1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35



      Đường Diệp Trạch nhìn tin nhắn biết trả lời thế nào, chưatừng chuyện về Liêu Bắc Bắc với trai, dường như cố ý dường nhưvô tình, luôn lảng tránh đề tài này.


      Khóe mắt quét đến bóng dáng Đường Diệp Hoa, cho nên, Đường Diệp Trạch cất điện thoại di động, đến phía sau Đường Diệp Hoa, thừa dịp khianh kiểm nghiệm trang thiết bị, tay túm lấy bản kế hoạch trong tayanh trai.


      Đường Diệp Hoa bỗng cảm thấy trong tay trống , giật mình thấyĐường Diệp Trạch lùi lại ba bước chân, mở cặp tài liệu, rút ra bản kếthoạch sân chơi, rất có xu hướng vò thành nắm.


      “Cậu bao lớn, còn làm bậy.” vừa vặn bốn bề vắng lặng, hét lên tiếng.


      “Chậc chậc, sân chơi chuẩn bị khởi động tài chính ba tỷ, dự đoán làvẫn bảo thủ,” than thở tiếng, còn : “Ừ, bánh xe cao chọctrời, xe du lịch, đường cáp treo, trượt cỏ, trượt cát, giữ lại sân trượt tuyết nhân tạo, xây ở khu đất trống giữa sườn núi kia thế nào?”


      Đường Diệp Hoa khẽ hừ, : “Cám ơn em rốt cục sẵn lòng liếc mắt nhìn bản kế hoạch.” Vừa , vừa đoạt lại cặp tài liệu, ôn hoà :“ đất liền cần em để ý, em chuẩn bị biển a.”


      Hai em có nhiều lời khách sáo, Đường Diệp Trạch hiểu ý cười tiếng, gọi điện thoại báo cho Triệu Diệu, cầu ta lập tứcsửa sang lại bản đầy đủ kế hoạch công trình giải trí xung quanh,trước ba giờ chiều nộp tới đây.


      Có đôi khi, cải vã cũng phải là có chút giá trị nào,chúng ta có thể thông qua phương thức phát tác biểu đạt bất mãn, như thế so với tất cả lời giận dữ đều mang theo chút tức giận thực , nóimở ra, ngược lại, loại bỏ được vướng mắc trong lòng.


      “Công việc bán hàng gọi thầu, tham gia nữa, định đưa Liêu Bắc Bắc về khu vực thành thị chuyến.” Đường Diệp Hoa sựkhông chịu được thẩm mĩ ăn mặc của Liêu Bắc Bắc, còn có mái tóc đuôingựa thể xưng là kiểu tóc kia.


      Đường Diệp Trạch thu lại nụ cười, đáp tiếng, lần nữa mở bản kế hoạch ra, xem nội dung còn giá trị.


      Đường Diệp Hoa thấy Liêu Bắc Bắc vào, ngoắc ngoắc tay với : “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”


      “Nghe lãnh đạo an bài.” Liêu Bắc Bắc liếc Đường Diệp Trạch cái, đầu óc còn nghĩ vấn đề liên quan đến “em ”.


      Đường Diệp Hoa dùng khuỷu tay đụng vào Đường Diệp Trạch chút: “Bên này trừ hải sản còn có gì khác ?”


      Triệu Diệu theo sau vừa tới tiếp lời: “Nghe chủ tịch phu nhânmở nhà hàng tây thượng hạng có quy mô ở vùng này, nếu như muốn thayđổi khẩu vị có thể thử chút.”


      Hai em liếc nhìn nhau, người khác tán tụng bọn họ cũng phải cho Lục Tư Kỳ ba phần thể diện, vậy thôi.


      Đến nhà hàng, Liêu Bắc Bắc nhìn thấy người muốn nhìn thấy nhất —— Phan Hiểu Bác.


      Phan Hiểu Bác vừa tháo băng gạc đầu, đầu tóc cắt tỉa rất ngắn, ta tiến vào ăn cơm trưa cùng y tá xinh đẹp, nhìn thấyđoàn người Liêu Bắc Bắc, trong nháy mắt vẻ mặt ta trở nên hung ác.


      Khi Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạch đứng chung chỗ, pháthiện bọn họ tuyệt đối là hai người có liên hệ máu mủ, cho dù là khí chất cao quý hay là dáng người thon dài, cũng là ưu thế bẩm sinh.


      Giống nhau, hai em nhìn Phan Hiểu Bác cũng thuận mắt, nhưng mà là nơi công cộng cần thiết khiêu khích công khai, Đường DiệpHoa tay ôm chầm bả vai Liêu Bắc Bắc, ý bảo Phan Hiểu Bác tự giảiquyết cho tốt.


      Liêu Bắc Bắc trời sinh ra vốn là người hèn nhát, ràng là người bị hại, nhưng luôn có bộ dạng là người đuối lý.


      Phan Hiểu Bác nhìn về phía chỗ của mấy người, Đường Diệp Trạch đứng ở bên trái Liêu Bắc Bắc, vị khác ôm Liêu Bắc Bắc ập mờ, anhta khỏi cười mỉa, ai nha, dã tâm của Liêu Bắc Bắc ,còn muốn bỏ cả Địa ốc Đường thị vào trong túi hay sao?


      Sau khi quản lý nhà hàng biết được thân phận người mới đến, tự mìnhhướng dẫn hai vị cậu chủ đến ghế ngồi danh dự trong nhã gian. Đường Diệp Hoa kéo tay Liêu Bắc Bắc, đưa rời trước, Đường Diệp Trạch lạikhông nóng lòng lên lầu, mà là tới trước mặt Phan Hiểu Bác.


      Phan Biểu Bác thấy tới gần, đứng dậy tỏ vẻ phòng bị, y táchỉ co rúm lại e thẹn, hề chú ý tới khí giữa hai người đànông.


      Đường Diệp Trạch ngay vào điểm chính: “Hạn trong vòng ba ngày rời khỏi Vạn Điệp Thành, đây là điểm mấu chốt của tôi.” Dứt lời, anhxoay người rời .


      “Đường Diệp Trạch. đừng khinh người quá đáng.” Phan Hiểu Bác đuổi theo , lửa giận trong lòng thiêu đốt.


      “Nếu như phải là vì cháu , tôi sớm đưa vào tù rồi.” Đường Diệp Trạch vẫn là bộ dạng thèm đếm xỉa.


      Phan Hiểu Bác biết lúc này phải là lúc cứng đối cứng tranhgiành mặt mũi, ta hòa hoãn tâm tình, giọng : “Đầu tiên cám ơn cứu tôi, nhưng mà có đáng vì người phụ nữ như Liêu BắcBắc gây với viên chức như tôi ?”


      ấy là loại phụ nữ nào biết sao? Từ trước khi xâmphạm ấy, đến nay ngay cả câu xin lỗi cũng chưa từng , là người từng được giáo dục đại học, hai là súc sinh?” Đường Diệp Trạchkhông chấp nhận được nhân phẩm của Phan Hiểu Bác, người đàn ông chỉbiết hắt nước bẩn vào phụ nữ, có tư cách nhận chức ở bất kỳ mộtcông ty nào của Đường thị.


      Mặc dù giọng của rất , nhưng là Phan Hiểu Bác thấy được quyết tuyệt trong đáy mắt của , hiển nhiên ta còn chỗđặt chân ở Địa ốc Đường thị nữa, như vậy, vậy ta cũng cầnthiết nịnh nọt Đường Diệp Trạch nữa.


      “Nếu như phải là Niếp Niếp cho tôi biết chuyện xảy ra ở bờbiển của các người, tôi đánh đập ta tàn nhẫn sao? Cũng là đàn ông, nếu như bị cắm sừng, nghĩ như thế nào? Hay là và anhtrai cùng dùng chung người phụ nữ rồi?”


      Đối mặt với lên án tâm thần của Phan Hiểu Bác, Đường Diệp Trạchchẳng những ra tay, ngược lại hai tay cắm vào trong túi quần, nhanh chậm vòng qua bên cạnh Phan Hiểu Bác, im lặng đúnglà cách trả lời tốt nhất cho lời xấu.


      “Tôi hiểu nổi, thiếu đàn bà sao?. Liêu Bắc Bắc cũng phải là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành gì.”


      Đường Diệp Trạch dừng chân, trở về trước người Phan Hiểu Bác, tay giật thẻ công tác trước ngực ta xuống: “ ngại cho anhbiết, tôi báo cho người trong ngành, mãi mãi thuê .”


      “Được a, cho tôi đường sống, tôi cũng cho sống dễ chịu. Cùng lắm đồng quy vu tận.” Tiếng Phan Hiểu Bác gầm gừ vang dội cả nhà hàng.


      “Tùy , nhưng mà nếu như còn trêu chọc Liêu Bắc Bắc nữa, thửngẫm lại lời tôi với trước kia.” Đường Diệp Trạch ném thẻ côngtác vào thùng rác, “Niếp Niếp chẳng qua là đứa trẻ, biết hơnai hết, đêm đó rốt cuộc mình làm gì với Liêu Bắc Bắc, dùngmột đứa trẻ che dấu tội của .”


      Bịch tiếng, Phan Hiểu Bác đẩy Đường Diệp Trạch lên tường, phẫnuất quát: “ có thể ép tôi vào đường cùng, nhưng được làmnhục tình cảm của tôi đối với Niếp Niếp. Tôi làm tất cả là vì Niếp Niếp. tôi chết oan chết uổng, chị dâu bỏ lại đứa con bốn tuổi chẳng quantâm. Tôi vừa làm việc còn phải chăm sóc đứa trẻ khóc sướt mướt, tôi cũng mệt mỏi, tôi cũng chăm sóc nổi. Tôi thừa nhận tôi vội vàngmuốn tìm phụ nữ chăm sóc Niếp Niếp, nhưng mà có nghĩa là tôi thích Liêu Bắc Bắc. Nhưng mà ta lại lừa ghạt tình cảm của tôi.”


      Thấy thế, nhân viên phục vụ rối rít muốn tiến lên khuyên can, ĐườngDiệp Trạch ra hiệu dừng bước. đẩy Phan Hiểu Bác kề sát ngườimình ra, nghiêm mặt : “ là mối tình đầu của ấy, lấy ước mơ bắtđầu, nhưng lại dùng cơn ác mộng kết thúc. Mỗi khi tôi nghĩ đến những tổn thương gây ra cho ấy, trong lòng như bị kim đâm nhói. Cứu anhkhông phải là ý định của tôi, chỉ là tôi muốn để máu của Liêu BắcBắc chảy vào thân thể .”


      Cho dù là cầu xin hay là khóc lóc hối tiếc, cũng thể nào gợi ra được lòng đồng tình của Đường Diệp Trạch, người sở dĩ tàn nhẫn, là bởivì đối phương thương tổn người quan trọng nhất trong lòng chúng ta.


      về phía bậc thang, bước có chút chậm chạp, cũng vào lúc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt khóc đỏ của Liêu Bắc Bắc.


      Kể từ giây phút vừa gặp phải Phan Hiểu Bác, Liêu Bắc Bắc liền bắt đầu lo lắng, e sợ Phan Hiểu Bác bịa đặt sinh trước mặt Đường Diệp Trạch, cho nên dối phòng vệ sinh trốn ở cửa cầu thang chờ Đường DiệpTrạch lên tầng.


      “Đều nghe được rồi?” Đường Diệp Trạch ngẩng đầu nhìn phía cầu thang. Vẻ mặt tức giận được thay thế bởi nụ cười.


      Lúc này, Phan Hiểu Bác vội vã đuổi theo tới đây, Đường Diệp Trạchcũng quay đầu lại, giơ tay lên ngăn cản đường của ta.


      Liêu Bắc Bắc lau nước mắt, nghe được tiếng tận đáy lòng của PhanHiểu Bác, rốt cục như mới tỉnh từ trong mộng, nhưng mà, đáp án nhưvậy cũng khiến trong lòng dễ chịu chút, ít nhất Phan Hiểu Bác còn chưa mất nhân tính đối với thân nhân. Nhưng đối với , khi mà bản thân chịu đựng tổn thương tột đỉnh, lại giống kẻ nhát gan trốnđông trốn tay, dưới bảo vệ của người khác, quá nhu nhược rồi, hènnhát đến nỗi khiến bản thân mình cũng tự thấy chán ghét.


      Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc xuống cầu thang, vòng qua Đường DiệpTrạch, lần đầu tiên dũng cảm nhìn thẳng vào hai mắt Phan Hiểu Bác.


      “Phan Hiểu Bác, cám ơn dạy tôi làm thế nào phân lòngvà giả vờ. Xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng quấy rầybạn bè tôi, từ nay về sau, coi như quen biết. Nếu như tiếp tục tiến hành công kích nhân phẩm của tôi, tôi kiện tội phỉ báng. khi ầm ĩ lên tòa án, người xấu mặt chắc chắn phải là tôi.”


      Phan Hiểu Bác nhìn Liêu Bắc Bắc với bộ dạng chắc chắn, thế nhưng mộtchữ cũng ra. y tá chọc chọc sống lưng Phan Hiểu Bác,Phan Hiểu Bác quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, liền ăn cái bạttai vang dội. y tá nổi giận đùng đùng : “Người đàn ông nàythật khiến tôi buồn nôn. May mà tôi còn chưa tiếp nhận lời theo đuổi của , thèm vào.” xong, ta liền cầm túi rời rồi.


      Phan Hiểu Bác bụm gò má, đần độn quay đầu, thản nhiên và đủ loạidấu hiệu của Liêu Bắc Bắc thể khiến ta nghi ngờ tronglòng mình có phải tối tăm quá rồi . ta thấy Liêu Bắc Bắc xoayngười lên tầng, thái độ nhanh chóng đảo ngược, sốt ruột mà giọnghỏi: “Chờ chút Liêu Bắc Bắc. Tôi là mối tình đầu của sao?”


      Liêu Bắc Bắc dừng bước, chần chờ chốc lát, mới từ từ xoay ngườilại, khóe miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng: “ xin lỗi, mốitình đầu của tôi dành cho người khác vào năm mười bốn tuổi, nụ hônđầu tiên cũng phải của , tạm biệt, chăm sóc Niếp Niếp cẩn thận, con bé rất cần .”


      xong, kéo tay Đường Diệp Trạch, nghiêng đầu cười tiếng, “ ăn cơm , tôi đói bụng.”


      Gắng sức bước bước dũng cảm đầu tiên, mới phát mình có thể giảiquyết rất nhiều vấn đề, dỡ mặt xuống, khỏi trở nên nhõmhơn.


      Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào đôi tay nắm nhau, trí nhớ dâng lên như thủy triều —— năm mười bốn tuổi, phải là lúc học lớp tám? còn nhớ , lúc ấy cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay vớimình, vừa chạy vừa , mặc dù chúng ta quen biết, nhưng mà em rất thích , nhớ kỹ tên em nhé, em tên là Liêu Bắc Bắc, lớp số 3 trunghọc, có rãnh rỗi về trường học thăm em, tạm biệt, tiểu ngốc.


      Về phần nụ hôn đầu, phải là lần bọn họ vô tình chạm môi đó chứ?


      Phút chốc, Đường Diệp Trạch giữ Liêu Bắc Bắc lại, Liêu Bắc Bắc nghihoặc nhìn về phía , mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, lại mấp máy môi,dời tầm mắt, lúc lâu, ấp a ấp úng hỏi: “Bắc Bắc. . . . . . Nụhôn đầu của là … dành cho ai?”
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36



      Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, che miệng vui lên: “Tôi chỉ như vậy, có chỉ người nào.”


      cũng biết nam sinh kia tên họ như thế nào, chỉ biết là ở trong trí nhớ của là nam sinh khả ái nhất.


      Đường Diệp Trạch nhấp môi chút, muốn lại thôi, sau đó vào nhã gian.


      quả suy nghĩ nhiều quá, Liêu Bắc Bắc cùng bất quá chỉgặp mặt có lần, nhớ lấy , là bởi vì cái kẹo que kia, trở thành mùi vị cuối cùng trong cuộc đời . nhớ được , vốn làhợp tình hợp lý.


      Liêu Bắc Bắc hiểu tại sao phải trịnh trọng hỏi lên chuyệnlạ này, có lẽ chỉ cho là mười bốn tuổi thương quá sớm chút , cho nên, kéo lấy góc áo của Đường Diệp Trạch, làm sáng tỏnói: “ phải là như nghĩ đâu…, coi như là thời kỳ ảo tưởng củacô bé, tôi cũng biết nam sinh kia tên gì, thậm chí ngay cả tướngmạo đều nhìn , như thế nào đây, chỉ là loại cảm giáctỉnh tỉnh mê mê rất tốt đẹp.”


      Đường Diệp Trạch sửng sốt hồi lâu, Đường Diệp Hoa ở trong gian phòng trang nhã thúc giục.


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, cười nhàng mà thẳng bước vào,bởi vì thói quen công vụ, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Đường DiệpHoa.


      “Mới vừa rồi phía ngoài cãi nhau sao, chuyện gì xảy ra vậy? ” Đường Diệp Hoa đem chén canh thịt bò đưa cho .


      có chuyện gì, tôi đem Phan Hiểu Bác bại hoại kia giáo huấn ột trận. Ha hả.” Liêu Bắc Bắc tâm tình dị thường thư sướng. ,kể từ sau khi phát sinh chuyện cường bạo thành kia, thườngxuyên từ trong mộng tỉnh lại, liền núp ở trong chăn len lén khóc. suy nghĩ chỉ muốn nhào tới trong ngực mẹ khóc lớn hồi, nhưng mà, nếunhư làm như vậy, chỉ làm nhiều người lo lắng hơn. Uỷ khuất, vẫnđều cảm thấy rất ủy khuất.


      Đường Diệp Hoa mặc dù biết Liêu Bắc Bắc đến tột cùng làm cái gì đối với Phan Hiểu Bác, nhưng nhìn đến sắc mặt của tràn đầy nụ cườikhác hẳn trước kia, vuốt vuốt tóc của : “Nha đầu ngốc, gặpphải phiền toái cho biết là tốt, bạn trai phải là dùng đểlàm bài biện.”


      khi nào trở thành bạn trai của tôi rồi? ”


      “Tự mình đặt ra như vậy.” lẽ thẳng khí hùng .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc cúi đầu uống canh thịt bò, thấy Đường Diệp Trạch ngồi xuống, cách nào ra cảm kích trong lòng, vộivàng để thìa xuống, múc chén canh thịt bò đưa đến..


      Đường Diệp Hoa sờ sờ cằm: “Liêu Bắc Bắc, em ràng là muốn vén lên ‘chiến tranh’ giữa hai em sao?”


      Tay của Liêu Bắc Bắc khựng lại, đợi giải thích, Đường DiệpTrạch xem canh thịt bò đặt ở trước mặt Đường Diệp Hoa, chế nhạonói: “ mọn.”


      Đường Diệp Hoa hừ tiếng, giống như đứa bé múc muôi lớn canhthịt bò nhét vào trong miệng, cũng che dấu tâm tình, huống chi ở trước mặt em trai mình càng có cần thiết che dấu, tronglòng thoải mái chính là thoải mái.


      Triệu Diệu là người thông minh, thấy khí đúng, liềnmượn lí do gọi điện thoại nhanh chóng rời tiệc. Liêu Bắc Bắc ngồi trởlại bên cạnh Đường Diệp Hoa, rất cố ý giúp gắp mấy cọng rau, khôngphải là được tiện nghi còn khoe mã à, mà chịu được “Nâng đỡ” của Đường Diệp Hoa đối với mình.


      “Ông chủ lớn, đừng đùa bỡn viên chức như tôi có được haykhông?” Ở đỉnh đầu của Liêu Bắc Bắc còn đè ép đám mây đen tên là“Vương Tuyết Mạn”. Vương Tuyết Mạn cũng có tìm gây phiền toái,nhưng mà dưới công ty ai biết Vương Tuyết Mạn là vị hôn thêcủa Đường Diệp Hoa a? Cho nên đồng nghiệp chỉ chỏ đối với Liêu Bắc Bắccàng nhiều, gần xa nhắc nhở đừng tưởng rằng gần nước ở bancông có thể lấy được trăng trước, áp lực của rất lớn a.


      “Người nào đùa bỡn em? có thời gian nhàn rỗi đâu.”


      “Vứt bỏ hết thảy , nhà các người làm sao có thể tiếp nhận con dâu vừa có bối cảnh lại thông minh chứ? ”


      “Ơ, còn chưa bắt đầu hẹn hò định gả cho sao? ”


      “Điều kiện đầu tiên để hẹn hò của tôi là kết hôn, thanh xuân của phụ nữ ngắn hạn nhé.”


      Liêu Bắc Bắc phải là tin tưởng tình cảm của Đường DiệpHoa đối với mình, nhưng mà vẫn phải đối mặt với vấn đề thực tế a.


      “Họ Đường nhà cần dựa vào cưới hỏi để nâng cao sản nghiệp.ba của Vương Tuyết Mạn cùng ba của chỉ do quan hệ cá nhân rất tốt, hơn. ” Đường Diệp Hoa giải thích có chút mệt mỏi, đến , vẫn là Liêu Bắc Bắc thích .


      Liêu Bắc Bắc cắn chiếc đũa lên tiếng, tin tưởng mỗi côgái trong gia đình đều muốn làm bé lọ lem, nhưng mà thực tếphần lớn vương tử vội vã đều dưới áp lực cưới công chúa chân chính.


      “Sau khi trở về thu dọn đồ đơn giản chút, sáng mai trở về thànhphố.” Đường Diệp Hoa mang trở về, vì thứ nhất là nghe đến nhớnhà, thứ hai cũng muốn thăm cha mẹ của Liêu Bắc Bắc chút, nếukhông nha đầu này vĩnh viễn tin là chân thành.


      “Thiệt hay giả? ” Liêu Bắc Bắc ngước lên khuôn mặt tươi cười vui sướng, đầy trong đầu cũng là nhớ thương cha mẹ.


      “Đương nhiên là , lúc nào lừa gạt em rồi? ” để mất thời cơ hỏi ngược lại.


      Liêu Bắc Bắc hí mắt cười tiếng, theo bản năng nhìn về phía ĐườngDiệp Trạch, Đường Diệp Trạch buông thõng đôi mắt, bộ dáng đếmxỉa đến.


      cho là suy tư vấn đề, quấy rầy, tiện đà gắpmấy món ăn cho Đường Diệp Hoa: “Công ty có tình người nha. Hắchắc.”


      Đường Diệp Hoa liếc cái, gõ mặt bàn gọi Đường Diệp Trạch: “Emnói xem nhìn trúng này cái gì? Nịnh nọt cũng biết gõ đúng chỗ.”


      Đường Diệp Trạch nâng đôi mắt xa xăm lên, nhưng cười , trong mắt lên tia đơn dễ dàng phát giác.


      Liêu Bắc Bắc khờ khạo cười tiếng, cảm giác bị thích cũng khôngphải tốt, chỉ là hiểu được chuyện hưởng thụ niềm vui thútrong đó, sợ giao ra lòng sau này đổi lấy vẻ cười nhạo lạnh nhưbăng.


      Sau khi cơm nước xong, Đường Diệp Hoa muốn gặp vị khách quantrọng, nên sau khi cẩn thận suy nghĩ, mang theo Triệu Diệu có nănglực làm việc mạnh hơn, tạm thời để lại Liêu Bắc Bắc cho Đường DiệpTrạch, bảo giúp làm việc lặt vặt.


      Lúc ra cửa chỉ mang theo chiếc xe, vì vậy Đường Diệp Trạch cùng Liêu Bắc Bắc chỉ có thể ngồi xe gắn máy trở về nhà tập thể.


      Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới lập tức được về nhà, nên muốn mua mộtchút đặc sản địa phương cho cha mẹ. Vì thế, hai người bộ tới chợlớn nồng đậm mùi hải sản.


      Địa ốc Đường thị đầu tư vào, kéo khách du lịch đến địa phương này, mặc dù công trình chưa xong còn có chính thức bán ra, nhưng mà du khách ngoại lai càng ngày càng tăng, nên trong chợ tiếng người lại càng ồn ào.


      Chợ ở cách bờ biển xa, nên du khách có thể mua được hải sản tươi ngon nhất.


      Lúc Liêu Bắc Bắc đứng ở trước quầy hàng chọn lựa cá tươi, lại phát thấy Đường Diệp Trạch.


      kiễng mũi chân, nhìn khắp bốn phía tìm kiếm thân ảnh Đường DiệpTrạch, rất nhanh, ở chiếc đài cao bằng gỗ thấy được đôi giàytây của Đường Diệp Trạch.


      đài gỗ máu loang lổ, chỉ thấy con cá mập con dài chừng 1thước bị treo ngược ở giá gỗ, con cá mập con hoảng sợ đong đưa vâyđuôi, mà trong tay ngư dân giơ lưỡi dao tàn sát, hét lớn mộttiếng gọi vội vàng rời đài gỗ.


      Thấy thế, Liêu Bắc Bắc hết sức khẩn cấp chạy tới, che ở giữa ngư dâncùng Đường Diệp Trạch, liên tục hướng ngư dân cúi người tạ lỗi, bởivì Đường Diệp Trạch bảo vệ con cá mập con, để cho ngư dân cắt lấy vây cá.


      Liêu Bắc Bắc kinh hãi thấy ngư dân kia tức giận đến sắp điên vừa hô vừa vung con dao, vội vã túm lấy cánh tay của ngư dân, giọngnhẹ lời: “ à, trước tiên đem dao để xuống, có việc gì từ từ .”


      “Người đàn ông của bị chuyện gì vậy hả? Con cá này có cho baonhiêu tiền cũng bán.” Người cha già của ngư dân làm đại thọ támmươi, ông ấy là muốn ăn vây cá.


      Liêu Bắc Bắc biết phải làm sao, liền duỗi tay kéo Đường Diệp Trạch: “ thôi thôi, đừng tùy hứng như vậy.”


      “Vây cá có mùi vị cũng có công hiệu làm thuốc, nhưng cámập bởi vì bị con người tùy ý giết chóc mà số lượng giảm mạnh. Chúng tasống được là nhờ dưỡng khí, bảy mươi phần trăm là do sinh vật phù dutrong hải dương cung cấp, cá mập khi bị tuyệt chủng, mất kẻ địchtrời sinh để khống chế những sinh vật khác, như vậy chúng nó ở trongbiển cắn nuốt số lượng lớn sinh vật phù du, hệ thống sinh thái củađại dương trái đất là quan trọng nhất. Nếu như người người đều vìchúc thọ mà giết cá mập, chúng ta chẳng khác nào tự sát.” cảm xúccủa Đường Diệp Trạch hơi có vẻ kích động. Nếu để cho nhìn thấy, nhất định phải ngăn cản.


      Liêu Bắc Bắc chưa từng nhìn thấy Đường Diệp Trạch tức giận như thế, nhìn về phía cá mập con, ánh mắt nó phảng phất như như chảy nước mắt, liên tưởng đến bức ảnh mình nhìn thấy ở mạng mà giậtmình, những hình ảnh bắt giết động vật này, khiến tâm tình càng trở nênnặng nề.


      là người thành phố ít hù dọa người , con cá mập này là tôi bắt được, chết sống là do tôi . Chuyện cá mập cắn chết người còn thiếusao? đừng ở trước mặt tôi giả bộ là người lương thiện.” Ngư dân trợn mắt trừng trừng.


      “Bất kể tin hay tin, phần lớn cá mập đều phải là kẻđịch của loài người. Bọn chúng nó còn e ngại loài người hơn. Theo thốngkê, chia đều hàng năm, người bị cá mập cắn chết có chừng năm ngườithôi.” Đường Diệp Trạch đứng lên, từ trong bóp da rút ra xấp nhândân tệ, thái độ cường ngạnh : “Con cá mập này bán cũng phải bán, bán cũng phải bán.”


      Ngư dân cũng là người tính tình thích mềm thích cứng, muốn tiến lên xô đẩy Đường Diệp Trạch, Liêu Bắc Bắc nhanh hơn bướcngăn cản ngư dân lại: “ à, đừng nóng giận, ra chuyện này phải trách tôi, hôm nay là kỷ niệm ngày chúng tôi kết hôn, tôi đùa. . . . . . Nguyện vọng của tôi là phóng sinh con cá lớn, vừavặn khéo đến cá mập, cho nên, chồng của tôi liền. . . . . . xin lỗi a. ” so sánh với Đường Diệp Trạch hiểu hơn tấm lòngcủa người nghèo, bọn họ muốn phải là đạo lý lớn đường hoàng, mà là chạm đến những câu chuyện đồng tâm đồng tình. Vì vậy ở dưới tình thếcấp bách, thuận miệng bịa ra câu chuyện có liên quan tới tìnhyêu.


      Quả nhiên, ngư dân dân kia càng chấp nhận lý do này hơn, mấy ngườidân xem náo nhiệt quanh mình cũng bắt đầu lên tiếng khuyên ngư dân phóng sinh, dù sao vây cá và miến khác nhau lớn, lấy khoản tiền để đãi tiệc mừng thọ rồi mua TV đại, còn làm được tiệc tích đứcnữa.


      Ngư dân sau phen quấn quýt suy nghĩ, cuối cùng, chỉ lấy năm trămđồng, rồi tự mình lái thuyền câu phóng sinh cá mập con. Mà Liêu BắcBắc cùng Đường Diệp Trạch tiếp tục sắm vai đôi vợ chồng ân ái, anhngồi ở thuyền câu, cho đến khi nhìn thấy con cá mập con sống, nhảyloạn lần nữa trở lại biển lớn, lúc này Đường Diệp Trạch mới thở phào nhõm.


      nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, từ nãy đến giờ vẫn khoác tay lên cánhtay mình, nên chỉ cần muốn mở miệng, Liêu Bắc Bắc nắm cánh tayanh nhắc nhở, hơn nữa giọng khuyên bảo , chỉ cần mục đích đạtđược là tốt rồi.


      “Bắc Bắc. . . . . .”


      “Ừ? Ông xã sao vậy? ” Liêu Bắc Bắc mặt cảm tạ ngư dân mặt đáp lại .


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, khóe miệng vung lên nụ cười tươi.


      “Bà xã. . . . . .”


      “Em ở đây, ông xã chờ chút.” Liêu Bắc Bắc đưa lưng về phía , cùng với ngư dân nắm tay cáo biệt, ra bọn họ đều rấtchất phác thiện lương, ở trong tâm chỉ tồn tại lòng thích ngườigiàu có.


      mím mím môi, xấu hổ cười cười.


      “Bà xã. . . . . .”


      Khóe miệng Liêu Bắc Bắc vừa kéo, tiện đà xoay người, hiểu rõlắm hỏi: “ đến tột cùng muốn cái gì vậy, ông xã thân ái?”


      Đường Diệp Trạch ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của tỏ vẻ nghingờ, tươi sáng cười tiếng: “ muốn , kỷ niệm ngày kết hônvui vẻ.”


      Liêu Bắc Bắc chậm chạp nháy mắt mấy cái, biết là nhìn lầm rồihay là do ánh mặt trời chiếu sáng, tóm lại bên tai Đường Diệp Trạch cóchút hồng hồng, xì cười ra tiếng, kiễng mũi chân giúp sửa sanglại sợi tóc bị gió biển thổi loạn.


      “Ngư dân đều xa rồi, hơn kém – ngốc nghếch cách tự nhiên.” Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu, cười đến rất thoải mái.


      Đường Diệp Trạch thấy cười, cũng cười theo, suy nghĩ muốn tiến thêm bước , đem khoảng cách giữa hai người kéo lại gần hơn.


      Song, bước này cũng là khe rãnh thể vượt qua, ngày mai trai của mang Liêu Bắc Bắc trở về thành phố.


      lần này, còn có thể trở lại ?
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37



      Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Liêu Bắc Bắc cùng Đường Diệp Hoa bước lên lộ trình trở về thành phố.


      Dọc theo đường , Liêu Bắc Bắc ngắm nhìn cảnh vật chung quanh đềucảm thấy rất đẹp, nhìn chim cảm thấy khả ái, nhìn cái gì cũngđều vui vẻ, nhưng chỉ muốn nhìn Đường Diệp Hoa bày ra vẻ mặt đenthui, bởi vì lúc rời , Vương Tuyết Mạn cũng lên xe theo. Bởi vìkhông có chuẩn bị limousine, nên mấy người họ miễn cưỡng chen chúc ởtrong gian hẹp, chỗ ngồi phía sau bên trái là Liêu Bắc Bắc,bên phải là Vương Tuyết Mạn, kẹp ở giữa hai nên rất khôngthoải mái.


      “Đường Diệp Hoa, mặt bị liệt sao?” Vương Tuyết Mạn dùng cùi chỏ đụng phải , cũng báo cho tiếng.


      “Tôi có thấy phiền hay ? Sau khi trở về đừng dây dưa tôi nữa.” Đường Diệp Hoa dịch sang phía bên cạnh.


      làm trò ở trước mặt khác chỉ trích em sao? có phong độ.” Vương Tuyết Mạn từ trong hộp hóa trang đem kính ra nhổlông mày, cũng thấy có tức giận lắm.


      “Tôi vốn là có phong độ, mà tìm người có phong độ nhấtđi. Còn có, đừng ở trong xe sửa lông mày được ? ” rút ra mấy tờ khăn giấy nhét vào đùi Vương Tuyết Mạn.


      Vương Tuyết Mạn liếc cái, vươn ra ngón út chỉ hướng lon đồuống giả giọng : “Phiền toái Đường đại thiếu giúp em cầm xuống.”


      Đường Diệp Hoa nhịn cơn tức giận, đưa cho , Vương Tuyết Mạn cũng đón, thay mở non nước .


      “Phốc” tiếng, cola ướp lạnh đưa đến trong tay Vương Tuyết Mạn, uống hớp, đôi mi thanh tú khỏi chau lên, lại đem cola trả lại cho Đường Diệp Hoa: “Quá lạnh, cầm giúp em.”


      .”


      “Cám ơn Đường gia Đại thiếu gia.”


      “Tôi hận được đem đẩy xuống xe.” Vì đường cao tốc thể vứt rác bừa bãi, ngồi ở ghế lái thư ký Thi Hành như thế, nênanh chỉ có thể nắm lon cola ướp lạnh.


      “Đừng vọng động, vạn nhất làm em bị thương, làm sao giao lại với cha em?” Vương Tuyết Mạn chút cũng sợ .


      Liêu Bắc Bắc ở bên nhìn hai người đấu võ mồm, kiên quyết giữvững trầm mặc. ra cảm thấy Vương Tuyết Mạn có đôi khi thậtđáng , vừa vài câu liền đem Đường Diệp Hoa giận đến sôi gan.


      “Liêu Bắc Bắc, cười cái gì vậy? ” Vương Tuyết Mạn nhấc mi lên.


      “Tôi có cười.” vừa khen khả ái, hỏa lực liền bắn tới đây.


      “Xem hai vợ chồng chúng ta gây lộn rất nghiền đúng ?”


      “Nè. Ai là vợ chồng hả?” Đường Diệp Hoa nghiêng người ngăn chặn ánh mắt căm tức cuả nhìn Liêu Bắc Bắc .


      “Chậc chậc, làm trò trước mặt tình nhân vị hôn thê đúng, ai —— em là người phụ nữ số khổ a.”


      Phì tiếng, tài xế nhịn được cười ra tiếng, sau đó vội vàng gật đầu xin lỗi.


      Đỉnh đầu Đường Diệp Hoa mây đen giăng đầy, chịu đủ rồi.


      Nhưng mà Vương Tuyết Mạn lại cảm thấy đủ, nghiêng đầu liếcvề phía Liêu Bắc Bắc: “Liêu Bắc Bắc, đến tột cùng cho vị hôn phucủa tôi uống súp mê gì hả? Cũng cho tôi chén thử .”


      Liêu Bắc Bắc thành trả lời : “Ông chủ lớn kể từ khi ăn bánh chẻo do tôi làm cho tôi là tốt.”


      sai. Cũng bởi vì bánh chẻo đó, nên rốt cục nhớ tới là Đường Diệp Hoa bắt đầu theo đuổi .


      “Bánh gì cơ? Tôi cũng làm cho ấy ăn.”


      “Trừ rau hẹ, mọi thứ ông chủ đều thích.”


      Hai cách Đường Diệp Hoa bắt đầu tâm , bất kể thiệt giả, mùi thuốc súng cũng nặng.


      “Này, xin hai vị nữ sĩ có thể an tĩnh chút ? ” Đường DiệpHoa rất phiền não, cầm lấy lon cola càu nhàu kêu lên rồi uống vài ngụm.


      “Ai nha nha, lon cola có dấu son môi của em, muốn cùng em hôn có thể trực tiếp thẳng nha. . . . . .” Vương Tuyết Mạn đưa hai tay che mặt, biết thẹn thùng là cái gì, lớn tiếng .


      Đường Diệp Hoa ho hai tiếng, chỉ là bởi vì bị sặc, hay bởi vì vẻ mặt của Vương Tuyết Mạn làm cho người ta giận sôi gian.


      Liêu Bắc Bắc che miệng cười trộm, cảm thấy Vương Tuyết Mạn cùngĐường Diệp Hoa rất xứng đôi, nữ đùa bỡn lưu manh, nam cường thế, rất hài hòa.


      Mấy giờ xe, hai người vẫn như cũ đều bô bô cãi vã ngừng, lúc lái xe đến trạm thu phí, Liêu Bắc Bắc lấy khí thế sét đánh kịpbưng tai cùng thư ký chấp hành đổi chỗ ngồi, bị say xe.


      Thư ký Thi Hành là phái nam, Đường Diệp Hoa dĩ nhiên muốn ápsát chặt người đàn ông, cho nên khẽ đẩy Vương Tuyết Mạn: “Lui vềphía cửa xe bên kia dựa vào chút , mình còn muốn chiếm baonhiêu chỗ nữa? ”


      Vương Tuyết Mạn cố ý đem làn váy bày ra rồi ngồi ghế: “ ngồi nha, quần bị nếp nhăn là mua cho em bộ mới nha.”


      Đường Diệp Hoa nghiến nghiến răng, cấm khẩu, đặt mông ngồi ởtrên váy của , Vương Tuyết Mạn cái gì cũng làm, kéo mép váylại, sợ dùng sức quá vải vóc bị xé hỏng, cho nên đẩy bả vai ĐườngDiệp Hoa: “A. cho ngồi lên Chanel của em.”


      Đường Diệp Hoa thấy phát điên, tâm tình liền chuyển biến tốt đẹp,cho nên dùng sức vặn vẹo uốn éo cái mông, cười đến chút hả hê.


      Vương Tuyết Mạn giận đến dậm chân, vươn ra hai ngón tay bấm bắp đùicủa , Đường Diệp Hoa bị đau nheo mắt lại, nhưng cũng thà chết chứkhông chịu khuất phục.


      Trải qua mấy phút đồng hồ giằng con, chỉ nghe roẹt tiếng, làn váy rốt cục bị xé rách.


      “Nhãn hiệu quốc tế thế nào, còn phải là trông ngon màkhông dùng được.” Đường Diệp Hoa chê cười, trong lúc vô tình nhìn sang,lại phát Vương Tuyết Mạn gục ở bên cửa xe rơi xuống nước mắt.


      “Này. phải cái váy sao, vậy mà cũng khóc? ” Đường Diệp Hoa khẽ nhíu lông mày.


      “Đây là hàng có ra có số lượng. Tôi nhiều lần tìm kiếm mới mua đượcanh có biết hay . Hu hu ——” Vương Tuyết Mạn cũng quản ngườingoài ngồi vây quanh ở bốn phía, gục ở ghế dựa lớn tiếng khóc.


      Đường Diệp Hoa hé mở đôi môi, Liêu Bắc Bắc vội vàng đem hộp khăn giấy đưa cho , thúc giục: “Nhanh xin lỗi a.”


      Đường Diệp Hoa cầm qua hộp khăn giấy, chọc chọc bả vai Vương TuyếtMạn, Vương Tuyết Mạn dùng sức vung vai, bảo cút sang bên.


      yên lành lại chọc ột phải khóc, quả rấtmất thể diện, trong tình cảnh lúng túng Đường Diệp Hoa có chút khôngbiết làm sao: “Đừng khóc a, tôi bồi thường cho cái, hay mười cáicó được hay ?”


      “Nhưng mà mua được.” Vương Tuyết Mạn hai mắt đẫm lệ, cả người tựa như héo như trái cà gặp sương muối.


      thể nào, chỉ cần có người bán là có thể mua được, cho dù là sản xuất nữa cũng có thể mua được.”


      cho rằng tiền là vạn năng sao? Sớm bị các quý phu nhân muahết rồi.” Vương Tuyết Mạn hận chết Đường Diệp Hoa rồi, phút chốc côliền quay đầu, nắm lấy cổ tay liền cắn, thấy máu nhả ra.


      “. . . . . .” Đường Diệp Hoa chịu đựng đau đớn, vì phát mộtvấn đề nghiêm trọng, người xe ai cũng nhìn đồng tình,trong nháy mắt, Đường gia Đại thiếu gia uy phong tứ phía trở thành tộinhân thiên cổ.


      “Ôm em cái, vỗ vỗ em nha.” Vương Tuyết Mạn bên khóc nức nở bên chỉ huy Đường Diệp Hoa đần độn.


      Đường Diệp Hoa hi vọng đừng khóc nữa, cho nên tay ôm chầm lấycô, vỗ vỗ lưng của , Vương Tuyết Mạn hoàn ở cổ của , bị dụ dỗ càngkhóc đến thương tâm hơn.


      “Tháng sau phát triển sản phẩm mới, nhưng mà phải đến trườngbuổi họp báo đặt mua, phải cướp được sản phẩm mới nhất cho em.”


      “Được, được, được, trước đừng khóc được ? ”


      có ở trong quốc nội, có thể rút ra thời gian sao? ”


      “Có thể, tôi rút ra thời gian ba ngày giúp đoạt váy.” Đường DiệpHoa cau mày, bị làm ầm ĩ đến đầu sắp nổ tung. Nhìn từ từ ngừngtiếng khóc, nên quyết đoán đồng ý.


      Vương Tuyết Mạn nhận được đáp án hài lòng, thở hơi dài nhẹnhõm, ngồi thẳng thân thể, rút ra khăn giấy dính dính khóe mắt,trang điểm lại, đánh phấn, sửa lông mày, thậm chí chải đầu, mà ĐườngDiệp Hoa bao giờ oán giận mấy hành động trướng ngại .


      Liêu Bắc Bắc tựa ở ghế dựa, giả vờ ngủ say, khóe miệng khẽ vunglên, có lẽ các nam nhân trời sanh liền đối với nước mắt của nữ nhân cócảm giác sợ hãi cực độ, cũng có thể , Đường Diệp Hoa ra thìkhông hề biết, là có chán ghét Vương Tuyết Mạn kia, ngườitrong cuộc giả vờ biết, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngaycả chính còn ý thức được điểm này.


      Trải qua lộ trình hai ngày, đoàn người tới thành phố.


      Vương Tuyết Mạn vừa vào thành phố liền xuống xe, chính là ngườinhư vậy, thương, tiêu khiển, thể làm trễ nãi tronghai, tại cần trước làm đẹp, lại hẹn gặp mấy người bạn ca hátnhảy nhót khiêu vũ.


      Thông qua hai ngày chung đụng, Liêu Bắc Bắc cảm thấy thích tính cáchcủa Vương Tuyết Mạn, lúc bọn họ nghỉ ngơi ở trạm xăng dầu xa lộ cao tốc, Vương Tuyết Mạn thấy gã đàn ông đánh đứa bé trai, đợi Liêu Bắc Bắc xông qua, Vương Tuyết Mạn chạy tiến lên, côcùng Liêu Bắc Bắc song song che chở thằng bé trai, gã đàn ông kia lưnghùm vai gấu dễ trêu, thấy Vương Tuyết Mạn luôn mồm miệng quở trách mình, ta tức giận muốn ra tay đánh người, Vương Tuyết Mạn cũngkhông phải người chịu uất ức, vừa chạy vừa hướng Đường Diệp Hoa cầucứu. Đường Diệp Hoa nghe được tiếng gọi ầm ĩ, bước nhanh ra khỏiphòng rửa tay, đem gã đàn ông kia giáo huấn trận, Vương Tuyết Mạnliền thu hồi vẻ mặt cay cú vừa rồi, biến thành chim nép vào người,tựa vào đầu vai Đường Diệp Hoa tìm kiếm bảo vệ của hùng.


      Chuyện này như thế nào đây, mặc dù Vương Tuyết Mạn có chút diễntrò, nhưng mà lại có tổn hại bất luận kẻ nào, chỉ dùng phươngthức của mình khiến cho Đường Diệp Hoa chú ý, Liêu Bắc Bắc ngược lạithưởng thức túc trí đa mưu.


      Tình có ai có thể thay loại bỏ muôn vàn khó khăn, muốnnhận được, cần cố gắng bỏ ra, đồng thời phải có dũng khí tiếp nhận bịthất bại.


      “Tôi về đến nhà rồi, cám ơn ông chủ đưa tôi trở lại.” Liêu Bắc Bắchưng phấn trùng trùng xuống xe, lại phát Đường Diệp Hoa cũngxuống xe, sửa sang lại tây phục, vào siêu thị mua chai rượutây, sau đó ra lệnh tài xế cùng thư ký Thi Hành ở dưới lầu đợi lệnh.


      “Ông chủ, đây là? ”


      “Gặp gia trưởng chứ sao.”


      “Sao? chờ chút, Đường Diệp Hoa.” Liêu Bắc Bắc còn chưadứt lời, tự mình vào gõ cửa, quanh co bằng thẳng thắng,hôm nay nhất định phải gặp cha mẹ của Liêu Bắc Bắc.


      Cha mẹ của Liêu Bắc Bắc ở tại trong căn hộ nửa mới nữa cũ, nhà nằm ởtrên giải đất phồn hoa, gia cảnh tương đối, coi như là giai cấp tư sảncủa dân tộc.


      “Ba ba của em làm ăn sao?” Đường Diệp Hoa đối với giá đất tất nhiênlà như lòng bàn tay, đây phải là nơi mà gia đình mua thu nhậpthường có thể mua được, nhưng mà Liêu Bắc Bắc vốn mình là con nhànghèo.


      “Thầy chủ nhiệm, thỉnh thoảng có đại học giảng bài.” chi tiếthồi báo, tiết thỉnh giảng bao nhiêu tiền cũng dễ biết được.


      Leng keng tiếng, bấm chuông cửa, cha mẹ biết hôm nay vềnhà, cho nên rất nhanh mở cửa phòng, mẹ Liêu dẫn đầu cho con ômthật to: “Mẹ nhớ con muốn chết.”


      “Bà xã, là Bắc Bắc trở về sao? ” Cha Liêu giơ chảo có cán vội vã đira, cũng chú ý tới Đường Diệp Hoa ở phía sau, liền thả chậm cướcbộ, khôi phục thần thái trầm ổn.


      “Xin hỏi là?”


      “Cháu chào Bác trai, bác . Cháu tên là Đường Diệp Hoa.” Đường Diệp Hoa mực cung kính cúi đầu .


      “Cha, mẹ, ta chính là Đường thị. . . . . .”


      “Nga, ra là chính là trai của Đường Diệp Trạch sao. TiểuTrạch có nhắc tới qua, nó có trai.” Cha Liêu cười híp mắt nóixong những lời này, chợt phát ánh mắt con đúng, ông lậptức che miệng lại, ai nha, thấy con về nhà cao hứng quá … Rồi, ônggià hồ đồ rồi. cẩn thận đem Đường Diệp Trạch lộ ra ngoài.


      Mẹ Liêu ở bên đổ mồ hôi lạnh, cái ông già này ràng yêucầu Đường Diệp Trạch thầm bồi dưỡng con cá tính độc lập, cònkhông quên dặn dặn lại Đường Diệp Trạch, tuyệt đối đừng đem ngườiđứng chủ mưu phía sau lộ ra, lúc này lại đánh mà khai.


      “Cha. . . . . . Cha biết Đường Diệp Trạch? Cha. . . . . .”


      “Mau vào , lập tức sắp ăn cơm rồi, biết trong nhà cókhách đến, cha phải xào hai món ăn. . . . . .” Cha Liêu nhìncon dò hỏi, muốn mời Đường Diệp Hoa vào phòng khách ngồi.


      “Bác quá khách khí.” Đường Diệp Hoa dĩ nhiên nhìn ra có kỳ hoặc trong đó, nhưng mà mục đích thăm là vì chứng minh thực lòng đốivới Liêu Bắc Bắc, những chuyện khác sau đó tự có đáp án.


      Liêu Bắc Bắc đuổi theo mẹ vào phòng ngủ, muốn hỏi cho ràng, mẹlại muốn tìm đồ nên gọi trước phòng khách tiếp khách, liềnquẹo vào phòng bếp, phịch tiếng, cha đóng lại cửa phòng bếp.


      mê mang nháy mắt mấy cái, nhìn bộ dạng cha mẹ chột dạ nhất định là biết Đường Diệp Trạch, cho nên, tới phòng khách, nhìn về phíaĐường Diệp Hoa, dò hỏi: “Đường Diệp Trạch lúc học lớp mười và lớp mườimột, là học ở trường nào? “
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38



      Đường Diệp Hoa nhấp miếng trà, nhớ lại chốc lát, : “ nhớđược hình như là. . . . . . lớp mười học ở Dục Tường. Là nhà sơtrung học đệ nhị cấp nhất thể trọng điểm trường học, nhưng mà Diệp Trạch tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp sau liền lựa chọn ra nước ngoài học.”


      Vậy bọn họ phải là ở cùng trường học, nhưng mà điều nàycũng kỳ quái, kỳ quái chính là thái độ của ba mẹ, ba ba tựa hồ đối với Đường Diệp Trạch ấn tượng rất sâu, mà mình cũng báo cho trong nhàtên chỗ làm mới của mình là điền sản Đường thị. Mặc dù ba ba luôn là xông xáo, đây là thiên hạ của những người trẻ tuổi của các con,nhưng mà theo hiểu đối với ba ba, ba ba nhất định tìm hiểu mộtphen chỗ làm mới của , cách khác, ba ba nhất định biết vị chủ tịch của công ty họ tên là gì.


      Vậy chứng minh. . . . . . Liêu Bắc Bắc nhìn trời, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra a?


      Trong phòng bếp, cha Liêu hoả tốc bấm điện thoại cho Đường Diệp Trạch.


      “Tiểu Trạch, Bắc Bắc về nhà, còn mang trai của cháu về.”


      “Cháu biết.” Đường Diệp Trạch vội chậm trả lời.


      “Quan trọng là chú đợi của cháu tự giới thiệu mình, trước hết đem cháu khai ra rồi. ”


      “Nè nè, chú tính trực tiếp cho Bắc Bắc biết, cháu có lòng bồidưỡng con bé làm tinh trong giới thương nghiệp, cho nên mới khôngnói ra quan hệ của chúng ta. Như vậy giữ được quy tắc hợp tình hợplý.”


      Đường Diệp Trạch đưa tay nâng điện thoại, khuôn mặt hắc tuyến, thế phải là đổi trắng thay đen sao?


      “Chú Liêu, Bắc Bắc bây giờ là thư ký của trai cháu . . . . . .”


      “Sao? Chú Tiểu Trạch a Tiểu Trạch, chú tín nhiệm cháu, làm saocháu có thể để cho Bắc Bắc làm bình hoa dùng được đây?”


      “Chú đừng có gấp, quá thời gian cháu liền đem ấy triệu hồi vềbộ phận bán hàng. Nhưng mà giờ ấy rất hài lòng với công việchiên tại.”


      “Cái loại công việc cần độc lập suy nghĩ này ai mà thícha? Chú Liêu cũng dối gạt cháu, hai lão già chúng ta sớm muộn sẽđi, người duy nhất yên lòng chính là Bắc Bắc, tiền chúng ta giữlại đủ để con bé chi tiêu cả đời, nhưng chỉ sợ đứa thành thực kia bị người xấu lừa gạt. Huống chi tại, tỷ số ly hôn càng ngày càngtăng, ai ——” Cha Liêu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ông làm sựnghiệp giáo dục mấy chục năm, dạy vô số người, nhưng lại cách nàotrợ giúp con của mình tạo lòng tự tin.


      “Cháu hiểu ý của chú, cháu cố hết sức.” Đường Diệp Trạch hiểu tâmtình người làm cha, ông tin người nam nhân nào có thể chiếu cố con của bọn họ cả đời, có đôi khi nhìn thấu là chuyện tốt nhưngcũng là chuyện xấu.


      Tiếng gõ cửa liên tiếp dồn dập đem suy nghĩ của cha Liêu kéo trở lại.


      “Ba, ba phải là trò chuyện cùng Đường Diệp Trạch chứ? Convẫn gọi được điện thoại cho ta.” Liêu Bắc Bắc nghĩ nghĩ lại có cái gì đó đúng, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, chẳng lẽĐường Diệp Trạch phải vì cảm thấy tệ mới chủ động cùngmình làm bạn bè sao?


      Đường Diệp Hoa đứng nghiêm ở phía sau Liêu Bắc Bắc: “ muốn nóitất có nguyên nhân muốn , em trước giữ bình tĩnh .”


      Liêu Bắc Bắc bĩu môi, nhất định là có mưu, cái cảm giác biết chút gì cả khiến rất khó chịu.


      bàn cơm, cha Liêu mẹ Liêu bảo Đường Diệp Hoa ăn nhiều chút,hơn nữa mỗi lần thấy Liêu Bắc Bắc mở đôi mắt to nhìn họ liềnthu liễm nụ cười.


      Liêu Bắc Bắc ở trong lòng tức giận, cho nên sức đặt chén xuống khôngnặng , cha Liêu lập tức biến thành ủy viên nghành giáo dục.


      “Bạn học Liêu Bắc Bắc, ở bàn cơm dằn mâm sán chén còn giống cái gì?”


      “Cha, mẹ, con ăn no.” .


      ” Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ (*), cho lãng phí.”


      (*) vào giữa trưa, người nông dân còn phải cấy mạ, nhổ cỏ, mồ hôikhông ngừng rơi mảnh đất màu mỡ, có ai biết được mâm cơm chúng ta, thấm đẫm bao nhiêu cực khổ của người nông dân


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc như chạm phải tia điện cúi đầu tạ lỗi, nhàng nâng lên chén cơm, cố gắng nuốt cơm.


      Mẹ Liêu ở dưới đáy bàn đá bạn già, con đều hai mươi lăm tuổirồi, ở trước mặt khách nhân cũng phải chừa mặt mũi cho con .


      Đường Diệp Hoa nhìn ở trong mắt, trong lòng có thêm tia bất đắcdĩ. rốt cục nhìn ra hèn yếu trong tính cách của Liêu Bắc Bắc từnơi nào mà ra, đừng chính diện phản bác, giờ phút này ngay cả thở mạnh cũng dám thở.


      thông qua chuyện ngắn gọn với nhau, rất nhanh cho ra kết luận —— cha Liêu ở nhà hai, làm người cực nghiêm khắc,tuyệt phải tiểu dân nịnh nọt phố phường. Đường Diệp Hoa ngược lạicảm thấy khó khăn, vốn tính toán ngày hôm nay cùng Liêu BắcBắc xác lập quan hệ, nhưng giờ phút này tất nhiên là thời cơ đúng.


      Sau khi cơm nước xong, Liêu Bắc Bắc bị cha Liêu gọi vào phòng ngủphát biểu, đại khái nội dung chính là bán hàng tốt làm, tại saophải làm thư ký? Liêu Bắc Bắc đều chi tiết khai báo, Đường Diệp Hoa tạmthời thiếu nhân viên nên mới làm, sau này vẫn phải trở về bộbán hàng.


      Cha Liêu thổi thổi lá trà chén, : “Ba ba biết Đường DiệpTrạch, nhưng có nghĩa là con có thể cửa sau. Làm đến nơi đếnchốn mới là căn bản để làm việc thành công.”


      “Con biết.” Liêu Bắc Bắc thẳng tắp đứng ở trước mặt cha Liêu.


      “Ba ba báo cho Đường Diệp Trạch nghiêm khác quản giáo đối với con, người nếm trải được khổ đau, mới là nhân thượng nhân.”


      “Con hiểu.” Liêu Bắc Bắc hoàn toàn có thể đọc làu làu rồi, mấy câu đó nghe hai mươi mấy năm rồi.


      xong chính , cha Liêu từ trong ngăn kéo lấy ra xấp nhân dân tệ nhét vào trong túi quần Liêu Bắc Bắc: “Đầu óc chịu khổ là được, nênăn nên uống phải dùng, nhìn khuôn mặt của con gầy nhiều kìa.”


      Liêu Bắc Bắc sờ sờ gò má, nhìn mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt của ba, trong lòng lại bắt đầu chua chua.


      Ba ba cá tính cực đoan, lúc thương so với ai khác đều thương yêuhơn, khi gặp phải vấn đề sắc bén liền lập tức liền nghiêm túc, chonên giữa Liêu Bắc Bắc cùng ba ba là quan hệ kính trọng lệ thuộc, cànglớn hơn thân mật.


      Nhưng mà đến cuối cùng, Liêu Bắc Bắc cũng có lên tiếng hỏi, cha cùng Đường Diệp Trạch đến tột cùng thân quen đến cỡ nào, dù sao haingày nữa trở về rồi, có thể từ trong miệng Đường Diệp Trạch moi ra lời tương đối dễ dàng.


      Lúc này, Đường Diệp Hoa vốn là ở phòng khách theo mẹ Liêu chuyệnphiếm, bỗng nhiên mẹ Liêu vào phòng ngủ, giọng : “Ông chủ củacon nhận cú điện thoại, đối phương hình như là con , biếttại sao lại khóc sướt mướt.”


      Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc về phía phòng khách, Đường DiệpHoa vừa vặn đâm đầu tới, nhíu chặt chân mày, đầu tiên là hướngcha mẹ Liêu gật đầu : “Xin lỗi, cháu có chút việc gấp cần xử lý,ngày khác lại đến thăm hai bác.”


      Cha Liêu mẹ Liêu nhìn thần sắc lo lắng của cũng tiện giữlại, cho nên liền vội vàng bảo Liêu Bắc Bắc đưa xuống lầu.


      “Xảy ra chuyện gì?”


      “Tạm thời còn ràng, trước xem chút.”


      “Vương tiểu thư gặp phải phiền toái sao?”


      Đường Diệp Hoa đáp tiếng, Vương Tuyết Mạn chỗ huyênnáo hỗn loạn, theo bị người ta vô lễ, nhưng tình huống cụ thể còn phải qua mới biết được.


      nện bước dồn dập, dồn dập đến Liêu Bắc Bắc cần phải chạy nhanhmới có thể đuổi theo. Đợi tới bên cạnh xe, lúc này mới nhớ tới là mình rất thất lễ đối với Liêu Bắc Bắc. Cho nên, ngừng bước xoayngười, vừa muốn mở miệng, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu cười mộttiếng: “Mau , đường cẩn thận.”


      “Em có ghen ?”


      Liêu Bắc Bắc lắc đầu: “ , tôi thích . Nhanh cứu thích ” Vừa , vừa đẩy lên xe: “Mau , hi vọngVương tiểu thư bình an vô .”


      Bánh xe chuyển động, Đường Diệp Hoa xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng Liêu Bắc Bắc, nện bước đều vào nhà, tựa hồ chút cũngkhông cần.


      Từ trước đến giờ tràn đầy tự tin, đây là lần đầu cảm thấy nổi giận, nghiêng đầu nhìn về phía thư ký Thi Hành bên bậnrộn như cũ: “Này. Liêu Bắc Bắc thích tôi sao? Anhthân là nam sĩ có vợ, phân tích cho tôi .”


      “Trước khi trả lời câu hỏi của ngài, tôi muốn xác định chút có ảnh hưởng tới chén cơm của tôi ?”


      “Dĩ nhiên .”


      “Vậy tôi an tâm, thư ký Liêu thích ngài.” thư ký Thi Hành đẩy khung mắt kiếng, nghiêm mặt .


      “. . . . . .” Tháng này tiền thưởng bị khấu trừ phần ba. (=.:)


      Đường Diệp Hoa nhíu mày, cái này thể nào, thế giới này còn có người đàn ông hoàn mỹ hơn so với sao?


      Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong nằm ở trong cái chăn ấm áp của mình, trêngiá sách để hàng văn bằng, nhưng tất cả đều là chiến công huy hoàngvào thời cấp hai trước kia. Đến cấp ba đến kỳ phản nghịch, thànhtích học tập của thẳng tắp trượt dài, ba ba cả ngày trách mắng côkhông có chí khí, ngoài mặt gì nghe nấy, nhưng trong lòng đầy bụng ủy khuất, ít khi cùng cha mẹ trao đổi tâm trong lòng. Cho đếntốt nghiệp đại học, mới từ từ cảm nhận được cha mẹ dụng tâm lươngkhổ, nhưng mà mặt tự ti hèn yếu hình thành nên tính cách rồi.


      thở hơi dài nhõm, nằm ở giường gửi cái Weibo ——


      Cha mẹ cũng phạm sai lầm, có khi cũng sai đạo lý, nhưng mình phải làm sao cho đúng đây?


      Bạn xấu lập tức bình luận:


      Khoai tây đậu: gặp người già trong dòng họ hỏi ý kiến .


      Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: Này. lâu gặp rồi, người đẹp.Ta kiên quyết phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân.


      Liêu Bắc Bắc chà chà lỗ mũi, lộn xộn cái gì a.


      Phải Trời Sinh Ngốc: xem như đó là bệnh nghề nghiệp của ba .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: Ông chủ. Tại sao cho tôi biết quen ba của tôi vậy?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: chỉ cần đihọc ở trường cấp ba Dục Tường đều biết chủ nhiệm Liêu, việc này cũng có gì kỳ lạ.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: cũng đúng,nhưng vấn đề là, ba tôi cũng biết , ba tôi chỉ đối với học sinh tinhnghịch mới có ấn tượng thôi. Lúc học nghịch ngợm lắm sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cái này. . . . . . còn nhớ cái bức vẽ xấu ở ngoài tường rào trường học ?


      Liêu Bắc Bắc nhớ lại chốc lát, phút chốc ngồi dậy. Bức tường củatrang nghiêm bên ngoài lớp học đúng là trong đêm xuất mộtbức vẽ rất xấu dài đến năm thước, bối cảnh tác phẩm là đại dương, mâytrắng giống như kẹo đường, còn có tiểu Tinh Linh vỗ cánh vui chơi ởphía chân trời, trong bức tranh còn có Mỹ Nhân Ngư, thuyền hải tặc, cácloại hoa cỏ kỳ dị …, tóm lại là tác phẩm đồng thoại phi chủ nghĩahiện thực.


      Chính vì bức tranh vẽ tùy tâm sở dục này, đem cả bức tường trường học vừa mới sơn lại “Trang trí” phen, khiến cha tức giận đến sùi bọtmép.


      Bất quá lúc đó vẫn suy nghĩ, cho mượn trăm cái lá gan cũngkhông dám làm như vậy a, quả thực người này rất có dũng khí. Nên đốivới cái tên tuân theo nội quy trường học vô cùng sùng bái.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: a a. ra là cái người thần bí nghịch ngợm kia. biết ? Tôi lúc nàocũng chờ “Gây án” lần nữa, cho nên cứ ở ngoài tường của trường họcmà rình chờ cả tháng.


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: À. Vậy nhất định là trước chín giờ rời .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: ừ, làm sao biết?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Bởi vì vàomột ngày lúc chín giờ rưỡi tối tôi bị Liêu chủ nhiệm bắt được.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: Sau đó sao? Ba tôi xử lý thế nào?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: có,Liêu chủ nhiệm cho hiệu trưởng biết, chỉ phạt tôi vẽ bảngtin trường nửa tháng .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khóe miệng co giật, lúc cha giáo dục những đứa bé khác phải là quá nhân đạo sao? Làm sao đến con nhàmình người lại lãnh khốc vô tình thế?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Bắc Bắc, còn ở đó ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: Ở đây, tôikhông để ý tới nữa, và cha tôi cấu kết lừa gạt tôi. Tôi còn tứcđây nè, làm sao mà viên chức tầm thường như tôi lại có thể khiến cho ông chủ chú ý, ra là. . . . . . 【 trái hừ hừ 】【 phải hừ hừ 】【khinh bỉ 】.


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Cho tôi xin lỗi. Nhưng, mặc dù tôi nhận ra chủ nhiệm Liêu, tôi vẫn chú ýtới .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: có ? phải bởi vì ba tôi cầu chiếu cố tôi sao?


      Bỗng nhiên, bạn bè bình luận:


      Khoai tây đậu: nhất định là bởi vì rất xinh đẹp, ngực bao nhiêu ?


      Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: ủng hộ khoai tây, đàn ông đối với phụ nữ tốt, đơn giản là vì hai chuyện, tình dục và tình .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: 【tức giận】 nếu còn lung tung tôi ấy người vào danh sách đen.


      Qua vài giây ——


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: ngàynào đó tôi cho biết tại sao, nếu như tôi đợi được. Ngủ ngon.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, khôngbiết tại sao, phảng phất như thấy vẻ mặt Đường Diệp Trạch giờ phútnày, tựa bên cửa sổ hoặc là đợi ở phòng vẽ tranh dặm, trong mắt hàmchứa nhàn nhạt ưu thương.


      bé trai mười mấy tuổi, nửa đêm ngủ được, lấy theo thùng màu nước, chuồn ra khỏi ký túc xá, tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực vẽ tác phẩm mà đảo mắt cũng bị nhân viên nhà trường hủy diệt, hiển nhiên phải là vì biểu diễn tài ba của , mà vì tịchmịch sao.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39



      Lúc ở nhà nhớ nhà, về đến nhà rồi lập tức muốn rời , đâychính là trạng thái trong lòng Liêu Bắc Bắc ở trước mắt. Mẹ hỏi cótìm được người thích hợp hay , trưởng thành rồi, có quen bạn traikhông? Ba ba đừng có gấp đương, có duyên gặpnhau, vẫn lấy nghiệp trước mắt làm trọng. Hơn nữa ở bàn cơm, chủ đề gả và lấy chồng luôn rất hot.


      ra cha Liêu mãnh liệt cầu con có thể mình đảmđương công việc trọng yếu —— là vì lúc Liêu Bắc Bắc ở kỳ đại học,cha Liêu bằng vào danh dự của ông, ở ngân hàng vay khoản tiềnlớn, nhận thầu siêu thị cỡ trung ở chỗ mẹ Liêu.


      Siêu thị ở vào giải đất phồn hoa, buôn bán khá vững vàng, cha Liêutính toán lâu trong tương lai đem siêu thị giao cho con gáikinh doanh. Đây là chuyện Liêu Bắc Bắc biết .


      Liêu Bắc Bắc ở nhà ba ngày, Đường Diệp Hoa tổng cộng gọi cho bảycuộc điện thoại, nội dung khác mấy, phải là hẹn ra đườngchính là hẹn ăn cơm, dĩ nhiên hiểu dụng ý của Đường Diệp Hoa, từng cái nhã nhặn từ chối. Huống chi bọn họ ràng thích hợp vớinhau, Đường Diệp Hoa nhận định mình. Liêu Bắc Bắc phân tích xuống,có thể Đường Diệp Hoa bị chạm lòng tự ái, chịu được viênchức trực diện cự tuyệt mình.


      Về phần Đường Diệp Trạch, mấy ngày qua có lên Weibo cũng khôngcó liên lạc cùng , nhưng đối với rất là nhớ nhung, nhiều lầnbởi vì nghĩ đến mà cười lên tiếng, đối với chuyện lần này cũngsuy nghĩ kỹ, mặc dù giấc mộng đeo đuổi tới chậm chút, nhưng mà côquả thích Đường Diệp Trạch tài hoa hơn người mà nhiệt tình yêuthương thiên nhiên.


      “Bắc Bắc, xe công ty của con đến lầu dưới rồi, gọi con nhanh chóng xuống.” Mẹ Liêu đem túi đồ ăn vặt nhắc tới cửa.


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, nhấc vali lên, ôm mẹ, ôm ba ba lời từ biệt, đơn giản đến tựa như buổi tối còn có thể về nhà ăn cơm như vậy,thói quen, những năm này người sống ở bên ngoài, cũng bởivì ly biệt rơi nước mắt.


      chính là như vậy, hèn yếu nhưng yếu ớt.


      kéo hành lý xuống lầu, phát Đường Diệp Hoa có ởtrong xe, hỏi thăm biết được, Đường Diệp Hoa muộn chút mới tới VạnĐiệp Thành. Liêu Bắc Bắc phỏng đoán, Đường Diệp Hoa nhất định là tứcgiận mới muốn cùng mình ngồi chung chiếc xe.


      Lại xa lộ cao tốc quen thuộc, Liêu Bắc Bắc ngồi ở trong xenghĩ đến hình ảnh cùng Đường Diệp Trạch lần đầu lúc gặp nhau, khi đócô khiêng rương lớn mì ăn liền lên xe tập thể, thùng giấy trong lúcvô tình đụng vào trán của , cho nên trong nháy mắt trở thành ‘tiểu thư bị người lên án’, nhưng Đường Diệp Trạch có trách cứ , còntheo chuyện phiếm giết thời gian, mặc dù khi đó trong lòng rất thấp thỏm, nhưng mà Đường Diệp Trạch dùng phương pháp của giúp côhóa giải áp lực lớn lao.


      Nghĩ như vậy, cười cười, bất kể bọn họ quen biết có phải là từ baba đáp cầu dắt mối hay , Đường Diệp Trạch đúng là đối với mìnhchiếu cố rất nhiều, tựa như. . . . . . trai?


      Nụ cười của cứng đờ, tựa vào chỗ ngồi phía sau ghế dựa, mà ngủ .


      . . . . . .


      Hai ngày sau lúc hoàng hôn, xe lái vào Vạn Điệp Thành, trấn trước mắt có biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc rời bất quá mớichừng tuần lễ, trấn nơi nơi màu cờ phần phật, chung quanh treobăng gol có ghi nghề quảng cáo Hot cho Khu biệt thự Điệp , tùy ý làcó thể thấy được người mặc quần áo hợp thời ở đô thị. khó đoánđược, lâu sau, Vạn Điệp Thành trở thành đô thị xinh đẹpphồn hoa trong núi.


      Lúc xe chậm rãi chạy ở đường phố, hai bóng dáng từ trước mắt Liêu Bắc Bắc lên.


      Phạm Phỉ kéo của khửu tay Đường Diệp Trạch, kéo vào mộtnhà đồ tắm , Liêu Bắc Bắc chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của PhạmPhỉ, nụ cười của rực rỡ như ánh mặt trời, nụ cười phát ra từ nội tâmnày, giờ phút này rất hạnh phúc.


      Liêu Bắc Bắc rốt cục hiểu Đường Diệp Trạch mấy ngày qua tại sao có liên lạc với mình, phải là công việc bận quá, là có thời gian theo nhăng cuội, trọng sắc khinh bạn vân vân, ai cũngkhông sai biệt lắm.


      “Liêu tiểu thư, nhìn vị phía trước kia là phải là Đường tổng giám sao?” Tài xế có lòng tốt nhắc nhở Liêu Bắc Bắc, thân ảnh ĐườngDiệp Trạch cao gầy ở trong đám người vốn có thể dễ dàng nhận ra.


      giống như phải là, chúng ta mau trở lại nhà tập thể , đường cực khổ chú.” cố ý hay vô ý mà chỉ hướng phía trước, “ đường phố trẻ con ít, chú cần chú ý nhiều hơn.”


      Tài xế đáp tiếng, lên tinh thần, mặt đường rất loạn, nên chuyên tâm lái xe tốt hơn.


      lúc Đường Diệp Trạch quay đầu nhìn về phía con đường vào thành,đuôi xe từ bên cạnh chạy qua, nhìn thời gian chút, nếu nhưanh có tính toán sai, Liêu Bắc Bắc hẳn là sắp ngang qua conđường này.


      “Tiểu Trạch, vào .” Phạm Phỉ ngoắc về phía , chính làcố ý theo đuôi Đường Diệp Trạch vào thành trấn. lúc Liêu Bắc Bắcrời mấy ngày qua, sử xuất ra tất cả vốn liếng quấn Đường DiệpTrạch, ra biển, lặn xuống nước, leo núi, trước mệt mỏi gầnchết vì chuyện này, Đường Diệp Trạch thế nhưng giống như người máy địnhquá hạn, coi tốt thời gian Liêu Bắc Bắc trở lại, đúng lúc cách mìnhđi.


      Đường Diệp Trạch lấy điện thoại di động ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Liêu Bắc Bắc, Phạm Phỉ nhanh bước che kín màn ảnh:“Này. Công việc là làm xong, tối nay lại xử lý nghiệp vụ có đượchay ? Trước giúp em xem bikini chút .” Vừa , đưa điệnthoại di động đút vào trong túi quần, ở trong túi quần gỡ pin ra.


      Đường Diệp Trạch dừng chút, muốn lại thôi, bước vào cửa hàngnhỏ, ở trong thế giới đồ tắm, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, tầmmắt trước sau vẫn dừng lại ở đoạn giao nhau đường phố.


      chuyên chú làm cho Phạm Phỉ nhận thực —— người đàn ông thầm mến nhiều năm, lòng thay đổi.


      Nhưng mà hiểu, Liêu Bắc Bắc bỏ ra cái gì? Vậy thìcái gì có thể cảm động được ? đáng giá ở trong mấy thángngắn ngủn biến thành người đàn ông cuồng dại sao? Còn có Đường Diệp Hoa, cũng rất chấp nhất với Liêu Bắc Bắc, ai tới cho đáp án hợp lýđi?


      Liêu Bắc Bắc có vào ở nhà trọ tầng cao nhất của Đường Diệp Hoa, trở về túc xá mình từng ở, đơn giản quét dọn phen, sau đóđi vào phòng tắm tẩy thân mỏi mệt .


      Cả người phảng phất giống như bị rút cái gì đó, hốt hoảng, muốn bận rộn nhưng dừng được.


      nằm xuống, liền đứng lên, đổi đồ ngủ, ra khỏi nhà tập thể, tới bờ biển, trời chiều sớm rơi xuống, mặt biển đen nhánh thổi qua gió mang hơi lạnh, ôm lên hai cánh tay, lại chẳng có mục đích.


      Du thuyền màu trắng ở nơi này trong đêm tối ra đạo ánh sáng, cẩn thận nhìn lại, lần đầu tiên chú ý tới hiệu thuyền duthuyền.


      ——The girl of strawberry flavor ( bé mang mùi vị dâu tây).


      Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu, bọc kín áo ngoài, dâu tây là nước trái câycô thích nhất, màu sắc cùng mùi vị đều tràn đầy sắc thái mộng ảo,nhưng mà đó là chuyện lâu trước đây.


      tự chủ được, về phía du thuyền, bò lên lan can, vô ý lôi chút tay cầm của cánh cửa, cửa lại dễ dàng mở ra.


      Nếu tới rồi, bằng giúp ta quét dọn chút? Ừ, lần này miễn phí.


      vào khoang thuyền, trong khoang thuyền có chút lộn xộn, chaibia chưa kịp dọn dẹp chồng chất ở trong bồn rửa mặt. Liêu Bắc Bắc véntay áo lên, tìm ra mấy túi rác, thu thập những thứ kia chỉ có bé mớithích ăn đồ ăn vặt vào trong túi.


      lên boong tàu, mặt boong tàu bày biện hai kiện áo lặn, nam nữ bộ, rũ mắt xuống mành, chậm rãi ngồi xổm xuống, biết nênrửa như thế nào, chỉ đành phải trước làm chút ít công việc đủ khả năng,phủi hết hạt cát bám vào áo lặn, lại đem hạt cát quét sạch sẻ.Nhưng mà boong tàu là chất gỗ, cát mịn chui vào khe hở, nhớ tới trong phòng làm việc có máy hút bụi, liền trở về khoang thuyền vận chuyển cỗmáy cồng kềnh. Mang lên tới mới phát có ổ cắm điện, liềnmang ở cắm điện lên, kết quả nhớ tới chỗ ổ cắm khác chuyển đượcnguồn điện, cho nên lại trở về khoang thuyền.


      Tóm lại, tới tới lui lui, bận rộn tới hôn mê.


      Nước mắt tí tách rơi vào bong thuyền, tóe lên bọt nước nhẹnhàng, sợi tóc ướt nhẹp dính ở gương mặt của , lười vẹt ra, dù sao còn có thể rơi nữa.


      Tại sao phải sinh ra loại cảm giác kỳ quái rất khó chịu này đây? Côlàm hiểu ràng lắm mình nghĩ cái gì, tâm tình có chút khóchịu giải thích được.


      Quét dọn xong tất cả, Liêu Bắc Bắc đứng ở trước tủ lạnh, nhìn chằmchằm bia ướp lạnh bên trong, lúc lâu, lấy ra mấy lon nhét vào trênghế sa lon, tắt đèn huỳnh quang, cỡi giày, co rúc ở ghế sa lon, cảm giác muốn uống rượu, khó mà khống chế.


      mở ra lon, chỉ chốc lát sau liền uống xong, nhưng có cảm giác chút nào. nghĩ như thế nào, chỉ là muốn thực tế ngủ mộtgiấc, nên vì những người nên thuộc về mà cáu kỉnh.


      Sau khi tỉnh lại, lại là ngày đầy ánh nắng.


      biết qua bao lâu, lon bia ngã trái ngã phải nằm ở bàn trà, phát ra tiếng loảng xoảng .


      Liêu Bắc Bắc mặt dán ở ghế sa lon, thỉnh thoảng cười khúckhích, thần sắc thỉnh thoảng dại ra, nước mắt lướt qua chóp mũi, hít mũi cái, làm sao còn có say thế? Làm sao mà hình ảnh Đường DiệpTrạch càng lúc càng ràng vậy?


      dùng sức lắc đầu, lại đối với bạn tốt nổi lên ý nghĩ anphận, tại hoàn toàn tỉnh ngộ hiểu , còn bằng tỉnhngộ.


      “Bắc Bắc. . . . . .”


      Đường Diệp Trạch quả đứng ở phía trước , cũng xác định có thể thấy mình hay .


      Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi của , ở nơi này trong mấy giờ, tìmlần cả thành trấn, hỏi hết tất cả công nhân viên, ai biết hướng của Liêu Bắc Bắc. vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sátlại người mất tích vượt qua bốn mươi tám giờ thụ lý.


      Lòng như lửa đốt, tâm thần yên, biết thể, nhưng vẫnnhư cũ mang đèn khẩn cấp chạy đến bờ biển, mặt gọi mặt tìm kiếm.


      giống như điên rồi mà tìm , cuối cùng rốt cục ở trong du thuyền tìm được say như chết.


      Liêu Bắc Bắc chậm rãi nháy mắt, giơ tay lên, xoa gương mặt Đường Diệp Trạch, ra là Đường Diệp Trạch còn có nhiệt độ, chỉ có nhiệtđộ, cổ còn có đám mồ hôi hột.


      “Tôi ngã bệnh rồi, làm sao bây giờ. . . . . .” lẩm bẩm tự , nhắm mắt lại, nước mắt tí tách rơi xuống.


      Đường Diệp Trạch nhíu lông mày, đưa bàn tay bao trùm ở trán của , gương mặt của đỏ bừng, da thịt nóng hổi, Đường Diệp Trạch khôngthể xác định là rượu cồn hay là nóng rần lên.


      Phút chốc, đem Liêu Bắc Bắc ôm lấy, Liêu Bắc Bắc nằm ở trong ngực của , trong đầu ra màn bọn họ ở bờ biển, bikini vô ý trôiđi, cũng là như vậy ôm , trong thần thái mang theo tiasắc tình.


      Khi cước sắp bước ra cửa khoang, Liêu Bắc Bắc kéo lại tay vịn, nếu như giờ này khắc này, màn kia tái , muốn hôn , ở trong gian thực tế này, xin cho phép sắc đảm ngập trờimột lần.


      Cái miệng nhắn ấm áp đầu tiên là dán tại cằm của , từngchút vuốt ve, dần dần, tìm được mục tiêu tiến tới bên môi của .
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :