1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15



      Liêu Bắc Bắc uất ức ngủ đường, thỉnh thoảng có thể cảm thấyđường núi gập ghềnh, nhưng lười mở mắt ra, bởi vì sợ mình vừa mởmắt hỏi thăm quan hệ Phạm Phỉ cùng , nhưng chuyện này là sao, cùng có quan hệ gì đâu?


      Đường Diệp Trạch tận lực thả chậm tốc độ xe, thứ nhất Liêu Bắc Bắcđang ngủ gà ngủ gật; thứ hai đường núi quả quanh co khúc khuỷu.Trải qua hơn hai giờ lộ trình, vượt qua ngọn núi này là có thể tới đích .


      Điện thoại Đường Diệp Trạch vang lên, đè thấp giọng nghe điện thoại.


      “Ừ, bờ biển độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày tương đối lớn. . . . . . Phòng ngủ cần lo lắng, giúp em chuẩn bị xong rồi, em thíchphòng nhìn ra biển. . . . . . Ừ, chú ý an toàn. . . . . . Ừ. . . . . .a, đúng rồi Tiểu Phỉ, nếu như thuận tiện, giúp mang bộ mỹ phẩmdưỡng da chống nắng tới đây. . . . . . , cho phụ nữ ý . . . . . .Ừ, tốt, vậy còn phải sao? Em cũng mua bộ ình, coi như anhtặng em làm lễ gặp mặt. . . . . . Y phục? Em xem rồi mua , ra tạm thời đủ mặc. . . . . . Được rồi, nghe lời em, trước như vậy, lái xe.” Trước sau như , Đường Diệp Trạch chờ đối phương cúp điện thoại mới tắt điện thoại.


      Liêu Bắc Bắc nghe cuộc chuyện mập mờ, giải thích được nín thở, bỗng dưng kéo thấp áo khoác che ở người.


      xin lỗi, đánh thức .” Đường Diệp Trạch đem lọ nước khoáng đưa cho .


      Liêu Bắc Bắc nhìn mặt Đường Diệp Trạch áy náy là. . . . . . có lý do phát giận, phẫn hận vắt mở nắp bình, ọc ọc uống xongnon nửa bình.


      “Đói bụng sao?”


      đói bụng.” Liêu Bắc Bắc hừ tiếng, vứt .


      Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, mặc dù biết làm sao,nhưng là ở đường núi tốt nhất đừng dừng xe linh tinh, cho nên anhkhông có lên tiếng, dẫm chân ga tiếp.


      Liêu Bắc Bắc đợi lát thấy có ý hỏi thăm, bĩu môi, có ý định quan tâm chút tâm tình bạn tốt sao?


      “Khụ khụ, có còn xa lắm ?” nhìn thẳng phía trước, cố ý lãnh đạm hỏi .


      “Lập tức tới ngay.” Đường Diệp Trạch thấy cách đó xa bảng hướng dẫn biển báo giao thông.


      Liêu Bắc Bắc như có như đáp tiếng, trong lúc rãnh rỗi liềnlên Weibo xem trang chủ của mình, chú ý nhất là “Bảng xếp hạng sựkhôi hài Weibo” … Chọc cười tổ chức. Thấy những thứ hình ảnh ly kỳ cổquái, tâm tình cũng thoải mái.


      Khi thấy người đàn ông ở bờ sông có mưu đồ đạp chó xuống, ngược lại mình ngã vào trong nước, xì cười ra tiếng.


      “Cười gì vậy, chia sẻ .”


      “Ha ha ha ——” Khóe miệng Liêu Bắc Bắc , nghiêm mặt, “Tôi tạm thời muốn để ý .”


      Đường Diệp Trạch vốn định hỏi, nhưng phía trước có chiếc xe tải vượt qua, chỉ có hết sức chăm chú lái xe.


      Liêu Bắc Bắc thầm nắm quả đấm, lần thứ hai bị vô tình bỏ qua, khó chịu.


      Vòng qua đường núi quanh co, Đường Diệp Trạch dần dần thả chậm tốc độ xe, Liêu Bắc Bắc nhìn cảnh vật bốn phía, lúc này mới phát giữa non xanh nước biếc có thôn trang , vô tình có thể thấy được ngôi nhà tranh cũ kỹ, gà vịt lang thang khắp nơi, cảnh vật phảng phất nhưdừng lại thời trước giải phóng.


      “Xuống xe thôi, phía trước có đường.” Đường Diệp Trạch vừa nóivừa đem xe dừng ở bên đường, xuống xe mở cái hòm chuẩn bị ra, đemtừng hộp vật phẩm đặt lên xe kiểu tay kéo.


      “Công ty tính toán thu mua mảnh đất trống này sao?” Liêu Bắc Bắc nhảy xuống xe, hiểu , ra là là mang mình tới khảo sát địa hình .


      có điền sản công ty nào khai phá khối đất có tăngđồng bạc nào.” Đường Diệp Trạch đóng cửa xe sau, cười , “Phía trướcđường dễ , tôi đề nghị nên xắn ống quần lên .”


      Liêu Bắc Bắc cái hiểu cái gật đầu: “Tôi biết rồi, muốn cứu tế người già trẻ . Rất có lòng tốt đó.”


      Đường Diệp Trạch chỉ cười , dắt đường nông thônbùn lầy. Liêu Bắc Bắc mặc dù tin tức hoặc phim truyền hình thườngxuyên nhìn thấy thôn trang tương tự, nhưng người lạc vào cảnh giớikỳ lạ cũng có cảm thụ khác, cái loại nghèo khó này, làm người ta nhìn mà lòng chua xót. Bất quá đáng ăn mừng chính là, người dân trong thôn cátính thuần phác thiện lương, bọn họ đứng ở tiểu viện của mình, mặt hướng người đường xa mà đến ngoắc ngoắc mỉm cười, hơn nữa dân thôn có chútlòng nhiệt tình thấy Đường Diệp Trạch kéo hành lý va ly, hỏi thăm bọn họ có phải lạc đường hay , có muốn vào nhà uống chén trà nghỉ chânmột chút hay ?


      Liêu Bắc Bắc dần dần bị nhiệt tình này làm cảm động, song, khi bọn họ xuyên qua đường thôn trang, tới trước cửa khu trường họcnhỏ xây ngói, mới phát cả thôn xa hoa nhất là ở chỗ này.


      Sở dĩ nó xa hoa, đơn giản là nhà trong thôn quá mức cũ rách, hai gian nhà ngói ngăn nắp hiển nhiên trở nên nổi bật.


      “Gạch cần thiết để xây phòng là do trẻ em cùng các thầy giáo dùng xe trâu lôi từ núi, năm nay mới hoàn thành.”


      Đường Diệp Trạch cũng ở trong lúc vô tình phát ra trường học này. Đó là chuyện ba tháng trước rồi, thích mình lái xe ngắmcảnh, đường gặp nhóm người chậm chạp lên núi, vô hình chungđã cản trở đường của . xuống xe, chỉ thấy người đàn ôngtrung niên kéo xe trâu cũ kỹ, xe còn những cục gạch đỏ au, mà bọnnhỏ chừng mười tuổi, tề tâm hợp lực đẩy tấm ván gỗ của xe. Có thể thấy,lái xe cũng hết hai giờ, bọn họ đường núi, nhưng mà, mặc dù rất cựckhổ, nhưng nụ cười của bọn mang theo vô hạn ước mơ.


      Liêu Bắc Bắc nghe Đường Diệp Trạch trần thuật sơ qua, khỏi chắp tay trước ngực, mắt biến thành sao, lòng : “ giúp bọn họchuyển gạch? Tôi sùng bái a.”


      Đường Diệp Trạch mím môi cười tiếng: “ cần nghĩ tôi vĩ đạiđến thế, nếu như giúp đỡ còn biết bị kẹt đường đến khi nào.”


      Lúc này, mấy đứa bé nhận ra Đường Diệp Trạch, bọn tốp năm tốpba vây ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, giống như sợ dơ y phục sạnh củaanh, cho nên dung y phục đầy mụn vá người lau lau chút bàn taynhỏ bé, mới nhiệt tình ôm lấy Đường Diệp Trạch, vừa kêu “chú ơi”, vừacao giọng kêu thầy giáo trong phòng học.


      Đường Diệp Trạch ôm lấy hài tử nhất trong đám bọn họ, móc ra khăn giấy giúp hài tử lau nước miếng giắt khóe miệng.


      “Đường tiên sinh, cậu khỏe chứ? lâu gặp a.” Hiệu trưởng tựmình chạy ra trước nhà nghênh đón Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch đểhài tử xuống, cười cười, đưa tay kéo xe học tập đồ dùng cùng thức ăngiao cho lão hiệu trưởng, : “Đây là đồ dùng học tập công ty chúng tôi đưa cho bọn , tôi vừa vặn ngang qua bên này, thuận tiện mangtới.”


      Lão hiệu trưởng cầm hai tay Đường Diệp Trạch chắc, kích độngnói: “ cám ơn, Đường tiên sinh làm công ty nào a? Tôi nhất định phải viết thư cảm tạ Đường tiên sinh.”


      Đường Diệp Trạch cười lắc đầu: “ cần phải khách khí, giúp đỡ sựnghiệp giáo dục là trách nhiệm của mọi người” Vừa , móc ra tờ giấy viết trước đó giao cho hiệu trưởng, , “Công ty vừa vặn khởiđộng cuộc thi khởi động quỹ kế hoạch, nếu như bọn có cái gì cần cóthể trực tiếp viết thư cho tôi, tôi đại biểu công ty mau chóng hoànthành nguyện vọng của bọn . Bất quá, công ty hạng nhất phải kèmđiều kiện, thư cầu tinh tế, lưu loát, phong thơ vượtquá ba lỗi chính tả.”


      Bọn ngửa đầu lắng nghe, nhưng giống như có chút hiểu,cho nên hài tử giơ cao hai tay, vội vàng hỏi: “Chú ơi. Nếu như cháumuốn trái bóng, cũng có thể viết thư sao?”


      Đường Diệp Trạch sờ sờ đầu hài tử, ôn nhu : “Dĩ nhiên có thể, chỉcần cháu trình bày nguyên nhân cần trái bóng, chú có thể giúp cháuđạt thành tâm nguyện.”


      “Ừ. Cháu muốn cùng bạn bè chơi đá bóng, chờ đến lúc trưởng thành cóthể thành niềm vinh quang cho đất nước.” Thằng bé trai với vẻ tự tin mười phần .


      Đường Diệp Trạch hướng bé giơ ngón tay cái lên: “Có chí khí. Lần sau chú tới mang cho cháu quả bóng.”


      Máy hát này vừa mở ra, cảm xúc hài tử cũng dâng cao theo, các thầygiáo khỏi hướng Đường Diệp Trạch quăng tới ánh mắt tán thưởng,nghĩ thầm, Đường tiên sinh có làm công việc giáo dục là lãngphí nhân tài a. Dĩ nhiên, tất cả mọi người biết lớnnhất của giới bất động sản.


      Liêu Bắc Bắc đứng ở bên lẳng lặng lắng nghe, biếttại sao, thấy màn như vậy rất muốn rơi nước mắt, có lẽ là bị tìnhcảnh này lây nhiễm sao. Hơn nữa bỗng nhiên trong lúc đó, tựa hồ hiểu chuyện. Nếu như nhớ lầm, xe Đường Diệp Trạch dướihơn trăm vạn, hoàn toàn có thể giống như đại đa số người khác mắtlạnh lùng bàng quan, nhưng sẳn lòng lái xe cao quý trợ giúp dân thôn kéo gạch. Dĩ nhiên, có thể cho những đứa bé này nhiều trợ giúp, nhưnganh cũng có nóng lòng quăng bó tiền lớn khoe khoang năng lực củaanh, mà là dùng loại tình cảm chân thành tha thiết khích lệ nhữngđứa kia tới trường. Làm ình, để cho bọn khắc sâu cảm nhậnđược —— cứu tế cũng phải cách giải quyết vấn đề, chìa khóa chânchính thoát khỏi nghèo khó nắm trong tay mình, mỗi người đối với bảnthân mình định ra mục tiêu như thế nào. Nếu như nghĩ cũng dám nghĩ, có tương lai để tới rồi.


      Đường Diệp Trạch trong lúc vô tình thấy trong mắt có lệ quang, thu nụ cười, tới trước mặt , bên ngoài giọng hỏi: “ thoảimái?”


      Liêu Bắc Bắc lập tức lắc đầu, nước mắt nhanh chóng biến mất, cười lớn : “Tri kỷ. Tôi cũng muốn ôm .”


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, mặc dù làm nguyên nhân muốn ôm mình, nhưng vẫn quên thân sĩ mở ra hai cánh tay.


      Liêu Bắc Bắc vốn chỉ là nghĩ biểu đạt sùng bái của mình đối vớianh, nghĩ tới ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ mình điqua, Liêu Bắc Bắc bật cười, kiễng mũi chân, hai tay chụp tới, ôm cái thuần khiết.


      Hành động này làm bọn bướng bỉnh phì cười, xấu hổ ôm mặt, có đứa che miệng cười trộm.


      Liêu Bắc Bắc khóe miệng lên nụ cười tươi sáng, so với nhữngđứa bé này, ra đủ nhiều rồi, ừ. muốn thành phụ nữrộng lượng lạc quan, dũng cảm đối mặt với các loại khó khăn.


      Đường Diệp Trạch chần chờ chốc lát, lịch ôm , vốn mang tớiđây là vì làm cho hiểu —— xông qua cửa ải khó khăn, chỉ có cáinhìn tiêu cực. tại. . . . . . Đây có tính là thu hoạch ngoài dựliệu hay đây? Ha hả.


      Nhưng là đợi phục hồi tinh thần lại, Liêu Bắc Bắc liềntránh khỏi ngực , nhảy tới trước mặt các thầy giáo, vươn ra ngóntay trịnh trọng : “Tôi quyết định, nên vì trường này hiến chútsức lực.”


      Các thầy giáo nhìn nhau, nhìn đợi chờ đáp án. Liêu Bắc Bắc giả bộho khan tiếng, : “Tôi học trường sư phạm chuyên khoa mầm non, cónghĩa vụ giáo dục bọn trước tuổi học ca hát khiêu vũ vẽ …… Bấtquá lâu rồi, tôi có công việc trong người, chỉ có thể bảo đảm mộttuần hay hai tuần lễ tới lần. . . . . .” quay đầu nhìn về phíaĐường Diệp Trạch, trưng cầu , “Có thể ?”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng: “ thành vấn đề.”


      Hiệu trưởng vừa nghe lời này kích động vạn phần, tính bắt tay LiêuBắc Bắc tạ ơn, Liêu Bắc Bắc liền làm động tác “Xin giữ yên lặng”,hai tay chắp sau lưng, : “Khả năng kinh tế của tôi có hạn, nhưng tôisẽ cố hết sức trợ giúp những đứa trẻ học tập này, mọi khoản đều giao cho tôi, bất kể bao nhiêu, đều là tâm ý của tôi, ngàn vạn lần nên cự tuyệt a.”


      “Cám ơn, nhưng là. . . . . . Như vậy có thể thêm phiền toái cho hay ?”


      biết a, Đường tiên sinh mặt mũi lớn, theo tôi cùng điquyên tiền . . . . . .” Liêu Bắc Bắc quay đầu, hỏi, “ ?”


      Đường Diệp Trạch lặng yên nhìn , bất đắc dĩ cười tiếng, gật đầu.


      Liêu Bắc Bắc có ủng hộ mạnh mẽ Đường Diệp Trạch, trong lòng nắmchắc rồi, lòng tự tin cũng cùng theo, rất nhanh nắm tay, :“Việc này nên chậm trễ, chúng ta rồi, tuần lễ sau chúng ta quay lại .” Vừa , khoát khoát tay, “Các bạn , chào tạm biệt hẹn gặp lại sau. Lần sau gặp mặt, nhớ được phải gọi là giáo Liêunga, hì hì ——”


      giáo Liêu, giáo Liêu —— giáo Liêu, tạm biệt.” Bọn họ những đứa bé lanh lợi hoan hô liên tiếp.


      Liêu Bắc Bắc thiếu chút nữa khóc, ngậm miệng, vì phòng ngừa thầytrò trình diễn cuộc chia tay “Cảm động đến rơi nước mắt”, kéo ĐườngDiệp Trạch dốc lòng cầu học ra ngoài. ra muốn cảm tạ ĐườngDiệp Trạch cho cơ hội lần này, làm cho rốt cuộc tìm được mộtchuyện đủ khả năng làm, đợi đến lúc già , ít nhất trong trí nhớcũng có việc, đáng giá khiến kiêu ngạo .


      Đường Diệp Trạch ngưng mắt nhìn cánh tay nắm mình, lại nhìn chăm chú bóng lưng nhanh, từ trong lòng ——


      “Bắc Bắc, hôm nay đáng .”


      Liêu Bắc Bắc nghỉ chân ngoái đầu nhìn, im lặng nhưng được tựnhiên lên, chất vấn: “Ừ? Chẳng lẽ bình thường tôi đáng sao?” xong câu đó đồng thời, lập tức ý thức được mình cố tình gây .


      cần trả lời tôi, tôi. . . . . .”


      “Là tôi sai, luôn rất đáng .” Đường Diệp Trạch cắt đứt lời của , ôn nhu cười tiếng.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngẩn người ít nhất ba giây đồng hồ, chẳng qua chỉ nhìn , trong óc là trống rỗng.
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16



      đường trở về bờ biển, Liêu Bắc Bắc chung quy vẫn giữ trạng tháingủ say, bởi vì giấc mơ tà ác, xin lỗi phải đắc tội vớiPhan Hiểu Bác rồi.


      Đường Diệp Trạch cũng quấy rầy ngủ, chẳng qua là cảm giác giấc ngủ của so với trẻ con còn nhiều hơn.


      Hai canh giờ sau, Đường Diệp Trạch đem xe dừng ở bãi đậu xe. Liêu Bắc Bắc hiếm khi quyết định nhanh chóng, lúc xuống xe thuận tiện nhặt đượcmột cái thùng giấy: “Dùng cái này làm cái hộp quyên tiền có được haykhông?”


      Đường Diệp Trạch nhìn về cái thùng giấy lớn đặt máy điều hòa, ấy cho là có thể quyên bao nhiêu tiền đây?


      “Trong phòng của tôi còn có hộp đựng bộ đồ trà chưa có vứt , vừavặn hơn, nếu như tiền quá nhiều cũng phải đổ ra đặt vào trong túi giấythôi , vậy bằng nên sử dụng cái kia luôn được chứ?” Đường DiệpTrạch muốn bác bỏ tích cực của ,chỉ khéo léo giải thích.


      Liêu Bắc Bắc lập tức vứt bỏ thùng giấy cao cở nửa người kia, vừa đivừa chuyện: “Vậy thôi. Đúng rồi, trong phòng của phảicòn giấy hồng gì gì đó sao? tôi muốn viết khẩu hiệu và làm vài đóa hoahồng.”


      “Hồng Hoa sao?”


      “Chính là cái đó, đóa hoa , người nào quyên tiền mangtheo đóa , rất vinh quang nha. Mấy đứa bé thích nhất là đóa hoanhỏ, tinh tinh này, mấy đứa bé, có cái đó cố gắng.” Liêu Bắc Bắclòng tin tràn đầy trả lời.


      Đường Diệp Trạch kéo kéo khóe miệng, lấy điện thoại di động ra gọicho tổ trang trí. Sau khi cúp máy, : “ cần gì đến tổtrang trí, ngay dưới tầng của nhà tập thể.”


      Tiếng thanh thúy của Liêu Bắc Bắc đáp lại tiếng: “Vậy về phòng trước chờ tôi, lát nữa tôi đến tìm .”


      “Bắc Bắc, hôm nay còn chưa ăn cơm.” Bây giờ là giờ chiều, Đường Diệp Trạch nhắc nhở.


      Lời của vừa dứt, Liêu Bắc Bắc mới cảm thấy hơi đói, cônhìn xem thời gian chút, qua thời gian ăn cơm, cho nên đànhxin lỗi : “Nhà có phòng bếp chứ? Tôi nấu cho bát mì.”


      Đường Diệp Trạch cười gật đầu: “ lát nữa gặp.”


      Mười phút sau, Liêu Bắc Bắc cầm hộp lớn công cụ tạo hình màu tím hướng về tầng cao nhất của nhà tập thể, trong lúc vô tình nhìn thấy hai người vệ sinh quét dọn bên cạnh phòng ngủ của Đường DiệpTrạch, liên tưởng đến nội dung trò chuyện của Đường Diệp Trạch cùng vớingười khác, trong lòng liền cảm thấy được tự nhiên chút.


      Nhân viên an ninh rất có trách nhiệm, đầu tiên xác định thẻ chứngminh công tác của Liêu Bắc Bắc, sau khi đợi xác định thân phận của ,liền lên gõ cửa phòng của Đường Diệp Trạch.


      Đường Diệp Trạch mở cửa, với an ninh: “Nhớ kỹ ấy, Liêu Bắc Bắc, ấy có thể tùy ý mà ra vào phòng của tôi.”


      “Dạ, Đường tổng giám.” An ninh cúi đầu.


      Liêu Bắc Bắc thầm huýt sáo tiếng, Đường Diệp Trạch tổ hợp thể kỳ diệu mà, có đôi khi cảm thấy ngu ngốc, có đôi khilại cảm thấy uy nghiêm của khiến cho người khác phải nghe theo.


      là lần đầu tiên bước vào phòng của Đường Diệp Trạch, trong phòngtràn ngập mùi thuốc màu nhàn nhạt, để công cụ xuống, nhìn chung quanh phòng khách, vài bức tranh phong cảnh giống như ra trướcmắt , đành nhún vai cái, vốn là còn muốn khoe khoang tàihội họa của ở trước mặt Đường Diệp Trạch, nhưng là tại. . . . . .


      đẹp, là do vẽ sao?”


      “Ừ, vẽ chơi thôi.” Đường Diệp Trạch giải thích đơn giản, tiện tay đem chai nước khoáng đến cho , đúng là ánh mắt có khác biệt rất lớnrồi, gió mát thổi vào mặt, biển rộng lớn vô ngần đều được thu hết vàotrong mắt, quả nhiên là tiền nào đồ nấy a.


      Lúc này, nghe thấy thanh máy hút khói dầu, Liêu Bắc Bắc nghethấy thanh liền dò xét : “Ông chủ, có thể nấu bếp sao?”


      Đường Diệp Trạch buộc tạp dề lên, tay cầm cái chảo có cán lên, :“Tôi phát trong tủ lạnh có hai hộp cơm, vừa đúng lúc có thể làm cơm chiên, chờ chút.”


      Liêu Bắc Bắc đánh giá bộ dạng của , bật cười, xỏ qua khôngphải là tạp dề dùng để nấu nướng, bởi vì cái tạp đề màu trắng kiadính đầy thuốc màu, bước nhanh về phía phòng bếp, nhìn thấy đangvụng về đánh trứng, trước tiên rửa sạch hai tay, sau đó nhận lấy dụng cụ đánh trứng trong tay của , xua đuổi : “Để tôi, rangoài, ra ngoài.”


      “Ừ.” Đường Diệp Trạch nâng vỏ trứng gà, hồi lâu cũng tìm được thùng rác ở đâu.


      Liêu Bắc Bắc kéo cái thùng rác lẩn trốn dưới cái tủ bát, trêuchọc : “Nè, thân là ông chủ nhà, lại biết bố trí phòng bếp nhưthế nào, chậc chậc ——”


      Đường Diệp Trạch cười xấu hổ. Liêu Bắc Bắc ngại vướng chân vướng tay, đem đẩy ra khỏi phòng bếp.


      Đường Diệp Trạch mở thiết bị hút khí lên, sau đó đứng ở trước thùngdụng cụ nhìn chút, vừa tìm kiếm cái hộp đựng bộ dụng cụ trà, lựa ramấy tờ giấy hồng cùng thanh dao rọc giấy, ngồi ở trước bàn trà trang trí lên cái thùng quyên tiền.


      thanh vui mừng dịu dàng quanh co quẩn trong phòng, gió lay động rèm cửa sổ. . . . . .


      Liêu Bắc Bắc ở trong phòng bếp nấu cơm, Đường Diệp Trạch trong phòngkhách bận rộn, bọn họ đều hẹn mà nhàng cười tiếng.


      lúc này, điện thoại của Liêu Bắc Bắc nhận được tin nhắn —— Phan Hiểu Bác: hôm nay có thể gặp mặt ?


      Liêu Bắc Bắc giật mình, quay trở về thực tế, sau khi hít sâu hơi, trả lời: có thể, xế chiều em trở về quyên tiền, bất quá, em cùngđi với .


      Phan Hiểu Bác: quyên tiền sao? Công ty của bọn em xảy ra chuyện gì sao?


      Liêu Bắc Bắc: phải là chuyện của công ty, là quyên góp thành tâm, vài ba câu cũng thể hết, em nấu cơm.


      Phan Hiểu Bác: a, được. Vậy em ăn nhiều chút, đói bụng khiến đau lòng .


      Liêu Bắc Bắc xấu hổ đôi mắt rũ xuống, có bạn trai tốt, quả rất thân thiết mà.


      Trước bàn ăn, Liêu Bắc Bắc nắm cái muỗng, hết sức chăm chú nhìn vẻmặt của Đường Diệp Trạch, phảng phất chờ đợi chuyên gia bình luậnthức ăn có ngon hay đây.


      Đường Diệp Trạch tự nhiên biết chờ đợi được khen ngợihay bị chê bai, ngụm lại ngụm, ăn gần nửa khay rồi nhưng thấy vẫn chưa động muỗng nào, ngây ngốc, hỏi: “Làm sao ăn?Tôi ăn no rồi.”


      Liêu Bắc Bắc khuôn mặt hắc tuyến, vẻ mặt thay đổi múc mộtmuỗng lớn, nhét vào trong miệng, cảm thấy mùi vị đúng, cho nên côliền che miệng chạy hướng vào phòng bếp, nhổ ra xong liền chạy đến chấtvấn Đường Diệp Trạch: “ tại sao cho tôi biết việc tôi đemđường biến thành muối hả?”


      Đường Diệp Trạch thu liễm nụ cười lại , : “Tôi cho biết rồi còn gì, tôi đối với mùi vị có cảm giác.”


      Liêu Bắc Bắc vậy mà há hốc mồm: “. . . . . . xin lỗi. . . . . . Khi nào bị mất vị giác ?”


      “Đại khái mười năm trước phải, là do sốt cao lùi, sau đóliền mất vị giác.” Đường Diệp Trạch giải thích rất nhàng rồi, nhưng Liêu Bắc Bắc vẫn khóc. Đường Diệp Trạch thấy thế bước nhanh đitới trước mặt , “Khóc cái gì chứ, ít nhất tôi mất cảm giácđói bụng mà, ha hả.”


      Sống cả đời mà thể niếm được mùi vị mỹ thực nhân gian quả thậtrất đau khổ, Liêu Bắc Bắc hít mũi cái, nâng lên đôi con ngươi ngấnlệ giọng hỏi thăm: “Quá đáng thương a. . . . . . Còn có thể chữa trị được ?”


      tại y thuật càng ngày càng phát triển, ngày nào đó có thểđiều trị được. Chỉ là vấn đề này của tôi, là do muốn đem thời gian lãng phí với vấn đề trị thương lâu dài này mà thôi.” Đường Diệp Trạchgiơ tay lên, lau nước mắt nơi khóe mắt của .


      Phút chốc, Liêu Bắc Bắc cầm lấy tay của , kích động bày tỏ thái độ : “Phải trị a, niềm vui lớn nhất của đời người chính là ăn. Nếu nhưcần nằm viện mà …, ngày ngày tôi đến bệnh viện chăm sóc .”


      Đầu ngón tay Đường Diệp Trạch khẽ run lên, thong thả mà nânggương mặt của lên, tâm tình có chút phập phồng hỏi: “ có biết,trước khi tôi bị mất vị giác, mùi vị cuối cùng tôi có thể nếm thử là gìkhông?”


      Liêu Bắc Bắc chậm rãi lắc đầu, chỉ biết là tay của rất nóng.


      Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào gương mặt của , trở về chỗ cũ cười tiếng: “Dâu tây. . . . . .”


      “Vị dâu tây sao? Rất bình thường a, nếu như có thể chữa hết, tôi sẽmua tất cả các vị kem cho .” Liêu Bắc Bắc thân là người ngoài mà còncảm thấy kích động như vậy, còn cười cái gì đây?


      “Bản thân của dâu tây cũng có gì là đặc biệt, chẳng qua đó làmột giai đoạn đặc biệt, có thể hiểu được.” Đường Diệp Trạchmỉm cười hé răng. Trong tháng khi sốt cao lùi lầnđó, chỉ nhớ nhất là mùi vị kẹo ngọt dâu tây. dĩ nhiên cũngkhông nghĩ đến, vị ngọt này, sau mười năm lại trở thành mùi vị vĩnh hằng trong lòng của .


      Liêu Bắc Bắc suy nghĩ chút, muốn lại thôi, trách đượcĐường Diệp Trạch đối với thức ăn cũng có ý kiến gì. Nhưng thườnglà, nếu cảm thấy được mùi vị đúng là bi kịch nha, cho nên côsẽ nghĩ hết mọi biện pháp khuyến khích trị liệu , cần sốt ruột ,từ từ rồi cũng đến.


      Nghĩ như vậy, liền chạy vào phòng bếp rửa sạch quả táo, vừagặm quả táo vừa ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn trà, cúi đầu chú ý tới cáihộp quyên tiền được đặt ở tầng dưới cùng của bàn trà, lạch cạch, quả táo rớt lên mặt thảm, cẩn thận từng chút nâng hộp quyên tiền lênxem xét , chậc chậc, giấy hồng dán dính bằng phẳng, chữ viết ưu mỹ,tuyệt đối là chuyên nghiệp .


      . . . . . . đừng có khéo tay như vậy có được hay ?” Liêu Bắc Bắc liếc về phía ngón tay xinh đẹp thon dài của , hâm mộ đố kỵoán hận.


      Đường Diệp Trạch cười trừ, ngồi đối diện với , học theo bộ dạngLiêu Bắc Bắc cắt giấy thành hình vuông, nhưng động tác của Liêu Bắc Bắc rất nhanh, nhìn thấy bước: “Dạy tôi gấp giấy được ,cái này tôi biết.”


      Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú lát, nhìn thấy thái độ coi nhưkhiêm nhường của , chuyển đến vị trí bên cạnh , linh quangchợt lóe, vì biểu mình phải là phế vật, quyết định từng bướctừng bước dạy gấp giấy thủ công, gấp hoa hồng tương đối phức tạp.


      Đường Diệp Trạch nghiêm túc học tập, mặc dù tận lực, nhưng đốivới loại giấy gấp này có nghiên cứu quả có chút lực bấttòng tâm, mà Liêu Bắc Bắc rốt cục đợi đến cơ hội “Tiểu nhân đắc chí”,cười nhạo là Đại ngu ngốc, Đường Diệp Trạch chỉ nhún vai cam chịu.


      giờ sau, Liêu Bắc Bắc ôm lấy cái hòm quyên tiền, đồng thời chỉhuy Đường Diệp Trạch vận chuyển cái rương trang trí bằng giấy hoa hồng,rồi sau đó, hai người cười cười tới bãi đậu xe.


      Liêu Bắc Bắc muốn để cho các đồng nghiệp biết quan hệ giữa côcùng , cho nên vì tránh khỏi lời đồn đại nhảm nhí, đường điện thoại với Phan Hiểu Bác, muốn mượn cái bàn của Phan Hiểu Bácđể sắp xếp.


      Phan Hiểu Bác dĩ nhiên là đáp ứng, thứ nhất, khiến cho bạn vuivẻ; thứ hai, ở trước cửa công ty giải trí Đường thị có thể quyên tiềnvào hòm vừa lúc thể ra bổn công ty đối với nghiệp giáo dục rấtcoi trọng, do đó tạo nên hình tượng tốt đẹp, nhất cử lưỡng tiện.


      Rất nhanh, bọn họ liền tới thị trấn.


      Liêu Bắc Bắc xuyên qua cửa sổ xe cái, liền thấy được Phan HiểuBác ở trước cửa chờ, kéo xuống tấm kính thủy tinh, ngượng ngùngngoắt ngoắt tay.


      Phan Hiểu Bác giơ lên tay đáp lại, vừa chú ý tới Đường DiệpTrạch, nụ cười lập tức cứng lại ở khóe miệng. Đường đường là Tổnggiám lại tự mình lái xe đưa nữ công nhân viên vào thành phố, nếu nhưkhông phải là có ý đồ khác, chuyện này có thể tin được sao?


      Cho nên, khi xe dừng lại hẳn, Phan Hiểu Bác liền chặn ngang mở cửa xe dìu Liêu Bắc Bắc xuống xe . Liêu Bắc Bắc nghĩ nhiều, cười híp mắt xoay người dặn dò Đường Diệp Trạch: “ tìm chỗ dừng xe , tôi mở tiệc trước.”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, liếc Phan Hiểu Bác cái, quay lại hướng khác, nghênh ngang rời .


      Phan Hiểu Bác nhìn chăm chú vào bóng lưng của Liêu Bắc Bắc, sau mườigiây đồng hồ, hai mươi giây đồng hồ. . . . . . Bản thân muốn nhìnxem chừng nào ấy còn nhìn theo phương hướng của chiếc xe nữa.


      Liêu Bắc Bắc thấy Đường Diệp Trạch dừng xe lại, lúc này mớichịu xoay đầu lại, lại nghĩ rằng Phan Hiểu Bác cùng mình khoảngcách gần như vậy, vung đuôi tóc được cột thành đuôi ngựa của mình vàomắt của Phan Hiểu Bác. Phan Hiểu Bác phản xạ có điều kiện liền che mắtlại, Liêu Bắc Bắc kêu tiếng để thùng giấy xuống, cúi người xin lỗi:“ xin lỗi, em cẩn thận . . . . . .”


      Phan Hiểu Bác vốn định có chuyện gì, nhưng vừa nâng đôi con ngươi lên, vừa vặn phát Đường Diệp Trạch hướng về phía bọn họ tới, cho nên ôi tiếng, khom người đến gần khuôn mặt của Liêu Bắc Bắc , thống khổ : “Em giúp thổi chút liền hết đau. . . . . .”


      “A, được.” Liêu Bắc Bắc suy nghĩ nhiều, kiễng mủi chân, cẩn thận từng chút giúp thổi vào mắt.


      Phan Hiểu Bác phụ nghành nghề của bản thân, điều chỉnhthử đến ” góc độ tốt nhất ” , đồng thời hưởng thụ động tác “Trị liệu”của Liêu Bắc Bắc, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, từ góc độ củaĐường Diệp Trạch nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Liêu Bắc Bắc hôn lênmặt của .


      Quả nhiên, màn này rơi vào trong mắt của Đường Diệp Trạch, thả chậm cước bộ, thong thả dời tầm mắt , đeo kính râm lên.
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17



      “Đường Diệp Trạch? Tiểu Trạch. . . . . .” Phạm Phỉ nhanh chóng hôngừng xe, ra cần hoài nghi, bởi vì khí chất vốn xuấtchúng của Đường Diệp Trạch, cho dù nơi này là thị trấn cổ xưa nhưngđôi mắt của nam nhân này tuyệt đối vẫn sáng.


      Đường Diệp Trạch nghe thấy tiếng nhìn lại, đợi sau khi nhìn thấy rõngười chạy đến phía sau , gở kính râm xuống, chỉ ba bước,nương theo trận mùi thơm ngào ngạt, Phạm Phỉ ôm lấy người trước mặt, liền ôm cổ của .


      “Ha ha, phải ngạc nhiên vì sao em lại mau chóng đếnVạn Điệp Thành này có phải ?” Phạm Phỉ ôm chặt Đường Diệp Trạch,như con mèo chà chà lên ngực của .


      “Đúng vậy, em ngồi cái gì tới đây?” Đường Diệp Trạch đúng là suy tư cái vấn đề này, xe lửa ở đây phổ biến, máy bay càng có,cho dù tốc độ có mau hơn nữa cũng phải mất thời gian ngày rưỡichứ.


      Phạm Phỉ buông Đường Diệp Trạch ra, vén lên mái tóc xỏa tung, ra vẻ thần bí : “Ai nha, ông chủ lớn làm sao có thể quan tâm đến sinhkế của nhân viên được chứ, được rồi được rồi, trách . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch nghe thấy hiểu ra sao, cho đến khi Phạm Phỉlấy ra thư mời từ trong tay của “Địa ốc Đường thị”, khỏi cườicười: “ xin lỗi, quên mất em là người phụ giúp thiết kế nội thất. Nếu trước đó em cho biết trước, bằng thực lực của em cầnthiết tham gia phỏng vấn.”


      “Vậy được, em muốn dùng thực lực của chính mình nhận được phầncông việc này, bất quá, Đường thị kiểm tra đúng là nghiêm khắc a,em thiếu chút nữa bị đánh rớt rồi.” Phạm Phỉ cong miệng lên.


      Đường Diệp Trạch cười trừ, đồng thời, đối với hành động của cũngkhông cảm thấy kinh ngạc mấy, bởi vì Phạm Phỉ vừa thích mạo hiểm vừa tôn trọng chủ trương tự do là hoạt bát, mặc dù tại cônói cho biết, thám hiểm ở Nam Cực, cũng khiếpsợ. Dĩ nhiên, nếu như Phạm Phỉ sẳn lòng gia nhập Đại tập thể Đường thịnày, đem sáng tạo phong phú của dung nạp vào bên trong, tựnhiên là cầu cũng được.


      Đường Diệp Trạch nhận lấy hành lý trong tay của , thuận miệng hỏi: “Người nào phỏng vấn em?”


      lắm, em nhìn thấy cột điền tên quản lý. . . . . . Kane. biết người đàn ông này sao? Lớn lên rất phong nhã, chẳng qua quá nghiêm túc.” Phạm Phỉ thèm đếm xỉa tới.


      Sau khi nghe xong, Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân lại, : “Emkhông bị người này đánh rớt coi như là may mắn rồi, người phỏng vấn emchính là cả của – Đường Diệp Hoa. ấy là người lãnh đạovô cùng nghiêm khắc.”


      “. . . . . .” Phạm Phỉ biết là do nghe được cái tên “Đường Diệp Hoa” này hơi lộ vẻ kinh ngạc, hay là thói quen động tác thân mật cùngvới bạn tốt, thuận thế liền khoát tay của Đường Diệp Trạch, vừa muốnmở miệng, chỉ nghe phía sau truyền đến thanh kêu gọi kéo dài ởphía sau.


      “Ông chủ Đường Diệp Trạch, muốn đâu?” Liêu Bắc Bắc nhìn chằmchằm bọn họ lát, ai nha, dưới ban ngày ban mặt, ràng lại kéo kéo, Đường Diệp Trạch quá đáng hơn, thế nhưng nhìn thấy mỹ nữ gợi cảm lạiđem quên mất còn mống rồi, ô ô, là {người trong suốt}sao? Thân là tri kỷ của cũng nên giới thiệu chút chứ.


      Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ cùng nhau nhìn lại, Phạm Phỉ lại cùngLiêu Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt nhìn về phía Đường DiệpTrạch, cười hỏi: “Bọn . . . . . . đúng, là nhân viên trong công ty chúng ta sao?”


      Đường Diệp Trạch giống như hài tử tức giận còn chưa , trướcmắt, rất muốn phản ứng lại với Liêu Bắc Bắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lại cùng đàn ông ở bên kia đường tình chàng ýthiếp, hơn nữa còn là do chủ động nữa.


      Liêu Bắc Bắc nhìn ra tâm tình có chút mâu thuẫn của , bất quá chuyện kia, trước tiên nên đưa ra lý do.


      Phan Hiểu Bác tại bên chỉ huy nhân viên của công ty mở tiệcdán quảng cáo, tận lực giúp đỡ Liêu Bắc Bắc tổ chức cách hoàn hảo.


      Liêu Bắc Bắc đợi lát, thấy Đường Diệp Trạch vẫn như cũ tứcgiận đứng, mà bên cạnh bộ dạng của mỹ nữ lại thờ ơ lạnh nhạt, cắn cắn miệng môi dưới, bật thốt lên : “ đến sao? . . . . . . Tôi. . . . . . rất tức giận nha.”


      Đường Diệp Trạch liếc cái, vừa nhìn thấy , bên mở va lira , đầu tiên cất kỹ cái va li của Phạm Phỉ , sau đó cam lòngtình nguyện về phía .


      Phạm Phỉ biết hai người này đánh “Trận chiến mắt” nào ,tóm lại kêu Đường Diệp Trạch hai tiếng cũng được đáp lại, chonên chỉ đành phải theo bên cạnh của Đường Diệp Trạch, nhưng mặt đường này thế nào cũng bằng phẳng, phần đế đôi giày cao gót của bịlệch , thân thể Phạm Phỉ nghiêng cái, theo bản năng ôm lấy cánhtay của Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch theo phản xạ cũng ôm lấy .


      màng vừa ôm vừa đỡ kia được thu hết vào trong mắt của Liêu Bắc Bắc, đôi môi của khó chịu mà run lên, dự cảm linh nghiệm rồi, tốtkhông linh xấu lại linh, kình địch chia rẻ tri kỷ Phạm Phỉ xuất . thừa nhận mình ghen tức, giống như tỷ muội tốt nhất của ngươibị ngươi bắt gặp cùng dạo cùng với những người bạn khác… Cảmgiác sai biệt lắm, lá cây khô khan ập lên vai của , aizz,đây chính cảm giác thê lương bị quẳng nha.


      Đường Diệp Trạch đỡ lấy thân thể của Phạm Phỉ, nhìn mang giày caogót cũng phải là cách hay, cho nên quẹo vào cửa hàng tiệmgiày, rất nhanh, mang theo đôi giày trắng đế bằng ra khỏi cửa tiệm,cười với Phạm Phỉ: “Trước em nên mang , trẹo chân rất phiềntoái.”


      “Kiểu dáng xấu quá . Bất quá, cám ơn tình nha.” Phạm Phỉ hí mắt cười tiếng, vịn lên bả vai của Đường Diệp Trạch đổi giày, phảngphất hình ảnh của đôi tình lữ với tình cuồng nhiệt.


      Liêu Bắc Bắc thầm nắm thành quyền, Đường Diệp Trạch cái người lạm tình này, đối với người nào cũng thân thiết như vậy sao.


      “Bắc Bắc, Bắc Bắc, em nhìn xem bố trí này như thế nào?” Phan Hiểu Bác gõ đầu vai của , Liêu Bắc Bắc chợt xoay người, khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Phan Hiểu Bác, dần dần đem phiền não áp chếxuống.


      Liêu Bắc Bắc dõi mắt nhìn lại, quảng cáo quyên tiền đỏ au được dántrên tường, phía trước quảng cáo đặt hai cái bàn được chỉnh sửa, vừarõ ràng vừa rộng rãi thoáng đãng, cúi người tạ ơn, : “ hổ lànhân sĩ chuyên nghiệp, cám ơn , Phan tiên sinh.”


      Phan Hiểu Bác bày ra vẻ vui: “ được gọi là ‘Phan tiênsinh’, em muốn khách khí có phải hay ? Em nếu còn như vậy, sẽrất tức giận.”


      Liêu Bắc Bắc vậy mà tin là , vội vàng lắc đầu, liền sửa : “Cực khổ rồi, Hiểu Bác.”


      Phan Hiểu Bác vuốt vuốt tóc của , : “ còn phải mở cuộchội nghị khẩn cấp, lát nữa cùng em ra ngoài quyên tiền.”


      “Ừ. mau lên, công việc quan trọng.” Lòng bàn tay của Phan Hiểu Bác quả rất dày, khiến cho sinh ra cảm giác an toàn, hơn nữacòn do xấu hổ, đỉnh đầu nhanh chóng xuất làn khóitrắng.


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy khuôn mặt nhắn đỏ bừng kia, hài lòng cười. Bất quá trước khi quay lại cửa, quên hướng Đường DiệpTrạch phát ra ánh mắt cảnh cáo, đồng thời quét qua mỹ nữ bên cạnhanh, nguyên tắc ai cả đường , hận sao họ vào phòng, bây giờ nhìn rất xuất sắc đấy, sau này cởi đồ còn biết thànhdạng gì đâu.


      Phạm Phỉ nhận thấy được ánh mắt khiêu khích của Phan Hiểu Bác, côcũng yếu thế trừng ngược lai, người phạm ta, ta phạmngười. Nga, vậy cũng khó mà .


      Liêu Bắc Bắc đeo dải lụa màu đỏ lên, dải lụa dán chữ to: hiến phần tình thương, quyên góp cho nhi đồng thất học.


      giơ lên cái loa khuếc đại thanh, chưa từng ở nơi công chúng lớn tiếng, cho nên lúc này có chút luống cuống.


      Đường Diệp Trạch dẫn Phạm Phỉ tới bàn bên cạnh, thừa dịp Liêu BắcBắc bán lực tuyên truyền, giới thiệu : “Vị này là người tiêuthụ của công ty, tiểu thư Liêu Bắc Bắc, vị này là do công ty mời về đểthiết kế nội thất, Phạm Phỉ.”


      Phạm Phỉ dẫn đầu hữu nghị vươn bàn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Phạm Phỉ.”


      “Xin chào.” Liêu Bắc Bắc vốn định cho rằng các ngang hàng vớinhau, nhưng là, lúc nắm tay, theo thói quen khom người xuống. lập tức nhắm mắt lại, với bản thân, Liêu Bắc Bắc mày là vô dụng a.


      Phạm Phỉ thấy thái độ của Liêu Bắc Bắc nhún nhường hữu lễ, nhưng lại hề so đo ánh mắt tiểu bạch của nhận lúc trước, huống chiphụ nữ đứng ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, nếu bị đố kị làchuyện bình thường.


      “Em giúp quyên góp tiền,” vừa , Phạm Phỉ đeo… lên dải lụanhỏ khác, tay nâng cái loa thanh khuếch đại, nhiệt tình chào hỏi mọingười qua ngang qua hi vọng mọi người hiến ái tâm, rất thíchcác hoạt động xuất thân lộ diện.


      Liêu Bắc Bắc hít vào ngụm lãnh khí, dứt thù mới hận cũ khôngnói, rất bội phục dũng khí của Phạm Phỉ, tiếng khuếch đại, vẻ mặt lại vô cùng nhiệt tình. Đáng giá để học tập tốt.


      “Xin dâng phần ái tâm, trợ giúp những đứa trẻ khó khăn. . . . . .”


      Song, bao nhiêu người qua, mặc dù Phạm Phỉ cùng Liêu Bắc Bắc liêntiếp la lên, nhưng đối với thị trấn Vạn Diệp Thành, tình hình kinh tếkhông tính là giàu có này cũng muốn xuất ra tiền túi, dĩ nhiêncũng có người ném ra đồng hai đồng, khối tiền cũng coi như làmột món tiền lớn. Đáng giận nhất là, ném chỉ có đồng lại còn cầu giấy hoa hồng, có cần phải tính toán tỉ mĩ như vậy ?


      Phạm Phỉ uống hớp nước, : “Như vậy phải là cách, trongthành phố phụ nữ nhiều hơn đàn ông, biểu ra ưu thế của chúngta.”


      Ánh mắt của Liêu Bắc Bắc tập trung lên bộ ngực đầy đặn của Phạm Phỉ,lần nữa đánh giá thân hình của mình, tinh thần liền trở nên yếu ớt đimột chút.


      Bên kia, Đường Diệp Trạch chỉ phụ trách đưa đón tính hỗ trợ,cho nên ngồi dựa ở bên chơi điện thoại di động, Liêu Bắc Bắcnghiêng mắt sang nhìn , sờ sờ cằm, con ngươi vừa chuyển, cơ hội trảthù tới.


      “Khụ khụ, khụ khụ ——” Liêu Bắc Bắc tới bên cạnh Đường Diệp Trạch, dùng đầu nhọn bàn chân đá vào mũi giày của .


      “Có chuyện gì sao?” Đường Diệp Trạch cũng ngẩng đầu.


      phải là đến cùng tôi quyên tiền sao?”


      “Ừ, Phạm Phỉ thay thế vị trí của tôi, huống chi ấy so với tôi còn mạnh hơn rất nhiều.” Đường Diệp Trạch giật giật đôi môi, tiếp tục lậtxem tin tức.


      “Bất kể quan hệ của hai người có thân mật đến cỡ nào, nhưng là ngườita Phạm tiểu thư từ xa tới đây, còn chưa được nghỉ ngơi chút nào đãbị sai khiến rồi, cảm thấy thích hợp sao?”


      có gì thích hợp , nếu như ấy muốn hỗ trợ ai có thể ép được ấy.”


      Liêu Bắc Bắc nhìn thấy chung quy vẫn chịu ngẩng đầu lên, thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng trước đầu gối của , haitay che kín màn hình điện thoại di động, tức giận lên tiếng lòng:“Sao đối với tôi lãnh đạm như vậy? Lúc ăn cơm vẫn tốt mà, nhưng làPhạm tiểu thư vừa xuất lại quên mất tôi, có biết hay khônglòng của tôi rất khó chịu? là trọng sắc khinh bạn mà. . . . . .”


      Đường Diệp Trạch thong thả nhìn về phía , vành mắt của vậymà hàm chứa ủy khuất, giống như gặp phải tình cảnh rất khốn đốn.


      “Đừng khóc, tôi mới vừa rồi. . . . . . suy tư vấn đề.” ĐườngDiệp Trạch rất sợ khóc lên, theo ý thức dùng ngón tay che gươngmặt của .


      “Vậy có thể đáp ứng cầu của tôi ?” Liêu Bắc Bắc hít mũi cái.


      “Ừ.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc canh.


      “Thay đổi quần áo vá lên, đeo mắt kiếng, chuẩn bị đầu tóc rối, mặt dính chút bùn, quyên tiền , ô ô ——”


      “. . . . . .”


      Đôi môi của Đường Diệp Trạch hơi mở ra , thế nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của Liêu Bắc Bắc tia giảo hoạt.


      Liêu Bắc Bắc vừa khóc vừa : “. . . . . .”


      “Tôi đáp ứng là được.” Đường Diệp Trạch đè nén tức giận , đứng dậy, “Nhưng mà, tôi đâu tìm được những dụng cụ mà ?”


      Phút chốc, Liêu Bắc Bắc gõ lên cửa sổ thủy tỉnh của cửa hàng, chỉthấy nhân viên công ty giải trí Đường thị cầm đồ hóa trang “Dơ dáybẩn thỉu “ tới trước mặt Đường Diệp Trạch. Liêu Bắc Bắc nghiêng đầucười tiếng: “Vừa vặn trước cửa hàng bày bán của công ty chúng ta cóđiện ảnh và truyền hình, thiếu trang phục và đạo cụ đâu.”


      . . . . . . Mưu đồ lâu.” Đường Diệp Trạch chợt hiểu ra pháthiện, mặc dù Liêu Bắc Bắc thiếu lòng tự tin, nhưng là đối với người quen vẫn rất là hiểm.


      “Ừ, ân, ai kêu chỉ cùng mỹ nữ chuyện phiếm mà chịu nóichuyện với tôi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nantruy, nhanh đổi .” Vừa , Liêu Bắc Bắc đem Đường Diệp Trạch đẩymạnh vào cửa, nghe thợ trang điểm giỏi nhất vừa đúng lúc rãnh rỗi.


      Trải qua khắc đồng hồ chỉnh sửa , đừng , thợ trang điểm quảthật bản lĩnh cao siêu “Hóa Thần kỳ vi mục”, đem công tử phong nhãanh tuấn “Chà đạp” thành người quê mùa lạt hậu lại vừa chứa phong độ của thư sinh nghèo tri thức.


      Đường Diệp Trạch nhìn về bản thân mình trong kính, ngây ngốc, nhìnlại lần nữa mới nhận ra là mình, vuốt vuốt huyệt Thái Dương,giương mắt lên nhìn về phía thợ trang điểm, tâm bình khí hòa dò hỏi:“Xin hỏi, tên là gì?”


      “Tôi à? có thể gọi tôi. . . . . .”


      nên cho biết . Nghe tôi sai đâu.” Liêu Bắc Bắclập tức ngăn lại việc thợ trang điểm tự giới thiệu, sau đó che trước mặt thợ trang điểm, mặt hướng về phía Đường Diệp Trạch cười quỷ dị mộttiếng, nghe đồng nghiệp , có lần, Đường Diệp Trạch cũng là dùngâm thanh nhàng hỏi tên của nhân viên nào đó, sau đó quay đầuliền khai trừ người ta, đúng lúc nghe vì tên nhân viên kia ở trongphòng vệ sinh chửi bới công ty.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, đẩy gọng kính màu đen, hừ tiếng.


      Liêu Bắc Bắc vòng quanh co ba vòng, che miệng cười, vừa định nóigì, tầm mắt lại chuyển sang bên mặt của Đường Diệp Trạch, thu lại cười xấu xa, lâu ngắm nhìn , bên mặt của người này lạikhiến cho có cảm giác từng quen biết nhỉ?
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18



      “Ông chủ, là bị cận sao?” Liêu Bắc Bắc thể xác định,nhưng trong đầu của giống như lên hình ảnh, khẳng định nhìn thấy Đường Diệp Trạch đeo mắt kính ở nơi nào đó.


      “Ừ, làm sao?” Đường Diệp Trạch nhìn như mạn bất kinh tâm (* để ý tới), nhưng vẫn quan sát những biến hóa mặt của .


      Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn kỹ Đường Diệp Trạch chốc lát, lại chậmchạp lắc đầu, lẩm bẩm : “Nhà các có tiền như vậy, mỗi người hẳnđều là những người có cấp bậc tuấn tiêu sái, tôi nhất định là nhậnlầm người rồi.”


      “Nga, vậy nghĩ đến ai?”


      Liêu Bắc Bắc nghiêng mắt nhìn trời, như cũ tự nhủ: “Cổng khu cư xá nhà ta thu phế phẩm đấy . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch mấp máy môi, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đành buông thả.


      Liêu Bắc Bắc quơ quơ đầu, mực cung kính làm ra tư thế “Muốn mời”: “Thầy giáo Đường, mời theo tôi.”


      Đường Diệp Trạch biết thanh “Thầy giáo Đường” là gọi mình, vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.


      Liêu Bắc Bắc cúi người chào nhưng lâu thấy phối hợp, nghiêng đầu nhìn lại, hí mắt hô lên: “Đường Diệp Trạch.”


      “Ừ? sao.” Đường Diệp Trạch phút chốc đứng lên, Liêu Bắc Bắc ngoắtngoắt ngón tay, đẩy cửa ra, Đường Diệp Trạch theo sát phía sau.


      Đợi sau khi bọn họ rồi , thuộc hạ của Phan Hiểu Bác ít người rối rít nghị luận, vị này chính là Liêu Bắc Bắc .


      ràng là bạn của Phan quản lý, cho nên Phan Hiểu Bác mới có thể sai bọn họ tùy lúc để ý đến Liêu Bắc Bắc, nhưng là Liêu Bắc Bắc dườngnhư cùng vị tiên sinh này quan hệ cũng tồi, theo tình hình nàycũng hay, phải báo cáo cho Phan Hiểu Bác mau sớm hạ thủ thôi.


      Bên ngoài cửa tiệm, đầu của Đường Diệp Trạch mang vải lụa tuyêntruyền, tạo hình có hơi quê mùa chút, y phục rách nát chút,nhưng ngũ quan thay đổi, lúc này như như , vẫn có thể nhìnra nam nhân này là vị “giai nhân thanh tú “. Giờ phút này, vừa đúnglúc thời gian ăn tối, đường phố người đến người , các bác đại thẩm cung cấp rau xanh cũng thả chậm cước bộ lại, nhìn chăm chú vàovẻ mặt thẹn thùng kia nhưng ra chỉ là vẻ mặt chút thayđổi cuả Đường Diệp Trạch.


      Phạm Phỉ cùng Liêu Bắc Bắc đứng ở đằng xa nhìn thấy như vậycười đùa, ra Phạm Phỉ cũng tham dự kế hoạch tội ác lần này,cuộc sống chính là muốn muôn màu muôn vẻ nha, tính cách quái gở ĐườngDiệp Trạch cũng nên tiếp xúc với nhiều người chút, nếu đầu óclàm sao có thể mở mang được chứ? Làm sao biết ngàn dặm xa xôichạy đến đây cũng vì mục đích này đây?


      Là bạn học bốn năm, lần đầu tiên Phạm Phỉ nhìn thấy Đường Diệp Trạch, cảm thụ đầu tiên chính là —— ngu ngốc khả ái, sau này lại bị khảnăng hội họa của Đường Diệp Trạch thuyết phục, còn có đầu óc thương mạinhảy cảm của nữa, sau này hình tượng bị phá vỡ, thể nghi ngờkhiến cho ngoài ý muốn cảm thấy vui sướng. Mà tại, càng nhớcách nhìn của mình về Đường Diệp Trạch lúc ban đầu —— Đường Diệp Trạchlà ngu ngốc, lại cảm nhận được tình cảm của .


      Liêu Bắc Bắc nhìn thấy các đại thẩm mượn cơ hội quyên tiền mà “Đưamóng heo” với Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch vẫn nho nhã lễ độ nắmtay đáp lại, nụ cười có chút cứng ngắc mà thôi.


      cười đến ngửa tới ngửa lui, đúng là nam nhân có mị lực lớn hơn mà, ơ, lại có người ném mười đồng tiền lớn vào rồi, cho nên, vẫn nên rèn sắt khi còn nóng, chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ cao cái loakhuếch đại thanh lên hô hào mọi người nên hiến lòng thương nhiềuhơn chút nữa.


      “Cám ơn mọi người ủng hộ nghiệp giáo dục, bất kể tiền ít hay tiềnnhiều đều là lòng thương của mọi người, chúng tôi đem phần quyêntiền này đến vùng núi, do chính công ty vận chuyển tài chính. Lần nàyquyên tiền hoạt động nhận được ủng hộ cực lực của tập đoàn giải tríĐường Thịnh, đằng sau còn có các cửa hàng làm chứng, tuyệt phảilừa gạt …. Phàm là người quyên hơn mười đồng tiền, đích thân thầygiáo của chúng tôi bắt tay tạ ơn; còn hễ là những người quyên hơn năm mươi đồng tiền, thầy giáo của chúng tôi đích thân trao tặng hoahồng giấy do người tự tay làm. Tiện tay thôi, xin mọi người trợ giúp đinào.” Liêu Bắc Bắc buông tay chỉ hướng Đường Diệp Trạch, sau khi nóixong, thầm khen ngợi mình phen, cũng biết lấycan đảm từ đâu, chưa từng ra câu văn có lời dối thiện ý như vậy.


      Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía , đây cũng chính là Liêu Bắc Bắc, nếu như đổi lại những người khác, tuyệt đối quay đầu .


      Lời này vừa ra, tâm tình của các bác đại thẩm nhanh chóngdâng cao, lấy ra tờ năm mười đồng đầu tiên nhét vào thùng quyền tiền,Đường Diệp Trạch lấy ra giấy hoa hồng từ trong hộp hai tay dâng lên,nhân được hoa hồng vị đại thẩm còn xấu hổ nhận lấy, đỏ mặt nha. Mà những khác bác các đại thẩm nhịn được hoan hô nhảy nhót mộttrận, có thậm chí dặn dò bọn họ, để về nhà lấy tiền.


      . . . . . .


      Cứ như vậy, tới canh giờ, toàn bộ hơn năm mươi hoa hồng giấy được phát xong.


      Liêu Bắc Bắc nhiệt huyết sôi trào, hơn năm mươi giấy hoa hồng sẽtương đương với hai ngàn năm trăm đồng, về phần vấn đề Đường Diệp Trạchbị bao nhiêu nắm tay, là có giá vốn, tạm thời đáng kể.


      Liêu Bắc Bắc thầm tính toán, nếu như ngày mai lại tiếp tục như vậy…, vậy việc quyên tiền càng ngày càng nhiều.


      “Khụ khụ ——về sau trong tháng, tôi bề bộn nhiều việc.” Đường Diệp Trạch lên tiếng, thuận tiện xoa bóp tay.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khuôn mặt hắc tuyến, vừa tính gì,Phạm Phỉ lên trước, ra mặt thay Đường Diệp Trạch giải vây, “Được rồiBắc Bắc, Tiểu Trạch hôm nay đủ cực khổ, thể ngày ngày phụng bồi chúng ta được.”


      Đây là ăn ý giữa bọn họ, chỉ cần Đường Diệp Trạch vẻ mặt mờ ám hoặc khẽ nhăn mày, Phạm Phỉ liền biết mình phải ra sân giải vây rồi,vừa điềm đạm vừa mạnh mẽ, khuyên nhũ đám nữ nhân dây dưa cùngĐường Diệp Trạch .


      Mặc dù lần này Đường Diệp Trạch cũng muốn cầu cứu Phâm Phỉ, nhưng vẫn nở nụ cười với .


      Liêu Bắc Bắc thu hết vào trong đáy mắt, miễn cưỡng mà cười vui vẻ.Lời của Phạm Phỉ chẳng những có lý, còn đắc tội với ai, tài ăn tốt .


      xin lỗi Bắc Bắc, tới trễ.” Phan Hiểu Bác nhận được tintức nhắn nhủ bát quái của Đồng nghiệp—— quan hệ giữa bạn mình cùngĐường Diệp Trạch phải là ít, cho nên người đàn ông nào nghe thếcũng bị tổn thương lòng tự ái thôi, hơn nữa trước mắt còn tới kỳkhảo nghiệm, cho nên thầm quyết định, tuyệt đối thể thuacho Đường Diệp Trạch.


      Nghe được tiếng gọi của Phan Hiểu Bác, trong lòng Liêu Bắc Bắc cảmthấy cân bằng ít, cũng giảm bớt chút lúng túng, chen qua bên cạnh Đường Diệp Trạch, tới bên cạnh bạn trai của mình giớithiệu: “Phạm Phỉ, đây là bạn trai của tôi Phan Hiểu Bác.”


      Vẻ mặt Phạm Phỉ tươi cười đón chào: “Xin chào, tôi tên là Phạm Phỉ,sau này tôi là đồng nghiệp của Liêu Bắc Bắc, mong chiếu cố nhiềuhơn.”


      Phan Hiểu Bác cười gật đầu: “Thời gian còn sớm, hôm nay tôicũng có chuyện gì, bằng mời mọi người ăn cơm có đượckhông?”


      “Vậy khách khí nữa.” Phạm Phỉ sớm cảm thấy đói bụng.


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy Đường Diệp Trạch biểu lộ thái độ gì, liền kỳ lạ hỏi: “Đường tổng giám từ chối chứ?”


      Đường Diệp Trạch nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, nếu như cự tuyệt, Liêu Bắc Bắc dường như cùng ăn tối với Phan Hiểu Bác .


      “Chờ chốc lát, tôi thay quần áo.” Đường Diệp Trạch trực tiếp vào trong công ty giải trí Đường Thị, Phạm Phỉ cũng theo vào.


      Phan Hiểu Bác nhìn theo bóng lưng của , khinh thường hừ tiếng, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Liêu Bắc Bắc đứng ở bên thuthập đồ linh tinh, tới, đồng thời ngồi xổm xuống, đưa cánh taykhoác lên vai của Liêu Bắc Bắc.


      Lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, khẩn trương nhúc nhích.


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy chán ghét, lại tiến thêm bướcđem kéo tới trong ngực mình, ngay sau đó, dưới tình huống này LiêuBắc Bắc phản ứng kịp, hôn lên gò má của chút: “Bắc Bắc, em xinh đẹp.”


      Liêu Bắc Bắc sửng sốt vài giây đồng hồ, bỗng nhiên đỏ mặt.


      Phan Hiểu Bác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Liêu Bắc Bắc, khỏicảm thấy nhiều hơn mấy phần tự tin với bản thân, mặc dù Liêu Bắc Bắc đãtrải qua mối tình đầu tiên, nhưng tâm trạng vẫn như thiếu nữ, xấu hổ,thấp thỏm, ước mơ, hơn nữa rất khó khăn để xử lý các mối quan hệ nam nữnày. xong khó nghe chút, người nào đối tốt với , cảmđộng, suy nghĩ tương lai hoặc kết quả, ngây ngốc mà tiến tới.


      Nghĩ được như vậy, Phan Hiểu Bác nhảy đến trước mặt Liêu Bắc Bắc, thử thăm dò nâng cái cằm của Liêu Bắc Bắc lên, mà Liêu Bắc Bắc nhìn chămchú vào gương mặt càng ngày càng gần của Phan Hiểu Bác, theo bản năngngửa về phía sau, bịch tiếng, lưng tựa vào cây khô phía sau lưng.


      Liêu Bắc Bắc cảm thấy tránh cũng thể tránh khỏi, cho nên chặnngang đầu vai của Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác ngây ngốc, Liêu Bắc Bắcrũ mắt xuống, xin lỗi : “ xin lỗi. . . . . . Em. . . . . . Em còn chưa có chuẩn bị tốt. . . . . . xin lỗi. . . . . .”


      Phan Hiểu Bác nháy mắt mấy cái, Liêu Bắc Bắc thậm chí liên tục gậtđầu tạ lỗi, giống như làm chuyện gì xấu hổ với vậy.


      nhìn thấy thong thả cười cười, vỗ gương mặt của : “Được rồi được rồi, là do quá nóng lòng, nên người phải xin lỗi là .Đừng nóng giận, lát lúc ăn cơm từ từ phạt ba ly rượu .”


      Liêu Bắc Bắc lặng yên lắc đầu, ra trong lòng cảm thấy cóchút thoải mái , hôn lên mặt của , còn có thể tiếp nhận,nhưng tạm thời chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn trong giới hạn. Hơn nữamới gặp mặt mấy lần, hiệu suất này phải quá nhanh sao. Dĩ nhiên, thừa nhận tình nhanh chóng trở thành xu thế lớn của xã hộihiện nay , nhưng đối với , vẫn tương đối truyền thống .Chính bởi vì điểm này, cha mẹ Liêu Gia mới dám đem khuê nữ của bọn họvất xuống đám người “Mặt người dạ thú” trong xã hội này để có thể từ từ rèn luyện.


      Phan Hiểu Bác cảm thấy khí đúng lắm, thức thời đứng lên, chỉ huy nhân viên thu dọn bàn ghế, ra vẻ bận rộn.


      Lúc này, Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ ra, Đường Diệp Trạch quétqua lần, nhìn thấy thân ảnh của Liêu Bắc Bắc, sau đó hỏi thămPhan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác cũng mới phát Liêu Bắc Bắc rời khỏi tàng cây lúc trước.


      “Có thể phòng rửa tay rồi.” Phan Hiểu Bác mơ hồ suy đoán giải thích.


      “Phòng rửa tay ở bên trong trước cửa, nhưng tôi nhìn thấy ấy vào.” Đường Diệp Trạch có chút hăm dọa .


      “Hay là ấy đến ngõ vứt đồ rồi.”


      “Trời tối rồi, lại có đèn đường, lo lắng sao?” Đường Diệp Trạch chất vấn.


      “Ai nha, người lớn như ấy biến mất được sao? Có lẽ ấy dạo các cửa hàng . Nếu như yên tâm chỉ cần gọi điệnthoại cho ấy là được sao?” Phạm Phỉ vội vàng tiếp lời, giọng chua xót .


      Tâm trạng của Đường Diệp Trạch nặng nề, tới bên bấm số điện thoại của Liêu Bắc Bắc.


      ở đâu?”


      “Tôi. . . . . . đứng bên cạnh xe của .”


      Đường Diệp Trạch nâng ánh mắt lên nhìn về phía cách xa trăm mắt kia,Liêu Bắc Bắc quả nhiên đứng ở cạnh xe của phất phất tay, Đường DiệpTrạch thở phào nhỏm, cúp điện thoại, trực tiếp tới về phía .


      “Sao vậy?” Đường Diệp Trạch hỏi.


      “Sao gì? Tôi đói bụng, muốn ăn cơm.” Liêu Bắc Bắc giả vờ ngâyngốc. Nguyên nhân chạy trốn rất đơn giản thôi, sau khi cự tuyệtPhan Hiểu Bác, nhất định trong lòng lại cảm thấy tội lỗi, dẫn đến tâmtình căng thẳng, rơi vào tình cảnh lúng túng.


      “Chúng ta là bạn thân, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi để bàn bạc.”


      Liêu Bắc Bắc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , cũng biết tại sao, mỗi khi Đường Diệp Trạch bắt đầu nghiêm túc, ngược lại trởthành người hào khí sinh động, cho nên trêu chọc : “Vậy thành trả lời tôi, thích Phạm Phỉ nhiều hơn, hay là thích tôinhiều hơn?”
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19

      y




      Đường Diệp Trạch nghe thấy Liêu Bắc Bắc đưa ra vấn đề này, hít mộthơi, trầm mặc vài giây, vừa muốn nghiêm túc mở miệng, Liêu Bắc Bắc thấutình đạt lý giải thích: “ làm khó dễ nữa, tình hữu nghị củachúng ta sao có thể vượt qua được tình bạn suốt bốn năm giữa cùng ấy chứ.” Vừa , hào phóng vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, “Anhkhông ra chân tướng ngay, chứng minh là tôi ở trong vẫn có trọng lượng, có phải ?” nghiêng đầu cười khúc khích .


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, muốn lại thôi, gật đầu mỉm cười.


      “Ừ, tôi thõa mãn rồi. Sau này có tâm cũng phải với tôinha, mặc dù tôi có sáng kiến giống , nhưng tuyệt đối kiênnhẫn nghe càu nhàu , làm cái thùng rác đúng nghĩa, hắc hắc ——”


      “Tôi làm sao có thể để làm thùng rác chứ?”


      “A, ra là còn muốn trải qua khảo nghiệm a. Trước đây tôi làm thùng rác rất được nha.”


      “. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc híp mắt cười tiếng, dám chút kiêng kỵkhi dễ Đường Diệp Trạch, đơn giản là cho cảm giác bản thânmình được—— coi trọng. sẳn lòng phối hợp với cảm xúc thay đổi bấtthường của , bởi vì khổ sở mà phiền muộn, cho nên , khitình bạn hữu nghị cùng người khác trở thành việc quan trọng, lòng tự tin dĩ nhiên là cao hơn .


      “Ông chủ, tôi vẫn ngại chuyện này, ra , tôi đối với có cảm giác rất quen thuộc.”


      Đường Diệp Trạch cười cười, : “Tại sao gọi tôi là Đường Diệp Trạch?”


      “Ừ? Gọi quen rồi, ngược lại cảm thấy ‘ông chủ’ là nhũ danh của .” Liêu Bắc Bắc mím môi cười tiếng.


      Đường Diệp Trạch nháy mắt, mang theo nụ cười dời tầm mắt.


      Phan Hiểu Bác từ xa nhìn hai người bọn họ, bọn họ dường như cười cười vui vẻ . Tâm tình của càng cảm thấy buồn bực.


      Phạm Phỉ gặm cái quả táo tới bên cạnh Phan Hiểu Bác: “Khi nào ăn cơm đây, tôi rất đói.”


      “Lập tức ngay.” Phan Hiểu Bác vừa trả lời vừa nhìn Phạm Phỉ bêncạnh cầm quả táo, trong mắt cả kinh, “ cầm táo này từ đâu?”


      ” Đó, Cái quả hồng đào bàn kia.” Phạm Phỉ phát ra tiếng “Răng rắc”, cắn xuống miệng lớn quả táo.


      Phan Hiểu Bác chặn lại quả táo tay , trừng to mắt chất vấn:“Tiểu thư, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho Quan Nhị Gia. có phảingười Trung Quốc hay ?”


      “. . . . . .” Phạm Phỉ liếm liếm đôi môi, Quan công là đại thần, làmsao so đo với kia chứ, đúng , tại đói bụng chứ sao.


      Phan Hiểu Bác thở ra hơi dài, dù sao quả táo bị Phạm Phỉ cắn chỉ còn lại có nửa, dứt khoát nhét lại cho .


      “Phạm tiểu thư, cùng Đường Diệp Trạch là loại quan hệ đó sao?” Phan Hiểu Bác hỏi.


      người sao? phải, ít nhất tạm thời phải.”Phạm Phỉ tiếp tục cắn quả táo, quanh co co , “Bất quá tôi rất có lòngtin, ngày nào đó tôi đem thu vào tay.”


      Phan Hiểu Bác vừa nghe thấy lời này cảm giác an tâm, giơ ngón tay lên với Phạm Phỉ: “Cố gắng lên, tôi xem trọng .”


      Phạm Phỉ nhướn lông mày lên, khách khí : “Ai cần coi trọng? vẫn nên trông chừng bạn mình .”


      “. . . . . .” Phan Hiểu Bác nheo mắt lại, gấp làm gì chứ, vũ khí bí mật còn chưa có phát huy công dụng đâu.


      Cho nên, hai người trừng lẫn nhau, song song về phía Liêu Bắc Bắc.


      “Bắc Bắc, buổi tối muốn ăn cái gì?” Phan Hiểu Bác chen chúc qua bêncạnh Đường Diệp Trạch, thuận thế tách bọn họ ra. Phạm Phỉ đứng ở bên Đường Diệp Trạch, tạo thành hai đội ngũ cách tự nhiên.


      “Nghe mọi người.” Liêu Bắc Bắc hôm nay có ý định mời khách, bởi vì nhân số quá nhiều.


      Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đều sao cả, cho nên cuốicùng Phan Hiểu Bác đề nghị ăn hải sản, kỳ đồ ăn của thành phố duyên hải này cũng có hạn chế, cho nên cũng cần do dự gì cho nhiều .


      Bốn người bọn họ vào quán hải sản , hải sản chung quanh đây rất thuận tiện, đốt sạch cả bàn lớn cũng vượt qua trămđồng tiền, nhưng có thể đoán được, đợi sau khi vào khu biệt thự trongnội thành, hải sản giá tiền ít nhất gấp hai mươi lần ở đây.


      Chỉ chốc lát sau, đĩa cua màu mỡ được bưng lên bàn, Phan Hiểu Bác đầu tiên chọn lấy hai con cua biển lớn nhất, chia ra đặt ở giữa bàn của hai . Hai ngửi được mùi thơm mê người kia, vốn cũng khôngphải là người bận tâm đến hình tượng, vén tay áo lên liền bắt đầu ăn.


      Đường Diệp Trạch tham gia chuyện, chậm rãi ăn cháo hải sản, xem báo chí, dường như chỉ ghép bàn lại với bọn họ .


      “A.” Phạm Phỉ lắc lắc ngón tay, cẩn thận bị càng cua cắt đứt tay tay.


      Đường Diệp Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy tay chảymáu, rút ra mấy tờ khăn giấy đưa tới: “Lấy , giúp em lột xác.”


      Phạm Phỉ mút lấy đầu ngón tay, bốc cua biển lên đặt trong mâm củaĐường Diệp Trạch, nũng nịu : “Chỉ có đối với em là tốt nhất, emmuốn ăn hào sống trước, giúp em gắp hai con tới đây .”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, bưng lên dĩa hào sống đặt trước mặt Phạm Phỉ.


      Liêu Bắc Bắc liếc nhìn Phạm Phỉ chút, còn chưa kịp nghĩ gì, PhanHiểu Bác đem tôm được lột vỏ bỏ vào trong đĩa của Liểu Bắc Bắc, sauđó hỏi: “Bắc Bắc, có thể giúp chuyện hay ?”


      .” Liêu Bắc Bắc kẹp lên khối thịt tôm lớn bỏ vào miệng, vô hạn thỏa mãn.


      “Mới vừa rồi nhận được cú điện thoại, bây giờ phải đến phimtrường chút, nhưng Niếp Niếp vẫn còn ở nhà chờ , cho nên. . . . . .”


      “A? Đứa ăn cơm chưa?” Liêu Bắc Bắc vội vàng hỏi.


      “Ăn rồi, gọi trợ lý đem hộp cơm trở về rồi.”


      Liêu Bắc Bắc nhìn thời gian chút, vội vàng để bát đũa xuống, lolắng : “ làm sao có thể để ột đứa trẻ ăn cơm hộp chứ? Hơn nữa để đứa ở nhà mình rất nguy hiểm có biết ? . . . . . . được rồi được rồi, bây giờ em đến trông Niếp Niếp, đưa địa chỉ nhà cho em . Mau mau mau. . . . . .”


      Phan Hiểu Bác ra vẻ đau lòng vuốt vuốt mái tóc: “Sáng sớm muốn cho em biết, nhưng nhìn thấy em bận rộn, còn biết xấu hổ màmở miệng sao.” Vừa , kéo thấp khuỷu tay của Liêu Bắc Bắcxuống,”Em ăn cơm trước , chỉ mất ba đến năm phút thôi, ngồi xuống ngồi xuống.”


      Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới tình trạng của đứa cũng có hứngăn cơm, trước tiên đem tiền quyên góp hôm nay giao hết cho Đường Diệp Trạch, sau đó cầm túi lên, : “Trong nhà có sữa bột phiến mạch …? Nếu như có trước em muốn siêu thị mua.”


      “Cái gì cũng có, trước em đừng có gấp. Đây là địa chỉ tại cùngchìa khóa cửa của .” Phan Hiểu Bác cầm trong lòng bàn tay.


      Liêu Bắc Bắc rảnh suy nghĩ nhiều, đem chìa khóa cùng địa chỉ bỏ vào trong túi, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệp Trạch, lại phát Đường Diệp Trạch đồng thời nhìn chăm chú vào mình, Liêu Bắc Bắcđịnh thần lại giây, : “Ông chủ, nếu như quá muộn cần chờtôi, sáng mai tôi ngồi xe ôm trở về làm.”


      Bên này phương tiện giao thông duy nhất chính là xe gắn máy cùng xe ba bánh, qua nửa đêm còn ai nguyện ý xe.


      Đường Diệp Trạch chậm rãi di chuyển tầm mắt, cùng Phan Hiểu Bác bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Tôi chờ .”


      Phạm Phỉ ở dưới chân bàn đá Đường Diệp Trạch cước, việc này hiểnnhiên đều do Phan Hiểu Bác thiết kế rất tỉ mỉ, Đường Diệp Trạch làkhông hiểu phong tình.


      Đường Diệp Trạch vừa nhìn về phía Phạm Phỉ, móc chìa khóa xe đặttrong lòng bàn tay của , cười : “Cứ chạy theo hướng tây, khoảng phút đồng hồ là có thể nhìn thấy tòa nhà, cửa sổ thủy tinh màu xanh thẫm, đó chính là nhà tập thể của Đường Thị. Trực tiếp lên tầng caonhất, báo tên họ sau đó có an ninh dẫn em lên. Em có thể làm đượckhông?”


      Phạm Phỉ nhìn chìa khóa xe trong tay mình, chậm rãi nắm chặt, cườicười, thanh rất bình tĩnh : “Ừ, yên tâm , nếu như tìm được em điện thoại cho .”


      Đường Diệp Trạch đồng ý nở nụ cười áy náy, sau đó với Liêu Bắc Bắc: “ mau lên, tôi ở đây chờ .”


      Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lo lắng, trong đầu của bây giờ đều tràn đầyhình đứa mò công tắc điện hoặc là trèo lên lang cang, cho nên vộivàng gật đầu, xoay người rời .


      Đợi Liêu Bắc Bắc chạy xa, Phạm Phỉ cũng ăn no, quyết định về nhàtập thể trước ngủ, nhất thời tranh giành có chút ý nghĩa nào, ngu ngốc mà dẫn đến tình trạng này. Hơn nữa thông qua chuyệnnhỏ này, rốt cuộc nhìn thấy tồn tại của Liêu Bắc Bắc. Như vậy tốthơn, chỉ cần có mục tiêu có phương án, tiến lên thôi.


      Sau khi hai rời khỏi, Phan Hiểu Bác rốt cục bộc phát.


      “Đường Diệp Trạch. có ý gì? Liêu Bắc Bắc là bạn của tôi hay là bạn của hả?”


      “Ừ? phải phải nhanh đến phim trường sao?” Đường Diệp Trạch nhấp miếng trà, cúi đầu thưởng thức điện thoại di động.


      “Rầm” —— Phan Hiểu Bác vỗ bàn, chặn ngang kéo lấy cổ áo của ĐườngDiệp Trạch, trong cơn giận dữ : “Đừng tưởng rằng là cổ đông củaĐường thị tôi dám đắc tội với . Liêu Bắc Bắc tôinhất định muốn.”


      Đường Diệp Trạch ung dung mà nâng lên con ngươi, đẩy ngón tay của ra, nháy mắt mấy cái, cúi đầu xuống lần nữa, lật xem tin tức điệnthoại di động.


      Phan Hiểu Bác kìm nén hơi, nhưng chưa hoàn toàn mất hết lýtrí, tức giận quay lại chỗ ngồi, càu nhàu uống hết ly bia lớn, nặngnề đem ly bia đặt bàn: “Uy. Mọi việc nên có thứ tự đến trước sau,tôi vừa theo đuổi được lại đoạt mất, thõa mãn chứ? hay muốn kíchthích đây?”


      Đường Diệp Trạch giơ tay lên đè lỗ tai xuống, đứng lên, tới trước quầy tính tiền, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.


      Phan Hiểu Bác đuổi theo, nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được bóngdáng của Đường Diệp Trạch, ngồi ở thềm đá, nhìn về phía xa chân trời.


      dám gì sao?” Phan Hiểu Bác phát cùng người này chuyện vất vả.


      Đường Diệp Trạch chỉ về phía chân trời: “Nhìn ——”


      Phan Hiểu Bác khó chịu ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì, trừ trăng sáng còn có cái gì có thể nhìn?”


      “Ánh trăng rất đẹp.”


      “Sau đó sao.” Phan Hiểu Bác vô lực hỏi.


      “Liêu Bắc Bắc nguyện ý cùng người nào gặp gỡ đó là tự do của ấy,nhưng nếu có người lợi dụng thiện lương của ấy đạt tới mục đíchnào mà …, tôi ngồi nhìn mà bỏ qua cho.” Đường Diệp Trạchchậm rãi nhìn về phía Phan Hiểu Bác, thần sắc nhìn bình tĩnh như nước,nhưng mặt nước đó dường như kết thành tảng băng.


      Bỗng chốc Phan Hiểu Bác bị ánh mắt của lướt qua, sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười nhạt tiếng, xoay người rời .


      biết có phải ảo giác hay , Phan Hiểu Bác cảm giác đượcviệc Đường Diệp Trạch quan tâm Liêu Bắc Bắc hề giống như tìnhyêu, làm sao mới có thể so sánh cho phù hợp đây? Ừ, càng giống cha hoặcanh trai của đúng hơn.


      10 phút sau ——


      Liêu Bắc Bắc rốt cục tới cửa phòng Phan Hiểu Bác thuê, từngchút cẩn thận mở cửa phòng. Trong phòng ánh đèn mờ mờ, rón rén đivào, chỉ thấy Niếp Niếp nằm ghế sa lon ngủ say, Liêu Bắc Bắc đứngbên cạnh ghế salon, sờ sờ vào khuôn mặt nhắn mập mạp của đứa ,thở phào nhỏm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh phòng khách, đồ ăn vặt bày ratrước mặt, đồ chơi nằm ngổn ngang mặt đất , quần áo mũ giày tùy tiện treo lên. . . . . . có thể thuận lợi từ giữa đống “Phếtích” tìm ra được đứa bé coi như rất may mắn rồi.


      người đàn ông trưởng thành mang theo đứa dễ dàng,nếu tới, làm sao cũng phải giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Cho nên, LiêuBắc Bắc trước đem đứa bé ôm trở về phòng ngủ, đóng kín cửa, cuộn lên tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh.


      . . . . . .


      Gần hai giờ quét dọn, Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, đứng thẳng lên kiểmtra thành quả lao động của bản thân, nhìn về phía phòng khách vừa đượcdọn dẹp sạch , rất có cảm giác thành tựu.


      “Bịch” tiếng, dựa vào ghế salon mềm mại, vốn định ngừng lại, lại nghĩ rằng cứ như vậy ngủ thiếp .


      ngủ, thấm thoát trải qua mấy giờ. . . . . .


      Lúc Liêu Bắc Bắc nằm ngáy o..o, Đường Diệp Trạch ngồi ghế đá ởdưới lầu, bầu trời nổi lên vòng ngân bạch sắc, ánh vàng rạng động chiếu lên mặt của , cùng bữa ăn sáng để ở bên.


      Lúc này, điện thoại trong tay của vang lên.


      hai, dậy sớm như thế?”


      “Còn chưa ngủ, mới vừa rồi xem websites công ty thấy người đẩy xe đạp, phát truyền đơn tuyển nhân viên nữ, đó tên là Liêu Bắc Bắc sao?”


      “Vâng, làm sao vậy?” Đột nhiên Đường Diệp Trạch hồi tưởng lại, hai nhìn thấy Liêu Bắc Bắc, có lẽ quên.


      biết là do Đường Diệp Hoa cảm thấy mệt mỏi, hay là do uống mộtchút rượu, thở hơi dài nhõm, nhàng : “ có chuyện gì, chỉ chợt nhớ đến chuyện chúng ta còn , em còn nhớ ? Mẹthường mang theo chúng ta. . . . . .”


      hai, em muốn nghe.” Đường Diệp Trạch rũ đôi con ngươixuống, làm sao nhớ , khi đó Đường thị còn chưa phát triểnnhư bây giờ, cha của bọn họ đành phải bí quá hóa liều vay ngân hàng haingàn vạn, đấu thầu quyền đại lý tòa nhà, việc đầu tư vốn , nhưng khi dùng đến việc tuyên truyền quảng bá quả là có chúthơi quá sức, cho nên, mẹ của bọn họ để ý đến việc bố phản đối, tựmình mang theo hai em bọn họ đến quảng trường phát truyền đơn,mặc dù có tác dụng lớn, nhưng mà hai em bọn họ cảm thấy thờiđiểm đó kiếm tiền rất khó khăn.


      Nhưng mà mẹ của bọn họ là nữ nhân rất khác biệt, muốn làmphu nhân ăn mặc sung sướng, thích du lịch, tha thiết tự nhiên, bàlại dùng phương thức thực tế để dạy dỗ những đứa con của bà, bà thườngnói, muốn làm người lãnh đạo tốt, các con phải hiểu nhu cầu củacác giai cấp, chỉ có cảm thụ sâu sắc, có thể suy nghĩ cho người khác,mới có thể đặt chân cho xã hội này.


      Nhắc tới mẹ của bọn họ, vẻ mặt của Đường Diệp Trạch trở nên ảm đạm,vẫn là người phụ nữ hoạt bát lanh lợi, nhưng lại chui đầu vào đườngcùng.


      “Em, em còn nghe sao?”


      “Đây.”


      nhớ mẹ.” Tiếng Đường Diệp Hoa khàn khàn, vô luận trước mặt người khác ngạo mạn lãnh khốc như thế nào, nhưng nghĩ đến người mẹ yêuthương , kiên cường lần nữa cũng trở nên kích chịunổi của .


      Hơn nữa, bởi vì mẹ qua đời, đem hai em thân thiết bọn họ đẩy vềhai phía cực đoan của cuộc sống, trầm mặc ít , người còn lại nóng nảy dễ giận, ngôn ngữ vô cùng khắc nghiệt.


      “Em cũng nhớ bà, thôi ngủ .” Đường Diệp Trạch khóe miệng nở nụcười khổ sở, hai so với còn ỷ lại vào mẹ hơn rất nhiều, nhưngchung quy phải có người đứng ra khống chế cảm xúc đau thương tràn ngậpra.


      nhìn về phía sân thượng đỉnh đầu, chờ đợi, đối với mànói ra cũng có thứ may mắn, ít nhất có thể đợi, có thể chờ mộtngười.


      Bắc Bắc, buổi sáng tốt lành.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :