1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông Chủ Là Cực Phẩm - Nam Lăng (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 50: CUỘC ĐỜI

      Mái tóc nâu dài từ hai vai rủ xuống, Nguy Đồng cười híp mắt, tay ấn người Lăng Thái, tay nâng chiếc cằm đẹp đẽ của .

      "Làm gì vậy?"

      "Trêu đùa !" cười rất ma mãnh.

      yên lặng nhìn , cười nhưng ra tiếng. nhất thời chiếm thế thượng phong, có chút đắc ý, "Trước đây biết em , mỗi lần cười như phải cười như vậy nhìn em, em đều dám làm gì. Sau này cái nhà này, vũ lực có tiếng nhất." vừa vừa cúi đầu hôn nồng nhiệt lên môi . "Bây giờ em hỏi , đối với , cái gì mới là quan trọng nhất?"

      "Em điều gì?" nằm ở đó, ánh mắt đầy ấm áp và thương.

      "Tất cả. Đối với , cả đời theo đuổi điều gì? ... sao ngốc như vậy, thay trai gánh vác cả Lăng thị, còn cả Lăng Lạc An nữa."

      "Mục tiêu tạm thời và mục tiêu cuối cùng là hai điều giống nhau. Có những mục tiêu chỉ là cách để đạt được mục tiêu cuối cùng. Còn nữa, đó phải là ngốc." vuốt , "Đó là trách nhiệm và lời hứa của ."

      "Nhưng ai biết ơn cả."

      " cần điều đó, chỉ làm những gì mình nên làm."

      "Đó chính là ngốc!" cố ý .

      từ từ nhấc người lên, vốn dang chân ngồi người cũng thuận thế trượt xuống chân. ôm lấy cơ thể mềm mại người, hôn cái lên trán, "Có thể bây giờ em vẫn chưa hiểu lắm, đó là vì em vẫn còn trẻ. Con người trong cuộc đời luôn có tín ngưỡng. Cuộc đời nhất định thuận buồm xuôi gió, mỗi bước ngoặt đều có sóng gió cả. Thực ra, có thể tách thành những chuyện khác nhau cũng tốt, vì trải nghiệm là ký ức. Ký ức thiếu những trắc trở hoàn chỉnh. Trắc trở khiến con người hoang mang, nhưng có tín ngưỡng rồi cũng có nghĩa là có mục tiêu. Máy bay có đích đến thể cất cánh, có bờ thuyền thể cập bến. Làm việc cách mù quáng và làm việc cách ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Thấy Nguy Đồng mở to mắt ngây ra nhìn mình, lại cười, "Mấy năm nữa, em hiểu thôi."

      ngẩng đầu nhìn , người đàn ông trước mắt thở nhàng, ánh mắt sâu thẳm, cứ nhìn như vậy, càng ngắm càng đẹp.

      luôn đơn giản như vậy, sau đó dùng nụ hôn nhàng ra những lời khiến thấy bình tâm. …

      nghĩ, bất luận những chuyện quan trọng đối với là gì, đều nhất định phải tiền bạc hay quyền lực.

      đột nhiên cảm thấy, chỉ từ "thích" đơn giản, đủ để biểu đạt tình cảm trong . nghĩ, người đàn ông này. vô cùng sâu đậm.

      "Bây giờ ánh mắt này là ám thị mời mọc nào đó ư?" Ngữ điệu người đàn ông bình thản, vuốt tai , "Bà xã, có chút nhớ biểu của em sau khi say..." Hơi thở ấm áp luồn vào tai , mặt Nguy Đồng lập tức đỏ bừng.

      "... xấu!" nhịn nửa năm, chỉ ra được ba chữ đó. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nắm chắc của , trong lòng lại thấy ấm ức.

      Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trong lòng thoải mái, túm lấy cổ áo , cắn mạnh vào môi . Lúc đứng dậy túm lấy cằm , : "Em đợi giường, mau lên đấy!"

      Trong đêm tối, đôi chân thon dài của chạy vụt qua hành lang, biến mất ở cửa phòng.

      ngồi đó, chống tay vào má, cười rạng rỡ.

      ***

      Sau khi bày biện phòng tranh xong, Lăng Thái chưa vội mở tiệm mà đưa cuốn sổ cho , bảo chọn địa điểm trăng mật được viết trong đó.

      " đâu cũng được?" Đại tiểu thư Nguy gia chưa từng được ra nước ngoài nên vô cùng hoan hỉ. "Vậy... vậy em muốn nơi xa nhất! Nam Cực!"

      Lục Lộ đứng bên cạnh sặc cafe, Lăng Thái ngồi ở đầu bên kia sô-pha tiếp tục xem tạp chí, giả vờ như nghe thấy.

      " thích?" Nguy Đồng vui, nghĩ hồi rồi "Vậy gần chút, leo núi."

      "Leo núi tồi." Lăng Thái bình luận.

      Nguy Đồng tiếp "Em muốn đến đỉnh Chomolungma rất lâu rồi!"

      "..." nghe thấy gì cả.

      Đến châu Phi thám hiểm sa mạc, xem núi ở cao nguyên Thanh Tạng, dã ngoại rừng nhiệt đới Amazon đều bị phớt lờ, Nguy Đồng mất hứng, "Cái này cũng được cái kia cũng được, tự chọn !"

      "Hawaii?" Lăng Thái hỏi dò.

      "Tầm thường!"

      "Fiji"

      "Chưa nghe thấy bao giờ..."

      "Paris?"

      "Chán!"

      "Hy Lạp?"

      "Cũng chán!"

      Lăng Thái thở dài, "Em cho chút đề xuất ."

      "Em muốn thám hiểm, muốn những thành phố nổi tiếng, cũng muốn ăn ngủ mấy ngày bên bờ biển, muốn cuộc du lịch mạo hiểm khó quên!" Giống như những gì viết trong "Ma thổi đèn", những khu vực thần bí và đầy nguy hiểm, rất ít người đặt chân đến, sau đó chúng ta mang theo công cụ, thám hiểm điều ảo diệu của thế giới..." Nguy Đồng bị trí tưởng tượng của chính mình hấp dẫn, vuốt cằm cười híp mắt, " chừng chúng ta còn phát di tích cổ hay văn vật gì đó, khi quay về giàu to." chuyển tầm mắt, lúc này mới phát người sô-pha mất dạng từ lúc nào. …

      Ngoài cửa, Lục Lộ vô cùng thương cảm nhìn Lăng Thái: "Sếp, hay là sếp cũng đăng ký học lớp võ thuật ?"

      "Thôi , tôi từng này tuổi rồi mới học..." Lăng Thái ủ rũ.

      Lục Lộ muốn , ngừng lúc, cuối cùng lấy tấm danh thiếp đưa cho Lăng Thái, "Đây là công ty bảo hiểm trước đây tôi đăng ký, cũng tồi, nếu muốn trăng mật như vậy, trước khi nên đăng ký gói bảo hiểm tốt chút..."

      "..."

      Hôm đó, Lục Lộ phát , người sếp vốn thông minh lạnh lùng của mình lại có lúc thành lời.

      ***

      Vì địa điểm trăng mật chưa thống nhất nên chuyện du lịch tạm thời bị gác lại.

      Cuối tuần đó, Nguy Đồng hẹn Hình Phong Phong và Tô Sung đến câu lạc bộ bơi rèn luyện thân thể và ăn cơm. Hình Phong Phong và Tô Sung biết gần đây lượng vận động của Nguy Đồng nhiều thêm, lúc bơi chỉ nghịch nước ở bên bờ và uống nước, giữ đủ mười phần thể lực còn tiếp ở phòng thể dục.

      Kết quả vừa chạy được mười mấy phút, hai người lần lượt gào

      Ông chủ cực phẩm 50

      Thét chịu nổi nữa, kéo Nguy Đồng ra, định đến nghỉ ngơi ở quầy trà bên cạnh.

      Ai ngờ lại chứng kiến vở kịch đặc sắc ở quầy trà.

      Ba người họ sơm, chọn vị trí tương đối trong cùng, tuy là chiều cuối tuần nhưng câu lạc bộ chỉ tiếp khách VIP nên nhiều người. Cũng vì thế, khi có động tĩnh lớn, đều nghe thấy rất ràng.


      Người đầu tiên người thấy người đó là Tô Sung, ngồi ngay vị trí nhìn đối diện bên ngoài, lập tức khẽ ra hiệu với Nguy Đồng, “là Lăng Tĩnh Ưu”

      Hình Phong Phong ngồi quay lưng lại với cửa, chậm rãi khuấy thìa cafe , “đều là chuyện cũ từ năm nào rồi, cần như nhìn thấy minh tinh”

      phải!” Tô Sung giơ tay, cố kéo Ngụy Đồng từ phía đối diện chiếc bàn tròn về phía mình, “cậu xem, có người mắng ta!”

      câu này khiến ba cái đầu ngồi bên chiếc bàn tròn cùng quay ra nhìn.

      Đó là vị trí trương đối gần cửa, Lăng Tĩnh Ưu hình như vừa từ bên ngoài vào, nhưng bị trẻ vốn ngồi bên cạnh bàn ngăn lại.

      Khả năng chuyện của đó vô cùng cao siêu, nghe vô cùng văn vẻ, lịch , thực ra câu nào cũng đầy đả kích. Đại ý là châm biếm Lăng Tĩnh Ưu sau khi bị đuổi ra khỏi Lăng gia bản tính vẫn đổi, càng hiểu chuyện, cố sống chết bám lấy người có tiền, giả vờ mình vẫn là tiểu thư tầng lớp thượng lưu, đến câu lạc bộ này tiêu tiền.

      Đối phương từng câu mắng mỏ ép người, Lăng Tĩnh Ưu lại luôn cúi đầu , nhẫn nại rất khác hẳn tĩnh cách bình thường.

      ta bị đuổi ra khỏi Lăng gia rồi?” Hình Phong Phong ngạc nhiên, giật giật áo Nguy Đồng, “Có chuyện gì vậy?”

      “Mình cũng biết, Lăng Thái sớm hết quan hệ với Lăng gia rồi”.

      Tô Sung vốn thích cảnh này, nhưng đối tượng bị ức hiếp lại khiến rất vui mừng, “ đó là ai vậy, lợi hại quá, đúng là nữ hiệp trong phim, giáo huấn người phụ nữ xấu xa kia!”

      Nguy Đồng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lại phát kia nhìn rất quen mặt.

      Đợi lúc các rời khỏi phong thể dục, lên tầng ăn tối, mới nhớ ra trước đây cùng Nhược Thần đến quán bar gặp Lăng Lạc An, này cũng theo .

      “Vậy việc đơn giản rồi!” Hình Phong Phong phân tích, “ vừa nãy nhìn cách ăn mặc biết ngay là thiên kim nhà giàu, hơn nữa là loại rất giàu. Lăng Lặc An quen thói tán tỉnh con , kết quả đụng phải người thể gây được. Cậu nghĩ xem, phụ nữ có thể nhẫn nhịn người đàn ông lắm tiền lăng nhăng, đa số đều vì tiền của đối phương. kia cũng có tiền, biết quan hệ giữa Lăng Lạc An và Lăng Tĩnh Ưu bình thường đương nhiên thoải mái. Vì thế chắc giở thủ đoạn để mẹ của Lăng Lạc An đuổi ta ra khỏi nhà, bây giờ chạm mặt, tự nhiên dạy dỗ ta”.

      “Cậu cứ như cậu tận mắt thấy vậy!” Tô Sung và Nguy Đồng đều cho rằng như vậy

      thực tế, suy đoán của Hình Phong Phong , đa phần đều đúng.

      Vu Tư Nguyên là thiên kim nhà giàu đích thực, lại là con duy nhất trong nhà, được cha vô cùng cưng chiều. ngây ngốc, từ ngày đầu tiên Lăng Lạc An tiếp cận, biết đối phương có mục đích. Nhưng trước giờ luôn thích cảm giác được chàng đẹp trai theo đuổi, thêm vào đó, cha cũng có ý muốn liên hôn với Lăng gia, vì thế sớm coi Lăng Lạc An là người đàn ông của mình.

      Đáng tiếc, có hôm nhậ được cuộc điện thoại nặc danh, cho mối quan hệ bình thường của Lăng Lạc An và con nuôi Lăng gia Lăng Tĩnh Ưu. Sau đó, còn có đoạn phim nóng bỏng của đối phương. Tuy mặt của nam chính và nữ chính bị làm mờ , nhưng vẫn có thể nhận ra hai người lăn lộn giường kia là ai.

      Nghĩ đến cảnh tượng Lăng Tĩnh Ưu hàng ngày xuất trước mặt, tự nhiên khoác cánh tay Lăng Lạc An gọi trai, trong lòng thấy kinh tởm.

      Lăng Tĩnh Ưu có lẽ nằm mơ cũng ngờ rằng, đoạn phim trước đây quay để phá hoại Nguy Đồng và Lăng Lạc An bây giờ lại trở thành nguyên nhân mình bị đuổi khỏi Lăng gia.

      Có lẽ nên khen ngợi Vu Tư Nguyên hành quá hoàn mỹ, cũng có lẽ chỉ có thể trách Lăng Tĩnh Ưu làm quá nhiều chuyện xấu, thời vận lại đen đủi. Tóm lại, Vu Tư Nguyên trước giờ phải là người phụ nữ chỉ biết kêu khóc

      Bề ngoiaf vẫn tươi cười nhìn Lăng Tĩnh Ưu diễn vai nghe lời, đằng sau lại lặp mưu khiến Lăng Tĩnh Ưu mắc bẫy, sau này khiến Quan Tuệ Tâm nổi giận.

      Trong lòng Quan Tuệ Tâm, quân cờ Lăng Tĩnh Ưu vốn đóng vai bỏ rồi, giữ lại vì niệm tình bao năm qua ở bên cạnh bà, tình cảm như mẹ con. Ai ngờ biết tốt xấu, lại dám mưu với tiểu thư Vu gia. Người như vậy đương nhiên thể giữ lại.

      Sau đó, Lăng Tĩnh Ưu bị ép dọn ra khỏi Lăng gia
      Last edited by a moderator: 28/12/14
      trạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 51: VẬN MỆNH

      Nguy Đồng luôn cảm thấy, giữa mình và Lăng Tĩnh Ưu tồn tại nghiệt duyên.

      Thành phố Z rất lớn, trong thời gian ngắn mà gặp nhau nhiều như vậy, mỗi lần đều rất náo nhiệt, thực ra hề đơn giản.

      Hằng An gần đây có chút chuyện, Lăng Thái hôm nay cùng Lục Lộ đến Hằng An, biết Nguy Đồng có hẹn với bạn, liền đưa chìa khóa chiếc Bentley để có thể thuận tiện lại.

      Buổi tối sau khi xem phim với hai bạn, đối phương lại muốn quán bar, kết quả bị Nguy Đồng từ chối. …

      Hai cười giờ là bà lão hai mươi tư tuổi, nhưng cũng cưỡng ép, chỉ đưa bọn họ đến cửa quán bar cho về.

      Sau đó, ba người xe nhìn thấy tiểu thư Lăng gia ở phố.

      Đó là cửa ngõ tương đối ít người, mấy người đàn ông nhìn có vẻ bất lương chặn đường Lăng Tĩnh Ưu bước ra từ quán bar, kéo vào con ngõ .

      Lúc đó Nguy Đồng tìm quán bar mới mà Hình Phong Phong , tốc độ lái xe rất chậm, ba người xe đều nhìn thấy cảnh đó. Chiếc xe dừng lại bên đường, Tô Sung hỏi có muốn xuống xe xem , Hình Phong Phong lập tức ngắt lời đây là chuyện của người ta, đừng lo chuyện bao đồng.

      "Mấy người đàn ông đó hình như rất hung dữ, chúng ta để ý, lỡ như xảy ra chuyện phải làm sao?" Tô Sung đẩy Nguy Đồng.

      Hình Phong Phong nắm chặt vai bạn tốt, "Đây gọi là tự làm tự chịu, loại phụ nữ như ta, cho dù có báo ứng cũng đáng."

      Nguy Đồng xoa dịu, nhéo hai gương mặt mềm mại, "Mình xuống xe xem sao, hai cậu có thể đến quán bar rồi!"

      Tuy nhiên, Hình Phong Phong và Tô Sung tâm lý vốn hiếu kỳ, cuối cùng vẫn theo sau Nguy Đồng, bước đến con ngõ đó. Con ngõ rất ngoằn nghèo, so với phố lớn hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, khắp nơi đều là rác thải vứt bừa bãi, lạnh lẽo u. Ba người vô cùng cẩn thận, để phát ra tiếng bước chân nào.

      Bọn họ rẽ ở khúc ngoặt, cuối con ngõ tối tăm, Lăng Tĩnh Ưu bị người ta đè xuống đất, áo của gần như bị xé sạch, người đàn ông chuẩn bị tháo quần. Miệng bị bịt chặt, cơ thể mềm mại trắng trẻo hết sức giãy giụa dưới nền đất bẩn thỉu, muốn thoát ra khỏi bàn tay hỗn hào người mình, nhưng tất cả đều vô ích. Tóc rối tung, khắp mặt đều là nước mắt, nhìn giống như người điên.

      Ba đều hoảng hốt, Nguy Đồng muốn xông lên bị Hình Phong Phong kéo lại, lắc đầu nguầy nguậy. Nguy Đồng ra hiệu an ủi vỗ vai bạn rồi xông ra.

      Trước khi quen Nguy Đồng, bọn họ nghe đến tên của . Bắt đầu từ hồi tiểu học, là nhân vật phong vân của mấy trường học lân cận. Trong nhà có mười hai vị sư huynh đệ, thân võ công mười phần uy lực.

      Nhưng quen nhau nhiều năm như vậy, ngoài việc nhìn thấy Nguy Đồng đánh nhau với mấy chị cấp ba, bọn họ chưa từng thấy bộ dạng động thủ của .

      Có tất cả bốn người đàn ông, thời gian đánh gục tất cả là năm phút, tốc độ tất cả dắt díu nhau bỏ chạy là năm giây. Bọn họ từ lo lắng thành yên tâm, mắt chữ a mồm chữ o, chỉ thiếu mỗi vỗ tay cổ vũ.

      nền đất lạnh ngắt, Lăng Tĩnh Ưu lôi chiếc giẻ nhét trong miệng ra, trừng mắt nhìn Nguy Đồng cởi áo khoác ra đưa cho mình, trong đôi mắt sưng đỏ toàn là oán hận, "Đừng tưởng cứu tôi, tôi cảm kích . Nếu phải , tất cả những chuyện hôm nay xảy ra."

      Nguy Đồng nhìn cái, khom lưng đặt chiếc áo khoác trước mặt, " vẫn như vậy, mãi mãi phân biệt được trắng đen thị phi. cho rằng cảm kích của đáng tiền lắm sao? Cũng đừng cho rằng tôi muốn cứu , tôi chỉ là muốn nguyên tắc tinh thần võ đạo của Nguy gia vì mà bị phá hoại."

      Nguy Đồng xong, kéo bạn chuẩn bị rời , chưa được mấy bước, đằng sau vọng đến tiếng khóc. thở dài, bảo bạn trước, rồi quay lại, " bệnh viện, hay báo cảnh sát?"

      "Đều cần..." Lăng Tĩnh Ưu dùng tay lau nước mắt, nhặt chiếc áo khoác dưới đất khoác lên người, " có thể... đưa tôi về nhà ?"

      ***

      Đây là chung cư hai phòng ngủ, mới. Lăng Tĩnh Ưu sau khi bị ép dọn ra khỏi Lăng gia thuê ở đây. Chung cư ở giữa khu phố náo nhiệt, trang trí tồi, chỉ là chủ nhân lười quét dọn, khắp nơi đều là quần áo, phòng có chút bừa bộn.

      Mấy năm nay, Quan Tuệ Tâm và Lăng Lạc An cho Lăng Tĩnh Ưu ít tiền, tuy dùng nhiều, nhưng vẫn giữ lại ít. Vì thế lúc đầu sau khi bị đuổi ra khỏi cửa, cuộc sống của quá khó khăn. Chỉ là quen xa xỉ, thói quen mua hàng hiệu thay đổi được, ra vào toàn nhà hàng cao cấp, kết quả đến tháng còn đồng nào.

      Sau đó, Tĩnh Ưu cũng từng về Lăng gia xin tiền hai lần, nhưng lần nào cũng gặp phải lời lạnh lùng châm biếm của Quan Tuệ Tâm. Lúc này mới hiểu ra, người phụ nữ nuôi dưỡng hai mươi mấy năm vốn hề coi như con . chỉ là vật phẩm có giá trị, khi mất giá trị lợi dụng còn danh nghĩa gì.

      Lăng Tĩnh Ưu cũng từng nghĩ đến tìm Lăng Lạc An, nhưng nghĩ đến lúc Vu Tư Nguyên lập mưu với , khoanh tay bàng quan, có cách nào làm được việc ấy.

      điên cuồng như vậy, cho rằng chỉ cần giữ ấy ở bên mình, những chuyện khác có thể để tâm. Nhưng giống như Nguy Đồng , người đàn ông, trái tim dành cho , , quan tâm , càng đừng đến hai từ chung thủy.

      có thể đứng nhìn bị người phụ nữ khác vu hại, cho dù tìm , có thể đạt được điều gì?

      Lại thêm châm biếm nữa? Lại thêm ánh mắt khinh thường nữa?

      muốn quay về để bị coi thường, liền bắt đầu qua lại với những người đàn ông mình . còn có gương mặt xinh đẹp, là gương mặt ngây thơ mà đàn ông thích nhất. bắt đầu biến thành người khác, buổi sáng ăn mặc xinh đẹp đáng nũng nịu bên cạnh đàn ông, buổi tối hút thuốc hóa trang đậm ra vào hộp đêm, thỉnh thoảng được ai để mắt đến thuê nhà nghỉ.

      Có lúc đụng mặt người thuộc tầng lớp thượng lưu ở những nơi cao cấp, mỉm cười giả vờ quen biết. Cái danh xưng tiểu thư Lăng gia hầu như biến thành chuyện của thế kỷ trước.

      Chiều nay phải lần đầu tiên gặp phải Vu Tư Nguyên ở câu lạc bộ. Đó là người phụ nữ tâm địa còn thâm độc hơn cả , sâu trong đôi mắt luôn cười nhàng, thấy những cái gai độc sắc nhọn, dường như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu. Vu Tư Nguyên ghét Lăng Tĩnh Ưu ra vào câu lạc bộ này, ghét Lăng Tĩnh Ưu xuất trước mặt .

      Thực ra Lăng Tĩnh Ưu trong lòng có trực giác, nhưng ngờ đối phương hạ thủ lại nhanh như vậy, nếu có Nguy Đồng, hôm nay khó thoát nạn.

      ***

      Đón lấy chiếc khăn Nguy Đồng đưa cho, người sô-pha chỉ khẽ ba chữ, "Tôi xin lỗi."

      Nguy Đồng để bụng cười cười, "Tôi còn tưởng muốn cảm ơn."

      "Tôi xin lỗi!" Lăng Tĩnh Ưu ngẩng đầu, "Ý tôi là, chuyện ở công trường thành phố S trước đây, xin lỗi! Chuyện đó là tôi làm!"

      "Công trường thành phố S?" Nguy Đồng xoa vết sẹo mờ do mũi khâu để lại cánh tay, kinh ngạc, "Là làm?" thở dài, chậm rãi nheo mắt lại, "Tôi muốn đánh cho trận. đúng là cái gì cũng dám làm!"

      "Đúng thế, vì Lăng Lạc An, cái gì tôi cũng dám làm. Tôi nghĩ biết, hôm đó ở bệnh viện, Lăng Lạc An nghe thấy cuộc chuyện giữa và sư huynh . ràng trước đó vẻ mặt hằm hằm còn rất đáng sợ, nghe thấy và Lăng Thái bất hòa, cho rằng vẫn còn cơ hội đoạt lại , liền nở nụ cười. Lúc đó ấy theo đuổi Vu Tư Nguyên. Tôi cho rằng ấy sớm quên rồi, kết quả ấy vẫn thích . Sao ấy có thể thích như vậy? biết lúc đó tôi nhìn ấy dõi theo bóng mà trong lòng hận đến thế nào." Giọng của có chút run rẩy, với Nguy Đồng là hận, với Lăng Lạc An lại là vừa hận vừa .

      "Sau đó, tôi phái người theo . vội vã đến thành phố S, người theo dõi nghe được cuộc điện thoại của , vì thế tôi bảo người ta sắp đặt cố ở công trường đó. Tôi luôn biết chuyện tranh chấp giữa Lăng Lạc An và Lăng Thái, tôi gọi điện cho sư huynh , cố ý ly gián, muốn giá họa chuyện này là do tranh chấp giữa hai người đó, cho mấy người phải hỗn loạn. Kết quả chồng lợi hại, thầm giải quyết người của tôi..." Lăng Tĩnh Ưu ôm khăn mặt, càng thanh càng , hai chân thu lại sô-pha, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, "Số tốt, luôn khiến đàn ông thích , đầu tiên là người cháu, sau đó là người chú... Lăng Thái, mỗi lần tôi nhìn thấy chú ấy đều có sợ hãi từ trong nội tâm. Chú ấy quá lạnh lùng, có lúc ràng mỉm cười, nhưng lại mang xa cách đến ngàn dặm. Tôi
      luôn hiểu người đàn ông như vậy sao lại có thể đến mức này?"

      " ấy phải loại người như nghĩ." Lạnh lùng? từng có lúc, cũng dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn nhận . Nếu việc bất ngờ sáu năm trước làm khởi đầu, chỉ e Lăng Thái đối với , cũng có chút ngoại lệ nào.

      "Vì thế, vận mệnh con người có lúc rất kỳ lạ. Nếu phải vì , e rằng người bây giờ bị đùa giỡn vứt bỏ đau lòng buồn bã chính là tôi. Thời gian càng dài, càng khó dứt bước ra , ở góc độ khác, thực ra tôi nên cảm kích xen vào của lúc đó."

      Lăng Tĩnh Ưu cười mỉa mai, khóe môi trắng bệnh mấp máy, " cũng người phụ nữ kỳ lạ. Tôi sắp đặt hại nhiều lần như vậy, vẫn hề dẫm đạp lên tôi lúc tôi khó khăn nhất, có phải phụ nữ luyện võ rất thích giả làm người tốt?"

      " cứ coi như người sống hạnh phúc như tôi thương xót cho người bất hạnh như là được." Trước khi , Nguy Đồng còn để lại câu cảnh báo chân thành, "Mấy người vừa nãy thân thủ tồi, chắc phải là lưu manh bình thường. Chuyện nay, có thể vẫn còn tiếp tục, tôi kiến nghị báo cảnh sát."

      Lúc mở cửa ra về, từ trong chưng cư vọng đến hai chữ rất : "Cám ơn."

      Nguy Đồng lúc đó hề hay biết, có báo cảnh sát hay vốn dĩ thể thay đổi định. Đám đàn ông bỏ chạy đó chụp những bức ảnh nude, đến đương cũng hề hay biết gì.

      Hai ngày sau, loạt bức ảnh nude tên là "Đồ cướp bạn trai" được tung lên mạng, trẻ trong bức ảnh nửa thân lõa lồ biểu cảm sợ hãi, bên cạnh tấm ảnh thậm chí còn ghi chú tên thành phố, địa chỉ và điện thoại của .

      Đám phòng viên báo lá cải nhận ra nhân vật chính, lấy những tấm ảnh trước đây của Lăng Tĩnh Ưu ra so sánh. Trong vụ việc ầm ĩ này Quan Tuệ Tâm luôn giữ thái độ "chuyện này liên quan đến mình". Bà còn bảo tiểu thư Lăng gia nghỉ dưỡng ở châu Âu, số ảnh đó chỉ là tác phẩm của người muốn nổi tiếng.

      Vài ngày sau, Lăng Tĩnh Ưu bị đám phóng viên vây kín, ngừng nhận được những cuộc điện thoại làm phiền, thậm chí còn dám ra khỏi nhà bước. như người mất hồn liền mở van ga trong nhà.

      Lúc được đưa vào bệnh viện, Lăng Tĩnh Ưu hôn mê sâu, có thể tỉnh lại được vẫn chưa .

      ****

      Nguy Đồng tắt máy tính, đến chỗ quầy bar của phòng tranh, với Lăng Thái pha cafe, "Em muốn đến bệnh viện thăm ấy."

      nhìn , gật đầu.

      Tình hình gần giống với những gì nghĩ. Quan Tuệ Tâm coi đây là chuyện người ngoài, niệm tình mẹ con, để mặc Lâm Tĩnh Ưu tự sinh tự diệt trong bệnh viện.

      Nguy Đồng dùng thẻ Lăng Thái cho, giúp Lăng Tĩnh Ưu chuyển sang phòng bệnh đơn cao cấp, đổi bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện. Ngoài ra còn thuê hộ lý phụ trách việc lau rửa thay quần áo hàng ngày cho .

      Cả quá trình thấy Lăng Thái hề câu nào, Nguy Đồng hỏi , có cảm thấy gàn dở , Lăng Tĩnh Ưu ràng xấu xa như vậy, còn giúp ấy.

      Đôi mắt nhìn Nguy Đồng chăm chú giấu vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt của Lăng Thái từ từ trìu mến hơn, " thế nào cũng là chú thím, nó là hậu bối, em làm những chuyện này phản đối...."

      trước giờ thương cảm cho những kẻ tự làm tự chịu đó, cho dù vì mệnh lệnh của khiến bị Vu Tư Nguyên vu hại, nhưng sau khi rời khỏi Lăng gia, vẫn còn có trăm ngàn lựa chọn. Con người luôn oán trách vận mệnh, nhưng lại quên mất có nhiều lúc vận mệnh đó lại do chính bản thân tạo ra.

      "Thực ra chúng ta nên tốt với ấy chút."

      "Ồ?" khẽ nhướng đôi mày dài.

      "Vì nếu có người thứ ba xấu xa là ấy, sao em có thể tìm được người chồng tốt thế này!" Nguy Đồng khoác lấy cánh tay Lăng Thái, nép sát vào người , gương mặt màu nâu nhạt khỏe khoắn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó vừa gợi cảm vừa đáng , đôi mắt sáng như đóa hoa nở dưới ánh nắng chói chang.

      nhìn chăm chú vào đôi mắt , thừa dịp ngẩng đầu lên nhìn mình, cúi đầu hôn cái vào môi .

      Người qua người lại hành lang bệnh viện, ánh mắt của các y á và người nhà bệnh nhân đều bị thu hút, đa phần đều nhìn về phía gương mặt tuấn của Lăng Thái.

      Lăng Thái nhìn đôi má hơi ửng hồng của , nheo mắt tinh nghịch, "Câu này hay lắm, thưởng cho em, có thích ?"

      Người bị trêu vui mừng tỏng lòng, làm sao có thể thích. Khoảnh khắc ngọt ngào này, đột nhiên nhớ đến tuần trăng mật của hai người, "Ông xã lúc nào chúng ta trăng mật? Lần trước phải suy nghĩ Tây Song Bản Nạp ư? Em muốn thám hiểm rừng sâu..."

      "...." Lăng Thái gì nữa. Xem ra, cần phải tập võ rồi....
      Last edited: 29/12/14
      trạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 52: CẦU MÀ ĐƯỢC

      Gần đến cuối tháng mười, sóng gió chuyện Lăng Thị đổi chủ tháng trước hầu như qua . Các nhân viên cấp cao Lăng Thị phát chủ tịch mới của họ gần đây càng ngày càng thất thần trong buổi họp.

      Nhân viên được tham gia cuộc họp bỏ phiếu, hầu như ai biết biến cố cuối tháng chín đó. Trong mắt họ, người bây giờ ngồi ở vị trí cao nhất này, dựa vào năng lực của mà đoạt lấy quyền làm chủ. Lăng tổng trước đây có vi phạm pháp luật hay bọn họ còn quan tâm, điều quan trọng là, ai có thể trở thành tâm phúc của vị Lăng tổng mới này.

      Để thể bản thân, các phòng ban sóng gió sôi sục, nhưng tất cả cạnh tranh đến trước mặt Lăng Lạc An đều trở thành vũng nước đọng trong chiếc ao tĩnh mịch.

      Trẻ trung, ngoại hình xuất sắc, được phụ nữ mến, gia cảnh phi phàm, họ thể nghĩ ra còn có chuyện gì khiến thất thần như vậy. Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng đó luôn bao phủ màn sương mù chướng khí tan. Xung quanh dường như tràn ngập cảm giác chán ghét đời.

      Vị trí ở tầng thứ ba mươi, xem ra chẳng khác gì với trước kia chưa có được nó, hoàn toàn mất tâm trạng ấy.

      Tiền và quyền lực, sau khi có được rồi, lại phát chút thỏa mãn nào. Có lẽ vẫn có, chỉ là qua quá nhanh, thể tóm lại được.

      Lăng Lạc An vui, trong lòng luôn có trống trải. từng tiếc tất cả, thậm chí bán rẻ nhân cách, tình thân, hôn nhân để có được tất cả điều này, nhưng cuối cùng vẫn vui.

      Sau khi trả cái giá quá lớn, phát ra đó phải là điều bản thân muốn nhất, đó là câu chuyện cười châm biếm đến cỡ nào? Trước đây nỗ lực như vậy là vì cái gì? Tất cả điều này có ý nghĩa gì chứ?

      Hôn nhân giữa hai nhà Lăng Vu định, đám cưới vào tháng sau. Mẹ ràng biết đồng ý, nhưng lại giả vờ như cảm giác được gì. Trước đây là vì muốn đoạt được Lăng Thị, bây giờ Lăng Thị lấy được rồi, hiểu còn có nguyên nhân gì khiến bà ép con trai mình lấy người phụ nữ vốn .

      Phiền não thể ra, sau đó lại nhớ đến .

      Hôm đó nhìn thấy phố. Lúc ấy ngồi trong xe chờ đèn đỏ, bước vạch sang đường ngang qua. Chỉ là khoảng cách mấy mét, rất gần, thậm chí còn nhìn được vui vẻ trong mắt .

      cầm trong tay que kem vừa mua, bước chân vui vẻ băng qua đường, luồn qua phía sau lưng người đàn ông đứng đợi ở phía bên kia đường, nghịch ngợm hù ấy.

      Người đàn ông đó cười, vuốt thẳng mái tóc dài bị gió thổi rối tung của , giúp kẹp vào sau tai.

      múc thìa kem, ý bảo ăn, lại lợi dụng lúc cúi đầu mà hôn trộm cái vào má.

      Lúc đó, ánh nắng ngập tràn, nụ cười của rạng rỡ.

      ...

      Lăng Lạc An kéo cửa kính, từ từ cúi đầu, trống trải trong lòng lại truyền đến nhói đau như hôm đó.

      Điện thoại đổ chuông liên hồi, người gọi đến là Quan Tuệ Tâm.

      hậm hực bấm ngắt điện thoại, tiện tay vứt về phía bàn, túm lấy áo vest bước nhanh ra khỏi văn phòng.

      ***

      Đây phải là lần đầu tiên Lăng Lạc An gọi điện cho Nguy Đồng.

      Nguy Đồng vẫn bấm nút từ chối, tiếp tục chuyển những bức tranh mới hôm nay vào kho.

      Phòng tranh này của Lăng Thái cuối cùng cũng mở cửa, tên của nó rất nghệ thuật, chỉ chữ: "Đồng".

      từng cho rằng, phòng tranh đối với Lăng Thái chỉ là nơi trở về sau những sóng gió lớn, phải có tiền, cần dựa vào nó để sinh sống, chỉ là cách thức thư giãn.

      Cách nghĩ này, thay đổi cách đây hai ngày sau khi Nguy Đồng ngồi ngắm Lăng Thái vẽ. vẽ chân dung cho , những đường nét thanh khiết, chỉ vài nét bút mà khắc họa ra khuôn mặt sinh động.

      Sau đó thấy lạ mới hỏi, ra năm nhất đại học học mỹ thuật, sau đó vì vài nguyên nhân, chuyển sang học quản lý công thương. Nguy Đồng nghĩ, nguyên nhân đó, chắc chính là vì trai của Lăng Thái.

      Ở cạnh nhau lâu như vậy, Nguy Đồng rất ít khi nghe thấy nhắc đến chuyện trong nhà. Người nhà giàu, thường có những giấu khó . Người đàn ông này, luôn thích giữ lại phần gian nan nhất cho bản thân, quay lại cười mỉm bình thản với người khác.

      nhận ra bây giờ mình hiểu tâm trạng đến vậy. Cũng vì hiểu, vì thế khi người thân duy nhất của bám lấy , hề quay đầu bỏ .

      "Tại sao nghe điện thoại?" Đầu con phố cũ, bóng của bị kéo dài và mờ nhạt, dưới ánh đèn đường, gương mặt có chút chân thực. biết là do lâu quá gặp, hay là tâm trạng quá u uất, tóm lại, trông rất xa lạ.

      Hôm đó Lăng Thái gặp người bạn vừa trở về thành phố, vốn định dẫn theo , vừa hay ông Nguy nhớ con , kêu về nhà ăn cơm nên cùng . Lúc này cha sai ra ngoài mua xì dầu, vừa hay gặp phải Lăng Lạc An ở đầu phố.

      "Về việc riêng, chúng ta có gì để . Về việc công, lập trường cũng giống nhau." muốn , liền quay lại bổ sung câu, "Tâm trí của bây giờ nên để ở công ty, đó là điều luôn muốn, cũng là thứ người nhà luôn muốn cho , đừng phụ lòng bọn họ."

      "Đừng dùng lời lẽ của bề chuyện với tôi!"

      Thấy Lăng Lạc An tức giận, Nguy Đồng cũng thoải mái, "Chồng tôi bận suốt sáu năm, chỉ vì lời ủy thác lúc lâm chung của cha , Bây giờ thuận lợi kế thừa công ty, lại biết trân trọng, còn ở đây làm phiền tôi. có bệnh phải ?"

      "Đây phải là !" tức giận ngắt lời , " phải Lăng Thái em tin vậy. Em vốn hiểu những chuyện giữa chúng tôi mấy năm nay, những tranh đấu thầm hay ràng, vốn phải điều mà em có thể tưởng tượng nổi. Cách làm này, vốn thể là thứ mà Lăng Thái gọi là chỉ dẫn."

      "Vậy ! Tại sao ấy lại muốn từ chức, nhường quyền làm chủ?"

      "Vì em!" Ánh mắt đè xuống ,
      [​IMG]
      trạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 53: BẢO VỆ KHÁC

      Lục Lộ đoán nhầm, Nhược Thần quả quen Quan Tuệ Tâm ở châu Úc.

      Nhược Thần lúc đó vừa đến nước khác, có gì cả, chỉ có tấm thân sợ chết. bắt đầu làm vệ sĩ cho Quan Tuệ Tâm, tình cờ bảo vệ được cho bà ấy, sau đó được đề bạt.

      Sau này bà ấy cho rèn luyện, khiến dần dần trở thành trợ thủ đắc lực thương trường.

      khoảng thời gian, có nguyên tắc gì, chỉ cần phải chuyện xấu đến đạo đức, đều làm theo kế hoạch được giao, sau đó hoàn thành mỹ mãn. cũng hiểu, công việc này thể làm cả đời, vì thế học nhiếp ảnh, mặt cũng là vì có công việc để ăn với người nhà ở bên kia bờ đại dương.

      Lần này về nước, ngoài triển lãm nhiếp ảnh, quan trọng nhất là làm việc cho Quan Tuệ Tâm.

      Tư liệu về Lăng Thái, trước khi lên máy bay ở châu Úc cũng xem qua. Nhưng ngờ, lần đầu tiên gặp Lăng Thái lại trong tình huống như vậy.

      Chuyện Nguy Đồng kết hôn, hoàn toàn biết gì, trong tài liệu của Lăng Thái chỉ viết câu đơn giản về người vợ vừa cưới này, là nhân viên trong công ty. Dẫn đến cả kế hoạch còn chưa bắt đầu bị ngắt quãng.

      hiểu, người như Quan Tuệ Tâm, về quan hệ của và Nguy Đồng thể biết . ràng biết nhưng vẫn bắt làm, người phụ nữ này cố ý thử .

      Muốn tiền đồ vật chất hay là người nhà nuôi dưỡng nhưng có quan hệ huyết thống?

      Khoảnh khắc đó, cảm thấy có chút buồn cười. Người phụ nữ đó chắc máu lạnh quen rồi, liền cho rằng người khác cũng như bà ấy, đắn đo về vấn đề này. Thực ra, bắt đầu tứ lúc biết quan hệ của Nguy Đồng và Lăng Thái, quyết định đứng về phía Nguy Đồng.

      chỉ là đứng về phía Nguy Đồng, mà còn muốn mượn thân phận tại của giúp đỡ .

      Sau này, những do thám, bất hòa, ly gián đều là vở kịch diễn cho Quan Tuệ Tâm xem. rất hiểu Quan Tuệ Tâm, biết trước khi bà ấy hoàn toàn yên tâm, thể tùy ý cho hành động mình. biết luôn có người theo , lúc nào cũng báo lại động tĩnh của .

      Vì thế, bắt buộc phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần lộ ra tia sơ hở nào, được tín nhiệm nữa.

      nhận ra được Nguy Đồng rất Lăng Thái. Cả đời chỉ có em này, muốn xảy ra bất cứ chuyện gì khiến phải buồn.

      bắt buộc phải tìm lý do vô cùng thỏa đáng, để khiến vở kịch này của chân thực và có sức thuyết phục hơn. Vì thế sau này mới có buổi tỏ tình đó.

      người đàn ông bị từ chối tình trường, khiến ta xấu hổ hóa giận dữ, hạ quyết tâm muốn diệt trừ tình địch. Mà bây giờ lại có cách thần biết quỷ hay như vậy, còn gì có thể tốt hơn nữa, bất cứ ai cũng đồng ý.

      cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình tồi, thái độ trìu mến trước đây, những chỉ trích ở Parker tối hôm đó, còn cả buổi tỏ tình sinh động ở con phố cũ... Tất cả đều được người theo báo cáo về.

      Quan Tuệ Tâm hoàn toàn tin tưởng. Và giấu tài liệu quan trọng nhất trong quá trình điều tra, thầm cho Lăng Thái con đường thoát thân.

      ***

      Bình trà phổ nhĩ cạn đáy, Nhược Thần gọi phục vụ, tự mình đứng lên rót thêm trà.

      Người đàn ông phía đối diện kinh ngạc, hoài nghi, trong quá trình lắng nghe cả câu chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhấc hai ngón tay lên, gõ mặt bàn, dường như suy nghĩ, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn thấy đáy.

      Phản ứng như vậy khiến Nhược Thần hài lòng, rốt cuộc, đây mới là thái độ người thành công nên có.

      Hồi lâu, Lăng Thái chậm rãi mở lời, "Bao năm qua, tôi cho rằng mình cũng có lúc nhìn nhầm người, nhưng trực giác ban đầu là đúng."

      " sớm biết tôi giúp ?"

      ", vẫn chưa chắc chắn. Chỉ là, tôi cho rằng Quan Tuệ Tâm thận trọng cẩn mật, thể để lúc đánh đòn quan trọng còn cho tôi con đường lui rộng rãi như vậy. Lúc đó tôi nghĩ, có phải bên cạnh chị ấy, có người giúp tôi? Sau này Lục Lộ nhìn thấy lên xe của chị ấy ở Lăng Thị, tôi liền ngấm ngầm cảm thấy người này chính là ." Lăng Thái chống tay lên thái dương, cười hỏi, "Đối với quan trọng nhất là người nhà, tại sao sau khi việc kết thúc lại về Nguy gia? Nguy Đồng rất lo cho ."

      Nhược Thần cũng cười, "Nha đầu ngốc đó, chỉ biết lo lắng mù quáng. Nhưng có bên cạnh, tôi cũng yên tâm. Thực ra lần đó giúp , cái giá phải trả cũng rất lớn, tuy có chứng cứ , nhưng sau này Quan Tuệ Tâm còn tín nhiệm tôi, tôi theo Lăng Lạc An. cho cùng, tôi cũng chỉ muốn kiếm ít tiền lương, chỉ cần có xung đột về lợi ích là được. cũng biết chuyện trước đây của Nguy Đồng và Lăng Lạc An, trừ khi cần thiết, thời gian này tôi về Nguy gia."

      đến đây, dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, : "Hôm nay tìm , thực ra là muốn giúp đỡ."

      ***

      Lúc Lăng Thái về đến nhà, Nguy Đồng đánh vật trong bếp.

      Kem tươi khắp mặt đất, socola vụn vương khắp bàn, bên cạnh bồn nước còn có quả trứng dập vỡ, lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn.

      "Em thế này là..."

      "Ông xã, về rồi à!" Hai mắt Nguy Đồng sáng lên, xông vào ôm, "Bánh mousse socola trà chiều hôm nay rất ngon, lúc chưa ăn miếng nào, em muốn tự mình làm cho cái."

      "Vì thế phòng bếp nhà chúng ta biến thành thế này?" Lăng Thái cởi áo ngoài, kéo người định vào bếp, "Đừng làm nữa, lần sau cùng em đến đó là được."

      "Làm người được bỏ dở giữa chừng."

      "..." cảm thấy phòng bếp trong nhà sắp hỏng đến nơi rồi...

      "Vậy để làm."

      "Bắt cá cho người khác bằng cho người ta cần câu." Nguy Đồng nheo mắt, cười tươi, "Ông xã dạy em !"

      làm nũng, túm lấy cánh tay lắc lắc. cúi đầu nhìn , trong mắt ánh lên niềm vui. " muốn học?"

      Thấy gật đầu, bảo mau chóng thu dọn sạch nhà bếp. nhanh nhẹn chạy , mười phút sau, phòng bếp được giải cứu.

      Lăng Thái vừa xắn tay áo vừa chậm rãi bước vào phòng bếp, tiếp theo lấy chiếc tạp dề của , mặc lên người, bắt tay làm bánh mousse.

      " phải cho người ta cần câu sao?" Động tác của lanh lẹ, vốn dĩ học được.

      cười như cười, " thích cho em cá hơn."

      "Tại sao?"

      "Vì
      Tôi cũng phải giận , tôi chỉ cảm thấy mọi người sợ tương lai tôi bị vứt bỏ sao? Bây giờ nghe mọi người như vậy, tôi biết nên làm thế nào!” đúng vậy, sao cho mình cơ hội? Khúc Dị.....Khúc Dị.....mặc kệ có được hay , thử lần cũng sao, xem như tiêu khiển .

      Về phần có thể bị thương hay , cả đời người, ai mà có mấy lần thất bại tình cảm?

      “cái này đúng rồi, tôi hy vọng mọi người tranh cãi, bởi vì chúng ta là người nhà, nên lấy bộ dạng đối phó kẻ địch đối phó với người của mình!”. nào đó vứt bỏ tàn thuốc, mới quan tâm chuyện có thể nấu cơm và làm nũng hay , như vậy, chỉ để cho Ma Tử bậc thang leo xuống, số là nấu cơm sao? Có gặp ai muốn làm vua cả ngày quấy trong phòng bếp chưa?

      Về phần làm nũng, ở chung chỗ, muốn thôi, làm những việc hư tình giả ý có mệt hay ?

      “Ừm! Mới vừa rồi xin lỗi mọi người!”. Ma Tử xin lỗi nhìn Lộ Băng chút, lúng túng khác thường, đổi chủ đề chỉ vào Lộ Băng: “tên nhóc ở chung chỗ cùng tiểu Lan lúc nào?”

      “Cái gì gọi là ở chung chỗ? Chúng tôi là tự do đương!” nếu bị chọc phá, người đàn ông nào đó cũng giả bộ, dắt tay bạn : “Tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau Tiểu Lan chính là của Lộ Băng tôi, các người ít đánh chủ ý lên ấy biết chưa?” Giống như đề phòng nhìn về phía mấy người đàn ông xung quanh.

      Gương mặt Tiểu Lan ửng đỏ, đứng dậy theo: “ bậy gì đó?”

      “Tốt, cái tên này, hôn nay nếu ma Tử phát , cậu còn muốn lừa gạt tới khi nào? Cùng em chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

      là vận cứt chó sao, Tiểu Lan là mắt bị mù mới coi trọng người nhà, xe, có phong độ!” Ma Tử trêu ghẹo, cuối cùng trong bang cũng có cặp rồi.

      Tiểu Lang thấy Lộ Băng được, liền giải vây : “Tôi.....lúc tôi giặt quần áo cho ấy phát trong đó có quần lót của ấy, sau đó trả lại cho ấy, sau đó .... ở cùng nhau!”

      “A?” Ma Tử há hốc mồm cứng lưỡi: “Như vậy sao? Giúp ta giặt cái quần lót liền ở cùng nhau?”

      Lưu Nghĩa chắc lưỡi hít hà: “xem ra sau này tôi cũng phải để lại quần lót!” tìm được người vợ cũng tệ.

      Trình Thất xoa chút mồ hôi lạnh, quần lót cũng để cho người giặt, cậu ta cũng ngại xấu hổ, lại còn có thể cua được con nhóc, duyên phận này là kì cục.

      “Tôi chút, quần lót của tôi tôi vẫn luôn tự tay giặt, lần đó là vô ý, vô ý thôi...quên , ra các người cũng tin, tóm lại, sau Tiểu Lan là của tôi đấy, cho các người khi dễ ấy nữa, nếu cũng làm em!” giống như bảo vệ đem ôm vào lòng, trước mắt mọi người cúi đầu hôn cái mạnh mặt .

      Nằm mơ cũng nghĩ đến buổi họp có vui vẻ như vậy.

      Salsa đần độn nhìn đôi nhau thân mật ngay trước mắt, đêm đó Tiểu Bát cũng hôn , tại sao Tiểu Lan Bị hôn, được cùng trai Lộ Băng ở chung chỗ, mà và Tiểu Bát thể? Tại sao chị chúc phúc cho và Tiểu Bát giống như chúc phúc cho Tiểu Lan?

      “Tiểu Bát phải người xấu....”

      “Tôi cá đấy, em em có làm mât hứng hay ? Hơn nữa ta cũng phải tên Tiểu Bát, người ta tên Khâu Hạo Vũ!” Lộ Băng nâng trán, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt tỉnh mộng, xem ra muốn cho Salsa chết tâm, bieenh pháp duy nhất chính là Khâu Hạo Vũ tự mình cho biết, đứa bé là do ta bảo A Nam giết, đối phó với loại người toàn cơ bắp nhìn như rất khó, ra vô cùng đơn giản.

      Sớm biết lúc ấy nên đem Khâu Hạo Vũ đến đây, ép buộc ta thừa nhậ.

      Trình Thất gần như xem thường, hoàn toàn cho là quan trọng: “như vậy, các người chuẩn bị chuyện mở cửa hàng, ngày mai tôi tiềm Lạc Viêm Hành, gần đây đúng là thường xuyên, gần như cũng mau nhớ thiết kế lớn trong phòng khách, nhớ tới tòa nhà nằm chính giữa sân cỏ bằng phẳng liền chảy nước dãi.

      Người có tiền vạn ác, ở bên trong nhất định rất sảng khoái, tòa nhà này còn cách nội thành đoạn, ban đêm cũng có thể nhìn bầu trời đây sao, khí trong lành, khuyết điểm duy nhất chẳng những hưởng xa xỉ chỉ có ở mình mà còn độc, cảm thấy trống trải sao?
      Last edited by a moderator: 28/12/14

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 54: TẤM LÒNG NGƯỜI CHA

      Nhìn thấy hai người xuất trước mặt, Lăng Lạc An cười.

      Tuy lúc nhận được điện thoại, cũng đoán được là cảnh tượng này, nhưng trong lòng vẫn ôm chút kỳ vọng. Hy vọng người đến là , hy vọng lừa dối, hy vọng còn có cơ hội cứu vãn.

      Người theo mình chưa được tháng, lúc này dưới ánh mắt lạnh lùng của hề căng thẳng, thần thái tự tin khác thường.

      Lăng Lạc An lấy chiếc bật lửa, cúi đầu châm điếu thuốc cho mình, cười châm biếm, " ra thế giới này đều là chó cắn chủ!"

      "Lăng công tử, đừng có công kích người khác bừa bãi. Tôi tuy có những chuyện che giấu , nhưng lần này là lòng đến giúp ."

      Như nghe câu chuyện cười vô cùng nhạt nhẽo, nhả ngụm khói, nụ cười gương mặt tuấn càng hỗn hào.

      Nhược Thần hết cách nhìn về Lăng Thái, người đằng sau , chỉ từ trong túi công văn mang theo lấy ra phong thư màu da bò được niêm phong, nhàng đặt bàn, với Lăng Lạc An, "Đều ở đây."

      Nhược Thần vô cùng ngạc nhiên, " phải chứ, chỉ là phong thư?"

      Lăng Thái mỉm cười, "Thế là đủ rồi." đứng lên, "Suy nghĩ kĩ rồi gọi cho ta. Vậy bọn ta trước."

      Nhược Thần ngây người. Phí bao công sức tìm Lăng Thái và hẹn người ta ra đây, chỉ vì đưa phong thư?

      "Lần trước là đưa thư, lần này lại là cái gì?" Ngón tay kẹp điếu thuốc ngạo mạn vuốt phong thư có vẻ dày cộm kia, rồi tiện tay vứt , "Lăng Thái, kỳ lạ này phải là phong cách của chú, thẳng chút , muốn tôi làm gì? Hằng An? Tiếp tục học theo chú?"

      Người đàn ông quay người chuẩn bị bỏ , chầm chậm quay đầu lại, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt , trong thứ ánh sáng mập mờ, nhìn ra cảm xúc gì, "Ta biết cháu chưa xem bức thư kia, nếu xem rồi, cháu thể dễ dàng vứt bỏ Lăng Thị như vậy. Thứ hôm nay đưa cho cháu, ta lấy lại, xử lý thế nào cũng tùy cháu. Ta hy vọng, cháu nhu nhược đến mức chút dũng khí mở ra xem lần cũng có." thêm gì nữa, là vì biết cũng có tác dụng.

      Cá tính của Lăng Lạc An, tuyệt đối thể chỉ khuyên giải là được. số việc, phải tự phát , số đạo lý, phải tự hiểu ra.

      xe quay về, Nhược Thần vừa thở dài vừa lắc đầu, công việc mới này của mình e là cứu vãn nổi nữa, lại hỏi Lăng Thái Hằng An có thiếu người , định nhảy việc.

      "Yên tâm, sếp mới của nhất định tìm tôi."

      "Chắc chắn vậy sao?" Nhược Thần cười, "Sao tôi cảm thấy đánh cược nhỉ? Chuyện lớn như vậy, lỡ như cược thua khó coi lắm!"

      "Cuộc đời vốn là trận cá cược." Lăng Thái nhìn Nhược Thần cái rồi cười, "Nhưng tôi chưa từng thua lần nào."

      " lần ngoại lệ nào?"

      Lăng Thái nhướng mày, "Nguy Đồng có tính ?"

      "Nhắc đến nha đầu đó, cũng nên gặp rồi! Thế này , tối nay cùng ăn cơm, tôi mời hai người."

      ***

      cái đầu tức giận, trong sảnh cafe đó, điếu thuốc tàn.

      hồi lâu sau, ngón tay người đàn ông chầm chậm với tới phong thư bàn.

      Trong phong thư là văn bản chuyển nhượng có hiệu lực, nội dung chuyển nhượng là "Nam Uyển" mà kịch liệt phản đối nhưng vẫn phải giương mắt nhìn nó bị bán cho Hằng An.

      Ngày tháng chuyển nhượng là ngày thứ hai sau cuộc họp báo công bố Hằng An và Lăng Thị hợp tác phát triển Nam Uyển. Thực ra Nam Uyển chưa bao giờ bị bán cho Hằng An, vì bên chuyển nhượng là Lăng Thái, bên được chuyện nhượng là Lăng Lạc An.

      giấy tờ chuyển nhượng có chữ ký của Lăng Thái và luật sư, bây giờ chỉ cần ký tên mình lên, miếng đất vô giá này hoàn toàn thuộc về .

      Trong giấy tờ có kẹp tờ giấy trắng, bên trong chỉ viết hàng chữ: " cần cảm ơn ta, ta vĩ đại như vậy, tiền mua Nam Uyển là số mà cha cháu để lại cho cháu. Đây là món quà mừng trưởng thành."

      Ngón tay cầm tờ giấy trắng hơi run rẩy, sau vài phút bình tĩnh, người đàn ông cầm giấy tờ, bước nhanh ra khỏi sảnh cafe.

      Trong ngăn kéo phòng chung cư, bức thư màu trắng nằm yên lặng ở đó.

      Lúc bán cổ phần và dọn từ biệt thự Lăng gia ra ngoài, hề quên mang theo bức thư này, cho dù chưa bao giờ có ý nghĩ mở nó ra. Đây là bức thư cha để lại cho , nhưng đến thời khắc này, mới có đủ dũng khí đọc nó.

      Bức thư là do đích thân cha viết, viết vào sáu năm trước, sau khi ông vừa nhập viện. Bức thư đó là tình thương cuối cùng của người cha viết cho con trai.

      Lăng Trọng Thăng, đó là tên của cha Lăng Lạc An, sớm biết sau khi ông qua đời, đứa con trai mười tám tuổi chỉ biết trốn học chơi bời của mình có bản lĩnh gánh vác cả công ty. Vì thế lúc đó, ông giao con trai mình và tâm huyết cả đời cho Lăng Thái. Ông muốn Lăng Thái chỉ dạy cho , dùng cách khác, ép buộc trưởng thành, ép buộc hiểu chuyện.

      Lăng Trọng Thăng sớm biết , người có dã tâm , chính là người vợ bất chính của

      [​IMG]
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :