1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 36

      Bầu trời bao la xanh thẳm bay đầy cánh hoa, mây trắng như kẹo bông gòn, ánh mặt trời

      xuyên qua đám mây, rọi xuống, tia vàng óng ánh nhàn nhạt như thủy tinh trong suốt.

      Nhan phủ.

      xà nhà treo đèn lồng đỏ thẫm, cánh cửa sơn son đỏ mở rộng dán chữ hỷ to, cả tòa

      viện đổi mới hoàn toàn, tràn đầy khí vui mừng.

      Trước cửa lớn, đầy những cỗ kiệu hoa lệ, các tân khách nối tiếp nhau dứt, từng

      rương lễ vật do bọn sai vặt mang vào trong phủ, tiên sinh lo sổ sách ghi chép lễ vật mệt muốn

      chết đến nơi.

      Tổng quản Nhan phủ nở nụ cười mặt, đón các vị tân khách vào phủ.

      Hôm nay, chính là ngày vui của con trai độc nhất của Nhan viên ngoại – Nhan Nhược

      Thần cùng với thiên kim bảo bối của Huyện lệnh Dương Đông Lan – Dương Uyển Nhi, người

      quen của Huyện lệnh từ nông dân cho đến quý tộc tất cả đều tham dự, bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị lễ

      vật, tuyệt buông tha cơ hội lấy lòng Huyện lệnh và Nhan viên ngoại.

      Đan Ty Tuấn và Tô Tích Nhân đợi mọi người trong tiêu cục đem hành lý quay về khách

      sạn, sau đó bọn họ cùng Phỉ Thúy, Vu Phong bốn người thẳng tới quý phủ của Nhan Nhược

      Thần.

      Đến trước Nhan phủ, lượng lớn khách quan cùng với chữ Hỷ màu đỏ tường khiến cho

      bọn họ rất giật mình, rốt cuộc là ai trong Nhan phủ thành thân vậy?

      "Thiếu chủ, Nhan phủ có chuyện vui sao?" Vu Phong nhìn cảnh tượng náo nhiệt, khẽ cười

      hỏi.

      " biết là ai thành thân vậy?" Phỉ Thúy tò mò nhìn quanh, tiếp lời .

      "Là Nhan đại ca sao?" Vẻ mặt Tô Tích Nhân có chút vui mừng, trước khi phải là

      từng nghe Nhan đại ca có người sao?

      Đan Ty Tuấn nghe thấy Tô Tích Nhân , khẽ nhíu mày, Nhan Nhược Thần sao? Y

      thành hôn ư? Chẳng lẽ y quên được tình cảm đối với Tích Nhân rồi? Nghĩ tới đây, tầm mắt lại

      nhìn về nữ nhân mến bên cạnh, thấy bộ dạng nàng rất vui mừng, khỏi lại đồng tình

      với Nhan Nhược Thần, nếu như y thành thân cũng hẳn phải là chuyện tốt.

      "Tuấn, chúng ta có nên vào gặp Nhan đại ca ?" Tô Tích Nhân hỏi, tình hình này

      có thích hợp ?

      "Đúng đó, công tử?" Phỉ Thúy cùng Vu Phong đồng thời nghi ngờ hỏi.

      "." Đan Ty Tuấn cười, "Nếu quả là Nhan huynh thành thân, chúng ta đâu thể

      chúc mừng?"

      "Nhưng mà?" Lời của Đan Ty Tuấn cũng đúng, nhưng… Tầm mắt quét qua bọn sai vặt

      khiêng hết rương đến rương lớn, nhìn lại bốn người cả hai tay đều trống trơn, chẳng lẽ

      cứ như vậy mà vào sao?

      Đan Ty Tuấn liếc mắt, cười cười, tiến về phía Vu Phong, giao ngọc bội bên hông cho ,

      rồi ghé vào tai mấy câu.

      Vu Phong gật đầu, rồi vào bên trong Nhan phủ dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Tích

      Nhân và Phỉ Thúy.

      "Vu đại ca, làm cái gì vậy?"

      Tô Tích Nhân nhìn theo, nghi ngờ hỏi Đan Ty Tuấn. Phỉ Thúy cũng giương cặp mắt tò mò

      nhìn , cái ngọc bội kia là vật gì?

      "Lập tức biết thôi." Đan Ty Tuấn trả lời, chỉ cười cười thần bí, nhưng càng làm

      cho hai nữ tử tò mò, hai cặp mắt tò mò nhìn vào Nhan phủ.

      Chỉ thấy Vu Phong đưa ngọc bội cho tổng quản Nhan phủ nhìn, sau đó biết mấy

      câu gì, tổng quản Nhan phủ vội vã vào trong phủ.

      lát sau, đoàn người từ trong phủ ra.

      Có Nhan lão gia và Nhan phu nhân, có Huyện lệnh lão gia cùng Huyện lệnh phu nhân,

      nhưng hơn hết là Nhan Nhược Thần thân áo đỏ.

      … Quả nhiên là y thành thân.

      Nhan Nhược Thần nghe tổng quản phía ngoài có hai nam hai nữ tới tìm mình, vốn có

      chút nghi ngờ, nhưng vừa thấy lão trình ngọc bội lên liền hiểu .

      Ngọc bội kia chính là vật sở hữu của Đoan vương phủ, mà trong số những người y quen

      biết chỉ có Đan Ty Tuấn là có liên hệ với Đoan vương phủ.

      Dương tri huyện vừa thấy vật của Đoan vương phủ, cũng vội vàng dẫn Nhan lão gia, Nhan

      phu nhân cùng phu nhân của mình và Nhan Nhược Thần ra ngoài phủ đón khách.

      Xa xa nhìn thấy đoàn người Đan Ty Tuấn, bước chân của Nhan Nhược Thần có chút chần

      chờ. Y thành thân, cách đây lâu, y suýt chút nữa còn tỏ tình với Tô Tích Nhân, suýt chút

      nữa vì Tô Tích Nhân mà trở mặt với Đan Ty Tuấn.

      "Chúc mừng Nhan huynh."

      "Chúc mừng Nhan đại ca."

      "Chúc mừng Nhan công tử."



      Nhìn thấy Nhan Nhược Thần thân áo đỏ, nhóm người Tô Tích Nhân sáng tỏ, mang

      theo ý cười đầy mặt, bọn họ tiến lên lòng lời chúc phúc.

      "Cám ơn." Nhan Nhược Thần nhàng trả lời, trong lời cất giấu mâu thuẫn dễ

      dàng phát giác. Ánh mắt thâm thúy nhàng quét qua Tô Tích Nhân, tim vẫn đau, đó là tiếc

      nuối, cũng là bất đắc dĩ. Thành thân, cả đời còn có thể để ý đến nàng được nữa…

      "Vị công tử này?"

      Vợ chồng Nhan thị, vợ chồng Tri huyện nhìn nhóm người Đan Ty Tuấn khí chất bất phàm,

      có chút nghi ngờ, chẳng lẽ chính là Đoan vương gia?

      "Cha, mẹ, nhạc phụ, nhạc mẫu, vị này là Đan công tử, vị này là Tô nương, còn đây là

      Vu công tử và Phỉ Thúy nương, bọn họ đều là bằng hữu của ta." Nhan Nhược Thần giới thiệu

      từng người .

      "Nhan lão gia, Nhan phu nhân, Dương lão gia, Dương phu nhân, chào các vị."

      Nhóm người Đan Ty Tuấn mỉm cười, vấn an từng người bọn họ.

      "Chào các vị công tử, tiểu thư." Hai đôi vợ chồng cười với các vãn bối.

      "Công tử, xin hỏi ngọc bội của ngài là…?" Dương Đông Lan hổ là Tri huyện, bây

      giờ vẫn còn băn khoăn chuyện ngọc bội.

      "Đây là Đoan vương gia ban thưởng cho ta." Đan Ty Tuấn đánh giá Dương Đông Lan,

      Huyện lệnh này mặc dù vóc người mập mạp, nhưng đôi mắt rất sáng, xem ra là vị quan

      thanh liêm.

      "Ngài cùng Vương gia quan hệ thế nào?" Dương Đông Lan hỏi.

      "Công tử nhà ta cùng Đoan vương gia, Nạp Lan thiếu gia, Thương thiếu gia là bạn tốt,

      được gọi là Tứ Ưu Công Tử trong kinh thành." Lần này đợi Đan Ty Tuấn trả lời, Vu

      Phong đoạt trước.

      " ra Đan công tử chính là Thiếu chủ tiêu cục đệ nhất kinh thành?" Hai đôi vợ chồng giật

      mình dứt, những người trong Tứ Ưu Công Tử đều phải nhân vật bình thường,

      chẳng qua là ngờ người trước mặt đúng là Thiếu chủ đại tiêu cục đệ nhất.

      "Chính là vãn bối." Đan Ty Tuấn mỉm cười gật đầu.

      "Hóa ra đó là Thiếu chủ Dương Uy phiêu cục?"

      Vốn là mấy người xung quanh hiếu kỳ, biết là người có thân phận thế nào mà vợ

      chồng Nhan viên ngoại và Tri huyện đại nhân đều ra phủ chào đón, vừa nghe thấy đại tiêu cục đệ

      nhất kinh thành, tất cả mọi người đều vây quanh.

      "Cha, mẹ, nhạc phụ, nhạc mẫu, Đan huynh, Tô nương, còn có các vị nữa, vào trong phủ

      ." Nhan Nhược Thần thấy mọi người đều vây bên ngoài phủ, khỏi lên tiếng.

      "Ừ, phải…" Nhan lão gia vội vàng lên tiếng. "Chúng ta cũng chậm trễ."

      Cho nên, đoàn người nối đuôi nhau tiến vào trong phủ.

      Hết chương 36.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 37

      Đám người đưa dâu, lời chúc phúc nối liền dứt, tiếng bước chân, tiếng chạm chén

      rượu… tất cả đan vào bức tranh mỹ lệ vui mừng.

      [Chánh đường]

      Dương Uyển Nhi thân mặc hỷ bào màu lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó, dáng vẻ thướt tha càng

      thêm linh lung. Dùng khăn che màu đỏ thẫm thêu uyên ương song phi bằng tơ vàng che dung

      nhan xinh đẹp, nụ cười hạnh phúc đỏ bừng qua tấm khăn, bên tai nghe khách mời mang theo nụ

      cười chúc phúc, nụ cười càng đậm…

      Nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ bất ngờ đó, lúc ấy cũng có quá nhiều cảm giác đặc

      biệt, chưa từng nghĩ vận mệnh hai người cùng sánh bước bên nhau thế này.

      y từ lúc nào nhỉ? Hẳn là từ lần vô tình thấy y mượn rượu tiêu sầu!

      Khi đó ánh mắt của y trống rỗng, lãnh đạm, hoàn toàn khác biệt với nam tử tuấn tú lần đầu

      gặp nhau. tò mò, nam tử bất phàm như vậy rốt cuộc là gặp chuyện gì mới khiến ý chí sa

      sút như thế?

      Bỏ căng thẳng, nàng cứ như vậy ngồi xuống trước mặt y. Nhưng, khi đôi mắt tĩnh

      mịch xám như tro tàn kia xuất ở trước mặt, tất cả những gì nàng dự tính cũng tan mất, duy

      nhất còn lại là ngơ ngác nhìn y ngẩn người…

      nhớ nổi cuối cùng rời như thế nào? Chỉ biết là sau đó, trong lòng khi nghĩ tới

      có cảm giác kỳ quái, giống như con thỏ , bổ nhào nhảy lên. Kinh hoảng xa lạ,

      rồi lại có ngượng ngùng mơ hồ hiểu. Lúc căng thẳng, lúc nhớ nhung ngượng ngùng, càng

      ngày càng tăng.

      Có lẽ là ông trời thấy tâm tình của nàng, có lẽ là vận mệnh an bài, sau khi gặp mặt tại tửu

      lâu, nàng cùng Nhan Nhược Thần thường xuyên vô tình gặp gỡ, mặc dù chẳng qua là sóng mắt

      lưu chuyển nhìn nhau mỉm cười như cũ, cũng chuyện với nhau, nhưng đủ để nàng

      nếm vị tương tư.

      Bọn họ chân chính quen biết là bắt đầu từ nương hát rong, lúc ấy nương xinh

      đẹp bị bọn lưu manh trong vùng đùa giỡn. Thấy bọn côn đồ vô sỉ, bộ dạng xấu xí, lại thấy

      nương nước mắt lưng tròng bị nhục nhã, nàng nghĩ nhiều, ra tay cứu người. Nhưng

      ngay khi nàng ra tay, trong nháy mắt có người trước nàng bước đánh bọn lưu manh ngã

      mặt đất, cứu nương hát rong.

      Ngơ ngác nhìn thân ảnh quen thuộc kia, ra là Nhan Nhược Thần, nghĩ tới y lại có

      thân thủ tốt như vậy, nhiều hơn phần, càng thêm khâm phục.



      ―Tiểu thư, lão gia và gia, sao bọn họ còn chưa vào?‖

      Kim Chỉ Nhi nhìn càng ngày càng nhiều khách tới, nụ cười đỏ bừng, bắt đầu gấp gáp, đây

      là tình huống gì? Lão gia, gia gặp khách, ném tiểu thư sang bên, nhỡ đâu trễ giờ lành

      phải làm sao bây giờ? Dậm chân cái, nhưng ngay sau đó thầm mắng mình dưới đáy

      lòng, đồ mỏ quạ, sao có thể trễ giờ lành được chứ?

      Giọng hơi có vẻ lo lắng của Kim Chỉ Nhi cắt đứt dòng hồi tưởng của Dương Uyển Nhi,

      cũng làm cho nàng nhàng chau đôi mi thanh tú. Bị khăn hỷ che kín, nàng nhìn lắm

      phía ngoài là ai tới, thậm chí ngay cả cha, mẹ, ông, bà cũng ra ngoài nghênh đón khách rồi

      sao? Hay hôn lễ gặp biến cố? Có chút sợ hãi mím môi, nhưng ngay sau đó cười mình suy nghĩ

      lung tung.

      Kim Chỉ Nhi nắm hai tay, lo lắng nhìn ra cửa phủ, aiz nha, sao mà vẫn chưa trở lại? Giờ

      phút này, nét mặt của nàng thoạt nhìn còn lo lắng hơn cả dâu.

      Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt của Kim Chỉ Nhi, nhưng Dương Uyển Nhi vẫn có thể

      tưởng tượng nàng nhất định là vừa giận vừa tức, ha ha… Nghĩ tới đây, khỏi cười

      tiếng động. Trong lúc nhất thời, dung mạo diễm lệ thêm đẹp hơn, nhưng người ngoài nhìn

      thấy.

      Nhan Nhược Thần cuối cùng, ánh mắt thâm thúy nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân

      thân mật, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tô Tích Nhân, đáy mắt lên đau đớn cùng mâu thuẫn

      dễ dàng phát giác.

      Đúng vậy, ngày đại hỉ của y, đáy lòng y vẫn quyến luyến dung nhan thanh tú kia, chẳng

      qua là nàng thuộc về mình.

      Đoàn người qua ngoại viện rộng rãi, dọc theo đường , khách mời chúc mừng

      ngừng, Nhan, Dương, hai lão phụ đều mỉm cười gật đầu, còn trong nụ cười của Nhan Nhược

      Thần cất giấu vô lực cùng bi thương người khác biết.

      Tới đại sảnh, thân ảnh yểu điệu đỏ như lửa kia lẳng lặng đứng ở đó, cũng như ngọn

      lửa đỏ đoạt lấy hồn của mọi người.

      Là ai đây? nương sắp trở thành thê tử của Nhan Nhược Thần ư?

      Đoàn Tô Tích Nhân tò mò, tò mò về thân phận của dâu.

      Ta cùng nàng vượt qua cả đời, từ nay phải rời xa thân ảnh thanh tú kia, dù nàng cho tới

      bây giờ vẫn biết mình nàng. Bi ai nắm chặt quả đấm, đầu ngón tay sâu siết vào

      lòng bàn tay, cho đến khi đau đớn tràn ra từ lòng bàn tay.

      Ánh mắt Nhan Nhược Thần cuối cùng sâu ngắm nhìn nụ cười của Tô Tích Nhân khi

      nghiêng mặt cái, mang theo quyến luyến vô hạn, thầm đem mối nhân tình này vĩnh viễn

      giấu ở đáy lòng, đột nhiên tới phía Dương Uyển Nhi, người sắp thành người thân cả đời của

      mình.

      Thân ảnh lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó như cũ. Nhớ lại tình cảnh thường ngày, Nhan Nhược

      Thần hơi chút áy náy. Y biết Dương Uyển Nhi là tâm thích mình, bởi vì ánh mắt nàng nhìn y

      giống như ánh mắt y nhìn Tô Tích Nhân. Tô Tích Nhân mình, mà mình lại đối đãi

      như vậy với người mình, hơn nữa lại sắp thành thê tử mình. Cảm giác giống nhau, áy náy

      càng sâu, thương tiếc còn tăng, cuối cùng quả đấm nắm chặt kia buông xuống. Để mỗi tình

      thể này chết , y toàn tâm toàn ý nương sắp thành thê tử của mình…

      ―Tiểu thư, gia tới.‖ Kim Chỉ Nhi giọng bên tai Dương Uyển Nhi, tâm tình lo

      lắng rốt cục buông lỏng.

      ―Ừm.‖

      Giọng của Dương Uyển Nhi đến mức nghe được, nụ cười ngượng ngùng lan

      đến khóe miệng, ngón tay ngọc thon dài có chút hồi hộp xoắn lại với nhau.

      Y tới rồi…

      Ngừng lại, cảm giác Nhan Nhược Thần dừng lại trước mặt mình, nàng cảm giác mình hạnh

      phúc đến ngất rồi.

      Nhan, Dương hai lão phụ an vị ở ghế chủ, mỉm cười nhìn cặp đôi. Các khách mời cũng

      chỉnh tề đứng ở hai bên chuẩn bị xem lễ, còn có vài tiểu hài tử được cha mẹ ôm, tò mò nhìn

      xung quanh.

      Tô Tích Nhân bị Đan Ty Tuấn ôm ở bên, nhìn giấy hỷ màu đỏ dán đầy phòng, nàng

      cảm thấy có chút ngạc nhiên. Trước đó lâu, Nhan đại ca còn ấp a ấp úng y có người

      , bây giờ tham gia hôn lễ của y, cảm giác tất cả chẳng qua chỉ là chuyện ngày hôm qua.

      Cánh tay thon dài của Đan Ty Tuấn ôm Tô Tích Nhân, ánh mắt Nhan Nhược Thần nhìn

      nàng vừa rồi ràng y quên Tích Nhân. Nhưng, bây giờ y thành thân cùng

      khác. Thời khắc này, đối với Nhan Nhược Thần cảm giác rất kỳ quái, thể

      phân loại được hận, cho nên đồng tình với Nhan Nhược Thần. Nhưng đồng thời

      cũng thấy may mắn khi thấy Nhan Nhược Thần có thể thành thân. phải tự tin

      với tình cảm với Tô Tích Nhân, mà là hy vọng tăng thêm nhiều gợn sóng. Tích Nhân là

      thiện lương, nếu Nhan Nhược Thần bày tỏ với nàng, nàng nhất định có điều băn

      khoăn, mà đó là tuyệt đối cho phép…

      ―Giờ lành đến.‖ Người chủ trì hôn lễ cười tuyên bố.

      Người người vào vị trí, kế tiếp chính là nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao

      bái…

      Nhìn bọn họ hoàn thành lễ nghi, nhìn hai người bị đám khách mời thích náo nhiệt đẩy

      vào động phòng, Tô Tích Nhân vẫn cười ngớt, là vì sung sướng, càng là vì tương lai hạnh

      phúc của Nhan đại ca.

      Sau khi tham gia hôn lễ Nhan Nhược Thần, đoàn người Tô Tích Nhân từ chối đôi phu thê

      Nhan thị giữ lại, tiếp tục về kinh.

      Hết chương 37.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 38

      Nhan Nhược Thần thành thân, tảng đá bất an mơ hồ trong lòng Đan Ty Tuấn rốt cục rơi

      xuống đất. Cáo biệt vợ chồng Nhan thị, đoàn người tiếp tục lộ trình trở về kinh.

      Ánh sáng đỏ rực rực rỡ chiếu rọi bầu trời, thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác đến lúc

      mặt trời lặn về Tây Sơn.

      Đoàn xe ngựa di chuyển đường vắng, hai bên là rừng cây lá vàng cao lớn, gió thổi, lá

      bay, như những tiên nữa khoác áo vàng nhảy múa, cực kỳ mê người.

      Song…

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng mờ mờ, rồi lại trông về phía đầu con đường xa như vô tận.

      Đan Ty Tuấn biết nếu như nhanh chóng lên đường, buổi tối phải dừng chân tá túc ở ven

      đường. Bọn họ là đại nam tử cũng sao cả, dù sao đều quen lấy trời làm chăn, lấy đất làm

      chiếu, nhưng mà, quay đầu nhìn sang cỗ kiệu màu xanh ngọc, chỉ sợ Tích Nhân và Phỉ Thúy bên

      trong kiệu, hai nương này tá túc ven đường bất tiện…

      "Thiếu chủ, xem ra tối nay chúng ta phải nghỉ dọc đường rồi?" Vu Phong nhìn bầu trời rồi

      đánh giá, mặt trời cũng lặn về Tây Sơn, xem ra tối nay kịp đến vùng phia trước rồi.

      Bọn họ sao, chẳng qua là… Ánh mắt chuyển về hướng cỗ kiệu, và Đan Ty Tuấn

      cùng có nỗi lo giống nhau, để cho hai vị nương yếu đuối kia nghỉ ven đường, sợ là

      ổn?

      Đan Ty Tuấn nhìn đoàn người và ngựa có chút mỏi mệt, giọng trầm ngâm: "Ngựa

      của chúng ta có chút mệt mỏi, bằng tìm chùa miếu nào đó tạm nghỉ ngơi ." Tá túc

      chùa miếu cũng an toàn hơn là nghỉ chân ven đường, như vậy đối với hai vị nương cũng tốt

      hơn.

      "Thiếu chủ, thuộc hạ biết phía trước mấy dặm có gian chùa." Thanh niên khiêng cờ

      nghe thấy lời của Đan Ty Tuấn, vội vàng trả lời.

      "Tốt." Đan Ty Tuấn liếc mắt nhìn thuộc hạ, "Chúng ta tiếp tục lên đường, hy vọng trước

      khi trời tối có thể chạy tới ngôi chùa đó."

      "Tốt." Vu Phong gật đầu, lớn tiếng thét về phía sau, "Các huynh đệ thêm chút sức, chúng ta

      về ngôi chùa phía trước tìm nơi ngủ trọ."

      "Vâng." Các tiêu sư của Dương Uy tiêu cục trăm miệng lời, bọn họ sớm vừa mệt

      vừa đói, mà ở chùa còn có thể ăn được giúp đỡ chút cơm, mặt cũng lộ ra nụ cười.

      Tiếng Vu Phong thét và các tiêu sư trả lời, khiến cho hai vị nương trong kiệu chú ý.

      "Tiểu thư, bọn họ buổi tối ở lại chùa sao?" Phỉ Thúy mở mắt to, ách, ở chùa?

      Nghĩ tới chùa miếu vắng lạnh sâu thẳm, nàng có chút sợ hãi.

      "Ừ." Tô Tích Nhân nhấc rèm cửa sổ kiệu, "Sắc trời còn sớm, chúng ta đến thị

      trấn kịp."

      "Nhưng mà, nhưng mà…" Phỉ Thúy nuốt nuốt nước miếng, "Tiểu thư, người sợ

      sao?"

      "Có cái gì mà sợ đâu?" Tô Tích Nhân chớp đôi mắt trong veo như nước, khó hiểu nhìn Phỉ

      Thúy.

      "Chùa miếu đó nha!" Phỉ Thúy tưởng tượng đến ngôi chùa lãnh, khuya khoắt, đột nhiên

      truyền đến tiếng vang… Ách, nàng liền run cầm cập.

      "Chùa miếu có cái gì phải sợ." Tô Tích Nhân trách cứ Phỉ Thúy, " nên lung

      tung, đó là khinh nhờn thần linh."

      "Nhưng mà, nhưng mà…" Phỉ Thúy ủy khuất bĩu môi, chùa miếu rất vắng lạnh nha, nhất là

      cái loại chùa trong núi sâu.

      "Được rồi, Phỉ Thúy. Mà cũng , cẩn thận thần linh trách tội em đó nha." Tô Tích Nhân

      từ từ , đối với thần linh, nàng cho tới bây giờ vẫn luôn kính trọng.

      "Ách…" Nghe Tô Tích Nhân như thế, Phỉ Thúy quả biết điều ngoan ngoãn ngậm

      miệng, cẩn thận ngồi bên cạnh Tô Tích Nhân, chẳng qua là đôi mắt to có chút sợ hãi nhìn quanh

      gian hẹp trong cỗ kiệu, xem ra, nàng quả rất sợ.

      Trong kiệu ngoài kiệu khôi phục yên lặng, đoàn người tiếp tục về phía trước.

      Tĩnh An tự.

      Tĩnh An tự là ngọn tháp cổ có lịch sử lâu năm, tọa lạc giữa núi rừng rậm rạp. con

      đường mòn đá xanh quanh co dẫn từ cửa chùa đến dưới chân núi, phía dưới con đường có hồ

      nước xanh lục trong veo, chẳng qua là bởi vì mùa thu tới, mặt hồ trôi nổi ít lá úa.

      Nhìn từ xa như con thuyền bằng lá màu vàng dừng mặt nước, rất mỹ lệ.

      Khi đoàn người Đan Ty Tuấn cố gắng tới chân núi Tĩnh An tự, sắc trời có chút ảm

      đạm.

      "Thiếu chủ, phía chính là Tĩnh An tự. Cũng là nơi nghỉ chân duy nhất của các thương

      lữ qua đây." Thanh niên khiêng cờ chỉ lên điểm trắng núi giới thiệu, xem ra đối với

      nơi này tương đối quen thuộc.

      "Còn xa như vậy sao?" đợi Đan Ty Tuấn trả lời, Vu Phong hô lên, "Chúng ta đều

      thành vấn đề, nhưng mà đường núi này gập ghềnh như vậy, Tô nương và Phỉ Thúy làm

      sao lên được?"

      Đan Ty Tuấn cũng nhìn lên đường núi quanh co, lông mày nhịn được chau lên.

      Đường khó như thế, Tích Nhân các nàng ấy… Nhưng mà, nhìn tình hình trước

      phòng trọ, sau có thôn làng, lên núi tựa hồ là cách duy nhất.

      " mời hai vị nương hạ kiệu ." Hơi bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn

      đường núi gập ghềnh.

      "Vâng." Vu Phong nhíu mày rậm, nhận lệnh mời Tô Tích Nhân.



      "Sao vậy?" Tô Tích Nhân tới trước Đan Ty Tuấn, Phỉ Thúy theo phía sau nàng. Hai

      người đều nghi hoặc nhìn Đan Ty Tuấn, sao lại dừng lại? phải là tá túc chùa miếu

      sao? Có chùa miếu nào đâu?

      "Tích Nhân, tối nay, chúng ta phải tới chùa tìm nơi ngủ trọ." Đan Ty Tuấn xoay người,

      với Tô Tích Nhân.

      "Vâng." Tô Tích Nhân gật đầu, "Nhưng mà chùa ở đâu?" Đôi mắt to nghi hoặc nhìn quanh,

      ngoại trừ bãi cỏ khô héo chỉ có rừng cây, chùa miếu ở đâu?

      "Ở phía …" Ngón tay thon dài của Đan Ty Tuấn hướng lên rừng cây, chỉ vào điểm

      trắng phía .

      "A?"

      Tô Tích Nhân cùng Phỉ Thúy giật mình, "Xa như vậy sao? Hơn nữa đường núi gập ghềnh,

      làm sao lên được?"

      "Đúng vậy, bằng chúng ta ở chỗ này tá túc đêm cũng được." Tá túc ven đường

      đối với Tô Tích Nhân tiểu thư thư hương, vô cùng lễ nghi mà chuyện khó

      khăn, nhưng muốn lên chùa xem ra cũng dễ dàng, nàng muốn bởi vì các nàng mà

      phiền đến các tiêu sư.

      " được." Đan Ty Tuấn lắc đầu phản đối, "Ngày về chiều, đêm càng lạnh, tá túc

      nơi này, ngã bệnh. Mà thân thể nàng và Phỉ Thúy vốn là mảnh mai."

      "Nhưng mà sắc trời dần tối, ta cùng với Phỉ Thúy đường núi này sợ rằng liên lụy mọi

      người." Tô Tích Nhân có chút bận tâm nhìn tiêu sư bốn phía, mặt bọn họ đều ràng mỏi

      mệt.

      "Tô tiểu thư cần phải lo lắng cho chúng ta, chút đường núi này đối với chúng ta mà

      coi như là cái gì." Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Tích Nhân, tiêu sư sảng lãng

      cười .

      "Đúng vậy…"

      "Đúng vậy…"

      Những tiêu sư khác cũng rối rít phụ họa, oa, Thiếu chủ là có phúc, Thiếu phu nhân

      tương lai thiện lương như thế.

      "Cứ quyết định như vậy ." Đan Ty Tuấn vung tay lên, "Dắt ngựa đến chỗ sâu trong rừng

      nhiều cây cỏ, rồi cũng giấu cỗ kiệu đến chỗ bí mật khác."

      xong, liền kéo Tô Tích Nhân về phía trước, Vu Phong kéo Phỉ Thúy sau, các tiêu

      sư theo lệnh làm việc, sau khi an bài thỏa đáng, cũng về phía ngôi chùa núi.

      Hết chương 38.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 39

      Những chiếc lá bay lả tả theo gió nhàng rớt xuống, rắc con đường núi, khiến nó

      vốn rộng, nay càng lộ ra vẻ hiểm trở, khó thấy đường . Mượn ánh sáng yếu ớt, đạp

      lá rụng phát ra tiếng lạo xạo. Quanh mình, trừ tiếng bước chân, còn lại là tiếng mọi người hít

      thở…

      Đan Ty Tuấn cẩn thận kéo Tô Tích Nhân, ánh mắt thâm thúy ở trong ánh sáng yếu ớt tìm

      kiếm con đường hẹp để . Dù có hiểm trở hơn nữa, cũng gặp phải. Đối với con đường

      này, hoàn toàn để ở trong lòng. Nhưng như người khác , khi có người

      mà mình quan tâm, nghĩa là có nhược điểm, Tô Tích Nhân bây giờ chính là nhược điểm của

      , sợ mình gặp phiền toái, gặp hiểm cảnh, nhưng Tích Nhân thể,

      thể để nàng chịu chút thiệt thòi gì, càng thể để nàng bị thương, cho dù cái

      móng chân cũng được…

      Tô Tích Nhân bị Đan Ty Tuấn ôm chặt, trong lòng nhảy lên. Chưa từng qua con

      đường nào hiểm trở như thế, nàng có chút sợ, ánh mắt dám nhìn lung tung, cứ như vậy

      nhìn thẳng vạt áo màu trắng của Đan Ty Tuấn, cũng cẩn thận cũng chậm theo .

      biết vì sao chùa miếu lại thích xây ở nơi núi rừng như vậy? phải nên

      gần dân chúng sao? Xây ở nơi hiểm trở này, gần dân kiểu gì? Dân chúng mười lăm hàn g

      tháng đều lên núi bái phật, phải cũng khổ cực leo núi như vậy chứ? Nếu người già phải

      làm sao bây giờ? Còn có những lữ khách như bọn họ, mệt mỏi bỏ vài canh giờ leo núi mới có thể

      đến chùa nghỉ ngơi?



      Đây phải là quá đáng sao?

      Đôi mi thanh tú khẽ chau lên, cảm giác sợ hãi giờ phút này bị nghi ngờ đầy bụng và nỗi lo

      cho dân chúng thay thế. Tâm tư có chút lơ đãng, chân cũng quên mất con đường

      hiểm trở. bước cẩn thận, chân liền đạp phải khoảng

      ―Tiểu thư…‖

      Phỉ Thúy bị Vu Phong che chở, nhưng lại con đường như thế, tầm mắt của nàng vẫn

      khóa chặt người chủ tử của nàng, chỉ sợ tiểu thư thất thần theo thói quen. Phải biết rằng nếu

      thất thần dưới loại tình huống này, rất dễ ngã xuống dưới chân núi. Nhìn ti ểu thư cẩn thận, nàng

      thở phào nhõm, may mà tiểu thư còn biết đường núi hiểm trở. Nhưng ngay khi nàng mới vừa

      thở phào, lại thấy tiểu thư chẳng biết tại sao lại như vào cõi thần tiên, chân bước vô định,

      khiến nàng sợ đến mức kêu ra tiếng.

      Phỉ Thúy hô như vậy, Vu Phong cùng những tiêu sư khác nhanh chóng dõi mắt theo, chỉ

      thấy Tô Tích Nhân chân đạp vào khoảng , ngã ra phía ngoài sường núi, còn chưa kịp phản

      ứng, thấy cánh tay Đan Ty Tuấn chụp tới, vững vàng kéo Tô Tích Nhân lại.

      ―Tốt quá, Đan công tử kéo được tiểu thư rồi.‖

      Phỉ Thúy lẩm bẩm , hai tay tự chủ nắm chặt Vu Phong, khiến ống tay áo của

      có nếp nhăn.

      Vu Phong tay lau mồ hôi bất tri bất giác rỉ ra bên trán, bên thả lỏng trong lòng,

      quay đầu thấy gương mặt Phỉ Thúy sắp đầy nước mắt. Vốn là người thô kệch, vậy mà lần

      nữa lại bị cảm tình giữa Phỉ Thúy và Tô Tích Nhân làm cho rung động, bàn tay thô ráp

      khác cố gắng ôn nhu vỗ phía sau lưng của nàng, an ủi tiếng động.

      Tô Tích Nhân ngơ ngác nhìn Đan Ty Tuấn, tim dường như quên đập. Mới vừa rồi, mới

      vừa rồi nàng thiếu chút nữa ngã xuống núi? Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía sau…

      Tối như mực thấy đáy, chỉ có cái cọc gỗ xốc xếch trong màn đen như ma

      quỷ quái vươn móng nhọn. Nếu ngã xuống đấy, hậu quả đáng sợ như thế nào… Có lẽ từ đây

      phải cách xa Đan Ty Tuấn cùng mọi người!

      Sợ hãi từ thời khắc đó mới bắt đầu, vai nhịn được khẽ run rẩy.

      ―Tuấn, Tuấn…‖

      Dựa vào Đan Ty Tuấn, giọng mang theo mấy phần nức nở.

      Đan Ty Tuấn ôm chặt lấy Tô Tích Nhân, dùng sức lực to lớn như muốn siết nàng vào

      người mình. Miệng mở ra, nhưng phát ra được tiếng nào. Trong nháy mắt vừa rồi

      cho là mình mất nàng. Sợ hãi mãnh liệt, lần đầu tiên trong đời được nếm. Chỉ khi ôm chặt

      nàng như vậy, cho đến khi nghe được giọng khóc nức nở của Tô Tích Nhân, mới lấy lại tinh

      thần.

      nhàng buông ra, Tô Tích Nhân lại đột nhiên nắm chặt tay , hơi đau từ lòng bàn tay

      phát ra, móng tay nho siết lại ở lòng bàn tay dấu móng tay.

      ―Tích Nhân, đừng sợ, có ta ở đây, bên cạnh nàng.‖ An ủi vô cùng, Tô Tích Nhân mới

      buông lỏng tay, nhưng vẫn nắm lấy .

      Ánh mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn lên tia đau lòng, nhàng đưa ra bàn tay

      khác, vô cùng dịu dàng vỗ về nàng. Đến khi thấy ánh mắt lo lắng của Phỉ Thúy cùng thuộc hạ,

      nhàng gật đầu với bọn họ, ý bảo cần lo lắng.

      Nhận được ánh mắt Đan Ty Tuấn, các tiêu sư cũng gật đầu, chỉ cần bọn họ

      chuyện gì là tốt rồi.

      ―Mới vừa ta cho là ta té xuống…‖

      Tô Tích Nhân sợ hãi lẩm bẩm, đầu tựa sát vào Đan Ty Tuấn, cảm giác sợ hãi trong nháy

      mắt ấy, nàng nghĩ cả đời này cũng khó mà quên.

      đâu, có ta ở đây, ta để cho nàng xảy ra chuyện gì.‖ Đan Ty Tuấn thâm

      tình nhìn nàng, mặc dù vừa sợ hãi trong khoảnh khắc, khó quên từ lúc sinh ra đến nay,

      nhưng bảo đảm cảm giác như vậy chỉ có lần, bao giờ khiến nàng xảy ra

      chuyện như vậy nữa… Nhưng nếu xảy ra lần nữa, nghĩ trái tim chịu được…

      ―Ừm.‖ Nghe được bảo đảm mạnh mẽ của Đan Ty Tuấn, cảm giác hoảng sợ của Tô Tích

      Nhân lui dần, còn lại chỉ là ngọt ngào nồng đậm, nàng biết dù có như vậy lần nữa, chỉ cần có

      bên cạnh, mình còn sợ hãi.

      Thấy Tô Tích Nhân có chuyện gì, thấy Đan Ty Tuấn cùng nàng tình ý liên tục, Phỉ

      Thúy, Vu Phong cùng các tiêu sư cũng vui thay bọn họ, nhưng…

      Nhìn bầu trời tối càng ảm đạm hơn vừa rồi, ách, bọn họ mau lên tới chùa rồi sau, nếu

      như vậy lần nữa, quá sức chịu đựng của bọn họ.

      ―Khụ khụ…‖

      Vu Phong đột nhiên ho khan, làm cho mọi người ghé mắt sang.

      ―Thiếu chủ, chúng ta lên chùa trước !‖ được tự nhiên gãi gãi đầu, ―Trời

      tối rồi!‖

      Lời của Vu Phong khiến Tô Tích Nhân cùng Đan Ty Tuấn sửng sốt, tiện đà cũng lúng túng

      đỏ mặt. A, bọn họ quên mất. Nhìn sắc trời ảm đạm, thể trì hoãn thời gian nữa, nếu

      lát đường núi càng khó hơn.

      Đan Ty Tuấn nhìn đường núi xa xa phía trước, theo tốc độ của Tích Nhân còn phải

      thêm lát. Hơi trầm tư, đột nhiên bế Tô Tích Nhân lên…

      ―A!‖

      Đột nhiên bị bế bổng lên, Tô Tích Nhân sợ hết hồn, tự chủ kêu lên, tay lần nữa bám

      chặt lấy Đan Ty Tuấn.

      Phỉ Thúy, Vu Phong cùng các tiêu sư sớm quen với chuyện Đan Ty Tuấn thân mật với

      Tô Tích Nhân, bọn họ chỉ che môi cười ra tiếng.

      Tô Tích Nhân ngượng ngùng nhìn bọn họ, quay đầu lại hờn dỗi đấm Đan Ty Tuấn,

      ―Thả ta xuống , mọi người nhìn đó.‖

      Đan Ty Tuấn cười khẽ, quay đầu lại trừng mắt liếc mọi người cười trộm, ôm Tô Tích

      Nhân, thi triển khinh công trước bước.

      Vu Phong ngưng cười, kéo Phỉ Thúy theo sau, những tiêu sư khác cũng lần lượt mà lên.

      Đến đỉnh núi, thấy tòa miếu.

      Ngôi chùa theo dòng thời gian, có chút cũ rách. Nhưng các tăng lữ chuyên cần quét dọn,

      cũng vệ sinh sạch . Quanh mình cảnh trí thanh u, khiến đám người Đan Ty Tuấn có chút

      mệt mỏi cũng cảm thấy dễ chịu ít.

      Các tăng nhân chuẩn bị cơm chay cho bọn họ, trà cơm no nê, bọn họ rốt cục có thể ngủ

      giấc an ổn, lên núi mệt nhọc quả cũng đáng.

      Hết chương 39.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 40

      Kinh thành, Dương Uy tiêu cục.

      Bên ngoài tiêu cục ngoài, lá cờ màu vàng phiêu đãng theo gió thu, lạo xạo…

      Trong tiêu cục, cũng hề có chút lạnh lẽo bởi vì mùa thu tới.

      giáo trường, các tiêu sư vẫn đao, thương, côn, kiếm tỷ thí lẫn nhau như trước, nhất

      thời đao quang kiếm ảnh, lanh canh leng keng…

      Bên cạnh giáo trường, Đan Bá Uyên ngồi ghế dựa, trước mặt bày cái bàn gỗ,

      bàn đặt tách trà Long Tĩnh, bên cạnh tách trà là bàn cờ. Đan lão gia lát vừa phẩm

      trà vừa xem các tiêu sư tỷ thí võ nghệ, lát quay lại với các quân cờ, nhàn nhã như du

      ngoạn.

      "Lão gia, thiếu gia cũng sắp về rồi phải ?" Tiểu Lâm Tử vẻ mặt lạnh lùng đứng bên

      cạnh Đan Bá Uyên, ánh mắt thâm thúy nhìn các tiêu sư giáo trường, có vẻ như lơ đãng hỏi.

      Đan Bá Uyên dừng quân cờ tay, kinh ngạc tràn đầy khuôn mặt có những nếp nhăn

      của lão. Nghi ngờ quá, tiểu tử băng lãnh này hôm nay uống lộn thuốc hả, bình thường

      phải đều là bộ dạng khinh thường Tuấn nhi sao? Hôm nay sao lại quan tâm đến khi nào

      về? nhịn được yên lặng nhìn , như thể muốn nhìn thấu .

      Cảm giác được Đan Bá Uyên nhìn mình chăm chú, đáy mắt Tiểu Lâm Tử lên tia

      lúng túng, nhưng vẫn quật cường , " phải là ta hỏi, hôm nay trong thành ta gặp Nạp

      Lan công tử, Thương công tử à Đoan vương gia, bọn họ muốn hỏi."

      "Hmm, phải ?" Đan Bá Uyên cất cao lượng, ha ha, tiểu hài tử này, hóa ra

      cũng biết đỏ tai. Nhớ Tuấn nhi cứ thẳng , dù thế nào, bọn họ cũng sống chung với

      nhau trong thời gian ngắn, có tình cảm từ lâu rồi mà, cứ nhăn nhó làm cái gì? Lắc đầu,

      aiz, tiểu hài tử vẫn còn hoạt bát khả ái, giống như Tuấn nhi của lão tính tình nóng nảy, bất

      quá , lão đúng là rất nhớ những ngày đấu võ mồm với Tuấn nhi.

      "Lão gia tin sao?" Dù thế nào Tiểu Lâm Tử vẫn còn là thiếu niên, giọng

      của Đan Bá Uyên thành công khơi dậy tâm tình của . nhìn chằm chằm Đan Bá Uyên

      cười như hồ ly.

      "Tin, sao lại tin chứ." Đan Bá Uyên cười cười, chậc, chậc, dù thế nào lão cũng là

      lão gia mà, tiểu tử này là… Bất quá… Nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Lâm Tử có chút ngượng

      ngùng lại quật cường, lão nhịn được lại cười tiếng, nhưng mà như vậy cuộc sống

      của lão mới thú vị chứ.

      "Ha ha ha…"

      Nhìn bộ dạng Đan Bá Uyên bất đắc dĩ, cười ha ha. Cười đến mức Tiểu Lâm Tử lúng túng

      dứt, nhưng tính tình lạnh lùng trời sinh làm cho cũng chỉ có thể đứng cứng ngắc.

      Các tiêu sư đấu võ nghệ cũng chỉ nhìn bọn họ lát, rồi lại tiếp tục khoa tay múa

      chân. Tình cảnh như thế, bọn họ sớm thấy quen mắt nhưng thể trách được, lão gia của

      bọn họ, quả thực là lão ngoan đồng.

      "Lão gia còn chưa thiếu gia khi nào mới trở về kinh?" Tiểu Lâm Tử nắm chặt bàn tay,

      quật cường nhìn Đan Bá Uyên giễu cợt .

      "Ha ha ha…"

      Đan Bá Uyên vẫn cười, tựa hồ muốn bóc vẻ mặt khô khan của Tiểu Lâm Tử xuống.

      Tiếng cười kích động quanh quẩn trong giáo trường lúc lâu tan, quả nhiên như

      Đan Bá Uyên , vẻ mặt Tiểu Lâm Tử từ từ, từ từ trở nên đỏ lên, đến cuối cùng đỏ như rặng

      mây chiều. mới tức giận :

      " thôi!" xong, vung tay áo muốn rời .

      "Tiểu Lâm Tử chán ghét Tuấn nhi nữa sao?" Đan Bá Uyên lại cười kéo bước

      chân Tiểu Lâm Tử lại.

      Tiểu Lâm Tử chậm rãi quay đầu, có chút được tự nhiên , "Tiểu Lâm Tử cũng

      chưa từng ghét Thiếu chủ, chẳng qua là, chẳng qua là…"

      "Chẳng qua là ưa Tuấn nhi suốt ngày dạo chơi hoa liễu!" Đan Bá Uyên đáp thay

      Tiểu Lâm tử.

      "…"

      Tiểu Lâm tử ngẩn người, sau đó chút do dự gật đầu, "Đúng là vậy, Thiếu chủ vốn là

      phong lưu." Hừ, mà thích nhất chính là bộ dạng phong lưu khinh bạc của Thiếu chủ.

      "Người phong lưu uổng phí tuổi thiếu niên mà!"

      Các tiêu sư tỷ thí, cũng quên đáp trả.

      "Đó là lạm tình…" Tiểu Lâm Tử trừng mắt đáp lời tiêu sư, cái gì chứ, cứ như là nam

      nhân nào cũng giống như vậy.

      "Tiểu Lâm Tử, ngươi còn , chờ khi ngươi trưởng thành, ngươi liền hiểu ra niềm vui thú

      trong đó." tiêu sư khác đỡ mũi đao của đối thủ, cười cười ám muội với Tiểu Lâm Tử.

      "Ta thể như vậy." Tiểu Lâm Tử hiểu được ý nghĩa lời đó, gương mặt lạnh lùng

      đỏ hồng.

      "Ha ha…" Đan Bá Uyên nhìn các tiêu sư trêu đùa Tiểu Lâm Tử, lại cười cười.

      Nhìn thấy Đan lão gia cười khẽ, hai tiêu sư tỷ thí với nhau đột nhiên dừng động tác

      trong tay, nhìn nhau lộ ra nụ cười thâm ý.

      "Bất quá, thiếu chủ đúng là có chút phong lưu." gã tiêu sư chống hông, giả bộ bộ dạng

      rất nghiêm túc.

      "Ừ, ừ." tiêu sư khác phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy."

      Tiểu Lâm Tử nhướn lông mày, xem , người khác cũng như vậy.

      "Ách…" Đan Bá Uyên bối rối cười cười, "Tuấn nhi cũng phải là quá phong lưu,

      vẫn lựa chọn."

      "Đúng vậy, có chọn!" Tiểu Lâm Tử vẻ mặt khinh thường.

      "Thiếu chủ chọn chính là nữ tử thanh lâu xinh đẹp, quyến rũ." Tiêu sư lại mở miệng.

      "Giống như Yên Hà nương ở Yên Chi lâu." tiêu sư khác tiếp lời.

      "Còn có Liễu Như nương của Thúy Ngọc lâu."

      "Chiêu Phi nương ở Hồng Tụ lâu."

      "Phỉ Ngọc nương ở Nhã Lai lâu mới mở."

      "…"

      biết bao lâu, những tiêu sư khác cũng dừng động tác, mỗi người tiếp câu.

      Mỗi lần nghe cái tên, mồ hôi trán Đan Bá Uyên lại rỉ ra nhiều thêm chút. Lau

      mồ hôi, Tuấn nhi đứa này giống ai vậy, cha nó là ta đây đâu có si tình, nó sao cứ phong lưu

      như vậy?

      Tiểu Lâm Tử nhìn Đan Bá Uyên bộ dạng lúng túng, gương mặt lạnh lùng cũng nhịn

      được nữa lộ ra nụ cười. Hắc hắc, lần đầu tiên nhìn thấy lão gia có bộ dạng này, đúng là ly

      kỳ.

      "Ách…"

      Đan Bá Uyên lúng túng cúi đầu hơi thấp, hồi lâu sau lại cảm thấy đúng, ơ, làm

      sao lão phải như vậy? Lão mới là lão gia mà?

      Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp các tiêu sư hé miệng cười trộm, đột nhiên hiểu ra

      bọn họ trêu cợt mình.

      "Hừ…"

      Lão đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn các tiêu sư, cứ nhìn chằm chằm đến khi các tiêu

      sư cúi đầu, lão mới hài lòng cười tiếng.

      "Các ngươi trêu cợt bổn lão gia?"

      "Ách…"

      Các tiêu sư cúi đầu, tuy lão gia trước giờ là người hài hòa, nhưng bọn họ cuối cùng

      cũng vẫn là thuộc hạ.

      "Hmm…" Đan Bá Uyên đột nhiên nghiêm mặt, giương cao giọng.

      "Chúng ta, chúng ta tiếp tục tỷ thí …"

      Các tiêu sư cười ha ha, lại nhớ tới trận tỷ thí tài nghệ.

      Đan Bá Uyên cười hài lòng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Lâm Tử. Nhưng

      lão chỉ cười cười, dù sao lão cũng thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Lâm Tử…

      núi.

      Sáng sớm, luồng sáng mặt trời đầu tiên xuyên mây rọi xuống ngôi chùa.

      Boong boong boong…

      Tiếng chuông vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

      Đoàn người Tô Tích Nhân vươn vai, các tăng lữ nghe tiếng chuông thức dậy, cùng nhau

      dùng qua bữa sáng, rồi bái biệt các tăng nhân từ bi, đoàn người xuống núi trở về kinh.

      Hết chương 40.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :