1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 74: Tương lai?
      Editor: coki (Mèo)

      "Người đầu tiên chạy tới trường là thím Hai của , thấy Tư Viễn nằm ở đó thím Hai lập tức nhào tới, thím Hai muốn ôm cậu ấy nhưng thể nào làm được. Ngay sau đó mọi người đều chạy ra, nhìn thấy bộ dạng Tư Viễn mọi người đều vô cùng gấp gáp. Chú Hai cùng thím Hai quỳ gối bên cạnh Tư Viễn, tay thím Hai run run sờ mặt của Tư Viễn, gào khóc: “Tại sao xe cứu thương còn chưa tới? Tại sao còn chưa tới? ! Mau tới cứu con tôi…”

      Xe cứu thương tới rất nhanh, rốt cuộc Tư Viễn bị đưa tới bệnh viện, vốn là mấy đứa trẻ bọn đều phải ở nhà để mợ Ba trông chừng nhưng nhất định phải theo, mẹ hết cách rồi liền mở cửa xe cứu thương cho và A Miễn cùng tới bệnh viện. Diệp Tư Hòa cùng Tư Dĩnh nhìn thấy bọn lập tức cùng với mợ Ba chạy đến.

      Thời điểm bọn tới bệnh viện bác sĩ tiến hành cấp cứu cho Tư Viễn, bọn họ tình trạng thương tích của Tư Viễn với mọi người. Bác sĩ Tư Viễn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng bởi vì điện cao thế bắt đầu xuyên qua cánh tay chạy dọc theo mạch máu lớn ở tứ chi, mà ở tay và chân mạch máu và bắp thịt rất nhiều, dòng điện sinh ra nhiệt làm cho bắp thịt và da ở hai cánh tay của Tư Viễn bị phỏng toàn bộ, cũng đốt cháy cả động tĩnh mạch, ảnh hưởng đến tuần hoàn máu nếu để lâu dẫn đến thiếu máu hoại tử cho nên phải tiến hành phẫu thuật cắt hai tay của Tư Viễn nếu cậu ấy có thể chết bất cứ lúc nào.

      Nghe được tin tức này tất cả mọi người đều sợ ngây người, bà ngoại ngất ngay tại chỗ. Bác sĩ phẫu thuật cắt tay phải ngay lập tức tiến hành, xin người thân chuẩn bị tư tưởng cho tốt đồng thời cũng phải ký tên đồng ý làm phẫu thuật.

      người nào nguyện ý ký cái này, ông ngoại, bác Cả, chú Ba đều hỏi bác sĩ có khả năng giữ được cánh tay hay , dù chỉ là bảo vệ bên cũng được, nếu như được xin chuyển viện thành phố H hoặc là Thượng Hải, Bắc Kinh, chỉ cần có thể giữ được cánh tay của Tư Viễn có mất bao nhiêu tiền đều phải là vấn đề.

      Nhưng bác sĩ được, cánh tay của Tư Viễn hoàn toàn bị đốt cháy, tình huống rất xấu, nếu cắt càng làm tình huống trở nên tồi tệ hơn, tay của cậu ấy mất toàn bộ chức năng, thể bảo tồn được nữa.

      Vào lúc đó đột nhiên thím Hai của : “Tôi ký tên, cắt , chỉ cần con tôi sống sót là được.”

      Mợ Ba với thím Hai: “Văn Linh, em có biết cắt hai cánh tay là như thế nào ? Về sau Tư Viễn trở thành người tàn tật ... có tay, nó thể làm được gì cả, có lẽ cả đời này phải trở thành phế nhân.”

      Thím hai : “Chẳng lẽ để nó chết?”

      có ai đáp lời, thím Hai tiếp: “ Chỉ cần em còn sống ngày con em bao giờ trở thành phế nhân, cho dù có tay chỉ cần còn sống em nhất định dạy nó cách sống tốt..”

      Thím Hai cùng chú Hai đồng lòng ký tên, Tư Viễn liền bị đưa vào phòng giải phẩu tiến hành phẫu thuật.

      Thời gian giải phẫu dài đằng đẵng, hành lang, bác Cả liền hỏi Diệp Tư Hòa lúc ấy đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

      Bởi vì Tư Dĩnh, A Miễn và đều ở đó nên đoán Diệp Tư Hòa cũng lừa gạt được cái gì, ta lập tức quỳ mặt đất, lớn tiếng khóc, đều là do ta tốt, là sơ sót của ta làm hại đến Tư Viễn. ta hung hăng tát vào mặt mình, ôm chân chú Hai xin lỗi, khóc đến đau lòng muốn chết. ta ta hoàn toàn biết gì về chuyện người đụng vào máy biến thế bị giựt điện và bị giựt điện có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tóm lại tình cảnh lúc ấy, tất cả mọi người đều khóc.

      cũng khóc, mẹ ôm chặt, khuyên nên đau lòng nhưng làm sao có thể đau lòng cho được! có ai so với có thể ràng hơn cảm giác mất hai cánh tay là như thế nào. Trước 7 tuổi, tay chân của hoàn toàn thể cử động được, tất cả sinh hoạt hàng ngày đều phải nhờ mẹ chăm sóc, sau đó nhờ kiên trì rèn luyện cùng với vật lí trị liêụ nên rốt cuộc tay trái cũng từ từ khôi phục năng lực vận động, Tiểu Kết, vui mừng, cực kì vui mừng nhưng vừa nghĩ tới sau khi cắt tay cuộc sống của Tư Viễn giống như trước kia… ràng là có suy nghĩ nhưng cách nào làm tự mình làm được, cách nào tự mình cầm nắm đồ vật liền cảm thấy sợ hãi.

      Tất cả mọi người đều khóc rất đau lòng ngược lại thím Hai khóc, mặc cho Diệp Tư Hòa quỳ mặt đất kêu gào giống như bị mắc bệnh tâm thần nhưng thím ấy vẫn có chút hành động nào.

      Lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, sau đó Tư Viễn cho biết chuyện, qua nhiều năm sau đó mới hiểu tất cả.

      Lúc Tư Viễn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật cậu ấy vẫn còn hôn mê, cả người trần truồng, bả vai hai bên bị quấn lớp băng gạc dày, hai bên thân thể gầy teo trống rỗng, cái gì cũng còn nữa.

      Cảnh tượng đó thực quá bi thương làm cho lòng người chua xót, tất cả mọi người lớn tiếng khóc.

      nhìn thấy Tư Viễn nằm ngủ say sưa, trong nội tâm hiểu rằng cả đời này cậu ấy đều chỉ có thể mang thân thể khuyết tật như vậy rồi, cậu ấy bao giờ còn là Diệp Tư Viễn kiêu ngạo ưu tú, thân thiết khéo léo trong quá khứ cái nữa.

      Tình huống tồi tệ hơn xảy ra khi Tư Viễn tỉnh lại.

      Lúc cậu ấy tỉnh lại cũng có ở đó.

      người của cậu ấy đắp chăn, vừa mở mắt ra cậu ấy liền nhìn thấy thím Hai [​IMG]
      Thân thể của tôi mỗi ngày mỗi tốt lên, ba Diệp đến thăm tôi, cả nhà chú, thím Ba và chị Tư Dĩnh cũng đến thăm tôi, ngay cả dì và cậu cũng tới còn Tần Lí gần như mỗi ngày đều phải đến, mang đến cho tôi tin tức, bảo tôi cần lo lắng cho Uyển Tâm, bọn họ tác động đến nhiều chuyện ở trong ngục, Uyển Tâm tuyệt đối bị chút xíu ủy khuất nào.

      Tôi cùng Diệp Tư Viễn vẫn chuyện điện thoại mỗi ngày như cũ, thỉnh thoảng chat webcam, nhưng đến trước lễ Giáng Sinh đột nhiên xin lỗi, thể về được.

      Tôi với có việc gì, lúc này tôi có thể ngồi dậy, thạch cao ở hai chân và cánh tay phải cũng được tháo ra nhưng bởi vì lâu có hoạt động cho nên cặp chân của tôi tượng teo cơ rất nghiêm trọng cho nên trong thời gian tới tôi phải bắt đầu tiến hành vật lí trị liệu rồi.

      Vật lí trị liệu rất khổ sở, thân thể của tôi còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng việc trị liệu có thể tiến hành vì vậy mỗi ngày tôi đều phải trải qua đau đớn thấu xương.

      Bởi vì xương chậu bị gãy đồng thời các đốt ngón tay bị thương nghiêm trọng nên lúc này cần phải nắn lại cùng xoa bóp, đồng thời bác sĩ vật lí trị liệu cũng xoa bóp chân cho tôi, là đau đến tận xương tủy! Mỗi lần tôi đều cố gắng chịu đựng rơi nước mắt, nếu nhịn được nữa liền kêu gào thảm thiết, cầu xin bác sĩ làm nữa.

      Bác sĩ cười nhạo tôi: "Người ta cắt chi, liệt nửa người cũng có kêu gào lớn tiếng như , à, kiên nhẫn chút , nếu khôi phục được tốt về sau ảnh hưởng đến việc lại có lẽ còn có thể ảnh hưởng tới việc sinh con nữa."

      Vừa nghe đến ảnh hưởng đến việc sinh con tôi lập tức ngậm miệng, lau nước mắt, khuôn mặt trắng bệch để mặc cho bác sĩ làm vật lí trị liệu cho tôi.

      Vương Giai Phân thường xuyên đến thăm tôi, nhìn tôi kêu đau ấy cũng đứng ở bên cạnh khóc theo, tôi nắm chặt tay của ấy, tự động viên mình: Trần Kết! Dũng cảm chút! Kiên cường lên chút, đây chỉ là chút đau đớn thôi, vượt qua là hết chuyện!

      Buổi tối chát webcam với Diệp Tư Viễn, tôi cẩn thận từng li từng tí nhấc cánh tay phải lên cho nhìn, kìm được tự hào mà : " xem , xem, em có lợi hại ? Chỉ là cánh tay hơn rất nhiều, biết khi nào mới có thể to ra bằng cánh tay trái đây?”

      Diệp Tư Viễn trong webcam cau mày: "Cánh tay trái của em cũng rất ."

      "Đâu có! lớn hơn rất nhiều rồi! Bây giờ em cũng nặng hơn chút, xem, tóc cũng rất dài rồi."

      Tôi cúi đầu cho nhìn đỉnh đầu mình, ra vẫn chỉ dài có mấy cm thôi.

      Diệp Tư Viễn cười lên: "Tiểu kết, có phải vật lí trị liệu rất đau hay ?"

      " đau."

      "Đừng gạt , đâu phải là chưa từng làm vật lí trị liệu đâu."

      ". . ." Tôi dùng ngón tay cái và trỏ để biểu thị cho suy nghĩ của mình: "Có đau chút xíu, chút xíu."

      "Đồ ngốc."

      "Tư Viễn, khi nào trở về? Cũng gần bước sang năm mới rồi."

      "Ừ, lễ mừng năm mới có thể trở về, được nghỉ đông."

      "Được. . . Lần này được cho em leo cây nữa nha! Nếu coi chừng em!”

      " biết." cười lên, mắt đen bóng, tôi nhìn ống tay áo khoác rũ xuống ở hai bên vai , đột nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng.

      Diệp Tư Viễn, nửa năm em chưa được ôm rồi.

      năm sau, Tòa án mở phiên tòa xét xử vụ án của Uyển Tâm và Diệp Tư Hòa, Uyển Tâm cố ý giết người chưa thành nhưng vì có tình tiết tự thú nên bị phán xử ngồi tù có thời hạn bảy năm.

      Tất cả mấy người Vương Giai Phân đều tham , còn có người của nhà họ Diệp, sau đó bọn họ lập tức kết quả cho tôi biết.

      Tôi hiểu phán xử như vậy coi như là rồi, luật sư của Uyển Tâm là do Tần Lí tìm giúp, Tần Lí cho tôi biết trong tình huống bình thường chỉ cần Uyển Tâm đừng gây chuyện bên trong trại giam qua 4, 5 năm là có thể được giảm hình phạt ra ngoài rồi.

      Tôi thoáng thở phào nhõm nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ, 4, 5 năm, đến lúc đó Uyển Tâm 26 tuổi rồi.

      Mùa xuân năm đó, qua thảo luận và kiểm tra của bác sĩ tôi vẫn chưa về nhà được. Ba, dì xinh đẹp và Trần Dạ đều tới thành phố H, bốn người chúng tôi ăn cơm tất niên ở trong phòng bệnh. Tần Lí sắp xếp ba người bọn họ ở tại ngôi nhà gần bệnh viện, sau đó ta lại đặc biệt mua căn nhà có hai phòng, trong mấy tháng này ta và dì ở trong ngôi nhà đó [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 75: Italy tiên sư mày!
      Editor: Hoàng Dung


      Tôi nằm ở giường hai ngày hai đêm, ăn cơm, ngủ, lời nào, cũng chịu tiến hành vật lý trị liệu.

      Tôi mặc cho bọn họ chuyện ở bên tai tôi, giúp tôi vô nước biển, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi mát xa, chỉ là muốn động chút nào.

      Tùy tiện bọn họ làm cái gì làm. Dù sao, tôi chết rồi.

      Hai ngày sau, Tần Lý đến thăm tôi.

      Nhìn thấy ta, tôi lại nhịn nổi nữa, lập tức khóc lần nữa. Tôi khóc đến kinh thiên động địa, ở giường thiếu chút nữa sặc khí. Tần Lý gọi bác sĩ, y tá ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi điều khiển xe lăn trở lại bên cạnh tôi.

      "A Lý, tại sao? biết tại sao! Đúng ?" Tôi khóc hỏi , nắm chặt tay trái của , giống như nắm cây cỏ cứu mạng.

      Tần Lý mím môi, thở dài, trở tay nắm tay của tôi, trầm giọng : "Tiểu Kết, em tỉnh táo chút, hãy nghe ."

      Tôi lập tức ép buộc mình ngừng khóc thút thít, tràn đầy mong đợi nhìn .

      " cũng là hôm qua mới biết, trong điện thoại." nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng, "Tiểu Kết. Chuyện này, có thể hiểu Tư Viễn, nhưng vô cùng đồng ý, nhưng mà lại khuyên nổi ."

      "A Lý, phải ấy, ấy gặp phải chuyện gì chứ?"

      " ràng lắm. Nhhưng Tiểu Kết, đồng ý cách làm của Tư Viễn, nhưng mà lại tôn trọng quyết định của . Em cũng giống như hiểu tính tình của , chuyện quyết định, dễ dàng thay đổi."

      Tôi đương nhiên hiểu Diệp Tư Viễn, chuyện có suy tính ràng, với tôi, nhìn tổng hợp tình huống mấy tháng gần đây, chuyện này suy tính lâu rồi.

      "Nhưng A Lý! Em nghĩ thông!" Tôi lau nước mắt, "Em làm gì sai sao? ấy lại vẫn muốn gạt em, ấy người khác! phải ấy ngã bệnh? Hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? A Lý! Có phải như vậy ?"

      " phải, Tiểu Kết, Tư Viễn có việc gì." Tần Lý lại lần nữa thở dài. duỗi cánh tay xoa đầu tôi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc của tôi, "Tiểu Kết, tại biết nên như thế nào, chuyện này rất đột ngột, hoàn toàn ngờ tới Tư Viễn quyết định như vậy. thay giải thích cái gì, cũng bảo em đừng trách , thực tế, tự cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, cảm thấy làm quyết định sai lầm cực đoan. Nhưng. . . . . . Tiểu Kết, tin tưởng Tư Viễn làm như vậy luôn là có lý do của . chỉ hi vọng em có thể nhìn về phía trước, giai đoạn nay, trước hết để cho mình hổi phục trở lại, ăn cơm ngon, rèn luyện, trị liệu tốt, tất cả chuyện chờ thân mình tốt hơn rồi lại , có được hay ?"

      "A Lý, ấy cho em lý do." Tôi cười thê thảm, lắc đầu , "Em và ấy ở cùng nhau hơn hai năm, nhưng ngoài câu chia tay, cũng gì cả."

      Cái gì cũng có, có mơ ước, có ánh sáng, có tương lai. Lòng của tôi hoàn toàn chết, ở nơi này hai ngày hai đêm, tôi hoàn toàn cách nào suy tư.

      Tôi che ngực của mình, nơi đó chảy máu ào ào.

      Nghĩ đến biến mất trong tương lai cuộc đời tôi, tôi từng cho rằng dính líu cả đời với tôi, biến mất khỏi sinh mệnh của tôi! Tôi chỉ cảm giác khí trong ngực từ từ bị rút , tôi vất vả sống lại, thời gian xuân về hoa nở lại lần nữa ngã vào địa ngục. Người từng hứa vô số cam kết với tôi, cứ như vậy cần tôi nữa.

      Tôi ngu! khờ! Tôi hậu tri hậu giác phát , trong mấy tháng này Diệp Tư Viễn khác thường như thế, lần cũng trở lại, bắt đầu từ lễ giáng sinh, ở trong điện thoại và video cũng thân thiện, luôn là bộ dáng u sầu.

      Tôi còn ngu ngốc cho là lo lắng cho tôi, bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó có ý nghĩ này rồi.

      Nhưng đến tột cùng là tại sao vậy chứ?!

      Tôi còn biết là tại sao!!

      "Tiểu Kết, có chuyện muốn với em." Đột nhiên Tần Lý có chút muốn lại thôi, nghĩ nghĩ, còn mở miệng, " tôn trọng quyết định của Tư Viễn, cho nên nhờ vả làm chuyện, phải giúp làm được."

      "Chuyện gì?"

      "Nhà ở chung cư Prague đứng tên của Tư Viễn, ở Italy làm công chứng ủy thác, để giúp tay chuyển thành tên của em, còn có tấm chi phiếu. . . . . ."

      "Tần Lý, đừng nữa." Tôi ngắt lời , " nợ em."

      "Tiểu Kết, em tỉnh táo chút, Tư Viễn . . . . . ."

      "Em phải tình nhân bao nuôi, vật của , em đều cần."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Tần Lý, em còn xem là bạn bè. Nếu như muốn, bây giờ em đuổi ra khỏi đây, tốt nhất đừng nhắc thêm chữ nữa." Tôi dừng chút, còn , "Nhưng tiền thuốc thang hơn nửa năm nay, bây giờ em vẫn trả nổi, ba em cũng trả nổi, em chỉ có thể thiếu trước."

      "Em cái gì đó? Tiểu Kết, ai cần em trả rồi hả?"

      " sai, em cũng có thể trả, đây là em nên có." Tôi nhìn chằm chằm Tần Lý, "Em phục vụ quên mình để đổi lấy, đúng ?"

      ". . . . . ." ta nữa.

      "Em tiếp tục trị liệu, em khá hơn. Tần Lý, giúp em chuyển câu cho Diệp Tư Viễn, hãy nghe cho kỹ. có thứ gì có thể bồi thường cho em, vốn cũng có thiếu em cái gì, chỉ nợ em lý do. Cho nên, em chờ lý do của , em chờ , chờ trở về. Nhưng mà em lại phải ngu ngốc, em chờ đợi vô kỳ hạn. giúp em với , em chờ năm năm. Năm năm, tính từ ngày rời , ngày 27 tháng 9. Đến ngày 27 tháng 9 năm năm sau, em chờ đến cho em lời giải thích."

      "Tiểu Kết, em đừng càn. Em. . . . . . quên , em còn trẻ tuổi như thế, thân thể cũng lập tức có thể khôi phục khỏe mạnh, tương lai em còn dài mà, Tư Viễn nguyện ý gặp lại em trong bộ dáng này."

      "Bộ dáng em như thế nào?" Tôi lớn tiếng kêu, "Những ngày sau này, em trôi qua vui vẻ khoái lạc! muốn nhìn cần nhìn! Em thích chờ, mắc mớ gì tới !"

      "Tiểu Kết. . . . . ."

      "Tần Lý, chỉ cần nhớ, giúp em chuyển lời là được." Tôi cười lên, đột nhiên cảm thấy dễ dàng, "Em sống tiếp tốt, yên tâm."

      Tôi bắt đầu liều mạng tập vật lý trị liệu, chịu đựng đau đớn kịch liệt thân thể.

      Tâm chết từ từ sống lại, thân thể vô lực giống như được rót vào cỗ lực lượng mới.

      Tôi rời giường đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, rèn luyện đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, chưa bao giờ có nguyện vọng muốn khỏe lên mãnh liệt như vậy! Trần Kết, mày nhất định phải khôi phục thành bộ dáng vui vẻ lúc trước.

      Ở phòng ngoài phơi nắng lúc lâu, tôi cong khóe miệng lên mỉm cười.

      Hắc! Diệp Tư Viễn, đừng xem thường tôi! cho rằng tôi sa sút đến muốn sống muốn chết sao?! nghĩ rằng cho tôi phòng ốc đáng chết, cho tôi thêm khoản tiền là có thể xóa sạch hơn hai năm tình cảm của chúng tôi sao?!

      sai lầm rồi!!

      , tôi cũng có thể sống sót! Cũng có thể sống rất tốt!!

      @@@@@@@@@@@

      Trung tuần tháng 6, tôi hoàn toàn khỏi hẳn, rốt cuộc xuất viện.

      Trước tiên tôi vào nhà tù thăm Uyển Tâm.

      Uyển Tâm lại mập hơn chút, chị cắt tóc ngắn, mặc màu quần áo tù của nữ màu xanh đen, nhìn khí sắc cũng tệ lắm.

      Thấy chị, tôi liền khóc.

      "Tiểu Kết, đừng khóc, chị sao." Uyển Tâm lôi kéo tay của tôi, nở nụ cười, "Thân thể em có khá hơn chút nào ?"

      "Tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn có việc gì rồi. Uyển Tâm, chị. . . . . . chị ngốc."

      "Khụ! cái gì đó, chị cũng phải là vì em, chị là vì chính mình." Uyển Tâm nhéo tay của tôi, "Em ngốc, đừng khóc, em dám nhảy lầu, chị đây coi là cái gì chứ."

      "Sao chị có thể như vậy! Vì , vì em! đáng giá đâu!" Tôi khóc đến rất lợi hại, "Uyển Tâm, chị có sao , có người khi dễ chị ?"

      " có. Ai u, em đừng khóc, có." Uyển Tâm chỉ chỉ mặt của mình, " phải chị còn mập lên sao? Ở chỗ này, họ đối với chị cũng đặc biệt khách khí. rất kì quái, Tiểu Báo và thủy thủ đều tới thăm chị, Tiểu Báo an bài, chị có việc gì."

      "Tần Lý cũng . À, chính là họ Diệp Tư Viễn."


      " ra . . . . . .chị biết , còn có người giúp chị thu xếp. Em nhất định đoán được."

      "Ai?"

      "Bạn ."

      "Hả? Hạ Thư Ý sao?" Tôi kinh ngạc.

      " ấy tới thăm chị." Uyển Tâm nháy nháy mắt, " ngờ chứ? ấy vô cùng tốt, người kia quý trọng ấy, hai người bọn họ ở chung chỗ bảy năm, trong đại học liền bắt đầu lui tới."

      Uyển Tâm thở dài, còn , "Lúc ấy đến thăm chị, chị cảm thấy rất áy náy, phải vì chị làm chuyện này, mà bởi vì những chuyện trước kia. Tiểu Kết, chị sớm nghe lời của em, chị là váng đầu rồi."

      "Diệp Tư Hòa. . . . . ." Lần đầu tiên tôi nhắc tới tên của , vẫn chần chờ chút, "Bây giờ tình huống như thế nào rồi? Chị biết ? Tần Lý và đám người Vương Giai Phân đều cho em biết."

      " có chuyện , chị cũng biết. Tiểu Kết, chị đâm bốn dao." Uyển Tâm có chút đắc ý giơ bốn ngón tay lên với tôi, "Nhưng mà chị lại muốn để chết, cho nên chị lại báo cảnh sát."

      "Chị. . . . . ." Tôi cảm thấy rợn cả tóc gáy, Uyển Tâm lại có thể mạnh mẽ như vậy.

      "Có dao xuyên phá thận của , giống như bị cắt thận bên phải, còn bị cắt lá lách, chị chỉ biết như thế thôi." Chị nhún nhún vai, giữa lông mày là vân đạm phong khinh.

      "Uyển Tâm, chị . . . . ." Tôi được gì.

      Uyển Tâm nhìn tôi, : "Tiểu [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 76: Dù sao, trời vẫn đầy mây
      Editor: Hoàng Dung



      Mãi cho đến trung tuần tháng tám, ba mới hỏi được chuyện của Diệp Tư Viễn. Bởi vì tôi rất ít gọi điện thoại với người khác, cũng ít lên mạng chuyện phiếm, rốt cuộc ba cảm thấy kỳ quái.

      Tôi với ông, Diệp Tư Viễn ở nước ngoài, chúng tôi liên lạc thông suốt, ba hiểu lắm. Chỉ là từ khi tôi trở về, ông chưa từng vì tôi trở lại mà cảm thấy bất mãn.

      "Lễ mừng năm mới trở lại, nghỉ hè cũng về. Người như vậy, thân thể tốt, còn quan tâm con, con còn băn khoăn làm cái gì? biết đầu óc con suy nghĩ gì!"

      Tôi cười cười , tôi có thể cái gì? Nếu như cho ba, Diệp Tư Viễn cần tôi nữa, mấy tháng trước chia tay với tôi, đoán chừng ba giận đến tăng huyết áp.

      Tuần cuối cùng của tháng tám, tôi thăm mẹ Uyển Tâm. Uyển Tâm xảy ra chuyện, mẹ Uyển Tâm nhìn qua có vẻ già rất nhiều. Bà cũng có đổ tức giận lên người tôi, thực tế, tính khí Uyển Tâm và mẹ chị ấy cực kỳ giống nhau, mẹ Uyển Tâm chỉ là hắng giọng mắng to Diệp Tư Hòa trận, tiếp đó liền ôm tôi khóc.

      "Tiểu Kết, sau này Uyển Tâm ra ngoài, đến bằng tốt nghiệp cũng có, con bé nên làm cái gì đây? Chẳng lẽ giống như bác, cả đời dựa vào đàn ông để sống sao?"

      Tôi an ủi bà, với bà cần lo lắng, tôi thường thăm Uyển Tâm. Đợi đến khi Uyển Tâm ra tù, tôi nhất định giúp chị ấy.

      Sau khi về nhà, tôi bắt đầu suy tính chuyện nhập học. Trước đó Tần Lý với tôi, tôi bởi vì bệnh nên thủ tục tạm nghỉ học đều làm xong, sau khi tựu trường học tiếp đại học năm ba, nhưng gần tới khai giảng, tôi còn có chút biết làm sao.

      Vừa lúc đó, tôi nhận được điện thoại của người phụ nữ trẻ tuổi. ấy cho tôi biết, tên là Mol¬ly, tới giúp tôi làm thủ tục trở về trường học.

      Tôi biết là ai, nhưng mấy ngày sau tới nhà tôi, cười hì hì chào hỏi ba, dì Mỹ, Trần Dạ, nhà tôi còn ăn bữa cơm cuối cùng để tiễn tôi trở về thành phố H.

      Tôi vẫn luôn có chút ngây ngốc nhìn nhanh nhẫu giúp tôi thu xếp hành lý, gửi vận chuyển, lấy vé lên máy bay, nhịn được hỏi : " làm ở công ty của Tần Lý sao?"

      "Đúng vậy." Mol¬ly cười với tôi, xem ra vẫn chưa tới ba mươi tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, "Tiểu Kết, cần quan tâm gì hết, theo tôi là được."

      Đến thành phố H, là ngày trước khi khai giảng.

      Mol¬ly và tôi trở về căn hộ Prague, giúp tôi làm bữa ăn tối, sau khi ăn xong ngày hôm sau theo tôi trở về trường học làm thủ tục, hỏi tôi buổi tối ngủ mình có được ?

      Thân thể của tôi có gì đáng ngại, chỉ còn sót lại chút xíu di chứng, tôi tôi có thể ở mình, rồi rời .

      Đêm hôm đó, tôi ném va ly hành lý của mình và túi du lịch ra, bắt đầu xách hành lý.

      Đợi đến ngày hôm sau, Mol¬ly tới tìm tôi kinh ngạc phát ra tôi chồng chất mấy túi lớn ở cửa.

      "Tiểu Kết? làm gì vậy?" hỏi tôi.

      "Sau khi khai giảng, tôi dọn trở về phòng ngủ." Tôi chỉ túi xách đất, "Đồ của tôi đều ở đây rồi, sau này tôi trở lại nơi này."

      "Chuyện này. . . . . ." Mol¬ly có chút khó xử, tôi cười với : "Phòng lớn như vậy, mình tôi cũng ở nổi, buổi tối sợ."

      "Vậy cũng cần mang hành lý hết nha, cuối tuần còn có thể trở lại đêm chứ sao."

      " cần. Tôi. . . . . ." Tôi nhìn ánh mắt của , "Tôi muốn trở lại nữa."


      Mol¬ly tiếp tục kiên trì, chúng tôi cùng ra cửa, đóng cửa trước, cuối cùng tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn căn phòng lớn này, quá khứ trong nháy mắt cửa chính khép lại liền vùi sâu vào trong trí nhớ.

      @@@@@@@@@@@@

      Tôi tiến vào lớp học lần nữa, chỉ là vẫn ở chung phòng ngủ với Vương Giai Phân. Họ là năm thứ tư đại học, lại học cùng tôi, tôi rất ít có cơ hội cùng vào cùng ra với . Tôi bắt đầu cố gắng học tập, trốn học, nghiêm túc làm bài tập, thi, đối mặt với chuyện học, còn có thể thỉnh giáo Vương Giai Phân.

      Vào ngày sinh nhật 24 tuổi của Diệp Tư Viễn, tôi nghĩ hồi lâu, vẫn làm gì, yên lặng mà qua cả ngày.

      Đợi đến khi sinh nhật 21 tuổi của tôi, Vương Giai Phân, Mã , Thi Tiểu Yến lôi kéo tôi KTV, Lưu Nhất Phong và Phùng Khiếu Hải tốt nghiệp làm cũng chạy tới, giúp tôi làm bữa tiệc sinh nhật . Tôi cầu nguyện trước mặt bọn họ, thổi nến, cắt bánh sinh nhật, cuối cùng cả bánh ngọt lại bị chúng tôi làm cho rối tinh rối mù, chúng tôi thét lên bôi sữa tươi lên mặt người khác, ở ghế sô pha truy đuổi nhảy lên nhảy xuống.

      Tôi cố gắng muốn nghĩ đến cái gì hết, Trần Kết -- tôi tự nhủ, mày trưởng thành, phải thích ứng cuộc sống , tựa như trước khi biết vậy. có ở đây, mày vẫn phải sống những ngày sau tốt.

      Trước khi kỳ nghỉ đông tới lần nữa, Tần Lý tới thành phố H thăm tôi.

      Chúng tôi gặp mặt ở Phàm Nhân Hiên. Sau khi đến, tôi lấy nón len xuống, cho nhìn tóc ngắn tôi mới cắt, còn nhuộm thành màu đỏ.

      "Đẹp mắt ?" Tôi nhướng mày, cười đến rất đắc ý.

      Tần Lý cười lớn: "Rất đẹp mắt, chỉ là em quá gầy."

      "Dạ dày tốt lắm, ăn ít rất nhiều, chẳng qua em cố gắng ăn cơm." Tôi chỉ chỉ mặt của mình, "Sắc mặt còn kém à?"

      "Cũng tệ lắm, rốt cuộc có chút huyết sắc rồi." vẫn cười ngừng.

      "Hôm nay ở đây, em muốn làm thịt bữa, gần đây Phàm Nhân Hiên của có đồ tẩm bổ gì đặc biệt tốt , lấy ra cho em nếm thử chút." Tôi lật thực đơn, hưng phấn bừng bừng xem món ăn.

      "Tiểu Kết, xem ra em thi tệ."

      "Đó là đương nhiên. Kỳ thi này, em cảm thấy được mình thi được đặc biệt tốt, chừng còn có thể cầm học bổng đấy."

      "A, vậy em phải mời khách mới được."

      " được! Nào có chủ tiệm ăn muốn khách mời khách, cũng quá keo kiệt rồi!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn , đối mặt ánh mắt thâm thúy của , "Thế nào?"

      "Ừ. . . . . . có gì." Tần Lý nhún nhún vai, cười.

      Tôi bĩu môi, bắt đầu chút kiêng kỵ gọi thức ăn, gọi đến bảy, tám món mới dừng lại.

      “Ách! Em ăn được hết sao?" Tần Lý khó có thể tin nhìn tôi.

      "Ăn hết em gói mang về! Phòng ngủ của tụi em có lò vi sóng dùng chung, buổi tối còn có thể ăn khuya! Thế nào? Ăn của bữa, liền đau lòng ư?"

      " đau lòng, đau lòng, em ăn được là tốt rồi." Tần Lý gọi nhân viên phục vụ tới gọi món ăn, chúng tôi bắt đầu trò chuyện trời dưới đất.

      hỏi tôi có nam sinh nào theo đuổi tôi ...tôi cười ha ha, chuyện hư hỏng kia của tôi toàn trường đều biết, nào còn có nam sinh dám đến theo đuổi tôi chứ. Tần Lý liền cười lắc đầu, ngón tay của gõ mặt bàn, trầm ngâm sau hồi, đột nhiên : "Em đừng chờ nữa."

      Tôi nằm ở bàn, nhìn lá trà trôi nổi ở trong ly thủy tinh, nghe thế, lập tức ngây ngẩn cả người.

      ", Tiểu Kết, em đừng chờ nữa." Tần Lý lại lặp lại lần.

      Tôi từ từ ngồi thẳng người, suy nghĩ chút, : "A Lý, chúng ta có thể đến ?"

      Tần Lý tiếp tục lên tiếng, chỉ là mím môi nhìn tôi chằm chằm, tôi dũng cảm nhìn lại , cố gắng lộ ra cảm xúc khác.

      Hồi lâu sau, nở nụ cười, gật đầu cái, : "Tốt."

      Sau khi nghỉ đông, đám người Vương Giai Phân bắt đầu thực tập, Vương Giai Phân và Mã thực tập công ty cách trường học hơi xa, họ chuyển khỏi phòng ngủ, Vương Giai Phân ở lại nhà mình, Mã mướn căn phòng gần công ty.

      Tôi và Thi tiểu Yến ở cùng chỗ, hai người chuyện cũng nhiều. Đến buổi tối, trong phòng ngủ luôn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng viết chữ của hai chúng tôi.

      Cảm thấy nhàm chán tôi liền xem phim rạp, xem phim bộ, xem tiết mục giải trí.

      Tôi thậm chí còn xem trận đấu bóng đá, nhất là Serie A.

      Diệp Tư Viễn là fan của AC Milan, lúc đá banh luôn thích mặc quần áo cầu thủ sọc đen đỏ của đội AC Milan, vì vậy chỉ cần đài truyền hình trung ương phát sóng trực tiếp trận đấu của AC Milan, mặc kệ trễ thế nào, tôi đều xem.

      ở ngay thành phố kia, biết đến tận nơi xem bóng ? vẫn rất ưa thích số 7 Shevchenko của AC Milan, tôi ai cả đường , cũng hiểu rất về ngôi sao bóng đá này. Nhưng khi xem mấy trận đấu, tôi đều tìm thấy cầu thủ quen thuộc duy nhất của đội bóng này, mãi cho đến khi tra Internet mới biết, chuyển Chelsey Premier League.

      phút kia, tôi biết có bao nhiêu mất mác.

      Sau tháng năm, Vương Giai Phân và Mã lại dọn về phòng ngủ, họ bắt đầu vì luận văn tốt nghiệp, bảo vệ luận văn tốt nghiệp mà bận rộn. Tôi rất ít quấy rầy Vương Giai Phân, vì vậy liền lựa chọn mình thư viện đọc sách hoặc phòng học tự học.

      Tuần cuối của tháng sáu, đám người Vương Giai Phân tốt nghiệp.

      Ăn bữa cơm tạm biệt vào ngày đó, tôi cũng .

      Lý Bàn Tử trong lớp uống rất nhiều, ôm chặt lấy tôi, lớn tiếng thích tôi ròng rã bốn năm rồi.

      Tôi khóc, cũng ôm lấy , càng lớn tiếng chúc hạnh phúc.

      đêm kia, tôi cũng uống rất nhiều, tất cả mọi người đều uống rất nhiều, say đến ngã trái ngã phải, gặp người liền ôm, ôm rồi khóc.

      Cho dù là Đường Miêu bởi vì Đường Duệ mà kết oán với tôi, lúc này cũng bưng ly tới cụng ly với tôi.

      khóc đến rất lợi hại, Đường Duệ ở trong ngục quả rất tốt. Nhưng đều là nữ sinh, ấy có thể cảm nhận được nỗi đau của tôi, vì hành động của Đường Duệ mà cảm thấy xấu hổ.

      "Đừng gì nữa. Trần Kết, đoán chừng tương lai chúng ta liên lạc nữa, uống ly, ít nhất giữa tôi và có thù oán nữa."

      "Ừ, cạn chén!" Tôi ngước cổ uống hơi cạn sạch bia.

      Đường Miêu cũng uống cạn ly, lập tức ôm tôi khóc lớn lên: ", cái người này! Làm sao lá gan lại lớn như vậy hả! Lầu sáu cũng dám nhảy! Nếu chết, đời tôi cũng tốt hơn!"

      Tôi ôm ấy chặt, : " phải tôi sao rồi ư? Chờ Đường Duệ ra, với , tôi trách . , trách , bảo cố gắng tốt, lần nữa bắt đầu lại, cuộc sống còn dài mà!"

      "Ừ! Ừ! Trần Kết, tôi nhất định với ! Nhất định!"

      Thời điểm trở về trường học, tôi và Vương Giai Phân đường có chút loạng choạng. Chúng tôi tay cầm tay, hưng phấn muốn trở về phòng ngủ, muốn dạo trong sân thể dục.

      Vương Giai Phân vẫn lung la lung lay, ngọng nghịu gì đó, [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 77: Tại sao !
      Editor: Hoàng Dung

      Tôi lấy khăn quàng cổ, bao tay xuống. Trình Húc mời tôi ngồi vào ghế sa lon, rót trà cho tôi, sau đó nâng chồng sách tuyên truyền cùng ngồi xuống.

      "Giám đốc Trần, đây là sách tuyên truyền công ty chúng tôi làm vào hai năm trước, bởi vì hai năm gần đây mới làm xong rất nhiều công trình, cho nên tính toán làm lại. Hàng năm chúng tôi phải tham gia hội triển lãm rất nhiều lần, lượng sách dùng vẫn rất lớn."

      "Quản lý Trình, ngài ngàn vạn đừng gọi tôi là giám đốc Trần, gọi tôi là JOJO, hoặc là Tiểu Trần, Trần Kết đều được. Tôi vẫn là người mới, còn có nhiều chuyện muốn xin ngài chăm sóc đấy."

      ta cười tiếng, : "Được, vậy tôi gọi là JO¬JO ."

      Tôi nhận lấy sách tuyên truyền trong tay ta lật xem chút, thiết kế xác thực tương đối cũ, sau đó thảo luận với ta hiệu quả muốn đạt tới của quyển sách mới, thiết kế của chúng tôi cần có tư liệu sống.

      "Rất nhiều công trình làm đến cực kỳ xinh đẹp. có biết rạp hát lớn thành phố H ? Chính là thiết kế của công ty chi nhánh chúng tôi, cũng là kiến trúc thuộc trách nhiệm của công ty chúng tôi, chỉ là hình trong tay chúng tôi phải đặc biệt tốt, có vài thực cảnh công trình còn cần các phái nhiếp ảnh gia đến tận nơi chụp vài tấm."

      "Cái này có vấn đề. A! ra rạp hát lớn là công ty các xây sao? Tạo hình rất đẹp mắt! Tôi đặc biệt thích." Tôi tin tưởng ánh mắt của mình nhất định tràn ngập vẻ sùng bái, thiên xuyên vạn xuyên vuốt đuôi xuyên, đây đơn giản là lời khách sáo lộ liễu.

      Trình Húc lắc đầu cười lên: "Tạm được, bên ngoài khí thế rất rộng lớn, nhưng nhìn cũng biết lại chịu được khảo nghiệm thời gian, giống như trạm xe lửa thành phố H, tôi vẫn cảm thấy tạo hình giống như đập nước lớn."

      Tôi nhịn được cười lên, người này thú vị, tôi : " may tôi phải là người địa phương, nếu khẳng định phải tranh cãi với ngài, trạm xe lửa này là kiêu ngạo của người thành phố H đó, nghe năm đó nhận hết vinh dự và tán dương!"

      "Rất khó coi. ra tôi cũng phải là người địa phương, là người nơi nào?"

      "Tình K, cách chỗ này rất xa."

      "A, khẩu nghe quá khác. Tôi là thành phố J, gần hơn nhiều".

      "Tôi ở chỗ này học đại học, tốt nghiệp liền lưu lại,cơ hội phát triển ở nơi này tốt hơn ở quê nhiều."

      "Tôi tốt nghiệp xong mới tới, bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn chắc mới hơn hai mươi".

      "Tới cuối năm là hai mươi bốn rồi, tôi làm từ năm trước." Hàn huyên mấy câu, tôi phát hai chúng tôi chuyện tào lao rồi. Tình trạng này tệ, đổi thành bình thường, tôi nhất định chuyện với ta lát, nhưng hôm nay thân thể của tôi thoải mái, vội vàng muốn trở về ổ ngủ.

      "Quản lý Trình, tôi hiểu gần hết, cáo từ trước, ngày mai tôi liên lạc bằng điện thoại với ngài, ngài gửi cho tôi chút tài liệu. danh thiếp có số QQ của tôi, nếu hình ảnh phù hợp quy cách, chúng tôi liền tự chụp, hoặc là chỉnh sửa lại, thấy được ?"

      "Được." Thấy ta nhìn đồng hồ, , "A! Cũng sắp tan việc, về công ty hay là về nhà? Có lái xe tới ?"

      "Về nhà. Tôi thuê xe tới."

      "Tôi cũng nên , ở đâu? Thuận đường để tôi tiễn , hôm nay tuyết rơi, khó bắt xe"

      Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt: " cần, nơi này có xe buýt có thể đến nhà tôi, rất thuận tiện. Quản lý Trình, tôi trước, ngài bận rộn, ngày mai liên lạc bằng điện thoại."

      ta có hơi thất vọng: "Được, gặp lại sau, đường cẩn thận."

      "Tôi biết rồi, hẹn gặp lại."

      Tôi nhất định bảo trì nụ cười nghề nghiệp, ra khỏi phòng làm việc mới thở ra hơi.

      Lại là người đàn ông cảm thấy hứng thú với tôi, tôi nhún nhún vai tới giữa thang máy. Gương cửa thang máy chiếu ra bộ dáng của tôi -- tóc hơi xoăn xõa vai, mặt trang điểm trang nhã, người mặc áo khoác ngoài màu xám tro nhạt, cổ quấn khăn quàng cổ sợi len to màu hồng, dưới quần bò là đôi giày tuyết màu xám tro. Ừ, hôm nay bộ dạng tôi tựa như nữ chính trong phim ngôn tình, trong ngọt ngào còn mang theo ít điềm đạm đáng , quả nhiên là mẫu hình thích của đàn ông.

      Ở trước nghỉ lễ mừng năm mới, tôi và Trình Húc lại gặp mặt mấy lần. Nhà thiết kế của công ty chúng tôi thiết kế bản phác thảo cho bọn họ, Trình Húc hoàn toàn hài lòng, chỉ là còn phải đợi lãnh đạo của ta trở lại từ chuyến du lịch nước ngoài định đoạt lần nữa. Sau khi thảo luận mấy lần, chúng tôi đẩy thời gian sửa bản thảo tới năm sau.

      Trước khi chuẩn bị về nhà mừng năm mới, Tần Lý lại tới thành phố H.

      Tinh thần của ấy tốt lắm, tôi cảm thấy được, nhìn gầy hơn rất nhiều, cho dù là mặc áo vét tông dày, ngồi ở trong xe lăn nhưng vẫn giống như mỏng manh. Nhất là đôi chân, cho dù có quần bọc, vẫn gầy đến khiến tôi dám nhìn.

      " làm sao vậy? Thân thể tốt à?" Ngồi xuống ở trong phòng Phàm Nhân Hiên, tôi có chút lo lắng hỏi .

      " có gì, gần đây em khỏe ?" có cười rực rỡ như năm trước, sắc mặt lộ ra chút u buồn.

      " tệ, gần đây lạnh, ra cần phải đến thăm em, em cũng có thể thành phố D gặp mà."

      " cũng là thuận tiện đến xem chi nhánh chỗ này chút." Tần Lý khẽ thở dài, xoay ly trà bàn. lát sau ngẩng đầu nhìn tôi, , "Tiểu Kết, sau này tới đây nữa."

      Giọng điệu của rất nhạt, tôi kinh ngạc nhìn , hiểu lời của là có ý gì.

      "Phàm Nhân Hiên ở thành phố H, quyết định chuyển nhượng rồi, cũng tìm được người mua."

      "Tại sao? Làm ăn tốt ư? Em cảm thấy vậy nha, mỗi lần tới đều rất nhiều người." Tôi cực kỳ khó hiểu.

      "Có nhiều nguyên nhân. Tóm lại, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta."

      Tôi ngây dại, ra lời.

      Tần Lý cười lên: "Đừng làm bộ dáng này, chúng ta cũng phải là tình nhân chia tay, cần khổ sở."

      Sao lại phải? là liên lạc duy nhất của tôi và Diệp Tư Viễn. Vốn còn Lưu Nhất Phong và Phùng Khiếu Hải, nhưng năm trước, tôi liên lạc được với Lưu Nhất Phong rồi, nghe Phùng Khiếu Hải hình như trở về quê phát triển. Mà Phùng Khiếu Hải, Diệp Tư Viễn có liên lạc với . Tôi biết có gạt tôi ? Nhưng nếu như vậy, tôi cũng hỏi tới nữa.

      Dù sao tôi còn có Tần [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Toàn thế giới, chỉ có em ( ).
      Editor: coki (Mèo)

      Trình Húc cũng có mời tôi ăn đại tiệc mà dẫn tôi tới quán ăn gia đình.

      Thời tiết rất lạnh, tôi ngồi trong gió rét, lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.

      ta lấy giúp tôi chén nước ngô nóng, sau đó thuần thục gọi vài món thức ăn, với tôi: "Vợ chồng ông chủ mở quán ăn này dễ dàng gì, bọn họ có mấy món đặc biệt làm rất ngon."

      "À..." Tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái cho đến ông chủ bưng món ăn lên, nhiệt tình chào hỏi Trình Húc lại còn ý vị sâu xa nhìn tôi cái tôi mới biết là bọn họ quen biết nhau.

      Sau khi ông chủ vào trong tôi mới hỏi ta: " quen với ông chủ hả?"

      "Con của ông ấy là bạn trước của ." Trình Húc cười lên: "Sau khi tốt nghiệp bởi vì muốn chia tay với ấy nên đến thành phố ấy sống, kết quả là chưa tới năm ấy đá để theo hoa kiều người Hongkong, có lẽ tại ở Hongkong làm phu nhân nhà giàu rồi. Tuy ấy trở về nhưng quan hệ giữa và ba mẹ ấy lại trở nên rất tốt."

      Khóe miệng tôi giật giật nhìn ta, chuyện này là vì sinh nhật tôi sao? Là muốn theo đuổi tôi sao? Làm gì có chuyện người đàn ông theo đuổi phụ nữ lại dẫn ấy đến quán ăn của ba mẹ bạn cũ, chẵng lẽ muốn giới thiệu lịch sử tình cảm của mình cho ấy biết hay sao?

      "Thế nào? Cảm thấy kỳ quái?" Trình Húc lắc đầu cười, đột nhiên : "JO¬JO, ai cũng có quá khứ . vẫn tò mò chữ kí QQ của em có ý nghĩa gì, phải em là bạn trai của em ở nước ngoài sao? Tại sao lại viết “ Em chờ trở về”?"

      Tôi cầm chiếc đũa ngây ngốc nhìn ta, suy nghĩ chút, : " lâu ấy có trở về, tôi chờ ấy."

      "Lúc nào ta trở về?"

      " biết."

      "Nếu ta trở về sao?"

      " biết."

      "Em định chờ ta bao lâu?"

      "Đến ngày 27 tháng 9 năm sau." Tôi nghiêng đầu nghĩ: "A! Còn chưa tới năm nữa."

      "Nếu như đến lúc đó ta trở lại đây sao?"

      " biết."

      "JO¬JO, có chuyện vẫn luôn muốn với em."

      "Ha! Đừng thích tôi, muốn theo đuổi tôi nha! Hôm nay là sinh nhật của tôi, nếu cự tuyệt có vẻ nể mặt cho lắm!"

      " đâu." Trình Húc nở nụ cười, bộ dạng ta khi cười rất đẹp mắt: “ muốn là em có nguyện ý để cho cùng với em chờ ta trở về hay ?"

      ". . ." Tôi nhìn ta, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Sinh nhật này trôi qua là kỳ diệu.

      Mãi cho đến lễ mừng năm mới
      [​IMG]


      Đầu tháng chín, tôi nhận được hợp đồng mới, là nhãn hiệu đồng phục Italy muốn tiến vào chiếm giữ thị trường trong nước, đồng thời cũng chọn thành phố H làm nơi để khai trương nhãn hiệu, bao gồm lễ cắt băng, show thời trang, tương tác với người tiêu thụ và còn có cả dạ tiệc nữa.

      Tôi rất ít khi lên kế hoạch cho loại hoạt động như vậy nhưng mà đối với với nhãn hiệu Italy này tôi lại có loại cảm xúc giải thích được.

      chuyện với người bên đối phương là Quan tiểu thư hồi lâu tôi biết được rằng đây là nhãn hiệu mới, thành lập chưa được hai năm mà nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, nhóm người hướng tới chủ yếu là những người trẻ tuổi từ 20 tới 30, danh tiếng rất tốt, có nhiều loại hàng đan xen, cả trung lưu lẫn thượng lưu, thỉnh thoảng cũng vài nghệ sĩ trẻ tuổi cầu thiết kế bộ trang phục riêng để tham dự các hoạt động.

      Tôi lật tập bản vẽ thiết kế, màu sắc chủ đạo là màu cam ấm áp, có số chữ viết nhìn hiểu nhưng nhìn phong cách thiết kế cảm thấy khá vô cùng, là phong cách tôi thích. có cố ý làm ra vẻ thâm trầm cũng làm cho người ta cảm thấy khoa trương mà là tự nhiên, đơn giản, bình thản, lại đan xen vào số chi tiết có thể thể được ý tưởng độc đáo, sáng tạo của nhà thiết kế

      Nhãn hiệu này tên là ——A. R.

      Viết đầy đủ là: Aran¬cione Ragaz¬za, tôi biết cũng hiểu.

      Quan tiểu thư cho tôi biết ông chủ của công ty này chính là nhà thiết kế chính, là người Trung Quốc, rất trẻ tuổi, rất ưu tú nhưng lại vô cùng khiêm tốn. À. . . Hèn gì nhìn tập thiết kế này có thể nhận ra được rất nhiều đặc điểm của Phương Đông.

      Tôi cùng các đồng nghiệp bắt đầu loay hoay chổng vó, liên lạc với nơi tổ chức dạ tiệc, dựng hoạt động bố cảnh, liên lạc minh tinh chạy sô, bất tri bất giác đến ngày sinh nhật của Diệp Tư Viễn.

      Ngày ấy, tôi rất mệt mỏi, mệt chết được, về đến nhà hơn 9 tối, sau khi đá đôi giày cao gót, tôi liền nhào tới giường.

      Quay mặt qua nhìn bức hình mặt trời mọc, nó được tôi lồng vào trong khung kính, treo ở tường, dài 1m5, rộng 1m, gần như chiếm nửa bức tường.

      Trong bức hình mặt trời mọc đó vẫn còn chỗ trống cực kì chói mắt.

      Tôi tự lừa mình dối người cho là tôi vẫn chưa ghép hết.

      Tôi cứ nằm giường như vậy, áo quần cũng có thay, dần dần thiếp .

      biết qua bao lâu tôi bị điện thoại của Trình Húc đánh thức.

      "Hi, JO¬JO."

      "Hi." Tôi miễn cưỡng đáp lại ta.

      "Lễ quốc khánh em có nghỉ ?"

      " biết, ngày 2 tháng 10 em có hoạt động phải làm, có lẽ làm xong được nghỉ mấy ngày."

      "Có chuyện muốn nhờ em giúp tay."

      "Chuyện gì vậy?"

      " người em, ngày 6 tháng 10 kết hôn, định trở về thành phố J uống rượu mừng nên muốn nhờ em làm bạn tạm thời, có được hay ?"

      "Tại sao vậy? Chẳng phải mình cũng được mà. "

      "Mấy bạn học thời đại học cũng kết hôn hết, có con cái cả rồi, mình rất mất mặt, nếu em rảnh theo giúp ."

      Tâm tư của đàn ông là rất đơn giản dễ hiểu, dẫn tôi những nơi đông người, giới thiệu tôi là bạn của ta, thường xuyên qua lại giả cũng biến thành .

      " , Trình Húc, em muốn ."

      ta rất thất vọng, : " sao, vậy mình, đúng rồi, em ở đâu?"

      "Ở nhà." Tôi lật người, nhìn lên trần nhà, đột nhiên hỏi ta: "Trình Húc, còn nhớ những gì vào sinh nhật năm ngoái của em ?"

      "Hả?"

      " hoàn toàn nguyện ý cùng em chờ ấy trở lại sao?"

      lâu sau ta lên tiếng, tiếp theo đó liền mở miệng: "Đúng, nguyện ý."

      "Còn . . . 10 ngày nữa."

      " đợi cùng em."

      "Nếu như ấy trở lại em vẫn thể đồng ý được cái gì với như cũ."

      " sao, cho em thời gian."

      "Nếu như ấy trở lại làm thế nào?"

      " liền cho ta biết, xin lỗi, khiến Trần Kết đợi quá lâu rồi, ấy mệt mỏi lắm rồi."

      Tôi cười lên: " tự kỷ."

      " có ai đáng giá để cho em chờ lâu như vậy, JO¬JO, ta là người đàn ông, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng nên làm như vậy."

      "Em hiểu rất ."

      Cúp điện thoại, tôi ngồi dậy, gãi gãi tóc của mình.

      Tôi mở Laptop ra, lại mở QQ, tôi suy nghĩ cực kỳ lâu rốt cuộc cũng đổi chữ kí của mình:

      —— Có người ấy cùng em chờ trở về, cho đến kỳ hạn chót.

      Sau đó tôi tắt máy, tắm rửa rồi ngủ.

      Ngày 27 tháng 9, trời ơi,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :