1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông Chủ Là Cực Phẩm - Nam Lăng (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 21: SAU KHI THẤT TÌNH

      Trong võ đường Nguy gia, những tiếng "bùm bụp bùm bụp" vang lên liên tục đến tận nửa đêm. Mấy ngày nay đều như vậy, hàng xóm xung quanh cũng quen với việc này. Lúc đầu cũng có vài người tới gõ cửa phàn nàn, nhưng sau khi nghe được tin, con Nguy gia bị bạn trai bỏ rơi từ các sư huynh đệ của , họ mới thông cảm bỏ qua.

      Tuy nhiên, điều mà mọi người biết chính là, đại tiểu thư Nguy gia trong lúc mua đồ ăn sáng, nghe loáng thoáng được các các thím đầu phố bàn tán về chuyện bị bạn trai bỏ rơi, giận điên người lao về nhà, và quyết định "rèn luyện võ công" thêm cho các sư huynh đệ...

      Chẳng qua là trong tối đầu tiên về nhà, trốn trong võ đường uống cạn bình rượu mạnh của cha , miệng lẩm bẩm mắng chửi vài câu, ngờ bị sư huynh đệ nào đó phát , kết quả là tới ngày thứ hai, chuyện của lan truyền khắp đầu đường cuối phố.

      Chuyện thất tình đối với cũng phải lần đầu, thời còn học đại học cũng có vài mối tình thoáng qua, lần nào cũng là nam nhân vật chính bỏ chạy mất dép, nhưng những lần đó đều khiến đau như lần này.

      Nguy Đồng trở về suy nghĩ rất lâu, nghĩ nghĩ lại cũng hiểu, người đàn ông mới chỉ vài ngày trước rất nhớ , sao có thể ngay lập tức leo lên giường khác được. Đáng ghê tởm nhất là, đó, phải ai khác mà chính là em ta.

      Sau khi dùng đấm hạ gục tiểu sư đệ, Nguy Đồng tâm trạng buồn bực rời khỏi võ đường.

      đâu? còn có thể đâu được nữa! Đương nhiên là trở về phòng tắm gội rồi ngủ. cho cùng cũng chỉ là thất tình thôi mà, đâu có phải thất thân. Hơn nữa cũng đâu phải chưa từng thất thân bao giờ, thất thân cộng thêm với thất tình, chết tiệt! Đúng là thua trắng trong tay hai chú cháu nhà họ Lăng kia rồi!

      Cho dù có buồn bực thế nào, cũng vẫn phải làm. Như thường lệ sáng tới "Thanh Phong Vọng Sơn" đón sếp lớn Lăng Thị, tối đúng giờ đưa về nhà. Sau khi bị tập kích thành công ở Hải Nam lần trước, đối với cũng có đôi chút đề phòng. Nhưng Lăng Thái vẫn điềm nhiên, lạnh lùng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Mấy ngày nay tâm trạng của Nguy Đồng tốt, mỗi khi nghĩ tới chuyện ngày ngày và Lăng Lạc An ra vào cùng công ty, chừng còn có thể chạm mặt ở đâu đó, trong lòng lại thấy khó chịu, cơn giận cứ ấm ức trong lòng, tìm được chỗ nào để trút ra.

      Trong lúc cố kiềm chế cơn giận trong lòng, lại có người tới gợi đòn.

      ***

      Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi được ngày nghỉ, cùng Hình Phong Phong và Tô Sung tới ăn kem tại Haagen-Dazs. ăn liền mạch bốn viên kem, cơn giận trong lòng mới coi như nguôi được phần nào. Nhưng nhìn cách ăn điên cuồng như vậy, hai người kia biết chắc có vấn đề, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi, Nguy Đồng lấy cớ chạy vào nhà vệ sinh.

      Haagen-Dazs nằm trong trung tâm thương mại cao cấp, mà tầng của tòa nhà lại là nơi chuyên bán các sản phẩm xa xỉ, nhà vệ sinh cũng thuộc đẳng cấp năm sao, bên trong rộng thênh thang hình như có người, chỉ trừ người đứng trước gương tô son - Lăng Tĩnh Ưu.

      Chết tiệt! Đúng là có ác duyên với nhà vệ sinh.

      "Ôi, là trùng hợp!" Lăng Tĩnh Ưu cười châm biếm trong gương.

      Nguy Đồng liếc xéo ta, đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh.

      Đợi giải quyết xong ra, Tĩnh Ưu vẫn ở đó chuốt mascara, hết lượt này tới lượt khác, mãi thôi, " ngờ ở nơi sang trọng như thế này mà cũng gặp phải chị, xem ra lương của nữ vệ sĩ bây giờ cũng cao , ngay cả những thứ xa xỉ như ở đây mà cũng mua nổi."

      Nguy Đồng rửa tay rồi lau tay, hề đáp lại.

      "Tôi biết rồi, nhất định là tôi cho chị khoản phí chia tay rất hậu hĩnh." chuốt xong mascara, nhoẻn miệng cười, "Chị Nguy, ra chị như vậy cũng là rất giỏi rồi, có thể ở bên tôi lâu như vậy, còn bày được ra trò đính hôn gì đó nữa, mấy chị trước kia đều ..."

      " có im miệng bảo?" Nguy Đồng giận giữ trừng mắt nhìn ta.

      "Chị Nguy, chị hà tất phải... Á!" viên giấy vệ sinh tròn bay thẳng vào mũi ta, Nguy Đồng dùng hết mười phần sức lực, ta đau đớn nước mắt trào ra, "Chị dám động vào mặt tôi sao?"

      " nên tạ ơn trời phật vì trong tay tôi chỉ là giấy vệ sinh chứ phải là bi sắt." Nguy Đồng mắng xối xả vào mặt ta, "Tôi chưa từng gặp loại người nào biết liêm sỉ như . Loạn luân với chính trai của mình có gì mà đáng rêu rao? Muốn chế giễu tôi sao? còn non lắm! Loại đàn ông chỉ biết dùng cái đó để suy nghĩ như ta, cho tôi tôi cũng thèm!"

      "Chị..."

      "Đừng có chị chị nữa, còn "chị" nữa tôi đánh nhận ra hình người luôn!"

      "Chị dám!"

      "Vậy cứ thử xem!" Nguy Đồng giơ nắm đấm về phía Tĩnh Ưu, ta sợ hãi hét lên tiếng, vơ vội túi xách lao nhanh ra ngoài.

      Sau khi bình tĩnh trở lại chỗ ngồi ở Haagen-Dazs, Nguy Đồng nhận được tin nhắn.

      Là của số điện thoại lạ gửi tới, đọc lướt qua, cơn giận kìm nén trong lòng mấy ngày qua lại hừng hực bùng lên. Dưới con đường bên ngoài cửa kính, chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ hạ cửa sổ, Lăng Tĩnh Ưu ngồi bên trong nhìn cười chế nhạo, đeo kính râm vào, từ từ lái xe .

      Nguy Đồng lãng phí giây nào, vội câu mình có việc gấp, rồi xách ba lô lao nhanh ra ngoài. Chiếc Bentley của Lăng Thái từ đó tới giờ vẫn do lái, dựa vào những tính năng ưu việt của nó, muốn đuổi theo chiếc xe

      Màu đỏ kia dễ như trở bàn tay.
      Đáng tiếc, quên mất chuyện vô cùng quan trọng rằng là khắc tinh của đường phố. Tuy thi bằng lái từ mấy năm trước, nhưng chính thức lái xe chỉ có hai tháng gần đây thôi…
      Chiếc Bentley đuổi kịp chiếc xe màu đỏ, những đuổi kịp, mà còn đâm thẳng vào đuôi của nó nữa…
      Có lẽ là đầu chiếc Bentley quá cứng, nên toàn bộ phần sau chiếc xe thể thao màu đỏ kia bị đâm nát, khoảng khắc trông thấy khuôn mặt kinh hãi của bên trong chiếc xe đó, trong lòng Ngụy Đồng thấy sảng khoái.
      ngờ chỉ nhanh giây mà hậu quả lại rất nghiêm trọng.
      tiếng đồng hồ sau, Ngụy Đồng vì xuất trình được giấy phép lái xe và vi phạm nghiêm trọng luật an toàn giao thông nên bị đưa đến đồn công an gần đó. Chiếc xe thể thao màu đỏ bị đâm bẹp dúm, Lăng Tình Ưu mực khăng khăng rằng đối phương cố tình đâm vào xe , sau khi gọi xe cứu hộ tới đưa chiếc xe màu đỏ , Tình Ưu cũng theo tới đồn công an để chờ xem kịch hay.
      Tuy nhiên, ta chưa xem được kịch gì hay, chủ nhân chiếc Bentley sau khi được thông báo vội vàng chạy tới.
      Sau khi từ châu Úc trở về, đây là lần đầu tiên Lăng Tình Ưu gặp Lăng Thái.
      Nếu trong nhà họ Lăng có người nào đó mà Lăng Tình Ưu tận sâu trong tiềm thức dám tiếp cận, đó chính là người chú có vẻ ngoài tao nhã chín chắn kia.
      người đàn ông đó, có luồng khí chất cao quý, lạnh lùng rất đặc biệt, nhìn bề ngoài ràng là vô cùng hòa nhã, dịu dàng, nhưng lại đáng sợ tới mức khiến người khác thể coi thường. Trước mặt , bất kể là gì, làm gì cũng đều phải cẩn thận gấp bội. luôn có cảm giác, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia chỉ cần liếc qua, là có thể nhìn thấu những thứ che giấu tận nơi thâm sâu nhất trong tâm hồn.
      Từ khi xuất tới lúc đưa người rời , Lăng Thái chỉ mất có năm phút. nhiều, thần thái thản nhiê, dường như để ý tới Lăng Tình Ưu đứng bên cạnh, chỉ mãi kéo Ngụy Đồng đứng dậy, mới khẽ liếc qua .
      Chỉ là cái liếc mắt rất nhanh, ngoài Lăng Tình Ưu luôn chú ý quan sát từ nãy tới giờ ra ai nhận ra điều đó.
      Lăng tiểu thư cuốn chặt tờ giấy vệ sinh trong tay, trong lòng lần nữa trào dâng thứ cảm giác khó chịu – cảm giác của đố kỵ.
      ***
      Chiếc xe Lăng Thái lái là chiếc Bentley S5000 của công ty.
      Suốt quãng đường , Ngụy Đồng luôn giữ yên lặng.
      Ngày nghỉ, lái xe của sếp lớn chơi, lại nông nổi gây ra tai nạn, dẫn tới cả hai chiếc xe đắt tiền đều bị hư hại… càng nghĩ càng thấy mình gây go, đúng là nóng giận hại chết con người ta mà…
      Sau hồi suy tư, mới phát con đường mà Lăng Thái phải là đường về nhà .
      “Lăng tổng, nếu còn có việc, có thể thả tôi xuống đây, tôi tự bắt taxi về.”
      “Tôi có việc gì cả.”
      “Nhưng con đường này phải là đường về nhà tôi.”
      “Tôi đâu có là đưa em về nhà.”
      “…?”
      cho con số, thấy hiểu, tiếp tục. “Đó là chi phí sửa xe.”
      phải là có công ty bảo hiểm lo rồi sao?” kinh ngạc.
      “Đó là chuyện của tôi và công ty bảo hiểm.’ quay qua phía , cười , “Còn về con số này, là chuyện giữa tôi và em.” dừng lại vài giây rồi mới tiếp, “Vì vậy bây giờ chúng ta tìm nơi nào đó bàn về chuyện này.”
      Cuối cùng Lăng Thái lái xa thẳng về “Thanh Phong Vọng Sơn”.
      Ngồi mình trong căn phòng khách thênh thang tĩnh lặng, Ngụy Đồng lòng dạ bồn chồn.
      Nam chủ nhân duy nhất của căn nhà vừa mở cửa thẳng vào phòng, biết là thay quần áo hay cởi quần áo, sợ khi ta quay ra quẳng ngay vào mặt câu, lấy thân trả nợ… Chết tiệt, chỉ đụng lõm chút đầu xe thôi mà phải sửa đắt như vậy. Có lẽ nhịn ăn nhịn uống mấy năm mới kiếm đủ số tiền đó.
      Nghĩ nghĩ lại, tất cả đều tại tin nhắn chết tiệt đó của Lăng Tình Ưu. Trong lúc nghiến răng chửi bới tin nhắn trong điện thoại Lăng Thái bước ra, đặt chiếc khăn tắm trắng tinh sạch và khăn tắm lên bàn. “Em tắm .”
      “…” ta trực tiếp đến vậy sao?”
      “Quần áo để em thay, tôi dặn Lục Lộ chuẩn bị rồi, chỉ lát nữa thôi ấy mang tới.” cầm tay đưa lên trước mặt, “Vết thương năng lắm, chú ý rửa cho sạch.”
      Nghe thấy vậy, Ngụy Đồng mới phát sau tay trái của mình bị trầy xước, máu vẫn còn dính lại miệng vết thương, từng vệt đỏ sẫm.
      “Chỉ là bị thương thôi, tôi sao!”
      tắm!” trực tiếp ra lệnh, thấy đôi mắt nhìn khó chịu, nhoẻn miệng , “ người em còn có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy sao?”
      Ngụy Đồng đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm chửi vài câu, cầm lấy đồ vào phòng tắm.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 22: MẮT NHÌN ĐÀN ÔNG

      Phòng tắm đàn ông rất sạch , chỉ có đồ dùng của nam giới.

      Nguy Đồng tắm xong ra ngoài, ngồi làm việc ghế sô-pha. bàn trà có đặt tách cafe uống dở, bên cạnh là mấy bộ giấy tờ. thay bộ đồ ở nhà màu tàn thuốc, càng nổi bật lên làn da trắng của , nho nhã ngồi ở đó, giống như bức tranh tự nhiên hài hòa buổi chiều xuân.

      Nghe thấy có tiếng bước chân, ngẩng đầu, ánh mắt dừng người lúc lâu.…

      Nguy Đồng kéo cổ áo, ý bảo mình tắm xong rồi, chỉ là đồng chí Lục Lộ đem quần áo đến từ lúc nào.

      "Lại đây ngồi ." đặt máy tính xuống, từ dưới bàn trà lấy ra cái hòm thuốc , lấy hai miếng dán vết thương, kéo tay lại, cẩn thận dán lên miệng vết thương.

      Tay có chút lạnh, lòng bàn tay của ấm áp, chênh lệch nhiệt độ khiến tiếp xúc da thịt mẫn cảm hơn bình thường. Thấy dán xong, vội vàng muốn thu tay lại, nhưng bị nắm chặt.

      Ngón tay thon dài vuốt ve mu bàn tay , ngẩng đầu, tầm mắt của người đàn ông trước mắt trở nên khó nắm bắt, đáy mắt lên chút tàn khốc. Lần này thông minh hơn, mở miệng, chờ ở đây.

      Hồi lâu, mới chậm rãi , "Mắt nhìn đàn ông của em quá kém."

      biết rồi? chợt giật mình, ánh mắt vô tình dừng ở chiếc điện thoại góc bàn trà. Vừa rồi vội vàng vào phòng tắm, quên tắt tin nhắn, nhất định là bị nhìn thấy.

      Tinh nhắn do Lăng Tĩnh Ưu gửi tới, nội dung đại khái là cười nhạo tới giờ vẫn biết ấy vốn có quan hệ huyết thống với Lăng Lạc An. là vị hôn phu tương lai của Lăng Lạc An, được Lăng gia nuôi dưỡng từ . Quan hệ của và Lăng Lạc An cũng phải hai ngày. Bất luận bên cạnh Lăng Lạc An có bao nhiêu , cuối cùng người có tư cách kết hôn với ấy chỉ có . Còn căn bản là bị Lăng Lạc An đùa giỡn, đến tiệc đính hôn cũng chỉ là thủ đoạn để kéo lên giường mà thôi.

      Nguy Đồng đột nhiên nhớ tới lời Lăng Thái với , lần đến chung cư này trước đây.

      cho biết, là người phụ nữ phái đến bên cạnh Lăng Lạc An, trong mắt đôi phương, ở vị trí đối địch. cũng với , bảo phải giữ tỉnh táo. Đáng tiếc khi đó, bao biện cho Lăng Lạc An, hơn nữa cũng có cảm tình với Lăng Thái, cho nên cố tình làm trái lại.

      Cuối cùng biến thành như vậy, tự mình chuốc lấy cực khổ.

      "Lăng tổng, dẫn tôi về, chỉ là để cười nhạo tôi?"

      hơi nheo mắt, khóe môi lại tựa như cong lên, "Cười nhạo em có lợi gì cho tôi?"

      Lại là giọng điệu bình tĩnh tự nhiên ấy, người này hình như trước giờ biết mùi vị thất bại là gì. Nguy Đồng quay đầu muốn đứng dậy, quên mất tay mình còn bị nắm, người đứng vững, tay của đối phương chỉ kéo , cứ như vậy bị túm lại, ngã vào lòng .

      Hơi thở đàn ông khoan khoái thanh nhã sạch , nhàng ùa đến, đẩy ngực muốn đứng lên, cánh tay lại bám chặt, ôm trọn lưng , ôm vào lòng.

      "Ngoan, cứ như vậy lát." Tiếng hơi trầm hấp dẫn từ bên tai truyền đến, hơi thở của lay động từng sợi tóc bên tai , ngứa tê dại. Ngữ khí và tư thế thân mật như vậy khiến tim bất giác đạp nhanh, muốn dùng lực thoát khỏi, rồi lại nghe thấy tiếp, "So với quá khứ năm năm trước, cái ôm này có là gì. Nghe lời , bây giờ em cần thả lỏng người, cứ như vậy, đừng cử động." nhàng chải mái tóc ướt lưng , dựa vào sô-pha, ôm chặt hơn.

      Mặt dựa sát vào ngực , thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng cùng tiếng tim đập trong lồng ngực, ấm áp mạnh mẽ.

      Quả cần cái ôm để dựa vào, nhưng đối tượng nghĩ thế nào cũng nên là .

      Cảm giác vẫn muốn trốn thoát, đôi lông mày dài của người đàn ông hạ xuống mấy phân, dường như thở dài, thanh nghe như bình thản, lại mang theo tính chấn động vang lên bên tai , "Nguy Đồng, em định khi nào

      chịu trách nhiệm với tôi?”

      ****

      Lời của sếp lớn Lăng quả khiến người ta sợ hãi, chỉ ngắn gọn mười chữ liền trấn án thành công .

      Những câu tiếp theo của , câu sau chấn động hơn câu trước.

      “Buổi tối năm năm trước, thực ra tôi chỉ định đưa vừa uống say vừa biết nhà ở đâu vào phòng khách sạn nghỉ. Kết quả…”

      “Đừng đùa nữa Lăng tổng, là đàn ông mà!” trong lòng ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt thanh đạm của .

      Người đàn ông nắm lấy tay , mở những ngón tay nắm ra, vuốt qua từng đầu ngón tay , “Có phải em quá xem thường thân thể của mình ?”

      “…” Ngụy Đồng kinh hãi.

      “Ngụy Đồng, tối đó tôi bị đấm ít đâu.”

      “…” tiếp tục kinh hãi.

      “Em hãy nhớ lại chuyện hôm đó , sau đó cho tôi, chuẩn bị chịu trách nhiệm thế nào với tôi?” Thần thái người đàn ông bình thản, giống như chuyện của người khác…

      Ngụy Đồng ngây ra rất lâu, mãi sau mới tỉnh lại sau cái “ ” đột nhiên đến đó. ngây ngốc a tiếng, sau đó tìm được cớ : “Nếu là tôi cưỡng bức , vậy tại sao đợi tôi tỉnh lại rồi bắt tôi chịu trách nhiệm ngay tại đó? Tại sao trời chưa sáng mình lén lút chạy mất?”

      “Sau đó tôi có quay lại, nhưng em còn ở đó nữa.” xoa mặt . “ nhìn thấy tờ giấy tôi để lại cho em ư?”

      “Hả?” lại bị chấn động “Tờ giấy gì cơ. Tôi nhìn thấy. Trong đó viết gì vậy?”

      Ánh mắt ngưng lại, lúc sau mới từ từ , “ nhìn thấy thôi, dù sao đều là chuyện qua. Nghĩ kỹ chịu trách nhiệm thế nào rồi hãy đến với tôi.”

      chó gặm này khiến Ngụy Đồng mụ mị.

      Thời gian sau đó, luôn nhớ tới tối đó mình chủ động đến làm quen dụ dỗ thế nào, bám lấy lên phòng khách sạn thế nào, đè ngã ngấu nghiến ăn thịt như thế nào, cưỡng ép tiến hành chuyện xấu xa đó ra sao?

      Đáng tiếc, trong đầu vẫn chỉ là bức tranh mơ hồ.

      chăm chú suy nghĩ, Lục Lộ đến từ lúc nào cũng phát ra. Cho đến khi nghe thấy Lăng Thái dặn thay quần áo xong hay ra ngoài, mới để ý đến vấn đề.

      Chịu trách nhiệm với ta? Năm năm trước, người đàn ông hai mươi sáu tuổi bình thường, cho dù bị phụ nữ đè ngã sao chứ? cho cùng cũng là được lợi.

      Nghe xong câu này của , người đàn ông chậm rãi mặc áo vest nhìn rất lâu.

      Ánh mắt sâu thẳm khó đoán ấy khiến cảm thấy thoải mái.

      tới, khẽ cúi người, hôn lên má , “Rất tốt, xem ra chúng ta đến điểm chính rồi.”

      Ngụy Đồng: “…”

      ***

      Chiếc S5000 lướt bình ổn đường.

      Trong xe bật nhạc đồng quê nước Mỹ mà thích, giai điệu nhàng nhưng thể xoa dịu tâm trạng bực bội của .

      Đánh cược sau khi uống rượu quả là chuyện hay, năm đó là thiếu nữ bất lương, chỉ điên lần, kết quả phiền phức hẹn giờ suốt năm năm, đến giờ phát ra mới nổ.

      có nên tin lời ?

      Nếu tin phải chịu trách nhiệm thế nào?

      Trong khi chìm đắm trong các câu hỏi, chiếc xe dừng trước câu lạc bộ.

      Câu lạc bộ này nằm ở ven thành phố, mới nhìn qua xa hoa lắm, nhưng chỉ cần nhìn những chiếc xe dừng trước cửa câu lạc bộ có thể đoán ra những vị khách ở đây tầm thường.

      Nếu đem ra so sánh, chiếc S5000 của Lăng Thái ràng rất bình thường.

      Ngụy Đồng thể nhớ đến chuyện đau đầu khác, chi phí sửa chiếc Bantley.

      Sau khi ngồi vào phòng, đây menu đến trước mặt như thường lệ, để tự xem, muốn ăn gì gọi. nhìn giá, ngụm trà mắc nghẹn trong họng. Còn đắt hơn cả nhà hàng lẩu hải sản ở thành phố S trước đây. Đây có phải đồ ăn cho người ? Chẳng lẽ toàn vàng bạc châu báu?

      “Lăng tổng, tôi…”

      “Lăng Thái.” sửa lại.

      “…?”

      Ánh mắt của chuyển từ nhân viên cúi người cung kính chuyện bên cạnh sang , con ngươi đen láy thâm u, “Gọi là Lăng Thái.”

      “Lăng…Lăng tổng…” gọi được, đột nhiên bảo đổi xưng hô, là kì quái!

      “Lăng Thái.” xoay hẳn người lại, hơi thở nhưng lại nghiêm nghị.

      “Lăng…”

      “Lăng Thái.”

      “Lăng…”

      “Tiếp .”

      Ngụy Đồng nổi đóa, lớn như vậy rồi còn bị người khác ép gọi tên.

      “Lăng Thái, Lăng Thái, Lăng Thái! Mẹ kiếp. Được chưa!”

      Khí thế bất ngờ ấy khiến nhân viên bên cạnh lạnh người lo lắng thay . Số lần sếp của Lăng Thị đến câu lạc bộ này nhiều, nhưng theo quan sát của , phải người đàn ông có tính khí bên ngoài tốt. Gương mặt đẹp đẽ đó nhìn nho nhã dịu dàng, nhưng ai dám hỗn xược câu trước mặt . là vì ít , hai là vì tính nghiêm nghị của .

      Nhưng hôm nay lại phát ra chuyện đáng kinh ngạc.

      Nghe câu vô lễ đó của , sếp lớn Lăng lại từ từ nhếch khóe môi, “ cần gọi nhiều như vậy. Ngoan, đợi ăn cơm xong, dẫn em xem phim.”

      Ngụy Đồng: “…” Người kinh ngạc chỉ có mình nhân viên.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 23: DẪM LÊN VẾT XE ĐỔ

      Khi bữa tối sắp kết thúc Lục Lộ gọi điện thoại tới. Thấy Lăng Thái hình như có việc cần phải giải quyết, Nguy Đồng vội tỏ ý có thể tự về nhà.

      gì, nhưng sau đó vẫn đưa về đến khu phố cũ gần nhà.

      Thứ hai làm, vì chiếc Bentley vẫn còn bảo dưỡng, nên Nguy Đồng đến thẳng công ty luôn. Trước buổi họp, hành lang nhìn thấy Lăng Lạc An cũng tiến về phía phòng họp. muôn vào đó chuốc bực mình, nên đưa hồ sơ mà Lục Lộ giao cho cho vị giám đốc bộ phận khác cũng chuẩn bị vào họp. Sau đó lập tức trở về tầng thứ ba mươi, co người ngồi sô-pha chơi game điện thoại, ngay cả ánh mắt khó hiểu của Lăng Thái nhìn khi trở về từ cuộc họp, cũng chẳng buồn bận tâm.

      Kết quả là sau bữa tối ngày hôm đó, Lăng Thái quả đưa tới rạp chiếu phim, còn mua cho xuất bắp rang bơ cỡ lớn và cả ly kem Haagen-Dazs nữa.

      Khi xem phim xong cũng còn sớm, nhưng con đường trong trung tâm thành phố vẫn khá tấp nập người qua lại, chủ yếu là các cặp tình nhân.

      nhìn ngó xung quanh, bỗng dừng lại, quay đầu đợi bước tới, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy tay .

      vội rụt tay lại, khó chịu nhìn , "Lăng tổng, xin hỏi làm gì vậy?"

      Dưới ánh đèn đường heo hắt, cúi đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng, khóe môi khẽ động tựa mây, " phải các trẻ bây giờ đều thích như vậy sao?" Những câu có chút đột ngột, nhưng được phát ra từ miệng lại tự nhiên đến lạ. Đôi mắt sâu thăm thẳm càng trở nên mê hoặc giữa màn đêm, " ra tôi cũng hiểu tâm tư của các trẻ bây giờ, em thích gì cứ thẳng với tôi, muốn đâu cũng với tôi."…

      Nguy Đồng nhìn Lăng Thái hồi lâu. giúp giải quyết êm xuôi vụ đụng xe, rất cảm kích, châm biếm giễu cợt chuyện bị Lăng Lạc An đá, rất cảm ơn, ngay cả chuyện muốn phải suy nghĩ xem nên chịu trách nhiệm với thế nào, cũng nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng những hành động của bây giờ, gọi là gì? Người đàn ông này càng ngày càng khiến cảm thấy khó hiểu.

      Gió đêm nhè , Nguy Đồng buông xõa mái tóc cột cao, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng. nhìn cười tinh nghịch, "Có đúng là... tôi muốn đâu cũng được ?"

      Hai mươi phút sau, hai người có mặt tại quán bar sôi động mặt đường lớn. Quán bar trang hoàng vô cùng lộng lẫy, tiếng nhạc mở lớn đến đinh tai nhức óc.

      Sau khi vào trong, Nguy Đồng quan sát sắc mặt Lăng Thái, nhưng thấy khó chịu như vẫn mong đợi. kéo ngồi xuống ghế trước quày bar, vẫy tay về phía phục vụ, gọi hai ly rượu Rum.

      "Cạn ly!" biết thích uống rượu, nên mới cảm thấy vô cùng thích chí.

      thoáng nhìn , nhàng uống cạn ly rượu.

      lại gọi thêm bốn ly rượu nữa, xếp thành hàng ngang bàn. ra phải muốn thi uống rượu với Lăng Thái, chẳng qua là biết thích yên tĩnh, nên mới cố ý muốn chọc tức giận.

      Dù gì trinh tiết lẫn tiền bạc đều nợ , chẳng còn gì để mất, cùng lắm là điên lên đuổi việc , thế là xong.

      Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, sức chịu đựng của tốt hơn tưởng rất nhiều, qua ba vòng ượu, vừa chóng mặt lại buồn vệ sinh, liền đập bàn lao thẳng về hướng toilet. Khi trở ra thấy cầu thang chật kín người, bèn rẽ sang hướng hành lang khác. Hai bên phía hành lang này đều là các phòng kín, thường những người vào phòng kín đều thành từng nhóm hoặc hai người.

      nhóm người là đến quậy, còn hai người đến để "tâm ".

      Khi tới gần cầu thang, bỗng nhìn thấy từ đằng xa, bóng dáng đôi nam nữ tiến lại gần.

      ăn mặc mát mẻ như con bạch tuộc dính chặt lấy chàng trai, thoạt nhìn cũng có vài phần nhan sắc. Chàng trai có gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt đào hoa, nụ cười đẹp như sương mai.

      Nguy Đồng sững người, là xui xẻo, lại là Lăng Lạc An.

      ***

      Nguy Đồng từng với Lăng Lạc An, cứ gặp lần nào là đánh lần đó, nhưng may mắn, chỗ đứng khuất trong bóng tối, trước khi nhìn thấy cánh cửa căn phòng kín kia khép lại. Nguy Đồng vốn cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng ẻo lả kia vô duyên vô cớ lại hỏi về người cũ, và lại càng đáng chết hơn khi trả lời rằng: Chỉ là bảo thủ, nhạt nhẽo, bỏ rồi!

      Cùng lúc cánh cửa căn phòng kia từ từ khép lại nắm đấm của Nguy Đồng cũng siết chặt, các khớp tay kêu răng rắc.

      Ngay lập tức, tiến về phía người đàn ông, nở nụ cười thiên thần với đối phương, ngỏ ý muốn mượn điện thoại dùng lát. Đối phương bị nụ cười của mê hoặc, lập tức rút điện thoại ra đưa cho .

      đứng sang bên, lấy điện thoại của mình tìm lại tin nhắn kia, nhanh như cắt dùng chiếc điện thoại vừa mượn được gửi tin nhắn đó .

      Mười lăm phút sau khi trở lại quầy bar, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của biến thái kia mà cười tít cả mắt. vỗ tay gọi lúc sáu ly rượu, các ly rượu nối nhau xếp thành hàng dài bàn, lớn tiếng Lăng Thái đừng khách sáo, hôm nay mời.

      Trong lúc uống rượu, Nguy Đồng cười ngớt, cứ như có chuyện đại hỉ gì đó vậy, nụ cười trong sáng đáng , nhưng lại quyến rũ đến mê hoặc. Theo như cách của mười sư huynh đệ Nguy gia, sư tỉ của họ thể chất đặc biệt hơn người, mỗi khi uống say thể mặt, nhưng nếu nhìn thấy có những biểu như bây giờ, chắc chắn là quá chén rồi.

      Trước kia mỗi khi trong nhà xảy ra tình huống này, đều là đại sư huynh Nhược Thần đưa về phòng nghỉ ngơi. Còn mười sư huynh đệ khác, tự nhận công lực đủ, thể kháng cự nổi sức nóng của có thân hình bốc lửa, liên tục cởi quần áo và lao về phía mình...

      Đáng tiếc Lăng Thái phải là Nhược Thần, càng phải là mười sư huynh đệ Nguy gia kia, chỉ với kinh nghiệm đêm ngắn ngủi năm năm trước, đủ để hoàn toàn nhận thức được, "dũng mãnh" của Nguy Đồng, khi uống say... (Thôi được, dù gì ngay cả nữ nhân vật chính cũng nhận thức được điều đó...)

      Vì vậy khi lái xe đưa về nhà, hành động vừa kêu nóng vừa hồn nhiên cởi áo của khiến chết đứng.

      mở cửa sổ xe, đầu tháng tư, đêm xuân gió lạnh, sợ bị cảm, nên chỉ lát sau vội đóng cửa sổ lại. Kết quả là khi dừng xe chờ đèn đỏ, tiếp tục cởi đến chiếc áo thứ hai.

      thể thêm rằng, chỉ mặc tất cả có ba chiếc áo. Chiếc thứ nhất là áo hoodie, thứ hai là áo hai dây bó sát, còn thứ ba chính là nội y. (Cởi đến chiếc thứ hai còn lại gì, các bạn biết rồi chứ?)

      Lăng Thái vội vàng bật chế độ lái tự động, cởi áo vest khoác lên người . Ánh đèn mờ ảo chiếu vào trong xe, càng ánh lên vẻ mượt mà của nước da như tráng mật, quyến rũ mê hoặc trong đôi mắt, và càng làm cho nụ cười của trở nên ngọt ngào thể cưỡng lại.

      ***

      "Làm gì vậy?" hét lớn, dõng dạc từng tiếng , nhưng ánh mắt nhìn lại ngây ngô phảng phất nét đa tình, " cho rằng tôi uống say rồi cởi đồ bừa bãi sao? nhầm rồi, còn lâu tôi mới say, chút rượu đó làm khó được tôi đâu." xong, lật tung chiếc áo vest ra khỏi người, rồi nhoài về phía , tay bám lấy cổ , hôn tới tấp.

      Bây giờ Lăng Thái mới biết là uống say. chau mày, đẩy ngồi lại ghế của mình, nhặt chiếc áo vest khoác lên người , rồi tiếp tục lái.

      Đoạn đường này Lăng Thái lái xe vất vả, Nguy Đồng dường như cho nghỉ chút nào. So với những người uống say rồi tìm trò phá phách, cũng được xem là yên tĩnh hơn nhiều, gào, hét, chỉ cười, nhưng cứ chốc chốc lại nhoài về phía , hai tay ôm choàng lấy cổ mà hôn điên cuồng.

      Rồi chốc chốc lại chuyện cách rất ràng, nhưng lời chỉ có thể là của người say, " đẹp trai... rất đẹp trai. vui sao?... Tôi thích nên mới hôn thôi, nếu là người khác, còn lâu tôi mới hôn... Thân hình tôi đẹp lắm đó, chỉ thiếu chút nữa là đạt 90 - 60 - 90 rồi..." đoạn, lại hất tung chiếc áo vest, tiếp tục nghịch chiếc áo lót cuối cùng còn sót lại cơ thể, có lẽ là dùng lực quá mạnh, nên bên chiếc áo bị lệch hẳn ra ngoài.

      "Ngồi yên!" Sắc mặt Lăng Thái hoàn toàn biến đổi, đáy mắt giận dữ, nhưng dường như có tranh đấu diễn ra.

      lần nữa khoác lại chiếc áo lên người , tay giữ ngồi yên ghế, tay lái xe.

      bị làm cho giật mình, ngoan ngoãn ngồi yên ghế, đôi mắt to tròn nhìn , nhưng con mèo dễ thương lại lập tức biến hình, nhoài dậy ôm chặt lấy , đặt lên đôi

      Môi nụ hôn mãnh liệt.

      Đôi môi mềm mại, thơm mát mơn trớn môi dễ chịu. tiếp tục tiến sâu hơn, chiếc lưỡi tinh nghịch của lần nữa thâm nhập vào trong miệng , rồi sau đó nụ hôn dần dần di chuyển xuống cổ .

      Tầm nhìn bất ngờ bị che khuất, chiếc xe lảo đảo mất phương hướng trong giây lát, vội vàng nhấn phanh, may mà đường đêm vắng xe qua lại, nên hai người mới xảy ra tai nạn.

      nắm chặt hai tay đẩy mạnh ra khỏi người mình, sắc mặt vô cùng khó coi.

      được phản kháng, phải nghe lời!” lập tức đưa chân lên, dường như ngồi hẳn người , đôi mắt còn nhắm nghiền nhưng nắm đấm về phía mặt vẫn vô cùng chính xác.

      Đến lúc đó, cho dù Lăng Thái có là người điềm tĩnh tới đâu, cũng phải sụp đổ…

      ***

      Tay Ngụy Đồng ôm trọn cổ , dùng sức đè xuống, tiếp tục hôn lia lịa. Ôm, hôn, cào, cấu…

      Ánh mắt Lăng Thái như mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê. Màn “quyết đấu” giữa hai người xảy ta vô cùng ác liệt, cái chân chịu yên phận của cứ giãy đạp lung tung, vô tình ấn vào nút nào đó, khiến chiếc ghế lái bỗng ngả hẳn về phía sau. Ngụy Đồng nhân đó đè hẳn lên người .

      Thân thể nóng rực của nằm trọn người, khiến Lăng Thái nhớ lại ký ức năm xưa, nếu biết được mình làm gì hay biết mấy, nhưng đằng này, ngoài ôm và hôn ra, làm gì khác cả.

      Tới lần thứ n lạnh lùng ra lệnh cho bên cạnh có tác dụng, lạnh lùng băng giá nơi đôi mắt sâu thẳm kia cuối cùng cũng dần tan biến, thay vào đó là nồng nàn, cháy bỏng. Nửa thân của gần như còn gì che chắn, chiếc dây áo ngực trễ hờ vai, nhan sắc tuổi đôi mươi tràn trề sức sống mê hoặc trước mắt . Có lẽ là hôn mệt quá rồi, khẽ nghiêng đầu nghỉ ngơi, tự liếm môi mình trong vô thức, chính trong lúc đó, hôn trọn đôi môi .

      Lúc đầu hôn nhàng, sau đó càng hôn càng đắm say, đôi môi càng lúc càng cuồng nhiệt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng.

      Hôn và được hôn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, khi được hôn, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương, tiết tấu cũng do đối phương quyết định. bị nụ hôn của siết chặt, cùng với nụ hôn ngày càng mãnh liệt, cơ thể cùng từ từ sát lại gần , ghế lái cũng từ từ được hạ xuống. Bên dưới cơ thể , làn da mềm mại của dần dần cảm nhận được cái lạnh của chiếc ghế da, dường như dưới lưng chạm phải vật gì cứng rất khó chịu, bực dọc muốn ở lại đây.

      ngồi dậy, nhìn say mê, chỉnh lại mái tóc , nụ cười dịu dàng, đỡ ngồi lại ghế, quay đầu xe thẳng về hướng Thanh Phong Vọng Sơn.

      dùng chiếc áo vest quấn quanh người , bế lên nhà.

      Sau khi về tới nhà, hỗn độn trong lòng cũng bình tĩnh trở lại. vốn định đưa vào phòng nghỉ ngơi, nhưng ngờ, vừa đắp chăn cho lại bị tập kích…

      So với khác sức khỏa của đáng nể. Nhất thời giật mình khiến ngã nằm xuống giường, nhân cơ hội đó, lại nhoài lên người mà hôn lia lịa, còn liên tục cười ngớt.

      nằm đó, bàn tay giữ tấm lưng trần của , tuy nét mặt vẫn điềm tĩnh như , nhưng chỉ có mới biết, hơi thở và nhịp tim của bị làm cho điên đảo.

      Trong ánh mắt sâu thẳm của Lăng Thái, lần nữa diễn ra đấu tranh. say, có thể tự chủ được bản thân, nhưng khác.

      lần mất kiểm soát là quá đủ rồi, năm năm trước là vì uống khá nhiều, nhưng hôm nay hoàn toàn . Nếu tiếp tục, người sai, người sai lại .

      Tâm trí vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể và trái tim , chúng chỉ hoạt động theo những bản năng tự nhiên nhất của mình.

      “Ngụy Đồng…” tay đặt sau lưng , đỡ ngồi dậy, theo đà ngồi hẳn lên lòng , biết từ khi nào mà đôi chân thon dài mềm mại kia kẹp chặt hai bên hông của , đung đưa quyến rũ .

      Hàng lông mày nhíu sâu, ảnh hưởng của đối với , vượt xa nghĩ rất nhiều.

      “Hả? gọi tôi sao?” Ngụy Đồng ôm trọn lấy vai , nụ cười ngọt ngào, “Tôi tên là Ngụy Đồng, đẹp trai, sao?”

      “Lăng Thái.” nụ hôn nhàng, lướt cổ như cơn gió mùa thu, nhưng lại mang theo hơi thở bỏng rát.

      “Lăng Thái?” học theo, hôn lên cổ , “Cái tên này rất quen!”

      “Đúng vậy, tôi là sếp của em.” Lại nụ hôn nữa, đặt khuôn ngực mềm mại của .

      lại học theo đúng như vậy, sau khi cởi bỏ chiếc áo còn vướng bận người , những nụ hôn vội vàng và mãnh liệt lướt ngực . Hơi thở cháy bỏng giữa màn đêm, bàn tay nơi eo càng siết chặt.
      Last edited by a moderator: 1/1/15
      trạch nữ, lhngan0401B.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 24: CHỊU TRÁCH NHIỆM

      nụ hôn sâu dài.

      ôm chặt lưng , lực mạnh kiên quyết, quần áo người còn mảnh.

      Cởi quần áo trước giờ phải là chuyện gì khó, hơn nữa Nguy Đồng cũng gần như mặc gì.

      Thắt lưng nới ra, chiếc quần âu bị cọ vào tuột dần xuống... dang chân gồi người , như con gấu koala bám chặt lấy . Da thịt hơi lạnh, vừa thích hợp hạ nhiệt độ. càng cao hứng, tiếp tục cười cọ vào , hoàn toàn cảm thấy thay đổi của người bên dưới.

      Quyền chủ động bị đoạt mất lần nữa, hôn biến thành bị hôn, con ngươi đen láy như bầu trời đêm, sâu thẳm, im lặng tiếng động nhìn chằm chằm bị hôn. Mặt gần như vậy, đôi mắt cười và hàng mi rung khẽ của đều thấy rất .

      Hơi thở trở nên mãnh liệt hơn, thân thể kề nhau, tứ chi giao thoa, tư thế nữ nam dưới này càng khó từ chối.

      Mái tóc dài mềm mại của buông xuống, rũ vai , màu da nâu nhạt vừa hay hài hòa với màu da trắng. Ngón tay của vuốt từ mắt cá chân lên , lên đến cổ chân, rồi tới đùi, cuối cùng là...

      khẽ kêu tiếng, rời khỏi môi , cúi đầu vì có chút hiểu.

      Đầu ngón tay lại cử động, thân thể như mềm ra, luồng khí khô nóng khó hiểu lan khắp cơ thể. Ước chừng là cảm thấy đúng lắm, đẩy vai muốn rời , nhưng lúc này sao có thể để rời .

      Ánh mắt sâu thẳm nhuốm đầy tính dục, cho dù là người đàn ông điềm đạm cũng thể bình tĩnh trong tình huống này. Lý trí mất ba bốn phần, hơi nhấc cơ thể lên, tìm được vị trí, nhanh chóng đè xuống...

      Cảm giác thoải mái làm đứng thẳng lưng, phát ra tiếng thở đứt quãng, nắm chặt cánh tay , cho động tới cơ thể của mình nữa.

      Những ngón tay dài ôm eo run lên, biết vì cảm giác mãnh liệt trong lúc này, hay là đau đớn khi ép dừng lại.

      cử động, lại muốn chạy trốn, làm cho lý trí của mất thêm năm phần.

      Đôi môi ẩm ướt hôn lên cằm , sau đó là khóe môi, tiếp theo là cái hôn sâu, đồng thời ôm chặt chiếm hữu .

      Hơi thở yếu ớt của biến mất trong đôi môi của người đàn ông...

      ***

      Đêm tối như mực, rèm của chiếc cửa kính vẫn mở, bởi vì ở tầng cao, cần phải lo lắng ánh mắt nhìn trộm.

      Ánh trăng sáng trong, trước giường là cảnh tượng hỗn độn, tiếng rên khẽ và hơi thở dồn dập tạo nên giai điệu ngừng. Lý trí của người đàn ông hoàn toàn mất, vẫn là ở phía , nhưng tiết tấu hoàn toàn theo ý .

      Cánh tay của còn sức lực đặt lên bả vai , nắm eo , lúc di chuyển hôn nhiều lần. Môi, chóp mũi, mi mắt, lông mày, hai má, vành tai, cằm, cổ, xương quai xanh, ngực... Dấu màu đỏ lưu lại khắp người . Giống như muốn bù đắp lại những ký ức bị lãng quên lần trước. Như vậy, quên nữa.

      mềm mại nhàng, như lông vũ thoáng qua đầu ngón tay, muốn có được, chỉ có cách thu chặt năm ngón tay lại.

      luôn nhìn , đôi mắt mở to, mi mắt giương lên, thoạt nhìn dường như rất tỉnh táo. Nhưng chỉ là dường như, biết có lẽ sáng hôm sau tỉnh lại, lại quên tất cả chuyện này lần nữa.

      Điểm khác là, lần này rời . Lần này... chỉ phải kết thúc trong lần.

      Đêm nay, ánh trăng chiếu rọi bao lâu, cảnh tượng hỗn độn trước giường kéo dài bấy lâu.

      Chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi, người đàn ông mất lý trí có sức lực vô tận, thủy chung dịu dàng, có mười phần kiên nhẫn, hôn môi triền miên cùng vuốt ve vô tận, sau đó yên lặng tiếng động thử đẩy mạnh, cuối cùng kiên quyết chiếm hữu sâu.

      Động tác này kiên quyết, mỗi lần ngẩng đầu lên đều kêu thoải mái và giãy giụa theo bản năng.…

      ôm hôn , giống như dỗ dành đứa trẻ bên tai những lời vô nghĩa.

      sớm say phân biệt được gì nữa, nghĩ nhất định cũng say rồi, say ngây ngất trong thân thể .

      ***

      Nếu lần đủ khắc sâu, tỉnh lại hoàn toàn có ấn tượng, vậy hết lần này đến lần khác cho đến khi trời sáng sao?

      Khoảnh khắc bừng tỉnh sau giấu ngủ sâu, Nguy Đồng đau đầu trầm trọng như năm năm trước, nhớ lại tất cả ký ức tối qua rất nhanh.

      Người đàn ông cả đêm ôm , người đàn ông quấn lấy cả đêm có gương mặt tuấn tú, đôi mắt nho nhã và con ngươi đen như mực. Sâu trong đáy mắt có ngọn lửa, mỗi lần đều giống như thiêu đốt người ...

      Phòng ngủ màu xám nhạt, ban công kính trong suốt, nhìn xuống muôn độ cao. sai, đây là chung cư của Lăng Thái.

      Nguy Đồng sợ hãi lăn từ giường xuống, thân thể tiếp xúc với sàn nhà lạnh ngắt mới phát người vẫn trần như nhộng. May mà trong phòng chỉ có mình , tùy tay lấy quần áo vương vãi khắp mặt đất, vọt vào phòng tắm bên cạnh.

      Cả người vô cùng thê thảm...

      Đồ đàn ông chết giẫm, coi là đất trồng dâu hay sao?

      Cho dù trồng dâu cũng trồng cách đó, quả thực giống như bị nổi ban lúc vậy?

      Lúc bước vào bồn tắm, cẩn thận đụng đến thân dưới, còn sưng tấy đau hơn cả cái đêm lần đầu của .

      Đồ đáng chết! Bình thường giả bộ nhã nhặn, giả bộ đứng đắn, thể ngờ lúc bỏ mặt nạ ra lại độc ác như vậy. Khi còn mắng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa phòng tắm có tiếng gõ, rất lịch gõ ba cái.

      vừa bực mình vừa xấu hổ hỏi muốn gì.

      "Điện thoại của em đổ chuông, có nghe ?" Giọng của người đàn ông vẫn nho nhã như trước, dường như có ý cười mỉm.

      "Tôi bây giờ... tiện lắm!" Nguy Đồng tắt vòi nước, "Là ai gọi đến vậy?"

      " có tên, gọi mấy cuộc rồi."

      "Vậy giúp tôi nghe ." xong lại mở vòi nước tắm tiếp.

      tắm rất lâu, cuối cùng cũng sắp xếp được việc tối qua. Vì thế bi đát phát ra, quả cưỡng ép ...

      Như vậy, có phải lại phải về vấn đề chịu trách nhiệm với ? Sớm biết mình uống say thành ra thế này, dù thế nào cũng dẫn bar, kết quả lại gặp Lăng Lạc An... là càng nghĩ càng buồn bực.

      ***

      từ phòng tắm ra, trong phòng có ai, góc giường đặt bộ quần áo sạch . Từ ngoài vào trong, thậm chí cả áo lót và quần lót đều phù hợp với số đo của . Mặt Nguy Đồng lại nóng lên, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vào phòng khách.

      Phòng ăn nối liền với phòng bếp, chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen dài có đặt hai phần bữa sáng.

      mặc chiếc quần suông và áo khoác mỏng, cầm laptop xem tin tức mạng, bàn trà có đặt mấy túi quần áo phụ nữ, trừ bộ mặc người, bên trong còn có mấy bộ.

      "Lục Lộ tới sao?" Có thể đích thân mang quần áo lên đây, chỉ có Lục Lộ mà thôi.

      "Ừ." trả lời khẽ, nghe có gì khác thường, nhưng bớt dịu dàng hơn trước.

      Đồng hồ chỉ mười giờ, suy nghĩ nên bắt đầu câu chuyện từ đâu đóng máy tính, ngẩng đầu nhìn . Ánh mắt hơi lạnh nhạt xa xăm, khuôn mặt tuấn tú vì ngược sáng nên trông có chút mơ hồ, "Ăn sáng trước đó, mười giờ tôi có cuộc họp, ăn xong cùng đến công ty."

      Nguy Đồng đáp vâng tiếng, cùng ngồi xuống hai bên bàn. Lát bánh sandwich, thịt hun khói, trứng gà và cà phê, ăn khá yên lặng, lòng lại càng hoang mang, "Bữa sáng là làm? Hương vị tồi, tôi còn tưởng ông chủ công ty lớn tự nấu thức ăn chứ! Ha ha!" Cười xong, Nguy Đồng cảm giác mình có chút ngốc nghếch, lại mải miết ăn vài miếng.

      Lăng Thái vẫn lên tiếng, lẳng lặng uống cà phê, ánh mắt dưới đôi lông mi dài hơi hướng xuống, thèm nhìn lần.

      Trạng thái này, chẳng lẽ là muốn ép bộc lộ?

      thân thể còn đau nhức bực tức, cho cùng tối hôm qua chỉ chủ động lần đầu tiên, sau đó đều là do , hơn nữa chuyện này hai bên nam nữ đều giống nhau, cũng phải kề dao vào cổ ép cởi quần áo.

      Nguy Đồng nhịn hồi lâu, rốt cục vẫn nhịn được, ném mạnh chiếc dĩa lên đĩa, , "Muốn thế nào phải chứ! Có người ép người khác bộc lộ như sao? là đàn ông đấy!"

      Bàn tay bưng tách cafe dừng lại, chậm rãi ngước lên, có chút lạnh lùng quá đáng, nhanh chóng quét qua người , liền đứng dậy lấy máy tính.

      Nguy Đồng bị chọc tức. Loại người gì thế! Cái cá tính này quá là kỳ lạ rồi!

      "Lăng tổng!"

      có trả lời.

      "Lăng Thái!"

      Vẫn là đáp lại.

      Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của , trong lòng giống như có ngàn con kiến chui vào, đốt hết chỗ này đến chỗ khác. nhịn nửa ngày, cuối cùng ra câu thế này, "Được, được! Tôi biết rồi! Tôi chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm còn được sao? Ngày hôm qua là tôi sai, năm năm trước cũng là tôi sai, tôi và đăng ký!"

      Câu cuối cùng hét rất lớn, hét xong cảm thấy mình ngốc, nghĩ thầm gặp ma rồi.

      Người đàn ông trước sô-pha rốt cuộc dừng động tác, xoay người lại, đôi mắt vốn lạnh nhạt sau khi nhìn thần thái của dần dần tối lại, lạnh lùng mở miệng: " cần. Lăng Thái tôi cho dù muốn kết hôn, cũng kết hôn với người cam tâm tình nguyện."

      xách chiếc túi, lấy chiếc áo vest rồi về phía cửa, "Cuộc họp rất gấp,tôi đến công ty trước, lúc em nhớ khóa cửa."

      Rầm tiếng cánh cửa đóng lại, Nguy Đồng vẫn ngồi ngây ngốc.

      như vậy, lời

      cầu hôn lần đầu tiên trong đời bị từ chối?

      thở dài hơi, lau mồ hôi lạnh trán, vừa rồi là gặp ma mới ra câu ấy, may mà đồng ý, nếu việc này cũng biết làm thế nào.

      Có chút buồn bực, Nguy Đồng ăn hết bữa sáng, rồi bắt đầu tìm lại đồ của mình. Lúc ấy điện thoại sô-pha, nhớ đến cuộc gọi lúc nãy nhờ Lăng Thái nghe, mở ra xem, lại phát số điện thoại đó khá quen mắt.

      ra là điện thoại Lăng Tĩnh Ưu.

      Ngoài ra, còn có tin nhắn bị đọc: Đừng tưởng rằng gì là chị lợi hại! Tôi biết người gửi tin nhắn hôm qua là chị, chị nghĩ tôi giống chị, chỉ đơn giản như vậy bị đả kích? Thôi ! của tôi phải hôm nay mới ra ngoài chơi, ràng là chị ghen tị. Tôi khuyên chị sau này đừng như vậy nữa, làm nhiều lần tôi cần chị nữa.

      Nguy Đồng còn gì để .

      Lăng tiểu thư này quả nhiên phải tầm thường, xem ra lần sau gặp mặt phải dùng nắm đấm “hầu hạ” ta chút.

      Cất điện thoại vào túi, Nguy Đồng đột nhiên ý thức được vấn đề.

      Chẳng lẽ cú điện thoại và tin nhắn này chính là nguyên nhân thái độ khác thường của Lăng Thái?

      ***

      Quan hệ lạnh nhạt xa cách này duy trì được tháng, Nguy Đồng nghĩ, sếp của chắc chắn là người đàn ông hẹp hòi nhất đời này.

      tháng này, ra ra vào vào vì công việc, làm thể theo vô cùng vất vả. Mùi vị bị cho rằng dụ dỗ người khác chẳng ra sao, mùi vị bị người ràng có quan hệ bất chính với mình giả vờ quan hệ cấp cấp dưới bình thường càng chẳng ra sao.

      Buổi tối cùng đến gặp đối tác còn tốt, dù sao cũng là công việc, bàn ăn có người của đối phương chuyện với , khí mặc dù thể là thân thiện nhưng nếu cần phải ứng phó vẫn mở miệng, môi còn có nụ cười lịch . Nguy Đồng ngồi bên cạnh cũng ngại ngùng.

      Điều khiến thể chịu được là thời gian hai người ở riêng với nhau. Lục Lộ tuy là trợ lý, nhưng dù sao có công việc của mình, nhiều lúc dùng cơm hoặc công tác cũng chỉ có hai người bọn họ.

      Thực ra cũng phải chưa thử chủ động mở miệng.

      Nhưng mấy câu khẽ đó đủ, thậm chí thăm dò được gì, khiến có bất cứ phản ứng nào. Lần hiệu quả mạnh nhất cũng chỉ là ánh mắt hờ hững của . Đa số thèm liếc nhìn lần.

      Nguy Đồng rất bực tức, vốn phải là người giỏi đoán tâm tư người khác, huống chi đối tượng lại là Lăng Thái, người đàn ông vốn dĩ thể đoán được. lời nào cũng có nghĩa là từ chối giao tiếp với đối phương, chỉ là từ ánh mắt và biểu cảm của , nhìn ra manh mối nào.

      ngược lại, nếu thực có bản lĩnh trong tình huống người khác giới từ chối gioa tiếp, đoán được đối phương nghĩ gì và nghĩ ra biện pháp giải quyết, những mối tình ngắn ngủi thời đại học của cũng lần lượt kết thúc nhanh chóng như vậy.

      Mùi vị bị lạnh nhạt phải là người trải qua rồi mớ biết, dùng binh pháp để giải thích, giống như là khi quyết chiến bại trận rồi gặp đối thủ kỳ lạ. Dứt khoát cho đao hay tha cho đối phương? Nhưng trong hai lựa chọn , đối thủ lại dương, nóng lạnh, lắp chiếc cùm lên cổ, dùng lạnh nhạt vô hình trấn áp thần kinh đối thủ, chịu hành động dứt khoát.

      Số lần như vậy càng nhiều, ý nghĩ của Nguy Đồng cũng càng xấu hơn. Theo thấy, Lăng Thái sở dĩ có thể giữ được thái độ điềm đạm và gây sợ hãi ấy, khả năng lớn nhất là những lời trước đây, trong việc “Bá vương bị ép bắn cung” ràng này giữa hai người, tuyệt đối là người bị hại….(Được rồi, phải thừa nhận, đại tiểu thư Nguy gia trưởng thành trong tình của cha và các sư huynh đệ, năng lực suy nghĩ có chút hạn chế.)

      Tóm lại Lăng Thái càng lạnh nhạt, Nguy Đồng càng nóng nảy buồn bực.

      Sau này vì trong lòng quá bức bách, chuyện này với Hình Phong Phong, đối phương nghe xong, ôm chặt cốc nước, ánh mắt như nhìn thấy quái thú, ngẩn người sững sờ nhìn hồi lâu.

      “Nếu còn nhìn nữa bữa này cậu trả tiền đấy!” Nguy Đồng nóng nảy.

      Hình Phong Phong xoa môi. “Nha đầu cậu giỏi đấy! việc kinh hoàng như vậy mà giấu bọn mình lâu thế!”

      “Đừng nhảm! cho cậu là để cậu nghĩ giúp mình. Cậu xem tại sao người đó lại như vậy! Trước đây thái độ tốt như vậy, còn với mình muốn đâu cũng được, chỉ qua đêm thay đổi hoàn toàn. ta muốn làm gì thẳng ra được sao? câu cũng chết! Mình cũng khong phải người hiểu đạo lý!”

      “Cậu biết tại sao ấy lại biến thành như vậy?” Hình Phong Phong trợn mắt.
      Last edited by a moderator: 1/1/15
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 25: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

      "Có lẽ là vì điện thoại và tin nhắn của Lăng Tĩnh Ưu... Nhưng trước đó mình với ta rồi, mình là mình chịu trách nhiệm."

      "Chịu trách nhiệm cái con khỉ! ấy là đàn ông, nếu chịu trách nhiệm phải là ấy mới đúng! Sau này ra ngoài, đừng là quen biết Hình Phong Phong này!"

      Sát thủ tình trường giận điên người, thiếu chút nữa là ném thẳng chiếc cốc xuống đất, "Nhưng Lăng Lạc An nhanh như vậy qua lại với những người con khác, khiến mình cảm thấy tuyệt vọng về những người có tiền!" Hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi Nguy Đồng, có phải trước khi chia tay, Lăng Lạc An biết chuyện của và Lăng Thái ?

      "Mình còn chưa kịp ." lắc lắc chiếc cốc trong tay mình, gương mặt suy tư.

      Bên ngoài Starbucks là phố bộ, ánh nắng chiều rực rỡ mà dịu dàng, ngoảnh ngoảnh lại, tháng năm bắt đầu gõ cửa. Tháng này Lăng Thái coi như người vô hình, ra ngoài buồn chán và bực bội, trong lòng còn có cảm giác gì đó rất khó hiểu, chưa từng có thứ cảm giác đó, hư hư thực thực, như có như , cứ trong những lúc gần như còn cảm thấy tồn tại của nó, nó lại đột nhiên xuất trong lòng .…

      Khó chịu, là khó chịu. cảm giác kỳ quái đáng ghét, cũng hoàn toàn là tức giận, chỉ là mỗi lần nhớ tới , trái tim như siết lại, nhói lên thứ cảm xúc tên.

      Tại sao? Chính cũng hiểu nổi.

      Hình Phong Phong thấy bộ dáng đó của , nghi hoặc hỏi, "Đồng Đồng, phải là cậu... có rồi chứ?"

      Ô hô! Câu của Hình Phong Phong kéo hồn về với mặt đất, đập bàn, "Cậu có có! Mình phải là trẻ con, đương nhiên biết phải xử thế nào sau chuyện đó!"

      Sau câu đó, Nguy Đồng cũng còn tâm trí tiếp tục nghiên cứu cảm xúc kỳ lạ kia, hai người rời khỏi Starbucks, rồi cùng nhau ăn buffet, sau đó ai về nhà nấy.

      ***

      Thứ hai làm, Nguy Đồng phát ra ông chủ mặt lạnh như tiền của mình thấy đâu nữa.

      Chiếc xe Bentley bị Nguy Đồng làm hỏng được sửa xong từ lâu, nhưng Lăng Thái hề nhắc tới chuyện để tiếp tục làm lái xe cho mình, vì vậy cả tháng nay, hai người hề làm chung. Thỉnh thoảng có việc vào buổi chiều, về công ty mà tới thẳng gặp khách hàng, nhưng những trường hợp như vậy, thường có Lục Lộ cùng.

      Nhưng hôm nay đến tận chiều mà vẫn thấy Lăng Thái đâu, chỉ có mình Lục Lộ cứ qua lại trước mặt. Cuối cùng cũng nhịn nổi, chạy tới trước mặt Lục Lộ hỏi thăm tin tức của Lăng Thái.

      Cho dù thế nào cũng là vệ sĩ riêng của Lăng Thái, sao có thể ngồi chơi mà nhận lương được, Nguy Đồng thể làm những chuyện vô trách nhiệm như vậy.

      Lục Lộ nhìn ngạc nhiên, tại sao ngay cả chuyện sếp tới thành phố S mà lại biết được.

      "Sếp công tác tại sao lại cho tôi?" Nguy Đồng đập mạnh xuống bàn, khiến Lục Lộ sợ xanh mặt, tựa sát vào thành ghế, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Làm sao tôi biết được nguyên do vì đâu sếp với ? Tôi cứ nghĩ là biết rồi chứ?"

      "Chuyện quan trọng như vậy, cho dù tôi hỏi cũng phải cho tôi biết chứ, tôi có ở đó, ngộ nhỡ sếp lại bị thương phải làm sao?"

      "Sếp có cùng người của tổ bảo vệ." Lục Lộ thở dài, "Nguy Đồng, nghĩ là tôi rảnh rỗi lắm sao! Nếu phải vì ở đây còn núi công việc cần giải quyết, tôi cùng sếp từ lâu rồi."

      "Được rồi." Nguy Đồng muốn nghe thêm những lời thừa thãi, hỏi Lục Lộ và biết được địa chỉ khách sạn Lăng Thái ở, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty. là xui xẻo, Nguy Đồng lại bắt gặp Lăng Lạc An trong thang máy.

      ***

      Tháng này số lần tới công ty nhiều, những dự án lớn của Lăng Thị, như mảnh đất Nam Uyển của thành phố S, hay kế hoạch ở Hồng Kông đều bắt đầu triển khai.

      Nghe Lục Lộ , Lăng Lạc An thường xuyên phải bay qua bay lại giữa hai nơi đó.

      Hồng Kông có thể là thiên hạ của Lăng Lạc An, quan hệ của ở đó rộng hơn Lăng Thái rất nhiều, có lẽ cũng chính vì vậy mà sếp lớn giao dự án đó cho .

      Nguy Đồng cũng từng hỏi Lục Lộ về chuyện này, Lăng Thái và Lăng Lạc An vốn bất hòa, tại sao lại giao dự án quan trọng như vậy cho ta, cứ tự quyết định giống như dự án Nam Uyển trước kia phải là tốt hơn sao?

      " nghĩ sếp là người như vậy sao?" Lục Lộ vẫn dùng câu hỏi ngược lại đó để trả lời .

      Nghe thấy câu hỏi đó của Lục Lộ còn biết gì nữa. Đúng vậy, cho dù Lăng Thái có thâm sâu khó đoán, có thất thường khó hiểu đến thế nào, vẫn luôn cảm thấy phải loại người đó.

      và Lăng Lạc An, họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

      Cũng trong tháng này, nhân viên trong công ty sớm nhận ra chuyện giữa và Lăng Lạc An, họ thi nhau bàn tán, suy đoán nguyên nhân chia tay của hai người. Phần lớn đều cho rằng, Lăng thiếu gia cuối cùng cũng chịu nổi thô lỗ, bạo lực của "bông hoa ăn thịt người" này, cho nên do dự mà bỏ rơi .

      Đương nhiên, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, ai dám lung tung trước mặt Nguy Đồng nửa câu. Dù gì cũng có thân thủ hơn người, hơn nữa lại là vệ sĩ riêng của sếp lớn, đắc tội với quả là việc chẳng khôn ngoan gì.

      Sau khi chia tay, Lăng Lạc An càng muốn làm gì làm, nữ nhân vật chính bên cạnh mấy tờ báo lá cải liên tục thay đổi, ít người khi tan làm nhìn thấy sánh đôi cùng với những khác nhau.

      Nguy Đồng tự nhận phải là người có kinh nghiệm phong phú trong tình , nhưng như ông Nguy vẫn thường , làm người, cái gì cầm lên được cũng phải đặt xuống được. chia tay, đó là có gì phải bàn cãi, cũng chưa từng nghĩ có ngày nào đó hai người tái hợp. Nhưng cứ nhớ tới những lời ngọt ngào giả dối của trước đây, là lửa giận trong lòng lại trỗi dậy. Cứ tức giận, là ngón tay lại tự động làm việc.

      Mỗi lần thấy tình tứ ôm hôn những khác, Nguy Đồng lại chụp ảnh hoặc quay phim lại, sau đó gửi từng thứ, từng thứ cho Lăng Tĩnh Ưu.

      Đó chính là cái gọi là: gậy ông lại đập lưng ông. Ban đầu Lăng Tĩnh Ưu còn có thể chịu được, nhưng sau đó cứ mỗi khi tin nhắn được gửi , Lăng Tĩnh Ưu lại điên cuồng gọi điện cho Nguy Đồng, nhưng những nghe, mà còn lạnh lùng tắt máy. Sau khi mở máy, nhận được tin nhắn của Lăng Tĩnh Ưu: " là cái thứ gì vậy hả?"

      Nguy Đồng xóa sạch tất cả, phải là thứ gì cả, là phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ rất có khí phách.

      biết phải là người biết giả bộ, thỉnh thoảng trong công ty vô tình chạm mặt , đều coi như nhìn thấy gì. Cũng giống như bây giờ, trong thang máy chỉ có hai người, cũng coi như nhìn thấy .

      "Nghe , gần đây em gửi ít thứ thú vị cho Tĩnh Ưu." bỏ tay túi quần, dựa sát vào thành thang máy, nhìn thẳng về phía người con đứng trước mặt.

      Nguy Đồng thoáng nhìn qua hình ảnh Lăng Lạc An phản chiếu cửa thang máy, thần thái chuyện của vẫn phong lưu như xưa, trước kia cũng có lúc, cảm thấy đào hoa toát lên gương mặt đẹp, nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy lúc đó đúng là mù.

      "Tĩnh Ưu bị em làm cho tức điên, tới chỗ làm loạn mấy lần. Bây giờ ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi. Nguy Nguy, những chuyện em làm luôn vượt xa suy đoán của người khác." cười, khóe môi cong lên, biết là khen ngợi, hay là trêu chọc.

      Thang máy xuống tới tầng , khi chuẩn bị bước ra, lại đưa tay giữ lại. ấn nút cho thang máy chạy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cánh cửa thang máy đóng lại.

      "Phải chụp nhiều ảnh như vậy, vất vả cho em, nếu em nhớ như thế, cứ thẳng với ." từ từ tiến lại gần , ép dựa sát vào thành thang máy. Khóe môi cong lên, khẽ cúi đầu, "Nguy Nguy, có phải nhớ lắm ?"

      Nguy Đồng vẫn gì, ngón tay từ từ nắm lấy vai , khóe mắt khẽ nheo lại, nụ cười đắc ý.…

      rất lâu Lăng Lạc An được nhìn gương mặt ở khoảng cách gần như vậy, cũng rất lâu thấy nét biểu cảm đó của

      , trong tích tắc, chỉ kịp cảm thấy vai mình bị đối phương dúi mạnh, sau đó toàn thân ngã nhào xuống đất.

      Nguy Đồng đứng trước cánh cửa thang máy từ từ hé mở, khoác lại ba lô lên vai, nhìn về phái cười sảng khoái. “ nghĩ tôi là loại con có đầu óc đó sao?”

      Từ trước đến nay, vốn phải là kiểu con có đầu óc. Tuy EQ của cao, thường xuyên thất bại trong tình , nhưng bao năm qua lớn lên trong vòng tay của cha cùng các sư huynh đệ Nguy gia, trở thành người còn mạnh mẽ, kiên cường hơn cả đấng mày râu.

      và ghét, luôn phân biệt rất ràng.

      Những thứ bỏ , chưa bao giờ có suy nghĩ lấy lại, luôn chọn cho mình phương pháp giải quyết việc cách triệt để và dứt khoát bao giờ khiến mình phải chuốc thêm những phiền phức đáng có.

      Khi thích người, cũng có những suy nghĩ mơ mộng như bao khác, nhưng khi quyết định ghét bỏ người, cũng tuyệt đối vì những hành động hay lời của đối phương mà mềm lòng.

      hề mù, đêm hôm đó nhìn thấy rất ràng, vì vậy cho dù đau lòng đến thế nào, cũng quyết định vứt bỏ luyến tiếc.

      Lăng Lạc An, quá hiểu rồi!

      ***

      Nguy Đồng về nhà thu xếp hành lí, vốn định tới thành phố S Ngay trong đêm, nhưng vì mua được vé tàu đêm nên đành đợi tới sáng sớm hôm sau. chỉ cảm thấy nhớ chiếc xe của sếp lớn, mà đồng thời còn nhớ cả Lục Lộ--người luôn mua được tất cả loại vé vào bất cứ lúc nào…

      Khi tới thành phố S là hơn chín giờ, mua tạm chiệc bánh ngọt đường rồi vừa ăn vừa bắt taxi tới thẳng khách sạn.

      Lăng Thái có ở đó, trong phòng chỉ có nhân viên phục vụ dọn phòng. Nguy Đồng chỉ còn cách gọi điện thoại hỏi Lục Lộ, với nếu sếp ở khách sạn, nhất định là tới Nam Uyển.

      Từ trước tới nay công việc di dời dân cư vẫn diễn ra mấy thuận lợi, lần này lại xuất mấy hộ phản đối quyết liệt, còn xếp ghế ngồi trước cửa nhà để kháng nghị, thu hút ít nhà báo tới phỏng vấn.

      Những công việc như thế này vốn cần sếp lớn phải đích thân giải quyết. Lăng thị thiếu cái gì thiếu nhưng thiếu người, tùy ý phái người là được rồi. Nhưng họ biết , những người đó chỉ đơn giản là hộ dân chống đối thông thường, mà sau lưng nhất định có người chỉ thị, vì vậy sếp lớn của tập đoàn Lăng thị mới phải đích thân giải quyết. Đương nhiên, nguyên nhân này Lục Lộ hề với Nguy Đồng.

      Đáng tiếc là khi Nguy Đồng tới Nam Uyển, Lăng Thái vừa vội vàng tới bệnh viện. Nghe vệ sĩ lại , có người dân muốn tự sát để uy hiếp, kết quả là ngã từ lầu xuống, bây giờ Lăng tổng cùng họ tới bệnh viện.

      Nguy Đồng tức muốn hộc máu, vòng vòng lại, cuối cùng khi gặp được Lăng Thái cũng hơn giờ chiều.

      Nhưng đối phương lại nể tình chút nào, khi chuyện với bác sĩ ở hành lang, nhìn thấy chỉ hỏi câu lạnh tanh là tại sao lại ở đây.

      Nguy Đồng giận dữ hét lên. “Tôi là vệ sĩ riêng của đó, thưa Lăng tổng!”

      Có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ hớt hơ hớt hải, đầu tóc rối bời của , nên ánh mắt cũng ấm áp lên vài phần, hỏi ăn cơm chưa. Sau đó dặn dò vài câu với vệ sĩ đứng kế bên, vài vệ sĩ rời khỏi bệnh viện từ cửa sau. tới nhà hàng đối diện bệnh viện.

      vẫn chưa khỏi đây được sao?” để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi gương mặt .

      “Vẫn chưa được.” trả lời rất đơn giản. Sau đó hai người yên lặng dùng cơm, bầu khí này khiến rất khó chịu. Sau khi ăn cơm xong, chiều hãy về trước, chuyện ở đây giúp được.

      Nguy Đồng lên tiếng, nhưng mặt như có dán hai chữ “khó chịu” to đùng.

      Dường như ông trời muốn chứng minh “ giúp được” là chuyện sỉ nhục vô cùng to lớn, sau khi bước ra khỏi nhà hàng bao lâu, những phóng viên nghe được tin Lăng Thái ở đây vội vàng ập tới.

      Những vệ sĩ khác đều ở bệnh viện, bên cạnh Lăng Thái lúc này chỉ có mình Nguy Đồng. bên ngăn cản các phóng viên, bên kéo Lăng Thái chạy về hướng bệnh viện.

      Người quá đông. Nguy Đồng lại thể động thủ, còn các phóng viên cứ nháo nhào cả lên, biết chiếc máy quay của ai đó giữ vững nên đổ sập về phía hai người. Nguy Đồng vội đưa tay ra đỡ, cho chiếc máy đụng phải Lăng Thái. Do tình huống qua bất ngờ nên cổ tay Nguy Đồng bị trẹo, đau điếng kêu .

      Người đàn ông giữa vòng vây của cánh póng viên đưa tay đỡ lấy , kéo vào lòng.

      “Tránh ra!” lạnh lùng ra mệnh lệnh, khiến đám phóng viên sững người.
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      Ciara, trạch nữB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :