1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 26

      Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ lo lắng bất an chờ đợi, Đan công tử (Thiếu chủ) tức

      giận ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, biết có đánh nhau với Nhan công tử hay

      ? Nếu đánh nhau hỏng bét rồi! Nhan công tử cứu (Tô nương) tiểu thư, mà Đan

      công tử (Thiếu chủ) lại là người (Tô nương) tiểu thư , nếu đánh nhau, nàng chẳng phải

      ở thế khó xử ư?

      Tưởng tượng vẻ mặt sắp khóc của tiểu thư, trong lòng Phỉ Thúy lo lắng.

      Tưởng tượng tình hình Thiếu chủ đánh với Nhan Nhược Thần, Vu Phong nhịn được

      nhíu lông mày.

      Aizz, mắt thấy (Tô nương) tiểu thư cùng Đan công tử (Thiếu chủ) tình cảm vậy,

      Nhan công tử đột nhiên xuất , aizz, là tình hình… Sợ bọn họ lại làm loạn.

      Phỉ Thúy cùng Vu Phong phiền não bất an tới lui ở quán trọ, đụng vào nhau.

      "…"

      "Huynh… "

      Hai người trăm miệng lời, rồi sau đó lại nhìn thấy lo lắng trong mắt nhau.

      "Chúng ta tìm Thiếu chủ!" Vu Phong hơi trầm ngâm , so với chuyện ở đây lo lắng bất

      an chờ đợi, bằng tìm bọn họ.

      "Được." Phỉ Thúy gật đầu, nàng cũng có ý đó. Tưởng tượng tình huống có thể xuất

      , tưởng tượng lo âu của tiểu thư, nàng thể đợi thêm nữa.

      Hai người cùng lúc bước ra quán trọ, nhưng xa xa nhìn thấy Đan Ty Tuấn mang theo Tô

      Tích Nhân trở về.

      "Thiếu chủ."

      "Tiểu thư."

      Hai người hô lên, nghênh đón.

      "Các ngươi này là muốn đâu vậy?" Đan Ty Tuấn quét mắt qua hai người, hiển nhiên biết

      bọn họ là muốn ra ngoài.

      "Phỉ Thúy, em muốn ra ngoài sao?" Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn tỳ nữ, ôn nhu hỏi.

      ", chúng ta vốn định tìm hai người." Thấy Thiếu chủ an toàn trở lại, Tô tiểu thư

      cũng có gì đúng, Vu Phong an tâm, cộc lốc cười cười.

      "Tìm chúng ta?" Đan Ty Tuấn liếc mắt nhìn Vu Phong, chẳng lẽ bọn họ có ý định

      thức thời làm kỳ đà cản mũi sao?

      "Chúng ta là sợ ngươi hòa… ư ư…" Phỉ Thúy nhất thời nhanh miệng, bọn họ lo lắng Đan

      công tử cùng Nhan Nhược Thần bởi vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau. Cũng may, Vu

      Phong che miệng nàng đúng lúc.

      xấu hổ cười cười nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân, " có, có gì."

      Chết chết, nha đầu ngốc này đúng là, nếu ra bị Thiếu chủ mắng chết.

      "Bọn họ làm sao vậy?"

      Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, nàng hiểu họ diễn trò gì?

      "Ai biết bọn họ giở trò quỷ gì?" Đan Ty Tuấn tức giận nhìn Vu Phong, gì thế? Kì kì

      quái quái.

      "Chúng ta thôi."

      Vừa , vừa kéo Tô Tích Nhân vào quán trọ.

      "Tiểu thư, chờ em chút."

      "Thiếu chủ, chờ ta chút."

      Vừa thấy hai người rời , Vu Phong vội vàng bỏ cánh tay bịt miệng Phỉ Thúy ra, hai người

      vừa hô vừa đuổi theo.

      Nghe được tiếng la của Phỉ Thúy, Tô Tích Nhân theo thói quen xoay người, lại bị Đan Ty

      Tuấn kéo lại.

      "Tuấn?" Tô Tích Nhân nhíu mi, giải thích được vẻ mặt vui của Đan Ty Tuấn.

      " cần lo cho bọn họ." Đan Ty Tuấn sầm mặt, nắm chặt tay Tô Tích Nhân tha.

      Điên rồi, chưa từng quan tâm người giống như tại, hơn nữa còn là nữ nhân

      tính là xinh đẹp, là báo ứng sao? Cười khổ, nhớ tới Nhan Nhược Thần, y từ bỏ

      như vậy? thể ở chỗ này, cũng nên tiếp tục lên đường.

      Đan Ty Tuấn đột nhiên dừng bước, với Vu Phong và Phỉ Thúy:

      "Vu Phong, Phỉ Thúy, dọn dẹp hành lý!"

      Vu Phong cùng Phỉ Thúy liếc nhau cái, cùng hỏi, "Chúng ta sao?"

      " nhảm!" Đan Ty Tuấn tiếp tục trừng mắt nhìn bọn họ mắt, kéo Tô Tích Nhân qua

      bên ngồi xuống, chờ bọn họ thu thập hành lý.

      Tô Tích Nhân sửng sốt hồi lâu, mới hiểu bọn họ gì.

      "Tuấn, chúng ta tiếp tục lên đường sao?" Nàng chớp mắt, hỏi.

      "Ừ." Đối mặt với Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khôi phục vẻ mặt ôn nhu. "Chúng ta ở đây

      lâu, nên tiếp tục lên đường."

      "Nhưng…" Tô Tích Nhân nhíu mày, muốn song dừng lại.

      "Sao vậy?" Đan Ty Tuấn vuốt sợi tóc Tô Tích Nhân, ôn nhu hỏi.

      "Chúng ta cứ như vậy sao? Còn chưa từ biệt Nhan đại ca." Đôi mi thanh tú bất an nhíu

      lại, Nhan đại ca là ân nhân của mình, cũng là bằng hữu, cứ như vậy mà , có phải tốt lắm

      hay ?

      Nhắc tới Nhan Nhược Thần, nụ cười Đan Ty Tuấn biến mất. Nhan Nhược Thần, lại là

      Nhan Nhược Thần? muốn thấy y, chính là muốn để Tích Nhân gặp lại y, mới

      phải rời nhanh như vậy. Tuy nhiên, cho Tô Tích Nhân, nàng biết gì là

      tốt nhất. Tránh cho sau khi nàng biết tâm ý của Nhan Nhược Thần lại do dự. nàng do dự,

      phải là do nàng chần chừ, mà do nàng bởi vì tình cảm của Nhan Nhược Thần lại nhớ

      đến ân tình cứu giúp mà thẹn, để nàng khổ sở.

      "Tuấn, được sao?" Tô Tích Nhân dè dặt nhìn gương mặt thay đổi của Đan Ty Tuấn,

      thầm trong lòng, chuyện gì xảy ra với Tuấn vậy? Hình như mỗi lần nhắc tới Nhan đại ca,

      đều bày ra vẻ mất hứng?

      Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, có chút đáng thương, lòng mền nhũn, aizz. Vốn là

      như vậy, ở trước mặt nàng, mình vĩnh viễn cứng rắn nổi.

      "Ta…"

      "Thiếu chủ, hành lý sắp xếp xong." Vu Phong cùng Phỉ Thúy giơ cái túi lên, tới

      trước bọn họ, cũng cắt đứt câu của Đan Ty Tuấn.

      Ngoan, cuối cùng làm đúng chuyện rồi.

      Đan Ty Tuấn nhướn mi, coi như tán thưởng đối với xuất kịp thời của Vu Phong.

      Vu Phong giật mình, mới vừa rồi ánh mắt Thiếu chủ là khen ta sao? Nhưng ta có làm cái gì

      đâu? Nghi ngờ, giải thích được gãi gãi đầu.

      "Tiểu thư, em cũng chuẩn bị xong." Phỉ Thúy giơ cái bọc lên, cười cười với Tô Tích

      Nhân.

      "Ừ." Tô Tích Nhân gật đầu.

      "Vậy chúng ta thôi." Đan Ty Tuấn kéo Tô Tích Nhân .

      Cứ như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn chưa cáo biệt Nhan Nhược Thần.

      Hết chương 26.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 27

      Có lẽ nhân sinh vốn do rất nhiều lời dối tạo thành, mỗi khi nhắm mắt lại, tất cả ảo

      tưởng lên mỹ lệ huyền huyễn, nhưng khi mở mắt ra, lộ ra xấu xí vỡ nát, tổn

      thương đó, há có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?

      Bầu trời rất xanh, mây trắng bồng bềnh như bông, gió rất , nơi nơi nhàn nhã, khí trời

      tệ.

      Có lẽ do hôm nay phải ngày họp chợ, đường cái cũng có nhiều người,

      chỉ có ít tiểu thương thỉnh thoảng rao mấy tiếng, làm cho phố xá thanh nhàn, yên lặng có

      thêm mấy phần náo nhiệt.

      [Phố bên kia]

      Nàng, là trẻ tuổi, nhưng mặc y phục màu đen.

      Nàng, rất đẹp, nhưng mặt có vẻ tươi cười, cho nên vẻ xinh đẹp giảm mấy

      phần.

      Nàng, giống như có tâm , khẽ cúi đầu, chút lưu ý với chuyện bên cạnh, vẫn đắm

      chìm trong thế giới nội tâm của mình.



      Tại sao? Tại sao?

      Trái tim Quan Ức Đồng rỉ máu, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao cho

      nàng hạnh phúc, nhưng giây sau lại khoét nó từ trong lòng nàng?

      Chẳng lẽ nhân sinh là do nhiều lời dối tạo thành sao?

      ràng trong lòng chỉ có mình? ràng dịu dàng với mình như vậy, tỉ mỉ che

      chở như vậy, nàng tựa như sống cuộc sống trong tòa thành ấm áp, toàn tâm tràn

      đầy ấm áp, cảm thấy chỉ có ánh mặt trời, cảm thấy nhân sinh tốt đẹp, tất cả mãi hạnh phúc như

      vậy. Nàng cho là hạnh phúc vĩnh viễn như vậy, nhưng vì sao? Tại sao cho nàng hạnh phúc

      rồi lại tàn nhẫn thu nó về?

      Máu trong tim, tựa như dòng suối .

      Gió ngừng thổi, nước mãi chảy dài, làm ướt đẫm trái tim, thấm ướt trái tim.

      Vĩnh viễn bao giờ quên, cảnh người đàn bà kia bước ra từ trong phòng , ả bước

      qua mặt mình, mái tóc rối bời phong tình vạn chủng, đầy khiêu khích, trái tim nóng hổi chính

      vào lúc đó đông lại. thể tin, gối tay vốn chỉ cho mình nay đưa cho người khác, vẫn là

      lồng ngực ấm áp ấy, nay ôm ấp nữ nhân khác.

      Phản bội, hai chữ này khắc sâu vào đáy lòng nàng, vốn tưởng rằng biết đau, vốn

      tưởng rằng tim tê dại, nhưng khi quần áo xốc xếch xuất sau ả ta, trái tim, siết chặt lại,

      ra trái tim vẫn chưa chết, chẳng qua là vỡ nát hết mà thôi…

      Lần lượt nhớ lại những tình cảm thường ngày, khoảnh khắc hạnh phúc xưa rỉ ra từ đáy

      lòng, cho ta hạnh phúc chính là ngươi, sao lại lạnh lùng như thế? Vì sao có thể thèm để ý

      đến ta, ở trước mặt ta, dùng đôi môi từng hôn ta, nay hôn ả? Vì sao có thể dùng đôi mắt từng

      nhiệt tình như lửa ấy, nay lạnh lùng nhìn ta. Ngươi biết , lòng ta rỉ máu? Ngươi có

      biết linh hồn ta khóc ?

      Tất cả tình cảm đó đều là giả ư? Tất cả hạnh phúc, chỉ là cảm giác của mình ta sao?

      Nỗi lòng chưa từng rối bời như bây giờ, đau, ra nên lời.

      Lạnh lùng quăng cho nam nhân kia cái bạt tai, mạnh mẽ cắt đứt mỗi duyên này, dùng

      như lời ân đoạn nghĩa tuyệt, dứt khoát rời , nhưng vì sao vẫn chỉ có riêng mình đau?

      Lết những bước chân nặng nề, Quan Ức Đồng chỉ muốn rời , rời , muốn nhớ tới

      nữa, muốn nhớ lại những điều ngọt ngào từng ấy, qua rồi, đây chỉ là cơn ác

      mộng vừa buồn cười vừa đáng sợ…

      Bước chân càng ngày càng nặng, đầu, càng ngày càng mê muội, bao lâu rồi? Hai

      ngày, ba ngày, hay lâu hơn? nhớ , chỉ nhớ qua vài đêm, hình như cảm lạnh mất

      rồi, hình như đau hơn trước, thân thể cũng được tự nhiên.

      Sao thế này? Nhà cửa đâu?

      Sao thế này? Tầm mắt mơ hồ?

      Sao thế này? Bước chân vô lực?



      Tay, hơi mềm oặt xoa trán, ngón tay thấm nước, ra chẳng biết từ lúc nào, trán rỉ ra

      lớp mồ hôi mỏng.

      Ngay cả thân thể cũng coi thường ta sao?

      Cười lạnh, cười lạnh, lắc đầu, nhưng lại càng mê muội, bầu trời quay vòng vòng, có phải ta

      sắp chết hay ?

      Chết?

      Chết cũng tốt, chết phải gặp lại người làm mình tổn thương, chết, còn đau

      lòng nữa…

      Chết, lẳng lặng mà chết!

      Thân thể từ từ lay động, bóng người màu đen yếu cuối cùng ngã xuống ven đường.

      đoàn người, cỗ kiệu màu xanh ngọc, rất nổi bật, rất khoa trương.

      mặt cờ màu vàng đón gió phe phất, mấy chữ ―Dương Uy phiêu cục‖ như rồng bay

      phượng múa thêu lá cờ. ra, đoàn người này chính là nhóm Đan Ty Tuấn bọn họ.

      Phía trước, Vu Phong cưỡi tuấn mã màu đen, cẩn thận cảnh giác, chủ tử của , Đan Ty

      Tuấn vẫn cưỡi ngựa trắng như tuyết, trong tay phe phẩy ngọc phiến, nhàn nhã tự tại như

      chơi. Mà Tô Tích Nhân cùng Phỉ Thúy ngồi trong kiệu, lẳng lặng.

      ―Thiếu chủ!‖

      Nam tử khiêng tiêu kỳ thấy ven đường phía trước, có thân ảnh màu đen, ―Phía trước

      có người!‖

      Đan Ty Tuấn giơ tay lên, đội ngũ dừng lại.

      ―Vu Phong, ngươi lên xem chút.‖

      ―Dạ.‖ Vu Phong chắp tay, cưỡi ngựa lên trước cẩn thận xem xét.

      ―Thiếu chủ, nương, còn thở.‖ Vu Phong thấy bóng đen, nhưng lại phát

      nương xinh đẹp, khỏi lớn tiếng ngạc nhiên gọi lại.

      xảy ra chuyện gì sao?‖

      Màn kiệu vén lên, lộ ra khuôn mặt nghi ngờ của Tô Tích Nhân.

      ―Phía trước có nương té xỉu.‖ Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, cười dịu dàng.

      ―Té xỉu?‖

      Tô Tích Nhân ngạc nhiên, nhìn Phỉ Thúy, cũng xuống kiệu, từ từ tới phía trước.

      ―Ta có thể xem chút ?‖ Mở mắt to cầu khẩn nhìn Đan Ty Tuấn, nương

      té xỉu? Nàng có chút bận tâm.

      ―Ừm.‖

      Đan Ty Tuấn gật đầu, kéo nàng về phía trước.

      đẹp…‖

      Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng tinh xảo, khỏi hô lên, ―Chúng ta cứu

      nàng được ?‖ nương té xỉu ở ven đường, nhất định xảy ra chuyện gì tốt.

      ―Được.‖ Đan Ty Tuấn gật đầu, ra lệnh cho Vu Phong bế người lên, đoàn người tiếp tục

      về phía trước, tìm đại phu.

      Hết chương 27.
      Last edited: 26/9/14
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 28

      Yên lặng, trầm mặc, im ắng đến mức nghe được cơn gió.

      đến chỗ đại phu, đoàn người Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân canh giữ ở trước giường.

      giường, vị nương vẫn nằm yên lặng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt có chút

      máu, trong lúc ngủ, cái trán trơn bóng nhíu lại chặt, tựa như đau khổ tựa như mất mát…

      Vị nương này đau lòng mà ngất

      Nhớ tới lời của đại phu trước khi , đôi mi thanh tú của Tô Tích Nhân thương tiếc

      chau lại. Nàng ấy bởi vì đau lòng mà té xỉu ven đường, như vậy là bị tổn thương rất lớn sao?

      Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy, bỏ rơi nương mỹ lệ bị tổn thương như thế, là vì tình

      mà đau khổ sao?

      nương lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, bộ dạng bất lực kia khiến cho Phỉ Thúy cũng đau lòng.

      "Tiểu thư, chúng ta giúp vị nương này chút !" Khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ

      khẩn cầu nhìn Tô Tích Nhân.

      Tô Tích Nhân nhíu lông mày, nàng làm sao mà muốn giúp nương này cơ chứ?

      Nhưng mà bây giờ còn chưa biết vị nương này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ánh mắt

      tự chủ lại nhìn sang Đan Ty Tuấn, chẳng biết từ lúc nào thành thói quen khi gặp phải khó

      khăn luôn nhìn mong giúp đỡ.

      Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân trấn an cười tiếng, chút nóng nảy trong lòng nàng từ

      từ trở nhạt dần. Giống như lửa gặp được nước, trong nháy mắt bị dập tắt.

      "Chúng ta chờ nàng ấy tỉnh lại, rồi tính toán tiếp!"

      Giọng quyến rũ, nụ cười ôn nhu, trấn an Tô Tích Nhân.

      "Vâng." Dịu ngoan gật đầu, Đan Ty Tuấn thành trụ cột của nàng.

      Cho nên, đoàn người lại lẳng lặng canh giữ ở trước giường, chờ đợi vị nương kia tỉnh

      lại.

      Cửa ―két‖ tiếng, mở ra.

      Ả ta mái tóc đen dài xốc xếch từ trong phòng ra, hé ra da thịt trước ngực, lộ ra dấu hôn

      đỏ hồng, mang theo nụ cười đắc ý khiêu khích nhìn Quan Ức Đồng.

      Trái tim Quan Ức Đồng thót lên đập nhanh, loại cảm xúc kinh ngạc và đau đớn, nàng

      muốn hỏi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tiếng tựa như bị bế tắc phát ra

      được thanh nào. Nàng muốn cho ả ta cái bạt tai, nhưng phát ra tay mình nặng như

      đeo sắt… ra là, cảm giác của nàng sớm đón nhận kia — phản bội nàng.

      Cho dù máu lúc đó nghẽn lại, cho dù tim lúc đó đông cứng lại, nhưng khi xuất

      trước mắt, , chính xác mà là xuất ở phía sau người đàn bà kia…

      Khi dùng cánh tay thon dài nàng từng gối đầu vòng qua eo ả ta, khi dùng đôi môi

      từng triền miên hôn lên môi nàng đặt lên trán của ả ta…

      Nàng nghe được máu mình sôi trào, nàng cảm giác tim mình đập như điên…

      ra máu cũng hề nghẽn lại, ra tim vẫn còn có thể đập nhanh…

      Chẳng qua là máu còn tinh khiết nữa, nó đen lại đặc quánh…

      Tim từ đó cũng còn nguyên vẹn nữa, vào thời khắc này còn nguyên vẹn

      nữa…

      Đôi mắt ôn nhu thâm thúy từng làm cho nàng mê say như thế, bây giờ quyến luyến ôn nhu

      còn, chỉ còn lại lạnh lùng, chỉ còn lại xa lạ…

      Nàng cho là mình chết dưới ánh mắt tàn nhẫn như vậy, nhưng cuối cùng lại .

      Nàng dùng ngữ điệu tĩnh táo ngay cả nàng cũng kinh ngạc, hỏi có phải quên mình

      hay ?

      Nàng chết lặng sau khi nhận được câu trả lời, hung hăng quăng cho cái bạt tai,

      mục tiêu còn là người đàn bà kia nữa, mà chính người là từng làm cho mình cảm thấy

      hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ giống như đặt mình vào trong hầm chứa băng.

      Ánh mắt cuối cùng quét qua dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng mang theo trái

      tim vỡ nát bỏ

      "Tiểu thư, nương ấy khóc…" Phỉ Thúy chỉ lên giọt nước mắt trong suốt từ khóe

      mắt nương xa lạ trượt ra ngoài, kinh hô lên.

      Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn tiễn đại phu cũng kịp trở lại cùng Vu Phong nhìn sang…

      Nàng khóc, trong lúc nàng vẫn ngủ say, nước mắt, từ khóe mắt của nàng bất giác

      chảy ra, để lại vệt nước khuôn mặt trắng.

      Bọn họ nhịn được thở dài, rốt cuộc nàng ấy xảy ra chuyện như thế nào? Đau lòng

      đến mức nào, là ai lại làm tổn thương nàng ấy?

      Là ai? Ai ở bên cạnh mình vậy?

      Tiếng thở dài thương tiếc, là thông cảm với mình sao?

      Bên trong mịt mờ trắng xóa, Quan Ức Đồng nhịn được đau lòng, nhưng bỗng nhiên

      nghe thấy tiếng thở dài tràn đầy thương tiếc, là ai vậy? Ngẩng đầu, giương mắt nhìn bốn phía tìm

      kiếm, bỗng ánh sáng trắng quét qua đau nhói hai mắt nàng…

      khuôn mặt thanh tú, mặt là đôi mắt thu sóng sánh nước, trong đôi mắt đó

      phản chiếu lại thân ảnh của nàng, nàng ấy thở dài sao? Nàng ấy là ai? Là tiên sao?

      " nương tỉnh chưa?"

      Tô Tích Nhân nhìn nương xa lạ chớp chớp mắt rồi khẽ mở, sau đó kinh ngạc nhìn mình,

      khỏi cười khẽ…

      Phỉ Thúy, Đan Ty Tuấn, Vu Phong xông tới, vây lại xung quanh…

      ra là, chỉ là người.

      "Các người là ai?" Đôi môi mở, thanh tràn ra lại khàn giọng đến mức làm chính

      bản thân nàng kinh ngạc.

      " nương tỉnh lại rồi." Thanh vui mừng của , nàng ấy có khuôn mặt dễ

      nhìn, nụ cười thản nhiên.

      Đối mặt với những khuôn mặt như thế này, rất khó tiếp tục nghiêm mặt, cho nên, Quan Ức

      Đồng cười .

      " nương xinh đẹp…"

      Quan Ức Đồng đột nhiên lại cười, như hoa đón gió nở rộ, mê muội ánh mắt người khác.

      Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy nàng ấy cười lên đẹp hơn nhiều so với vẻ

      mặt vô cảm kia, nàng muốn giúp nàng ấy giữ lại nụ cười.

      "Ừ, đẹp!"

      Phỉ Thúy, Vu Phong gật đầu phụ họa, là rất đẹp, mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt, còn

      chưa mở miệng, cũng mê muội ánh mắt của bọn họ.

      "Nụ cười của nàng đẹp hơn!"

      Đan Ty Tuấn phải thừa nhận nụ cười của nương kia rất đẹp, nhưng mà

      trong suy nghĩ của Tô Tích Nhân vẫn là đẹp nhất. A, khoảng thời gian trước hay cười cợt

      Bối nhi và Dục* triền miên như đôi uyên ương, mình bây giờ phải là cũng chỉ có

      mình Tô Tích Nhân trong lòng sao.

      (*đây là couple của bạn Ái Tân Giác La Thừa Dục – người đứng đầu Tứ Ưu Công Tử)

      Lời đột ngột của Đan Ty Tuấn khiến cho mọi người ngẩn ra, nụ cười của Tô Tích Nhân

      bỗng dưng đỏ lên, Phỉ Thúy và Vu Phong thâm ý cười trộm, còn nụ cười của Quan Ức Đồng

      cũng dừng lại khóe môi.

      Đó là nam tử rất đẹp, đúng vậy, xinh đẹp, tinh xảo, khuôn mặt bạch ngọc, lông mi dày

      cong cong, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, sống mũi đứng thẳng, môi hồng răng trắng, còn

      có thân thể cao lớn…

      Khí chất của vũ phi phàm, cũng giống như người kia…

      Nghĩ đến nam tử làm trái tim mình vỡ nát, ánh mắt nàng lại trở nên ảm đạm.

      Tô Tích Nhân thấy vị nương kia lại cười nữa, suy đoán nàng ấy có lẽ nhớ

      lại chuyện vui, hướng ánh mắt đến mọi người.

      "Xin hỏi quý danh nương là…?" Vu Phong hiểu được ý của Tô Tích Nhân, đặt câu hỏi

      đầu tiên.

      Quan Ức Đồng nhìn bốn người trước mắt chút, bọn họ rất hòa thuận, hình như

      giống người xấu, hơn nữa cũng là bọn họ cứu mình, chỉ là nàng từng cho rằng mình chết.

      "Tiểu nữ là Quan Ức Đồng, là các vị cứu ta sao?"

      Đan Ty Tuấn bốn người nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ, nương tên gọi Quan Ức Đồng

      này tựa hồ cũng hề cảm kích bọn họ cứu giúp, ánh mắt nàng ấy quá lạnh, tựa như

      người được cứu phải là nàng ấy?

      "Đúng vậy." Tô Tích Nhân mỉm cười, ánh mắt nghi ngờ hỏi, "Quan nương sao lại té xỉu

      ở ven đường vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

      Quan Ức Đồng nhớ lại cơn đau trước khi té xỉu, trầm mặc, chuyện thống khổ kia nàng

      cũng muốn nhắc lại…

      Hết chương 28.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 29

      Thấy người muốn , nhóm Đan Ty Tuấn cũng hỏi nữa.

      trầm mặc tràn ra ở trong phòng, khó chịu đến nỗi làm cho người nhịn được

      ngừng lại rồi thở hơi, cho dù hít thở thông cũng sao…

      người nhất định bị thương tổn sao?

      Càng nhớ lại càng trầm mặc, đau lòng lại sâu tận xương tủy… cam lòng, rồi lại bất

      lực, cuối cùng vẫn thua…

      Ha ha…

      Tự giễu cười tiếng, đau thương đậm đặc tản ra trong gian, khiến người lòng

      chua xót.

      Nhìn vẻ mặt Ức Đồng càng đau thương, Tô Tích Nhân phảng phất lại nghĩ tới lần nhìn

      thấy Đan Ty Tuấn chơi đùa ong bướm, bởi vì từng mang cảm xúc này, nên trong lòng đồng cảm

      thương tiếc càng sâu…

      nhàng kéo Đan Ty Tuấn, Vu Phong, Phỉ Thúy, ý bảo để lại cho Quan Ức Đồng

      yên lặng tự chữa vết thương.

      Mọi người đồng ý, lặng yên tiếng động rời , để lại mình liếm vết

      thương lẳng lặng rơi lệ.



      Đoàn người lặng lẽ rời , Tô Tích Nhân cúi đầu, khiến người ta thấy vẻ mặt.

      khí dường như lây bệnh, trầm mặc tràn ngập…

      Đôi mắt Phỉ Thúy có chút ướt át, mặc dù Quan nương , nhưng những gì nàng

      thể sớm tiết lộ, hơn nữa nhớ đoạn thời gian trầm trầm đau đớn của tiểu thư, khỏi

      lòng man mác buồn, chữ tình quả nhiên đả thương người! Nhưng nếu tình phải qua nhiều

      đau đớn như vậy, nàng vẫn là nên nếm thử…

      ―Người nào tàn nhẫn như vậy, làm thương tổn Quan nương như vậy?‖

      Vu Phong mở miệng, đừng xem là hán tử tráng kiện, tâm tư cũng nhẵn nhụi, đa tình.

      Lời của Vu Phong cũng đúng là điều Tô Tích Nhân muốn hỏi, Quan Ức Đồng mỹ lệ như

      hoa sen, ánh mắt trong trẻo, tính tình tồi, hơn nữa nhìn ánh mắt của nàng, hẳn là si

      tình, nương tốt như vậy lại có người chối bỏ đau lòng như muốn giết nàng như thế ư?

      Làm nàng như đứt từng khúc ruột, quá tàn nhẫn.

      Đan Ty Tuấn nghe thấy lời của Vu Phong, lông mày chau lên. đối với câu hỏi này

      cũng có hứng thú, cứu Quan Ức Đồng là bởi vì Tích Nhân, Tích Nhân mới là quan tâm

      duy nhất của . Nhưng tại thấy tâm tình Tích Nhân tốt, mà nguyên nhân tất

      liên quan đến Quan Ức Đồng. Nhưng muốn hỏi, bởi chú ý của nàng dành quá

      nhiều cho Quan Ức Đồng. Nếu nương kia, hẳn là nàng dành toàn tâm cho mình,

      giống như cũ, nàng để ý mỗi tiếng cử động của mình.

      Nghĩ đến như vậy, lông mày vui vắt lên. Cánh tay thon dài của chà qua vòng eo

      nhắn của Tô Tích Nhân, dễ dàng ôm nàng vào ngực.

      Ách…

      Cử động đột nhiên của Đan Ty Tuấn làm Vu Phong ngẩn ra, cũng ngơ ngác nhìn khuôn

      mặt vui của , sao vậy?

      Ngang hông truyền đến lực trói buộc làm Tô Tích Nhân tự chủ được ngẩng đầu,

      gương mặt tuấn tú sa sầm lại của Đan Ty Tuấn lên trước mắt, vui ràng

      như vậy, làm nàng muốn quên cũng được.

      ―Tuấn, sao thế?‖ Đôi mi thanh tú khẽ chau lại, nàng hiểu , chốc vui

      vẻ, lát sau vui, là ai thiếu nữ hay thay đổi, nàng thấy rằng, nam tử cũng thua.

      nên nghĩ nhiều.‖

      Đan Ty Tuấn mở miệng, lại làm cho Tô Tích Nhân nghi ngờ hơn:

      nên nghĩ nhiều về người nào?‖

      Tô Tích Nhân mở mắt to nghi ngờ nhìn , sao mà càng nghe càng Tuấn

      cái gì?

      Vu Phong cùng Phỉ Thúy cũng nghiêng đầu nhìn , Thiếu chủ (Đan thiếu gia)

      ai?

      Ba người, sáu con mắt cũng nghi ngờ nhìn mình, Đan Ty Tuấn đột nhiên cảm thấy mặt

      nong nóng, chau mày, :

      ―Quan Ức Đồng.‖



      Lời của Đan Ty Tuấn làm nhóm Tô Tích Nhân sửng sốt, lâu sau, nàng mới nháy mắt

      mấy cái :

      ―Tại sao thể nghĩ tới nương đó?‖

      ―Nàng…‖

      Lời của Tô Tích Nhân làm Đan Ty Tuấn chán nản, rồi lại chỉ có thể đỏ mặt tía tai nhìn

      chằm chằm nữ nhân ngây ngốc nhìn mình này.

      nên nghĩ nhiều về Quan Ức Đồng?

      Vu Phong cùng Phỉ Thúy kinh ngạc nhìn nhau, thoáng thông suốt Đan Ty Tuấn vì

      sao như vậy, khỏi hé miệng trộm cười, thấy dáng vẻ chán nản của , tiếng cười

      nhịn được thoát ra từ cổ họng:

      ―Ha ha ha…‖

      Tiếng cười của họ dẫn đến ánh nhìn chằm chằm của Đan Ty Tuấn, chẳng qua là nếu nhìn

      kỹ, phát cổ của đỏ lên.

      ―Hai người cười cái gì?‖ Tô Tích Nhân giải thích được, ánh mắt nghi ngờ nhìn

      hai người đột nhiên cười ra tiếng.

      Câu hỏi đơn thuần của Tô Tích Nhân, đổi lấy tiếng cười thể ngăn cản của họ, cũng

      làm khuôn mặt lúng túng của Đan Ty Tuấn đen sì lại.

      ―Ha ha ha…‖

      Phỉ Thúy lau giọt nước mắt do cười ở khóe mắt, mạo hiểm chịu uy hiếp của Đan Ty

      Tuấn, vừa cười vừa :

      ―Tiểu thư, Đan công tử ghen đó.‖ Hì hì, Đan công tử quả nhiên vừa trừng mắt nhìn mình,

      tuy nhiên trải qua đường quan sát, nàng phát Đan công tử chẳng qua là làm bộ thôi, có

      tiểu thư ở đây, sao xử nàng được chứ?

      ―Ghen?‖

      Tô Tích Nhân nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt trở nên thể tin nổi, ngón tay mảnh khảnh

      thể tin chỉ vào :

      ―Tuấn, huynh phải uống dấm của Quan nương chứ?‖

      Vẻ mặt của Tô Tích Nhân, khiến Vu Phong, Phỉ Thúy lại hé miệng cười.

      Aiz…

      Đan Ty Tuấn thở dài, gặp phải phản ứng đơn thuần chậm chạp này, chỉ có thể nhận

      thua. Tuy nhiên…

      Tầm mắt chuyển qua, ánh mắt hung hăng quét qua Vu Phong cùng Phỉ Thúy cười

      trộm, trong khoảng thời gian này để bọn họ sống quá thoải mái sao? Lại dám cười trộm?

      Bị ánh mắt sắc bén của Đan Ty Tuấn trừng, Vu Phong, Phỉ Thúy lập tức đưa tay bịt miệng,

      tuy nhiên, ách, muốn nín cười, là khó khăn quá?

      ―Huynh uống dấm chua?‖

      Đan Ty Tuấn bất đắc dĩ thở dài, làm Tô Tích Nhân cảm thấy rất tin nổi. thể

      nào, sao Tuấn lại có thể uống dấm chua được chứ? kỳ quái, Quan Ức Đồng phải nam

      tử mà? Cần thiết ghen sao?

      ―Rốt cuộc nàng còn muốn hỏi mấy lần?‖

      Đan Ty Tuấn tức giận , tay trừng phạt búng vào trán Tô Tích Nhân, để lại dấu

      đỏ.

      ―…‖

      Tô Tích Nhân vuốt cái trán đau, ủy khuất cong môi.

      ―Là huynh rất kỳ quái, Quan Ức Đồng là nương mà? Hơn nữa câu chuyện của nàng

      ta tốt, ta để ý chút có gì sai sao?‖

      ―Nàng…‖

      Đan Ty Tuấn tức giận, ―Cho dù nương ấy là nữ, cũng thể nghĩ nhiều.‖

      ―Tại sao?‖ Tô Tích Nhân nghĩ ra, rốt cuộc so đo gì? Cứ khăng khăng,

      cần phải để ý là sao?

      ―Nàng…‖

      Ha ha…

      Vu Phong, Phỉ Thúy thú vị nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân như hai đứa trẻ

      tranh cãi, mặc dù lộ ra vẻ trẻ con, nhưng ngọt ngào, ra Thiếu chủ (Đan công tử) chẳng

      qua là hy vọng lực chú ý của Tô nương (tiểu thư) dời khỏi người mà thôi.

      Hết chương 29.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 30

      Kia là nam nhân rất đặc biệt, vóc dáng cao lớn, nhưng thân thể khi đường

      lại khòm lưng xuống, tựa như có gánh nặng nghìn cân đè ép, ánh mắt lạnh lùng,

      nhưng đáy mắt cất giấu nỗi đau đớn vô tận, bi thương vô tận, bất đắc dĩ vô tận…

      tựa như điều bí . Làm cho người ta muốn nhìn trộm huyền bí bên trong…

      cũng giống như vị thần ánh sáng, ngạo khí lạnh lùng tỏa ra khắp người, làm cho người

      ta sợ sệt, cuối cùng chỉ có thể ôm tò mò trong lòng, dừng bước suy đoán…

      Nam nhân băng qua đường lớn, qua hẻm , dùng vẻ lạnh lùng ngăn trở những kẻ tò

      mò, cất giấu tâm tình phức tạp vô tận vào đôi mắt, lặng lẽ tìm kiếm bốn phía, chừa bất cứ

      chỗ nào.

      Dường như là mệt mỏi, dường như là thất vọng, cước bộ càng lúc càng nặng nề, đôi mắt

      càng u tối, khí đau thương bao phủ , câu cứ trực tiếp về phía trước,

      rốt cục dừng lại trước khách điếm.

      Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu "Khách điếm Thịnh Vượng" sáng ngời, có chút chần chờ và

      lo sợ. tìm vô số tửu lâu, khách điếm, nơi này là khách điếm cuối cùng trong cái trấn

      này.

      Ánh mắt bi thương lộ ra vẻ căng thẳng, chần chừ, lỡ như, nàng cũng ở chỗ này

      sao?

      Khát vọng muốn gặp nàng, rồi lại sợ hãi biết đối mặt với bị tổn thương

      này như thế nào đây?

      Sợ nàng có trong khách điếm, nhưng lại càng sợ mình thể tiếp nhận được

      dáng vẻ tuyệt vọng của nàng.

      đứng chần chừ trước cửa khách điếm, có nên vào ?

      Bởi vì thời gian dùng bữa trưa còn chưa tới, nên khách điếm cũng có nhiều người,

      tiểu nhị vừa cầm khăn lau bàn, vừa nhìn quanh ngoài cửa trước.

      Vị khách quan kia là muốn ở trọ sao? Nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ

      là người từ xa tới?

      Tiểu nhị đặt khăn lau xuống, về phía nam tử cửa trước, khuôn mặt tươi cười hỏi:

      "Khách quan, ngài muốn ở trọ sao?"

      Nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng tiểu nhị, đó là đôi mắt trải qua chuyện

      tang thương:

      "Tiểu nhị, có vị nương độc thân xinh đẹp nào tới nơi này ở trọ ?"

      Thanh của nam nhân khàn khàn, khô khốc tựa như mấy ngày rồi hề uống

      nước.

      Hóa ra là tới hỏi thăm người…

      " nương xinh đẹp độc thân?" Tiểu nhị nhướn mày nhớ lại những vị khách tiếp đãi hai

      ngày nay, thành ít nương xinh đẹp, nhưng độc thân hình như

      có.

      "Có ?" Nam nhân khẩn trương nhìn tiểu nhị, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, khách

      điếm này là hy vọng cuối cùng trong cái trấn , "Nàng mặc bộ y phục màu đen."

      "Y phục màu đen?" Tiểu nhị vỗ trán cố gắng suy nghĩ, hồi lâu sau đột nhiên vỗ tay

      cái, "Có."

      "Nàng ở chỗ này sao?" Nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhị, nam nhân nắm lấy vạt áo tiểu nhị hỏi tới,

      ánh mắt vốn thất thần thoáng cái nhanh chóng sáng rực lên, sức sống tựa hồ quay lại

      người .

      "Hôm… Hôm nay có mấy vị khách quan đem theo vị tiểu thư ngã bệnh trở về,

      nương ấy chính là mặc y phục màu đen." Tiểu nhị bị cử động đột nhiên của nam nhân làm cho

      giật mình, vội vàng lắp bắp trả lời.

      Nhất định đó là Đồng nhi…

      Nghe được câu trả lời của tiểu nhị, nam nhân cơ hồ có thể kết luận. Nhưng nàng ngã

      bệnh sao?

      Lông mày tuấn nhíu chặt lại, nam nhân nhớ tới lúc nàng rời khuôn mặt tái nhợt, bộ

      dạng có thể té ngã bất cứ lúc nào, trái tim liền đau đến mức cách nào hô hấp, đều là

      do tổn thương nàng, là tội nhân, ban đầu phải bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc,

      kết quả lại là đều do mình làm tổn thương nàng sâu sắc.

      Tưởng tượng tình cảnh nàng ngã bệnh nằm giường, hận thể mọc ra đôi

      cánh lưng, lập tức bay tới xuất trước mặt nàng. tại muốn suy nghĩ phải

      đối mặt nàng như thế nào nữa? Cũng cầu xa vời có thể được giải thích với nàng? Đối

      với chuyện làm nàng tổn thương sâu như vậy, nàng thiện lương có thể quên, nhưng cũng

      có cách nào tha thứ cho bản thân, bây giờ, tại chỉ hy vọng nàng có thể khỏe

      mạnh, chỉ hy vọng có thể yên lặng ở bên cạnh nàng chăm sóc nàng…

      Tiểu nhị có chút sợ hãi, mình có phải sai cái gì hay ? Vì sao vị khách quan kia vẻ

      mặt lo lắng như thế, mà có thể buông vạt áo của mình ra hay , bị xiết chặt như vậy

      khó chịu.

      "Khách quan, ngài có thể buông ra trước hay ?" Tiểu nhị cẩn thận mở miệng .

      Nam nhân sửng sốt, mới phát ra mình nãy giờ cứ túm chặt lấy tiểu nhị.

      Buông vạt áo tiểu nhị ra, khẩn cấp hỏi tới:

      "Nàng ở nơi nào? Mau dẫn ta gặp nàng?"

      "Được, được." Sắp bị thái độ của hù té, tiểu nhị vội vàng dẫn nam nhân về phía lầu

      hai.

      "Văn Hiên biểu ca?"

      Tô Tích Nhân và nhóm người Đan Ti Tuấn từ trong phòng ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn

      thấy nam tử lên lầu. Tô Tích Nhân sửng sốt, đây phải là biểu ca Lâm Văn Hiên sao?

      Mặc dù hai năm gặp mặt, nhưng ngũ quan thâm thúy này, ràng là biểu ca huyết

      thống ngoại tộc của mình, chẳng qua là tại sao lại ở chỗ này? phải là nên ở Hàng

      Châu sao?

      Biểu ca?

      Đan Ti Tuấn và Vu Phong nghe được Tô Tích Nhân đột nhiên kêu lên biểu ca, khỏi

      kinh ngạc nhìn về nam tử lên cầu thang lầu hai, người này là biểu ca của nàng sao?

      Dường như nghe được có người gọi mình, Lâm Văn Hiên ngẩng đầu, đập vào tầm mắt

      phải chính là biểu muội Tích Nhân tính tình luôn luôn lạnh nhạt sao?

      "Tiểu Tích?" Thanh có chút kinh ngạc, ngờ lại gặp nhau vào lúc này ở nơi này.

      "Biểu thiếu gia..." Phỉ Thúy mỉm cười, quả nhiên là biểu thiếu gia.

      "Biểu ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?" Nhìn thấy người thân, Tô Tích Nhân rất vui vẻ, vội

      vàng nghênh đón, đương nhiên những người khác cũng theo nàng.

      "Ta…" Nhớ tới bị mình tổn thương, niềm vui mừng vì mới gặp gỡ biểu muội

      của Lâm Văn Hiên liền nhạt dần, đau thương nồng đậm tràn dâng đôi mắt , "Ta tới tìm

      người."

      "Công tử cũng quen biết mấy vị này sao…" Tiểu nhị từ nãy đến giờ vẫn làm người tàng

      hình, đột nhiên mở miệng.

      "Ngươi sao?"

      Lâm Văn Hiên và Tô Tích Nhân đều hiểu ý tứ của tiểu nhị, tất cả đều nghi ngờ

      nhìn .

      Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, tiểu nhị gãi gãi đầu, "Người công tử muốn

      tìm phải là vị nương mà Đan công tử cứu sao?"

      Quan Ức Đồng?

      Nhóm người Tô Tích Nhân trao đổi ánh mắt, người mà Lâm Văn Hiên tìm hóa ra là

      Quan Ức Đồng sao? là chuyện có chút trùng hợp đến mức kinh ngạc, lại càng tò mò

      biết bọn họ có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ chính là người tổn thương Ức Đồng sao?

      Chẳng lẽ chính là tên khốn nên bị trời đánh thánh đâm sao?

      Lâm Văn Hiên nghe tiểu nhị vừa như thế, ánh mắt muốn chứng thực nhìn thẳng Tô

      Tích Nhân, "Tiểu Tích à, Đồng nhi là bọn muội cứu sao?"

      Đồng nhi?

      Nghe thấy Lâm Văn Hiên gọi như vậy, xác định quan hệ của bọn họ phải bình

      thường. Chẳng lẽ chính là người tổn thương Quan Ức Đồng?

      Tô Tích Nhân có chút tin nhìn Lâm Văn Hiên, Văn Hiên biểu ca trong trí nhớ của

      nàng là người ôn nhu, sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế?

      "Tiểu Tích?" Thấy biểu muội trả lời, Lâm Văn Hiên có chút căng thẳng? Chẳng lẽ

      nương đó phải là Đồng nhi?

      "Phải, biểu ca." Tô Tích Nhân thở dài, nàng biết biểu ca và Quan Ức Đồng đến tột

      cùng là quan hệ như thế nào? xảy ra chuyện như thế nào? Nhưng mà, nhìn biểu ca lo lắng

      như thế, nàng đành lòng.

      "Cám ơn Tiểu Tích." Nghe biểu muội trả lời, hòn đá nặng trong lòng Lâm Văn Hiên cuối

      cùng cũng rơi xuống, rốt cuộc tìm được nàng rồi.

      " cần đâu."

      Tô Tích Nhân lắc đầu, cứu người là chuyện nên làm, chẳng qua là cứu người dễ, cứu

      tâm mới là khó khăn, mặc dù biết biểu ca có phải là người làm tổn thương Quan Ức Đồng

      hay , nhưng nàng cũng hy vọng Quan Ức Đồng có thể giảm bớt bi thương trong lòng…

      Hết chương 30.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :