1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 31

      Quan Ức Đồng nằm giường, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mùa thu tới rồi sao?

      ra sắc xanh lục của lá cây bắt đầu ố vàng, mỗi khi cơn gió kia thổi qua, liền lả tả rơi

      xuống, hóa thành lớp chăn đắp cho bùn đất. Những gì từng tốt đẹp cuối cùng biến mất,

      cũng như tình cảm từng tốt đẹp khi có tỳ vết, trở nên xấu xí.

      Thở dài tiếng động, cặp mắt lạnh lùng kia lại lên trước mắt. cự tuyệt, nhưng

      hết lần này tới lần khác lại lên trong lúc lơ đãng, lần lượt nhắc nhở mình thất bại, lần lượt

      làm cho mình đau lòng…

      Nước mắt, giống như dòng suối…

      Nước mắt từ con sông tưởng như khô kiệt, sống động như vậy, nhanh như vậy…

      từng cho là sau khi nhìn thấy cảnh ấy, trái tim chết, vốn tưởng rằng, rời xa ,

      được giải thoát. Nhưng vì sao, vì sao cảnh tượng ấy mãi trở thành cơn ác mộng quấn quanh trong

      lòng?

      Ha ha…

      Tự giễu cười, cười mình từng chân thành, cho là mình đến vĩnh hằng. Cũng cười

      mình ngu dại, bị thương tổn như thế, lại vẫn lưu luyến như vậy…

      ―Ngu quá, Quan Ức Đồng, ngươi là đồ ngu…‖

      Chảy nước mắt, nàng lẩm bẩm mắng mình, giống như đứa trẻ bất lực, làm người ta

      đau lòng.

      Ánh dương vào ngày mùa thu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên người nàng, làm gò má tái

      nhợt thoạt nhìn như trong suốt, cảm giác bi thương càng sâu.

      Lâm Văn Hiên từ trong ánh mắt nghi ngờ suy đoán của nhóm người Tô Tích Nhân tới

      Quan Ức Đồng, đứng ở ngoài cửa, đột nhiên do dự.

      Đồng nhi có tha thứ cho mình ? Nàng có còn để ý tới mình ?

      Nhớ lại ánh mắt bi thương của nàng, trái tim tê tê đau đau, sao mình lại hồ đồ như vậy,

      phạm phải sai lầm thể tha thứ như vậy?

      Do dự, sợ nhìn thấy ánh mắt bi thương của nàng.

      Do dự, sợ nhìn thấy biểu của nàng.



      Bàn tay, lại buông xuống.

      Miệng mở ra, lại ngậm vào.

      Trong khi do dự, tưởng tượng đến sau này thể nhìn hấy nàng, kiên

      định chiến thắng tất cả sợ hãi của mình.

      Cánh tay thon dài đặt cửa, muốn gõ lại đột nhiên ngừng lại…

      Xuyên qua ô vuông cửa thấy, nữ nhân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy

      mặt mũi của nàng, nhưng bóng lưng gầy gò ấy lại làm lòng người cảm thấy chua xót.

      Kinh ngạc nhìn bóng lưng ấy, trong đôi mắt thâm thúy lên đau đớn mãnh liệt. hận

      thể ngay lập tức ôm chặt bóng dáng ấy, dù nàng đánh mình, chửi mình, tha thứ cho

      mình…

      Tay đẩy cửa, ánh mặt trời từ bên ngoài vào.

      ―Két…‖

      Quan Ức Đồng nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng nàng quay đầu lại. Nằm ở

      giường khiến cả người đau nhức, nàng đến phía trước cửa sổ hóng mát chút, nhưng nàng

      nhìn thấy lá rụng ngoài cửa sổ, trong tim ngược lại càng chua hơn, nước mắt cứ như vậy thêm

      lần nữa chảy xuống.

      Người phía sau lên tiếng, là Tô nương sao?.

      Nhớ tới người đầu tiên nhìn thấy khi tỉnh lại là Tô Tích Nhân, nàng cũng xinh đẹp,

      nhưng có cảm giác làm người ta an tâm.

      ―Tô nương?‖

      Lặng lẽ lau nước mắt, nàng khàn giọng hỏi.

      Lâm Văn Hiên lên tiếng, bởi vì đau đến thể lên tiếng. Nàng khóc ư?

      Hơn nữa giọng khàn khàn chứng tỏ nàng khóc lâu rồi. Tưởng tượng lúc nàng rơi lệ đầy

      mặt, lại hận thể tự cho mình đấm.

      Quan Ức Đồng nghe thấy tiếng trả lời, hơi kinh ngạc, nàng quay lại đầu, nhìn thấy

      người, ngây ngốc.

      , là ?

      nghĩ tới người làm mình thương tổn thế nhưng đột nhiên xuất ở trước mặt

      mình, càng nghĩ tới lại biến thành như thế…

      Y phục màu đen có chút xốc xếch, khuôn mặt tuấn mỹ mệt mỏi, đôi mắt thâm thúy lóe

      ra hối hận cùng thống khổ…

      Đây là sao? Nam nhân ưu nhã như quý công tử kia?

      Trái tim Quan Ức Đồng có chút đập mạnh nhìn , quên phản ứng.

      Lâm Văn Hiên đau lòng nhìn Quan Ức Đồng, nhìn đôi mắt sưng đỏ như quả đào của nàng,

      gương mặt trắng nõn còn vết nước chưa khô, nương vốn mỹ lệ bây giờ tiều tụy như thế, phảng

      phất như đóa hoa héo rũ…

      Quả nhiên mình làm tổn thương nàng sâu như vậy, có chút thống khổ siết hai tay,

      phải làm như thế nào để nàng tha thứ đây, trong khi ngay cả cũng thể tha thứ cho

      mình…

      Hai người cứ tim đập mạnh như vậy nhìn đối phương, dường như thời gian dừng lại.

      ―Ngươi tới làm cái gì?‖

      Quan Ức Đồng mở miệng trước, phá vỡ yên lặng ở giữa. Giọng của nàng thống khổ

      vô tận, ánh mắt của nàng bi ai vô tận. Tại sao? Tại sao lại xuất ở trước mặt nàng? Tại

      sao trái tim mình còn đập nhanh như vậy? Nhìn bây giờ, tại sao mình lại đau lòng? Bi

      thương phát , cuối cùng mình vẫn quên được , mình sâu đến vậy sao, ngu

      quá!

      ―Ta…‖

      Lâm Văn Hiên mở miệng nhưng biết gì, chỉ có thể dùng đôi mắt thâm thúy

      thống khổ nhìn nàng. Phải làm như thế nào? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho nỗi đau

      đớn của nàng giảm bớt? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho mọi chuyện trở về như xưa?

      Thống khổ nhíu mi, nếu như có thể, hy vọng mình thay nàng gánh chịu tất cả đau đớn,

      nếu như có thể, hy vọng mình làm ra chuyện ngu xuẩn ấy…

      ―Ngươi còn muốn làm ta thương tổn sao?‖

      Giọng Quan Ức Đồng run rẩy, phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ còn phải chịu

      thêm đau đớn? Nếu như thêm lần nữa, nàng nhất định chết.

      phải.‖ Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, gân xanh trán nổi lên, nỗi thống khổ

      của nàng sâu như thế, dùng ánh mắt bi ai nhìn Quan Ức Đồng, ―Ta làm sao có thể làm

      thương tổn nàng?‖ lần thương tổn cũng đủ để cho hối hận đến muốn chết.

      ―Nhưng ngươi làm ta thương tổn rồi.‖

      Quan Ức Đồng đau lòng ra , nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt của nàng, nàng

      làm sao quên được ánh mắt lạnh lùng của , làm sao quên được tuyệt tình của , mà bây

      giờ sao có thể làm thương tổn nàng?

      ―Đồng nhi.‖

      Lâm Văn Hiên thống khổ gọi, tay đưa ra muốn ôm nàng, rồi lại hạ xuống trong ánh mắt

      thống khổ của nàng.

      ―Ngươi được lại đây.‖

      Quan Ức Đồng quật cường lau nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

      ―Ta…‖

      Lâm Văn Hiên nhìn Quan Ức Đồng trở nên lạnh lùng, ra lời, sớm biết nàng

      thể nào tha thứ cho mình, nhưng vì sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lại đau như thế,

      đó là loại cảm giác còn đau hơn khi chết.

      chất lỏng lạnh như băng chảy xuống từ khóe mắt, quên lau , hoặc là

      đau đến quên mất việc lau

      Quan Ức Đồng nhìn Lâm Văn Hiên, khóc? Làm sao có thể?

      Trong lòng rung động mãnh liệt như thế, nhưng nàng nắm chặt hai tay buộc mình

      được nghĩ nữa, được suy đoán nữa, muốn làm gì? Giả vờ đáng thương cầu xin tha

      thứ của mình sao? tuyệt đối phải là người như thế.

      ―Đồng nhi, xin lỗi…‖

      Lâm Văn Hiên bi ai nhìn Quan Ức Đồng, thể quay về như xưa sao?

      bỏ lỡ sao? mỹ lệ, đơn thuần trở nên lạnh lùng như thế, tất cả đều tại .

      Xin lỗi?

      Quan Ức Đồng ngơ ngẩn, xin lỗi? Ha ha… Nàng cười nhạo dưới đáy lòng, xin lỗi

      mình, lần làm mình thương tổn, chẳng lẽ còn có thể cầu xin tha thứ của mình?

      có phải cho mình là nữ nhân mà muốn gì được đó ư, hay là nữ nhân ngây thơ đến ngu

      dại. , lầm rồi.

      Nàng lạnh lùng nhìn nam nhân kia, người mà nàng đến nỗi dù làm nàng thương tổn

      nhưng vẫn quyến luyến:

      ―Ngươi sai gì? Ngươi chẳng qua là ta mà thôi.‖

      .‖ Lâm Văn Hiên lần nữa kịch liệt phủ nhận, ―Sao ta lại nàng?‖ Ánh mắt

      đau đớn nhìn Quan Ức Đồng lạnh lùng, nàng, sao lại làm nàng thương tổn như

      thế?

      ta?‖ Quan Ức Đồng cười ngừng, phảng phất giống như chê cười, cười

      đến chảy nước mắt, ―Cách ngươi ta chính là làm ta tổn thương?‖ Đau, đau đến trái tim tan

      nát rồi, vì sao còn lời như vậy?

      Lâm Văn Hiên im lặng, thương tổn nàng, là chuyện hối hận nhất, nhưng phải làm sao

      mới có thể đền bù lại lỗi lầm của đây?

      Hết chương 31.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 32

      Ánh dương ấm áp biết buồn vắt ngang bầu trời, nhưng vì sao lại cảm thấy lạnh như

      vậy? Là bởi vì mùa thu đến, là do những chiếc lá xanh ố vàng héo tàn kia sao? Cho nên mới cảm

      thấy tiêu điều?

      Lâm Văn Hiên rời , cho bọn họ bất kỳ đáp án nào, cứ như vậy mang theo vẻ mặt

      phức tạp vào gian phòng của Quan Ức Đồng. Để lại nhóm người Tô Tích Nhân còn sững

      sờ đứng nguyên tại chỗ, mỗi người đều có phỏng đoán riêng.

      nhất định là người làm tổn thương Quan Ức Đồng…

      Dường như là từ lần đầu tiên nhìn thấy, Đan Ty Tuấn xác định.

      Vẻ mặt phức tạp như thế, có đau đớn khó có thể , có hối hận vô hạn, đáy mắt thâm

      thúy còn cất giấu tình cảm sâu sắc…

      nàng, cũng là tổn thương nàng, hơn nữa còn tổn thương sâu như thế, sâu đến

      vỡ nát trái tim…

      Đều là nam nhân, hiểu tâm tình của Lâm Văn Hiên. Cũng giống như trước kia làm

      cho Tích Nhân khổ sở, hy vọng Lâm Văn Hiên và Quan Ức Đồng cuối cùng có thể giống

      như và Tích Nhân, tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước, lại chân tình với nhau.

      Mỉm cười nhìn Tô Tích Nhân, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Văn Hiên rời

      . Đối mặt với tình hình như thế, Tích Nhân rất nghi hoặc, bối rối, biểu ca nàng luôn luôn

      rất tin tưởng lại tổn thương nữ tử yếu ớt như thế?

      Tô Tích Nhân nhìn thân ảnh biểu ca rời , nghĩ tới vẻ mặt phức tạp nan giải mới vừa rồi

      của , trong lòng mơ hồ đoán ra quan hệ của cùng với Quan Ức Đồng, nhưng mà biểu ca

      thương tổn nàng ấy sao? Vẻ thống khổ ràng như vậy, bi ai như vậy, thương

      tổn Quan Ức Đồng sao?

      Khuôn mặt nhắn nhăn nhó lại, tưởng tượng đến vẻ mặt đau khổ của Quan Ức Đồng,

      nàng muốn tin người tổn thương Quan Ức Đồng chính là biểu ca.

      "Tiểu thư, biểu thiếu gia chính là người đó sao?" Phỉ Thúy nhíu lông mày nhìn Lâm Văn

      Hiên rời , thể tin được. thể nào, biểu thiếu gia sao có thể là người như vậy được?

      Nhưng mà, nhưng mà vẻ mặt mới vừa rồi của … Aiz, rối loạn. Tình đúng là

      phiền toái mà!

      "…"

      Tô Tích Nhân gì, phải như thế nào đây? Tình vốn thể lý, bất

      kể như thế nào nàng cũng tin tưởng biểu ca phải là người tàn nhẫn như vậy, có lẽ chuyện

      tổn thương Quan Ức Đồng, biểu ca cũng là bất đắc dĩ, có lẽ khi tổn thương Quan Ức Đồng, biểu

      ca cũng đau, đau ít hơn so với nàng ấy, chẳng qua là… chỉ có thể mong bọn họ đừng làm

      mọi chuyện tệ hơn nữa, nàng tự đáy lòng hy vọng có thể nhìn bọn họ được giải thoát khỏi đau

      khổ, nhận được hạnh phúc.

      "Nhìn vẻ mặt Lâm công tử như vậy, thể sai được." Vu Phong hơi trầm ngâm, "Bất

      quá, ta tin Lâm công tử có lẽ có nỗi khổ tâm riêng." mặt bi ai như vậy, đến người bên

      cạnh cũng cảm thấy đau lòng thay.

      "Đúng vậy." Phỉ Thúy liều mạng gật đầu, "Biểu thiếu gia nhất định là có nỗi khổ tâm bất

      đắc dĩ, tốt như vậy làm sao có thể cố ý thương tổn người khác được."

      Tô Tích Nhân mỉm cười, đúng vậy, biểu ca chắc là cố ý thương tổn người ta,

      trong đó nhất định có hiểu lầm.

      Nghĩ như vậy, tất cả mọi người thở phào nhõm. Dù sao Lâm Văn Hiên và Quan Ức

      Đồng cũng rất xứng đôi, hy vọng bọn họ mang theo thương tổn và tiếc nuối đến

      hết đời.

      biết bọn họ gì với nhau rồi?

      Đôi mi thanh tú lại chau lên, lỡ như Ức Đồng tha thứ cho biểu ca làm sao bây

      giờ?

      Đan Ty Tuấn đứng bên cạnh nhìn Tô Tích Nhân chăm chú, khi nàng nhăn lông mày,

      liền biết nàng suy nghĩ gì.

      Mỉm cười, Tích Nhân thiện lương như vậy là khả ái.

      "Hay là chúng ta nhanh chân đến xem biểu thiếu gia thế nào ?" Phỉ Thúy mở to mắt nhìn

      tiểu thư, nhớ tới vẻ mặt Quan nương và biểu thiếu gia, nàng có chút lo lắng, lỡ như bọn họ lại

      làm tổn thương nhau lần nữa làm sao bây giờ?

      "Chúng ta?" Tô Tích Nhân nghi ngờ hỏi, "Chúng ta có được ?" Tình cảm dù sao

      cũng là chuyện riêng của hai người, bọn họ xem hình như thích hợp.

      " ." Đan Ty Tuấn mở miệng, nhìn ra Tô Tích Nhân ra rất lo lắng, mà

      cũng hy vọng nàng lo lắng, khổ sở.

      "Tuấn?" Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn Đan Ty Tuấn, Tuấn phải là luôn luôn

      quan tâm đến chuyện của người khác sao, giờ lại làm sao vậy?

      " thôi."

      Đan Ty Tuấn chỉ mỉm cười, ôm lấy Tô Tích Nhân tới. Còn Vu Phong và Phỉ Thúy tự

      nhiên cũng theo phía sau.

      [Bên trong phòng]

      khí vẫn nặng nề như cũ, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi bên cửa sổ.

      Quan Ức Đồng lạnh lùng nhìn Lâm Văn Hiên, trái tim cũng đập cách đau đớn.

      Lâm Văn Hiên thống khổ đưa mắt nhìn Quan Ức Đồng, đôi môi khẽ động nhưng

      cách nào ra lời.

      Hai người nhìn nhau, nhớ lại từng ký ức tốt đẹp, từng ký ức đau đớn, chẳng lẽ

      còn cách nào cứu vãn sao?

      "Cộc cộc…" Tiếng gõ cửa vang lên, hai người hoàn hồn. Quan Ức Đồng bước qua Lâm

      Văn Hiên, mở cửa.

      "Chúng ta có thể vào ?" Nhóm người Đan Ty Tuấn xuất ở ngoài cửa, hỏi.

      Chần chờ chốc lát, Quan Ức Đồng vẫn mở cửa ra.

      "Biểu ca…" Tô Tích Nhân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Văn Hiên, có chút thương

      tâm, có chút đành lòng.

      "Biểu ca?" Quan Ức Đồng ngơ ngác nhìn Tô Tích Nhân, nét mặt của nàng cũng kinh ngạc

      như khi Vu Phong nghe thấy lúc trước. Người cứu mình lại là biểu muội của người tổn thương

      mình, đây là trời cao đùa giỡn nàng sao?

      "Đúng vậy." Tô Tích Nhân gật đầu, "Quan nương, mặc dù ta biết và biểu ca

      xảy ra chuyện gì? Nhưng xin cho biểu ca cơ hội giải thích, ta tin tưởng biểu ca, hai

      người có lẽ có chút hiểu lầm." Nàng chân thành nhìn Quan Ức Đồng, hy vọng có thể hóa giải

      hiểu lầm giữa bọn họ.

      "Hiểu lầm?" Quan Ức Đồng đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha ha… Tổn thương ta sâu sắc như

      thế, lại là ta hiểu lầm?"

      Quan Ức Đồng cười làm rung động mọi người, nàng cười lên rất đẹp, nhưng cũng sầu

      thảm cực kỳ, tựu như trái tim bị roi quất vào…

      tổn thương nàng sâu sắc như vậy sao?

      Ánh mắt của mọi người rơi xuống người Lâm Văn Hiên, ánh mắt thâm thúy của

      vẫn nhìn Quan Ức Đồng, thống khổ dưới đáy mắt cuồn cuộn, bi thương trầm mặc.

      "Đồng nhi…" Lâm Văn Hiên cuối cùng cũng mở miệng, thanh khàn khàn vang lên

      trong phòng, ánh mắt đau đớn, hối hận, bi thương chưa từng dời khỏi người Quan Ức Đồng nửa

      phần.

      Lâm Văn Hiên gọi tiếng ―Đồng nhi‖ khiến cho Quan Ức Đồng run lên, đáy mắt lạnh

      lùng vô ý lên vẻ đau xót.

      "Ta biết nàng tha thứ ta, ta cũng cầu tha thứ xa vời của nàng như

      vậy." Lâm Văn Hiên nhìn Quan Ức Đồng lạnh lùng cười khổ, "Ai bảo ta tổn thương nàng sâu sắc

      như thế cơ chứ?"

      "Ngươi xong chưa?" Quan Ức Đồng cự tuyệt Lâm Văn Hiên, càng chỉ càng làm

      mình lúng túng hơn, thống khổ hơn mà thôi.

      Ánh mắt Lâm Văn Hiên càng ảm đạm, ngay cả nghe lời mình nàng cũng chịu

      sao?

      "Ta muốn giải thích cái gì cho bản thân, chẳng qua là để nàng bị thương tổn

      ràng như vậy, đối với nàng là công bằng."

      Quả nhiên có tình, nhóm người Tô Tích Nhân lẳng lặng đứng ở bên nhìn xem.

      "Thương tổn ta còn có nguyên nhân sao?" Quan Ức Đồng lại trận cười, "Ta làm sai

      cái gì sao?"

      " phải là nàng." Lâm Văn Hiên vẫy cánh tay, "Là lỗi của ta, ta nên tin lầm

      người."

      "Tin lầm người?"

      "Còn nhớ trước kia ? Nàng luôn ra ngoài mà lại chịu cho ta biết nàng

      muốn đâu, muốn làm chuyện gì?" Lâm Văn Hiên nhớ lại khoảng thời gian kia, tim khỏi

      co rút đau đớn, "Ta rất lo lắng, cho nên ta cho Cúc nhi theo nàng."

      "Sau đó sao?" Quan Ức Đồng hỏi, mặc dù ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ,

      nhưng ít ra chịu nghe Lâm Văn Hiên, khiến cho thở phào nhõm.

      "Ngày đó, Cúc nhi nàng ở chung chỗ với nam tử trẻ tuổi." Nhớ lại lúc nghe

      được câu này, kích động bao nhiêu.

      "Cho nên, ngươi tin ta?" Quan Ức Đồng có chút lạnh nhạt nhìn nam nhân mình từng

      , tin tưởng mình như vậy. Tim, càng đau đớn.

      "Dĩ nhiên phải." Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, "Ta tin điều đó, cho nên

      muốn cùng Cúc nhi tìm nàng."

      "Tìm ta?" Quan Ức Đồng nhíu mày, "Tại sao ta lại có ấn tượng?"

      "Bởi vì nàng bị hôn mê." Lâm Văn Hiên vạch trần đáp án, Quan Ức Đồng và nhóm người

      Tô Tích Nhân kinh ngạc nhìn .

      "Ta cũng là sau này mới biết được." Lâm Văn Hiên cười khổ, "Lúc ấy, ta cùng Cúc nhi tìm

      được nàng, nhưng nhìn thấy nàng đưa lưng về phía chúng ta, ôm lấy nam tử trẻ tuổi, lúc ấy

      ta tức giận căm phẫn, hận thể xông vào, nhưng Cúc nhi chặn ta lại."

      "Cho nên sau đó ngươi cứ như vậy mà muốn trả đũa ta?" Quan Ức Đồng thể tin

      được nhìn .

      "Cúc nhi là ai? Nàng tại sao muốn làm như vậy?" Tô Tích Nhân hỏi.

      "Cúc nhi là tỳ nữ của phủ." Lâm Văn Hiên trả lời, "Nàng nhận bạc của thiên kim Lý phủ,

      muốn phá hỏng chuyện của ta và Ức Đồng."

      "Chính là thiên kim Lý phủ vẫn luôn quấn lấy biểu ca đó sao?" Tô Tích Nhân chớp mắt

      mấy cái, thể nào, nữ nhân kia rốt cuộc đeo theo biểu ca bao nhiêu năm rồi.

      "Ừ." Lâm Văn Hiên lại cười khổ, hối hận lẽ ra ban đầu nên ra tay cứu nàng ta,

      ngược lại làm cho nàng ta cứ quấn lấy mình, phá hỏng chuyện giữa mình và Đồng nhi.



      bầu khí im lặng, tình ngờ lại là như vậy.

      Hết chương 32.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 33

      Ngoài cửa, đột nhiên nổi gió. Lá cây úa vàng theo gió phiêu phiêu bay xuống…

      Lâm Văn Hiên xong, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.

      Tầm mắt của mọi người dao động theo lá cây, cho đến khi lá rơi vào cửa sổ.

      Ngơ ngẩn.

      Tuổi trăng như thoi đưa, mùa thu đến trong lúc vô tình.

      Hôm qua còn gần ngay trước mắt, nay rời . Nhân sinh có thể có được bao

      nhiêu mùa thu?

      Quan Ức Đồng thu hồi tầm mắt, nhìn nam nhân mình , oán, thậm chí hận, nhưng

      bây giờ vẫn quyến luyến như cũ.

      Ánh mắt của từng thâm thúy như màn đêm nay tràn đầy đau đớn và hối hận, vẻ mặt

      từng dịu dàng nay tràn đầy mệt mỏi, thân thể cao thẳng ngày xưa giờ cũng hơi cong lại…

      hối hận sao!

      Hối hận tàn nhẫn làm thương tổn mình như thế, hối hận nên tin

      mình…

      Nhìn chật vật như vậy, trái tim thống hận tựa hồ trở nên mềm lại, nhưng nghĩ

      tin mình như thế, cảm thấy ủy khuất, hận…

      Nhớ lại ngày đó, nàng tỉnh lại từ trúc phòng. Lý Ngọc bình thường nhìn như bệnh yếu

      mất, nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa từng nghĩ đến mình bị đặt bẫy, Lý Ngọc chẳng qua

      là ngất, cũng từng làm thương tổn nàng? Nhưng nếu Lý Ngọc là cầm thú, làm nhục

      nàng… Nàng muốn sống…

      chỉ lo ghen, đố kỵ, tin mình, chưa từng suy nghĩ mình sợ hãi thế nào? Có an

      toàn hay ? Ngược lại còn dùng biện pháp ti tiện, tàn nhẫn như thế trả lại mình?

      là quá đáng giận, quá ghê tởm.

      Ngón tay trắng ngọc siết chặt lại, đôi mắt như nước nhìn Lâm Văn Hiên, ai oán, lên án…

      Ánh mắt Quan Ức Đồng giống như kim châm người Lâm Văn Hiên, mặc dù

      cũng cầu xa vời Đồng nhi tha thứ cho mình, vì đáng giận, làm thương tổn

      nàng. Nhưng bây giờ mới biết được ra oán giận của nàng khiến mình khổ sở như thế, trái tim

      đau, bàn tay to siết lại, móng tay siết vào lòng bàn tay, lưu lại dấu đỏ sâu, thậm chí còn

      có tia máu.

      Rốt cuộc, rốt cuộc mù sao? Bị che mắt sao? Sao có thể làm như vậy?

      Nhớ lại khắc từ Cúc nhi biết được chân tướng, mồ hôi rỉ ra trán. Nhớ lại Đồng nhi

      vì mình mà bị người hạ bẫy, mà mình tin nàng, ngược lại làm thương tổn nàng? Nhưng

      nếu, nếu ban đầu Lý Ngọc nổi lên lòng xấu xa, hậu quả kia…

      dám nghĩ tiếp, ánh mắt chẳng qua là thống khổ nhìn nàng, khẩn cầu

      thành lời.

      Hai người yên lặng nhìn nhau, ánh mắt từng triền miên quấn quýt, nay là ai oán,

      hối hận.

      … Nếu như thời gian có thể quay lại, ta hy vọng biết .

      … Nếu như thời gian có thể quay lại, ta tuyệt làm nàng thương tổn.

      Chẳng qua là thời gian dù sao cũng thể quay lại, thương tổn định, kết quả chỉ có

      hai, là tha thứ, ghi hận, cả đời còn quan hệ với nhau.

      Tha thứ cho sao?

      Quan Ức Đồng cắn môi, trong lòng mâu thuẫn vạn phần. đáng giận như thế, tàn nhẫn

      như thế, đơn giản là tin, làm mình chịu tổn thương. Quá hận , quá oán . Nhưng

      mà lừa được tất cả nhưng lừa được mình, trong thâm tâm vẫn quyến luyến , quyến

      luyến ánh mắt lúc nhìn mình, quyến luyến giọng trầm trầm của

      Cứ như vậy tha thứ sao?

      Nhìn hối hận, ánh mắt cầu khẩn, vẻ mặt mỏi mệt, trong lòng tựa hồ có chút mềm nhũn.

      Nhưng tha thứ cho như vậy sao? Vậy ủy khuất mình từng chịu, tổn thương mình từng chịu

      sao? Vết thương ấy đau tận xương, nỗi tuyệt vọng buồn bã lặng yên đến chết, cảm giác khắc

      cốt ghi tâm như thế, đời này kiếp này cũng khó mà quên. tha thứ? Chẳng lẽ tuyệt tình

      tuyệt nghĩa, mỗi người con đường riêng? Tha thứ? Rồi lại cam lòng như thế.

      cam lòng, vì sao trong tình , đều là nữ phải nhận thua?

      Tròng mắt đen láy hung hăng, rồi lại cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Văn Hiên. Ta

      trừng, ta trừng, ta trừng…

      Đồng nhi?

      Ánh mắt Lâm Văn Hiên bắt đầu có ánh sáng thể tin nổi, ánh mắt Đồng nhi oán giận

      nhìn mình, cũng giống oán giận lúc trước, có chút thần thái quen thuộc, đó là ánh mắt

      thân mật của tình nhân.

      Hai tay nắm chặt bắt đầu run rẩy, thân thể cao lớn cũng bắt đầu rung động. Có thể hay

      ? Có thể tha thứ? Làm thương tổn nàng đến vậy, phạm vào sai lầm lớn như vậy, còn có thể

      được tha thứ ?

      Ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chớp mắt, đôi môi muốn mở, nhưng cuối cùng

      thành lời.

      sợ, lúc trước nàng lạnh lùng làm đông lạnh trái tim , tha thứ cũng

      sao cả, nhưng sợ ra là lấy cớ. Sợ nàng tha thứ, sợ bị nàng quên lãng…

      Bất đắc dĩ thở dài, chẳng qua là tự trách mình, trách mình tin nàng, đến nỗi

      chuyện như thế này. Từng, bọn họ quấn quýt như thế, hạnh phúc đơn giản tựa như hít thở, mà

      bây giờ, tay phá huỷ tất cả…

      Nhóm người Đan Ty Tuấn chưa từng rời , mặc dù là chuyện tình cảm hai người, bọn họ

      ở chỗ này hợp, nhưng Tô Tích Nhân yên lòng về biểu ca, là sai,

      lỡ như Quan Ức Đồng tha thứ cho , như thế nào? Hơn nữa đôi tình nhân

      nhau vô cùng bởi vì hiểu lầm mà chia ly cũng quá tàn nhẫn.

      Mặc dù nàng cũng tin biểu ca, người luôn luôn trầm ổn như lại cũng có lúc hồ đồ như

      thế, chẳng những làm tổn thương Quan nương, cũng làm thương tổn chính mình, càng làm

      thương tổn đoạn nhân duyên giữa họ, aizz, tuy nhiên, đây có lẽ là trời cao khảo nghiệm bọn họ,

      trải qua lần này, tương lai bọn họ có lẽ hạnh phúc hơn!

      ―Quan nương, nương hãy tha thứ cho biểu ca ta !‖ Tô Tích Nhân ôn nhu mở miệng,

      ―Chuyện này nguyên là hiểu lầm, chẳng lẽ nương muốn vì hiểu lầm mà từ bỏ tình cảm giữa

      hai người sao?‖

      tin ta!‖ Đối với chuyện này, Quan Ức Đồng rất khó tiếp nhận, nam nhân mình

      lại tin mình. Mà cũng bởi vì tin mới làm nhiều chuyện thương tổn mình

      như vậy, đôi mắt rất tức giận nhìn chằm chằm Lâm Văn Hiên.

      ―Ta…‖

      thể nghĩ như vậy.‖ Lâm Văn Hiên muốn cái gì, lại bị Đan Ty Tuấn đoạt

      lời, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn , bởi vì Đan Ty Tuấn thoạt nhìn chính là

      người thích chen miệng vào chuyện người khác, nhưng bây giờ lại đứng ra bảo vệ Lâm

      Văn Hiên.

      ―Tại sao thể? tin ta.‖ Quan Ức Đồng có chút tức giận, nhưng Đan

      Ty Tuấn là ân nhân cứu mạng của mình, giọng khỏi nhàng.

      ―Sao Quan nương bị thương tổn vậy? Đơn giản là Lâm công tử tin ư? Hay là

      xảy ra chuyện gì đặc biệt khác?‖

      Đan Ty Tuấn nhìn như vậy, nhưng ánh mắt cũng rất sắc bén.

      Lời của Đan Ty Tuấn khiến Quan Ức Đồng mặt biến trắng chút, nàng lại nghĩ tới cảnh

      làm nàng thống khổ. Đôi môi nàng run rẩy, đứt quãng , ―, và nữ nhân khác ở

      chung chỗ.‖ xong, tâm lại bắt đầu xé đau.

      Tô Tích Nhân, Phỉ Thúy, Vu Phong thể tin được nhìn Lâm Văn Hiên, ánh mắt lộ ra

      vẻ hiểu.

      có!!!‖ Lâm Văn Hiên kịch liệt phủ nhận, ―Đây chẳng qua là giả vờ, cố ý để nàng

      nhìn thấy.‖ Mà bây giờ hối hận với nhàm chán của mình.

      Quan Ức Đồng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn , ― sao?‖ Nàng có chút nghi ngờ.

      ―Ta làm sao có thể làm chuyện có lỗi với nàng? Dù cho lúc ta nghĩ nàng phản bội ta, ta

      cũng chưa từng muốn làm thế.‖ Lâm Văn Hiên thâm tình nhìn nàng, cuộc đời này chỉ

      người.

      ―Ta…‖ Lần này đến phiên Quan Ức Đồng tức cười, chẳng lẽ là nàng hiểu lầm ?

      ―Có số việc tận mắt thấy cũng nhất định là .‖ Đan Ty Tuấn mỉm cười,

      cùng Tô Tích Nhân nhìn nhau cười tiếng. Trải qua chuyện của Lâm Văn Hiên cùng Quan

      Ức Đồng, bọn họ càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.

      ra là, phản bội ta!

      Điều này khiến Quan Ức Đồng mừng rỡ, đau đớn ném hết. Đưa mắt cùng Lâm Văn

      Hiên chân tình nhìn nhau, lại thấy khôi phục vẻ mặt dịu dàng trước kia, lâu cũng mỉm

      cười.

      Nhóm người Tô Tích Nhân thấy bọn họ hòa hảo như lúc đầu, khẽ mỉm cười, thức thời rời

      , trao lại gian cho đôi nam nữ thâm tình nhìn nhau.

      Hết chương 33.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 34

      Lá xanh nhuộm vàng, theo gió phiêu linh, bay múa đây trời, tựa như những tinh linh khảm

      lên người trang sức hoa lệ rơi xuống.

      con đường phủ kín những chiếc lá cây vàng óng ánh hoặc vẫn còn lưu lại sắc xanh

      biếc, đội xe ngựa chậm rãi lên đường. Lá cây vàng úa lay động rơi xuống nóc cỗ kiệu màu

      xanh ngọc, vàng xanh hoà lẫn. Phía trước cỗ kiệu, nam tử trẻ tuổi mặc áo vải màu xanh

      khiêng lá cờ hoàng kim, cờ theo gió bay phần phật, kết hợp với những chiếc lá rơi, tạo thành

      cảnh sắc hoa mỹ. Nhưng phong cảnh tuy đẹp, cũng thể đẹp bằng người.

      Dẫn đầu đoàn xe ngựa, là nam tử cưỡi con tuấn mã hung hãn. Chỉ thấy mặc

      bộ quần áo trắng như tuyết, vạt áo theo gió lay động, tựa như thiên tiên, phiêu dật xuất trần.

      Dung mạo lại càng như ngọc, môi hồng răng trắng. rất đẹp, mặc dù dùng từ đẹp để hình

      dung nam tử quả có chút quái dị, nhưng cũng tìm được từ ngữ nào khác có thể

      miêu tả được dung mạo này.

      Mỹ nam tử cưỡi tuấn mã, thần sắc nhàn nhã như du ngoạn. Lá cây úa vàng bay bay,

      bướng bỉnh đậu lên mái tóc người . Nam tử mỉm cười, để mặc những chiếc lá bướng

      bỉnh, cũng đưa tay nhặt xuống.

      nam tử khôi ngô, thà chất phác cưỡi con tuấn mã màu đen, cũng song song bên

      trái mỹ nam tử kia. Khác với mỹ nam tử nhàn nhã bên cạnh, lại có chút bận rộn. Có lẽ là do

      cá tính quá ngay thẳng, khi lá cây rơi lên người, liền theo phản xạ mà nhặt từng cái ra.

      Cho nên xuất cảnh tượng như đùa, trong cả đội xe chỉ có nam tử khôi ngô thỉnh

      thoảng dây dưa cùng với lá cây…

      Mỹ nam tử nhìn , đáy mắt lên nụ cười mỉm.

      "Thiếu chủ…" Cảm giác được ánh mắt của mỹ nam tử, nam tử khôi ngô có chút lúng túng

      buông bàn tay bận rộn xuống.

      "Vu Phong, chú ý xung quanh, ta xem Tích Nhân chút."



      sai, mỹ nam tử này chính là Đan Ty Tuấn, xong, quay ngựa từ từ về phía

      cỗ kiệu màu xanh ngọc.

      Bên trong kiệu ngọc.

      Tô Tích Nhân lẳng lặng ngồi, đôi mắt mỹ lệ xuyên qua cửa sổ kiệu nhìn cảnh lá cây nhảy

      múa theo gió. Điềm tĩnh cong lên nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu như cơn gió thoảng.

      Phỉ Thúy ngồi đối diện Tô Tích Nhân, nhìn vẻ mặt nàng điềm tĩnh, cảm xúc lo lắng rốt cục

      buông xuống, vốn từ khi tiểu thư cùng biểu ngoài thiếu gia chia tay nhau, có chút buồn bã,

      nhưng mà bây giờ tốt rồi. Tiểu thư cuối cùng cũng còn trầm mặc chuyện

      nữa.

      Cảm nhận được Phỉ Thúy nhìn chăm chú, Tô Tích Nhân cười tiếng với nàng:

      "Phỉ Thúy, em xem cảnh thu đẹp. Lá cây lác đác phiêu linh theo gió, bay múa đầy

      trời…"

      Ánh mắt của Phỉ Thúy theo lời Tô Tích Nhân dời ra phía ngoài kiệu, cảnh sắc hoàng kim

      hoa mỹ xâm lấn tầm mắt của nàng, khéo léo như những vũ công… Sắc thu mê người! Nhưng mà

      nàng vẫn còn có chút nghi vấn?

      "Tiểu thư, chúng ta bây giờ trở về kinh thành sao?" Thu hồi ánh mắt, nghi ngờ chuyển

      hướng lẳng lặng nhìn Tô Tích Nhân mỉm cười.

      "Hả?" Nghe Phỉ Thúy hỏi, Tô Tích Nhân quay đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tiểu tỳ nữ,

      "Dĩ nhiên."

      "Chúng ta Tô Châu sao?" Phỉ Thúy tiếp tục hỏi, vừa tiếc nuối, mắt thấy

      cũng sắp đến Tô Châu rồi mà.

      " ."

      Tô Tích Nhân cũng hơi tiếc nuối thở dài, Tô Châu? Rốt cuộc là ra sao? Có giống như

      sách , vẻ đẹp thanh tú, tỉ mỉ? gần đến Tô Châu, nhưng có duyên được lãnh hội

      phong thái nơi đó rồi.

      Chỉ là, nhớ lại chuyện biểu ca , cũng chỉ có tiếc nuối.

      Ký ức lùi lại…

      Tình cảm chính là chuyện kỳ diệu như vậy, mặc dù lúc trước Quan Ức Đồng oán giận như

      thế, thậm chí còn hận Lâm Văn Hiên, nhưng sau khi mưa gió qua, lại trở về ngọt ngào như

      ngày xưa, thậm chí càng trải qua khó khăn lại càng kiên định.

      Khi Lâm Văn Hiên ôm Quan Ức Đồng ngọt ngào như mật tới trước mặt, nhóm người Tô

      Tích Nhân thở phào nhõm, tự đáy lòng lại càng cao hứng thay cho bọn họ.

      Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Văn Hiên, Quan Ức Đồng càng thêm ngượng ngùng. Nhớ

      lại lúc trước mình đau lòng, tức giận đều rơi vào mắt nhóm người Tô Tích Nhân, nàng càng thêm

      ngượng ngùng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, tăng thêm vẻ thẹn thùng động lòng người.

      Trong khoảnh khắc đó, mọi người cơ hồ choáng váng, dĩ nhiên, vẫn có người

      như vậy, đó chính là Đan Ty Tuấn.

      Đan Ty Tuấn thấy Lâm Văn Hiên cùng Quan Ức Đồng ngọt ngào như mật, lại đố kỵ.

      đột nhiên vươn cánh tay thon dài kéo Tô Tích Nhân ngây ngốc nhìn Quan Ức Đồng vào

      trong lồng ngực.

      Lâm Văn Hiên có chút giật mình, cũng hơi hiểu Tô Tích Nhân chuyến này là vì

      chuyện gì. Theo lý thuyết, Đan Ty Tuấn được có quan hệ riêng tư với Tích Nhân, nhưng

      theo tình hình trước mắt, sợ là cả hai người sớm mến nhau sâu sắc. Bất quá, bọn họ cũng rất

      xứng đôi, người như lửa, người ôn nhu, hỏa, thủy, tuy là hai cực khác nhau,

      nhưng cũng có thể tương sanh tương khắc, vừa vặn trời sanh đôi.

      Quan Ức Đồng sớm nhìn ra vị Đan công tử đối với Tô Tích Nhân có tính độc chiếm rất

      mạnh, nhưng nhìn gương mặt Tô Tích Nhân hơi đỏ bừng, nàng cũng nhịn được mỉm cười.

      Bất kể như thế nào, cũng hy vọng ân nhân của mình tương lai hạnh phúc, cũng như nàng và

      Hiên sau khi trải qua mưa gió, lại nghênh đón cầu vồng.

      sớm quen với hành động đột ngột của Đan Ty Tuấn, Vu Phong và Phỉ Thúy chỉ bưng

      miệng cười, bọn họ cũng muốn bị Đan Ty Tuấn trừng mắt.

      Đan Ty Tuấn tính tình trẻ con đố kỵ, Tô Tích Nhân được tự nhiên, người bên cạnh

      muốn cười nhưng dám cười, cảnh tượng có chút kỳ dị.

      "Khụ…" Lâm Văn Hiên ho tiếng, đánh vỡ khí được tự nhiên."Tích

      Nhân, muội muốn tới Tô Châu sao?"

      "Dạ." Vừa nghe biểu ca đến chuyện chính, Tô Tích Nhân cũng lấy lại vẻ tự nhiên,

      "Biểu ca, nếu , huynh cùng chúng ta trở về Tô Châu ."

      "Ta?" Lâm Văn Hiên cười khổ, chính là con trai độc nhất của bác Tô Tích Nhân, "Ta

      mới từ trong phủ ra ngoài."

      "Sao vậy?" Tô Tích Nhân nhìn biểu ca, " ra ngoài cũng có thể cùng chúng ta

      trở về mà!"

      "Aiz… Ta xuất phủ có hai chuyện." Lâm Văn Hiên thở dài, " là vì Đồng nhi, lần trước

      nàng oán trách rời , ta làm sao có thể yên tâm."

      Nhắc đến chuyện cũ, vẫn có hơi đau đớn, nhưng Quan Ức Đồng vẫn cười ngọt ngào.

      "Hai sao?" Đan Ty Tuấn hỏi, vậy chuyện thứ hai này cũng rất quan trọng, nếu

      , sau khi cùng tiêu tan hiềm khích với Quan Ức Đồng rồi, còn cứ nhíu chặt

      lông mày như vậy.

      Đan Ty Tuấn vừa hỏi, mọi người liền nổi hứng tò mò, ánh mắt toàn bộ tụ tập người

      Lâm Văn Hiên.

      "Aiz…" Lâm Văn Hiên lại là thở dài, "Còn phải chính là do dì của muội sao,

      lão ngoan đồng mẫu thân đại nhân của ta đó…" Aiz, vừa nhớ tới, cảm thấy nhức đầu.

      Mẫu thân cũng bốn mươi tuổi, tính tình vẫn còn giống như trẻ con, aiz, luôn làm cho người ta

      lo lắng.

      "Dì làm sao?" Nhớ tới người dì như lão ngoan đồng, Tô Tích Nhân khỏi mỉm cười.

      Dì là người rất tốt, ngoại trừ mẫu thân còn ấn tượng, cùng với phụ thân khỏe mạnh của

      mình, người nàng thích nhất chính là dì.

      "Bà trốn phủ ra ngoài!" Lâm Văn Hiên xong, lại thở dài. Aiz, mẫu thân đại nhân à,

      mẹ sợ con của mẹ còn bận rộn chưa đủ sao?

      "Hả…"

      Mọi người kinh hãi, thể nào nghĩ tới chuyện như vậy.

      "Bác trốn phủ ra ngoài?" Tô Tích Nhân chớp mắt mấy cái, thể tin nổi. Tuy

      trước kia dì cũng hay bỏ ra ngoài, nhưng mà trốn phủ bỏ ? Hình như hơi quá nghiêm trọng

      chút.

      "Ừ." Lâm Văn Hiên rất bất lực gật đầu, "Để thư lại, rằng muốn xông xáo giang hồ."

      Aiz, lão mẫu thân của ta cũng là, bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ? Còn muốn xông xáo giang

      hồ, Lâm Văn Hiên có đôi khi muốn té xỉu, tại sao có thể có mẫu thân quái dị như

      thế chứ?

      "A…"

      Lại là thanh kinh hãi, xông, xông xáo giang hồ? Bọn họ nghe lầm chứ? Những

      người khác hai mặt nhìn nhau, hoài nghi mình nghe sai? Lâm phu nhân lớn tuổi rồi? Còn

      xông xáo giang hồ?

      "Đúng vậy…" Lâm Văn Hiên sớm quen với ánh mắt hoài nghi của mọi người, "Quý

      phủ bây giờ cũng náo loạn, tìm người khắp nơi."

      "Vậy chúng ta Tô Châu, cùng nhau tìm dì ?"

      Ánh mắt Tô Tích Nhân nhìn sang Đan Ty Tuấn, chịu theo mình sao?

      Ánh mắt hoài nghi của Tô Tích Nhân khiến cho Đan Ty Tuấn vui, tiểu nữ nhân này,

      nàng đến mức buông tha cho cả bụi hoa lớn, đương nhiên là nàng nơi nào mình

      nơi đó.

      "Tích Nhân, Đan công tử, các vị vẫn là nên trở về kinh thành trước ." Lâm Văn Hiên sau

      khi nghe được lời của Tô Tích Nhân, .

      "Sao vậy?" Tô Tích Nhân khó hiểu, "Nhiều người tìm, phải là thêm phần hy

      vọng sớm tìm được sao?"

      "Ừ…" Những người khác cũng gật đầu nhìn Lâm Văn Hiên.

      "Ta cũng hiểu đạo lý này." Lâm Văn Hiên cười khổ, "Chẳng qua là ai biết được mẫu thân

      chạy đâu? Lỡ như bà chạy khắp trời nam đất bắc, biết phải mất bao lâu mới có thể

      tìm được? Mà cũng , rời khỏi phủ lâu như vậy, sợ là cậu lo lắng muội."



      Cứ như vậy, bọn họ quay trở lại lộ trình cũ!

      Hết chương 34.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 35

      Chiếc lá vàng óng theo gió rụng xuống, Đan Ty Tuấn thân mặc trường sam tuyết trắng, eo

      thắt ngọc đái từ chỗ khác tới, giống như tiên nhân xuất trần thoát tục…

      Kiệu phu nhìn thấy Đan Ty Tuấn như vậy, lập tức ngẩn ngơ, nhưng nhớ tới tính tình nóng

      nảy của , mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán. Đặt kiệu dừng lại, bọn họ thức thời tránh sang

      bên.

      Cảm giác được kiệu dừng lại, Tô Tích Nhân ngơ ngẩn, đầu ngón tay vén màn kiệu lên, Đan

      Ty Tuấn bước ra từ trong lá rụng, sắc lá vàng óng ánh hay xanh tàn rung rinh rơi kẽ hở

      trường sam trắng như tuyết của , tạo ra vệt đen, tựa như tinh linh l ựa chọn theo chủ tử.

      Hình ảnh mỹ lệ ấy khiến Tô Tích Nhân sửng sốt, cho đến khi cặp mắt thâm thúy quen thuộc kia

      nháy mắt mấy cái về phía mình, nàng mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

      Đan Ty Tuấn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Tích Nhân, khóe miệng của khẽ

      nhếch cong lên độ cong xinh đẹp. bước qua lá cây, đến hướng người con

      mình .

      Khoảng cách từng bước gần hơn, trong mắt trừ nàng ra cũng chỉ có nàng. Chẳng mất

      bao lâu, tính là xinh đẹp này vào trong lòng của mình? Chẳng mất bao lâu, cá

      tính dễ giận của mình ở trước mặt nàng chỉ còn lại dịu dàng? Chẳng mất bao lâu, tâm tình

      bị nàng lấy mất? …

      Môi mỉm cười, mê hoặc, bất kể vì sao, bây giờ chỉ biết là nàng, nguyện ý vì

      nàng làm tất cả. Thoải mái, mang theo ánh mắt sủng nịch, lẳng lặng tới bên cạnh nàng.

      Tô Tích Nhân còn chìm đắm trong phong thái của Đan Ty Tuấn, đột nhiên tới bên cạnh,

      nụ cười càng làm gương mặt hồng hào, mỹ lệ giống như đóa thủy tiên.

      Phản ứng của Tô Tích Nhân lọt vào trong mắt Đan Ty Tuấn, nụ cười bên môi càng sâu.

      Cảm giác thành công nhất của nam tử chính là có được tình của người con mà mình

      quyến luyến.

      ―Sao lại đột nhiên dừng lại?‖ Tô Tích Nhân được tự nhiên quay mặt sang bên,

      gò má bỏ bừng, dịu dàng hỏi.

      ―Phía trước chính là thị trấn Dương Liễu.‖ Nhìn Tô Tích Nhân được tự nhiên, Đan

      Ty Tuấn sủng nịch mỉm cười, ―Chúng ta mau đến gặp Nhan huynh?‖

      ―Huynh?‖ Nghe Đan Ty Tuấn đề nghị gặp Nhan Nhược Thần, Tô Tích Nhân giật

      mình quay đầu lại nhìn . Hả, Tuấn hôm nay sao lại muốn làm thế? Ban đầu rời khỏi trấn

      Dương Liễu, cùng Nhan đại ca giống như sắp đánh nhau tới nơi, thậm chí cho phép

      mình trò chuyện với Nhan đại ca, lặng lẽ rời . Sao mà bây giờ lại…? Nàng có chút hoài nghi

      nhìn Đan Ty Tuấn.

      Đan Ty Tuấn mỉm cười nhìn ánh mắt hoài nghi của Tô Tích Nhân, gò má có chút lúng túng

      đỏ lên, rồi lại có chút toan tính. Tích Nhân ngốc, chẳng lẽ đến bây giờ còn nhìn chưa ra,

      ghen?

      ―…‖

      Tô Tích Nhân nhìn thấy Đan Ty Tuấn vừa mỉm cười, bây giờ lại trầm mặt, cho là lại

      muốn phát tiết, khỏi có chút sợ sệt.

      Dág vẻ ấy của Tô Tích Nhân khiến Đan Ty Tuấn sửng sốt, bật cười, này,

      trong suy nghĩ của nàng đáng sợ như thế sao? Lắc đầu, đưa tay ôm lấy Tô Tích Nhân:

      ―Chúng ta phải là phải về kinh sao? Nàng muốn gặp Nhan Nhược Thần cáo

      biệt sao?‖

      Vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân sửng sốt, tuy nhiên lời

      của cũng làm cho mặt nàng lên nụ cười.

      ―Tuấn, chúng ta gặp Nhan đại ca?‖ Đôi mắt to sáng ngời chớp mắt nhìn Đan Ty

      Tuấn, rất vui mừng.

      ―Ừm.‖ Đan Ty Tuấn gật đầu, vẫn có chút ăn vặt dấm chua của Nhan Nhược Thần, tuy

      nhiên — ánh mắt thay đổi, rơi vào người Tô Tích Nhân, Nhan Nhược Thần vĩnh viễn

      có cơ hội tìm được Tích Nhân, bởi vì nàng là của mình. Có chút kiêu ngạo dương dương tự đắc,

      coi như đáng thương y chút, tội cho người chiếm được người mình .

      ―Tuấn, huynh quá tốt.‖ Tô Tích Nhân nhịn được hô lên, nụ cười tràn đầy đáy

      mắt.



      Ánh nắng mùa thu xuyên qua lá cây vốn ố vàng, rơi mặt đất, càng khiến những lớp

      lá rụng thêm phần rực rỡ.

      Nam tử mỹ lệ cùng thanh tú ôm nhau, vẻ mặt nam tử sủng nịch nhìn ,

      cười, cười mỹ lệ như ánh sáng ngày thu, sáng lạng cả đoàn người bên.

      Trấn Dương Liễu, Nhan phủ

      Chữ ―hỷ‖ đỏ thẫm dán đầy cửa, góc cửa sổ, cái bàn, cột giường…

      Màu đỏ nhiều, đẹp khiến gian phòng vốn trong trẻo lạnh lùng nay trở nên náo

      nhiệt lên.

      Phía trước cửa sổ, nam tử mặc bộ trường sam màu xanh ngọc, eo thắt ngọc màu trắng,

      giắt ngọc bội phỉ thúy bích lục. Y tựa phía trước cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ lộ biểu

      cảm gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn những tốp người hầu bận rộn ngoài cửa sổ.

      Ngày mai, y phải thành thân.

      Trong đầu lên dung nhan mỹ lệ của Dương Uyển Nhi, chưa từng nghĩ nàng trở

      thành vợ của mình. Là vận mệnh sao? Nhớ lại hôm đó gặp vị lão nhân thần thái nghiêm nghị,

      tiên phong đạo cốt kia, lão vòng ngọc có liên quan tới nhân duyên của mình. Vốn tưởng

      rằng ý chỉ là người ôn nhu thiện lương như Tô Tích Nhân, nhưng vận mệnh lại tự có an bài của

      vận mệnh, cho tới bây giờ, Tô Tích Nhân thuộc về mình, kể cả ảo tưởng cũng chưa từng

      có.

      Thở dài hơi, biết Tô Tích Nhân bây giờ thế nào? an toàn tới Tô Châu hay

      chưa? Nhưng ngay sau đó lại cười khổ, có Đan Ty Tuấn ở bên cạnh, làm sao có thể để nàng bị

      thương?

      Ánh mắt dằng dặc, tâm cũng đột nhiên nặng nề. Ngày mai thành thân, biết lần sau

      gặp lại, tâm tình như thế nào?

      Quên được sao? Hay là nỗi nhớ nén được như cũ?

      Thở dài, lại thở dài, Nhan Nhược Thần, ngươi làm cái gì vậy? Ngày mai thành thân,

      sao ngươi còn có thể nghĩ tới nữ nhân khác?

      Trước mắt lên dung nhan xinh đẹp của Dương Uyển Nhi, trong lòng chấn động mạnh

      mẽ. Y biết nàng thích mình, nhưng còn mình? Thành thân cùng nàng rốt cuộc là vì sao?



      Ở trong phòng tràn đầy khí hỷ , tâm tư của nam tử sắp làm chú rể lại hết sức

      xáo trộn. Ngày mai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Hết chương 35.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :