1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5



      Liêu Bắc Bắc đối diện với bờ cát núi non, cầm lấy tài liệu tuyên truyền bán hàng .


      Điệp —— Bồng lai tiên cảnh, thần tiên quyến lữ, đến từ Hằng Cổ tuyệt mỹ.


      Khu biệt thự Điệp ở Vạn Điệp Thành Tây Hải Phong có được vị trínằm trong khung cảnh quan trọng, do 1500 căn biệt thự tạo thành, đạikhái chia làm:


      Khu biệt thự liên kết (chiếm diện tích hẹn 260㎡~360㎡, tốn khoảng 480 vạn ~600 vạn nhân dân tệ);


      Quan cảnh biệt thự ( chiếm diện tích 600㎡, có hai bên mặt tiền, tốn khoảng 800~1200 vạn nhân dân tệ);


      Bá Vương hào trạch (chiếm diện tích 800㎡ , sân 1600㎡, toàn bộ cảnh biển, club tư nhân, khoảng chừng 8000 vạn nhân dân tệ);


      . . . . . .


      “Gâu gâu gâu. . . . . .” con chó hoang lớn màu vàng đất chạy nhanh .


      Liêu Bắc Bắc chớp chớp mắt, nhìn ra xa bức vẽ phân bố từng tòa côngtrình dùng sơn trắng phân chia ra, rồi nhìn xuống bản vẽ mô hình nhàtrong tay, tuy tranh mô phỏng biệt thự thu vẽ rất xa hoa khíphái, nhưng mà cái hình ảnh hoang vu trước mắt này chỉ làm cho cảmthấy … hư ảo.


      Triệu Diệu thấy Liêu Bắc Bắc mất tinh thần, tới bên cạnh cônói khích lệ: “Đừng lo lắng, đội mua hàng đến Vạn Điệp Thành vào tuần tới, các trước quen làm chút hoàn cảnh nơi này, đến lúc đó phảinhờ vào bản lãnh của các rồi.”


      “……” Liêu Bắc Bắc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng hết sức cùng Thư ký Triệu kéo ra khoảng cách, bởi vì các đồng nghiệp dùngánh mắt khác thường càn quét bọn họ.


      Triệu Diệu nhìn đồng hồ, lại : “Liêu tiểu thư, theo tôi .”


      đâu? . . . . . .” giọng Liêu Bắc Bắc run run hỏi.


      “Sao? Người phụ trách chi nhánh các ai cho biết công việc tuyển dụng lần này do chịu trách nhiệm sao?”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc đần độn lắc đầu: “Xin hỏi, đâu tuyển dụng. . . . . .”


      “Đương nhiên là trong thành phố, Đường thị mua văn phòng đạidiện làm địa điểm tuyển dụng cùng bộ phận bán hàng sau này, này, đây làcông việc của mà.” Triệu Diệu vừa vừa kêu Đào Tiểu Thiến và haingười khác, đem công việc khác đưa cho các . Đào Tiểu Thiến vốn chínhlà tổ trưởng nhóm tuyển mộ của điều động nội bộ, nhưng xác địnhLiêu Bắc Bắc tuyệt đối phải là người được chọn của tổ điều độngnội bộ, xem ra bọn họ quả đúng là có chân (quan hệ bất chánh).


      “Các vị lên xe , những người khác tạm thời hoạt động tự do, bữa trưa gặp nhau.”


      Cho nên, Liêu Bắc Bắc cứ mơ mơ hồ hồ như vậy lên xe thương vụ. Nửagiờ sau, nhóm người bọn họ tới thành phố, lúc Liêu Bắc Bắc thấy độingũ nộp đơn xếp thành hàng dài, trong lòng bàn tay của lập tức toátmồ hôi hột.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc: [gào thét]ông chủ . để cho tôi trở về giúp đám đầu bếp nấu cơm .


      Phải Trời Sinh Ngốc : Tôi lái du thuyền, lát nữa tán gẫu.


      “……” Liêu Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới quả thực có chiếc du thuyền màu trắng chạy nhanh ra vịnh biển.


      ※※ ※


      Phỏng vấn cầu: Ăn linh hoạt, ngũ quan cân đối, dáng người cân xứng, trình độ học vấn cao trung trở lên, người cao 1m65 trở lên vânvân…


      Bốn công nhân viên chịu trách nhiệm tuyển mộ chia ra tiến vào phòng làm việc chờ đợi ứng viên…


      ra cầu tuyển mộ tính là khắc nghiệt, nhưng tại sao ứng viên lại đối với chính mình nghiêm khắc như vậy đây?.


      Ví dụ như, vị ứng viên đầu tiên sau khi vào, trước tiên cúi ngườichào từng cái sâu, lại lấy kiểu đọc to tự giới thiệu về mình, tiếng đó cao vút to , quanh quẩn ở xà nhà ba ngày.


      Vị ứng viên thứ hai, khoác hồng mang xanh vào cửa, uốn éo đoạnương ca lớn, hỏi trình độ học vấn của , : Tôi đây chưa tốtnghiệp tiểu học.


      Vị thứ ba ứng viên, người Sơn Đông; tên ứng viên thứ tư, kịch Bắc Kinh. Tên thứ năm cùng tên thứ sáu, Đông Bắc Nhị Nhân Chuyển.


      Vị ứng viên thứ ba, Sơn Đông khoái bản; Người ứng viên thứ tư, kịchBắc Kinh. Người thứ năm cùng người thứ sáu, Đông Bắc Nhị Nhân Chuyển.


      . . . . . .


      Cũng ở lúc này, ở chỗ khác phía xa thành phố, chịu trách nhiệmquản lý những tấm hình chụp để quảng bá hình ảnh của công ty, bật ra bóng dáng “rực rỡ” mà Liêu Bắc Bắc vừa thấy lá gan liền run rẩy.


      “Đây là giờ làm việc, cho rằng là ở rạp hát sao?.” ĐườngDiệp Hoa đúng lúc ngang qua phòng quan sát, lại nhìn thấy nhân viênchịu trách nhiệm làm việc vỗ tay cười mị mị.


      “A….” Liêu Bắc Bắc kịp chú ý hình tượng, phủi đất nhảy ngườilên, dám nhìn thẳng vào đôi mắt trợn trừng của Đường Diệp Hoa, cúi người tạ lỗi, thành thành : “… tài nghệ biểu diễn… rấtđặc sắc…”


      Phút chốc, gương mặt tuấn tú của Đường Diệp Hoa dường như muốn vỡ rarõ rệt, nhìn chăm chú Liêu Bắc Bắc trong chớp mắt: “Tôi nhớ , ởtrên đại hội công nhân viên.”


      Liêu Bắc Bắc có chút muốn thừa nhận, bởi vì lần đầu tiên gặpmặt liền để lại với ấn tượng vô cùng xấu khiến cho Đại Tổng Giám khắcsâu như vậy.


      “Ngay lập tức kêu những ứng viên kỳ quái kia rời , nếu như lại đểcho tôi nhìn thấy cũng ồn ào theo, tôi cam đoan cho cọ rửanhà vệ sinh.”


      Liêu Bắc Bắc khẽ trề trề môi, ra cọ nhà vệ sinh cũng rấttốt, ít nhất cũng cần nhìn sắc mặt của Đường Diệp Hoa, hừ.


      “Sao? muốn chống đối?.”


      , có…” rụt bả vai lại.


      Ô ô, hung tàn a….


      Đường Diệp Hoa hừ tiếng, xoay người rời khỏi phòng quan sát, lúcnày mới nhàng thở ra hơi, tính cách của Đường Diệp Hoa rấtthối nát a, may mà việc này phải do làm tổng chỉ huy, nếukhông sớm bị Đường Diệp Hoa quăng xuống biển rồi.


      “Khụ khụ, vị tiểu thư này, bán hàng cần tài nghệ biểu diễn….”Liêu Bắc Bắc trở về chỗ ngồi trong phòng làm việc cũ, lau mồ hôi.


      quảng cáo tuyển mộ này của các người có viết mà, ưu tiên ngườicó tài nghệ.” Ứng viên quơ quơ tờ báo buổi chiều của Vạn Điệp Thành.


      “Ai?…..” Liêu Bắc Bắc đứng dậy nhận lấy tờ báo, quả nhiên, phầnthông báo tuyển dụng viết: tập đoàn Đường thị là công ty giải trí có quy mô có thực lực.


      Liêu Bắc Bắc cầm tờ báo tìm đến thư kí Triệu, Triệu Diệu liền gọiđiện đến tòa soạn báo chứng thực, tòa soạn báo đưa cho câu trả lời là——Vô cùng xin lỗi, rất may là có tập đoàn Đường thị khác cũngđăng quảng cáo tuyển dụng nên nhầm lẫn, tòa soạn báo chịu trách nhiệm đền bù và sửa chữa lại.


      “Điện ảnh và truyền hình Đường thị? Cũng ở trong thành phố này tuyển mộ sao?” Triệu Diệu hỏi.


      “Đúng vậy a, tuyển diễn viên, địa điểm tuyển mộ ở gần chỗ mọingười, tám phần mười là có tài nghệ đều qua bên kia rồi, hahả.” Tòa soạn báo trả lời.


      “. . . . . .”


      Sau khi cúp điện thoại, Triệu Diệu mang theo Liêu Bắc Bắc dựa theođịa chỉ của trưởng tòa soạn báo à tìm. Quả thực có công tygiải trí tên là tập đoàn Đường thị cũng tuyển mộ, trước cửa khôngcó mấy người nộp đơn, trận gió thổi qua, vô cùng trống trải.


      Trong cửa hàng bán lẻ, truyền đến tiếng gầm gừ của người khác, dường như chỉ trích thuộc hạ làm việc bất lợi.


      “Ting” tiếng, cửa thủy tinh bị đẩy ra, chỉ thấy người đànông mặc âu phục giày da giận dữ ra, vừa mới dự định châm thuốc, cảm thấy có người kéo ống tay áo của , quay đầu lại nhìn mộtcái, chăm chú nhìn phía sau lát…. “ giáo Liêu?…Sao côlại ở chỗ này?”


      Liêu Bắc Bắc mỉm cười, chỉ chỉ thẻ làm việc trước ngực: “ lâu gặp Phan tiên sinh, bây giờ tôi làm giáo nữa mà làm nhân viênbán hàng rồi. Niếp Niếp gần đây khỏe chứ?”


      Phan Hiểu Bác ngây ngốc, trong phút chốc, liền nắm chặt hai tay LiêuBắc Bắc, vẻ mặt như gặp được cứu tinh, xoay người hướng về phíatrong cửa hàng kêu to: “Niếp Niếp nhanh ra đây, cháu xem ai tới giúpcháu nè?”


      Lúc này, ôm con thỏ đồ chơi khóc sướt mướt tới, côbé vừa vừa ngửa đầu khóc lớn: ” Chú hư, chú xấu, Niếp Niếp phải vềnhà, oa ô ô. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc ngồi xổm xuống, mở rộng hai cánh tay, cười : “Niếp Niếp, còn nhớ được ?”


      Niếp Niếp nghe được tiếng gọi quen thuộc lại ôn nhu, bé dụi dụi mắtnhìn về phía trước, trong phút chốc liền bổ nhào về phía Liêu Bắc Bắc,nước mắt rơi như mưa: “ giáo Liêu giáo Liêu, Niếp Niếp nhớ , maudẫn Niếp Niếp về nhà . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc ôm lấy đứa bốn tuổi, nghiêng đầu hỏi Phan Hiểu Bác: “Sao lại đưa đứa đến nơi này?”


      Phan Hiểu Bác thở phào cái, bất đắc dĩ : “ có cách nào,đối với hoàn cảnh của nhà tôi, chắc là hiểu , Niếp Niếp thểrời khỏi tôi.”


      Nghe vậy, tâm tình Liêu Bắc Bắc trầm xuống chút, nửa năm trước,cũng chính là trước khi Liêu Bắc Bắc từ chức, cha của Niếp Niếp bởi vìbị tai tạn xe cộ mà qua đời, mẹ của Niếp Niếp bỏ lại con mà tái giá, Phan Hữu Bắc cùng trai ruột có gương mặt cùng thân hình cực kỳgiống nhau, cho nên ở trong mắt Niếp Niếp, chú chính là cha của bé. Khiđó, Liêu Bắc Bắc vì chuyện này mà len lén rơi nước mắt, đứa nàyquá đáng thương.


      “Tôi thấy cũng vất vả, tôi giúp giữ đứa bé này chút.” Liêu Bắc Bắc lòng thương tràn đầy rồi.


      Phan Hiểu Bác cách Niếp Niếp ôm Liêu Bắc Bắc cái ôm lớn, ngay sau đó liền đem mấy trăm đồng tiền nhét vào trong lòng bàn tay của Liêu Bắc Bắc: “ cám ơn giáo Liêu, tôi bận rộn đến thểphân thân, cơm trưa, cơm tối liền làm phiền giáo Liêu đưa Niếp Niếpđi ăn, đúng rồi, bây giờ làm việc ở chỗ nào? Để tôi lái xe đưa điqua đó trước.”


      “……” Sống lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, được đại soái ca ôm kìa.


      “Khụ khụ….” Triệu Diệu có nghĩa vụ ngăn cản hết thảy tình cảnh phát sinh trước mắt.


      Phan Hiểu Bác nhìn về phía Triệu Diệu ăn mặc “phục cổ” : “Xin hỏi có chuyện gì sao?”


      Triệu Diệu cúi đầu mỉm cười: “Nếu như thuận tiện, xin ngài buông nhân viên của bổn công ty ra.”


      Phan Hiểu Bác nhướng mày, nhận lấy danh thiếp trong tay Triệu Diệu:“Điền sản Đường thị?…” Nhưng ngay sau đó nhìn về phía Liêu Bắc Bắc:“ giáo Liêu, tôi cho rằng thích hợp làm tiểu thư bánhàng, bằng tới công ty chúng tôi làm thư ký , mặc dù cókiếm được nhiều tiền như nghành bán hàng, nhưng ít nhất cũng cầnnhìn sắc mặt khách nhân. Nếu như đồng ý, bây giờ có thể làm.”


      “…” Liêu Bắc Bắc nghĩ tới Phan Hiểu Bắc cần như vậy, đối với công việc này đúng là có chút động tâm đấy.


      Gọng kính của Triệu Diệu lệch , còn có người thọc gậy bánh xe trắng trợn như vậy à?


      Liêu Bắc Bắc vốn cũng giỏi chuyện, lúng túng rũ mắtxuống: “Quảng cáo tuyển mộ của công ty các người bị nhầm lẫn với công ty tôi rồi…” đem tờ báo đưa cho Phan Hiểu Bác: “Trước tiên cần giảiquyết chuyện này…”


      Phan Hiểu Bác xem xong nội dung liên quan bên trong, rồi quay người vào trong cửa hàng bán lẻ bàn bạc phương án giải quyết.


      Lúc này, thanh Weibo nêu vang lên ——


      Phải Trời Sinh Ngốc: ban nãy muốn cái gì?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: có chuyện gì nữa rồi, tôi dỗ em bé.


      Phải Trời Sinh Ngốc: ở trong thành phố nhặt được đứa ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: phải, tôi từng là giáo viên nhàtrẻ, vô tình gặp phụ huynh đứa , phụ huynh là chú của đứa , ấy có kinh nghiệm dỗ trẻ con, cho nên tôi mềm lòng, liền đem đứanhỏ ôm tới…. xin lỗi.


      Phải Trời Sinh Ngốc: . . . . . .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Buổi trưa tôi ăn hải sản, tôi đưa đứa bé dạo trong thành phố chút, chú của bé đưa cho tôi 500 tệ.


      Phải Trời Sinh Ngốc: đối phương rất đẹp trai à?


      Con ngươi Liêu Bắc Bắc mở lớn hơn, sóng điện hoa si có thể thông qua điện thoại di động truyền ra ngoài được sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc: ta đẹp trai hay là tôi đẹp trai hơn?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Hả?…. Đều đẹp trai. ( ra Liêu Bắc Bắc luôn có dũng khí nhìn thẳng Đường Diệp Trạch)


      Phải Trời Sinh Ngốc: Ở đó chờ tôi, tôi lập tức qua đó.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Hả? tới làm gì?


      Phải Trời Sinh Ngốc: thể để cho ta mang .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc chậm rãi nhìn trời, dựa theo phân tích vận vận mạng của năm 2011, năm nay có đào hoa ngừng, chẳng lẽlinh nghiệm rồi hả?


      Rất nhanh, Triệu Diệu nhận được cuộc điện thoại của Đường Diệp Hoagọi tới, Triệu Diệu đại khái hướng tới báo cáo chút cục diện hỗn loạn trước mắt, hơn nữa, ở dưới chỉ thị của Đường Diệp Hoa, tự mình trở về địa điểm tuyển mộ.


      Triệu Diệu trở về phòng làm việc liền đầu hướng tổng bộ báo cáotình huống hỗn loạn bên này, Đường Diệp Hoa nghe được kết quả như vậy,lại lần nữa nổi đóa.


      “Loại chuyện sai lầm này cũng có thể xảy ra?. Đường Diệp Trạch đâu?”


      “Việc này, Đường tổng giám trường thi công.” Triệu Diệuthấy thần sắc Đường Diệp Hoa vui, mặc dù hai em quyền thếngang nhau, nhưng mà vì giữ vững tình thế ổn định đoàn kết lớn này, chỉđành dối.


      Màn hình bên kia, Đường Diệp Hoa hiển nhiên là cố gắng đè lại lửagiận. so với bất kỳ ai khác cũng hiểu Đường Diệp Trạch hơn, nó cóthể trường thi công sao? phải là ra biển chính là lênnúi rồi.


      Đương nhiên, phải trách em trai bỏ rơi nhiệm vụ, ngược lạichỉ lo lắng Đường Diệp Trạch quá mức chuyên nghiệp, dù sao lại lầnnữa tiếp xúc với thiên nhiên…, kể từ sau khi mẹ qua đời, để cho anhem bọn họ trở thành, người người hận cái địa phương quỷquái này.


      “Triệu Diệu, thời gian cậu theo Diệp Trạch cũng ngắn, có số việc cần tôi , cậu giúp tôi chiếu cố nó nhiều chút.Nhất là ở phương diện ăn uống.” Lo lắng trong mắt Đường Diệp Hoa dườngnhư lóe lên.


      “Xin ngài yên tâm, đồ ăn của Đường tổng giám cũng là do tôi tự mình chuẩn bị, bảo đảm dinh dưỡng cân đối.”


      Đường Diệp Hoa thở ra hơi, muốn gì đó rồi lại thôi, sau đó cúp điện thoại.


      Cuối cùng, thể đem câu kia —— có thời gian khuyênnó trị liệu mà ra khỏi miệng, dù sao cái đó cũng nguy hiểmđến tính mạng, chẳng qua là ảnh hưởng đến tâm tình thôi.


      . . . . .


      Niếp Niếp dựa vào đầu vai Liêu Bắc Bắc, đáng thương : “ giáo Liêu, Niếp Niếp nhớ mẹ, sao mẹ cần Niếp Niếp vậy…”


      Mũi của Liêu Bắc Bắc có chút chua xót, vuốt mái tóc dài của đứabé, lúc này mới phát hai bím tóc được chải cao thấp đều. đem Niếp Niếp ôm đến trước băng đá, từ trong túi quần lấy ra cáilược, vừa cẩn thận từng li từng tí chải bím tóc cho bé, vừa kểchuyện xưa cho bé. Chải xong bím tóc, Niếp Niếp rúc vào trong ngực củacô, ngửi mùi thơm dịu dàng người , ngọt ngào ngủ thiếp .


      chiếc áo gió lặng lẽ phủ ở người Niếp Niếp, Liêu Bắc Bắcnâng mắt lên, nghiêng đầu về phía Phan Hiểu Bác cười cười. Đứa cóthể đem hai người xa lạ đến rất gần, bởi vì bọn họ đều có chung trái tim thiện lương.


      Phan Hiểu Bác sợ đánh thức tiểu gia hỏa, lặng lẽ đem cốc sữa tươi nóng đưa cho Liêu Bắc Bắc. Liêu Bắc Bắc gật đầu gửi lời cảm ơn, đồngthời nhận lấy danh thiếp của Liêu Bắc Bắc —— Bộ phận quản lý nhân tập đoàn Điện Ảnh và Truyền Hình Đường thị.


      của cũng họ Đường?” Liêu Bắc Bắc giọng hỏi.


      “Chồng của chủ tịch họ Quan, quy mô công ty trung đẳng, côngty của chúng tôi nhận bộ phim võ hiệp dài tập, cho nên ở vùng nàytuyển mộ diễn viên tạm thời, chủ yếu là vì tiết kiệm chi tiêu.” PhanHiểu Bác thành thành .


      Liêu Bắc Bắc nhấp ngụm sữa tươi, ấp úng : “Vậy à, ông chủ của tôi muốn gặp , ấy cũng có ác ý.”


      Phan Hiểu Bác cho là đúng cười tiếng: “Chọc gậy bánh xe của ta, nên tìm tôi đàm phán sao?”


      phải, ấy …” Liêu Bắc Bắc cúi thấp đầu: “ ấy có thể hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta….”


      “Quan hệ của chúng ta? Chúng ta là quan hệ gì?”


      “…” Liêu Bắc Bắc biết làm như thế nào để giải thích,Phan Hữu Bác là phụ huynh của đứa , Đường Diệp Trạch là lãnh đạo làcấp của mình, thẳng ra, mối quan hệ của bọn họ chỉ đơn giản làbạn bè, ngoài ra có gì khác.


      “Nhìn khó xử như vậy, chờ ta tới rồi lại tiếp . Binh tới tướng đỡ nước tới đất chặn, nếu như ông chủ của gây khó dễ chocô, vậy chỉ có thể trách ta rất bất hạnh gặp phải quen thuộc luậtlao động như tôi. Mất việc sao, ta cần , tôi cần là được rồi.” Phan Hiểu Bác cho cái ánh mắt “Cứ an tâm”.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc chậm chạp chớp mắt mấy cái, trái tim biến thành cánh hoa đào, lơ lững bay lên trời.
      vulinh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6



      Bởi vì vùng này có tiệm ăn nhanh và quán cà phê, cho nên bangười bọn họ gồm ba người lớn mang theo đứa bé tới trong quán ăn .


      Nhưng mà cho tới bây giờ, Liêu Bắc Bắc còn có cơ hội giúp PhanHiểu Bác cùng Đường Diệp Trạch giới thiệu, bởi vì bọn họ trao đổidanh thiếp cho nhau trong im lặng, rồi rất tùy ý liếc nhìn chức vị intrên card, sau đó đồng thời hỏi ý kiến của Liêu Bắc Bắc —— đâu?


      Vì vậy, Liêu Bắc Bắc tiện tay chỉ vào tiệm tạp hóa ở trước mắt.


      Bánh chẻo tỏa hơi bàn, Liêu Bắc dùng đũa gắp chiếc bánh chẻonóng hổi sắp vỡ ra, sau đó từng miếng từng miếng đút cho Niếp Niếp ăn.


      Trong tiệm tạp hóa trừ tiếng động Niếp Niếp nhai, chính là tiếngtiếng lạch cạch của cái nồi xào va chạm với cái muôi dài có cán.


      “Chú ơi, chú, ăn a ăn a….” Niếp Niếp cong đôi môi lên, chỉ huy những người lớn là có thể ăn được rồi.


      Phan Hiểu Bác sờ sờ đầu cháu , bởi vì công việc, chỉ có thểmang theo Niếp Niếp đông tây, lâu lắm rồi có thấyNiếp vui như vậy, có lẽ này có biện pháp a.


      Niếp Niếp cầm lên cái bánh chẻo nóng hổi hướng về phía trước lần lượt đưa: “Chú ăn , chú của cháu mời khách, măm măm…”


      Đường Diệp Trạch thấy bé giơ miếng bánh chẻo lên muốn đút ăn, cầm đĩa trước mặt nhận lấy, cười cười, biết nên gì.


      Liêu Bắc Bắc từ trong bọc lấy ra khăn giấy, vừa giúp bé lau tay lạikhông quên khen ngợi, ôn nhu : “Niếp Niếp ngoan, côgiáo Liêu dẫn con xem biển lớn có được hay ?”


      “A. Tốt. Cũng được. Chú ơi, chú, chúng ta cùng . . . . . . .”


      Phan Hiểu Bác lên tiếng đáp ứng, đem Niếp Niếp ôm đến đùi, đốivới Liêu Bắc Bắc : “Nhắc tới chuyện này còn rất phiền toái, theo chinhánh địa phương chứng thực, an toàn của ven biển bị thương nhân nàođó mua toàn bộ để mở ra làm sản nghiệp riêng rồi, hôm nay chúng ta muốn ở bờ biển chụp ảnh còn phải xin giất chấp nhận.”


      “Công ty nào?” Liêu Bắc Bắc theo bản năng nhìn về phía Đường Diệp Trạch.


      “Cụ thể là công ty nào lắm, tôi chỉ phụ trách tuyển mộcùng quản lý, nhưng mà gần đây có mấy nhà đại lý thương lượng lần lượtvào ở Vạn Điệp Thành, làm ở phòng bất động sản hẳn là so với tôi biết nhiều hơn.” Phan Hiểu Bác đưa mặt hướng về phía Đường Diệp Trạch cườiyếu ớt, “ đến chuyện mua, chính xác mà là bán đất, mộtkhi quyết định ở TV truyền bá, phương thức thành công nhất vẫn làthông qua phim ảnh, giúp thương nhân sở hữu đất đai tuyên truyền miễn phí, có xem qua 《Phi Thành Vật Nhiễu 2》 ? Khi phát sóng nó đãđem giá trị đất của Hải Nam tăng lên gấp đôi.”


      Hiển nhiên, Phan Hiểu Bác biết Đường Diệp Trạch chính là lớn của Địa ốc Đường thị, người mua đứt bờ biển Vạn Điệp Thành.




      Liêu Bắc Bắc đần độn trả lời: “Theo như vừa , làcó lý nha.” nghiêng đầu hỏi Đường Diệp Trạch, “Ông chủ, có biếtthương nhân mua trọn vẹn mảnh đất này ? Còn cái gì phí thuêmướn, đôi bên cùng có lợi, đều này rất tốt chứ sao.”


      “……” Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, phải là ở trước mặt sao?


      Công ty điện ảnh và truyền hình Đường thị là sản nghiệp dưới tên của mẹ kế Lục Tư Kỳ, cha chỉ để ý chi tiền bất kể lỗ lãi, cho nên công ty hai nhà tồn tại quan hệ cấp cấpdưới. Lục Tư Kỳ năm nay chỉ có 26 tuổi, so sánh với cha hơnba mươi tuổi, so với hai của Đường Diệp Trạch kém hơi hai tuổi.Hai em đối với chuyện cha tái giá, đều chọn lựa thái độ phảnđối cũng tán thành, càng đối với Lục Tư Kỳ xem như khí.


      giáo Liêu, ông chủ của dường như thích chuyện.”


      “Phải ?” Liêu Bắc Bắc đưa năm ngón tay ở trước mắt Đường DiệpTrạch quơ quơ, Đường Diệp Trạch thu hồi thần trí, hỏi “Thế nào”, Liêu Bắc Bắc trong lòng cả kinh, nghĩ tới, vừa rồi tiếnvào trạng thái vào cõi thần tiên.


      Dưới loại bầu khí quỷ dị này, cuối cùng vẫn phải có người đứngra hâm nóng, Liêu Bắc Bắc trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, tựa hồ chỉ cócô là có thể đảm nhiệm chuyện này.


      “ông chủ, vị này là quản lý phòng nhân tập đoàn Điện Ảnh và Truyền Hình Đường thị, Phan Hiểu Bác, Phan tiên sinh,” Liêu Bắc Bắc lại mộtmực cung kính giới thiệu Đường Diệp Trạch, “Vị này là Đường tổng giámcủa điền sản Đường thị…… Đường tổng giám.” có dũng khí gọithẳng đại danh của .


      “Chào , Đường Diệp Trạch.” Đường Diệp Trạch cúi đầu.


      “………” Phan Hiểu Bác hiểu được, nếu như nhớ nhầm, thìbọn họ chuyện với nhau lần rồi, còn tán gẫu về kinh tế củaHải Nam, còn bóng gió với Đường Diệp Trạch về việc cắt giảm phíthuê quảng cáo, nhưng mà, sao lại có cảm giác dường như Đường DiệpTrạch vừa với tham gia đội ngũ chuyện phiếm thế?


      Đường Diệp Trạch cúi xuống nhìn thời gian, lập tức đứng dậy: “Rất hân hạnh được gặp , chúng tôi phải trước rồi.” Vừa , vừa đặttiền bánh chẻo bàn, kéo cổ tay Liêu Bắc Bắc, trực tiếp hướng cửatiệm tạp hóa tới.


      đợi Phan Hiểu Bác mở miệng, chỉ thấy Niếp Niếp đường chạynhanh, ôm lấy đùi Liêu Bắc Bắc buông tay: “ giáo Liêu, hu hu, giáo Liêu đừng mà, hu hu….. muốn dẫn Niếp Niếp xem biển a…..”


      Liêu Bắc Bắc theo bản năng tránh khỏi trói buộc của Đường Diệp Trạch, khom người ôm lấy Niếp Niếp, vừa muốn với Đường Diệp Trạch cái gì, Đường Diệp Trạch lại ôm lấy bé trong ngực , lau nước mắt ở khóe mắt Niếp Niếp, xin lỗi : “ xin lỗi, bởi vì thể tích cháu quánhỏ, chú cẩn thận nên chú ý đến cháu. Chú mang cháu cùng côgiáo Liêu cùng xem biển nhé, nếu như chú của cháu đồng ý.”


      “. . . . . .” Niếp Niếp chớp chớp mắt to, thể tích là cái gì a.


      Mặc dù Niếp Niếp hiểu chú này cái gì, nhưng mà nụ cười của chú ấy rất ôn nhu, bé đưa cái tay bé non nớt sờ sờ gương mặtcủa Đường Diệp Trạch: “Chú, chú của cháu thể tích lớn, chú thấysao?”


      Đường Diệp Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phan Hiểu Bác, nghiêmtúc trả lời Niếp Niếp: “Thấy được.” xong, vẫn như cũ nhìn thẳnghai mắt Phan Hiểu Bác.


      Phút chốc, Phan Hiểu Bác vỗ vỗ ngực mấy cái, đợi ba phút đồng hồ rồi, cũng chưa có kết thúc?


      Liêu Bắc Bắc cho rằng Đường Diệp Trạch phải cố ý làm cho PhanHiểu Bác xuống đài được, bởi vì tin chắc ngốc tự nhiên là mộtloại tính tình bẩm sinh.


      “Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” kéo kéo áo Đường Diệp Trạch, ngầm ra hiệu đem lời cho xong.


      Đường Diệp Trạch chẳng qua là đợi Phan Hiểu Bác cho phép, sau đó bọn họ có thể đem đứa ôm , nhưng mà đối phương lại chậm chạpkhông tỏ thái độ.


      Niếp Niếp từ bả vai Đường Diệp Trạch bò lên, nhịn được hỏi:“Chú, chú có hay a, cháu cùng với giáo Liêu đinha…..”


      Phan Hiểu Bác ngây ngốc, rốt cuộc hiểu , Đường Diệp Trạch chính làsợ Liêu Bắc Bắc ăn máng khác, cho nên chuyện lúc nào cũng giữ lại nửa câu, cái này gọi là yên lặng theo dõi kỳ biến. dĩ nhiên muốn a. Mấy người bọn họ cũng phải thân thuộc, cháu mình mà rơixuống biển ai chịu trách nhiệm chứ?


      “Xe của tôi ở đường đối diện, mọi người chờ tôi chút.”


      Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng, nhìn trộm bên mặt của Đường Diệp Trạch, ơ….. Sống mũi thẳng tắp, lông mi vừa dày vừa dài.


      cúi đầu ngại ngùng, mặc dù có chút tạo ra tình huống ,nhưng hai đại soái ca chủ động theo chơi, này này này. . . . .


      “A đúng rồi, Phan tiên sinh phải bờ biển cấm vào rồi sao? Chúng ta có thể tới bờ biển sao?” vội hỏi.


      từ đâu tới?” Đường Diệp Trạch bình tĩnh chuyển động môi.


      “Bờ biển a.” Liêu Bắc Bắc trả lời xong mới hoàn toàn thông suốt, côlại cúi đầu lần nữa, bây giờ đầy trong đầu cũng là hình ảnh tranh thủ tình cảm, nào có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những thứ vô dụng kia.


      “Làm nhân viên bán hàng…. Như vậy tốt.”


      Liêu Bắc Bắt gật đầu như băm tỏi, xứng đáng với chức vụ nhân viên bán hàng.


      “Cho buổi tối để nhớ kỹ tài liệu bán hàng, ngày mai tôi hỏi .” Đường Diệp Trạch bỗng nhiên đổi đề tài.


      “A?…….. chồng dày như thế, tôi…. Cho nhiều thời gian chút ông chủ.”


      Nếu như nhớ nhầm, tờ thứ nhất là tài liệu tuyên truyền khubiệt thự và giới thiệu quy mô công ty, tờ khác cũng chính là bản vẽ môhình nhà cửa. “Đến bây giờ còn chưa có xem qua tờ thứ hai sao?” Tầmmắt của Đường Diệp Trạch có chút tập trung, lại đưa ra chútsát khí như vậy.


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, vẫn thích cùng ở Weibo chuyện phiếm hơn.


      Đường Diệp Trạch thấy di chuyển, về phía trước hai bước,đem đứa trả lại cho Liêu Bắc Bắc, tâm bình khí hòa : “Nếu như côthuận lợi thông qua kiểm tra, tôi dẫn ra biển, như thế nào?”


      Hẹn hò đơn độc —— trong đầu Liêu Bắc Bắc chỉ lóe ra bốn chữ này. có phần thưởng, vậy cố thuộc lòng chút , ha ha.


      Đường Diệp Trạch mình trong lòng —— kích thích bằng vật chất có thể khích lệ người tự ti dũng cảm thử nghiệm khó khăn.


      Lúc này, Phan Hiểu Bác ở ngoài cửa nhấn còi mấy cái. Liêu Bắc Bắc ômNiếp Niếp, cười tít mắt ra khỏi tiệm tạp hóa, hai mươi bốn năm, chính cũng phát , ra cũng có mị lực của nữ nhân nhé.


      Đường Diệp Trạch đầu sau khi mở cửa xe, buông tay ý bảo Liêu BắcBắc ôm đứa lên xe trước, đợi sau khi Liêu Bắc Bắc lên xe, Đường Diệp Trạch mới đóng cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái phụ, vừa cúi đầu nghịchđiện thoại di động vừa hướng Phan Hiểu Bác : “vùng biển phía tây.”


      Phan Hiểu Bác giận trầm mặt, vặn vặn tay lái, nể mặt cháu muốn bờ biển, nhịn.


      Liêu Bắc Bắc cũng chú ý địch ý ở giữa hai người bọn họ, nhưng nhận được tin tức Đường Diệp Trạch phát tới.


      Phải Trời Sinh Ngốc : chỉ có thể ở lại bờ biển hai giờ, sau đó trở về đọc tài liệu.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Vâng, được


      Phải Trời Sinh Ngốc : Đến nơi, tôi ở cùng . Triệu Diệu đón .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tại sao lại đối với tôi tốt như vậy [xấu hổ]


      Phải Trời Sinh Ngốc : Tôi sợ tìm được đường trở về nhà ở tập thể.


      Liêu Bắc Bắc liếc cái ót của Đường Diệp Trạch cái, lo lắng cho còn mà xấu hổ thẳng, rất xấu hổ sao. Ừ. Vì để choanh thất vọng, tối nay ngủ nữa, nhất định phải đem tài liệutuyên truyền đọc đến mức thuộc làu làu.


      giáo Liêu, mời uống nước.”


      Phan Hiểu Bác tay nắm chặt tay lái, vừa đem nước khoáng đưa vềchỗ ngồi phía sau, thậm chí bớt thời gian quay đầu lại hướng Liêu BắcBắc khẽ mỉm cười.


      Liêu Bắc Bắc gật đầu gửi lời cảm ơn, người đàn ông đồng ý chăm sóc đứa bé, tuyệt đối là người đàn ông tốt.


      Ánh mắt Đường Diệp Trạch cùng Phan Hiểu Bác đan vào nhau, xoẹt xoẹt, tiếng động tạo ra tia lửa.


      Đường Diệp Trạch nở nụ cười chân thành, Phan Hiểu Bác cũng nhìn cười, hai người cùng cười rất quỷ dị.


      “Hai người, sao xuống xe?………” Liêu Bắc Bắc nhịn được mànhắc nhở, bởi vì đứa nhìn thấy biển lớn gấp đến mức vỗ vỗ cửa sổ xe.


      “Ừ.”


      “Được.”


      Vùng biển này cùng địa điểm tuyên truyền cách nhau đoạn, do bảoan quản lý, Đường Diệp Trạch xuống xe trước, dựa theo quy định phảiđem giấy chứng nhận ra vào đưa cho bảo an kiểm tra, bảo an vừa nhìn chức vị giấy chứng nhận, hoảng sợ nhìn tổng giám thị sát công tác,lập tức tìm mấy cái ghế dựa đến.


      Niếp Niếp tràn đầy sinh lực chạy về phía bờ biển, Liêu Bắc Bắc đuổitheo ở ngay phía sau, vừa chạy vừa cởi giày cao gót, ra , côthấy biển cả gợn sóng nguy nga cũng muốn điên rồi. Nhưng vì ngại cácđồng nghiệp ở bên cạnh, cho nên bớt phóng túng chút.


      Đường Diệp Trạch vốn định rời , nhưng nghe thấy tiếng cười từ phíasau truyền tới, khỏi quay đầu lại nhìn, Liêu Bắc Bắc gỡ bỏ dây buộc tóc đầu, dẫn bé ở bờ biển chạy băng băng mà reo hò, ánhmặt trời sáng rỡ tỏa mái tóc , làm nổi bật vẻ mặt tươi cười rựcrỡ kia.


      thong thả ngồi xuống, trước mắt lên màn này. Trời xanhmây trắng, bờ cát đại dương, mẹ mang theo hai, cùng nhau giẫm bọt sóng trắng toát, nhảy nhót hoan hô, chạy chạy, trốn trốn,chẳng quan tâm có mệt hay , hưng phấn dứt


      Nghĩ đến mẹ, khẽ nhếch khóe môi lên. Mẹ, mặc dù trước khi ngườilâm chung hy vọng con giúp đỡ ba quản lý xí nghiệp, nhưng con vẫnnhư trước, có quen cuộc sống ở đô thị, thích quan hệ vớithương nhân, con vì mẹ xây dựng tòa biệt thự toàn bộ là cảnhbiển, ở chỗ này theo người ngắm biển, hoặc là, người theo ngắm trờichiều, được ?


      “Được.” Liêu Bắc Bắc xoa xoa tay, mặc kệ hình tượng mà ngồi ở bờ cát, vén ống tay áo lên. Niếp Niếp liền đề nghị đào đường hầm.


      bây giờ hiểu tại sao mình thích cùng hài tử ở chung chỗ, bởi vì ánh mắt hài tử nhìn rất sùng bái.


      “…..” Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú phía trước, hai nữ nhân lớnmột hồn nhiên, tâm tình thương cảm còn sót lại chút gì.
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7



      Đêm hôm đó, Liêu Bắc Bắc thắp đèn để đọc cả đêm, học thuộc lòng từngcâu từng chữ của tài liệu tuyên truyền, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, điềnsản của Đường thị nơi ở hóa ra giá trị như vậy, chiếm diện tích 4000mẫu, khoảng chừng 260 vạn /㎡ (bao gồm quyền sử dụng vùng núi cùng bãibiển). Dự tính trong vòng sáu năm đem Vạn Điệp Thành cải tạo thànhkhu biệt thự cỡ lớn cùng thắng cảnh nghỉ mát. cách khác, xây dựngVạn Điệp Thành là hạng mục lớn nhất từ trước cho tới bây giờ mà Đườngthị nhận được. Có thể đoán được, ở trong tương lai lâu, có mộtlượng lớn các công ty thi công tiến vào Vạn Điệp Thành, đem thị trấn vốn yên ổn khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất.


      Liêu Bắc Bắc tại hiểu rồi, làm công việc bạn ở Vạn Điệp Thành là trận chiến lâu dài, trước nửa năm nhất định là thểvơ vét chút béo bở gì, cho nên ai cũng nguyện ý tới, nhưng khi nhìn thấy quy mô này, nữ nhân viên bán hàng chen chúc tới, côngtrạng bán hàng tất nhiên là đường bay lên.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc : Này, xem tôi có thể ở trước năm 26 tuổi kiếm được năm vạn hay ?


      Phải Trời Sinh Ngốc: Mục tiêu tự định ình thấp như vậy?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Vậy còn thấp sao? Bây giờ tôi chỉ có ba ngàn tệ gửi ngân hàng thôi.


      Phải Trời Sinh Ngốc: Tiền phải là tích trữ ra được. Đem tới đây tôi giúp mua cổ phiếu.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ?. Đương nhiên đồng ý. đem số tài khoản đưa cho tôi, tôi chuyển qua cho .


      Phải Trời Sinh Ngốc: Trước tiên tôi giúp ứngtrước, còn nữa, tôi cũng bảo đảm nhất định kiếm được tiền.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : A, sao, tôi tin tưởng vào con mắt của .


      Liêu Bắc Bắc lệ nóng doanh tròng….Mặc dù hiểu về cổ phiếu,nhưng nghe người khác mua cổ phiếu kiếm tiền tăng gấp bội lần, nghĩ tới ba ngàn đồng cũng có thể mua cổ phiếu a, , làphúc tinh của tôi.


      Bỗng nhiên trong lúc này, tràn đầy lòng tin đối với bản thân, đúng, đối với Đường Diệp Trạch tin tưởng mười phần, chỉ cần đem tiền lương kiếm được đều giao cho Đường Diệp Trạch xử lý, vậy chút vàng khô quắt của phải biến thành núi vàng sao? Nga a a.


      Nghĩ đến đây, lại gửi cho Đường Diệp Trạch phong thư. cho biết, tiền lương tháng này cũng thêm vào mua cổ. Dĩ nhiên, ĐườngDiệp Trạch có cự tuyệt, gửi lại cho : mua cổ phiếu rất có tiềm năng. Tên của cổ phiếu cũng cho biết.


      Liêu Bắc Bắc lên sàn giao dịch cổ phiếu qua mạng xem chút, xemmãi vẫn hiểu, nhưng mà cũng biết chữ màu đỏ biểu thị giá trị cổ phiếu trong giai đoạn tăng lên, nhìn thấy cái tơ hồng xinhđẹp, trong lòng vui mừng. Sau đó ôm mộng phát tài tiếp tục đọc tư liệu.




      ※※ ※




      Sáng sớm ngày thứ hai


      Liêu Bắc Bắc nghe lời xúi giục của láo là thân thể khôngthoải mái, lúc các đồng nghiệp rời khỏi nhà ở tập thể, mình ngồichờ tiến hành kiểm tra kiến thức chuyên môn.


      Chỉ chốc lát sau.


      Đường Diệp Trạch gõ cửa phòng nhà ở tập thể của , Liêu Bắc Bắc bấtan mở cửa phòng, theo thói quen vuốt phẳng áo, sát hạch gì gì đó đềuđáng sợ nhất.


      Trong phòng có ghế, Đường Diệp Trạch tựa ở bên bệ cửa sổ, đithẳng vào vấn đề hỏi: “Hệ thống độc lập chia làm mấy loại phong cáchkiến trúc.”


      “Thông thường chia làm sáu loại….. Phong cách kiến trúc Gothic (tương tự tòa thành), phong cách kiến trúc Baroque (cố ý theo đuổi lộng lẫy),phong cách kiến trúc Rococo (phần lớn là nghiên về trừu tượng và vậttrang trí), phong cách kiến trúc kiểu gỗ (cơ cấu khung giá gỗ), phongcách kiến trúc lâm viên (thiết kế cá tính hóa).” Liêu Bắc Bắc hơiđọc thuộc lòng xong.


      Đường Diệp Trạch khẽ gật đầu: “Trả lời rất tốt.” Lại hỏi: “Ví dụ nhưkhách muốn cái nhà kiểu phong cách Trung Quốc, tương tự như kiếntrúc tứ hợp viện, lại cầu phải nhìn ngắm được cảnh biển, nhưng chúng ta thể cung cấp mô hình nhà cửa này, vậy phải hướng khách hàng giải thích như thế nào?”


      “……….” Liêu Bắc Bắc nhíu mày, giải thích: “ Tứ hợp viện tường cao sân lớn thích hợp ngắm cảnh, đề nghị khách hàng đổi thành biệt thựphong cách lâm viên, vừa có thể thưởng thức mỹ cảnh, lại có đình việncây cỏ……”


      “Khách hàng cố ý xây dựng cái viện, thậm chí nguyện ý đưa ra số tiền gấp đôi để mua quyền tài sản.”


      “Tôi……Vậy hỏi lãnh đạo chút?” Liêu Bắc Bắc bị xoắn xuýt rồi.


      Đường Diệp Trạch thở dài cái, bất đắc dĩ : “Dĩ nhiên là mộtlời đáp ứng, nếu như thực lực kinh tế của khách hàng hùng hậu, có thể đề nghị khách hàng mua khu nhà cao cấp to lớn nhìn thấy được núi vàbiển, sân 500㎡, chỉ cần ảnh hưởng đến hiệu quả tổng thể, khôngtrái với nguyên lý thiết kế kiến trúc, ở bên trong khách hàng đồng ý xây cái gì xây cái đó. được quên, chúng ta bán chính là diệntích, tấc đất là tấc vàng.”


      Liêu Bắc Bắc tỉnh ngộ, lại yên lặng cúi đầu, xem ra thứ cần phải học còn rất nhiều đây.


      Đường Diệp Trạch thấy vẻ mặt như đưa đám, ôn nhu cười mộttiếng: “Kinh nghiệm chưa đủ có thể từ từ bồi đắp, cần phải gấp. có sẵn ưu thế bẩm sinh, nụ cười ngọt ngào lại đối xử với mọi người thân thiện, nghề bán hàng cấm kỵ là dùng thành kiến nhìn người khác, tiếptục giữ vững ưu điểm này của .”


      Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng trách mắng mình, nghĩ tớivòng vòng lớn lại khen gợi , xấu hổ cười cười: “Tôi cố gắng, tôi rất ngại học hỏi kẻ dưới.”


      “Tôi nhìn qua lý lịch sơ lược của , chuyện từng làm côngviệc về giáo dục, khiến hoàn toàn có thể lấy ra thái độ chuyên nghiệp đối diện với khách hàng, đem khách hàng coi như là đứa bé trongtuổi học, kiên nhẫn giải đáp từng cái vấn đề được đưa ra. trămphần trăm thành tâm so với hoa ngôn xảo ngữ càng hữu hiệu hơn nhiều.”


      Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nghe chuyện hiểu ra, cúingười xuống thấp để cảm ơn: “Ừ, tôi hểu, nhân viên bán hàng giống như tôi miệng lưỡi đủ lưu loát, đầu óc đủ nhanh nhạy, hẳn làphải theo con đường thân với dân. Đúng ?”


      Đường Diệp Trạch phát năng lực nhận biết của cũng tệ lắm, được rồi, hôm nay dùng não quá độ, mệt mỏi.


      thôi, dẫn ra biển.” Đường Diệp Trạch vừa vừa ra khỏi kí túc xá, đây mới là chuyện nguyện ý làm nhất.


      “Á.” Liêu Bắc Bắc vội vàng cầm túi xách lên, đây mới là chuyện làm hưng phấn nhất.




      . . . . . .




      Du thuyền chậm rãi chạy ra khỏi cảng, Liêu Bắc Bắc nghĩ tới Đường Diệp Trạch biết lái du thuyền, nhìn về phía hệ thốngthao tác phức tạp, lại nhìn về phía Đường Diệp Trạch chuyên chúđiều khiển.


      Đường Diệp Trạch cởi áo khoác âu phục xuống, nới lỏng cà vạt, vén tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, ưu nhã ngồi ở trước vị trí điều khiển, mộttay nắm giữ bánh lái, tay điều khiển bảng dẫn đường điện tử, gió lướt qua cửa sổ thủy tinh, lay động sợi tóc của , mặc dù nghiêmtúc, nhưng lại để lộ ra thoải mái, phảng phất như vốn là thuộc về vùng biển này.


      Liêu Bắc Bắc thầm huýt sáo, quay đầu lại lên thang lầu, LiêuBắc Bắc ngồi ở boong thuyền hưởng thụ việc đắm mình trong ánh nắngmặt trời. hít sâu hơi, gió biển thổi tới luồng khí tronglành, Hải Âu bay lượn đầy trời, là thoải mái a. Nhưng thực mànói, nếu như có tự mình cảm nhận được hết thảy trước mắt, có lẽtrong lòng còn có thể đối với chút ảo tưởng, nhưng bây giờ cái gì cũng nghĩ, bởi vì phụ nự làm bạn ở bên những công tử nàyđều là những em người mẫu dáng người xinh đẹp, mặc bikini, mà thìnên thành thành bán nhà cửa kiếm tiền…….Bán nhà cửa a.




      . . . . . .


      Khi du thuyền chạy vào trong nước, Đường Diệp Trạch tắt động cơ, đểcho du thuyền tự do trôi nổi. Hai tay để vào sau gáy, nhìn về cảnhbiển xa xa trước mắt, cần cố ý biểu đạt cái gì, tâm tình khôngkhỏi dễ chịu.


      Liêu Bắc Bắc nằm ở boong tàu phía đầu , cũng hưởngthụ điều tốt đẹp mà thiên nhiên ban cho. Lúc này, điện thoại di động của vang lên. Liêu Bắc Bắc nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, nghe máy.


      “Bắc Bắc ở đâu?”


      “Xin hỏi ngài là? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc hỏi.


      “Tôi là Phan Hiểu Bác, chú của Niếp Niếp, tôi trực tiếp gọi là “Bắc Bắc” có phải có chút đường đột hay ?


      “Chào , Phan tiên sinh. sao, chẳng qua là rất lâu rồi có ai gọi tôi như vậy, tìm tôi có việc sao?”


      “Niếp Niếp khóc kêu muốn gặp , có tiện xin phép ra ngoài mộtchút ? Xin nghỉ nếu như bị trừ tiền tôi bù cho .” Giọng của anhrất nôn nóng.


      “Thế cần, nhưng mà bây giờ tô…ở du thuyền….” Liêu BắcBắc nghe được tiếng khóc của đứa bé, nhất thời đứng ngồi yên.


      du thuyền?….. Đường Diệp Trạch chỉ đưa mình ra biển hay là tất cả công nhân viên?”


      “Chỉ có tôi cùng ông chủ, nhưng mà đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là quan hệ cấp cấp dưới.” Liêu Bắc Bắc vội vàng làm sáng tỏ.


      Phan Hiểu Bác phì cười tiếng: “Ý nghĩ của cũng quá đơn giảnrồi? người đàn ông đem người con lừa gạt đến giữa biển cóthể có mục đích sao? Bây giờ kêu trời trời biết kêu đấtđất chẳng hay, tôi cho biết, nếu như ta cầm đồ uống đưa cho ,nếu phải là lon nước chưa mở nắp ngàn vạn lần đừng uống, bêntrong nhất định có thuốc ngủ, chờ đến lúc thần trí , cái đuôi hồ ly của Đường Diệp Trạch lộ ra, Bắc Bắc a. Nghe lời tôi khôngsai đâu, hãy say tàu, kêu ta lập tức về cảng.”


      “?.”….. Trong lòng Liêu Bắc Bắc vang lên tiếng lộp bộp, lời nàycủa Phan Hiểu Bác phải là có lý, có phải thấy ngu,cho rằng là cái loại phụ nữ có thể chơi đùa chút rồi tiện tay vứt bỏ hay ?


      vốn định chút gì đó, lại nghe được tiếng bước chân theo cửathang lầu truyền đến, cho nên lập tức ngắt điện thoại, tay chân luống cuống cài lại nút áo sơ mi, khoác xong áo lửng bên ngoài.


      Đường Diệp Trạch mang chén nước chanh mới ép tới trước mặt .Liêu Bắc Bắc nhìn thức uống trong ly thủy tinh, cảnh giác nâng mí mắtlên.


      uống nước chanh?” Đường Diệp Trạch nghi ngờ hỏi.


      “Tôi…. Ha ha….. Tôi thích uống nước lon ….” Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, mặt người dạ thú.


      Đường Diệp Trạch đáp ứng tiếng, cho biết vị trí của tủ lạnh, sau đó ngồi ở boong thuyền phơi nắng.


      Liêu Bắc Bắc nhanh như chớp chạy vào khoang tuyền, mở tủ lạnh mini ra, phát trong tủ lạnh ngoại trừ lon bia ra, lại có nướckhoáng hoặc thứ đồ uống nào khác. Liêu Bắc Bắc thở dốc vì kinh ngạc,chẳng lẽ bị Phan Hiểu Bác trúng rồi?.


      vuốt cái điện thoại ở người, cầu Phan Hiểu Bác gọi lại, nhưng lại phát cái điện thoại để ở boong thuyền, nhưng bây giờlại dám tới gần , sợ nhìn thấy Đường Diệp Trạch tao nhã lịch hóa thân thành con sói lớn.


      “Có cá heo, mau đến xem.”


      “………” Liêu Bắc Bắc vừa đáp lại vừa tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân, rất nhanh nhìn thấy bình cứu hỏa, được, cái này quá rõràng, lại thấy hàng dao kéo, gây ra mạng người lại càng được. linh cơ vừa động, nghĩ đến lon bia trong tủ lạnh, tay cầm mộtlon, ừ. Món đồ này cũng có thể làm vũ khí.


      lên boong tàu, chỉ thấy đám cá heo nhảy biển, liêntiếp phát ra tiếng kêu, Liêu Bắc Bắc bị chấn động, bởi vì… màn nàygần trong gang tấc, cái loại cảm giác đặt mình trong đó tuyệt vời khôngcó cách nào tả được bằng lời.


      để lon bia xuống, cầm điện thoại di động, chuyển đến chức năngchụp ảnh, sau đó gấp rút nhét vào trong tay Đường Diệp Trạch, dậm chânthúc giục: “Mau mau mau, mau chụp cho tôi cùng cá heo tấm.”


      Đường Diệp Trạch cười cười, đứng lên giúp Liêu Bắc Bắc chụp ảnh, đợihai tay Liêu Bắc Bắc mở rộng đồng thời, cạch tiếng, chụp hình.


      “Cám ơn . Hắc hắc. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc cười híp mắt về phía Đường Diệp Trạch, nhưng mà, lúc chuẩn bị thu hồi điện thoại, thân thuyền đụng vào sóng lớn, lắclư cái, Liêu Bắc Bắc lảo đảo hai bước, vô ý ngã vào trong ngực củaĐường Diệp Trạch.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8



      Hai tay của Đường Diệp Trạch kẹp ở dưới nách của , tình tiết gaygấn nhìn Liêu Bắc Bắc sợ hãi, thấy điện thoại di động của côrơi xuống khỏi tay, đưa ra tay tiếp được, sau đó trả lại cho , lui về phía sau hai bước. Cả quá trình hợp lý lại mất lễ phép.


      “Cám ơn……” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc cám ơn, là có phong độ nhàng của mỹ nam tử, nên suy nghĩ lung tung, cho nên, cômất tự nhiên ngồi xuống, thuận tay cầm bia lạnh lên, mở ra, ừng ực ừngực xuống mấy ngụm lớn an ủi.


      Đường Diệp Trạch vô vị cười tiếng, ngồi ở ghế nằm, mở laptop ra.


      “Ai, cổ phiếu hạ.”


      Phốc. . . . . . . Liêu Bắc Bắc ho khan tiếng, vội hỏi: “Là chỉ cổ phiếu XX kia sao? . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch nặng nề gật đầu, : “Nhìn xu thế này, tỷ lệ tănglên dường như lớn. Nếu như bây giờ bỏ còn có thể giữ lại mộtchút, tôi nghe lời .”


      “. . . . . . Còn dư lại bao nhiêu?” Liêu Bắc Bắc nhớ được rất rõràng, tối hôm qua còn tăng thêm vào tiền lương tháng này. Trời ạ.


      “Mua vào cổ trị giá 50 đồng, ta giúp ngươi mua 100 cổ. Bây giờ rớt xuống 25 rồi.” Đường Diệp Trạch bình tĩnh mấp máy môi.


      “……….” Môi Liêu Bắc Bắc run run, giờ phút này rất muốn đem ném vào trong biển cho cá mập ăn a.


      “Bỏ sao?” hỏi.


      “Yên lặng. Trước để cho tôi yên tĩnh chút .” Liêu Bắc Bắc trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch mím môi cười yếu ớt, lên tiếng nữa.


      Liêu Bắc Bắc trong lòng phiên giang đảo hải, uống xong lon bialại mở ra lon bia khác….. tín nhiệm Đường Diệp Trạch như vậy, màanh ư, cũng ở trong thời gian cái nháy mắt làm cho táng gia bạisản? …….. Ô ô, đầu tư có nguy hiểm, bao giờ bị lừa nữa.


      “Coi như của tôi là được.”


      cần….:” tửu lượng của Liêu Bắc Bắc cao, uống hai lon bia liền cảm thấy đầu óc choáng váng, lắc lư ý thức mờ mịt, mượn rượukhí phách cái. nắm lan can đứng lên, từ trong ví da lấy ra chiphiếu: “Ở đây có 3000 đồng, mật mã là ******, vứt , vứt ….”


      Đường Diệp Trạch đáp ứng tiếng, nhận lấy chi phiếu, chuyển khoản xong, chuột vừa động, cổ phiếu bán thành công.


      Liêu Bắc Bắc nắm chi phiếu 500 đồng còn sót lại, cực kỳ bi thương.


      ra có thể chờ chút, là quá thiếu kiên nhẫn rồi.”Đường Diệp Trạch trước sau vẫn giữ vững nụ cười, mục đích của chínhlà làm thua hết sạch tiền gửi ngân hàng của Liêu Bắc Bắc —— vào thờiđiểm người liên tiếp rơi vào đường cùng, có thể tung ra năng lựcchưa biết được.


      Liêu Bắc Bắc lườm Đường Diệp Trạch cái: “Hừ. Tôi tin nữa.”


      “A, tôi vốn muốn giúp tìm phần công việc bán thời gian, xem ra hẳn bằng lòng tiếp nhận.”


      “Ừ?…..” Thái độ của Liêu Bắc Bắc lại từ từ chuyển thành tốt, cười híp mắt hỏi: “Công việc gì? Tiền lương bao nhiêu?”


      có thấy trong trấn có xe máy ? Còn có tiệm tạp hóa và cửa hàngbuôn bán ở mặt tiền. Chỉ cần bọn họ đồng ý đem quảng cáo tuyên truyềndán ở xe đồng thời đồng ý dán nửa năm trở lên, mỗi tháng có thể đến trưởng phòng tài vụ của Đường thị lấy 80 đồng tiền thưởng, mà thìngoài quy định đạt được thêm 20 đồng tiền thưởng tuyên truyền.”


      Liêu Bắc Bắc chớp mắt mấy cái, nhớ tới trong trấn có xe gắn máy đilại như con thoi, là phương tiện giao thông phổ biến nhất thuộc về bêntrong trấn. Công việc tuyên truyền viên giống như nhân viên bán bảohiểm, thường xuyên bị người cự tuyệt từ ngoài cửa, thậm chí dùng cònnước hắt, nhưng mà Đường thị đồng ý phát tiền lương cho những người đó,mặc dù nhiều lắm, nhưng cũng là kiếm tiền chính đáng, cũng khôngtính là khó khăn. Phát ra 10 tờ có 200 đồng tiền thưởng, tệnha.


      lập tức giơ tay: “Tôi làm tôi làm. Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”


      “Rất tốt, vậy được xe máy hoặc là xe đạp ? Công ty có cung cấp.” Đường Diệp Trạch cười cười.


      “Có được xe đạp.” Liêu Bắc Bắc nghĩ tới công ty còn cung cấp phương tiện thay cho bộ, quá tốt.


      “Cứ quyết định như vậy.” Đường Diệp Trạch bấm điện thoại gọi cho thưkí, dặn dò thư kí chuẩn bị cho Liêu Bắc Bắc tờ đơn tuyên truyền.


      Liêu Bắc Bắc chống cằm nhìn trời, còn chưa kịp tiếp tục ảo tưởng, từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau vỗ lên thân thuyền, hét lên mộttiếng, lập tức hướng về phía thanh lan can bảo vệ lăn tới, Đường DiệpTrạch rảnh để suy nghĩ nhiều, càng quên mất chuyện đùi còn để máy tính xách tay, đứng bật dậy, bịch tiếp, vừa nắm được cổ châncủa Liêu Bắc Bắc, đồng thời màn hình máy tính đen lại.


      Hai tay Liêu Bắc Bắc vẫn còn níu lấy cánh tay của Đường Diệp Trạch, kêu: “A a a…. Tôi muốn trở lại bờ…….”


      “Ừ.” Đường Diệp Trạch tay chống ở bong thuyền, rướn thânmình qua, nhưng Liêu Bắc Bắc ôm cánh tay buông ra, lúc này mới chú ý đến hai gò má của Liêu Bắc Bắc nổi lên màu đỏ ửng do sayrượu. đành phải ôm lấy . Liêu Bắc Bắc bỗng nhiêm cảm thấy hai chân treo lơ lửng giữa trời, nhanh chóng ôm cổ của , trong lúc bốirối lại thấy màn hình siêu mỏng của máy tính xách tay vỡ vụn.


      nâng ánh mắt đau thương lên, nuốt nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Máy tính xách tay….mua hết bao nhiêu tiền…..”


      Đường Diệp Trạch ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn cái, trả lời chi tiết : “ tới hai vạn.”


      . . . . . .” Liêu Bắc Bắc mắt trợn trắng thiếu chút nữa bất tỉnh, chẳng lẽ cuộc đời của chỉ là số sao?


      Đường Diệp Trạch hoảng sợ khi thấy khuôn mặt nhắn của từ đỏbừng chuyển sang tái nhợt, cho rằng thân thể thoải mái, cho nên ngồi xuống tại chỗ, để cho nằm ở trong lòng của mình nghỉngơi chút. Mà Liêu Bắc Bắc, mang vẻ mặt dại ra, tựa ở đầuvai Đường Diệp Trạch biết làm sao.


      “Có phải tim của tốt lắm đúng ?” Đường Diệp Trạch khẽ nhíu mày.


      , tôi chỉ có số mệnh tốt thôi….” Liêu Bắc Bắc cảm thấytầm mắt càng ngày càng mơ hồ, chậm chạp chớp mi mắt, chỉ về hònđảo độc ở giữa biển, nghiêm túc : “ đem tôi đưa đến cái đảo có người ở kia , tôi muốn sống nữa rồi….”


      Đường Diệp Trạch nhìn theo hướng chỉ, : “Đó là hải đăng, có người ở tại đảo.”


      “……..” Liêu Bắc Bắc buông cánh tay xuống, hiểu vì sao bắt đầurơi nước mắt: “Tại vì mẹ tôi đặt tên cho tôi tốt, Bắc Bắc, BắcBắc, xui xẻo hết mức. biết ?…… Từ đến lớn, phân tiềntôi cũng có nhặt được, rút thăm trúng thưởng hoặc là cào thẻ đềulà “Cảm ơn tham dự”…….. đúng, năm trước ở đường nhặt đượcmột cái ví tiền lớn bằng da , mở ra nhìn cái, ra trong vítiền trừ bỏ xấp hóa đơn đòi tiền cùng tờ thiếu nợ tiền cước điện thoại, cái gì cũng có……. Ai, học người ta mua bán cổ phiếu,ngay cả tiền sinh hoạt cũng mất luôn, tôi cho rằng tôi đủ thảm rồi,vậy mà lại làm rơi vỡ mất máy vi tính trị giá hơn vạn đồng. Giờ nàyphút này, muốn tìm cái đảo đơn độc tự sinh tự diệt cũng thểnhư mong muốn, hu hu….”


      “………” Đường Diệp Trạch nhìn lệ rơi đầy mặt, có chút bó tay. Anhthật muốn cho biết, máy tính cần bồi thường, tiền làanh cố tình làm thua lỗ hết, sở tác sở vi chẳng qua là rèn luyện ýchí của .


      Nhưng mà, đời người nếu như luôn luôn có thể tìm ra đường lui, vĩnh viễn học được kiên cường. Hơn nữa còn phụ lòng ủy tháccủa người khác.


      “Hay là như vậy , giúp tôi quét dọn du thuyền, tự mình đền bùtiền máy vi tính.” Đường Diệp Trạch cẩn thận giúp lau nước mắt.


      Liêu Bắc Bắc đáng thương ngẩng đầu: “Tôi tại biết, là nên cảm ơn , hay là nên hận . . . . . .”


      Đường Diệp Trạch toét miệng cười tiếng, vuốt vuốt tóc của .


      Liêu Bắc Bắc thần sắc mê đắm, ngẩng đầu nhìn , là người xấukhông thể nghi ngờ, bởi vì cái loại con cái nhà giàu như khônghiểu, mấy ngàn đồng chính là toàn bộ tài sản của . Nhưng mà, nụ cườicủa lại bình dị gần gũi như vậy, chút ý tứ coi thườngcô.


      Nghĩ nghĩ lại, cứ như vậy ngủ thiếp .


      Đường Diệp Trạch nghe được tiếng hít thở đều đều, vì tránh khỏi đánhthức , giữ vững tư thế, nhìn ra cảnh đẹp phương xa. Nếu nhưđổi lại là những người khác, có thể có sức chịu đựng tốt như anhvậy, nhưng may mà là , người đàn ông có thể ngồi ở chỗ ngẩn người mấy giờ.


      Lúc này, điện thoại của Liêu Bắc Bắc vang lên ——


      Đường Diệp Trạch nhận cũng cắt đứt, mặc kệ thanh phátra tuần hoàn. Mãi đến sau khi vang lên mấy lần, Liêu Bắc Bắc mới mơ mơmàng màng mở mí mắt, lung tung chỉ huy Đường Diệp Trạch nghe điện thoại, sau đó lại nằm vào trong ngực của ngủ.


      Đường Diệp Trạch hướng về phía đỉnh đầu của đáp ứng tiếng,tiện tay nhận điện thoại, nhưng còn chưa hỏi đối phương là ai, đốiphương dùng tiếng gầm gừ tự giới thiệu rồi.


      “Bắc Bắc, sao nhận điện thoại vậy?. Đường Diệp Trạch khôngcó làm gì chứ?.” Phan Hiểu Bác lo lắng cho Liêu Bắc Bắc, đànông hiểu đàn ông nhất, nam quả nữ củi khô lửa cháy, chuyện gì màkhông làm được đây?


      “. . . . . .”


      chuyện ? Có muốn tôi giúp tay báo cảnh sát haykhông? Nếu như chuyện tiện, hãy ho khan hai tiếng là được.”


      “. . . . . .”


      “Alô, alo nghe được lời của tôi ?.”


      “Rất ràng.” Đường Diệp Trạch cuối cùng cũng chịu trả lời.


      “. . . . . .” Phan Hiểu Bác dừng lại giây, ho khan hai tiếng hỏi: “Xin hỏi Liêu Bắc Bắc có ở đấy ?”


      —— đường lui. Phan Hiểu Bác chính là tìm con đường lui, nếu nhưPhan Hiểu Bác đối với Liêu Bắc Bắc triển khai thế tấn công theo đuổi, nhất định nguyện ý giúp đẩy ưu buồn, gỡ bỏ khó khăn. Hiểnnhiên là phá hỏng con đường trưởng thành của . Song, bất luận làngười trước hay người sau, cũng thể cho phép biến cố phátsinh.


      ấy thay quần áo.” Đường Diệp Trạch rất tự nhiên.


      “Cái gì? muốn đối xử với ấy thế nào? ấy là giáo mầm non đơn thuần.” Phan Hiểu Bác gầm lên giận dữ.


      “Ừ, chính là bởi vì ấy quá đơn thuần, tôi thân là ông chủ kiêm bạn bè của ấy, có trách nhiệm giúp lên con đường thành thục.”


      . . . . . . . .”


      “Tôi rất tốt, tạm biệt.” Đường Diệp Trạch bình tĩnh cúp điện thoại, tắt nguồn.


      . . . . . .


      “Ai thế? . . . . . .”


      “Gọi nhầm số. ngủ .”


      “Ừ. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc gạt gạt sợi tóc dính vào mặt, ngược lại càng gạtcàng loạn, Đường Diệp Trạch lấy tay của ra, dùng ngón út giúp đemmột sợi tóc vuốt đến sau tai, nhìn gương mặt khả ái của trong lúcngủ, bất giác cười cười.


      đâu chỉ có đủ từng trải, ngay cả trí nhớ cũng là tốt,mới mười năm gặp, nhớ ở trong cuộc đời của , từng xuất người con trai bị gọi là “Tiểu Ngốc”.


      Thậm chí, chưa từng nghĩ tới, người phụ trách chủ yếu của điền sản Đường thị, tại sao phải ở trong biển người mênh mông tìm được người tầm thường như , lại lập cái nick name tức cười để giành được chú ý của . Trùng hợp? thế giới này đâu có nhiều trùng hợp như vậy.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh dậy, du thuyền bỏ neo ở bên cạnh vịnh. Côngồi dậy, cái chăn lông xuôi theo đầu vai chảy xuống, dụi dụimắt, phát phía dưới cốc trà bàn có mảnh giấy viết —— Tôi có việc rời trước. Chìa khóa cửa treo ở cạnh cửa khoang, trong duthuyền có phòng tắm, trong tủ lạnh có đồ ăn, có thể rời bất cứ lúc nào nếu muốn. Đường Diệp Trạch.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh khoang thuyền giống như phòng ngủ, sờsờ cái bụng đói. đem việc đối tốt với lập tức thay đổi thànhquét dọn khoang thuyền nhiều, dĩ nhiên, cũng thể có nhữngthứ ý nghĩ khác.


      kéo cửa thông gió ra, nhìn lên chân trời đen nhánh, a nha, rađã tối rồi. Tiện tay cầm lấy điện thoại di động, mới phát điệnthoại tắt máy, đổi pin, khởi động lần nữa, nhưng lại bật ra vàitin nhắn.


      Liêu Bắc Bắc vừa lật xem tin nhắn, vừa từ trong tủ lạnh lấy ra nướcchanh mới ép, vừa mới uống ngụm, nhịn được phun ra.


      Tin tức là Phan Hiểu Bác gửi tới, cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng động tay động chân với Liêu Bắc Bắc…, phản đối quy tắc ngầm.


      Liêu Bắc Bắc bấm số điện thoại của Phan Hiểu Bác, vang lên tiếng chuông đối phương nhận.


      “Phan tiên sinh, tôi là Liêu Bắc Bắc.”


      “Bắc Bắc, có khỏe ?”


      “Tôi sao, mới vừa rồi ngủ thiếp .”


      “A, có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi lo muốn chết.” Phan Hiểu Bác than dài hơi.


      “Cám ơn quan tâm, tốt.” Trong lòng Liêu Bắc Bắc cảm thấy ấm áp, mặc dù Phan Hiểu Bác hiểu lầm.


      “Ha ha, tôi cũng tính là người tốt lành gì, chẳng qua là đốivới nghề nghiệp kia của các có chút hiểu biết thôi. Huống chi, khôngcó người nào, người đàn ông nào vô duyên vô cớ đốivới phụ nữ quan tâm. Tôi .”


      “Ừ, tôi cũng có nghe thấy, nhưng ấy…. phải là cái loạingười như Phan tiên sinh nghĩ.” Liêu Bắc Bắc dùng bả vai kẹp điệnthoại di động, mở mạnh cái chân giò hun khói dài vừa ăn vừa trả lời.


      ăn cơm sao?”


      “Ừ, tùy tiện ăn chút, lát còn phải làm việc.” Liêu Bắc Bắc nóicho Phan Hiểu Bác, chuyện máy tính xách tay “tử trận”, và Đường DiệpTrạch đề nghị đồng ý dùng lao động để bồi thường.


      Phan Hiểu Bác trầm xuống, lời thấm thía: “ nghĩ tới làĐường Diệp Trạch cố ý té để làm hỏng sao? Bởi vậy bố trí cạm bẫy đem côgiữ lại du thuyền.”


      “………” Liêu Bắc Bắc ngậm thức ăn trong miệng suy nghĩ chút: “Tôicũng phải mỹ nữ gì, ấy cần thiết làm như vậy.”


      rất đẹp a, ai đẹp vậy?”


      “……….” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, trong lòng vụng trộm sảng khoái mộthồi, lại ai thích nghe lời khen ngợi chứ, bất kể nó thiệt haygiả đều khiến người ta vui vẻ.


      “Bắc Bắc, còn ở đó ?”


      “Còn……” giọng của Liêu Bắc Bắc tự chủ mà chuyển sang nhu hòa.


      Phan Hiểu Bác ở trong xã hội mò mẫm leo trèo lăn lộn trong quan hệnhiều năm, há có thể cảm thấy được chuyển biến trong thanh củacô? Hơn nữa rất nhanh đoán được Liêu Bắc Bắc thuộc về loại nữnhân kinh nghiệm đủ phong phú và từng trải về tình cảm. Cho nênanh thừa thắng xông lên, : “Tôi đón có được ? Niếp Niếpmuốn gặp ….. Còn có, tôi cũng muốn gặp .”


      Trong lòng Liêu Bắc Bắc có loại cảm giác có con nai loạn, nóithật, rất khát vọng chuyện thương, nhưng tính cáchthiếu hụt tự tin làm cho chùn bước. Dĩ nhiên chuyện này cũng khôngđại biểu cho việc có con trai hướng tỏ tình, nhưng vấn đề là,cha của chính là giáo viên chủ nhiệm của trường theo học.Cuối cùng lên đại học thoát khỏi khu vực quản lý của cha, giống nhưphát điên đòi ghi tên dự thi sư phạm mầm non, để trực tiếp ở trong mấyngàn đứa bé vùng vẫy. Đến khi làm việc, tiếp xúc cũng toàn là trẻ ,phụ huynh trẻ có thể nghĩ đến sao? Cho nên, khiến cho đến nay vẫn độc thân như cũ.


      Nếu như kiếm được đối tượng, gần như vào hàng ngũ ế.


      Nghĩ tới đây, Liêu Bắc Bắc đáp ứng cùng Phan Hiểu Bác gặp mặt, giờ sau Phan Hiểu Bác lái xe tới đón .


      . . . . .


      Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong, lúc lau tóc phát kệ rửa mặt cómột mắt kiếng tròng đen, nửa bên mắt kính vỡ vụn, cầm mắt kínhnhìn chút, loại mắt kính này thời học sơ trung rất thịnh hành,khi đó dường như người mang cái. Phải là trẻ con mãi mãi làtrẻ con, vì để ình chạy theo trào lưu trong trường, mỗi ngày đều ôm TV làm hỏng mắt, đem mình làm cho cận thị coi như mi có bản lãnh.


      Nhớ tới chuyện này, Liêu Bắc Bắc khỏi cười lên, lúc đấy mẹ vìngăn liều lĩnh ngu ngốc, còn nghiêm khắc đánh trận, ngờ là còn ở trong phòng làm việc của ba ba mà hạ “độc thủ”. trậnnước mắt nước mũi mà chạy , cẩn thận đụng vào ngực nam sinh, hai người té chổng vó, thấy nam sinh kia cũng mang gọng kính đenđang mốt, giận đến mức vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa khóc lóc kể lể mẹ bạo hành, nam sinh thấy thế biết làm sao, cho nên, nam sinhlấy kính xuống vứt mặt đất, kêu Liêu Bắc Bắc dùng sức giẫm, LiêuBắc Bắc tại chỗ nín khóc mỉm cười, giễu cợt nam sinh là tên ngốc.


      “Tớ tên là Liêu Bắc Bắc, cậu tên gì?”


      “Tên có quan trọng ? Chúng ta có lẽ lại gặp mặt nữa.”Nam sinh trước sau như dám nhìn thẳng ánh mắt của .


      Liêu Bắc Bắc chú ý tới giấy tờ chuyển trường trong tay của , chán nản cong miệng lên.


      Nam sinh vốn định chút gì, cha Liêu đúng lúc đuổi theo, LiêuBắc Bắc tạm thời còn chưa nguôi giận, cho nên hướng nam sinh kia khoátkhoát tay, đem cây kẹo que nhét vào trong tay nam sinh, cười :“Mặc dù chúng ta quen biết, nhưng mà tớ rất thích cậu, nhớ kỹ nha, tôi tên là Liêu Bắc Bắc, lớp ba năm thứ hai, có rảnh rỗi về trườnghọc thăm tớ nhé, tạm biệt tiểu ngốc ca.”


      . . . . . .


      Thoáng cái mà qua 10 năm, tướng mạo của nam sinh kia khôngcòn nhớ , nhưng đoạn hồi ức thú vị này vẫn lưu lại ở trong lòng .Bởi vì chưa từng thấy nam sinh ngốc như vậy, lại đem mắt kiếngném xuống đất cho nữ sinh vốn quen biết giẫm chơi.


      Liêu Bắc Bắc hé miệng cười, đem mắt kiếng cẩn thận đặt tại chỗ cũ, hiểu sao Đường Diệp Trạch lại giữ lại cái mắt kính lỗi thời này,chẳng lẽ có kỉ niệm ý nghĩa nào sao?


      ※※ ※


      giờ sau, Phan Hiểu Bác tựa vào bên cạnh xe đợi ra khỏi khuvực của Đường thị. Phan Hiểu Bác lúc nào cũng nhìn đồng hồ đeo tay theothói quen, bởi vì số lượng công việc rất lớn, lần này ởlại vùng này chừng nửa năm, khi tổ quay phim đến vùng này, tấtnhiên lại càng bận bịu bận tối mày tối mặt, nhưng mà cháu còn bé của hết lần này tới lần khác trừ ra ai cũng theo, mà trong lúc vô kế khả thi, Liêu Bắc Bắc giống như chúa cứu thế xuất .


      Liêu Bắc Bắc mặc cái quần màu trắng, tay cầm giày xăng-̣đan, chân dẫm ở rên bờ cát nhẵn nhụi, tối nay hơi trang điểm , tócdài đen nhánh theo gió phiêu dật, ở dưới ánh trăng sáng, lộ ra trẻ trung dịu dạng.


      Phan Hiểu Bác kinh ngạc nhìn , thấy nhiều mỹ nữ xinh đẹp trangđiểm đậm, Liêu Bắc Bắc quả cho loại cảm giác mới mẻ, timcủa giống như đập nhanh hơn mấy nhịp.


      “Niếp Niếp đâu? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngăn lại mái tóc dài bay bay, mở miệng trước.


      “À. . . . . . Niếp Niếp. . . . . . ngủ rồi.” Phan Hiểu Bác phục hồitinh thần, mở cửa xe: “Lên xe trước , vừa vừa thảo luận ăn cái gì.”


      Liêu Bắc Bắc xấu hổ đáp ứng tiếng, ngồi vào vị trí tay lái phụ,sau khi Phan Hiểu Bác giúp đóng cửa xe, rồi trở về bên trong xe, tựmình cài dây an toàn cho Liêu Bắc Bắc, hành động này hiển nhiên là hùdọa Liêu Bắc Bắc, theo bản năng che ngực, nhưng rất nhanh ý thức được hành động lễ phép của mình, tiếp đó cười cười xấu hổ.


      “Bắc Bắc, tôi gọi như vậy, cảm thấy mất tự nhiên chứ?” Phan Hiểu Bác có tìm lời .


      Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt sợi tóc, nhàng lắc đầu.


      “Vậy tốt, cũng đừng gọi tôi là Phan tiên sinh nữa, gọi thẳngtên là được rồi, ha ha.” Phan Hiểu Bác khởi động động cơ, đúng như theolời , đàn ông cùng phụ nữ làm quen thiết lập quan hệ, tuyệtđối là “Có ý đồ trong lòng”


      thích ăn hải sản hay là ăn món xào?”


      “Đều được. Tôi quan trọng….” Thần sắc Liêu Bắc Bắc hơi lộ ra vẻ yên, theo bản năng nắm chặt váy, sợ biểu của mình đủtự nhiên, mặc dù cũng ràng cái này có tính là hẹn hò haykhông.


      “Vùng này có tiệm ăn câu tôm rất nổi danh, khách nhân có thể tựmình câu tôm, tại chỗ câu tại chỗ nấu cũng tệ lắm. Nga, còn cóbiểu diễn ca múa.” Phan Hiểu Bác rất nhiều năm có khẩn trương nhưvậy rồi, cũng là do ánh trăng rất xinh đẹp, hay là động tâm với Liêu Bắc Bắc?


      Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, trái tim thình thịch nhảy loạn.


      Nửa giờ sau


      Phan Hiểu Bác cùng Liêu Bắc Bắc vào quán câu tôm. Đừng thấy làhơn mười giờ tối, khách nhân ăn cơm đúng là ít, trong nhàhàng có ao trữ nước bằng gỗ, tôm biển ở trong đó đầy sức sống. LiêuBắc Bắc nhìn khắp bốn phía, thông qua cách ăn mặc của khách nhân, có thể kết luận phần lớn phải người địa phương, hơn nữa là nhân viêncông trình có liên quan đến việc Đường thị xây dựng khu biệt thự.


      Chỉ chốc lát sau, Phan Hiểu Bác đem cần câu tôm đưa cho Liêu BắcBắc, thần thần bí bí : “Nếu như sợ dơ váy qua bàn ăn bênkia chờ tôi, hồi nữa là tôi có thể câu được nửa chậu. Van nhất câukhông được cũng có sao, nề bên kia có lưới vớt tôm đó.”


      Liêu Bắc Bắc mím môi cười tiếng: “Câu xem, tôi có hứng thú đó.”Vừa , nâng váy lên, ngồi ở ghế trước ao tôm. Phan Hiểu Bácnhìn bóng lưng của thích thú cười tiếng, đúng là hiềnlành.


      dựa theo phương pháp người bán hàng chỉ dẫn, ở móc câu càivào ít ruột vịt nho , lại đem dây câu kéo dài đến mặt nướcchậm rãi di chuyển, đại khái mấy giây đồng hồ, lập tức nâng cần câu tômlên. Khách quan mà động tác thuần thục, nên phải dễ câuđược.


      Liêu Bắc Bắc đùa rất hăng say, Phan Hiểu Bác ngồi ở bên cạnh cônhìn câu, thỉnh thoảng khen giỏi, thỉnh thoảng thay tiếc hận,mà cần câu tôm trong tay của từ đầu đến cuối vẫn ngâm mình ở trongnước.


      Lúc này, nhóm khách nhân âu phục giày da vào quán tôm. ĐườngDiệp Trạch theo tiếng cười vui vẻ nhìn tới, lúc tầm mắt rơi vào trênbóng lưng của Liêu Bắc Bắc, khóe miệng khẽ thu lại.


      Thương nhân đại diện điền sản cùng tất nhiên biết Đường Diệp Trạch nhìn cái gì, nhiệt tình thu xếp Đường Diệp Trạch vào nhãgian.


      Đường Diệp Trạch đáp ứng tiếng, chậm chạp lên bậc thang, ánhmắt đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, và đụng vào tầm mắt của Phan HiểuBác.


      đứng hồi lâu ở giữa hành lang gấp khúc lầu hai, lấy điện thoại di động ra, nhập vào cái tin tức, ngón tay rơi vào phím gửi ,chần chờ lâu, rồi hủy bỏ.


      Mà bên cạnh ao tôm.


      Liêu Bắc Bắc từ ngồi câu chuyển thành đứng câu, càng chơi càngvui vẻ, vừa câu vừa đếm. Phan Hiểu Bác vì dụ dỗ cao hứng, lén lút đem trứng tôm của mình câu lên ném vào trong ao.


      “Hóa ra là cao thủ câu tôm nha.”


      “Hì hì. . . . . . câu được mấy con rồi?” Liêu Bắc Bắc đắc ý hất cằm lên.


      “Tôm con hai ba con. có lợi hại như .” Phan Hiểu Bác quơ quơ sọt tôm.


      Liêu Bắc Bắc vừa muốn chút gì, quán tôm giơ loa khuếch đại thanh lên vung cánh tay hô to ——


      “Các vị khách quý xin chú ý. Khách nhân nhã gian lầu hai bao toànbộ, bất kể là ngài ăn xong rồi hay là vừa mới bắt đầu ăn cơm, toàn bộ được miễn. Cũng biếu tặng năm cân tôm biển lớn đóng gói mang về. Thỉnhcác vị khách quý trở về chỗ ngồi của mình, nhân viên phục vụ giúp các ngài xử lý.”


      Lời này vừa ra, toàn bộ mảnh tiếng vỗ tay, có ăn còn có mang về, ai vui lòng a.


      Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có , hai người lĩnh tình, tỷ như Phan Hiểu Bác. thiếu chút nữa kéo tay bé của Liêu BắcBắc rồi.


      Liêu Bắc Bắc thấy sắc mặt tốt, khuyên: “ sao, chúng ta đổi lại nhà hàng khác là tốt rồi, chung quanh đây lại chỉ có quán hải sản này.”


      xin lỗi, lần đầu tiên hẹn ăn cơm lại xảy ra loại tình huống này.” Phan Hiểu Bác hơi lộ vẻ đau lòng.


      Liêu Bắc Bắc cười lắc đầu, giơ ột túi tôm lớn cười vui vẻ: “Chơi hồi lâu chẳng những tốn tiền, còn buôn bán lời a.”


      Phan Hiểu Bác miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhận lấy túi hải sảnnặng trịch trong tay , sau đó mời ở cửa chờ chút, trướclấy xe. Liêu Bắc Bắc gật đầu, vừa mới chuẩn bị ra cửa chính quán tôm, có nhân viên phục vụ tiến lên bước đem tờ giấy chuyển cho .


      Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, mở tờ giấy ra vừa nhìn —— lầu hai, dạy chuyện làm ăn như thế nào, Đường Diệp Trạch.


      Phút chốc, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn phương hướng lầu hai, a, ra là nhà giàu mới nổi đặt bao hết là .
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :