1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 21

      Trà lâu thanh nhã, người phẩm trà cũng nhiều. Bên cửa sổ sát đường, thiếu nữ mặc

      xiêm y màu vàng nhạt ngồi ở đó, bên người nàng có nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt

      chải bím tóc.

      Thói quen dậy từ lúc trời còn mờ sương, cùng tỳ nữ thân thiết bước ra khỏi nhà, thói quen

      ngồi ở bên cửa sổ của trà lâu, ngắm tia nắng ban mai, ngửi mùi trà tươi mát thơm tho, ăn những

      món điểm tâm tinh xảo.

      Nuốt xuống bánh đậu xanh, Dương Uyển Nhi nhắm mắt, lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc,

      tựa như con mèo no bụng, cực kì đáng .

      Kim Chỉ Nhi giương hai tròng mắt sương mù sùng bái nhìn tiểu chủ tử:

      Tiểu thư tuyệt! Dung mạo xuất sắc, thơ, từ, ca, phú, cầm, kỳ, thư, họa mọi thứ tinh

      thông, còn có thân võ nghệ, tuyệt giống loại thiên kim tiểu thư hoặc là mảnh mai

      hoặc là ương ngạnh như bình thường.

      Trong con ngươi, lông mi như hồ điệp giương cánh, Dương Uyển Nhi thấy mình tỳ nữ

      nhìn mình ngơ ngẩn, sớm thành thói quen, cười :

      ―Chỉ Nhi, ta biến thành điểm tâm rồi sao?‖

      ―Hả?‖ Kim Chỉ Nhi mờ mịt, lâu mới phản ứng, ―Tiểu thư, người giễu cợt Chỉ Nhi.‖

      Quệt mồm, giả vờ tức giận.

      ―Ha ha…‖ Dương Uyển Nhi thú vị nhìn tiểu nha đầu dễ thương này, hài hước như cũ,

      phải sao? Nếu sao mà em lúc nào cũng nhìn ta chăm chăm?‖

      ―Tiểu thư.‖ Kim Chỉ Nhi thuận theo dậm chân cái, ―Người còn giễu cợt người

      ta.‖ Ô ô, nàng vừa quên tiểu thư nhà nàng còn là Tiểu ma nữ, thỉnh thoảng đùa

      người, đặc biệt thích trêu cợt nàng.

      ―A, được rồi, cười em nữa.‖ Dương Uyển Nhi vừa , lấy tay che miệng cười trộm.

      Nàng chỉ biết có thể như vậy.

      tiếp nhận, nghiêng cái đầu, nhìn mấy nam tử nhìn lén các nàng, hơn nữa ánh

      mắt còn lén lút, hỏa khí thoáng cái xông ra, nàng đứng lên, chỉ vào mấy nam tử lớn tiếng chất

      vấn:

      ―Ở đâu ra cuồng tặc, lại dám nhìn lén tiểu thư nhà ta như thế, các ngươi ăn tim gấu gan báo

      rồi sao?‖

      Kim Chỉ Nhi đột ngột , khiến trà lâu vốn tính là náo nhiệt đột nhiên tĩnh lặng

      tiếng động. hồi lâu, những trà khách khác mới kịp phản ứng, ngắm nhìn Kim Chỉ

      Nhi sắc mặt đỏ lên, cuối cùng đưa tầm mắt sang mấy tên nam tử bị giáo huấn, quả , mấy

      người dung mạo bình thường, vẻ mặt đê tiện, giống người tốt.

      Ba gã hắc y nam tử tham lam trộm ngắm Dương Uyển Nhi và Kim Chỉ Nhi xinh đẹp,

      đột nhiên bị Kim Chỉ Nhi mắng, cũng ngây ngẩn cả người. lát sau, mọi người bàn tán, ánh

      mắt khinh bỉ làm thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai giải thích:

      nương hưu vượn gì đó, bọn ta nhìn lén lúc nào?‖ giọng địa phương nặng

      nề.

      A, hóa ra là người bên ngoài tới, trách được dám mạo phạm Dương Uyển Nhi. Nàng

      là thiên kim của huyện quan lão gia, là bảo bối của lão gia và phu nhân. Tưởng tượng kết quả bi

      thảm của mấy người này, người bên cạnh bắt đầu lắc đầu vì bọn họ hiểu chuyện, vừa

      gửi mấy ánh mắt thông cảm tới.

      Đối với phản ứng của người bên cạnh, ba người hiểu ra sao. Thông cảm ư? Có ý gì?

      Hai nương này có lai lịch gì sao? Mang theo ánh mắt hoài nghi đánh giá tiểu nương kia, lại

      chạm phải ánh mắt oán hận của nàng.

      Ba người cả kinh, rồi lại tức giận vì mình hơi e ngại ánh mắt của nàng. Hừ, ngoan cố ‗hừ‘

      tiếng, mấy đại nam nhân như họ sao có thể sợ hai mảnh mai này? Nhìn các nàng vóc

      người xinh xắn, ra tay là có thể đoạt hai cái mạng ấy.

      Dương Uyển Nhi vẫn lạnh lùng chú ý đến ba nam nhân, ánh mắt tà ác của họ quả thực làm

      người ta muốn nôn, dáng vẻ thẹn quá hóa giận cãi chày cãi cối càng làm nàng cảm thấy bi ai.

      Những tên ngu xuẩn, hiểu chuyện dám rêu rao, là chán sống!

      Nàng từ từ đứng lên, lạnh lùng quăng cho bọn ánh mắt thương hại.

      Hắc, ánh mắt của tiểu nương kia là…?

      Ba nam nhân nhìn nhau cái, thương hại ư? Bọn họ nhìn lầm sao? mảnh

      mai thế nhưng lại thương hại bọn họ? Ha ha…

      Ba người nhìn nhau cười tiếng, người trong đó đột nhiên nhìn Dương Uyển Nhi.

      ―Tiểu nương, tên là gì? xinh đẹp!‖Namnhân cường tráng cười tiếng với

      Dương Uyển Nhi, quay đầu lại cười tiếng với đồng bạn.

      ―He he…‖ Hai người bạn cũng ám muội cười cười.

      Ba nam nhân chỉ biết mình, nhưng có lưu ý đến người bên cạnh mang vẻ mặt sợ hãi

      lặng lẽ muốn bỏ .

      ―Ta có đẹp ?‖ Dương Uyển Nhi mang vẻ mặt lãnh đột nhiên nở nụ cười,

      nũng nịu hỏi nam nhân cường tráng.

      ―Đẹp, đẹp, rất đẹp!‖

      Nụ cười của Dương Uyển Nhi chói lọi như hoa, khiến mấy nam nhân trợn tròn mắt. Nhất

      là nam nhân cường tráng, chỉ thiếu chảy nước miếng.

      ―Ha ha…‖ Loại nam nhân ngu như heo này, khiến Kim Chỉ Nhi tức giận cũng nhịn

      được bật cười. Hừ, đồ con heo, lát nữa, tiểu thư chắc chắn cho các ngươi nhìn . Nàng

      nhàng lui qua bên, đợi cơn ―cuồng phong quét lá rụng‖.

      Dương Uyển Nhi liếc mắt nhìn Kim Chỉ Nhi, bất đắc dĩ cười khẽ ở trong lòng, tiểu nha đầu

      này chuẩn bị xem kịch vui!

      ―Tiểu nương, cùng đại gia trở về phủ ? Ta bao nàng ăn uống.‖Namtử cao lớn thèm

      muốn tham lam dung nhan xinh đẹp của Dương Uyển Nhi, bàn tay to như tay hổ đưa về phía

      nàng.

      ―Càn rỡ!‖ đợi Dương Uyển Nhi phản kích, Kim Chỉ Nhi sớm ném đĩa đựng

      điểm tâm vào gã.

      Bẹp…

      Đĩa điểm tâm chảy xuống người gã, rơi xuống đất, điểm tâm rơi đầy đất, cái đĩa nát

      vụn!

      ―Ngươi…‖ Nam tử nhìn cả người chật vật, oán hận trừng mắt nhìn Kim Chỉ Nhi, đưa tay

      túm lấy nàng.

      Trước khi ngón tay gã đụng phải Kim Chỉ Nhi, Dương Uyển Nhi nhàng vung áo kéo

      Kim Chỉ Nhi sang bên.

      …?‖ Dương Uyển Nhi có thân thủ gọn gàng như thế khiến ba nam nhân cả kinh,

      tiểu nương mảnh mai như thế lại là người luyện võ. dám khinh thường, nam tử cao lớn

      thu hồi cánh tay tấn công Kim Chỉ Nhi, hướng tới Dương Uyển Nhi.

      ―Quả là ngu ngốc.‖ Dặn dò Kim Chỉ Nhi xong, Dương Uyển Nhi xoay người, cười cười

      như cũ nhìn nam tử, ―Đại gia phải muốn dẫn ta về phủ sao? Bây giờ sao lại thô lỗ như

      vậy?‖

      Dáng vẻ hờn dỗi của Dương Uyển Nhi khiến nam tử nhịn được nhộn nhạo trong

      người, nhưng nghĩ tới thân thủ vừa rồi, liền cảnh giác trong lòng, dám khinh thường.

      Thấy nam tử cắn câu, Dương Uyển Nhi xóa nụ cười, lạnh lùng theo dõi ,

      ―Dám đánh người của bổn nương, muốn chết!‖

      Ánh mắt còn lạnh hơn băng, khiến ba nam tử nhịn được thầm giật mình. Tiểu

      nương này xem ra phải nhân vật bình thường, chẳng lẽ bọn họ trêu chọc trúng

      người nên trêu chọc?

      Ba người nhìn nhau, truyền lại ý nghĩ. Chờ chút, nếu đánh lại ba mươi sáu

      kế, chuồn là thượng sách!

      Namtử cao lớn quay đầu lại, dò xét nhìn Dương Uyển Nhi:

      ―Rốt cuộc là người phương nào? Môn phái nào?‖

      ―Ha ha…‖ Dương Uyển Nhi trận cười duyên, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm .

      ―Ta là Dương Uyển Nhi, môn phái.‖

      môn phái?

      Nghe nàng vừa như thế, ba nam tử yên tâm ít. môn phái, xem ra

      phải nhân vật ghê gớm gì. Có chút đắc ý cười cười, nam tử cao lớn đột nhiên xuất thủ về

      phía Dương Uyển Nhi.

      Hừ…

      Dương Uyển Nhi hừ lạnh, bằng công phu mèo ba chân của gã cũng muốn đánh nàng?

      Nàng đứng đó, bất động, cho đến lúc quyền của nam tử tới trước mắt, mới nhàng vung

      tay lên, trong nháy mắt, ai cũng thấy nàng làm gì, nam tử cao tráng bị quăng sang

      bên…

      Nhan Nhược Thần cẩn thận cầm hộp trang sức Phỉ Thúy, trong đầu tưởng tượng vẻ mặt Tô

      Tích Nhân khi nhận nó, tưởng tượng cổ tay bạch ngọc mảnh khảnh ấy đeo cái vòng này mỹ lệ

      như thế nào, nụ cười khó kìm lòng nổi lên. Đắm chìm trong tâm tưởng, mất cảnh giác với gió

      thổi cỏ lay, y phát thân ảnh như tia chớp lao đến.

      Rầm…

      tiếng lớn, bị vật khác đụng vào, lảo đảo chút lệch người, hộp đồ tay văng

      ra, ngu ngơ chốc lát mới hoàn hồn. Y thấy nam tử cao lớn chật vật rên rỉ thống khổ

      mặt đất, mà hộp trang sức của y bị đánh văng lên góc của quầy bán vải.

      Hết chương 21.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 22

      Vòng tay ngọc đâu mất rồi?

      Nghi vấn nhanh chóng xuất trong đầu, làm cho Nhan Nhược Thần cả kinh, bất chấp

      nam tử xa lạ rên rỉ mặt đất, y sải bước về phía quầy bày bán vải vóc phía trước.

      Dương Uyển Nhi vừa nãy vận khí, bàn tay vừa vung lên, chưởng mang theo nội

      lực cường đại, chỉ nghe rầm tiếng, nam tử bị đánh bay ra bên ngoài.

      Mọi người trong quán trà ngạc nhiên, toàn bộ ngơ ngác nhìn Dương Uyển Nhi nhu nhược:

      nương này kinh khủng, sau này chọc sói chọc hổ cũng ngàn vạn lần thể chọc tới

      nàng! Mọi người trong lòng càng kiêng kị dám nghĩ tới nữa.

      "Tiểu thư, khỏe nha!" Kim Chỉ Nhi vỗ tay la lên, ánh mắt long lanh như nước sùng bái

      nhìn nàng. Oa, công phu của tiểu thư lại tiến bộ ít.

      "Dương tiểu thư, là lợi hại."

      "Dương tiểu thư, quả là nữ trung hào kiệt."

      "Bậc nam nhân cũng phải thán phục!"

      "…"

      Lời khen của Kim Chỉ Nhi khiến cho những vị khách khác lấy lại tinh thần, rối rít khen

      ngợi Dương Uyển nhi.

      "Nào có, mọi người khen nhầm rồi." Đối với khích lệ mọi người, Dương Uyển Nhi

      chẳng qua là cười nhạt.

      ", rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

      Công phu của Dương Uyển Nhi làm cho hai gã nam tử còn lại sợ hãi, trời ạ, thân thủ

      nhanh nhẹn, nội lực cũng rất mạnh, thiếu nữ nhìn rất mảnh mai này cuối cùng là ai?

      Dương Uyển Nhi để ý, vẻn vẹn dùng khóe mắt liếc sang hai nam nhân bị dọa đến

      xanh cả mặt, năng cũng bắt đầu lắp bắp. Hừ, nhát như chuột, vậy mà còn dám có sắc tâm?

      Lạnh lùng cười, thu hồi tầm mắt.

      "Này, …"

      Nhìn thấy Dương Uyển Nhi có thái độ khinh thị, hai gã nam tử vừa giận lại vừa sợ, chỉ có

      thể giấu tức giận ở trong lòng.

      " cái gì mà ?" Kim Chỉ nhi tiến lên vô cùng khinh thường đánh giá hai người bọn

      , " hỏi cho kỹ, mà dám xông loạn. Trợn to con mắt chó của các ngươi mà nhìn cho ,

      cũng nên vểnh tai mà nghe cho kỹ! Tiểu thư nhà ta chính là thiên kim bảo bối của huyện Đại lão

      gia, ngay cả nàng mà cũng dám mạo phạm, muốn sống." xong, vẫn

      quên hung hăng trừng mắt với bọn cái.

      Xong đời.

      Hai gã nam tử vừa nghe, trái tim đông cứng lại. Thảm rồi, bọn họ lại chọc đến tiểu thư

      nhà Thượng Quan, vậy phải là chọc đến Thượng Quan phủ sao?

      Trắng bệch nghiêm mặt, hai gã nam tử kinh hoảng nhìn nhau, nhất thời biết nên làm

      sao.

      "Hai người các ngươi giở trò quỷ gì vậy? Con mẹ nó, còn mau đỡ ta đứng

      dậy?"

      Bên ngoài quán trà, nam tử cao lớn chật vật nằm đất, lúc lâu thấy đám bằng

      hữu ra giúp đỡ, nhịn được lớn tiếng gầm lên.

      "A, tới đây, tới đây." Nam tử cao lớn lên tiếng làm cho hai gã nam tử kia lấy lại tinh thần,

      ừ, xảy ra chuyện gì cũng còn có lão Đại nghĩ đối sách. Hai người vội vội vàng vàng lao ra khỏi

      quán.

      Dương Uyển Nhi lạnh lùng cười tiếng, nàng đúng là muốn nhìn xem cái gã nam

      tử can đảm dám mạo phạm nàng sau khi biết được thân phận của nàng có vẻ mặt vặn vẹo đến

      thế nào?

      Vẫy tay cái, nàng dẫn tỳ nữ thân cận Kim Chỉ Nhi ra ngoài, phía sau các nàng là

      ánh mắt muốn tham gia náo nhiệt của những vị khách khác.

      "Con mẹ nó, các ngươi giở trò quỷ gì vậy, sao chậm chạp vậy hả?" Nam tử cao lớn vừa

      thấy hai gã bằng hửu liền tặng cho bọn họ đấm.

      " có." Hai gã nam tử xoa xoa chỗ bị đánh, có chút ủy khuất.

      Dương Uyển Nhi liếc mắt nhìn cảnh thô bạo có chút thú vị, con ngươi đảo đảo, tầm

      mắt dừng lại thân ảnh màu trắng. Nhìn thấy nam nhân kia rất cẩn thận về phía quầy

      bán vải, nhìn theo tầm mắt của y, là cái hộp tinh xảo nằm quầy vải, hẳn là bị đánh văng

      lên đó!

      Trong cái hộp đó rốt cuộc là chứa cái gì? Lại khiến cho y cẩn thận như thế?

      Lòng hiếu kỳ bị dấy lên, Dương Uyển Nhi liền nhón chân khinh công, thân người vọt đến

      quầy vải trước.

      Nhan Nhược Thần nghe thấy nam tử phía sau gầm gừ tục, vươn tay muốn cầm

      lấy cái hộp, nhưng ngờ đầu ngón tay trơn mìn tới trước y bước, ánh mắt đột

      ngột ngẩng lên, chạm phải người đến trước, nhịn được ngừng thở:

      Đó là dung nhan như tinh linh, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt đen như bảo thạch, bên

      dưới cánh mũi thon xinh xắn là đôi môi đào kiều diễm ướt át. Nhưng ngũ quan xinh đẹp

      cũng phải là điểm hấp dẫn người ta nhất của nàng, nàng đặc biệt là ở cái loại khí chất vừa

      xen lẫn vẻ thanh linh, lại có chút quyến rũ đặc biệt.

      Dương Uyển Nhi nhìn nam tử đánh giá mình, đồng thời, cũng đánh giá y:

      Nam tử này tuấn tú! Dung mạo xuất sắc, vóc người cao lớn, khí chất ưu nhã mang theo

      chút cao ngạo bất trị. Y giống như ánh sao sáng nhất trong màn đêm, hấp dẫn ánh mắt của mọi

      người.

      Hai người đều là mỹ nam mỹ nữ nhìn chăm chú vào đối phương, cho đến khi…

      "Công tử, tiểu thư, hai vị nhường đường chút được ? Lão phụ còn muốn buôn

      bán!"

      lão phụ bốn mươi năm mươi tuổi, nhướn mày lên tiếng nhắc nhở hai người trẻ tuổi.

      "A!"

      Nhan Nhược Thần cùng Dương Uyển Nhi đồng thời cả kinh, vội vàng bước ra khỏi phía

      trước quầy vải.

      Hai người nhìn nhau, sau chốc lát trầm mặc, Nhan Nhược Thần mở miệng:

      " nương, cái này hộp là của tại hạ, có thể xin nương trả lại cho tại hạ hay ?"

      Ánh mắt thâm thúy rất thành địa nhìn Dương Uyển nhi.

      "Ta…" Giọng dễ nghe, ánh mắt sâu thâm thúy, Dương Uyển nhi có chút thất thần.

      "Tiểu thư, chúng ta nên trở về phủ !" Kim Chỉ Nhi chẳng biết từ lúc nào tới bên

      cạnh Dương Uyển Nhi, ánh mắt nghi ngờ đánh giá Nhan Nhược Thần, công tử này là ai vậy? Vẻ

      ngoài tuấn tú!

      "A…" Lời của Kim Chỉ Nhi, làm cho Dương Uyển Nhi lấy lại tinh thần. Nàng nhìn

      Nhan Nhược Thần cái, rồi trả cái hộp tay lại cho y.

      "Cảm ơn nương." Nhận lấy cái hộp, Nhan Nhược Thần cười tiếng, "Tại hạ có việc

      trước, xin cáo từ!" xong, liền xoay người , để lại cho Dương Uyển Nhi bóng lưng

      màu trắng.

      Y là ai vậy?

      Dương Uyển Nhi có chút thất thần tự hỏi trong lòng, nàng đột nhiên muốn biết y là ai.

      "Tiểu thư, chúng ta mau nhanh chân đến xem mấy tên bại hoại kia." Kim Chỉ Nhi cũng

      nhìn ra tâm ý của Dương Uyển Nhi, nàng chỉ muốn dạy dỗ tốt cái đám khốn kiếp

      biết nặng kia.

      "Ừ." Dương Uyển Nhi thu hồi tầm mắt, xoay người về phía ba gã nam nhân khốn kiếp

      cùng với Kim Chỉ Nhi.

      Kết quả chút cũng có gì đáng ngạc nhiên, quả nhiên nam nhân cao lớn kia vừa

      nghe đến thân phận của nàng, liền sợ choáng váng, sau đó là khóc rống lên nước mắt ràn rụa cầu

      xin tha thứ của nàng rồi bảo đảm sau này cũng dám nữa.

      Dương Uyển Nhi chút hứng thú nhìn vẻ mặt vừa hèn mọn vừa xấu xí, giáo huấn bọn

      xong, mang Kim Chỉ Nhi trở về phủ.

      Nàng và Nhan Nhược Thần ai cũng nhìn thấy, sợi tơ hồng nhân duyên sớm thắt

      lên đầu ngón tay hai người, tất cả được vận mệnh an bài!

      Hết chương 22.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 23

      Thân ảnh mảnh khảnh của Tô Tích Nhân lạc giữa bụi hoa rực rỡ, mang theo nụ cười dịu

      dàng, gương mặt chỉ có thể xem là thanh tú vào thời khắc này, lại kỳ dị đến mức làm cho người

      cảm thấy mỹ lệ, động lòng người.

      Nhan Nhược Thần đứng ở bên vườn hoa, hai tay cầm hộp gỗ bảo bối, ánh mắt thâm

      thúy ngưng đọng nhìn thiếu nữ còn rực rỡ hơn hoa, đáy mắt lên tia ảm đạm. Nàng tựa

      hồ càng đẹp hơn, nhưng mà nàng mỹ lệ như đóa hoa nở rộ như vậy là vì Đan Ty Tuấn sao? Nhớ

      lại mới vừa rồi nàng và Đan Ty Tuấn ánh mắt đầu tình ý ngắm nhìn nhau, nhớ lại lúc y ra

      cầu muốn chuyện riêng với Tô Tích Nhân, trong mắt Đan Ty Tuấn nồng đậm ý tứ cảnh

      cáo, y đến chậm sao? Vừa bắt đầu còn cơ hội sao?

      Bàn tay, bất tri bất giác lại càng nắm chặt, cho đến khi cảm giác được đau đớn.

      Nhìn cái hộp chứa vòng ngọc trong tay, nhớ tới lời của lão nhân gia tiên phong đạo cốt

      kia, vậy nàng cuối cùng có phải người mà vận mệnh chú định cho y hay ? Liếc nhìn Tô

      Tích Nhân vẫn cười tươi như hoa, Nhan Nhược Thần tức nhíu mày tự giễu, từ khi nào y lại

      tin tưởng vào lời thầy bà như vậy chứ? Lắc đầu, từ khi quen biết Tô Tích Nhân, y liền có chút

      giống như trước, chẳng lẽ tình có thể làm cho người ta hao tổn tinh thần như thế sao?

      Cặp mắt nheo lại, có chút mê man chừng nhìn chăm chú về phương xa…

      Nhan đại ca làm sao vậy?

      Nhìn Nhan Nhược Thần như có điều suy nghĩ, Tô Tích Nhân tự chủ thu lại nụ cười.

      Hôm nay Nhan đại ca kỳ quái, chỉ y, ngay cả Ty Tuấn cũng vậy, mới vừa rồi lúc

      Nhan đại ca có việc muốn với mình, liền nghiêm mặt, còn len lén nhìn chằm chằm

      Nhan đại ca, giống như Nhan đại ca là kẻ thù của vậy. Vu Phong và Phỉ Thúy cũng có

      phản ứng kì kì quái quái, mọi người rốt cuộc là làm sao vậy? Nghiêng đầu, nghĩ mãi mà

      , Nhan đại ca là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng sớm đối đãi với y như đại ca ruột thịt,

      phản ứng của bọn họ là kỳ quái.

      ―Nhan đại ca?‖

      Tô Tích Nhân chớp mắt mấy cái, chậm rãi khẽ gọi Nhan Nhược Thần.

      ―Ừ.‖

      Nghe thấy thanh của Tô Tích Nhân, Nhan Nhược Thần lắc đầu xóa suy đoán nhiễu

      loạn, cười cười ngoắc ngoắc tay với nàng, ―Tích Nhân, tới đây, ta có lời muốn với muội.‖ Y

      xưng là đại ca, bởi vì trực giác của y chán ghét cách gọi đó, giống như y quá xa cách

      nàng, vĩnh viễn có cách nào lấy thân phận nam nhân mà đối mặt nàng.

      ―Vâng.‖

      Tô Tích Nhân đáp , từ từ bước ra khỏi vườn hoa, gió nổi lên, làn váy bay múa, giống

      như thiên nữ, khiến cho Nhan Nhược Thần ngẩn người.

      Tô Tích Nhân nhìn ánh mắt ngây ngốc có chút thất thường của Nhan Nhược Thần, chẳng

      biết tại sao nàng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, cả người trở nên bất an. Cước bộ càng lúc

      càng chần chờ, chỉ muốn đứng lại tại chỗ.

      ―Tích Nhân.‖

      Nhan Nhược Thần nhìn thấy Tô Tích Nhân đột nhiên trở nên câu nệ, khóe miệng lộ ra nụ

      cười khổ. Nàng phát ra mình có tình ý với nàng rồi sao? Nên cao hứng, phải sao?

      Nàng rốt cục có thể nhìn mình như đại ca đơn thuần hay ? Nhưng mà vẻ mặt

      kinh hoảng này của nàng lại làm cho y cười nổi, nếu như y thẳng thắn bày tỏ tâm ý đối với

      nàng, có phải hù dọa đến nàng hay , có khi nào ngay cả bằng hữu cũng còn hay ?

      Lông mày tuấn bởi vì ý nghĩ này mà chau lại, đôi mắt sáng cũng bị phủ lên tầng bóng

      ma, y căn bản thể tưởng tượng lỡ như sau này thể nhìn thấy nàng, lỡ như nàng

      hề để ý tới mình nữa, cuộc sống của y trở thành như thế nào? Rốt cuộc từ lúc nào, tình

      cảm của y sâu sắc như vậy rồi? Hay là từ lần đầu tiên gặp nhau, ngay từ lúc đó lơ đãng

      đánh rơi mất trái tim?

      ―Nhan đại ca?‖

      Tô Tích Nhân ấp úng đứng trước mặt Nhan Nhược Thần, nhìn lông mày y như quấn chặt

      lại, cặp mắt có ánh sáng, tựa hồ như bị chuyện gì đó quấy nhiễu, trái tim khỏi thắt

      lại, y ân nhân của mình, mà mình lại thể giúp y, cảm giác thương tâm dâng tràn trong

      lòng.

      ―Tích Nhân…‖

      Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân nhíu lông mày, nếp nhăn trán y càng sâu, y

      biết mình rốt cuộc có nên mở miệng hay ?

      ―Nhan đại ca, huynh làm sao vậy?‖ Tô Tích Nhân lo lắng nhìn y, Nhan đại ca luôn luôn

      làm cho người ta có cảm giác rất trong trẻo, tại sao gần đây luôn ưu sầu như vậy, rốt cuộc là

      chuyện gì quấy nhiễu trong lòng y?

      ―Tích Nhân.‖ Nhan Nhược Thần gọi nàng, cặp mắt thâm thúy hề chớp cái nhìn

      dung nhan thanh tú kia.

      ―Nhan đại ca, sao vậy?‖ Là ảo giác sao? Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Nhan đại ca

      giống như trước kia, nóng.

      ―Nàng xem nếu như nam tử thích nữ tử, có nên thẳng thắn với nữ tử đó

      ?‖ Nhan Nhược Thần vẫn là có dũng khí bày tỏ với nàng, quyết định thử dò xét

      trước.

      ―Dĩ nhiên.‖ Tô Tích Nhân chút do dự gật đầu, suy đoán tâm ý của đối phương là

      cảm giác rất đau khổ mỏi mệt, nàng hy vọng Nhược Thần cũng chịu cảm giác như

      vậy.

      ―Ta…‖ Nhan Nhược Thần nhìn đôi mắt sáng chân thành, thản nhiên của Tô Tích Nhân,

      vẫn như cũ nên lời.

      ―Nhan đại ca, chẳng lẽ huynh có người trong lòng rồi sao?‖ Nhìn bộ dạng Nhan Nhược

      Thần muốn lại thôi, Tô Tích Nhân lại hiểu thành y ngượng ngùng, khỏi bưng

      miệng cười.

      ―Ta…‖ Thấy nụ cười của Tô Tích Nhân, Nhan Nhược Thần biết nàng hiểu lầm,

      khỏi cuống lên, ― có, có…‖

      ―Thích người có gì sai, Nhan đại ca cần phải bối rối như vậy?‖ Tô Tích

      Nhân vẫn cười vui vẻ, hề biết Nhan Nhược Thần giãy dụa trong lòng.

      ―Ta…‖

      Nhan Nhược Thần yên lặng nhìn Tô Tích Nhân, nàng chưa từng nghĩ tới, y có thể

      thích nàng sao? Hay là nàng căn bản nhìn đến ai ngoại trừ Đan Ty Tuấn? Than thở, chỉ

      làm cho nàng tiếp tục hiểu lầm mà thôi, chi bằng thẳng thắn, tránh cho nàng còn ra thêm cái

      gì làm cho mình muốn hộc máu nữa.

      ―Đúng vậy, ta thích nữ tử.‖ Nhan Nhược Thần sâu kín , ―Nhưng mà nàng ấy

      biết.‖ Vẻ mặt đơn lạc lõng, khiến cho người ta đau lòng.

      nương đó là ai?‖ Tô Tích Nhân hỏi tới, nàng tò mò người nào có thể làm

      cho Nhan đại ca lộ ra vẻ mặt như vậy.

      ―Nàng ấy chính là…‖

      ―Tích Nhân!‖

      Hết chương 23.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 24

      Bóng dáng Tô Tích Nhân và Nhan Nhược Thần dần dần xa, để lại Đan Ty Tuấn, Phỉ

      Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ.

      Hai tay Đan Ty Tuấn đặt dọc theo bên đùi, nắm chặt, gân xanh từ bàn tay bạch tích toát ra,

      kinh khủng dọa người. Cặp mắt thâm thúy lóe ra lửa giận nồng đậm nhìn thân ảnh xíu.

      Hơi thở thô bạo khiến tất cả quan khách dùng cơm trong quán trọ cắm cúi im lặng dùng

      bữa, trong lúc nhất thời cả quán trọ yên tĩnh đến tiếng động.

      Chết tiệt, Nhan Nhược Thần chết tiệt, rốt cuộc muốn làm gì?

      Đan Ty Tuấn hung hăng thầm mắng trong lòng, bộ dạng hung ác, tựa như muốn nuốt

      người khác vào bụng.

      Phỉ Thúy cùng Vu Phong đứng ở bên hai mặt nhìn nhau, nếu Đan thiếu gia (Thiếu

      chủ) thích tiểu thư cùng Nhan thiếu gia ở chung chỗ, sao ngăn cản? Ngược

      lại ở đây hờn dỗi, mà đó cũng chưa phải là tệ nhất, nhìn những khách quan bên

      , thở cũng dám thở mạnh, hai người đồng thời lắc đầu. Đan thiếu gia (Thiếu chủ) mỗi

      lần tức giận cần biết có người bên cạnh, khiến cho tất cả mọi người run run rẩy rẩy…

      "Khụ… Thiếu chủ."

      Vu Phong được tự nhiên ‗khụ‘ tiếng, đánh vỡ khí nặng nề, nhưng trước

      ánh mắt nổi giận đùng đùng của Đan Ty Tuấn, khỏi cả kinh. Cười khổ trong lòng, tốt

      xấu gì cũng đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng mỗi lần đứng trước áp lực của Thiếu chủ,

      liên quan đến cấp bậc thân phận, mà Thiếu chủ tuấn mĩ này có loại khí thế giận

      mà uy.

      "Gì?" Đôi mắt Đan Ty Tuấn lóe lửa giận hung ác nhìn chằm chằm Vu Phong, tại

      chính là quả cầu lửa nóng hổi, người nào chọc tới nhất định bỏng.

      "Sao người lại để cho Tô tiểu thư cùng Nhan công tử, sao ngăn cản bọn họ đâu?

      Người sợ..." Dưới ánh mắt trừng trừng của Đan Ty Tuấn, Vu Phong thành lời.

      "..."

      Đan Ty Tuấn , chỉ trừng mắt nhìn Vu Phong. cho là mình muốn cản

      sao? Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tán thành của Tích Nhân, có thể làm sao? Aizz,

      chẳng lẽ là báo ứng do mình trước kia quá phong lưu, nhất định bị Tô Tích Nhân ăn đến sít sao.

      Nhíu mày, tự giễu ở trong lòng.

      Phỉ Thúy cũng mở to mắt cẩn thận nhìn Đan Ty Tuấn nổi giận, thiếu gia ràng

      thích tiểu thư ở cùng Nhan công tử, vừa rồi còn thừa dịp tiểu thư chú ý, hung

      hăng trợn mắt nhìn Nhan công tử mà, vậy sao kết quả vẫn mặc tiểu thư bị Nhan công tử mang

      ? Còn lại ở chỗ này hờn dỗi?

      Đan Ty Tuấn sao mà cảm giác được ý nhị trong ánh mắt Nhan Nhược Thần nhìn Tô

      Tích Nhân chứ? Hoảng sợ, lần đầu tiên có cảm giác ấy. Sợ Tô Tích Nhân bị Nhan Nhược

      Thần cướp . Dù sao Nhan Nhược Thần bề ngoài bất phàm, khí chất ôn văn nho nhã, gia thế

      tệ, quan trọng nhất là còn cứu Tô Tích Nhân. Càng nghĩ càng cảm thấy có cảm giác

      ấy, càng nghĩ càng cảm thấy để bọn họ chỗ là được. Nhíu mi, dám tưởng

      tượng. Nhưng nếu, nhưng nếu Tô Tích Nhân bị cướp , nên làm gì bây giờ? Nhắm mắt lại,

      phảng phất nhìn thấy ánh mắt thâm tình chân thành của Nhan Nhược Thần khi tỏ tình với Tô

      Tích Nhân. ! cả kinh! thể mất nàng! Hung hăng mở mắt ra, nhìn về Vu

      Phong cùng Phỉ Thúy, bỏ lại câu:

      "Ta tìm bọn họ."

      xong, người cũng rất xa.

      Vu Phong cùng Phỉ Thúy nhìn Đan Ty Tuấn dùng khinh công rời , khỏi nhìn nhau

      cười tiếng, Đan thiếu gia (Thiếu chủ) đúng là thiếu kiên nhẫn.

      "Tích Nhân."

      Đan Ty Tuấn tìm được Nhan Nhược Thần bọn họ, nhưng xa xa trông thấy hai người bốn

      mắt nhìn nhau, chuyện này, phải tỏ tình là cái gì? Trong lòng, đột nhiên cả kinh,

      đột ngột lên tiếng, nhanh chóng bay vọt đến trước mặt bọn họ.

      "Ty Tuấn?" Tô Tích Nhân thấy Đan Ty Tuấn đột ngột xuất , có chút giật mình, bất quá

      còn lại là ngọt ngào.

      "Hai người chuyện gì vậy?" Đan Ty Tuấn làm bộ nhìn thấy Nhan Nhược

      Thần đần mặt ra, cười đặt tay lên vai Tô Tích Nhân. Đôi mắt bén nhọn nhìn Nhan Nhược

      Thần, tựa như cảnh cáo, cảnh cáo được có ý gì với nữ nhân của mình.

      Tô Tích Nhân liếc mắt nhìn Nhan Nhược Thần, đỏ mặt. Ty Tuấn thiệt là, Nhan đại ca còn

      ở trước mặt mà! Nhưng nàng cự tuyệt cử chỉ của Đan Ty Tuấn.

      Nhan Nhược Thần thấy Đan Ty Tuấn đến, trong lòng căng như dây thừng, đối với Đan Ty

      Tuấn có chút đau lòng, bởi vì mình ôm ý nghĩ với nữ nhân của . Nhưng còn lại là thất vọng

      cùng tiếc nuối, chẳng lẽ chậm rồi sao? có hy vọng sao? Mình nhất định chỉ có thể

      làm bằng hữu, làm đại ca của nàng ư? Cảm giác khổ sở quay cuồng trong lòng, nghĩ tới

      chữ tình khổ như thế, đau như thế?

      Chống lại ánh mắt cảnh cáo của Đan Ty Tuấn, nụ cười nổi lên trong lòng. Rất, rất kỳ quái,

      nhìn thấy vẻ khẩn trương của Đan Ty Tuấn, y đột nhiên nhớ chuyện, biết nếu như làm

      giờ phút này, xuất cục diện như thế nào? Có chút lạnh, có chút cam lòng nghĩ

      tới, nhìn thấy gương mặt hồng đỏ lộ hạnh phúc của Tô Tích Nhân, bỗng nhiên ngừng lại. Thôi,

      thôi, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt, cần gì phải khiến cho cục diện nhập nhằng? Làm bằng hữu

      của nàng sao, làm huynh trưởng của nàng sao? Lẳng lặng đặt nàng dưới đáy lòng, yên lặng

      nhìn nàng, là đủ rồi! Dường như nhận được chỉ dẫn của thần linh trong nháy mắt, Nhan Nhược

      Thần nghĩ thông suốt, thất vọng, khổ sở quét hết sạch, y nở nụ cười, nhìn Đan Ty Tuấn :

      " có gì, chẳng qua là hàn huyên chút."

      Đan Ty Tuấn biết nội tâm Nhan Nhược Thần trải qua phen tư tưởng tranh

      đấu, cũng biết y nghĩ thông suốt. hồ nghi nhìn Nhan Nhược Thần, biết vì

      sao y đột nhiên cười? Y toan tính gì?

      Tô Tích Nhân nhìn ra đao quang kiếm ảnh giữa hai vị nam tử, nàng đột nhiên cười

      kéo áo Đan Ty Tuấn, "Tuấn, Nhan đại ca thích nương."

      Lời vừa ra, lại là trận trầm tĩnh.

      Nụ cười của Nhan Nhược Thần cứng đơ, tuy từ bỏ, nhưng hy vọng bị nàng

      hiểu lầm…

      Đan Ty Tuấn nhìn nụ cười khổ sở của Nhan Nhược Thần và nụ cười ngọt ngào của Tô

      Tích Nhân, tin chắc Nhan Nhược Thần thích nàng, nhưng sao chuyện lại biến thành như

      vậy? Tích Nhân lại cho là Nhan Nhược Thần thích người khác? Lúc này có chút ít đồng tình

      với Nhan Nhược Thần, bị người mến hiểu lầm thích người khác, là chuyện rất thống khổ.

      Nhưng, cũng nhờ Tô Tích Nhân hiểu lầm, chuyện bây giờ còn phiền não.

      "Vậy sao?" Đan Ty Tuấn cười cười, "Vậy rất tốt, tin rằng Nhan huynh hạnh phúc."

      "Đúng rồi, Nhan đại ca nhất định hạnh phúc." Tô Tích Nhân cũng cười gật đầu, chúc

      phúc cho Nhan Nhược Thần, mà Nhan Nhược Thần lại chỉ có thể cười khổ.

      "Tích Nhân, chúng ta phải nên trở về sao? Phỉ Thúy còn chờ chúng ta đó!"

      Đan Ty Tuấn thấy Nhan Nhược Thần sắc mặt đơ hơn sáp, cũng muốn hành hạ nữa.

      "Được rồi." Tô Tích Nhân thấy ra ngoài cũng được lát, cần phải trở về, nàng

      nghiêng đầu với Nhan Nhược Thần, "Nhan đại ca cùng chúng ta về thôi."

      " được, ta còn có việc, hai người trước ." Tâm tình y bây giờ,

      muốn thấy bọn họ thành đôi.

      "A, vậy tại hạ cùng Tích Nhân trước, cáo từ." Đan Ty Tuấn chắp tay chào Nhan Nhược

      Thần, Tô Tích Nhân cũng cúi người lời từ biệt, rời .

      "Nàng là của ta."

      lúc Nhan Nhược Thần cúi đầu, bên tai đột nhiên truyền đến giọng khí phách. Vừa

      ngẩng đầu, liếc thấy ánh mắt Đan Ty Tuấn, trong lòng, càng co lại…

      Hết chương 24.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 25

      ràng vừa muốn từ bỏ, ràng chuẩn bị yên lặng bảo vệ nàng, yên lặng chúc phúc

      cho nàng, nhưng vì cái gì vừa nghe thấy câu ―Nàng là của ta‖ từ Đan Ty Tuấn, trong lòng lại

      đau đến như vậy?

      Cười khổ lắc đầu, hóa ra làm được so với còn khó hơn nhiều lắm, tiếc nuối và mất mát,

      đau rồi lại đau, quanh quẩn dứt trong lồng ngực, cách nào phát tiết, cũng thể

      giải bày. Bàn tay tự chủ đưa lên che lồng ngực đau đớn, ra tư vị tình là như vậy,

      khổ sở, mất mát, đau đớn, lần đầu tiên thích lòng cứ như vậy vĩnh viễn mất nàng.

      Khuôn mặt thanh tú của Tô Tích Nhân, nụ cười mỉm thản nhiên lại lên trong đầu, có

      chút hoảng hốt, Nhan Nhược Thần lung la lung lay bước tới, biết muốn làm gì?

      biết muốn tới đâu? Đến khi dừng bước, bỗng nhiên phát ra bước tới ngoài khách điếm.

      Xuyên qua cửa sổ bên góc cửa lớn, nhìn thấy những hán tử thứ uống rượu từng ngụm

      lớn, đột nhiên y cũng muốn say mèm lần.

      ―Khách quan, muốn dùng bữa sao? Mời vào trong.‖ Tiểu nhị khách điếm đội mũ tròn, vai

      vắt cái khăn trắng nhìn thấy Nhan Nhược Thần thất hồn lạc phách, lập tức ra nghênh đón.

      Nhan Nhược Thần ngây ngốc, mới phát mình vừa rồi nhìn chằm chằm vào thực khách

      trong quán. Nhìn sang khuôn mặt tươi cười của tiểu nhị, cũng gì, tự vào.

      ―Khách quan, ngồi bên này, nơi này gần cửa sổ, phong cảnh rất đẹp.‖ Tiểu nhị dẫn Nhan

      Nhược Thần tới chỗ ngồi gần cửa sổ.

      Nhan Nhược Thần ngồi xuống, thần sắc vẫn trống rỗng như cũ.

      Khách quan này sao lại thất thần như vậy?

      Tiểu nhị thầm trong lòng, mặt vẫn nở nụ cười như cũ: ―Khách quan muốn dùng

      gì?‖

      Nhan Nhược Thần dường như nghe thấy, tầm mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ―Khách quan muốn dùng gì?‖ lúc lâu thấy đáp, tiểu nhị chau mày, vị khách này

      xảy ra chuyện gì vậy? còn rất bận rộn, có thời gian nhìn y thất thần, tựa như chứng

      minh lời của tiểu nhị, khách quan bên kia thét lên:

      ―Tiểu nhị, lấy thêm bầu rượu.‖

      ―Vâng, lập tức tới.‖ Tiểu nhị quay sang bên kia cao giọng đáp, rồi quay lại kêu, ―Khách

      quan?‖

      Nhan Nhược Thần lấy lại tinh thần, hơi trầm ngâm, ― đĩa thịt bò, bầu rượu.‖

      ―Vâng, ngài chờ lát, tiểu nhân đem tới ngay.‖ Rốt cục đợi được câu trả lời, tiểu nhị vội

      vàng thu xếp rời .

      Tiểu nhị vừa , Nhan Nhược Thần lại lâm vào cảnh thất thần.

      [Dương phủ]

      ―Tiểu thư, người lại muốn ra ngoài sao?‖ Kim Chỉ Nhi vẻ mặt đau khổ nhìn Dương

      Uyển Nhi chuẩn bị ra ngoài, ― được mà, lão gia ra lệnh, cho người tùy tiện

      ra ngoài nữa.‖

      ―Ta cứ đấy, ở trong phủ buồn chết.‖ Dương Uyển Nhi miệng cong lên, bất mãn chu môi.

      Từ lần trước giáo huấn mấy tên xấu kia, cha vẫn cho phép nàng ra khỏi phủ, là sợ gặp

      nguy hiểm, cho xin , Dương Uyển Nhi nàng thân võ công, lại là thiên kim của huyện Đại

      lão gia, ai dám làm khó nàng? Phụ thân là làm quá mọi chuyện rồi.

      ―Tiểu thư, được mà.‖ Kim Chỉ Nhi chạy theo Dương Uyển Nhi, ô ô ô, lão gia đ ã

      , nếu như tiểu thư chạy loạn nữa lôi mình ra khai đao.

      ―Được, sao lại được?‖ Dương Uyển Nhi nhìn tỳ nữ của mình bộ dạng đáng thương,

      đột nhiên lộ ra nụ cười bướng bỉnh, ―Bổn tiểu thư chẳng những muốn ra ngoài, hơn nữa phải

      mang em theo cùng.‖

      ―A?‖ Đây phải là còn chết nhanh hơn sao, Kim Chỉ Nhi nghe Dương Uyển Nhi vừa

      như thế, giật bắn người. Ô ô ô…

      ―Ha hả…‖ Thỏa mãn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Kim Chỉ Nhi, Dương Uyển Nhi cười

      tiếng, ― thôi!‖ Lôi kéo tay nàng, lặng lẽ từ cửa sau chạy ra ngoài.

      [Đường cái]

      ―Tiểu thư, chúng ta phải đâu vậy? Trở về phủ có được ?‖ Kim Chỉ Nhi bị Dương

      Uyển Nhi mang ra phủ, đường run run rẩy rẩy, ô ô ô, sau khi trở về phủ, nhất định bị lão

      gia mắng chết.

      ―Về phủ sao?‖ Dương Uyển Nhi hưng phấn bừng bừng nghe Kim Chỉ Nhi như

      thế, lập tức quay đầu lại trừng nàng cái, ―Em có chút can đảm có được ? Mà cũng ,

      chúng ta cũng phải là làm chuyện xấu? Tại sao lại sợ như thế?‖

      ―Em…‖ Bị Dương Uyển Nhi rầy la như vậy, Kim Chỉ Nhi lập tức cúi đầu, ô ô, nàng biết

      mình tương đối nhát gan, nhưng mà nàng chỉ là nha hoàn thôi mà, địa vị thấp kém, nàng làm sao

      có lá gan giống như tiểu thư được chứ?

      Dương Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn Kim Chỉ Nhi, aiz, tiểu nha đầu này tám phần là nghĩ

      mình chỉ là nha hoàn và vân vân, cho xin , đầu óc vô dụng, lá gan với lại chuyện có phải

      nha hoàn hay có quan hệ gì với nhau đâu? để ý tới tiểu tỳ nữ đầu kia nữa, nàng

      tiếp tục ngắm đông liếc tây…

      A, kia phải là công tử lần trước đụng phải sao?

      Cặp mắt lơ đãng nhìn đến Nhan Nhược Thần bên cửa sổ, cước bộ bất tri bất giác dừng lại.

      Lần trước bất ngờ gặp gỡ, cảm giác kỳ quái còn vẫn còn nhớ như vừa mới gặp đây.

      ―Chỉ Nhi, chúng ta ăn cái gì !‖ Dương Uyển Nhi đột nhiên hưng phấn lôi kéo Kim Chỉ

      Nhi về phía khách điếm.

      ―Tiểu, tiểu thư…‖ Đột nhiên bị Dương Uyển Nhi lôi kéo, Kim Chỉ Nhi lảo đảo chút.

      Nhưng mà, tiểu thư muốn ăn cái gì nữa? Các nàng phải là vừa mới ăn xong sao?

      Chẳng lẽ tiểu thư lại đói bụng rồi?

      Dương Uyển Nhi lôi kéo Kim Chỉ Nhi trực tiếp đến trước Nhan Nhược Thần bàn,

      nàng để cho Kim Chỉ Nhi ngồi xoay lưng về phía Nhan Nhược Thần, còn mình cẩn thận quan

      sát y.

      ―Hai vị tiểu thư, muốn dùng gì?‖ Tiểu nhị khuôn mặt tươi cười lại chạy đến.

      đĩa bánh hạnh nhân, đĩa bánh lục tảo, thêm bình trà Long Tĩnh.‖ Dương

      Uyển Nhi nhanh chóng , tầm mắt chưa từng rời khỏi Nhan Nhược Thần nửa phần.

      ―Vâng, lập tức tới.‖ Tiểu nhị rời .

      ―Tiểu thư, gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn hết được sao?‖ Kim Chỉ Nhi có chút ngạc nhiên,

      ràng là mới vừa ăn xong mà? Chỉ là, nàng bây giờ cũng tin tưởng tiểu thư là đói bụng .

      ―Có thể ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu.‖ Dương Uyển Nhi có chút yên lòng trả lời tỳ

      nữ, kỳ lạ, y phát ra mình sao?

      ―Chỉ Nhi, em nhìn ta hôm nay y phục có được ?‖ Dương Uyển Nhi đột nhiên hỏi.

      ―A?‖ Kim Chỉ Nhi u mê, tiểu thư sao đột nhiên lại hỏi về y phục? ―Rất được, rất đẹp mà.‖

      ―Vậy sao?‖ Dương Uyển Nhi lẩm bẩm tự , ―Nhưng mà tại sao cũng nhìn đến

      cái?‖

      ―Tiểu thư, người cái gì vậy?‖ Kim Chỉ Nhi nhìn thấy Dương Uyển Nhi lẩm bẩm

      tự , nhưng nàng cái gì?

      ―Ách… có gì.‖ Dương Uyển Nhi được tự nhiên lắc lắc đầu, hôm nay mình

      làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn được người xa lạ chú ý đến?

      Kim Chỉ Nhi chớp mắt mấy cái, hôm nay tiểu thư rất kỳ quái.

      Tầm mắt Dương Uyển Nhi lại tự chủ dời về phía nam tử vẫn uống rượu, y là

      uống rượu, nhưng mà cũng kỳ lạ giống như uống rượu, cần hỏi nàng tại

      sao như thế? Vì nàng cũng biết, chẳng qua là có cảm giác như vậy. Nhìn ánh mắt mê

      man, đầu óc trống rỗng, khác xa so với thần sắc vui mừng lúc lần đầu tiên gặp nhau, chẳng lẽ y

      có chuyện gì xảy ra? Đôi mi thanh tú bởi vì ý nghĩ này mà chau lại.

      Nhan Nhược Thần đặt chén rượu xuống, lơ đãng ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt to

      trong suốt như hồ nước.

      Rất quen thuộc, hình như gặp nhau ở đâu rồi?

      Cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn, làm y khỏi hồi tưởng lại. A, nàng phải là

      nương lần trước giáo huấn đám hái hoa tặc, làm lật úp cái hộp của mình đó sao? Nhớ tới

      tình cảnh trước đó lâu, y đột nhiên khẽ nở nụ cười.

      Y cười??

      Đột nhiên thấy nam tử vốn mê man nở nụ cười, Dương Uyển Nhi có chút ngạc nhiên,

      biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy sau này nàng và nam tử này có dính dáng đến

      nhau, nhưng tại sao lại nghĩ như vậy? Nàng cũng biết.

      Hết chương 25.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :