1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30



      Liêu Bắc Bắc đẩy Đường Diệp Hoa ra, chăm chú ngó chừng Đường Diệp Trạch, lại biết nên cái gì.


      Đường Diệp Trạch cứng đờ đem ánh mắt từ người dời , đingang qua bên cạnh hai, tựa như người trong lúc vô tình xông vào,đột ngột xuất , yên lặng rời .


      Gặp phải tình trạng quẫn bách, Liêu Bắc Bắc trăm miệng cũng thể bào chữa, lòng tràn đầy uể oải, trong khắc ở nhìn thấy ĐườngDiệp Trạch, ra chuyện gì cũng nghĩ, chỉ hy vọng đừngxem mình là loại phụ nữ trăng hoa ong bướm.


      “Em trai, có chuyện gì, giới thiệu với em.” Đường Diệp Hoathấy Liêu Bắc Bắc vào thang máy, cước chặn cạnh cửa, tạm thờikhông phát Liêu Bắc Bắc ngấn lệ.


      Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân, đưa lưng về phía trai, nghekhông ra tâm tình mở miệng : “Em biết ấy. . . . . . Hôm nào lạinói chuyện, em còn có ít văn kiện chưa xem.” Vừa , vững vàngbước chân, ngày càng xa, biến mất ở chỗ rẽ trước cửa phòng làm việc củamình.


      Liêu Bắc Bắc hướng đến trong thang máy lau nước mắt, Đường Diệp Hoanghe được thanh nức nở trầm thấp, vào thang máy, cố gắng xoayngười lại, Liêu Bắc Bắc giãy dụa muốn quay đầu. lại cố ýmuốn nhìn mặt của , lúc lôi lôi kéo kéo qua lại, Liêu Bắc Bắc rốt cục nổi giận.


      Lần đầu tiên trong đời bắt đầu phản kích, ở lúc xoay ngườilại, dùng hết sức hung hăng tát cho Đường Diệp Hoa bạt tay.


      “Tôi chịu đựng đám đàn ông các người tự cho là đúng đủ rồi! Tôi từchức! Tôi làm nữa!” đẩy Đường Diệp Hoa ra, lao ra thang máy,giống như điên cuồng chạy đến lối thoát hiểm.


      Mà Đường Diệp Hoa hiển nhiên bị tát này của đánh cho có chútmê man, nhìn về phía Liêu Bắc Bắc biến mất, giơ lên hai ngón tay đèép quai hàm, lúc lâu, bật cười, ngay sau đó, nối điện thoại tớibộ phận an ninh, sắp xếp hai gã bảo vệ đứng ở cửa nhà tập thể của LiêuBắc Bắc, có mệnh lệnh của , Liêu Bắc Bắc chỉ có thể vào chứkhông thể ra.


      Liêu Bắc Bắc vội vả chạy về nhà tập thể, nhào lên giường, nghĩ đếnthái độ lãnh đạm của Đường Diệp Trạch, nước mắt của nhịn đượclại chảy ra. Khuya hôm trước, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau cùng ăn tối, còn giúp gỡ mai cua, chỉ chớp mắt hai người liền thành người lạ.


      khóc sướt mướt lấy điện thoại di động ra, kết nối internet, vốnđịnh phát tiết tâm tình, lại tự chủ được mở Weibo của Đường DiệpTrạch ra.


      Tin tức cuối cùng dừng lại ở buổi tối hôm trước, tổng cộng có hai bài viết.


      Bài viết thứ nhất: nhìn ngồi lên xe của người đàn ông khác, tay cầm bông hồng, rất hạnh phúc sao ?


      Thời gian cách chừng hai giờ, bài viết thứ hai: Tôi vốn muốn đem bức tranh kia tặng cho , nhưng thủy chung cách nào hạ bút, làm sao bây giờ. . .


      Liêu Bắc Bắc nhìn thấy lời văn như vậy càng cảm thấy ủy khuất, hạnhphúc? Đúng vậy, khi đó cũng cảm thấy có chút hạnh phúc, nhưng trongnháy mắt, thiếu chút nữa chết ở trong tay Phan Hiểu Bác, nếu khôngphải Đường Diệp Trạch kịp thời chạy tới trường, bọn họ biếtbây giờ thành cái dạng gì nữa.


      Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Phải Trời Sinh Ngốc: tôi rấtmuốn mặt đối mặt tiếng cám ơn với , xem ra có cơ hộirồi, tôi ở chỗ này vậy, có thể trở thành bằng hữu của tôi rấthạnh phúc, mặc dù muốn để ý tới tôi nữa【 nước mắt 】【 nước mắt】【 nước mắt 】, ngủ ngon.


      Cùng thời gian ——


      Đường Diệp Trạch ngồi ở sân thượng trống vắng, nhìn ra biển phía xa xa trước mắt, gió biển thổi rối tóc của , thoáng lạnh. cũngkhông biết chính mình muốn làm cái gì, hoặc là biết nên như thế nào để cho vẻ này tâm tình bị đè nén rời xa mình.


      Cho đến khi ánh rạng đông ra, mới trở về bàn làm việc, thấytin tức Liêu Bắc Bắc lưu lại tối hôm qua, khỏi nhướng mi, ai nóikhông muốn cùng làm bằng hữu, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại:【mồ hôi】.


      Đường Diệp Trạch vốn tưởng rằng sớm ngủ, nghĩ tới lại còn online.


      Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Phải Trời Sinh Ngốc : rốt cục trả lời tôi! 555(huhuhu)!


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: làm sao còn chưa ngủ?


      Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Phải Trời Sinh Ngốc : tôi đangđợi a, rất nhiều hiểu lầm cần giải thích, ra nghẹn muốnchết rồi, có muốn nghe ?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: .


      Liêu Bắc Bắc thoáng cái tinh thần tỉnh táo, lau nước mắt nơi khóe mắt, bụng khổ sở trút ra hết.


      Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Phải Trời Sinh Ngốc : Đêm đótôi uống rượu say, phải giống như nghĩ. Còn hai của anhnữa, ấy vì muốn thoát khỏi dây dưa của vị hôn thê, cho nên mớikêu tôi cùng ta đóng giả làm tình nhân. ra, tôi phải làloại phụ nữ hư hỏng. tin tưởng tôi có được hay ?


      Vừa , vừa khóc, Đường Diệp Hoa quá khi dễ người rồi, tínhthu thập mọi thứ rời khỏi địa ốc Đường thị, nhưng mà Đường Diệp Hoalại an bài hai gã bảo vệ, đem giam lỏng ở trong nhà tập thể. Nhânquyền có còn hay hả?


      Liêu Bắc Bắc khóc trận, thấy Đường Diệp Trạch còn chưa trả lời, chỉ đành phải nằm trong chăn, yên lặng khóc nức nở.


      ngờ rằng, Đường Diệp Trạch đứng ở trước cửa nhà tập thể của .


      Hai gã bảo vệ dĩ nhiên dám ngăn cản Đường Diệp Trạch , nhưngmà, khi Đường Diệp Trạch biết được hai người này nhận lệnh từ chỗ nào, liền biết thể vào cánh cửa này.


      Cho nên, chuyển hướng đến hành lang gấp khúc, chần chờ chốc lát, vẫn là rời .


      Buổi trưa hôm sau, thời điểm Đường Diệp Hoa cùng Đường Diệp Trạchđang dùng cơm, điện thoại Đường Diệp Hoa vang lên, nhìn thoáng quasố điện thoại, cười cười, chuyển điện thoại di động sang trạng thái imlặng.


      Đường Diệp Trạch vừa lật xem tạp chí du lịch vừa ăn cơm, đối với thức ăn từ trước đến giờ cầu, bởi vì ngay cả là sơn hàohải vị, vào trong miệng cũng trở thành có mùi vị gì.


      Đường Diệp Hoa lại nhận được tin ngắn chỉ trích của Liêu Bắc Bắc, vẫn như cũ trả lời, trong lúc vô tình thấy cuốn tạp chí du lịchtrong tay em trai, theo thói quen giảng đạo, : “ thể bởi vì mất vị giác mà chuyện thương nữa, tranh phong cảnh có thể sinh con cho em sao? mới biết được là bạn học của em,gọi là Phạm Phỉ, ấy quản đường xa vạn dặm tới tìm em, khẳngđịnh chỉ là vì phần công việc.”


      chuyện với em đó! Đừng xem nữa.” Đường Diệp Hoa phátthu cuốn tạp chí về, “Em đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a, bình thường chuyện với em, ít nhất ba câu em còn có thể trả lời câu, tại định giả bộ nghe thấy sao?”


      cái gì? Đề tài quá nhàm chán.” Đường Diệp Trạch mở tạp chí ra,nhấp miếng nước ấm, dù sao đối với uống cái gì cũng có tư vị.


      Đường Diệp Hoa vừa muốn gì đó, điện thoại di động lần nữa vanglên, lần này đợi tắt máy, Đường Diệp Trạch vươn cánh tay ấnxuống nút trả lời: “Là Liêu Bắc Bắc sao? vẫn như vậy .”


      hiểu rất cách xử lý vấn đề của đại ca, bất kể đối phương làgấp đến độ lửa cháy đến nơi hay là giận đến nổi muốn nhảy sông tự vận, ấy trước sau như chọn lựa thái độ hờ hững, cuối cùng làm cho đối phương phải thối lui mà cầu xin .


      Đường Diệp Hoa cười sáng lạng, mở loa điện thoại, trong loa lập tức truyền ra tiếng gầm gừ rất bình tĩnh của Liêu Bắc Bắc.


      “Đường Diệp Hoa! Tôi từ chức nữa còn chưa được sao? trước thả tôi ra ngoài! Trong nhà tập thể có nước!”


      Quả nhiên, chiêu này vẫn hữu hiệu như cũ. Liêu Bắc Bắc khát khô cuống họng.


      Đường Diệp Hoa cười mà , Đường Diệp Trạch liếc đại ca mộtcái, cái bộ mặt sắp được như ý khiến nhìn vừa mắt, chonên giật lấy điện thoại : “ chờ tôi, tôi lập tức qua.”


      Đường Diệp Hoa thấy Đường Diệp Trạch đứng dậy, cười : “Nè, anhbiết em mềm lòng, nhưng em cũng có thể phá hư kế hoạch của a,em có biết Liêu Bắc Bắc cố chấp như thế nào ?”


      rất bội phục lực nhẫn nại của Liêu Bắc Bắc, trong nhà tập thể đâu chỉ có nước, ngay cả nhà vệ sinh cũng có.


      Đường Diệp Trạch dừng chân, thở ra hơi nhõm, muốn lại thôi, trực tiếp tới cầu thang.


      Đường Diệp Hoa cũng đuổi theo, cũng tức giận, tính toánthời gian làm sao cũng nên thả ra rồi, Đường Diệp Trạch nguyện ý ra tay cứu giúp vẫn tốt hơn.


      . . . . . .


      Đường Diệp Trạch tiện tay nắm chai nước khoáng, tới trướccửa nhà tập thể, ra lệnh bảo vệ mở cửa. Cửa vừa mở, Liêu Bắc Bắc liềngiống như nghé con được thả ra, rảnh cùng Đường Diệp Trạch chào hỏi, vô cùng lo lắng xông về phòng vệ sinh.


      Đường Diệp Trạch đứng ở tại chỗ đợi , chỉ chốc lát sau, rakhỏi phòng vệ sinh, vừa muốn mở miệng, Đường Diệp Trạch đem nướckhoáng đưa cho , nắp bình được mở sẵn.


      Liêu Bắc Bắc hít hơi, tay giơ bình nước lên ngửa đầu uống, tay quên nắm được chéo áo Đường Diệp Trạch, sợ lần nữaquay đầu .


      Trong con ngươi Đường Diệp Trạch luôn là mang theo chút ưu thương như vậy, giờ phút này thấy giống như đứa đáng thương tinhthần càng thêm chán nản.


      “Đói bụng , theo tôi.” Vừa , lửng thững về phía trước, tùy ý Liêu Bắc Bắc nắm chặt chéo áo của .


      Liêu Bắc Bắc cắn miệng bình, nhìn chăm chú bóng lưng của , nướcmắt giải thích được trào ra hốc mắt, đợi khi tới khúc quanh bậc thang, dừng bước, đồng thời, cũng kéo Đường Diệp Trạch lại.


      “Làm sao vậy?” Đường Diệp Trạch vừa hỏi vừa quay đầu lại, khi thấynước mắt trong mắt , nhướng mi, xoay người đứng đối mặt với ,cúi người thay lau nước mắt nơi khóe mắt, , “Tôi thay anhhai xin lỗi , xin lỗi. . . . . .”


      Trong nháy mắt Liêu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng, có rất nhiều lờimuốn với Đường Diệp Trạch, lại biết từ đâu, có lẽ muốnnói nhất, vẫn là câu này.


      “Tôi. . . . . . Tôi có câu dẫn của . . . . . . tintưởng tôi được ? Tôi phải muốn tôi có mị lực lớn, anhhiểu ý của tôi ? Tôi chính là, chính là cảm thấy khó xử.”


      “Tại sao tin?” rất muốn vì bày ra vẻ tươi cười, nhưng như thế nào cũng cười ra.


      “Tôi là , có thể với của tiếng hay ?tình trạng trước mắt này của tôi phù hợp để kết giao bạntrai.”


      Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lộ ra nóng nảy, tối hôm qua cảnh cáo mìnhkhông nên để mọi chuyện lệ thuộc vào giúp đỡ của Đường Diệp Trạch,nhưng giờ khắc này nhìn thấy , liền tự chủ được mà xin giúp đỡ.


      đến tình trạng trước mắt của , trong mắt Đường Diệp Trạch xẹtqua tia ão não dễ dàng thấy, trước phụ phó thác của , Liêu Bắc Bắc tự thân cũng chịu ít thương tổn, làanh chăm sóc tốt cho .


      Nghĩ như vậy, tựa vào bên tường, xoa xoa huyệt thái dương, mệtmỏi : “Tôi muốn can thiệp quá nhiều vào việc kết bạn, nhưngmà cũng lớn như vậy rồi, đối phương có phải có ý đồ gì hay khôngít nhất cũng phải biết . . . , cũng để cho người khác bớt lo a . . .” đối với chuyện đêm đó vẫn tức giận, cố ý mắng bữa, nhưng mà Liêu Bắc Bắc lại vô cùng tự ti.


      Liêu Bắc Bắc cúi đầu sâu, phụ nữ biết tự bảo vệ bản thânđáng bị mọi người khi dễ. biết Đường Diệp Trạch là vì lo lắng chomình, nhưng trái tim mong manh của lại bị tổn thương.


      Cho nên, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy chậu hoa lớn đặt ở góc tường, từ nức nở chuyển thành uỷ khuất mà khóc lớn.


      “Tôi nào biết ta là lưu manh a? mặt ta cũng cóviết hai chữ kia a! Ô ô —— tôi vẫn tin tưởng đàn ông đối với con nít cótính nhẫn nại đều là đàn ông tốt, ô ô —— ai biết ta bỗng nhiên nổilên thú tính, có biết thời điểm tôi ở bệnh viện nhìn thấy ta sợ như thế nào ? ta còn bộ dạng lẽ thẳng khí hùng. Tronglòng tôi đủ uỷ khuất rồi . . . của còn khi dễ tôi, còn khôngcho tôi nhà vệ sinh; còn mắng tôi có mắt tròng, các ngươiđều phải là người tốt. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . . Ô ô——”


      càng khóc càng lớn, đây là do người nào chọc người nào a!


      Thấy thế, Đường Diệp Trạch có chút bất đắc dĩ, đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cố gắng giúp lau nước mắt, Liêu Bắc Bắc lại gạt ngón taycủa ra, lấy khăn tay ra đưa cho , Liêu Bắc Bắc tức giận némxuống đất, lấy chân giậm lên.


      Phút chốc, nửa thân của Liêu Bắc Bắc nghiêng về phía trước, bị ôm chặt vào lòng.
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31



      Tiếng khóc của Liêu Bắc Bắc im bặt, ngay sau đó, lại tuôn ra như nước lũ, trong lúc chịu dày vò, ôm nhau luôn khiến con người cảm thấy vôcùng ấm áp.


      vẫn bằng lòng làm bạn bè với tôi sao?”


      “Dĩ nhiên.”


      Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của , người được sưởi ấm chỉ là Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc vòng hai tay, ôm hông , vùi mặt vào hõm vai , nhắc nhở mình đừng khóc nữa, được tích gì, nhưng mà nước mắtthế nào cũng kiềm chế được, nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi củaĐường Diệp Trạch.


      Đường Diệp Trạch vuốt mái tóc dài của , cũng chỉ có thể vuốt ve tóc . Đôi khi, động tác thân mật phải là sợ đối phương bàixích, mà là sợ bản thân mình lún quá sâu.


      Lúc này, giọng lanh lảnh mà ngờ vực truyền vào tai hai người:


      “Ơ? Hai người đây là. . . . . .”


      Phạm Phỉ nghe hôm nay Liêu Bắc Bắc làm, lại gọi điện cho Đường Diệp Trạch được, cho nên tìm đến nhà ở tập thể của Liêu Bắc Bắc để thăm dò xem như thế nào, sao mà ngờ đụng phải màn khiếnngười ta khó chịu như thế.


      Sống lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, lập tức buông tay ôm chặt ĐườngDiệp Trạch ra, tiếp đó đứng lên, biết quan hệ giữa Phạm Phỉ và ĐườngDiệp Trạch đơn giản, còn ôm Đường Diệp Trạch khóc sướt mướt,hiển nhiên, mấy việc trước còn chưa giải quyết được, lúc này lại chọcphải Phạm Phỉ.


      Phạm Phỉ tất nhiên biểu cảm xúc bất mãn lên mặt,từ đầu đến cuối hề nhìn Đường Diệp Trạch cái, chỉ dùng ánhmắt cực kỳ nghi hoặc nhìn Liêu Bắc Bắc, đợi chờ giải thích.


      Phụ nữ đợi chờ đàn ông tỏ thái độ là thiếu sáng suốt, bởi vì so với phụ nữ, đàn ông bao giờ cũng bạc tình hơn.


      Tất nhiên Liêu Bắc Bắc vô cùng khốn đốn, len lén chọc chân Đường Diệp Trạch cái, ra hiệu cho giản thích chút.


      Song lần này, Đường Diệp Trạch lại có ý định cứu , cũng chờ, chờ định vị chưa chắc là có thể đạt được.


      Thời gian dừng lại vài giây ——


      “Tôi. . . . . . vừa rồi hơi thoải mái, thiếu máu. . . . . . Ừ,thiếu máu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc giải thích mơ hồ mối quan hệ phức tạp này, trốn tránh vấn đề trở thành loại thói quen.


      “Như vậy hả, tôi cùng bệnh viện , sắc mặt quả tốt.” Phạm Phỉ tiến lên hai bước khoác khửu tay , đợiLiêu Bắc Bắc từ chối nhã nhặn, Phạm Phỉ liền nhét cặp văn kiện vàotrong tay Đường Diệp Trạch: “ vẽ ra bản thảo sơ bộ rồi, xem trước, em đưa Bắc Bắc bệnh viện kiểm tra chút, dù sao sợ nhấtvạn, chỉ sợ vạn nhất.”


      Liêu Bắc Bắc hơi hơi xoay người nhìn về phía Đường Diệp Trạch, ĐườngDiệp Trạch phất phất tay với , ra cũng có ý định này, bởi vì sắc mặt Liêu Bắc Bắc tái nhợt như tờ giấy, có Phạm Phỉ cùng cònthích hợp hơn .


      Phạm Phỉ coi như là người phụ nữ có thể nhẫn nhịn, ta hề tỏchút địch ý nào, thậm chí còn hỏi han Liêu Bắc Bắc ân cần, hai người điđến bãi đỗ xe, vừa vặn gặp phải Đường Diệp Hoa chuẩn bị ra ngoài.


      tại người Liêu Bắc Bắc muốn gặp nhất chính là ta, chonên chân bước chậm lại, vô thức trốn phía sau Phạm Phỉ, Phạm Phỉ lạithoải mái bước đến chào hỏi ông chủ. Ở vùng này ta có xe tư, vì sao lại đến bãi đỗ xe? giờ hiểu rồi .


      “Hai đâu?” Đường Diệp Hoa khép cửa xe lại


      “À, vừa rồi Liêu Bắc Bắc suýt nữa ngất xỉu, tôi cùng ấy bệnh viện kiểm tra.”


      Trong lòng Đường Diệp Hoa suy nghĩ có phải đói , nhưng mà trướcmặt cấp dưới lại thể trực tiếp hỏi Liêu Bắc Bắc, cho nên mởcửa sau của xe, ôn hòa với Phạm Phỉ: “ bận , vừa vặn tôivào thành phố.”


      Phạm Phỉ chỉ chờ những lời này của Đường Diệp Hoa, ta nắm hai vaiLiêu Bắc Bắc, đẩy đến trước mặt Đường Diệp Hoa, rất có lễ phép cúiđầu tạ ơn, sau đó xoay người rời .


      Đợi Phạm Phỉ xa, Đường Diệp Hoa tay bắt được Liêu Bắc Bắc lẩn trốn, nhét vào chỗ ngồi phía sau.


      Lúc này Liêu Bắc Bắc có còn muốn kịp rồi, bởi vì động tác của Đường Diệp Hoa còn nhanh hơn , lập tức ấn nút khóa xuống.


      Xe chạy vụt ra khỏi bãi đỗ xe, Liêu Bắc Bắc vốn đói bụng đến hai mắt nhòa , hơn nữa tốc độ xe cực nhanh, tựa như người rối ngã trái ngã phải ở chỗ ngồi phía sau.


      “Tôi rất ghét .”


      Trời ạ. Thế mà lại ra, ngang nhiên mắng ông chủ,còn có phần hả hê đó.


      “Ghét 100% cũng sao cả, dù sao em cũng trốn thoátkhỏi lòng bàn tay rồi.” Đường Diệp Hoa cong cong khóe miệng.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chằm chằm gáy : “, quả thực là …. Kẻ vôlại …” cuối càng ngày càng , giọng như muỗi kêu.


      Đường Diệp Hoa bỏ ngoài tai, thấy thanh sô--la cái khung trước xe, cầm lấy, ném về phía sau, rơi chính xác lên đùi .


      Liêu Bắc Bắc mới gây với thân thể mình, tức tối xé vỏ giấy ra, bất luận có ngon hay , nhai miếng to.


      lon đồ uống tăng lực lại được quăng đến cạnh người , giật nắp, như là giận dỗi vừa ăn vừa uống.


      “Tôi có bệnh, thả tôi lại ven đường, tự tôi quay về.”


      “Sắp chạy đến nơi rồi, đến khám chút.” Ngữ điệu của ĐườngDiệp Hoa luôn là cho phép bác bỏ, có cảm giác như kiểu “ cứnói, chẳng liên quan gì đến tôi.”


      Liêu Bắc Bắc hai tay khoanh trước ngực trở nên khó chịu, chưa từng thấy người đàn ông nào ngang ngược như vậy.


      Chỉ chốc lát sau, xe tới trước cửa bệnh viện.


      Liêu Bắc Bắc xuống xe trước, tiếng gọi lanh lảnh thu hút ý của .


      giáo Liêu, giáo Liêu.” Niếp Niếp giãy thoát khỏi tay y tá,hớn hở chạy về phía Liêu Bắc Bắc, trí nhớ của trẻ con rất kém, vả lạiLiêu Bắc Bắc vẫn luôn săn sóc bé.


      Liêu Bắc Bắc chần chờ chút, sau khi xác định Phan Hiểu Bác khôngcó ở đây, giang hai tay ra, ôm Niếp Niếp vào trong lòng.


      Đường Diệp Hoa dừng xe xong, thấy Liêu Bắc Bắc ôm bé, mặt đổi sắc tới, hỏi: “con cái nhà ai?”


      Nhìn mức độ nào đó, hiển nhiên Phan Hiểu Bác là tuyển thủ hạtgiống số của Đường Diệp Hoa, thu lại nụ cười, lười trả lời, lạicàng muốn đáp lại .


      Niếp Niếp ôm , nhìn về phía Đường Diệp Hoa, dựa vào những từ ngữ lễ phép chú thường dạy bé, tự mình trình bày thân phận: “Chào chú, cháu là cháu nhà Phan Hiểu Bác.”


      Đường Diệp Hoa nhìn đứa bé đùa rất vui, vẻ mặt lạnh như băng cũng dịu vài phần. Nhưng mà còn chưa hỏi tiếp, chỉ thấy người đàn ông đầu quấn băng gạc đến trước mặt: “Ai cho phép ôm Niếp Niếp ?”


      Liêu Bắc Bắc thoáng cái rụt vai lại, Đường Diệp Hoa bước chắn trước người , nhân thể nhận lấy đứa bé, nhét nó vào trong lòng PhanHiểu Bác, vui : “hô to gọi với phụ nữ là mất phong độ.”


      Liêu Bắc Bắc ngưỡng mộ bóng lưng người phía trước, ngờ rằngĐường Diệp Hoa sẵn sàng giải vây giúp mình, tuy rằng rất vừamắt với thái độ của Đường Diệp Hoa, nhưng nghĩ kỹ ra, quả chưahề hò hét bừa bãi với mình.


      Lúc này Phan Hiểu Bác mới chú ý tới Đường Diệp Hoa, bởi vì thói quennghề nghiệp, trước tiên ta chú tới đẳng cấp ăn mặc của người. Đường Diệp Hoa thân tây trang Armani, cổ tay đeo đồng hồ có tiếng,phong độ lại càng khỏi cần phải , ràng là thuộc về tầnglớp công sở thường dân.


      Phan Hiểu Bác giống như hoàn toàn ngộ ra mà ngửa mặt lên trời cườilạnh mấy tiếng: “Liêu Bắc Bắc a Liêu Bắc Bắc, tôi này tần suất côđổi đàn ông có phải quá nhanh rồi ?”


      Liêu Bắc Bắc thèm đáp lại, chỉ muốn nhanh lên.


      Phan Hiểu Bác đánh giá Đường Diệp Hoa cách coi là lễ phép,khiêu khích : “ xin lỗi, quên tự giới thiệu mình, tôi là bạntrai cũ của Liêu Bắc Bắc, ba ngày trước vừa chia tay, cho chính xáchơn, còn chưa lời chia tay chính tức, Chúc các người phát triểnthuận lợi.”


      “Phan Hiểu Bác, quá vô liêm sỉ rồi. làm gì với tôi còn biết sao?” Liêu Bắc Bắc nhịn được mở miệng .


      “Tôi biết a, vạch trần người ra vẻ trong trắng, thực ra là ảđàn bà bắt cá mấy tay.” Phan Hiểu Bác tỏ muốn phá hoại chuyện tốt của Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc nắm chặt tay thành quả đấm, khuôn mặt nhắn nghẹn đến đỏ bừng, nhưng mà muốn tranh luận với Phan Hiểu Bác, tranhchấp với tên khốn kiếp, chỉ tự hạ thấp đẳng cấp của mình.


      Vì vậy, ngay vào lúc xoay người bỏ , Đường Diệp Hoa tay ôm bả vai .


      Tay giữ chặt bả vai Liêu Bắc Bắc, tựa như con người , mạnh mẽ mà cứng rắn nắm toàn cuộc trong tay.


      Đường Diệp Hoa khẽ nhếch cằm, rất khinh thường với Phan Hiểu Bác: “Đừng trách phụ nữ thay đổi thất thường, muốn trách trách tự bảnthân có bản lĩnh níu giữ người phụ nữ.” giễu cợt cườimột tiếng: “Hai người chia tay rồi, đó nghĩa là hai người xa lạkhông hề liên quan, tôi hi vọng đừng có tiếp tục quấy rầy người phụnữ của tôi nữa, cởi mở chút, giống như người đàn ông đứngnhanh dứt khoát.”


      Phan Hiểu Bác ngây ngẩn cả người, sau đó làm bộ làm tịch thương tiếcthở dài: “Ai, tôi vô cùng khâm phục can đảm của , nhưng mà, đếnmột ngày khi biết được người phụ nữ này tham lam đến cỡ nào, thâmtâm tôi hi vọng cũng có thể tràn đầy tự tin giống như ngày hôm nayvậy.”


      nhọc quan tâm, cho dù tôi có thua, ít nhất giốngnhư , làm nhục người phụ nữ tôi từng thích, lại càng vô lýđi tung tin đồn nhảm khắp nơi. Tôn nghiêm bắt nguồn từ chính cử chỉ lờinói của bản thân, thế này, người khác có muốn đánh giá cao cũngkhó.”


      Sau khi nghe xong, Phan Hiểu Bác khỏi lửa giận công tâm, ta chìa tay ra chỉ vào Đường Diệp Hoa lên mặt dạy người. Đường DiệpHoa chậm rãi gạt ra: “Chính là vì đầu bị thương, tôi mớinhẫn nại khuyên bảo , hiểu được tiến lui mới là thượng sách.”


      Phan Hiểu Bác chợt thu tay lại, lại chỉ chỉ Liêu Bắc Bắc tránh dướisự che trở của Đường Diệp Hoa. , Phan Hiểu Bác khó có thể tin,Liêu Bắc Bắc lại còn có mặt mũi đóng vai người vô tội bị hại, hơn nữacòn coi những người đàn ông ưu tú này như kẻ ngốc mà đùa bỡn tay?Người phụ nữ này lòng dạ thâm sâu khiến ta cảm thấy bằng….


      Nghìn tính vạn tính, lại tính được Đường Diệp Hoa miệng độc này lại ra giúp mình, Liêu Bắc Bắc khỏi cảm xúc lẫn lộn.


      Niếp Niếp nằm bả vai chú mình, vẫy vẫy tay với Liêu Bắc Bắc, nụ cười hồn nhiên sáng lạn.


      Liêu Bắc Bắc nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của đứa trẻ, cho dùtrong lòng rất thoải mái, nhưng chuyển lên người trẻ con. Chính là bởi vì đứa trẻ này có chỗ nương tựa, mới khôngmuốn đối đầu gay gắt với Phan Hiểu Bác. Đương nhiên, năng lực của côcũng rất kém, thể phủ nhận, lần nào cũng ỷ lại vào chăm sóccủa hai em nhà họ Đường.


      Liêu Bắc Bắc hướng về phía Đường Diệp Hoa, cúi mình thấp xuống,chân thành : “Cám ơn , cho dù có tin tưởng lời ta haykhông, tôi đều muốn cảm ơn bỏ mặc tôi trong lúc tôi mộtthân mình.”


      Đường Diệp Hoa khẽ nháy mắt, giữ bả vai , cười : “ giả đềukhông liên quan đến , nếu quyết định theo đuổi em, hoànthành chức trách của người theo đuổi, bảo vệ em ai bảo vệ em, đúng ?”


      Liêu Bắc Bắc cắn cắn môi, thể thừa nhận, lúc ta những lời này rất có sức hấp dẫn.


      “Làm bạn của ?” hơi nhích tới gần gương mặt , giọng dịu dàng, dự định rèn sắt khi còn nóng.


      Liêu Bắc Bắc chà hai tay, để ý tới xung quanh mà với : “Để ngỏ lời cảm ơn, tôi mời ăn cơm.”


      “Cơm là nhất định phải ăn, nhưng mà trước khi ăn cơm em tỏ thái độtrước .” Khóe miệng Đường Diệp Hoa hàm chứa ý cười, vẫn hung hăng nhưtrước.


      Thử hỏi, vị độc thân hoàng kim khôi ngô phóng khoáng (*) theođuổi , thậm chí tối qua còn tát người đàn ông này bạt tai, anhkhông chỉ chẳng tính toán hiềm khích trước đó, còn giúp ra sức mắngchửi tên bạn trai cũ bỉ ổi vô liêm sỉ, đồng ý? Hay là từ chối đây?


      ((*) Độc thân hoàng kim: nguyên văn: 钻石王老五 (kim cương vương lão ngũ). Kim cương đại biểu cho cao quý, hiếm có. Vương lão ngũ ý chỉ người đàn ông độc thân. Kim cương Vương lão ngũ chỉ người đàn ông hiếm hoi còn sót lại, đẹp trai, giỏi giang, giàu có.


      Khôi ngô, phóng khoáng: Hán Việt: tuấn tiêu sái.)
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32



      “Tạm thời tôi có cách nào trả lời vấn đề này, xin lỗi.”


      Liêu Bắc Bắc chính là quá tự biết lấy mình rồi, điều kiện đối phương tốt đến mức cao thể chạm tới, mà thân có sở trường, tiền gửi ngân hàng là số , phải là khinh thường mình, mà là hiệnthực tàn khốc hữu trước mắt.


      Đường Diệp Hoa mấp máy môi: “ biết em suy nghĩ gì, cảm thấy bản thân xứng với đúng ?”


      “Ừ.”


      “Quả đúng là thế.”


      “. . . . . .” Khốn kiếp.


      Đường Diệp Hoa cười toe toét, vốn định đưa bệnh viện khám sứckhỏe, nhưng mà nghĩ đến xung đột vừa rồi, quyết định đưa ănchút gì .


      Trong quán cháo, Liêu Bắc Bắc vùi đầu ăn mạnh. Đường Diệp Hoa vẫnđiện thoại ngừng, nội dung phần lớn liên quan đến gọi thầu, xem ra kế hoạch khu biệt thự Điệp Luyến sắp chính thức khởi động.


      “Đợt này có lẽ là khá bận, em thân là thư ký của … ”


      “Tôi muốn làm thư ký của , làm bán hàng thích hợp với tôihơn.” Liêu Bắc Bắc ngắt lời , bởi vì Đường Diệp Hoa căn bản cóquan niệm thời gian.


      “Đừng đùn đẩy. Mặc dù công việc thư ký trích phần trăm, nhưnglương tháng là năm nghìn, em làm bán hàng chết đói.” Đường Diệp Hoanhìn ngang nhìn dọc cũng nhìn ra cưỡng lại.


      Năm nghìn đích xác là con số khiến người rung động, từng miếngtừng miếng cháo đưa vào trong miệng: “chỉ là đánh giấy tờ gì gì đó sao?”


      “Ừ, lúc nào cũng đợi lệnh. Sau khi trở về em thu dọn ít hành lý, dọn đến nhà ở.”


      Liêu Bắc Bắc hít sâu hơi, Đường Diệp Hoa còn : “chỗ là hai phòng sảnh (hai phòng ngủ, phòng khách), đừng nghĩ lung tung.”


      Liêu Bắc Bắc ho tiếng, hỏi: “thư ký trước của cũng ngủ cùng nhà với ?”


      “Đường thị đối mặt là thị trường quốc tế, bởi vì vấn đề chêch lệchthời gian, nhân viên tiếp nhận công việc thư ký phải gọi là đến, em nhìn Triệu Diệu, phải là ở tại phòng trọ bên cạnh Diệp Trạch đó sao?”


      “Vậy cũng sắp xếp cho tôi căn nhà đơn, nếu tiện ….”


      “Bằng lý lịch của em còn muốn so sách với Triệu DIệu?” Đường Diệp Hoa nhướng mày, oán thầm , nhà có cả đống, chính là cho em ở.


      Lòng tự tin còn sót lại bao nhiêu của Liêu Bắc Bắc lần lạimột lần bị vô tình vùi dập, suy nghĩ chút, ngẩng đầu lên ngangngược lần: “Làm thư ký của cũng được, nhưng mà phải quy ước bađiều, được bước vào phòng ngủ của tôi, được bảo tôi uống rượu, càng được sai tôi tiếp khách, ca hát, khiêu vũ.”


      thành vấn đề.” Đường Diệp Hoa giơ chén trà lên ý bảo, đồng ý.


      Liêu Bắc Bắc nhấp ngụm trà, do dự lát, dùng từ ngữ mà chotừ thích hợp nhất để giới thiệu quan hệ giữa và Đường Diệp Trạch:“ ra , tôi và tổng giám Đường Diệp Trạch coi như là quen biết, ấy là ông chủ rất có tâm, đến đỡ công tác giáo dụ ở vùng miềnnúi nghèo khó, chuyên môn của tôi lại vừa vặn là giáo viên mầm non, chonên từng trò chuyện vài lần, tôi cũng từng chăm sóc bọn trẻ vùng núi.”


      Đường Diệp Hoa hơi ngẩn ra, vừa muốn hỏi nữa, nghĩ lại, đúng vậy, emtrai cũng quen biết Liêu Bắc Bắc, nếu như chỉ vì chuyênmôn của Liêu Bắc Bắc mà từng có tiếp xúc, quả cần thiếtđặc biệt giới thiệu.


      Nhắc tới cố chấp của Đường Diệp Trạch đối với nghiệp công ích,tâm trạng Đường Diệp Hoa trở nên nặng nề, bọn họ cùng lớn lên giả, nhưng có lúc cảm thấy căn bản hề hiểu em trai, về phươngdiện ăn, mặc, ở, lại, bình thường Đường Diệp Trạch nghe theo sắpxếp của trai, cha bảo Đường Diệp Trạch du học, du học, màanh cũng chất vấn hay phản đối gì.


      Cẩn thận nghĩ đến, dường như đúng là Đường Diệp Hoa chưa từng hỏi đến rốt cuộc em trai từng muốn cuộc sống như thế nào.


      “Em và Diệp Trạch ra ngoài, có trò chuyện ?” Đường Diệp Hoa cóchút rối rắm. nhớ có lần trong nhà có khách tới, các người lớn cóviệc cần chuyện, cha liền để Đường Diệp Trạch chơi cùng con cái nhàkia, Đường Diệp Trạch bảo đứa trẻ kia chọn lấy vài món đồ chơi trong hộp đồ chơi của mình mà chơi, sau đó cùng đứa bé ra sân chơi máy bay điềukhiển từ xa, thằng bé kia hơi nhiều, vừa chơi vừa lôi lôi kéokéo Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch chỉ tựa vào gốc cây nhìntrời, đợi đến lúc ăn cơm, đứa bé kia trước tiên là lên án “tội ác” củaĐường Diệp Trạch, đằng đẵng ba tiếng đồng hồ, Đường Diệp Trạch câucũng .


      “Có a, nhưng mà quả ý rất ít.” Liêu Bắc Bắc bĩu môi,bật cười, “có điều là ấy đánh chữ rất nhanh, lúc trò chuyện nhắn tin Weibo(*) cởi mở hơn chút.”


      (*) Weibo: tiếng Trung: vi bác, tiếng : Microblogging – hình thức nhắn tin mạng phổ biến ở Trung Quốc (tương tự Twitter)


      “Khi còn bé, chính là vào năm mẹ bọn qua đời, bọn từng nghingờ Diệp Trạch mắc phải chứng tự bế (tự kỷ). Nó luôn ngồi bên cửa sổngẩn người, cứ ngồi là ngồi liền mấy tiếng, thậm chí ngày, ai gọi nó cũng quan tâm. Về sau cha tìm bác sĩ tâm lý đến hướng dẫn tâm lýcho em trai, bác sĩ tâm lý em trai vô cùng phối hợp, theo quan sát của bác sĩ, Diệp Trạch quả mắc bệnh tâm lý ở mức độ nàođó, cũng đề nghị với cha, bồi dưỡng năng khiếu đặc biệt nào đó cho DiệpTrạch, loại như nghệ thuật là tốt. Cho nên cha liền mời mấy vị giáo sưmỹ thuật tạo hình về dạy, cuối cùng nó chọn tranh màu nước, vừa vẽ nàychính là mười năm.”


      Đường Diệp Hoa đốt điếu thuốc, than thở tiếng: “tranh của nóđa số là tranh phong cảnh, được giáo sư đánh giá tác phẩm xuất sắc cónhiều sắc thái biểu cảm. Nhưng mà em nhìn bản thân nó xem, người lạnhlùng quá ít , ai có thể nhìn ra mấy tác phẩm đó là xuất phát từ taymột người tự bế chứ.”


      Liêu Bắc Bắc nhíu mày: “Tự bế? Đường Diệp Trạch tự bế đâu, bọn tôi có trò chuyện.”


      chỉ là mặt khác. Lúc tâm trạng Diệp Trạch tốt thêm mấylời, lúc tâm trạng tốt em có dùng cái gì nạy cũng nạymiệng nó ra được.” Đường Diệp Hoa cười . Thoáng cái thế mà cóthể hàn huyên với Liêu Bắc Bắc nhiều chuyện riêng như vậy.


      Liêu Bắc Bắc nuốt thức ăn trong miệng, cẩn thận hỏi: “Nếu như anhkhông muốn trả lời cũng sao, tôi muốn hỏi, mẹ các là qua đờivì bệnh sao?”


      Trong mắt Đường Diệp Hoa tràn lên chút thương cảm: “Mất ngoài ý muốn.”


      xin lỗi. . . . . .”


      “Thoáng cái, mười sáu năm trôi qua rồi. . . . . .” Đường DiệpHoa gợn gợn khóe miệng, nếu như đáy lòng có mềm yếu nhất, nơi đónhất định là thuộc về mẹ .


      Lần tai nạn đó khiến năm đó mười hai tuổi làm gì được, thân ở vùng biển nguyên sinh, bọn họ kêu rách cổ họng cũng ai chú ýtới, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước biển nhấn chìm thân thể của mẹ…


      Lúc ấy, Đường Diệp Trạch chỉ mới mười tuổi, cậu dùng hết sức lực kéolại chạy ra biển cứu mẹ. Vì chuyện đó, Đường Diệp Hoa đánhĐường Diệp Trạch trận rất tàn nhẫn, càng tự trách, căm ghét mình có khả năng cứu mẹ.


      Sau khi mẹ qua đời, tính tình Đường Diệp Trạch biến đổi rất lớn, vềnguyên nhân thay đổi, theo phân tích của bác sĩ tâm lý, mẹ chết tấtnhiên là nguyên nhân, đồng thời trong lòng Đường Diệp Trạch có lẽcòn cất giấu bí mật thể cho ai khác biết. Chính vì khôngthể ra, cho nên lựa chọn thà lời nào.


      Trong lòng Liêu Bắc Bắc bị lây luồng bi thương, con cái nhà giàunhìn như phong quang vô hạn, cũng chưa chắc buồn lo, so vớihai em còn chịu tang mẹ, là quá hạnh phúc rồi.


      “Tôi kể chuyện cười cho nhá?” Điều Liêu Bắc Bắc nhìn được nhất chính là thấy người khác đau lòng khổ sở.


      “Được.” Đường Diệp Hoa vô cùng hứng thú cong khóe miệng.


      “Có con sói tới Bắc Cực, cẩn thận rơi vào hố băng, lúc vớt lên biến thành cái gì?”


      biết.” cười cười.


      “Dốt. Biến thành ‘cây cau’ rồi. Ha ha ——”


      (giải thích: sói rơi vào hố băng biến thành sói băng, nguyên văn tiếng Trung: 冰狼 (đọc: bīngláng), ở đây Bắc Bắc dùng cách chơi chữ, từ ‘sói băng’ có cách đọc gần giống từ ‘cây cau’, ‘cây cau nguyên văn là 槟榔 (đọc: bìng·lang))


      Đường Diệp Hoa nhoáng cái hóa đá, nghiêm mặt : “Trừ tiền lương.”


      Đây quả thực là hạ thấp chỉ số thông minh của .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc đen mặt, cúi đầu húp cháo.


      Đợi sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc cùng Đường Diệp Hoa tới cửa hàng bán lẻ trong trấn, các nhân viên thấy Đường Diệp Hoa đại giá quang lâm, đồng loạt đứng dậy cúi chào, vẫn quên ngắm nhìn Liêu Bắc Bắc mấylần.


      Muốn Liêu Bắc Bắc coi như là bản lĩnh cao cường rồi, đầu tiên làcùng Triệu thư ký liếc mắt đưa tình, sau cùng cậu hai nhà họ Đường đilại mật thiết, bây giờ cậu cả nhà họ Đường lại để bên cạnh, đây chính là người ngốc có ngốc phúc trong truyền thuyết?


      Đường Diệp Hoa giới thiệu chức vụ của Liêu Bắc Bắc nay vớiquản lý bộ phận nhân , cho bộ phận nhân bố trí những thiết bị cầnthiết cho công việc thư ký của bàn laptop, máy fax, máy in, máy scan, loạt những thiết bị văn phòng chủ chốt, còn có thẻ công táccho chức vụ mới.


      Sau khi xong xuôi thủ tục, Liêu Bắc Bắc chính thức trở thành thư kýriêng tại vùng này của Đường Diệp Hoa. Tâm trạng của như thế nàođây, vui buồn nửa nọ nửa kia , vui chính là cần rầu rĩ vìkhông được bước chân ra khỏi nhà nữa, buồn chính là, Đường Diệp Hoa làmột kẻ cuồng công tác trăm phần trăm.


      Vô luận là tin tức tốt hay là tin tức xấu, đều muốn chia sẻ vớiĐường Diệp Trạch đầu tiên. Cho nên, khi đợi Đường Diệp Hoa, tìmĐường Diệp Trạch qua Weibo.


      Ưu thương phụ nhị đại @: ông chủ, bây giờ tôi là thư ký của traianh rồi, thủ tục thăng chức làm xong rồi. bận sao?


      Rất nhanh, Liêu Bắc Bắc nhận được tin nhắn điện thoại của Đường Diệp Trạch gửi tới.


      Đường Diệp Trạch: chúc mừng.


      Liêu Bắc Bắc: tôi tính, chờ tôi lấy được tiền lương tháng này, có thể trả hết sạch tiền tôi nợ . Hì hì.


      Đường Diệp Trạch: nhắc tôi quên rồi.


      Liêu Bắc Bắc: tôi nhớ a. Còn có chuyện quét dọn thuyền buồm đền bù lại cái laptop, còn tính chứ?


      cũng phải là người nợ mà trả, hề quên chuyện làm rơi vỡ laptop của Đường Diệp Trạch, trước kia hai người đạt được thỏathuận, mỗi lần quét dọn thuyền buồm trừ năm trăm đồng.


      Đường Diệp Trạch: ừ.


      Liêu Bắc Bắc: tối nay , tôi quét dọn thuyền buồm, sau khi trở về đưa chìa khóa cho tôi.


      Đường Diệp Trạch: đêm nay tôi dự định rời bến, ngày mai cũng được.


      Liêu Bắc Bắc: sao a, tôi có thể dọn dẹp phòng chứa đồ và phòng bếp trước, ngày mai lại kì cọ boong tàu.


      Bên này, Đường Diệp Trạch nhìn lướt qua khoang thuyền nhiễm hạt bụi, vừa chuẩn bị làm loạn phòng bếp được nhân viên vệ sinh mớivừa thu dọn xong, vừa trả lời: Được.


      Lúc này Liêu Bắc Bắc mới hài lòng nở nụ cười, ai cũng muốntranh nhau làm việc nặng, nhưng mà thông qua đủ loại miêu tả của ĐườngDiệp Hoa đối với Đường Diệp Trạch, thầm khổ sở đến bây giờ, thânlà bạn bè của Đường Diệp Trạch, hi vọng sớm thoát ra khỏi ký ứcđau đớn. Cho dù có sốt ruột thế nào cũng thể giúp gì, nhưng ítra khi muốn chuyện có thể tâm với .


      đường trở về nhà ở tập thể, Liêu Bắc Bắc muốn trưng cầu đồng ý của Đường Diệp Hoa, : “Ngày mai tôi chính thức làm được ?”


      “Được. Em muốn bắt đầu lúc nào cũng được, cùng lắm mệt chết .”


      Đường Diệp Hoa cười , công việc chồng chất như núi chờ đây.


      tối nay, tôi muốn dọn dẹp thuyền buồm gán nợ.”


      “Thuyền du lịch của Diệp Trạch?”


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, báo lại đúng thực.


      Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa có phát biểu ý kiến, gì nữa,nhưng mà trong lòng thế nào cũng có chút thoải mái. Có thuyền dulịch nhất định có nhân viên vệ sinh kèm, mục tiêu lòng đồng cảm củaem trai rất rệt, chỉ quan tâm những người giúp được. Đốivới những người có năng lực sinh tồn, cậu ấy mềm lòng. Liêu Bắc Bắc hiển nhiên thuộc về loại phía trước.


      Trở lại tòa nhà ở tập thể, trước tiên Liêu Bắc Bắc kéo vali hành lývào chỗ ở của Đường Diệp Hoa, tắm rửa sạch sẻ, thay bộ quần áo mùahè nhàng, sau đó rời nhà dưới mí mắt của Đường Diệp Hoa .


      Đường Diệp Hoa nhìn chăm chú vào bóng lưng khoan khoái của , tâm trạng ngày càng kém.


      “Tôi tới rồi. ” Liêu Bắc Bắc đứng ở bên bờ vẫy vẫy tay với Đường Diệp Trạch.


      Đường Diệp Trạch đứng ở bong thuyền mắt nhìn xuống , còn chưa mở miệng, chỉ thấy hai người phụ nữ về phía bên này ——


      “Ra biển à, cùng nhau .” Vương Tuyết Mạn và Phạm Phỉ sánh vai đitrước, hai người phụ nữ ưa chuộng thời thượng tức khắc kết thành mộtkhối, đồng thời “tâm đầu ý hợp” chán ghét Liêu Bắc Bắc.


      Vương Tuyết Mạn ngang qua bên cạnh Liêu Bắc Bắc, hỏi: “Sao ăn mặc giống như nữ công nhân vệ sinh a?”


      Phạm Phỉ ra vẻ có ác ý địa trêu chọc : “Đừng đùa Bắc Bắcnữa, nhiệm vụ hôm nay của ấy đúng là quét dọn thuyền buồm.”


      Nghe những lời này, sắc mặt Liêu Bắc Bắc biến đổi, nhạy cảm nhìn về phía Đường Diệp Trạch —— là cho Phạm Phỉ đấy sao?
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33

      c


      Đường Diệp Trạch nhận thấy được thay đổi cảm xúc của Liêu Bắc Bắc, xuống bậc thang, nhưng bị Phạm Phỉ đối diện ngăn cản, ta chưa hề gì, dưới chân vừa trượt, người ngửa ra sau, Đường Diệp Trạch lập tức kéo cánh tay ta, Phạm Phỉ thuận thế nghiêng về phía trước ômphần eo của .


      “Em chỉ biết cứu em, hì hì ——” Phạm Phỉ ranh mãnh lè lưỡi, kéo tay Đường Diệp Trạch xuống bậc thang, “ dạy em lái thuyền, thôi, hôm nay em muốn học.” Vừa , ta vừa vẫy vẫy tay với LiêuBắc Bắc đứng bờ: “Bắc Bắc mau lên đây a, sắp phải khởi độngthuyền rồi.”


      Vương Tuyết Mạn hai tay khoanh trước ngực, vênh váo liếc về hướng Liêu Bắc Bắc: “Nếu như sợ tôi đẩy vào biển đừng lên nha.”


      Đường Diệp Trạch nhăn mặt lại, vừa muốn mở miệng, Phạm Phỉ nhét mộtquả nho vào miệng : “ Vương có ác ý, chẳng qua là thích nóigiỡn thôi, giữa phụ nữ với nhau chính là giao lưu như thế, khônghiểu.”


      Liêu Bắc Bắc hừ tiếng, rầm rầm bước lên thuyền. Ai sợ ai? còn nhớ phao cứu hộ để ở chỗ nào. Hừ.


      chân vừa đứng vững, dưới chỉ thị của Đường Diệp Trạch, Phạm Phỉ mở thiết bị vệ tinh dẫn đường, khởi động động cơ, nhanh chóng xuất bến.


      Đường Diệp Trạch nghĩ tới Phạm Phỉ đột ngột như vậy, vừanắm lấy lưng ghế dựa, giữ cân bằng, vừa kiểm soát tốc độ thuyền, tạmthời rảnh chú ý đến chuyện xảy ra boong tàu.


      Vương Tuyết Mạn và Liêu Bắc Bắc đưa mắt nhìn nhau, soạt cái,Vương Tuyết Mạn cởi chiếc khăn quàng vai xuống, nửa người mặcbikini, nửa dưới quấn chiếc khăn lụa mỏng làm váy ngắn, chưng vóc dánglồi lõm đẹp ra trước mắt Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc vô thức nhìn về phía lồng ngực mình, vội ho tiếng, gắng sức ưỡn thẳng người.


      Vương Tuyết Mạn chẳng thèm ngó tới, quay người lại ngồi ở ghế nằm, : “Phiền lấy giúp tôi cốc nước trái cây, cám ơn.”


      Liêu Bắc Bắc muốn đối địch với Vương Tuyết Mạn, cho nên lậptức rót nước trái cây giúp ta, lúc đưa cho ta, đồng thời nóirõ: “tôi và Đường Diệp Hoa chẳng qua chỉ là quan hệ cấp cấp dưới.”


      “Đừng giải thích, phiền.” Vương Tuyết Mạn nhướng đôi mắt đẹp, cònnói, “ ấy có tiền, tôi cũng ngại trước hôn nhân ấy chơithêm mấy người đàn bà.”


      phải, có tin hay là tùy .” Liêu Bắc Bắc xoay người muốn , Phạm Phỉ vừa vặn lên boong tàu, cười hỏi: “các trò chuyệncái gì mà vui vẻ thế a?”


      có gì, tiểu tam giải thích cho bản thân đây, đúng,cũng tính là tiểu tam, là tiểu mật.” Vương Tuyết Mạn vỗ vỗ ghế nằm bên cạnh, ý bảo Phạm Phỉ ngồi xuống, hai sớm bàn bạc xong xuôi, diễn e thẹn, đóng vai phản diện, ắt làm nhục Liêu Bắc Bắc đến cùng.


      Liêu Bắc Bắc trầm mặt, cứ nên quét dọn vệ sinh .


      tới phòng bếp sửa sang lại tủ lạnh, hai người phụ nữ lại cùngtiến vào, vừa tán gẫu vừa bóc túi đồ ăn vặt ra, ầm tiếng. góibim bim trong tay Vương Tuyết Mạn rơi tung tóe xuống đất.


      Thấy thế, Phạm Phỉ cầm cây lau nhà muốn dọn sạch, Liêu Bắc Bắc tới giúp đỡ, Phạm Phỉ lại thuận theo mà đưa cái chổi cho , hai người ngồi ở ghế sô pha tiếp tục trò chuyện như có gì.


      Mà Liêu Bắc Bắc kì kì cọ cọ trước mắt bọn họ, bên tai ngừng truyền đến tên đồ trang điểm và thẩm mĩ tâm đắc.


      Đồ trang điểm những nhãn hiệu đó là Liêu Bắc Bắc có tiêu tốn mộttháng lương cũng mua nổi, mà trang phục mới nhất của những nhãnhiệu kia là nghĩ cũng dám nghĩ. ra hề ghen tị,chẳng qua chỉ là chứng minh cách biệt về vật chất, các tuyệt đốikhông phải cùng loại người.


      “Bắc Bắc, cái này cho .” Đường Diệp Trạch tay cầm túi giấy, nếu như phải là Vương Tuyết Mạn và Phạm Phỉ thảo luận đồ trang điểm,suýt nữa quên có dưỡng da còn chưa đưa cho Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc vốn muốn trả lời Đường Diệp Trạch, bởi vì côcực kỳ nghi ngờ Thiên nhiên ngốc Đường Diệp Trạch vô tình chuyện côquét dọn du thuyền gán nợ cho Vương Tuyết Mạn xấu bụng, nhưng khi vừa nghiêng đầu nhìn sang, dương như còn lý do tức giận nữa.


      “Lancôme?”


      (Lancôme Pari: thương hiệu sản phẩm trang điểm xa xỉ nổi tiếng)


      Phạm Phỉ nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt biến đổi, bộ dưỡng da này làĐường Diệp Trạch nhờ ta mua hộ, lúc ấy ta cũng biết đưacho ai, cho nên mua nhãn hiệu tương đối có tiếng.


      Đường Diệp Trạch đặt ở bên cạnh bồn rửa tay: “Xem xem dùng cóthích hợp ?” Vừa , vừa lấy khăn lau từ trong tay Liêu BắcBắc, lau chùi cánh cửa tủ bát bị cố tình làm bẩn.


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, rửa tay, cẩn cẩn thận thận mở cái hộpngoài, từ sữa rửa mặt đến kem chống nắng, to tất cả mười mấy lọ, thở hắt ra hơi lạnh: “Bộ này ít nhất năm sáu trăm nghìn ?”


      biết, là Phạm Phỉ đưa cho.” Đường Diệp Trạch cười cười. Anhđưa tiền cho Phạm Phỉ, nhưng Phạm Phỉ sống chết cũng chịu nhận,còn oán giận khách khí, cho nên thể làm gì khác hơn lànhận.


      Hành động lần này khiến cho Vương Tuyết Mạn chú ý, trước khi đuổitheo Đường Diệp Hoa tới vùng này, mẹ căn dặn đừng chọc vào cậu hai nhà họ Đường, bởi vì tính nết Đường Diệp Trạch gàn dở, tiếp xúc mấyngày rồi, quả cũng phát Đường Diệp Trạch dễ ở chung,đương nhiên phải với ai ta cũng lời châm chọc, chỉ làvô cùng có khoảng cách.


      Chẳng lẽ Đường Diệp Trạch cũng nhận định Liêu Bắc Bắc là người phụ nữ của trai ta?


      Liêu Bắc Bắc cũng biết Phạm Phỉ coi mình như kẻ thù, mà ấntượng của với Phạm Phỉ vẫn tệ, cúi người gửi lời cảm ơn:“quà tặng đắt tiền như vậy tôi thể nhận.”


      Mặc dù Phạm Phỉ giận đến nghiến răng ngứa, nhưng trong nháy mắt đãđổi thành nụ cười: “còn khách khí với tôi nữa? nhận chính là cho tôi mặt mũi đấy.”


      Liêu Bắc Bắc thấy thái độ Phạm Phỉ cứng rắn, lần nữa gật đầu cảm ơn: “Cám ơn, chỗ nào cần tôi giúp đỡ cứ .”


      “Ừ, tôi khách khí với , ha ha.” Phạm Phỉ nghiêng đầu cườimột tiếng, cố gắng nén lửa giận xuống, Đường Diệp Trạch a Đường DiệpTrạch, đúng là biết làm người.


      Đường Diệp Trạch đẩy cốc nước dưa hấu tự làm đến trước mặt LiêuBắc Bắc, nhìn hai vị mỹ nữ phía sau, : “ở đây khí khôngtốt, lên phía trước hóng chút gió biển .”


      Liêu Bắc Bắc hút ngụm dưa hấu mát lạnh, lắc đầu: “tôi là tới làm việc . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch mấp máy môi, mở cửa tủ ra, lấy chiếc máy chụp ảnhgiao cho , sau đó bố trí loại công việc tốn sức khỏe nhất,“Giúp tôi chụp mấy tấm ảnh cảnh đêm biển.”


      Liêu Bắc Bắc thích chụp này chụp nọ nhất, dứt khoát đáp tiếng, vui vẻ rời .


      Vương Tuyết Mạn nhìn về phía bóng lưng Liêu Bắc Bắc, lúc quay đầu phát sắc mặt Phạm Phỉ rất khó nhìn.


      Phạm Phỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Diệp Trạch, nhìn chà chà lau lau cái ghế như nhân viên vệ sinh.


      Vương Tuyết Mạn nhướng mày, ta chỉ biết là Phạm Phỉ và Đường DiệpTrạch là bạn học đại học, nay là nhà thiết kế nội thất của Địa ốcĐường thị, biết Phạm Phỉ ra có ý với Đường Diệp Trạch. taâm thầm cười tiếng, Đường Diệp Trạch rất biết làm mất lòng phụ nữnha.


      bong thuyền, Liêu Bắc Bắc rất chuyên nghiệp chụp ảnh chungquanh, khi tới trước mũi thuyền, tâm tình rộng mở trong sáng.


      Trong tầm mắt là sóng biển cuồn cuộn, gió biển nhàng khoankhoái, khiến nhớ tới hình ảnh kinh điển《 Titanic》, cho nên, trướctiên đặt máy ảnh ở nơi an toàn, trở lại mũi thuyền, suy nghĩ mộtchút, vẫn dám bước lên lan can. giang hai cánh tay, cố gắng cảm nhận cảm giác bay lần.


      “Jack, Jack, ôm chặt em.” hướng mặt về phía trước, tự ôm lấy mình.


      Xuyên qua cửa sổ thủy tinh ở trước vị trí điều khiển, chính là mũithuyền, cũng biết hành động trẻ con của mình lọt vào mắtĐường Diệp Trạch.


      Đường Diệp Trạch ngón tay đặt bên môi, đáy mắt chứa ý cười nhàn nhạt … là đáng .


      Bất giác, lên boong tàu, hai tay đặt hai bên người Liêu Bắc Bắc: “Muốn tôi đỡ lên ? ”


      “A?” Liêu Bắc Bắc nghe được tiếng bước chân của , may làĐường Diệp Trạch sớm đoán được khép chặt hai cánh tay, nếu côthật có thể sợ hãi mà rơi tự do.


      quay đầu, ngắm nhìn hai mắt Đường Diệp Trạch, ánh mắt vừa đenvừa sáng, lộ ra thuần khiết mà người thành phố ít có. Liêu Bắc Bắcgiật mình hiểu ra, rốt cục hiểu tại sao Đường Diệp Trạch có thể vẽ ranhững tác phẩm màu sắc phong phú mà giàu trí tưởng tượng như vậy, chínhvì đáy lòng thấu hiểu, người đơn gian, cho nên mới có thể giống nhưmột đứa trẻ phác họa ra thế giới đồng thoại ngũ sắc lộng lẫy như thế.


      Đường Diệp Trạch lại biết cười khúc khích cái gì, nhưng mà nụ cười của bao giờ cũng có thể dễ dàng cảm hóa .


      “Bảo vệ tôi nha.” Hai tay nắm chặt lan can, có Đường Diệp Trạch bảo vệ, có thể leo cao lên tầng rồi.


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, hai tay lại di chuyển về thắt lưng , nhưng mà khoảng cái hai bên giữ nguyên mấy cm.


      Liêu Bắc Bắc cẩn thận bò trèo lên lan can, thân thuyền vô cùngtròng trành, nhưng hề sợ hãi, sau khi cố gắng đứng vững, quayđầu lại nhìn Đường Diệp Trạch cười, tiếp đó, nhắm nghiền hai mắt, chậmrãi mở rộng hai tay, gió biển thổi loạn mái tóc dài của , cong cong khóe miệng, từ trong đất nước đẹp tươi trong tưởng tượng, từ từ mở mắtra.


      Nhưng mà, khi thấy cảnh tượng trước mắt, hề có bay lên nhìn xuống như trong tưởng tượng của


      có bay lên. . . . . .” bĩu môi.


      Đường Diệp Trạch thấy thất vọng, nụ cười phai nhạt , độ cao củathuyền buồm thể so sách với du thuyền, quả rất khó cảm nhậnđược loại cảm giác này.


      “Khụ khụ —— coi như bay lượn dưới tầng thấp .” an ủi.


      Liêu Bắc Bắc cam lòng gật đầu, vừa định xuống tới, thân thể lại thoáng chốc được nâng lên cao, kinh hô tiếng, cả người dưới lựcnâng của người nào đó bay lên cao nửa mét.


      Đường Diệp Trạch hai chân giẫm lan can, hai tay đỡ nách , cốsức : “tôi kiên trì được lâu nữa, thử lại lần nữa. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc hơi ngoảnh đầu lại, híp mắt, đôi môi mím lại thànhmột đường, hiển nhiên chân giẫm lên lan can khiến còn hơi sức, đơn giản chút, dưới va đập dữ dội của nước biển vào thântàu, những phải chịu trọng lượng của bản thân cố gắng đứngvững, còn phải chịu đựng thể trọng của Liêu Bắc Bắc. Vì thỏa mãn nguyệnvọng nho của , thà mệt đến đỏ mặt tía tai.


      “Trời sinh ngốc. . . . . . là trời sinh ngốc. . . . ..” Hốc mắt Liêu Bắc Bắc khỏi ẩm ướt, có ai còn ngốc hơn anhrồi.


      Gió biển quá lớn, Đường Diệp Trạch nghe cái gì, chỉ chờ phát ra tiếng cười vui vẻ.


      “Bắc Bắc, bay lên chưa? ” Mí mắt từ từ nhắm nghiền, sắp còn sức lực rồi.


      “Ừ, bay rất cao, đẹp.” Liêu Bắc Bắc căn bản nhìn phíatrước, mà đắm chìm trong xúc động kỳ diệu có cách nào tựthoát ra.


      Nghe được câu trả lời của , khẽ cong khóe miệng lên, lúc này, sóng lớn dồn lên boong tàu, Đường Diệp Trạch hoàn toàn mất thăngbằng, nhưng mà phản ứng đầu tiên của phải là tóm lấy lan can,mà là nâng lên cánh tay lên ôm chặt cơ thể Liêu Bắc Bắc, nhưng ngờ, lần này ôm hơi cao, cánh tay vừa vặn đặt trước ngực Liêu Bắc Bắc.


      Ngay sau đó, nước biển xô vào, Liêu Bắc Bắc chẳng buồn bận tâm đếnđụng chạm thân thể, nắm chặt lấy lan can, nhưng mà nước biển cuộn tràomãnh liệt đẩy cả hai người bọn họ ngã nhoài xuống sàn tàu.


      Trừ cả người ướt đẫm ra, coi như là hạ cánh an toàn rồi.


      “Xin lỗi, nhất thời gấp gáp. . . . . .” xin lỗi vì mình ôm sai chỗ.


      Liêu Bắc Bắc nhìn Đường Diệp Trạch ướt sũng như chuột lột, phì cườimột tiếng, vò rối mái tóc ướt nhẹp của , cười ngọt ngào: “ xin lỗi cái gì a, tôi phải cám ơn .”


      Đây là buổi tối vui vẻ nhất từ khi đến Vạn Điệp thành tới nay.


      Nếu như phải là con sóng biển kia đúng lúc xô đến đây, suýt chút nữa quá xúc động mà muốn ôm .
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34



      Công việc gọi thầu của Địa ốc Đường thị tiến hành khua chiêng gõtrống, mấy ngày nay Liêu Bắc Bắc gần như ngủ được giấc ngonlành. Đáng sợ hơn chính là, ngày nào Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạchcũng vì kế hoạch phong tỏa vùng biển mà ngừng tranh luận, hai bênbên nào cũng ình là đúng, hơn nữa đều có lý lẽ, quản lý các chinhánh có quyền tham gia ý kiến, đến mức nếu như có cách nàothống nhất kế hoạch, ảnh hưởng trực tiếp đến công tác mời thầu.


      Hội nghị kết thúc, trong văn phòng làm việc của Đường Diệp Hoa khôngngừng truyền ra tiếng gào thét, Liêu Bắc Bắc trốn ở góc phòng ra vẻ bậnrộn, mà Đường Diệp Trạch tựa vào cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh, tùy ý điện thoại di động la hét. Liêu Bắc Bắc ôm lấy cặp tài liệu chuồn ra phòng làm việc, xem ra lại muốn khai chiến rồi.


      “Hôm nay cậu ký cũng phải ký, ký cũng phải ký. Đừng để cấp dưới xem kịch vui nữa được ?”


      Xoẹt tiếng, tập giấy tờ bị quăng đến trước người Đường Diệp Trạch, tại chỉ còn thiếu chứ ký của cậu ta thôi.


      người lùi bước, bể bơi có thể xây, nhưng mà nhất thiết phảigiữ lại vùng biển, đây ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả bán hàng, là nóng nảy, phải lỗi của em.”


      “Nếu như có người chết đuối sao? ”


      “Em lại lần nữa, bơi trong bể bơi cũng gặp phải nguy hiểm, đừng có vì mẹ qua đời giận lây sang thiên nhiên.”


      Rốt cục, vẫn là đến.


      Phút chốc, Đường Diệp Hoa tóm cổ áo Đường Diệp Trạch, trong mắt trànngập chỉ là lửa giận, còn có nỗi nhớ của con trai đối với mẹ.


      Đường Diệp Trạch đối mặt quả đấm của , đúng mực: “, em tintưởng có thể xây dựng sân chơi nước vượt xa tự nhiên, nhưng mà thể vì Đường thị mua mảnh đất này liền cướp đoạt quyền lợi thích vùng biển này của người khác, bãi biển nhân tạo sao có thể sánhngang với bãi biển thực ?”


      con sóng dữ rất có thể chôn vùi vô số mạng người vô tội. Nếu như từ đầu chúng ta được bảo vệ chu đáo, mẹ có thể chìm vào nước bỏ mìnhsao?”


      chưa từng nghĩ tới sao? Nhiều vùng biển có cách thức mở như vậy, vì sao mẹ muốn đưa chúng ta đến khu vực người?” Ánh mắtĐường Diệp Trạch có phần rã rời, nhưng bi phẫn cũng ưuthương.


      Đường Diệp Hoa nắm chặt đến mức xương ngón tay phát ra tiếng răngrắc, nghĩ tới từ lâu, mẹ từng dẫn bọn họ đến rất nhiều nơi, rừngrậm, thảo nguyên, hồ, đại dương, lần nào cũng là đến khu nguyên sinhngười sinh sống rất thưa thớt, khi còn bé dĩ nhiên hiểu, có chơiliền chơi như điên, trưởng thành có điều tỉnh ngộ, mẹ là người phụnữ nhiệt tình thương thiên nhiên.


      Chính là bởi vì mẹ tôn sùng tự do, cha mẹ ân ái ngày nào, càng càng xa.


      “Mẹ quá tham chơi, cậu và mẹ giống nhau. . . . . .” Đường Diệp Hoadần dần buông cánh tay xuống, “Nếu như hồi đó mẹ rút ra nhiều thời gianhơn chút ở bên cạnh cha, cha tìm người phụ nữ khác.”


      Hồi ức tốt đẹp bao giờ cũng kèm với những tiếng cãi vã, nhưng màcó thể trách ai được, tình vốn là chuyện được.


      Đường Diệp Trạch vỗ vỗ bả vai trai, bao nhiêu năm rồi, mỗi khinhắc tới mẹ, Đường Diệp Hoa luôn bị loại cảm xúc như dời sông lấp biểnquấy nhiễu, Đường Diệp Trạch biết trai còn ỷ lại vào mẹ nhiều hơnmình, khó tránh khỏi nghĩ lần đau lần.


      “Làm người lãnh đạo, thừa nhận nên mất sức phánđoán đúng đắn, nhưng mà nhìn thấy biển nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hình ảnh lúc mẹ bị nước biển nuốt lấy … hi vọng còn thấy chuyệnnhư thế xảy ra.” Đường Diệp Hoa kéo kéo cà vạt, “Thiên nhiên quá tànkhốc, tai nạn thể kháng cự bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát,loài người nhiệt tình thương nó, nó nhiệt tình thương loàingười sao?”


      “Khai thác và bòn rút ngừng khiến nó căm phẫn, hơn nữa trái đất lại chỉ thuộc về loài người. Chúng ta là người phá hoại nguyênsinh thái, có tư cách chỉ trích cơ thể mẹ đầy rẫy những vếtthương.” Đường Diệp Trạch đưa ly cà phê cho , “Em phải làmuốn chống đối lại , chỉ là hi vọng cố gắng hết sức giữ gìn từng tấctừng tấc trong khả năng em có thể bảo vệ. , sân chơi cỡ lớn thực sựkhông cần thiết, mọi người tới bờ biển là để nghịch nước.”


      Đường Diệp Hoa nhấp ngụm cà phê, vừa muốn phản bác, Liêu Bắc Bắcgõ cửa mà vào: “sân bãi mời thầu xây dựng xong, tổ thi công mời vaivị tổng giám nghiệm thu.”


      Sau khi nghe xong, hai em tạm thời kết thúc đề tài thảo luận, trước sau ra khỏi phòng làm việc, Liêu Bắc Bắc xách cặp công văn theo sát phía sau.


      Triệu Diệu thấy hai vị lãnh đạo tới, mở cửa mời lên chỗ ngồi phíasau, Liêu Bắc Bắc ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cơ bản thích ứng với công việc thư ký, mệt đúng là mệt mỏi chút, nhưng mà làm thuậntay rồi cũng khó.


      đường, Đường Diệp Hoa thấy xe có người ngoài, liềntiếp tục thảo luận chủ đề trước đó với Đường Diệp Trạch. Đường DiệpTrạch mới đầu thèm đáp lại, về sau có thể là có chút nhịnđược, đột nhiên hỏi: “Thư ký Liêu, cảm thấy thế nào về chuyện này? ”


      “Tôi?” Liêu Bắc Bắc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Đường Diệp Hoa, nuốt nuốt nước miếng, khúm núm ,“Tôi. . . . . . Tôi ủng hộ mở cửa vùng biển. . . . . .”


      “Liêu Bắc Bắc. Là ai phát tiền lương cho em a?” Đường Diệp Hoa nổi giận.


      rụt bả vai lại, giọng thầm : “Phòng tài vụ.”


      Đường Diệp Trạch cười khẽ tiếng, giơ ngón tay cái với Liêu Bắc Bắc.


      “Em phản rồi. Đừng ỷ vào thích em liền phát biểu vô trách nhiệm.” Đường Diệp Hoa nổi giận với , nhưng mà đúng là nỡ tráchmắng Liêu Bắc Bắc, hơn nữa sau khi chung sống thời gian, pháthiện bé này đúng là có tiềm chất vợ hiền mẹ tốt. Chẳng nhữngquét dọn sạch căn nhà, bình thường dưới uy hiếp của còn giúpanh nấu bữa khuya.


      Liêu Bắc Bắc dám lên tiếng, ở chung càng lâu càng hiểu cá tính Đường Diệp Hoa, tính tình ta kém chút, nhưng công tư rõràng, thông minh tài giỏi, từ phương án sân chơi cỡ lớn ven biển, cácchuyện khác ta đều giải quyết ổn thỏa.


      Liêu Bắc Bắc thông qua trò chuyện, đại khái biết được nguyên nhân cái chết của mẹ hai em, cũng hiểu tâm tình Đường Diệp Hoa, thấy cảnhthương tình chứ sao. Nhưng đến bờ biển chỉ có thể thưởng thức, khôngđể cho chơi nước cũng quá phi thực tế rồi.


      Xuống xe, Đường Diệp Trạch và Triệu Diệu trước vào hội trường,Liêu Bắc Bắc gọi lại Đường Diệp Hoa, có chuyện với , Đường Diệp Hoa tựa vào dưới tàng cây, đốt điếu thuốc, biết muốn nóicái gì, cho nên hơi lộ vẻ kiên nhẫn.


      “Tôi phải là thiên vị ai, chính là … các đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa, tình tĩnh hòa nhã chuyện chút đượcsao?” Liêu Bắc Bắc ra cũng biết bản thân mình muốn nóigì, nhưng chỉ muốn thấy hai em bọn họ ngày ngày cãi vã, rất ảnh hưởng đến tâm trạng a.


      “Em dùng thân phận gì trao đổi với ? Thư ký? chấp nhận; bạngái? có thể suy nghĩ chút.” Đường Diệp Hoa nắm chặc từng cơ hộicó thể kéo gần quan hệ với , giữa buôn bán và tình dường như cócách làm khác nhau kết quả lại giống nhau đến kì diệu.


      “Mỗi lần tôi cái gì là lại nhắc đến này vấn đề này.” Liêu Bắc Bắc vẫn luôn cúi đầu, hôm nay hề nữa e ngại Đường Diệp Hoa,ngược lại bị quấy rầy cứng rắn của khiến cho dở khóc dở cười.


      Đường Diệp Hoa phút chốc vươn tay ra, chống thân cây, cánhtay nhàng cọ vào tóc Liêu Bắc Bắc, vô thức né tránh, nhưng mộttay khác của cũng nâng lên, giam lại trong đó.


      , và Diệp trạch ở trong lòng em, người nào quan trọng hơn?”Đường Diệp Hoa ăn nghiêm túc, rất buồn bực, Liêu Bắc Bắc có thểdễ dàng chuyện với em trai, mặc dù chuyện cũng là chuyện liênquan đến trẻ em thất học, nhưng mà đối với mình cũng là có thể trốn liền trốn.


      Liêu Bắc Bắc vân vê góc áo, cúi đầu : “Các đều là lãnh đạo của tôi, đều quan trọng.”


      Đường Diệp Hoa nâng cằm lên: “nếu đồng ý làm bạn của tôi, tại tôi liền hủy bỏ kế hoạch sân chơi. Làm ra quyết định tình nguyện cần động lực, em xem rồi làm .”


      ra , có chỗ dao động, bởi vì trước đó, Đường DiệpTrạch có câu chọc trúng tim —— sở dĩ lần đó mẹ đưa chúng ta đibờ biển là vì ầm ĩ nên mới quyết định.


      Câu chuyện cũ này cố tình quên lãng, nhưng mà có thể quên đượckhông? chính là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ, cảm giác chịu tộinặng nề giày vò , thời gian trôi qua, vẫn thể chối bỏ tráchnhiệm của bản thân, đứa trẻ thực mắc bệnh tâm lý là .


      Mẹ chết, tựa như tảng đá lớn đè trong lòng hai em, bọn họ trở nên ít , trở nên cáu kỉnh, nhưng mà quy oán giận cơn ácmộng này cho ai đều gượng ép.


      đùa gì vậy, sao tôi có thể so sánh với công trình vài tỷ chứ?Bệnh thần kinh.” Liêu Bắc Bắc chui ra khỏi hai cánh tay , hi vọngcó thể điều hòa giữa hai em, nhưng Đường Diệp Hoa hiển nhiên đangtrêu chọc


      Đường Diệp Hoa kéo khuỷu tay lại: “ , bây giờ em gậtđầu, lập tức xé bỏ phần kế hoạch này.” Vừa , vừa giơ cặp tài liệu lên, mặc dù cuộc giao dịch này thoạt nhìn vừa hoang đường vừa qualoa, nhưng mà cần lý do triệt để khiến hạ quyết định,coi như ình bậc thang xuống cũng tốt.


      Liêu Bắc Bắc rõanh ta tìm bạn đến tột cùng có ý nghĩagì, bởi vì ta ngày nào trừ ngủ chính là công việc, ngay cả thỉnhthoảng xem TV chút, nghe nhạc chút cũng có. Liêu Bắc Bắcvô cùng nghi ngờ, ta có biết bạn chỉ là cái danh, còn phải hẹn hò, chuyện đương gì đó hay .


      “Bạn là dùng để quan tâm bảo vệ, nhưng có thời gian ….”


      “Vấn đề này đủ ngốc, có bạn tất nhiên có thời gian, có công việc như thế.” Đường Diệp Hoa bất đắc dĩ .


      “Tôi chỉ là giả dụ, đừng suy nghĩ nhiều, nếu như có thờigian, có thể đưa tôi tản bộ bờ biển sao? đắp pháo đài bờ cát cùng tôi sao? nhìn ánh chiều tà bày tỏ tình cảmsao?”


      “Trừ biển, chỗ nào cũng có thể dẫn em .”


      “Nhưng mà tôi thích biển. xem, chúng ta có cùng chung sở thích.”


      Sắc mặt Đường Diệp Hoa từ từ trở nên tối tăm, thở phào hơi, cũng muốn ra, nhưng vẫn là bật thốt lên: “Vậy bằngem thẳng em thích em trai là được rồi.”


      Liêu Bắc Bắc ngây ngẩn cả người, có ý kia, đơn giản làĐường Diệp Hoa thích biển mới tìm ra lý do sứt sẹo như thế xoa dịu khí, lại bất giác đem những cảnh tượng vừa những nơi mình vàĐường Diệp Trạch từng du lịch hóa thành tiếng .


      vào lúc thất thần, Đường Diệp Hoa bước nhanh rời , côthở hắt ra, vội vàng đuổi theo bước chân : “ đừng hiểu lầm a, tôinói tất cả là giả dụ.” thấy thèm để ý tới, bước nhanh lênngăn cản đường của : “tôi và Đường Diệp Trạch là bạn bè, ấythấy tôi chân tay vụng về mới vô ý chăm sóc tôi, nếu như phânbiệt được đen trắng hỏi em trai , có phải là quá đáng rồi ? ”


      “Em cho rằng hỏi em trai có phải cũng thích em khôngư?” Đường Diệp Hoa cười phì tiếng: “Diệp Trạch chẳng qua là coi emlà em , sớm hỏi rồi.”


      Liêu Bắc Bắc thở ra hơi, vỗ vỗ ngực, rốt cục yên lòng.


      “Nhưng mà, nó thích em, có nghĩa là em thích nó.Xem biểu của em . . . . . . chột dạ.” vuốt tócLiêu Bắc Bắc, tiếp đó vào sân thi công.


      Liêu Bắc Bắc đứng nghiêm tại nguyên chỗ, đây có liên quan gì đến chột dạ với chột dạ? Vừa rồi chính là sợ, chỉ sợ Đường Diệp Hoa chỉ vào lỗ mũi Đường Diệp Trạch, vặn hỏi có phải thích mình hay ,như thế quá xấu hổ rồi.


      lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Đường Diệp Trạch:Đường Diệp Hoa có ý định từ bỏ kế hoạch công viên trò chơi, nhưng mà tôi có cảm giác, ấy ngại sĩ diện muốn tỏ thái độ, suy nghĩbiện pháp.


      Đường Diệp Trạch: ha ha, cám ơn.


      Liêu Bắc Bắc: khách khí cái gì a, , thấy các vì công việc mà khiến nhau tổn thương, lòng tôi vui.


      Đường Diệp Trạch: biết rồi.


      Liêu Bắc Bắc: đúng rồi, của , coi tôi làm em , sao tôi chưa từng nghe qua?


      tại mới có thời gian hiểu câu kia, tâm trạng có chút kỳ lạ.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :