1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 11

      Bích ngọc trang thành nhất thụ cao,

      Vạn điều thuỳ hạ lục ty thao.

      Bất tri tế diệp thuỳ tài xuất,

      Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao.

      [Ngọc biếc trang điểm thành cây cao,

      Vạn nhành liễu xanh rủ xuống những sợi tơ biếc.

      Chẳng biết những lá mảnh mai bị ai cắt mất,

      Gió xuân tháng hai bén tựa như dao.

      Trích: Vịnh Liễu – Hạ Chi Trương]

      Liễu, màu xanh biếc, tràn đầy sức sống bao phủ chung quanh quán trọ. Gió khẽ thổi,

      làm phơ phất vạn nhành liễu tơ lụa, giống như ngàn vạn tinh linh xanh biếc đón gió nhảy múa,

      như mộng như ảo.

      Đoàn người Đan Ty Tuấn dừng xe ngựa giao cho tiểu nhị của quán trọ. Đạp gạch đá

      xanh, qua hành lang màu xanh biếc, đón gió xuân ấm áp, tâm tình vui vẻ về phía tầng hai

      quán trọ có treo bốn chữ ―Xuân Ý Áng Nhiên‖*.

      (*xuân ý dào dạt)

      Cửa quán trọ, vai vắt khăn vải trắng, người mặc trường sam xanh, tiểu nhị tròn tròn

      cười giống như pho tượng phật Di Lặc. Thấy đoàn người Đan Ty Tuấn tới cửa, thắt lưng hơi có

      vẻ thô tròn mỉm cười cúi người chào, đồng thời đưa tay làm tư thế ―mời‖:

      ―Mấy vị khách quan, mời vào bên trong.‖

      Bước vào trong cánh cửa cao, ánh vào mắt chính là căn phòng sạch , trang trí thanh nhã,

      có chút cảm giác dính dầu mỡ, càng có tiếng động ồn ào, tiếng chén rượu chạm

      nhau, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, cũng giống cái tên ―Xuân Ý Áng Nhiên‖, thanh

      tân, nhã tục.

      Sau quầy, nam tử mặc trường bào màu trắng nho nhã thấy đoàn người Đan Ty Tuấn

      khí chất bất phàm, khỏi tự mình tiến lên đón tiếp.

      ―Mấy vị khách quan là người từ nơi khác sao? Xin hỏi là dùng bữa hay ở trọ?‖

      có chút gì giống hạng thương nhân con buôn, nụ cười hòa ái dễ gần, làm cho người ta cảm thấy

      thoải mái trong lòng.

      ―Chúng ta muốn dừng chân.‖ Đan Ty Tuấn nhìn nam tử nho nhã cười cười, ―Xin ông chủ

      chuẩn bị năm căn phòng hảo hạng cho chúng ta, mặt khác, chiếu cố những người ngoài xe ngựa

      của chúng ta tốt.‖ Vừa vừa đem thỏi bạc đưa cho ông chủ.

      ―Tốt.‖ Ông chủ nho nhã mỉm cười gật đầu, nhận lấy ngân lượng. Xoay người, giao việc

      cho tiểu nhị nhàn rỗi ở bên, ―Tiểu nhị, dẫn mấy vị khách quan này đến dãy phòng chữ

      Thiên, phòng số đến phòng số năm, còn nữa, chiếu cố những vị khách ngoài xe ngựa cho

      tốt.‖

      ―Dạ.‖ Tiểu nhị cao cao gầy teo gật đầu, ―Khách quan, mời theo tiểu nhân.‖ xong, dẫn

      bọn họ lên lầu.

      Sắp xếp hành lý, sau đó nghe số chuyện từ tiểu nhị được biết:

      Vị trí bọn họ bây giờ là thị trấn tên là Dương Liễu, ý nghĩa trong tên gọi là do

      khắp nơi trong thị trấn đều trồng rất nhiều cây liễu. Số dân cũng nhiều, toàn bộ cũng

      quá trăm gia đình. Nhưng nơi đây phong cảnh như vẽ, dân chúng cực kỳ chất phác. Mọi

      người trải qua cuộc sống nam canh nữ chức*, chỉ có ngày phiên chợ mới náo nhiệt vô cùng. Mà

      hôm nay đúng lúc là ngày phiên bảy ngày lần, bách tính trong trấn cũng gác việc nhà

      nông sang bên, mang theo con con trai tới phiên họp chợ.

      (*nam canh nữ chức: nam cày ruộng, nữ dệt vải)

      Biết bọn họ đụng phải ngày phiên bảy ngày lần, hai tiểu nương Tô Tích Nhân cùng

      Phỉ Thúy vui vẻ may mắn. Nhìn hai người vui vẻ như vậy, Đan Ty Tuấn ngay cả trà cũng

      uống ngụm, cùng các nàng đến phiên chợ.

      Tô Tích Nhân cùng Phỉ Thúy vui vẻ phấn chấn ở phía trước, đôi mắt to tròn tò mò nhìn

      đông nhìn tây. Mà hai người Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong, tựa như hai pho tượng thần theo sát

      bảo vệ an toàn cho hai vị tiểu nương.

      ―Tiểu thư, người nhìn kìa, ông lão kia nặn tò he, đẹp quá, chúng ta qua đó nhìn xen

      được ?!‖ Phỉ Thúy chỉ vào lão giả áo vải xanh, chòm râu hoa râm .

      Tô Tích Nhân nhìn theo, quả nhiên những con tò he tinh xảo, trông rất sống động dần dần

      hình thành trong bàn tay tràn đầy nếp nhăn của ông lão đó.

      thôi, chúng ta xem nào.‖ Vừa , lôi kéo Phỉ Thúy tới.

      Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong nhìn chăm chú, theo.

      ―Tiểu thư, người xem đây là Bạch nương tử cùng Hứa Tiên* nha!‖ Phỉ Thúy vui mừng chỉ

      vào đôi tò he nặn xong, Oa, Hứa Tiên và Bạch nương tử, bốn mắt thâm tình nhìn nhau,

      hạnh phúc!

      (*Bạch nương tử cùng Hứa Tiên: Nhân vật trong truyện ―Bạch Xà truyện‖, thành phim ―Tru yền thuyết Bạch

      Xà‖ về mối tình bi thương giữa Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, rắn người, tình của họ bị ngăn trở bởi

      hòa thượng Pháp Hải. Lưu Đào vai Bạch Tố Trinh – Bạch Xà, được phát sóng ở TQ cuối 2005)

      ―Ừ.‖ Tô Tích Nhân nhìn thấy đôi tình nhân này, đột nhiên nghĩ đến nàng và Đan Ty Tuấn.

      Aiz nha, cái ý nghĩ này làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, đỏ ửng mặt, nụ cười lặng lẽ nở

      môi.

      Dường như tâm linh tương thông, Đan Ty Tuấn cũng đồng thời nghĩ đến cùng Tô Tích

      Nhân. khỏi nhìn nàng, thấy nàng thẹn thùng đỏ mặt, cười tiếng trong lòng. lên

      trước, đứng bên cạnh Tô Tích Nhân:

      ―Lão nhân gia, phiền lão làm cho ta và vị tiểu thư này con tò he được ?‖

      mặt cười, lễ phép với lão giả.

      ―Huynh…‖ Lời của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân rất kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn

      . có ý gì? Chẳng lẽ nhìn thấu tâm tư của mình sao? Gương mặt hồng hào càng thêm

      đỏ bừng.

      Đan Ty Tuấn nhìn thấu nghi vấn của nàng, nhưng trả lời, chẳng qua là cho nàng

      nụ cười, lại làm mê hoặc Tô Tích Nhân. Oa, là đẹp, ra là chỉ là mỹ nhân, ngay

      cả nụ cười cũng đẹp như vậy.

      Để nàng si ngốc nhìn dung nhan của mình, lần đầu tiên Đan Ty Tuấn vì dung mạo

      nhu của mình mà tức giận nữa, bởi vì nó hấp dẫn nàng.

      Phỉ Thúy cùng Vu Phong ngoác miệng, ngơ ngác nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân.

      Cả hai cùng nghi vấn ở trong lòng, ách, Đan công tử (Thiếu chủ) là nam nhân cũng thích tò

      he? (Tác giả: Please, đây phải là thích hay , đây là tình ý, OK?!)

      Ông lão chòm râu hoa râm hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn Đan Ty Tuấn tuấn mỹ, lại nhìn

      sang Tô Tích Nhân thẹn thùng, trong lòng sáng , hóa ra là đôi tiểu tình nhân. Lão quan sát

      đặc thù người bọn họ xong, khẽ mỉm cười:

      ―Được!‖ xong, nhanh chóng cầm cục đất sét bên.

      ―Xong rồi.‖ tới thời gian nửa nén hương, đôi tò he trông rất sống động ra

      trước mặt bọn họ.

      Đan Ty Tuấn thân mặc trường bào màu trắng, bên hông giắt ngọc bội, quần lụa mỏng màu

      xanh nhạt, chải búi tóc tinh sảo cho Tô Tích Nhân. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thâm

      tình của chàng trai, thẹn thùng của , hiển nhiên là đôi tình nhân nhau cuồng

      nhiệt.

      ―Tiểu thư, giống người nha.‖

      ―Thiếu chủ, nặn rất giống.‖

      Phỉ Thúy cùng Vu Phong nhìn tò he đẹp như thế, sống động như thế, kêu lên.

      Đan Ty Tuấn nhận lấy tò he, nhàng đưa cho Tô Tích Nhân vui mừng vạn phần.

      Tô Tích Nhân cầm ở trong tay thích buông, oa, đúng là rất giống bọn họ.

      ―Ông lão, xin hỏi bao nhiêu tiền?‖ Đan Ty Tuấn với ông lão.

      ―Nếu công tử tiểu thư thích như thế, lão phu tặng cho các ngươi.‖ Lão nhân phất tay

      cái, tỏ vẻ muốn lấy tiền.

      ―Như vậy sao được?‖ Vừa nghe lão nhân thu tiền, Tô Tích Nhân ngượng ngùng.

      ―Như vậy sao được, lão nhân gia người nhất định phải lấy tiền, nếu , chúng ta cũng

      lấy.‖

      Thấy Tô Tích Nhân kiên trì muốn trả tiền, ông lão cũng phải nhận.

      ―Cám ơn lão nhân gia, chúng ta đây.‖ Đoàn người Tô Tích Nhân cúi chào ông lão, muốn

      rời .

      ―Đợi chút.‖ Ông lão gọi bọn họ lại, ―Công tử, các ngươi là người bên ngoài sao!‖

      ―Đúng vậy.‖ Đan Ty Tuấn cười đáp, ―Chúng ta ngang qua nơi đây.‖

      ―Nhìn các vị công tử khí chất tầm thường, vậy văn chương hẳn rất cao.‖

      ―Lão nhân gia quả có con mắt tinh tường.‖ Phỉ Thúy tự hào cười, ―Tiểu thư nhà ta xuất

      thân thư hương thế gia, thơ, từ, ca, phú, cầm, kì, thi, họa, tinh thông.‖

      ―Thiếu chủ nhà ta cũng là văn võ song toàn.‖ Vu Phong cũng ở bên .

      ―Phỉ Thúy.‖ Tô Tích Nhân đỏ mặt, ―Em khoa trương quá rồi đó, ta chỉ biết có hai mà

      thôi.‖ Phỉ Thúy là, nào có ai khiêm nhường như vậy.

      ―Nào có.‖ Phỉ Thúy tiếp nhận ánh mắt hờn dỗi của chủ tử, giọng thầm bên.

      Nàng khoa trương, tiểu thư nhà nàng vốn là đại tài nữ mà!!

      ―Ha ha…‖ Lão nhân cười vang, ―Ta tin tiểu nha đầu đơn thuần, cũng là lời .‖

      Nghe lão nhân đồng ý lời của mình, Phỉ Thúy cười tươi.

      biết lão nhân gia hỏi cái này có ý gì?‖ Đan Ty Tuấn nhướn mày, tò mò hỏi.

      ―Ha ha…‖ Ông lão cười khẽ, ―Lão có ý gì khác. Chẳng qua hôm nay là phiên chợ

      đúng bảy ngày lần, mà người làm từ thiện của chúng ta, Liễu viên ngoại đúng lúc ở phía

      trước bày cuộc thi tranh tài thi từ, lấy văn kết bạn, nếu như công tử tiểu thư thấy hứng thú,

      ngại xem thử xem sao.‖

      ―Tranh tài thi từ?‖ Phỉ Thúy hỏi, ―Có tiền thưởng hay ?‖ Động não, thể tranh

      tài rồi thôi nha, dù sao cũng phải có phần thưởng.

      ―Có.‖ Ông lão cười , ―Thắng có thưởng, thua phải phạt rượu.‖

      ―Có rượu uống ư!‖ Vu Phong cái gì cũng giỏi, chỉ có giỏi uống rượu, vừa nghe có

      rượu uống, nhịn được hưng phấn.

      ―Tranh tài thi từ, lấy văn kết bạn?‖ Tô Tích Nhân hứng thú, ―Hay là thế này, chúng ta

      xem chút.‖

      ―Được rồi!‖ Thấy những người còn lại đều hăng hái bừng bừng, Đan Ty Tuấn cũng đồng

      ý. ―Chúng ta xem chút.‖

      ―Lão nhân gia, hẹn gặp lại!‖

      Phất tay cái, lần nữa lời từ biệt với ông lão nặn tò he. Cả đoàn người kích

      động tới nơi tranh tài thi từ mà ông lão .

      Hết chương 11.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 12

      Thị trấn Dương Liễu có tổ chức đại hội thi từ tranh tài quy mô lớn nhất, khí náo

      nhiệt nhất mỗi năm lần.

      Người tổ chức thi từ tranh tài là Liễu viên ngoại của thị trấn Dương Liễu, Liễu viên ngoại

      này chẳng những có tâm địa bồ tát, cứu tế dân chúng nghèo khổ, lại thích những người biết

      thi từ ca phú văn nhã. Mục đích của thi từ tranh tài chính là muốn tìm ra những thanh niên có tài

      có khí trong trấn, dùng văn kết bạn.

      Thi từ tranh tài năm nay là lần thứ tám, cái chữ ―tám‖ này, từ xưa đến giờ được xem là

      chữ may mắn*. Cho nên quy mô, đội hình năm nay càng lớn hơn nhiều so với trước kia, chẳng

      những các tài tử của thị trấn Dương Liễu tham gia, ngay cả các tài tử từ các thị trấn lân cận cũng

      đêm tối lên đường, sáng sớm tới đây chờ.

      (*‖tám‖ tiếng Hán là ―bát‖, đọc gần gần như ―phát‖ trong ―phát tài‖)

      khoảnh đất trống phía bắc thị trấn, từ sớm dựng lên cái đài tranh tài. đài,

      sắp xếp mấy cái bàn, bàn có đặt văn phòng tứ bảo*, cái bàn khác đặt vài hũ rượu

      ngon lâu năm. Đứng bên cạnh bàn là mấy tiểu nha đầu, người rót rượu, người mài mực. Chính

      giữa đài, bố trí mấy bộ ghế bạch đàn. Ngồi ở giữa là vị lão giả chòm râu hoa râm, thân mặc

      trường sam màu xanh, eo thắt mỹ ngọc, tinh thần nghiêm nghị, rất nho nhã, ngồi hai bên ông

      cũng là những nam nhân khoảng sáu mươi tuổi cũng đều thích thơ văn.

      (*văn phòng tứ bảo: bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, Nghiên, Giấy và Mực)

      Dưới đài, dòng người hối hả, đến dự thi, đến ủng hộ, đến xem náo nhiệt, vây chặt quanh

      đấu trường đến mức nước chảy lọt.

      Đoàn người Đan Ty Tuấn vừa tới, chỉ có thể đứng từ xa chứng kiến ràng đài có treo

      tấm bảng viết bốn chữ ―Dĩ Văn Hội Hữu*‖.

      (*dùng văn kết bạn)

      ―Tiểu thư, chúng ta làm sao vào được đây?‖ Phỉ Thúy nhìn dòng người tấp nập phía

      trước, trợn tròn mắt.

      ―Đúng vậy, làm sao vào đây?‖ Tô Tích Nhân cũng nản lòng, đôi mắt sóng sánh nước bất

      tri bất giác nhìn về phía Đan Ty Tuấn bên cạnh. Ôi, sao lại như vậy? Thời gian gần đây nàng cứ

      như vậy, vừa gặp phải chuyện bất tri bất giác nhìn cầu cứu. Tô Tích Nhân bất lực nắm

      chặt tay lại, vừa mê hoặc lại có chút sợ hãi.

      ―Cứ giao cho ta!‖ Nhìn Tô Tích Nhân bằng ánh mắt an ủi, Đan Ty Tuấn quay đầu lại

      căn dặn Vu Phong. ―Vu Phong, nhớ phải mang Phỉ Thúy theo.‖

      xong, ôm lấy vòng eo nhắn của Tô Tích Nhân, thi triển khinh công bay qua

      dòng người tấp nập, Vu Phong mang theo Phỉ Thúy cũng theo sát phía sau.

      ―A!‖

      Tô Tích Nhân thở tiếng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bay lên trung, gió

      phất qua gương mặt, còn chưa cảm giác được mình bay trong trung, người

      đáp xuống mặt đất.

      Hô, hô...

      Phỉ Thúy vỗ vỗ trái tim nhảy thùng thùng trong ngực. ―Tiểu thư, chúng ta mới vừa

      bay đó nha!‖ Dứt lời, mới phát dòng người cười đùa hò hét phía dưới đều tĩnh lặng

      lại, ngàn vạn ánh mắt thẳng tắp nhìn về bọn họ. Ơ, Phỉ Thúy sợ hết hồn, lui sang bên cạnh Vu

      Phong.

      Đan Ty Tuấn ngước nhìn lên, bọn họ làm kinh động quần chúng.

      hai tay ôm quyền, khom người cúi chào mọi người. ―Tại hạ là Đan Ty Tuấn, cùng

      mấy vị bằng hữu ngang qua vùng đất quý này. Nghe nơi này tiến hành thi từ tranh

      tài, trùng hợp chúng ta đối với thi từ cũng có mấy phần hứng thú, cho nên cố ý đến đây tỷ thí

      cùng các vị, nếu mới vừa rồi kinh động mọi người, kính xin thông cảm.‖

      Với thái độ khiêm tốn cùng dung mạo tuấn mỹ, Đan Ty Tuấn nhàng giành được hảo

      cảm của mọi người, lấy được đồng tình của quần chúng.

      ―Công tử cũng là người văn nhã, tự nhiên được hoan nghênh.‖ Liễu viên ngoại vuốt

      chòm râu, mỉm cười . Uhm, người trẻ tuổi này xem ra khí thế bất phàm, nhất định phải

      người bình thường.

      ―Đa tạ Liễu viên ngoại.‖ Đan Ty Tuấn hòa ái chắp tay với Liễu viên ngoại, lui sang

      bên, nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tích Nhân.

      Tô Tích Nhân nhìn chăm chú vào Đan Ty Tuấn, nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu mặt

      mà mình biết? Lúc mới quen chỉ cảm thấy môi hồng răng trắng rất đẹp, thậm chí so

      còn đẹp hơn bậc so với nữ nhân. Sau này bởi vì nàng lòng khen ngợi, nên nhận ra

      tính tình nóng nảy như lửa (*Đan Ty Tuấn kháng nghị* chỉ nhằm vào những người bàn luận

      về dáng ngoài của , mà nóng nảy tức giận, đừng có trách oan làm mọi việc cũng đều

      bướng bỉnh như vậy, có được hay ?), sau đó lại cùng nhau lên đường, trong khoảng thời

      gian này, lại cảm thấy sẵng giọng, phản phục, bất cần đời, đứng đắn, tà khí, nhưng

      mới vừa rồi lại thấy khiêm tốn hữu lễ. Mặc dù càng ngày càng hiểu nổi, thể

      nhìn rốt cuộc là người như thế nào, nhưng nàng nhưng mơ hồ nhận thấy trái tim của

      mình bị hấp dẫn, cũng trầm luân tất cả vẻ mặt phát ra người , lại càng làm nàng

      luống cuống, biết xử lý như thế nào?

      Đôi mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn ngưng đọng nhìn Tô Tích Nhân, mấy ngày nay

      có thể cảm nhận được nàng khống chế được vì bị mình hấp dẫn rồi lại luống cuống, tâm

      tình bất an. Tâm tình cũng mâu thuẫn vì nàng bị mình hấp dẫn nhưng lại bất an, Đan Ty

      Tuấn đối với chuyện nàng bắt đầu nảy sinh tình với mình, tất nhiên là trong lòng vui mừng

      như điên. Nhưng đối với chuyện nàng luống cuống, bất an, cũng lo lắng đành lòng.

      Cuối cùng lại nghĩ: thôi tất cả mọi chuyện hãy cứ để cho nàng tự mình tỉnh ngộ, tự mình nhận

      thức , thể tạo áp lực cho nàng, nếu chỉ sợ tiểu nữ tử ôn thôn này giống như

      con thỏ bị giật mình chạy xa, vậy chẳng phải là thảm sao.

      ―Tích Nhân, hoàn hồn , sắp tuyên bố quy tắc tranh tài kìa.‖ Bàn tay to khua khua trước

      mặt Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khó nén nụ cười.

      ―Oa…‖ Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, lúng túng đến mức đỏ bừng cả

      mặt, lại tiếp tục cúi đầu, tựa hồ như muốn giấu mình .

      ―Thùng thùng…‖

      lúc Đan Ty Tuấn lo lắng nàng có thể biến thành con đà điểu hay *, đài

      vang lên tiếng trống, cũng cứu vớt Tô Tích Nhân biết chôn đầu đâu.

      (*ý là con đà điểu khi sợ hãi thường chôn đầu vào trong cát)

      ―Mọi người chú ý! Bây giờ tuyên bố quy tắc tranh tài.‖ Nam tử trung niên cầm cái trống cũ

      cất cao giọng . ―Tranh tài chia làm ba phần, ván đầu tiên so tài thi từ, ván thứ hai so tài thư

      pháp, ván thứ ba so tài đối chữ. Tuyển thủ dự thi cộng với đoàn người Đan công tử vừa mới tới

      tổng cộng chia thành bốn đội, nếu đội thắng được liên tiếp ba phần chính là đội vô địch,

      được thưởng năm trăm lượng bạc trắng, đội thua phạt uống rượu, được rồi, bây giờ thi từ tranh

      tài chính thức bắt đầu, ván đầu tiên, đề mục thi từ tranh tài là: Ngâm bài thơ thể phản

      ứng khát vọng khôi phục sơn hà và biểu đạt chí khí nan thù.‖

      Đề mục vừa ra, đấu trường ồn ào nhất thời yên tĩnh tiếng động. Đề thi quá khó sao?

      Cũng phải, đề cũng khó, khó là do bài thơ có chứa cảm xúc oán trách triều đình,

      mà đây cũng là chuyện đại cấm kỵ. Có thể đưa tới họa sát thân, ai mà dám mở miệng

      đùa.

      khí nhất thời trầm lắng, lúc mọi người cho là ván thứ nhất người nào

      trả lời, thanh mềm mại nhã nhặn vang lên:

      “Úc thai hạ thanh giang thủy,

      Trung gian đa thiểu hành nhân lệ.

      Tây Bắc vọng Trường An,

      Khả liên vô sổ sơn!

      Thanh sơn già bất trụ,

      Tất cánh đông lưu khứ.

      Giang vãn chính sầu dư,

      Sơn thâm văn chá .”

      (Dười đài Uất * là dòng sông xanh

      Bao nhiêu lệ người đổ theo dòng nước**

      Tây Bắc ngóng Trường An***

      Tiếc thay cho bao nhiêu ngọn núi!

      Núi xanh thể che lấp

      Nước tất chảy về phía đông

      Sông chính lúc đêm sầu

      Núi sâu văng vẳng tiếng gà gô.

      Trích: Bồ Tát Man – Tân Khí Tật – Dịch: Tiu Ú)

      (*đài Uất : đài xây đỉnh Hạ Lan, phía bắc Cám Châu , Giang Tây, Trung Quốc, thế trơ trọi nên gọi là

      Uất )

      (**hành nhân lệ: chỉ việc giặc Kim xâm chiếm khiến dân tình ly loạn, tác giả nhìn dòng sông Cám liên tưởng

      tới nước mắt của con dân nhà Tống chảy khắp nơi.)

      (***Trường An: chỉ kinh đô nhà Tống bấy giờ là Biện Kinh bị chiếm cứ bởi giặc Kim.)

      xong, mọi người mới phát ra người ngâm thơ chính là Tô Tích Nhân ôn nhu yếu

      ớt.

      ―Hay, hay bài ―Bồ Tát Man‖.‖ Liễu viên ngoại đứng dậy vỗ tay bội phục nhìn Tô Tích

      Nhân. ― nương can đảm, thua nam nhi.‖ Sau đó nhìn sang tuyển thủ các đội khác.

      ra , ra đề thi như vậy mục đích là thi gan dạ sáng suốt của mọi người, hai là

      thi cách nhìn của mọi người đối với đương kim Thánh thượng. Bây giờ người học văn chỉ

      cần biết ngâm thơ đối chữ, còn phải có can đảm, đương kim Thánh thượng là bậc minh quân, sao

      lại hồ nghi giống như những tên bạo quân kia. Các ngươi đó, cư nhiên bằng nữ tử.‖

      dám, tiểu nữ bêu xấu rồi.‖ Lời của Liễu viên ngoại khiến cho Tô Tích Nhân

      xấu hổ đỏ mặt, lại làm cho những người dự thi khác cũng xấu hổ kém, aiz, cư nhiên lại bại

      dưới tay nữ tử yếu đuối nhưng có dũng khí, xấu hổ.

      Đan Ty Tuấn ngoài ý muốn nhìn Tô Tích Nhân, ngạc nhiên tiểu nữ nhân này nhu

      nhược mà lại có can đảm như thế, đối với nàng lại càng thấy thích thêm phần.

      ―Tiểu thư nhà ta rất tuyệt đúng !‖ Phỉ Thúy kiêu ngạo với Vu Phong.

      ―Lợi hại, Vu Phong bội phục.‖ Bề ngoài nhu nhược như thế, nhưng lại can đảm, đúng

      thể khiến người ta bội phục.

      ―Ván thứ hai, xin các đội tuyển thủ cử người lên đài tự do vung bút, sau nén

      hương, các vị giám khảo bình luận thẩm định, xem ai là người thắng cuộc.‖

      ―Ván này ta !‖ Đan Ty Tuấn , cùng mấy người dự thi khác lên đài, nhận lấy bút lông

      chấm mực từ tiểu nha đầu, ngồi xuống, múa bút thành văn, hai dòng thơ khí thế bàng bạc sôi

      nổi xuất giấy:

      Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý

      (Ngựa già nằm trong chuồng, nhưng chí ở ngoài ngàn dặm

      Trích: Quy Tuy Thọ - Tào Tháo)

      ―Thùng…‖ Tiếng trống vang lên, ― hết giờ.‖

      Các tuyển thủ để cây bút trong tay xuống, yên lặng chờ đợi giám khảo bình luận thẩm

      định.

      Liễu viên ngoại cùng khác mấy vị khác cùng nhau bình luận qua từng tác phẩm của bốn

      người dự thi, cuối cùng dừng lại trước bài thi của Đan Ty Tuấn:

      ―Ừm, tốt, chữ tốt, thơ tốt.‖ Liên tiếp ba chữ tốt, khiến cho quần chúng tò mò Đan Ty Tuấn

      rốt cuộc viết cái gì?

      ―Ừm, lực chữ mạnh mẽ hợp với khí thế bàng bạc trong câu thơ, quả nhiên tuyệt diệu.‖

      vị khác ở bên cạnh khen ngợi.

      ―Ừm.‖

      ―Ừm.‖

      Những vị bình luận khác ngừng gật đầu, đồng ý.

      ―Như vậy ván này, Đan công tử thắng.‖ Liễu viên ngoại đem câu thơ Đan Ty Tuấn viết giơ

      lên cao, tuyên bố.

      ―Oa, quả nhiên chữ đẹp.‖

      ―Bội phục.‖

      ―Cam bái hạ phong.‖

      Những tuyển thủ khác đối với Đan Ti Tuấn tờ chữ tốt, thơ hay, vui lòng bội phục.

      ―Đan công tử là lợi hại.‖

      ―Dĩ nhiên, thư pháp của Thiếu chủ có thể so sánh với Nạp Lan công tử*.‖ Vu Phong kiêu

      ngạo ngẩng đầu lên, chẳng qua là… A… vóc dáng khôi ngô lại làm cái động tác như vậy,

      làm người ta buồn cười.

      (*Nạp Lan công tử: đây là vị công tử thứ hai trong ―Tứ ưu công tử‖)

      Tô Tích Nhân bên tai nghe thấy lời của Phỉ Thúy và Vu Phong, trong mắt đầy bội phục

      nhìn Đan Ty Tuấn. nghĩ tới, cư nhiên là người viết chữ đẹp như vậy.

      ―Ván thứ ba, văn thơ đối ngẫu.‖ Nam tử cầm trống, tiếp tục giới thiệu chương trình.

      ―Vế : Nhất khứ nhất hồi, nhất hồi nhất khứ, khứ khứ hồi hồi, nhất khứ bất hồi*. Xin

      mời đáp.‖ Liễu viên ngoại vươn tay, tươi cười tuyên bố vế .

      (* lần rồi lại về, lần về rồi lại , về về, lần trở về)

      Vừa nghe vế , tất cả mọi người giọng thầm bàn luận.

      ―Ta đối.‖ nam tử mặc trường sam màu lam ưu nhã giơ tay đáp. ―Hoa viên lý, đào hoa

      hương, quế hoa hương, hà hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương*.‖

      (*Trong vườn hoa, hương hoa đào, hương hoa quế, hương hoa sen, hương hoa hương hoa hương hoa – Tiu Ú:

      vế đối này chỉ tốt về mặt nghĩa, còn về câu chữ hợp với vế )

      ―Tốt.‖ vị giám khảo gật đầu, Liễu viên ngoại vỗ tay, ―Chỗ này của ta còn có câu

      đối: Thiên thượng nguyệt viên, nhân gian nguyệt bán, nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng nguyệt

      bán*, xin mời đáp.‖

      (*Trăng tròn trời, trăng khuyết ở nhân gian, nguyệt nguyệt trăng tròn gặp trăng khuyết)

      Lần này vừa ra câu đối, mọi người đều im lặng. Tô Tích Nhân cười nhạt, ôn nhu đáp: ―Tân

      xuân niên đầu, trừ tịch niên vĩ, niên niên niên đầu tiếp niên vĩ*.‖

      (*Đón tân xuân đầu năm, trừ tịch cuối năm, năm năm đầu năm tiếp theo cuối năm)

      ―Hay. nương giỏi văn thơ.‖ Liễu viên ngoại vỗ tay tán thưởng, ―Lão phu còn có

      câu mời nương đối.‖

      Liễu viên ngoại vuốt chòm râu, trầm tư . ―Tân nguyệt như cung, tàn nguyệt như cung,

      thượng huyền cung, hạ huyền cung*.‖

      (*Trăng non tựa như cung tên, trăng tàn tựa như cung tên, (trăng) lưỡi liềm tựa nh ư cung tên, (trăng) khuyết

      tựa như cung tên)

      Mọi người nín thở, đợi chờ Tô Tích Nhân trả lời.

      Tô Tích Nhân cau mày, trầm tư lát, khẽ mở môi :

      ―Triêu hà tự cẩm, mộ hà tự cẩm, đông xuyên cẩm, tây xuyên cẩm*.‖

      (*Ánh bình minh tựa như gấm, hoàng hôn đỏ tựa như gấm, (mặt trời) mọc lên phía đông tựa như gấm, (mặt

      trời) lặn phía tây tựa như gấm)

      ―Hay, câu đối rất hay.‖ Liễu viên ngoại hắng giọng khen. ―Lão phu rất bội

      phục tài hoa của nương.‖

      ―Ừm.‖

      ―Ừm.‖

      Những vị giám khảo khác cũng mỉm cười, liên tục gật đầu.

      ―Viên ngoại khen nhầm rồi, tiểu nữ tử chỉ là thích thi từ ca phú mà thôi.‖ Tô Tích Nhân

      ngượng ngùng trả lời.

      Đan Ty Tuấn cũng tự hào nhìn Tô Tích Nhân, quả nhiên rất tài hoa, hổ danh sinh ra

      trong thư hương thế gia, lại càng hổ danh là người mà mến.

      ―Lão phu bây giờ tuyên bố vô địch cuộc so tài thi từ lần này chính là nhóm của Đan công

      tử.‖

      ―Bây giờ đội thua phạt rượu, thắng thưởng tiền.‖

      ―Được, được…‖

      Quần chúng nổ ra trận hoan hô, mọi người xem đội thua cầm lấy chén lớn uống rượu,

      còn Liễu viên ngoại chuẩn bị đem khay bạc trắng phủ tấm vải đỏ ở thưởng cho nhóm

      Đan Ty Tuấn.

      ―Chậm !‖ Đan Ty Tuấn vung tay lên dừng tiếng động náo nhiệt của mọi người, cất cao

      giọng . ―Đoàn người tại hạ chẳng qua là thích thơ ca, cũng phải là vì ngân lượng.

      Cho nên những thứ bạc này kính xin Liễu viên ngoại phát ra cho những người dân nghèo khổ ở

      vùng phụ cận !‖

      Đan Ty Tuấn xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt đồng ý của đoàn người Tô Tích Nhân.

      ―Đan công tử chẳng những giỏi văn, còn có phẩm hạnh tốt, là làm lão phu bội

      phục!!‖ Liễu viên ngoại sau khi hiểu ý tứ của Đan Ty Tuấn, khỏi bội phục . ―Vậy

      lão phu theo ý của công tử, đem ngân lượng phát cho dân chúng nghèo khó, ở chỗ n ày, ta thay

      bọn họ cám ơn với các người.‖ xong, khom người cúi chào thấp.

      ―Liễu viên ngoại, cần cám ơn! Muốn cám ơn còn phải cám ơn ngài, tổ chức cuộc

      thi đấu này.‖ Đan Ty Tuấn cười tiếng. ―Tại hạ còn có việc, xin phép trước. Các vị bảo

      trọng.‖

      Đám đông tấp nập tự động tách ra hai bên, tiễn bọn họ ra ngoài.

      ―Đan công tử, các vị tiểu thư thong thả!!‖ Liễu viên ngoại lời từ biệt với bọn họ. ―Hy

      vọng lần sau tranh tài, mấy vị còn có thể tới tham gia.‖

      ―Có cơ hội, tới.‖

      Đoàn người Đan Ty Tuấn xa, thanh văng vẳng truyền đến.

      Hết chương 12.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 13
      Tình là rất kỳ quái, nhìn thấy, sờ thấy, biết nó đến lúc
      nào, cũng biết nó lúc nào, vừa mong đợi, rồi lại nhịn đƣợc mà thấp thỏm lo
      âu, muốn ngọt ngào, rồi lại sợ khổ sở, ngàn vạn loại tƣ vị, làm cho ngƣời ta trở nên thay đổi thất
      thƣờng.
      Tô Tích Nhân lúc mới quen Đan Ty Tuấn, chỉ cảm thấy mỹ lệ dị thƣờng. Sau hai kẻ
      đƣờng, lúc đầu lạnh lùng, dữ tợn, sau lại lặp lại, bất cần đời, tà khí… từng cái
      ra ở trƣớc mặt nàng. Mà nàng đối với cũng tùy lúc, ban đầu là hiếu kì, e ngại, càng về sau
      nhìn thấy lại thấy mặt đỏ tim đập, ngẩn ngƣời, ánh mắt vô thức luôn dừng lại ngƣời , khó
      có thể dời ra. biết tƣ vị tình là gì, lần cho là đó là bị bệnh, nhƣng từng ngày bệnh
      tình càng tăng làm cho nàng mơ hồ hiểu tình cảm rung động của mình đối với .
      Thu mâu lặng lẽ nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ nghiêng kia, cũng đụng trúng ánh mắt
      đối phƣơng, cuống quít thu hồi tầm mắt.
      Nụ cƣời hồng đến thể hồng thêm nữa, còn mê ngƣời hơn cả màu táo đỏ. Đầu ngón
      tay che ngực, nhƣng vẫn có thể cảm thấy tình nảy mầm khiến cho trái tim đập mạnh mẽ.
      ―Thình thịch, thình thịch…‖
      Nhịp đập ràng, tựa nhƣ trái tim vuốt ve bàn tay, lại nhƣ nhịp trống quanh quẩn ở
      bên tai.
      ra là tình cũng có tốc độ, tình cũng có thanh. Tim đập từng nhịp kích động,
      chính là tốc độ tình , tim đập kích động đánh trống reo hò, chính là thanh của tình .
      Kích động, cảm giác vui sƣớng chạy từ tim dọc theo ngƣời, biến thành nụ cƣời rực rỡ vô
      cùng xẹt qua, từ khóe môi nhoẻn cƣời tới đuôi mắt lấp lánh.
      Cứ nhƣ vậy, mặt mày mỉm cƣời trở lại phòng trong quán trọ, nhƣng vẫn ngăn đƣợc
      nụ cƣời, ngồi ở nơi đâu cũng ngây ngốc cƣời.
      Phỉ Thúy nhìn Tô Tích Nhân cƣời khúc khích, vừa vui thay nàng, nhƣng cũng lo lắng cho
      nàng.
      Vui vẻ là bởi vì tiểu thƣ đơn thuần cũng học đƣợc cách ngƣời rồi, nàng trƣởng
      thành. Còn lo lắng là bởi vì ngƣời nàng thích quá phức tạp, quá phong lƣu, sợ tiểu thƣ thể
      nhận đƣợc tình chân tâm, sợ bản tính đơn thuần của nàng chịu đƣợc. Tâm tình mâu
      thuẫn khiến Phỉ Thúy tâm nhƣ giằng xé, biết phải làm nhƣ thế nào mới có thể làm cho tiểu
      thƣ bị thƣơng tổn, mà nhận đƣợc hạnh phúc. Suy tƣ, nàng quyết định chuyện với tiểu
      thƣ tốt.
      từng bƣớc nhàng, Phỉ Thúy tới trƣớc mặt Tô Tích Nhân.
      ―Tiểu thƣ.‖
      Đắm chìm trong thế giới ảo tƣởng ngọt ngào, Tô Tích Nhân nghe thấy Phỉ Thúy
      gọi mình.
      ―Tiểu thƣ.‖
      Gọi to hơn, mang theo bất đắc dĩ.
      ―A, sao vậy?‖ Đột nhiên từ thế giới ảo tƣởng của mình trở lại thực tế, Tô Tích Nhân vẻ mặt
      mê man, căn bản còn chƣa chuyện gì xảy ra.
      Phỉ Thúy thầm thở dài ở trong lòng, ngồi vào trƣớc mặt Tô Tích Nhân. hề chớp
      mắt, thẳng vào vấn đề:
      ―Tiểu thƣ, ngƣời thích Đan công tử sao?‖
      Câu hỏi trực tiếp của Phỉ Thúy, khiến Tô Tích Nhân chân tay luống cuống. lâu sau,
      nàng mới đỏ mặt cƣời, lắp bắp hỏi ngƣợc lại:
      ―Phỉ Thúy, em, sao em lại hỏi nhƣ thế? Có, có ràng nhƣ vậy sao?‖
      ―Có.‖ Phỉ Thúy dùng sức gật đầu, vừa thấy ngƣời ta đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, còn len
      lén nhìn ngƣời ta đến xuất thần, điều này chẳng lẽ còn chƣa đủ ràng sao?
      ―A.‖
      Nghe đƣợc Phỉ Thúy khẳng định trả lời, Tô Tích Nhân khỏi vuốt trán rên rỉ, nụ cƣời
      càng đỏ. Hỏng bét, nhƣ vậy, Đan Ty Tuấn cũng hiểu tâm ý của mình đối với sao? Oa,
      mất mặt quá.
      Nhìn Tô Tích Nhân xấu hổ lấy tay che lại nụ cƣời của mình, Phỉ Thúy khỏi cảm
      thấy buồn cƣời.
      ―Tiểu thƣ.‖ nhàng kéo ra Tô Tích Nhân lấy tay che mặt, ―Ngƣời bây giờ che cũng vô
      dụng.‖ Nàng tính tình đơn thuần, tất cả ý nghĩ đều viết ở mặt, đoán chừng Đan Ty Tuấn
      sớm hiểu tâm tƣ của nàng.
      ―A.‖
      Nghe Phỉ Thúy vậy, Tô Tích Nhân luống cuống, biết rồi sao? có thể cƣời nàng
      hay ? Nên làm cái gì bây giờ? Nàng đối mặt với nhƣ thế nào đây?
      ―Tiểu thƣ, ngƣời đừng bối rối.‖ Phỉ Thúy cầm đầu ngón tay bối rối đến run rẩy của Tô Tích
      Nhân, trấn an nàng. ―Điều đẹp nhất trong tình chính là, giống nhƣ Lƣơng Sơn Bá và Chúc
      Đài, Hứa Tiên cùng Bạch nƣơng tử, mỹ lệ mà động lòng ngƣời, ngƣời cần gì phải căng
      thẳng nhƣ vậy?‖
      Phải ? Tô Tích Nhân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phỉ Thúy, chuyện tình Lƣơng Sơn
      Bá cùng Chúc Đài, Hứa Tiên cùng Bạch nƣơng tử, nàng nghe qua, nhƣng tình của họ
      cũng rất nhấp nhô, bọn họ đều trải qua ngàn vạn gian khổ, hơn nữa ngƣời ta cũng là lƣỡng tình
      tƣơng nguyện*, nàng chỉ biết mình thích Đan Ty Tuấn, còn đối với mình thế nào?
      (*lƣỡng tình tƣơng nguyện: cả hai bên đều nguyện ý đến với nhau)
      ―Phỉ Thúy, em xem Ty Tuấn thích ta ?‖ Tô Tích Nhân nắm tay Phỉ Thúy, rất
      mong đợi rồi lại bất an nhìn nàng.
      ―Thích, dĩ nhiên thích. Tiểu thƣ vừa xinh đẹp, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai cũng thích
      ngƣời.‖ Phỉ Thúy chút nghĩ ngợi trả lời, có lẽ tiểu thƣ nhà nàng mỹ lệ nhƣ các
      nƣơng kia, tính tình tiểu thƣ lại thờ ơ, mơ hồ, nhƣng ở trong mắt nàng, tiểu thƣ chính là đẹp
      nhất, thiện lƣơng nhất, khả ái nhất.
      ?‖ Tô Tích Nhân bất an, ―Ty Tuấn thích ta sao?‖ Nàng lãnh đạm nhƣ
      vậy, mơ hồ nhƣ vậy, thích mình?
      ―Dạ, đúng vậy.‖ Phỉ Thúy mạnh mẽ gật đầu, ― ra , Đan công tử thích tiểu thƣ.‖ Mấy
      ngày này từng hành động của Đan Ty Tuấn với tiểu thƣ, nàng đều nhìn thấy rất kĩ. Nhƣng, nàng
      vẫn yên lòng, vạn nhất Đan Ty Tuấn là do lúc trƣớc gặp qua ngƣời nhƣ tiểu thƣ,
      chẳng qua là ham muốn mới mẻ nhất thời sao?
      ―Ty Tuấn thích ta?‖ Tô Tích Nhân kinh ngạc, rồi lại vui vẻ.
      ―Nhƣng tiểu thƣ à…‖ Phỉ Thúy chặn giọng Tô Tích Nhân, ―Ngƣời xác định ngƣời thích
      Đan công tử sao?‖
      ―Em có ý gì?‖ Tô Tích Nhân giải thích đƣợc nhíu mày, ―Thích còn có muốn hay
      muốn sao?‖ Thích là tình cảm thể kiềm chế a, nó còn có thể bị khống chế sao?
      ―Tiểu thƣ, có lẽ ngƣời , Đan công tử ở kinh thành có nhiều tiếng xấu. Nghe
      và con trai độc nhất của chủ thƣơng đệ nhất kinh thành – Thƣơng Tƣ Kiện đôi hồ bằng
      cẩu hữu* tính tình sắc dục, thƣờng xuyên kỹ viện, còn bị gọi… bị gọi là công tử phóng đãng.
      Huống chi còn khiến Thƣơng lão gia, Đan lão gia tức giận, nữ nhi trong sạch bình thƣờng
      nên lui tới bọn họ.‖
      (*hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè lang sói, vô lại, lêu lổng)
      Phỉ Thúy vậy, khiến khuôn mặt hồng nhuận của Tô Tích Nhân thoáng cái trở nên tái
      nhợt. Vì sao? Vì sao lại là ngƣời nhƣ vậy?
      ―Phỉ Thúy, em sao?‖ Tô Tích Nhân tái nhợt mặt nhìn vẻ mặt khinh thƣờng
      của Phỉ Thúy, ―Ty Tuấn là hạng ngƣời nhƣ vậy sao?‖
      ―Tiểu thƣ.‖ Phỉ Thúy đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Tích Nhân, ―Ngƣời biết
      Phỉ Thúy chƣa bao giờ lừa gạt ngƣời, Phỉ Thúy chẳng qua là hy vọng tiểu thƣ đừng bị thƣơng
      tổn, có thể hạnh phúc!‖
      nhƣ vậy, là ngƣời nhƣ thế?‖ Ánh mắt vốn sáng ngời của Tô Tích Nhân lờ
      mờ cụp xuống, trong thế giới đơn thuần của nàng căn bản thể tƣởng tƣợng chuyện
      sạch này. Nhƣng mỗi lần tƣởng tƣợng cảnh cùng nữ nhân khác quấn quít lấy nhau, nỗi
      đau giống nhƣ ngàn vạn kim châm ở trong lòng. nghĩ tới, ngƣời nàng thích lại là hạng
      phóng đãng, dù sao dọc đƣờng nhƣ vậy, ở tranh tài thi từ, lại tài hoa nhƣ vậy.
      ―Tiểu thƣ, ngƣời sao chứ?‖ Thấy vẻ mặt Tô Tích Nhân càng ngày càng tái nhợt
      còn giọt máu, Phỉ Thúy lo lắng, phải là giúp tiểu thƣ, ngƣợc lại khiến tiểu
      thƣ bị tổn thƣơng chứ?
      ―Ta sao.‖ Tô Tích Nhân miễn cƣỡng nặn ra nụ cƣời, ―Phỉ Thúy, em xuống trƣớc
      . Ta muốn yên lặng chút.‖
      ―Nhƣng…‖ Tiểu thƣ tái nhợt, suy yếu nhƣ thế, mình sao mà yên tâm rời đƣợc.
      mà, ta chỉ muốn yên lặng chút thôi.‖
      ―Vậy cũng tốt, nếu nhƣ có chuyện phải gọi em đó!‖ Thấy khuôn mặt tái nhợt rồi lại kiên trì
      của Tô Tích Nhân, Phỉ Thúy thỏa hiệp.
      ―Đƣợc.‖
      Tô Tích Nhân gật đầu, Phỉ Thúy rời .
      Căn phòng sáng ngời thoáng cái trở nên trong trẻo lạnh lùng, Tô Tích Nhân ngồi ở nơi đó
      thầm rơi lệ.
      Hết chƣơng 13.
      Chương 14
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 14

      Nàng trốn .

      Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân cố ý giữ khoảng cách với mình, lĩnh ngộ ra

      như vậy. Song này lại làm cho vạn phần khó hiểu, vạn phần kinh ngạc. Rốt cuộc

      là tại sao? Xảy ra chuyện gì mà mình biết sao? Hay là mình trong lúc vô tình đắc tội

      nàng? Tại sao hôm qua nàng còn lặng lẽ nhìn trộm mình, còn vì ánh mắt chăm chú của mình đối

      với nàng mà xấu hổ đỏ mặt, hôm nay lại thay đổi hoàn toàn, chẳng những ánh mắt tránh né mình,

      còn cố ý duy trì khoảng cách, giống như là người mắc bệnh dịch có thể lây lan vậy.

      Rốt cuộc giở trò quỷ gì?

      Đầy bụng nghi ngờ được giải đáp, tính tình nóng nảy của Đan Ty Tuấn lại

      muốn phát tác. để ý để ý, Tô Tích Nhân nàng xem bản thân mình là mỹ nữ Tây

      Thi nghiêng nước nghiêng thành, hay là Hằng Nga tiên tử cung Quảng Nguyệt chắc? Nghĩ xem,

      Đan Ty Tuấn tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phong lưu ai sánh bằng, gia thế lại

      tốt, có văn có võ, hàng vạn hàng nghìn ưu điểm tập hợp lại người , lại bị người ta làm lơ

      có lý do, muốn làm sao hiểu được đây. ngẩng đầu lên, thể nghĩ ra ai là kẻ

      "đầu sỏ" làm nàng sinh hờn dỗi.

      Gương mặt Đan Ty Tuấn tối sầm lại, đầy bụng tức giận được phát tiết, gương mặt

      dữ tợn tựa như sứ giả ác ma tới câu hồn, cả người mãnh liệt tản ra ý " muốn chết đừng

      đến gần", chẳng những khiến cho người đường lo lắng đề phòng, sợ gặp phải tai họa bất ngờ

      mà ngay cả Vu Phong cũng lo lắng, vạn phần cẩn thận, chỉ sợ trở thành nơi trút giận của Đan Ty

      Tuấn.

      nhanh chóng liếc mắt qua khuôn mặt đen đến mức thể đen hơn được nữa, dữ

      tợn đến mức thể dữ tợn hơn được nữa của Đan Ty Tuấn. Bây giờ sao ai Thiếu

      chủ giống nữ nhân ? Ánh mắt lần nữa chuyển sang Tô Tích Nhân phía trước bọn họ, trong

      lòng khỏi cảm thán, aiz, nam nữ sa vào lưới tình quả nhiên thể lý, ràng hôm

      qua còn vừa vừa cười, liếc mắt đưa tình, hôm nay lại tựa như người xa lạ, trước sau,

      ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn nhau, nhưng quan trọng hơn là bọn họ giận dỗi nhau,

      lại làm cuộc sống của bọn thuộc hạ cũng khổ sở theo.

      Nóng, nóng, nóng…

      Ánh mắt nóng như lửa của Đan Ty Tuấn ở phía sau lưng nàng khiến Tô Tích Nhân có cảm

      giác như da thịt lưng sắp bỏng mất rồi. Nàng nắm chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay thon

      dài ấn vào rất sâu, để lại dấu hằn đỏ, nhưng lại cảm thấy bất kỳ đau đớn gì.

      Trái tim gần như tê liệt, rồi nghĩ đến phong lưu đa tình, tim lại quặn đau, lúc

      biết nên đối mặt như thế nào, lúc lại muốn đối mặt , nhưng trong lòng

      khống chế được lại muốn nhìn , phỏng đoán xem đối với chuyện thái độ của nàng đột

      nhiên thay đổi có cảm thấy nghi ngờ, tức giận hay ?

      Tâm tình mâu thuẫn như ngàn vạn sợi tơ tằm rối loạn, hề có trật tự, làm cho nàng

      tâm loạn như ma, đầu óc trống rỗng.

      Phố xá phồn vinh, dòng người hối hả, thanh gào thét, toàn bộ lọt vào mắt nàng,

      tai nàng, nàng tựa như tự khóa mình lại trong khoảng , giống như chìm vào

      giấc ngủ say.

      Tô Tích Nhân dung nhan tái nhợt, hai mắt mê loạn vô thần, đầu óc trống rỗng, khiến Phỉ

      Thúy ở bên lo lắng dứt. cho tiểu thư chuyện của Đan công tử, nàng có phải là

      làm sai hay ? Từ lúc cùng nhau lên đường đến giờ, ban đầu, Đan công tử dường như có

      chỗ hiểu lầm tiểu thư nên để ý đến tiểu thư, hoặc là do tiểu thư bề ngoài cũng lãnh đạm,

      nhưng vẫn đối xử với tiểu thư rất tốt, hơn nữa thời gian ngắn gần đây, Đan công tử càng che chở

      tiểu thư, mà cũng nhìn ra được, tiểu thư cũng rất vui vẻ. Nhưng còn bây giờ sao, người

      tức giận đến tiều tụy, người biết nguyên nhân nên tính tình bạo phát, khí trở

      nên hỏng bét. Có lẽ nàng sai lầm rồi, có lẽ Đan công tử cũng phải là do có ham muốn

      mới mẻ? có lẽ là lòng thích tiểu thư? Cũng có lẽ tiểu thư vốn là mệnh định trở thành

      nương tử của ? Nàng lại như thế, có phải chẳng những giúp tiểu thư, ngược lại còn

      làm hỏng chuyện tình cảm của bọn họ hay ?? Càng nghĩ càng cảm thấy mình là người tạo

      nên phiền phức, Phỉ Thúy ảo não vạn phần, chỉ lo tự trách, quên mất Tô Tích Nhân bên cạnh.

      Tô Tích Nhân đầu óc trống rỗng, giống như linh hồn bị kéo đâu mất, lơ đãng bước

      giữa dòng người chật chội. Đám người chung quanh chen chúc, nàng tựa như có trọng

      tâm, nghiêng trái nghiêng phải, chỉ giây sau ngã xuống đất, bị dòng người giẫm đạp

      lên, thoạt nhìn qua vạn phần nguy hiểm.

      "Tiểu thư."

      Phỉ Thúy bỗng nhiên phát Tô Tích Nhân chẳng biết từ lúc nào thấy bóng

      dáng, nhìn quanh tìm kiếm, lại thấy Tô Tích Nhân ở trong dòng người đông đúc mà nghiêng trái

      nghiêng phải, giống như bị ngã hay bị xô đẩy vào những gian hàng xung quanh bất kỳ

      lúc nào.

      Phỉ Thúy hoảng sợ thét chói tai, khiến cho Đan Ty Tuấn vốn tức giận, cùng với Vu

      Phong bên chỉ cúi đầu dám gì giật mình, hai người vội đưa mắt nhìn theo

      ánh mắt sợ hãi của Phỉ Thúy, kinh hoảng nhìn thấy bóng lưng Tô Tích Nhân ngã đông ngã tây,

      tựa như có trọng lực, sắp ngã xuống.

      Cái cảm giác này khiến cho Đan Ty Tuấn hoảng sợ, dường như nhìn thấy thân thể xinh xắn

      của Tô Tích Nhân sắp bị dòng người chật chội kia nuốt chửng.

      !

      ở trong lòng điên cuồng hét lên, tất cả những nghi ngờ, bất mãn, giận dỗi trong lòng,

      thoáng cái còn quan trọng nữa. tại chỉ muốn đem thân thể xinh xắn kia giam

      giữ chặt trong lồng ngực, sau đó cho nàng biết mình thích nàng nhiều đến mức nào.

      Vận khí, thi triển khinh công, bỏ lại Vu Phong, xẹt qua dòng người, bay về hướng Tô

      Tích Nhân.

      Tô Tích Nhân bước trong dòng người đông đúc, lát vai bị xô đẩy, lát lưng lại bị

      người phía sau va chạm vào, nhưng nàng chút cũng cảm giác thấy. Nàng chỉ cảm thấy

      mình giống như lại trong vùng đất rộng vô cùng, bản thân chỉ như hạt bụi

      , tuy như vậy, nhưng lại tự do. Ở chỗ này nàng nhớ Đan Ty Tuấn, cũng

      có nhiều phiền não như vậy. Thân thể bị đưa đẩy theo dòng người, giống như nhánh

      dương liễu bay phất phơ trong gió.

      Trong đôi mắt hề nhìn thấy dòng người đông đúc, hàng quán rực rỡ muôn màu,

      trong tai cũng hề nghe thấy thanh gào thét gần như khàn giọng kia, nàng tựa như

      u hồn chao đảo, còn nhận ra những người phía sau lo lắng đến mức nào!

      Phỉ Thúy liều mạng gạt dòng người, muốn về phía Tô Tích Nhân, bất đắc dĩ vóc dáng

      nàng nhắn, làm gì có đủ khí lực. lúc nàng phiền não bất lực, thân thể đột nhiên bị nhấc

      lên cách mặt đất, kinh hoảng quay đầu nhìn lại, thấy Vu Phong chẳng biết từ lúc nào tới

      bên người nàng. tại ôm nàng thi triển khinh công bay về phía Tô Tích Nhân.

      Gió vù vù quất qua gương mặt, Phỉ Thúy lại có ý nghĩ muốn rơi lệ. bao lâu rồi mới có

      người quan tâm mình. Mà nam nhân khôi ngô này luôn xuất ở bên cạnh mình lúc mình khổ

      sở, lúc mình luống cuống, mặc dù năng gì, nhưng hành động của lại cho mình

      cảm giác an toàn, làm cho mình cảm thấy ấm áp, thậm chí có cảm giác như chính là người

      thân của mình.

      Nước mắt, rốt cục khó nhịn, trượt xuống gương mặt, thoáng cái bị gió thổi khô.

      Bàn tay khoan hậu của Vu Phong cảm thụ được thân thể mềm mại của Phỉ Thúy, làn

      hương thơm thiếu nữ theo gió bay vào mũi. cảm giác mình kỳ quái, tại sao luôn có thể

      cảm giác được tiểu nha đầu này khổ sở, tâm tình bất an? Tại sao luôn chịu được nhìn nàng

      buồn bã? Tại sao luôn luôn muốn bảo vệ nàng? Quá nhiều câu hỏi tại sao nhanh chóng ra

      trong đầu ? muốn làm , nhưng bất đắc dĩ bản thân ngư ời thô kệch, cái vấn

      đề này am hiểu, cho nên cứ ràng như vậy mà làm theo ý nghĩ chân

      trong lòng. Mới vừa rồi lại cảm thấy nàng rất lo lắng cho tiểu thư nhà nàng, vội vàng muốn

      đến bên cạnh Tô Tích Nhân, rồi lại bất lực thể chen qua dòng người chật chội, cho nên

      chút do dự liền xuất ở trước mặt nàng, mang nàng đến chỗ Tô Tích Nhân.

      Mặc dù bây giờ cũng vẫn nguyên nhân, nhưng mà biết chuyện quan trọng

      nhất lúc này chính là đem tiểu nha đầu này tới bên cạnh chủ tử của nàng.

      Đan Ty Tuấn để tâm bản thân bay đầu dân chúng như vậy có làm bọn họ

      hoảng sợ hay , giờ phút này cũng lo nghĩ được nhiều như vậy. Ánh mắt thâm

      thúy vẫn dán chặt lên Tô Tích Nhân bị đẩy rất xa, nhìn nàng sắp ngã xuống, tim của

      cũng nhói lên, nhìn nàng cuối cùng sao, cũng thở phào nhõm. Vận lực lần

      nữa, vội vàng vọt đến phía sau Tô Tích Nhân, kinh hoảng nhìn thấy nàng bị nữ nhân

      mập mạp cao lớn va phải, mắt thấy nàng bị ngã sang quầy gỗ bên cạnh, trong lòng hoảng

      sợ, liền vươn tay ra, muốn đỡ lấy nàng, nhưng ngờ bàn tay khác nhanh hơn đỡ lấy

      Tô Tích Nhân lảo đảo muốn ngã.

      Nhan Nhược Thần mặc bộ bạch y, trong lúc rảnh rỗi, mình ngồi ở quán trà, dựa

      vào lan can đưa mắt nhìn xuống khung cảnh đường phố dị thường náo nhiệt đông đúc phía dưới,

      ánh mắt lơ đãng xẹt qua người con . Nàng mặc váy màu lục nhạt, búi tóc được chải rất

      khác biệt, mặc dù tính là xinh đẹp, nhưng cũng ràng là tiểu giai nhân thanh tú.

      Nhưng cái hấp dẫn ánh mắt của y phải là tướng mạo của nàng, mà là vẻ mặt trống rỗng

      của nàng. Nàng giống như bị ai bắt mất hồn, bị đám người chen chúc đẩy sang đông sang tây

      nhưng tựa như hề có cảm giác. Nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà lại có vẻ mặt như

      vậy? Y tò mò, ánh mắt khỏi đuổi theo nàng, nhìn thấy nàng sắp ngã vào sạp gỗ bên

      đường, chút nghĩ ngợi, liền phi thân về hướng nàng.

      Hết chương 14.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 15

      Thân ảnh màu trắng như đại bàng giương cánh đáp xuống, cánh tay thon dài hữu lực như

      tia chớp vung lên, Tô Tích Nhân lảo đảo muốn ngã vững vàng rơi vào trong ngực y.

      nương, sao chứ?‖

      Giọng xa lạ, hơi thở xa lạ, khiến Tô Tích Nhân hoảng hốt như người sống ở lâu

      nay tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào mắt chính là khuôn

      mặt tuấn mỹ mà ôn hòa. Mày kiếm rậm, đôi mắt thâm thúy sáng ngời như ánh sáng trong đêm,

      sống mũi cao thẳng, làn môi dày mỏng vừa phải nhấp .

      ‗Nam nhân này có khí chất.‘ Tô Tích Nhân tán thưởng trong lòng, y ôn văn nho nhã

      nhưng mất khí thế.

      Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân đánh giá ngoại hình của mình khỏi khẽ mỉm

      cười, nương thú vị. Mới vừa rồi còn hoảng hốt thất thần, nhưng bây giờ lại chuyên

      tâm quan sát mình như vậy, hơn nữa tất cả ý nghĩ đều viết mặt.

      nhìn hài lòng chưa?‖

      Ngữ điệu trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai, khiến Tô Tích Nhân sợ hết hồn, theo phản

      xạ lui về phía sau.

      ―Cẩn thận.‖

      Mắt thấy Tô Tích Nhân lại sắp ngã nhào, Nhan Nhược Thần lên tiếng cảnh báo, đồng thời

      giang tay ra, Tô Tích Nhân vững vàng rơi vào trong lòng y.

      Nhiệt độ ấm áp, hơi thở xa lạ, da thịt cùng da thịt mặc dù là cách lớp quần áo, nhưng vẫn

      thân cận như thế. Tô Tích Nhân cảm thấy ngượng ngùng, nhớ lại vừa nãy cũng là như thế, làn da

      tái nhợt khỏi hồng hồng lên như những rặng mây, khí sắc rốt cục tốt lên chút ít.

      ―Đa tạ công tử.‖

      Mặc dù cảm thấy ngượng ngùng khi va chạm với người xa lạ, nhưng đối phương cứu mình

      . Có vết xe đổ, Tô Tích Nhân lần này bối rối nữa, nàng nhàng lui khỏi cánh

      tay của Nhan Nhược Thần, sau đó mỉm cười hơi cúi người, tâm tạ ơn.

      Kiều dung ngượng ngùng, nhưng rất duyên dáng, ngôn ngữ chân thành, thiếu nữ trước mắt

      khiến Nhan Nhược Thần cảm thấy hứng thú.

      Mày kiếm khí của y mỉm cười, vận công đưa nàng chen ra khỏi đám người, ngăn đám

      đông va đẩy nàng lần nữa. Ánh mắt sáng ngời, nụ cười ấm áp khiến cặp mắt kia phát sáng chói

      lọi hơn. Đôi tay thon dài ấy… y mỉm cười, cất cao giọng :

      nương cần đa lễ, tại hạ Nhan Nhược Thần, còn chưa thỉnh giáo phương danh

      nương?‖

      Nụ cười ấm áp của Nhan Nhược Thần cùng cử chỉ nho nhã lễ độ khiến tâm tình vốn bối rối

      của Tô Tích Nhân buông lỏng ít, hơn nữa tên của y cũng cho nàng ít hảo cảm,

      Nhan Nhược Thần, vì sao rạng rỡ, tựa như nụ cười ấm áp, đôi mắt sáng ngời kia. (Tác giả: sai

      rồi, y tên là Nhan Nhược Thần, nhưng nghĩa là „tia nắng ban mai‟, bởi vì Nhan đại soái ca ra

      đời vào lúc bình minh.)

      Nàng cũng khẽ cúi người tự giới thiệu mình: ―Tiểu nữ tử Tô Tích Nhân, là người kinh

      thành. Vừa rồi đa tạ công tử ra tay cứu giúp, nếu tiểu nữ tử nhất định bị thương.‖ Nếu

      , va chạm, bị sát thương hoặc là bị thương. Nếu nặng, bị chà đạp, mình đầy thương tích.

      ―Tô nương, thứ cho tại hạ mạo muội. Vừa rồi thấy nương vẻ mặt hoảng hốt, thất hồn

      lạc phách, biết do nguyên cớ gì?‖

      Câu hỏi quan tâm của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích Nhân ngẩn ra, việc bất đắc dĩ, khó

      giải kia lại nảy nở trong lòng.

      Dáng vẻ buồn bã thê lương của Tô Tích Nhân khiến Nhan Nhược Thần Tuấn nhíu mi.

      Chẳng biết tại sao, y lại có cảm giác đau lòng.

      ―Xin lỗi, là tại hạ mạo phạm.‖ Mang theo ý tạ lỗi, Nhan Nhược Thần với nàng.

      lòng xin lỗi khiến Tô Tích Nhân ý thức được mình vừa tỏ ra lỗ mãng ở trước mặt

      người ngoài. Lúng túng đỏ mặt, rồi lại nhớ lại mình vốn cùng Phỉ Thúy. Như vậy bây giờ Phỉ

      Thúy ở đâu? Giương mắt ra nhìn chung quanh, biển người mênh mông nhưng thấy bóng

      dáng quen thuộc, khỏi luống cuống. Chết rồi, Phỉ Thúy nhất định lo lắng.

      Nhìn kĩ vẻ gấp gáp bất an của Tô Tích Nhân, Nhan Nhược Thần lên tiếng hỏi:

      ―Tô nương tìm người ư?‖

      Câu hỏi của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích Nhân hơi bình tĩnh lại. Nàng làm sao

      quên Nhan công tử đây cứu nàng, có lẽ y thấy Phỉ Thúy.

      ―Đúng vậy. Xin hỏi Nhan công tử vừa rồi có phải chỉ thấy mình tiểu nữ tử, có thấy

      nương xấp xỉ tuổi với ta, mặc quần áo màu vàng nhạt hay ?‖

      Thu mâu mở to, tràn ngập chờ đợi nhìn Nhan Nhược Thần.

      Mặc dù rất muốn đôi mắt mỹ lệ kia thất sắc, nhưng Nhan Nhược Thần cũng chỉ có

      thể :

      ―Vừa rồi, tại hạ chỉ thấy Tô nương.‖

      Đáp án phủ định của Nhan Nhược Thần khiến đôi mắt sáng trong kia trong nháy mắt ảm

      đạm xuống. Ô ô… Quả nhiên lạc đường, biết Phỉ Thúy có phải lùng sục tìm

      nàng hay ? Còn nữa? có phải cũng lo lắng vạn phần tìm mình hay ?

      Nghĩ đến Đan Ty Tuấn cho mình nếm đủ tư vị ngọt, chua, thương tâm, đôi mắt lại tràn đầy lạc

      tịch*.

      (* đơn, mất phương hướng)

      từng, Phỉ Thúy cho nàng biết, thích nàng, nàng giống như loại mật ong

      ngọt ngào, nhưng lại là người phong lưu như thế, sao dám tin tưởng lòng thích nàng

      đây? Có lẽ giống như Phỉ Thúy lo lắng, chẳng qua là chưa từng tiếp xúc qua những

      như nàng, nhất thời tò mò mà thôi. Hoặc có lẽ căn bản là muốn trả thù mình từng phạm vào

      cấm kỵ, gọi là mỹ nhân? Có lẽ… Cho dù bây giờ tìm mình, cũng là từ trách nhiệm,

      trách nhiệm của hộ vệ đối với tiêu vật.

      Ý nghĩ này làm cho nàng ánh mắt lạc tịch của nàng càng thêm lạc tịch.

      Nhan Nhược Thần nhận thấy Tô Tích Nhân tâm tình biến hóa, suy đoán nàng nhất định là

      nghĩ đến người làm tổn thương trái tim nàng. Có lẽ lúc trước y tò mò là ai lại khiến con

      người dịu dàng như thế này lại phải chịu tinh thần tổn thương, nhưng bây giờ y chịu được

      nhìn thấy nàng buồn bã thê lương như thế.

      Cánh tay thon dài hữu lực mở ra, ôm Tô Tích Nhân vào ngực.

      Có lẽ là thương tâm, có lẽ là ham muốn vòng tay ấm áp kia, Tô Tích Nhân thả lỏng, để y

      ôm lấy, mặc cho bàn tay ấm áp của y vỗ lưng nàng, an ủi mình tiếng động.

      Đan Ty Tuấn trốn trong đám người, phảng phất có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở

      trong lòng. Hai tay nắm chặt, ánh mắt hung ác, đố kỵ nhìn chằm chằm hai người thâ n

      mật ôm nhau.Namnhân này là ai? Tích Nhân sớm biết nàng sao? Sao có thể ôm nàng như

      vậy? Sao nàng có thể đẩy ra? Bọn họ có quan hệ như thế nào?

      Vô số nghi vấn sôi trào ở trong óc, đố kỵ như hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn xé

      trái tim . Ngay từ lúc Tô Tích Nhân rơi vào tay nam nhân kia, muốn xông lên hung

      hăng tách bọn họ ra? Càng muốn lớn tiếng chất vấn, muốn xách cổ áo nam nhân kia, tuyên

      bố: Nàng là của ta, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nàng!

      Nhưng, cái gì cũng thể làm? và nàng có hẹn ước, cũng chưa từng ra

      mắt chính thức, cũng phải là người nào của nàng? Huống chi nàng cũng để

      ý tới , nhìn ? sao có thể làm như vậy?

      nụ cười khổ bất đắc dĩ tràn gương mặt tuấn tú, nghĩ tới Đan Ty Tuấn

      cũng có lúc bất lực thể làm gì như vậy. Chẳng lẽ đây chính là trời cao trừng phạt, trừng

      phạt trước kia làm tổn thương lòng nữ nhi quá nhiều hay sao?

      Vu Phong mang theo Phỉ Thúy phía sau Đan Ty Tuấn, chỉ thấy Thiếu chủ giống như đầu

      gỗ ngơ ngác đứng ở nơi đó.

      Vu Phong cùng Phỉ Thúy hai mặt nhìn nhau, Thiếu chủ tìm Tô nương / Tiểu

      thư sao? Sao bây giờ lại đứng đó hả?

      ―Thiếu chủ.‖ Vu Phong lên trước, khẽ gọi.

      Đan Ty Tuấn quay người lại, cũng là dùng ánh mắt vô tình nhìn .

      Ối, sao Thiếu chủ / Đan công tử lại giận tới biến thành người ngốc như thế này.

      Vu Phong và Phỉ Thúy đồng thời nghĩ như vậy ở trong lòng, rốt cục là tại sao?

      ―Đan công tử, người tìm tiểu thư nhà ta sao?‖ Mặc dù vẻ mặt vô tình của cũng

      rất dọa người, nhưng vì tiểu thư, Phỉ Thúy lấy hết dũng khí hỏi.

      ―Đúng vậy, sao thấy Tô nương?‖ Theo thấy, Thiếu chủ cùng Tô nương

      vốn là lưỡng tình tương duyệt, trận cãi nhau , chuyện , mà

      qua lại với nhau nữa đó chứ???

      Đan Ty Tuấn mặt chút thay đổi rốt cục nghe thấy Tô Tích Nhân có biến hóa, nhưng

      là vẻ mặt thống khổ.

      ―Nàng ở bên kia.‖

      Đan Ty Tuấn vẻ mặt thống khổ khiến Vu Phong cùng Phỉ Thúy nghĩ sai, cho là Tô Tích

      Nhân gặp phải chuyện gì tốt, tâm hoảng ý loạn nhìn theo hướng Đan Ty Tuấn chỉ, nhưng

      lại thấy Tô Tích Nhân cùng nam tử ôm nhau, lập tức vừa nghi vừa sợ.

      ―Tiểu thư.‖ Phỉ Thúy cất cao giọng, cố gắng chạy tới nơi của Tô Tích Nhân.

      ―Phỉ Thúy?‖ Trong nỗi thương tâm, tựa như nghe thấy tiếng la của Phỉ Thúy. Tô Tích

      Nhân rời khỏi Nhan Nhược Thần, nhìn theo nơi giọng truyền đến, quả nhiên thấy nhóm Phỉ

      Thúy ở đó.

      ―Phỉ Thúy.‖ Vui vẻ hoan hô, Tô Tích Nhân lôi Nhan Nhược Thần, ―Là Phỉ Thúy, là Phỉ

      Thúy.‖

      Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân vui vẻ như đứa trẻ thế này, khỏi vui lây,

      nụ cười trở nên sáng hơn, ―Đó chính là người nàng muốn tìm sao?‖

      ―Ừ.‖ Tô Tích Nhân gật đầu, ―Cám ơn Nhan công tử cứu ta, còn an ủi ta, bây giờ ta phải

      trở về.‖

      Nhan Nhược Thần nghe vậy, buông nàng ra. ―Tô nương, ta có thể tìm nàng ?‖

      ―Hả?‖ Lời của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích Nhân cả kinh, sững sờ cười đáp, ―Được,

      bây giờ ta quán trọ phía trước.‖

      ―Được, tại hạ nhớ.‖ Nhan Nhược Thần khẽ mỉm cười.

      ―Ta đây.‖ Tô Tích Nhân chào Nhan Nhược Thần, giống như hồ điệp bay .

      Nhan Nhược Thần nhìn chăm chú vào thân ảnh của nàng, thầm trong lòng, ta nhất

      định tới tìm nàng.

      Hết chương 15.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :