1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôn nhu nộ tướng công - Tác giả: Cổ Linh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Ôn Nhu Nộ Tướng Công Chương 10

      by khanhdoan


      Lúc nhận được thiệp mời của Lục Ánh sơn trang, Mộ Dung Vũ Đoạn cũng tính xem lễ lộc gì, chỉ tính sai người tặng quà là được rồi.

      Nhưng vừa tiếp được thư của cậu cả, cho dù Lục Ánh sơn trang có là đầm rồng hang hổ, cũng thể chuyến, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

      “Tại hạ là Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn, xin hỏi Độc Tiếu Ngu công tử có ở đây ?”

      Hộ vệ của Lục Ánh sơn trang quá nửa là gặp qua , vừa nghe tên của , lập tức mặt ngưỡng mộ, cung kính thỉnh chờ chút, sau đó lập tức vào trong thông báo.

      Trong lúc chờ đợi, Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn trái nhìn phải xung quanh hồi, cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, rất tĩnh lặng!

      Hôm nay là điển lễ truyền ngôi của trang chủ Lục Ánh sơn trang, mà Lục Ánh sơn trang mặc dù phải là đại bang phái tài giỏi gì mấy nhưng lẽ có đến nửa vị khách mời?

      “Mộ Dung đại công tử, mau mời!” Tên thủ vệ lại xuất , bộ dáng vô cùng hoảng loạn.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Có người đến Lục Ánh sơn trang kiếm chuyện, nhị gia thỉnh ngài đến giúp đỡ!”

      Hèn chi khí trong trang có điểm bình thường.

      “Đối phương là ai?”

      biết.”

      “Hả?”

      Có người tìm đến cửa sinh mà lại biết đối phương là ai, điều này phải bình thường.

      Nhưng , cho dù đoán cách mấy cũng đoán ra ba vị em vợ của lại bị người của Lục Ánh sơn trang bao vây, cho nên ngây dại tại đương trường.

      Điều này rất bình thường!

      Mãi đến khi Hải Ta vội vàng chạy lại nghênh đón, mới hồi phục tinh thần lại, nhưng căn bản có cơ hội mở miệng hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hải Ta hai tay nắm chặt lấy tay , làm như là bằng hữu nhiều năm gặp, nay vất vả lắm mới gặp lại, thân thiết như vậy, khẩn cấp như vậy.

      “Đại công tử, may mắn là ngươi đến rồi!”

      Mộ Dung Vũ Đoạn cúi đầu xem bàn tay của bị nắm chặt như bị độc xà cuốn lấy, có chút nghi hoặc – bọn thân thiết vậy sao?

      Nếu nhớ lầm, đây là lần đầu tiên bọn gặp nhau mà?

      “À, ta là…”

      “Đại công tử, ta là Hải Ta của Tùng Giang phủ Hải gia, đại ca của ta chính là Hải Duy, ta nghĩ đại công tử hẳn biết, đại ca của ta và vợ của đại công tử là em cột chèo?”

      em cột chèo chung họ.

      Trong lòng Mộ Dung Vũ Đoạn thầm sửa lại, rồi sau đó bất chấp tay của chính mình còn bị độc xà quấn xung quanh, quay đầu lại liếc mắt về hướng Độc Tiếu Ngu.

      Xin hỏi, tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Biết.”

      tốt quá, vậy ngươi và ta đều là người nhà” da mặt giãn ra, Hải Ta thành công trong việc tạo nên quan hệ “người nhà”. “Bây giờ Lục Ánh sơn trang gặp phải phiền toái, thỉnh đại công tử tương trợ giùm.”

      Người nhà?

      Ai với ai?

      Mộ Dung Vũ Đoạn rất là bối rối, bởi vì vị vợ kia của bẩm sinh tính tình hài hước, cứ đứng đằng kia cười vui vẻ, căn bản để ý gì tới .

      ràng là vợ cho gọi đến đây a!

      “À, biết là chuyện phiền toái gì?”

      “Bọn họ…” cuối cùng Hải Ta cũng chịu buông tay Mộ Dung Vũ Đoạn ra, sửa lại vẻ mặt phẫn nộ chỉ về hướng Độc Tiếu Ngu. “bất mãn nhạc mẫu truyền ngôi vị trang chủ sơn trang cho thê tử của ta, nên đến đây làm náo loạn!”

      vợ của ?

      Đến đây làm náo loạn?

      “Sao?” Mộ Dung Vũ Đoạn cảm thấy đầu bắt đầu đau đớn, càng lúc càng hiểu tình huống trước mắt.

      “Phiền đại công tử bắt bọn họ lại, để ta thẩm vấn cho ràng, xem rốt cuộc là ai sai khiến bọn họ đến đây!”

      Bắt bọn họ?

      Nếu có bản lĩnh này a!

      “Việc này…” Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ thở dài. “Ta cũng thể chỉ dựa vào lời đơn phương mà động thủ, có thể để ta trước hết hỏi ràng lại hay ?”

      “Chẳng lẽ đại công tử hoài nghi ta lừa ngươi sao?” Hải Ta mực như bị oan uổng, bộ dáng thập phần oán giận.

      Còn phải như vậy sao?

      Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn được lại thở dài, chuyển mắt nhìn Độc Tiếu Ngu. “Đại ca, nhị ca, tam ca, có thể cho ta biết, các ngươi triệu ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì? Mà tại lại xảy ra chuyện gì?”

      Câu “Đại ca, nhị ca, tam ca” của vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt mọi người tại trường đều thay đổi.

      Chấn kinh?

      , là mờ mịt. kêu ai?

      Sau đó là nghi hoặc.

      đúng, tất cả mọi người đều biết, Mộ Dung Vũ Đoạn là con trai độc nhất, ngoại trừ muội muội gả ra ngoài, cũng có huynh đệ họ hàng nào cả, vậy gọi “Đại ca, nhị ca, tam ca”…

      Là ai?

      “Chuyện này giải thích sau với ngươi, giờ trước hết đến ra mắt tam tẩu !” Độc Tiếu Ngu dùng cằm chỉa chỉa về phía Lâu Thấm Du.

      Á..á…á, ra là gọi đến ra mắt tam tẩu sao?

      Chắc vậy, chắc vậy!

      Mộ Dung Vũ Đoạn lập tức kính cẩn thi lễ. “Vũ Đoạn ra mắt tam tẩu.”

      gọi cách tự nhiên như , nhưng Lâu Thấm Du nghe được cả người lại cứng ngắc, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị.

      kêu ai?

      Nàng sao?

      Tại sao kêu nàng là tam tẩu…

      Nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn, cố gắng tự hỏi; Độc Tiếu Ngu và Quân Lan Chu nhìn thẳng vào mặt nàng lo lắng yên, lại có chút khẩn trương; Mộ Dung Vũ Đoạn hai mắt mờ mịt, khó hiểu biết tình huống tại ra làm sao?

      Sau lúc lâu…

      “Thanh ca.”

      “Có chuyện gì, lão bà?”

      “Chàng…”

      “Gì?”

      “là Nộ Tu La?”

      “Gì? Nàng biết sao?”

      “…”

      Lâu Thấm Du tiếp tục trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn, còn cố gắng tự lý giải tiếp; Độc Tiếu Ngu và Quân Lan Chu vẫn chăm chú nhìn nàng, càng lúc càng khẩn trương; Mộ Dung Vũ Đoạn trong đầu càng mờ mịt, càng lúc càng hoang mang.

      Tình huống tại lại là như thế nào đây?

      “Thanh ca.”

      “Lại có chuyện gì?”

      cách khác, chàng…”

      “Sao?”

      “là người trong giang hồ?”

      đúng, ta chỉ buôn bán ngựa!”

      “…”

      Lâu Thấm Du vẫn trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn, tiếp tục cố gắng tiêu hóa chuyện này; Độc Tiếu Ngu và Quân Lan Chu cũng vẫn như trước chăm chú nhìn thẳng nàng, vô cùng khẩn trương; Mộ Dung Vũ Đoạn cười khổ, hoàn toàn bỏ ý định muốn làm ràng rốt cuộc tình huống tại là như thế nào.

      Quên , “ ngày nào đó” ràng.

      “Thanh ca.”

      “Thiệt tình, nữ nhân đúng là phiền phức mà, lão bà, có chuyện gì lần cho xong , được ?”

      Rẹt cái, cuối cùng tầm mắt của Lâu Thấm Du cũng dời hướng khác, nàng hung tợn nhìn thẳng mặt Phó Thanh Dương, bộ dáng quả giống như muốn cắn đầu người nào đó, đáng sợ tới mức Độc Tiếu Ngu, Quân Lan Chu và Mộ Dung Vũ Đoạn đều tự chủ được lui ra sau hai bước.

      Đầu bọn họ thể ăn, đừng cắn bọn họ!

      “Thanh ca, chàng…”

      “Hừ, nàng lại ngắm nhìn ta chằm chằm, là nàng , nếu nàng lại nhìn ta chằm chằm như vậy, ta phải nhắc nhở nàng tiếng, nè, bây giờ ta nhắc nhở nàng, mau mau đừng nhìn ta chằm chằm như vậy!”

      Rẹt cái, Độc Tiếu Ngu và Quân Lan Chu cũng cùng đem ánh mắt phóng tới nhìn chằm chằm Phó Thanh Dương, trừng mắt lên cách khó hiểu.

      Bây giờ là lúc nào mà tên ngu ngốc này còn lời như thế, sợ lão bà trong cơn tức giận hưu phu ngay tại đương trường hay sao?

      “Thanh. Ca…”

      “Nhưng bây giờ cũng có chuyện gì quan trọng cho nàng làm, để nàng ngắm nhìn ta chút chắc cũng có chuyện gì đâu? Nhưng mà ta , tại sao nàng lại luôn luôn ngắm nhìn ta chằm chằm như vậy?”

      trán nổi lên ba vạch đen sì, Độc Tiếu Ngu và Quân Lan Chu khỏi hai mặt nhìn nhau dò xét.

      Lan Chu, ngươi có cách gì bắt ngậm họng lại hay sao?

      xin lỗi, đại ca! Khinh công nhanh như vậy, ta bắt được!

      là ngốc đến hết thuốc chữa, vậy ngươi thấy chúng ta có nên bóp chết ngay bây giờ hay , chưởng chết, thuốc chết, miễn khỏi phải để tiếp tục làm mất mặt xấu hổ như vậy?

      Đại ca quyết định là được rồi.

      Tốt, vậy bây giờ ta đây đánh chết cho rồi!

      “Hahaha!”

      Gì?

      Độc Tiếu Ngu nghi hoặc thu hồi tầm mắt lại, thấy Lâu Thấm Du khắc trước vẫn còn là bộ dáng muốn mưu sát thân phu, biết từ khi nào lại chuyển tầm mắt sang nhìn , chẳng những hề buồn bực, mà thậm chí còn che miệng cười nắc nẻ thôi, tựa hồ nhìn ra suy nghĩ cái gì.

      “Đại ca.”

      “Đệ muội?”

      “Dù Thanh ca có phải người trong giang hồ hay , tại ta rất hạnh phúc, ta nghĩ đây là thứ hạnh phúc cha ta từng mong ước, phải ?”

      “Đúng, đúng, đúng vậy, đúng là như thế!” Độc Tiếu Ngu vội .

      Lâu Thấm Du mỉm cười. “Cho nên xin đừng bóp chết Thanh ca, ta cũng muốn phải làm quả phụ.”

      Phó Thanh Dương ngẩn ra, vẻ mặt ai oán, thanh uất ức. “Ta làm sai chuyện gì mà đại ca muốn giết ta?”

      Giết ?

      , chỉ là tìm cái hầm cầu đem chôn sống xuống thôi!

      Độc Tiếu Ngu ngắm vị đệ đệ của mình, ràng là ngu ngốc gì cho cam, chỉ phải tội già đầu rồi mà còn quá chân chất khiến người ta giận điên người, lại nhìn nhìn vị đệ muội đoan trang nhu uyển, trái ngược hoàn toàn với đệ đệ của , như trời và đất, như phương nam và phương bắc, rồi cất tiếng cười to.

      Quả nhiên là tuyệt phối!

      cần hoài nghi gì nữa, Phó Thanh Dương thập phần sủng ái lão bà; mà theo ánh mắt chăm chú ngắm nhìn phu quân của Lâu Thấm Du cũng có thể thấy được tình cảm của nàng đối với phu quân, là quyến luyến, là kính trọng.

      đời này, chắc cũng chỉ có nàng kính trọng tên ngu ngốc kia!

      “Cuối cùng có thể an tâm!” Độc Tiếu Ngu lẩm bẩm , sau đó chuyển qua hướng Hải Ta. “Tốt, giờ cũng nên xử lý chính rồi!”

      Sớm sợ tới mức phát run, Hải Ta vừa bị nhìn tới, nhất thời sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống tại đương trường.

      Ngàn tính vạn tính nhưng cũng thể ngờ được, trước mắt chính là ba vị Tu La trong Thất Tu La, mà lại còn muốn giết người diệt khẩu!

      hoài nghi nếu mình bị xử lý ngay tại đương trường!

      Càng khó tin là, cái tên mãng hán thô lỗ râu ria lông lá đầy mặt kia, lại chính là Nộ Tu La, hơn nữa lại còn là Tam nữ tế của Lục Ánh sơn trang!

      Vậy từ giờ còn ai dám động đến Lục Ánh sơn trang nữa!

      “Ngươi! Mang lão bà của ngươi cút về Hải gia , nhớ kỹ, phải chuyển cáo những lời của ta đến lệnh đường!”

      “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”

      “Còn nữa, cảnh cáo lệnh đường, bà ta được phép đụng vào Lục Ánh sơn trang nữa!”

      “Dạ! Dạ! Dạ!”

      “Ra ngoài!”

      Nhanh như chớp lập tức thấy bóng dáng của Hải Ta nữa, tất nhiên những cao thủ mà Hải gia mang đến cũng chạy theo .

      Thế là Độc Tiếu Ngu lại xoay người, đối mặt với Lục Phù Dung còn trợn mắt há hốc mồm nhìn lom lom.

      “Lâu trang chủ.”

      Lục Phù Dung cả kinh, “Đại công tử?” biết vì sao, tuy rằng đối phương luôn luôn tươi cười hòa nhã, lại khiến bà kinh hồn táng đảm nổi da gà.

      “Hôm nay nguyên là Lâu Trang chủ muốn truyền ngôi vị lại cho nhị tiểu thư…”

      “Phải, nhưng Nguyệt Lan …”

      “Nếu nhị tiểu thư bỏ , vậy đem ngôi vị trang chủ truyền lại cho đại tiểu thư !”

      “Gì?” Lục Phù Dung cứng họng, tưởng sau khi Lâu Nguyệt Lan bị đuổi , bà có thể thanh thản ổn định ngồi yên chiếc ghế trang chủ của Lục Ánh sơn trang, ngờ…

      “Sao?” Độc Tiếu Ngu thủy chung vẫn dào dạt ý cười, nhưng giờ phút này, nụ cười tươi tắn kia lại chứa đầy ý đe dọa.

      Lúc này Lục Phù Dung cũng hiểu được, cho dù như thế nào, hôm nay bà thể đem vị trí trang chủ truyền cho Lâu Nguyệt Sương, nếu sau này Lục Ánh sơn trang lại gặp phải chuyện phiền toái, Thất Tu La cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

      Hừ hừ hừ, sao, muốn truyền ngôi truyền ngôi.

      Hoàng đế có Thái thượng hoàng, trang chủ tất nhiên cũng có thể có Thái thượng trang chủ, dù bà là trang chủ hay thái thượng trang chủ, Lục Ánh sơn trang thủy chung vẫn nằm trong tay bà!

      Mà bây giờ, có Thất Tu La làm chỗ dựa, Lục Ánh sơn trang hẳn có thể hoành hành ngang ngược, diễu võ dương oai giang hồ!

      ※※※

      Ngày tốt giờ lành, Lục Phù Dung đem ngôi vị trang chủ truyền cho Lâu Nguyệt Sương.

      Hôm sau, Độc Tiếu Ngu liền hướng Lâu Nguyệt Sương cáo từ, tính đem đệ đệ và đệ muội đưa về nhà trước để mấy vị trưởng bối an tâm.

      Lúc chia tay…

      “Chị vợ, đại ca của ta , sau này nếu ngươi gặp chuyện gì, cho dù Lục Ánh sơn trang gặp phiền toái lớn bằng trời nữa, cứ cho bọn ta biết tiếng, bọn ta nhất định tới giúp ngươi giải quyết.” Phó Thanh Dương lớn tiếng , hề băn khoăn nể mặt mẹ vợ ngồi bên cạnh.”Nhưng nếu do nhạc mẫu đại nhân gây ra, cho dù vấn đề như hột đậu xanh bọn ta cũng vẫn mặc kệ!”

      Rẹt cái, Lục Phù Dung đen mặt lại; Lâu Nguyệt Sương thầm cảm kích thôi. Kể từ đó, Lục Phù Dung cũng dám can thiệp vào quyết định của nàng.

      “Cám ơn muội phu.”

      cần khách khí, người trong nhà cả thôi!”

      Rồi sau đó, bọn họ rời .

      Xe ngựa nhanh chậm lên đường, Lâu Thấm Du thủy chung vẫn chăm chú nhìn sơn trang trước mặt và Lục Phù Dung, Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du, đôi mắt nàng hề chớp, cho đến khi xe ngựa quẹo qua khúc quanh, nàng mới buông màn xe, ôm Tuyết Vụ, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

      Bây giờ mới là rời khỏi Lục Ánh sơn trang!

      Đối với Lục Ánh sơn trang, nàng chút nào quyến luyến; đối với tỷ muội, cũng có gì là bỏ được; đối với mẫu thân, lại hận thể rời xa sớm hơn chút; nhưng biết vì sao, trong lòng lại có vài phần bùi ngùi, vài phần thương cảm…

      “Ta , Thanh Dương?”

      “Đại ca?”

      “Ngươi còn nhớ Tứ thẩm nhi dặn, sau khi thành thân ngươi phải làm như thế nào với bộ râu kia của ngươi hay a?”

      “…”

      “Hử?”

      “Ờ…cạo sạch …”

      “Sau đó?”

      “Ngay cả…ngay cả cọng cũng… được để sót lại…”

      “Vậy xin hỏi, tại khuôn mặt này của ngươi là sao a?”

      “Ta…ta chạy suốt ngày vất vả! Vậy…liền…”

      “Như thế nào?”

      “Đừng như vậy mà! Đại ca, hễ nghỉ chân ta lập tức cạo sạch , trăm ngàn lần đừng với mẹ ta a!”

      “Nếu vậy…”

      “Ta cho đại ca ngươi mượn Mặc Dạ cưỡi tháng là được chứ gì?”

      “Nó cho người khác cưỡi.”

      “Ta muốn nó cho ngươi cưỡi cho ngươi cưỡi.”

      “Tốt lắm, cho ta mượn Mặc Dạ cưỡi tháng, lão bà ta mượn Bạch Yên cưỡi tháng, đúng lúc bọn ta…”

      được! Bạch Yên được!”

      “Tại sao?”

      “Bạch Yên là của lão bà ta.”

      “Mượn chút có sao đâu?”

      “Đó là của lão bà ta, cho mượn!”

      “Vậy xin lỗi, nếu đồng ý, ngươi chờ bị Tứ thẩm nhi xách lỗ tai !”

      “Đại ca, đừng như vậy mà…”

      có Bạch Yên, miễn bàn!”

      “…Hừ! Giỏi lắm! Cùng lắm cởi sạch quần áo vòng trong thôn thôi, sao!”

      Hahaha!

      , nàng làm gì có thời gian để suy nghĩ mấy việc này? Vị phu quân chân chất kia của nàng, còn có huynh đệ và thân nhân trưởng bối của , mặc dù có thân phận tầm thường, lại có thể sống bình thường như vậy, ấm áp viên mãn như vậy; mà nàng cũng sắp có thể gia nhập bọn họ, mong chờ cuộc sống tương lai còn kịp, nàng nào có thời gian nhàn rỗi để mà thương cảm?

      Nàng lẳng lặng buông Tuyết Vụ ra, lấy ra bài vị của cha, cười với bài vị rất tươi.

      Phụ thân, ngài hẳn mong muốn như thế này a? Cuộc sống bình thường mà ấm áp, bình thản mà hạnh phúc, đây chính là cuộc sống mà ngài ao ước có phải ?

      KẾT THÚC


      Xách theo cái rổ, Lâu Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay lớn lên thành con chó to béo mập mạp nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy quẫy ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười.

      “Tuyết Vụ, ta muốn đến từ đường, cũng phải chơi, ngươi hưng phấn như vậy làm gì?”

      được lúc, đột nhiên nàng giơ tay lên dùng sức vẫy hai cái, Độc Tiếu Ngu bên bờ ruộng phía bên kia cũng giơ tay lên vẫy vẫy với nàng, rồi sau đó vùi đầu tiếp tục làm ruộng.

      Tiếu Tu La thanh danh hiển hách giang hồ đúng là nông dân, là khó có thể tưởng tượng!

      Nàng lại tiếp tục về phía trước, đột nhiên, tiếng gào thét đòi đánh đòi giết vọt qua bên cạnh nàng, nàng khỏi tò mò lớn tiếng hỏi.

      “Thập tam đệ, tại sao la lớn như vậy?”

      “Tên tiểu tử Thập bát đệ đó dám gieo hạt tiêu thửa đất trồng đậu xanh của bọn ta, ta phải giết !”

      Hahaha!

      Các đứa con của Quỷ Diêm La quả nhiên quỷ quái muốn chết, làm như ngày nào trêu cợt người khác sống nổi hay sao đó, cứ chốc chốc lại có tiếng người kêu la đòi giết đòi đánh, mà người bị đuổi đánh đuổi giết nhất định là nhi tử của Quỷ Diêm La.

      Nàng mím môi lại cười, vừa được vài bước, lại gặp được cảnh tượng thú vị mà dường như ngày nào cũng gặp qua.

      “Tướng công, đừng keo kiệt như vậy mà!”

      “…”

      năm mới chữa bệnh từ thiện lần, cũng đâu có gì phiền toái!”

      “…”

      “Tướng công, được rồi, được rồi, chỉ lần thôi!”

      “…”

      “Tướng công…”

      Làm bộ như phát , nàng cúi đầu cười trộm ngang qua đôi vợ chồng có thể là tuyệt phối kia, qua khúc xa mới dám cười ra tiếng.

      Cũng có lúc lãnh tâm lãnh diện Độc Tu La cũng phải bó tay!

      Lại được bao lâu, gặp đám nương tử vây quanh thảo luận, có người bằng tuổi nhau, có người già, càng thiếu người trẻ.

      “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, nương, lục thẩm nhi, thất thẩm nhi.”

      “Thấm du a! muốn tìm ngươi đây, đến đây, đến đây !”

      “Có chuyện gì ạ? Thất thẩm nhi.”

      “Bọn nam nhân nhà này rất đáng giận, cho nên chúng ta lên kế hoạch tìm ngày toàn thể chuồn êm đến Tân Cương chơi, để nam nhân bọn họ tự phục vụ bản thân , đến lúc đó ngươi cũng cùng !”

      Đây phải là hỏi, mà là mệnh lệnh.

      “Chuyện này…” trán mồ hôi chảy xuống giọt giọt, nàng đắn đo biết trả lời như thế nào.

      “Thôi được rồi, được rồi, đừng làm khó nàng, nàng cũng y như Mông Mông, phu là trời, thê là đất, chúng ta có hỏi nàng cũng như thôi, đến lúc đó bắt cóc nàng theo là được rồi!”

      vậy cũng phải, vậy Thấm Du, ngươi cứ làm việc của ngươi thôi!”

      Thế là nàng rời khỏi nhóm nương tử mưu bàn tán kia, bên môi vẫn ngớt cười.

      Vào trong đây rồi, nàng mới hiểu chuyện, trong đây hề có nam nữ nam nữ ngang hàng nhau, mà tại đây đối phương đều cam tâm tình nguyện lép vế hơn người còn lại, giống như nàng, nàng cam tâm tình nguyện bị Phó Thanh Dương “dẫm nát dưới lòng bàn chân”, bởi vì tuy rằng “Bị dẫm nát dưới lòng bàn chân”, nhưng ngược lại, nàng cũng nhận được rất nhiều quan tâm, lo lắng và thương .

      Chịu thiệt chính là phương pháp để chiếm tiện nghi, đây có lẽ chính là đạo lý này!

      “Tuyết Vụ, ta vào mình được rồi, ngươi canh bên ngoài .”

      Tuyết Vụ lập tức nhu thuận nằm phục xuống, cái đuôi vẫn ngừng vẫy qua vẫy lại mặt đất, nàng thương vỗ vỗ đầu của nó, rồi mới bước vào trong từ đường.

      Phó Thanh Dương có lừa nàng, trong đại từ đường của bọn họ rất nhiều, rất nhiều “người”, bài vị khắp nơi, các tổ tiên trưởng bối của Thất Diêm La đều ở đây, là “đại tạp viện” chính tông, nếu bọn họ có thể được, chỉ sợ là huyên náo ầm ĩ vô cùng.

      Cha của nàng cũng sớm nhập bọn với bọn họ.

      Hơn nữa ở đây quả lúc nào cũng có người đến thắp hương cung phụng, xem , bàn thờ tràn đầy cống phẩm, đều là tươi mới mỗi ngày, tuyệt có cống phẩm nào để quá đêm.

      “Cha, ở đây ngài có rất nhiều bạn nha?” Nàng cười . “Hy vọng ngài ngại náo nhiệt.”

      xong, nàng lấy từ trong rổ ra bánh ngọt, hoa quả, đặt lên bàn thờ sớm còn chỗ trống, xong rồi thắp hương tế bái, sau đó nàng chăm chú nhìn bài vị của cha, cười sung sướng.

      “Cha, ngài khoái hoạt ? Thấm nhi rất vui vẻ!”

      Nàng rất thỏa mãn, rất thỏa mãn thở phào ra hơi.

      “Thanh ca rất sủng ta, các trưởng bối cũng rất tốt đối với ta, đây quả gia đình chân chính, rất ấm áp, vô cùng ấm áp, đời này ta cũng muốn rời khỏi nơi này, ta nghĩ, chắc cha ngài cũng vậy?”

      Lại cùng phụ thân hàn huyên hồi lâu sau, nàng mới sảng khoái rời .

      “Được rồi, Tuyết Vụ, chúng ta trở về ! Thanh ca chắc tìm ta, muốn ăn há cảo, ta còn chưa nấu cho nữa!”

      Phó Thanh Dương quả nhiên tìm nàng, nhưng cũng phải bởi vì nguyên nhân nàng nghĩ, mà là bởi vì…

      “Cha, giúp đỡ !”

      “Giúp cái gì?”

      “Giúp nữ nhi của ta, tôn nữ của ngài, đổi tã, cái mông hoàng kim của nó thối chết người.”

      “Sao ngươi tự mình đổi?”

      “Chuyện này…chuyện này… tốt lắm? Nó là nữ nha!”

      “Nữ làm sao? Nó là con của ngươi, cũng phải nữ nhi của người khác.”

      “Nhưng mà…nhưng mà…Nó là nữ!”

      “Là con của ngươi.”

      “Nhưng…nhưng…Nó là nữ !”

      “…Nó là con của ngươi!”

      “Mẹ nó, lão cha ngài rống lớn tiếng như vậy để làm chi? Dọa nữ nhi của ta khóc rồi nè!”

      “Ta…mụ nội nó! dám thay tả cho nữ nhi, vậy ngươi sinh nhi tử !”

      “Chó chết mà, lão cha thối ngươi dám thử nữa xem xem, nữ nhân Lâu gia chỉ sinh nữ sinh nam, ngươi cố ý muốn làm lão bà của ta thương tâm sao?”

      “Ngươi cái tên hỗn đản này, sinh nhi tử Phó gia ai nối dõi tông đường?”

      “Tổ tiên Quy Tôn vương là con dê con, ngoại trừ ta, lão cha thối ngài còn có hai đứa con trai, muốn nối dõi tông đường tìm bọn được rồi, tại sao nhất định phải là ta?”

      “Ta muốn ngươi nối!”

      “Được, ta tìm nương, hỏi bà…”

      “Chậm , chậm , đừng tìm nương của ngươi, đừng tìm nương của ngươi!”

      “Sao?”

      “Ta…tìm đệ đệ của ngươi nối, được chưa?”

      “Ngoài ra, cũng được nhắc lại chuyện này!”

      “Tại sao?”

      “Ta thèm để ý, nhưng lão bà của ta để ý.”

      “Bênh lão bà ngươi dữ vậy sao, ngay cả cũng cho , cái này hơi quá đáng à nha, ta…”

      “Ta tìm nương!”

      “Được, được, được, đề cập tới, đề cập tới!”

      Ngoài cửa, Lâu Thấm Du lẳng lặng lau nước mắt, phải thương tâm, mà là cảm kích, cảm động, ngay cả chính nàng còn nghĩ đến chuyện này! Phó Thanh Dương cũng vì nàng mà lo lắng như vậy.

      Có được phu quân khoan dung lại thông cảm như vậy, nàng còn cầu mong gì nữa?

      Mà trong phòng, Phó Thanh Dương vừa thắng keo, nhưng lại cũng thua bàn khác, vừa đắc ý chưa đầy lát, lại mặt mày nhăn nhó khóc lóc liền đó.

      “Lão cha thối, thực có lương tâm, giúp nữ nhi ta thay tả chút cũng được! Quên , vẫn tìm lão bà là tốt nhất!”

      Nhưng khi vất vả mới tìm được Lâu Thấm Du, lại phát Lâu Thấm Du cải lão hoàn đồng, nàng mang theo Tuyết Vụ chơi liệng đá với nhóm tiểu quỷ khác.

      “Hahaha, Tam tẩu liệng rất hay!”

      “Nặng hơn! Nặng hơn!”

      “Hahaha, giỏi, giỏi, Tam tẩu thực giỏi!”

      “Nặng hơn nữa ! Nặng hơn nữa !”

      Sợ gọi tới gọi lui Lâu Thấm Du chơi mất hứng, Phó Thanh Dương khỏi ngây người lúc lâu sau, lắc lắc đầu, được rồi! Vậy tìm người khác

      “Nhị tẩu, cứu mạng a!”

      “Sao?”

      “Van cầu ngươi, giúp nữ nhi của ta thay tã !”

      “…”

      HẾT

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :