1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10



      Liêu Bắc Bắc nắm chặt tờ giấy chạy ra lan can hết nhìn đông tới nhìntây, Phan Hiểu Bác lái xe tới, thấy vẻ mặt khó xử, xuống xehỏi thăm. Liêu Bắc Bắc lại đúng việc cho ta, gọi đinhã gian “ học” .


      chuyện làm ăn, ta gọi hẳn là muốn đỡ rượu? .” Vẻ mặt của Phan Biểu Bác khẽ biến.


      Liêu Bắc Bắc hiểu Phan Hiểu Bác, tại sao lại có thành kiến thâm hậu với Đường Diệp Trạch như vậy, nhưng nhìn ở góc độ khác, chứngminh Phan Hiểu Bác rất quan tâm đến mình?


      xin lỗi, chúng ta hôm nào lại hẹn sau được ?” Liêu Bắc Bắc trong lòng cũng có chút oán giận nho , hiếm khi có nam nhân có dungmạo tốt chút hẹn . . . . . . . Còn bị Đường Diệp Trạch quấy nhiễu.


      Phan Hiểu Bác có thể được” sao? Dù sao Liêu Bắc Bắc lànhân viên của tập đoàn Đường thị, nhưng trước khi Liêu Bắc Bắc xoayngười rời , ta cầm lấy bàn tay của Liêu Bắc Bắc.


      “Bắc Bắc. . . . . . Tôi. . . . . . Độc thân. . . . . . Tôi có vinhhạnh, trở thành bạn trai của hay ? . . . . . .” Phan Hiểu Bácmất tự nhiên vuốt vuốt mái tóc, dù ta muốn độc thân, thế nhưng những nữ nhân trẻ tuổi cũng nguyện ý đề nghị giữ trẻ con của anhta.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nghĩ tới ta cứ thuận tiện ra như vậy, ngoài thất vọng còn có chút hưng phấn, trong ngượngngùng mang theo chút vui sướng.


      “Tôi. . . . . .”


      “Cho tôi cơ hội được , gặp gỡ chút?” Phan Hiểu Bác cầm lấy đôi tay của , lại giải thích thêm.


      “Tôi. . . . . . Là người có rất nhiều khuyết điểm. . . . .”


      “Khuyết điểm? Thần thánh mới có khuyết điểm, chẳng ai hoàn mỹ,là cầu bản thân mình quá cao.” Phan Hiểu Bác nắm lấy hai vai Liêu Bắc Bắc, “Bắc Bắc, hãy cho tôi cơ hội để biểu , tôi lấyra trăm phần trăm nhiệt tình đối đãi đoạn tình này. Tin tưởng thành ý của tôi, tôi rất thích .”


      Liêu Bắc Bắc cụp mắt xuống, được tự nhiên rút tay ra khỏi lòngbàn tay của đối phương. . . . . . Từ đến lớn lần đầu tiên nhận đượclời tỏ tình trực tiếp như vậy, trong lòng ngoại trừ cảm thấy ngoài ýmuốn, vui mừng, còn có thụ sủng nhược kinh.


      “Bắc Bắc, chỉ cần gật đầu, tôi liền hiểu được. . . . . .Được ?”


      thấy đối phương thân thiết, theo bản năng gật đầu cái, được rồi, coi như là ngầm đồng ý.


      Phan Hiểu Bác nở nụ cười tươi sáng tiếng, vốn định ôm , nhưnglại sợ hành vi của mình được đứng đắn, cho nên ta đứng ở tạichỗ cười khúc khích hai tiếng, : “ ở ngoài cửa chờ em, chờ em xong việc đưa em về nhà tập thể.”


      Liêu Bắc Bắc thẹn thùng lắc đầu: “ về nghỉ ngơi , ngày mai em có buổi tuyên truyền sản phẩm ở Vạn Điệp Thành, ngày mai gặp. . . . ..”


      Phan Hiểu Bác thấy quan tâm mình như vậy, cảm tình tăng thêm mộttầng: “Tốt lắm, ngày mai gặp. A đúng rồi, nếu như gặp phải phiền toáilập tức gọi điện thoại cho , đặt di động ở bên cạnh.” ta chỉhướng vị trí phòng ở tầng hai.


      Liêu Bắc Bắc lên tiếng đáp lại, giúp ta mở cửa xe, cho đến khiđưa mắt nhìn bạn trai mới rời , bạn trai? . . . . . . nháy mắt mấycái, vẫn như cũ dám xác định là , tất cả mọi chuyện đến quánhanh.


      . . . . . .


      sờ sờ gò má, vẫn còn có chút nóng lên, khỏi mím môi cười tiếng, thử chút xem sao, nên lúc nào cũng do dự lưỡng lự.huống chi Phan Hiểu Bác tuấn tú lịch , lại nhiệt tình cởi mở, cùng ta gặp gỡ ắt hẳn buồn bực ? Hắc hắc.


      Người phục vụ dẫn vào nhã gian, bên trong gian phòng trang nhã khí tương đối ngưng trọng, vị thương nhân đại diện đối diệnĐường Diệp Trạch chậm rãi mà , mà Đường Diệp Trạch chậm rãi bóc vỏtôm, biết có nghe hay .


      “Đường tổng giám. . . . . .” Liêu Bắc đứng trước mặt Đường Diệp Trạch cúi người chào thấp, sau đó hướng mấy vị thương nhân đại lý cònlại cúi người chào.


      Đường Diệp Trạch cũng ngẩng mí mắt, kéo ra ghế ngồi bên cạnh,mấy người nhìn chăm chú vào Liêu Bắc Bắc đến, dùng ánh mắt suyđoán quan hệ của Liêu Bắc Bắc và Nhị công tử của Đường gia .


      Liêu Bắc Bắc hơi lộ vẻ lúng túng, là người có bạn trai a. Ngàn vạn đừng làm ra chuyện xấu gì.


      thận trọng ngồi ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch đemmấy đĩa tôm luộc đặt ở trước mặt , Liêu Bắc Bắc , là cho ăn hay là bảo bóc vỏ tôm?


      “Giám đốc Lý, xin tiếp tục.” Đường Diệp Trạch lau khô sạch hai tay, nghiêng đầu cười yếu ớt.


      “Dạ, công ty chúng tôi có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và đangđược mở rộng cùng với nhóm thuê nhà có thực lực kinh tế trong nước, nếu như Đường tổng giám nguyện ý đem phần quyền đại diện giao chocông ty chúng tôi, công ty chúng tôi khẳng định trong thời gian ngắnnhất đem biệt thự đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài. Hoan nghênh Đường tổnggiám đối với công ty có thực lực kinh tế như chúng tôi tiến hành cân nhắc mọi phương diện.” Giám đốc Lý hăng hái .


      “Điều tôi cần tại phải là kế hoạch tiêu thụ đặc biệt, mà khôngphải khẩu hiệu. Nếu như quý công ty nắm chắc có thể lấy được quyền đạidiện, cần gì phải ở trước thời gian đấu thầu mình tới tìm tôi?”Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc bóc vỏ tôm khiến cho nước đầy tay, rút ra khăn giấy đặt ở bên cạnh bàn.


      Liêu Bắc Bắc liếm liếm ngón tay, đem con bóc tốt nhưng thếnào đầy đủ hình dạng con tôm bỏ vào trong đĩa ăn của Đường Diệp Trạch.


      Đường Diệp Trạch ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của , Giám đốc Lý vừađịnh gì đó, Đường Diệp Trạch giơ tay ngăn ta tiếp tục lên tiếng, sau đó gắp lên con tôm cho vào trong miệng, Liêu Bắc Bắc giọng hỏianh ta muốn ăn gì khác , Đường Diệp Trạch cười lắc đầu, cầm lên cái muỗng sạch , lấy khối thịt cua đưa tới bên môi , LiêuBắc Bắc ngửi được mùi thịt cua ngon muốn nếm thử chút, đói bụngcả ngày rảnh suy nghĩ nhiều, há to mồm ngậm lấy, vừa thỏamãn nhai kỹ vừa tiếp tục bóc vỏ tôm.


      Mà những người khác còn lại là trợn mắt hốc mồm, cái gì kia, hai người này tại sao lại làm ra hành vi coi ai ra gì a?


      lát sau, rốt cục Liêu Bắc Bắc cũng cảm thấy phòng quá yên lặng, lo lắng ngẩng đầu, những người khác lập tức thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú . Giám đốc Lý phản ứng nhanh nhạy, nâng chén rượu cung kính Đường Diệp Trạch, cười : “Đường tổng giám, ngài vừa tới nơi này của chúngtôi tất nhiên đường xa mệt nhọc, là tôi quá nóng lòng, tha lỗi thalỗi, hôm nay chúng ta tạm chuyện công việc, ăn cơm ăn cơm.”


      Đường Diệp Trạch hơi cúi đầu đáp lễ. Nếu chuyện làm ăn thuầntúy—— vô luận công ty của có thực lực hùng hậu hay , trước mặtphải cho người ta thấy mười phần tự tin, chút ngạo mạn khí thế như thế. Làm ăn chẳng phân biệt địa vị cao thấp, bất luận là bảo hiểmtới cửa đẩy mạnh bán hàng hay là người nắm trong tay hàng trăm hàngvạn cửa hàng, nhớ lấy chút, làm ăn cũng phải là ăn khépnép van xin là được, mà là xem có thể hướng đối phương truyền lại loại tin tức “ có gì” hay . Mà loại năng lựcnày, bắt nguồn ở tài ăn của , đối với sản phẩm của mình hiểuđến đâu.


      Nếu như ở bàn cơm chuyện làm ăn, kiêng kỵ nhất nên hỏi thăm, đừng mù quáng hỏi thăm, ví dụ như vị tiểu thư này đột nhiên xuấthiện, ngay cả trong lòng có trăm loại suy đoán, nhưng trước khi đốiphương thân phận của vị tiểu thư này, ngàn vạn lần chớlôi kéo làm quen. Tóm lại, cho nên các vị thương nhân khôn khéo cũngkhông cùng Liêu Bắc Bắc chuyện với nhau, tự nhiên giống như cùngĐường Diệp Trạch cùng nhau đến vậy.


      phải là muốn dạy tôi chuyện làm ăn sao, nhưng tất cảmọi người ăn.” Liêu Bắc Bắc mượn động tác lau miệng, giọng nóithầm.


      “Ăn cũng là môn cần phải học, thông qua ăn uống cũng có thể nhìnra chức vụ cao thấp mỗi người, ” Đường Diệp Trạch cười hỏi, “ ailà người có chức vụ cao nhất trong những người này?”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc liếc trộm mấy người trước mắt, trang phụcTây người bọn họ nhìn khác nhau lắm, tư thế ăn cơm cũng rấtưu nhã, cảm giác chức vị của mấy người cũng phân cao thấp.


      “Dưới tình huống bình thường, tài ăn tốt nhất, nhất định khôngphải là lãnh đạo; người quyết định bình thường lên tiếng. Chú ý trao đổi trong ánh mắt của bọn họ, có lẽ lái qua mấy hội nghị khẩncấp rồi, ” Đường Diệp Trạch bới thêm chén súp hải sản nữa đặt ởtrước mặt Liêu Bắc Bắc, giọng nửa ra lệnh, “Thoải mái uống mộtngụm.”


      Liêu Bắc Bắc nào dám nghe, cầm lấy cái muỗng lập tức uống, nhất thời, qua chút ánh sáng nơi đáy mắt bốn phương tám hướng xung quanh đều truyền đến. Đường Diệp Trạch ra vẻ hậu tri hậu giác (sau khi xem xét kỹ mới phát ra) giới thiệu : “A, vị tiểu thư này là nhân viên bán hàng của công ty tôi, Liêu Bắc Bắc.”


      Cộp, năm, sáu chén rượu ra ở trước mặt Liêu Bắc, Liêu Bắc Bắc bị làm cho sợ đến nỗi đánh rơi thìa vào trong chén. Ở Trong mắt mọi người, Liêu Bắc Bắc phải là bán hàng nho , ràng là tiểutình nhân của Đường Diệp Trạch.


      Liêu Bắc Bắc , thế nhưng vì lễ phép, giơ lên chén trà đáp lễ từng người.


      Kể từ khi Đường Diệp Trạch công bố thân phận của Liêu Bắc Bắc, LiêuBắc Bắc cũng kịp ăn ngụm món ăn ngon, bởi vì tất cả mọi ngườidùng loại ánh mắt “ mến” đánh giá , khiến cho cả người được tự nhiên.


      Sau khi ăn xong, Đường Diệp Trạch cự tuyệt ý tốt của đám thương nhân, mà tính tiền. Bởi vậy chứng minh, Đường Diệp Trạch thể nào trở thành đường tắt để đạt được quyền đại diện của các vị thương nhân.


      Liêu Bắc Bắc chóng mặt ngồi lên xe Đường Diệp Trạch, đầu đầy mồ hôi. , những đại lãnh đạo có uy tín danh dự kia tại sao muốn bắttay với - nhân viên bán hàng tạm biệt?


      “Ngày mai rất bận rộn.”


      “Cái gì, có ý gì.”


      truyền mười mười truyền trăm, đám thương nhân kia lầm tưởng là đường tắt để đạt được giấy thông hành của hạng mục.”


      “Cho nên? . . . . . .”


      “Cho nên, người vượt qua được dụ dỗ của vật chất, mêhoặc lòng người, mới có thể bước về phía thành công.” Đường Diệp Trạchgiải thích qua loa


      “? .” . . . . . .khuôn mặt của Liêu Bắc Bắc đầy hắc tuyến, lại bị hãm hại phải?


      , ngài có phải là quên hay , ngày mai tôi phải pháttruyền đơn kiếm thêm khoản tiền thu nhập. . . . . .” Liêu Bắc Bắc mồ hôi rơi như mưa.


      Đường Diệp Trạch cười cười : “Tôi chưa quên, Triệu Diệu giúp chuẩn bị xe đạp rồi.”


      Liêu Bắc Bắc lúc này mới an tâm thở phào, phát truyền đơn là chuyệnnhỏ, mục đích cùng Phan Hiểu Bác tìm hiểu lẫn nhau mới là , còntưởng rằng bố trí đến nơi tiếp đãi linh tinh a.


      Đường Diệp Trạch lúc lái xe rất an tĩnh, Liêu Bắc Bắc cũng muốn chuyện, thầm ảo tưởng tình huống cuộc hẹn hò ngày mai, nghiêngmột bên đầu cười trộm. Nhưng là kìm nén được nội tâmvui sướng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Đường Diệp Trạch. . . . . .


      “Chúng ta có thể coi là bạn bè ?”


      “Ừ.”


      ” Bí mật của tôi đây có thể cùng chia sẻ sao?”


      “Dĩ nhiên.” Đường Diệp Trạch khóe miệng bị lây vẻ tươi cười.


      “Tôi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc che mặt, xấu hổ : “Phan Hiểu Bác, mới vừa rồi tỏ tình với tôi. . . . . .”


      Phút chốc, ‘két’ tiếng xe dừng ngay lập tức, nếu phải Đường Diệp Trạch động tác mau, cái trán của Liêu Bắc Bắc tất nhiên cùngkính xe tiếp xúc thân mật.


      Liêu Bắc Bắc bị làm cho sợ đến vỗ vỗ bộ ngực, hỏi: “Ông chủ, ngài làm sao vậy? . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, nhưng ngay sau đó ôn nhu cười tiếng: “ cẩn thận dẫm lên phanh xe.”


      Liêu Bắc Bắc mặc dù biết lái xe, nhưng ít nhất biết phanh xe cùng chân ga là hai khối khác biệt, chậc chậc, kỹ thuật lái của xe đúng là làm dám khen tặng.


      Bánh xe lần nữa chuyển động, Liêu Bắc Bắc còn chưa hết, cho nêncô ấy tiếp đề tài vừa nãy: “ , tôi chưa từng đương, đâylà lần đầu tiên, tôi nghĩ nhất định là có kinh nghiệm đươngphong phú, truyền thụ cho tôi chút bí quyết được .”


      “Ừ? . . . . . . Được.”


      Liêu Bắc Bắc hăng hái bừng bừng ngồi nghiêng về phía trước chút: “Lần đầu tiên hẹn hò nên chú ý cái gì?”


      “. . . . . . Đừng để ta đụng chạm đến thân thể của .”


      “Ừ, cái này tôi hiểu. Nhưng là, nếu như ta nắm tay của tôi, tôi vẫn cự tuyệt sao?” Liêu Bắc Bắc thành khẩn xin chỉ giáo.


      “Cự tuyệt. Rất dễ lấy được quý trọng của đàn ông.”


      Liêu Bắc Bắc gật đầu thụ giáo, liền làm bộ khó xử mà nhe răngnói: “Tôi nghĩ mời ta ăn cơm trưa, thế nhưng người của tôikhông có nhiều tiền mặt, , có thể, thể chút tình bạn trả trướccho tôi chút tiền lương?”


      Đường Diệp Trạch hơi thở chìm xuống, dừng xe, từ trong bóp da lấy ratất cả tiền mặt đặt ở trước xe: “ người của tôi tiền mặt nhiều lắm, cứ coi đây là tiền cá nhân của tôi giúp đỡ .”


      Liêu Bắc Bắc cười híp mắt gật đầu, đếm tiền đếm tiền, ghi tờphiếu nợ vay hai nghìn tám trăm đồng đưa cho Đường Diệp Trạch, cam kết:“Xin tin tưởng nhân phẩm của tôi, tôi tuyệt đối quỵt nợ .”


      Đường Diệp Trạch gì, tùy tiện đem phiếu nợ nhét vào ví da, đút ba lần mới nhét vào ngăn thứ hai của ví tiền.


      ta khởi động xe lần nữa, sau khi được đoạn đường, bỗng nhiên nhận thấy vấn đề. . . . . .


      tại sao muốn mời bạn trai ăn cơm?”


      “Ừ? . . . . . . Tối nay ta vốn là muốn mời tôi, mặc dù giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng tâm ý ta tôi nhận, cho nên nha,bữa tiếp theo dĩ nhiên tôi nên mời khách.”


      “Nha.” . . . . . . Đường Diệp Trạch nín thở trả lời, nghiêng đầu suynghĩ chút. . . . . .” đúng, tối nay bữa này là tôi mời. Mặc dùcô muốn mời khách, người nên mời cũng là tôi ?”


      lại biết tôi cũng ở trong quán tôm, tình cờ mà thôi, tính a.” Liêu Bắc Bắc mang bộ dáng thần giữ của, hừ hừ, có tiền như vậy còn muốn bóc lột ? có cửa đâu.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch thở ra hơi, được rồi, cũng muốn nhìn làm sao thoát ra mà hẹn hò.
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11



      Đêm đó, Liêu Bắc Bắc chờ hơn mười bán hàng chuyển vào nhà ở tậpthể do công ty chuẩn bị, hành hạ đến hơn ba bốn giờ sáng mới coi như yên tĩnh. Vị trí nhà ở tập thể tương đối tốt, bước đầu moị việc xong bên ngoài là bãi tăm ven biển, đẩy cửa sổ là là có thể nhìn ra xa biểnrộng, Liêu Bắc Bắc sửa sang lại quần áo xong, tựa người tại cửa sổ ngắmnhìn cảnh biển ban đêm. . . . .. Bờ cát, ánh trăng, bạn trai, tâm tìnhtrở nên nhộn nhạo a.


      quay người lại nằm giường, cầm điện thoại di động để biểu đạt tình cảm.


      Mạng Weibo vang lên:


      Ban đêm thanh yên tĩnh, tâm tình của tôi phảng phất như sóng biển, rắc…rắc…, dâng ênh mông. [ha ha]


      ① Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, thanh yên tĩnh có tiếng “Rắc…rắc…”.


      ② Khoai tây đậu: ơ, còn chưa ngủ a, lại mộng xuân rồi à?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: hừ, mấy người cách nào hiểu tâm tình của tôi giờ.


      ③Khoai tây đậu: ta hiểu rồi, mi đái dầm à? Trưởng thành rồi, ai ai.


      Phải Trời Sinh Ngốc: còn chưa ngủ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: a. . . . . . Quá hưng phấn ngủ được, tôi biết tôi phải nên căng thẳng chút, nhưng mà. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc: Tôi thấy cũng ngủ được,vậy tới đây giúp tôi nấu bát mì. Thuận tiện. . . . . . Cùng tâm .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tốt, tôi lập tức qua.


      ⑥ Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: [ suy tư ] hai người có vấn đề. Chị, đừng phòng của ta, mau tới chỗ em.


      ⑦Anh Phải Trời Sinh Ngốc: [ cũng suy tư ]


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cái gì cũng làm theo, đúng là ngốc tự nhiên.


      ⑧Anh Phải Trời Sinh Ngốc: . . . . . .


      Liêu Bắc Bắc ngâm nga ca khúc khi ra khỏi phòng ngủ, trụ sởcủa Đường Diệp Trạch ở tầng chót, theo nghị luận của đồng nghiệp thìtrang hoàng giống như ‘phòng cho tổng thống’. Liêu Bắc Bắc mới đầu tin, nhưng lúc lên hành lang khấp khúc tầng chót, thấy ngói và gạchsáng bóng, các vật trang trí có phong cách riêng, liền hiểu cái gì gọilà đãi ngộ khác biệt.


      Liêu Bắc Bắc ngó dáo dác tìm kiếm số phòng, lúc này, kinh ngạcnhìn bóng hình xinh đẹp trước lúc gõ cửa phòng. Liêu Bắc Bắc ngồichồm hổm thân mình núp ở sau đám cây cảnh, hí mắt nhòm qua. . . . . .Nếu như nhìn lầm…, hẳn là quản lý bán hàng, Hách Mỹ Lệ.


      Hách Mỹ Lệ mặc chiếc váy màu đen đai hơi mờ, cầm công văn, ở ngoài cửa chỉnh sửa trang phục, rồi bấm chuông cửa.


      Đường Diệp Trạch cầm bảng pha màu ra mở cửa phòng, nhìn thấy Hách Mỹ Lệ lộ hai nửa bầu ngực, nụ cười biến mất.


      “Đường tổng giám, đây là bảng báo cáo ngài cầu. Tôi. . . . . . có thể vào lúc hay ?” Hách Mỹ Lệ để thấp cặp văn kiện, mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng trước ngực.


      “Cám ơn, giao cho Thư ký Triệu là được rồi.” Đường Diệp Trạch có ý cho vào cửa.


      Hách Mỹ Lệ nhìn thấy cửa muốn đóng, gót giầy nghiêng cái té vềphía trước, Đường Diệp Trạch theo bản năng đỡ, quên mất bảng pha màutrong tay, vì thế tất cả thuốc màu, đều bất hạnh dính ở cánh tayHách Mỹ Lệ.


      Đường Diệp Trạch khẽ cau mày, sải bước ra cửa, sau đó đẩy cửa phòngmuốn mời Hách Mỹ Lệ vào nhà: “ trước hết tẩy trang, tôi ở ngoài cửa chờ .”


      “. . . . . .” Hách Mỹ Lệ gương mắt nhìn lại, đợi mở miệng,Đường Diệp Trạch xoay người về phía sân thượng lộ thiên.


      Làm Liêu Bắc Bắc thấy vậy rất hăng hái, nhận được tin nhắn Đường Diệp Trạch gửi đến.


      Phải Trời Sinh Ngốc: tôi mệt rồi, cũng ngủ .


      Liêu Bắc Bắc mặc dù nghe được bọn họ chuyện với nhau, nhưng nhìn hình thức cũng có thể đoán ra dưới mười phần, tặc tặccười tiếng, nhắn trở lại: A? . . . . . . sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc: Ừ, ngày mai gặp.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Được rồi. Nhưng mà phải nhớ kỹ nga, chúng ta là bạn bè, chuyện gì cũng chia sẻ mới là bạn bè tốt.


      Phải Trời Sinh Ngốc: ừ, ngủ ngon.


      Liêu Bắc Bắc che miệng nhún vai, dựa vào thang lầu trở về, mỹ nữyêu thương nhung nhớ, mở cờ trong bụng, sợ mình quấy nhiễu chuyệntốt của đúng , còn chịu nổi dụ hoặc đây? Cắt.


      . . . . . .


      Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn cửa phòng mình cái, tùy tiện gửicho Triệu Diệu tin nhắn thứ nhất, bảo Triệu Diệu mang mấy tên tuần traan ninh đến ngoài cửa phòng , những người nhàn rỗi được tùy ýxuất nhập.


      Triệu Diệu làm việc từ trước đến giờ vẫn mạnh mẽ vang dội, lậptức từ bộ an ninh điều tới ba tên nhân viên an ninh cầm gậy điện trongtay. Đợi Hách Mỹ Lệ rửa sạch thuốc màu, vốn tính cố gắng thêm chútnữa, nghĩ tới lúc mở cửa, đứng nghiêm bên cạnh cửa là hai gã anninh cao lớn khôi ngô. Trong đó gã mặt đổi “Cung tiễn” Hách Mỹ Lệ rời . Hách Mỹ Lệ liếc mắt nhìn người cái, theo tin tìnhbáo có thể tin cậy, Đường Diệp Trạch tại độc thân, mà điều kiện của cũng coi như xuất chúng rồi, chủ động đưa tới cửa còn muốn?Có bệnh.


      ※※ ※


      Chín giờ sáng ngày thứ hai, Liêu Bắc Bắc mệt nhoài nhận được điệnthoại của Phan Hiểu Bác gọi tới, Phan Hiểu Bác hẹn gặp mặt , lậptức lên tinh thần.


      Liêu Bắc Bắc vừa đánh răng vừa suy nghĩ, có tiềnđồ, tám cái đồng hồ báo thức cùng nhau vang cũng nguyện ý rờigiường cư nhiên bị cú điện thoại đánh thức cách dễ dàng, chẳnglẽ đây chính là. . . . . . . Sức mạnh của ái tình sao?


      Rửa mặt xong, thay đồ công sở vào, trước hết bộ phận quảng cáonhận xe đạp cùng sản phẩm tuyên truyền, khi thương là cần ấy, nhưngcơm cũng muốn ăn, mặc dù cùng quan hệ khá hơn bình thường mộtchút cũng tự xem mình tài trí hơn người, cha Liêu từng qua—— làm người a, bất cứ lúc nào cũng thể bày ra vẻ cáo mượn oai hùm ngu xuẩn được.


      Liêu Bắc Bắc gõ cửa phòng làm việc, đầu tiên hướng các vị tiền bốicúi người chào, sau đó ý đồ đến. Có nhân viên lễ phép chào đón,người phụ trách của bộ phận quảng cáo đem bộ Ấn phẩm có dấu của công ty “Phương tiện đồng bộ” giao cho Liêu Bắc Bắc. Hơn nữa cho côbiết, đội xe đạp tuyên truyền lập tức lên đường, gọi vào đội ngũ.


      Nụ cười của Liêu Bắc Bắc cứng đờ, nhưng vẫn giống như tình nguyệnnhận “Trang bị”. Bên khoác áo màu xanh nước hồ, cổ tay cộtkhăn lông, đeo huy hiệu “Địa ốc Đường thị ” mũ lưỡi trai cùng màu đỏ au, ở trước gương phòng rửa tay quay vòng, ô ô, muốn mặ lê hẹn hò.


      Liêu Bắc Bắc hướng về phía gương tự sướng phát, nhưng là dùng diđộng che mặt, sau đó truyền lên mạng Weibo, chú thích: đồng phục làmviệc quá xấu. [phát điên][phát điên]


      ① Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ôi uy, chúng ta chuyện lâu như vậy, mới biết được vóc dáng tệ a.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: sao, sao [ngượng ngùng]


      ② Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ừ, ở người của dán lên chữ “Hàng thu hồi”, hoàn toàn có thể dùng hàng giả đánh tráo.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận thu điện thoại di động, đúng là, nhìn trước nhìn sau giống như thùng rác đỏ.


      ôm chồng sản phẩm tuyên truyền “Dán ngay lập tức” ra khỏinhà ở tập thể, trách được đồng bộ như vậy, ra là công nhânviên cưỡi xe quảng cáo sản phẩm tuyên truyền cũng là tuyển mộ nam thanhniên địa phương. . . . . . Liêu Bắc Bắc buồn rầu, nước phù sa lưuruộng người ngoài, đạo lý này ai cũng hiểu, người ngoại lai lấycái gì để được cư dân bổn địa tín nhiệm?


      “Lên đường. ——” người dẫn đầu la lên, lên xe đạp trước mọi người.


      Liêu Bắc Bắc trở thành người ở cuối đội hình thể nghi ngờ, lúccô mải miết tăng tốc đuổi theo, có tiếng còi ô tô vang lên bên taicô, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe Benz chạysong song cùng về phía trước, mà người đàn ông ngồi ở tay lái phụ, mặt mỉm cười : “Liêu tiểu thư, trải nghiệm cuộc sống a?”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhận ra nam nhân này chính là người tốihôm qua cùng Đường Diệp Trạch dùng cơm, Lý Kinh Lý, nghiêng đầu cườicười: “Lý Kinh Lý, tôi làm việc.”


      “Công việc?” Lý Kinh Lý cười đầy ngụ ý sâu xa tiếng, nhìn về phía đội xe đạp xa, ngầm tự hiểu : “Đều xa, nhanh lên xe , cômuốn đâu tôi đưa qua.”


      “Tôi, tôi phát truyền đơn. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên cảm giác mình giải thích .


      Nhưng Lý Kinh Lý cười , lệnh tài xế sang dừng xe bên đường,Liêu Bắc Bắc vì lịch cũng dừng xe đạp. Lý Kinh Lý đến, dường nhưng chú ý tới điện thoại giắt trước ngực, mặc dù phải là hàng rẻtiền, nhưng. . . . . .” Cầm cái này chơi , đừng chê nhé.” cáiiphone mới tinh lóng lánh, Liêu Bắc Bắc cả kinh, mọi người Weibođều ràng, iphone là chọn lựa đầu tiên của các minh tinh.


      Lý Kinh Lý thấy thần sắc nghi ngờ của , nhìn ra là ghét bỏ hay thích, cho nên lại đưa qua đưa lại phía trước, cười : “Tôibiết loại đồ chơi này lọt vào mắt Liêu tiểu thư, nhưng nể mặttôi, nhận lấy .”


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc nuốt nuốt nước miếng, iphone là món đồ mới mà thèm nước dãi, nhưng trong túi eo hẹp chỉ có thể nhìnhình ảnh cho đỡ nghiền, hôm nay cái này chỉ thấy quá mặt chính lànhân vật thế nhưng gọi cầm chơi?


      Liêu Bắc Bắc nhìn Iphone “hiên ngang”, vùng vẫy hồi lâu, nghĩ ĐườngDiệp Trạch lúc trước với , lại liên tưởng đến đôi mắt ti hí nhấpnháy của Lý Kinh Lý. . . . . . Hoàn toàn tỉnh ngộ, Lý Kinh Lý xem mìnhlà người nào. Nên, giả yếu ớt vô lực, cho nên chảy nước mắt nhã nhặn từchối: “Vô công bất thụ lộc, cám ơn ý tốt của Lý Kinh Lý. Tôi. . . . . . thể nhận.”


      Lý Kinh Lý còn ý nghĩ khác, lấy món đồ chơi này ra đơn giản là vì thử chút khẩu vị đối phương, bày tỏ ra, Liêu Bắc Bắc cảmgiác lễ vật đủ phân lượng, chờ , tiết mục chính còn ở phía sau.Nghĩ tới đây, Lý Kinh Lý cũng miễn cưỡng nhận lấy, tùy tiện trò chuyện mấy câu, rồi có việc trước.


      Liêu Bắc Bắc vẫy tay từ biệt, lên xe đạp, may là Lý Kinh Lý cólấy toàn bộ linh kiện của Iphone ra, nếu cầm giữ nỗi bàntay tội ác, ai.


      Chẳng qua là ngờ, sau khi Lý Kinh Lý rời , thậm chí mộtlúc sau có người lôi kéo làm quen , hơn nữa mỗi vị đều có xe consang trọng, lời dạo đầu căn bản là —— “ khỏe , xin hỏi là Liêu tiểu thư sao? Tôi là người của công ty …, đây là danh thiếp của tôi.”Cứ như vậy, dọc theo đường , Liêu Bắc Bắc mặc bộ p lê đỏ ba phenbốn lượt năm lần gặp phải “Quấy rầy”, nhận vô số danh thiếp. Mỗi vịnếu chức vụ phải là quản lý đất đai chính là giám đốc xínghiệp.


      Trong khi tuyên truyền viên bắt đầu công việc, Liêu Bắc Bắc vẫn nhưcũ lắc lư ở nửa đường, vỗ vỗ túi áo nhồi đầy danh thiếp, khách là Thượng Đế, đại diện là người mở đường tiếp cận Thượng Đế, mộtviên chức đắc tội được, giải thích cũng , áp lực ghêgớm a.


      Phan Hiểu Bác gọi điện thoại hỏi thăm chỗ của . Liêu Bắc Bắc nhìnđồng hồ, thế nhưng là 12 giờ rưỡi buổi trưa, Liêu Bắc Bắc vừa địnhnói chút gì, phía đối diện có người đàn ông phương tây thẳngtới chỗ .


      run lẩy bẩy, ủy khuất : “Niếp Niếp nên ăn cơm trưa thôi, đừngđể bụng đói, hai người ăn trước , em còn có chút việc. . . . . .”


      Phan Hiểu Bác cũng thông tình đạt lý, có thúc giục , bảo lần sau vào thị trấn liên lạc lại.


      Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, may là có lưu số điện thoại di dộng của Đường Diệp Trạch, trực tiếp bấm.


      . Tôi hận .” nghiến răng nghiến lợi .


      “. . . . . . Tại sao.”


      “Đều tại , bảo tôi ăn cơm, tại những người đại diện chủ doanh nghiệp kia nghĩ tôi là tiểu mật của . Đây là trắng trợm. Hãm hạitrắng trợn.”


      “Nha. . . . . . Cho nên?”


      “Cho nên cái gì, trả trong sạch cho tôi, tôi là người có bạn trai a. . . . . .”


      “A, có cần tôi gọi điện thoại cho bạn trai giải thích chút ?” Đường Diệp Trạch nhanh chậm hỏi.


      đùa gì vậy, đây phải là càng tô càng đen hả?” Liêu Bắc Bắc giận đến mắt trợn trắng.


      “Vậy xem phải làm sao bây giờ, tôi nghe lời .”


      . . . . . . . Thôi . . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc phẫn hận cắt đứt. . . . . . Nếu có biện pháp thoát thân còn hỏi Đường Diệp Trạch sao? .


      Lúc này


      Weibo nhận được tin bình luận


      Ở dưới câu “Đồng phục làm việc quá xấu” ——


      Phải Trời Sinh Ngốc: ừ, đẹp.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc sặc ngụm máu đen ở cổ họng, đây chínhlà đồng phục làm việc công ty thiết kế đó có được hay , đừng có làm bộ liên quan đến mình mà bình luận thế a.


      tại rất tức giận, vô cùng tức giận, hẹn hò chẳng những bịquấy nhiễu , xế chiều còn phải về nhà ở tập thể, cùng các đồng nghiệphọc tập nghiệp vụ bán hàng, Đường Diệp Trạch giờ phút này ở trong mắt phải là bạn hòa ái dễ gần nữa, mà là bạn xấu để ýđến sống chết của . Đáng giận nhất là, tiểu tình nhân của rànglà trưởng phòng bán hàng Hách Mỹ Lệ.
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12



      Liêu Bắc Bắc nhìn thời gian vội vàng gọi điện thoại cho Phan Hiểu Bác tranh thủ hủy cuộc hẹn, trở về nhà ở tập thể nghe giảng. Lúc thấy cácđồng nghiệp mặc Âu phục già dặn nghe đài dạy chương trình học, chỉ cóLiêu Bắc Bắc giống như nữ công nhân vệ sinh quét dọn “Phồn thịnh” .


      Liêu Bắc Bắc liếc mắt liền thấy Đường Diệp Trạch ngồi ghế dự thính,thuận tiện trừng mắt liếc cái. Đường Diệp Trạch chẳng những làmbộ như thấy, còn liếc mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ.


      Mà Thư ký Triệu ngồi vừa vặn bên cạnh Đường Diệp Trạch. Các đồngnghiệp thấy thế lầm tưởng Liêu Bắc Bắc chú ý nhất cử nhất động của Thưký Triệu. Các đồng nghiệp mặc dù ngoài miệng gì, nhưng mọingười thầm cười nhạo, chậc chậc, nhất định là bị Thư ký Triệu đá mới bịphái quét vệ sinh.


      —— đây chính là sức mạnh của lời đồn. Tuy Liêu Bắc Bắc là người trong cuộc nhưng biết, chuyện quan hệ bất chính của cùng Thư kýTriệu ở nhà vệ sinh nữ truyền xa vạn dặm.


      Đào Tiểu Thiến vô cùng đồng tình Liêu Bắc Bắc, vỗ vỗ chỗ trống bêncạnh chào hỏi . Liêu Bắc Bắc khom người ngồi xuống, móc quyển vở nhỏra ghi chép tốc ký. Đào Tiểu Thiến có lòng nghe giảng bài, hạkhuỷnh tay xuống, hỏi: “ cùng Thư ký Triệu cãi nhau?”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc vô ý thức nhìn Thư ký Triệu, thu hồi tầmmắt: “Tôi cùng Thư ký Triệu là trong sạch , huống chi, tôi tại có. . . . . . Bạn trai.”


      “A, ra đá Thư ký Triệu a. Lá gan a, tráchđược bị phái phát truyền đơn, ” Đào Tiểu Thiến tại đồng tìnhLiêu Bắc Bắc hơn, lại hỏi, “Bạn trai mới cũng làm trong công ty chúng ta sao? Có đẹp trai hay , tiết lộ chút chứ.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khóe miệng co quắp chút, đây là mốitình đầu của . Bất quá nếu đồng nghiệp có hứng thú, nguyện ý chiaxẻ, mân mím môi, tận lực tỏ ra thoải mái, ra vẻ khiêm nhường :“ phải trong công ty chúng ta, lớn lên cũng tạm được.”


      “Tỷ là người từng trải, mang tới đấy giám định giúp .” Hai mắt Đào Tiểu Thiến sáng lên.


      “Ừ, được. . . . . . Buổi tối đến đón tôi.” Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng cười cười.


      Đào Tiểu Thiến vừa định chút gì, thầy giáo giảng bài khônglưu tình chỉ mặt các : “Vị tiểu thư mặc đồ đỏ kia, được nóichuyện riêng. Khóa huấn luyện này rất trọng yếu.”


      Vừa xong, Đường Diệp Trạch chuyển tầm mắt qua người Liêu Bắc Bắc, trộm giơ hai ngón tay hình chữ V “Thắng lợi”, hơn nữa nụ cười nhìn cóchút hả hê, bởi vì, là sai thầy giáo trường điểm danh .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lúng túng gật đầu nhận lỗi, trợn mắt nhìnĐường Diệp Trạch cái, đều là người trưởng thành còn bị điểm danh phê bình, mất thể diện , lòng tự ái cũng bị thương tổn.


      Liêu Bắc Bắc tức quá, lên Weibo phát hỏa.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: kia. Tôi với có cừu oán sao? Đến tột cùng là muốn hãm hại tôi bao nhiêu lần? .


      Phải Trời Sinh Ngốc: làm nhân viên bán hàng, đầu tiênphải học vứt bỏ lòng tự ái. Huống chi, quả tình nghegiảng bài.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cũng phải là học , chẳng lẽ còn muốn khấu trừ học phần của tôi sao? .


      Phải Trời Sinh Ngốc: , khấu trừ tiền thưởng.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: , tôi sai rồi. [nước mắt]


      Phải Trời Sinh Ngốc: [a]


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc cắn cắn đôi môi, vừa muốn thoát khỏi Weibo, Đường Diệp Trạch nhanh nhắn tin tới.


      Phải Trời Sinh Ngốc: đừng nóng giận, tôi mua cho chiếc xe đạp điện.


      Liêu Bắc Bắc dần dần vung lên khóe miệng, nhưng rất nhanh sụp bả vai, rốt cuộc dễ dàng thỏa mãn, thoáng cái bớt giận.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tri kỷ tri kỷ, có chuyện gì muốn chia sẻ cùng tôi sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc: thí dụ như.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tối hôm qua. . . . . .


      “Khụ khụ. . . . . .” Đường Diệp Trạch ho hai tiếng đưa tới ánhmắt của mọi người, các nhân viên cho là muốn truyền đạt gì khác,nhưng đợi lát, chỉ thấy Đường Diệp Trạch buông mắt, tiếp tục chơiđiện thoại di động.


      Phải Trời Sinh Ngốc: thấy rồi?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tôi cuối cùng cũng thông minh, cho nên mới mua xe đạp chạy bằng điện hối lộ cho tôi đúng ? [quay mặt bên trái hừ hừ]


      Phải Trời Sinh Ngốc: phải vậy.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: đúng.


      Phải Trời Sinh Ngốc: phải vậy.


      Liêu Bắc Bắc liếc cái, hí mắt nhe răng cười.


      Phải Trời Sinh Ngốc: phải vậy.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: còn phải học chùi mép nữa à? Ngừng, đừng ảnh hưởng tôi nghe giảng.


      Phải Trời Sinh Ngốc: [nước mắt]


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: [ a ]


      “Bắc Bắc, chuyện với ai mà vui vẻ như vậy? Bạn trai mới sao? . . . . . .” Đào Tiểu Thiến thừa dịp thầy giáo loay hoay máy tínhvội vàng hỏi.


      phải là mới, bạn trai quen trước giờ.” Liêu Bắc Bắc nóng lòng làm sáng tỏ chuyện này.


      Đào Tiểu Thiến đưa bình luận, liếc cái màn hình điện thoạiLiêu Bắc Bắc, cười híp mắt lấy điện thoại di động ra, : “ ra là cũng chơi Weibo, nick name là cái gì, tôi add.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thấy thái độ Đào Tiểu Thiến tích cực cũngkhông cự tuyệt, nhưng quả muốn người quen Follow, bởi vìnơi đó chẳng qua là đó là vùng đất nhiều có ngôi sao sáng của màthôi, ban đầu viết tên công ty đơn giản là hiểu quá trình đăngkí, lầm tưởng phải viết tên công ty làm việc mới có thể thông qua xétduyệt.


      Rất nhanh, nick name “Điềm Tỷ Tiểu Đào” của Đào Tiểu Thiến Follow đến “Ưu Thương Phụ Nhị Đại” của Liêu Bắc Bắc.


      Đào Tiểu Thiến tham quan trang Liêu Bắc Bắc, cười khúc khích: “Bạntrai ngươi cũng hài hước quá, có phải nick ‘ Phải Trời Sinh ĐãNgốc ’ này hay , ta là người của công ty sao?”


      Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, may là mới vừa rồi cùng Đường Diệp Trạch chuyện với nhau bằng tin nhắn cá nhân, nếu người khôn khéonhư Đào Tiểu Thiến rất nhanh có thể nhận ra người này nấp bên cạnhcác .


      Song, đợi Liêu Bắc Bắc bác bỏ thân phận “Tự nhiên ngốc”, ĐàoTiểu Thiến ở trang chủ của Liêu Bắc Bắc gọi Đường Diệp Trạch.


      Điềm Tỷ Tiểu Đào follow cho Phải Trời Sinh Ngốc: Chào , tôi là đồng nghiệp Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc thở dốc vì kinh ngạc, Đào Tiểu Thiến quả nhiên là nhân viên bán hàng ưu tú, khách khí đến cỡ nào.


      song song dời tầm mắt, hi vọng thông qua ánh mắt nhắn nhủ loại tin tức, đừng trả lời a. ấy nghĩ là bạn trai của tôi.


      Nhưng, Đường Diệp Trạch có nâng mắt, cũng có bất kỳ biểu gì, bình tĩnh quay lại.


      Phải Trời Sinh Ngốc trở lại @ Điềm Tỷ Tiểu Đào: [nắm tay]


      Đào Tiểu Thiến hé miệng cười tiếng, hướng Liêu Bắc Bắc nháy mắt.


      Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc ở bên cạnh tôi, là bạn trai của ấy sao? Nghe buổi tối phải tới đón ấy tan việc phải ?


      Liêu Bắc Bắc nhìn chằm chằm nội dung bàn luận, lo lắng : “Đào tỷ, ấy. . . . . .” còn chưa dứt lời, giáo sư khóa ho khan nhắcnhở, cho nên Liêu Bắc Bắc chỉ đành phải cúi đầu giữ vững trầm mặc.


      Song, Đường Diệp Trạch đáp câu làm cho người suy nghĩ xa xôi hơn.


      Phải Trời Sinh Ngốc đáp lời @ Điềm Tỷ Tiểu Đào: nếu nhưcô ấy cần tôi, tôi có thể xuất ở trước mặt ấy bất cứ lúc nào.


      Liêu Bắc Bắc nhìn bình luận khuôn mặt hắc tuyến, đây phải nóinhảm sao, khoảng cách giữa bọn họ xê xích tới mười thước.


      chân tướng, quần chúng Đào Tiểu Thiến chống cằm cảm thán, người đàn ông này là biết chuyện.


      Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc là tốt, cần phải quý trọng ấy.


      Phải Trời Sinh Ngốc: tôi .


      Liêu Bắc Bắc sợ tình thế càng diễn càng quyết liệt, nhịn được sáp vào.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Phải Trời Sinh Ngốc: có phải bận hay ? (ý là: Đừng làm chuyện tào lao.)


      Phải Trời Sinh Ngốc đáp lại @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: bận.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhắm mắt hít sâu, người của chính là bi kịch.


      Lúc này, tin nhắn đến, Liêu Bắc Bắc thoát Weibo, thấy Phan Hiểu Bác nhắn tin, lập tức dấn thân vào ở chỗ nhu tình mật ý.


      Phan Hiểu Bác: còn học sao?


      Liêu Bắc Bắc: ừ, có thể còn kéo dài thêm giờ.


      Phan Hiểu Bác: buổi tối muốn ăn cái gì, đặt trước.


      Liêu Bắc Bắc: cá nướng?


      Phan Hiểu Bác: được, Niếp Niếp gần đây bị nóng.


      Liêu Bắc Bắc: nga, vậy ăn đồ xào ?


      Phan Hiểu Bác: , muốn mang trẻ con ra ngoài ăn, bằng. . . . . . Chúng ta ở nhà ăn? Để xào đồ ăn.


      Liêu Bắc Bắc quơ quơ bàn chân, trước mắt lên màn bọn họ ởtrong phòng bếp đầy lãng mạn, liền nhắn tin lại: tốt, em giúp tay.


      Phan Hiểu Bác: vậy quyết định thế , bảy giờ tới đón em.


      Liêu Bắc Bắc liếc Đào Tiểu Thiến bên cạnh cái, nhắm lại: khôngcần, em tự , công ty có phân cho em chiếc xe điện, trong vòng nửatiếng là có thể vào thị trấn.


      Phan Hiểu Bác: tốt, lúc đến gọi điện thoại cho , đường cẩn thận chút, tối nay trời sao.


      Liêu Bắc Bắc nắm tay ngọt tận trong lòng, Phan Hiểu Bác muốn mời mình đến nhà làm khách, chứng minh rất có hảo cảm với mình sao?


      “Uy uy, Bắc Bắc, bạn trai làm sao biết công ty chúng ta tối nay phải liên hoan?” Đào Tiểu Thiến hỏi.


      “Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận muốn nỗ con ngươi: “Tối nay liên hoan là có ý gì? . . . . . .”


      “Trước lúc vào cửa, Thư ký Triệu Cương tuyên bố, khao chúng tamột bữa thịt nướng. Ngay tại bờ biển, lò nướng thịt chuẩn bị tốt, sợmập ăn hải sản, còn muốn bắn pháo hoa.” Đào Tiểu Thiến liếm liếm đôi môi.


      “A, tốt, có thể tham gia sao? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc nước mắt trào ra.


      “Dĩ nhiên được a, Thư ký Triệu cố ý , vô cớ tham giahoạt động tập thể coi như bỏ bê công việc. Hơn nữa có chơi tại sao a, đây phải là hành động của kẻ ngu sao?” Đào Tiểu Thiến biếtLiêu Bắc Bắc nhanh trí, nhưng nghĩ tới nguyên nhân cuối.


      Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc sầu mi khổ kiểm, chỉ muốn có buổi tối hẹn hò cũng khó khăn thế à? .


      Xem ra cửa sau được rồi, Liêu Bắc Bắc mặt dày hướng Đường Diệp Trạch cầu cứu.


      Liêu Bắc Bắc: , tri kỷ, buổi tối tôi muốn xin nghỉ.


      Đường Diệp Trạch: thân thể thoải mái?


      Liêu Bắc Bắc: phải vậy. . . . . . Phan Hiểu Bác hẹn tôi đến nhà ấy ăn cơm, hì hì.


      Đường Diệp Trạch: ta có tiền mời nhà hàng ăn cơm?


      Liêu Bắc Bắc: . . . . . . Dĩ nhiên phải vậy, cái này gọi là bồi dưỡng tình cảm. cùng Thư ký Triệu tiếng cho tôi nha, giúpđỡ chút nha.


      Đường Diệp Trạch: tốt, nhưng Triệu Diệu mặc kệ lý do xin phép nghỉ. Huống chi lý do của là bất chính.


      Liêu Bắc Bắc giơ nắm tay dứ dứ: nếu tôi có lý do còn tìm làm gì? . cố ý chọc giận tôi sao?


      Đường Diệp Trạch: tôi có chọc giận , vậy xem phải làm sao bây giờ, tôi nghe .


      Liêu Bắc Bắc vừa trợn mắt vừa tựa vào ghế ngồi. . . . . . ngốc tự nhiên, giải thích.


      “Vị tiểu thư mặc lê đỏ kia, mời ngồi xuống. Được ? .” Giáo sư nổi đóa.


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đồng thời,nhận ánh mắt xem thường của các đồng nghiệp từ bốn phương tám hướng bắnvề phía .


      Đường Diệp Trạch thong thả giương mắt lên, nhìn Liêu Bắc Bắc chămchú, lần này cũng phải là sai giáo sư điểm danh . . . . . .Bắc Bắc đáng thương, lúc liên hoan nhớ ăn nhiều chút.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13



      Lại lần nữa mất cơ hội hẹn hò, Liêu Bắc Bắc ngồi xếp bằng ởtrên bờ cát, vừa nhai xiên mực nướng, vừa nhìn pháo hoa ngũ sắc, mặc dùcô đơn chiếc bóng phải chỉ mình , nhưng lúc này rất thíchhợp cho đám tình nhân chuyện đương.


      Hồi tưởng lúc gọi điện cho Phan Hiểu Bác, giọng của Phan HiểuBác hiển nhiên có chút mất hứng, hỏi thăm có phải là hài lòngvới , cho nên ra sức khước từ gặp mặt. Liêu Bắc Bắc tất nhiênbác bỏ nghi vấn của Phan Hiểu Bác, nhưng do tính tình con nội tâmkhó chịu nhưng ngoài mặt rụi rè, lại thể biểu đạt tâm ý mộtcách trắng trợn, chỉ có thể cho Phan Hiểu Bác —— rất tốt, đừngsuy nghĩ nhiều.


      Mà ở bếp nướng bên cạnh, trước mặt của đầu bếp nướng thịt cómấy người ghé, ngược lại chỗ người nướng thịt chuyên nghiệp thìđầy đầu người. Liêu Bắc Bắc liếc mắt nhìn lại, nhóm nữ nhân viên bánhàng trang điểm xinh đẹp vây quanh Đường Diệp Trạch bốn phía, Đường Diệp Trạch đem xâu thịt nướng xong đưa cho bọn họ.


      Liêu Bắc Bắc theo lẽ thường liền hiểu Đường Diệp Trạch tại sao lạimuốn đứng ở trước chỗ nướng thịt đầy khói này, hừ, làm bộ bình dị gầngũi, phải là vì có thể gần gũi các mỹ nữ à.


      Lúc này, điện thoại Liêu Bắc Bắc giắt ở trước ngực rung lên.


      Đường Diệp Trạch: muốn ăn cái gì, tôi nướng giúp .


      Liêu Bắc Bắc đối với việc xin phép thất bại mà ghi hận trong lòng, cắn răng nhe răng trả lời: tôi muốn ăn thịt nướng.


      Đường Diệp Trạch: ha hả, mau.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thở ra hơi, trả lời: đều tại giúp tôi, Phan Hiểu Bác hình như tức giận, 555.


      Đường Diệp Trạch: hẹp hòi như vậy, chia tay .


      Liêu Bắc Bắc: . . . . . . . tôi còn chưa cùng ta chính thức hẹn hò đâu, chia tay cái đầu .


      Đường Diệp Trạch: lần đầu tiên hẹn hò lại mời đến nhà, vui hả?


      Liêu Bắc Bắc: ừ? Tại sao vui, chứng tỏ ấy xem tôi là người ngoài a.


      Đường Diệp Trạch: ai, con heo ngu ngốc.


      Liêu Bắc Bắc bỏ điện thoại di động cất trong túi quần, phủi phủicái mông về phía chỗ thịt nướng, nhưng chen thế nào cũng thể đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, chỉ đành phải duỗi cánh tay báo cáo:“, tôi muốn cá nướng.”


      Vừa dứt lời, Đường Diệp Trạch để cánh gà còn chưa nướng chín xuống,từ trong tủ lạnh lấy ra đủ loại cá biển, hỏi muốn ăn loại nào,đồng thời đổi tấm lưới nướng sạch sẻ, mặt mỉm cười yên lặng lậtnướng.


      Vù, vù, vù. . . . . . Các ánh mắt tập trung những tia hâm mộ ghen tỵ cùng hận thù ném tới .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả nghĩ tới Đường Diệp Trạch lại nướng giúp , hơn nữa là nướng chen ngang.


      trợn mắt nhìn Đường Diệp Trạch cái, để ình cửa sau cần xin phép, mặc kệ khiến cho công chúng căm phẫn mà rất thích thú “Cống hiến sức lực” chứ sao.


      Ba phút đồng hồ sau


      “Xong rồi.” Đường Diệp Trạch đem xâu nướng xong đưa cho trước. Liêu Bắc Bắc cúi người chào và cảm ơn, đợi Đường Diệp Trạch nóichút gì, nhận lấy xâu cá nướng bỏ chạy, tiện đà đứng ở sau khốiđá ngầm từ từ ăn.


      Nhưng là còn ăn được hai miếng, Thư ký Triệu cách đá ngầmkêu : “Liêu tiểu thư, đốt pháo hoa ? Bên này có rất nhiều.”


      “Được, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc giơ xâu cá nướng lên, còn có tìmđược Triệu Diệu thấy Đường Diệp Trạch trước. Đường Diệp Trạch nắm hai chuỗi cá nướng tìm tìm cái gì, nếu như đoán sai, ĐườngDiệp Trạch giống như tìm , cho nên ngồi chồm hổm tại chỗ, gởi tin nhanh cho Đường Diệp Trạch vị trí của mình.


      Đường Diệp Trạch dựa theo chỉ dẫn của tiếp tục tìm kiếm, càng đicàng lệch khu vực ánh trăng có thể chiếu đến, khi còn chưa có thấyrõ hướng cụ thể của Liêu Bắc Bắc, bị Liêu Bắc Bắc kéo xuống phía sauđá ngầm.


      “Này.” Đường Diệp Trạch ngồi dựa đá ngầm bên cạnh, hướng phía trước đưa tay mời cá nướng thơm ngào ngạt.


      “Tôi , đừng hãm hại tôi có được hay ? Coi như là tôivan cầu .” Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêng, hai tay buông lỏng.


      “À. . . . . .” Đường Diệp Trạch có nghe tiếng càm ràm gì,nhưng tinh tường cảm nhận được, cảm thấy đau đớn vì có vật nhọn đâm lêntrán .


      Liêu Bắc Bắc cũng có nghe phát ra tiếng rên, liên tục khẩncầu Đường Diệp Trạch để mình con đường sống. Nghĩ đến, Đường DiệpTrạch có đáp lại, nên phối hợp khom người xoa trán.


      “Tôi chuyện với , có thể để ý tôi chút sao? . . . . . . A. . . . . .” Liêu Bắc Bắc rồi ngẩng đầu, mặc dù ánh sáng cóhạn, nhưng mơ hồ thấy thứ chất lỏng theo cánh tay Đường DiệpTrạch chậm rãi chảy xuống.


      Liêu Bắc Bắc thoáng nhìn qua mí mắt, kinh ngạc thấy xâu nướngcòn lưu lại vết máu mới, giọng la, lập tức để thức ăn xuống,luống cuống tay chân lấy từ trong túi quần bao khăn giấy, rút ra mấy tờđặt lên trán Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch nhìn khoát tay ý bảokhông có chuyện gì, nhưng là Liêu Bắc Bắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Diệp Trạch, nửa quỳ trước người xử lý vết thương.


      tay có vi khuẩn.” Liêu Bắc Bắc dù sao cũng tốt nghiệp trường sư phạm mầm non, sơ cứu khẩn cấp cũng học qua chút.


      Liêu Bắc Bắc mượn ánh sáng điện thoại di động quan sát thương thế, có lẽ là đâm trúng mạch máu, hơn nữa ghim khá sâu, máu từ trong vết thương chảy ra từ từ. Liêu Bắc Bắc đầu tiên giúp nặn ra máu bẩn ở dưới da, lại đem ba lô ném cho Đường Diệp Trạch: “Băng dán cá nhân kẹptrong hộp công cộng.”


      “Bên trong ba lô có nhiều thứ riêng tư, tôi tiện tìm kiếm.”


      “Ai nha, bây giờ là lúc lễ phép sao? Bảo tìm tìm .” Liêu Bắc Bắc ra lệnh.


      “À.” . . . . . . Đường Diệp Trạch mở khóa kéo ba lô , mò tới mộtmón đồ hình vuông, móc ra nhìn thoáng qua. . . . . . Giống như sét đánhkịp bưng tai mà rút trở về, đơn giản cái lấy ra chính là. . . . . .Băng vệ sinh.


      “Hay là. . . . . . tới tìm .” Đường Diệp Trạch tay chận vếtthương, tay đem ba lô trả lại cho , Liêu Bắc Bắc lo lắng nắmba lô , vừa chỉ trích đần vừa khom người tìm kiếm.


      Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú lát, để cho tiện tìm đồ,tiện tay giúp nâng ba lô lên. Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc cuối cùng từ trong đám ngổn ngang tìm được hộp kẹp, mở hộp lấy bang dáncá nhân ra dán, vô ý thức ra lệnh: “Dùng di động chiếu sáng chút.” đem dây buột điện thoại giắt trước cổ lần lượt đưa về phía trước.


      “Được.” Đường Diệp Trạch rất nhanh chuẩn bị phát sáng màn hình, theonhư chỉ thị của chiếu vào vị trí cái trán, trước sau vẫn mỉm cười.


      Đừng thấy cuộc sống Liêu Bắc Bắc có gì mạch lạc, cũng là ngườitheo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cho là vết thương như vậy cầndán cả miếng bắng dán cá nhân, cho nên từ trong túi trang điểm trong balô lấy ra cây kéo tỉa lông mày, mượn ánh sáng điện thoại di động cắt cho lại.


      “Đừng có gấp, tôi sợ dán miếng băng quá lớn trán xấu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quên trấn an người bị hại.


      “Tôi sao, cũng đừng gấp gáp.” Đường Diệp Trạch thấy thần sắc bất an, nên an ủi lại.


      “Bắc Bắc, cha làm nghề gì?”


      “Thầy chủ nhiệm lớp mười trung học. hỏi cái này làm cái gì?” Liêu Bắc Bắc thuận miệng trả lời.


      có gì. . . . . . Tùy tiện hỏi thôi.” Đường Diệp Trạch thu nụcười, xem ra hoàn toàn quên . Bất quá cũng thể trách LiêuBắc Bắc nhận ra mình, biến hóa của từ khi rời trung học mớibắt đầu, khi đó phụ thân đem đưa đến quốc du học, nhớ ngày anhhọc xong về nước, ngay cả trai cũng thể nhận ra .


      Về chuyện thay đổi hoàn toàn hình dáng của Đường Diệp Trạch, là nhởcông của người bạn quen khi du học. tên là Phạm Phỉ, Phạm Phỉ luôn gọi là “Con mọt sách”, Đường Diệp Trạch cũng chỉ cười mộttiếng. Chính Phạm Phỉ tay chế tạo Đường Diệp Trạch hôm nay. Có lẽPhạm Phỉ cũng nghĩ đến, trải qua phen tỉ mỉ cải tạo, ĐườngDiệp Trạch —— đeo kính sát tròng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cho hợpthời trang, ngũ quan tuấn chỉ hết lãng phí sau cặp mắt kiếngkhó coi, hơn nữa còn tản mát ra khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, phong độ chỉ có ở vị vương tử. Bất quá cũng là từ ngày đó, Đường DiệpTrạch đường gặp các mỹ nữ “Bao vây tán tỉnh”. Song, tự thâncũng cảm thấy hưởng thụ gì hết, thậm chí cảm thấy phiền não, nhưng là vì muốn để cho bạn tốt Phạm Phỉ thất vọng, chỉ có cách giữ vững trạng, dần dà cũng thành thói quen.


      như thế nào đây, Đường Diệp Trạch thừa nhận mình là người khônggiỏi , thích thông qua chữ viết để hiểu thế giới này hơn, lại dùng chữ viết và nét vẽ để nhắn nhủ tâm tình của mình.


      . . . . . .


      Liêu Bắc Bắc cắt xong miếng dán, đầu tiên rửa sạch máu vếtthương, sau đó lại gần sát Đường Diệp Trạch, bảo ngẩng đầu lên hếtcỡ, Đường Diệp Trạch làm theo, Liêu Bắc Bắc cận thận dán từng lytừng tí.


      “Đừng lo lắng, nếu mặt mày xấu à nha. . . . . .” Giọng Liêu Bắc Bắc ôn nhu tựa như đối đãi với bạn ở nhà trẻ vậy.


      Đường Diệp Trạch cười . Liêu Bắc Bắc quỳ gối bờ cát,đợi dán xong xuôi, theo bản năng nhấc đầu gối tiến về phía trước mộtbước, hi vọng giúp dán chặt hơn chút, nhưng đầu gối cẩn thậnđặt lên con ốc biển gai, cảm thấy đau nhói, hí mắt nghiêng ngườiđồng thời, tay đặt tại người Đường Diệp Trạch để chống đở thânthể. Đường Diệp Trạch thấy sắp ngã, tay vốn cầm điện thoạidi động chiếu sáng, ngay sau đó buông ra, giữ eo của .


      Ánh sáng này vừa tắt, Liêu Bắc Bắc phương hướng, đầu gốichợt nhấc. . . . . . . hung hăng đụng ngay vào bụng Đường Diệp Trạch.


      “Ách. . . . . .”


      “A. xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhanh chóng thu hồi chân, theo phản xạ lộn xộn giúp xoa bụng.


      Tóc đuôi ngựa của quét gương mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch chà chà lỗ mũi, thuận tay vén tóc của . Nhưng vừa ngẩngđầu, sát bên … Lúc chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, hơi ấm cùng vật mềmmại đụng vào, dính sát vào nhau hợp chung chỗ.


      Trong phút chốc, hai người ngây dại, im bặt.


      “? .” . . . . . . Là môi?


      “? .” . . . . . . Nụ hôn đầu của tôi? .


      Liêu Bắc Bắc thể tin được nụ hôn đầu cứ như vậy còn, côrun rẩy nâng ngón tay lên, chạm lên môi mình để nghĩ đến tột cùng làhương vị gì. . . . . . Dĩ nhiên, lừa mình dối người phải là tốt.


      Hai người đại khái hóa đá trong ba giây. . . . . .


      Phút chốc, tách nhau ra.


      Liêu Bắc Bắc ngồi ngây ở trong bóng tối, hai tay ôm mặt, khóc khôngra nước mắt, xin lỗi bạn trai hơn nữa cũng xin lỗi mình.


      Đường Diệp Trạch liếm liếm đôi môi, nghe được tiếng nức nở nhonhỏ an ủi: “Đừng khóc. . . . . . Đây tính là hôn môi. . . . . .”


      “Miệng đối miệng còn coi là hôn môi sao? Mặc dù thể trách , nhưng đây là nụ hôn đầu của tôi nha, tôi rất khổ sở nha. . . . . . Ô ô. . . . . .”


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch mân môi, áy náy : “ xin lỗi.”


      Liêu Bắc Bắc khóc nức nở tay nhặt lên những vỏ ốc bên cạnh quăngvề phía Đường Diệp Trạch, đem tất cả lửa giận phát tiết ra ngoài, nhưnggiọng của vốn mềm mại, nên lớn tiếng ồn ào cũng có lực sát thương gì.


      “Tôi lòng muốn làm bạn bè với , nhưng còn , lần lạimột lần hãm hại tôi, tại các đồng nghiệp, đại lý phân phối đều hiểu lầm quan hệ chúng ta. Dân chúng bé cũng là người a, lớnlại đem chuyện khi dễ tôi làm niềm vui, tôi trông dễ khi dễ như vậy sao? tại nụ hôn đầu cũng còn rồi, biết xem như bản thân tôikhông gặp may.” Vừa , khó khăn đứng lên, quay đầu khẽ hừ, “Tôimuốn tuyệt giao.”


      Đường Diệp Trạch thấy muốn , kéo cổ tay của , nhưng khôngbiết tại sao, càng gấp gáp càng ra câu đầy đủ, cuốicùng chỉ nhảy ra chữ.


      “Đừng. . . . . .”


      “Hừ. Sau này đường quan đạo của , tôi cầu độc mộc củatôi, chúng ta nước sông phạm nước giếng.” Liêu Bắc Bắc lắc lắc cổtay, nhưng Đường Diệp Trạch nắm chặt tha. Nếu phải nghĩ anhlà ông chủ, muốn giơ chân đạp phát.


      Đường Diệp Trạch nheo nheo mắt, ôm thân thể của , kéo lại cho quả đấm đánh lồng ngực của mình. . . . . .


      “Cho đánh, nguôi giận mới thôi.”
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14



      Liêu Bắc Bắc hiển nhiên bị hành động của Đường Diệp Trạch làm khiếpsợ, mặc dù thấy vẻ mặt của Đường Diệp Trạch, nhưng khôngkhỏi cảm thấy, muốn cùng mình tuyệt giao như vậy. Chonên, tức giận của cũng dần dần tiêu tán.


      “Vậy thừa nhận cố ý gây khó khăn cho tôi?”


      có.”


      có?” Liêu Bắc Bắc hy vọng mình hóa thành chân dài nắm cổáo lay lay, nhưng là là người hèn yếu chẳng qua là hai tay chốngnạnh, chất vấn: “ bàn cơm giúp tôi lấy súp giải thích nhưthế nào?”


      “Rèn luyện năng lực ứng biến của .” Đường Diệp Trạch chân thành trả lời.


      “Tốt, tạm thời cho là vì muốn tốt cho tôi. . . . . .” Liêu BắcBắc khom lưng vươn ngón tay ra, lại hỏi, “Vậy ở trước mặt đồngnghiệp làm cho tôi khó xử là ý tứ gì? biết mình là người đàn ôngđộc thân có tiền ở trong mắt mọi người, còn muốn hãm hại tôi bất nhânbất nghĩa. đừng cho tôi biết đây cũng là vì bồi dưỡng tôi nhé.”


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, hỏi ngược lại: “Xin lỗi, tôi lúc ấy quảthật có suy nghĩ đến những tình kia. Chỉ nghe muốn ăncá nướng, tôi tự nhiên giúp nướng, bạn bè phải là nên quan tâmlẫn nhau sao? Chẳng lẽ điều này cũng sai rồi?”


      Liêu Bắc Bắc mặt chìm xuống, nhanh chậm chậm: “Được rồi,coi như tôi trách lầm . Nhưng còn có thân phận là , đốivới công nhân viên quá nhiệt tình tạo tin đồn thất thiệt khôngbiết sao?”


      “Biết, cho nên tôi vẫn dùng phương thức chữ viết để chuyện vớinhau. Mặc dù tôi muốn cãi lại, nhưng có chút đạo lýrồi, mới vừa rồi chính xác là chủ động tới tìm tôi . . . . . .”Tiếng Đường Diệp Trạch càng ngày càng .


      .” Liêu Bắc Bắc nhịn được nắm quả đấm, đe dọa, lại là tự tìm phiền phức rồi hả?


      Đường Diệp Trạch đợi lát thấy có hỏi nữa, kéo kéo góc áo của : “Bớt giận chưa?”


      Liêu Bắc Bắc mím môi , xác định nhếch lông mày: “Tôi bớt giận hay để ý sao?”


      “Ừ.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc chắc.


      Liêu Bắc Bắc càng thêm nghi ngờ, ngồi chồm hổm ở bên cạnhĐường Diệp Trạch, mở ánh sáng điện thoại di động chiếu lên mặtĐường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch bình tĩnh như nước ngưng mắt nhìn , có vẻ mặt cười nhạo như Liêu Bắc Bắc tưởng tượng.


      Liêu Bắc Bắc Diêu nghĩ, Đường Diệp Trạch mặc dù đối với ai cũng khách khí, nhưng là có tạo cảm giá khó gần để bảo vệ mình, trắng ralà, công việc có thể, tình cảm, Bổn thiếu gia có dễ chinhphục như vậy. Cho nên Liêu Bắc Bắc nghĩ ra, bởi vì Đường DiệpTrạch cũng có cho loại cảm giác cách người ngàn dặm, thậmchí rất thân thiết. nếu như là người đẹp nghiêng nước nghiêng thànhthì cũng được , nhưng trong đám mỹ nữ đông đảo hành nghề bán hàng, côtự định vị mình ở vị trí hàng đầu đếm ngược từ dưới lên.


      “Nơi này có năm mươi mấy vị tiểu thư bán hàng, tại sao chỉ thân mật đối với tôi như vậy?”


      Đường Diệp Trạch mân mím môi, mặt lộ vẻ khó khăn : “ muốn nghe lời ?”


      “Ừ, , bất kể lý do gì tôi cũng tức giận. Ít nhất tôi biết nguyên nhân.”


      Đường Diệp Trạch vuốt mảnh vụn che ở trước mắt, thong thả nâng conngươi: “Cá nhân tôi cho là, nếu như có tôi nhanh chóng khuyên bảocô, rất có thể sinh ra ý niệm phí hoài bản thân trong đầu.”


      Liêu Bắc Bắc nheo mắt lại, rốt cục ở thể nhịn được nữa kéo cổáo Đường Diệp Trạch: “Tôi sống rất tốt a. thế nào chỉ thấy tôi muốntự sát?”


      Đường Diệp Trạch có giải thích nhiều, chẳng qua là dùng ánh mắt “ đừng lừa mình dối người” nhìn . Mỗi khi nghĩ đến lúc Liêu Bắc Bắc ở du thuyền uống rượu say những lời đó—— lúc ấy ra đủloại lời oán tránh đối với người sinh mình. Hiển nhiên, là người phụnữ cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, có lòng tự tin.


      Dĩ nhiên, cái này chỉ có thể phần nguyên nhân khiến chú ýLiêu Bắc Bắc, chủ yếu là bởi vì Liêu chủ nhiệm phó thác, kỳ vọng ĐườngDiệp Trạch có thể đem đứa con giá cá tính hèn yếu biến thành đứa con mạnh mẽ. Hơn nữa, Liêu chủ nhiệm còn dặn dặn lại Đường Diệp Trạch,tuyệt thể cho Liêu Bắc Bắc kẻ chủ mưu phía sau chính là chacô.


      Liêu Bắc Bắc trừng to đôi mắt ti hí nhìn , Đường Diệp Trạch vẫnnhư cũ dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn , ra , đúng làngười lập trường đủ kiên định, bị nhìn chằm chằm lát, làmcho chính đều cho là quan điểm của là chính xác.


      Liêu Bắc Bắc thở hơi, rũ tay xuống, mệt mỏi vô lực ra tiếnglòng: “Tôi cảm thấy sống cực khổ , nhưng tôi tại có hi vọngrồi, nếu như có thể thuận lợi đem mình gả ra ngoài, cũng cầnliều mạng như thế, phải sao?”


      “Nếu như đem cuộc sống của mình giao vào tay người khác, mất còn nhiều hơn.” Đường Diệp Trạch khẽ cau chân mày.


      “Tôi có thể mất cái gì? Tôi có gì cả, chỉ sót lại ba nghìnđồng tiền gởi ngân hàng chẳng những cho thua trong thị trường chứngkhoán. Tôi thậm chí còn thiếu bộ Laptop, còn mượn tiền của .Ai, cuộc sống của tôi vĩnh viễn là số . . . . . .” Liêu Bắc Bắc thanthở.


      Đường Diệp Trạch mất tự nhiên dời ánh mắt, nghĩ ngợi chốc lát, : “Ngày mai tôi dẫn chỗ.”


      chỗ nào?”


      biết. Sáng sớm ngày mai bảy giờ, trực tiếp ở bãi đậu xe chờ tôi.” Đường Diệp Trạch nghiêm mặt .


      Liêu Bắc Bắc gật đầu, mặc dù Đường Diệp Trạch cùng quan hệ tệ, nhưng là uy nghiêm thỉnh thoảng vẫn xuất .


      Đường Diệp Trạch đứng lên, khom lưng đưa tay cho , Liêu Bắc Bắclười biếng mà đem tay vỗ vào lòng tay , nghĩ đến ngày mai còn phảidậy sớm, nhịn được len lén bấm cái.


      Đường Diệp Trạch lộ ra nụ cười yếu ớt khóe miệng, rất nhanh đemcô kéo lên, dặn dò: “Ngày mai mặc nhiều chút, đường gần.”


      “A, được. Là hai ta hay là hoạt động tập thể a?” Liêu Bắc bắc vừahỏi vừa chú ý đến động tác của Đường Diệp Trạch, lần nữa ngồi xổmxuống, Liêu Bắc Bắc cho là tìm đồ, lại phát thế nhưnggiúp phủi hạt cát dính ở ống quần.


      Liêu Bắc Bắc trong lòng ấm áp chút, nhưng có biện phápkhiến ình suy nghĩ nhiều, dù sao Đường Diệp Trạch đem mình coi nhưthiếu nữ tùy thời có thể trượt chân nhảy lầu, ra , chết cũng cần dũng khí , cũng dũng cảm như vậy.


      “Ha hả, có phải xem tôi là đứa trẻ hay ?” Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng.


      Đường Diệp Trạch cười , lấy điện thoại di động từ trong túitiền ra, chiếu sáng bờ cát bờ cát đen nhánh, vì tạo vệt sáng chỉđường .


      Liêu Bắc Bắc trước cúi người cảm ơn, cẩn thận nện bước nện bước, khí có chút lúng túng.


      Lúc này, lòng bàn chân cẩn thận trợt, Đường Diệp Trạch nắmtay , bất quá lần này, có chật vật vội vàng cám ơn, màyên tâm thả lỏng, bỏ qua quan hệ sếp với nhân viên, mặt hướng Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười tiếng.


      “Làm bạn bè của , tôi cảm thấy rất hạnh phúc.” Liêu Bắc Bắc cười rất vui vẻ.


      Đường Diệp Trạch thong dong cười cười, nắm tay qua đoạn nhiềuđá, qua bóng đêm đen nhánh là được ánh sáng năm màu của lửa khói vàpháo hoa, ánh trăng bao phủ thân thể của bọn họ, lúc sáng lúc tối, từ từ kéo ra hai cái bóng dài lớn.


      Chiều nay, Liêu Bắc Bắc cao hứng lăn lộn khó ngủ, lấy chăn trùmđầu —— rốt cục có Lam Nhan tri kỷ trong truyền thuyết, còn chuẩn bịchính thức gặp gỡ bạn trai tuấn. Ha ha, cuộc đời của quá hoàn mỹ.


      Cho nên, hưng phấn mà đăng tin Weibo ——


      Hạnh phúc là cái gì, hạnh phúc chính là khi ta sắp ngã xuống sẳnlòng đở lấy ngươi; khi ngươi phiền lòng sẳn lòng cùng ngươi nóichuyện phiếm; khi ngươi tức giận sẳn lòng để ngươi đánh. Ngủ ngon,tri kỷ.


      Đăng xong, tắt đèn ngủ, cười híp mắt .


      Cùng lúc đó, trong phòng tầng chót, Đường Diệp Trạch đứng nghiêmtrước giá vẽ, xem Weibo, kìm lòng đậu khóe miệng cong lên.


      Khi chuẩn bị thả điện thoại di động lại bệ cửa sổ, điện thoại di động vang lên, Đường Diệp Trạch cho là Liêu Bắc Bắc gọi tới, nêntrực tiếp mở lên.


      “Còn chưa ngủ?”


      “Ngủ cái gì a, . Em vừa xuống phi cơ, tới đón em ?” Điện thoại kia truyền đến giọng nữ đầy sức sống.


      Đường Diệp Trạch hơi ngẩn ra, xác định hỏi: “Tiểu Phỉ?”


      “Đương nhiên là em à, có nhớ tới em , hì hì ——” Phạm Phỉ cười hỏi.


      Đường Diệp Trạch cũng vội cho hỏi thăm nguyên nhân Phạm Phỉbỗng nhiên trở về nước, mà là nhìn thời gian chút, : “Ừ, nhưnganh bây giờ có trong thành phố, em ở sân bay chờ lát, gọiđiện thoại cho quản gia đón em.”


      cần làm phiền, cho em biết chỗ ở, em trực tiếp tìm .”


      “Vạn Diệp thành, thị trấn ven biển xa xôi, em có thể tìm đượckhông. Nếu như em tính ngồi xe tới, ước chừng cần hai ngày. Em lần nàytrở về chuẩn bị ở lại mấy ngày?” Đường Diệp Trạch hỏi.


      “Em đần như vậy sao? Tự mình có thể , về phần ở bao lâu sau, nhìn tâm tình quyết định .” Phạm Phỉ ra vẻ thần bí cười .


      Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ năm gặp mặt rồi, lạinghĩ màn trước khi trở về nước, Phạm Phỉ đưa lên máy bay,vốn cười cười rất tốt, lúc Đường Diệp Trạch chuẩn bị lên phi cơPhạm Phỉ khóc lớn lên. Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ là bạn học bốnnăm, thấy khổ sở mình cũng dễ chịu, cho nên với PhạmPhỉ, nếu như tới du lịch, sẵn lòng thả công việc xuống, cùngcô toàn bộ hành trình.


      “Em xác định có thể tìm tới sao?”


      “Ừ.” Phạm Phỉ vẫn như cũ cười.


      Đường Diệp Trạch nghe quan mình có tạp gì, phỏng chừng lên xe taxi, cho nên trước khi kết thúc câu chuyện liền : “Như vậyđi, mở điện thoại hai mươi bốn giờ, nếu như gặp phải khó khăn lậptức liên lạc .”


      “OK. Em rất mong chúng ta gặp mặt, nhớ , ngủ ngon.”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, theo thói quen đợi cúp điện thoạitrước. Bởi vì Phạm Phỉ từng qua —— đôi nam nữ trò chuyện,nhà trai thể cúp điện thoại trước. Chỉ cần đàn chưa hẹngặp lại, đối phương phải học kiên nhẫn đợi chờ.


      Đường Diệp Trạch lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở bệ cửa,trong lúc vô tình suy nghĩ chút, Phạm Phỉ tính cách hướng ngoại đầuóc linh hoạt, nếu như cùng Liêu Bắc Bắc hợp ý…, có lẽ có thể trợ giúp Liêu Bắc Bắc nhanh chóng tìm về lòng tự tin.


      Sáng sớm ngày thứ hai, chuẩn bị đầy đủ xong Liêu Bắc Bắc mang theo bao lớn bao tới bên cạnh xe Đường Diệp Trạch chuẩn bị.


      Đường Diệp Trạch hôm nay cũng mặc đồ bình thường nhàn nhã, bỏ bộ Tây phục ra, nhìn thân thiết hơn.


      Đường Diệp Trạch nhận lấy đồ trong tay , hỏi: “ mang nhiều bánh bao, nước khoáng như vậy làm cái gì?”


      Liêu Bắc Bắc chà chà lỗ mũi, đắc ý : “ đường rất xa, đó làchỗ hoang dã, đương nhiên là phòng ngừa rắc rối có thể xuất a.”


      “Ha hả ——” Đường Diệp Trạch ra phía sau mở cái hòm, buông tay chocô liếc mắt nhìn, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn, hòm phía sau chất đầythực phẩm tiện lợi, nhưng cái này ly kỳ, ly kỳ chính là còn cósách giáo khoa mới tinh, hộp bút máy vân vân.


      “Chúng ta đến tột cùng chỗ nào?” Liêu Bắc Bắc , rồi bò vào chỗ phụ lái.


      “Nếu như phải biết Phạm Phỉ lập tức tới tìm tôi, có lẽ chuyếnnày phải được.” Đường Diệp Trạch khởi động máy.


      Liêu Bắc Bắc còn chưa tỉnh ngủ, tùy ý đáp tiếng, nhưng là lát sau, bỗng nhiên tỉnh.


      “Phạm Phỉ là ai?”


      “Ừ? Người bạn chiếu cố tôi trong lúc du học.”


      “Nam hay nữ?”


      “Nữ, sao?” Đường Diệp Trạch nhìn thần sắc nghiêm túc, ràng lắm.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú khóe miệng cười lên, khôngkhỏi khó chịu chút, nhưng muốn lại thôi, kéo thấp vành nón,lạnh lùng : “Đến gọi tôi, tôi ngủ tiếp lát.”


      “Được.” Đường Diệp Trạch lấy áo ngoài che ở người , tiếp tục lái xe.


      Liêu Bắc Bắc cắn cắn chéo áo, có cảm giác thấp thỏm, tri kỷ có nhiều khả năng chuyển sang tình . nên a, ô ô.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :