1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20



      Liêu, Liêu, Niếp Niếp đói. . . . . .” Niếp Niếp ôm lấy con thỏ lông xù, lôi kéo tay của Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn gian chung quanh , chợt ngồi dậy, trong nháy mắt liền thanh tỉnh.


      Niếp Niếp tóc tai bù xù, đáng thương ngồi bên cạnh , chớp mắt to.


      Liêu Bắc Bắc cười gật đầu, để ý thuận tiện vuốt lấy mái tóc rối bời kia, vào phòng bếp giúp đứa pha sữa bột. Niếp Niếp ngáp mộtcái, mơ mơ màng màng tới cửa sổ sát đất, xoa ánh mắt, nhìn thấy ởdưới lầu có người đàn ông, chạy chậm tới phòng bếp, nghi ngờ hỏi:“ Liêu, tại sao chú kia lên đây?”


      “Ừ? Chú nào nha?” Liêu Bắc Bắc hỏi như có như .


      “Chính là . . . . . . Đến . . . . . .” Niếp Niếp kéo lấy góc áo của hướng ra ngoài cửa sổ.


      Liêu Bắc Bắc chú ý nhìn lại, trong mắt cả kinh, ai nha. cho rằng về sớm rồi chứ.


      mặt Đường Diệp Trạch vậy mà mỉm cười, hướng phất tay cái.


      Liêu Bắc Bắc thấy thế xoay người hướng lầu dưới chạy , trong lòng dâng lên trận áy náy.


      “Làm sao biết tôi ở chỗ này? Phan Hiểu Bác cho sao? Mộtđêm ngủ hay là vừa mới tới ?” Trong đầu Liêu Bắc Bắc đầy dấuchấm hỏi.


      “Vừa mới đến sớm, thuận tiện tới đón .” Đường Diệp Trạch đứng lên, đem túi ăn sáng đưa cho .


      Liêu Bắc Bắc tiếng cám ơn, ngoài cảm động còn cảm thấy có gì đó kì lạ , cho nên khiến cho thấy mơ hồ.


      Nghi ngờ nhìn , nghiêm túc hỏi: “, chẳng lẽ còn hoài nghi tôi có khuynh hướng tự sát sao?”


      phải. . . . . .”


      phải cái gì?”


      Lời của Đường Diệp Trạch dừng lại khóe miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, cười : “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”


      Liêu Bắc Bắc gãi gãi đầu, mới nhớ tới mình còn chưa đánh răng rửamặt, vội vàng che khóe mắt, khỏi hít hơi lạnh, vẻ mặt Đường Diệp Trạch đổi sắc đứng đối diện với bộ dạng lôi thôi của .


      Đường Diệp Trạch thấy bộ dạng mất tự nhiên của , khéo hiểu lòngngười : “ lên trước , tôi muốn đến cửa hàng bán lẻ chút,trước giữa trưa , có việc gì cứ liên lạc điên thoại là được.” Vừanói, xoay người rời .


      Liêu Bắc Bắc nhìn về phía bóng lưng của , vừa nhìn chút vàobữa ăn sáng tay, có lẽ là suy nghĩ nhiều rồi, Đường Diệp Trạch hẳn là vừa vặn ngang qua mà thôi. Hơn nữa nếu hình thức chung sốnggiữa bạn bè với nhau nên như vậy, ví dụ như Đường Diệp Trạch nửa đêm đói bụng, cũng bò dậy giúp nấu bát mì.


      Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc híp mắt cười tiếng, mang theo bữa ănsáng chạy về phòng, vừa mở cửa, nghe trong phòng khách phát ra mộttiếng “Bịch” vang lên, ngay sau đó chính là tiếng khóc của đứa , Liêu Bắc Bắc vội vàng đẩy cửa ra, hoảng sợ nhìn thấy Niếp Niếp té vàobên trong đống CD-ROM.


      Liêu Bắc Bắc từ giữa đống CD-ROM ôm lấy đứanhỏ, giúp Niếp Niếp vuốtvuốt cái chân bị sưng đỏ, lời ôn nhu: “ khóc khóc, NiếpNiếp kiên cường nhất.”


      “Rớt bể hết rồi, hu hu —— chú cho cháu đụng đến cái rương kia. . . . . . huhu ——” Niếp Niếp rất sợ hãi.


      Liêu Bắc Bắc giúp đứa lau nước mắt: “Chỉ cần dũng cảm thừa nhậnsai lầm, chú chắc là trách cứ Niếp Niếp , tin tưởng Liêu cóđược hay ?”


      “Có ? Nhưng mà chú nhiều lần, được chạm đến, cho sờ vào.” Niếp Niếp giả bộ giọng chú của mình .


      Liêu Bắc Bắc bật cười, đừng hài tử, ngay cả người lớn cũng có tâm lý trái ngược mà thôi, càng cho động càng cảm thấy tò mò. Côvuốt vuốt tóc của Niếp Niếp, mang theo bữa ăn sáng về phía phòng bếp, từ trong hộp lấy ra khối điểm tâm đặt vào trong đĩa, sau đó đổ sữatươi ra. Niếp Niếp hít hít lỗ mũi, đôi mắt – trông mong nhìn. Liêu BắcBắc cúi đầu cười tiếng, : “Nhanh rửa tay, rửa tay bàn tay nhỏmới được ăn.”


      Niếp Niếp dứt khoát đáp tiếng, chạy vào phòng rửa tay, đồng thời, Liêu Bắc Bắc đem bữa ăn sáng bày lên bàn trà. Đợi đứa ănno xong, tới tủ treo quần áo bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống thu dọn đống đĩa CD-ROM rơi lả tả. . . . . . Nhưng mà, khi ánh mắt của rơitrên bề mặt của CD-ROM , lưng của cứng đờ, bỗng chốc, đặt mông ngồi ở sàn nhà, đừng trách cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đổ thừa tại vì đội hình quá cường đại, quả chưa từng thấy cái rương đầy phimnhựa màu vàng. . . . . . Cái kia, Phan Hiểu Bác làm sao sưu tầm nhiềuđĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?


      Liêu. Sàn nhà bẩn, mau dậy . . . . . .” Niếp Niếp giống như Tiểu đại nhân nhắc nhở.


      “A, được. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi lạnh, vội vàng đemCD-ROM nhét vào thùng giấy, cặp mông cùng cặp ngực đĩa thu hết vàotrong mắt của .


      Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng động, bả vai Liêu Bắc Bắc rụt lại, vội vàng cất vào cửa tủ.


      Phan Hiểu Bác cũng mang theo túi ăn sáng trở về, thấy Liêu Bắc Bắc còn chưa , khỏi mở cờ trong bùng.


      Liêu Bắc Bắc dán chặt vào cửa tủ cách nghiêm túc, nuốt nuốtnước miếng, thần sắc khẩn trương, biết mỗi người đàn ông đều có đam mê thu thập CD-ROM tình dục như vậy, hay là chỉ có Phan Hiểu Báclà đặc biệt. Đường Diệp Trạch cũng như vậy sao?


      Phan Hiểu Bác đầu tiên hàn huyên mấy câu với cháu của mình, vừangẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bối rối của , theo bản năng sờ sờ gò má mặt, hiểu hỏi: “Làm sao vậy Bắc Bắc?”


      có. . . . . . có chuyện gì. . . . . . trở lại. . . . . . Em. . . . . . em trước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc dựa vào tường, sau khi phải trải qua phen đấu tranh tư tưởng, vẫn chorằng người đàn ông đường đường như vậy lại mang theo cái rương“Món ăn tinh thần” như thế.


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc vội vàng như vậy, tiếnlên ba bước giữ chặt tay của , : “Từ từ , lát đưa em vềcông ty.”


      cần, sao, cả đêm cực khổ rồi , Đường DiệpTrạch đúng lúc cũng ở trong thành phố làm việc, em nhờ xe ấy là được.” Liêu Bắc Bắc nhờ vào giúp đỡ giãy giụa ra khỏi tay củaPhan Hiểu Bác.


      tại Phan Hiểu Bác nghe thấy ba chữ “Đường Diệp Trạch” cảm thấymột trận nhức đầu, nhưng vào lúc vẻ mặt của lên hoảng sợ,Liêu Bắc Bắc mở cửa muốn , Bịch—— Phan Hiểu Bác tay đặt ở trênván cửa, cảm thấy vui chất vấn: “Bắc Bắc, em có thể suy nghĩ mộtchút cảm thụ của có được hay ? là bạn trai của em, nhưngcuối cùng em vẫn muốn ở cùng chỗ với Đường tổng sao?”


      “Tại sao? ấy là ông chủ cũng là bạn của em.” Liêu Bắc Bắc khẽ nhíu mày.


      “Tốt, vậy em cho biết, ông chủ của công ty lại muốn làmbạn với nhân viên nho sao, huống chi ông chủ là người thiếu hồng nhan tri kỷ sao?” Phan Hiểu Bác càng nghĩ càng giận, tại cóthể xác định Liêu Bắc Bắc hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi, banđầu cho rằng rất đơn thuân, hôm nay cảm thấy người bị lừahình như chính là bản thân mình. Hừ. làm sao lại nhìn ra đượcLiêu Bắc Bắc cũng thích chơi trò mập mờ kia chứ?


      Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên trả lời được vấn đề sắc sảo như vậy, nóithật, phải là nghĩ tới, nhưng quả Đường Diệp Trạchchưa từng cầu làm chuyện gì, thậm chí trải qua thời gian dài nhưvậy cũng là chiếu cố mình, nếu như loại tình cảm này là loại tình thể nào rồi, bởi vì Đường Diệp Trạch thuộc vềdạng đàn ông vừa có tiền vừa có diện mạo lại tự tin, còn bản thân chỉ là tự ti mà thôi, dựa vào điều kiện của Đường Diệp Trạchhoàn toàn có thể trực tiếp cho biết. Cho nên thông qua phân tíchnhững cử chỉ của Đường Diệp Trạch cho biết, lập tức đem ĐườngDiệp Trạch quy thành dạng người bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm rất côđơn . , cao xử bất thắng hàn (* đứng ở vị trí càng cao càng cảm thấymình đơn). Ở trong vòng thương nhân này lừa tôi, tôi lừa ,Đường Diệp Trạch khẳng định đặc biệt cần tri , mà vừa vặn cóthể là người lắng nghe .


      Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc cúi người tạ lỗi: “ xin lỗi, đây làlần đầu tiên em có bạn trai, cho nên suy nghĩ chu toàn xinlỗi .”


      là lần đầu tiên sao?” Phan Hiểu Bác nhướn chân mày hỏi.


      Liêu Bắc Bắc mím môi , bài xích giọng điệu chuyện này của .


      Phan Hiểu Bác nhéo lấy gương mặt của Liêu Bắc Bắc, cười khan haitiếng, tự nhận bản thân thông tình đạt lý : “Có phải lần đầu tiên hay cần biết, quan tâm đến quá khứ của em, chỉ để ý tương lai của em, còn em gặp gỡ bao nhiêu người bạn trai rồi anhkhông để ý, đấy Bắc Bắc.” Vừa , vừa vén tóc Liêu Bắc Bắclên.


      Liêu Bắc Bắc cảm thấy chán ghét, đẩy Phan Hiểu Bác ra, thấy NiếpNiếp chơi đồ chơi, thấp giọng kích động : “Em nghĩ, chúng ta có thể quá thích hợp để gặp gỡ, hay là. . . . . . Làm bạn bìnhthường cũng được. Nếu như đồng ý, em giúp chiếu cố NiếpNiếp.”


      Phan Hiểu Bác ngây ngốc, làm sao cũng nghĩ Liêu Bắc Bắc có thểpha trò như vậy, cho nên, lập tức lùi lại ba bước, thành khẩn nóixin lỗi: “ xin lỗi Bắc Bắc, cần thương hại của em, cần, xin lỗi, em đừng làm sợ.”


      Liêu Bắc Bắc cắn cắn môi dưới, nhìn thấy chặn ở ngoài cửa, đangđịnh về phía sân thượng, Phan Hiểu Bác lại theo sát ở phía sau,vừa vừa xin lỗi. Liêu Bắc Bắc muốn để ột đứa nhìnthấy chuyện này, cho nên khóa trái cửa thủy tinh kéo rèm cửa sổ lại, xác định gian bị che kín, nghiêm túc hỏi : “Em trước thừa nhân, ban đầu đáp ứng qua lại , là bởi vì vẻ ngoài của hấp dẫn em, emcũng đối với tình cảm này mơ ước rất nhiều. Nhưng mà. . . . . . Bất kểanh có tin hay , em thuộc về quan niệm nữ nhân tư tưởng truyềnthống. có thể tiếp nhận được việc phát sinh quan hệ với bạngái trước hôn nhân được ?”


      “. . . . . .” Phản ứng đầu tiên của Phan Hiểu Bác là, xử nữ? gặpđược người hiếm có rồi? Phản ứng thứ hai là, trách được đối vớiviệc đụng chạm thân thể Liêu Bắc Bắc luôn cảm thấy hoảng hốt lo sợ nhưvậy, ra là chưa có nam nhân nào chạm qua ấy.


      “Dĩ nhiên, chấp nhận, Bắc Bắc. phát em.” Anhkích động giang hai đôi tay ra. tốt quá, biết làm việc nhà, lạitừng làm qua công tác giáo dục, là xinh đẹp lại chưa từngtrải qua chuyện giường cùng với nam nhân khác, như vậyquả rất thích hợp để lấy về làm vợ rồi, huống chi cũng rất yêuthích Liêu Bắc Bắc, cần chọn nữa, người đó chính là ấy .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lùi lại hai bước,đây là tình huống nào?


      Phan Hiểu Bác bước lên hai bước, phút chốc, quỳ chân đất, cứ thế mà kéo ngón tay của Liêu Bắc Bắc qua, nâng con ngươi lên, hàm tìnhẩn ý : “Bắc Bắc, gả cho .” Phan Hiểu Bác vươn ba ngón tay ra,, “Em tin tưởng vừa nhìn thấy ? từng tin,nhưng kể từ sau khi thấy em, rốt cục tin tưởng, ra em chính làngười phụ nữ hoàn mỹ mà muốn tìm. Phan Hiểu Bác có thể xin thềvới trời, từ nay về sau, trong mắt của , trong lòng của , trừ emLiêu Bắc Bắc ra, chứa người phụ nữ thứ hai. . . . . .”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bị dọa cho hoảng sợ nhìn chăm chú khôngnói được lời, may là người phụ nữ tự mình biết mình, nếunhư trong lòng của tại nổi lên chút rung động nào…, vậykhẳng định là —— đối với việc này cũng nên quá tin tưởng?


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhớ tới tình tiếttrong kịch bản khác, gở xuống chiếc nhẫn độc thân ngón tay, dịu dàng : “ đem chiếc nhẫn độc thân này giao cho em coi như làmột lời bảo đảm, giống như con người của , nắm chắc trong lòng bàn tay của em, Bắc Bắc. . . . . . Đáp ứng nhé?”


      Liêu Bắc Bắc rùng mình cái, khúm núm mở miệng : “Phan Hiểu Bác, bình tĩnh trước chút. . . . . .”


      rất tỉnh táo, trừ em ra, ai cũng cưới.” Phan Hiểu Bácđứng dậy, gương mặt mỉm cười về phía . Liêu Bắc Bắc bỗng chốc cảmthấy hoang mang, nhưng cửa thủy tinh bị khóa lại, tay chân luốngcuống mở ra, cho nên trực tiếp đẩy người hướng ra bên ngoài cửa sỗ, Phan Hiểu Bác biết làm gì, chỉ nhìn thấy thân thể của càng ngày càng nhích đến gần thang dây bệ cửa sổ, cho nên cólòng tốt đến ôm lấy hông của .


      “A.” Liêu Bắc Bắc lầm tưởng Phan Hiểu Bác có ý đồ lưu manh đùa bỡnvới , xoay người lại, ngăn chặn lại bả vai của Phan Hiểu Bác, âmthanh cảnh cáo tăng lên, “. . . . . . còn dám tới đây. . . . . .Tôi liền đẩy xuống. . . . . .”


      Phan Hiểu Bác quả ngờ rằng sức bật của cũng , lảo đảo hai bước mới đứng vững gót chân, Phan Hiểu Bác nghiêng đầu ngắm nhìn , bên này vừa mới cầu hôn với , bên kia lại xem anhphạm tội cưỡng gian rồi sao?


      “Bắc Bắc, em nghĩ là loại người nào chứ?”


      “Nếu như người tốt cần gì sưu tập nhiều đĩa CD-ROMtình dục như vậy chứ?” Liêu Bắc Bắc cẩn thận đem ra.


      Phan Hiểu Bác rụt vai lại, hồi tưởng lại những phản ứng bìnhthường của , khỏi bất đắc dĩ cười tiếng: “Cũng là vì nhữngthứ CD-ROM kia sao?”


      Liêu Bắc Bắc nhát gan gật đầu.


      “Bây giờ có lẽ em hiểu được, nhưng có trách nhiệm biết, trong nhà mỗi người đàn ông đều có. tin em bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi Đường Diệp Trạch thử xem, hỏi xem ta có cất giấu những thứ đó hay ? Nếu như ta dám có, từ ban công này nhảy xuống dưới.” Phan Hiểu Bác lấy điện thoại di động rađưa cho , hơi ra lệnh chút, “Em gọi .”
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21



      nhàm chán, em thèm gọi đâu.” Liêu Bắc Bắc phát hiệnhành vi của mình có chút quá lố nên nhảy khỏi ghế, vuốt vuốt tóc , “Em về trước.”


      Tất nhiên là Phan Hiểu Bác thể để cho Liêu Bắc Bắc rời nhưvậy, tại, cảm thấy mình ở trong mắt Liêu Bắc Bắc chính là kẻbiến thái.


      “Bắc Bắc, em nhìn …” lễ độ ngăn lại, “ giống nhưnhững người đàn ông khác có đầy những ý nghĩ kiểu như thế trong đầu sao? Những loại suy nghĩ như thế cũng đủ để chứng minh nhân phẩm củaanh, em tin tưởng lần được ?”


      “Nhưng trong nhà của còn có trẻ con, đừng tưởng rằng trẻ conkhông biết gì hết, ít nhất cũng khóa nó trong tủ quần áo.”Liêu Bắc Bắc bình tĩnh chuyện. là phụ nữ trưởng thành, có thểlý giải khao khát của đàn ông, nhưng nguyên nhân chủ yếu phảivì những việc đó, mà phát , ban đầu mình đồng ý hẹn hò là quá qua loa, qua loa ở chỗ, còn chưa biết tình huống của Phan Hiểu Bácra sao, tưởng tượng trong đầu đủ kiểu, biến người ta thành hoàng tửbạch mã hoàn mỹ. Thời điểm nhận ra thực tế và tưởng tượng khác nhau, côliền bắt đầu thấy thất vọng với đoạn tình này, hiển nhiên đây khôngphải lỗi của Phan Hiểu Bác mà là vấn đề của , sai ở chỗ nênvì nóng lòng thoát khỏi kiếp độc thân mà lời thương.


      Phan Hiểu Bác ỉu xìu, giơ cao hai tay : “Tốt, bây giờ chúng takhông tới chuyện kia nữa. Ngoài việc đó, em còn hài long ở điểm nào? Là do chưa quan tâm hay chưa chăm sóc em tốt?”


      Liêu Bắc Bắc nghĩ cẩn thận, ra Phan Hiểu Bác đối với rấttốt nhưng biết tại sao khi ở cùng chỗ với lại luôn cảmthấy an toàn, mơ hồ cảm thấy tâm tình cũng đôi khi khống chế được.


      rất tốt, nhưng mà… biết thế nào nhỉ…” Liêu Bắc Bắc thể cố tình khiến suy nghĩ lung tung, cho nên quanh co hồi rồinói: “Mặc dù em rất muốn thể tình nhưng lại biết nhưthế nào… tóm lại, chính là sợ biểu của mình tốt, lại có sở trường gì, có lẽ em thích hợp với cuộc sống độc thân hơn.”


      “Em dọn dẹp phòng ở sạch , chỉ bằng điểm này thể tính cáchđặc biệt của vợ hiền mẹ đảm rồi. Em có biết tâm tình của lúc vào cửa ? Cuối cùng cũng tìm được cảm giác “có nhà” rồi. Bắc Bắc, NiếpNiếp rất thích em, cũng rất thích em, em chính là em tốt rồi, em có thể cáu giận với , trừng mắt với em, còn nếu bực tức với em, quát tháo em, em có thể tùy thời chia tay , tuyệtđối dây dưa lằng nhằng với em, như vậy có được ?” PhanHiểu Bác chân thành .


      Liêu Bắc Bắc hiền lành khiến rất thích. cần người nguyện ý trông trẻ con, làm việc nhà, kiêm toàn bộ chức trách.


      Thực tế quá sao? Tình thể có lí do sao? khinh thường cười tiếng.


      Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc mở mắt , thần sắc mâu thuẫn. Đồng thời, từ trong đầu thoát ra hai giọng , chất vấn : mộtngười đàn ông mọi mặt đều ưu tú lại ăn khép nép, cầu hòa, mà chỉlà viên chức nhoi có tư cách gì vứt là vứt? Mới gặp nhau chưa tới tuần lễ, làm sao có thể khẳng định Phan Hiểu Bác khôngphải là chồng của ? Huống chi Phan Hiểu Bác lại nguyện ý cưới rồi, biết giả nhưng người đàn ông dám kết hôn nhiều lắmđâu.


      Trải qua phen đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, gì nữa.


      Phan Hiểu Bác thầm vỗ tay hoan hô, này cuối cùng cũng mềm lòng, chịu được đàn ông nhõng nhẽo theo đuổi.


      Xem ra phải thay đổi phương án với Liêu Bắc Bắc rồi, muốn ôm được mỹ nhân về nhà, đầu tiên là phải nhẫn nhịn, nếu hù dọa gáinhỏ ngây thơ chưa có kinh nghiệm sống này.


      Liêu Bắc Bắc trở về phòng khách, thấy Niếp Niếp có việc gì làmđang lăn lộn ghế salon, bé chạy đến bên cạnh Liêu Bắc Bắc, ngẩng đầu ao ước : “ giáo Liêu, hôm nay có thể đưa Niếp Niếp mình bờ biển chơi ?”


      Liêu Bắc Bắc thấy buồn cười: “Chờ chủ nhật được ? Hôm nay giáo phải làm.”


      “A, công việc của giáo Liêu phải là đưa các bạn chơisao?” vừa , Niếp Niếp vừa khóa ba lô lên, kéo tay Liêu Bắc Bắc,nghiêm trang với Phan Hiểu Bác: “Chú ơi, giáo Liêu chuẩn bị đưacháu làm, buổi trưa cần chú chuẩn bị cơm đâu. À, chú cứ ngủtrưa giấc , cháu chơi trở về ngay.”


      “…”


      Phan Hiểu Bác và Liêu Bắc Bắc nhìn nhau cười. Phan Hiểu Bác tự nhiênhi vọng Liêu Bắc Bắc chăm sóc cháu nhưng hiểu bây giờ chưaphải lúc cho nên vuốt tóc Niếp Niếp, ra vẻ đau buồn : “Có giáo Liêu liền quên chú đúng ? Chú rất đau lòng a…”


      Niếp Niếp thấy Phan Hiểu Bác vẻ mặt khổ sở, nhíu chặt mày, chơi? chơi? chơi? chơi… khó nghĩ a.


      Liêu Bắc Bắc suy nghĩ chút, toàn bộ chuyện cần làm tháng này củacô trông cậy được rồi, còn bằng chơi vui vẻ với mấy đứatrẻ.


      đêm ngủ rồi, nghỉ ngơi trước , nếu như công việc quá bận, cứ yên tâm, hôm nay em trông Niếp Niếp.”


      “Tất nhiên là yên tâm rồi, nhưng có … thích hợp ? Có thể ảnh hưởng tới công việc của em ?”


      sao, công việc còn trong quá trình chuẩn bị, nhanh nhất cũng phải đợi đến tháng sau mới bắt đầu được.”


      “Vậy làm phiền em, Bắc Bắc… là công việc của cũng hơi nhiều.” Phan Hiểu Bác cảm kích vô cùng.


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, tự tay bỏ những vật dụng cùng đồ ănvào túi giấy. Phan Hiểu Bác đưa hai người đến lầu dưới, khi chuẩn bị mở cửa xe, biết là do Liêu Bắc Bắc trong đầu bị thiểu năng hay là cố ý khiêu khích, thẳng cần đưa , ngồi xe Đường Diệp Trạch đến bờ biển.


      Phan Hiểu Bác kiềm nén được cảm xúc bất mãn trong lòng, bất động thanh sắc cười cười, tạm biệt hai người.


      Vạn Điệp Thành là trấn cho nên Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp điđến nhà tập thể thuộc điền sản của Đường thị, đường, Liêu Bắc Bắcđã liên hệ với Đường Diệp Trạch bận việc, bảo đưa đứa trẻ đếnkhách sạn đợi trước.


      “Liêu Bắc Bắc, trẻ con nhà ai vậy?” Nhân viên tiếp tân của Tư Tuân Thai về phía các nàng.


      “Cháu của bạn, tôi trông giúp ngày. Hôm nay có nhiều việc ?” Liêu Bắc Bắc ôm Niếp Niếp ngồi lên ghế.


      “Vậy à? Tôi còn tưởng rằng đây là con của . béxinh đẹp…” Nhân viên tiếp tân lấy ra viên kẹo đưa cho Niếp Niếp,thuận miệng đáp, “ bận rộn lắm, Đường tổng bỗng nhiên tới nêntrưởng phòng phải báo cáo.”


      Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, nhìn về Niếp Niếp biết buồn, khôngkhỏi thở phào hơi, sớm về muộn, Niếp Niếp với ấy khổcực.


      lại biết, Đường tổng giám mà thư ký , chỉ là Đường Diệp Trạch, còn có Đường Diệp Hoa hung tàn nữa.


      Nàng phát ra cái Weibo ——


      bé ba bốn tuổi, cha mẹ ở bên cạnh, bé tin cậy nhấtchỉ có người chú, mặc dù người chú có tiềm lực kinh tế nhưng rất bậnrộn, quan hệ của mình với chú của đứa phải qua loa nhưng mìnhvẫn phải làm, mình giúp đứa bé này kiểu gì đây?


      Bình luận:


      Khoai tây đậu: Việc này còn phải suy nghĩ sao? Mau đưa mình cho chú có tiền.


      Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: Mẹ kế khó làm, giờ làm thím, tự cân nhắc…


      Chưởng Môn Pháo Ô Đũng Quần: Chị, mang thai ngoài ý muốn à? phải làm sao bây giờ?


      Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc ở đâu? Sao hôm qua làm xong về kí túc xá? Trẻ con nhà ai?


      Liêu Bắc Bắc thấy bình luận của đồng nghiệp Đào Tiểu Thiến, hítmột hơi khí lạnh, khi lo lắng phải quay về như thế nào Đường Diệp Trạch vạn ác lại nanh tin lại.


      Phải Trời Sinh Ngốc: @Điềm tỷ Tiểu Đào: của ta.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: @ Phải Trời Sinh ngốc: Này. Đừng nhận trẻ con loạn thế, phải họp sao?


      Phải Trời Sinh Ra Ngốc: @Ưu Thương Phụ Nhị Đại: ừ, sắp kết thúc, đợi thêm lát nữa.


      Điềm Tỷ: @ Phải Trời Sinh Ra Ngốc: Trùng hợp thế sao? Tôi cũng phải họp. biết quản lý mới tới kia bô bô cái gì, thôngbáo nội dung vô bổ, dài dòng, phiền hà quá.


      Liêu Bắc Bắc lại hít hơi khí lạnh, vội vàng hỏi nhân viên tiếptân xem Đào Tiểu Thiến có phải ở phòng hội nghị hay .


      Kết quả, đáp án tất nhiên là khẳng định.


      cách khác, Đào Tiểu Thiến dưới tình huống biết chuyện đãthan thở với ông chủ của công ty – ông chủ chính là người nào a?


      Cho nên Liêu Bắc Bắc luống cuống tay chân muốn chuyện riêng, vốnmuốn Đường Diệp Trạch đừng vội nóng giận, nhưng đợi nàng gõhết chữ, Đường Diệp Trạch phản hồi lại.


      Phải Trời Sinh Ra Ngốc: @Điềm tỷ: Ừ, tôi có thể hiểu nỗi lòng của .


      Điềm Tỷ Tiểu Đào: @ Phải Trời Sinh Ra Ngốc: *nắm tay*.


      Liêu Bắc Bắc lau mồ hồi, xem ra sau này thể ăn linh tinh tại Weibo nữa rồi, khắp nơi mọi người đều là “nguy tình” a.


      ôm lấy Niếp Niếp, hay là trốn ra ngoài trước, nghĩ vậy, hai ngườiliền rời khỏi cửa hàng bán lẻ, tới trước bồn hoa ven đường.


      Nhưng vừa mới rời , Đường Diệp Hoa nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng bán lẻ, ngồi lên xe trở về thành phố.


      “Về công ty”


      Lái xe dám hỏi nhiều, chậm rãi lái xe rời .


      Đường Diệp Hoa rút điếu thuốc chưa châm lửa ném ra khỏi cửasổ, nghiêng đầu cái lại vô tình nhìn thấy nhân viên mặc đồngphục công ty lười biếng ngồi ở bồn hoa.


      đẩy cửa xe ra, nổi giận đùng đùng bước tới.


      có biết bây giờ là giờ làm việc hay ?”


      Liêu Bắc Bắc quay đầu lại, nháy mắt hoa đá.


      “Lại là ?” Đường Diệp Hoa vốn nén giận trong lòng, nhưng ở tronghội nghị lại làm mất thể diện khi tranh cãi với Đường Diệp Trạch vềphương án kiến trúc, muốn bùng nổ với Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc sợ dọa Niếp Niếp khóc, nhìn vào ánh mắt hung áccủa Đường Diệp Hoa, trước tiên đưa bé đến trước cửa khác sạn, nhờtiếp tân trông hộ rồi vội vàng chạy về chỗ bồn hoa, thở hồng hộc đứngtrước mặt Đường Diệp Hoa.


      vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”


      “Ông chủ, tôi biết ông tức giận, nhưng cũng thể ở trước mặt trẻ con…tức giận…” Liêu Bắc Bắc thân là giáo của trẻ con, chỉ trích thái độ bất mãn của Đường Diệp Hoa.


      Đường Diệp Hoa quay người ngồi lên ghế đá, bằng trí nhớ siêu cườngcủa , kết luận rằng nhân viên tiêu thụ phái ra lần này có congái.


      “Hỏi đằng đáp nẻo, cho rằng như vậy có thể lừa dối mà vượt qua kiểm tra?”


      Liêu Bắc Bắc nuốt nước miếng, theo tình hình thực tế mà trả lời: “ phải, hôm nay tôi tới xin nghỉ.”


      “Xem ra cũng phải xin nghỉ bệnh, xin nghỉ phép vô cớ bị trừ lương và tiền thưởng, có biết ?”


      ”Biết.”


      đợi Đường Diệp Hoa chế nhạo lần nữa, Liêu Bắc Bắc liều chếtnói thầm câu: “Dù sao tiền tháng của tôi cũng bị trừ hết rồi.”


      Đường Diệp Hoa chưa từng thấy nhân viên nào cà lơ phất phơ như vậy, bỗng đứng lên, nắm cổ tay Liêu Bắc Bắc kéo đến bên cạnh xe ô tô.


      Liêu Bắc Bắc hiểu gì, mê mang nhìn .


      Đường Diệp Hoa ra lệnh cho lái xe đưa cho khối khăn lau, : “Bây giờ, ngay lập tức, lau xe.”


      Liêu Bắc Bắc giận mà dám gì, bĩu môi đứng ở bên cạnh cửa xe, hì hục bắt đầu làm việc.


      Mà Đường Diệp Hoa lại giống như địa chủ, khoanh hai tay ngồi trong xe, nhìn chằm chằm chớp mắt.


      Liêu Bắc Bắc cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, theo bản năng kéo kéo cổ áo, bởi vì chỗ ngồi của Đường Diệp Hoa tương đối cao.


      Chính bởi hành động này khiến cho Đường Diệp Hoa có cơ hội bùng nổ.


      có ý gì? Cho rằng tôi nhìn lén ?”


      Liêu Bắc Bắc cúi đầu , tận lực lau xe.


      Đường Diệp Hoa có phải ăn thuốc nổ để lớn lên ? Nhìn Đường DiệpTrạch , dịu dàng biết bao, ràng là em ruột, sao lại trái ngượcnhiều như vậy chứ?


      Liêu Bắc Bắc chọc nổi, định đứng lên lau trần xe, nhưng mui xekhá cao, đưa tay lên, rốn lại bị lộ ra ngoài, Đường Diệp Hoa nhìnxuyên qua cửa sổ xe, tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận đau bụng.”


      Liêu Bắc Bắc lúc này mới ý thức được vấn đề “cảnh xuân chợt tiết”, xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, ngay sau đó mở cửa xe, vứt khăn lau vàongười Đường Diệp Hoa: “Lỗ mãng. Tôi lau.” Vừa , vừa tức giận chạy . Đường Diệp Hoa quá bắt nạt người rồi.


      Đường Diệp Hoa quay đầu nhìn về bóng lưng tức giận rời của , sao cả cười tiếng, bảo tài xế lái xe, tầm tình khá hơn rồi,trở về thành phố thôi.


      Về việc tranh luận bản vẽ, cũng vội, ngược lại việckhác làm phiền não hơn, thở dài hơi, mệt mỏi : “ vềcông ty, đón Vương Tuyết Mạn trước.”


      Sau nửa giờ, nhân viên tham dự hội nghị lục tục rời phòng họp. ĐàoTiểu Thiến nghĩ tới Liêu Bắc Bắc đứng ở cửa khác sạn, vội vãchào tiếng, ngay sau đó làm việc. Đường Diệp Trạch ở lạitán gẫu với Liêu Bắc Bắc, trực tiếp ra ngoài, Liêu Bắc Bắc hiểu ý, ởtrong cửa hàng ngồi lúc mới đuổi theo .


      “Chú tốt…” Niếp Niếp vươn tay bé để Đường Diệp Trạch nắm.


      Đường Diệp Trạch cười cười, ôm lấy bé, chỉ cửa hàng nước đá bào xa: “Muốn ăn ?”


      Niếp Niếp nuốt nước miếng, gật đầu lại lắc đầu: “Chú , bé ngoan được ăn vặt lung tung… muốn ăn….”


      Đường Diệp Trạch cười nhưng , bế tới cửa hàng nướcđá bào, Liêu Bắc Bắc sợ đồng nghiệp chú ý tới mình, nhìn ngó xung quanhrồi mới vào.


      Trời nắng gắt như đổ lửa, nước đá bào là đồ uống lạnh thểthiếu, Niếp Niếp vui sướng cắn ăn, còn Liêu Bắc Bắc nhìn ly kem trướcmặt, miếng cũng muốn ăn.


      Đường Diệp Trạch nhấp ngụm trà, giở tờ báo buổi sáng, hỏi: “Mệt à?”


      Liêu Bắc Bắc lắc đầu, nghĩ xem có nên chuyện gặp phải Đường DiệpHoa hay . Chẳng qua, đột nhiên thấy được cuộc sống gian khổ,chẳng những phải nhìn sắc mặt ông chủ, còn bị đè nén, ghê tởm nhất chính là ba chữ – trừ tiền lương. Đúng là nhà tư bản, giai cấp bóc lột, cuồng biến thái, cuồng háo sắc, phi, người xấu.


      “Tôi suy nghĩ xem có nên quay trở về nhà trẻ làm giáo haykhông. Nhưng yên tâm, trước khi chưa trả hết nợ cho , tôi sẽkhông biến mất.” rầu rĩ như đưa đám.


      Đường Diệp Trạch sửng sốt giây đồng hồ, nhớ tới chuyện của , cười nhạt tiếng: “Cứ từ từ, vội.”


      đồng ý tôi quay lại làm giáo ?” Liêu Bắc Bắc mở to mắt, có hùng tâm tráng chí, nhưng đối mặt với tương lai xa vời vàtình , lâm vào mê mang.


      ra làm công việc kia tôi cũng có ý kiến, nhưng vấn đềlà, làm người thể giữ lời, đáp ứng nhiệm vụ dạy học chẳng phải cũng mấy lần sao.” Đường Diệp Trạch biết chỉ có ba phút đồng hồ nhiệt tình, nhưng mà nghĩ tới lại nguội lạnh nhanh như vậy.


      Liêu Bắc Bắc bĩu môi: “Tôi chưa , phải chứ… còn phảiquét dọn du thuyền, phát truyền đơn… làm… huấn luyện… đương…” Vừa vừa nằm gục bàn, “Aiz, sao tôi có cảm giác cuộc sống thậtchán nản thế?”


      Đường Diệp Trạch , mốc quyển sổ ra, viết mấy chữ đưa cho xem.


      Trừ công việc huấn luyện ra, lịch làm việc như sau:


      Thứ hai: Dọn du thuyền (Mỗi lần trừ năm trăm)


      Thứ ba – thứ năm: phát truyền đơn (linh hoạt làm việc)


      Thứ bảy: Nghỉ ngơi.


      Chủ nhật: Dạy học (nếu như có rảnh rỗi)


      Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu đọc qua, , ta tùy tùy tiện tiện viết lịch như vậy, hơn nữa lại công khai ghi chú bên cạnh, có vẻ nhưcông việc cũng đến nỗi mệt muốn chết.


      Lúc này, Triệu Diệu lái xe của Đường Diệp Trạch tới, đợi ở cửa. ƯuĐiềm lớn nhất của Triệu Diệu là giữ kín miệng như bưng trước những gìtai nghe mắt thấy, biết công việc của mình là gì, làm việc vững vàng.


      Trong xe.


      Đường Diệp Trạch ngồi ở ghế phụ lái, Liêu Bắc Bắc và Niếp Niếp ngồi ở phía sau, tổ hợp quái dị như vậy, Triệu Diệu cũng làm như thấy, hỏi.


      Lát sau, đến bờ biển, Niếp Niếp muốn nghịch nước, nhưng Liêu Bắc Bắc mặc quần dài áo dài, sao có thể nghịch nước cùng bé?


      lúc khó xử, Triệu Diệu lại tốt bụng : “Phía sau xe có mấycái áo tắm, tôi nhớ có cả đồ trẻ em, đưa đứa bé phòng thay đồ đổilại .”


      Liêu Bắc Bắc cúi đầu cảm ơn, tự mình mở cốp xe, vùi đầu chọn lựa, bất kể là của người lớn hay của trẻ con đều là bikini.


      Niếp Niếp thấy Liêu Bắc Bắc do dự, lăn lộn bãi cát: “Ô ô – tắm biển… giáo Liêu… tắm biển…Ô ô –“


      “Được rồi, được rồi, giáo dẫn con thay áo tắm.”


      Triệu Diệu thấy hai người về phòng vệ sinh, nghiêm trang cúi người: “Đường tổng, em trở về công ty trước diều chỉnh giấy tờ.”


      Đường Diệp Trạch thần sắc bình tĩnh, đáp tiếng, quay lưng về phia Triệu Diệu đứng, nhân viên có trách nhiệm, ừ, nhất địnhphải tăng tiền lương cho ta.
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22



      Trong phòng vệ sinh, Liêu Bắc Bắc giúp Niếp Niếp thay áo tắm trước,bạn Niếp Niếp rất thích thú với áo phao khổng lồ, Liêu Bắc Bắc thấycô bé vui vẻ có chút buồn cười.


      Đối với bảo thủ như Liêu Bắc Bắc, nghi ngờ gì nữa,bikini hở hang là vật có tính khiêu chiến rất lớn. Niếp Niếp thúc giụcnăm lần bảy lượt, lúc Liêu Bắc Bắc vẫn còn đấu tranh tư tưởng, Niếp Niếp chạy khỏi phòng vệ sinh, Liêu Bắc Bắc tay giữ lấy Niếp Niếp, nghĩ nhiều nữa, cở quần áo thay đồ tắm.


      “Wow. giáo Liêu trắng.” Niếp Niếp ngẩng đầu, ánh mắt rơi vàotrước ngực, lại sờ sờ bắp đùi Liêu Bắc Bắc, che miệng cười, “Mịn màng,haha.”


      Liêu Bắc Bắc nhũn vai cười tiếng, ở ngang hông quấn thêm cáikhăn lụa mỏng, mặc dù khăn lụa cũng chỉ dài đến bắp đùi nhưng có thể che chút cũng tốt, lại mặc thêm áo sơ mi, phải vạn bất đắc dĩ, nhất định cởi áo sơ mi ra.


      Theo tiếng gọi ầm ĩ kinh thiên động địa, Niếp Niếp chạy về phía biểnrộng, Liêu Bắc Bắc theo sát phía sau, nếu có phao cứu sinh làtốt.


      mới nghĩ như vậy, thấy Đường Diệp Trạch ngăn Niếp Niếp lại,ngồi xổm xuống, thắt cái túi khí ở bên hông cho bé. Niếp Niếp tuy mới có bốn tuổi nhưng có thể nhận thức đẹp xấu, bé vừa hưởng thụchú đẹp trai phục vụ, vừa báo đáp, vươn tay ra giúp chú xinh đẹp vén tóc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chú ơi chú, là con xinh đẹp hơn hay côgiáo Liêu xinh đẹp hơn?”


      Đường Diệp Trạch nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, nhưng bởi vì vấn đề thịgiác, đầu tiên nhìn thấy là cặp chân thon dài, Đường Diệp Trạch hơilúng túng, lập tức thu hồi ánh mắt, : “Đều đẹp”


      “Hừ.” Niếp Niếp chu miệng, quay đầu gọi Liêu Bắc Bắc nhanh tới, LiêuBắc Bắc cười chạy lên trước, Niếp Niếp ra hiệu cho cúi người xuống,sau đó nắm lấy tay Đường Diệp Trạch, đặt lên cánh tay bé của mình,Đường Diệp Trạch biết bé muốn làm gì, yên lặng chờ đợi, khôngngờ tới, Niếp Niếp cầm bàn tay khác của đặt lên… đùi Liêu BắcBắc…


      “Hả..”


      “A….” Liêu Bắc Bắc giật mình, ngã ngồi bãi cát.


      Niếp Niếp nghi ngờ nháy mắt ấy cái, hiểu nổi tại saohai người lớn này lại đều giật mình như vậy, thậm chí lại là bộ dángthật ngạc nhiên, ra bé chỉ muốn da của mình mịn màng hơn da của giáo Liêu thôi mà.


      “Chú sờ được chưa, haha, mau người nào xinh đẹp hơn .”


      Đường Diệp Trạch mất tự nhiên cười cười, chỉ Niếp Niếp.


      Niếp Niếp chống nạnh cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, giống như : tinh mắt.


      Liêu Bắc Bắc vỗ vỗ ngực, còn chưa kịp gì, Niếp Niếp lại chạy nhưđiên về phía biển, Liêu Bắc Bắc kinh hô tiếng, Đường Diệp Trạch kịpthời kéo dậy, Liêu Bắc Bắc gật đầu cảm ơn, vội vã đuổi theo bénghịch ngợm.


      Đường Diệp Trạch sợ Liêu Bắc Bắc ứng phó được, chăm chú nhìnbóng lưng đuổi cháu chạy của hai người, đợi Bắc Bắc đuổi kịp đứa , mới yên tâm, cúi đầu vén quần ngồi xuống, lại mở lòng bàn tay ranhìn chút, mím môi cười.


      Chẳng qua là hơi ngoài ý muốn, bởi vóc người Liêu Bắc Bắc giấu diếm đúng là rất tốt.


      Đường Diệp Trạch ngồi xếp bằng, nhìn chớp mắt nhìn hình ảnhchơi đùa bở biển, bốc nắm cát mịn, cát theo khe ngón tay chảyxuống, lộ ra con ốc mượn hồn lớn bằng ngón cái bò loạn trong lòngbàn tay , Đường Diệp Trạch tươi cười, nâng cao lòng bàn tay, nhìn ốcmượn hồn bay xuống, đồng thời nghe tiếng trẻ con cười…Nếu như hai ngườiđang đuổi bắt ở bờ biển, người là con của , người là vợ củaanh, như vậy đời này của cảm thấy rất thỏa mãn.


      Nước biển thấm ướt áo sơ mi của Liêu Bắc Bắc, đường cong hầu như lộhẳn ra, vừa nhìn chằm chằm Niếp Niếp, vừa lén nhìn về phía Đường Diệp Trạch, rất sợ nhìn mình chăm chú.


      May là Đường Diệp Trạch nhìn nhưng hành động lại còn kỳ quái hơn so với nhìn là – đào hố cát.


      Niếp Niếp giơ tay múa chân chơi đùa ở vùng nước cạn, con sóng đánh tới, Niếp Niếp trôi theo dòng nước, cười khanh khách ngừng.Liêu Bắc Bắc đứng cạnh bé, dùng hai chân làm giảm sức nước.


      giáo Liêu, cũng tới bơi , rất vui a..” Niếp Niếp té nước vềphía Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc đáp tiếng, ngồi xuống chơi với bé,che mặt tránh né, lộ ra bộ dáng rất bối rối.


      Niếp Niếp thấy Liêu Bắc Bắc sợ càng hứng thú, lập tức sửa thànhhành động dùng hai tay vốc nước té lên , Liêu Bắc Bắc cảm thấy sóngbiển càng ngày càng lớn cho nên đứng lên chạy trốn, cố gắng đưa bé ra khỏi biển, tất nhiên Niếp Niếp trúng kế, vừa đuổi vừa cười, tùm mộttiếng, ngã lăn xuống đất.


      Liêu Bắc Bắc nghe thấy, dừng chân xoay lại, chỉ thấy bé giống nhưbạch tuộc ngã mặt đất, bằng kinh nghiệm của mình, biết là béđang đùa, bởi vì hai tay của bé còn nắm chạt cát, cho nên cố ýhét lên tiếng, thong thả tới, vừa chuẩn bị ôm Niếp Niếp, NiếpNiếp lập tức mở to hai mắt, cười haha, vung hai tay đầy cát lên, lạitheo bản năng nắm lấy quai áo bikini của Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc vộivàng đưa tay ra giữ, sóng biển cũng rất nể mặt mà kéo tới, cuốntrôi khối vải nho màu xanh biếc


      Liêu Bắc Bắc ôm chặt bé che ở trước ngực, con mắt đăm đăm, hóa đá trong nháy mắt.


      Niếp Niếp bị Liêu Bắc Bắc ôm, có chút khó thở, bé theo ánh mắt củaLiêu Bắc Bắc nhìn về phía mặt biển bao la, lại cúi đầu nhìn bộ ngực củaLiêu Bắc Bắc, mở to mắt, hô to cầu cứu: “Chú ơi. Mảnh áo của giáo Liêu bị cuốn trôi rồi ~~ ô ô…”


      Liêu Bắc Bắc che cái miệng của Niếp Niếp, nhưng kịp nữarồi, bởi nghe thấy tiếng bước chân, Đường Diệp Trạch chạy vềphía này.


      “Đừng tới đây.” Liêu Bắc Bắc hướng về phía biển rộng hô to tiếng.


      Đường Diệp Trạch chạy chậm lại, cách xa nhau ba thước, có thểnhìn thấy áo sơ mi Liêu Bắc Bắc ướt đẫm, trắng tinh, quả nhiên khôngcó bất kì “vật trang sức” nào.


      Cho nên, Đường Diệp Trạch cởi áo sơ mi: “Bắc Bắc, đừng khẩn trường, trước để bé xuống , sau đó để bé lấy sơ mi qua cho .”


      Liêu Bắc Bắc vừa thẹn vừa vội, nhưng bên ngoài hoang vu, vắng vẻ cũng chỉ có thể nhờ Đường Diệp Trạch giúp. lau khóe mắt, dịu dàng với Niếp Niếp: “Con đến chỗ chú lấy giúp giáo .”


      Niếp Niếp thấy hốc mắt Liêu Bắc Bắc hồng hồng, nắm chặt tay, gật đầu quả quyết.


      Liêu Bắc Bắc hít mũi, tay che ngực, khẽ khom lưng đặt Niếp Niếpxuống, Niếp Niếp rất hiểu chuyện, nghe lời chạy về phía Đường DiệpTrạch, tầm mắt dừng lại ở cơ ngực rắn chắc của Đường Diệp Trạch giây đồng hồ, lập tức nhớ tới trách nhiệm mình phải gánh vác, nhận lấy áo sơ mi to tướng, chạy về phía Liêu Bắc Bắc.


      giáo con tới cứu …” Tùm tiếng, kết quả có thể tưởng tượng được.


      Đường Diệp Trạch nhìn về phía Niếp Niếp đáng cố gắng bò dậy từ chỗbiển cạn cùng với cái áo sơ mi hoàn toàn ướt đẫm, hết nổi.


      Liêu Bắc Bắc hơi nghiêng đầu, dư quang có thể nhìn thấy động tĩnh của Niếp Niếp, mắt thấy trận sóng lớn sắp đánh tới, Liêu Bắc Bắc lolắng : “Niếp Niếp là bé dũng cảm, nhất định có thể tự mìnhđứng dậy, cố gắng lên, cố gắng lên.”


      “Dạ.” Niếp Niếp xoa xóa mũi, nhưng áo sơ mi ướt rất nặng, bé lại dám buông tay, chỉ có thế hết sức ngọ nguậy.


      Sóng lớn nhanh chóng đánh tới bắp chân của Liêu Bắc Bắc, nếu nhưkhông phải sớm chuẩn bị, bị ngã ngửa ra rồi, sóng biển lớn nhưvậy khẳng định là trẻ con chịu được, cho nên tay che ngực,chạy về phía bé… Đồng thời, Đường Diệp Trạch cũng suy nghĩnhiều nữa, cùng mục đích, vội vàng chạy lên ôm lấy nhóc.


      nhanh nhẹn ôm lấy Niếp Niếp, cánh tay khác kéo bả vaiLiêu Bắc Bắc, dùng lồng ngực che, giúp bị lộ cảnh xuân rangoài.


      Liêu Bắc Bắc hai tay giơ lên, ôm chặt ngực, nhưng khó mà, dathịt của chỉ cách cái áo sơ mi ướt nhẹt chạm vào da thịt lõa lồcủa Đường Diệp Trạch, biết phải làm sao, lại dám táchkhỏi , nếu nhỡ đâu nhìn thấy gì đó, Liêu Bắc Bắc lúng túngmuốn nhảy xuống biển.


      Đường Diệp Trạch cảm thấy thân thể của cứng ngắc, chăm chúnhìn sóng đánh, trước tiên với Niếp Niếp: “Chú thả con xuống, conchạy về phía bờ cát đằng kia, chạy đến xe, nếu như ngoan, buổi tối chúmời con ăn bánh ngọt. Có được ?”


      “Dạ, Niếp Niếp muốn ăn bánh dâu tây ngọt.” Niếp Niếp tràn đầy tự tin, việc này quá đơn giản.


      Đường Diệp Trạch cười cười, lúc nước rút đặt bé xuống, Niếp Niếp như con ngựa , chạy như bay.


      Đường Diệp Trạch thấy bé an toàn, khẽ cong người ôm Bắc Bắc vàongực, lòng bàn tay hơi dùng sức, ôm chặt sống lưng của , mặc dù côkhông ôm cổ của cũng có thể giữ thằng bằng, tiện đà bước về phíatrước.


      Thân thể Liêu Bắc Bắc cứng ngắc, chôn đầu trong vai của , đầu óc trống rỗng.


      “Có phải nhìn thấy gì …”


      “…”


      trả lời chính là thấy sao?” Liêu Bắc Bắc run run hỏi.


      “…”


      “Tôi muốn sống, hu hu…”


      Đường Diệp Trạch dừng bước chút, nhìn thẳng phía trước : “ thấy.”


      ?”


      .”


      Liêu Bắc Bắc thở phào nhõm.


      Đường Diệp Trạch mím môi, dời tầm mắt, nhìn thấy nhưng là cảm nhận được.


      Liêu Bắc Bắc rúc vào ngực , ổn định tâm tình, sau đó ngẩng đầu , “Cảm ơn.”


      Đường Diệp Trạch mất tự nhiên cười cười. Bị thẹn a.





      Giờ khắc này, phong độ thân sĩ của Đường Diệp Trạch khiến cho LiêuBắc Bắc phục, tin chắc rằng Đường Diệp Trạch là vị chính nhânquân tử hoàn hảo vô khuyết.


      “Tôi muốn hỏi vấn đề.”


      “Ừ.”


      có cất giấu đĩa phim đen ?”


      “…”


      “Có à?” Liêu Bắc Bắc hơi hơi thất vọng.


      Đường Diệp Trạch trầm lặng. Hỏi đằng trả lời nẻo: “Với tình huống trước mắt này, em hỏi tôi vấn đề này là hợp sao?”


      là người bạn khác phái duy nhất của tôi, nếu trả lời, tôi chỉ có thể tự tìm đáp án.”


      có chuyện đó.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc chắn.


      Tại sao phải giấu đĩa phim đen? Khắp nơi đều là internet, hơn nữa cũng có thời gian xem mấy cái video thượng vàng hạ cám đó.


      Liêu Bắc Bắc đơn rũ mắt xuống, đáp án này là bên trong dự liệu của , nhưng lại nghĩ đến hộp đĩa của Phan Hiểu Bác, tâm tình có chút khổsở.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23



      Niếp Niếp giống như biết mình làm sai nên bé ngồi yên trong xeuống nước. Đường Diệp Trạch đứng nghiêm cạnh xe, đặt áo sơ mi của LiêuBắc Bắc mui xe để phơi khô, mặc gì, núp ở trong phòng vệ sinh chờ đợi.


      Liêu Bắc Bắc đứng trước gương nhìn thân thể mình, nghĩ đến mànvừa rồi, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng. Bởi vì Đường Diệp Trạch đủ đứng đắn nên mới dám mặt bikini trước mặt , nhưng những chuyện phíasau, quả ngờ được…


      Bên cạnh xe, Đường Diệp Trạch nghe điện thoại Phạm Phỉ gọi tới, PhạmPhỉ chỉ hỏi ở đâu… Đường Diệp Trạch cho ấy biết tìnhhuống ngoài ý muốn ở nơi này, thuận tiện nhờ Phạm Phỉ đặt giúp mộtcái bánh dâu tây ngọt, và Liêu Bắc Bắc trở về nhà tập thể sau giờ nữa.


      Phạm Phỉ hỏi nhiều liền cúp máy, bởi vì nghe thấy ràngtiếng sóng vỗ bờ cát, hiểu việc Đường Diệp Trạch làm, nhưng còn khẩuvị bánh dâu tây ngọt? Liêu Bắc Bắc có biết Đường Diệp Trạch mất chứcnăng vị giác ?


      đến chuyện này của Đường Diệp Trạch, Phạm Phỉ cũng cảm thấy vôcùng kinh ngạc, người sống sờ sờ, sao có thể đối mặt với thức ăn ngon mà thở dài tiếc nuối a?





      Mười phút sau.


      Sau khi Bắc Bắc vội vã thay quần áo, ở trong nhà vệ sinh bất an đitới lui, sợi tóc ướt nhẹp dính gương mặt của , nhưng mộtchút cũng dám thở mạnh, thậm chí hy vọng tóc càng ướt càng tốt.


      lon nước uống đưa tới trước mặt , cứng ngắc người, nhưng ngay sau chui vào xe ngồi.


      giáo Liêu, nhặt được mảnh vải chưa?” Niếp Niếp ngây thơ hỏi.


      Bắc Bắc cười khan hai tiếng, rút khăn giấy giúp nhóc lau nước miếng.


      Bánh xe dần chuyển động, nhạc khiến tâm tình thư giản vang lên,Liêu Bắc Bắc nhịn được nhìn trộm bóng lưng Đường Diệp Trạch, pháthiện áo sơ mi thẳng thớm của bị nước biển làm nhàu, nhíu mày :“Tôi giúp giặt…áo sơ mi, được ?”


      “Hả?” Đường Diệp Trạch tùy ý liếc mắt cái, thong thả , “Được.”


      Liêu Bắc Bắc thấy vui vẻ đồng ý, cảm giác tội lỗi giảm bớt.


      Rất nhanh bọn họ trở lại nhà tập thể Đại Lâu.


      Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp xuống xe trước, mặc dù ông chủ đối với côrất tốt, nhưng muốn bị đàm tiếu, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đếnhình tượng người đàn ông tốt của Đường Diệp Trạch, đây là hình tượng vĩđại thể bị phá hủy a.


      Trong lúc hai người lên tầng cao nhất, Liêu Bắc Bắc ôm lấy NiếpNiếp, định đứng ở cửa chờ Đường Diệp Trạch nhưng bảo vệ cho biết, Phạm tiểu thư ở trong phòng, nếu như muốn vào có thể nhấn chuôngcửa.


      Sau khi nghe xong, mặt Liêu Bắc Bắc cứng đờ, biết mình và bọn họ có nhiều quan hệ nhưng trong lòng vẫn tự nhiên.


      Bảo vệ lại cho rằng bế trẻ con tiện nhấn chuông cửa, cho nên chủ động giúp đỡ, Liêu Bắc Bắc còn chưa kịp cần phiền toái, Phạm Phỉ mở cửa.


      Thấy Liêu Bắc Bắc, nụ cười Phạm Phỉ cũng cứng lại nhưng nhanhchóng khôi phục trấn tĩnh, mở cửa phòng mời Liêu Bắc Bắc vào nhà.


      bé này là người nhà của bạn trai à?”


      “Ừ, là cháu Phan Hiểu Bác. Niếp Niếp mau chào .” Liêu Bắc Bắc sờ sờ đầu Niếp Niếp.


      “Con chào .” Niếp Niếp hít hít, mùi thơm của bánh dâu tây ngọt sao có thể thoát khỏi mũi của bé chứ?


      Phạm Phỉ chú ý tới nếp áo Liêu Bắc Bắc bị nhăn, vừa định gì đó, Đường Diệp Trạch vào, áo sơ mi cũng bị nhăn nhăn nhúm nhúm.


      Liêu Bắc Bắc đứng dậy, chờ cởi áo sơ mi ra, Đường Diệp Trạch ởtrước mặt Phạm Phỉ có gì phải kiêng kị. có thể lý giải tâm lýnày, Liêu Bắc Bắc tự ti rất sợ bị bạn bè ghét bỏ, cho nên muốn làm gì đó để đền bù.


      Bên này vừa gấp áo sơ mi xong, Niếp Niếp lại lôi kéo , muốn nhà vệ sinh.


      đáp tiếng, dẫn Niếp Niếp tới phòng vệ sinh, hoàn toàn khônghỏi tới ý kiến của Đường Diệp Trạch. Phạm Phỉ thấy tùy ý ra ra vàovào phòng của ông chủ, trong lòng càng thêm thoải mái.


      Thừa dịp Liêu Bắc Bắc có ở phòng khách, Phạm Phỉ tới phòngngủ của Đường Diệp Trạch, gõ cửa tượng trưng cái rồi thẳngvào, Đường Diệp Trạch thay quần, dù sao cũng gặp nhau mấynăm, cảm thấy hơi lúng túng, cho nên động tác cũng nhanh hơn.


      Phạm Phỉ nhìn thấy vậy càng thoải mái, cố tình đề cao thanhâm, : “Này, bộ dáng mặc cái quần tam giác em cũng gặp cả rồi, giờ cứ bình tĩnh chút .”


      Những lời này vừa vặn bị Liêu Bắc Bắc vừa ra khỏi phòng vệ sinh nghethấy ràng, hơi nhếch môi, quan hệ của bọn họ quả nhiên tầmthường, có lẽ thân mật hơn so với . Mặc dù Đường Diệp Trạch nóirõ nhưng hành động thế này chỉ có bạn hoặc người tình.


      Liêu Bắc Bắc le lưỡi, thảo nào luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mìnhchằm chằm tha, là do ở trong nhà ông chủ hơi tùy tiện chút.


      “Ông chủ, tôi tắm cho Niếp Niếp . Hai người từ từ trò chuyện.” bế Niếp Niếp, vừa muốn , Đường Diệp Trạch ra ngoài phòngngủ, “Ở đây tắm tốt hơn, tầng dưới là phòng tắm chung.”


      Liêu Bắc Bắc vốn tính toán như vậy nhưng nhìn trộm Phạm Phỉ cái, cảm thấy thích hợp.


      Đường Diệp Trạch thấy ôm bé con đứng yên bất động, bước nhanhtiến lên, bế luôn bé trong ngực , : “Tôi cho Niếp Niếp ăn bánhngọt trước, nhà tập thể lấy quần áo đến.” Vừa vừa ôm NiếpNiếp quay về bên cạnh ghế salon, mở hộp bánh ngọt ra, Niếp Niếp vỗ vỗtay bé, nhìn chằm chằm bánh ngọt, sao đó vẫy tay với Liêu Bắc Bắc:“ giáo Liêu nhanh , quay về cùng ăn bánh, Con chờ .”


      Liêu Bắc Bắc hơi lúng túng nhưng đó là trẻ con, thể trách côkhông chu đáo, chỉ đành cúi đầu tạ lỗi với Phạm Phỉ, Phạm Phỉ tấtnhiên là so đo cùng đứa bé, nhưng có phải là Đường Diệp Trạchhơi quá mức ? ràng thích sạch nhưng lại cho phép Liêu Bắc Bắc dùng phòng tắm của mình, xem ra phải nhanh chóng hành động.


      Nghĩ vậy, nhiệt tình đến bên cạnh bàn trà, : “Bắc Bắc mau , tôi và Tiểu Trạch giúp trông nhóc.”


      Liêu Bắc Bắc gật đầu cảm ơn, chậm rãi về kí túc xa, thịnh tìnhkhông thể từ chối, phải mau thay đổi quần áo, sau đó mang theo con bénhanh chóng trở về, nên ảnh hưởng tới quá trình bồi dưỡng tình cảm của bọn họ.


      “Tiểu Phỉ, cậu ngồi xe lâu như vậy mệt à?” Đường Diệp Trạch vừa cắt bánh ngọt, vừa ân cần hỏi.


      Nhưng những lời này truyền vào trong tai Phạm Phỉ có chút chói tai: “Cậu muốn đuổi tôi về?”


      “Dĩ nhiên phải, tôi chỉ thấy khí sắc của cậu tốt lắm.”Đường Diệp Trạch cười cười nhưng lại hoàn toàn quên mất, sắc mặt củamình so với Phạm Phỉ còn kém hơn, đêm ngủ rồi lại lao tới bờbiển, hẳn là nên nghỉ ngơi.


      Phạm Phỉ cầm lấy gương dặm thêm phấn, ra cũng phải là côtức giận, bởi vì Đường Diệp Trạch là người đàn ông đần độn nhất từnggặp, đối với tình nam nữ luôn chậm hơn ba nhịp.


      “Tôi nhận việc, mai làm.”


      “Cần gì phải vội như vậy, nghỉ ngơi mấy ngày .” Tầm mắt của nhìn về phía Niếp Niếp, sợ bé đụng đầu.


      Phạm Phỉ cất hộp phấn , bất đắc dĩ : “Tôi đây phải là vìcậu à? Bản mẫu phong cách châu Âu phải mau thiết kế để sớm khởi công. Ađúng rồi, tôi còn muốn bàn bạc thêm với mấy kiến trúc sư nữa, có thể đểcho bọn họ biết tôi ở tầng cao nhất được chứ?”


      sao, đãi ngộ khác biệt vừa lúc giúp tôi che giấu độc thân.” Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười .


      Bởi vì Phạm Phỉ hiểu , biết những lời này của có hàmnghĩa gì đặc biệt, chỉ có ý nghĩa như mặt ngoài thôi. than thầm.


      “Cậu dễ rồi, còn tôi phải làm sao bây giờ, mất rất nhiềungười theo đuổi…” bóng gió, con mà, hay thích ý nhị chút.


      Đường Diệp Trạch suy nghĩ chút, cũng phải, nhưng…. “Công ty cóquy định, nhân viên trong công ty thể hẹn hò, những người theođuổi cậu bên ngoài chắc biết cậu ở cùng tầng với ông chủ, hẳnlà có ảnh hưởng lớn, nhưng tùy cậu, tôi nghe cậu.”


      “…” Phạm Phỉ kéo khóe miệng, ghét nhất là nghe Đường Diệp Trạchnói “Tôi nghe cậu”, bởi vì lời hỏi ý kiến này cùng chủ kiến liênquan, chỉ là do lễ phép.


      Lúc này, Liêu Bắc Bắc thở hồng hộc xuất , Niếp Niếp thấy trởlại, cầm hạt dâu tây chạy đến bên cạnh Bắc Bắc, kiễng chân: “A –”


      Liêu Bắc Bắc hiểu ý cười tiếng, cố ý há to miệng nhưng chỉ cũngcắn miếng bởi vì thấy bánh ngọt chỉ còn lại hạt dâutây duy nhất. Niếp Niếp liếm liếm khóe miệng, nuốt nuốt nước miếng, cóchút muốn bỏ ăn.


      “Tiểu Phỉ, gọi điện thoại đặt hộp nữa.” Đường Diệp Trạch coi Phạm Phỉ là người ngoài, sai sử tùy tiện.


      Liêu Bắc Bắc lén khoát khoát tay với , trẻ con thể ănquá nhiều đồ ngọt, huống hồ chỉ vì mấy quả dâu tây, quá lãng phí. NhưngĐường Diệp Trạch lại hiểu ám hiệu của , Niếp Niếp vừa nghe lạicó dâu tây ăn liền chạy như bay đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ nửaviên dâu tây còn lại lên: “Chú đẹp trai ăn , đừng ngại mà…” bé cười khúc khích.


      Đường Diệp Trạch nhìn phía miếng bánh, dấu răng nho in ở đó, cắn cái theo cùng hướng, cùng lúc, Phạm Phỉ hơi tức giậntrong lòng, Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt được tự nhiên.


      Chờ bé ăn no, người lớn mới ăn, Đường Diệp Trạch cắt bánh cho haicô , miếng đưa cho Phạm Phỉ, lại bảo Liêu Bắc Bắc ngồi vào ghếsalon.


      Liêu Bắc Bắc sớm đói bụng, nhưng nhận lấy bánh ngọt lại khôngngồi xuống mà vừa ăn vừa theo Niếp Niếp chạy loạn khắp nơi.


      Còn ánh mắt Đường Diệp Trạch vẫn luôn đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, chủ yếu lo lắng vừa vừa ăn gây ra bệnh dạ dày.


      Phạm Phỉ cắn miếng, đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Liêu BắcBắc, những cái khác có thể chia sẻ, nhưng duy chỉ có Đường Diệp Trạch là được, người đàn ông hoàn mỹ do tay cải tạo tuyệt đốikhông thể để cho những nàng khác được lợi.


      “Bắc Bắc, bằng gọi bạn trai đến, buổi tối cùng ăn cơm.”


      Đầu tiên Liêu Bắc Bắc nhìn về phía Đường Diệp Trạch, nếu Đường Diệp Trạch đồng ý có ý kiến.


      Đường Diệp Trạch biết nhìn mình, nhưng lại cúi đầu chơi điệnthoại di động, thấy thế, Phạm Phỉ đẩy đẩy : “Cậu là ông chủ, phải tỏthái độ , thấy Bắc Bắc chờ chỉ thị của cậu sao?”


      “Hả? Có đến hay là chuyện của Liêu Bắc Bắc, hỏi tôi làm gì?” Đường Diệp Trạch rũ mắt, nhàng .


      Câu trả lời của hiển nhiên là khiến hai khó xử, Phạm Phỉthở ra hơi, dù sao cũng quen kiểu chuyện của Đường DiệpTrạch, bây giờ phải xem Liêu Bắc Bắc xử lý tình huống thế nào.


      Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt màn hình điện thoại, vì tránh cho hai nữ mộtnam lúng túng, bấm số gọi Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác lại đúng lúccó việc tới được, nhưng muộn ta tới đón Niếp Niếp, bảo BắcBắc chờ .


      Phan Hiểu Bác ngu tới mức đâm đầu tới địa bàn của ĐườngDiệp Trạch, sớm nghĩ kỹ, tối nay chẳng những phải đưa Niếp Niếpđi, còn phải đưa Liêu Bắc Bắc theo.


      tin tưởng, muốn chinh phục người phụ nữ truyền thống như Liêu Bắc Bắc, phải tiến thêm bước thân mật về thể xác, nếu Bắc Bắc vốn cũng thích lắm tùy thời tùy lúc cũng lời chia tay.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24



      Ăn cơm tối xong, Niếp Niếp nằm ở giường của Đường Diệp Trạchngủ, Phạm Phỉ ngồi trước sô pha xem ti vi, Đường Diệp Trạch bận rộntrong phòng làm việc. Do mệt mỏi nhưng lại thể nghỉ ngơi trêngiường của ông chủ, Liêu Bắc Bắc chỉ đành phải dựa vào cửa sổ phòng ngủ, lên mạng xem tài liệu trường học, vẫn quên lời hứa, giúp đỡnhững học sinh vùng núi được đến trường.


      Chín giờ tối, Phan Hiểu Bác gọi điện tới, ở dưới lầu, chờ Liêu Bắc Bắc và cháu ở bãi đỗ xe.


      Liêu Bắc Bắc cho là xa nên cũng gọi to, tới gõ cửaphòng làm việc, Đường Diệp Trạch mở cửa, hành động này khiến Phạm Phỉcảm thấy vui bởi vì lúc Đường Diệp Trạch vẽ tranh, căn bản là ở vào trạng thái quên mình, đừng đến gõ cửa, cơm cũng có thể khôngăn.


      Cho nên cần nghĩ nhiều, phải bóp chết tình địch từ trong trứng nước.


      Nếu chuẩn bị tác chiến, vậy nên có kế hoạch, phương án toàn diện, nghĩ vậy, Phạm Phỉ duỗi lưng về phòng.


      “Chú của nhóc đến, tôi đưa Niếp Niếp rồi quay về nhà tập thể ngủ.” Liêu Bắc Bắc giọng .


      Đường Diệp Trạch trả lời, mà cởi bộ đồ làm việc ra, quay vàophòng ngủ, cầm cái áo khoác đắp lên người em bé, bế lên sau đó ra khỏi phòng.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú vào bóng lưng của , vuốt sợi tóc vàosau tai. tỉ mỉ tinh tế của Đường Diệp Trạch khiến nhiều lúc thấytự thẹn bằng, ví dụ như lúc ăn cơm, giúp Phạm Phỉ gắp hànhtrong thức ăn ra, giúp Niếp Niếp bỏ gừng khỏi cháo hải sản, rồi lại giúp bóc vỏ cua.


      Gió biển thoáng lạnh, Liêu Bắc Bắc nhanh chân đuổi theo Đường DiệpTrạch, khoác lại áo người em bé: “ có thể may mắn gả cho nhất định hạnh phúc suốt đời.”


      Dĩ nhiên, công tử tài hoa hơn người như Đường Diệp Trạch, nhất định vợ của cũng là thiên kim tiểu thư.


      Đường Diệp Trạch cười mà , nhìn biển rộng đen nhánh ở trướcmắt, người với người thể nào hoàn toàn hòa hảo nhưng lại có thểhòa thuận cùng thiên nhiên, bởi vì chúng thắc mắc tồn tạicủa , phản đối những gì thích, mặc dù gào thétvới chúng nhưng chúng vẫn thản nhiên như .


      ra tôi rất sợ em.” câu đầu đuôi.


      Liêu Bắc Bắc hiểu nhưng hỏi lại, cho rằng Đường DiệpTrạch thích thân cận cùng người khác, nhưng khi chấp nhậnlàm bạn dễ dàng vứt bỏ.


      “Là bạn của cũng là loại hạnh phúc.” Liêu Bắc Bắc lòngnói, “Tôi vẫn câu trước kia, lúc tâm tình tốt tìm tôi, mặc dù tôi thể thay lo lắng, giải quyết vấn đề nhưng tôituyệt đối tâm của cho ai.”


      “Tôi có chuyện gì.”


      có.” Liêu Bắc Bắc chắc chắn. Với nhạy cảm của phụ nữ, chắc chắn trong lòng Đường Diệp Trạch có chuyện, là chuyệnbuồn.


      Đường Diệp Trạch nghiêng đầu nhìn , cười trừ.


      Phan Hiểu Bác nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy Đường Diệp Trạch khôngthuận mắt, đưa tay ra đón cháu từ trong ngực Đường Diệp Trạch,đặt vào chỗ ngồi phía sau, động tác của hơi mạnh, khiến cho NiếpNiếp ngủ say cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại mơ mơ màng màng ngủthiếp .


      “Đường Diệp Trạch sao cậu còn chưa ? Muốn nghe chúng tôi chuyện đương à?” Phan Hiểu Bác đưa tay ôm lấy vai Liêu Bắc Bắc.


      Thấy thế, Liêu Bắc Bắc có chút bất mãn với thái độ của Phan Hiểu Bácnhưng cũng chỉ trích trước mặt Đường Diệp Trạch, dù khôngcó phong độ cũng là bạn trai của .


      cúi người cảm ơn: “Hôm nay làm phiền ông chủ rồi, nghỉ sớm chút.”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, cũng nhìn Phan Hiểu Bác, chỉchỉ tay vào điện thoại, ý bảo có chuyện gì gọi , sau đó quayngười rời .


      Đợi sau khi xa, Liêu Bắc Bắc quay về phía Phan Hiểu Bác,trước khi mở miệng cúi đầu theo thói quen, “Hiểu Bác, ông chủ là bạn của em, sau này có thể thân thiết với ấy hơn chút được ?”


      Nghe thấy thế, Phan Hiểu Bác hơi tức giận, bất động thanh sắc : “ vấn đề, bạn của em cũng là bạn của .”


      “Còn nữa, đừng hiểu lầm, ông chủ và Phạm tiểu thư…” Liêu Bắc Bắc giải thích mối quan hệ, chủ yếu là chưa chắc chắn.


      Phan Hiểu Bác cũng đợi hết, dựa theo kế hoạch, mởcửa xe lấy ra bó hoa hồng to, cong môi cười cái, hai tay nânglên.


      Lần đầu tiên Liêu Bắc Bắc nhận được bó hoa to như vậy, nhận lấy hoa hồng kiềm diễm, hai gò má ửng hồng, tâm thần rung động.


      “Bắc Bắc, ra hôm này là… sinh nhật của .” Phan Hiểu Bác gãi gãi đầu.


      “Hả? Sao sớm? Em chưa kịp chuẩn bị quà… Chúc sinh nhật vui vẻ.” kinh ngạc .


      “Ha ha, sao. Dù sao những năm trước đều là mình đónsinh nhật, năm nay có em ở bên cạnh , vậy là đủ rồi.” Phan Hiểu Bácnâng tay lên, khẽ hôn.


      Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng, mím môi: “Hay em mời ăn cơm? Em quay về nhà tập thể đổi quần áo. đợi em chút…”


      “Chúng ta cũng phải người ngoài, em mặc cái gì cũng xinh đẹphết.” Phan Hiểu Bác kéo Liêu Bắc Bắc lại, tươi cười, mở cửa xe, muốn mời Liêu Bắc Bắc lên xe, “Sinh nhật của đương nhiên phải làm chủ,em chịu trách nhiệm chuyện là được rồi.”


      Nếu đối phương đến mức như vậy, mà ra sức từ chối cũngkhông ra sao. Vì vậy ôm bó hoa hồng bước lên xe, hương hoa thoangthoảng thấm vào ruột gan, ấm áp mà lãng mạn.


      Thấy xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, Đường Diệp Trạch vẫn đứng yên ở ban công, trong mắt xẹt qua tia ảm đạm khó nhận ra.


      Phan Hiểu Bác đưa Niếp Niếp về nhà trước, sau đó đưa Liêu Bắc Bắc tới bàn ăn được chuẩn bị tươm tất, phòng ăn này có diện tích rấtlớn, phong cách thanh cao, nhã nhặn, do công ty điện ảnh và truyền hìnhcủa Đường thị tại đây trang hoàng. Cũng chỉ có phu nhân của chủ tịchĐường thị, Lục Tư Kỳ mới có được đặc quyền này.


      Khúc dương cầm du dương quanh quẩn bên trong phòng ăn, ánh nến ấm áp. Bỏ qua cuộc sống ồn ào nơi đô thị, Liêu Bắc Bắc thoáng cái bị cảmgiác quen thuộc này hấp dẫn, theo hướng dẫn của Phan Hiểu Bác ngồi xuống.


      “Tại sao chỉ có mình chúng ta?”


      “Bởi vì hy vọng người đàn ông khác nhìn thấy bạn xinhđẹp của .” Phan Hiểu Bác bật ánh điện quyến rũ, cười dịu dàng.


      Liêu Bắc Bắc biết hay giỡn nhưng đây là lời dối có thiện ý, ngọt ngào, ngượng ngùng biết phải làm sao.


      Khi món ăn đầu tiên được đưa lên, Phan Hiểu Bác nhận lấy chai rượu đỏ trong tay phục vụ, đứng lên, tự mình rót rượu cho Liêu Bắc Bắc.


      “Hiểu Bác, tửu lượng của em tốt.” Liêu Bắc Bắc thấy rượu đỏ sắp đầy ly thủy tinh liền nhắc nhở.


      Chính là muốn tửu lượng của em tốt.


      “Hôm nay là sinh nhật của , dù thế nào em cũng phải uống với anhmột chén, có thể uống được bao nhiêu uống, miễn cưỡng…”


      Liêu Bắc Bắc khó khăn gật đầu, sau khi nhàng chạm cốc liền nhấp ngụm .


      Phan Hiểu Bác rất biết ăn , huống chi lại sống lâu trong giới giải trí, biết được rất nhiều chuyện người bình thường biết, Liêu BắcBắc tập trung tinh thần nghe chuyện, thỉnh thoảng bị hài hước của chọc cười.


      “Bắc Bắc, kể ít chuyện xưa của em cho nghe .”


      “Em?” Liêu Bắc Bắc xác định mình là có chuyện cũ, lắc lắc chén rượu cho tay, chán nản , “Em là con trong nhà,mẹ làm việc trong siêu thị, bố là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai. Ba mẹ đều hy vọng em có thể trở thành nữ cường nhân, cần oai phong mộtcõi nhưng là ít nhất có thể đảm đương phía, nhưng em để cho bọnhọ thất vọng.”


      “Hả? Cha mẹ em nghiêm khắc như vậy sao? Vì sao?”


      Liêu Bắc Bắc đúng là cẩn thận nghĩ về vấn đề này, chẳng quanghĩ tới kỳ vọng của cha mẹ đối với mình, lại thấy cha mẹ tóc ngày cànghoa râm, liền rưng rưng nước mắt, tự chủ uống ngụm rượulớn: “Ba em thường , hai người họ cuối cùng cũng có ngày rời emđi, sợ em nhát gan, yếu đuối, mà tại đàn ông lại đáng tin,bọn họ sợ em tự chăm lo cho bản thân được.”


      Phan Hiểu Bác đứng dậy an ủi , lại rót thêm rượu vào ly của nàng, đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cầm đôi tay của , thâm tình : “BắcBắc, từ nay về sau, chăm sóc em, xin hãy tin tưởng , sẽdùng hành động chứng minh, đáng giá là người đàn ông để em dựa vào.”


      Liêu Bắc Bắc hít hít mũi, đối mặt với lời tỏ tình sâu sắc nhưvậy, trong lòng của lại thấy áy náy: “ xin lỗi, Hiểu Bác, đầu ócem rất chậm chạp, lại thích suy nghĩ lung tung, em nên nghi ngờanh có lòng hay , sau này …”


      Phan Hiểu Bác lau nước mắt ở khóe mắt , có ngốc cũng là điểmđáng của , có đôi khi Phan Hiểu Bác cũng phân biệt được anhchỉ muốn người vợ có thể chăm sóc gia đình hay người phụ nữnày.


      khí đúng chỗ, tâm tình đúng chỗ, ly rượu lại được nâng lên chạm nhau, bọn họ rất nhanh lại uống, uống đến say.


      Bậc thang phát ra tiếng bước chân, Phan Hiểu Bác đỡ bả vai Liêu BắcBắc, mà Liêu Bắc Bắc sớm say đến mức thần chí ràng, taycô nắm ở eo của Phan Hiểu Bác, chống đỡ cơ thể lảo đảo muốn ngã, vừacười ha ha.


      Phan Hiểu Bác thấy suýt trượt chân, lại thấy sắp đến cửa phòng, ôm vào ngực, chai rượu đỏ đối với cũng chẳng là gì, uốngcũng như .


      Liêu Bắc Bắc nằm ở giường của , ánh đèn vàng chiếu vào khuônmặt nhắn đỏ bừng của , làm nổi bật ngũ quan xinh xắn, tinh xảo của , dưới tác dụng của rượu, nhàng xoay hông, khiến đôi chânthon dài trắng nõn mơ hồ lộ ra.


      Phan Hiểu Bác hít sâu hơi, sắc đẹp này đúng là mê hoặc lòngngười, thân thể to lớn úp lên người Liêu Bắc Bắc, hướng đến cánh môi mềm mại của , dưới tình huống đề phòng, dễ dàng cạy mở hàm răngtrắng bóng.


      xin lỗi, Bắc Bắc, mặc dù làm như vậy là rất hèn hạ nhưng sau đêm nay, hy vọng lòng của em an định lại.


      Liêu Bắc Bắc say rượu theo bản năng thấy khó thở, nàng ậm ừ liên tục, loạn xạ từ chối Phan Hiểu Bác liên tục nhích tới gần, song, kháng cự yếu ớt của có tí tác dụng nào, Phan Hiểu Bác nắmlấy cổ tay của , giữ chặt ở đầu giường, bàn tay khác cởinút áo sơ mi của nàng, nút, hai nút… Thấy trước ngực lộ ra mảnhtuyết trắng như như , càng thêm khẩn cấp.


      Áo sơ mi của Liêu Bắc Bắc từ đầu vai rơi xuống, quần tiếng động rơi xuống sàn nhà, nhắm chặt hai mắt, mi run run, thể độngđậy.


      Áo lót màu trắng cùng với vóc người hoàn mỹ rơi vào mắt Phan Hiểu Bác, hơi thở của y dồn dập mà rối loạn.


      “Đừng sờ…”


      Liêu Bắc Bắc bối rối lắc đầu, thần trí có chút mơ hồ.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :