1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Valen¬tine’s Day( hạ )

      Về nhà ngày thứ hai, sau bữa cơm trưa, Tần Lý gọi tôi vương quốc suối nước nóng của , tôi rồi.

      Ngâm mình ở trong suối nước nóng với , nước sâu vừa lúc đủ lộ ra bả vai của hai chúng tôi, tôi trầm mặc lời nào.

      Tần Lý ở bên cạnh nhìn tôi, vỗ vỗ vai của tôi, hỏi: "Thế nào?"

      Tôi nghiêng đầu nhìn , : "Gần đây em biết người."

      "Con ?"

      "Ừ."

      " ấy thích em?"

      "Ừ."

      "Em thích ấy sao?

      Tôi dời tầm mắt, dám trả lời.

      Tôi thích .

      Tần Lý : "Tư Viễn, em rất ưu tú, đừng tự coi mình."

      Tôi cúi đầu, nhìn vai của mình.

      Phần còn lại của hai tay cụt của tôi giấu ở dưới nước, vách tường ao nước là màu đậm, cho nên màu nước cũng rất đậm, ánh sáng lại mờ mờ, làm tôi thấy tình huống dưới nước.

      Lúc này, nếu như có người xa lạ nhìn thấy tôi, nhất định cảm thấy tôi có cái gì khác thường.

      Chỉ có mình tôi biết, thân thể của tôi là tàn phế, là rách nát, tôi mất bộ phận thân thể loài người thường dùng nhất -- cánh tay.

      Tôi rất ưu tú sao?

      Tần Lý gì thêm, ngâm nước nóng xong, chúng tôi cùng nhau phơi nắng, uống trà chiều. Ở vương quốc của , tôi cảm thấy rất tự do.

      Tôi hâm mộ , lúc nào tôi cũng có thể nắm giữ vương quốc của tôi.

      Gần tối về đến nhà, ăn xong cơm tối, tôi và mẹ ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, điện thoại di động vang lên.

      Tôi nhìn chằm chằm nó, mẹ hỏi tôi: "Tiểu Viễn, con có tin nhắn, xem sao?"

      Tôi : " có việc gì, lát rồi xem."

      Mẹ giúp tôi lấy di động từ bàn trà qua, đặt ở ghế salon bên cạnh tôi, : " chừng người khác có việc gấp tìm con đấy, xem chút ."

      Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng gác chân lên ghế salon, kẹp điện thoại di động, mở tin nhắn ra.

      Quả nhiên là Trần Kết gởi tới, : Em sắp đến nhà.

      Tôi trả lời: Có mệt ? 26 tiếng rồi.

      gửi lại: Cũng may, thắng lợi trong tầm mắt.

      Tôi tưởng tượng vẻ mặt của , xe lửa, ngồi ghế cứng tổng cộng 28 tiếng, tôi biết tại là lấy tư thế gì gởi nhắn tin.

      Mẹ ở bên cạnh nhìn tôi, : "Tiểu Viễn, tin nhắn rất thú vị hả? Con cười cái gì."

      Tôi đỏ mặt, với bà: " có gì. Mẹ, con trở về phòng, bạn học tìm con."

      "Được, ." Mẹ vỗ vỗ vai của tôi, tôi cúi người xuống, dùng ngón chân gắp điện thoại di động lên, trực tiếp cắn điện thoại di động vào trong miệng, bước nhanh trở về phòng.

      Tôi ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng giúp Trần Kết nạp 200 tệ phí điện thoại. Tôi biết nguyên nhân làm như vậy là gì, ngoài tiết kiệm đường dài, hơn nữa còn rất lâu, nhất định rất cố gắng.

      Nạp tiền thành công, tôi để đeo tai nghe, nằm lại giường. Tôi suy tư chốc lát, bấm số điện thoại của .

      Giọng của rốt cuộc vang lên ở bên tai tôi.

      Tôi cười hàn huyên mấy câu với , rốt cuộc lại với tôi lời ràng.

      Tôi trầm mặc lâu, hỏi: "Trần Kết, em xác định?"

      lập tức trả lời: "Vâng, em xác định. Diệp Tư Viễn, em xác định!"

      Tất cả phòng của tôi ầm ầm sụp đổ. Trong phút kia, tôi quyết định, tôi nghĩ muốn đánh cuộc lần.

      Mặc kệ kết quả như thế nào.

      Nghỉ đông năm đó là đoạn thời gian rất kỳ diệu.

      Tôi có , của tôi.

      Tôi và Trần Kết điện thoại, thông qua tin nhắn, mỗi ngày đều liên lạc.

      Chúng tôi báo cáo cho đối phương hôm nay làm cái gì, ăn cái gì, cho tôi chuyện lý thú lúc làm ở siêu thị. Trần Kết là hợp thể rất mâu thuẫn, có lúc tôi cảm thấy rất hướng ngoại, hi hi ha ha, giống như chút tâm cũng có; có lúc, tôi lại cảm thấy rất hướng nội, chút đa sầu đa cảm của , tôi hiểu ấy lắm. ra , tôi biết nhiều .


      Ở trong quá trình trưởng thành của tôi, tiếp xúc được cũng nhiều. Mặc dù cũng có vài từng đối bày tỏ cảm tình với tôi, nhưng đối mặt thân thể như vậy của tôi, đối mặt với cự tuyệt của tôi, họ đều rút lui.

      Chỉ có Trần Kết, giống như cái gì cũng sợ.

      Tôi thường nghĩ tới , thời điểm nhớ , tôi liền mở điện thoại di động lên, nhìn tấm hình gửi cho tôi.

      Pixel điện thoại di động của hề cao, có lẽ chỉ có 30 vạn pixel. Trong hình, mặt của có chút mơ hồ.

      Nhưng cười lại rực rỡ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của , ngày mùa đông tối tăm cũng giống như rắc đầy ánh mặt trời.

      Trong ngày tháng giêng, tôi theo ba mẹ nhà chúc tết.

      Khi về nhà, là tám giờ tối.

      Chú Tào nghỉ,
      [​IMG]
      anh8877suna2304 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 2: đề phòng ( thượng )
      Editor: Hoàng Dung


      Tiếng chuông báo thời gian rạng sáng, tôi ngồi mình ở ghế sa lon nhìn tiết mục cuối năm.

      Tư Viêm đòi bắn pháo, mẹ liền bồi nó ra ngoài. Ba và chú, các bác ở nhà ông nội chà mạt chược. Trong nhà chỉ còn lại mình tôi, phòng ốc to như vậy, có vẻ trống rỗng.

      Tôi nghe tiếng pháo huyên náo ngoài phòng, khỏi tăng lượng TV, nhưng vẫn nghe những người chủ trì quần áo lộng lẫy TV kia rốt cuộc cái gì.

      mặt mọi người đều là vẻ vui sướng, tôi biết tại sao bọn họ lại vui mừng như vậy. phải là tết thôi sao, hàng năm đều có ngày này mà, trái đất luôn xoay chuyển, thời gian chưa bao giờ dừng lại bước chân.

      Đối với tôi mà , thời gian ngày rồi ngày trôi qua vừa chậm, vừa nhanh.

      Chậm ở đây vì tôi trôi qua rất khó khăn; nhanh ở đây vì mỗi ngày, tôi đều cần tốn hao khá nhiều thời gian so với người khác, dùng ở chút công việc hàng ngày, tỷ như mặc quần áo, cởi quần áo, ăn cơm, rửa mặt, toilet vân vân. Thường làm xong chuyện, phát giác thời gian qua lâu.

      Nhớ khi còn bé, tôi từng giày vò đến chân rút gân, chỉ vì mặc vào hai bộ quần áo.

      Khi đó hai chân của tôi còn nghe theo sai bảo, tính mềm dẻo của chân cũng đủ, hao hết công sức thời gian cầm áo mặc từ đầu. Đầu của tôi chui sai lỗ, chui vào trong tay áo. Đợi đến khi tôi phát , muốn dùng chân kéo áo ra, mới phát chuyện đơn giản này đối với tôi mà , ra rất khó.

      lần kia, tôi khó chịu đến lăn lộn giãy dụa ở giường, phần bị cụt còn lại của hai cánh tay vô luận động như thế nào cũng thể nâng lên chút xíu tác dụng, chân của tôi lần lại lần giơ đến đỉnh đầu, ngón chân phí sức kẹp áo lại, nhưng vẫn đủ sức kéo nó xuống.

      Cái loại uất ức đó, cái loại tuyệt vọng đó, người chưa từng trải qua lần, cả đời cũng hiểu.

      Nước mắt của tôi ướt rồi lại khô, khô lại ướt, lại cắn chặt hàm răng có tìm người đến giúp tay, tôi cố chấp tin tưởng mình có thể làm được. Mà tôi, cũng làm được, mặc dù ước chừng tốn cả tiếng đồng hồ.

      Tôi ngồi ở giường, mệt mỏi thở hồng hộc, nghiêng đầu nhìn mình trong gương to của tủ quần áo lớn.

      Đầu tóc rối bời, gương mặt thon gầy tái nhợt, khóc đến cặp mắt hồng hồng. Xung quanh chân tôi đều là quần áo nhăn nhúm, dưới bờ vai của tôi là hai ống tay áo trống , bọn chúng sớm quấn đến rối tinh rối mù, rủ xuống ở giường, vẫn nhúc nhích. Tôi phục giơ cánh tay phải lên, cúi đầu cách tay
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      đề phòng ( phần 2 )
      Editor: Hoàng Dung

      Nghỉ đông kết thúc, chú Tào đưa tôi đến trường học, mẹ muốn với tôi, tôi từ chối khéo.

      Tôi là năm thứ hai đại học, mặc dù cuộc sống trường học thuận tiện bằng ở nhà, nhưng tôi tin tưởng mình có thể tự chiếu cố bản thân.

      Trở lại phòng ngủ là buổi trưa, Nhất Phong và Khiếu Hải cũng ở đây. Nhìn thấy tôi, bọn họ cũng vui mừng. Tôi rất may mắn mình gặp được bạn cũng phòng tốt. Trong năm rưỡi ở chung, có rất nhiều chuyện tôi đều cần hổ trợ của bọn họ, tỷ như mua cơm ở căn tin, che dù vào trời mưa, lúc học bài chuyên ngành giúp tôi cầm ít dụng cụ vẽ tranh, còn có chút chuyện linh tinh khác.

      Chuyện có thể tự mình làm được, tôi đều làm hết sức. Nhưng tôi hiểu, thân thể của tôi giống với bọn họ. Có số việc, cả đời tôi đều làm được, làm được chính là làm được. Mẹ sai, lúc cần thiết vẫn phải tìm người hỗ trợ, đây phải là vấn đề tôn nghiêm, mà là cuộc sống của tôi nhất định phải trải qua tất cả.

      Chú Tào lên giúp tôi sửa sang lại hành lý, tôi tự mình có thể, sau đó tôi gọi Nhất Phong và Khiếu Hải, chú Tào cùng tiệm cơm gần phòng ngủ nam sinh ăn cơm trưa. Chú Tào và bọn họ cũng rất quen rồi, mấy người vừa ăn vừa chuyện. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi áo tôi vang lên tin nhắn.

      Cằm tôi chỉ hướng cái ghế trống bên cạnh, với Nhất Phong: "Nhất Phong, giúp tớ lấy điện thoại di động để lên này. Cám ơn."

      làm theo, : "Tin nhắn mà thôi, ăn cơm trước , gấp như vậy làm gì?"

      Tôi cười cười, để đũa xuống xoay người, chân phải đặt mặt ghế, ngón chân ấn phím, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên là Trần Kết gởi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, mười giờ hơn tối nay xe lửa của em về tới thành phố H!

      Phía sau còn tăng thêm khuôn mặt tươi cười: ^_^

      Tôi nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của , tự chủ nở nụ cười, tôi trả lời: tới trường học, dùng cơm, em nằm giường sao?

      lập tức trả lời: phải, vẫn là ghế ngồi cứng, vậy ăn cơm trước , em nên sửa sang lại hành lý, buổi chiều lại chuyện với .

      Tôi trả lời : Được, buổi tối nhớ chú ý an toàn.

      Tắt tin nhắn, tôi bắt đầu lo lắng. này, thương tiếc thân thể của mình chút nào. Tôi có ngồi qua xe lửa đường dài, đến giường nằm cũng chưa từng ngồi. Tôi cách nào tưởng tượng được ngồi ghế cứng 28 tiếng là như thế nào, nhưng lại ngồi rất nhiều lần. Tôi thở dài, lần nữa đặt chân trở về mặt bàn, kẹp đũa lên, sau khi ăn hai miếng, tôi cảm thấy ba người khác yên lặng.

      Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, phát bọn họ đều nhìn tôi, mặt còn mang theo tia trêu chọc.

      Nhất Phong cười : "Tư Viễn, gởi nhắn tin với ai đấy? Vui thành như vậy."

      Tôi cảm thấy được mặt có chút nóng, : " có, bạn học."

      Khiếu Hải : "Trước kia thấy cậu thích gởi nhắn tin, còn vừa gửi vừa cười, tuyệt đối có vấn đề!"

      Nhất Phong hỏi chú Tào: "Chú Tào, có phải trong kỳ nghỉ đông Tư Viễn chuyện với bạn ?"

      Chú Tào ngó ngó tôi, cười ha ha vài tiếng, : "Chú lắm, chính các cháu hỏi nó ."

      Khiếu Hải cười ha ha, : "Tớ biết rồi, tớ biết rồi, nhất định là Trần Kết! Có đúng hay ?"

      " cái gì đó!" Tôi cúi đầu, lại bới cơm lên, ăn vào trong miệng cũng biết là tư vị gì.

      Nhất Phong gắp chút món ăn vào trong chén tôi, : "Được rồi, chọc cậu nữa. Cậu cũng đừng ăn thức ăn mà chỉ ăn cơm nha."

      "Cám ơn."

      Mọi người lại ăn cơm, Khiếu Hải đột nhiên lại phát ra tiếng cảm thán: "Tư Viễn, Trần Kết là vô cùng tốt. Tớ nhìn người sai đâu, cậu phải đối xử với ấy tốt."

      Tôi ngẩng đầu nhìn , phát hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.

      Buổi chiều, tôi ở trong phòng ngủ sửa sang lại hành lý, thay ga giường sạch , mặc bộ bao gối, chỉ là lúc bọc cái mền tương đối phiền toái. Tôi ngồi ở giường, hai cái chân kẹp cạnh góc mền, từ từ bọc từng góc cái mền, sau khi xong, tôi kêu Nhất Phong giúp tôi cùng nhau vẫy xuống, sau khi vẫy bốn góc, tôi kéo khóa kéo, gấp chăn lại.

      Sau đó tôi xếp quần áo, bởi vì gần như tháng nào tôi cũng về nhà, cho nên quần áo trong trường học cũng nhiều, đều là chút đồ theo mùa. Tôi cầm quần áo và móc áo ném lên giường, móc xong quần áo, sau đó dùng miệng cắn móc, treo từng món đến trong tủ treo quần áo, xếp quần áo liền phiền toái Nhất Phong giúp tôi đặt xuống tầng dưới của tủ treo quần áo.

      Sau khi làm xong, lau bàn và ghế của mình, lấy Laptop ra kết nối với dây mạng. Hướng về
      [​IMG]
      song ngư thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      đề phòng ( phần 3 )
      Editor: Hoàng Dung


      Hơn mười giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trần Kết: Em được giường nằm miễn phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối trước tám giờ chớ liên lạc, bái bai.

      Tôi đáp lại: Ngủ giấc ngon , Tiểu Kết, đau lòng.

      Đây cũng là lần đầu tiên tôi lời thổ lộ với , câu "Ti amo" kia tính, bởi vì hoàn toàn có nghe hiểu. Tôi suy nghĩ tại sao, có lẽ là bởi vì cách thời gian gặp mặt càng ngày càng gần, tôi rốt cuộc cảm thấy, tôi cần làm chút chuẩn bị cho chuyện sắp phát sinh.

      Cửa trái tim của tôi có đề phòng , cánh cửa mở rộng, sớm tiến quân thần tốc, cắm rễ trú ở trong lòng tôi.

      Tôi đánh cuộc với mình lần, kết quả đánh cuộc là biết. Tôi cố gắng nắm trong tay, nhưng cũng thể bảo đảm tất cả phát triển theo phương hướng dự đoán của tôi.

      Bởi vì Trần Kết là rất có chủ kiến, tôi có thể nắm trong tay tim của mình, lại thể điều khiển ý chí của . Tôi biết ưu điểm của mình ở đâu, cũng biết thiếu sót chết người của mình là cái gì. Nếu như mà tôi thua, cũng là bởi vì bất lực của tôi. Tôi tuyệt đối trách Trần Kết, chút cũng .

      Ăn xong cơm tối, tôi sửa sang lại quai chéo của túi, mang theo ít đồ vật, với Nhất Phong và Khiếu Hải: "Buổi tối tớ trở về, có chút việc."

      Nhất Phong nghi ngờ hỏi tôi: " chỗ nào?"

      Tôi nghĩ nghĩ, vẫn đáp lại : "Có người bạn xuống xe lửa vào rạng sáng, tớ đón ấy."

      Khiếu Hải nhảy lên, lớn tiếng gọi: "Diệp Tư Viễn! Có phải cậu đón Trần Kết ?"

      Tôi sợ run lúc, vẫn là gật đầu thừa nhận.

      Nhất Phong tới bên cạnh tôi, hỏi: " mình cậu có thể ? Có cần tớ với cậu ?"

      " cần, cám ơn." Tôi lắc đầu cười với , "Tớ có thể, các cậu cần lo lắng, tớ khách sạn bên cạnh trạm xe thuê gian phòng."

      Hai người bọn họ liếc nhau cái, Nhất Phong vỗ vỗ lưng của tôi, : " , có chuyện gọi điện thoại cho tớ. Nhóc con, cố lên!"

      Tôi gật đầu với cái, xoay người ra cửa.

      Ở khách sạn thuê phòng xong, tôi liền xem TV, trong lòng càng ngày càng lo lắng.

      Trần Kết với tôi xác định, nhưng tôi biết mình có xác định chưa!

      Chúng tôi cãi nhau mấy lần, tan rã trong vui mấy lần, lại nồng tình mật ý gọi từng cuộc điện thoại, gửi từng cái tin nhắn. Tôi biết, khi chính thức đối mặt với quan hệ của chúng tôi đến tột cùng xảy ra biến hóa như thế nào.

      Tôi bắt đầu khẩn trương, loại cảm giác này làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên tôi trở lại trường học sau khi bị thương. Trong phút bước vào trường học kia, tôi giống như trước kia, bao giờ là Diệp Tư Viễn khỏe mạnh, ưu tú lại kiêu ngạo kia nữa. Nghĩ tới đứng ở bên bục giảng, phải đối mặt với phòng đầy khuôn mặt xa lạ, còn có vẻ mặt kinh ngạc, thương hại lại mang chút sợ hãi của bọn họ, loại cảm giác đó làm người ta hít thở thông. Chín giờ tối, Trần Kết gửi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, em rời giường rồi! Chưa tới mấy giờ nữa em liền tới trạm rồi ~~ nhớ ~

      Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, hít sâu mấy hơi cũng thể bình tĩnh lại, dứt khoát mở cửa sổ, gió lạnh thổi lúc liền làm bản thân tỉnh táo lại.

      Đếm đến khi mười giờ rưỡi, tôi dùng kẹp cố định hai ống tay áo lông ở trong túi áo, kéo lên nửa khóa kéo, mặc lên thân thể, dùng miệng cắn hai bên cổ áo, khom người, ngón chân kéo khóa lại trước ngực.

      Tôi đeo túi lưng, tới trạm xe lửa.

      Ở cửa ra đợi gần bốn tiếng, tôi hơi choáng, chân của tôi có mặc vớ, mùa đông còn chưa có qua , thời tiết vẫn lạnh như cũ, nhất là buổi tối, từng cơn gió lạnh rót vào cổ áo của tôi, khiến tôi thể khỏi co cổ lên. Tôi cảm giác hai chân có chút mất tri giác, chỉ có thể tới lui xua đuổi khí lạnh. Rốt cuộc, đoàn xe Trần Kết ngồi vào trạm.

      Bởi vì là trạm cuối, người xuống xe cũng có quá nhiều, tài xế xe chen chúc ở lối ra vào lôi kéo để chở thêm khách, lớn tiếng hét lớn. Tôi lui sang bên, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dòng người ra cửa, từng khuôn mặt mệt mỏi lại xa lạ từ từ thoảng qua trước mặt của tôi, tôi chỉ là tìm kiếm khuôn mặt tươi cười thuộc về tôi.

      Rốt cuộc, tôi thấy được , vẫn mặc áo bông màu đỏ sậm đó, tết tóc đuôi ngựa, vai cõng hai túi, trong tay giơ lên túi hành lý, cùng Tô Uyển Tâm lảo đảo thẳng bước ra ngoài.

      Lập tức có tài xế và bà bác đề cử quán trọ tiến tới bên người các , tôi thấy được tay Trần Kết tay chỉ phương xa, thảo luận gì đó với Tô Uyển Tâm, tôi về phía trước hai bước, lại đứng lại.

      Trong lòng có giọng : Diệp Tư Viễn, gọi ấy , mày đợi lâu như vậy, phải là đợi ấy sao?

      giọng khác : "Diệp Tư Viễn, chớ , chừng gặp lại mày, ấy cảm thấy mất thể diện. Dù sao bạn ấy vẫn còn ở bên cạnh đấy.

      Tôi do dự, chần chừ. Đúng lúc này, Trần Kết lại có thể quay mặt về phía tôi.

      kinh ngạc nhìn tôi, tôi cười với .

      Sau đó, tôi liền nghe vui sướng hô to: "Diệp Tư Viễn!"

      giống như chim bị nhốt đơn lâu, chạy như bay về phía tôi, khuôn mặt mệt mỏi rã rời, lúc này tràn đầy biểu tình mừng rỡ. Nếu như có thể, tôi muốn giang hai cánh tay, ôm lấy chặt, sau đó mang theo xoay mấy vòng;

      Nếu như có thể, tôi muốn khẽ vuốt gương mặt và tóc của , hỏi có mệt hay ;

      Nếu như có thể, tôi muốn nhận lấy hành lý và túi đeo lưng của phen, lôi kéo tay của , mang rời ;

      Nhưng là. . . . . .

      chạy đến trước mặt của tôi, ngửa mặt, con mắt lóe sáng nhìn tôi, hỏi: "Diệp Tư Viễn, đợi bao lâu rồi?"

      " lâu, ba tiếng mà thôi."

      " khờ nha, phải tụi em có nơi để rồi sao, còn tới chờ làm gì?"

      "Thời gian hai người trở về quá muộn, yên lòng."

      Tô Uyển Tâm tới, Trần Kết giới thiệu chúng tôi với nhau: "Đây là tô Uyển Tâm, là đồng hương của em, cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, ấy là --" ngẩng đầu nhìn tôi chút, cong môi cười tiếng, , " ấy là bạn trai của em."

      Giọng của tự nhiên như vậy, kiêu ngạo như vậy, cứ như là lộ ra tin tức ngọt ngào bình thường, tôi cảm giác tảng đá trong lòng mình, "Rầm" tiếng liền rơi xuống đất.

      Sau lại, tôi biết Tô Uyển Tâm nào ở thành phố H hết, tất cả đều là Trần Kết gạt tôi, lễ Giáng Sinh lần trước cũng thế.

      Tôi nhìn , như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, cũng dám ngẩng đầu chống lại tầm mắt của tôi.

      Tôi rất ghét lừa gạt, ghét tất cả lời dối, nhưng đối mặt với Trần Kết, tôi phát mình lại có thể tức giận được. Tôi mang họ khách sạn tôi
      [​IMG]
      suna2304 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :