1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 24: Chỉ là lại nhớ em (H)

      Edit & Beta: BTD

      Tôi nghiêng đầu nhìn cửa sổ, kéo rèm cửa lại rồi quay đầu đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của . dựa lưng vào thành giường, tay tôi thò vào trong áo nhàng vuốt ve làn da trơn mịn. Đôi mắt đen của nhìn tôi chăm chú, đôi môi hơi động đậy, tôi đánh bạo lật vạt áo cởi ra cho , có cánh tay nên việc này vô cùng dễ dàng, mà cũng hề phản kháng.

      Cơ thể trọn vẹn của lập tức xuất trước mắt tôi. lần lạ, hai lần là quen, trải qua buổi tối, Diệp Tư Viễn khắc phục được chướng ngại tâm lý, có thể thoải mái ở trần trước mặt tôi rồi.

      Bỗng tôi có ý nghĩ xấu xa: “ cởi quần áo giúp em .”

      Lúc này tôi mặc áo sơ mi với quần jean, Diệp Tư Viễn sững sờ, môi mím chặt rồi quỳ gối giường, bắt đầu dùng răng và lưỡi tìm cách gỡ nút áo sơ mi cho tôi.

      Mái tóc đen của chuyển động ngực tôi, mỗi chiếc cúc được cởi, sợi tóc lại chạm vào khiến da tôi ngứa ngáy, tôi nhịn được liền mở miệng bật cười khanh khách. ngẩng đầu nhìn tôi, tôi le lưỡi : “Nhột quá.”

      im lặng tiếp tục cởi mấy cái cúc áo. Tôi ngắm nhìn tấm lưng rắn chắc của , tay tự giác vuốt ve dọc theo xương bả vai rồi từ từ chuyển qua hai bên phần tay bị cụt.

      Tôi nắm hai phần tay bị cụt ấy trong tay, thân thể Diệp Tư Viễn khẽ run , nhưng mà vẫn ngẩng đầu lên.

      Môi , răng , lưỡi rất linh hoạt, toàn bộ nút áo của tôi đều được tháo bỏ nhanh chóng, cái bra màu trắng loáng thoáng lộ ra ngoài, tôi ngồi im nhúc nhích.

      Diệp Tư Viễn gấp gáp cắn vạt áo của tôi để cởi ra nhưng có lực, liền ngồi thẳng người nhấc chân làm. Tôi thuận theo để cho cởi áo, cơ thể trắng trẻo chỉ mặc cái bra của tôi xuất .

      thở hổn hển, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực, chân phải vòng ra sau lưng tôi, ngón chân nhàng cởi móc áo, bra liền rơi khỏi người tôi.

      Diệp Tư Viễn còn sức để cởi quần cho tôi nữa, vùi mặt vào ngực tôi, tham lam hôn, cắn, liếm.

      Tôi liên tục rên rỉ, Diệp Tư Viễn nghe thấy thanh quyến rũ của tôi lại càng them cuồng nhiệt, hai vai cựa quậy đẩy tôi ngã xuống giường, cả người đè lên tôi, rồi điên cuồng hôn môi tôi.

      Cách lớp vải quần, tôi có thể cảm giác được Tiểu Viễn hoàn toàn thức tỉnh.

      “Tiểu Kết, giúp .” khàn giọng muốn tôi giúp cởi quần ra cho .

      Sau đó tôi tự cởi quần mình, hai thân thể mảnh vải quấn lấy nhau. Bàn tay tôi mò mẫm tìm Tiểu Viễn ngóc đầu dậy.

      Diệp Tư Viễn vẫn nằm ở người tôi, cử động làm Tiểu Viễn cọ cọ lại ở bụng tôi. Tôi biết cố gắng tìm vị trí.

      Tôi cười xấu xa chịu giúp .

      vội vàng đến nỗi cọ răng lên cổ của tôi rồi hổn hển : “Bạn học Trần Kết, bạn bắt nạt người tàn tật đấy.”

      Tôi bị chọc cười, cuối cùng nắm lấy Tiểu Viễn và hỏi : “Tư Viễn, có cần đổi tư thế ?”

      thở hổn hển : “ cần, ... muốn thử nằm .”

      Tôi quyết định thỏa mãn , mặc dù cả người đều đè người tôi nặng kinh người, nhưng mà còn cách nào khác bởi vì có tay để chống đỡ.

      Tôi đặt Tiểu Viễn vào đúng vị trí, lập tức cắn răng thẳng lưng vọt vào.

      Diệp Tư Viễn nửa quỳ giường, ngón chân bám chặt xuống mặt đệm, hai tay tôi đỡ vai để có điểm tựa. Tôi nâng mông lên cao, chân quấn chặt lấy .

      Đầu Diệp Tư Viễn gục vào hõm cổ bên trái của tôi nên tôi nhìn thấy gương mặt , chỉ có thể nghe tiếng hít thở nặng nề.

      Diệp Tư Viễn vẫn trong quá trình trưởng thành, cho nên thể thiếu sex được, tôi cũng biết có thể tự mình làm được vấn đề này được bao nhiêu nữa.

      Tối hôm qua, chúng tôi như Adam và Eva, ăn trộm quả táo đỏ, Diệp Tư Viễn nếm vị ngon ngọt cả đêm, còn tôi đến bây giờ vẫn chưa hết đau nhức!

      Cũng may là tôi có kiến thức trong chuyện này, lần đầu tiên của bất kỳ người con nào cũng vậy cả, tôi tin lời của Diệp Tư Viễn, tại làm chưa tốt, nhưng tương lai, chúng tôi nhất định càng ngày càng ăn ý, ngày càng làm tốt hơn .

      Sau hồi luật động triền miên, Diệp Tư Viễn bắt đầu gia tăng tốc độ, rồi cũng lên được đỉnh cao của dục vọng.

      thẳng lưng, từng phát từng phát đụng vào phần hông của tôi, lúc bắn ra còn lớn tiếng gọi tên tôi, tôi có thể cảm nhận được Tiểu Viễn run rẩy trong đó, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng gầm phát ra từ sâu trong cổ họng của .

      Kích tình qua, thả lỏng thân thể, hoàn toàn nằm đè lên tôi, tôi nhắm mắt lại ôm chặt lấy , cảm nhận cảm giác tâm ý tương thông giữa hai chúng tôi. Tôi biết quan hệ của tôi và bước sang trang mới.

      Chúng tôi càng ngày càng thân mật với nhau hơn.

      * * *

      Kết thúc chuyến du lịch ở núi Linh , chúng tôi quay về trường học.

      Tôi vẫn chuyện nhiều với Đường Duệ, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Vương Giai Phân thay đổi rất lớn. Chúng tôi trở nên vô cùng thân thiết, cùng học cùng về, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối nếu có hẹn với Diệp Tư Viễn, tôi lại cùng ấy tự học.

      Sau khi tiếp xúc nhiều hơn tôi mới biết Vương Giai Phân là tốt, chỉ là tôi vẫn hiểu, ấy xinh đẹp, gia cảnh khá giả tại sao lại thích chơi với tôi, đây quả là câu đố khó giải.

      tuần sau, buổi tối thứ sáu, Diệp Tư Viễn được chú Tào tới đón về nhà, chủ nhật mới quay lại, trước khi còn lưu luyến nỡ rời làm tôi sung sướng vui mừng gần chết, thế là tôi bảo về nhà chăm sóc mẹ chút, đừng có lúc nào cũng nhớ tôi.

      Thứ bảy, nam sinh học cùng lớp gọi điện cho tôi – cậu ấy chính là người chụp ảnh trong buổi sáng hôm ngắm bình minh ở núi Linh , cậu ấy hỏi email của tôi, là muốn gửi cho tôi tấm ảnh, hơn nữa xin lỗi vì chưa được cho phép mà chụp trộm bức ảnh này.

      Tối hôm đó tôi đến phòng máy, vào email quả nhiên có thư mới. Tôi mở ra xem, đó là bức ảnh chụp chung của tôi và Diệp Tư Viễn - chúng tôi hôn nhau.

      Trong tấm ảnh đó, chúng tôi đứng ở khoảng đất trống, bối cảnh xung quanh là những ngọn núi được bao phủ bởi mây trắng, Diệp Tư Viễn hơi cúi người, sợi tóc đen của rủ xuống trán. Còn tôi núp trong lòng , mái tóc dài để xõa bị gió thổi tung, tay tôi áp lên ngực , còn cái tay kia vòng qua cổ nhón chân lên, chúng tôi say sưa hôn nhau.

      nhìn vẻ mặt của Diệp Tư Viễn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ngọt ngào hạnh phúc toát ra từ gương mặt ấy. Tuy hai ống tay áo của mềm nhũn mất tự nhiên treo hai bên vai nhưng tôi biết, lúc đó dùng cả trái tim mình để ôm lấy tôi.

      Ảnh này chụp rất sắc nét, tay nghề người chụp cũng được nên đẹp lắm, tôi rất thích nó.

      Tôi lập tức tìm QQ của Diệp Tư Viễn rồi gửi cái mặt cười cho , nửa phút sau phản hồi, ra là cũng lên mạng.

      Mr. Diệp: Tiểu Kết

      Tiểu Kết tử: Tư Viễn, em cho xem tấm ảnh này.

      Mr. Diệp: Em gửi

      Tôi gửi xong phải chờ lúc sau mới thấy chuyện.

      Mr. Diệp: Em rất đẹp

      Tiểu Kết tử: cũng rất đẹp trai.

      Mr. Diệp: xấu

      Tiểu Kết tử: Ai thế! Đẹp lắm đẹp lắm, thèm thảo luận vấn đề này với nữa. hơn tháng nay về nhà rồi… cảm giác bây giờ thế nào?

      Mr. Diệp: Ngày hôm qua rất vui vẻ, nhưng hôm nay rất buồn chán, có lẽ ngày mai còn buồn hơn nữa.

      Tiểu Kết tử: Cái gì? Tại sao vậy? Chẳng phải mẹ và em trai đều rất nhớ thương sao?

      Mr. Diệp: Ừm, chỉ là lại nhớ em, ở đây làm gì có em.

      Tôi mỉm cười nhìn màn hình máy tính, tôi tưởng tượng ra dáng vẻ của Diệp Tư Viễn lúc này, ngồi trước cái máy tính trong phòng, dựa lưng vào thành ghế, đôi chân dài đặt lên bàn, ngón chân linh hoạt gõ bàn phím, liên tục gõ ra những lời tâm tình với tôi.

      Tiểu Kết tử: Trời ơi, mới hai ngày thôi mà nhớ em rồi sao? Hơn tháng nữa là nghỉ hè rồi, tới lúc đó phải làm sao!

      Mr. Diệp: cũng suy nghĩ về vấn đề này đây

      Tiểu Kết tử: Á? Ha ha ha ha ha, hay đùa vậy?

      Mr. Diệp: !

      Tiểu Kết tử: Há há, người ta tiểu biệt thắng tân hôn, đừng suy nghĩ nhiều, chờ đến khi gặp mặt vào ngày tựu trường, em tặng cho cái ôm và nụ hôn!

      Ai ngờ tôi vừa gửi dòng chữ này Diệp Tư Viễn lâu phản hồi.

      Tôi lướt web xem tin tức lát sau, mới xuất , chỉ là cau nhưng khiến tôi vô cùng lúng túng.

      Mr. Diệp: Tiểu Kết, lời em vừa rồi bị mẹ nhìn thấy

      Tiểu Kết tử: ...

      Mr. Diệp: Ảnh của chúng ta cũng bị mẹ nhìn thấy

      Tiểu Kết tử: ...

      Tôi còn ý kiến nào để phát biểu nữa, tôi nghĩ cả đời này chắc tôi dám gặp mặt mẹ Diệp Tư Viễn mất.

      Tối chủ nhật, Diệp Tư Viễn được chú Tào đưa về trường, tôi chạy ra cổng đón , chú Tào nhìn thấy tôi liền khách khí chào hỏi: “Chào bạn học Trần.” Tôi nhanh miệng đáp: “Chào chú Tào ạ.”

      Chú ấy biết quan hệ giữa tôi và Diệp Tư Viễn, biết chú ấy có gì với mẹ , nhưng tôi cũng muốn giấu diếm chú ấy.

      Chuyện tình cảm của chúng tôi là quang minh chính đại, mà mối quan hệ này có lẽ chú Tào đoán ra từ lần Diệp Tư Viễn đưa tôi ra ga tàu vào mùa xuân đầu năm nay rồi.

      Sau khi Diệp Tư Viễn trở lại tuần. Hôm nay là thứ bảy, tôi lại làm thêm ở siêu thị. Buổi chiều khi kết thúc công việc, tôi quay về trường gọi điện cho Diệp Tư Viễn, hỏi muốn ăn cái gì vào bữa tối, ngồi trong vườn hoa ở sân trường chờ tôi.

      Tôi rất buồn bực, đến khi tìm được phát ngồi ghế đá, vai đeo cái túi màu đen.

      Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn túi lưng , hiếu kì hỏi: “ phải đến phòng ăn cơm sao? Sao lại chạy ra đây, hay là muốn đâu?”

      Sắc mặt vô cùng vô cùng mất tự nhiên, thậm chí mặt còn đỏ ửng. Sau vài phút do dự mới : “Gần trường học có quán trọ mới khai trương nên đại hạ giá, giá thuê phòng rất ưu đãi, ... muốn em đến đó thuê phòng với buổi chiều.”

      Rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi, tia thẹn thùng lấp lánh ở đáy mắt.

      “À à?” Tôi lập tức hiểu ra tâm tư của , Adam ăn trái táo đỏ cấm kỵ rồi muốn làm chuyện xấu tiếp!

      Dù sao Diệp Tư Viễn cũng chỉ là nam sinh 21 tuổi bình thường như bao người khác, từ lúc rời khỏi núi Linh đến nay hai tuần rồi, phương diện cần giải quyết này của cũng là điều bình thường thôi mà.

      Chỉ là... Tôi ho khan tiếng, uyển chuyển cho biết: “Tư Viễn, hôm nay chúng ta đừng , mà có muốn cũng chẳng được, bởi vì... cái bà dì nhà em tới rồi.”

      nghe tôi xong, vẻ mặt lộ ra vẻ khó thể tin, tiếp đó là thất vọng. nheo mắt ấm ức : “Ừm... thôi vậy... Chúng ta trở về phòng ăn thôi.”

      Tôi nhìn mân miệng, ánh mắt ảm đạm mà thấy lòng cứ vui vui. Diệp Tư Viễn, sao có thể đáng đến vậy!

      * * *

      Lại tuần nữa trôi qua, chiều thứ bảy sau khi làm xong việc ở siêu thị, tôi đồng ý quán trọ “Nhân dịp khai trương nên đặc biệt giảm giá” với Diệp Tư Viễn ở đêm. Nhưng điều khiến tôi ngờ tới chính là - quán trọ ấy là khách sạn 5 sao.

      Khu vực tiếp tân của khách sạn vô cùng tráng lệ, khi tôi lon ton chạy tới thấy Diệp Tư Viễn làm xong check in, ngồi ghế salon chờ tôi, nhìn thấy tôi đến liền bảo tôi tự cầm thẻ mở cửa phòng và chứng minh nhân dân đăng ký phòng thuê tới sáng mai.

      Sau khi đưa chứng minh thư cho nhân viên khách sạn để làm thủ tục, tôi cẩn thận nhìn giá phòng bảng giá, ôi mẹ ơi! Toàn bộ đều là 4 con số! Phí sinh hoạt trong hai tháng của tôi đấy! Tôi vội vàng hỏi chị nhân viên: “Ừm... Xin hỏi giá căn phòng này của chúng tôi là bao nhiêu?”

      ấy tra giá xong rồi thông báo lại: “Vâng, của quý khách là 868 tệ.”

      Tôi đờ người lắp bắp thành câu: “Chị… chị... chị… chị trả cái chứng minh thư đó cho tôi, chị chờ tôi lát.”

      Tôi chạy về phía Diệp Tư Viễn, ánh mắt lập tức sáng bừng lên hỏi tôi: “Em làm xong rồi à?”

      “Chưa xong.” Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh , nắm chặt chứng minh thư và thẻ mở cửa phòng trong tay, tôi hỏi , “Tư Viễn, khách sạn này đắt quá! Chúng ta đổi nơi khác , Bảy Ngày, Hán Đình, Như Gia gì đó, chỉ cần hơn 100 tệ là đủ rồi, thuê phòng ở đây mất hơn 800 tệ! Đúng là dọa chết người ta.”

      Diệp Tư Viễn cúi đầu trầm mặc lát rồi mới sâu kín mở miệng: “Tiểu Kết, còn cách nào khác, phải có bồn tắm trong nhà tắm mới tắm được, mà những thứ này chỉ có khách sạn 4 sao, 5 sao mới có.”

      “Cái gì?” Tôi ngẩn người kịp phản ứng hỏi , “Phòng ở ký túc xá của làm gì có bồn tắm, thế tắm kiểu gì?”

      “Ở đó có cái ghế , ngồi lên cái ghế đó để tắm, cũng khó lắm. Ở chỗ bồn rửa mặt cũng có cái ghế chân cao, ngồi lên đó đánh răng rửa mặt khá tiện, em để ý à?”

      Tôi chú ý tới chúng, bởi vì bình thường tôi chỉ thấy đứng đánh răng rửa mặt thôi. Trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc: “Vậy còn... lần trước núi Linh , nhà tắm ở đấy có bồn tắm mà!”

      đáp: “Lần đó, ngồi dưới đất để tắm.”

      Tôi ngây người, tôi biết, vậy mà tôi cái gì cũng biết! Lúc ở núi Linh tôi chưa từng nghĩ xem phòng tắm này có tiện dùng , tắm, gội đầu, rửa mặt, đánh răng, vệ sinh, có chướng ngại gì hay , có cần tôi giúp đỡ hay . Tôi chưa từng nghĩ tới cũng chưa từng hỏi lần nào!

      “Em xin lỗi.” Tôi nhìn , “Em đăng ký thuê phòng, em ngay bây giờ, chờ nhé!”

      “Ừ.” nở nụ cười, tôi lại nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh ở hai bên má , chỉ là tôi thấy vài tia buồn bã ánh lên trong đôi mắt .

      Vừa khép cánh cửa phòng lại, tôi và Diệp Tư Viễn lập tức hôn nhau.

      đẩy tôi áp sát vào tường, ép chặt lấy tôi rồi cúi đầu hôn tôi sâu.

      Tôi bị hôn thể thở nổi, vất vả hít được hơi liền vội vàng : “Tắm trước ! Em đứng ở siêu thị nửa ngày trời, người đầy mồ hôi rồi.”

      Diệp Tư Viễn cúi đầu bên tai tôi: “Tiểu Kết, chúng ta cùng tắm .”

      Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: Tiểu Kết, muốn (H)

      Edit & Beta: BTD

      Đúng là khách sạn năm sao, phòng rộng rãi sạch , trang thiết bị đại, lại còn có mùi thơm dễ chịu nữa.

      Hơn nữa riêng phòng tắm của nó bằng cả căn phòng trọ ở núi Linh rồi, bồn tắm và các vật dụng linh tinh cần thiết rất đầy đủ, tất cả đều được làm bằng gốm sứ hạng sang. Bên cạnh bồn rửa mặt còn đặt chậu cây xanh khá tươi tốt, thậm chí trần phòng tắm còn treo cái đèn pha lê rất đẹp, nhìn cảnh này tôi thấy trong lòng run sợ.

      Tôi nghĩ với thân thể của Diệp Tư Viễn, phải ở những căn phòng như thế này mới thoải mái được.

      Tôi rửa tay Diệp Tư Viễn vào. đứng đằng sau cúi người hôn lên tai tôi, mái tóc dài của tôi để xõa nên khiến thoải mái, dùng môi kẹp từng lọn tóc ra sau tai tôi. Tôi thuận theo vừa hôn vừa hỏi: “ muốn làm gì thế?”

      Người dán sát vào lưng tôi, tôi nhìn vào gương thấy nhắm mắt lại rồi, hang lông mi dài run run.

      Tôi lập tức xoay người, ngẩng mặt nhón chân lên hôn , Diệp Tư Viễn gấp gáp đáp lại tôi. Còn tôi vừa hôn vừa tranh thủ cởi quần áo cho .

      mặc chiếc áo sơ mi carô màu cà phê và chiếc quần dài màu đen. Tôi cởi hết những gì mặc vứt sang bên cạnh, liền thấy toàn bộ cơ thể .

      ba tuần tôi được ngắm rồi, nhưng từng tấc da thịt của in đậm trong tâm trí tôi, kể cả hai phần tay tôi cũng nhớ rất ràng.

      Chẳng qua lần này tôi có thêm nhiều cảm giác mới, có tiếc hận, đau lòng, và cũng có bội phục sâu sắc.

      sai, Diệp Tư Viễn là người tôi , tôi vô cùng bội phục , tôi cho rằng mình đủ kiên cường thế nhưng nếu đổi lại tôi là người bị cụt hai cánh tay, có lẽ tôi thể đảm bảo rằng mình có đủ dũng khí tiếp tục sống và còn sống vô cùng tốt như .

      Diệp Tư Viễn hoàn toàn làm được.

      Chúng tôi mở vòi sen, ôm hôn nhau dưới làn nước ấm, tôi bôi sữa tắm và dầu gội đầu lên người , cẩn thận làm ít bọt dính vào mắt khiến khó nhịu nhắm chặt mắt lại, đến lông mày cũng nhăn cả lên, tôi kéo cổ xuống, lấy nước ấm rửa sạch mắt cho , cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tôi, tròng mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười hé lộ hàm răng trắng sáng.

      Tôi đưa tay sờ má : “Sao chỗ này lại có thêm cái lúm đồng tiền nhỉ, chỉ cần cười cái là người ta bị quyến rũ rồi.”

      “Ánh mắt của em cũng thường xuyên phóng điện với mà.” cúi đầu, áp trán lên trán tôi, giọng đầy quyến rũ.

      “Là do mắt em bị cận thị thôi” Tôi nũng nịu .

      bật cười: “Tiểu Kết, lát nữa em làm biện pháp bảo vệ giúp nhé, lần trước chúng ta tránh được, từ nay về sau phải chú ý chút.”

      “Cái gì mà biện pháp bảo vệ?” Tôi chậm chạp hỏi.

      “Là… Cái hộp nóc tủ đầu giường kia kìa.” đỏ mặt.

      Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, xấu hổ!”

      có! Tại nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, nóng quá!”

      Cuối cùng, tôi vẫn là người làm biện pháp bảo vệ dưới chỉ dẫn của rồi.

      ra cả hai chúng tôi đều có kinh nghiệm, khi đối mặt với sản phẩm cao su dính dầu nhầy nhầy này, tôi có chút lực bất tòng tâm. Diệp Tư Viễn cũng biết làm thế nào, đành phải tưởng tượng mà dạy tôi trùm cái sản phẩm cao su ấy lên Tiểu Viễn.

      Sau đó, chúng tôi lập tức tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ nhất.

      Diệp Tư Viễn vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn, còn tôi lại cảm thấy hứng thú gì, chẳng qua tôi cố gắng biểu ra ngoài, sợ lòng tự ái của bị tổn thương.

      , bây giờ tôi chút vui thú khi làm chuyện này, mặc dù lần này còn đau như hai lần trước, thế nhưng cảm giác trong tôi vẫn chỉ là khó chịu, cái gì mà khoái cảm, cái gì mà cao triều, tôi đây còn chưa biết đến đỉnh điểm nó như thế nào nữa.

      Chúng tôi gọi phục vụ mang bữa tối lên, ăn xong tôi vui vẻ ôm eo Diệp Tư Viễn, tựa đầu vào bả vai , hai người cùng tựa lên thành giường, đắp chăn xem tivi.

      Chúng tôi bật điều hòa rồi lại đắp chăn, là thoải mái muốn chết!

      Tôi chuyên tâm xem "Happy camp”, luôn miệng cười, lúc này Diệp Tư Viễn đột nhiên lại gần tôi.

      cắn cổ tôi, tôi đánh mấy cái: “ làm cái gì đấy!”

      xấu xa nháy mắt hỏi tôi: ” Thế em phải làm gì nào?”

      ! Chẳng phải vừa mới làm rồi sao!” Tôi nhéo eo cái làm kêu toáng lên.

      Tôi nhìn nhíu mày mân miệng, liền mềm lòng xoa xoa chỗ vừa nhéo rồi dỗ dành: “Em xin lỗi, còn đau ?”

      “Còn.” giương mắt nhìn tôi : “Tiểu Kết, muốn.”

      Ánh mắt của vô cùng uất ức!

      “...”

      Tôi ngẩn ngơ, rồi lại làm chuyện ngốc nghếch - thò tay vào trong chăn sờ soạng Tiểu Viễn.

      Diệp Tư Viễn chỉ mặc quần lót, mà Tiểu Viễn… nó ngóc đầu dậy rồi.

      Tôi làm vẻ mặt đau khổ: “Sao lại muốn nữa rồi, lần gần đây nhất cách tại chưa tới 3 tiếng đồng hồ đâu đấy.”

      ủ rũ thở dài: “A... được rồi.”

      điều chỉnh tư thế, dịch mông sang chút, ngồi thẳng dựa lưng vào thành giường.

      Tôi ngồi bên cạnh vừa xem tivi vừa ngắm , 5 phút sau, tôi lại thò tay vào trong chăn sờ mó, Tiểu Viễn vẫn trong trạng thái hưng phấn.

      Diệp Tư Viễn đương nhiên biết tôi làm gì nhưng chỉ im lặng nhìn, ánh mắt rất bình tĩnh.

      Tôi cắn răng khẽ : “Diệp Tư Viễn, thôi chúng ta làm nhé!”

      Giọng điệu của tôi khác gì liệt sĩ sắp ra pháp trường.

      Chẳng trách nhúc nhích cứ nhìn tôi chằm chằm, lát sau mới lên tiếng: “Tiểu Kết, em thích đúng ?”

      Tôi sửng sốt, do dự trong lòng xem là nên hay dối.

      Nhưng chỉ phút do dự ấy cũng đủ để biết được đáp án rồi.

      Diệp Tư Viễn cúi đầu : “Có phải là vì có tay ? ... Trước đây từng xem phim sex, thấy rằng trong chuyện này, tay đàn ông đóng vai trò khá quan trọng.”

      đừng có suy đoán linh tinh nữa!” Tôi gấp gáp . Tôi muốn đau lòng như thế nên lựa lời với , “Diệp Tư Viễn, chúng ta mới làm 3 lần thôi, phải với em, vừa bắt đầu làm tốt, nhưng sau này tốt hơn sao.”

      ngẩng đầu buồn bã nhìn tôi: “Nhưng mà tiểu Kết, có rất nhiều kỹ xảo cần tay để thực , điều này cả đời thể làm được.”

      đâu đâu, chúng ta, ừm... Chúng ta cùng nhau thử nhé.” Tôi nhào tới ôm chặt. Tôi thích Diệp Tư Viễn luôn luôn khoái lạc vui vẻ chứ muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương như vừa rồi của .

      gì, tôi nhìn gương mặt hoàn mỹ của bỗng quyết định, tôi quyến rũ .

      Tôi hôn , cắn , thuận tay cởi luôn cái áo phông mặc.

      vẫn nhúc nhích, cũng đáp lại tôi, khi tôi cảm thấy mình thất bại đột nhiên lại quay sang bảo tôi: “Tiểu Kết, chuyện nào tay làm được nghĩ châncũng có thể, em có đồng ý để thử ?”

      “Cái gì?” ra tôi vẫn chưa hiểu muốn làm gì, nhưng tôi vẫn trả lời “Em đồng ý!”

      Và lần này – lần đầu tiên trong đời tôi được hưởng thụ khoái cảm đến cực điểm.

      Diệp Tư Viễn nằm giường, dưới người kê chăn và gối dự bị của khách sạn được để sẵn trong tủ, tôi nằm ngửa bên cạnh , thân có mảnh vải, hai chân tôi tách ra hai bên, tư thế này khiến tôi cảm thấy mình như con ếch chờ làm thịt, vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, vừa lo lắng. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng ấm áp, khóe môi nở nụ cười, tôi bắt đầu có chút chờ mong về những gì sắp diễn ra.

      Rồi nâng chân phải đặt vào khoảng trống giữa hai chân tôi, gót chân chống mặt đệm, ngón cái và ngón trỏ sờ sờ vào vật nổi lên ở thân dưới tôi.

      Mặt tôi nhất thời đỏ bừng, nhiệt độ mặt tăng vùn vụt.

      Người tôi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, lúc này tôi nghe thấy thanh dịu dàng của vang lên bên tai: “Tiểu Kết, em thả lỏng , nhìn .”

      Tôi lặng lẽ giương mắt nhìn , có ánh mắt dịu dàng, có nụ cười ấm áp, có cơ thể rắn chắc, có bả vai rộng rãi, và còn cả hai bên cánh tay bị cụt kia nữa.

      Tôi ngẩng đầu nhìn đồ trang trí tinh xảo trần nhà, đèn thủy tinh sáng long lanh đan xen ánh sáng từ đèn LED, gian mờ ảo.

      Bỗng thân thể tôi nổi lên phản ứng kỳ lạ!

      Bởi vì tại vị trí nào đấy, sau khi được Diệp Tư Viễn vuốt ve, cảm giác tê dại nhanh chóng xuyên thẳng tới tứ chi làm tôi nhịn được run rẩy, miệng cũng kìm được rên rỉ thành tiếng.

      Diệp Tư Viễn từng chút vỗ về tôi nhịp nhàng, tôi nhíu lông mày, cảm giác là rất…! A! sai! Chính là cái từ này!...!

      Người tôi ướt đẫm mồ hôi, thậm chí bên dưới ướt át đến nỗi tôi biết hình dung và cũng biết dùng từ nào có thể diễn tả được. Tôi há mồm thở hổn hển, nhìn Diệp Tư Viễn nằm bên cạnh, vẻ mặt của vẫn bình tĩnh ôn hòa, chỉ có Tiểu Viễn là bừng bừng khí thế chiến đấu.

      Tôi nhìn vào mắt , quả nhiên nhìn thấy ngọn lửa tình nóng bỏng đầy mong đợi.

      Bỗng chốc người tôi như khoảng thiếu thốn cái gì đó.

      Thân thể tôi cần dung nhập, cần bổ sung cho đầy đủ, tôi cần ! Rất cần !

      A! Diệp Tư Viễn, em !

      Tôi lật người ngồi dậy, dùng sức ôm lấy Diệp Tư Viễn rồi hôn cuồng nhiệt. Diệp Tư Viễn cũng điên cuồng đáp lại tôi, chúng tôi chưa bao giờ cuồng nhiệt như lúc này, nhắm mắt lại, phần tay còn lại nơi bả vai áp chặt lên người tựa như giang hai cánh tay rắn chắc ôm tôi vào lòng! Chúng tôi thở gấp, cơ thể dán chặt vào nhau như muốn sát nhập cả linh hồn.

      Tôi im lặng cầm cái bao màu xanh đậm nóc tủ ở đầu giường, bàn tay run rẩy xé toạc nó ra, rút bộ quần áo trong suốt mặc vào cho Tiểu Viễn. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn động tác đó của tôi gì, nào ngờ sau đó Tiểu Viễn lại càng ngày càng lớn.

      Tôi biết nơi ướt át khít khao của tôi vô cùng chờ mong nó.

      Cuối cùng Tiểu Viễn cũng chui vào người tôi, cảm giác thỏa mãn chưa từng có nhất thời lan rộng ra toàn thân tôi.

      Diệp Tư Viễn rên rỉ, cúi đầu cắn ngực tôi, giọng hỏi tôi: “Tiểu Kết, em có cảm giác gì?”

      Đầu tôi loạn: “Cảm giác gì là sao ?”

      “Là... ở bên trong em, em thấy thế nào?” vừa hôn tôi vừa hỏi.

      “Ừm... Vô cùng phong phú.” Tôi tìm ra từ nào thích hợp hơn cái từ này nữa, sau đó tôi hỏi lại “Còn ? Tư Viễn, thấy thế nào?”

      dụi đầu vào hõm cổ cắn bả vai tôi: “ ấm áp, vô cùng ấm áp. Tiểu Kết, thấy... mình được bao bọc bởi ấm áp của em.”

      “A!” Tôi thét to thành tiếng bởi vì Diệp Tư Viễn bắt đầu cử động, chúng tôi còn quan tâm tới việc làm tư thế nào nữa, chỉ cần thấy thoải mái là được rồi!

      Lần tiếp xúc thân mật này, thời gian diễn ra rất dài, Diệp Tư Viễn vô cùng hưng phấn, tôi cũng vậy.

      Và với nỗ lực của , tôi bay lên trời bồng bềnh với những đám mây.

      Cả người tôi run rẩy, lớn tiếng hỏi tôi: “Tiểu Kết! Em có thoải mái ? Thoải mái ?”

      “Thoải mái!Rất thoải mái! Diệp Tư Viễn! Em sung sướng đến chết mất!” Tôi cũng lớn tiếng trả lời , lúc này cả hai chúng tôi khác gì người điên lăn lộn cái giường lớn của khách sạn năm sao, cơ thể của tôi và cứ ướt rồi khô, khô rồi ướt, cho đến lúc Diệp Tư Viễn gầm theo tôi bay lên chín tầng mây, tất cả mới kết thúc.

      Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, chúng tôi kiệt sức mơ màng vào giấc ngủ.

      Nửa đêm, chúng tôi tỉnh dậy, biết ai chủ động trước mà cả hai lại bắt đầu dây dưa, chúng tôi thăm dò cơ thể của đối phương trong màn đêm u tối, làm xong rồi ôm nhau lăn ra ngủ say sưa.

      Đến khi trời sáng, chúng tôi rời giường cùng nhau tắm rửa, càng tắm cảm xúc lại càng thăng hoa. Cả tuần mới có ngày chủ nhật thư giãn thế này, chúng tôi đương nhiên thể lãng phí thời gian ở chung với nhau, vì thế cho nên trong phòng tắm luôn có hình ảnh triền miên của hai chúng tôi.

      Mỗi lần Diệp Tư Viễn nhìn gương mặt nóng đỏ của tôi, đều vui vẻ hưng phấn liên tục thầm gọi tên tôi bên tai, chóp mũi của cọ cọ vào má âu yếm gương mặt tôi. :

      “Tiểu Kết, em.”

      Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn với tôi ba từ này.

      * * *

      Từ đó về sau, chủ nhật tuần nào tôi và Diệp Tư Viễn cũng ở khách sạn buổi chiều. Bình thường cứ đến chiều thứ bảy, sau khi tôi làm xong việc ở siêu thị, chúng tôi lại thuê phòng ở đến chủ nhật mới về, ăn bữa trưa xong gọi taxi đưa cả hai về trường, tôi tiếp tục làm thêm ở siêu thị, gần tối làm xong việc tìm ăn bữa tối.

      Chúng tôi thuê khách sạn cùng nhau trải qua cuộc sống tình nhân ngọt ngào đến chết người, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn cơm, rồi ôm nhau nằm giường xem “Đại Bản Doanh Khoái Lạc”, cùng nhau ngoác miệng cười.

      Chúng tôi hôn nhau, âu yếm mái tóc và thân thể của nhau, những lời thủ thỉ tâm tình cho nhau nghe, tôi và ngày càng ăn ý với nhau hơn phương diện sex, chúng tôi thử rất nhiều tư thế, dưới nỗ lực phấn đấu của mình cuối cùng kỹ xảo của cũng ngày càng tiến bộ hơn trước, mỗi lần làm chúng tôi lại cảm nhận được cảm giác mỹ diệu đó xuyên thấu vào tận xương tủy.

      Thi Tiểu Yến và Mã hề dị nghị chuyện chủ nhật tuần nào tôi cũng biến mất, bởi vì thiếu người ở cùng phòng họ tự tại hơn chút. Vương Giai Phân là người địa phương, cứ đến ngày chủ nhật ấy lại về nhà, cho nên cũng oán trách tôi dạo phố với ấy.

      Tôi chỉ có vấn đề nho , đó là trong khi chúng tôi chỉ ăn cơm, tắm gội, xem tivi và ngủ, ngoài ra còn vận động giường lát tiền phòng luôn dao động từ 600 tới 900 tệ, như vậy quả là rất lãng phí.

      Thế nhưng, Diệp Tư Viễn lại cần căn phòng rộng rãi có đầy đủ tiện nghi để thoải mái sinh hoạt. Hơn nữa, kỳ thi cuối năm sắp tới rồi, sau khi thi xong được nghỉ hè, tôi và Diệp Tư Viễn phải xa nhau tận hai tháng, cho nên tôi còn từ chối cầu vào ngày chủ nhật của nữa.

      Huống chi tôi say mê điên cuồng thân thể của .

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Phần III – Khi tình trở nên mù quáng

      Chương 26: Hai chúng ta ở chung sao?

      Edit & Beta: BTD

      Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi tiếp tục cuộc sống ngọt ngào của đôi vợ chồng vào chủ nhật như vậy.

      Nhưng Diệp Tư Viễn hình như vẫn chưa thỏa mãn với điều đó.

      * * *

      Giữa tháng 6, kì thi tiếng cấp bốn cuối kỳ bắt đầu, sau khi thi xong tôi thấy đầu óc mơ màng.

      Mấy tháng gần đây, tôi chú tâm vào chuyện đương sắp phát điên lên rồi, ngoài học, làm thêm, hầu hết thời gian của tôi đều dành cho Diệp Tư Viễn, căn bản có thời gian học và làm bài tập, cho nên thi rớt là chuyện đương nhiên.

      Tôi nhớ lại cái lần Diệp Tư Viễn tiếng lưu loát với Mark ở núi Linh , nghĩ thầm đến học kỳ tiếp theo phải tìm phụ đạo môn để thi lại vào tháng 12.

      đường về phòng, tôi nhận được điên thoại của Diệp Tư Viễn.

      “Em thi thế nào?” hỏi tôi, năm thứ hai đại học qua cấp sáu rồi.

      “Haizz... đừng hỏi nữa, chắc chắn là em qua được rồi, tiếng của em bây giờ còn bằng lúc tốt nghiệp trung học nữa.”

      “Ai bảo em chăm chỉ học tập.”

      “Em làm gì có thời gian học, cả ngày đều ở cùng với . Mà đâu chỉ có em… em hỏi , tới phòng vẽ để luyện tập bao lâu rồi? Chắc bây giờ còn nhớ đường đến đó đâu nhỉ?”

      “Ai bảo thế, hôm qua vẫn tới đó đấy.”

      ” Á! sao gọi em!”

      “Em tốt hơn, bởi vì nếu có em ở đó muốn vẽ tranh nữa.”

      “Hừ! Được đấy Diệp Tư Viễn, về sau đừng gọi em đây đó cùng nữa nhé! Đúng rồi, tìm em có chuyện gì? ăn gì để em mua?”

      cần đâu, nửa tiếng nữa đến chỗ em, muốn dẫn em tới nơi.”

      , có bản lĩnh lớn! Tự !”

      “Tiểu Kết...”

      Tôi cười “hì hì” cái rồi : “Trêu tý thôi mà, muốn đâu?”

      cười: “Đợi lát nữa em biết.”

      ‘‘Này! đừng giở trò thần thần bí bí với em.’’

      “Thôi nào, giờ giữ bí mật trước. Tiểu Kết, lát nữa em thấy.” Nghe giọng là biết tâm trạng vô cùng tốt.

      “Được, lát nữa vậy, em cúp máy đây.”

      Và tôi ngờ rằng nơi Diệp Tư Viễn muốn cho tôi xem lại là căn hộ chung cư cao cấp gần trường. dẫn tôi vào tòa nhà tầng 6.

      Diệp Tư Viễn dẫn tôi đến cuối hành lang, tầng này chỉ có duy nhất hai căn phòng, chúng tôi đứng trước cánh cửa, cạnh cửa tường lại gắn cái giá đỡ , tôi thấy rất kỳ quái. Lúc này, Diệp Tư Viễn bảo tôi lấy chiếc chìa khóa trong túi áo ra.

      tại tôi và thân mật với nhau hơn, Diệp Tư Viễn đồng ý để tôi làm chút chuyện vặt thay , bởi vì tốc độ nhanh hơn và dễ dàng hơn. Ví dụ như cầm chìa khóa, thẻ mở cửa phòng; làm thủ tục nhận phòng; thanh toán hóa đơn, trả tiền; có người gọi điện thoại tôi cầm cho nghe; thậm chí là giúp mặc và cởi quần áo... Đợi chút, đợi chút. Diệp Tư Viễn thay đổi nhiều như vậy, có lẽ là do coi tôi là người thân của mình rồi. cảm thấy cần phải che giấu điều gì trước mặt tôi nữa, nên mấy việc vặt đó dù là tôi làm hay làm cũng chẳng khác gì nhau hết, cũng bị mất tự nhiên nữa.

      bảo tôi mở cửa, tôi nghi ngờ nhìn nhưng vẫn nghe lời mở cửa ra.

      Cửa vừa mở, hai mắt tôi liền mở to vì kinh ngạc, trước mắt tôi là căn phòng vô cùng đẹp. Phòng khách rộng rãi sáng sủa, tất cả đồ gia dụng đều màu trắng, sàn nhà màu nâu nhạt, mặt tường dán giấy lót màu vàng trang nhã, trần nhà treo cái đèn chùm kiểu cách tinh xảo, các bức tường chỗ bàn ăn và sau ghế sa lông đều treo khá nhiều bức tranh đẹp, tôi nhìn thấy loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Phong cách trang hoàng căn nhà tuy giản dị nhưng ở từng khâu lại thể độc đáo của nhà thiết kế.

      Tôi còn ngửi thấy mùi mới mẻ toát ra từ các thiết bị mới lắp đặt.

      Tôi sững sờ: “Đây là…chuyện này là sao?”

      Diệp Tư Viễn mỉm cười, dùng bả vai đẩy đẩy gáy tôi: “Vào xem , xem có thích hay .”

      “Cái gì?” Tay chân tôi luống cuống bước vào, nhìn sàn nhà sạch bong in lại dấu chân bụi bẩn của mình, tôi lo lắng lên tiếng: “Em cởi giày ra nhé? Bẩn hết sàn nhà rồi.”

      Diệp Tư Viễn cười híp mắt nhìn tôi: “ cần đâu, em cứ thoải mái .”

      Tôi cau mày nhìn rồi vào xem phòng bếp, phòng vệ sinh, ở đâu cũng thấy lắp đặt đồ cao cấp, hiểu làm sao tôi lại có cảm giác kỳ lạ.

      Tôi ngập ngừng hỏi : “Đây là nhà của ai thế?”

      hất cằm về phía căn phòng đóng kín: “Em mở cánh cửa đó ra biết.”

      Tôi nửa tin nửa ngờ tới đẩy cửa, ra đây là phòng vẽ tranh có cửa sổ sát đất quay về hướng nam.

      Tôi lập tức hiểu ra đây là căn hộ của Diệp Tư Viễn. Mà vừa rồi tôi có cảm giác kỳ lạ là bởi vì cách bày trí đồ đạc trong nhà khá phù hợp với người tàn tật như , ở nhiều nơi có gắn them thiết bị thích hợp để tiện sinh hoạt.

      Tôi hỏi: “ thuê căn hộ này từ bao giờ vậy? Vừa đẹp vừa tiện lợi, chắc cũng phải hơn 3000 tệ tháng!”

      hé miệng cười: “Căn hộ này do đứng tên.”

      “Hả!” Tôi há to miệng, vội vàng xem phòng ngủ, phòng khách, phòng đọc sách, rồi cả tủ treo quần áo, ban công siêu rộng, ngoài ra còn có phòng dùng để làm việc, trong phòng đặt chiếc máy may và con manơcanh. Tôi hoảng hồn: “Căn hộ này phải rộng đến 150, 160 m2 đấy! Do đứng tên sao?”

      Diệp Tư Viễn đứng phía sau lưng cúi người cọ đầu lên vai tôi, hôn tai tôi rồi : “Nếu em thích, căn phòng này cũng do em đứng tên.”

      Tôi hoàn toàn hóa đá, sợ hãi quay lại nhìn .

      Cuối cùng cho tôi biết: “Căn hộ này mẹ mua cho từ năm đầu học đại học đấy, mẹ nếu ở ký túc xá quen chuyển đến đây sống, sau đó thuê người đến dọn dẹp và nấu cơm cho ăn là được. Rồi ở mấy ngày trong kí túc xá, thấy bạn cùng phòng rất tốt bụng, trừ chuyện phòng tắm có gì khó chịu cả cho nên dọn đến đây, cũng lắp đặt các thiết bị như em vừa thấy.

      Còn... bây giờ bên cạnh có thêm người, nghĩ nên có chỗ thoải mái cho cả hai. Vì thế mà tháng trước về nhà, cho mẹ biết ý của , mẹ liền tìm người mang đồ đạc tới trang hoàng, đương nhiên người thiết kế chính là , sắp xếp được tháng hoàn tất mọi thứ, hôm nay dẫn em tới đây xem chút.”

      Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, phục hồi tinh thần lại hỏi : “ sửa sang lại lúc nào thế?”

      đáp: “Chiều thứ bảy và chiều chủ nhật em siêu thị làm thêm, còn đến đây bàn bạc với người quản lý, mỗi món đồ ở đây đều là do chính chọn đấy.”

      Tôi lại há miệng kinh ngạc nhìn .

      Diệp Tư Viễn nghiêm túc : “Tiểu Kết, nơi này xa trường học, từ đây đến cổng sau của trường chỉ mất mười phút; căn hộ này có internet 24/24 sợ mất mạng; có nước nóng 24/24, vào mùa đông muốn tắm lúc nào cũng được; còn có tủ quần áo lớn đủ để em treo những bộ quần áo xinh đẹp và phòng vẽ tranh yên tĩnh để em luyện tập mà cần tranh chấp với ai; đặc biệt là ở phòng ngủ còn có cái tivi... buổi tối em có thể ôm người đó nằm giường cùng nhau xem tivi.”

      “...” Tôi thốt lên nổi câu.

      Diệp Tư Viễn lại tiếp: “Tiểu Kết, xin lỗi vì hỏi ý kiến em trước. Bây giờ hỏi em, em... em có đồng ý khi bắt đầu học kỳ mới năm hai chuyển tới đây ở với ?”

      Tôi mấp máy môi: “Diệp Tư Viễn, vừa là hai chúng ta sống chung sao?”

      “Đúng vậy.” khẽ mỉm cười.

      “Em đồng ý!” Tôi nhanh chóng trả lời.

      “Cái gì?” tin.

      vừa hỏi em có đồng ý mà? Em đồng ý.”

      cười sung sướng: “ chứ?”

      “Đương nhiên là ! Mỗi lần thuê khách sạn mất mấy trăm tệ, đau lòng nhưng em đau lòng! Căn hộ này vừa đẹp vừa rộng! Trong phòng bếp lại còn đầy đủ các vật dụng cần thiết nữa, Diệp Tư Viễn, biết , tay nghề của em nấu ăn được lắm đấy, Trần Dạ rất thích những món ăn do em làm, lúc nào em xuống bếp thử lần nhé!”

      tới trước mặt, khom người hôn trán tôi: “Đừng phòng bếp, em muốn thử cái giường lớn trong phòng ngủ cũng được, hay bây giờ chúng ta thử luôn nhé?”

      Tôi vòng tay qua cổ : “Phòng tắm cũng nên thử chút chứ nhỉ.”

      “Ừm, tivi cũng có thể dùng thử luôn.”

      được! Cái chuyện xem tivi đó là mơ ước của em, em phải thực với chồng tương lai của em.”

      “Ai là chồng tương lai của em?” dụi mũi vào mũi tôi cười xấu.

      “Tạm thời biết là ai! Có lẽ ấy vẫn chưa xuất .” Tôi trêu .

      “Vậy... em hãy coi là chồng tương lai của em, cùng thử xem.”

      “Ha ha ha ha ha!” Tôi ngừng cười lớn, “Diệp Tư Viễn, em ngờ mặt dày giống em nhanh đấy!”

      * * *

      Cuối tháng 6, là kỳ thi học kỳ cũng kết thúc, năm đại học của tôi yên ổn trôi qua.

      Tất cả các môn học của tôi môn nào phải thi lại, thậm chí còn lấy được học bổng nữa; lần này tôi để dành được số tiền để mua máy tính; chẳng những thế còn có thêm bạn cùng phái tốt bụng - Vương Giai Phân; quan trọng nhất là tôi tìm được người con trai tôi và người đó cũng tôi.

      Nhưng nghỉ hè rồi, chúng tôi phải xa nhau.

      Cuối cùng cái ngày chia xa ấy cũng tới.

      Tôi đặt vé từ hai ngày trước, cùng mua vé giường nằm với Uyển Tâm, dưới áp lực của Uyển Tâm và Diệp Tư Viễn, lần này tôi dám mua vé ghế ngồi nữa.

      Ngày về nhà, tôi cho Diệp Tư Viễn đến ga tàu tiễn tôi bởi vì đến kì nghỉ hè ở đây khá đông người, tôi cũng sợ rằng sau khi tiễn tôi , lúc trở về taxi hơi bất tiện. Tôi chỉ để tiễn đến cổng trường, khi đứng đợi taxi, tôi ôm .

      Tôi : “Tư Viễn, em nhắn tin, gọi điện thoại cho , lúc nào rảnh rỗi em chạy ra quán internet chat QQ với .”

      dặn dò: “ được internet, ở đó an toàn, lo lắng cho em.”

      “Được, , em lên mạng nhờ nhà họ.”

      “Ừm.”

      “Tư Viễn, em rất nhớ .”

      cũng nhớ em, Tiểu Kết, em phải ngoan đấy, chỉ có 2 tháng thôi, rất nhanh đến ngày tựu trường.”

      “Ừm... Tư Viễn, nếu em nhớ quá phải làm sao bây giờ!”

      “Vậy hãy gọi điện thoại cho .”

      “Nếu nửa đêm nằm mơ nhớ tới em phải làm sao?”

      “Cũng gọi điện thoại cho .”

      “Nếu em nhớ đến phát khóc, phải làm sao bây giờ?”

      đâu, khi em nhớ nên cười mới đúng.”

      Tôi bật cười, nhìn thấy taxi tới gần, tôi với : “Tư Viễn, xe đến rồi, em phải đây.”

      “Ừm, Tiểu Kết, đường cẩn thận, phải chăm sóc bản thân tốt.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn , nhịn được kéo cổ áo xuống, đặt lên môi nụ hôn, sau lúc mới : “Diệp Tư Viễn, em , chờ em trở lại nhé.”

      “Tiểu Kết, tháng 9 tựu trường, chúng ta dọn sang nhà mới.”

      “Vâng! Em đây, tạm biệt!” Tôi vẫy tay chào rồi xách hành lý leo lên taxi với Uyển Tâm.

      Vừa ngồi vào trong xe nước mắt tôi lập tức rớt xuống.

      Khi xe lăn bánh, tôi vội hạ cửa kính xuống, đôi mắt ngập nước nhìn theo bóng dáng Diệp Tư Viễn dần dần lùi lại.

      mặc chiếc áo T-shirt màu xanh nhạt, gật đầu rồi nở nụ cười yếu ớt với đôi lúm đồng tiền đáng . Sau đó, tôi thấy cứ xa mãi xa mãi, cuối cùng biến mất còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Mãi đến khi nhìn thấy nữa tôi mới quay mặt lên ngồi thẳng người.

      Uyển Tâm hoảng sợ nhìn tôi hỏi: “Trần Kết, em biến thành Quỳnh Dao từ bao giờ thế? Xem ra hai chúng ta cần phải đổi tên cho nhau rồi, em nhìn lại dáng vẻ của em , cứ làm như là sinh ly tử biệt bằng, xa nhau có 2 tháng thôi mà, chớp mắt cái là qua!”

      Tôi sịt mũi: “Nhưng mà chị Uyển Tâm, bây giờ em bắt đầu thấy nhớ ấy rồi!”

      Vừa dứt lời tôi lại òa khóc.

      Diệp Tư Viễn được bốn tháng, dường như ngay cả tính cách của tôi cũng có chút thay đổi rồi.

      Tôi ngờ bản thân mình cũng có lúc buồn thảm thương như thế này.

      Bốn tháng vừa qua là đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc của tôi và . Chúng tôi cùng nhau tản bộ trong trường như cùng nhảy những điệu lãng mạn, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau hét to, cùng nhau mơ ước về tương lai tốt đẹp.

      Diệp Tư Viễn, biết vài năm sau có còn nhớ tới khoảng thời gian ấm áp này của hai chúng ta hay ?

      có còn nhớ nụ cười vô tư của em , có còn nhớ ánh mắt kiên định, vẻ mặt lúc kiêu ngạo lúc đau lòng khổ sở của em , và có nhớ vẻ mặt quật cường khi em câu hay ?

      Còn em mãi mãi bao giờ quên.

      bao giờ quên những gì thuộc về .

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: rất chắc chắn

      Edit & Beta: BTD

      Tôi tàu về nhà cùng chị Uyển Tâm, đúng là nằm giường thoải mái hơn ngồi ghế rất nhiều. Ở đây mỗi buồng có cái giường giành cho người nằm, còn cảnh tượng chen chúc vì ngồi ghế cứng nữa.

      Tôi chat QQ bằng điện thoại di động còn Diệp Tư Viễn sử dụng máy tính, tôi hàn huyên với mãi tới khi điện thoại hết pin mới thôi.

      Điện thoại tắt máy, tôi còn cách nào liên lạc với Diệp Tư Viễn. Uyển Tâm thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi liền trèo xuống ngồi bên cạnh, chị ấy ôm vai tôi để tôi tựa đầu vào vai chị ấy rồi than thở, “Tiểu Kết, chị em nghe này, , có điều em để ý tới Diệp Tư Viễn quá mức rồi đấy.”

      Nghe chị ấy … tôi sững người, bình tĩnh lại rồi cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ giữa tôi và .

      Toàn bộ nửa học kỳ sau của năm nhất vẻn vẹn bốn tháng, lúc nào tôi cũng dính lấy Diệp Tư Viễn. Thế giới bé của tôi luôn quay xung quanh , lúc ấy, tôi cảm thấy có điều gì khác thường, ngược lại còn thấy thích thú, đến hôm nay nghĩ lại mới thấy chuyện này thực tốt chút nào.

      Tôi phát , con người khi mắc vào tình chỉ số IQ vô cùng thấp, và tôi chính là minh chứng điển hình cho điều này, trước đây dù bề ngoài của tôi thường gây cho người ta cảm giác tôi là cái bình hoa nhưng tôi vảm thấy mình vẫn khá thông minh.

      Nhưng sau khi giữa tôi và Diệp Tư Viễn nảy sinh mối quan hệ thân mật, tôi liền biến thành người cả ngày chỉ nghĩ đến , biến thành ngốc ngếch còn quan tâm tới điều gì khác ngoài .

      Trước kia tôi còn cho rằng những đương trong đầu toàn đậu phụ, luôn xem tình lớn hơn trời, đánh mất bản thân mình và ngay càng sống có nguyên tắc, ngờ tôi cũng có ngày hôm nay.

      Tôi tâm với Uyển Tâm, kể cho chị nghe những khổ sở trong lòng tôi để rồi tôi nhận ra mình chìm đắm quá sâu trong tình này. Uyển Tâm sai, tôi quá quan trọng Diệp Tư Viễn rồi. Bây giờ cả hai chúng tôi vẫn còn trẻ, ai biết được tương lai sau này ra sao?

      Uyển Tâm với tôi: “Tiểu Kết, chúng ta giống những người có gia cảnh cao sang, gia đình chúng ta thể giúp chúng ta điều gì, sau này lao vào xã hội bất công này, chúng ta cần phải tự mình đối mặt với tất cả. Khoảng thời gian em và Diệp Tư Viễn qua lại với nhau, chị nhìn ra được em rất thích cậu ấy và cậu ấy cũng lòng thích em, nhưng em phải chuẩn bị tư tưởng suy nghĩ tới những vấn đề cả hai bắt buộc phải đối mặt trong tương lai.

      Thứ nhất, cậu ấy bị mất hai cánh tay, là người tàn tật, ba em có thể chấp nhận cậu ấy ? Thứ hai, điều kiện nhà cậu ấy rất tốt còn em quá bình thường, gia đình cậu ấy liệu có đón nhận em hay ? Thứ ba, hai người vẫn chỉ là sinh viên đại học, có chắc rằng tình giữa em và cậu ấy chống chọi nổi những thử thách sau này hay ? Thứ tư, em và cậu ấy ở hai mảnh đất cách xa nhau, tốt nghiệp đại học cậu ấy nhất định về nhà, vậy em có đồng ý theo cậu ấy tới đó ?

      Tiểu Kết à, em chưa đầy 19 tuổi, vẫn còn lắm, chị phản đối việc em ai đó, chị chỉ hy vọng em đừng quá chìm đắm trong tình ngọt ngào dễ vỡ này, ngộ nhỡ trong tương lai em và cậu ấy hai ngã rẽ khác nhau thể chung lối nữa, em bị tổn thương. Bởi chị rất hiểu em, em là khi ai ngốc nghếch chỉ quan tâm tới người đó đến mù quáng.”

      “Chị mới ngốc!” Tôi trợn mắt mắng Uyển Tâm nhưng trong lòng lại thấy chị ấy cũng đúng. Tôi cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện cuối cùng quyết định sau này trở lại trường, tôi phải chuyện nghiêm túc với Diệp Tư Viễn về vấn đề này để thay đổi tình huống trước mắt.

      Ít ra tôi cũng phải chăm chỉ học hơn, hoặc là đốc thúc Diệp Tư Viễn chú tâm vào việc học hành. Đúng là sau khi nhau, thành tích học tập của chúng tôi hơi sa sút, thân thể thuộc dạng đặc biệt, cơ hội học đại học rất hiếm, thời gian quý báu thể giành hết cho chuyện đương được!

      * * *

      Trong thời gian nghỉ hè, tôi tìm được công việc làm thêm nhàng tại cửa hàng bán quần áo, ngày làm ca sáng ngày làm ca tối luân phiên nhau, mỗi tuần được nghỉ ngày, lương tầm 600 tệ, coi như cũng khá. Bởi vì tôi xinh đẹp lại ngọt miệng, cho nên khách hàng đến đây mua hàng vô cùng quý, nhất là phái nam! Tôi tính toán thấy cứ thế này tháng kiếm được 1200 tệ cũng chừng.

      Diệp Tư Viễn đương nhiên biết tôi làm, dù lo lắng tôi vất vả nhưng cũng ngăn tôi.

      Tôi phải kiểu người ủy mị, từ trước tới giờ chưa từng lấy đồng của người khác phái nào, nhưng khi cùng Diệp Tư Viễn, tôi đồng ý để trả tiền, ví dụ như mua cơm, hoặc là mua đồ ăn vặt, trái cây ở siêu thị, còn lại đều do tôi trả.

      phương diện này tôi hề có so sánh nào hết, dùng tiền của , muốn tiêu gì tùy , cái đó là nguyên tắc của tôi, dù sao tôi cũng chưa từng bảo mua quà tặng cho mình nên rất thoải mái.

      Cả kỳ nghỉ hè, toàn bộ thời gian rảnh rỗi của tôi đều dồn vào nhắn tin, gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, thỉnh thoảng tôi còn chạy ra quán internet chat webcam với . Mặc dù yên tâm khi tôi chạy ra ngoài nhưng thể chống nổi sức cám dỗ của việc chat webcam, mỗi lần sắp logout, lại lưu luyến mãi muốn thoát ra.

      Tôi nhìn Diệp Tư Viễn trong webcam, mặc chiếc áo phông màu tím, tóc cắt ngắn, nhìn rất trẻ trung năng động. dựa lưng vào ghế, đặt chân lên bàn máy tính nên cách webcam hơi xa, thuần thục dùng chân gõ chữ. nở nụ cười nhìn tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra nét ưu thương sâu trong đáy mắt và giữa hai lông mày mà ngay cả tôi cũng thể xoa dịu.

      Lúc chat webcam với tôi, Diệp Tư Viễn rất tự nhiên cầm đồ ăn bàn đưa lên miệng, uống nước cũng vậy, khiến tôi hết sức vui mừng bởi vì hoàn toàn thả lỏng trước mặt tôi.

      lần, chúng tôi chat webcam với nhau bỗng nhiên có cậu bé chạy vào phòng Diệp Tư Viễn, nó tới bên máy tính, tò mò nhìn vào màn hình. Cậu bé này rất đẹp, đường nét gương mặt nó khá giống Diệp Tư Viễn, chỉ là còn tuổi.

      Tôi liền đánh dòng chữ: Diệp Tư Viêm, chào em!

      Thằng bé có lẽ đọc được dòng chữ màn hình nên kinh ngạc, nghiêng đầu thầm gì đó bên tai Diệp Tư Viễn.

      Diệp Tư Viễn cười với nó mấy câu, thằng bé liền đỏ mặt quay lại nhìn tôi. Lúc này, Diệp Tư Viễn gõ chữ.

      Mr. Diệp: Tư Viêm gửi lời chào đến em đấy, nó còn chị này xinh đẹp.

      Tôi cười: Tư Viêm năm nay học lớp mấy rồi?

      Mr. Diệp: Chuẩn bị vào lớp 4.

      Tiểu Kết tử: Trần Dạ nhà em năm nay lên lớp 6 rồi, lúc nào giới thiệu cho chúng làm bạn tốt của nhau nhé.

      Mr. Diệp: Em còn chưa gả cho muốn lôi kéo em trai rồi à?

      Tôi giật mình: Diệp Tư Viễn, điên à! Diệp Tư Viêm ngồi nhìn bên cạnh đấy, đừng có hươu vượn!

      Mr. Diệp: chuyện của chúng ta cho bố mẹ biết rồi.

      Mặt tôi đỏ bừng.

      Thế rồi Diệp Tư Viễn đứng dậy nâng chân phải đá đá vào cái mông của Diệp Tư Viêm, đuổi thằng bé ra ngoài, trước khi , Tư Viêm còn quay đầu lại nở nụ cười chào tạm biệt tôi rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

      Diệp Tư Viễn tiếp tục đánh chữ: với bố mẹ, có bạn , bạn rất tốt, bố mẹ bảo nếu có cơ hội hãy dẫn em về nhà chơi.

      Tôi bối rối: Chuyện này bây giờ còn sớm quá! Học kỳ sắp tới em chỉ mới là sinh viên năm hai đại học thôi.

      Mr. Diệp: Nhưng mà tiểu Kết, rất chắc chắn.

      Hả... Tôi chớp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn trong webcam mà biết đánh dòng chữ gì để gửi cho .

      Cuối cùng tôi : Diệp Tư Viễn, em cũng vô cùng chắc chắn, tuy nhiên chuyện này chúng ta để từ từ rồi bàn nhé.

      có chút mất hứng, đề cập tới vấn đề này nữa, chúng tôi chuyện thêm vài câu rồi logout.

      Giữa tháng tám, Diệp Tư Viễn du lịch châu Âu cùng cả nhà.

      Tôi bảo trong thời này đừng liên lạc, chơi phải có dáng vẻ chơi, huống chi dùng điện thoại di động cũng dễ dàng, lại còn chênh lệch thời gian nữa. ngẫm nghĩ thấy đúng nên tình nguyện đồng ý với tôi.

      Hai ngày sau tôi xin nghỉ việc, dẫn Trần Dạ tới thành phố K chơi hai ngày đêm. Tôi cảm thấy bọn trẻ con được chơi đây đó vào ngày nghỉ vô cùng có ích đối với phát triển của chúng.

      Ban ngày, chúng tôi vườn thú, chèo thuyền, bơi, Trần Dạ mặc cái quần tắm nho thích thú lao hết lần này đến lần khác cái cầu trượt ở bể bơi. Buổi tối, tôi lại dẫn nó ăn đồ nướng, chơi đùa cả ngày khá mệt mỏi nên sau khi quay về phòng trọ, tắm rửa xong cái là thằng bé lăn quay ra ngủ.

      Tôi ngồi bên mép giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Trần Dạ, tuy là đứa bé 12 tuổi hiếu động khá nghịch ngợm nhưng lại rất hiểu chuyện, phân phải trái.

      Thu nhập của bố tôi và dì dù cao nhưng thằng bé vẫn được chăm sóc khá tốt, nó là bảo bối của cả nhà tôi, cho dù cả nhà có phải đập nồi bán đồng nát hay làm trâu làm ngựa cho người ta cũng nhất quyết để cho nó phải chịu chút uất ức nào.

      Vậy Diệp Tư Viễn sao? Nhà tôi điều kiện bình thường mà vẫn vô cùng cưng chiều Trần Dạ, điều kiện nhà phải tốt như vậy, chắc chắn còn được cưng chiều hơn rất nhiều!

      Thế nhưng cậu nhóc 11 tuổi đẹp trai thông minh như Diệp Tư Viễn gặp phải tai nạn bất hạnh vào đúng ngày sinh nhật của mình. Lúc ấy, bố mẹ ra sao?

      Còn nữa, bố mẹ sinh Diệp Tư Viêm với tâm trạng như thế nào khi con trai cả của mình trở thành người tàn tật? Tất cả tôi đều biết.

      Diệp Tư Viễn rất ít khi kể cho tôi nghe về gia đình , ngay cả lần bị thương đó cũng hề nhắc tới.

      Bởi vì nó là vết sẹo khổng lồ trong lòng , muốn , tôi cũng nên chạm vào.

      Sáng hôm sau tôi dẫn Trần Dạ thăm quan viện bảo tàng, ăn cơm trưa xong rồi chúng tôi lập tức về nhà.

      Ngồi xe buýt, tôi hỏi Trần Dạ: “Này cậu nhóc, em xem, vài năm nữa chị quý của em tốt nghiệp quay về đây làm việc hay ở lại thành phố H nhỉ?”

      Nó trả lời chút do dự: “Đương nhiên là chị phải trở lại rồi!”

      Tôi : “Vậy nếu như chị muốn ở lại thành phố H?”

      Trần Dạ sững sờ nhìn tôi: “Chị, có phải vì bạn trai của chị ?”

      Tôi bật cười, thằng bé này thông minh: “Sau này lớn lên em cũng phải rời nhà tới nơi khác học, đợi đến khi em tốt nghiệp, chỉ sợ em còn muốn về nhà nữa rồi.”

      Nó lắc đầu: “Về sau em đến nơi chị sống để học, chị đâu đều phải dắt em theo cùng.”

      Tôi vuốt đầu nó: “Em còn , còn nhiều chuyện chưa biết, tương lai sau này em tìm được người mình , em phát ấy là tất cả đối với em, trong mắt em ấy luôn là người tốt nhất. Đến lúc đó, em cũng quên mất có bà chị già như chị thôi!”

      Trần Dạ ngờ ngệch nhìn tôi: “ hả chị?”

      “Đương nhiên.” Tôi vừa chuyện với Trần Dạ vừa nghĩ tới Diệp Tư Viễn, nghĩ tới những gì Uyển Tâm cho tôi hiểu, nghĩ tới những vấn đề mà tôi và phải đối mặt trong tương lai, nghĩ tới lời chắc chắn Diệp Tư Viễn với tôi, nghĩ tới... tương lai của hai chúng tôi.

      Bỗng tôi thấy lòng mình có chút hoang mang, hy vọng rằng đây chỉ là nỗi buồn phiền vô cớ mà thôi.

      * * *

      Ngày 20/8, mình tôi ngồi tàu quay về thành phố H, ở trường đại học Q, trước khi bắt đầu khai giảng năm hai đều tổ chức huấn luyện quân trong 1 tuần nên thể cùng trở về với Uyển Tâm.

      Tôi dối Diệp Tư Viễn và Uyển Tâm rằng tôi mua vé ghế nằm nhưng thực tế tôi đặt vé ghế ngồi.

      Bố chỉ cho tôi 1800 tệ làm phí sinh hoạt nửa học kỳ đầu tiên của năm hai đại học, tất nhiên là thể đủ. Mà sau khi bắt đầu học kỳ mới, chắc chắn tôi thể đến Olive làm thêm nữa, đành dựa vào số tiền lương ít ỏi kiếm được ở siêu thị, nên những gì có thể tiết kiệm phải tích cực tiết kiệm.

      Kết thúc hành trình 28 tiếng đồng hồ mệt mỏi, tôi xách hành lý bước ra khỏi ga tàu vào lúc 2 rưỡi sáng. Tôi quyết định nghe lời Diệp Tư Viễn, tìm phòng trọ ở gần ga tàu nghỉ ngơi lát chờ trời sáng rồi tính tiếp.

      2/9 Diệp Tư Viễn mới tới trường, định đến trường sớm với tôi nhưng tôi cho. Cả tuần tôi phải học quân , đâu có thời gian ở cùng , ở nhà cho thoải mái còn hơn.

      Tôi bỏ ra 50 tệ thuê phòng, tắm gội rồi gửi tin nhắn báo với Diệp Tư Viễn tôi đến nơi, sau đó đánh giấc tới sáng, sau đó trở về trường.

      về trường trước tôi, nhìn thấy tôi ấy cũng chỉ khách sáo chào hỏi mấy câu, còn Vương Giai Phân và Thi Tiểu Yến chiều nay mới đến.

      Tôi thu dọn hành lý, sắp xếp lại đồ đạc, bây giờ vẫn là mùa hè nên nhiệt độ khá cao, tôi lau lau lại giường chiếu cho sạch rồi treo màn lên khung giường.

      Làm xong, tôi cùng Mã ăn cơm trưa, sau đó quay về phòng lại ngủ giấc, lúc tỉnh dậy thấy Vương Giai Phân và Thi Tiểu Yến có mặt trong phòng rồi.

      Vương Giai Phân thay đổi rất nhiều, ấy ép tóc thẳng tắp, còn nhuộm… màu đỏ tím nữa. Tôi nhìn ấy, tâm trạng thay đổi xoành xoạch được biểu vô cùng ràng gương mặt, lúc khẩn trương, lúc mơ mộng, thậm chí có lúc tự cười mình. Thế là tôi hỏi thẳng ấy “Cậu rồi hả?”

      ấy mặt đỏ bừng xấu hổ nhảy dựng lên, nhăn nhó lúc sau mới dám cho tôi nghe, đó là ấy thích nam sinh – sinh viên năm thứ 3 đại học A ở bên cạnh, cậu ta cũng là người địa phương, họ quen nhau qua người bạn học hồi cấp 3 của Vương Giai Phân.

      ấy : “Lúc nào mình giới thiệu người đó với cậu nhé.”

      Tôi lắc đầu lia lịa: “Đừng! Bắt đầu từ hồi cấp , 10 bạn nữ giới thiệu bạn trai với mình có 8 người thay lòng đổi dạ quay sang thích mình, thế là mình còn bạn thân nào nữa cả.”

      Vương Giai Phân thoải mái cười to: “Nếu sau khi người đó gặp cậu mà lại nhảy sang bám lấy cậu, chứng tỏ ta đáng để mình trân trọng và thương, mình muốn cậu gặp ta là vì lý do này.”

      Tôi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Vương Giai Phân, làm gì có nào nảy ra ý nghĩ điên cuồng ấy như ấy nhỉ.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 28: Tư Viễn, em rất nhớ (H)

      Edit & Beta: BTD

      Đương nhiên tôi có cơ hội gặp người trong mộng của Vương Giai Phân vì ngay ngày hôm sau bắt đầu học quân rồi.

      Thành phố H cuối tháng 8 khác gì lò lửa, nhiệt độ ban ngày lên tới 35 độ, thậm chí có lúc lên tới 38 độ.

      Chúng tôi mặc quân phục tay dài đứng dưới cái nắng gay gắt, nào là tập nghiêm nghỉ, đều, xoay trái xoay phải,... Mồ hôi đứa nào đứa nấy đều tuôn như mưa, đây chính là bị hành hạ.

      Ban ngày mệt đến ngất, buổi tối còn cho người ta nghỉ ngơi, cả lũ tụ tập thành đám đông tổ chức hát quân ca, hô khẩu hiệu, thậm chí là chơi trò chơi...

      Tôi còn có thời gian nhắn tin với Diệp Tư Viễn, cứ hết ngày lại kéo lê thân xác mệt mỏi quay về phòng ngủ. Do chưa bắt đầu năm học mới nên mấy đứa sinh viên đáng thương bọn tôi có nước nóng để tắm, đành dội nước lạnh qua loa rồi bò lên giường lăn ra ngủ.

      Ngày học quân thứ tư, tôi bi thống phát ‘bà dì’ nhà mình đến cửa.

      Ban ngày mệt mỏi chẳng khác nào con chó chết, toàn thân ám mùi mồ hôi, bụng dưới đau quặn lên, thế mà buổi tối vẫn phải tắm nước lạnh, lại còn phải múc nước để tắm. Tôi bắt đầu khó chịu, gọi điện ngay cho Diệp Tư Viễn oán trách.

      Tối 8h30 ngày hôm sau, khi tôi và Vương Giai Phân cùng nhau về phòng. Đến tầng lầu phòng ngủ, vừa ngẩng đầu lên tôi liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong.

      Diệp Tư Viễn mỉm cười đứng bên cạnh cây hoa quế trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn tôi.

      mặc áo T-shirt đen với chiếc jean màu xanh nhạt, đeo túi xách chéo qua người, dáng người đứng thẳng cao ráo.

      Tôi nhìn ánh mắt ngập tràn cảm xúc và đôi lúm đồng tiền bên má liền ngẩn người. Có lẽ là do tôi quá mệt mỏi, có lẽ là do hormone phái nữ thời kỳ sinh lý bị rối loạn cộng thêm đau bụng, có lẽ là do hai tháng gặp nhau nên tôi rất nhớ , tóm lại tôi vô cùng uất ức, thút thí : “Diệp Tư Viễn... đến rồi...”

      Sau đó tôi xông tới ôm chặt lấy , dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc khóc òa lên, Diệp Tư Viễn choáng váng hiểu chuyện gì xảy ra, chắc ngờ tới phản ứng của tôi lại mãnh liệt đến vậy, sau đó mới cúi đầu dùng cằm ma sát đỉnh đầu tôi, vội vàng hỏi: “Tiểu Kết, Tiểu Kết, em làm sao vậy?”

      Tôi hít mũi cái, ngẩng đầu nhìn , nước mắt lả chả: “Căn hộ của ở được chưa? Em muốn tắm, em khó chịu sắp chết rồi!”

      * * *

      Tôi vào phòng thu xếp đồ đạc rồi cùng Diệp Tư Viễn đến căn hộ.

      Dọc đường, tôi kéo vào cửa hàng tiện lợi mua mì tôm và xúc xích, Diệp Tư Viễn hỏi tôi: “Em đói bụng à?”

      Tôi gật đầu: “Bụng khó chịu nên cả buổi tối chưa ăn cái gì cả.”

      đau lòng nhìn tôi: “Chúng ta sang bên kia mua sữa đậu nành nhé.”

      cần! Người em bẩn lắm rồi, chỉ muốn tắm thôi.” Tôi vẫn mặc quân phục rộng thùng thình, toàn thân mỏi mệt lại thêm cái bụng đói nên chẳng muốn đâu nữa.

      Diệp Tư Viễn biết tính tôi nên cũng miễn cưỡng, chúng tôi cùng đến căn hộ của .

      Đây là lần thứ hai tôi tới đây, giờ tôi biết cái giá đỡ cố định có thể lật lên lật xuống tường dùng để Diệp Tư Viễn ngồi lên tấm gỗ đó và đồ trong túi ra.

      gắp cái chìa khoá từ trong túi xách, đứng lên rồi nhấc chân mở cửa, sau đó cất chìa khóa rồi vào phòng, tôi xách đồ ăn vừa mua ở dưới đất lên theo vào.

      Diệp Tư Viễn đè cằm lên công tắc điện, trong phòng lập tức sáng bừng.

      Tôi nhìn gian phòng rộng rãi này, kinh ngạc phát đất, bên cửa có rất nhiều thứ.

      Tủ lớn, thùng rác, bàn chải đánh răng, sữa tắm, dầu gội, bàn còn có cả trái cây và thức ăn, nhìn chúng còn rất tươi ngon chắc chắn là được mua về từ siêu thị cách đây lâu.

      Tôi hỏi Diệp Tư Viễn: “Ai mua vậy?”

      “Trưa hôm nay có mặt ở đây rồi cho nên chú Tào đưa mua, đến xế chiều xem em tập quân , đứng từ xa cũng thấy vẻ mặt mệt mỏi của em đấy.” khẽ mỉm cười, còn tôi ỉu xìu đáp: “Đừng nữa! Còn hai ngày nữa là kết thúc, em đây phơi nắng sắp thành Bao Công rồi, chẳng biết ai nghĩ ra chuyện huấn luyện quân vào đầu tháng 8 nóng chết người này nữa trong khi các trường khác đều tập vào đầu tháng 9 mát mẻ cơ. Mà đúng rồi, năm học quân có nóng ?”

      sửng sốt, nhìn tôi : “ được đặc cách... cơ thể này của … làm sao mà học được.”

      Tôi nhìn vô cùng áy náy, rất muốn mở miệng lời xin lỗi nhưng tôi nghĩ càng càng hỏng, ai ngờ lại thốt lên câu: “ sao? Vậy quá may mắn rồi, bị hành hạ dã man như em.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy câu này còn chết tiệt hơn lời xin lỗi gấp tỷ lần.

      Quả nhiên, sắc mặt Diệp Tư Viễn trầm xuống, lẩm bẩm: “Vậy à? Có lẽ thế…!”

      Sau đó, xoay người vào phòng tắm, sau khi ra ngoài với tôi: “ vừa bật bình nóng lạnh, bây giờ vẫn chưa có nước nóng, khoảng tầm nửa tiếng nữa là em tắm được rồi. Em có muốn ăn mì trước ?”

      Tôi “Có” tiếng bé xíu, cầm mì tôm vào phòng bếp, tìm được cái nồi rồi bắt đầu đun nước, đợi nước sôi ục ục mang ra úp mì, sau đó tôi xoay người ra khỏi phòng bếp.

      Diệp Tư Viễn ngồi trong phòng ăn, hai chân để lên bàn, sửa sang lại các thứ mới mua, nào là khăn giấy, khăn lông, dép trong nhà.

      Tôi bước đến, đứng bên cạnh , đặt tay lên vai : “Tư Viễn, em xin lỗi.”

      ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cười lên : “Đồ ngốc, em đừng xin lỗi với nữa.”

      Tôi biết tức giận nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, tôi nghĩ sau này cần phải ăn cẩn thận, từ bỏ cái tật xấu này.

      Diệp Tư Viễn ngồi cạnh bàn ăn, nhìn tôi ăn mì như hổ đói, hỏi: “Em ăn nhanh thế, mấy hôm trước em bị bỏ đói sao?”

      Tôi trả lời, cầm bát canh lên húp làm hốt hoảng: “Em ăn từ từ thôi… cẩn thận nóng.”

      Sau khi đặt bát canh xuống và ợ lên cái to, tôi mới mở miệng chuyện: “Mỗi ngày toàn thân em hôi như cú, buổi tối có nước nóng để tắm nên có tâm trạng ăn cơm. Cuối cùng hôm nay cũng được tắm bữa nên giờ cảm thấy thèm ăn!”

      bảo tôi: “Vậy em tắm nhanh , nước nóng rồi đấy, xếp đồ, sáng nay có người đến quét dọn nên khá sạch rồi, toàn bộ đồ trong phòng ngủ đều mới cả đấy.”

      “A… tốt quá!” Tôi lấy áo quần trong túi ra vui mừng chạy vào phòng tắm, sau khi tỉ mỉ tắm rửa sạch , tôi ngay vào phòng ngủ.

      Diệp Tư Viễn bật điều hòa nên căn phòng bây giờ rất mát mẻ, qua kỳ nghỉ hè, mùi của các thiết bị mới dường như nhạt dần.

      Tôi nghe tiếng nước chảy ào ào lập tức biết tắm, tôi nhảy lên giường ngắm nhìn cái khung giường màu trắng.

      Phòng có phong cách khá lãng mạn, chăn gối đều có màu xanh đen, dọc bên mép còn có đường viền màu trắng, là màu sắc mà Diệp Tư Viễn khá thích.

      Tôi ôm chăn lăn lộn thỏa thích chiếc giường rộng 2m, ngửi mùi hương từ chăn ga gối mới mà cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

      Tôi cầm điều khiển bật tivi, nửa tiếng sau thấy Diệp Tư Viễn bước ra khỏi phòng tắm.

      Đầu ẩm ướt do mới gội, nước tý tách cái áo T-shirt màu trắng, bả vai vắt chiếc khăn lông, bên dưới là quần ngủ màu xám tro.

      ngồi giường quay lưng về phía tôi, kẹp khăn vào ngón chân bắt đầu lau tóc.

      Tôi thấy vậy liền bò tới quỳ đằng sau lưng, cầm khăn lau đầu cho . vẫn im lặng gì.

      Tôi vừa lau vừa ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người , ngắm nhìn tấm lưng dài rộng ngồi thẳng trước mắt, bải vai rộng lớn nhưng hai tay áo lại trống rỗng. Bất chợt, tôi bỏ cái khăn xuống, vươn hai tay ôm chặt từ phía sau.

      Tôi thủ thỉ: “Tư Viễn, em rất nhớ .”

      Tay tôi thò vào qua ống tay áo rộng thùng thình vuốt ve cơ thể , da nóng dần lên, nghiêng đầu lại, dịu dàng hôn tôi.

      hai tháng, tôi có bao nhiêu khát khao mong chờ nụ hôn này của !

      Tôi ôm chặt, cả hai cùng ngã xuống giường, tay tôi điên cuồng di chuyển người , tôi thấy mình càng ngày càng nóng, bụng cứ như có đốm lửa thiêu đốt rừng rực.

      nhấc chân lên vuốt ve chân tôi, dùng ngón chân linh hoạt nhàng lướt qua bắp chân tôi, làm tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Đôi mắt Diệp Tư Viễn nửa mở nửa khép mê ly nhìn tôi chăm chú, tôi biết dục vọng trong dâng trào, hai cánh tay bị cụt chống đỡ hai bên người tôi, hai chân quấn vòng quanh chân tôi, tôi cảm thấy Tiểu Viễn giữa hai chân thức tỉnh rồi.

      Tôi bắt đầu trút bỏ quần áo mặc, bỗng Diệp Tư Viễn tỉnh táo lại, lên tiếng: “Tiểu Kết, đâu, em hôm nay… được.”

      Tôi dịu dàng đáp: “ sao, em giúp thoải mái.”

      Tôi hung hăng hôn cái sau đó cấp tốc cởi áo quần xuống, cuối cùng tôi ngồi chồm hỗm hai đùi của , tôi cúi người nắm Tiểu Viễn trong tay rồi dùng lưỡi liếm nó cái.

      Diệp Tư Viễn ngờ tôi làm như vậy, vô cùng kinh ngạc, lớn tiếng : “Tiểu Kết! Đừng! Em mau dừng lại !” Chân bị tôi ngồi đè lên nên cứng lại, có lẽ muốn giãy dụa nhưng lại sợ hất ngã tôi.

      Tôi ngẩng đầu nhìn : “Tại sao, thích sao?”

      phải, nhưng mà...”

      “Chỉ cần thích là tốt rồi.” Tôi cười, tiếp tục công việc dang dở.

      bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, cố ngẩng đầu rồi cúi gằm cằm xuống để nhìn tôi, tôi thấy làm trong tư thế này Diệp Tư Viễn mỏi cổ nên đề nghị: “Tư Viễn, dựa lưng vào thành giường .”

      Đợi đến khi dựa lưng vào tường, có thể nhìn từng động tác tôi làm cho .

      Tôi tỉ mỉ hôn Tiểu Viễn, hai bàn tay xoa dần tới gốc nó và hai viên bi tròn bên dưới, Diệp Tư Viễn thở gấp, lâu lâu tôi lại ngẩng đầu nhìn . Người đổ đầy mồ hôi, hai bên cánh tay còn lại ở bả vai cũng nhàng run rẩy, rụt hai vai lại.

      Hai tháng tôi được gặp , tôi thừa nhận tôi rất nhớ cơ thể cao lớn này của .

      Tôi chầm chậm cho Tiểu Viễn vào trong miệng, cau mày rên rỉ, cả người cứng ngắc.

      Tôi nhớ lại các động tác của nữ chính trong phim cấp 3 của Nhật Bản, học theo người ta từng phát từng phát nhổ ra nuốt vào Tiểu Viễn, cái lưỡi linh hoạt ngừng khuấy đảo bên trong, đây là lần đầu tôi làm chuyện này cho Diệp Tư Viễn nhưng tôi hề cảm thấy ghê tởm, hề cảm thấy bẩn thỉu, hề cảm thấy đê tiện, tôi chỉ đơn thuần muốn Diệp Tư Viễn được vui vẻ mà thôi.

      Cuối cùng Diệp Tư Viễn cũng lên cao trào, hổn hển : “Tiểu Kết, ... được... em... đừng mà... rất bẩn.”

      “Ừm.” Tôi hiểu ý liền nhả Tiểu Viễn ra, dùng tay gia tăng tốc độ cho đến khi Diệp Tư Viễn run rẩy kịch liệt, hét lên tiếng, đạt tới cực đỉnh của dục vọng.

      Xong xuôi, vẫn trừng mắt nhìn tôi, nhìn chất lỏng màu trắng Tiểu Viễn vừa phun ra, nhìn gương mặt ửng hồng của tôi, ánh mắt bây giờ vô cùng nóng bỏng.

      Diệp Tư Viễn tự lau rửa thân thể cho mình, tôi cũng tắm lần nữa và đánh răng. Lát sau quay lại nằm giường, tôi kéo chăn đắp cho cả hai. Tôi ôm chặt và cảm nhận bình yên thoải mái trong lòng.

      Đầu tôi dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc của , nghĩ thầm tại ở bên tôi, tôi ở bên , nếu lúc nào cũng như thế này tốt biết bao.

      Rồi tôi nghe thấy Diệp Tư Viễn giọng lên tiếng: “Tiểu Kết, từ nay về sau em được làm như vậy nữa nhé.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt ửng hồng của nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng uất ức.

      “Tại sao? Vừa rồi em thấy rất thoải mái mà!” Đột nhiên tôi muốn trêu chọc .

      đáp: “Chuyện này... cả hai người chúng ta đều thoải mái mới có ý nghĩa.”

      “Nhưng em rất muốn được vui vẻ. Em biết vô cùng muốn, chúng ta xa nhau những hai tháng mà.” Nhu cầu phương diện này của Diệp Tư Viễn là điều bình thường.

      lắc đầu nghiêm túc : “Lần sau được làm thế nữa, Tiểu Kết, có thể nhịn được, muốn em phải chịu ủy khuất.”

      Tôi cười: “Được rồi, tạm thời em đồng ý với , nếu chắc chắn còn càu nhàu nữa cho mà xem.”

      “Em chê càu nhàu hả?” nhíu mày.

      “Đúng vậy, cứ như ông cụ non ấy!” Tôi đưa tay nhéo nhéo hai má , né được mà cũng định tránh.

      Nhưng mới nhéo được hai cái tay tôi lại đổi thành vuốt ve, khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của tôi chợt nhớ lại những vấn đề đáng suy nghĩ hồi hè mà chị Uyển Tâm phân tích cho tôi hiểu, khỏi thở dài.

      thấy tôi trầm tư liền hỏi: “Sao thế?”

      sao, tại ngày mai lại phải học quân nên em thấy nản.” Tôi dối.

      Rồi bảo tôi: “Tiểu Kết, ra rất hâm mộ các em đấy, bởi vì chưa bao giờ được học quân cả.”

      câu này làm tôi đau lòng muốn chết. ra đối với chúng tôi, quân huấn vừa bẩn vừa nóng vừa mệt mỏi lại có ích lợi gì trong thực tế đối với , nó lại là giấc mộng quá xa vời.

      Tôi ôm chặt : “Đừng gì nữa, mau ngủ .”

      “Ừm.” nhàng đặt nụ hôn lên trán tôi “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.” Tôi tắt đèn, toàn bộ căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.

      * * *

      Nằm đắp chăn ấm chiếc giường lớn giữa căn phòng mát mẻ có điều hòa, bên cạnh còn có Diệp Tư Viễn cho nên tôi ngủ vô cùng ngon.

      Sáu rưỡi sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, bây giờ là mùa hè nên bầu trời sáng rất nhanh, ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa sổ mỏng manh.

      Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn sang người nằm bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Nghĩ đến tương lai sau này mỗi đêm đều được ôm nhau ngủ, mỗi buổi sáng thức dậy lại nhìn thấy gương mặt say ngủ của , tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

      Diệp Tư Viễn bị hành động ấy của tôi làm cho tỉnh ngủ, mờ màng hỏi tôi: “Tiểu Kết, mấy giờ rồi?”

      “6 rưỡi.”

      “Em dậy sớm thế?” chống bả vai xuống giường để ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt nhắm mắt mở, tóc tai rối bù xù.

      Tôi nhìn bộ dáng của nhịn được bật cười, đẩy vào chăn: “Em phải tập quân , 7 rưỡi phải tập hợp, ngủ thêm , học xong em về.”

      híp mắt : ‘Ừm… Tiểu Kết, ở nhà chờ em.”

      “Em biết rồi!” Tôi đắp kín chăn cho sợ bị lạnh vì điều hòa trong phòng vẫn bật. Sau đó tôi hôn cái, trông lúc này như đưa trẻ.

      Tôi sảng khoái tinh thần đến trường học, Vương Giai Phân như tên trộm bò ra trêu tôi: “Tiểu biệt thắng tân hôn, cậu thấy thế nào?”

      “Ôi đức mẹ Maria của con! Cậu hỏi linh tinh cái gì vậy!” Tôi ảo não trả lời.

      “Đúng rồi, mình xem hộ cậu kết quả kỳ thi tiếng cấp bốn, cậu qua rồi nhé.”

      “A a! á!”

      Tôi sung sướng reo lên, qua rồi, vận may hôm nay quả tệ.

      Vậy là học kỳ mới lại bắt đầu, Diệp Tư Viễn và tôi ở chung, toàn chuyện tốt à!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :