũng : “Người tamuốn ngoại hình nhu tình như thiếu nữ, thực ra tâm lý biến đổi.” Vừanói, phi cái ôm cổ Đường Diệp Hoa, Đường Diệp Hoa theo bảnnăng nâng hai chân của lên, đợi mở miệng chỉ trích, đãhôn môi của , “Đừng thấy giờ càn rỡ, tin , cuối cùng cómột ngày em khiến quỳ gối dưới váy ngắn của em.”


      Đường Diệp Hoa chăm chú nhìn ngũ quan tinh xảo xinh đẹp trước mắt, khóe miệng tự chủ nhếch lên: “ tin.”


      “Muốn thử sao? ” nhướn mày.


      “Sợ rồi.”


      Cho nên, lấy chiếc nhẫn trong hộp Vương Mạn Tuyết chọn ìnhra, khỏi thấy buồn cười: “ đóa hoa tuyệt thế, còn có tự mua ình chiếc nhẫn cầu hôn nữa?”


      Vương Tuyết Mạn khinh thường hừ tiếng: “Vậy sao? Đeo nhẫn làem phải , em sợ chọn kiểu đắt tiền nhưng em thích.”


      “…..” Đường Diệp Hoa chậm rãi chớp mắt mấy cái, này quả rất đặc biệt.


      Liêu Bắc Bắc đứng ở phía trước cửa sổ vỗ tay, chân thành chúc phúc cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này.


      Chúng ta luôn quên mất người lòng đối đãi với mình, rồi lại mang tình ột người khác… người hiểu được và quý trọngchúng ta, tất cả mọi người đều phạm cùng sai lầm, chỉ trong mong bóng hình theo mình, ra là người quen thuộc bên mình.


      Nghĩ được như vậy, Liêu Bắc Bắc chuồn ra túc xá, bước chân nhanh chạy lên tầng cao nhất, biết Đường Diệp Trạch ngủ chưa, nếunhư chưa ngủ, nấu cho bữa ăn khuya, nếu như ngủ, cũng ngủ.


      “Cốc cốc cốc”, gõ cửa vài cái, phát cửa phòng có khóa, cho nên nhàng vào.


      “Đường Diệp Trạch, ở đâu?”


      Chỉ nghe được “bịch” tiếng, trong bóng tối truyền đến tiếng giásách đổ xuống đất, lần này Liêu Bắc Bắc mở to mắt, vội vàng tìm kiếmcông tắc bật đèn, nhưng mà ấn mấy cái cũng có bật sáng, cho nên đành bò mặt đất,trong gian đưa tay cũng thấy đượcnăm ngón tìm kiếm nơi tiếng động phát ra.


      “Đường Diệp trạch, là em, Liêu Bắc Bắc… làm sao vậy?”


      ra ngoài. Mau ra.” trán Đường Diệp Trạch toát ra từnggiọt mồ hôi hột lớn, thần trí của có chút thanh tỉnh rồi.


      ngã lệch bên cũng vị trí, chỉ nhớ sau khi uốngxong chén Whiskey, hiểu sao cảm thấy toàn thân nóng ran.


      Cùng lúc đó, Phạm Phỉ tắm thơm tho, quấn khăn tắm, chuẩn bịlẻn vào phòng ngủ Đường Diệp Trạch, ta biết Đường Diệp Trạch có thóiquen trước khi ngủ uống chén rượi mạnh, cho nên ta lolắng bỏ xuân dược vào Whiskey có cách nào đưa vào trong cổhọng Đường Diệp Trạch.


      Thời gian sai biệt lắm, ta ngay bây giờ để giải cứu dục hỏa đốt người của Đường Diệp Trạch.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :