1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Diệp Tư Viễn, tạm biệt.
      Editor: coki (Mèo)

      "Diệp Tư Viễn."

      Sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn ôm chặt như cũ, tôi : "Ở với em đêm cuối cùng, được ?"

      trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

      Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mặc cho nước nóng xối lên người, tôi ôm , đầu tựa vào trong ngực , đứng bất động.

      Tắm xong trở về phòng, tôi phát nơi từng phòng ngủ của chúng tôi bây giờ lại giống như thế giới màu trắng, vén những tấm vải phủ chống bụi lên, tôi lấy gối và chăn từ trong tủ quần áo ra, bọn nó lâu được thấy ánh mặt trời, có chút ẩm mốc, thậm chí còn có mùi long não những tôi lại thèm để ý chút nào.

      Diệp Tư Viễn ngồi ở giường, hai chân kẹp cái chăn giúp tôi nhét vào vỏ, khi chân trái của cử động tôi nhìn thấy cái vòng chân kia, sợi dây đeo con thú bằng vàng bị phai màu nghiêm trọng biến thành màu hồng nhàn nhạt, có lẽ là Diệp Tư Viễn sợ sợi dây bị đứt cho nên mới buộc thêm sợi dây da màu nâu dây để cố định lại.

      Chú ý tới tôi nhìn chân trái của , xê dịch thân thể, thu chân lại, tôi cười: " còn đeo nó hả?."

      "Ừ."

      "Sợi dây cũng cũ rồi."

      " sao, bị đứt đâu."

      "Tại sao lại đổi sợi dây?"

      Diệp Tư Viễn mím môi cúi đầu, chân trái kẹp góc chăn, ngón chân phải đưa vào trong định nhét chăn vào vỏ.

      "Là do em bện, muốn đổi lại."

      Tôi lên tiếng.

      Lúc ôm lấy Diệp Tư Viễn nằm ở giường, ngoài cửa sổ sớm tối đen như mực, chúng tôi chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, trong ngọn đèn mờ ảo tôi cẩn thận quan sát gương mặt của . Dịu dàng vuốt tóc đen trán , ngón tay của tôi chậm rãi lướt các đường nét gương mặt. Gương mặt như vậy sớm khắc sâu vào trong đầu tôi, người của lại có hơi thở ấm áp quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tôi muốn khóc.

      Diệp Tư Viễn chỉ dịu dàng nhìn tôi, vẫn luôn gì, tôi như bạch tuộc tám chân quấn lên người , chân của như có như cọ sát chân tôi, tay của tôi lại tự chủ được vuốt cánh tay phần còn lại của cánh tay bị cụt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của , tôi hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi này, quý trọng từng giây từng phút, tuy mí mắt bắt đầu đánh nhau nhưng cũng chịu ngủ.

      "Haha, tâm thôi." Ngón tay của tôi vẫn cứ vuốt ve phần cánh tay còn lại của giống như vuốt ve món đồ chơi thú vị, cũng khẽ động đậy cánh tay của mình, nhàng chạm vào lòng bàn tay tôi , đây từng là trò chơi mà chúng tôi chơi biết mệt mỏi khi nằm ở giường chuyện với nhau, mà bây giờ chúng tôi vẫn như cũ ăn ý.

      "Tán gẫu chuyện gì?" Giọng của Diệp Tư Viễn trong căn phòng yên tĩnh có vẻ cực kỳ trầm thấp, giọng của trong sáng lại dồi dào từ tính.

      "Ừ. . . Vậy tán gẫu mấy năm này có nào theo đuổi hay ?"

      nở nụ cười, : " có."

      "Em tin."

      " có, ai lại ngu ngốc như vậy."

      "Hả? em khờ?"

      Diệp Tư Viễn ngưng cười, ánh mắt của nhìn tôi chăm chú, : "Tiểu Kết, em chính là ngu ngốc nhất, ngu ngốc nhất trong số những từng gặp."

      " cũng là đứa ngốc, em gặp được người ngu ngốc nhất thế giới này rồi." Tôi thở dài: "Hai kẻ ngu, rất xứng với nhau, trách được ban đầu hai ta lại có thể quen nhau được."

      vừa cười vừa : " qua nhiều năm mà em vẫn ngốc như vậy. Tiểu Kết, chừng nào em mới có thể lớn lên đây?"

      Tôi hồ đồ: "Em già rồi, tại sao có thể có lớn lên đây? Diệp Tư Viễn, Tiểu ngu ngốc cũng đã18 tuổi rồi, thậm chí nó còn cao hơn nữa đó."

      "? nhớ lúc gặp nó nó vẫn chỉ là đứa con nít, còn chưa có trổ mã nữa đấy."

      “Ừ, bây giờ nó rất đẹp trai, thua kém chút nào đâu. Đúng rồi, Diệp Tư Viêm sao? Nó cũng 16 tuổi rồi nhỉ."

      Diệp Tư Viễn híp mắt suy nghĩ chút, : "Đúng vậy, Tư Viêm cũng trở thành cậu thiếu niên. Bây giờ nó học trung học ở Milan, cũng cao gần 1m8 rồi."

      Ở trong đầu tôi liền lên bóng dáng của Diệp Tư Viêm lúc 10 tuổi, vóc dáng nho , gương mặt xinh đẹp, giống như cái đuôi luôn theo sau lưng tôi, len lén kéo tay tôi, đỏ mặt gọi tôi là "Tiểu Kết" . Chắc bây giờ nó sớm trở thành thiếu niên tràn đầy sức sống rồi nhỉ, thời gian trôi qua quá nhanh.

      "Tư Viễn."

      "Hả?"

      Tôi nghĩ nghĩ: " có việc gì."

      ". . . "

      "Tư Viễn."

      "Thế nào?"

      ". . . "

      "Tiểu Kết?"

      "Những việc mà trước đó, em quan tâm." Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống: "Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng để ý đến."

      "Đừng suy nghĩ nữa. Tiểu Kết.” nặng nề thở dài: "Ngủ giấc ngon, bộ dáng của em thoạt nhìn rất mệt mỏi."

      "Tối hôm qua chơi tới khuya, gần tới năm mới rồi, hôm nay lại phải dậy sớm. sao? Năm trước trải qua giao thừa như thế nào?"

      "Ở máy bay."

      "À...."

      ". .."

      "Diệp Tư Viễn."

      "Hả?"

      "Chúng ta còn có thể liên lạc với nhau ?"

      ". . . Tiểu Kết, trở lại nữa."

      "Nếu em gửi mail cho , có trả lời ? Ví dụ như ngày lễ, ngày tết hoặc là sinh nhật ."

      ". .."

      Tôi cười cười tự giễu: "Được rồi, em hiểu rồi, trả lời."

      "Ngủ , Tiểu Kết, còn sớm nữa rồi." nhàng hôn cái lên trán của tôi.

      "Ừ."

      Rúc vào bên người Diệp Tư Viễn, tôi giống như nằm mơ, lúc này trong lòng lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Mặc dù tôi hiểu rằng thời gian còn lại nhiều nhưng lại có cảm thấy khổ sở cùng lo lắng chút xíu nào.

      Sau khi trời sáng, chúng tôi giống như người lạ, trời Nam đất Bắc, vậy trong khoảng thời gian này hãy để tôi trầm luân thêm lần nữa thôi.

      Dù là từ đó về sau vạn kiếp bất phục, đau đến muốn sống nữa nhưng vào giờ phút này, cuối cùng Diệp Tư Viễn vẫn ở bên cạnh tôi .

      Trán của tôi chạm vào trán của , tôi dần dần ngủ thiếp .

      Trong khi ngủ tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ, có ác mộng nhưng cũng có mộng đẹp.

      Trong mơ tôi cột tóc đuôi ngựa cao, mặc T-Shirt dễ thương, quần jean thụng, còn có giày thể thao màu sắc rực rỡ, vai mang balo buồn lo chạy ở trong sân trường, balo còn treo số đồ trang trí và đồ chơi hoạt hình.

      Hình như là tôi tìm người, tôi biết đứng ở nơi đó, nhưng chạy mãi, chạy mãi, chạy hồi lâu cũng có tìm được .

      Tôi mệt mỏi thở lớn tiếng, gấp đến độ sắp khóc lên.

      Người kia, đến tột cùng là người nào, ở nơi nào?

      Rốt cuộc tôi cũng đầu hàng, dừng bước lại, mờ mịt nhìn chung quanh, vốn là bầu trời trong xanh u ám, tôi bắt đầu khóc rống lên, biết có lẽ là mình tìm được người kia nữa.

      Lúc tỉnh lại, tôi phát mình vẫn dựa vào trong ngực Diệp Tư Viễn như cũ, cánh tay còn ôm chặt hông của . Trong chăn là ấm áp, nghiêng người ngủ rất ngon, phát ra từng tiếng thở .

      Ánh sáng sau rèm cửa sổ cho tôi biết, trời sáng rồi.

      Tôi cẩn thận nhìn giương mặt Diệp Tư Viễn lần nữa, vẻ mặt của rất trầm tĩnh, lông mi dày giãn ra, làm cho tôi có thể nhìn thấy đôi mắt hấp dẫn của nhưng trong đôi mắt đó lại tràn ngập tang thương mất mát. Tôi hiểu mấy năm này cuộc sống của trôi qua cũng phải thuận lợi, tốt đẹp như là tôi nghĩ. Ngược lại, tôi gần như có thể cảm nhận được đau khổ và gian nan của .

      Người đàn ông này phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tâm hồn của đeo nặng gông xiềng, những điều mà để ý nhiều như vậy, so với ai khác tôi lại càng hiểu hơn, tôi hiểu sau khi trải qua nhiều như vậy chuyện, còn là đáng buồn chính là tôi cũng còn là tôi nữa.

      Đây là kết cục định của chúng tôi, cũng là kết cục mong muốn nhất.

      Lặng lẽ rời giường, tôi đến toilet rửa mặt súc miệng, mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ, tôi đứng ở bên giường nhìn Diệp Tư Viễn lần cuối cùng.

      biến thành tư thế nằm ngửa, vẫn ngủ rất ngon như cũ, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dày có chút rối loạn , che phủ cái trán, gương mặt còn có dấu hằn của gối. người của được đắp chăn, làm tôi thể nhìn thấy thân thể khuyết tật của . Nhưng ràng chăn có lõm xuống, nơi vốn là vai của lại trống , chăn lõm xuống làm lộ ra bề ngoài có chút gầy, vóc người càng lộ vẻ thon dài, tôi đứng nhúc nhích nhìn , rốt cuộc nở nụ cười.

      Tôi cúi người xuống vuốt ve mái tóc đen của , cúi đầu hôn cái lên gương mặt , khẽ :

      "Diệp Tư Viễn, tạm biệt."

      hơi nhíu nhíu mày, đôi môi bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn có tỉnh lại.

      Tôi đứng dậy rời .

      @@@@@@@@@@@@@@@@

      Ba giờ sau, tôi lên chuyến bay giá rẽ trở về thành phố K.

      Tôi xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày, thu thập mấy bộ quần áo đơn giản rồi đến sân bay.

      Từ tỉnh đổi xe mấy lần mới về đến nhà, khi đó là buổi chiều, ba, dì xinh đẹp và Trần dạ nhìn thấy tôi giật nảy mình.

      Cách năm mới chỉ có 20 ngày, lúc này về nhà có chút kì lạ, ba đuổi theo sát ở phía sau tôi hỏi tôi về nhà làm cái gì, tôi lười phải nhiều lời, chỉ là có chuyện.

      "Chuyện gì?" Ba nhất quyết tha hỏi.

      "Con muốn mua nhà."

      "À?"

      "Ba, con muốn trở về đây làm việc. Ba cảm thấy như thế nào?"

      "Tại sao? Ở đó vui hả? Tại sao êm đẹp đột nhiên muốn trở về nhà ?"

      Ba ngồi xuống ở bên mép giường của tôi, tôi nằm ở giường ôm gối đầu, cảm giác mệt mỏi: " Giá phòng ở thành phố H quá cao, phòng nhìn vừa ý chút cũng phải 2 vạn, cho dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng mua được căn nhà còn giá phòng ở nơi này của chúng ta chỉ cần 4000 là đủ rồi, con muốn mua căn nhà có ba phòng ngủ, phòng khách, con và Trần Dạ cùng đứng tên, sau đó qua sang năm liền chuyển về đây làm việc."

      Ba nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười cười với ông: "Ba, con có việc gì. Ba yên tâm, tiền học đại học năm nay của Trần Dạ con tiết kiệm đủ rồi, còn tiền mua nhà ba cho con mượn tiền đặt cọc, còn lại cứ để con lo là được."

      ". .." Ba đứng dậy, về phía cửa phòng, tới lui rồi quay đầu hỏi tôi: "Nha đầu ngốc, chuyện này còn suy nghĩ kĩ chưa, quyết định chắc chắn rồi?"

      "Dạ, suy tính tương đối kỹ càng rồi."

      "Cũng tốt, tới tháng 9 Tiểu Dạ phải học đại học rồi, cũng biết tới thành phố nào, đến lúc đó trong nhà chỉ
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: xác định.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi vọt vào phòng bếp, đơn giản vì nơi đó có thể thông qua cửa sổ để thấy được bên ngoài. Ba thể ngăn tôi lại, tay tôi bám vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thế giới trắng xóa, nóc nhà, cây cối, mui xe. . . Tất cả đều là màu trắng, bông tuyết vẫn còn rơi xuống, gió thổi rất mạnh, hình như tôi có thể cảm nhận được cái rét lạnh ngoài trời. Tôi nhìn thấy bóng dáng màu đen kia nổi bật nền tuyết trắng xóa, đứng ở nơi đó, cao lớn, bản lĩnh, nhúc nhích, ở trong khung cảnh tuyết bay đầy trời có vẻ cực kỳ đơn.

      lát về sau, xoay người tới bồn hoa bên cạnh, nhấc chân phải lên kẹp lấy vật ở khóm hoa, cúi người, kẹp vào má, là điện thoại di động.

      Sau vài giây, để điện thoại di động xuống, lại cúi đầu đứng ở ven đường.

      Tôi khó có thể tin, nhìn tất cả mọi chuyện, biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

      …tại sao lại ở chỗ này?

      tới làm cái gì?

      Tôi trở về phòng mặc thêm áo khoác lông rồi ra cửa nhưng bị ba kéo lại.

      "Trần Kết! cho !"

      "Con xuống xem chút thôi, lập tức lên mà."

      " cho !"

      "Ba." Tôi rất suy yếu, nhưng vô cùng kiên định tin tưởng vào ánh mắt của chính mình: "Để cho con ."

      nhà bác Hai đều đứng lên, tôi nhìn bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở người Trần Dạ.

      Tay của ba vẫn giống như kềm sắt giữ chặt tay tôi như cũ, tôi nhìn chằm chằm Trần Dạ, vẻ mặt của nó phức tạp, đột nhiên vọt lên tóm lấy cánh tay của ba.

      Sức lực của Trần Dạ rất lớn, lập tức ba bị nó ép phải buông lỏng tay, Trần Dạ lớn tiếng kêu lên: "Chị! nhanh !"

      Tôi lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà.

      Sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ của ba, còn có tiếng bạt tai, Trần Dạ rống to lên: "Ba! Để cho chị ấy ! Để cho chị ấy !"

      Ba! Tôi trong lòng thầm: xin lỗi, xin lỗi.

      Còn có Trần Dạ của chị, cám ơn em, cám ơn em.

      Ngoài trời gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay xuống, tôi ngẩng đầu nhìn trời, cảnh tượng này rất đẹp.

      Chân đạp ở mặt tuyết, phát ra thanh lạo xạo, tôi từ từ về phía người kia.

      nghe thấy thanh, lập tức nghiêng đầu lại nhìn.

      đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt sáng lên.

      tóc, vai của đều có tuyết, nhiệt độ thân thể còn đủ để hòa tan những thứ tinh thể màu trắng này.

      Gương mặt của tái nhợt, lỗ mũi cóng đến độ có chút hồng, lúc hô hấp trong miệng thở ra từng làn khói trắng.

      mặc áo khoác ngoài màu đen, tay áo trống có nhét vào trong túi, chỉ là lẳng lặng rũ xuống bên cạnh.

      Cúi đầu nhìn chân , có mang vớ, để chân trần mang đôi giày đơn giản.

      Nhìn thấy tôi dần dần đến gần, môi ra nụ cười, có lẽ là bị cóng lâu nên nụ cười của hơi căng cứng, nhìn có chút là lạ.

      Tôi kéo áo khoác, cau mày quan sát .

      ba ngày tôi chưa có gội đầu, tóc đầy dầu, rối tung được buộc hờ sau gáy, phía dưới còn mặc quần ngủ bông vải có in hình hoa hồng và dép trong nhà, tôi biết sắc mặt của mình tệ đến mức nào, dáng vẻ cũng rất nhếch nhác nhưng mà Diệp Tư Viễn cũng khá hơn chút nào.

      Rốt cuộc cũng tới trước mặt , tôi nghiêng đầu hỏi: " tới đây làm gì?"

      cười cái: "Điện thoại di động của em tắt máy rất nhiều ngày rồi." vừa mở miệng liền làm tôi giật nảy mình, giọng của khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm.

      có biết nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu ? 15 độ đó, đầu óc của bị hư rồi hả?"

      nhún vai cái: " có chuyện muốn với em nhưng tìm được em."

      " chuyện gì?" Tôi rất kỳ quái, Diệp Tư Viễn còn có cái gì muốn với tôi sao? Những điều nên phải đều ràng rồi sao? Nếu là những chuyện nhảm nhí kia tôi muốn nghe thêm lần nào nữa.

      Nhưng mà tôi ngờ sau khi nghe được những lời tôi hoàn toàn ngu luôn rồi.

      Diệp Tư Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, nghiêm túc : "Tiểu Kết, sai lầm rồi. Em có đồng ý cho thêm cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa ?."

      Tôi giải thích được nhìn , ước chừng nhìn chớp mắt khoảng 1 phút.

      Sau đó tôi dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, rất đau, phải nằm mơ.

      Tôi tin chắc bây giờ vẻ mặt của mình rất giống người ngu ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, : " điên à?"

      Diệp Tư Viễn sững sờ, sau đó lắc đầu cái: " có, rất nghiêm túc."

      ". .... ." Tôi gãi gãi đầu, lại lắc lắc đầu: " đừng đùa nữa."

      "Tiểu Kết, vô cùng nghiêm túc."

      "Em tin." Tôi liếc mắt nhìn , thậm chí còn lui về phía sau bước: "Là ai gọi tới đây?"

      " ai gọi , là tự mình tới ."

      " thể nào."

      " , mình tới đây, chắc chắn em có ở nhà hay , chỉ là khi nhìn thấy phản ứng của chú liền biết em ở đây."

      "À? lên nhà?"

      "Ừ." Diệp Tư Viễngật đầu.

      Nhất định là ba để cho vào cửa, nhưng. . .Tôi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, lần cuối cùng khi tôi chuyện với Diệp Tư Viễn là vào sáu ngày trước, ngày đó chuyện rất tuyệt tình, hoàn toàn chặt đứt toàn bộ hi vọng của tôi. Mặc dù tôi hiểu trong lòng của vẫn có tôi như cũ nhưng tự che chắn cho mình bằng tấm lưới gió thổi lọt, hoàn tự vây khốn chính mình. Trong cái lưới kia, tìm thấy lối ra mà tôi cũng vào được, tôi biết đau đớn, khốn hoặc, biết để ý rất nhiều chuyện, chính là những chuyện mà cả đời này đều thể làm được, vì vậy mới quyết định kết thúc tất cả.

      Giống như lúc chúng tôi bắt đầu là do quyết định lúc chúng tôi kết thúc cũng là do quyết định.

      Ở trong tình này, tôi vĩnh viễn là người truy đuổi, vĩnh viễn là người chờ đợi còn vĩnh viễn là người trốn tránh, vĩnh viễn là người quyết định mọi chuyện.

      tình nguyện đẩy tôi ra xa, mình trốn ở góc phòng liếm láp vết thương, cất giữ hồi ức. Tôi hiểu rất tính tình của , khi quyết định làm chuyện gì hoàn toàn có cơ hội để thương lượng lại, từ trước đến giờ Diệp Tư Viễn luôn là người quật cường cố chấp, tình của chúng tôi từng được xây dựng dựa tự tin của , khi kiêu
      [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Hồi cuối (phần 1)
      Editor: Hoàng Dung

      Trần Kết vẫn luôn muốn hiểu.

      Ngồi chung xe với Diệp Tư Viễn, đầu của dựa vào bờ vai của , ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn , giọng hỏi: " suy nghĩ gì?"

      "Hả? có gì." Trần Kết ngồi thẳng người, đưa tay ôm chặt hông của , "Có phải mấy ngày nay rất bận ?"

      " bận lắm."

      "Em thấy tối hôm qua điện thoại lâu."

      "Nhất Phong ở Italya, có số việc cần cùng quyết định sách lược, chỉ là xử lý tốt. Hai ngày nay, chơi với em”.

      Trần Kết cười thỏa mãn: "Được."

      Diệp Tư Viễn nhắm mắt lại, hôn cái lên trán của , trong lòng rầu rĩ.

      Những năm này, thiếu là quá nhiều, quá nhiều.

      Đây là ngày trước Valentine.

      Trần Kết vẫn nhớ lại tất cả chuyện phát sinh vào ngày tuyết rơi tháng trước.

      vẫn cảm thấy giải thích được, Diệp Tư Viễn đột nhiên xuất , tỏ tình, mỉm cười, nụ hôn của , hoàn toàn có điềm báo trước, làm Trần Kết nghĩ hoài ra.

      hỏi mấy lần, Diệp Tư Viễn chỉ cười nên Trần Kết cũng hỏi nữa. nghĩ, mặc kệ ai ở trong tối trợ giúp , làm anhi tâm chuyển ý, đều cảm tạ.

      Diệp Tư Viễn,trở lại là tốt rồi.

      Chung sống đoạn thời gian, bọn họ từ từ kết hợp, thích ứng lẫn nhau, rất nhanh tìm về ăn ý lúc trước. Trần Kết phát , bây giờ Diệp Tư Viễn có chút khác với lúc trước. Ở trong công việc, nhạy bén, sáng suốt và quyết sách quyết đoán. bản đồ phát triển của A. R, tác dụng của có ai có thể thay thế được. Mà ở trong cuộc sống, Diệp Tư Viễn có vẻ thản nhiên, bình tĩnh hơn lúc trước nhiều. Tình huống thân thể của đặc biệt, sau khi vào xã hội, ở rất nhiều phương diện đều thể tự nhiên thao tác như người kiện toàn, mà cần người khác trợ giúp, chăm sóc. Đối diện với mấy chuyện này kháng cự như trước nữa, Thẩm Tri làm phụ tá bên cạnh , ở nơi công chúng giúp hoàn thành chút chuyện đủ sức. Sắc mặt Diệp Tư Viễn chưa bao giờ có vẻ lúng túng, ánh mắt nhạt nhẽo như nước, Trần Kết nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng có kính nể sâu.

      Là ai lòng tự tin của Diệp Tư Viễn sụp đổ? ra , hề có. Có lẽ nội tâm của cường đại như tưởng tượng của mọi người, nhưng ai cũng thể phủ nhận, vẫn luôn dùng phương thức của mình, từng bước chứng minh bản thân, từng bước dùng bước chân kiên cố có lực tới mục tiêu của mình.

      Dáng vẻ Diệp Tư Viễn như vậy, đối với Trần Kết là vừa có chút xa lạ, vừa làm có chút quen thuộc.

      Tim của vẫn luôn có đổi, mặc kệ thời gian qua bao lâu, cự ly xa xôi như thế nào, Trần Kết biết mình ở trong lòng tựa như hộp bảo bối, vẫn lẳng lặng giấu ở trong góc bí , vững vàng chiếm lấy vị trí nhoi. Có lẽ, và những hồi ức kia đều là bảo bối trân quý cả đời của , bị bất luận kẻ nào tới thay thế được.

      Nếu như biết nguyên nhân xoay chuyển đó, và Diệp Tư Viễn ngược lại, cuộc sống của mỗi người quẹo cua, quẹo cua rồi quẹo cua nữa. Tựa như mê cung, càng cách càng xa, vĩnh viễn đều tìm được nhau.

      Cho nên, Trần Kết vẫn tò mò, rất tò mò, nhưng hình như Diệp Tư Viễn quyết định cái gì cũng , Trần Kết cũng có biện pháp.

      Điệu bộ này của vẫn như nhiều năm trước, chuyện muốn để cho biết, vô luận như thế nào cũng giấu ở trong lòng.

      Diệp Tư Viễn : " có nguyên nhân gì, Tiểu Kết, biết sai lầm rồi, muốn trở lại, trở lại bên cạnh em, như thế mà thôi."

      Trần Kết rất muốn với : muốn , suy nghĩ muốn trở về trở về, xem em là cái gì chứ?

      Nhưng cuối cùng ra, bởi vì biết coi là gì! Là người phụ nữ mà đời này nhớ thương nhất, áy náy nhất, tha thiết nhất. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, vĩnh viễn vĩnh viễn đều là vậy

      Xe đến nơi, Trần Kết và Diệp Tư Viễn xuống xe, tài xế Trữ lấy hành lý ra giao cho Trần Kết, Diệp Tư Viễn và ước định thời gian ngày hôm sau xe tới đón, tài xế Trữ liền lái xe .

      Nhìn Trần Kết muốn đeo hai túi lên vai, Diệp Tư Viễn nhấc chân cọ xát bắp chân của : "Để lên lưng "

      Trần Kết cười tiếng, giúp đỡ đeo túi lên, ngẩng đầu nhìn cửa lớn cách đó xa, quay đầu lại cười đến rực rỡ: ", Diệp Tư Viễn, leo núi ."

      Núi Linh .

      Ngồi xe cáp chậm rãi lên, Trần Kết hưng phấn nhìn cảnh sắc ở dưới xe cáp. Mùa đông nên du khách núi Linh nhiều lắm, xe cáp trước sau đều là trống rỗng, thảm thực vật núi có chút khô héo, còn là mảnh xanh lá mạ, có vẻ có chút tiêu điều đơn.

      Xe cáp đến trạm, Diệp Tư Viễn và Trần Kết thang cấp, cảnh sắc bên cạnh quá khác bảy năm trước. Trần Kết phát mình thế nhưng ràng nhớ đường núi nơi này, bọn họ từng dịu dàng hôn môi bên cạnh lan can đó, từng ngắm cảnh ăn cơm dã ngoại tảng đá lớn đó. Lại lần nữa sóng vai ngồi xuống nhìn cảnh sắc chân núi, Diệp Tư Viễn nhíu nhíu mày, hỏi: "Có nhớ từng hỏi em muốn đâu nhất ?"

      "Nhớ."

      "Khi đó em em còn chưa có nghĩ đến, tại thế nào? Nghĩ tới chưa?"

      "Vẫn có thôi." Trần Kết lắc đầu, nhìn mắt Diệp Tư Viễn, cười , "Có phải chỉ cần em muốn , đều theo em ?"

      "Dĩ nhiên, chỉ cần là nơi em muốn , đều với em."

      "Được, ngày mai em dẫn ."

      Diệp Tư Viễn nghi ngờ nhìn : "Ngày mai?"

      "Đúng, ngày mai." Trần Kết cười giảo hoạt, "Đến lúc đó, cũng đừng sợ đến chạy trốn."

      gần hai giờ, Diệp Tư [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hồi cuối (phần 2)
      Editor: Hoàng Dung

      Diệp Tư Viễn cũng nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn da hõm vai Trần Kết, cau mày trả lời: "Tiểu Kết, ở nơi này."

      Trần Kết đột nhiên lao người tới, ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, chặt đến nỗi làm cho hít thở thông. Đầu của dựa vào lồng ngực của , trong miệng càng ngừng : ", , rồi, ở nơi này, ở nơi này."

      " ở nơi này. Tiểu Kết, ở nơi này."

      Tay Trần Kết di chuyển, vẫn nhắm mắt như cũ, tay ở thắt lưng Diệp Tư Viễn bắt đầu sờ từ sườn, sờ tới ngực, cuối cùng chạm đến phần còn lại của cánh tay bị cụt của .


      Trần Kết nắm chặt phần còn lại cánh tay bị cụt của , tiếp biết nặng nhéo cái. Mặc dù Diệp Tư Viễn cụt 17 năm, nhưng nơi xương gảy vẫn nhịn được hành hạ như vậy, đau đến cắn răng nhíu mày lại, liều mạng nhẫn nhịn mới có kêu thành tiếng.

      Trong miệng Trần Kết vẫn lầm bầm ngừng, huyên thuyên làm Diệp Tư Viễn nghe cái gì.

      cẩn thận phân biệt, mới nghe lăn qua lộn lại chính là mấy từ đơn tiếng : Sweet, Heart, For¬ev¬er, For¬ev¬er, For¬ev¬er. . . . . .

      Diệp Tư Viễn chống trán lên trán Trần Kết, nước mắt của rơi xuống, thấm ướt áo gối bên má.

      Trần Kết đột nhiên kêu to lên: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn!"

      "Sao thế? Tiểu Kết, em làm sao vậy?" Diệp Tư Viễn hiểu Trần Kết đến tột cùng là nằm mộng thấy gì, ngủ yên, thậm chí ngừng mớ.

      "Là . . . . . ." Bên môi Trần Kết ra nụ cười quỷ dị, tiếp tục nắm chặt phần tay bị cụt còn lại của Diệp Tư Viễn, có chút thõa mãn , "Là , là . . . . . . . . . . . ở nơi này."

      Diệp Tư Viễn có biện pháp rồi, liền dứt khoát mặc cho náo. chuyện, phần tay bị cụt còn lại bị Trần Kết bóp rất đau, nhưng tuyệt muốn gọi tỉnh .

      Đúng lúc này, Trần Kết đột nhiên nhăn mày lại sâu, chu miệng cái, hu oa tiếng liền khóc rống lên, tay của buông lỏng phần tay bị cụt còn lại của Diệp Tư Viễn, ôm chặt thân thể của , từng giọt nước mắt của tuôn ra khỏi hốc mắt, toàn thân run rẩy lợi hại, lớn tiếng kêu:

      "Diệp Tư Viễn! đừng ! Đừng ! Đừng ! . . . . . ."

      Diệp Tư Viễn biết nên trả lời như thế nào, nhúc nhích nằm nghiêng, mặc cho ôm chặt .

      "Đừng . . . . . . đừng ! Đừng ! Diệp Tư Viễn, đừng !" Trần Kết tiếp tục khóc nháo.

      Diệp Tư Viễn thử an ủi : "Được, . Tiểu Kết, đừng khóc, ."

      " lừa em."

      " lừa em, ."

      " thể gạt em."

      " gạt em."

      "Ừ. . . . . ." Trần Kết nở nụ cười, gương mặt cọ xát ở trước ngực Diệp Tư Viễn, bôi nước mắt lên thân thể của .

      Nhìn thỏa mãn, giống như là đứa bé thực được nguyện vọng.

      Trong lòng Diệp Tư Viễn gió nổi mây phun, nhìn bộ dạng Trần Kết, nghĩ tới tất cả chuyện vừa mới xảy ra

      vô cùng khiếp sợ, Tiểu Kết của , ở mấy năm này, có phải vẫn luôn trải qua mộng yểm như vậy ?


      Bất lực kêu tên của , lệ rơi đầy mặt, tỉnh lại chỉ có thể đối mặt với gian phòng trống rỗng?

      Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tư Viễn đột nhiên nổi lên hoài nghi, nghĩ tới quyết định cố thủ mấy năm. Cái quyết định này, có phải chính xác ?

      rời , hạnh phúc nữa?

      Hạnh phúc hư vô mờ mịt đó, đến tột cùng nên dùng cái gì để định nghĩa?

      Diệp Tư Viễn nhớ lời của mình , cả đời rất dài, rất dài. . . . . . Như vậy, Trần Kết, em còn cần dùng thời gian bao lâu mới có thể thoát khỏi giấc mộng yểm này, chân chính quên ?

      Có phải làm xong chuẩn bị cả đời, cũng bao giờ quên?

      Nếu quả như vậy, vậy cố thủ này, đến tột cùng có ý nghĩa gì?

      Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm ở trong ngực, nét mặt của có chút quật cường, có chút thỏa mãn, đôi môi hơi động lên, cũng gì.

      đứa ngốc, sống lưng Diệp Tư Viễn tê dại hồi, hình như dự cảm được, có lẽ làm việc ngốc.

      Ý nghĩ của mãnh liệt giống như sóng lớn biển rộng cánh tay Trần Kết đột nhiên phát lực, ôm thân thể của chặt hơn, móng tay cũng đâm vào sâu trong làn da của , Diệp Tư Viễn nghe được :

      "Tư Viễn, em chờ trở về."

      Con ngươi Diệp Tư Viễn trong nháy mắt phóng đại, trái tim kịch liệt nhảy lên, có ai biết chuyện xảy ra vào đêm này mang cho Diệp Tư Viễn rung động như thế nào? Chính cũng biết tâm tình của mình vào giờ phút này là như thế nào.

      biết , .

      Năm năm chia lìa, cho là hận . Mấy lần trước chạm mặt, đều cho sắc mặt tốt để nhìn, trong lòng Diệp Tư Viễn áy náy, biết đây đều là bình thường.

      Nhưng vào buổi tối hôm ấy, Diệp Tư Viễn càng ngày càng phát , ra là vẫn như cũ.

      Nếu so với tưởng tượng, càng sâu hơn.

      Đến tột cùng nên làm cái gì?

      Sau khi lăn qua lộn lại rất lâu, Diệp Tư Viễn rốt cuộc chống cự nổi mệt nhọc, chìm vào giấc ngủ.

      giấc này ngủ thẳng tới chín giờ sáng ngày hôm sau, mở mắt, kinh ngạc phát , Trần Kết rời rồi.

      Khi đó, đối mặt quần áo ngổn ngang đầy đất, Diệp Tư Viễn hiểu mình có biện pháp mặc vào quần tây cần dây nịt. gọi điện thoại cho Thẩm Tri, nhờ ta tới trợ giúp. Trong quá trình chờ đợi, gọi điện thoại cho Trần Kết, tắt máy.

      Chuyện sau này liền bắt đầu trở
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 1: Valen¬tine’s Day ( thượng ).
      Editor: coki (Mèo)

      "Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm hết tại đây, em từng là em thích , chỉ là hôm nay cũng rồi thấy đấy, em và , chúng ta thể chung đường." Người lời này chính là , ấy tên là Trần Kết.

      Ngày ấy là Lễ Giáng Sinh, à, đúng, qua rạng sáng nên phải là ngày 26 tháng 12 mới đúng. Đêm đông giá rét, dưới đèn đường u ám, ấy đứng ở trước mặt tôi, tóc phía sau tùy ý buộc thành đuôi ngựa, mặt mộc trang điểm, mặt mũi tiều tụy, phía dưới hốc mắt còn có hai quầng thâm, mặc cái áo lông màu đỏ sậm dài tới đầu gối.

      Tôi nhìn ấy trong khoảng thời gian dài nhưng vẫn nên lời.

      có sai, đúng vậy, chúng tôi thể chung đường.

      Trần Kết, rất kì quái.

      Mà trong nhận thức của tôi —— đặc biệt.

      Lần thứ hai thấy ở thư viện, vậy mà tôi lại cảm thấy rất kỳ diệu.

      Lúc ấy đứng đối mặt với nam sinh ở trước kệ sách, sau khi nhìn thấy tôi đột nhiên bước nhanh đến chỗ tôi, vừa vừa cười : "Tư Viễn, tại sao bây giờ mới đến, em chờ rất lâu rồi."

      Giọng của rất thân thiện, rất ngọt ngào, bộ dáng của —— rất đẹp.

      mái tóc dài màu đen, mềm mại xõa xuống vai, gương mặt lớn cỡ bàn tay, cằm nhọn, da trắng nhẵn nhụi, ít thấy lỗ chân lông, gương mặt còn có màu hồng nhàn nhạt, lông mày của và cong, đôi mắt to linh động lại quyến rũ, lông mi vừa dày lại vừa dài, trong ánh mắt lộ ra chút vui mừng. Cái mũi của mà cao, đôi môi đỏ thắm, hình dạng môi tuyệt đẹp, thể phủ nhận xinh đẹp điển hình.

      Tôi nhìn , còn chưa kịp nghĩ thông suốt tại sao lại xưng hô với tôi cách quen thuộc như thế đưa tay ra.

      Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu nhìn bàn tay bé của chạm vào ống tay áo trống rỗng bên trái của tôi.

      Trong nháy mắt đó tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.

      Nhưng giây kế tiếp, tôi cảm giác cánh tay của ôm chặt lấy hông tôi.

      rất thân mật tựa vào người của tôi, tôi nghe thấy với nam sinh kia: "Giới thiệu với , đây chính là bạn trai của tôi, Diệp Tư Viễn."

      Tôi gì, tôi còn chưa biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, sau đó tôi liền nghe nam sinh kia : "Trần Kết, em bị gì vậy, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn người tàn tật? Diệp Tư Viễn, đến cả tay ta còn ta có thể làm gì cho em?"

      —— Người tàn tật.

      Đúng vậy, sai, tôi là người tàn tật hơn nữa còn tàn tật rất nặng, tôi có hai cánh tay.

      Mặc dù tôi sớm đón nhận này, cũng dùng thân thể này vượt qua thời gian mười năm, nhưng mà ngay thời điểm đó, khi tên Trần Kết này ở bên cạnh, nghe thấy người mà tôi hoàn toàn biết, người có thân thể kiện như vậy thân thể của tôi cũng nhịn được nữa mà run lên từng hồi.

      Tôi biết Trần Kết có phản ứng như thế nào, ra thẳng đến lúc đó, tôi vẫn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

      ngờ chính là Trần Kết nhảy lên, mắt hạnh trợn tròn, cả khuôn mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào nam sinh kia mắng to, hình như so người trong cuộc là tôi đây còn tức giận hơn nữa.

      Thậm chí còn : Chỗ nào của Diệp Tư Viễn cũng hơn cả!

      Tôi nhăn mày lại, càng ngày càng nghi ngờ, tôi nghĩ ấy quen biết tôi sao? hiểu được tôi bao nhiêu?

      Đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng tôi, so với lần đầu hỏng bét lần này cũng khá hơn được bao nhiêu.

      Nhưng mà giống như lần đầu tiên gặp mặt, lần đó như con thỏ con bị giật mình, mặt quẫn bách hoảng hốt chạy trốn, mà là da mặt dày theo bên cạnh tôi, uốn éo người cợt nhã chuyện với tôi.

      Chúng tôi liền quen biết nhau như vậy, tôi vẫn luôn cho đây là duyên phận.

      Cho đến rất nhiều năm sau, Trần đồng học mới cười hề hề cho tôi biết ra lúc ấy ôm cây đợi thỏ tuần liền. À. . . ra tôi mới chính là thỏ.

      Dĩ nhiên đây là về sau này.

      Về sau giữa tôi và Trần Kết xảy ra rất nhiều việc, trong sáu ngày ngắn ngủn, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, vậy mà tôi lại vẫn đồng ý để cho đút tôi ăn cơm, có trời mới biết đây là chuyện tôi kháng cự suốt nhiều năm nhưng lúc đối mặt Trần Kết, tôi lại cảm thấy rất thản nhiên. thường hay mặc cái áo khoác nhung màu đỏ sậm, bên trong là áo len cổ chữ V màu đen, cổ quàng cái khăn hoa màu sắc rực rỡ.

      Lúc đến phòng ngủ của tôi cởi khăn quàng cổ xuống, mở khóa kéo áo khoác làm cho tôi có thể nhìn ràng xương quai xanh đẹp đẽ cùng cái cổ thon dài trắng nõn của .

      Chỉ cái chớp mắt như vậy tôi liền cảm thấy nếu như được dùng ngón tay nhàng vuốt ve từ chỗ hõm xuống giữa hai xương quai xanh rồi dọc theo đường vòng cung của xương quai xanh, dần dần cuối cùng trượt đến hõm vai, nhất định rất tuyệt vời.

      Chỉ là cảm giác này vĩnh viễn tôi đều thể cảm nhận được.

      Mấy năm đầu sau khi bị thương tôi vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác có tay.

      Khi nhìn thấy vật tôi thường quên sau đó ý thức muốn dùng tay cầm lấy vật đó nhưng cuối cùng giật mình nhớ lại tôi đâu còn tay nữa.

      Những lúc này phần còn lại được nhiều lắm của hai cánh tay có thể nâng lên được chút kèm theo ống tay áo
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :