1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông Chủ Là Cực Phẩm - Nam Lăng (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 11: TRANH ĐẤU



      Nguy Đồng bước tới trước mặt Lăng Lạc An: "Tìm tôi à?"

      "Muộn như vậy rồi?" vứt bỏ mẩu thuốc, đưa tay nắm lấy tay Nguy Đồng nhưng có động tác gì thêm. chú ý tới khuôn mặt nét mệt mỏi của . "Gần đây bận gì vậy? Sao nghe điện thoại của tôi?"

      "Có số chuyện kinh doanh cần giải quyết, thực là rất bận, có thời gian quan tâm tới em." nhàng xoa bàn tay .

      " lẽ là vì mảnh đất Nam Uyển?" Mấy ngày nay Nguy Đồng cũng nghe đồng nghiệp bàn tán ít nhiều, Lăng Thái tài giỏi quyết đoán, mình giải quyết vụ làm ăn này. Còn Lăng Lạc An người luôn mực phản đối, cho dù khó chịu thế nào cũng thể làm gì được.

      "Đúng vậy!" Mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo vì chuyện này, nghĩ hết tất cả mọi cách nhưng cũng thay đổi được cục diện định. lại thua lần nữa, lần thua này quá khó coi, quá triệt để.

      So với người đó, còn quá kém cỏi.

      nhìn chăm chú rồi đột nhiên hỏi: "Có phải em nghĩ tôi vô dụng lắm ? Lần nào cũng thua Lăng Thái?"

      " thua rất nhiều lần rồi sao?"

      "Hình như là... rất nhiều lần." cười nhưng gương mặt méo xệch.

      " là chưa thắng lần nào sao?"

      "..."

      "Đừng như vậy, giống Lăng Lạc An đáng ghét chút nào!" Nguy Đồng trêu , rồi cũng cười phá lên. "Chuyện này cũng có gì là lạ, Lăng Thái lớn hơn tám tuổi, chệnh lệch tuổi tác là điều thể dễ dàng thay đổi được. Bây giờ Lăng Thái thắng, là dựa vào những kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm qua. còn rất trẻ, chỉ cần tiếp tục cố gắng, khi kinh nghiệm của nhiều hơn Lăng Thái nhất định có thể thắng lại." Cũng giống như võ thuật, chỉ có trời mới hiểu năm xưa vì để thắng bố mình mà phải chịu khổ sở thế nào.

      "Nhất định thắng lại..." Lăng Lạc An lẩm bẩm lại lời , ánh mắt bỗng trở nên xa xăm. "Đúng! Nhất định thắng, cả đời thể nào thua mãi như vậy được." Nguy Đồng rút tay mình lại, vỗ vỗ vào vai : "Được rồi, đừng ngốc nghếch nữa, mau về nghỉ sớm , tôi cũng phải vào nhà đây. Ngày mai tôi mời ăn cơm." vừa quay người lập tức đưa tay giữ lại, rồi kéo mạnh vào lòng.

      Rất chặt, rất chặt.

      Lăng Lạc An chưa từng ôm như vậy, cái ôm của thường rất nhàng, ấm áp, đầy say mê nhưng ngược lại cũng rất yếu đuối. Nhưng lần này, dường như dùng tất cả sức lực để ôm .

      cái ôm bất ngờ báo trước, khiến toàn thân Nguy Đồng nóng bừng, trái tim bắt đầu loạn nhịp, thể nào bình tĩnh lại được.

      "Lăng Lạc An..."

      khẽ ừ tiếng rồi cánh tay lại càng thêm siết chặt, dường như tài nào thở nổi. nhàng thầm vào tai : "Em mãi mãi là của tôi, đúng ?"

      câu trẻ con và thô thiển, nhưng... hơi thở ấm áp của lại khiến run rẩy, rung động đó lan tỏa khắp cơ thể , máu trong như thiêu đốt. Nguy Đồng nén chặt trái tim mình, sầu não nhắm mắt lại.

      nghĩ thực động lòng rồi, ý nghĩ đó khiến phiền não.

      Hai người ôm chặt nhau, có ai nhìn thấy, phía xa xa bên kia đường có chiếc xe màu tàn thuốc, cửa kính từ từ đóng lại, lặng lẽ lướt vào màn đêm.

      ***



      Cuộc đời ai biết trước được điều gì, hung dữ từng bị bạn bè trong trường đại học coi thường kia, cuối cùng cũng tìm được mùa xuân của riêng mình.

      Mười sư huynh đệ nhà họ Nguy tập trung ở trước cửa võ đường, hiếu kỳ nhìn về phía chàng đẹp trai có mái tóc nâu ngồi bên trong. Đối với những nam sinh tập võ, quen ăn to lớn này khuôn mặt của Lăng Lạc An có phần quá tinh tế, đặc biệt là đôi mắt đa tình, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

      Ông Nguy và Lăng Lạc An ngồi như vậy gần nửa giờ đồng hồ, còn nhân vật nữ chính Nguy Đồng vẫn ngủ say, hề hay biết tình. Hôm nay là thứ bảy, trời rất lạnh nhưng nắng đẹp vô cùng. Ông Nguy ra mở cửa, mới phát người gõ cửa là chàng trai lạ.


      người cậu ta là bộ đồ đắt tiền, khuôn mặt vừa nhìn thấy đáng tin cậy.

      gọi ông là bác trai, là tới tìm Đồng Đồng nhà ông, còn tự nhận mình là bạn trai của . Sau đó mục đích tới đây hôm nay của : muốn qua Tết làm lễ đính hôn với Nguy Đồng...

      ***



      "Đính hôn?" Tô Sung giật bắn, phun hết nước trà lên mặt Hình Phong Phong, khiến Nguy Đồng tức giận đá cho cái. Sau khi lau mặt xong, Hình Phong Phong chậm rãi : "Đúng là lời của công tử nhà giàu. Đính hôn? là vô vị, người đính hôn thể bỏ được sao? Kết hôn rồi còn ly hôn được nữa là."

      "Cậu hiểu rồi, đó là bằng chứng chứng minh quyền sở hữu, tuyên bố cho toàn thành phố biết, Đồng Đồng là người phụ nữ của ta. Ôi là lãng mạn!"

      "Lãng mạn? Đợi tới khi bị ta đá, cậu ấy là người phụ nữ bẽ mặt nhất thành phố này."

      "Cậu đừng làm mất hứng được ? Cậu có mắt nhìn người, toàn gặp phải những tên đàn ông đa tình, nhưng có nghĩa Đồng Đồng cũng bị như vậy."

      "Người chẳng giàu có gì cũng lăng nhăng như vậy, huống chi là công tử đào hoa bậc nhất thành phố này, vừa có tiền, có quyền lại đẹp trai. Trước kia cứ khoảng tháng ta lại thay bạn lần. Ngay cả lần đầu chúng ta gặp ta, cũng là lúc ta tán , ấn tượng ban đầu đó đủ lãng mạn chưa?"

      Tô Sung ghét nhất là loại đàn ông trăng hoa, nhưng hôm nay lại tranh luận với Hình Phong Phong. Quyết tâm chịu thua, lại tìm thêm lí do khác: "Công tử đào hoa sao, khi thay đổi còn chung tình hơn bất kỳ người nào. Chắc chắn là ta thấy người chú nho nhã, thành đạt của mình điều Đồng Đồng về bên cạnh, nên mới sốt ruột muốn nhanh chóng đính hôn."

      "Cậu ấy lại là vệ sĩ riêng của sếp lớn rồi?" Hình Phong Phong hề hay biết chuyện này. "Này nha đầu chết tiệt, chuyện này sao cậu cho cậu ấy mà cho mình?"

      "Ai là nha đầu chết tiệt hả?" Nguy Đồng thổi thổi nắm tay của mình. Chuyện này phải , mà là do Tô Sung vô tình bắt gặp.

      Chỉ vài ngày sau khi ăn cơm cùng Lăng Thái, thông báo điều động được gửi tới, chú tổ trưởng có lẽ quen với việc này, chỉ đưa giấy tới rồi luôn, thêm lời nào.

      Nội dung công việc cũng giống như trước kia, tuần làm năm ngày, mỗi ngày từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, luôn túc trực bên cạnh sếp lớn. Điểm khác biệt là, cho dù ở công ty cũng được về bộ phận bảo vệ, phải luôn ở tầng ba mươi đợi lệnh. Nếu công tác tất nhiên phải theo. Còn tiền thưởng ngày lễ tết của tăng gấp ba lần. Mặt khác, tiền lương của được tăng 20%, gần bằng lương của chú tổ trưởng rồi!

      Sau đó Nguy Đồng có hỏi Lăng Lạc An như vậy là thế nào, chỉ cười đùa rồi đừng nghĩ quá nhiều, cứ làm tốt công việc của mình là được.

      ***



      Lúc bị Tô Sung bắt gặp chính là ngày thứ năm Nguy Đồng làm công việc mới.

      Bốn ngày trước đó, chỉ có thể dùng từ "chán" để miêu tả. Vì Lăng Thái hề rời khỏi văn phòng nửa bước. ngồi chiếc ghế sô-pha tiếp khách đối diện phòng trợ lí, khi đọc tạp chí, khi chơi trò chơi trong điện thoại, khi nhân lúc Lục Lộ ra ngoài, dùng máy tính của chơi zombie.

      Ngày thứ nhất, Nguy Đồng vốn nghĩ ra ngoài ăn cơm, nhưng kết quả là đợi tới giờ chiều mà vẫn ra ngoài. đói mờ cả mắt. Lục Lộ khi trở về thấy vậy lấy làm lạ hỏi tại sao ăn cơm?

      Nguy Đồng chỉ về phía văn phòng của Lăng Thái. Lục Lộ hiểu ra vấn đề, cười : "Có lúc bận quá sếp ra ngoài ăn cơm."

      "Vậy ấy đói sao?"

      "Tôi mang vào cho sếp." giơ chiếc túi trong tay mình lên, ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc vậy.

      Nguy Đồng đành lặng lẽ bước vào thang máy.

      Bị nhốt bốn ngày, cuối cùng cũng chứng minh được 20% tiền lương kia phải tăng vô ích, Lăng Thái kêu chuẩn bị hành trang đơn giản, công tác cùng .

      Lần này là tới thành phố S, hai thành phố cách nhau xa, chỉ lái xe hơn hai tiếng đồng hồ là tới. Sáng sớm hôm đó, Nguy Đồng vừa nhấm nháp lương khô, vừa bộ ra phía đầu đường. phát chiếc xe màu tàn thuốc của đỗ ở đó từ khi nào. vốn nghĩ Lục Lộ cùng, nhưng xe chỉ có mình .

      Trời đông rét buốt, nhưng trong xe lại mở điều hòa ấm áp như mùa xuân, Lăng Thái cởi áo khoác đặt ở ghế sau, người chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng màu trắng.

      "Tới nhà tôi hình như tiện đường cho lắm, tôi nhớ là lối rẽ ra đường cao tốc ở gần nhà . ra chỉ cần cho tôi biết thời gian, tôi tới đó đợi là được rồi. Trời mùa đông lạnh như vậy, lại hại phải dậy sớm." Sếp lớn đích thân tới đón khiến có chút sợ hãi. Trước kia khi làm vệ sĩ cho Lăng Lạc An, đều là tới Lăng gia đợi .

      " sao, tôi quen dậy sớm!" Nét mặt Lăng Thái hoàn toàn tỉnh táo phấn chấn, hề có dấu hiệu mệt mỏi, chứng tỏ điều .

      Ban đầu khi làm vệ sĩ của Lăng Thái, Nguy Đồng quen lắm.

      So với Lăng Lạc An, cuộc sống của chỉ có thể dùng từ "đơn điệu" để miêu tả. Nếu có hẹn, sau khi tan làm lập tức về nhà, có khi ngang qua hiệu sách, dừng lại mua hai cuốn sách mà đối với là quá sức thâm sâu. Cũng có khi ghé qua mua vài đĩa nhạc.

      thích nghe nhạc đồng quê nước Mỹ, nhiều bài hát có từ rất lâu, lâu tới mức còn chưa từng nghe tới. Đúng như người ta , ba tuổi thế hệ, cách nhau tận bảy tuổi. Đâu chỉ là hai thế hệ, mà còn là hai thời đại.

      Nhà ở khu Thành Đông, khu nhà cao cấp, phần đất của Lăng Thị rất rộng lớn, hơn nữa lại là khu có giá trị nhất. Nhưng nhà ở thực chỉ có hai căn, căn tên là Thanh Phong, còn căn là Vọng Sơn.

      Căn hộ của chưa từng đặt chân tới, chỉ biết nó ở tầng cao nhất, có lẽ là căn hộ xa hoa giữa tầng .

      ***



      Nguy Đồng vừa ra tới đường cao tốc bao lâu gặp Tô Sung. Kể ra cũng là trùng hợp, trường mầm non của Tô Sung hôm nay tổ chức tới công viên động vật hải dương ở thành phố S thăm quan. Đoạn đường phía trước có tai nạn nên tắc đường, chính cố này khiến hai người gặp nhau.
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 12: LỄ ĐÍNH HÔN BẤT NGỜ (PHẦN 1)

      Sau khi xuống xe, Tô Sung lập tức chạy lại gần, đôi mắt mở to nhìn Nguy Đồng : Kia phải chiếc xe lần trước đưa về hay sao? Trong xe là người nhà của Lăng Lạc An đúng ? Rồi còn hỏi đáng ra phải ở bên cạnh Lăng Lạc An mới đúng, tại sao lại cùng người nhà ta tới nơi này?...

      Sau khi nghe Nguy Đồng giải thích, đôi mắt Tô Sung vẫn mở to như vậy, rồi chốc chốc lại lén nhìn người đàn ông trong xe qua khe cửa sổ chưa đóng kín. Cho dù là người phụ nữ nào khi gặp Lăng Thái, cũng đều có phản ứng như vậy. Vẻ đẹp lạnh lùng ma quái khiến người khác ngẩn ngơ, đôi mắt sâu thẳm cùng con ngươi to đen như ngọc kia đều là những thứ chí mạng hút hồn phụ nữ.

      Nhưng khi Tô Sung nhìn vào đó lần thứ ba chiếc cửa kính lạnh lùng kéo lên.

      Trở lại xe, Nguy Đồng nhìn về phía Lăng Thái nhoẻn miệng cười, "Bạn thân của tôi, là giáo mầm non, vẫn chưa có bạn trai."

      " muốn điều gì?" Lăng Thái liếc xéo qua phía , có vẻ mấy hài lòng, "Chuyện riêng của tôi cần bận tâm."

      khô khan của Lăng Thái làm Nguy Đồng cụt hứng, nên quyết định ngoảnh đầu lại ngắm phong cảnh.

      Đây là chuyến công tác hai ngày đêm, kế hoạch ban đầu là làm xong việc rồi mới dùng cơm trưa, nhưng vì tắc đường nên gần trưa họ mới tới nơi. Lăng Thái hỏi có đói hay .

      Nguy Đồng khách sáo rằng công việc quan trọng hơn, còn chịu đựng được. ra cũng vĩ đại được như vậy, chỉ là nghĩ tới thành phố S là để bàn công việc với người ta. Hơn nữa ly trà, chút điểm tâm chắc là ở đâu cũng có thôi.

      Nhưng ngờ, phải nhịn đói hơn ba tiếng đồng hồ.

      Lăng Thái lái xe thẳng tới công trường.

      Đây là khu thương mại còn trong quá trình xây dựng. Xi măng, cát, đá khiến bụi bay mù mịt, tiếng ồn đến nhức óc. Nguy Đồng đội mũ bảo hộ lững thững theo phía sau . Hai người lần lượt tới từng nơi để kiểm tra, trước tiên là nơi các công nhân tập trung ăn cơm, tiếp theo là lên tầng , và cuối cùng là nơi ở tạm của công nhân trong công trường.

      Chủ thầu tới tiếp đón Lăng Thái có chút e sợ, tuy cũng có nghe qua rằng người điều hành Lăng Thị là người rất chăm chỉ, nhưng cũng ngờ là chăm chỉ tới mức này. Đường đường là ông chủ lớn, lại đích thân tới công trường, để đến mức toàn thân bám bụi, đúng là điên.

      "Tết năm nay chuẩn bị nghỉ mấy ngày?" Trước khi , Lăng Thái tháo chiếc mũ bảo hộ xuống, hỏi chủ thầu.

      "Ba ngày... à ! , ! Bảy ngày, bảy ngày! Ngày nghỉ lễ do quốc gia quy định nhất định phải nghỉ đủ. Lăng tổng yên tâm , những chuyện thất đức ngược đãi công nhân chúng tôi làm đâu! làm đâu! Ha ha!"

      Chủ thầu khom người trước Lăng Thái: "Lăng tổng đừng quên tôi nhé, tôi họ Trương, đây là danh thiếp của tôi, lần sau có công trình xin Lăng tổng giúp đỡ nhiều nhiều!"

      Lăng Thái cầm tấm danh thiếp, khẽ gật đầu rồi rời khỏi công trường.

      Trước khi lên xe, Nguy Đồng đột nhiên gọi lớn tên Lăng Thái, rồi đánh liên tục vào lưng . khổ sở quay đầu lại, nét mặt tê cứng cố chịu đau nhìn .

      "Lăng tổng, bụi bám đầy lưng áo , tôi giúp phẩy sạch chúng!" Nhịn đói suốt ba tiếng đồng hồ, bao nhiêu ấm ức, đánh trận sao hả giận được.

      Lăng Thái cũng phải gã ngốc, liếc xéo , "Tôi nhớ ở gần đây có quán ăn ."

      vừa dứt câu Nguy Đồng lên xe.

      bất lực nhìn , khóe môi khẽ cong lên.

      ***

      Trước bữa tối, Lăng Thái hỏi Nguy Đồng muốn ăn gì? Nguy Đồng vừa ăn bắp ngô lớn bao lâu nên thấy đói, bèn ăn gì cũng được.

      "Ăn hải sản được ?"

      "Gần như có gì là tôi ăn được hết."

      "Cũng được cái dễ nuôi." Lăng Thái nhoẻn miệng cười. trong giờ tan tầm, đường phố tắc nghẽn vô cùng. Nguy Đồng chưa từng tới thành phố S, chỗ lúc chiều tới là khu trong giai đoạn quy hoạch thi công, lại khá xa trung tâm nên rất vắng bóng người. Giờ phút này, con đường quốc lộ náo nhiệt tràn ngập ánh đèn mới phát ra, thành phố này về đêm ngờ lại mỹ lệ phồn hoa đến thế.

      Lăng Thái có vẻ như rất thông thuộc đường ở đây, chỉ mất tầm hai mươi phút, chiếc xe hòa nhập vào khu thương mại sầm uất. Bốn phía đều là những căn nhà cao tầng đèn điện rực sáng, ràng là khác xa khu vừa tới lúc chiều, thoáng nhìn biết đây là khu cao cấp.

      Như , đưa tới nhà hàng hải sản sang trọng. Nữ giám đốc xinh đẹp của nhà hàng luôn nhiệt tình đón tiếp từ khi mở cửa bước vào. Sau khi đưa hai người tới phòng ăn, còn đích thân chuẩn bị bộ đồ ăn, giọng dịu dàng cung kính khi chuyện với Lăng Thái.

      Từ nãy tới giờ, tồn tại của Nguy Đồng gần như vô hình. Mãi cho tới khi đón lấy cuốn thực đơn từ tay vị nữ giám đốc, đặt trước mặt dịu dàng : " muốn ăn gì cứ chọn tự nhiên."

      Vị nữ giám đốc xinh đẹp kia lập tức thay đổi thái độ, quay sang cung kính tiếp đãi Nguy Đồng, giọng nhàng ngọt ngào quá mức đó khiến nổi da gà.

      Mở cuốn thực đơn, giá ghi đó khiến choáng váng. loay hoay tìm hồi lâu, món rẻ nhất cũng tới ba con số. Những món hải sản xưa nay chưa từng nghe thấy này khiến Nguy Đồng chóng mặt, trả cuốn thực đơn lại cho Lăng Thái: "Vẫn là Lăng tổng chọn hơn, tôi chưa từng tới đây, biết nên ăn gì."

      Đúng là người có tiền, tùy tiện ăn bữa cũng đắt tới mức này, nếu là ăn chính chắc ăn hết luôn cả tiền lương năm của mình mất. Nhưng lúc này Nguy Đồng hề biết rằng, cái giá có thể nhìn thấy được gọi là đắt, cái giá mà nhìn thấy mới thực đáng sợ.

      Khi bào ngư và cá tuyết vừa được đưa ra, Lăng Lạc An gọi điện tới. "Em ở đâu, ăn với tôi."

      "Thành phố S, công tác."

      Đầu dây bên kia khẽ "Ừ" tiếng dài, "Phải ngủ lại đó sao?"

      "Đúng vậy, nếu đâu gọi là công tác."

      "Có nhớ tôi ?"

      Nguy Đồng vỗ trán, " còn câu hỏi nào có ý nghĩa hơn sao?"

      " có!" Giọng pha chút hờn dỗi, rồi lại ngay lập tức trêu chọc: "Trước khi lừa được em lên giường, tôi còn câu nào có ý nghĩa hơn đâu."

      "Khi nào đánh thắng tôi rồi hãy !" Khi tới câu đó, người ngồi phía bên kia bàn là Lăng Thái buông đũa, nhìn thẳng vào Nguy Đồng.

      Nguy Đồng liền giơ điện thoại lên, "Lăng tổng, là cháu , có muốn chuyện với Lăng Lạc An ?"

      phẩy tay từ chối, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Lăng Lạc An có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa, biết Lăng Thái ra ngoài, lại tiếp tục hỏi, "Sao, chỉ có hai người thôi ư?"

      " là phiền phức, sao hỏi nhiều vậy!"

      "Nguy Nguy, tôi ghen đó!"

      "Thôi ngay, ghen cái con khỉ! Vừa cười vừa như vậy mà bảo ghen?"

      "Em là..." Phản ứng của luôn giống với những người phụ nữ khác, có lúc rất thú vị, có lúc lại khiến người khác nhói đau.

      "Được rồi, ngày mai tôi về rồi, tôi mời ăn cơm!"

      "Vệ sĩ Nguy Đồng, đợi em tan làm cũng tám giờ tối rồi."

      "Vậy ăn khuya là được chứ gì, ngoài ra còn đưa đánh bóng bàn nữa."

      "Như vậy mới ngoan chứ. Chụt! Chụt!"

      "..." Tên này gần đây càng ngày càng nhõng nhẽo, chết mất, chết mất!

      Tắt điện thoại, Nguy Đồng mới phát Lăng Thái quay lại từ lúc nào. Dưới ánh đèn soi sáng cả căn phòng, khuôn mặt lại có màu u ám.

      ***

      Buổi sáng ngày thứ hai có việc gì, Nguy Đồng ngủ giấc tới tận trưa. Hai người ăn trưa đơn giản tại khách sạn, đưa tới khu phố cổ.

      Khu phố này ít nhất cũng có lịch sử ba bốn trăm năm, gạch đất nung, đường xá, cầu

      . cầu đá, những con hẻm , phố xá quanh co, quầy hàng san sát, và cả những căn nhà cổ kính. Từng chi tiết của kiến trúc nơi này đều đượm màu thời gian. Đây là thế giới hoàn toàn khác so với những đô thị lớn sầm uất ngoài kia.

      Người đàn ông phía trước chậm, chú ý quan sát khắp mọi nơi, từ khuôn mặt nho nhã đó, lần nữa lại toát lên lạnh lùng đáng sợ khác hẳn ngày thường. Suốt cả buổi chiếu gì, theo phía sau , cũng dạo hết cả khu phố.

      Trước khi , chú ý tới tấm biển gần như sắp rơi xuống phía đầu đường, đó có ghi ba chữ mờ mờ: Đường Nam Uyển.

      ra đây chính là Nam Uyển, mảnh đất mua được.

      đường về, Nguy Đồng cứ nghĩ nghĩ lại, cuối cùng cũng kiềm chế được hỏi , “Lăng tổng, tại sao nhất định phải mua Nam Uyển?”

      Lăng Thái cũng đoán được hỏi như vậy, điềm nhiên nhìn , “Vì công việc.”

      Rất lâu sau này, khi Nguy Đồng nhớ lại câu “vì công việc” ngày hôm ấy, vẫn luôn thấy tim mình đập mạnh. So với Lăng Lạc An tuổi trẻ nông nổi, người đàn ông này thực rất tài giỏi.

      Về chuyện đính hôn, Nguy Đồng chưa từng đồng ý. Nhưng điều đó hề cản trở Lăng Lạc An lui tới nhà .

      Nguy Đồng cũng từng hỏi tại sao, đáp án là làm vậy có thể quang mình chính đại trấn áp . Nghe xong, nhất thời kiềm chế nổi, đấm phát.

      Từ sau khi Nguy Đồng trở thành vệ sĩ riêng cho Lăng Thái, Lăng Lạc An những ngày càng quấn lấy , mà trước mặt , cũng biết điều hơn, tuy vẫn chưa đạt tới mức đánh đánh lại, mắng cãi lại, nhưng ít nhất cũng thù dai, giở trò....

      Tết năm nay đến sớm, hạ tuần tháng cả nước bắt đầu nghỉ lễ. Thành phố Z tuyết rơi ngừng mấy ngày liền, trời lạnh cắt da cắt thịt.

      Đối với những thương nhân trong giới xây dựng, Tết năm nay ảm đạm chút nào. Sau Tết, kế hoạch Nam Uyển của Lăng Thị và Hằng An bắt đầu khởi động. Mấy năm nữa, khi phố cũ kỹ này trở thành trung tâm phồn hoa thứ hai của thành phố S. Miếng thịt béo bở này, ai cũng muốn có phần, các công ty lớn đều bận rộn chuẩn bị hồ sơ đấu thầu.

      Sau Tết, Lăng Lạc An quay ngoắt trăm tám mươi độ, tham gia tất cả cuộc họp liên quan tới kế hoạch Nam Uyển mà hề có tiếng phản đối.

      Điều này khiến cả công ty bàn tán sôi nổi, biết có phải Lăng công tử hoàn toàn thần phục Lăng Thái rồi hay ? Còn các cổ đông của Lăng Thị, cũng vì thay đổi thái độ của Lăng công tử mà có chút thay đổi. vài người trong phái “công tử” dần dần ngả theo Lăng Thái, phần khác chọn cách giữ trạng thái trung lập.

      Bên cạnh kế hoạch Nam Uyển, kế hoạch đính hôn của Lăng Lạc An cũng gấp rút triển khai.

      Điểm đặc biệt là tin tức này được công khai trong cuộc họp của Lăng Thị. Lăng công tử dựa mình ghế mềm, ngồi bắt chéo chân, tay mâm mê chiếc kẹp giấy, khi Lăng Thái phái tới thành phố B tham gia buổi lễ mời thầu, mỉm cười từ chối.

      “Tháng sau tôi muốn xin nghỉ dài hạn, nhiệm vụ quan trọng này xin Lăng tổng cử người khác .” Dưới ánh mắt lạnh lẽo phảng phất màu xanh u của Lăng Thái, Lăng Lạc An cười rạng rỡ: “Tháng sau tôi đính hôn.”

      *****

      Những người phụ nữ đến và bên cạnh Lăng công tử tuy rất nhiều, nhưng để bàn tới chuyện hôn nhân Nguy Đồng là người đầu tiên.

      Sau đó Hình Phong Phong có hỏi , tại sao lại thay đổi chủ ý? Rốt cuộc Lăng Lạc An, chàng công tử đào hoa này làm chuyện gì khiến cảm động, đến nỗi phải chấp nhận nguy cơ trở thành người phụ nữ đáng thương nhất thành phố để đính hôn với Lăng Lạc An?

      Nguy Đồng vỗ trán, cười khổ sở.

      tới lí do, ra cũng rất hoang đường. Đáp án phải Lăng Lạc An mà lại là Lăng Thái.

      Ngày mà tin về lễ đính hôn được lan truyền khắp công ty, chỉ mình Nguy Đồng vẫn chưa hay biết. Vì suốt cả buổi chiều ở bên ngoài văn phòng Lăng Thái chơi game điện thoại. Những chuyện phiếm kia chỉ có thể truyền tới tầng thứ hai mươi chín, còn tầng ba mươi là gian hoàn toàn tách biệt.

      Khi tan tầm, như thường lệ, Nguy Đồng tháp tùng Lăng Thái lên xe, lái xe thẳng tới Thanh Phong Vọng Sơn. Nhưng hôm nay dừng ở trước nhà như ngày thường mà thẳng vào trong bãi đỗ xe.

      Nguy Đồng nhìn khó hiểu, “Có chuyện gì sao, Lăng tổng?”

      Lăng Thái nhìn thẳng vào , giọng có chút lạnh lùng. “Theo tôi lên nhà, có chuyện muốn hỏi .”

      “Vâng, nhưng tối nay tôi hẹn Lăng Lạc An ăn tối, tôi chỉ có thể ở đây thêm nửa tiếng nữa.”

      Lăng Thái khẽ nhíu mày, “Giờ tan làm của là tám giờ tối, vẫn còn hai tiếng nữa.”

      “Nhưng chiều nay tôi xin phép Lục Lộ về sớm rồi, tối nay...”

      “Tôi đâu có phê chuẩn.” xuống xe trước, ra hiệu cho theo sau.
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      trạch nữ, mylien1961B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 13: LỄ ĐÍNH HÔN BẤT NGỜ



      Nguy Đồng thoáng nhìn qua dáng từ phía sau. Thang máy lên rất nhanh, hầu như có cảm giác gì lên tới tầng cao nhất.

      Ở độ cao bốn mươi lăm tầng lầu, Nguy Đồng có cảm giác vô cùng mới mẻ. Căn hộ của Lăng Thái hề giống như tưởng tượng. căn hộ đơn giản với ba phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, trang hoàng lộng lẫy, cũng có các vật dụng xa hoa, tất cả hầu như được trang trí bằng màu tàn thuốc đơn giản, gian quá nhiều màu lạnh. Điểm đáng chú ý duy nhất là ban công hình cánh cung phía nam ngoài phòng khách.

      gian khép kín hoàn toàn bằng vách kính, dưới trái phải đều là vách kính. Bước đó mà giống như đứng giữa trung, với những người yếu bóng vía, chỉ cần ngó mắt nhìn xuống là ngất xỉu ngay.

      Trong nhà mở điều hòa ấm áp dễ chịu, Lăng Thái cởi bỏ áo khoác, khẽ xắn ống tay áo, pha li cà phê, đặt lên bàn.

      "Sao chỉ có ly, của đâu?"

      " uống trước ." rồi mở tủ lạnh, nhìn hỏi, "Có thứ gì ăn được ?"

      "Lăng tổng, tôi ăn cơm ở đây đâu." Nguy Đồng tiến tới bên cạnh , nhàng đóng tủ lạnh. "Có chuyện gì cứ thẳng với tôi, làm thế này tôi thấy thoải mái."

      Lăng Thái quay người lại phía ban công, dựa người vào vách tường kính, "Lại đây, tôi muốn chuyện với về việc đính hôn."

      Bây giờ Nguy Đồng mới biết tên Lăng Lạc An kia tự ý tuyên bố chuyện này với mọi người.

      Theo lẽ thường, Nguy Đồng lập tức giải thích ràng với người hiểu lầm kia, nhưng nhìn thấy thái độ vừa lòng của Lăng Thái đối với chuyện này, có lẽ nghĩ người phụ nữ quỷ kế đa đoan, muốn trèo cao mà bất chấp thủ đoạn. Đột nhiên có hứng thú muốn nghe xem gì.

      ***

      "Chuyện đính hôn này tôi hoàn toàn đồng ý."

      Trước giờ Nguy Đồng phải là đứa con nhát gan, cho dù là bây giờ hay trước kia, những phản đối hay đe dọa đều có tác dụng với .

      Giây phút này, đột nhiên nhớ lại buổi tối hôm đó. Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, khẽ xoay người, cơ thể mềm mại kia nhàng dựa sát vào người . Làn tóc dài rối bời, giống như hư hỏng chơi cả đêm về nhà, lớp trang điểm quá dày và già dặn che mất khuôn mặt của , nhưng lại che nổi đôi mắt to sáng trong như ngọc và nụ cười đáng đến mê hồn.

      tay giữ lấy vai , tay kia khẽ vuốt lên mặt , đôi môi hé mở, thầm khen là đẹp, rồi hôn vội lên môi . Mùi rượu nồng, nhưng xen lẫn đâu đó là vị hoa quả rất ngọt. nhíu mày muốn đẩy ra, nhưng buông ra trước, nhìn nhoẻn miệng cười, "Đừng tức giận, tôi thích nên mới hôn thôi, người khác tôi hôn đâu!" ràng là cười, nhưng đáy mắt lại ánh lên độc.

      độc giống ...

      Lăng Thái phản đối chuyện đính hôn của hai người họ chỉ vì nghĩ Lăng Lạc An có tính toán gì đó trong chuyện này. Thế giới có lúc rất rộng lớn, tìm kiếm nhiều năm cũng thu được gì. Cũng có lúc bé, ký ức về mùi hương và xúc cảm khi đó, khiến cho hình bóng mơ hồ của bỗng lại như ngay trước mắt.

      Sau khi nhận ra , mới phát năm năm có thể khiến con người thay đổi nhiều đến vậy, gần như là hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau.

      luôn là người rất có nguyên tắc, chuyện xảy ra trong đêm của năm năm trước là cố lớn nhất và duy nhất của trong suốt cuộc đời này.

      cũng từng nghĩ, nếu gặp lại đối phương, như thế nào, những gì, và những gì. Chỉ ngờ rằng kết quả cuối cùng, là nhận ra , nhưng lại quên mất rồi.

      Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, giọng trầm xuống, "Thời gian làm việc ở công ty cũng phải là ngắn, chắc cũng có nghe về quan hệ của tôi và Lăng Lạc An."

      "Có nghe , nhưng hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?"

      "Tôi từng phái tới bên cạnh nó, trong mắt nó, là người của tôi."

      "Vì vậy nên Lăng tổng định là, ta vốn hề thích tôi, ta muốn đính hôn với tôi chỉ là vì lợi dụng tôi?" Nguy Đồng từ từ mỉm cười, "Và bây giờ, có phải là tôi nên cám ơn quan tâm của Lăng tổng đối với tôi, sau đó từ chối việc đính hôn với Lăng Lạc An, chia tay ta, từ nay về sau ai liên quan tới ai ?"

      yên lặng nhìn rất lâu, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, cho tới khi lên tiếng, "Tốt nhất là nên giữ được tỉnh táo của mình."

      "Lăng tổng, bao giờ thích người chưa?" Cuối cùng cũng kiềm chế nổi, "Có thể người đó có rất nhiều khuyết điểm, có thể tất cả mọi người xung quanh đều phản đối, nhưng tình cảm đó vì vậy mà thay đổi. Trước kia Lăng Lạc An có vẻ như phải là người đàn ông tốt, sau này cũng chưa chắc người đàn ông tốt, nhưng ấy tốt với tôi, đó là . Người tiếp xúc với ấy là tôi, ai có thể biết hơn đâu là đâu là giả. Tôi vẫn chỉ có câu đó, đây là chuyện riêng của hai chúng tôi, cho dù sau này có bị lừa dối, bị tổn thương, Nguy Đồng tôi cũng cam lòng. Vì đây là lựa chọn của tôi. Tôi thể đính hôn được!"

      Nguy Đồng vốn là người rất cố chấp, từ vậy rồi. Có thể ngày thường vẫn đánh mắng mọi người như vậy, nhưng về phần bản thân mình, chỉ trích hay phê bình của người khác, hầu như hề chấp nhận.

      Vậy là, trong lúc nhất thời tức giận, chấp nhận chuyện đính hôn đó...

      ***

      Trước ngày đính hôn, Lăng phu nhân từ châu Úc xa xôi nhận được tin. Bà về nước, mà dặn dò Lăng tiểu thư Tĩnh Ưu nhà họ Lăng vội vàng bay về ngăn cản.

      Khi vừa xuống máy bay lập tức tới thẳng Lăng Thị.

      Tiểu thư Lăng gia, tuổi tròn hai mươi, người giống hệt như tên, vừa "tĩnh" vừa "ưu", có nét đẹp ôn nhu thuần khiết vô song cùng giọng uyển chuyển mượt mà, bất kỳ nét biểu cảm nào của , cũng hoàn hảo đến mức khiến người khác cảm thấy si mê.

      Tĩnh Ưu quẳng hành lí lại cho thư ký của Lăng Lạc An, thẳng tới văn phòng của , đóng cửa chuyện.

      Thư ký của dám làm phiền hai người, tuy Lăng tiểu thư rất ít khi đến công ty, nhưng ai ai cũng biết Lăng Lạc An rất cưng chiều em này. Nhưng hôm nay, Lăng tiểu thư chạy ra ngoài mà hai mắt đỏ au, còn người ngồi trong văn phòng kia vẫn cúi đầu làm việc, hề ngẩng đầu lên nhìn .

      Tin Lăng tiểu thư thay mặt bà chủ tập đoàn Lăng Thị về nước ngăn cản chuyện đính hôn nhưng bị Lăng thiếu gia thẳng thừng từ chối nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

      Tối hôm đó, khi ăn khuya, Nguy Đồng liếc xéo người ngồi sát bên , cười khúc khích , "Hay là, đừng đính hôn nữa?"

      "Sao?" nhíu mày, "Em hối hận rồi sao?"

      Hối hận từ lâu rồi... Nguy Đồng lần nữa liếc xéo , " phải cả nhà đều đồng ý hay sao? ra chỉ có mẹ và em đồng ý, mà ngay cả người chú đáng kính của cũng phản đối..." Ngoài ra, còn có cả cha và mười sư huynh đệ của cũng nhất định phản đối chuyện này. Tuy chưa gọi điện sang châu Úc xa xôi thông báo cho Nhược Thần, nhưng chắc chắn cũng đồng ý. Tính cách của giống hệt cha , luôn có thành kiến với những kẻ nhiều tiền.

      "Ồ? Người chú đó của cũng đồng ý?" Lăng Lạc An cười mắt nheo lại, " nghe xem, Lăng Thái gì với em?"

      "Điều đó quan trọng, quan trọng là mọi người đều phản đối..."

      Ngón tay khẽ lướt lên mặt , dừng lại ở đôi môi, ngăn cho hết, "Em biết tính , chuyện mà quyết định, trước giờ chưa từng vì ý kiến của người khác mà thay đổi." cúi đầu, môi lướt qua môi , rồi dừng lại thổi vào tai luồng hơi nóng, "Đặc biệt là Lăng Thái." đoán đúng, người đó đích thực là có gì đó với .

      Lăng Thái làm việc, chưa từng nóng nảy vội vàng. giống , giống .

      Nhưng điểm thú vị nhất của câu chuyện này cũng chính là ở chỗ đó. khi xác định được Lăng Thái để tâm tới , càng liều mạng để có được .

      bên cạnh cúi đầu, từng ngón tay vuốt qua, chỉnh lại mái tóc dài màu nâu, biết nghĩ điều gì, đôi mắt to sáng như ngọc khẽ chớp chớp hệt như chú mèo suy tư, đáng vô cùng.

      Tay vòng qua vai, kéo vào lòng. Tận sâu đáy mắt ánh lên niềm vui, mang theo ấm áp mà bản thân cũng chưa phát ra.

      ***

      giống như kế hoạch ban đầu của Lăng Lạc An, lễ đính hôn xa hoa, ồn ào mà được tổ chức đơn giản tại Lăng gia, giống như bữa tiệc gia đình.

      Đây có lẽ là thỏa hiệp lớn nhất của Lăng Lạc An đối với mẹ mình.

      cần phô trương khiến cả thành phố đều biết, có các phóng viên tới làm phiền, cũng có các nhân tình cũ của Lăng Lạc An tới diễn cảnh khóc lóc ỉ ôi, điều này khiến Nguy Đồng rất vừa ý. ra cũng thầm tự khâm phục mình, có trời mới biết, để hạ quyết tâm đính hôn với chàng công tử đào hoa, phong lưu đa tình phải cần bao nhiêu dũng khí. Số người phụ nữ từng qua lại, có lẽ còn nhiều hơn tất cả số đàn ông quen biết từ hai mươi năm trước cho tới tận sáu mươi năm sau.

      Ngày đính hôn, ông Nguy xuất , tuy bây giờ ông thực chính sách để con cái tự do sống theo ý mình, nhưng chuyện đính hôn này, ông rất hài lòng. Trước lễ đính hôn hai ngày, ông hẹn bạn về quê câu cá. Còn về mười sư huynh đệ trong Nguy gia cũng được lệnh được tham dự lễ đính hôn, đồng thời được phép gọi điện báo tin này cho Nhược Thần.

      Cuối cùng, bên phía Nguy Đồng chỉ có hai người là Hình Phong Phong và Tô Sung tham dự. Nhưng hai người này cũng đáng tin cậy chút nào, đến tận khi buổi lễ bắt đầu, họ vẫn mải mê tranh luận chuyện đính hôn này là đúng hay sai.

      Tối hôm đó, Nguy Đồng gặp mặt em của Lăng Lạc An.

      Lời đồn quả sai, Lăng Tĩnh Ưu quả là có nét đẹp của thiên thần. Nhưng đôi mắt búp bê cười kia, khi nhìn lại toát lên cái lạnh đến thấu xương. cảm giác vô cùng kỳ lạ, biết có phải mình nhầm hay .

      Lăng Thái cũng hề xuất trong bữa tiệc, nghe chú tổ trưởng thành phố S có chuyện gấp, hai ngày trước Lăng Thái và hai vệ sĩ nữa vội vàng tới đó. Dường như Lăng Lạc An biết trước chuyện này, nên trước đó xin nghỉ phép cho , nếu giờ này có lẽ vẫn ở thành phố S chưa kịp quay về.

      Tuy chỉ là bữa tiệc gia đình, nhưng số người đến Lăng gia hề ít, trời đông giá rét, những vị khách này lại chỉ ăn mặc rất phong phanh. Nghi lễ đính hôn rất đơn giản, mở sâm-panh, cắt bánh ga tô, sau đó Lăng Lạc An đeo nhẫn đính hôn cho Nguy Đồng.

      Chiếc nhẫn kim cương hai cara lấp lánh, khi nó xuất , ánh mắt của Hình Phong Phong còn sáng hơn cả viên kim cương đó. Tuy nhiên điều này cũng làm cho cuộc tranh luận của và Tô Sung xung quanh lễ đính hôn này chấm dứt.

      ***

      Sau lễ đính hôn hai ngày, những thông tin về kế hoạch Nam Uyển của tập đoàn Lăng Thị tràn ngập mạng.

      Theo những bài báo này, cư dân Nam Uyển bất mãn với các biện pháp cưỡng ép di dời của Lăng Thị nên kháng nghị. Trước ngày gửi đơn ra tòa, bộ phận người dân ở đây liên hợp lại, tuyên bố nhờ tới pháp luật để bảo vệ lợi ích của mình.

      Nguy Đồng tắt máy tính, lập tức gọi điện cho Lăng Thái.

      Điện thoại đổ chuông, nhưng có ai nghe máy.

      Nửa tiếng sau, Lăng Thái gọi điện lại cho , giọng đầu dây bên kia có chút yếu ớt, dường như rất mệt mỏi, "Có chuyện gì vậy?"

      "Lăng tổng, tôi xem tin tức mạng. Thành phố S có chuyện gì chứ, nếu cần thiết bây giờ tôi tới đó ngay."

      " sao." Giọng lạnh lùng.

      "Vậy khoảng khi nào về? Là thế này, tôi làm trở lại rồi, nhưng có ở đây, tôi biết phải làm gì cả."

      "Chắc phải vài ngày nữa, trước khi tôi quay về, có thể tiếp tục nghỉ phép."

      "Vậy được, tôi biết rồi, Lăng tổng." Vốn tưởng có thể tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng chiều hôm đó ngay trước giờ tan làm, Lục Lộ gọi cho , giọng nghiêm trọng, nếu lo xong chuyện riêng rồi lập tức tới thành phố S chuyến.

      "Có chuyện gì sao? Hồi chiều tôi có chuyện điện thoại với Lăng tổng, ấy sao."

      "Chuyện này tạm thời đừng cho ai biết." Lục Lộ nhắc nhở , "Sếp bây giờ nằm trong bệnh viện."
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 14: VỀ TÌNH ĐÊM


      Tối hôm trước Lăng Thái nhập viện, như vậy tức là, khi Nguy Đồng gọi điện cho , ra nằm trong bệnh viện.

      Vấn đề xảy ra ở Nam Uyển, chỉ được công khai phần. Người dân ở đây do phải chịu những biện pháp cưỡng ép di dời mạnh tay, nên dồn hết phẫn nộ lên đầu Lăng Thái. Kết quả gặp tai nạn, bị thương phải nhập viện. May mà có hai vệ sĩ cùng nên mới sớm khống chế được tình hình.

      "Vết thương của Lăng tổng có nghiêm trọng lắm ?" Nguy Đồng tàu hỏa suốt đêm tới đây, hỏi Lục Lộ.

      "Đều là vết thương ngoài da, chỉ có vết thương ở cổ tay là tương đối phiền phức."

      "Lăng Thị thực dùng biện pháp mạnh cưỡng chế di dời dân sao?"

      " cho rằng sếp là người như vậy sao?" Lục Lộ nhìn hỏi.

      Nguy Đồng lắc đầu. Tuy người đàn ông kia ở văn phòng lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng chắc chắn phải loại người đó. tổng giám đốc quan tâm tới cả nơi ăn chốn ở cũng như ngày nghỉ lễ của công nhân, tuyệt đối phải loại người máu lạnh vô tình.

      Ánh đèn trong phòng bệnh cá nhân vẫn sáng, ngồi sô-pha mở máy tính.

      Có lẽ vì tay phải bị thương, tay trái sử dụng máy tính được thuận tiện nên cứ lúc, dừng lại nghỉ rồi mới tiếp tục.

      Lục Lộ thấy vậy thở hắt ra, bước tới cầm lấy chiếc máy tính xách tay từ phía Lăng Thái, "Sếp, nên nghỉ ngơi !"

      " nghỉ cả ngày trời, bây giờ sao nữa rồi." mỉm cười, với tay lấy lại chiếc máy tính.

      Lục Lộ dám lấy lại chiếc máy tính lần nữa, chỉ biết than vãn, "Sao có thể sao được, mới vừa rồi còn đau tới như vậy... Bác sĩ sếp phải nghỉ ngơi vài ngày!"

      "Tôi yếu đuối như vậy đâu." rồi hướng tầm mắt ra phía ngoài cửa, nơi có làn da nâu nhạt đứng.

      Nguy Đồng giữa đêm đông rét buốt, cái lạnh khiến đôi má ửng hồng, còn làn môi tái nhợt, thấy nhìn mình, đôi mắt khẽ chớp, nụ cười tinh nghịch để lộ hàm răng trắng như tuyết, "Lăng tổng! lại bị thương rồi!"

      Lục Lộ trừng mắt. Sếp bị thương, ta vui mừng cái khỉ gì chứ!

      "Chỉ bị thương thôi. phải tôi cho nghỉ phép sao?" Tuy chuyện với Nguy Đồng, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lục Lộ đứng kế bên. vốn định cho biết chuyện nhập viện. Thấy sếp có vẻ vui, Lục Lộ liền lập tức viện cớ rời khỏi phòng bệnh.

      ***



      Nguy Đồng đóng cửa, cởi áo khoác treo lên móc áo, "Lần này nếu có tôi ở đây, có lẽ Lăng tổng bị thương." Tuy cuộc chuyện lần trước mấy vui vẻ, nhưng bây giờ dù gì cũng đính hôn với Lăng Lạc An. cho cùng cũng là chú của Lăng Lạc An, nếu sau này kết hôn với Lăng Lạc An, cũng trở thành chú của . Nghĩ vậy, bây giờ tốt nhất vẫn nên tạo quan hệ tốt với hơn.

      "Lần này cho dù có cũng vô dụng thôi." Tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, tấm bê tông cực lớn đổ sập xuống, cho dù thân thủ của có giỏi tới mức nào, cũng hoàn toàn thể chống đỡ nổi mà bị xây xát gì. "Lục Lộ cho biết, hai vệ sĩ kia cũng bị thương sao?"

      "Thân thủ của họ hoàn toàn bằng tôi." Điểm này tuyệt đối có gì phải nghi ngờ. Thấy phải ngừng lại vì cánh tay phải bị thương, chịu được tiến tới đỡ lấy chiếc máy tính, "Lăng tổng, muốn xem gì, tôi mở giúp ."

      Nguy Đồng ngồi xuống bên cạnh , khoảng cách rất gần, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng cơ thể . Khuôn mặt trong sáng thuần khiết, chiếc mũi dọc dừa nhắn, đôi môi căng mọng khẽ mở, để lộ hàm răng trắng như tuyết. Có lẽ cảm thấy môi hơi khô, nên bất giác liếm lên môi, chiếc lưỡi mềm mại xuất , đánh thức phần kí ức trong năm nào.

      Chiếc lưỡi mềm mại của , nửa như rụt rè sợ hãi, lại có phần mạnh bạo len vào trong miệng , hiếu kỳ do thám từng chút . Khi chạm phải lưỡi của , chiếc lưỡi kia vội vàng rụt lại, rồi ngay lập tức quay trở lại. Cứ như vậy biết bao nhiêu lần, chiếc lưỡi kia như ngọn lửa, từ từ thiêu đốt , khi thích thú trong trò chơi với chiếc lưỡi của mình, bất ngờ bị nụ hôn của khóa chặt.

      có chút bất ngờ sợ hãi, khẽ rên lên tiếng, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm đắm trong .

      ...

      "Lăng tổng?"

      Ánh mắt xa xăm trở về với thực tại, khẽ chớp mắt, cười lạnh nhạt như thói quen, "Tay". Khi còn chưa hiểu gì, nắm lấy bàn tay , đặt lên bàn phím.

      "Tối nay tôi phải xem hết số tài liệu này." Tay rất , ngón tay cũng mềm. Nhưng nếu chỉ nắm tay thôi, thể tưởng tượng nổi, khi năm ngón tay kia siết chặt lại, tạo ra uy lực lớn thế nào.

      "Vâng, tôi biết rồi." Ngón tay lành lạnh, những ngón tay thon dài nắm trọn bàn tay Nguy Đồng. đợi lát, thấy buông tay, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ, định gì mà từ từ rút tay ra, bàn tay kia bỗng siết lại, giữ chặt lấy bàn tay . biết làm thế nào, lên tiếng, "Lăng tổng, có phải thấy lạnh ?" Căn phòng bật điều hòa, nhưng dù gì cũng là bệnh nhân, chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng có phần hơi lạnh.

      "." vẫn hướng mắt vào màn hình máy tính, dưới hàng lông mày thanh tú phảng phất dịu dàng ấm áp.

      "Vậy ..."

      Nguy Đồng còn chưa hết câu, bị cắt ngang, "Xin hãy giữ yên lặng!"

      "..." Thôi vậy, người đàn ông này tính tình khó đoán, ta thích nắm cứ để ta nắm, dù gì nắm tay lát cũng chết.

      ***



      Ngày thứ hai, khi Lục Lộ mang bữa sáng tới, Nguy Đồng vừa chợp mắt bao lâu. Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Lộ giật mình.

      chiếc sô-pha, sếp của ngồi gọn góc, chiếc máy tính đặt ghế, tay trái lướt chậm bàn phím, còn tay phải bị thương lại ôm lấy người con nằm phía dưới. Nguy Đồng nằm ngang, gần như chiếm toàn bộ chiếc sô pha, gối đầu đùi , ngủ ngon lành.

      Tiếng "sếp" còn chưa kịp cất lên, Lăng Thái theo trực giác ngẩng đầu, ra hiệu cho đừng lên tiếng. Lục Lộ gật gật đầu, nhàng đặt đồ ăn sáng xuống bên, rồi từ từ tiến tới trước mặt Lăng Thái, giọng hết mức, "Sếp, điều tra rồi, những người gây chuyện đều là dân từ nơi khác tới vùng này, có nghề nghiệp ổn định, thường ngày hay làm những việc như bắt gà, trộm chó. Lần này ràng là nhận tiền làm việc theo chỉ thị của người khác, gia đình bị vướng vào vụ này cũng có chút tiếng tăm ở Nam Uyển, còn có người quen làm việc trong đài truyền hình, xem ra muốn làm lớn chuyện là điều thể!" xong, thở dài tiếng, "Sếp, tôi còn tưởng ta dừng tay, ngờ..."

      Lăng Thái nhếch môi cười nhạt, đáy mắt sâu thăm thẳm, " quá coi thường cậu ta rồi. Những thứ tôi dặn chuẩn bị xong cả chưa?" ngủ đùi khẽ trở mình, thiếu chút nữa rơi khỏi chiếc sô pha. vội vàng giữ chặt , hàng lông mày nhíu lại, gương mặt cau có.

      "Vâng, đều xong cả rồi!" Thấy bộ dạng cố chịu đau của Lăng Thái, Lục Lộ vội tiến lên bước, "Sếp, để đưa ấy lại giường nằm". Lục Lộ vừa khẽ chạm vào áo Nguy Đồng bị Lăng Thái ngăn lại. " cần, để tôi." gập máy tính, cẩn thận, nhàng bế lên.

      ***



      Khi Nguy Đồng tỉnh lại, trong phòng có ai, nằm mình giường giống như bệnh nhân. bàn có đặt phần ăn sáng, gồm ly cà phê trong túi giữ ấm và chiếc sandwich cá ngừ.

      Có vẻ như là để lại cho , nhưng đoán chắc đây là phần ăn sáng của Lăng Thái. Chỉ có chiếc sandwich vào bụng, chẳng thấm vào đâu, vẫn còn đói nên đành ra ngoài kiếm gì đó ăn.

      Vừa vào tới thang máy, tiếng người đàn ông hét lớn: "Đợi !", rồi nhanh chân chạy lại phía thang máy.

      "Cám ơn!" Đối phương rất khách sáo. Nguy Đồng nhìn người đó lát, khoác mình chiếc áo Bluse trắng, đầu tóc chải chuốt vô cùng gọn gàng, có lẽ là bác sĩ ở đây. nhìn ta, ta cũng nhìn . Nguy Đồng có cảm giác rất lạ. Cảm giác này chỉ biến mất khi thang máy xuống tới tầng , chuẩn bị bước ra khỏi thang máy người đàn ông kia bỗng gọi tên : "Nguy Đồng!"

      "Ơ..." ra đúng là họ quen nhau , chẳng trách lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Chỉ là nhất thời nhận ra là ai.

      Thấy vẫn còn nghi ngờ, đối phương cười , "Tiểu Đồng Đồng, mới năm năm gặp, quên tôi rồi sao?"

      Tiểu Đồng Đồng... Nguy Đồng chu môi, cách gọi nổi da gà đó, cũng chỉ có mình ta mới gọi nổi.

      Mười phút sau, hai người tới ngồi tại nhà hàng đối diện bệnh viện. Nguy Đồng vẫn ngừng quan sát , chẳng trách nhận ra. Cậu ấm với mái tóc ngang vai, suốt ngày lêu lổng nơi những cửa hàng điện tử và các quán bar ngày nào, nay trở thành bác sĩ của bệnh viện lớn, quả thực là kỳ tích.

      Năm xưa Trần Úc là khách quen của con phố đó, có lúc còn kiêm luôn chân chạy bàn, nghe ta phải người bản địa, có thói quen lui tới mình. Hai người họ hơn kém nhau vài tuổi, hoàn cảnh gia đình lại giống nhau, theo lẽ thường thể nào trở thành bạn bè thân thiết được. Nhưng quãng thời gian đó cũng thường lui tới con phố đó thư giãn, lâu dần thành thân nhau.

      Sau khi xảy ra cố đêm hôm đó, cũng từng quay trở lại con phố đó để tìm nhân vật nam chính, nhưng hề gặp lại Trần Úc, nghe người khác lại, hình như bị người nhà bắt về rồi.

      Hôm nay gặp lại, mới biết năm xưa cha ta đích thân tới thành phố Z tìm, trực tiếp đóng gói thu dọn hành lí rồi tống ta sang nước ngoài du học. ngờ mới học hành thành tài, về nước chưa được năm gặp lại rồi.

      Đất khách quê người gặp lại bạn cũ, tất nhiên có rất nhiều điều để , hai người chuyện quên mất thời gian, cho đến khi Lăng Thái gọi điện tới.

      "Tôi ở nhà hàng đối diện bệnh viện, muốn về ngay bây giờ sao?... Bằng lái xe? Tôi có, nhưng từ hồi thi bằng lái tới giờ, chưa từng lái xe, bây giờ hầu như là quên hết rồi." Nguy Đồng cố thuyết phục đối phương, nhưng có hiệu quả.

      "Bây giờ tôi qua trước cửa nhà hàng đó, ra ngoài lấy chìa khóa xe, tôi đỗ xe ở bãi để xe dưới tầng hầm, mười phút sau tới cửa sau bệnh viện đợi tôi." Đối phương lạnh lùng hạ lệnh.

      Nguy Đồng Trần Úc đợi lát, rồi lao như bay ra ngoài cửa, có chiếc xe taxi đỗ bên đường, tấm kính phía cửa sau từ từ hạ xuống, gương mặt người đàn ông đẹp như tượng thần xuất . Cả đêm qua ngủ, nhưng thần sắc vẫn vô cùng tỉnh táo. Có thể trở về thành phố Z, có lẽ mọi chuyện được giải quyết xong.

      Nguy Đồng đón lấy chiếc chìa khóa xe, quay lại nhà hàng định chào tạm biệt Trần Úc. Chưa kịp lên tiếng, đối phương nhìn chằm chằm vào với ánh mắt vô cùng khâm phục, " hạ gục được ta rồi! Tiểu Đồng Đồng, trước kia đúng là tôi xem thường !"

      Nguy Đồng ngẩn người hỏi, " gì vậy?"

      " ta đó!" Trần Úc hất hàm, nhìn về phía chiếc xe bên ngoài cửa kính, "Người đàn ông đẹp trai vừa rồi đó! Năm xưa ta xuất ở hộp đêm, phải chúng ta cá cược xem có thể chuyện với ta nổi mười phút hay còn gì..."
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 15: CỤC DIỆN BẾ TẮC

      Tuy năm năm trôi qua, nhưng đối với Trần Úc, chuyện đó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những nơi như hộp đêm, rất ít khi xuất mẫu đàn ông có khí chất cao quý như vậy. Thông thường đàn ông tới nơi này, phải vì muốn tìm phụ nữ cũng là tìm đàn ông. Nhưng ta lại ngồi đó mình, vầng trán rộng, gương mặt ôn nhu, thần thái lại lạnh lùng kiêu ngạo.

      Dáng dấp ấy tỏa ra khí chất cao quý thoát tục, khác hẳn người thường.

      Tới khi thứ n tiếp cận ta thất bại, Trần Úc và Nguy Đồng cá cược với nhau, còn cá điều gì bản thân Trần Úc cũng nhớ nữa, chỉ có thứ vẫn mãi hằn sâu trong ký ức , đó là khuôn mặt đẹp hơn tranh vẽ của người đàn ông độc ngồi kia.

      Lúc đó Nguy Đồng cũng say mèm, chưa được đến câu thứ hai đổ người về phía . Rồi chẳng hiểu tại sao, hai người bắt đầu chuyện , sau đó khách đến rất đông, Trần Úc nhất thời chú ý, khi quay đầu lại, thấy hai người kia đâu nữa. Khi đó Trần Úc cũng thể ngờ, đây là đêm cuối cùng ở lại quán rượu này.

      Khi dòng hồi tưởng trở về với thực tại, Trần Úc phát , bên cạnh mình, Nguy Đồng đứng như hóa đá, " sao chứ?"

      Nguy Đồng phải mất nửa ngày mới thốt lên thành tiếng, "Ý là, người đàn ông chiếc xe vừa rồi kia... là người chuyện với tôi trong quán rượu năm năm trước? chắc chắn là nhìn nhầm chứ?"

      "Nhìn nhầm? Xí! Trần Úc này là ai chứ? Hơn nữa kiểu đàn ông như vậy, chỉ cần gặp lần, là cả đời thể nào quên được, nghĩ ai sinh ra cũng có diễm phúc mang khuôn mặt đó sao?..."

      Trần Úc còn lẩm bẩm, Nguy Đồng lao vụt .

      ***

      Nguy Đồng chạy thục mạng tới cổng lớn bệnh viện, trong đầu trống rỗng, bộ não dường như ngừng hoạt động, chỉ có tay chân tự chạy mà thôi, ánh mắt ngừng đảo khắp nơi tìm kiếm.

      Cuối cùng, cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đại sảnh bệnh viện. Người đó chờ thang máy, cúi đầu từ tốn điều gì đó với Lục Lộ, thần thái thanh đạm, ôn hòa, nhưng khí chất cao quý hơn người vẫn thể nào lẫn đâu được.

      Lục Lộ hoảng hốt khi thấy người con phía trước xồng xộc lao tới, còn chưa kịp tiếng nào Lục Lộ bị gạt qua bên. Nguy Đồng giữ chặt Lăng Thái, đẩy vào trong thang máy, hung dữ đuổi tất cả người bên trong ra ngoài.

      ấn bừa nút nào đó để thang máy lên, quay sang trừng mắt nhìn , " , có phải năm năm trước từng đến quán bar Độ Ngạn ở khu phố cũ ?"

      Sâu thẳm trong đôi mắt người đàn ông trước mặt Nguy Đồng, hai nhãn đồng đen đến mê hoặc tựa như mặt nước hồ đông nhìn thấy đáy, đôi mắt ấy nhìn chăm chú bao phủ lấy , như chiếc khóa vô hình giữ chặt lại. chịu nổi im lặng đến bế tắc này, bóp chặt vai .

      "Chết tiệt, rốt cuộc có tới đó ?" Nguy Đồng như muốn phát điên.

      " biết cả rồi sao?" Sắc mặt Lăng Thái vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ có đôi mắt sâu thẳm mê hoặc kia, dường như gợn sóng.

      Câu hỏi đó khiến tia hi vọng nhoi cuối cùng trong lòng Nguy Đồng cũng vụt tắt. cúi đầu thở hắt ra, ôm đầu khụy chân xuống đất, " ra đúng ... ra biết từ lâu... Khoan !" đột nhiên đứng bật dậy, siết chặt cà vạt của , "Sao có thể biết được? Đồ chết tiệt này, biết từ bao giờ?"

      "Lần ở Hồng Kông." Từ khi kéo tay khỏi chiếc cà vạt của mình, bàn tay vẫn nắm chặt tay , chặt, lửa giận bừng bừng trong lòng khiến chú ý tới điều này.

      "Vậy phải cũng ba bốn tháng rồi sao? Từ lúc đó biết rồi, tại sao với tôi?" Nguy Đồng như kẻ ngốc hề hay biết gì, mới đính hôn với Lăng Lạc An, bây giờ phát mình có tình đêm với chú của ta. Đừng là Lăng Lạc An sau khi biết chuyện này nổi điên thế nào, mà ngay cả bản thân , cũng chưa phóng khoáng đến mức trẻ tha già thương như vậy.

      Cánh cửa thang máy mở rồi lại đóng, bấm cho thang máy chạy xuống, sau khi tới nơi, kéo còn đứng ngẩn ngơ trong đó ra ngoài.

      "Đợi ." Giọng Nguy Đồng vang lên từ phía sau, quay đầu lại, tiếp tục về phía phòng bệnh của mình.

      "Tôi bảo đứng lại đó! Tôi muốn cho ràng, tại sao sớm biết chuyện mà cho tôi? Còn mở to mắt nhìn tôi đính hôn với Lăng Lạc An? Hay là cảm thấy như vậy rất thú vị?"

      Nguy Đồng nhiều như vậy, nhưng hề thấy Lăng Thái dừng bước. người đàn ông trưởng thành, chững chạc, lại có gia thế và địa vị mà người bình thường thể nào với tới, thậm chí nếu những lời như cuộc tình đêm đều là do cả hai tự nguyện, ai phải chịu trách nhiệm với ai, cũng có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là, trước tình hình nay, tại sao vẫn có thể bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy?

      lẽ trong mắt , vị khách qua đường như chỉ là trò tiêu khiển đêm hề có chút ý nghĩa gì? Dùng xong rồi lập tức vứt bỏ, lập tức lãng quên, cho dù có gặp lại cũng cần thiết phải nhắc tới chuyện đó?

      Thái độ của khiến lửa giận trong lòng càng bốc lên ngùn ngụt, dồn hết sức vào cánh tay, giữ chặt lấy , "Lăng Thái! Đồ chết tiệt nhà mau đứng lại cho tôi! Tôi muốn cho ràng!..."

      Người đàn ông trước mặt bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn , ánh mắt sâu thăm thẳm, thể nào đoán được ý nghĩ bên trong. Hai cánh tay to lớn giữ chặt vai , đôi môi người đàn ông trước mặt ép xuống, lành lạnh, nhưng mềm mại ngờ.

      Nguy Đồng sững người, toàn thân tê cứng.

      Hơi thở của thơm mát nồng nàn, thuần túy trong suốt, hoàn toàn giống với Lăng Lạc An.

      Trái ngược với đột ngột có chút sợ hãi lúc đầu, hôn nhàng, như hạt sương mai, dịu dàng, đắm say. Nếu phải ở tình huống trớ trêu như bây giờ, nếu phải là nụ hôn của , Nguy Đồng còn nghĩ rằng, đây là nụ hôn ngọt ngào nhất của cặp tình nhân.

      Nguy Đồng sững người, mắt tròn xoe nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt gần trong gang tấc, đôi tay cứng đờ muốn đẩy ra, buông ra trước.

      "Bây giờ, bình tĩnh lại chưa?" Khoảng cách rất gần khiến Nguy Đồng có thể nhìn hơn. Đôi môi khẽ động, hơi thở vẫn nồng ấm, môi vẫn còn vương hơi ấm của . Nhưng ánh mắt nhìn lại lạnh lùng, điềm nhiên đến vậy, cứ như người đàn ông hôn vừa rồi phải là .

      Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua khuôn mặt , chỉnh lại vài sợi tóc buông xuống, vuốt mái tóc dài màu nâu mềm mại như dải lụa, "Nếu bình tĩnh rồi, chúng ta chuyện."

      ***

      Thành phố Z.

      Trong căn phòng ăn khép kín tại nhà hàng sang trọng, người đứng khom lưng, cung kính đem những tin nóng hổi nhất vừa nhận được từ thành phố

      [​IMG]
      trạch nữB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :