1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25



      Phan Hiểu Bác biết đây là lần đầu tiên của , nên cũng vộivàng, từng chút từng chút hôn lên da thịt của . thể khôngnói, thân thể Liêu Bắc Bắc là quá đẹp, trắng noãn mềm mại, cóthể so sánh với dương chi bạch ngọc, hai điểm hồng hồng trước ngực hấpdẫn toàn bộ ánh mắt của , mà thân thể chưa từng bị chạm vào vô cùngnhạy cảm, phàm là nơi bị đầu ngón tay lướt qua đều như hoa xấu hổ khẽrun rẩy.


      chen vào giữa hai chân của , hết sức kiềm chế, e sợ làm chođóa hoa bé kiều diễm này bị kinh động, từ trong mộng tỉnh lại.


      Liêu Bắc Bắc hơi ngẩng đầu lên, miệng khẽ hé ra, bộ ngực mạnh mẽ phập phồng, nuốt nuốt nước miếng, lầm bầm muốn uống nước.


      lại giãy dụa thân thể, thân thể mềm mại lơ đãng chạm vào lồng ngực Phan Hiểu Bác. Phan Hiểu Bác trầm thấp hừ tiếng, thể từtốn được nữa.


      Dây lưng rầm tiếng rơi xuống giường, y nâng lên nửa người trêncủa Liêu Bắc Bắc, kịch liệt nhiệt tình hôn lên môi , Liêu Bắc Bắc cảmthấy thoải mái, giơ tay lên đẩy trán ra, cố gắng ngăn cản nụhôn nóng bỏng như cuồng phong của .


      Phan Hiểu Bác lập tức kéo tay ra phía sau lưng, thuận thế dán sátvào thân thể của , bờ môi của chỉ cách ngực của khoảng cách rất gần.


      Bỗng nhiên trong phòng ngủ của cháu truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa.


      Phan Hiểu Bác nghe thấy tiếng khác, nhất thời giật mình, đợi ymặc quần áo vào, Niếp Niếp bắt đầu khóc lóc gõ cửa phòng Phan HiểuBác: “Chú ơi, Niếp Niếp mơ thấy cha, huhu.”


      Phan Hiểu Bác kịp nghĩ nhiều, trước dùng chăn bọc kín thân thểLiêu Bắc Bắc, vừa hàm hồ trấn an cháu , vừa luống cuống mặc quần áo.Đứa bé này lúc nửa đêm gặp ác mộng, bởi vì lúc cha bé gặp tai nạngiao thông, bé cũng ngồi xe. Lúc hai xe va chạm, Niếp Niếp bịvăng qua cửa sổ xe, rất may mắn rơi đống cát.


      mở cửa phòng, Niếp Niếp nhào ngay vào lòng , Phan Hiểu Bác ômlấy bé, Niếp Niếp khóc rất thương tâm, bé gục đầu vai Phan Hiểu Bác,hai tay bé ôm chặt lấy cổ y.


      “Chú ơi chú có bỏ Niếp Niếp ?”


      Phan Hiểu Bác ôm Niếp Niếp vào trong lòng, vỗ lưng của nàng, nhẹnhàng : “Ngoan, đừng khóc, chỉ cần Niếp Niếp còn cần chú, chú bỏ Niếp Niếp .”


      Niếp Niếp khuôn mặt đầy nước mắt, bé ôm hôn Phan Hiểu Bác cái,nước mắt dính vào khuôn mặt của Phan Hiểu Bác, vừa ấm áp, vừa lành lạnh.


      Phan Hiểu Bác cũng ình là người tốt, nhưng nếu chuyệnduy nhất khiến có thể bất chấp tất cả nhất định chính là toàn tâmtoàn ý chăm sóc đứa con ruột thịt duy nhất của trai.


      Uỳnh tiếng, Liêu Bắc Bắc quấn chăn lăn xuống đất, vẫn ngủ nhưng lại khiến Niếp Niếp chú ý tới.


      “Chú ơi, tại sao giáo Liêu lại ở đây?” Bé chớp mắt, lầm bầm hỏi.


      Lập tức, Phan Hiểu Bác ôm đầu Niếp Niếp, bước nhanh ra khỏi phòngngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại: “ giáo Liêu ngủ, Niếp Niếp làbé ngoan, được khóc quấy rầy giáo ngủ, được chứ?”


      Niếp Niếp gật đầu, lại lắc đầu, giọng khẩn cầu: “Tối nay NiếpNiếp có thể ngủ cùng giáo Liêu được ? Niếp Niếp nhớ cha, nhớmẹ…”


      Nghe con bé thế, Phan Hiểu Bác thấy hơi cay mũi, có công sinh lại nuôi, ngay cả mặt con cũng biết, mẹ đẻ mà có thể tuyệt tình như vậy quả là cực phẩm.


      Nhưng đến chuyện này, Phan Hiểu Bác cũng có trách nhiệm, chị dâulà đại mỹ nhân, sau khi gả cho trai cũng thiếu người theođuổi, nhưng chị dâu cũng coi là người tuân thủ nữ tắc, nhưng kể từ khianh qua đời, thế mà chị dâu lại phát tín hiệu với Phan Hiểu Bác. Hắnkhông hề tơ tưởng đến người phụ nữ của trai, vì vậy, dưới cơn nónggiận, tát cho chị dâu cái bạt tai, đồng thời vài câu,khiến chị dâu tái giá, trở lại. Về chuyện này, Phan Hiểu Bác cho bất cứ ai.


      “Niếp Niếp thích giáo Liêu ? Chú lấy giáo liêu về có được ?”


      “Thích. Nhưng nếu giáo Liêu ở nhà chúng ta chú đẹp trai phảilàm sao bây giờ?” Niếp Niếp nghiêng đầu, đứa bé bốn tuổi thực biết ai lòng với mình. thể nghi ngờ, bé vô cùng thích ĐườngDiệp Trạch.


      Phan Hiểu Bác nhíu mi, xem ra xem thường Đường Diệp Trạch rồi, chỉ cần là phụ nữ, lớn ta đều ăn sạch.


      để nhiếp nhiếp ngồi lên đùi của mình: “ cho chú nghe, chú kia với giáo Liêu những gì?”


      Niếp Niếp giơ cằm lên, suy nghĩ chút: “Chú đẹp trai rất ítnói, bờ biển chú ấy cứu giáo Liêu, lúc ấy mảnh vải của côgiáo bị rơi…” Bé chỉ chỉ vị trí ngực, biết vật kia là gì.


      Phan Hiểu Bác ngây ngẩn cả người, lại hỏi ràng quá trình, trẻ contất nhiên là thà, biết gì nấy. Nghe xong, Phan Hiểu Bác thầm nắm tay, trẻ con dối, đại khái hiểu , Liêu Bắc Bắclàm trò cởi áo trước mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch lại ôm ta vào trong ngực.


      Rầm tiếng. Phan Hiểu Bác thô bạo đánh quyền vào mặt bàn, Niếp Niếp bị dọa sợ run người.


      Liêu Bắc Bắc lại giả vờ là ngọc nữ đơn thuần trước mặt mình. ta rành chính là nữ đầy tâm cơ, ả lăng nhăng.


      Nghĩ vậy, Phan Hiểu Bác đưa Niếp Niếp về phòng, dỗ bé ngủ, ngay sau đó ra, trở về phòng ngủ, khóa trái cửa.


      nhìn Liêu Bắc Bắc ngủ say sưa, giận dữ : “Sớm biết làđồ con như vậy, tôi khách khí với .” dùng tay ômlấy Liêu Bắc Bắc nằm mặt đất, vô tình ném lên giường.


      Mạnh mẽ va chạm khiến Liêu Bắc Bắc mở hai mắt mơ màng, nhưng còn chưa đợi hiểu đây là nơi nào, Phan Hiểu Bác đè lên người , sau mộtloạt động tác điên cuồng, tỉnh táo sáu bảy phần.


      … A – làm cái gì vậy…” Liêu Bắc Bắc hoảng sợ thấy mình mộtmảnh vải mà Phan Hiểu Bác trả lời , tiếp tục vuốt ve thân thểcủa , tất nhiên là thể đẩy Phan Hiểu Bác ra, bị dọa sợ đếnmức nước mắt chảy đầy mặt.


      Phan Hiểu Bác giữ chặt người , tay giữ hông của , trong mắtđầy rẫy lửa giận, trong tươi cười lộ ra trầm, nhếch khóe miệng,khinh miệt : “ nhận ra sao? Ân ái.”


      Trong nháy mắt, Liêu Bắc Bắc nhận ra được người đàn ông trướcmắt mình nữa, bảo vệ thân thể lạnh run của mình, rất muốn kéo lý trícủa Phan Hiểu Bác về: “ bình tĩnh, đây là… đây là phạm pháp…”


      Phan Hiểu Bác cười nhạt: “Tôi nhìn nhầm rồi, Liêu Bắc Bắc. Lại dám giả bộ xử nữ có kinh nghiệm sống trước mặt tôi? Tôi thựcsự khen ngợi kỹ năng diễn xuất cao siêu của .”


      gì vậy? Em… A—” còn chưa dứt lời, Phan Hiểu Bácđã hung hăng cắn cái lên đầu vai của , ngay sau đó, y cởi quần ra, kéo hai chân Liêu Bắc Bắc ra, trong lúc va chạm, Phan Hiểu Báckhông thể thuận lợi vào thân thể của mà là bị đẩy trở lại, đau đớn khiến kêu ra tiếng.


      Liêu Bắc Bắc thừa dịp cúi người, vội vàng nhảy xuống giường, lăn vòng chạy về phía cửa.


      “A.”


      Phan Hiểu Bác tay túm tóc của , cường ngạnh kéo về giường.


      Đầu của đụng vào thành giường, khiến đầu óc choáng váng, Phan Hiểu Bác cũng để ý, tay kéo lấy bắp chân của , kéo về phía hôngcủa mình, lửa giận công tâm khiến y mất lý trí, tại y chỉ biết mình bị nữ nhân trước mặt này đùa bỡn.


      Còn dám mình bảo thủ nhu nhược? Tôi nhổ vào.


      “Đừng mà, xin , Phan Hiểu Bác…” Liêu Bắc Bắc khóc ra hơi,đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao Phan Hiểu Bác lại đột nhiênbiến thành ma quỷ?


      “Tôi ngốc, vốn tưởng rằng Đường Diệp Trạch giữ buông hóa ra là bắt cá hai tay. Đùa bỡn tôi rất vui phải ?”


      Ở mấy phút trước, Phan Hiểu Bác xác định y Liêu Bắc Bắc. Nhưng trăm triệu lần thể ngờ rằng, chẳng những ta có tâm kế, thậmchí còn xảo quyệt hơn những người phụ nữ khác, trần truồng ôm ấp ĐườngDiệp Trạch ở bờ biển. Cho rằng đứa trẻ con bốn tuổi xem hiểu?


      Liêu Bắc Bắc hiểu lắc lắc đầu, vô cùng sợ hãi đôi mắt ngoan lệ của y.


      “Em …”


      “Được, tôi cho cơ hội giải thích, tôi hỏi , làm gì với Đường Diệp Trạch ở bờ biển?”


      Liêu Bắc Bắc bối rối lắc đầu: “Chưa làm gì…”


      “Tôi cho biết, ở bờ biển chơi lặn trần truồng.”


      Liêu Bắc Bắc cuối cùng hiểu nguyên nhân y tức giận, lập tứcgiải thích; “ phải như nghĩ, là áo tắm của em bị Niếp Niếp làmrơi…”


      cách khác, Liêu Bắc Bắc thừa nhận cơ thể của bị Đường Diệp Trạch nhìn thấy.


      Trong giới giải trí y quen thuộc, tin tức hùa theo rất nhiều, trongđó 90% là lăng xê, 10% còn lại là những đứa con muốn trèo cao, nhưng trong thực tế, hầu như thể xuất tình huống này.


      còn dám đổ lỗi ột đứa trẻ? Nhiều đàn bà như vậy mà bịrơi áo tắm, chỉ có áo của bị rơi? Trùng hợp như vậy hay là bờ biểnkhông người? Liêu Bắc Bắc ơi là Liêu Bắc Bắc, sao lại vô liêm sỉ nhưvậy.”


      Phan Hiểu Bác hận thể bóp chết , đối với người đàn ông,sỉ nhục lớn nhất chính là người đàn bà của mình chung thủy.


      Liêu Bắc Bắc sợ hãi vung tay lên, ôm lấy đầu, trong lúc vô tình pháthiện thấy điện thoại của mình rơi dưới giường, số “1” chính là phím tắtgọi cho Đường Diệp Trạch, nếu muốn thuận lợi bắt được điện thoại diđộng, nhất định phải để cho Phan Hiểu Bác đẩy nàng xuống giường.


      “Đúng vậy, đúng vậy… Tôi thích Đường Diệp Trạch, ấy như , biết phân biệt tốt xấu…”


      Bốp tiếng, cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt của , Phan Hiểu Bác ra tay rất mạnh, thoáng cái đánh ngã xuống dưới đất,Liêu Bắc Bắc để ý tới đau đớn, quay người ngồi phía trước điệnthoại di động, tay đặt ra sau, mau mau chóng chóng nhấn phím, đồngthời, máu tươi chậm rãi tràn ra khóe miệng của .


      Lúc này, Đường Diệp Trạch vừa mới lái xe vào thành phố, liền nhấc máy ngay sau khi vang lên hồi chuông thứ nhất.


      “Bắc Bắc, em ở đâu?” bởi vì lo lắng cho Bắc Bắc nên mới lái xevào thành phố lúc nửa đêm, dù sao đàn ông vẫn hiểu nhau, nhất là kẻ cóđộng cơ trong sáng, trong mắt lộ ra chút tà ác.


      Tiếng kêu bén nhọn truyền vào trong tai Đường Diệp Trạch, dẫm mạnh vào chân ga, chạy thẳng tới nhà Phan Hiểu Bác.


      Hai người trong phòng ngủ, Phan Hiểu Bác đứng ở bên giường che đầu,Liêu Bắc Bắc nắm trong tay bình rượu vỡ nát, nhìn đăm đăm vào đầu PhanHiểu Bác chảy đầu máu, dán người vào vách tường, run rẩy.


      Từ đến lớn, đây lần đầu tiên đánh người, lại đánh ngườiđàn ông khôi ngô, cao to, biết lấy dũng khí ở đâu ra chỉ biếtmình thể cứ như vậy bị cưỡng gian.


      Tiếng đánh nhau kịch liệt lại đánh thức Niếp Niếp lần nữa, bé xoa xoa mắt, ôm thỏ bông ra khỏi phòng ngủ, vừa muốn gọi chú hỏi có việc gì, chuông cửa liền vang lên cho nên, bé bê ghế tới trước cửa,nhìn qua mắt mèo thấy là Đường Diệp Trạch tới, cho nên vô cùng vui vẻ ra mở cửa.


      Đường Diệp Trạch chạy vào, đồng thời bế lấy Niếp Niếp, bước nhanh đưa bé vào phòng ngủ, sau đó khóa chặt cửa lại, có số việc thể để trẻ con nhìn thấy; có số người bỏ qua.
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26



      “Bắc Bắc, tôi là Đường Diệp Trạch.”


      Đường Diệp Trạch gõ vang cửa phòng, đứng im lặng ở cạnh cửa Liêu BắcBắc lập tức có dũng khí, lấy ra cái chăn mỏng che lại thân thể,luống cuống tay chân mở cửa phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Đường DiệpTrạch, nước mắt như vỡ òa.


      “Tôi có. . . . . .”


      “Tôi hiểu.” Đường Diệp Trạch hít sâu hơi. Cởi xuống áo ngoàikhoát lên vai của , nếu như Liêu Bắc Bắc là tự nguyện, cũng sẽkhông gọi điện thoại cầu cứu mình rồi.


      nâng gương mặt Liêu Bắc Bắc lên nhìn chút, khi nhìn đếnmiệng mảng máu ứ đọng, liền cầm cây gậy bóng chày mang từtrong xe lên, tức giận chạy bộ về phía Phan Hiểu Bác, Liêu Bắc Bắcôm chặc hông của , như vậy ầm ĩ lên gây tai nạn chết người đó .


      “Ông chủ, Đường Diệp Trạch, đừng. . . . . .”


      Mà trong cái phòng khác, tiếng khóc con nít đinh tai nhức óc, mặc dù đứa biết chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng nó cảm thấy sợ hãi, sợ Đường Diệp Trạch làm hại chú của nó.


      Phan Hiểu Bác tựa ở bên giường, vì bị bình rượu đập trúng đầu, làmmất lượng máu lớn khiến cả người rét run, ý thức mơ hồ.


      Ánh mắt Đường Diệp Trạch trong nháy mắt trở nên tối đen, bỏ gậybóng chày xuống, lại có cách nào khác thương xót Phan Hiểu Bác, nắm chặt cổ áo Phan Hiểu Bác, nhưng đợi ra quyền, PhanHiểu Bác hôn mê bất tỉnh trước bước.


      “Chú ơi. giáo Liêu. Để Niếp Niếp ra ngoài. Hu hu …chú ơi.” NiếpNiếp rống to kêu lớn, cầm lấy tất cả đồ chơi ném về phía cửa phòng.


      Tiếng khóc con nít kéo thần trí Liêu Bắc Bắc trở lại, cầm quần áorơi lả tả lên, hoảng sợ thấy Đường Diệp Trạch vẫn như cũ nắm lấy cổ áoPhan Hiểu Bác, rất nhanh quả đấm liền hạ xuống. Liêu Bắc Bắc quảthật nghĩ tới Đường Diệp Trạch tức giận nhiều như vậy, giữ cánh tay Đường Diệp Trạch, tay kéo được cổ tay của . đànhphải vươn hai tay ra túm lấy, đồng thời, tấm chăn mỏng quấn quanh người bị tuột xuống dưới chân.


      Tầm nhìn Đường Diệp Trạch thấy mảnh tuyết trắng, lập tức nhặt tấm chăn mỏng lên, nhưng tầm mắt rơi vào dấu tay đầu vai , thậtsự cách nào giữ được trạng thái bình tĩnh ình, hung hăngxoa xoa chút huyệt thái dương, tiện đà lôi kéo cổ áo Phan Hiểu Bác,giống như kéo con chó chết ném ra khỏi phòng ngủ, vừa vừa nóichuyện: “ mặc quần áo vào trước .”


      “Đừng đánh ta, tôi sợ ta chết. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quảthật phát Đường Diệp Trạch mất thái độ lãnh mạc vốn có, Đường Diệp Trạch như vậy, làm cho vừa cảm động vừa vui mừng, đồng thời, phải cố gắng giữ ình tĩnh táo.


      Đường Diệp Trạch đè nén cơn giận, đáp tiếng, tiện tay gọi điệnthoại cấp cứu: “Có người bịt thương ở đầu, địa chỉ là . . . . .”


      Bịch tiếng, đem Phan Hiểu Bác quăng ra trước cửa phòng, mở rộng cửa chờ xe cấp cứu tới trường.


      Đứa chổ khác trong phòng, vẫn khóc lớn ngừng, nhưnganh thể để cho đứa trẻ thuần khiết thấy mặt xấu của bản chất conngười được.


      Rất nhanh, Liêu Bắc Bắc thay y phục chạy ra khỏi phòng ngủ, nghethấy tiếng khóc của đứa vẫn ngừng, nhìn thấy Đường Diệp Trạchđứng im lặng như tượng điêu khắc bên cửa sổ, nhìn ra mảnh tốiđen như mực bên ngoài cửa sổ, bộ dáng chuyên chú biết là suynghĩ gì, hay là thờ ơ với mọi chuyện xung quanh mình.


      Liêu Bắc Bắc cũng biết đối mặt với Đường Diệp Trạch như thếnào, nghĩ, Đường Diệp Trạch hẳn là rất tức giận, tức giận nhất chínhlà bảo vệ được người phụ nữ của mình.


      Mười phút sau xe cấp cứu tới, nhưng dù sao cũng phải là ở trấnĐại Thành, phương tiện chữa bệnh cũng tương đối đơn sơ, mảnh vỡ của bình rượu ghim mạch máu ở cổ Phan Hiểu Bác, nhân viên cấp cứu bước đầuchẩn đoán bệnh Phan Hiểu Bác là mất máu quá nhiều, cần truyền lượnglớn máu, nếu nguy hiểm tới tánh mạng.


      “Tôi nhóm máu O. Tôi với mọi người.” Liêu Bắc Bắc mang vẻ mặt lolắng. rất sợ Phan Hiểu Bác cứ như vậy chết , nên có thời gian cùng Đường Diệp Trạch chào hỏi, liền theo nhân viên y tế ra cửa.


      Song, lúc xuống cầu thang, lực rất mạnh kéo raphía sau, Liêu Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch đem chìa khóa xe đặt trong tay , để cho từ chối, : “Người như ta xứng đáng nhận máu của . chăm sóc đứa ,bên này để tôi lo.”


      Giờ này khắc này, Liêu Bắc Bắc cần nhất chính là giúp đỡ, trong mắt ngấn lệ, lặng yên gật đầu : “Cám ơn. . . . . .”


      rất muốn hỏi Đường Diệp Trạch bây giờ đối xử với như thế nào,nhưng rất gấp, thời điểm sững sờ, rời nơi nàytừ lâu.


      Giây lát, điện thoại di động của vang lên, là Đường Diệp Trạch gọi tới .


      “Thư ký Triệu lập tức tới đón ngay, cái gì cũng cần , ta an bài chỗ ở cho .”


      “Ông chủ. . . . . .”


      .”


      “Cám ơn, cám ơn đến. . . . . .”


      chỉ có thể nghe được tiếng hít thở tính là đều của Đường Diệp Trạch, đợi lúc lâu, Đường Diệp Trạch mới trả lời.


      xin lỗi Bắc Bắc, là chăm sóc tốt cho em.”


      Liêu Bắc Bắc bịt miệng, đứng ở bên tường khóc. Tất cả chuyện này cùng Đường Diệp Trạch có chút quan hệ nào, nhưng ngữ khí của giống như là phạm phải sai lầm to lớn.


      “Đừng khóc.”


      “Em. . . . . . Em mới vừa rồi vì quá sợ hãi, cho nên lấy chai rượu đập đầu . . . . . . chết sao?”


      biết.” Đường Diệp Trạch chắc nịch , “Mặc dù ngoài ý muốn,em cũng là trong lúc phòng vệ, nên phải chịu trách nhiệm, cóanh ở đây.”


      Liêu Bắc Bắc nghẹn ngào gật đầu, vốn định chút gì, nhưng là tiếng khóc của đứa trẻ bỗng nhiên ngưng hẳn, vội vã cúp điện thoại, mở cửa phòng, kinh hoảng thấy Niếp Niếp đến bệ cửa sổ. thở tiếng chạy vội tới bên cửa sổ, Niếp Niếp lại tránh thoát cái ôm của Liêu BắcBắc, giống như điên lao ra khỏi phòng ngủ, lúc đứa trẻ nhìn thấy trênmặt đất vũng máu, nghĩ đến cảnh ba ba của nó xảy ra tai nạn xe cộ,khuôn mặt nhắn nhất thời bị làm cho sợ đến trắng bệch, bùm tiếng ngồi co quắp mặt đất.


      Thấy thế, Liêu Bắc Bắc đuổi kịp đến bên cạnh đứa trẻ, Niếp Niếp vươnđôi tay bé lay lay cánh tay Liêu Bắc Bắc: “Chú. . . . . . Chú củacon ở đâu? giáo Liêu, trả chú lại cho con, ô ô. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc so với ai khác cũng ủy khuất, nhưng làm sao chođứa , chú của nó phạm tội cưỡng gian, tội ác tày trời chứ?


      Đứa khóc, cũng khóc, chuyện gì cũng làm xong, ai cũngxem là người lương thiện, thiếu chút nữa lại đem mình dâng tặng phícông, biết giống như phế vật như vậy sống còn có ýnghĩa gì nữa.


      Nửa giờ sau, Triệu Diệu hấp tấp chạy tới địa điểm gặp chuyện khôngmay, hỏi nhiều, ôm đứa khóc trong lòng Liêu Bắc Bắcra, đóng cửa phòng, mang Liêu Bắc Bắc và đứa cũng trở về điền sảncủa Đường thị.


      Xuống xe, Triệu Diệu dựa theo chỉ thị của ông chủ, trước hết đem Liêu Bắc Bắc đưa tới tầng cao nhất, rồi đem đứa ôm vào phòng ngủ củamình, bảo Liêu Bắc Bắc nghỉ ngơi tốt, đứa do chăm sóc.


      Liêu Bắc Bắc tại còn sức lực ôm đứa , cúi người cảmơn, vào gian phòng cho khách được dùng tới, trong phòngthiết bị đầy đủ, nhưng còn sức lực để dù là nửa bước, haichân mềm nhũn, ngã ghế sa lon. Bởi vì kinh sợ quá độ, cũng bởi vìmỏi mệt đến cực điểm, nằm chết dí ghế sa lon lâu liền ngủthiếp .


      biết qua bao lâu, cửa phòng bị lực đẩy mạnh ra, người này vừađể hành lý xuống vừa gọi điện thoại, phía sau còn theo ngườiphụ nữ khêu gợi.


      “Đường Diệp Hoa. từ lúc lên xe bắt đầu gọi điện thoại, có phải là quá đáng hay ?” người phụ nữ cước đạp cửa phòng.


      Đường Diệp Hoa thu điện thoại di động về, nhìn về phía người phụ nữvới vẻ xa cách: “Thứ nhất, tôi có kêu theo tới đây; thứhai, tôi phải là tới du lịch; thứ ba, cho rằng là cái gì của tôi?”


      Liêu Bắc Bắc bị tiếng ồn ào đánh thức, dụi dụi mắt, chống tay lên ghế sa lon nhỏm dậy.


      Người phụ nữ vừa vặn đối diện với Liêu Bắc Bắc, cảm thấykinh ngạc, ngược lại ngửa mặt lên trời cười lạnh : “Ha ha, tôi nóilàm sao mà vội vả bỏ rơi tôi rồi, ra bên này còn cất giấu mộttiểu hồ ly tinh a.”


      Đường Diệp Hoa giật mình, ngoái đầu lại nhìn, nhớ được Liêu BắcBắc vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty, chính xác ra, ấn tượng vôcùng sâu sắc, bởi vì hai ngày trước vừa mới gặp qua, vấn đề là, xuấthiện ở nơi này là chuyện gì xảy ra?


      Vương Tuyết Mạn nhìn chằm chằm Liêu Bắc Bắc, ánh mắt Liêu Bắc Bắc vốn là nghi ngờ nhưng ở trong mắt nhìn qua chính là biểu chột dạ,cho nên, chen qua bên cạnh Đường Diệp Hoa, vung tay lên liền hướngđến mặt Liêu Bắc Bắc đánh, nhưng mà, Đường Diệp Hoa kịp thời ngăn cảncô, vung tay đem Vương Tuyết Mạn đẩy ra xa.


      Đường Diệp Hoa nhịn dọc đường rồi, nếu phải giữ mặtmũi cho cha, căn bản để cho Vương Tuyết Mạn lên xe.


      “Đau lòng?” Vương Tuyết Mạn ở trước mặt trưởng bối có tiếng là ngoanhiền, ở trước mặt Đường Diệp Hoa, cần thiết phải giả bộ dịungoan, huống chi bây giờ là đối tượng kết hôn ngoại tình.


      chung đường mệt nhọc, Đường Diệp Hoa tại chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn cùng Vương Tuyết Mạn nhảm, cho nên ôm bả vai Liêu Bắc Bắc, : “Tôi tin thấy, ấy chính là bạn của tôi. tại có thể ra ngoài, chúng tôi còn chuyện quan trọng cần làm.”


      Vừa , vì ngăn Liêu Bắc Bắc giãy dụa giải thích, khoanh tay đem từ chỗ ngồi, ôm vào trong ngực, sau đó sải bước vào phòng ngủ,rầm tiếng, đóng cửa phòng ngủ.


      Liêu Bắc Bắc thần sắc đần độn, vừa muốn mở miệng, Đường Diệp Hoa liền dùng loại ánh mắt cực kỳ hung ác uy hiếp câm miệng.


      Đường Diệp Hoa ôm Liêu Bắc Bắc đứng ở cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, nghe được tiếng bước chân hướng tới gần phòngngủ, giọng ra lệnh Liêu Bắc Bắc: “Trước kêu hai tiếng, tối naysẽ giải thích.”


      “Kêu, kêu cái gì. . . . . .”


      “Rên rỉ.” (kekekeke)


      Liêu Bắc Bắc thiếu chút nữa rơi nước mắt, cuộc đời của sao thế này?


      Nhưng mà dưới dâm uy của Đường Diệp Hoa, dám , chonên lắp bắp hô hai tiếng, mặc dù nghe thấy làm sao cũng giống bịbao trong nhiệt huyết sôi trào, nhưng Đường Diệp Hoa rất cảm tạ phốihợp của , giơ ngón tay cái lên với : “Tăng lương.”


      “Cám ơn Tổng giám đốc. . . . . .” tuy nghèo kiết xác nhưng trong lòng lại rất tốt.


      Ai, dễ dàng, Đường Diệp Hoa rốt cục câu làm ấm áp lòng người.


      Vương Tuyết Mạn ngoài cửa nghe được động tĩnh, hướng về phía cánh cửa mắng Đường Diệp Hoa mấy câu, toại nguyện tức giận đá cửa rời .


      “Ông chủ lớn, tôi có thể rời chưa?” vẫn như cũ nằm trong ngựcĐường Diệp Hoa. Đường Diệp Hoa chỉ chú ý người ngoài cửa có rời haykhông, còn chưa kịp đặt xuống.


      “Còn chưa được, tối nay ở lại đây.” Đường Diệp Hoa đặt xuống ,chỉ về hướng giường, “Ngủ.” Thực có thói quen đối với công nhân viênkêu đến đuổi , đúng là xem Liêu Bắc Bắc là “ngườingoài” .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nắm váy đứng tại nguyên chỗ, điện thoại di động còn ghế sa lon, nếu như Đường Diệp Trạch gọi điện thoạicho , hoặc là phát ngủ giường Đường Diệp Hoa, chắckhông thể nào giải thích được.


      Đường Diệp Hoa quay người lại suýt nữa cùng đụng nhau, nhíumày, thuận tay mở đèn phòng ngủ, lúc này mới phát khóe miệng LiêuBắc Bắc có vệt máu ứ đọng, mà gương mặt vốn trái xoan thanh tú cũngbị sưng phù.


      bị nhân viên công ty đánh, cho nên trốn lên tầng cao nhất?” đâylà đáp án duy nhất nghĩ đến, bởi vì xung quanh tất cả đều là ngườiĐường thị. Nếu như phỏng đoán là , truy cứu.


      Liêu Bắc Bắc lắc đầu, biết lấy can đảm ở đâu, lại chỉ hướng raphía cửa, khúm núm rồi lại kiên định : “Tôi muốn trả lời ôngchủ lớn vấn đề này. Hoặc là ra ngoài, hoặc là để cho tôi đira ngoài.”
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27



      Đường Diệp Hoa chậm chạp nháy mắt, chính là xuất phát từ y tốt, nhóc này lại tức giận à.


      Liêu Bắc Bắc dám nhìn thẳng vào mắt của , né tránh chạy đếncửa, ngón tay mới vừa đụng phải tay cầm cái cửa, Đường Diệp Hoa phát đặt tay lên cửa: “Tôi biết nên làm khó dễ , nhưng hãy đợithêm lát nữa .”


      Áp lực vô hình bao phủ đỉnh đầu Liêu Bắc Bắc, lặng yên thả tayxuống, dù sao váy cũng dơ, ngồi xuống đất, đầu chôn ở giữa hai đầugối, câu cũng muốn .


      Đường Diệp Hoa đốt điếu thuốc, nhìn thấy tâm tình xuống thấp,nhưng từ trước đến giờ đối với cuộc sống riêng tư của nhân viênkhông hỏi tới, thở ra hơi, quay người lại ngồi vào bên giường:“Tôi nhớ được tên là Liêu Bắc Bắc.”


      Mấy ngày hôm trước cũng bởi vì gặp phát tờ rơi, liền nhớtới hình ảnh của mẹ, nụ cười sáng lạn kia, là quá giống.


      “Dạ, ngài có thể để cho tôi an tĩnh chút ?” Liêu Bắc Bắc tại trong đầu rất loạn, rất muốn về nhà.


      “. . . . . .” Đường Diệp Hoa chưa từng đụng tới nhân viên nào khôngnể mặt như vậy. Nếu như nhớ lầm, bọn họ gặp nhau ở đại hộicông nhân viên, lúc ấy Liêu Bắc Bắc thành tích tiêu thụ sản phẩm đứngthứ nhất từ dưới đếm lên “Vinh dự” lên đài lãnh thưởng.


      Đường Diệp Hoa nghĩ ngợi chốc lát, móc ra chi phiếu, soàn soạt viếtlên số tiền, kéo chi phiếu xuống, đặt ở đầu gối Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc vô tình nâng mắt lên, liếc cái số tiền chiphiếu, đứng hình, khỏi dụi dụi mắt, này năm vạn phải . . . . . ?, mười, trăm, ngàn, vạn, sai, là năm vạn.


      “Đây là. . . . . .”


      “Trước khi Vương Mạn Tuyết rời , đóng giả làm bạn của tôi, cần phát sinh quan hệ (XXX), cho ba phút đồng hồ suy nghĩ.”Đường Diệp Hoa thu hồi bút, làm việc vẫn là như vậy, chấp nhận hoặckhông chấp nhận, có loại đáp án thứ ba.


      Liêu Bắc Bắc nâng niu tấm chi phiếu, động tâm là dối, nhưng là. . . .


      đứng lên, tới cái bên cạnh bàn, đem chi phiếu đẩy tới trước mặt Đường Diệp Hoa: “Tôi rất ngu ngốc, biết diễn trò.”


      “Chính là cự tuyệt?”


      Liêu Bắc Bắc mím môi, gật đầu.


      “Tôi đây theo đuổi , tiếp nhận sao?”


      Đường Diệp Hoa thờ ơ hỏi, rồi lại lộ ra tự tin.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc có ngây thơ hơn nữa cũng tin tưởngĐường Diệp Hoa đối với có tình cảm, huống chi bây giờ làm saocó thể tùy tiện tiếp nhận đàn ông theo đuổi, vạn nhất là Phan Hiểu Bácthứ hai trực tiếp nhảy xuống biển cho rồi.


      trả lời, tôi liền cho rằng ngầm đồng ý.” Đường Diệp Hoa thu hồi chi phiếu, lại đem cái thẻ tín dụng đẩy tới trong tay Liêu BắcBắc, “ mua vài món quần áo cho đàng hoàng, tôi muốn thấy bạn của tôi từ đầu đến chân đều là hàng vỉa hè. ”


      “Đây phải là hàng vỉa hè, có nhãn hiệu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thoáng cái bắt được trọng điểm.


      Đường Diệp Hoa thèm đưa bình luận, đứng dậy tới phòng tắm,Liêu Bắc Bắc theo sát phía sau: “Đại lão bản, tôi, tôi đáp. . . . . .” Chữ “ứng” còn chưa ra miệng, Đường Diệp Hoa đóng cửa toiletcái rầm, ngay sau đó truyền đến tiếng nước chảy.


      Lúc này, điện thoại di động vang lên, Liêu Bắc Bắc kịp giảithích, liền chạy đến phòng khách, nhận điện thoại của Đường Diệp Trạch.


      có khỏe ?”


      “Ừ, tôi muốn qua đó gặp .” Liêu Bắc Bắc vừa nghe đến giọng của Đường Diệp Trạch, tự chủ mà bật khóc.


      “Tôi thực đường về rồi, đừng khóc.”


      “Tôi ở cửa chờ .”


      cần, ngủ , bên tôi còn có chút chuyện phải xử lý, ngày mai tìm .”


      Đường Diệp Trạch nhìn dấu kim còn đọng máu. Vì cứu mạng sống của Phan Hiểu Bác, bệnh viện rút lần từ người 800cc máu, mọi ngườiđều biết, lấy 400cc máu để thử máu là giới hạn con người có thể chịuđựng, quá lượng máu đó dẫn đến đầu váng mắt hoa, thân thể vô lực.


      Vì vậy, sắc mặt cực kém, muốn để cho Liêu Bắc Bắc lo lắng.


      Đường Diệp Trạch lần đầu tiên cúp điện thoại trước Liêu Bắc Bắc, cảmgiác khó chịu làm thở thông, quay cửa xe xuống, gió biểnthổi qua mặt, mang theo tia lạnh lẻo.


      “Đứa ngủ chưa? ” mệt mỏi giật giật đôi môi.


      “Đứa ầm ĩ muốn gặp chú nó, khóc ngừng, trước khi tôi tớiđón ngài, nó còn chưa ngủ.” Triệu Diệu trả lời chi tiết, biết khôngnên hỏi nhiều, nhưng lại cơ thể được khoẻ của Đường DiệpTrạch tại sao lại muốn vì người xa lạ hiến máu, đơn giản vì ngườikia là bạn trai Liêu Bắc Bắc sao?


      “Tổng giám, tôi theo ngài nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ngàiđối với nào động tình, nhưng là, ta dù sao cũng là người phụnữ của thằng khác, ngài cần gì phải ủy khuất mình như vậy?”


      Đường Diệp Trạch tay chống đỡ ở khóe miệng, tầm nhìn rơi vào mặtbiển đen tuyền, những con sóng đập vào đá ngầm, bọt sóng văng tung tóe,rộng lớn mạnh mẽ.


      “Cảnh đẹp làm người ta thích thú, nhưng ai giải thích được tại sao, phải sao?”


      “Dạ, nhưng cảnh sắc đả thương người.”


      “Làm cây cối bị chặt, con sông khô kiệt, đả thương người sao?” Đường Diệp Trạch cười trừ.


      Triệu Diệu thở ra hồi, muốn lại thôi, mỗi người đều có quanđiểm về tình của riêng mình, những giá trị, vô luận là đúng hay sai, tự thấy hài lòng hài lòng, tự thấy hợp lý cần để ý đến quy tắc làm gì, mà ở vị trí người bạn, thường chỉ có thể đứng ởngoài lo lắng suôn.


      Liêu Bắc Bắc cuộn tròn ghế so pha, đợi Đường Diệp Hoa tắm rửa xong ra, sau đó lại chuyện cách ràng.


      Dĩ nhiên, thể nào nghĩ tới gian phòng này vốn thuộc về Đường Diệp Hoa, là do Phạm Phỉ “Hỗ trợ” chỉ dẫn .


      sờ sờ gương mặt sưng đau, phát ống tay áo dính vết bẩn, thừadịp lúc Đường Diệp Hoa còn tắm, rón ra rón rén về phía phòngbếp, chỉ mở cái đèn mờ mờ sáng, rửa tay trong bồn rửa rau.


      Đường Diệp Hoa chà xát tóc còn ướt nhẹp ra từ phòng tắm, vốn địnhrót ly cà phê ình, thấy Liêu Bắc Bắc đứng rửa tay bên cạnh bồn rửa rau, đớn giản : “Dù sao cũng nấu cơm rồi, cũngchuẩn bị chút gì cho tôi ăn .”


      “. . . . . .” Đại lão bản, ánh mắt nào của ngài nhìn thấy tôi nấu cơm thế?


      “Đúng rồi, tôi ăn cay.”


      “Dạ.” Liêu Bắc Bắc suy nghĩ chút, thôi chuyện bàn cơm , ăn no tâm tình tốt.


      Đường Diệp Hoa đem khăn lông khoác lên vai, mở máy tính xách tay rabắt đầu làm việc, gần đây tổ chức cuộc đấu thầu « kế hoạch xâydựng khu biệt thự điệp luyến » kéo dài tuần. Ba ba lònghướng Đường Diệp Trạch ― người bận rộn, nên kêu tới đây hỗ trợ, vạnnhất gặp phải vấn đề hai em cũng kịp thời thảo luận.


      Đường Diệp Hoa cùng em trai sở thích dường như đối nghịch, ghétbiển, ghét tất cả mọi thứ có liên quan đến thiên nhiên, hận thểđem mỗi tấc đất đều biến thành vật kiến trúc.


      Đam mê của , ở cái ngày mẹ qua đời, biến mất hầu như khôngcòn. Năm đó, mười hai tuổi, em trai mười tuổi, chính thiên nhiên vôtình cướp người mẹ ôn nhu thiện lương của bọn họ.


      Tiếng sóng biển mênh mông mơ hồ vẫn còn văng vẳng bên tay, lọt vàotrong tai Đường Diệp Hoa nó trở thành tiếng gõ của đống sắt vụn đổ nát. nhíu mày, bước nhanh tới bên giáp biển, hai ba cái liền đónghết tất cả cửa sổ, còn kéo luôn rèm.


      Liêu Bắc Bắc bưng bữa ăn khuya đơn giản, gõ cửa phòng của .


      “Vào


      Lúc mâm bánh sủi cảo vàng ươm được đặt trước mặt Đường Diệp Hoa, lặng phút đồng hồ.


      “Ông chủ lớn sao vậy? thích ăn sủi cảo mù tạt sao?” Liêu Bắc Bắc nhìn ra tâm tình của là vui hay giận.


      Suy nghĩ của Đường Diệp Hoa bị kéo về, tỉ mỉ đánh giá Liêu Bắc Bắcmột chập, sau đó đưa tay cầm đôi đũa của , Liêu Bắc Bắc hai tay dânglên, đứng ở bên đợi ông chủ phân phó.


      Đường Diệp Hoa giơ chiếc đũa, chiếc đũa dừng ở phía cái xủi cảochiên, theo trí nhớ vẻ mặt thay đổi, từ trước đến giờ ánh mắtlạnh như băng bị nhiễm tầng ánh sánh nhu hoà.


      gắp cái bánh chẻo lên, cắn lớp da giòn khau của bánh chẻo cái, ở trong miệng chậm rãi nhai nuốt, khóe miệng cong lên, cười đến bi thương.


      Sau khi mẹ qua đời, cha cấm hai em ăn những thứ chiênnóng, bởi vì đây là thức ăn duy nhất mà mẹ nấu được. Mẹ khônggiỏi bếp núc nên nấu cơm, nhưng mà Đường Diệp Hoa lại rất thíchloại hương vị vàng ươm giòn rụm này. Đại dương, bờ cát, nụ cười của mẹ,nhớ thương giống như nước lũ trút ra biển rộng, trong lúc nhất thời làmanh cảm thấy vừa đè nén vừa lưu luyến.


      Liêu Bắc Bắc lại biết suy nghĩ gì, vẫn ngây ngốc đứngtại chỗ như cũ, nhìn đem bánh chẻo ăn xong trong mâm, đợi lúcsau chuyện.


      “Ngoại trừ làm bánh chẻo, còn biết làm cái gì?”


      “Nấu mì, chiên thức ăn”


      phải hỏi chuyện nấu nướng, ý của tôi là sở trường.”


      Liêu Bắc Bắc đem sợi tóc tém ra sau ót, tiếng bình thường, vẽđược bức tranh đơn giản, chơi được đàn điện tử, ca hát khiêu vũ cũng có thể, nhưng phần lớn là bài hát con nít.


      Đường Diệp Hoa nâng mắt lên chờ đợi đáp án, nhưng thấy vẻ mặt cực kỳ rối rắm.


      “Cái gì cũng biết?”


      Liêu Bắc Bắc vuốt ve ngón tay, lắc đầu.


      “Làm việc với phần mềm máy tính được ? Chính là đánh văn kiện,giấy tờ, photocopy, fax ….” Đường Diệp Hoa thấy tay chân bối rối.


      “A, những thứ này a. . . . . . Cũng có biết, nhưng làm. . . . . .”


      “Vậy là được rồi, ngày mai đến phòng làm việc của tôi, tôi thiếu mộtthư ký.” Đường Diệp Hoa đem cái đĩa thức ăn trống trơn trả lại cho ,ngồi thẳng người bắt đầu làm việc. đợi Liêu Bắc Bắc mở miệng, anhnhìn thoáng qua thời gian, lại đem phần văn kiện giao cho , “Đitìm cái máy fax, đem văn kiện gởi ra ngoài, văn kiện có sốfax.”


      Liêu Bắc Bắc thấy bắt đầu làm việc, chỉ đành trước phải để chuyện riêng qua bên, fax tài liệu trước, nhưng mà, lúc tới cửa,Đường Diệp Hoa gọi lại, đứng lên, khi ngang qua bên cạnh liềnkéo tay , đem túm đến bên cạnh tủ lạnh, đồng thời rút khăn lôngtrên vai xuống, đem nước đá bỏ vào trong khăn tắm, cuốn lại thành mộtcái túi, thoa lên chổ sưng đỏ khuôn mặt Liêu Bắc Bắc.


      “Tôi hỏi từ đâu mà bị thương, nhưng nếu là có người muốnthương tổn lần nữa, phải cho tôi biết.” để phảnứng lại.


      Chườm lạnh giúp Liêu Bắc Bắc giảm bớt đau đớn, tay vừa giữ túi chườm đá tự chế, vừa suy nghĩ tại có nên làm mối quan hệ haykhông ?


      “Ông chủ lớn. . . . . .”


      “Lúc có người có thể gọi tôi là Đường Diệp Hoa, chẳng hạn như tại.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc mím môi, lắp bắp , “Đường, Đường Diệp Hoa. . . Tôi. . . thể tiếp nhận theo đuổi của ngài”


      có bạn trai?”


      “Mới vừa chia tay.” Liêu Bắc Bắc rốt cục quyết định, có điên mới tiếp tục hẹn hò với tội phạm cưỡng gian.


      “Rất tốt, mặc dù chưa chia tay, tôi cũng vậy làm cho đối phương tự nguyện rút lui.” Đường Diệp Hoa luôn là bộ dạng tràn đầy tự tin,đơn giản là đầu óc quyết đoán của vượt qua bạn cùng lứa, bất kểlà tình trường hay là thương trường, chỉ có ngừng cạnh tranh mớicó thể giành được nhiều hơn cho bản thân.


      điểm trọng yếu nhất, thời gian của có hạn, có thời gian bồi dưỡng tình cảm, chỉ cần người đàn bà kia thuận mắt OK.


      Liêu Bắc Bắc trong phút chốc ngẩng đầu, lấy hết dũng bất chấp nguy cơ mất việc làm, : “Tôi thích .”


      thích tôi rồi cũng thích, , đối tác chờ công vănđược gởi tối nay, nhanh rồi trở về.” Vừa , ôm chầm lấy bả vaiLiêu Bắc Bắc, tự mình đưa tới cửa, đem đẩy ra, rồi đóng cửa lại.


      Liêu Bắc Bắc đứng ở ngoài cửa, khóc ra nước mắt.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28



      Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh lại, nằm ở giường Đường Diệp Hoa, dĩ nhiên, Đường Diệp Hoa có ở trong phòng.


      Tối hôm qua, chạy photocopy cho Đường Diệp Hoa, vừa quay lạiphòng ngủ văn kiện gởi xấp rồi lại xấp, sửa rồi lại sửa,tóm lại, hành hạ đến hừng sáng mới có thời gian để thở.


      nhớ được mình ngồi nghỉ ngơi ở ghế sa lon, biết tại sao lại ngủ thiếp , càng biết khi tỉnh lại tại sao lại ngủ ở trêngiường của ông chủ lớn, bất quá quần áo đầy đủ, hiển nhiên chẳng qua chỉ là ngủ mà thôi.


      Bên kia, ánh sáng ấm áp rực rỡ chiếu vào bóng người thon dài,Đường Diệp Trạch khom người nhặt vỏ sò lên, tiện tay ngắm nghía,Đường Diệp Hoa hai tay gối sau đầu, tầm mắt thủy chung muốn rơivào mặt biển mênh mông.


      “Theo đề nghị tại cuộc họp buổi sáng có ý kiến gì , ở đâygần biển có cần xây hồ bơi ? Tốn thời gian phí công sức, làm điềuthừa.”


      Đường Diệp Trạch đối với việc Đường Diệp Hoa tự tiện thay đổi phương án xây dựng, đưa ra ý kiến phản bác.


      “Hồ bơi dễ quản lý, em có thể khống chế biển sao? Vạn nhất gây ra ánmạng người nào chịu tách nhiệm với cha?” Đường Diệp Hoa sớm đoán được em trai chống đối, nhưng vì đem thương tổn giảm xuống thấp nhất,phương án lần này phải làm như thế.


      “Ý nghĩa của việc mua biệt thự ở đây là muốn đến gần với thiên nhiên, huống chi bơi trong bể bơi cũng phát sinh cố, đem biển vâylại, vậy có còn là bãi tắm ven biển sao?” Đường Diệp Trạch đưa ý kiến.


      lại muốn vây lại, này ——” Đường Diệp Hoa chỉ về phía trước, “giữ lại bãi cát.”


      Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn trai cái: “Cha gọi tới làđể giúp đỡ việc đấu thầu, chứ phải là phá hư thiết kế vốn có. Anhcũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng có để cảm xúc chi phối được ?”


      “Người nào bị cảm xúc chi phối? là suy nghĩ căn nhắc mới đưa raquyết định phong tỏa ven biển. Nơi này có thể xây dựng đường hầm đáybiển, tham quan sinh vật biển, nước có công viên trò chơi,chính là thể để cho nghiệp chủ mua nhà ở khu biệt thự Điệp của địa ốc Đường thị thượng xuất nửa điểm sai lầm.” Đường Diệp Hoa cước đá vào bờ cát mềm mại, chán ghét cực kỳ.


      Đường Diệp Trạch thở hơi dài nhõm: “Ý kiến thống nhất, chờ cha quyết định .”


      “Trước đó tôi hỏi qua ý kiến của cha, cha tham dự kếhoạch cải tạo, kêu chúng ta tự mình giải quyết. Huống chi điểm này emtheo tranh cãi làm gì?”


      “Chơi đoán số.” Đường Diệp Trạch tay giơ lên.


      “Bệnh thần kinh. Công trình vài tỷ dựa vào chơi đoán số để quyếtđịnh? Em mới giống như đứa trẻ chưa trưởng thành.” Đường Diệp Hoa vò rối tóc của em trai, cười sáng lạn.


      Đường Diệp Trạch cũng định buông tha ngay lúc này, né tránh móng vuốt diều hâu của trai, đâm hướng tây phục của Đường Diệp Hoa: “ cũng sợ nóng à? Thả lỏng chút, sống ở đâu yên ởđấy.”


      Đường Diệp Hoa đánh giá mình mặc thân quần áo cùng thiên nhiênkhông hợp, cởi bỏ tây phục, vừa vừa chuyện: “Vừa gặp mặt liền cãi nhau nhiều tốt, chút chuyện cao hứng .”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng: “Em thấy đối tượng kết hôn chachọn cho , rất xinh đẹp, ấy mượn du thuyền của em rồi.”


      “Em Vương Tuyết Mạn? Chuyện này tính là cao hứng sao?” Đường Diệp Hoa lãnh mặt hỏi.


      Đường Diệp Trạch nhún nhún vai: “ thích là tốt rồi.”


      Đường Diệp Hoa khóe miệng vừa kéo: “ phải là Vương Tuyết Mạn. Tối hôm qua, nhặt được người phụ nữ” khóe miệng bị lây vẻ nụ cười, “Em có thể tin, nhưng người phụ nữ kia làm cho anhnhớ tới mẹ, khả ái bàn cãi, đối với ấy phải như thế nào đây? Có loại hảo cảm giải thích được, tính tình theo đuổi.”


      ở trước mặt em trai cũng kiêng kỵ gì mà hàn huyên chuyện tình cảm.


      Đường Diệp Trạch hơi ngẩn ra, trêu chọc : “Em phát lưu luyến tình mẫu tử so với em còn nặng hơn.”


      Đường Diệp Hoa cười trừ, thừa nhận mình lưu luyến tình mẫu tử rất nghiêm trọng, nhưng trừ Đường Diệp Trạch ra, ai biết thậtlòng thích nữ nhân bởi vì có đặc điểm giống với mẹ .


      Nhớ tới thời điểm lên đại học, từng xuất giáo trẻ tuổi,nhưng giáo kia kết hôn rồi, Đường Diệp Hoa cũng cố kỵ ánhmắt người khác, điên cuồng theo đuổi giáo, giáo chống lạiđược theo đuổi của , có chút ít động tâm, nhưng cuối cùng, giáo ấy trải qua phen đấu tranh nội tâm, lựa chọn chồng mình,thậm chí quỳ xuống khóc với , khẩn cầu đừng phá hư tình cảm vợchồng của , lúc này mới nhịn đau buông tay.


      Đường Diệp Trạch chứng kiến toàn bộ quá trình, kỳ vô cùng chấn động.


      ‘’Em đối với người phụ nữ kia hẳn là có gì ấn tượng, nha. Anhthì có ấn tượng, mấy ngày hôm trước có đề cập tới, chính là Liêu tiểuthư, người tự tán dương mình đại hội nhân viên, tên là. . . . . .”


      “Liêu Bắc Bắc?” trong nháy mắt, nụ cười mặt Đường Diệp Trạch hoàn toàn tắt ngúm.


      “Hô, nghĩ tới em còn nhớ ấy, chính là Liêu Bắc Bắc” vừanói, Đường Diệp Hoa vừa nhìn về phía tầng lầu ký túc xá bên kia, “Khôngbiết cái này có tính là duyên phận hay , đánh bậy đánh bạ nhìn thấy ấy, lại gợi cho nhớ lại rất nhiều thứ, giống như là gặp đượctình nhân quen biết lâu.”


      Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào nụ cười trong mắt trai, khôngbiết bao lâu, trại lại lần nữa bật cười từ nội tâm, chân thànhthân thiết rất giống với người trai mà biết.


      Cái vẻ mặt này, giống như năm đó trai kích động cho biết, thần thái giống như đúc lúc ấy giáo.


      Bọn họ cái gì nữa, tiếp tục về phía trước, ôm lấy suy nghĩ của riêng mình.


      Những hạt cát mềm mại ràng buộc bước chân của Đường Diệp Trạch, tâm tình của lâm vào cát chảy, từng bước nặng nề .


      ——”


      “Làm sao vậy?” Đường Diệp Hoa nhặt lên cục đá, ném , chỉ thấy cục đá nhàng nhảy tới đá ngầm.


      Đường Diệp Trạch nhấp môi, từ đến lớn, từ trước đến giờ đối vớibất cứ chuyện gì đều chạy theo đại ca bá đạo, lại có thể đem món đồ chơi thích nhất đưa , thậm chí chân mày cũng hề nhăn chút nào. Đại ca vỗ bờ vai của , có ấy ở đây, ai cũng dám khi dễ em, hơn nữa, đại ca quả làm được. Mười tuổi mất mẹ, cha cả ngàybận rộn, có thể , hai em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.


      làm như thế nào mở miệng đây?


      có, Liêu Bắc Bắc là nhân viên bán hàng rất ưu tú. Cho nênem đối với ấy có chút ấn tượng.” Đường Diệp Trạch ở ngẩng đầu, thuhồi đáy mắt đơn, bày ra nụ cười.


      Đường Diệp Hoa nhướng mi, chặn lấy hai vai Đường Diệp Trạch, thẳngthắn : “ nên bởi vì hai thích ấy, em liền khen ấy tốt, hai nhìn ra, công việc ấy thích hợp nhất là làm bà chủ giađình.”


      Văn kiện cần được gởi hơn sáu lần, bấm sai mã số ba lần mới thành công, bằng về nhà nấu cơm.


      Đường Diệp Trạch biết vậy cảm giác đôi tay đặt vai nặng trịch, hai nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với Liêu Bắc Bắc. . .


      Dĩ nhiên, đây chính là tác phong của hai, hoặc là đuổi theo, hoặc là đuổi cho tới.


      nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng cười, sau đó từ từ ngẩng đầulên, giơ tay lên che kín ánh mặt trời chói mắt: “Nhiệt độ hình như càngngày càng cao . . . Nga, đúng rồi, em còn có ít văn kiện phải xử lý, về nghỉ ngơi trước .”


      Đường Diệp Hoa sớm cảm thấy nóng: “Em mau lên, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”


      Đường Diệp Trạch giọng đáp lại, đưa mắt nhìn đại ca rời . Đợisau khi đại ca xa, cởi giày da, chân cát, hạt cátnóng rát lòng bàn chân, tới bờ biển, nước biển thấm ướt ống quần, lại thờ ơ, từ từ rũ mắt xuống, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua lôngmi , khi đó đáy mắt lưu lại bóng râm.


      nhảy lên khối đá ngầm khổng lồ, nhìn ra mặt biển phía xa, ngồi xếp bằng.


      Đợi chờ tịch dương, cần tính nhẫn nại; đợi chờ mặt trời mọc, cần tính nhẫn nại; đợi chờ tình , mười năm rồi, chợt phát , có tính nhẫn nại cũng có ích gì đâu?


      Lúc này, Triệu Diệu hấp tấp chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch.


      “Đường tổng giám, phu nhân chủ tịch vừa gọi điện thoại tới, hỏi thămlà bà ấy tại chạy tới, hay là lập tức thi hành mệnh lệnh của ngài?”


      Tối hôm qua, Đường Diệp Trạch vừa chuyện điện thoại với mẹ kế Lục Tư Kỳ, cơ hồ có tán gẫu, trực tiếp cầu Lục Tư Kỳ khai trừPhan Hiểu Bác. Lục Tư Kỳ kể từ sau khi gả cho Đường Sâm nhận đượcsắc mặt tốt của hai em, dĩ nhiên bọn họ cũng nhằm vào LụcTư Kỳ. Chẳng qua là Lục Tư Kỳ tự thấy là trải qua cuộc sống nơm nớp losợ. Mặc dù Phan Hiểu Bác là nhân viên nồng cốt tinh của điện ảnh vàtruyền hình Đường thị, nhưng Lục Tư Kỳ có can đảm hỏi nguyên nhân.


      hỏi Liêu Bắc Bắc, nghe theo ý của ấy.” Đường Diệp Trạch mệt mỏi động động đôi môi, thủy chung chưa từng quay đầu lại.


      Triệu Diệu lĩnh mệnh muốn , Đường Diệp Trạch gọi : “Còn có, nếunhư Liêu Bắc Bắc tìm tôi, đừng cho ấy biết tôi ở chỗ này, “anhlấy điện thoại di động ra đặt ở đá ngầm, “Điện thoại công việc thìanh nhận, quan trọng nhớ kỹ, tối nay tôi xử lý.”


      “Vâng” Triệu Diệu tiến lên bước lấy điện thoại di động, rathì Đường Diệp Trạch phải là lần đầu tiên để cho giúp ngheđiện thoại, bởi vì là ông chủ thích lặng yên thưởng thức non sôngtươi đẹp, bất quá kể từ sau khi biết Liêu Bắc Bắc, điện thoại di độngđối với Đường Diệp Trạch căn bản là vật bất ly thân.


      Mặc dù thay đổi có chút đột ngột, nhưng có thể thấy được, Đường Diệp Trạch phải là nghĩ thông suốt mà chính là mệt mỏi.


      Vừa cầm lấy điện thoại di động, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên ầm ĩ trong tay Triệu Diệu.


      Người gọi đến —— là « dâu tây ».


      “Tổng giám, đây là. . . . . .”


      Đường Diệp Trạch im lặng , phảng phất giống như nghe thấy.


      Triệu Diệu hề hỏi tới nữa, ngầm hiểu.


      Nhạc chuông đặc biệt, vì mà thiết kế, e sợ gọi trùng à.


      Liêu Bắc Bắc trở lại kí túc xá của mình, tay nâng điện thoại, vừa dạo vừa chờ nghe điện thoại của Đường Diệp Trạch.


      Song, bấm dưới mười lần, Đường Diệp Trạch chính là khôngchịu nghe điện thoại, yên lòng, cho nên đổi lại giày, quyếtđịnh tìm chung quanh.


      Nhưng mới vừa tới tầng cao nhất, liền cùng Triệu Diệu và NiếpNiếp được ôm trong ngực gặp nhau, Niếp Niếp khuôn mặt đầy nước mắt,khuôn mặt nhắn sưng đến đỏ bừng, đứt quãng gọi chú, Liêu Bắc Bắcthăm dò nhiệt độ của đứa , nóng rần rần.


      Cho nên, Liêu Bắc Bắc cẩn thận nhận lấy đứa , trước đến bệnh viện rồi hãy .


      Trong trấn chỉ có trạm y tế có chút giống như bệnh viện, PhanHiểu Bác cũng ở tại trạm y tế này. Liêu Bắc Bắc muốn cùng gặpmặt, nhưng đứa trẻ còn như vậy, Triệu Diệu là đàn ông chămsóc tốt, càng có nghĩa vụ chăm sóc đứa trẻ xa lạ, cho nên, chỉcó thể ôm Niếp Niếp đến cửa phòng bệnh, để cho đứa an tâm.


      “Niếp Niếp, chú ở đằng kia kìa, hư ——” xoa xoa khuôn mặt nóng hổinhỏ bé của đứa . Niếp Niếp thấy đầu thúc thúc quấn băng gạc, nước mắt rơi xuống, nhưng là đứa rất hiểu chuyện, khóc thành tiếng,gục ở vai Liêu Bắc Bắc, lần lại lần xác nhận chú còn sống,chú có phải chết hay .


      Liêu Bắc Bắc nhìn được nhất chính là trẻ con thương tâm, lỗ mũi cay cay, : “Niếp Niếp nóng sốt rồi, chích thuốc hạ sốt xong sẽcùng con xem chú nha?”


      Niếp Niếp gật đầu lia lịa, chích đau vô cùng, nhưng mất chú còn đau hơn.


      Tiêm thuốc xong, Niếp Niếp nằm ở trong ngực Liêu Bắc Bắc ngủ yên, đứa khóc suốt đêm, giờ phút này nhìn thấy chú, cũng chịu được nữa, liền ngủ.


      Triệu Diệu ngồi ở bên cạnh Liêu Bắc Bắc, thanh than thở, : “Vềvấn đề giữ Phan Hiểu Bác ở điện ảnh và truyền hình Đường thị. Do côquyết định.”


      Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Triệu Diêu như cũ hỏi nguyên nhân, trực tiếp thay giải thích nghi hoặc, chủ tịch điện ảnh và truyền hình Đường thị chính là phu nhân của chủ tịch địa ốc Đường thị, cho nên bãimiễn chức vụ Phan Hiểu Bác tương đối đơn giản.


      Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc nhìn chút đứa trong ngực, mặc dù Phan Hiểu Bác ghê tởm vô cùng, nhưng nếu như vứt bỏ công việc, đứanhỏ như vậy chẳng phải là chịu khổ hơn sao? Hơn nữa, trong lòng cóchút sợ, sau khi Phan Hiểu Bác thất nghiệp lại càng chỗ nào cố kỵtrả thù mình.


      Vì vậy, cùng Triệu Diệu thương lượng, có thể chờ đến khi Phan Hiểu Bác hoàn toàn bình phục rồi hãy đến chuyện này hay , TriệuDiệu tự nhiên thoải mái, bởi vì phu nhân chủ tịch ra hiệu cho , hi vọng ở giữa giản hoà chút, dù sao Phan Hiểu Bác là nhân tài quản lý hiếm có .


      “Thư ký Triệu, xin hỏi. . . . . . điện thoại Đường tổng giám tại saolại ở chổ ngài?” Liêu Bắc Bắc nghe được nội dung Triệu Diệu cùng kháchhàng chuyện với nhau, công bố có việc hướng Đường DiệpTrạch chuyển đạt, Liêu Bắc Bắc cũng nhận ra điện thoại di động này.


      “Nga, Đường tổng giám tạm thời rất tiện nghe điện thoại.” Triệu Diệu có tâm tình chuyện nhiều, thái độ lãnh đạm.


      Liêu Bắc Bắc nhìn ra được ý tứ, mặc dù trong bụng nỗi băn khoăn cũngkhông hỏi tới nữa, vừa gật đầu vừa cảm ơn: “Hôm nay phiền ngài,chúng tôi sau khi đứa hạ sốt trở về nhà tập thể, ngài trướcđi.”


      Triệu Diệu nhìn thời gian chút: “Cũng tốt, có gì cần tôi hỗ trợtùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi. Nga, đúng rồi, tiền thuốc thangtôi trả rồi, các lúc nào có thể xuất bệnh viện.”


      Liêu Bắc Bắc đứng dậy cúi người chào, vốn là chuyện riêng của ,nhận được chiếu cố quan tâm kịp thời của lãnh đạo công ty, trongchuyện này người muốn cảm ơn nhất chính là Đường Diệp Trạch.


      Nhưng mà, Đường Diệp Trạch kể từ khi xuất tối hôm qua, chẳng lẽcô đoán trúng, Đường Diệp Trạch mặc dù giúp đỡ khắp nơi, nhưng vẫn cholà là cái loại phụ nữ biết kiềm chế này?


      Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc uể oải, người tự dưnglẫn tránh người khác, theo như hiểu biết của đối với Đường Diệp Trạch, thuộc về loại đàn ông biểu lộ sắc mặt, chỉtrích ngay trước mặt đối phương, nhưng trốn tránh.


      Nước mắt rơi hai má đỏ bừng của đứa , Liêu Bắc Bắc vội vàngdùng khăn giấy lau nước mắt. Lúc này, điện thoại di động ở trong túiquần chấn rung lên, hít mũi cái, đợi sau khi đọc xong nội dungtin nhắn, sau khi tiếp thu lát, kìm lòng được mà nở nụ cười.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29



      Tin nhắn này là của Đường Diệp Hoa, nội dung là: buổi tối cùng nhau ăn cơm, nếu như ở trong trấn đừng rời . Diệp Trạch cũng đến, cần khẩn trương.


      Nước mắt nơi khóe mắt Liêu Bắc Bắc biến mất, chưa cho ĐườngDiệp Hoa biết, Đường Diệp Trạch ra là bằng hữu của , nếu nhưĐường Diệp Trạch xuất đúng giờ, liền chứng minh hôm nay thậtbận rộn rảnh nghe điện thoại, cùng với hai tán gẫu sao?


      Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ lạc quan, nếu như suy nghĩ bi quan, ở trongmắt phải là bạn bè cần thiết để giới thiệu. . . . . .


      Liêu Bắc Bắc hít sâu hơi, thu hồi ý nghĩ xấu, bất kể như thế nào, thấy ràng.


      “Nước. . . . . .” Phan Hiểu Bác vô lực kêu tiếng xin giúp đỡ, đem hoàn toàn kéo về thực tế , theo bản năng đứng lên, gọi y tá tớitrông chừng .


      dám bước vào phòng bệnh nửa bước, càng cách nào thathứ cho . từng thích , thậm chí hứa hẹn chăm sóc cả đời, rồi ở lúc say rượu lại có mưu đồ tốt với , thượng cẳng chânhạ cẳng tay.


      Có khi, trực giác của phụ nữ là chính xác, sớm phát tínhtình Phan Hiểu Bác có bất ổn, nhưng bởi vì mềm lòng quyết đoánchia tay, chính quả quyết của hại mình.


      Niếp Niếp nghe được tiếng kêu của chú, thình lình tỉnh dậy, nó vuốtvuốt mí mắt nặng trĩu, từ đùi Liêu Bắc Bắc trượt xuống, lảo đảochạy vào phòng bệnh.


      Đồng thời, Phan Hiểu Bác thấy Liêu Bắc Bắc, cảm thấy tộilỗi về chuyện đêm qua, ngược lại cảm thấy chính là cắn rứt lương tâmmới đem mình đưa đến bệnh viện tiến hành điều trị. Bởi vì từng tỉnhdậy lần, y tá bảo cho biết, là vị Đường tiên sinh hiến choanh 800cc máu mới bảo vệ được tánh mạng của . Phan Hiểu Bác lúc ấyliền oán thầm , nguyên nhân trong chuyện này còn phải nhiều lời sao? đôi cẩu nam nữ chột dạ.


      Quả nhiên, tình nhất thời kích động phải là bền chắc, anhbây giờ đối với Liêu Bắc Bắc trừ bỏ chán ghét còn có miệt thị.


      Phan Hiểu Bác cố hết sức cử động thân thể, có y tá giúp đỡ, trướctiên đem Niếp Niếp ôm lên giường bệnh, phát nhiệt độ đứa hơicao, khỏi khẩn trương. Y tá cười , là vị tiểu thư đứng ở ngoài cửa kia đem bé đưa đến bệnh viện, tiến hành điều trị hạ sốt.


      Sau khi nghe xong, trợn mắt nhìn Liêu Bắc Bắc cái, lạnh lùngnói: “May là còn có chút nhân tính, nếu như đứa xảy ra chuyện gìkhông hay, tôi tuyệt đối bỏ qua cho !”


      Liêu Bắc Bắc khó có thể tin, nghĩ tới thái độ Phan Hiểu Bác lại ác liệt như vậy, làm ơn , xin làm ai mới là người bị hại đây?


      Nếu như vậy, cũng cần thiết phải lưu lại rồi, ngay lặp tức xoay người rời .


      Phan Hiểu Bác vốn định xuống giường hỏi cho đến cùng, nhưng mộttrận đau đớn vô tình ập tới, tê liệt ngã xuống bên gối. Đàn ông hoatâm thành nghiện, phụ nữ dĩ nhiên cũng có thể, nhưng nếu như là bản tính phóng đãng, cũng đừng ở trước mặt đàn ông gỉả bộ thục nữ, chân đạp haicon thuyền cũng phải là vấn đề, nhưng mà đừng cho rằng ai cũng ngu ngốc. Cho nên về chuyện này, dễ dàng tha thứ cho Liêu BắcBắc.


      Bảy giờ tối, Đường Diệp Hoa hết bận rộn công việc bấm số điện thoạicho Liêu Bắc Bắc. Đường Diệp Hoa mặc dù đối với Liêu Bắc Bắc có tìnhcảm, nhưng cách chuyện trong lúc nhất thời khó thay đổi, ở giọng nửa ra lệnh muốn Liêu Bắc Bắc ở trong thị trấn đặt phòng ăn hạng sang , nửa giờ sau cùng gặp mặt.


      Liêu Bắc Bắc nghe đặt trước chỗ ngồi bốn người nhiều hơn. So sánh với Đường Diệp Hoa hiểu tình huống ở Vạn Điệpthành, rất nhanh liền tìm nhà hàng hải sản, khẳng định khôngtính là xa hoa, chỉ có thể chỗ ăn cơm coi như thanh tĩnh, hải sảnđều đủ.


      chọn hải sản xong, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đợi hai anhem đến, chỉ có ngày gặp, nhưng có rất nhiều điều muốn nóivới Đường Diệp Trạch, thứ nhất là có liên quan đến vấn đề Phan Hiểu Bác, có chủ kiến; thứ hai là đơn thuần muốn cùng tâm . Tómlại, khi thoát khỏi chiếu cố của Đường Diệp Trạch, giống nhưmất người tâm phúc, trong lòng bất ổn.


      đầy lát, Đường Diệp Hoa bước từng bước vững vàng tớitrước mặt Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc tự chủ nhìn về phía sau anhcùng với nơi cửa, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.


      “Ngồi .” Đường Diệp Hoa chú ý tới nét mặt của , vừa ngồixuống đem hộp đồ trang sức đeo tay tinh sảo đẩy tới trước mặt LiêuBắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc ngồi buồn bã ỉu xìu bồn chồn, thấy hộp đồ trang sức đeo tay, nhưng có ý muốn mở ra.


      nhìn xem?” Đường Diệp Hoa khẽ nhếch, ngẩng đầu lên.


      Liêu Bắc Bắc thầm thở phào nhỏm, mở hộp đồ trang sức đeo tayra, bên trong là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn làm bằng vật liệu gì tạmthời nhìn ra, nhưng phía cái nhẫn này chạm trỗ hoa văn hìnhnhư là hoa văn cùng chữ cái tiếng .


      “Kane” là tên tiếng của Đường Diệp Hoa, Liêu Bắc Bắc hít sâu mộthơi, bất đắc dĩ hỏi: “Xin hỏi, người ngài lúc nào cũng đều mangtheo mấy chiếc nhẫn có khắc tên ngài, để sẵn sàng đưa cho phụ nữ sao?”


      “Làm sao có thể, hẳn là quản gia nhét vào hành lý của tôi, hi vọngtôi đưa cho Vương Tuyết Mạn. Vương Tuyết Mạn là con của bạn của chatôi, tôi cùng trong lúc nhất thời trúng tiếng sét.” Đường Diệp Hoacũng kiêng kỵ gì đến vị hôn thê kia, bây giờ ràng,tránh cho sau này gặp nhiều phiền toái cần thiết.


      Liêu Bắc Bắc vừa nghe lời này càng cảm thấy giải thích được, đem hộp đồ trang sức đeo tay đẩy qua trả Đường Diệp Hoa: “Nào có ai vừa gặp mặt liền đưa nhẫn? Huống chi cái này vốn thuộc về tôi.”


      “Tôi đưa trước cái này, lần sau là cái của .” Đường Diệp Hoakhông nghĩ tới ghét bỏ cái nhẫn này, nhưng chính là muốn mượncái nhẫn này đem thân phận Vương Tuyết Mạn ràng, tại mụcđích đạt được.


      “Đường. . . . . . Đường tổng giám đường đến sao?” Liêu Bắc Bắc nhịn được vẫn hỏi.


      Diệp Trạch? Vẫn còn bận rộn, cả buổi chiều tôi gặp nó.” Đường Diệp Hoa gọi điện thoại, cũng là Triệu Diệu nhận, Đường DiệpTrạch vô cớ chơi mất tích cũng phải là lần lần hai, thấynhưng thể trách được.


      Liêu Bắc Bắc rũ mắt xuống, tương đối thất vọng.


      Từ trước đến giờ có tự tin, xác định được Đường DiệpTrạch có nguyện ý xem làm bằng hữu hay , có cách nào nóivới Đường Diệp Hoa rằng quan hệ của bọn họ chỉ là cấp cấpdưới, hơn nữa . . .


      Trong lúc ăn cơm, Đường Diệp Hoa gọi điện thoại ngừng, cho nên, bữa cơm này ăn được dị thường áp lực.


      Sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng có thể trở về nhà tậpthể ngủ, nhưng Đường Diệp Hoa trực tiếp mang về phòng làm việc, côngviệc điên cuồng như thế nào là thế đó, vì muốn đưa ra lý do hoànchỉnh nhất, chứng minh bãi biển là nguy hiểm, biết, là phải tiếnhành phong tỏa chỗ nguy hiểm lại.


      Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc trước mặt , lộp bộp gõbàn phím. ngáp cái, chú ý tới nội dung văn kiện, khỏi nhìnvề phía Đường Diệp Hoa, tại sao để cho chủ nhà tới gần bãi biển?Hoang đường hơn chính là, còn kéo đến nguyên nhân nhà máy năng lượngnguyên tử của nước nào đó bị nổ dẫn đến nhiễm phóng xạ.


      “Rót ly cà phê.” bỗng nhiên mở miệng .


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, đứng dậy rời , bây giờ là thời gian tan tầm, khu làm việc chỉ có hai người bọn họ vẫn như cũ bận rộn. Liêu Bắc Bắc nhìn về phía phòng làm việc của Đường Diệp Trạch, nơi đó cũnglà mảnh tối đen.


      bưng cà phê trở về, đem cà phê đặt vào vị trí mà khuỷu tayĐường Diệp Hoa đụng phải, khi chuẩn bị xoay người trở lại chỗngồi, mội cái tay lại giữ lại.


      đây là. . . . . .” Liêu Bắc Bắc có chút hoảng hốt. Từ phòng ănđến phòng làm việc, Đường Diệp Hoa có cố ý nhắc lại chuyện gặp gỡ, cho nên cũng hỏi nhiều, coi như tối hôm qua bị điên, nhưng yên ổn sao lại nhiễm bệnh nữa vậy.


      Đường Diệp Hoa ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn hoảng hốt của , thấy buồn cười : “ sợ tôi phải ?”


      Liêu Bắc Bắc thực thừa nhận, mím môi, gật đầu.


      Phút chốc, Đường Diệp Hoa đứng lên, thuận tay mở thiết bị thanh,chốc lát, vũ khúc êm tai quanh quẩn bên trong gian yên tĩnh, anhphối hợp kéo hai tay Liêu Bắc Bắc, khoác lên vai của mình, đợi côhiểu ý đồ của , Đường Diệp Hoa tiến về trước ba bước, thuận thế đem ca hai đẩy khỏi bàn làm việc.


      cũng có cố ý nhảy loại khiêu vũ nào, chỉ là theo âmnhạc chậm chạp di chuyển, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Hoa cao lớn khôi ngô trước mắt, vốn cương nghị lạnh lùng, bộ dáng lại thêmchút nhu hòa, những thứ khác , lớn lên rất đẹp trai.


      Thời điểm sững sờ, nhàng đặt cái hôn lên trán , ngay lập tức kéo vào trạng thái thoải mái.


      muốn chạy, Đường Diệp Hoa lại kéo cánh tay , cười cười, : “Tôi là người thích vòng vo, cũng còn thời gian chuyệnyêu đương, tôi ràng, tôi lòng thành ý, lấy kết hôn làmđiều kiện tiên quyết để kết giao, thử kết hôn ba tháng, có thể bảo đảmvới , lòng dạ cho cuộc sống tốt nhất.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bây giờ nghe đến hai chữ “Kết hôn”, lỗchân lông liền dựng lên, càng làm khó hiểu chính là, đàn ông bây giờđều theo đuổi phụ nữ như vậy sao? Động chút là nhắc tới hôn nhân?


      tin tôi là đàn ông chung tình?”


      phải, tôi muốn , tôi tự biết mình, ngài tại sao lại muốn đùa giỡn với tôi.” Liêu Bắc Bắc vẻ mặt mê mang hỏi.


      “Ai với em đây là giỡn, em thấy nghiêm túc sao?” Đường Diệp Hoa hơi lộ vẻ vui.


      Liêu Bắc Bắc lắc đầu, hai tay thoát khỏi bả vai Đường Diệp Hoa, trở về trước bàn làm việc, tiếp tục đánh văn kiện.


      Đường Diệp Hoa đẩy bàn phím ra, quay người lại ngồi đối diện với : “Như thế nào mới có thể làm cho em tin tưởng ?”


      “Nếu như ngài chỉ đơn thuần là vì muốn thoát khỏi Vương tiểu thư, thẳng là được rồi.” Liêu Bắc Bắc cũng muốn ra chântướng, nhưng Đường Diệp Hoa là quá đáng, lại dùng tới hai chữ “ lòng”, Phan Hiểu Bác cũng từng phải sao? Kết quả tất cảđều là dối.


      Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa điểm trán cái: “Nếu như anhchỉ vì bỏ rơi Vương Tuyết Mạn, cần gì tìm em đóng kịch? Là em đủthông minh hay em đủ gợi cảm, hoặc em là phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng?”


      “Đúng vậy a, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái.” Liêu Bắc Bắc nổi giận đùng đùng kéo bàn phím qua, biết mình ngu, nhưng là bị nhìn thấu,cảm giác thoải mái.


      Đường Diệp Hoa thấy chu cái miệng nhắn sinh hờn dỗi, ha hảcười tiếng, bưng ly nước bàn , đưa tới cho , Liêu Bắc Bắccũng đón lấy, đẩy cái ghế ra tìm kiếm tài liệu ở trong ngăn kéocuối cùng.


      “Uy, giờ làm việc, lại nể mặt sếp.”


      Liêu Bắc Bắc dám lớn tiếng phản bác, thầm: “Cái gì mà giờ làm việc a, tại cũng mười hai giờ rạng sáng rồi.”


      Nghe nhắc nhở như vậy, Đường Diệp Hoa lúc này mới chú ý tớithời gian, lần đầu tiên có nguyên tắc : “Công việc từ đầuđến giờ, tăng lương ngoài giờ, ngày mai nữa cho em ngày nghỉ,được ?”


      “Công ty phải là cho phép nhân viên trong công ty hẹn hò sao? Quy củ là do ông chủ ngài định ra a?”


      “Đúng vậy a, định ra, nên có quyền thay đổi. sau , anhcũng có thể khai trừ em, em chuyển chức làm bạn của là đượcrồi.”


      Liêu Bắc Bắc thể nhịn được tình trạng này nữa, trừng mắt liếcanh cái, sau đó đứng lên, cầm túi xách, vừa vừa chuyện: “Tôimệt mỏi và buồn ngủ, phải về nhà tập thể ngủ.”


      Đường Diệp Hoa gọi được, chỉ đành phải đuổi theo bước châncủa , Liêu Bắc Bắc nghe được tiếng bước chân, bỏ chạy, nhưng manggiày cao gót, chạy nhanh, vừa chạy đến cửa thang máy bị Đường Diệp Hoa bắt được. Liêu Bắc Bắc hơi tức giận, quyền đánh vàolồng ngực của : “Muốn khai trừ khai trừ , dù sao tôi cũng sẽkhông làm bạn của .”


      Đường Diệp Hoa biết tin động cơ của mình, cũng có mấyngười phụ nữ tin tưởng đường đường ông trùm trong giới bất độngsản lại muốn cùng viên chức chuyện tình cảm thiệt lòng, cho nên, muốn thể quyết tâm của mình, bỗng nhiên nắm lấy bả vai LiêuBắc Bắc, đem đẩy tới bên tường, hôn môi .


      Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, màn này, ràng chiếu thẳng vào mắt của Đường Diệp Trạch.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :