1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn Thôn Nương Tử - Luyến Nguyệt nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 6​
      Khách khứa bước vào quán trọ.

      Mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong quán trọ được trang trí trang nhã sạch , các tiểu nhị bên trong cũng rất bận rộn.


      lầu hai của quán trọ, hai nam tử cùng với hai nữ tử dùng cơm.

      Nam tử khôi ngô chính là tiêu sư Vu Phong của Dương Uy phiêu cục, nữ tử thanh tú vuốt vuốt bím tóc chính là Phỉ Thúy, tỳ nữ riêng của Tô Tích Nhân.

      nam tử khác, áo trắng, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, chính là Thiếu chủ Dương Uy phiêu cục Đan Ty Tuấn. Còn ngồi đối diện chính là tiêu vật lần này phải bảo vệ, nữ tử thanh tú, uyển chuyển, Tô Tích Nhân.

      “Ta thích nàng, ta thích nàng…”

      Lời tỏ tình của Đan Ty Tuấn giống như là lời nguyền rủa cứ lặp lặp lại trong đầu Tô Tích Nhân, khiến cho nàng vốn là biết tư vị tình là gì, bây giờ lại phải phiền não, lúc ngẩn người, lúc nhíu mày, lúc cười khúc khích tiếng động, hơn nữa còn có lúc tự chủ được chuyển tầm mắt sang người đảo loạn tâm trí của nàng, Đan Ty Tuấn, rồi lại đến khi đối phương mỉm cười nhìn lại, nàng xấu hổ nhanh chóng thu tầm mắt về.

      Cảm thấy tầm mắt nóng rực đối diện, Đan Ty Tuấn ngẩng đầu, nhiều lần nhìn thấy Tô Tích Nhân đỏ mặt xấu hổ thu hồi tầm mắt.

      A…

      cười ở trong lòng, xem ra, tiểu nữ tử này rốt cục cũng bắt đầu để ý đến rồi. Có lẽ nàng hiểu lắm về chuyện tình cảm, có lẽ còn rất mâu thuẫn, rất ngượng ngùng, nhưng tin nàng từ từ hiểu, từ từ rồi cũng thích .

      “Tích Nhân, dùng bữa .” Đan Ty Tuấn gắp miếng thịt gà đặt vào trong chén của Tô Tích Nhân, đôi mắt thâm thúy mỉm cười nhìn nàng.

      “Cám ơn, cám ơn.” Hành động của Đan Ty Tuấn, khiến cho nụ cười của Tô Tích Nhân lần nữa bay tuốt lên mây. Nàng xấu hổ cúi đầu, dám nhìn .

      A…

      Bộ dạng xấu hổ của Tô Tích Nhân, làm cho Đan Ty Tuấn mỉm cười lần nữa. Bộ dạng đáng , tựa như con mèo ngoan ngoãn biết điều.

      Oa… Thịt ngon tê dại~!

      Vu Phong cùng tỳ nữ Phỉ Thúy của Tô Tích Nhân đồng thời trận lạnh run, trong lòng nghĩ tới nghi vấn riêng của mình.

      Rất ly kỳ nha, Thiếu chủ luôn luôn duy ngã độc tôn*, dạo chơi ong bướm, lại giúp Tô nương gắp đồ ăn? Tô nương này cũng coi là xinh đẹp cho lắm, chẳng lẽ Thiếu chủ nhà chán ăn sơn hào hải vị, đổi thành ăn cháo rau xanh rồi sao?! Hừ, khó hiểu?!

      (*duy ngã độc tôn: kẻ tự đề cao, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý)

      Vu Phong lúc lắc đầu, rốt cục thèm nghĩ nữa, ăn cơm mới là quan trọng nhất.

      A, Đan thiếu gia mấy ngày hôm trước phải là vẫn đối xử lạnh như băng với tiểu thư sao? Sao mà thoáng cái lại tốt với tiểu thư như vậy? Còn tiểu thư nữa, phải là vẫn tránh né Đan thiếu gia sao? Tại sao bây giờ có lúc nhìn theo bóng lưng của Đan thiếu gia rồi cười khúc khích, lúc còn có thể nhìn theo thân ảnh đến mức ngay cả mắt cũng chớp cái? tại hai người bọn họ là ám muội nha?! Bọn họ rốt cuộc là có ý tứ gì đây?!

      Phỉ Thúy giương đôi mắt to linh hoạt, nhìn Đan Ty Tuấn vẫn treo nụ cười mặt ngắm tiểu thư, rồi lại nhìn sang tiểu thư xấu hổ đến chịu được, nghi ngờ.

      Ánh mắt mỉm cười của Đan Ty Tuấn vẫn nhìn mình, Tô Tích Nhân xấu hổ dám ngẩng đầu, cứ như vậy cúi đầu ăn cơm. Aiz, là hỏng bét, kể từ khi những lời kia, tầm mắt của nàng luôn nhịn được chuyển tới người . Nhưng khi nhìn lại, trái tim lại đập thình thịch ngừng, lại khiến cho nàng dám nhìn thẳng hai mắt của . Nàng hoài nghi mình có phải ngã bệnh rồi hay ? Chứ tại sao lại có biểu kỳ quái như thế?!

      Nhìn gương mặt ửng hồng của Tô Tích Nhân, lại thêm cái đầu cúi thấp đến mức thể thấp hơn được nữa, Đan Ty Tuấn biết nếu như mình cứ nhìn nàng như vậy, có khi cái đầu của nàng vùi vào bên trong chén cơm luôn, a…, trước kia làm sao có thể chán ghét nàng nhỉ? Có lẽ nàng cũng mỹ lệ, cũng xinh đẹp, cũng có tính tình hoạt bát vui vẻ, nhưng nàng thỉnh thoảng ngây thơ, thỉnh thoảng mơ hồ, lại làm cho cảm thấy đáng , ngay cả tính tình lãnh đạm cũng trở nên khả ái. A…, Đan Ty Tuấn cười khẽ, lưu luyến thu hồi tầm mắt.

      Cảm thấy Đan Ty Tuấn thu hồi ánh mắt, Tô Tích Nhân mới thở phào nhõm. Nếu như cứ nhìn như vậy, nàng dám nghĩ liệu cái đầu của mình có thể vùi vào bên trong chén cơm hay ?!

      “Tiểu thư, tiểu thư?!” Phỉ Thúy nhìn tiểu thư hoảng hốt, khỏi thở dài, aiz, tiểu thư lại ngẩn người!

      “Sao vậy?” Nghe tiếng kêu của Phỉ Thúy, Tô Tích Nhân quay đầu nhìn nàng, hiểu chuyện gì.

      “Tiểu thư, tại sao người ăn thức ăn vậy?” Đầu của tiểu thư còn cúi thấp như vậy, sắp sửa vùi vào trong chén cơm rồi. Aiz, tiểu thư, trong khoảng thời gian này là cổ quái.

      “A?” Tô Tích Nhân cúi đầu nhìn lại, a, hèn chi nàng vẫn cảm thấy có mùi vị nào trong miệng, hóa ra là mình vẫn còn ăn cơm .

      Nàng lúng túng nhìn về Đan Ty Tuấn, lại thấy buồn cười nhưng cười ra tiếng. Ngay cả Vu Phong bên cạnh cũng ngậm miệng cơm, cười ra tiếng. Oa, ai tới làm cho nàng chết ! Cư nhiên bối rối ở trước mặt . Nụ cười vốn đỏ lại càng thêm đỏ bừng, Tô Tích Nhân được tự nhiên lại cúi đầu.

      Nghĩ lại mới thấy, bộ dạng Tô Tích Nhân lúng túng, được tự nhiên, làm cho Đan Ty Tuấn càng cảm thấy nàng cực kỳ đáng . A…, lần đầu gặp nàng, chỉ cảm thấy nàng rất thanh tú, ưu nhã, có phong cách khuê tú đại gia, bất quá, sau khi hiểu , mới mơ hồ cảm thấy nàng khả ái….

      Nhưng mà, nhìn đầu nàng sắp vùi vào bên trong chén cơm. lại đau lòng, aiz, là…

      “Tích Nhân, cơm tẻ ăn ngon như vậy sao?”

      “Ô…” Biết mình thất lễ, Tô Tích Nhân được tự nhiên ngẩng đầu, nhưng lại đụng vào ánh mắt tràn đầy lo lắng của Đan Ty Tuấn, khiến cho tim nàng đập thình thịch.

      “Dùng thức ăn .” Đan Ty Tuấn nhìn nàng khẽ mỉm cười, ngừng gắp thêm món ăn vào trong chén của nàng.

      “…” Tô Tích Nhân trong lòng vui vẻ khi Đan Ty Tuấn lo lắng cho nàng, ra , chính nàng cũng hiểu tại sao lại vui vẻ như thế? Nhưng cảm giác vui sướng này chính là thể kiềm chế dâng lên trong lòng, cũng giống như nàng thể kiềm chế tim đập nhanh khi nhìn thấy Đan Ty Tuấn. Nhưng nhìn thức ăn trong chén dần xếp thành ngọn núi , nàng lại phiền não, mình làm sao ăn cho hết đây? còn cách nào khác, nàng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Đan Ty Tuấn.

      “Sao vậy? Ăn hết sao?” Nhìn bộ dạng đáng thương phiền não của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn nhịn được cười cái, là dễ thương mà! (Tác giả: các vị xin nhớ kỹ, đây chính là triệu chứng điển hình khi lâm vào bể tình. Bất luận đối phương làm cái gì, trong mắt , đều là khả ái muốn chết!!)

      “Đúng vậy…” Tô Tích Nhân gật đầu, nháy nháy ánh mắt trong veo. (Tác giả: nàng vẫn còn chưa phát ra mình cũng thích đối phương, lại tự chủ làm nũng!!)

      “Vậy cũng được, ta giúp nàng ăn bớt ít.” xong, Đan Ty Tuấn chút do dự cầm đũa gắp lấy thức ăn trong chén Tô Tích Nhân cho vào miệng.

      Nhưng mà… Cử chỉ chút do dự của , lại làm cho ba người kia mắt mở to.

      Nha, làm sao có thể ăn thức ăn trong chén nàng, cái này dính nước miếng của nàng nha, cử chỉ thân mật như thế, khiến cho nụ cười của Tô Tích Nhân lập tức đỏ lên!! (Tác giả: hoài nghi nàng có thể trở thành người đầu tiên bởi vì đỏ mặt đến nóng rần lên mà chết hay ??)

      Thiếu chủ, quả là coi trọng Tô nương – Vu Phong khôi ngô nghĩ như vậy.

      Aiz nha, bọn họ, bọn họ…! – Phỉ Thúy dù sao cũng là tiểu nương biết chuyện tình , cử chỉ thân mật như vậy, cũng khiến cho nụ cười của tiểu nương cũng đỏ ửng lên, bất quá, hì hì… Nàng cuối cùng cũng hiểu , nguyên nhân Đan thiếu gia trước sau thay đổi thái độ lại còn có cử chỉ khác thường với tiểu thư. A… ra là bọn họ thích nhau!!

      * * *

      [Tô phủ trong Kinh thành]

      Tô lão gia, mái tóc hoa râm, vuốt chòm râu, đứng ở bên cửa sổ, nhìn bầu trời bao la gợn bóng mây. Aiz, nữ nhi bảo bối cũng được mấy ngày, biết chuyện như thế nào rồi? Nàng ở đường có bị bệnh hay ? Có chỗ nào thích ứng được với cuộc sống bên ngoài hay ? Quan trọng nhất là nàng cùng Thiếu chủ Dương Uy phiêu cục bây giờ có tiến triển gì chưa?

      Câu hỏi đầu trong đầu quấy nhiễu khiến tâm tình của lão phiền não, được, lão phải tìm người giúp Tích Nhân tính quẻ.

      “Người đâu!”

      “Lão gia, có gì căn dặn?!” Tân quản gia mập mạp, bước chân mập ngắn tới bên cạnh Tô lão gia.

      “Quản gia, ra lệnh cho người mời Thương Hải tiên sinh tới đây!” Thương Hải, chính là Thần Toán Tử* tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành. Ban đầu, chính là y bói ra quẻ sao Hồng Loan của Tô Tích Nhân có biến động.

      (*thần toán tử: thầy tướng số)

      “Vâng, thuộc hạ lập tức ngay.” Tân quản gia lĩnh mệnh, cáo lui.

      “Aiz, nữ nhi à, nữ nhi, cha rất nhớ con!” Tô lão gia nhìn mây trắng, lẩm bẩm . Nữ nhi bảo bối của lão, chưa từng rời lâu đến như vậy.

      Thần Toán Tử tóc mai hoa râm, chòm râu trắng dài, người mặc áo dài màu đen, tinh thần nghiêm túc theo Tân quản gia mập mạp vào Tô phủ.

      “Lão gia, Thương Hải tiên sinh đến.” Tân tổng quản đứng ở ngoài cửa bẩm báo.

      “Mời Thương Hải tiên sinh vào đây.” Tô lão gia ở bên trong lên tiếng, thanh có chút khàn khàn.

      “Dạ.” Tân quản gia lên tiếng, “Thương Hải tiên sinh, mời.” Giơ cánh tay mập mạp ra, làm ra tư thế mời.

      “Được.” Thần Toán Tử hài hòa gật đầu với quản gia, bước vào đại sảnh.

      “Tô lão gia, chúng ta lại gặp mặt!” Thần Toán Tử vuốt chòm râu trắng, cười cười nhìn lão giả tương đối bằng tuổi với mình.

      “Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt.” Tô lão gia giấu cảm xúc bi thương, cười cười mời Thần Toán Tử ngồi xuống.

      “Dâng trà.” Ra lệnh hạ nhân đưa trà lên.

      “Thương Hải tiên sinh, mời dùng trà.” tư thế cung kính, Tô lão gia mời khách dùng trà.

      “Cảm tạ.” Thần Toán Tử khẽ nhấp ngụm trà, “Tô lão gia, lần này tìm lão phu, biết là có chuyện gì?!” Thời gian quý giá, nên thẳng vào vấn đề.

      “Thương Hải tiên sinh, có còn nhớ từng giúp tiểu nữ coi quẻ?”

      “Dĩ nhiên, sao Hồng Loan của Tô tiểu thư có động.” Hơn nữa đối phương còn là mỹ nam tử Đan Ty Tuấn trong số “Tứ ưu công tử”.

      “Đúng vậy, dối gạt tiên sinh, tiểu nữ bây giờ ở chung với Đan công tử, lão phu muốn mời tiên sinh coi giúp, bọn họ bây giờ có tiến triển chưa? Còn nữa, thân thể tiểu nữ có khỏe mạnh hay ?!” Khổ tâm nhất thiên hạ là lòng của bậc phụ mẫu, con ở bên ngoài, trong lòng lão lo lắng đủ điều.

      “Được, lão phu giúp tiểu thư đoán quẻ.” xong, Thần Toán Tử lấy ra bát quái Càn Khôn luôn đem theo người đặt lên bàn trà. Vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt hữu thần lấp lánh nhìn theo bát quái Càn Khôn xoay chuyển bàn.

      Tô lão gia ánh mắt lom lom nhìn xuống bát quái Càn Khôn bàn trà (tác giả: mặc dù lão cũng xem hiểu…), chỉ sợ đó lộ ra điềm gì may mắn.

      Sau nửa nén hương, Thần Toán Tử buông bát quái Càn Khôn xuống.

      “Tiên sinh, như thế nào rồi?” Tô lão gia căng thẳng hỏi, ngàn vạn lần nên có vấn đề.

      “Tô tiểu thư thân thể khỏe mạnh, chuyện tình cảm với Đan công tử cũng có chút tiến triển, chẳng qua là…” Thần Toán Tử thần sắc mặt ngưng trọng, muốn nhưng lại thôi.

      “Là gì…?!” Thấy Thần Toán Tử sắc mặt ngưng trọng, Tô lão gia càng gấp gáp, phải là Tích Nhân xảy ra chuyện gì đó chứ?

      “Tô tiểu thư kiếp nạn cách nào né được!” Mà tất cả những chuyện này chẳng qua là ông trời an bài!

      “Cái gì?!” Tô lão gia ngẩn ra, cả người đột nhiên khuỵu xuống. “Ngài là kiếp nạn cách nào né được?”

      “Vâng.” Thần Toán Tử gật đầu, “Tất cả chỉ xem vào ý trời!”

      Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tô lão gia cách nào tin tưởng điều mình nghe được, chuyện này nhất định chỉ là ông trời đùa giỡn!

      Hết chương 6.
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154

      Chương 7

      [Quán trọ]

      Ban đêm.

      Mọi thanh đều trầm lắng, chỉ có ánh trăng mông lung, đây chính là thời cơ của hạng

      đạo chích tiến hành trộm đạo.

      Hai gã nam tử che mặt mặc hắc y lưng đeo đại đao, thừa dịp ánh trăng mờ ảo, leo tường lẻn

      vào hậu viện của quán trọ.

      Cước bộ , lướt qua phòng bếp, từng bước dọc theo hành lang rồi dừng chân ở lầu

      hai quán trọ.

      ―Đại ca, bọn chúng ở gian phòng kia sao?‖ Liên tiếp tìm thấy người muốn tìm, hắc

      y nam tử che mặt thấp hơn có chút nóng nảy. trầm giọng, hỏi hắc y nam tử che mặt cao hơn

      bên cạnh.

      ―Chắc là mấy gian phòng cuối này?!‖Nam tử cao cao nhức đầu, chắc chắn.

      ―Chắc là…?!‖ Nếu phải bọn họ làm chuyện lén lút dám gặp người,

      chắc gầm lên mất. Trời ạ, số phận của rốt cuộc là cái loại mốc meo gì, tự nhiên lại có

      huynh trưởng đần độn như thế, sớm biết đáng tin như thế, tự mình tra xét.

      Thấy dáng vẻ hung ác của đệ đệ, nam tử cao hơn khỏi rụt cổ lại. ràng mình là

      huynh trưởng, tương đối cao lớn, nhưng luôn mang cảm giác có mặt mũi gì ở trước mặt đệ

      đệ.

      ―Huynh…‖ Thấy dáng vẻ uất ức của huynh trưởng, nam tử thấp hơn giận đến ra

      lời. Bỏ , bỏ , như vậy, cũng chỉ có thể tra xét.

      thôi.‖ Tức giận trừng mắt nhìn huynh trưởng cái, nam tử thấp hơn dẫn đầu về

      phía trước.

      ―A.‖Nam tử cao hơn ngẩng đầu, theo phía sau tên thấp hơn.

      * * *

      [Trong phòng]

      Bên trong tấm rèm giường màu hồng phấn, mơ hồ có thể thấy được tiểu nữ nhân xinh

      đẹp. Tấm chăn thêu chim cát tường bảo sắc màu lam bằng tơ lụa, phủ từ ngực trở xuống. Nàng lộ

      ra đôi tay ngọc ngà, cánh tay mảnh khảnh, tiếng hít thở rất , biểu nàng say sưa

      ngủ.

      Ở bên kia chiếc giường màu phấn hồng, còn có chiếc giường màu xanh biếc.

      giường cũng là thanh tú ngủ, nàng chính là tỳ nữ Phỉ Thúy của người nằm bên

      trong tấm rèm giường màu hồng phấn, chủ nhân chiếc giường màu phấn hồng, Tô Tích Nhân

      xinh đẹp.

      Ngủ cùng phòng, là thói quen của các nàng.

      Hai tiểu nữ nhân đều ngủ say sưa, chút cũng nhận thấy nguy hiểm sắp đến.

      Mất ít thời gian, hai gã hắc y nam tử che mặt kia rốt cuộc tìm được mục tiêu tối nay

      của bọn họ — Tô Tích Nhân. Chúng lấy ra khói mê luôn mang theo mình, nhồi vào ống trúc rồi

      thổi vào phòng của Tô Tích Nhân, dùng đao nhàng mở cửa, lặng lẽ tiến vào.

      Trước vét hết đồ trang sức đeo tay để bàn, sau vơ tất cả châu báu nhét vào bọc của

      mình. Hai gã nam tử mơ hồ có thể thấy được thiếu nữ xinh đẹp ở giường, trong mắt lộ ra vẻ

      tục tĩu bẩn thỉu.

      ―Ca, ta muốn ả.‖Nam tử thấp hơn dùng ánh mắt tục tĩu tà khí lướt qua người Tô Tích

      Nhân, còn chảy cả nước miếng.

      ―Đệ…‖Nam tử cao hơn cũng thèm thuồng Tô Tích Nhân, nhưng là dưới ánh mắt nhìn

      chằm chằm của đệ đệ, có can đảm . ―Được rồi, ta qua bên kia ít.‖ Aizz, tại sao

      mỗi lần có chuyện tốt, cũng thuộc về mình?!!

      ―Được.‖ Gã thấp hơn hài lòng gật đầu, được, huynh trưởng của mặc dù đần độn, nhưng

      cũng thức thời.

      Hai huynh đệ tới trước giường dự định riêng của mình, mau chóng cởi ra quần áo, lộ ra

      thân thể xấu xí, vén tấm rèm lên, nước miếng ào ạt nhìn nữ nhân thanh tú bởi vì khói mê mà ngủ

      say sưa kia.

      ―Mỹ nhân, ta tới đây!‖

      Thân thể xấu xí, vội vã áp lên người nữ nhân. Bàn tay hèn hạ sờ lên da thịt non mềm, cong

      miệng hướng về phía làn môi đỏ thắm của mỹ nhân…

      ―Rầm…‖

      Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng ra. Nhanh chóng, hai thân ảnh đánh về phía hai gã nam

      tử.

      ―Dâm tặc to gan, dám xúc phạm tiêu vật của Dương Uy Tiêu cục!!!.‖

      ―Rầm…‖

      Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai gã nam tử trần truồng bị đá ngã mặt đất.

      ―Aiz nha, tên nào to gan như vậy, dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử.‖Nam tử thấp xoa

      cái mông đau, gầm thét.

      ―Ông nội ngươi đây!‖ Thấy nam nhân xấu xí giống như heo này tính làm bậy với Tô Tích

      Nhân bất tỉnh nhân , Đan Ty Tuấn giận đến đầu tóc dựng ngược cả lên, hận đem

      tên dâm tặc đầu heo này đánh nát nhừ thành mấy mảnh, hận đến nỗi đạp cho tên đầu heo này

      mấy đạp, vẫn cảm thấy hết hận.

      ―Ôi, đừng đạp nữa!!‖ Bởi vì chỉ có chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng

      cũng sáng nên nam tử thấp kia căn bản thấy kẻ đá là người phương

      nào.

      ―Này đạp!!‖ Đan Ty Tuấn cười lạnh, càng đá mạnh thêm mấy cái.

      ―Ôi, ôi, đại gia, đừng đá, đừng đá, tiểu nhân dám nữa!‖ A, đau quá, đau quá,

      giống như xương sườn bị đá nát mất rồi! hôm nay là ra cửa bất lợi, tự nhiên bị người ta

      bắt được.

      ―Thiếu chủ, tên dâm tặc này làm sao bây giờ?!‖ Tên cao hơn cũng giống như tên trước, bị

      đánh đến bị thương cả người mà Vu Phong đề cập tới, tiện tay vứt xuống bên cạnh tên thấp kia.

      ―Đệ đệ, ngươi sao chứ?!‖Nam tử cao vuốt đệ đệ, hỏi.

      ―Ôi, đại ca, ngươi đụng phải vết thương của ta rồi!‖Nam tử thấp bị chạm vào vết thương,

      kêu lên.

      ―Xin lỗi, xin lỗi.‖Nam tử cao vội vàng rụt tay về, ra cũng đau!!

      ―Xử lý sao ư?‖ Đan Ty Tuấn cười vô cùng tà đạo, ―Dám đụng đến người ta bảo vệ, tự

      nhiên phải cho đẹp mắt.‖ vung tay về phía Vu Phong, ―Vu Phong, đốt đèn lên, trước khi

      xử lý, xem có phải ba đầu sáu tay hay , lại dám động đến người được Dương Uy Tiêu cục

      bảo vệ?!‖

      ―Dạ.‖ Vu Phong lĩnh mệnh, xoay người đốt đèn.

      Trong nháy mắt, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng.

      Hai tên dâm tặc đủ ngẩng đầu, Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong cùng cúi đầu.

      Oa, Tu La hình, dữ nhiều lành ít. Thấy Đan Ty Tuấn lạnh lùng suy nghĩ, đây là ý

      nghĩ duy nhất của tên dâm tặc.

      Nôn, xấu quá. Nhìn hai gã dâm tặc dữ tợn đầy người, vết thương, vết sẹo khắp nơi, Đan Ty

      Tuấn chỉ muốn ói. Chết tiệt, nghĩ đến cảnh hai tên đầu heo này chạm vào người Tô Tích Nhân,

      chỉ muốn đánh người.

      ―Rầm…‖ Quả đấm chút lưu tình rơi người tên thấp, ―, các ngươi theo dõi

      các nàng từ khi nào?!‖ Từ khi nhận ra khói mê trong sương phòng, khẳng định chúng hẳn là

      sớm có mưu. Chết tiệt, nếu như, nếu như bọn họ xuất muộn chút, dám

      tưởng tượng phát sinh chuyện đáng sợ như thế nào!! là đáng chết!!!!!

      ―Đừng, đừng đánh, ta , ta .‖ Dưới nắm đấm hung ác của Đan Ty Tuấn, gã đầu hàng.

      ―Ban ngày, hai huynh đệ chúng ta nhìn thấy các ngươi cùng hai nương kia cùng nhau

      dùng bữa.‖ Nhìn ánh mắt sắc bén của Đan Ty Tuấn, gã thầm nuốt nước miếng, ―Thấy các

      ngươi đều thân mặc hoa phục, đích thị là người giàu sang, hơn nữa hai nương kia rất hấp dẫn,

      chúng ta nổi lên tâm ý.‖

      ra là ban ngày dùng bữa, bọn họ bị kẻ gian nhắm tới. Nhưng là, thân là Thiếu chủ Tiêu

      cục lại để ý thấy, mới hại Tích Nhân các nàng bị thương tổn, là đáng chết!

      Đan Ty Tuấn nhíu lông mày, ảo não vô hạn. May quá, may mà các nàng gặp chuyện

      may, nếu chết ngàn lần cũng đủ chuộc tội.

      ―Thiếu chủ, hai người bọn chúng làm sao bây giờ?‖ Độc ác đạp hai chân kẻ bắt cóc, Vu

      Phong xin chỉ thị.

      ―Trước giữ nguyên trần truồng mà trói lại, ném ra bên ngoài, sáng mai đưa đến nha môn.‖

      Mặc dù rất muốn đích thân giết hai tên đầu heo này, nhưng quốc có quốc pháp, phạm pháp

      phải nộp nha môn, tiếp nhận trừng phạt của luật pháp.

      ―Dạ‖. Vu Phong tìm sợi dây trói hai gã lại, quăng hai gã ra ngoài.

      Đưa mắt nhìn bọn chúng rời , Đan Ty Tuấn tới trước giường Tô Tích Nhân.

      tay khẽ vuốt dung nhan điềm tĩnh, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng bị tổn

      thương. Thiếu chút nữa còn nhìn thấy nàng nở nụ cười, nghe được giọng ôn

      nhu mềm mại nhưng chậm rãi của nàng, thiếu chút nữa mất nàng!

      Đến lúc này, mới hiểu được, hóa ra bản thân đối với nàng chỉ là thích, hóa ra

      mình nàng…

      A, hiểu được tâm ý của mình, ra là cũng là chuyện vui sướng như vậy!

      Hết chương 7.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 8
      Uhm.”

      Ưm tiếng, lông mi cong cong run như con bướm giương cánh, cặp mắt trong veo chậm rãi mở ra.

      Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?


      Đầu óc nặng, nặng, dường như là ngủ say quá lâu.

      Tô Tích Nhân nặng nề nhấc thân thể, chậm rãi sửa sang lại quần áo. Nhưng rồi kinh ngạc phát ra mặt trời lên cao ba sào, trời ạ, nàng làm sao có ngủ dậy trễ như vậy? Ánh mắt thu lại, lơ đãng nhìn sang thấy rèm giường của Phỉ Thúy cũng vẫn còn hạ xuống, giày của nàng vẫn còn ở đây, chẳng lẽ Phỉ Thúy cũng chưa rời giường sao? Nhớ tới Phỉ Thúy mỗi ngày đều rời giường đúng giờ, nàng càng cảm thấy có cái gì đúng.

      Vội vàng hấp tấp, lảo đảo tới trước giường Phỉ Thúy. Kéo mạnh mảnh rèm ra, đập vào đôi mắt liễm chính là dung nhan Phỉ Thúy ngủ say sưa.

      được, được ngủ trễ đến như vậy.

      “Phỉ Thúy, Phỉ Thúy, em tỉnh dậy, tỉnh dậy mau!”

      Tô Tích Nhân gọi to ở bên tai nàng, tuy nhiên, thanh của nàng cứ ôn nhu như vậy, tốc độ cũng chậm rãi, quả thực giống như là thôi miên người ta!

      Đáng ghét, con muỗi ở đâu ra vậy!

      Nghe thấy bên tai truyền đến thanh , Phỉ Thúy còn tưởng rằng là con muỗi, tay vung lên hai cái, rồi lại tiếp tục ngủ.

      Thấy thể gọi nàng dậy, Tô Tích Nhân vừa vội vừa tức. Lần đầu tiên cảm thấy ôn thôn của mình là trở ngại, bất đắc dĩ, nàng thể làm gì khác hơn là vươn tay, lay lay bả vai của Phỉ Thúy.

      “Phỉ Thúy, em dậy .”

      “Ô!”

      Phỉ Thúy ánh mắt giật giật, chậm rãi mở ra.

      “Tiểu thư, sao người lại ở đây?” Tiểu nha đầu hỗn loạn, còn chưa phân biệt phương hướng.

      “Phỉ Thúy, bây giờ mặt trời lên cao ba sào rồi.”

      “Cái gì?” Phỉ Thúy kinh hãi, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng trong đầu trận hoa mắt chóng mặt.

      “Phỉ Thúy!” Tô Tích Nhân cả kinh, vội vàng đỡ lấy nàng.

      “Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Đầu em choáng váng.” Phỉ Thúy vuốt trán, khó hiểu hỏi.

      “Ta cũng vậy.” Tô Tích Nhân gật đầu. “Nhất định xảy ra chuyện gì mà chúng ta biết!”

      “Vậy…?” Phỉ Thúy có chút lo sợ, biết làm sao đành nhìn Tô Tích Nhân.

      “Như vậy , chúng ta trước hết chải lại đầu tóc, rồi tìm nhóm người Đan công tử.”

      “Dạ.” Phỉ Thúy gật đầu, bây giờ cũng chỉ có cách như vậy.

      * * *

      [Nha huyện]

      Hai nam tử vết thương chồng chất, toàn thân vẻn vẹn chỉ dùng vải bố che kín bộ phận quan trọng, bị trói gô ném ở trước cửa nha môn.

      Đan Ty Tuấn thân nguyệt nha trường bào, lưng đeo ngọc bội, cộng thêm vẻ mỹ lệ khuynh thành, đứng trước cửa nha môn, ánh sáng tỏa ra còn rực rỡ hơn so với mặt trời.

      Bên cạnh là tiêu sư Vu Phong của Dương Uy phiêu cục, thân mặc trường bào màu đen, vóc người khôi ngô cao lớn, ánh mắt sắc bén, cũng đủ dọa người.

      Dân chúng vây lại xem, lát chỉ vào hai gã nam tử bàn luận rối rít, rồi lát lại yên lặng đánh giá Đan Ty Tuấn và Vu Phong, lặng lẽ rỉ tai nhau.

      Nha dịch của nha môn thấy hai gã nam tử trần truồng bị ném mặt đất, vốn muốn lớn tiếng. Nhưng lại bị cặp mắt bén nhọn của Vu Phong lướt qua, trong lòng lập tức lạnh run.

      “Hai vị, hai người đây là?” nha dịch khuôn mặt tươi cười, tiến lên cúi đầu khom lưng hỏi.

      Đan Ty Tuấn liếc bọn họ cái, thèm nhìn. ghét nhất cái loại người cậy ô dù này, phải nam nhân!

      Ánh mắt khinh bỉ của Đan Ty Tuấn khiến cho nha dịch tức giận, bọn họ làm nha dịch, ngoại trừ Huyện đại lão gia, chưa có ai dám chọc tức bọn họ. Nếu phải nhìn thấy bên cạnh Đan Ty Tuấn còn có gã cao to kia, nhất định làm cho cái gã ẻo lả này phải nếm mùi đau khổ. (Tác giả: may, bọn họ chỉ mới suy nghĩ. Nếu để cho Đan Ty Tuấn biết, bọn họ bảo ẻo lả, đến lúc đó, cũng biết là ai chịu mùi đau khổ!!)

      Nhìn nha dịch tức giận, Vu Phong cười thầm trong lòng. A… Những kẻ hầu này, bình thường cũng đều ức hiếp dân chúng, cũng nên chọc tức bọn chúng chút. Bất quá, bọn họ vẫn còn chuyện chính chưa làm xong.

      “Sai gia.” Vu Phong chắp tay với nha dịch. “Hai kẻ này là đạo tặc tối hôm qua chúng ta bắt được, chẳng những ăn trộm, còn ý đồ nhúng chàm người nương nhà người ta.” Gã trộm này cũng xui xẻo, lại gặp phải bọn họ. Phải biết rằng Tô nương cũng phải là người bình thường, chính là người mà Thiếu chủ nhà thương, cũng là Thiếu chủ phu nhân tương lai!

      ra là hái hoa tặc!”

      ra là ăn trộm!”

      là đáng chết ngàn đao, nhúng chàm nương nhà người khác, nàng sau này sống thế nào được!”

      “Đạo tặc, hạ lưu bại hoại.”

      “Nhất định được bỏ qua!!”

      “Đánh chết bọn họ, hủy hoại danh tiết nhà người ta!!”

      “…”

      Nghe hai kẻ này là hái hoa tặc, đám người xung quanh đột nhiên sôi trào. Rau quả, trứng gà, hòn đá mặt đất, toàn bộ hung hăng ném tới hai kẻ trộm, ai có đồ để ném, cũng nhổ nước bọt, trong lúc nhất thời, hai kẻ trộm quả thực còn thảm hơn con chuột ở góc đường.

      Hai tay bị trói, ngăn cũng ngăn được. Rau quả, trứng gà, nước bọt dính đầy thân thể trần truồng, càng lúc càng thảm.

      Thấy tình huống ngoài khả năng khống chế, nha dịch vội vội vàng vàng chạy vào nha môn tìm những tên nha dịch khác tới duy trì trật tự. Còn Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong dựa vào vách tường, nhìn hai gã dâm tặc đáng giận bị dân chúng phỉ nhổ. Mặc dù tình cảnh đúng là rất thảm, nhưng tất cả đều là bọn chúng tự chuốc lấy.

      “Người đâu, mau đưa bọn họ vào nha môn .”

      lát sau, đám nha dịch chạy ra. số cầm lấy thanh gậy dài làm thành bức tường, ngăn trở đám đông dân chúng kích động, còn mấy người khác, nhân cơ hội lôi hai tên trộm trần truồng vào nha môn.

      “Hai vị công tử, đại nhân nhà ta có lời mời hai vị.” Hai gã nha dịch lúc trước, nở nụ cười lấy lòng nhìn Đan Ty Tuấn và Vu Phong.

      “Thiếu chủ, chúng ta có ?” Vu Phong xoay người, xin chỉ thị của Đan Ty Tuấn.

      .”

      Đan Ty Tuấn gật đầu, xong, liền dẫn đầu vào nha môn, Vu Phong theo sát phía sau.

      * * *

      [Đại đường nha huyện]

      Tấm biển khắc bốn chữ “Minh Kính Cao Huyền”*, treo cao trong đại đường. Chính giữa, là quan huyện lão gia để râu kiểu chữ bát** ngồi thẳng, bên cạnh lão là vị sư gia ghi chép thẩm án, hai bên trái phải đại đường, là bọn nha dịch đứng, cầm trong tay cây gậy dài.

      (*Minh Kính Cao Huyền: gương sáng treo cao)

      (**ria mép hình chữ bát >> 八)

      Đan Ty Tuấn liếc nhìn hai kẻ hái hoa tặc quỳ mặt đất, lên phía trước, chắp tay mỉm cười với quan huyện.

      “Thảo dân, Đan Ty Tuấn tham kiến Huyện lão gia.” Nếu tới địa phương do lão quản lý, coi như nên tôn trọng lão chút !

      Ơ, bọn họ tại sao lại quỳ xuống?!

      câu hỏi giống nhau lên trong đầu mỗi người, đây chính là coi rẻ công đường. Sai dịch đứng chờ Huyện đại lão gia hạ lệnh, xử phạt bọn họ.

      Huyện lão gia mặc dù cũng kinh ngạc, cũng chỉ là hạng quan thất phẩm tép riu, nhưng cũng có chút kiến thức, nhìn ra hai người này nhất định phải là người bình thường, chừng còn có lai lịch lớn, lão cũng vì chuyện như vậy mà đắc tội với người ta!

      “Được.” Huyện lão gia làm như nhìn thấy gật gật đầu. “Các ngươi chính là nguyên cáo sao?”

      “Phải.” Vu Phong đáp.

      “Các ngươi hai người bọn họ là hái hoa tặc, có chứng cớ hay ?!”

      “Hai tên đạo tặc này là chúng ta đích thân bắt được.” Lại là Vu Phong đáp, Thiếu chủ nhà nếu như phải muốn tận mắt chứng kiến hai tên trộm này bị trừng phạt, đến cái nha huyện nho này.

      “Oan uổng quá, đại nhân, tiểu nhân oan uổng.” Gã trộm thấp người ánh mắt gian tà đảo vòng, rồi đột nhiên lớn tiếng kêu oan.

      “Rầm!” Quan huyện đập thanh gỗ xuống bàn. “Câm miệng. Có tội hay sau khi Bổn quan điều tra xong, tự biết.”

      “Ngươi, kể lại mọi chuyện cặn kẽ cho Bổn quan.” Quan huyện chỉ vào Vu Phong .

      “Vâng, đại nhân.” Vu Phong gật đầu, kể lại đầu đuôi chuyện xảy qua tối hôm qua.

      “Các ngươi còn có gì để ?” Nghe xong Vu Phong chuyện, quan huyện chỉ vào hai tên trộm thảm thương hỏi.

      “Đại nhân, chúng ta bị oan uổng, chúng ta bị hãm hại.” Gã thấp người cố ý khóc lóc kể lể, còn đẩy đẩy gã cao, nháy mắt với .

      “Đúng vậy, chúng ta bị oan uổng.” Hội ý xong, gã trộm vóc dáng cao lớn cũng khóc lóc dập đầu xuống đất, cái bộ dạng tốt ra tốt xấu ra xấu này, làm cho người ta quả thực cũng nhìn ra được.

      Đan Ty Tuấn bóp trán, nhìn đủ tiết mục nhàm chán này rồi. Cho tay vào áo sờ soạng, khối lệnh bài liền xuất tay.

      “Vu Phong, đưa cho lão.” Miễn cưỡng ra câu, Đan Ty Tuấn ném lệnh bài cho Vu Phong.

      “Dạ.” Bắt được lệnh bài, Vu Phong tiến lên giao lệnh bài cho quan huyện.

      Quan huyện hai tay cầm lệnh bài nhìn xuống, a, là vật của hoàng tộc! Bị dọa cho sợ đến ba hồn bảy vía bay mất, lảo đảo quỳ xuống trước gót chân Đan Ty Tuấn.

      “Thuộc hạ Phương Truyền Phú dập đầu tham kiến đại nhân.” Chân lão, nhịn được run rẩy.

      “Miễn lễ.” Đan Ty Tuấn vung tay lên, cho Phương Truyền Phú đứng dậy.

      “Tạ đại nhân.” Phương Truyền Phú lau lau cái trán rỉ ra mồ hôi, run run đứng ở bên.

      “Phương Truyền Phú.”

      “Dạ, biết đại nhân có gì căn dặn?!” Cúi người, cúi đầu, hèn mọn vô hạn.

      “Hai tên hái hoa tặc này giao cho ngươi.”

      “Dạ, vâng…” Cái đầu gật lia lịa ngừng như gà mổ thóc.

      “Bổn đại nhân còn có việc, phải trước!!” xong, người cũng ra khỏi đại đường.

      “Hạ quan cung tiễn đại nhân.” Khom người, cúi đầu tiễn.

      “Người đâu, đem hai tên dâm tặc này giải vào đại lao, chờ ta xử lý.” Vung tay cái, hai gã nha dịch tiến lên, lôi hai gã hái hoa tặc .

      “Oan uổng, oan uổng!”

      lâu sau, vẫn còn nghe thấy tiếng hai tên trộm cố làm ra vẻ kêu oan.

      Hết chương 8.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 9
      Khói mê?

      Ăn trộm?

      Cướp sắc?

      Tô Tích Nhân lảo đảo ngồi xuống, thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

      Chuyện này, chuyện này nhất định là chọc cười thôi?! Nàng làm sao có thể đụng phải những

      chuyện kinh khủng như thế? Nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của Đan Ty Tuấn trước mắt, nhớ tới

      thân thể uể oải buổi sáng, giấc ngủ bình thường, tất cả, tất cả đều nhắc nhở nàng đó là

      chuyện thực.

      Tức cũng chịu thương tổn, tức bọn họ cũng bị bắt vào trong lao, nhưng chỉ

      cần nghĩ tới chuyện mình thiếu chút nữa bị nam nhân xa lạ đụng chạm. Nàng lại…

      cách nào tưởng tượng được điều kinh khủng ấy, chặt níu lấy lòng của nàng. Cổ

      họng tựa hồ cũng bị co kéo, cách nào phát ra thanh.

      Nàng tái nhợt mặt, đôi mắt như làn nước mùa thu cất giấu sợ hãi tự chủ được cầu

      cứu Đan Ty Tuấn. Chỉ có , chỉ có mới có thể giải cứu mình.

      Đan Ty Tuấn nhìn dung nhan tái nhợt của Tô Tích Nhân, ánh mắt cầu cứu sợ hãi hung

      hăng quất vào trái tim . Đáng chết, đáng chết. Tại sao lại cho nàng biết? Tại sao lại

      làm cho nàng thừa nhận sợ hãi như vậy?! là ngu ngốc!!

      Hung hăng tự chửi mình ở trong lòng, nhàng tới nàng. Vươn ra hai cánh tay

      thon dài mạnh mẽ, nhàng ôm lấy nàng. lời, an ủi.

      Hai cánh tay thon dài, vòng ôm ấm áp. Tô Tích Nhân tựa như người chết đuối vớ được

      thân gỗ trôi, chặt ôm lại . Nước mắt vào thời khắc này, tựa như hồng thủy, tràn ra.

      Từng giọt, từng giọt, tí tách…

      Thấm ướt áo trắng của Đan Ty Tuấn, cũng làm trái tim nóng bừng.

      Bất đắc dĩ, tự trách, ảo não, chưa bao giờ khắc sâu như thời khắc này. lãng tử phong

      lưu cho đến bây giờ, nay vì nước mắt bé của thiếu nữ trước mắt mà đau lòng; nam nhân

      võ công cao cường cho tới bây giờ, nhưng ngay cả người mình cũng phải chịu thương tổn,

      là đả kích tinh thần.

      Vào thời khắc này, tình càng ràng, lời thề càng kiên định. Nhất định, nhất định

      để cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì nữa.

      Trầm mặc an ủi, nhiệt độ ấm áp, nước mắt ấm ức, sợ hãi của Tô Tích Nhân từ từ được

      đẩy lui, cơn buồn ngủ dần lan tới. Đôi mắt ngập nước từ từ khép lại, tiếng thở đều đều vang lên ở

      trước ngực Đan Ty Tuấn.

      Cảm giác thân thể mềm mại gần sát mình, nghe thấy tiếng thở , Đan Ty Tuấn cứng

      đờ người, nhưng bỗng nhiên lại từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm trầm: A…, rốt cục

      hết sợ rồi.

      nhàng ôm lấy nàng từ chỗ ngồi, lộ ra dung nhan ướt nước mắt nhưng an tâm, trái

      tim thắt chặt, ngay vào thời khắc này.

      Phỉ Thúy tái nhợt mặt, thân thể run rẩy. Sợ hãi cũng phải hiếm, nhất là lại gặp phải

      chuyện kinh khủng như thế, hơn nữa bởi vì sợ tiểu thư gặp chuyện may, lại cách

      nào với lão gia được. Phu nhân mất sớm, lão gia cưới tiểu thiếp, càng cưới vợ

      nữa. Tiểu thư chính là người con độc nhất của Tô gia, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, nàng có

      trăm cái mạng, cũng bồi thường được. Hơn nữa nàng từ cha mẹ, Tô

      gia nuôi nàng lớn thành người, cũng coi là thân nhân, ân tình này, cả đời nàng cách nào

      quên!

      Bên tai nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của tiểu thư, nàng lại thể an ủi. Nếu như, nếu

      như nàng kiên cường chút là tốt, mình sợ như vậy, có thể an ủi tiểu thư, bảo vệ tiểu

      thư.

      Mình là vô dụng, cảm giác bất lực vô cùng, tự trách mình… tất cả giống như dây

      leo siết chặt lấy , nụ cười tái nhợt.

      Vu Phong nhìn tiểu nha đầu, siết tay chặt, hằn lên cả dấu đỏ, trong lòng đột nhiên

      có chút đau lòng.

      Cùng nhau tới, Phỉ Thúy vẫn cười tự châm biếm. Chẳng lúc nào giống bây giờ, nụ cười

      tái nhợt, đôi môi cắn chặt, giống như tự trừng phạt mình. Nàng hẳn rất sợ? Rất muốn khóc? Rất

      muốn phát tiết? Nhưng vẫn nhẫn nhịn, để cho mình khóc thành tiếng, để cho mình

      kêu lên. Đôi mắt xinh đẹp tức tràn đầy tràn sợ hãi nhưng vẫn nháy mắt coi chừng chủ

      tử của mình, lo lắng cho chủ tử của mình.

      Bàn tay rộng vô thức vỗ lên vai của nàng, an ủi tiểu nha đầu khiến người ta đau lòng

      này.

      Đột nhiên xuất an ủi khiến Phỉ Thúy kinh ngạc. Quay đầu lại, đôi mắt nhòa lệ

      nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vu Phong, trái tim đập dồn dập.

      Đây là cảm giác gì? Giống như bị sét đánh trúng, tê tê dại dại, rồi ấm áp, giống như

      quan tâm của người thân.

      Nước mắt, trượt khỏi mí.

      lâu rồi, trừ người của Tô gia, rất lâu có ai dùng ánh mắt ấm áp như vậy nhìn

      nàng.

      Cho nên những cảm xúc, sợ hãi, bất lực, phảng phất cũng thoáng cái thể ra, nước

      mắt từ từ chảy xuống, giống như trân châu thánh thót rơi.

      Rốt cục thể nén được nữa!

      Thấy nước mắt nhẫn nhịn của tiểu nha đầu rốt cục rơi xuống, Vu Phong thở phào

      nhõm. Khóc lên là tốt rồi, giữ buồn bực ở trong lòng, chẳng những khó chịu, còn dễ ngã bệnh.

      gì, chẳng qua là bàn tay nhàng vỗ.

      Trong lúc nhất thời, trong căn phòng tĩnh lặng tiếng động, rồi lại có ấm áp

      ra.

      Thời gian nén hương sau.

      Tô Tích Nhân duỗi người, tỉnh lại, nhưng lại phát mình ở trong kiệu. sợ hãi với

      chuyện vừa nãy, dường như cũng mãnh liệt như vậy nữa! Đây đều là công lao của Đan Ty

      Tuấn. Nhớ tới hai cánh tay thon dài mạnh mẽ của , vòng ôm ấm áp, còn có cảnh mình khóc

      đến ngủ trong ngực Đan Ty Tuấn, khỏi ngượng ngùng cười. Có chút tình cảm, có lẽ

      nảy sinh ở trong lòng.

      Nghiêng người, ô, Phỉ Thúy ở bên cạnh, hơn nữa ngủ rất say.

      Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì nước mắt của Phỉ Thúy, Tô Tích Nhân ngượng ngùng giật

      mình. Trời ạ, nàng rốt cuộc là làm gì? Chuyện đáng sợ như thế này, các nàng cùng chung

      hoạn nạn! Mà nàng lại chỉ lo cho nỗi sợ của mình, lãng quên Phỉ Thúy. Lúc nãy mình Phỉ

      Thúy đơn lẻ loi ở bên, hẳn là rất sợ, rất cần giúp đỡ?!

      Tưởng tượng cảnh Phỉ Thúy mình uống nước mắt, tự trách giống như thủy triều

      dồn tới. Tô Tích Nhân vỗ trán, đáng chết, nàng là chủ tử gì chứ, hảo tỷ muội gì chứ, còn có tư

      cách gì được nàng đối đãi như người thân chứ?! Thử hỏi có ai trong lúc người thân sợ nhất, lại

      bỏ lại người thân ? Lại có người nào hoàn toàn quên mất người thân, chỉ lo mình ?

      Nhớ lại khi còn bé khi chơi trò chơi gặp nguy hiểm, Phỉ Thúy luôn xông lên chặn ở trước mặt

      mình; có người cười nhạo mình chậm chạp giống như heo, Phỉ Thúy luôn lớn tiếng cho

      mình; mà sau khi lớn lên, Phỉ Thúy luôn cẩn thận trong việc ăn, mặc, ở, lại của mình. Mà lần

      này, mình lại…

      Đôi môi nhếch lên, đè nén tiếng khóc tự trách mình, nàng nắm vạt áo, buộc mình

      nên đánh thức Phỉ Thúy ngủ say.

      Đan Ty Tuấn cưỡi tuấn mã phía trước, nhưng vẫn chú ý đến cỗ kiệu phía sau. canh

      giờ, Tích Nhân cũng có thể tỉnh rồi. biết, nàng còn sợ hay ? Còn rơi lệ hay ?

      Giục ngựa quay lại, vẫn yên lòng về nàng.

      tới trước kiệu, nghe từ trong kiệu truyền ra tiếng khóc kìm nén. Đan Ty Tuấn lại thắt

      lòng, quả nhiên, nàng còn sợ. Hại nàng chảy nhiều nước mắt như vậy, sớm biết thế,

      bỏ qua dễ dàng cho hai tên tặc tử kia, tay lại siết thành quả đấm.

      nhàng vén rèm kiệu cửa sổ, Tô Tích Nhân cắn môi, buồn bực khóc.

      Aizz, thở dài tiếng. Nếu như có thể, muốn sợ thay nàng.

      Phân phó thuộc hạ dừng kiệu, nghỉ ngơi chốc lát.

      Đan Ty Tuấn buộc ngựa ở bên, vén màn kiệu. nhàng vẫy vẫy tay với Tô Tích

      Nhân

      ―Tích Nhân, chúng ta !‖

      mở môi, Tô Tích Nhân nhìn Phỉ Thúy vẫn ngủ say, lặng lẽ ra khỏi cỗ kiệu, cùng

      vào rừng cây .

      ―Nàng vừa khóc?!‖ Đan Ty Tuấn lấy tay ôn nhu lau nước mắt má nàng, đau lòng

      .

      ―Ta xấu.‖ Tô Tích Nhân khẽ mở miệng, đột nhiên thốt ra câu .

      ―Nàng cái gì?‖ Đan Ty Tuấn giải thích được nhìn nàng, hoài nghi điều mình vừa

      nghe. Nàng phải sợ sao?

      ―Ta xấu.‖ Tô Tích Nhân lại khóc, ―Ta thế nhưng chỉ lo mình, quên mất Phỉ Thúy.‖

      ―Phỉ Thúy?‖ Phỉ Thúy làm sao?!

      ràng hai người đều gặp chuyện, ta lại chỉ chú ý đến nỗi sợ của mình. Quên mất rằng

      Phỉ Thúy cũng sợ, cũng cần người an ủi.‖ Tô Tích Nhân khóc lóc quở trách mình, xấu,

      nàng xấu.

      ra nàng tự trách.‖ Rốt cục hiểu, ra Tô Tích Nhân là ở khi đó quên Phỉ

      Thúy, ra là nàng chẳng những sợ, bây giờ còn tự trách. Ô… tiểu nữ nhân đáng thương, tại sao

      lại xấu? Nàng cũng chỉ là người phàm, sợ hãi quên mất cũng là có thể hiểu được.

      , nàng xấu.‖ nhàng ôm lấy nàng, ―Cái này thể trách nàng, chẳng

      qua nàng là quá sợ! Cho nên mới quên mất Phỉ Thúy.‖

      ―Nhưng, Phỉ Thúy nàng biết! Khi còn bé gặp nguy hiểm, nàng là người đầu tiên

      chạy đến bảo vệ ta, luôn là…‖ Càng nghĩ càng khổ sở, nàng xấu.

      Lại khóc, có nhiều nước mắt như vậy sao? Đan Ty Tuấn đau lòng vỗ vỗ lưng của nàng:

      ―Nàng hãy nghe ta , ra đó phải là lỗi của nàng! Muốn trách trách những

      tên kia bại hoại, là bọn chúng quá xấu, bọn chúng hiểu được tự lực cánh sinh, hiểu

      được nhân tính thiện lương, làm thương tổn người khác, cũng làm hại mình!‖ Mà cũng có

      trách nhiệm, bởi vì sơ sót của , mới để cho kẻ bắt cóc thừa dịp, mới làm cho tinh thầ n các

      nàng bị thương tổn.

      ―Vậy huynh Phỉ Thúy có trách ta ? để ý tới ta nữa sao?‖ Nàng bất an,

      nếu như có Phỉ Thúy, nàng nhất định thương tâm đến chết.

      ―Dĩ nhiên là .‖ Đan Ty Tuấn cười cười, ―Giống như nàng đó, mỗi khi gặp nguy

      hiểm, Phỉ Thúy là người đầu tiên ra tay cứu nàng, chuyện này chứng minh Phỉ Thúy rất thích

      nàng, nỡ để nàng bị thương tổn! Thích nàng như thế, sao lại rời khỏi nàng!!‖

      ―Nhưng, lần này ta…‖ Nàng bất an, vạn nhất Phỉ Thúy rời sao?!

      ―Tiểu thư, em rời khỏi người.‖ Chẳng biết lúc nào, Phỉ Thúy tới phía sau

      bọn họ.

      ―Phỉ Thúy?‖ Tô Tích Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Phỉ Thúy cười nhìn mình. ―Phỉ Thúy,

      em trách ta sao? trách ta khi đó chỉ lo mình, quên em sao?!‖ Tay nắm tay Phỉ

      Thúy, sốt ruột nhìn nàng.

      ―Làm sao lại như vậy được chứ?!‖ Nhìn vẻ mặt bối rối của Tô Tích Nhân, Phỉ Thúy cười,

      ―Chúng ta là tỷ muội, em làm sao lại trách người?!‖

      ―Em còn coi ta là tỷ muội?‖ Tô Tích Nhân cảm động nhìn Phỉ Thúy.

      ―Ừhm.‖ Phỉ Thúy khẳng định gật đầu, ―Dạ.‖

      ―Phỉ Thúy!‖ Tô Tích Nhân cười lên, ôm lấy Phỉ Thúy. ―Ta còn nghĩ em để ý ta

      nữa?!‖

      ―Phỉ Thúy cả đời cũng , để ý tới tiểu thư.‖ Phỉ Thúy chỉ sợ thể bảo

      vệ tiểu thư, thể báo đáp ân tình của tiểu thư.

      ―Ô ô ô…‖

      Nước mắt, bởi vì vui sướng, lần nữa chảy xuống.

      Hết chương 9.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 10​

      [Kinh thành, Dương Uy tiêu cục]

      giáo trường, các tiêu sư người người mình trần ra trận, mồ hôi đầm đìa, đao, thương,

      côn, kiếm tỷ thí với nhau, nhất thời đao quang kiếm ảnh, thương giáo chạm nhau leng keng.

      Ngồi bên cạnh giáo trường, Đan Bá Uyên ngồi dựa lưng ghế, trước mặt bày cái

      bàn gỗ, bàn đặt tách trà Long Tĩnh, bên cạnh tách trà là bàn cờ. Đan lão gia lúc

      phẩm trà xem các tiêu sư tỷ thí võ nghệ, lúc chăm chú nhìn xuống quân cờ, rất nhàn

      nhã.

      Tiểu Lâm Tử, nổi danh ―Tiểu Băng Sơn‖ ở Dương Uy tiêu cục tay cầm lá thư, từ phía

      hành lang bước đến.

      (Tiểu Lâm Tử: Ta kháng nghị, sao ngươi có thể viết tên ta thành cái gì Tiểu Lâm T ử? Khó

      nghe muốn chết, tựa như tên thái giám vậy?! *Tuấn nam Tiểu Băng Sơn mặt lạnh, nhìn chằm

      chằm tác giả*.

      Tác giả: Có cái gì khó nghe đâu? Khả ái đến vậy mà? Tên đáng như thế mà còn ghét

      bỏ? *tác giả chấp nhận kháng nghị, cước đạp Tiểu Băng Sơn trở về*. Nhưng mà ô

      ô... Lạnh quá nha, cái tên Tiểu Băng Sơn này quả nhiên xứng với cái tên, ngay cả ánh mắt cũng

      lạnh đến như thế…)

      Yên lặng chờ sau khi Đan lão gia đặt quân cờ tay xuống, Tiểu Lâm Tử mới lên tiếng:

      ―Lão gia, đây là thư do chim bồ câu của tiêu gia truyền đến.‖ xong, hai tay cung kính

      dâng lên.

      ―A, có thư rồi!‖ Đan Bá Uyên vội vàng nhận lấy lá thư, lão chờ tin tức của bọn họ,

      tới rồi, cái tên Vu Phong này, quả nhiên làm cho lão thất vọng.

      ―Ha ha… Ha ha…‖ Đan Bá Uyên đọc thư, từ cười khẽ, chuyển thành thoải mái cười to,

      cười đến mức làm cho Tiểu Lâm Tử hiểu chuyện gì xảy ra, càng làm cho các tiêu sư

      tỷ thí võ nghệ cũng quên mất khoa tay múa chân.

      ―Ha ha ha...‖ Đan Bá Uyên lại cất tiếng cười to, tựa hồ như muốn phát ra tất cả vui sướng

      trong lòng.

      ―Lão gia, tiêu gia rốt cuộc viết những gì ở trong thư vậy? Lại làm cho ngài thoải mái như

      thế?‖ Tiểu Lâm Tử nghi ngờ hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện đại gì đây? Rất ít khi nhìn thấy lão

      gia thoải mái mừng rỡ như thế nha!

      ―Đúng vậy, lão gia, Vu Phong rốt cuộc viết những gì ở trong thư? Ngài mau cho ta

      biết?!‖ Các tiêu sư cũng bỏ vũ khí trong tay xuống, như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt Đan Bá

      Uyên, trong lúc nhất thời, dương cường khí thịnh*.

      (*dương cường khí thịnh: ý là toàn là mùi đàn ông, dương khí, đấy ạ)

      ―Ha ha...‖ Đan Bá Uyên nhìn những kẻ hán tử trước mắt bình thường sống chết với đao

      kiếm, thời khắc này lại giống như đứa trẻ tò mò, khỏi cười ha ha tiếng. ―Được

      rồi, cho các ngươi biết vậy!‖

      ―Vâng.‖ Mọi người gật đầu, ―Ngài .‖

      ―Tin rằng tiêu cục chúng ta lâu sau này, có chuyện vui.‖ Dứt lời, lại là phen

      mặt mày hớn hở.

      ―Chuyện vui?‖ Mọi người đối mặt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. ―Chuyện vui gì?‖

      ―Chẳng lẽ lão gia ngài muốn tái giá sao?!‖ Có người xoay mình thốt ra câu hỏi.

      ngu ngốc gì đó, lão gia nhà ngươi chỉ mình phu nhân, cho dù nàng qua

      đời, ta cũng tái giá.‖ Vừa nghe thấy lời hoang đường như thế, Đan Bá Uyên lúc này

      thu hồi bộ mặt tươi cười, tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Hừ hừ, tình của lão đối với

      phu nhân đến chết cũng thay đổi, cho phép ai hoài nghi.

      ―Ha ha...‖ Vị tiêu sư bị nhìn trừng trừng, bối rối cười khúc khích.

      ―Bỏ , bỏ .‖ Đan Bá Uyên khoát khoát tay, ― cho các ngươi biết, Thiếu chủ các

      ngươi thích vị Tô tiểu thư kia rồi.‖

      ―Cắt!‖ Mọi người vung tay lên, lập tức muốn bỏ .

      ―Ơ, này, này, đây là hỷ mà, các ngươi phản ứng cái kiểu gì vậy?‖ Đan Bá Uyên giận

      đến thổi phù phù vào bộ râu, ô ô... , là làm tổn thương người khác mà. Đây chính là chuyện

      liên quan đến nguyện vọng có con dâu ngoan ngoãn, ôm cháu đích tôn của lão, đương nhiên là

      chuyện lớn.

      ―Lão gia, Tô tiểu thư kia là người mà Dương Uy chúng ta phải bảo vệ, theo như quy định

      của tiêu cục, Thiếu chủ được có chuyện gì dính dáng đến nàng.‖

      ―Đúng, đúng.‖ Những người khác gật đầu phụ họa, ―Chính là như vậy.‖

      ―Tiêu quy cũng là do người viết ra, sửa lại được sao.‖ Aiz, đám ngu ngốc

      thiếu hiểu biết, Đan Bá Uyên lắc đầu.

      Ngươi dĩ nhiên là có thể đổi – Các tiêu sư thầm ở trong lòng, còn chúng ta chỉ là thuộc

      hạ, làm sao có thể tự tiện sửa đổi đây.

      ―Thiếu chủ thích vị Tô nương kia sao?‖ Tiểu Lâm Tử vẻ mặt vô vị , ―

      phải là luôn luôn thích những nữ nhân quyến rũ, xinh đẹp, biết sát ngôn quan sắc* sao? Vị Tô

      nương kia đừng tới quyến rũ, xinh đẹp, lại càng biết sát ngôn quan sắc.‖ Điểm này, từ

      ngày thứ nhất mới quen Tô Tích Nhân biết.

      (*sát ngôn quan sắc: Xem lại chú thích chương 1)

      ―Đúng vậy, người Thiếu chủ phải giống như Yên Hà nương ở Yên Chi lâu.‖

      ―Còn có Đại tiểu thư Liễu Tố Tố của Liễu viên ngoại thành tây.‖

      ―Còn có...‖

      ―Dừng…‖ Đan Bá Uyên cắt đứt các tiêu sư nhao nhao lên cùng lúc, ―Các ngươi

      có thể đừng dội nước lên đầu ta được hay , Tuấn nhi có hôn , ta có con dâu ngoan, các

      ngươi có vị Thiếu phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tốt sao?‖ Tức chết lão, vất

      vả, lão hy vọng chuyện tình có chút tiến triển, kết quả lại bị bọn họ dội gáo nước lạnh lớn

      như vậy, khiến cho tâm tình vui vẻ của lão cũng hỏng theo! Ô... Toàn những kẻ vô tình!

      ―Thiếu chủ vốn là phong lưu mà!‖ Có người phục thầm.

      ―Ta biết Tuấn nhi cũng có phong lưu chút!‖

      có dừng lại ở chút nha.‖ Căn bản là rất phong lưu mới đúng nha, trong kinh

      thành ai mà biết Đan Ty Tuấn và Thương Tư Kiện trong ―Tứ ưu công tử‖ nổi danh là

      phong lưu công tử.

      ―Rồi, rồi, cho dù Tuấn nhi rất phong lưu, nhưng bây giờ thích Tô nương, cũng

      còn như vậy nữa.‖ Cái tên nhi tử bất hiếu này thanh danh tốt, còn làm mệt cha

      phải thay giải thích, lãng phí nước miếng.

      ―Vạn nhất thiếu gia chỉ là quen ăn sơn hào hải vị, bây giờ nhìn thấy chút thức ăn ,

      chẳng qua là mới mẻ nhất thời sao?!‖ Tiểu Lâm Tử lạnh lùng chất vấn, cũng tin

      cái tên hoa hoa đại thiếu gia kia, thiếu nữ ràng là chỉ thanh tú chút mà buông tha

      cho toàn bộ bụi hoa kia nha!

      ―Tiểu Lâm Tử, ngươi…‖ Đan Bá Uyên hung hăng nhìn chằm chằm cái tên Tiểu Băng Sơn,

      thiệt là, tại sao ngay cả cũng chống đối lại lão.

      ―Lần này Tuấn nhi là lòng, nhất định thành chuyện vui.‖

      ―Lão gia, ngài làm sao biết thiếu gia lòng? Dù sao ta cũng thấy tốt.‖ Có ai chỉ vì

      bông hoa mà bỏ rơi cả bụi hoa lớn sao? Hơn nữa bông hoa kia, cũng phải là

      mỹ lệ gì.

      ―Bỏ , bỏ .‖ Đan Bá Uyên khoát khoát tay, ― cãi với các ngươi, dù sao, đến lúc

      đó, các ngươi hiểu, lời của ta là đúng.‖ Bọn họ quả thực chính là đám trâu bò bướng bỉnh,

      lão đây, chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.

      Ôm bàn cờ, cầm lấy lá thư, Đan Bá Uyên cười mị mị rời , trong đầu bắt đầu ảo tưởng

      đến cảnh sau này con cháu đầy nhà.

      ―Ha ha...‖

      Bỏ lại bầy ―trâu bò bướng bỉnh‖, ngẩn người tại chỗ!

      * * *

      [Chợ]

      ―Mứt quả ghim xâu, hồ lô ngào đường…‖

      ―Bánh bao, mua bánh bao…‖

      nương, đến xem đến xem son phấn này , đặc biệt rất thơm…‖

      ―Được, được!‖



      Thanh rao bán của những người bán hàng rong, rồi tiếng khen ngợi la ó hưng phấn

      trầm trồ của những người vây xem xiếc ảo thuật, tiếng vỗ tay nối liền dứt.

      Tô Tích Nhân vén rèm cửa sổ kiệu, đôi mắt trong veo như mùa thu thú vị nhìn cảnh

      tượng cực kỳ náo nhiệt bên ngoài. Ơ, vật kia hình dáng kỳ quái nha, ở kinh thành cũng chưa

      từng thấy qua, biết là để làm cái gì? Aiz nha, trâm cài tóc đầu vị nương kia

      đẹp, còn có, thư sinh mặt trắng kia viết thư pháp có khí thế, …

      Cảnh tượng bên ngoài đúng là rất náo nhiệt, thú vị. Nhưng Phỉ Thúy vẫn cảm thấy tiểu thư

      nhà nàng là thú vị nhất, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tiểu thư ôn thôn vẻ mặt thay đổi thất

      thường như vậy, ha ha… Nếu Đan công tử nhìn thấy nhất định càng thú vị. đến điểm này,

      nàng cũng lạc hậu. Cư nhiên phát ra tiểu thư lúc trước ngẩn người chờ đợi tâm

      tình thay đổi bất thường là bởi vì Đan công tử, hơn nữa cũng phát ra ra là hai

      người bọn họ người sớm có tình ý với nhau. Cũng thấy tiểu thư bây giờ còn quá mông lung,

      hề hiểu tâm ý của chính mình. Nhưng nàng là người ngoài đứng xem, vừa nhìn nhận

      ra, tiểu thư ràng là thích Đan công tử. Bất quá, ngoại trừ lúc mới bắt đầu, Đan công tử đối với

      tiểu thư tương đối là lạnh như băng, còn sau này rất lo lắng che chở cho tiểu thư. Nhưng mà nàng

      vẫn còn lo lắng, dù sao Đan công tử danh tiếng phong lưu ở kinh thành mọi người đều biết, ai có

      thể bảo đảm đối với tiểu thư phải là nhất thời cảm thấy mới mẻ, cho nên, nàng dọc

      đường nhất định phải quan sát kỹ, tuyệt thể để cho tiểu thư bị tổn thương. (Tác

      giả: Đan Ty Tuấn đáng thương, chẳng những người trong tiêu cục tin , ngay cả Phỉ

      Thúy cũng tin. Xem ra đường tình của gặp nhiều tai họa rồi!!)

      ―Phỉ Thúy, chúng ta xuống dạo phố chút có được hay ?‖ tò mò,

      Tô Tích Nhân chớp hai mắt khát vọng nhìn Phỉ Thúy. phải là nàng được làm chủ,

      chẳng qua là Phỉ Thúy luôn luôn lo lắng cho an nguy của mình. Nàng đâu, đương nhiên là

      phải mang theo Phỉ Thúy.

      Ha ha…

      Phỉ Thúy cười khẽ trong lòng, nàng cũng biết tiểu thư nhất định hỏi như thế.

      ―Được, nhưng mà chúng ta phải được Đan công tử đồng ý theo.‖ Bảo vệ tiểu thư an

      toàn, cũng là trách nhiệm của Đan công tử.

      ―Vậy à.‖ Tô Tích Nhân nhất thời thẹn thùng, nàng dám tự mình đến gần Đan

      Ty Tuấn, mỗi lần như vậy nàng có cảm giác giống như ngã bệnh, tim đập ngừng. Bất quá,

      cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài tựa như kêu gọi nàng, thôi, cùng nhau có sao, chẳng

      qua là tim đập nhanh chút, cũng chết người, sợ cái gì mà sợ chứ.

      ―Dừng kiệu!‖ Vén màn kiệu, Tô Tích Nhân với kiệu phu.

      ―Sao vậy?‖ Nghe thấy Tô Tích Nhân kêu dừng kiệu, Đan Ty Tuấn giục ngựa quay đầu

      tới bên cạnh cỗ kiệu. ―Xảy ra chuyện gì sao?‖ Ánh mắt căng thẳng nhìn Tô Tích Nhân, chỉ sợ

      nàng lại có chuyện gì.

      ―Ta muốn chợ dạo phố chút.‖ Tô Tích Nhân ánh mắt háo hức nhìn mọi người

      cười đến vui vẻ, cười đến thống khoái. hâm mộ, bọn họ có thể mở lòng cười vui vẻ với

      nhau như vậy. Dáng vẻ nàng trời sanh tiếng mềm , tốc độ chậm chạp, chưa từng có

      khi nào cười vui đến như vậy.

      Nghe nàng vừa như thế, căng thẳng trong lòng Đan Ty Tuấn dịu xuống. Nhìn nàng ánh

      mắt tò mò giống như cún con, nhịn được mỉm cười. đáng !

      ―Được rồi, chúng ta dạo chút !‖ Để nàng nở nụ cười, cho dù có lên núi đao xuống

      biển lửa cũng đáng. (Tác giả: oa oa, Đan công tử phong lưu cũng lâm vào biển tình, sâu

      thể rút!)

      sao, tốt quá!‖ Tô Tích Nhân vui mừng cười lên, ha ha… hài lòng vì được đáp

      ứng ước nguyện.

      ―Nhưng mà…‖ Đan Ty Tuấn đột nhiên dừng lại.

      ―Nhưng mà thế nào?‖ Tô Tích Nhân mặt nụ cười co lại, khẩn trương nhìn .

      phải là đổi ý đó chứ? được, được nha, nàng thầm ở trong lòng.

      ―Nhưng mà chúng ta trước hết phải dàn xếp xe ngựa, hành lý ổn thỏa, rồi mới có thể dạo

      phố.‖ A... Tiểu nữ nhân khẩn trương. là khả ái! (Tác giả: quả nhiên người trong mắt

      đẹp tựa Tây Thi, lúc đầu còn người ta đủ xinh đẹp. Bây giờ sao, mở miệng

      tiếng là khả ái, miệng giống như bôi mật ong, ngừng)

      ―Ừ.‖ Có đạo lý, Tô Tích Nhân biết điều trở lại trong kiệu.

      ―Được rồi, vậy tiếp tục , chúng ta đến quán trọ phía trước tìm nơi ngủ lại .‖

      Đan Ty Tuấn vung tay lên, đoàn người long trọng phô trương về phía quán trọ phía

      trước mặt.

      Hết chương 10
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :