1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45



      Liêu Bắc Bắc nghe thấy tiếng động trong phòng ngừng, rất lolắng, cho nên lần nữa chạy đến bên cánh cửa, tìm kiếm công tắc bậtđèn, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, đụng phải cửa gỗ nên mở nửa ra, vừa xoa đầu bị đụng, vừa đẩy cửa phòng ra.


      “Răng rắc” tiếng vang , cửa phòng khóa lại từ bên trong.


      Liễu Bắc Bắc cũng để ý vấn đề cửa có khóa , bởi vì nghe thấy được tiếng thở dốc trầm thấp mà rối loạn, nghe như tiếng thở khòkhè.


      “Đường Diệp Trạch, rốt cuộc là khỏe ở đâu?”


      Liêu Bắc Bắc cẩn thận bò sát tiến về phía trước, mặc dù như vậy vẫnthỉnh thoảng đụng vào gia cụ, xoa bả vai chút, lát lại xoachân “ có phải là ngất rồi ?” Trong lòng thực vội, nghe được Đường Diệp Trạch đáp lại.


      Mà Dường Diệp Trạch thông qua giọng xác định vị trí. lặng lẽ di chuyển thân thể, trong lòng ngừng cầu nguyện, đừng tới đừng tới nữa.


      Liêu Bắc Bắc nào biết cố ý phát ra tiếng động đây, lúc côchạy lên tầng vội vàng, quên mất mang điện thoại di động rồi, tại sờ thấy công tắc bật đèn, bỗng nhiên lúc này, gõ đầu mộtcái, tự : “Ai. Mình còn ở chỗ này làm gì vậy? Nhanh chóng tìm ngườitới giúp mới đúng chứ.”


      Vừa , quay lại phương hướng trở về . . . .


      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân do giày cao gót phátra, Liêu Bắc Bắc mừng rỡ, nhưng mà khi muốn gọi người cầu cứu, bàn tay to bụm miệng lại, ngay sau đó lôi lôi kéo kéo vềphía sau ghế salon dài.


      Liêu Bắc Bắc hoảng sợ chớp mắt, vừa duỗi chân vừa giơ tay lên đập loạn xạ “kẻ bắt cóc” kèm hai bên mình.


      Cạnh cửa phát ra tiếng “răng rắc” tay cầm vặn mở, nhưng rất nhanhPhạm Phỉ phát cửa khóa lại, cho nên ta bấm chuông cửa.


      “Ưm – ưm -” Liêu Bắc Bắc giương nanh múa vuốt về phía cửa lớn bênkia, sai là người xấu. Ô quai hàm của đau xót rồi, ô ô,Đường Diệp Trạch nhất định là gặp phải nguy hiểm.


      Cốc – cốc – cốc, tiếng gõ cửa vang lên.


      “Tiểu Trạch, ở bên trong sao? Mở cửa . mở cửa thìtrả lời em tiếng cũng được.” Phạm Phỉ có chút chờ được, đồngthời cảm thấy lo lắng, là thuốc quá liều hay có tác dụng đây?


      Đường Diệp Trạch chẳng những phải khống chế Liêu Bắc Bắc, còn phảidùng giọng điệu bình thường để trả lời Phạm Phỉ, nhưng trong thân thểgiống như có ngàn vạn con kiến bò, muốn hết nóng nhưng biếtnóng nơi nào, chỉ muốn cởi hết quần áo nhảy vào nước lạnh ngâm.


      là mùa hè, áo mỏng, thân thể mềm mại mà khépchặt hai tay ra sức giãy dụa – từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống gương mặt , loại phản ứng bình thường này lại là phản ứng bìnhthường nhất đối với đàn ông.


      Lại trận tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo tiếng gọi bất an của Phạm Phỉ, dường như xuyên qua cả phòng khách.


      Liêu Bắc Bắc nào có thể để cho cứu tinh chạy, há mồm cắn cáilên ngón tay “hung phạm”, đồng thời cảm thấy thân thể “hung phạm” bịmồ hôi thấm ướt, sợ mới ra mồ hôi, đây chính là biểu chột dạ.


      cái cắn này của hạ xuống, quả nhiên kéo lại chút lý trícho Đường Diệp Trạch, cắn chặt hàm răng, hít hơi sâu, khókhăn ra mấy chữ đáp lại Phạm Phỉ ở ngoài cửa lo lắng.


      “Tôi…. …. ngủ…”


      Giọng vang lên ở đầu Liêu Bắc Bắc. Là Đường Diệp Trạch?


      Ngoài cửa, Phạm Phỉ mơ hồ nghe thấy Đường Diệp Trạch trả lời, vỗ vỗbộ ngực, loại thuốc này là ta đặt hàng từ website của nước ngoài, đến cùng có hiệu quả hay ta cũng có thí nghiệm, nhưng trênhướng dẫn sử dụng giới thiệu: Dùng nước pha chút thuốc bột là khiếncho dục tính của đàn ông nổi lên, muốn ngừng mà được. Thuốc nàythần kỳ là ở chỗ, chỉ nhằm vào đàn ông.


      ta vì đảm bảo thành công, thả 2g thuốc bột ở trong chai rượuWhiskey, hoặc là ta bị lừa, hoặc là Đường Diệp Trạch còn chưa kịpuống rượu ngủ thiêm thiếp trong chốc lát, chỉ cần đối với cơ thểngười vô hại là tốt rồi, tối nay thành công còn có tối mai, chắcchắn có được cơ hội như ý.


      “Vậy sớm nghỉ ngơi chút. A, đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm có được ?”


      “Được. ” Giọng của Đường Diệp Trạch trở nên run run.


      Mặc dù Đường Diệp Trạch vẫn che miệng Liêu Bắc Bắc như cũ, nhưng côquả thực dừng phản kháng, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, ĐườngDiệp Trạch lúc này mới buông lỏng tay ra, rảnh giải thích, che bụng, lảo đảo về phía trước ở trong bóng tối: “Mau ra, chớ lạiđây…”


      Liêu Bắc Bắc hoàn toàn có thể cảm nhận được thân thể của thoải mái, là đau dạ dày sao?


      Thử hỏi, làm sao có thể bỏ sinh tử của Đường Diệp Trạch ra khỏi suy nghĩ đây? còn kịp lo lắng đó.


      Ánh trăng vừa lúc chiếu sáng lối vào phòng ngủ, cho nên, nhanhchóng bò dậy, đuổi theo bước chân Đường Diệp Trạch vào phòng ngủ.


      Đường Diệp Trạch đứng ở bên cạnh cửa lục lọi, mới vừa rồi hệ thống điện vẫn còn tốt, chẳng lẽ là đứt cầu dao rồi?


      Cầu dao đứt quả phải là do Phạm Phỉ thiết kế, mà là bởi vì lúc uống xong nửa chén rượu cảm thấy đầu váng mắt hoa, chưa từngnghĩ đến chén rượu rơi ra, rượu rót vào mạch điện nên bị chập mạch rồi.


      “Ôi.” Cái trán Liêu Bắc Bắc lần nữa “thân mật” cùng cánh cửa, cứ như vậy dùng ót đẩy cửa phòng ngủ ra.


      Đường Diệp Trạch tay đỡ lấy thân thể của , ngón tay chạm phảida thịt mịn màng của , khoa trương khi …, cảm giác giờphút này công suất điện có thể kéo cả hệ thống chiếu sáng của phòng ngủ.


      Liêu Bắc Bắc từ trong bóng tối tóm được hai vai Đường Diệp Trạch, sờ sờ, đường mò tới gương mặt của , – mảnh mồ hôi ướt thấmvào lòng bàn tay của , kinh hô tiếng, lo lắng hỏi thăm: “ nơinào thoải mái, mau cho em biết .”


      Đường Diệp Trạch né tránh “ma chưởng” của , đúng vậy, tạitrong đầu Liêu Bắc Bắc thực biến thành tinh thiên kiều bá mị, mỗi lần chạm đến làn da nhạy cảm của , lòng của cũng khôngnhịn được phát ra tiếng than .


      Liêm Bắc Bắc cảm thấy tựa vách tường, thân thể từ từtrượt xuống, hai tay của lập tức vươn ra, xuyên qua dưới nách củaanh, gót chân vững vàng đỡ lấy Đường Diệp Trạch cao hơn 20cm so vớimình.


      Áo sơ mi ướt đãm giống như mặc, bộ ngực của dán chặt lồng ngực của là muốn mạng mà.


      “Bắc Bắc… sao… Em trước có thể rời ?” Đường DiệpTrạch hai tay đỡ vách tường, hoàn toàn dám đụng vào da thịtcủa .


      “Làm sao em có thể thấy chết mà cứu đây? coi Liêu Bắc Bắclà người nào?” Liêu Bắc Bắc vô cùng tức giận, đây là lần thứ ba xuađuổi mình, chẳng lẽ cho dù khó chịu muốn chết cũng cần trợgiúp của sao?


      phải vậy…. Ngày mai giải thích…. A——” còn chưa dứtlời, Liêu Bắc Bắc kéo cánh tay của về phía bên giường, Đường Diệp Trạch dĩ nhiên biết vị trí phía trước chính là giường, là giường đấy.


      Phút chốc, tránh thoát khỏi giúp đỡ của Liêu Bắc Bắc, xoayngười chạy về ra phía ngoài cửa, nhưng Liêu Bắc Bắc mực ôm hông củaanh: “ đây là làm sao vậy, nếu ngã bệnh muốn bệnh việnvậy tại nằm giường lát, em tìm công tắc điện bật đèntrước. A, em hiểu rồi, nhất định sợ tiêm có đúng ? Hắc hắc. Vậy hai chúng ta bệnh viện a…” phối hợp phân tích, đàn ôngchịu đau kém hơn phụ nữ, ở nhà trẻ bọn tiêm vắc-xin phòng bệnh, cácbé nam gào khóc chiếm đa số.


      “….” Đường Diệp Trạch vừa nghe muốn tìm công tắc điện, lòng lạicàng khó khăn, cách nào đoán được mình có thể nhẫn bao lâunữa.


      Vì tránh khỏi mất hết mặt mũi ở dưới ánh đèn, cuối cùng Đường DiệpTrạch cũng leo lên giường, Liêu Bắc Bắc có thể là “quan tâm chuđáo”, lần mò, giúp cởi giảy xuống, lại lần mò đến bên giường, ngồixuống, giúp cởi tùng cúc từng cúc nút áo sơ mi.


      tự mình làm . . . . .”


      “Ba” tiếng, Liêu Bắc Bắc gạt tay của , “Mỗi lần cũng là anhchiếu cố em, để cho em chiếu cố lần được sao? Hay vì anhcó tính sạch chê tay em bẩn?”


      “Dĩ nhiên phải vậy.” Đường Diệp Trạch nằm ngang ở giường,thở dài hơi nhõm, nhắm hai mát, cố hết sức để cho đầu óc thảlỏng.


      “Dạ dày đau hay là đau bụng? Em giúp xoa bóp…” Liêu Bắc Bắc nóichuyện đồng thời đôi tay chạm lên vùng bụng của , nhưng bởi vì bên trong phòng quá tối, hình như sờ nhầm chỗ.


      Đường Diệp Trạch lập tức mở mắt ra, bật dậy.


      “Này. . . . . .” Hai tay Liêu Bắc Bắc chống ở sau lưng.


      Đường Diệp Trạch hỏi ông trời, phản ứng kỳ quái này tạm thời khôngthể nào kiểm chứng, giờ phút này như “Tôi ăn cũng được”, còn cóthể mở miệng giải thích loại phản ứng xấu hổ này đây?


      Liêu Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, ra học qua chương trình sức khỏe giới tính, đối với phản ứng thân thể người theo bản năng cũngkhông nên ngạc nhiên, nhưng mà người này phải ai khác, mà là Đường Diệp Trạch thuộc “hệ cấm dục”.


      có ổn ?” vừa mở miệng thấy mình hỏi ngu.


      Đường Diệp Trạch thở hổn hển, cảm thấy tứ chi càng thể khốngchế, biết thể chạm tới thân thể phụ nữ, ngón tay chạm đến đầugối Liêu Bắc Bắc, chờ phản ứng lại lập tức rút tay về, thực chậm,giống như bị cường lực ép chặt lại.


      Liêu Bắc Bắc hôm nay mặc quần sooc, cách khác sờ thịt của


      Lòng của co lại đoạn, vội vàng che hai tay, nhưng mà khôngcó né trách, ai kêu thích cơ chứ, ngay cả bị thiệt thòi cũng cho.


      Nhưng mà, trước hôn nhân phát sinh quan hệ vẫn là tốt lắm.


      im lặng , Đường Diệp Trạch cũng lên tiếng, trongphòng ngủ yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở thay đổi khônggiống nhau trong khí .


      Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, sau khi đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc cuối cùng quyết định “siêu việt”.


      “Nếu như muốn… Em, em ở chỗ này…..”


      Nghĩ kỹ nếu muốn theo đuổi , ít nhất cũng phải tỏ ra chút thành ý? Mặc dù cuối cùng thể đến với nhau, cũng đem lần đầu tin dànhcho người đàn ông mình nhất, mặc dù tiền đồ là mảnh xa vời, coinhư theo cảm giác.


      Đây là lời mời gọi thẳng thắn, Đường Diệp Trạch như hỏng mất giờ phút này chịu nổi hấp dẫn nào, chỉ có im lặng mâu thuẫn, chỉmong Liêu Bắc Bắc nhận được câu trả lời lập tức rời .


      Đầu óc Liêu Bắc Bắc cũng nhàn rỗi, biết Đường Diệp Trạch vẫn thuộc tuýp người bị động, có phải đợi chủ động phát ra tín hiệu ? Nhưng mà chuyện này phải Đường Diệp Trạch chút, côgái người ta da mặt rất mỏng mà.


      Im lặng trong phòng kéo dài qua mười phút đồng hồ.


      Đường Diệp Trạch vốn tưởng rằng thời gian có thể hòa tan dục vọng,sao biết càng ngày càng nghiêm trọng. nhìn về phía cửa sổ – ánhtrăng sáng ngời, nhất định là bị sắc ma ám vào người.


      lúc sau, cỗ hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Đường Diệp Trạch,hai mắt nhắm chặt kêu rên lên tiếng, tay chân luống cuống kéochăn kẹp ở giữa hai chân, trời ạ, Liêu Bắc bắc có biết là mình đùavới lửa hay ?


      vừa nghĩ đến, cách xa luồng khí ấm áp chút, thân thể Liêu Bắc Bắc ngồi thẳng, đưa lưng về phía , từng chút từng chút cởi nút áo,mỗi chiếc cúc được cởi là quên khích lệ mình, thân thể này làchỉ do mình chi phối, Đường Diệp Trạch là người đàn ông gần như hoàn mỹ, thứ mình có thể đưa cho , lễ vật quý trọng nhất cũng chỉ có mình


      Áo theo đầu vai tuột xuống, lưng trần mảnh mai xinh đẹp ra trước mắt Đường Diệp Trạch.


      “Bắc Bắc. . . . . . Đừng. . . . . .”


      nghĩ đằng, nẻo, cử tuyệt Liêu Bắc dâng lên nụ hôn, trong khí mùi thơm, thấm vào ruột gan.
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46



      “Em với của , ấy trách em, đúng là namnhân vô cùng rộng lượng.” Liêu Bắc Bắc mổ vào môi : “ ấy hiểuđược chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, cũng như phải ai cũngcó thể trói lại với nhau, hiểu chưa?”


      hiểu sao, Liêu Bắc Bắc cảm thấy dường như đây phải là lần đầu tiên hôn Đường Diệp Trạch, lại giống như trong đêm hồn baytrong mộng, bốn phía tối đen, thể nhìn thấy, bọn họ từng hônnhau như vậy.


      Đường Diệp Trạch ngu ngơ đáp tiếng, đầu như kẹt trong bông, càng cố sắp xếp, càng hỗn loạn.


      “Ừm….”


      Liêu Bắc Bắc đột ngột bị kéo vào lồng ngực, thấy vẻmặt của , nhưng có thể thấy trong ánh mắt ánh lên luồng sángrực rỡ, đôi con ngươi đen nhánh lại như lạc trong sương mù, nhấp nháynhấp nháy, phóng thích ra hấp dẫn.


      nâng mặt lên, rất muốn làm chút chuyện để xác định , thânthể như chịu tác dụng của thuốc, bàn tay nóng hổi mơn trớn cổ của .


      Nâng lưng lên, cúi đầu xuống, đôi môi chạy dọc theo ngực , hôn nhè .


      Dù sao cũng là lần đầu tiên, Liêu Bắc Bắc rất khẩn trương, cắn cắn đôi môi, cố nén tiếng kêu khác thường dưới tác động của nụ hôn, chậmrãi nhắm hai mắt lại. tin Đường Diệp Trạch lỗ mãng thươngtổn mình, bởi vì cho tới bây giờ, vẫn luôn là “quí ông”.


      Tay của dừng vùng bụng bằng phẳng của , đầu lưỡi nhàng quay tròn chung quanh rốn , hơi thở ấm áp phả lên thân thể nhạycảm kia, cái loại cảm giác ngứa lại ngứa này chọc Liêu Bắc Bắc thở gấp liên tục.


      kìm lòng đậu cong chân lên, ngón chân co rút, khép lại, maymà ở trong bóng tối, nếu tư thế khẩn trương quá độ này nhất địnhsẽ phá hư khí.


      hôn thẳng dọc đường theo thân thể , ngậm vành tai mềm mạicủa , Liêu Bắc Bắc theo bản năng rụt bả vai lại, như biết trướcđược nơi né, tay chặn lại vai , đồng thời hôn lên cái cổ thon dài của .


      tại muốn tránh, quá muộn.


      Liêu Bắc Bắc nheo mắt, môi quấn quít tai hồi lâu, lạichuyển xuống hôn đôi môi khô khốc của , cảm giác ẩm ướt khiến đôi môinhỏ nhắn ấy ngừng mấp máy, cạy mở hàm răng, dễ dàng lướt vào.


      Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng đáp lại, cảm giác khí lực toàn thân đều bịanh hút hết rồi, tùy ý để kéo tay mình đặt lên vai , đầu ngóntay của khẽ chạm vào da thịt bóng loáng, rắn chắc lưng .


      Nụ hôn của chính là liều thuốc tốt nhất để tiến hành ân ái, hừnghực như lửa, thiêu đốt thân thể , khiến hoàn toàn bị mê hoặc, lạcphương hướng khi triền miên với , rất nhanh, mềm ra như nước, ngãxuống dưới gối.


      nâng thân thể xụi lơ của lên, ôm thân thể dưới người mình,dùng nụ hôn đánh thức cơ thể , đầu lưỡi vòng quanh nơi tuyết trắng,ngậm.


      Liêu Bắc Bắc nhịn được khẽ run, theo bản năng đẩy trán củaanh, nhưng lại đến sức lực giãy dụa cũng chẳng có, rất nhanh, sau mộtlần lại lần bị trêu chọc, từng lỗ chân lông người đềuthả lỏng cách kì diệu, thân thể phản chủ, bắt đầu phản ứng.


      hơi ngẩng đầu lên, khó khăn hô hấp, tự chủ được mà cong nửangười , đón nhận môi , phía cọ lên lồng ngực của , dùngphương thức nguyên thủy nhấy, phát ra lời mời.


      Thắt lưng ầm tiếng rơi xuống đất, nhẫn nại của sớm vượt xa cực hạn, khi chạm đến thân thể , nghĩ mình cũng chỉ có thể ôn nhu đến đây thôi, cho nên hít sâu hơi, giọng đến mức đến cũng chẳng nghe thấy mà lời tán tỉnh bên tai .


      gì vậy?”


      Liêu Bắc Bắc chỉ cảm thấy bờ môi của hôn lên mọi giác quan của mình, tê tê, khó chịu, thể nhịn nổi.


      Đường Diệp Trạch hô hấp càng thêm dồn dập, lắc đầu, tay chống giường, ngón tay trượt xuống dưới, quanh co vài lần, mới khó khănxâm nhập được thân thể của .


      Phút chốc, Liêu Bắc Bắc tiếng, đau đến trợn mắt.


      Thân thể của quá mức thắt chặt, chỉ thấy đau đớn, Đường Diệp Trạch cũng bị giữ chặt đến hơi đau.


      “Thả lỏng.” Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, nơi kia điên cuồng hút sâu vào khiến thể di chuyển được.


      “A…”


      Liêu Bắc Bắc hô tiếng, nhưng biết làm cách nào để mình thảlỏng ra. cảm thấy thân thể sắp bị xé ra, nhưng dù được bổ đầy rồilại hiểu sao mà thấy trống rỗng.


      cắn chặt hàm răng, tận lực phát ra chút thanh.


      Thời gian dần qua, chất bôi trơn ngừng chảy ra bên ngoài cơ thể, dục vọng nguyên thủy ngừng bành trướng.


      xin lỗi….”


      “Ừ? A!”


      đợi Liêu Bắc Bắc kịp phản ứng, Đường Diệp Trạch chính thức khởi xướng lần tấn công mạnh mẽ.


      cúi người ôn nhu hôn môi , hạ thân chút lưu tình đẩy sâuvào thân thể , mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất, mạnh mẽ va chạmkhiến đau đớn đến khó nhịn, nhưng càng đau lại càng chặt, càng khiếndục vọng dâng trào, khiến kẻ phải nhẫn nại đến cực điểm phát ra tiếng than trầm thấp.


      bao lấy cơ thể , thắt lưng nâng lên hạ xuống liên tục. Độtnhiên xuất biến hóa, vài giọt máu chậm rãi chảy xuống hai đùi trắng nõn của , ôm chặt lưng , thân thể kịch liệt run rẩy phập phồng, nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay hãm vào da thịt , để lại vếtcào màu đỏ sậm.


      “Đau…” Rốt cuộc nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, hôn lên nước mắt khóe mắt .


      Đầu Liêu Bắc Bắc được thả lại xuống gối, cố kìm nén loại xao động mãnh liệt, mênh mông, thả chậm tốc độ, cho thời gian thích ứng,nhưng lại thể nào giảm bớt được cảm xúc khẩn trương, theo bảnnăng kẹp chặt hai chân, khiến cho gian vốn hẹp lại càng hẹp hơn.


      Đường Diệp Trạch rên tiếng đau đớn, nếu hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy nơi đó sắp bị bẻ gãy rồi.


      Liêu Bắc Bắc lau nước mắt khóe mắt, mặc dù thể cùng cảmnhận, nhưng nếu như vậy có thể giải thoát Đường Diệp Trạch –người tựa hồ chỉ có , nghĩ như vậy, dùng cùi chỏ chống người dậy,ôm chầm lấy cổ Đường Diệp Trạch, dán lên môi , đầu lưỡi chủ động thăm dò miệng , nụ hôn mãnh liệt này, mang theo ý tương liên chặt chẽ, ra hiệu cho - tùy theo ý .


      Nhận được cho phép, tia lí trí cuối cùng của cũng tiêu tán, lạc trong ý loạn tình mê, tận tình ngao du.


      Hai gò má Liêu Bắc Bắc đỏ hồng, ngắm khuôn mặt của người mình thíchhiện lên dưới ánh trăng, thầm thở hơi, má lúm đồng tiền tươi nhưhoa.





      Sáng sớm hôm sau, Liêu Bắc Bắc tỉnh lại trước, chui ra khỏi vòngtay của Đường Diệp Trạch, ngượng ngùng nhìn thân thể trần truồng củaanh, tay chân bước xuống giường, nhưng hai chân lại mềm nhũn, ầm tiếng ngã ngồi sàn gỗ.


      xoa xoa cái mông, nhặt quần áo lên, luống cuống mặc vào, dùng “tứchi” rời khỏi phòng ngủ, đừng hỏi vì sao lại như trộm như thế, đây chỉ thẹn thùng.


      Lúc lén lén lút lút chuẩn bị đóng cửa phòng, Đường Diệp Trạch vừavặn trở mình, phô trọn tấm lưng hoàn mỹ ra trước mắt , Liêu Bắc Bắcche miệng lại, a! Phía sau lưng Đường Diệp Trạch tại sao toàn là vết máu a? Là làm đấy sao?


      Thấy màn như vậy, càng muốn chuồn lẹ, cho nên, có ý định đối mặt giải thích, lảo đảo chạy , nhưng vừa ra khỏi cửa, lại chạm mặt với người.


      “Sao lại là em?” Đường Diệp Hoa đỡ lấy thân thể , dò xét đầu tóc rối bời, bộ dáng chật vật của , nhịn được nhíu mày.


      Liêu Bắc Bắc nhanh chóng làm động tác ý im lặng: “Em đói bụng,trễ chút nữa ăn điểm tâm được….” Vừa , vừa xoay ngườichuẩn bị chạy, lại bị Đường Diệp Hoa kéo lại, kéo vào nhà .


      “Em soi gương chút trước khi ăn được ?” Đường Diệp Hoathật biết nha đầu này nghĩ cái gì, cổ toàn là dấu hôn, quầnáo xốc xếch, còn dám ăn điểm tâm ở trước mặt bao người? Liêu Bắc Bắc mất tư nhiên vuốt vuốt đầu tóc, vừa muốn chút gì, cửa phòng ngủ mởra, Vương Tuyết Mạn mặc bộ đồ ngủ mỏng chậm rãi bước ra, nàngta duỗi người, kinh ngạc khi thấy Liêu Bắc Bắc đứng trong phòng khách.


      “Hơ! đây là bảo người nào đến cho cưỡng gian hả?” Vương Tuyết Mạn căm tức nhìn Đường Diệp Hoa: “Chẳng lẽ là làm?”


      “Chẳng với chả lẽ, đây từ khi rời phòng đến khi trở về vẫn chưatới năm phút đồng hồ, có thời gian gây án.” Đường Diệp Hoa đốt điếu thuốc, chỉ huy Vương Tuyết Mạn kéo Liêu Bắc Bắc sửa sang lạingoại hình chút đỉnh.


      Vương Tuyết Mạn vốn là người thích trêu đùa, nàng ta ngoắc ngoắc tayvới Liêu Bắc Bắc: “Cục cưng, mau mau cho chị đây biết rốt cuộc hômqua xảy ra chuyện gì.”


      Giờ này phút này, Liêu Bắc Bắc muốn biến mất, có mặtmũi nào để đối mặt với cha mẹ nắng hai sương, dầm mưa dãi nắng dưỡng dục ra mình mà.


      Trong phòng tắm, Vương Tuyết Mạn tựa cạnh cửa gặm táo, Liêu Bắc Bắc dưới ánh nhìn của nàng ấy mà chà chà rửa rửa.


      ra ngoài trước được ?”


      được, tôi hóng chuyện à nha, tôi liền cho mặc quần áo.” Vương Tuyết Mạn ở trước mặt , cầm quần áo của ném xa.


      Liêu Bắc Bắc đưa lưng về phía , tắm vòi sen, thấy đùi có lưu lại mấy vết máu, liền vội vàng rửa.


      “Này, Đường Diệp Trạch ở giường có cuồng dã ? Chia sẻ chút a.”


      “Nếu trả lời, tôi đây liền gọi Phạm Phỉ đến cùng thẩm vấncô.” Vương Tuyết Mạn ôm bụng cười to, có ác ý, chỉ thích hù họa Liêu Bắc Bắc nhát gan.


      “Đừng! Ừ, có thể “làm” .” Liêu Bắc Bắc xấu hổ đỏ mặt.


      Vương Tuyết Mạn thu lại cái điện thoại căn bản chưa kết nối, tớibên cạnh Liêu Bắc Bắc, tiện tay tắt vòi hoa sen chảy, nghiêm mặtnói: “ nên biết chuyện Phạm Phỉ Đường Diệp Trạch. tại haingười xảy ra quan hệ, phải tự mình cẩn thận chút.”


      “Có ý gì?”


      Vương Tuyết Mạn thổi thổi đầu ngón tay: “Tôi có loại dự cảm, côắt thể ở Đường Thị này lâu được, nếu như trong vòng thángkhông có chuyện gì, vậy là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, hiểu ?”


      Lòng Liêu Bắc Bắc trầm xuống: “Cảm ơn.”


      Vào lúc các nàng chuyện với nhau, Đường Diệp Trạch bịĐường Diệp Hoa đánh thức từ trong mộng. Đường Diệp Trạch vuốt vuốt huyệt thái dương, đến trước cửa phòng ngủ, lịch gõ, ung dung : “BắcBắc, ở phòng khách chờ em.”


      “À ? tỉnh?” Liêu Bắc Bắc quay người lại trốn phía sau VươngTuyết Mạn, Vương Tuyết Mạn liếc xéo cái: “ có thể thành thục lênchút hay ?”


      “Lát nữa tôi ra, câu đầu tiên, nên gì?” vẫn chìm trong kinh hoảng.


      Vương Tuyết Mạn nhún nhún vai: “Nghĩ gì nấy, tỷ như, giỏi quá a…”


      “…” Liêu Bắc Bắc lần đầu tiên để ý phép tắc, đẩy Vương TuyếtMạn ra, Vương Tuyết Mạn cười lớn khoa trương, chậm rãi rời khỏi phòngtắm.


      Ngồi ngoài cửa, hai em nghe nhất thanh nhị sở*, hai mặt nhìn nhau. (* ràng ràng)


      , hôn thê của rất cởi mở.” Đường Diệp Trạch bưng ly cà phê lên, nhấp ngụm.


      Đường Diệp Hoa hắc tuyến đầy mặt*, hai nữ nhân này hẳn nên bù trừ cho nhau chút, người quá nghịch ngợm, kẻ quá ngại ngùng.


      Tỉnh sau giấc, đại ca tức giận trách mắn , Liêu Bắc Bắcthế nhưng thành nữ nhân của , đây hết thảy, tốt đẹp đến mức cóchút dám tin tưởng.


      Nếu như hôm nay cầu hôn Liêu Bắc Bắc, có quá vội ?
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47



      yếu đuối Liêu Bắc Bắc ở trong phòng tắm than thở ba tiếng cũng dám ra ngoài nhìn Đường Diệp Trạch, Vương Tuyết Mạn vốn muốn đẩycô ra ngoài, nhưng Đường Diệp Trạch là người tương đối hiểu ý, trước khi nhờ Vương Tuyến Mạn chuyển lời đến Liêu Bắc Bắc, lúc nào muốn gặp , bỏ công việc xuống lập tức xuất ở trước mặt .


      cũng là, ngủ cũng ngủ rồi, sao còn e lệ như vậy?” VươngTuyết Mạn nằm giường nhìn VCD, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiêncủa mình, khi đó chỉ có mười bảy tuổi, vốn luôn rất tò mò, cầmchứng minh nhân dân của chị chạy vào trong điếm ngưu lang tìm gã thuận mắt, cứ như vậy… Ai, bây giờ suy nghĩ chút đúng là thiếu não, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ nha.


      “Tôi cũng biết mình làm sao nữa… Chỉ là trong lúc nhất thờikhông biết xử lý trước mắt mối quan hệ của chúng tôi thế nào.” Liêu BắcBắc ngồi ở trước bàn trang điểm vò đầu tóc, dám ‘làm’ dám nhận –chính là câu thỏa đáng nhất với .


      Thời điểm Liêu Bắc Bắc vẫn lo sợ đâu, bên kia, trong lúcvô tình Phạm Phỉ nghe được nội dung trong lúc Đường Diệp Hoa cùng ĐườngDiệp Trạch chuyện với nhau, ý tứ đại khái chính là chuyện lạ phátsinh người Đường Diệp Trạch tối qua, Đường Diệp Hoa trêu đùa do em trai cấm dục quá lâu.


      Đường Diệp Hoa thể mình thuộc về loại người vô tư kia,nhưng là vì em trai, hoàn toàn có thể thờ ơ được, kể từ khi sau mẹqua đời, cũng thể thấy tia sáng nào trong mắt Đường DiệpTrạch, đàn ông mặc dù đem lo lắng ngoài miệng, nhưng có ghi ởtrong lòng, từng cái có thể xuất trong nháy mắt, vì đối phương bấtchấp gian nguy.


      Mà ngoài cửa, Phạm Phỉ nghe được tin tức thế, trong lòng cả kinh, ra là bọn họ chỉ xảy ra quan hệ đơn giản như vậy, thậm chí tốinay, Đường Diệp Trạch còn chuẩn bị hướng Liêu Bắc Bắc cầu hôn.


      Phạm Phỉ nhìn thấy vẻ mặt Đường Diệp Trạch khi ra lời ấy,nhưng mà loại chút do dự, giọng như đợi được, khiến lòng ta đau đớn.


      ta lau nước mắt khóe mắt, vọt ra phòng làm việc.


      Nửa tiếng sau, Liêu Bắc Bắc nhận được cái tin nhắn: thư ký Liêu, giúp tôi đem bảng màu mãu đến công trường có được ? Tôi đặt ở bàn trà trong phòng. Trong phòng khách của tôi có rất điều quần lót, có cách để cho người ngoài tiến vào, cho nên chỉ có làm phiền đếncô, cần dùng gấp.


      Sau khi đọc được tin nhắn này, vội vã đứng dậy, xoay người nhìn về phía Vương Tuyết Mạn, Vương Tuyết Mạn nằm ở giường ngủ say,cho nên nhàng ra khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra xa vàimét, chính là gian phòng Phạm Phỉ. Liêu Bắc Bắc lay chuyển cái tay cầmmột chút, răng rắc tiếng, cửa phòng mở ra, ghế salon phòngkhách quả nhiên là lả tả mấy bộ đồ lót mới tinh.


      rất nhanh chú ý tới cặp văn kiện bàn trà, mở ra nhìn thấychính là bảng màu, cho nên đựng ở trong túi giấu, về phía côngtrường.


      Liêu Bắc Bắc có quên lời khuyên của Vương Tuyết Mạn, nhưng màdưới ban ngày ban mặt, lại ở công trường xây dựng, Phạm Phỉ có thểđối với thế nào, huống chi cũng định trốn tránh, đúng là kìm lòng đậu Đường Diệp Trạch.


      Mười lăm phút đồng hồ sau, công trường thi công bụi đất mù mịt, lập tức liền nhìn thấy Phạm Phỉ đội mũ bảo hộ.


      “Là bản này sao?” Liêu Bắc Bắc đưa ra bảng màu.


      Phạm Phỉ bận chỉ huy công nhân làm việc, nhìn cũng nhìn cái, liền nhận lấy tập văn kiện, tiện tay lật vài tờ, lúc này mớixoay người, cười : “Cám ơn thư ký Liêu, xem chút nên chọn màu thếnào?


      Liêu Bắc Bắc thấy ta nở nụ cười rực rỡ, theo ta vào trongphòng mẫu, đây là bản mẫu tòa biệt thự hai tầng, công nhân xây dựng đăng tăng giờ làm việc, cũng sắp làm xong.


      Bởi vì tường bên ngoài biệt thự còn chưa có tiến hành trang trí, chonên nhìn từ bên ngoài vô cùng đơn sơ, nhưng mà bên trong lại khác, phong cách trang hoàng là hệ sắc màu ấm khiến gian phòng vừa nhìn rất ấm ápcũng thoải mái.


      là gian phòng xinh đẹp. Phạm tiểu thư có tài.” Liêu Bắc Bắc giơ ngón tay cái lên tán thành.


      Phạm Phỉ khẽ mỉm cười, thuận tay đưa mũ bảo hộ khác cho Liêu BắcBắc. ” Lên tầng hai xem chút, chú ý an toàn, cầu thang còn chưa làmxong, cũng vững chắc.”


      Liêu Bắc Bắc cười híp mắt đáp tiếng, đeo mũ bảo hộ, theo phía sau Phạm Phỉ về phía cầu thang xoay tròn bằng gỗ.


      Song, Liêu Bắc Bắc nghĩ tới chính là thảm kịch xảy ra ở giờ phút này tại nơi đây.


      Trong lúc các trước sau tới giữa cầu thang, nghe đượctiếng cầu thang phát ra tiếng nứt gãy mơ hồ, tim Liêu Bắc Bắc thoáng cái nhảy lên tới cổ họng, lúc thất kinh, Phạm Phỉ đột nhiênxoay người kéo cổ tay Liêu Bắc Bắc, hô to hai tiếng: “Cứu mạng với, cứumạng.”


      Trong tay Phạm Phỉ vẫn giữ điện thoại, cho nên tiếng la trực tiếp truyền đến trong tai công nhân thi công ngoài phòng.


      Công nhân thi công nghe được tiếng cầu cứu tất nhiên hết sức nhanhchóng chạy tới, lúc mấy người công nhân chạy vào cửa lớn cứu người, thìkinh hãi thấy tấm ván gỗ Phạm Phỉ dẫm dưới chân gãy hoàn toàn.


      Nhất thời, Phạm Phỉ sợ kêu tiếng, sau đó rơi xuống phía dưới, may là ta kéo chặt cánh tay Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc theo bảnnăng nâng cánh lên tóm Phạm Phỉ, nhưng đột nhiên xuất sức nặngkhông phải có thể thừa nhận, cắn chặt hàm răng, tay nắm chặttay vịn, tay đưa về phía trước.


      nên buôn tay. Tôi cầu xin ngàn vạn lần đừng buông tay. Liêu Bắc Bắc là tôi sai rồi. xin lỗi – ” Hai chân Phạm Phỉ treo trênbầu trời, kêu la loạn lên, kinh hãi gào thét liên tục.


      Các công nhân kinh hãi khi thấy cầu thang như muốn sụp, kinh nghiệmnói cho bọn họ biết nếu xông lên là vô ích, cho nên mấy người chạy rakhỏi cửa phòng kiếm lưới an toàn, nệm êm.


      Liêu Bắc Bắc nào có thời gian chú ý đến ta hét cái gì, cảm thấy tấm ván gỗ dưới chân mình giẫm cũng sắp gãy, khó có thể giẫm lên,vẫn quên khích lệ Phạm Phỉ: “Chịu đựng, kiên trì….”


      “Đừng cử động. Vừa động dễ bị mất thăng bằng.” Phạm Phỉ tê tâm phế liệt thét lên.


      Song khi ta nghiêng mắt thấy hình cảnh các công nhân trở về, PhạmPhỉ nhắm mắt lại, buông cánh tay Liêu Bắc Bắc nắm chặt kia.


      Chỉ nghe thấy tiếng ầm lớn, cát bụi vụn gỗ bay mù mịt, đồng thờiLiêu Bắc Bắc vốn dùng hết sức muốn cứu Phạm Phỉ, bởi vì mất sứcnặng, cũng bị lộn ngược về phía sau, các công nhân kịp thời tạo ralưới an toàn ở vị trí của Liêu Bắc Bắc, chính xác tiếp được , trừ bênngoài quần áo có chút bẩn, lông tóc tổn hao gì.


      Liêu Bắc Bắc rơi xuống trong lưới an toàn, thuận lợi tiếp đất,phản ứng đầu tiên là bò dậy tiến về phía Phạm Phỉ, các công nhân dịchchuyển tấm ván gỗ ở người Phạm Phỉ, may mà lúc đó ta rơi xuốngđộ cao chỉ có hai thước, tỷ lệ ngã chết rất , nhưng mà bị thương làkhông thể tránh khỏi. Liêu Bắc Bắc thấy đùi Phạm Phỉ tràn đầy máutươi, tay chân luống cuống gọi điện thoại cấp cứu, gấp đến độ đỏ cả vành mắt.


      Mười phút sau, Đường Diệp Trạch cùng Đường Diệp Hoa cùng nhau chạytới địa điểm gặp chuyện may, nhân viên y tế đem Phạm Phỉ hôn mêlên xe, bước đầu chẩn đoán là xương bắp chân bên trái bị gãy, về phầnnội tạng có bị tổn thương hay , cần tiến hành thêm bước kiểmtra.


      Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc bị dọa sợ đến tái nhợt khuôn mặtnhỏ nhắn, lên ôm vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng của : “Anhđi trước theo Phạm Phỉ đến bệnh viện, mình em sao chứ?”


      Liêu Bắc Bắc vẫn còn hoảng loạn như cũ, lắc đầu loạn xạ: “Mau , chỉ mong Phạm tiểu thư bình an vô .”


      Đường Diệp Hoan ở bên cạnh hung dữ với người phụ trách nhóm thi công, chất vấn đối phương sao lại an toàn như vậy. Người phụ trách dĩnhiên là trốn tránh trách nhiệm đứng đầu, nhưng cũng là ăn ngay nóithật, biển “Nguy hiểm” dán tại lối vào cầu thang cánh mà bay.


      Liêu Bắc Bắc nghĩ đến màn vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, đầutiên đến trước mặt mấy công nhân ra tay cứu giúp, cúi chào tạ ơntừng người , sau đó lại đến bên cạnh Đương Diệp Hoa, lo lắng :“Chúng ta cũng bệnh viện xem chút Phạm Phỉ ổn ? Vừa rồi emcũng muốn mình bị ngã xuống mới buông tay, em rất sợ ấy gặpchuyện may…” Vừa , nước mắt rơi lã chã.


      Đường Diệp Hoa trầm thấp đáp tiếng, trước khi dặn dò tất cảcác nhân viên tại chỗ phải giữ kín miệng, khi tin tức này tiết lộ,chắc chắn tạo thành ảnh hưởng tốt lớn.


      Ngồi xe, Liêu Bắc Bắc để tay trước ngực, yên lặng thay Phạm Phỉ cầu nguyện.


      “Em chạy đến công trường làm gì?”


      “Đưa bản mẫu. . . . . .”


      “Ai kêu em tới ?”


      “Phạm Phỉ. . . . . .”


      Đường Diệp Hoa hỏi thăm mấy câu ngắn gọn, thấy Liêu Bắc Bắc vẻ mặthoảng hốt, đưa chai nước khoáng cho , giống như trai kéo côvào trong ngực, : “Đừng lo lắng, rơi xuống từ độ cao thế đếnnỗi mất mạng. , năm trong công trường biết phát sinhbao nhiêu cố tương tự, công nhân xây dựng đều dùng mạng để kiếmtiền.”


      “Vậy sao phát cho bọn họ nhiều tiền lương hơn chút?”


      cho là ít, nhưng công nhân chân chính có thể cầm trong tay là bao nhiêu cũng biết.” Đường Diệp Trạch tận lực phân tánlực chú ý của , dĩ nhiên, lời cũng là , xã hội nàychính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé.


      “Chỗ khác có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng người ở xây dựng, nên tìm người phụ trách tham tiền trông coi thôi.” Liêu Bắc Bắc cảmthấy lo âu, công trình yếu kém hại người rất nặng.


      Đường Diệp Hoa nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của , vuốt vuốt tóccủa : “Chờ em sau này lên làm bà chủ cũng biết mình nên làm cáigì. nên dễ tin bất kể kẻ nào, nên tiết lộ bất kỳ bí mật buôn bán, những người kia nhìn như trung hậu đàng hoàng, nhưng các thươngnhân đem từng câu em nhớ kỹ, sau này khiến cho địa bàn Đườngthị tan rã.”


      Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhất thời mặt đỏ bừng: ” Sao vô cớ những điều này?”


      Đường Diệp Hoa cười nhạt tiếng, thấy lâm vào trong trạngthái khác, lúc này mới hài lòng buông tay ra, mở Laptop ra bắt đầu côngviệc.


      Liêu Bắc Bắc sờ sờ gương mặt nóng bừng, thẹn thùng đan ngón tay, lạinghĩ tới thể cứu giúp Phạm Phỉ, tâm lần nữa loạn như ma, Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn lần nên gặp chuyện may a.


      Đến bệnh viện, khi cùng Đường Diệp Hoa chuẩn bị bước vào cửalớn bệnh viện, có hai đồng chí cảnh sát chạm mặt ngăn cản đường đicủa bọn họ.


      Liêu Bắc Bắc làm sao cũng nghĩ đến, đến giây phút này, tất cảlo lắng của đối với Phạm Phỉ, tất cả bất an, cùng lời chúc phúc, đềubiến mất trước lời trần thuật của nhân viên cảnh sát.


      “Người bị hại Phạm Phỉ rằng, ta sở dĩ bị thương, là bị Liêu Bắc Bắc đẩy xuống cầu thang. tại, cảnh sát theo hai tội chứng có ý định thương tổn thân thể người khác cùng với có ý định mưu sát đến bắtcô. có quyền giữ im lặng, nếu tất cả lời , đều có thể làm chứng cớ bất lợi cho trước tòa, mời phối hợp với người thi thànhcông vụ.”


      Liêu Bắc Bắc nghe thấy bên tai chỉ thấy ong ong, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?


      Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa thần sắc tức giận, nhưng cócùng cảnh sát đối chọi gay gắt, vỗ bả vai Liêu Bắc Bắc môt chút:“Thanh giả tự thanh, cùng Diệp Trạch gọi luật sư sau đó tới cụccảnh sát.”


      “Đường Diệp Trạch tin tưởng em sao?” Đây là vấn đề Liêu Bắc Bắc khi ngồi xe cảnh sát quan tâm nhất.


      Đường Diệp Hoa cho ánh khẳng định, sau đó nhìn cảnh sát dần xa, thở dài tiếng.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48



      Trong phòng bệnh, bắp chân trái mới vừa bó bột xong, Phạm Phỉ mệt mỏi nằm ở giường.


      Đường Diệp Trạch tựa bên cửa sổ, chậm rãi, vò giấy xét nghiệm trong tay thành nắm.


      trách em sao? xin lỗi. . . . . .” Phạm Phỉ cókhí lực , “Em biết tin em, ngay cả em cũng tin LiêuBắc Bắc làm ra chuyện như vậy đối với em, em chỉ là đùa giỡn mà thôi, chúng ta từ đầu ngủ cùng cái giường, dĩ nhiên đây cũng làsự , còn nhớ chuyện lúc học đại học , vì hoàn thành bàitập, các bạn học cùng tổ thường xuyên ở trong ký túc xá mỗi đêm để hoànthành đề mục. Nhưng mà em mới đến nửa, ấy lại. . . . . .”


      Phạm Phỉ trong lúc Đường Diệp Trạch nộp viện phí, bấm điện thoại, mực chắc canh là Liêu Bắc Bắc đem đẩy xuống thang lầu , thậm chínói Liêu Bắc Bắc tuyên bố muốn giết , cho nên cần cảnh sát bảo vệgấp.


      xin lỗi Tiểu Trạch, em mới vừa rồi sợ quá, biết nghĩ nhưthế nào bấm điện thoại báo cảnh sát, huống chi em hoàn toàn biếtcác bắt đầu hẹn hò, nếu như em biết tuyệt đối báo cảnh sát. . . . . .” trong mắt hàm chứa nước mắt, lộ ra vẻ ủy khuất cực kỳ.


      Đường Diệp Trạch im lặng , trực tiếp ra khỏi phòngbệnh, nếu như hai người bởi vì phát sinh cãi vả, kéo nhau ra thang lầukhông kiên cố cãi vả, quả đưa đến thang lầu sụp xuống. tạiviệc muốn làm là cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Liêu Bắc Bắc.


      Đợi xa, Phạm Phỉ nhướng nửa thân thể nhìn thăm dò, Đường DiệpTrạch tin hay cũng phải là trọng điểm, hôm nay tin truyềnra, chuyện này khi náo lớn, ngay cả khi oan ức cũng Liêu Bắc Bắcđược giải, trưởng bối Đường gia còn có thể tiếp nhận con dâu từng bị nghi ngờ là phạm tội sao?


      Trong phòng thẩm vấn, Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêm chỉnh, hai gã dự thẩmviên từng cái chỉ ra điểm nhi ngờ trong án lần này —— thứ nhất, dấu hiệu “Nguy hiểm” ở cửa thang để ở chỗ nào vậy?


      Thứ hai, Phạm Phỉ thông qua điện thoại hô lên hai câu nói, mộtcâu là “Cứu mạng” ; … câu khác là “Liêu Bắc Bắc ngàn vạn lần đừngbuông tay, là tôi sai rồi, xin lỗi” .


      Thứ ba, khi công nhân mang lưới an toàn tới, Phạm Phỉ sớm rơixuống trễ rơi xuống mà ở lúc Liêu Bắc Bắc có thể bảo đảm an toànbản thân rơi khỏi bậc thang, điểm này làm giải thích như thế nào?


      Thứ tư, trong phòng khách Phạm Phỉ rơi lả tả mấy bộ đồ lót mớitinh, trong đó cái áo lót cực kỳ giá trị bị hủy hoại, trải qua kiểmtra, phát công cụ gây án để ở dưới bàn trà vuông, mà đó lấyđược vân tay đầy đủ của Liêu Bắc Bắc.


      Căn cứ vào bốn điểm , cảnh sát có quyền hoài nghi Liêu Bắc Bắc có ý định đả thương người.


      Liêu Bắc Bắc bị hỏi đến sửng sốt, nhưng cũng có nóng lòngphản bác, bởi vì tạm thời người nào có thể chứng minh trong sạchcủa , càng người tin tưởng Phạm Phỉ có thể tự mình té bị thương.


      Giờ này khắc này, bừng tỉnh hiểu ra rằng, đây là ra cái bẫy tỉ mỉ bày ra để vu hại .


      “Vì tiền? Vì tình? Hay là ân oán cá nhân? chút .” Dự thẩm viên nghiêm túc .


      Tiếng gõ cửa vang lên, có tên cảnh sát giọng cho dự thẩmviên, luật sư Liêu Bắc Bắc đến. Sau khi nghe xong, dự thẩm viên mộtcâu mặn nhạt…, sau đó đứng dậy gặp luật sư Liêu Bắc Bắc.


      “Theo người bị hại , ấy cùng Tổng giám đốc các người là bạn học đại học, cho nên Tổng giám đốc các người mới đặc biệt chiếu cố ấy,mà cùng Tổng giám đốc lại hẹn hò bí mật, cho nên đối với bị người hại ghi hận trong lòng, phải ?”


      “Xin đừng suy đoán lung tung nữa.” Liêu Bắc Bắc nắm quyền.


      vị dự thẩm viên khác thấy Liêu Bắc Bắc tâm tình kích động, đứng dậy ngăn bả vai của .


      Liêu Bắc Bắc vành mắt đỏ, nhưng lần này cũng có ở trước mắt dự thẩm viên tỏ ra hèn yếu.


      Trong đại sảnh cục cảnh sát, dự thẩm viên nhìn khắp bốn phía, khôngcó tìm được người nào có dáng vẻ tương tự luật sư, chỉ thấy ngườiđàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục nghiêm chỉnh, hay tay nam nhân trống trơn,đứng nghiêm bên cửa sổ. Thông qua quần áo phán đoán, giống như làmột vị luật sư.


      “Luật sư Liêu Bắc Bắc có tới ?” Dự thẩm viên dò hỏi.


      Đường Diệp Trạch chậm rãi xoay người lại, tới trước mặt dự thẩmviên, từ túi áo Âu phục móc ra tờ chứng nhận luật sư, nghiêm mặtnói: “Tôi chính là luật sư biện hộ Liêu Bắc Bắc, Đường Diệp Trạch.”


      —— nếu có người quen ở tại đó, bọn họ chắc chắn tin tưởng,Đường Diệp Trạch bình thường kiệm lời, thế nhưng ở thời gian du học lấyđược chứng nhận tư cách luật sư, thậm chí, ngay cả Phạm Phỉ ở bên cạnhcửa sổ bốn năm cũng biết.


      “Đường Diệp Trạch? Vậy chính là Tổng giám của địa ốc Đường thị,Nhị công tử nhà Đường chủ tịch?” Trước tiên dự thẩm viên có được tintức quan trọng đối với nhận vật vốn có liên quan trong án.


      “Nếu như thẩm tra có nhầm lầm…, tôi tại có thể cùng với gặp Liêu tiểu thư ?” Đường Diệp Trạch tâm tình cùng anhnói chuyện phiếm.


      Dự thẩm viên thấy thái độ Đường Diệp Trạch lớn lối, cảm giác khôngvui, vượt qua Đường Diệp Trạch, đừng tưởng rằng có tiền là có thể tránhđược chế tài luật pháp.


      Trở về phòng thẩm vấn, Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc ngồi co rút ghế thẩm án, trong lòng đau nhói.


      “Liêu tiểu thư, luật sư đến, tranh thủ a.”


      Liêu Bắc Bắc thần sắc đần độn, vô lực nâng mí mắt, lại nghĩrằng người đứng ở phía sau là người mình muốn gặp Đường Diệp Trạch, ánhmắt sớm vô hướng, bỗng nhiên thoáng cái giống như bắt được tấm gỗ cứu mạng, nước mắt đổ rào rào chảy xuống .


      Đường Diệp Trạch nhìn quy định tra hỏi, đứng ở bên cạnh Liêu Bắc Bắc, nhàng lau nước mắt của : “Đừng khóc.”


      “Em có đẩy ấy, là chính té xuống, phải tin tưởng em? ” Liêu Bắc Bắc nức nở ngừng, toàn bộ thế giới có thể hiểu lầm ,chỉ cần Đường Diệp Trạch tin tưởng là đủ rồi.


      Đường Diệp Trạch ôn nhu cười cười: “ tới đây, chẳng lẽ có thể tin em? Đừng sợ, cứ đúng .”


      Liêu Bắc Bắc khóc gật đầu, muốn bổ nhào tới trong ngực Đường DiệpTrạch, nhưng ghế thẩm vấn có khóa làm thể động đậy.


      “Giờ X ngày X, cũng chính lúc trước chuyện phát sinh, ở đâu?”


      “Đường Tổng giám đốc Đường Diệp Hoa cùng vị hôn thê của VươngTuyết Mạn ở trong phòng ngủ. Lúc ấy tôi cùng Vương Tuyết Mạn tángẫu.”


      bất quá là nhân viên bình thường, tại sao có thể tùy ý ra vào trụ sở cao cấp?” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Đường Diệp Trạch với thânphận luật sư đối với cảnh sát chất vấn : “Địa điểm trước khi xảy rachuyện khai báo, về phần vấn đề riêng, Liêu tiểu thư có quyền giữ imlặng.”


      “Nga, tôi muốn giữ im lặng.” Liêu Bắc Bắc ngu ngơ lập lại lần.


      Đường Diệp Trạch rất hợp thời cười yếu ớt tiếng, vuốt vuốttóc của . Liêu Bắc Bắc ngửa đầu cười híp mắt, trước mấy phút đồng hồcô còn thất kinh, tại cái gì cũng sợ.


      “Khụ khụ. Xin Đường tiên sinh cùng tội phạm hiềm nghi giữ khoảng cách an toàn.”


      “Xin hỏi như thế nào mới coi là khoảng cách an toàn? Luật pháp có văn bản quy định sao?” Đường Diệp Trạch nhìn ra dự thẩm viên mang thànhkiến chất vấn thân phận Liêu Bắc Bắc, đây là ― điểm thể dễdàng tha thứ .


      Dự thẩm viên bị chèn ép, đè tức giận tiếp tục thẩm vấn Liêu Bắc Bắc.


      “Xin hỏi cùng bị người hại Phạm Phỉ, quan hệ như thế nào?”


      cùng bộ phận, ấy ở chỗ thiết kế, còn tôi là thư ký của Đường Diệp Hoa, cơ hồ có gặp gỡ.”


      là thư ký của Đường Diệp Hoa, Phạm Phỉ nào có quyền lợi chỉ huycô lấy văn kiện: giấy tờ, có quan hệ cá nhân sao?”


      “Cùng tồn tại trong công ty giúp đỡ nhau chẳng có gì lạ, Liêutiểu thư có quyền giải thích.” Đường Diệp Trạch chậm rãi .


      Liêu Bắc Bắc biết vậy nên lấp kín chắc tường cao dựng ở phíasau, cũng học bộ dáng Đường Diệp Trạch, mặt hướng dự thẩm viên nháymắt mấy cái: “Chẳng lẽ đồng nghiệp ngài nhờ ngài thuận tiện lấy cáibưu kiện gì đó vân vân, ngài bất kể sao? ”


      “Cây kéo dính đầy dấu tay giải thích thế nào?” Dự thẩm viên lấy ra vật chứng đầu tiên, bịch tiếng bỏ bàn.


      Liêu Bắc Bắc nhìn lại, cái kéo này nhìn quen mắt, nhưng nghĩ ra tại chỗ nào dùng qua.


      Đường Diệp Trạch rất nhanh nhìn ra đầu mối, phút chốc chỉ lên bảngquảng cáo lụa đỏ dán vách tường: “ xin lỗi, tôi chen vào mộtcâu, ‘thẳng bạch tòng khoa ’ chữ ‘khoan’ dán lệch.”


      Dự thẩm viên khuôn mặt hắc tuyến, thấy được loa thanh tra hỏi rung động, cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng nữa nhiễu loạn tầm nhìn.


      Lụa đỏ. . . . . . hai mắt Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên tỏa sáng “A. Tôinhớ ra rồi, đại khái mấy tháng trước, tôi ở trong Vạn Điệp Thành tổ chức hoạt động quyên tiền cứu trợ trẻ em thất học, lúc ấy tôi tự mìnhlàm chút hoa hồng giấy đưa cho cư dân nguyện ý quyên tiền. Ở trongtrấn vô tình gặp gỡ Phạm Phỉ vừa mới đến, Phạm Phỉ là bạn học Đường Diệp Trạch, Đường tổng giám, cho nên cùng tôi quyên góp, sau đó dùng xong cây kéo tôi quên trả lại cho tổ trang trí, nếu như nhớ lầm, câykéo cùng với các tài liệu khác vẫn như cũ để ở trong phòng của Đườngtổng giám.”


      “Hả? Vậy làm sao lại chạy đến trong phòng ngủ Phạm Phỉ đây? ”


      Liêu Bắc Bắc giương mắt hướng Đường Diệp Trạch cầu cứu, Đường DiệpTrạch bình tĩnh : “Thông qua dấu tay lưu ở trường cócách nào xác định thời gian cụ thể, nhưng có thể đoán được đây là dấutay mới hay cũ, nếu như kiểm tra kỹ thuật của cục cảnh sát tìm rađúng , có thể đệ trình lên ngành tương quan tiến hành kiểm tralại.”


      Dự thẩm viên trầm xuống: “Còn có, trong hồ sơ phát , nhân viêntrực thông qua điện thoại nghe được nội dung ‘cứu mạng’ cùng ‘ xinlỗi ’, đúng là với sao?”


      Đường Diệp Trạch lúc ấy có ở đây trường, về phương diệnvấn đề này có cách nào thay Liêu Bắc Bắc giải thích. tạichỉ có thể dựa vào Liêu Bắc Bắc tự cứu.


      “Bắc Bắc, tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết, em có thể .” Đường Diệp Trạch cười cười.


      “Ừ.”


      Liêu Bắc Bắc chắc chắc đáp ứng. vừa nhớ lại vừa vô ý thức vuốt vecánh tay, làm tia đau đớn xẹt qua đầu ngón tay, Liêu Bắc Bắc bỗngnhiên như nhớ tới cái gì, vén tay áo lên, quả nhiên, chỗ khuỷu taylưu lại mấy vết cào.


      “Nhìn đây, mời xem. Phạm Phỉ lúc ấy bắt được cánh tay của tôi, chonên tôi thể nào vừa vặn lúc công nhân kéo lưới an toàn ra mà hấtcô ấy xuống, mặc dù tôi muốn làm té xuống, ấy chịu buông tay sao?”


      Bỗng nhiên, Liêu Bắc Bắc cảm giác trong thân thể mình tràn đầy tinhlực vô hạn, khỏi lo lắng mười phần : “Chân tướng chỉ có ,tôi là bị Phạm Phỉ vu oan. Tôi hi vọng cảnh sát có thể mau sớm chứngnhận, tôi trong sạch.”


      Hai gã dự thẩm viên hai mặt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra? Tình thế nghịch chuyển lớn?


      Trong mắt Liêu Bắc Bắc lóe ra tia hy vọng chết sống lại, mới vừarồi, cho là mình phải đổi thành cải thìa rồi, lúc này thuận lợi rửasạch oan khuất, này này này. . . . . . Toàn bộ phải cảm tạ luật sư lớnĐường Diệp Trạch trợ giúp a, ha ha ha.


      Ừ? hũ nút này lại có giấp phép luật sư? ràng có cách mấy tuổi, làm sao người ta lại có tài như vậy đây?


      Đường Diệp Trạch chẳng qua là dựa theo vật chứng cảnh sát có trongtay, tiến hành lật đổ từng cái, tâm tình cũng trầm trọng, khắpthiên hạ có chân tướng ràng, nên như thế nào đối mặt vớingười bạn tốt nhiều năm đây?


      “Hôm nay chứng cớ chưa đầy đủ, xin cảnh sát lập tức thả người ủy thác của tôi. Hơn nữa, tôi đồng ý làm người bảo lãnh cho Liêu tiểu thư.”


      Đường Diệp Trạch hết lời, người báo án thương thế nặng, thả người có thể làm gì?


      Hai giờ sau, Đường Diệp Trạch xong xuôi thủ tục nộp tiền bảo lãnh, tới nữ cảnh sát viên tạm giam bên cạnh Liêu Bắc Bắc, mở tay ra, cườicười.


      “Chúng ta về nhà sao.”


      Nghe được câu này, Liêu Bắc Bắc mới vừa ổn định cảm xúc lại gợn sóng, dựa vào vai Đường Diệp Trạch: “, em biết nênlàm cái gì cho tốt bây giờ, cám ơn nguyện ý tin tưởng em.”


      Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của , nhàng hôn lên trán của , ở bên tai ôn nhu :


      chỉ có tin em, còn muốn cưới em. Bắc Bắc, em nguyện ý gả cho ?”


      Liêu Bắc Bắc vô luận như thế nào cũng có nghĩ đến, sau khi mâyđen kéo đến đợi chờ dĩ nhiên là cầu vồng hoa mỹ như vậy, mặc dùchỗ cầu hôn khác thường, nhưng ai có thể ngăn cản tim mênh mang kích động.


      ngượng ngùng mím môi, vừa muốn đáp lại, vừa lúc chuông điện thoại cắt đứt .


      “Đường Diệp Trạch. Bây giờ con lập tức về công ty cho ta, còn có côgái tên Liêu Bắc Bắc kia, đem cùng tới. Bản thân cha muốn nhìn xemdạng phụ nữ gì mà làm con ta mê mẩn thần hồn điên đảo.


      Đô đô đô —— đối phương hung hăng cúp điện thoại.


      Liêu Bắc Bắc cách tai nghe rất gần, ràng nghe được mỗi câuĐường Sâm . khó nghe ra, Đường Sâm rất thích .


      Mộng đẹp bang tiếng, bể nát.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49

      êu




      “Cha, ngài cần gì phát lớn hỏa như vậy ?” Đường Diệp Hoa sở dĩ chưacó tới cục cảnh sát, là bởi vì Đường Sâm gọi điện thoại tới, ôngđang đường tới Vạn Điệp Thành.


      “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là khách du lịch , có lời gì từ từ thôi. . . . . .” Lục Tư Kỳ vuốt vuốt bộ ngực của chồng.


      “Hừ. Đừng cho là cha có ở bên cạnh hai đứa biết xảy ra chuyện gì, xem chút tin tức bên trong công ty


      Đường Sâm giận đến bệnh tim suýt nữa tái phát, cái gì quy tắc ngầm,cái gì ghen tức đến nổi ra tay giết người, tất cả tin tức Bát Quái đềucó liên quan đến tên Liêu Bắc Bắc này .


      “Diệp Trạch rất Liêu Bắc Bắc, ngài. . . . . .”


      “Thế nào? Còn muốn đem loại phụ nữ này lấy về nhà phải ?” Đường Sâm vỗ án.


      “Cha. Những thứ kia cũng là hiểu lầm, Liêu Bắc Bắc là tốt.”Đường Diệp Hoa vô lực mà khuyên nhủ. Cũng phải, chuyện xảy ở ngườiLiêu Bắc Bắc quả nhiều hơn chút, nhiều vô số đến có thể viếtthành bộ tiểu thuyết. Ngay cả và Đường Diệp Trạch tin tưởng côvô tội như thế nào, dù sao lời đồn đáng sợ a.


      “Cái loại phụ nữ lẳng lơ này vĩnh viễn thể nào vào được cửaĐường gia ta. Muốn mượn Đường gia để bay lên đầu cành làm PhượngHoàng? có cửa đâu. Trừ phi ta chết. Nếu nữ nhân này vĩnhviễn thể nào bước vào đại môn Đường gia nửa bước.” Đường Sâm hokhan ngừng, Lục Tư Kỳ thấy chồng mình thân thể càng lúc càng khóchịu, liền ra ám hiệu cho Đường Diệp Hoa bớt tranh cãi tí.


      “Cha ——”


      “Câm miệng. Chuyện này có thương lượng, cho dù đợi đến DiệpTrạch đem Liêu Bắc Bắc dẫn tới trước mặt của ta, cũng là câu kia,trừ phi ta chết.”


      —— câu lấy tánh mạng làm tiền đánh cuộc này, đúng lúc rơi vào trong lổ tai Liêu Bắc Bắc .


      đứng nghiêm ở trước cửa phòng, thấy Đường Diệp Trạch có vẻ mặtkhông vui, kéo cổ tay Đường Diệp Trạch lại, lắc đầu. Ở giữa thân tình cùng tình , người phụ nữ phải bắt buộc người đàn ông lựa chọn thìkhông phải là tốt. vẫn là cho như thế, ngay cả cha mẹ khônghiểu mình, ngay cả khi có cảm thấy người lớn vô cùng nghiêm khắc,nhưng mà người nào có thể có lòng dạ cứng rắn như sắt để chỉ cái ngườiđã cho mạng sống đây?


      Đường Diệp Trạch đè nén cơn giận, thấy vẻ mặt Liêu Bắc Bắc bị thương tổn, vô cùng đau lòng.


      “Bắc Bắc, em trở về nhà nghỉ ngơi trước , lát tìm em.”


      Liêu Bắc Bắc hít mũi cái, ở vào lúc ngẩng đầu miễn cưỡng cười vui : “ theo em đến bờ biển chút được ?”


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, hiểu ý của , e sợ mình cùng ba baphát sinh cải vả, cho nên liền kéo tay , rời nhà lớn của túcxá, song song cỡi giày ra, lấy chân dẫm ở bờ biển mềm mại.


      Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn nhu hòa kia, côkhông nhớ khi nào mình là bắt đầu người đàn ông này, có lẽđang ở trong nháy mắt, có lẽ lâu rồi, tuy có chính thức tỏtình, càng có lời ngon tiếng ngọt giữa hai người nhau, cứ nhưvậy mà thuận theo tự nhiên tới cùng nhau, ai có cố ý tìm tòinghiên cứu từ đầu đến cuối.


      Liêu Bắc Bắc mím môi cười cười, tình tiếng động mà đến rồi, mang cho cảm giác động tâm kỳ diệu.


      Đường Diệp Trạch nắm bàn tay của , đưa lên mép nhàng hôn, anhcó rất nhiều lời muốn với Liêu Bắc Bắc, tình nhìn như gió êmsóng lặng, nhưng phải lặng yên đợi chờ lâu như vậy .


      Nếu như thời gian là thanh thước đo tình , tin tưởngthước đo trong lòng của có điểm cuối, ở từng cái nhớ thương LiêuBắc Bắc vơi chút nào, còn tự mình hưởng lần rồi lại lần vui sướng.


      Hôm nay đột phá được trở ngại nặng nề , nữa cũng nguyện ý nữa buông tay.


      chậm rãi nghỉ chân , rất nhanh nắm tay bé của Liêu Bắc Bắc,mím môi, xấu hổ : “Có câu giấu ở trong lòng nhiều năm rồi, nhưng lời này chỉ có ba chữ, em có muốn nghe ?”


      Bọt sóng vỗ vào bắp chân của Liêu Bắc Bắc, có chứa đựng lạnh lẻo của ban đêm , nhưng ấm áp lại lan tràn do chân thành mang đến.


      Đả đoán ra ba chữ kia là cái gì, tựa như cũng muốn lớn tiếng nóira với . Nhưng là, nghĩ đến thái độ của người lớn ở Đường gia, tạisao có thể làm cho người đàn ông mình lâm vào thế khó xử đây? Ítnhất, tại làm được việc ngoảnh mặt làm ngơ.


      Huống chi, cũng có thể cầu tất cả mọi người phải thông cảm cho những chuyện phát sinh ở người ——


      Đầu tiên là lời đồn cùng Triệu Diệu liếc mắt đưa tình, ngay sau đó tiếp nhận Phan Hiểu Bác theo đuổi, cùng hẹn hò , hẹn hò khônglâu liền có kinh nghiệm cường bạo chưa được, còn chịu lời ác độc,cách lâu sau, Đường Diệp Hoa lạimở trận thế trước mặt mọi ngườihướng tỏ tình, mặc dù có đáp ứng, nhưng mả ở trong lòng mọingười vẫn tồn tại nghi vấn, còn nữa, quan hệ mập mờ của cùng ĐườngDiệp Trạch mọi người đều biết, còn xảy ra chuyện giết người vì tình.Ngắn ngủn có mấy tháng thời gian, ở trong mắt người khác , có ít nhất ba đoạn tình ràng.


      trách thể trách trưởng bối Đường gia tức giận, phải thay đổitình thế như thế nào là do chính , và cần suy nghĩ kỹ xuống.


      “Bắc Bắc, nên quá để ý. . . . . .” Đường Diệp Trạch , từ trong mắt của tựa hồ thấy được do dự.


      Bọn họ đều cố ý tránh đề cập đến những lời mới vừa nghe được ởtrong phòng. Tuy Đường Diệp Trạch đối với ba ba có chút ít oántrách, nhưng dù sao cũng là cha ruột của mình, là người đàn ông mà khimẹ chết vẫn .


      Đúng vậy, di truyền cố chấp đối với tình của mẹ, thà để tình giết chết mình, cũng nguyện chấp nhận bỏ nó.


      tại, cầu ba ba cùng Liêu Bắc Bắc có thể cùng hòa thuận chung đụng, chỉ cầu nên suy nghĩ bậy bạ.


      Liêu Bắc Bắc gặp thần sắc lo âu của , vào lúc muốn mở miệngthì kịp thời che miệng của : “ tại trong đầu em có chút rồi loạn , em có giận ba , điều ông ấy băn khoăn là đúng, là do em có giữ mình trong sạch.”


      “Em ở đây cái gì đó, Bắc Bắc? nên đem lỗi lầm của người khác trút ở người mình.”


      “Cùng nhau tới đây, cũng tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra trênngười em, ai ép em cùng với Phan Hiểu Bác hẹn hò , em cũng khôngnói lời sắt đá, cùng thần sắc nghiêm nghị mà cự tuyệt Đường Diệp Hoa theo đuổi, mềm yếu của em đưa đến đối phương hiểu lầm. có thểnói em chút cũng có sai sao? ” Liêu Bắc Bắc cũng rất muốn đemmình là người bị hại để lý giải, nhưng có cách nào thay mìnhgiải vây hoàn toàn.


      “Còn có Phạm Phỉ. . . . . . em nghĩ ấy là bởi vì quá mớicó thể làm ra chuyện gài bẫy hãm hại, chúng ta đều là phụ nữ, mặc dùcách làm của ấy khiến em phải hoảng sợ, nhưng mà em có thể hiểu đượctâm tình của ấy. . . . . .” Liêu Bắc Bắc rũ mắt xuống, “ còn nhớrõ cái ngày em trở về Vạn Điệp Thành ? ra ngày đó em ởtrên đường gặp được hai người, lúc ấy cũng hiểu tình cảm em đối với vượt qua tình bạn bè, hình ảnh cùng khác sóngvai dạo phố khiến tâm tình em vô cùng xuống thấp, nguyên cả buổi tối,em đều thấy bị đè nén rất khó chịu, cho nên em mới chạy đến du thuyềngiết thời gian, quá khó tiếp nhận, nên em mới phải mượn rượugiải sầu. Ít nhất có bỏ mặc em, chỉ bằng vào điểm này em liềnso sánh với ấy may mắn gấp trăm lần. Em nghĩ, so với cái khổ buồn bực cảu mình, áp lực mà Phạm Phỉ phải chịu còn lớn hơn nữa, trong lòng củacô ấy khổ hơn nữa.” Vừa vừa , Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên liền nghĩthông suốt, hiểu rằng Phạm Phỉ chọn lựa thủ đoạn cực đoan là do ở ấyđối với Đường Diệp Trạch điên cuồng .


      “Thôi, bỏ qua chuyện này , em truy cứu trách nhiệm luật pháp của ấy.”


      đơn phương khổ rồi, mà người kia lại vĩnh viễn nhìn thấy giới tính của mình, còn gọi em, chia tình của người đó vớimình.


      Đường Diệp Trạch nhìn , gió biển thổi rối loạn tóc của , đem sợi tóc che ở mặt vẹt ra, lộ ra vẻ mặt tinh xảo vừa thiện lương vừa đáng . . . . . . Rất nhiều người, bao gồm ở bên trong, cũngsẽ cho là Liêu Bắc Bắc có ý nghĩ quá ngây thơ, ra , nghĩ lại cômới chân chính là người thông minh, bỏ qua cho người khác chẳng khác nào bỏ qua ình, người đắm chìm ở trong cừu hận vĩnh viễn chiếmđược vui vẻ.


      người phụ nữ hiểu được hưởng thụ vui vẻ của cuộc đời, sao đáng giá được đợi chờ?


      Chậm rãi, cúi đầu xuống, khí lưu ấm áp thổi tan rét lạnh của gió biển, mang theo tình tràn đầy của đối với , chặc chẽ kết hợp.


      Liêu Bắc Bắc nhắm mắt lại, kiễng mũi chân, tựa hồ chờ chủ động với mình lâu, nhưng bất đắc dĩ là trời sinh có tính xấu hổ, e sợ vì ngôn hành cử chỉ đột ngột cho khiến đối phương khó xử, rathì cần cẩn thận quá, có khi bá đạo chút ít cũng là rấtkhả ái .


      Nhưng hạnh phúc này quá ngắn ngủi, nó dừng lại ở bờ biển này mãi mãi.


      muốn dùng tim nhớ kỹ nụ hôn này, tha thứ cho lại lần nữaquyết định làm đào binh, vì những lời khó nghe của mọi người rót vào lỗtai, thể chịu đựng được, để Đường Diệp Trạch vì màphải lộ ra ưu thương, đừng trách nghĩ quá dài quá xa, khi đếnlúc đó, lời có khi đâm bị thương tình cảm mà bọn họ mới vừa tạodựng lên , bọn họ vì tranh thủ tình mà cảm thấy mỏi mệt , lạicàng nguyện ý cùng trưởng bối Đường gia ở thế bất lưỡng lập, bấtkể kết cục như thế nào, người bị thương tổn nhất định là Đường DiệpTrạch.


      Thừa dịp cả hai còn sâu đẫm đến tận xương tủy, chủ động thối lui khỏi, mới là điều căn bản giải quyết vấn đề .


      . . . . . .


      Sóng biển mãnh liệt mênh mông, ban đêm biển có gì có thể nhìn,chỉ là mảnh đen nhánh, bất quá lại phảng phất như thế giới thuộc về hai người , đám tình nhân bị bao vây ở trong ý nghĩ – thương nồngđậm, cần lời , chỉ cần ôm nhau mà ngồi, cũng có thể thấy đượcphong cảnh xinh đẹp nhất.


      Đường Diệp Trạch cởi xuống Tây phục choàng người Liêu Bắc Bắc,Liêu Bắc Bắc tựa vào đầu vai , vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thanh thúy, thỉnh thoảng ôm nhau gắnbó, tạm thời quên mất thị thị phi phi, cùng nhau đợi chờ mặt trời mọcđầu tiên khi bọn họ mến nhau.


      “Bắc Bắc, tại sao em để cho ra ba chữ kia?”


      “Bởi vì còn chưa có luyện tốt để ” Liêu Bắc Bắc vung lên mộtnụ cười to, hôn xuống khóe miệng , “Nếu có ngày dù ở trường hợp nào địa điểm nào cũng dám lớn tiếng ra được , em mớimuốn nghe.”


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch biết cố ý gây khó khăn chomình, vì tính cách cho phép, nên ngay cả trong lòng ngàn vạn lầnkêu gọi, cũng thể biểu đạt tình cảm ra ngoài.


      chính là loại đàn ông này, nội liễm, nhưng thâm tình.


      “Vậy nếu là chờ chúng ta có con rồi còn chưa sao?” phản công lại quân cờ.


      Ông xã đẹp trai cuốn hút, bé con hoạt bát khả ái, nhà ba người ởbờ biển chơi đùa, hình ảnh tuyệt đẹp đến cỡ nào , nhưng mà tốt đẹpnày có chút thực tế.


      Nụ cười của Liêu Bắc Bắc cứng tại khóe miệng, may mà bóng đêm mờ mờ, nên nhìn thấy bi thương nổi lên trong mắt .


      “Hư —— để cho em suy nghĩ chút.” vào lúc trước khi mình rơi lệ xong những lời này.


      Đường Diệp Trạch đáp tiếng, mang ước mơ đối với tương lai, ưu nhã vung lên khóe miệng.


      . . . . . .


      Thời gian ở bên nhau của những người luôn ngắn ngủi , ngàyđó khi hào quang vừa bắn ra, hàng vạn tia sáng màu hồng đánh thức cảvùng đất ngủ say, cũng đánh thức Liêu Bắc Bắc đắm chìm trongbể tình .


      nhảy lên bên cạnh nham thạch, Đường Diệp Trạch đứng ở dướimặt đá làm tay vịn cho , chỉ hướng chân trời có phong cảnh xa hoakia, tung tăng : “ là đẹp a em muốn khóc. . . . . .”


      Trắng trợn mà khóc , đây là lần cuối cùng ở trước mặt rơi lệ.


      *


      Trước khi Liêu Bắc Bắc rời , post tin Weibo cuối cùng ——


      tại em có dũng khí để tiếp nhận tình này theolẽ thường, cho dù có kết hôn, em cũng cách nào lấy thân phận ngang hàng cùng sinh hoạt chung chỗ.


      bằng để cho thời gian lắng đọng tình cảm em đối với , chờkhi em có tư cách cảm thấy xứng đôi với , em trở lại tìm , nếunhư khi đó còn có cưới vợ sinh con , còn nguyện ý tiếp nhận— đào binh này. . . . . . Song, em cũng biết ngày đó khi nào sẽtới .


      xin lỗi, xin tha thứ cho em ra từ giã.


      . . . . . .


      Đường Diệp Trạch đứng ở trong túc xá Liêu Bắc Bắc, nhìn gian phòngchung quanh trống rỗng, nhặt lên cành hoa hồng giấy bàn , nhìnvề phía biển rộng lớn vô ngần ngoài cửa sổ, chua xót cười.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :