1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 67.1: Tư Viễn, dùng bữa
      Editor: Hoàng Dung

      Tôi và Diệp Tư Viễn cùng nhau vào cửa, phòng chen lấn mười người, nhất thời liền chật chội chịu nổi. Tôi đặt ly và giỏ trái cây lên bàn ăn, nhìn tủ giày chút, có dép rồi.

      chân Diệp Tư Viễn vẫn mang dép trong nhà, trước kia chúng tôi từng thương lượng, vẫn là muốn mua giày, mặc dù dép chân phối với quần áo của có vẻ rất quái dị, nhưng chân Diệp Tư Viễn chính là tay của , nếu như muốn để ba chân chính hiểu được , điểm này tuyệt đối thể che giấu.

      Ba nhìn tôi sững sờ, lại nhìn chút giày của Diệp Tư Viễn, trầm giọng : "Đừng đổi nữa, phải mang dép lê sao."

      Tôi đáp tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đầy phòng, tay trái khoác lên sau thắt lưng Diệp Tư Viễn, với : "Tư Viễn, em giới thiệu cho chút. Đây là ba em, đây là dì Mỹ, hai vị này là bác hai, thím hai của em. Đây là họ của em, Trần Chí Cương, em đều là gọi ấy là Chí Cương, đây là chị dâu của em. Chị ấy ôm là cháu của em, Trần Lỗi, đó là Trần Dạ, em trai của em."

      Diệp Tư Viễn hơi mỉm cười, "Chú, dì, họ, chị dâu" lần lượt kêu lần, tất cả mọi người sững sờ nhìn chằm chằm. Ba có ứng tiếng, dì Mỹ và bác hai, thím hai gật đầu ."À", Chí Cương và chị dâu "Chào cậu". Tôi khẩn trương đến rối tinh rối mù, cảm giác ót đổ mồ hôi hột, tôi với ba: "Ba, đây là. . . . . . đây là bạn trai của con, Diệp Tư Viễn, trước đó con đề cập với ba."

      Diệp Tư Viễn gật đầu với ba cái, : "Chào chú, con tên là Diệp Tư Viễn, rất mạo muội đột nhiên tới cửa thăm hỏi."

      Ba vẫn có lên tiếng, cho đến khi dì Mỹ kéo áo ông cái, ông mới hừ tiếng, nhìn chút đồ bàn, : "Tới tới, mua đồ cái gì? Mua lại thể xách, còn phải là muốn Tiểu Kết chúng tôi xách sao."

      Tôi gấp đến độ muốn mở miệng, Diệp Tư Viễn chuyện: "Đúng, điểm này cháu rất xin lỗi, những chuyện này cháu làm được. Chỉ là lần đầu tiên tới đây, biết chú thích uống chút rượu, nên có chọn cho chú hai chai."

      Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm ba, sợ ông còn ra câu gì, liền : "Bác hai, thím hai, đừng đứng nữa, hai người ngồi , Tư Viễn chỉ là thừa dịp nghỉ hè tới đây chơi chuyến thôi."

      Đoán chừng bác hai nhìn thấu ba mất hứng, nhanh chóng giảng hòa, ông nhấc rượu bàn lên : "Ai nha, Mao Đài đó! Rất đắt đấy! Tiểu Diệp phải ? Đời này của bác đoán chừng còn chưa uống qua Mao Đài đâu, có thể cũng chia chén canh cho chúng tôi ?"

      "Ai là bác của cậu ta rồi hả?" Ba lớn tiếng .

      "Ha ha ha ha ha." Bác hai vỗ lưng ba, cười lớn, "Hóa ra chú vội vàng nấu ăn với A Mỹ , đoán chừng món ăn kia của chú cũng sắp khét rồi. Tiểu Kết, Tiểu Diệp, đến đây, các con ngồi , đừng chỉ đứng."

      Ba căm giận trừng mắt nhìn bác hai cái, dì Mỹ vội vàng lôi kéo ông vào phòng bếp.

      Tôi đỡ lưng Diệp Tư Viễn, để cho ngồi ở cái ghế, rót cho ly nước, lại cắm ống hút chuẩn bị sẵn trong túi xách lên. Diệp Tư Viễn ngẩng đầu với tôi "Cám ơn", tôi phát những người khác vẫn tò mò quan sát , trong tầm mắt còn mang theo chất vấn nồng đậm. Chị dâu ôm Lỗi Lỗi trêu chọc nó, Lỗi Lỗi tuyệt cảm thấy hứng thú, chỉ lo nhìn Diệp Tư Viễn.

      Còn có Trần Dạ, thằng bé trốn ở góc phòng, mắt mở to, nháy mắt nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn.

      Phòng khách nhà tôi có điều hòa, quạt trần đỉnh đầu kêu vù vù, chỉ trong chốc lát, người mỗi người đều xuất mồ hôi.

      mảnh im lặng, vẫn là Chí Cương phá vỡ trầm mặc trước. ho khan tiếng, hỏi Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp, cậu và Tiểu Kết chúng tôi là bạn học?"

      "Đúng, em hơn ấy khóa."

      "Cậu học nghành gì?"

      "Thiết kế thời trang và công trình."

      "À. . . . . . Thiết kế thời trang ư, tệ tệ." Tầm mắt Chí Cương liếc đến tay áo trống của Diệp Tư viễn, lại hỏi, "Có thể ứng phó học tập sao?"

      "Có thể." Ai cũng biết hỏi cái gì, Diệp Tư Viễn vẫn mỉm cười trả lời.

      Bác hai nhịn được, hỏi: "Tiểu Diệp, cánh tay này của cháu. . . . . . là chuyện gì?"

      Tôi đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay vẫn khoác lên vai . ngồi rất thẳng, trả lời: "Khi còn bé nghịch ngợm trèo tường, cẩn thận đụng phải máy biến thế, bị mất cánh tay."

      "Chuyện khi nào vậy?" Thím hai hỏi.

      "Hơn mười năm trước rồi, lúc cháu mười tuổi."

      "Ai u, đáng tiếc." Trong ánh mắt thím hai mang theo thương hại và tiếc hận nồng đậm, " đứa bé xinh đẹp như thế."

      "Chỉ là tại cháu rất tốt, phần lớn chuyện cũng có thể tự mình làm. Hơn nữa ở chung chỗ với Tiểu Kết, ấy cũng giúp đỡ cháu." Diệp Tư Viễn xong, ngẩng đầu lên nhìn tôi cái, tôi cười tiếng với , tay khẽ dùng sức vỗ bả vai .

      Chí Cương lại hỏi: "Cậu và Tiểu Kết chúng tôi ở chỗ bao lâu rồi?"

      " năm rưỡi , phải ?" Diệp Tư Viễn lại ngẩng đầu nhìn tôi, "Chúng ta biết nhau gần hai năm."

      Tôi gật đầu, "Ừ" tiếng.

      "Rất lâu nha, cũng nghe Tiểu Kết đề cập tới." Chí Cương nhìn tôi.

      "Ba biết." Tôi nở nụ cười, "Lúc nghỉ đông biết."


      "À. . . . . . Tiểu Diệp là người địa phương nào?"

      "Thành phố D."

      "Cách trường học các cháu rất gần đó, tới nơi này là ngồi xe lửa sao?"

      " phải, em đáp máy bay tới." Diệp Tư Viễn cười, " mình em tới, ngồi xe lửa tiện lắm."

      "Chị còn chưa từng ngồi máy bay đâu." Chị dâu đột nhiên , "Vé máy bay rất đắt đúng ?"

      "Cũng may giảm giá."

      " mình em ngồi máy bay được sao?" Chí Cương hỏi.

      "Có thể, có lúc cần người giúp chút việc, đại đa số thời điểm em đều có thể tự chăm sóc mình." Giọng Diệp Tư Viễn chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn là nhàn nhạt, "Em chỉ là có cánh tay, mặc dù có chút chuyện quá dễ dàng. Nhưng tóm lại, vẫn có vấn đề gì."

      "Vậy. . . . . . cuộc sống bình thường sao?" Thím hai hỏi, "Làm sao ăn cơm được?"

      "Dùng chân. . . . . ." Diệp Tư Viễn hạ thấp đầu, tôi thấy được ngón chân của hơi nhúc nhích, "Phần lớn chuyện đều là dùng chân làm, có lúc cũng dùng miệng, còn có. . . . . . nơi bả vai này cũng được."

      nghiêng xuống dưới, gương mặt dán sát vào bả vai, làm mẫu vài động tác: "Cầm đồ vật gì đó, cứ như vậy là được."

      Thím hai tiếp tục hỏi tiếp, tôi thấy ánh mắt của bà lộ ra thương , lại mang ít tin.

      khí lập tức lạnh xuống, tôi thấy bọn họ vẫn là suy nghĩ muốn hỏi cái gì, lại sợ xong thích hợp, liền : "Bác hai, thím hai, hai người ngồi trước lát, Tư Viễn lần đầu tiên tới đây, cháu dẫn ấy vào trong phòng xem chút, lát trở lại tán gẫu với mọi người."

      "Được, ." Bác hai gật đầu phất tay, Diệp Tư Viễn chào hỏi với bọn họ, đứng lên theo tôi vào phòng.

      Đóng cửa lại mở đèn, tôi có thể nghe giọng nhà bác hai ở trong phòng khách, nghe , nhưng mà tôi lại biết bọn họ nhất định là tán gẫu về Diệp Tư Viễn.

      Tôi nhìn Diệp Tư Viễn, giọng : " xin lỗi, em biết có nhiều người như vậy."

      " có việc gì, bọn họ đều rất tốt, em cảm thấy sao?" Diệp Tư Viễn cười lên, "Ai cũng tò mò, nếu bọn họ hỏi mới kỳ quái đấy."

      "Có cái gì tốt mà tò mò." Tôi lôi kéo sóng vai ngồi ở bên mép giường. Diệp Tư Viễn ngẩng đầu quan sát phòng của tôi, : "Tại sao phòng của em có cửa sổ?"

      Đồ trong phòng của tôi rất đơn giản, giá sách và bàn học gắn liên kết thành thể, giường và tủ quần áo liền thành thể, nóc còn có cái hộc tủ , có vẻ đặc biệt chật chội.

      Tôi cười khổ tiếng, : "Gian phòng này là tách từ phòng khách, vốn trong nhà là hai phòng ngủ phòng khách, Trần Dạ tự nhiên có phòng, em cũng thể ngủ phòng khách, ba liền xây bức tường trong phòng khách làm phòng cho em."

      "Vậy tại sao phải Trần Dạ ngủ nơi này?"

      "Biết còn hỏi phải ?" Tôi đập vài cái, "Trần Dạ là con của ba em và dì Mỹ, thằng bé có thể ngủ ở nơi này sao?"

      "Tại sao thể? Em là chị , nó là em trai, phải gian phòng kia vốn là của em ư?"

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn, tôi cười, gật đầu : "Là của em, nhưng mà em cam tâm tình nguyện nhường cho nó. Diệp Tư Viễn, đau lòng cho em đúng ?"
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 67.2:
      Editor: Hoàng Dung
      Nguồn: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      kéo hạ khóe miệng, giọng : "Em đáng giá để người ta thương , sau này nhà của chúng ta tùy em sắp xếp, em muốn bao nhiêu gian phòng đều được, chỉ cần là em thích, cho em tất cả."

      "À! sợ khoác lác thổi bay lên trời ư! Diệp Tư Viễn, em phát gần đây càng ngày càng biết tốt, đây là ai dạy hả?"

      " có, nghĩ như vậy." Diệp Tư nhìn từ xa tôi, ánh mắt nhu hòa, "Em nguyện ý theo thể phụ em."

      Tôi cảm động chết rồi, lời ngon tiếng ngọt của người này là càng càng lưu loát, đến tôi sắp muốn khóc rồi.

      Tôi gác đầu vai , hỏi: "Mới vừa rồi khẩn trương ?"

      "Hoàn hảo."

      " nhà bác em vẫn luôn rất dễ chuyện, chừng bọn họ ở đây, ngược lại tốt hơn."

      "Ừ."

      "Đúng rồi, khi nào chúng ta ?"

      "?" Diệp Tư Viễn kinh ngạc hỏi.

      " , còn ở ăn cơm sao? phải đều gặp hết rồi ư?"

      "Tiểu Kết, đoán chừng được, ba em nấu ăn đấy."

      "Vậy. . . . . . . . . . . ." Tôi cúi đầu nhìn chân , có chút lo lắng.

      Diệp Tư Viễn khẽ thở dài, : "Ăn cơm giống như bình thường thôi, tóm lại ngày này."

      Tôi trầm mặc, trong lòng lại đau cho .

      Lúc này có người gõ cửa, tôi : "Mời vào."

      Trần Dạ thò đầu vào, giọng : "Chị, ba gọi hai người ăn cơm."

      "A, tới ngay."

      Tôi lại khẩn trương , Diệp Tư Viễn đứng lên, an ủi tôi: "Đừng lo lắng, . . . rửa bàn chân trước."

      Tôi và ra khỏi phòng, dì Mỹ bưng món ăn lên bàn, thím hai lật bốn phía bàn vuông lên, biến thành cái bàn tròn, càng thấy trong phòng khách chật chội. Ba bưng ra tô canh lớn, nhìn Diệp Tư Viễn chút, : "Cùng nhau ăn cơm , cậu có thể ngồi ăn ở đây ?"

      "Có thể, chú." Diệp Tư Viễn cười, "Chỉ là cháu dùng chân ăn, hi vọng mọi người bỏ qua cho."

      Ba trừng mắt liếc cái, : " cần đút là tốt rồi."

      Tôi nhịn được chen miệng vào: " ấy có thể tự mình ăn cơm."

      "Tôi lại thấy qua! Làm sao biết!" Ba vừa vừa xoay vào phòng bếp.

      Tôi mang theo Diệp Tư Viễn toilet, toilet nhà chúng tôi chỉ có hai mét vuông, hơi chật chội. có biện pháp cùng nhau rửa hai chân, tôi liền đặt chân lên bồn rửa mặt, giúp chà xà bông chân trái trước, rồi tới chân phải, rửa sạch .

      Rửa xong chân, tôi giọng hỏi : "Có muốn nhà vệ sinh ?"

      lắc đầu: " cần, gấp."

      " phải với em đó."

      " biết rồi."

      Trở lại cạnh bàn ăn, tôi vừa thu xếp cho Diệp Tư Viễn ngồi xuống. Đột nhiên ba kéo tôi đến bên cạnh ông, ấn tôi ở ghế, tôi gần như là ngồi ở đối diện Diệp Tư Viễn, còn chưa kịp phản ứng, ba sắp xếp Trần Dạ ngồi ở bên trái Diệp Tư Viễn, bên phải là chị dâu.

      Tôi : "Ba! Con. . . . . . con ngồi bên cạnh Tư Viễn."

      "Ngồi chỗ đó có gì khác nhau." Ba liếc mắt nhìn Diệp Tư Viễn cái, " phải có thể tự mình ăn cơm ư?"

      "Con. . . . . ." Tôi còn muốn chuyện, Diệp Tư Viễn liền ngăn tôi lại: "Tiểu Kết, có việc gì, có thể tự chăm sóc cho mình ."

      Tôi nóng nảy, bàn ăn nhà chúng tôi cao hơn bình thường, thậm chí còn cao hơn bàn trong nhà chúng tôi ở thành phố H, dùng chân ăn cơm ở bàn này, Diệp Tư Viễn phải cố hết sức, chứ đừng gắp thức ăn ở bàn.

      Tôi hiểu đây là ba thiết kế cửa ải khó khăn cho Diệp Tư Viễn, cũng hiểu hoàn toàn có biện pháp vượt qua, nghĩ tới lát ăn cơm xảy ra tình huống thế nào, lòng của tôi liền co rút.

      Diệp Tư Viễn có phản ứng gì đặc biệt, tôi nhìn chị dâu giúp rót nước uống, lại chần chờ lấy ống hút từ trong ly trà cắm vào, : "Như vậy có thể ?"

      "Có thể, cám ơn chị dâu." gọi ngược lại rất lưu loát, tôi lại gấp đến đổ đầu mồ hôi.

      Tất cả món ăn đều ở bàn, ba và dì Mỹ cũng ngồi xuống. Ông nhìn lướt qua rượu Diệp Tư Viễn mang tới, : "Rượu này quá mắc, tôi nhận nổi. Trời nóng như vậy, hai, hay là chúng ta uống bia ."

      Bác hai cười: "Chú nỡ, muốn giữ lại để mình từ từ uống sao."

      "Em muốn để cậu ta xách về, đồ mắc như vậy, em uống quen."

      "Chú, chút tâm ý mà thôi." Diệp Tư Viễn giọng .

      Ba nhìn , Diệp Tư Viễn ngồi rất ngay ngắn, những người khác cầm đũa lên, ba : "Ăn cơm , cần đút chứ?"


      " cần." Giọng Diệp Tư Viễn rất thấp, ngồi ở cạnh tường, sống lưng gần như phải dán sát vào tường. Tôi nhìn mông dời ghế lùi về sau chút, phát được dừng động tác lại.

      từ từ gác chân đến bàn, bởi vì ngồi gần bàn, mặt bàn lại cao, vị trí bày đũa lại xa, thử nhiều lần cũng thể sử dụng ngón chân gắp đũa lên.

      Tôi gấp đến độ sắp khóc, muốn đứng lên giúp . Vừa nhích người, ba liền đè lại chân của tôi, ép buộc tôi lần nữa ngồi xuống.

      Tôi nghiêng đầu oán hận nhìn ông chằm chằm, trong lòng reo hò, ba ơi ba! Như vậy là có ý gì? Diệp Tư Viễn làm sai điều gì? Tại sao ông muốn đối với như vậy? Nhìn bị bêu xấu, trong lòng ông rất vui vẻ ư?

      Chị dâu ngồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn ngón chân của điều khiển đôi đũa từng chút, đoán chừng là nhìn nổi, cầm đũa lên kẹp ở trong ngón cái và ngón chân kế, hỏi: "Có phải như vậy ?"

      Mặt Diệp Tư Viễn lập tức đỏ lên, ngón chân của kẹp đũa lại chặt, gật đầu : "Đúng, cám ơn."

      "Ăn cơm ." Chị dâu thở dài, ngẩng đầu lên lo lắng nhìn ba tôi.

      Lỗi Lỗi ngồi ở bên cạnh chị dâu, thân thể bé dính lên chị dâu, vẫn nhìn Diệp Tư Viễn, lúc này nó ngọt ngào ngây thơ : "Mẹ, chú dùng chân ăn cơm! là lợi hại!"

      Trong nháy mắt sắc ba trầm.

      khí là lúng túng tới cực điểm, chị dâu quát lớn: "Lỗi Lỗi, chớ lung tung." Lỗi Lỗi mất hứng, cái miệng nhắn xẹp xuống. Bác hai lập tức giơ ly với ba, : "Đến đây, vốn con trẻ mang bạn học tới nhà chơi là chuyện tốt, chú đừng nghiêm mặt nữa. Uống rượu, uống rượu, nhìn bàn lớn món ăn, chúng ta là có lộc ăn."

      Ba thầm bưng ly rượu lên uống, bác hai với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp, dùng bữa, dùng bữa, ba Tiểu Kết chính là có tính khí thối này, cháu đừng để trong lòng, ba Tiểu Kết nấu ăn mùi vị khá tốt, cháu mau nếm thử ."

      "Cám ơn bác hai, cháu ăn." Vẻ mặt Diệp Tư Viễn bình thản ung dung như trước rồi, thử gắp món ăn cách gần , đó là dĩa củ chuối non, chiếc đũa run run gắp lên miếng, nhanh chóng quay mắt cá chân chút, gắp món ăn đến trong chén trước mặt mình, tôi thấy thở phào nhõm, tiếp phải cố gắng cúi đầu, ngón chân đưa chiếc đũa kẹp món ăn đến trong miệng, sau khi nhai lập tức ngẩng đầu với ba: "Ừ, ăn rất ngon!"

      "Mùi vị tệ ! Ha ha ha ha. . . . . ." Bác hai cười lên, lặng lẽ lau cái trán đổ mồ hôi, quay đầu uống bia.

      "Tiểu Kết nấu ăn cũng rất ăn ngon." Diệp Tư Viễn còn , " ra là được chân truyền của chú."

      "Trường học các em còn có thể nấu ăn ư?" Chí Cương kỳ quái hỏi.

      Ai u! Kẻ ngu này! Lúc này vỗ mông ngựa làm gì chứ!

      Diệp Tư Viễn sững sờ, lập tức : "Phải . . . . . Em ăn qua mấy lần món ăn ấy làm, mùi vị rất ngon."

      "Các con ở chung mà." Dì Mỹ đột nhiên lên tiếng, "Dì nghe Tiểu Kết , là thuê nhà?"

      " cái gì đó!" Ba "rầm" vỗ xuống bàn, lớn tiếng.

      "Phát thần kinh cái gì! Vốn là vậy mà!" Dì Mỹ chịu yếu thế , "Tôi cũng là quan tâm Tiểu Kết, con bé còn chưa có đủ hai mươi tuổi đâu, tôi sợ nó bị người ta lừa."

      " ai có thể gạt con!" Tôi nhẫn nhịn được lại muốn đứng lên, lần nữa bị ba đè xuống.

      "Ầm ĩ cái gì! Ăn cơm!" Ba rống với tôi.

      Năm người nhà bác hai đều choáng váng, mỗi người đều cúi đầu lặng lẽ ăn xong món ăn, chỉ có Lỗi Lỗi vẫn tò mò nhìn mọi người.

      "Ba!" Nước mắt của tôi nhịn được nữa, rơi lã chã xuống đất, "Ba làm cái gì vậy?"

      "Ba có làm gì! Ăn cơm!" Ba nhìn chằm chằm tôi, lại nhìn Diệp Tư Viễn, "Cậu cũng ăn cơm !"

      "Tiểu Kết. . . . . . sao." Diệp Tư Viễn cách cái bàn nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh, " có thể tự mình ăn cơm, em . . . đừng như vậy."

      Tôi lau nước mắt, cả người đều run rẩy, bắt đầu khóc đến thở ra hơi. Dì Mỹ bên cạnh thờ ơ, thím hai cách xa đưa cho tôi khăn giấy, : "Tiểu Kết, đừng khóc..., mọi người ăn bữa cơm ngon, có chuyện gì, có chuyện gì đâu."

      Tôi dần dần nín khóc, bắt đầu hiểu vào lúc này, mặc kệ tôi khóc ầm ỉ thế nào cũng làm nên chuyện gì. Hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Diệp Tư Viễn phía trước, mím môi nhìn tôi, tôi thấy được chân đặt bàn, lưng bàn chân căng cứng, ngón chân vẫn kẹp đũa vững vàng. Tôi biết , lấy tư thế ngồi bây giờ của , như vậy là rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, chừng chân của còn có thể rút gân.

      Tôi và Diệp Tư Viễn ở chung chỗ trong năm, tôi từng thấy tình huống chân rút gân, bình thường chính là sau khi ngồi vẽ lâu. Mặc dù số lần nhiều lắm, chỉ là khi phát tác vẫn làm vô cùng khó chịu, nhíu lông mày chịu đựng đau đớn, ngón chân của chân phải thành tư thế dãn ra kỳ quái, xoay thế nào cũng được, cần tôi mát xa từ đùi đến cẳng chân của hồi lâu mới có thể khôi phục.

      Mà bây giờ, tôi cảm thấy được chân phải của khẽ run. Tôi nhìn dựa sống lưng ở tường, dưới bờ vai là hai ống tay áo trống rũ xuống, tư thế như vậy thực quá tàn nhẫn, hoàn toàn làm tôi cách nào nhịn được! Tôi hỏi ông trời! Tại sao phải khiến Diệp Tư Viễn chịu đựng tất cả chuyện này! Ba hiểu quan trọng như vậy sao? Cần dùng tự ái và khỏe mạnh của để đổi lấy ư?

      Lúc này, Trần Dạ đột nhiên : " Tư Viễn, muốn đổi vị trí với em , chỗ em. . . . . . rộng hơn chút."

      Tôi thút thít nhìn bọn họ, Trần Dạ nhìn ba chút, lại nhìn tôi, nó đứng lên, lời nào đổi vị trí cái ly và chén của mình tới trước mặt Diệp Tư Viễn.

      Diệp Tư Viễn nhìn ba tôi, ba trầm mặt gì nữa. Rốt cuộc Diệp Tư Viễn thả chân xuống đứng lên, ngồi vào chỗ Trần Dạ. vừa lui ghế về phía sau, vừa : "Cám ơn."

      Trần Dạ lần nữa ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn ba, tất cả mọi người an tĩnh ăn món ăn, ai dám chuyện.

      Sống lưng Diệp Tư Viễn cần dán tường nữa, chân kẹp đũa lên có vẻ linh hoạt hơn chút. Trần Dạ cúi đầu liếc cái, đột nhiên duỗi dài cánh tay gắp tệ thịt kho đến trong chén Diệp Tư Viễn, : " Tư Viễn, dùng bữa."

      Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn thịt trong chén, ngẩng đầu lên, rất lâu sau mới nghe được : "Trần Dạ, cám ơn em."

      "Đừng khách khí, em giúp gắp thức ăn, ba em nấu ăn ngon lắm, ăn nhiều chút." xong, lại gắp đũa trứng xào đến trong chén Diệp Tư Viễn.

      Nước mắt của tôi lại chảy xuống, Trần Dạ nhu thuận như vậy, tôi uổng vì thương nó!
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 68: Tôi hối hận
      Editor: Hoàng Dung

      Ba tiếp tục làm khó Diệp Tư Viễn, Trần Dạ yên tĩnh gắp thức ăn cho , bữa cơm cứ như vậy sóng nước chẳng xao ăn xong.

      Tôi sớm có khẩu vị, lau khô nước mắt, chỉ ăn lung tung chút món ăn, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tư Viễn. Sắc mặt của dần dần bình tĩnh, uống nước, ăn món ăn, thậm chí còn tán gẫu với Trần Dạ, hỏi tới chuyện phương diện học tập của nó.

      Tôi là bội phục Diệp Tư Viễn, tại sao có thể bình tĩnh như thế, có lẽ. . . là vì tôi? Vì tôi, có thể giấu tất cả cảm xúc, tiếp nhận tất cả nhục nhã và chất vấn hữu ý vô ý, chỉ muốn ba tiếp nhận .

      Tôi nghiêng đầu nhìn ba bên cạnh, ông trầm mặc uống bia, tôi ở trong lòng: Ba, người thấy được ? Đây chính là bạn trai con, chính là người như vậy, thân thể tàn tật là cách nào lựa chọn, nhưng rất kiên cường, phải sao?

      Cơm nước xong, tôi giúp dì Mỹ dọn dẹp bát đũa, dì Mỹ tôi rửa chén, tôi gật đầu đồng ý.

      Tôi lo lắng Diệp Tư Viễn, mình ở trong phòng khách, ba có thể gì với hay ? Nhưng bàn lớn món ăn lưu lại rất nhiều bát dĩa, tôi thể rửa xong trong lúc, chỉ có thể thừa dịp phòng khách lau bàn nhìn bọn họ. Diệp Tư Viễn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, trò chuyện với Chí Cương.

      vẫn cười nhàn nhạt, trả lời vấn đề của Chí Cương và bác hai, ba ngồi ở bên cạnh hút thuốc, chau mày. Tôi qua trước mặt ông ông ngẩng đầu nhìn tôi cái, muốn lại thôi.


      Hàn huyên lát, nhà bác hai đứng dậy cáo từ. Vốn chủ nhật này là ngày gia đình tụ hội, bọn họ đều lưu lại đánh mạt chược buổi chiều, lần này phải sớm, tôi hiểu là bởi vì Diệp Tư Viễn. bữa cơm ăn rất vui, bọn họ tự nhiên muốn cho chúng tôi và ba đơn độc chung đụng với nhau. Tôi cảm tạ ý tốt nhà bác hai, nếu phải là bọn họ, Diệp Tư Viễn cũng dễ dàng vào cửa như vậy, chứ đừng còn ăn bữa cơm.

      Tôi và dì Mỹ đưa bọn họ ra cửa, chị dâu lặng lẽ kéo tay của tôi qua, giọng hỏi tôi: "Tiểu Kết, em tính toán ở chỗ với Tiểu Diệp sao?"

      Tôi gật đầu.

      "Tiểu Kết, em còn quá , suy nghĩ chuyện còn chưa được chu toàn, Tiểu Diệp là chàng trai tệ, dáng dấp tồi, nhưng dù sao ta cũng là người tàn tật, em theo ta rất cực khổ."

      " khổ cực, ấy có khác gì với chúng ta."

      "Sao có khác chứ? Mới vừa rồi ăn cơm em cũng thấy đấy, nếu ai giúp ta tay, ta hoàn toàn ăn được cơm."

      " ấy có thể ăn! Chỉ là bàn nhà em quá cao, bình thường đều là tự mình ăn cơm, chuyện gì ấy cũng tự mình làm!"

      "Chậc chậc!" Chị dâu vỗ vỗ mu bàn tay tôi, "Em đó, là gặp tâm ma, có cánh tay làm sao có thể chuyện gì cũng tự mình làm. Chính em suy nghĩ lại cho tốt , sau khi kết hôn có đứa bé, mỗi việc, em đều phải theo chân ta, có thể làm được tới khi nào? ta còn gây phiền thêm cho em đấy. Chị dâu là người từng trải, cho em vài lời khuyên, dĩ nhiên quyết định vẫn là chính em. Chẳng qua chị nhìn chú ba cũng đồng ý lắm, em tự giải quyết cho tốt ."

      Tôi mang theo nước mắt nhìn chị, trong lòng chua xót đến đòi mạng, chị ấy gì vậy chứ! Chị ấy chỉ ăn bữa cơm với Diệp Tư Viễn mà thôi, tại sao gây phiền thêm cho tôi!

      Từ đầu tới cuối, thêm phiền hình như là chính tôi, Diệp Tư Viễn làm việc vĩnh viễn đều rất bình thản, có trật tự. Chuyện có thể tự lo liệu, nhờ người giúp, cần người hỗ trợ, cũng có thể làm đến kiêu ngạo tự ti. Tôi thông qua Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải tiếp xúc mấy lần, tôi hiểu bọn họ trợ giúp Diệp Tư Viễn đều xuất phát từ tâm, chưa bao giờ cảm thấy phiền toái. Tôi càng cần , tôi gần như đối đãi Diệp Tư Viễn như là người đặc biệt, có hai cánh tay, nhưng chỉ cần lui tới nhiều với là có thể làm cho người ta dần dần quên rằng trọn vẹn. Cũng chỉ có những người lần đầu tiếp xúc với đặc biệt phóng đại nhìn thấy thiếu sót thân thể , mà bỏ qua nội tâm của .

      Diệp Tư Viễn của tôi chính là thiên sứ, cho dù gãy cánh, vẫn có thể bay như cũ.

      Tôi thủy chung vẫn tin chắc điểm này.

      Về nhà, đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại có năm người chúng tôi, ba đuổi Trần Dạ vào trong phòng, dì Mỹ siêu thị mua chút đồ, trong phòng khách chỉ còn có ba người chúng tôi.

      Ba vẫn ở chỗ cũ hút thuốc lá, nhìn nhìn tôi, : "Trần Kết, con cũng ngồi xuống ."

      Tôi lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Tư Viễn. Nhìn ba, tôi làm xong tất cả chuẩn bị, mặc kệ ba làm khó dễ như thế nào, tôi đều canh giữ ở bên cạnh Diệp Tư Viễn.

      Ba nhìn chúng tôi, nặng nề thở dài, lần đầu gọi Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp đúng ?"

      "Dạ, chú." Diệp Tư Viễn mỉm cười chút.

      Cánh tay trái của tôi dán phía bên phải thân thể của , cảm thấy thân thể có chút run rẩy. Tôi kỳ quái nhìn cái, rất khẩn trương ư?

      Diệp Tư Viễn nhìn chăm chú vào ba, mày rậm có chút nhăn lên, tôi chân tướng, cũng có lên tiếng.

      "Tiểu Diệp, tôi ngờ cậu tới nhà chúng tôi, tôi mới biết chuyện của cậu và Trần Kết vào đầu năm, lúc ấy tôi từng với nó là tôi đồng ý, nó tựu trường xong liền chia tay với cậu. Chẳng qua tôi hiểu rất tính khí con tôi, có lẽ nó vì chuyện khác chia tay với cậu, nhưng bởi vì cậu tàn tật mà đến chuyện này."

      Ba lại lấy ra điếu thuốc, tiếp, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu...cậu có kế hoạch gì với tương lai ?"

      Diệp Tư Viễn nhàng phun ra chữ: "Có."

      " nghe chút."

      "Chú, tháng sau cháu phải xuất ngoại, Italy học. Cháu học thiết kế thời trang, Italy có trường học thiết kế tốt nhất toàn cầu, qua bên kia học tập hai năm, sau đó cháu quay trở về. Đến lúc đó, cháu vào xưởng may trang phục của cháu mấy năm, đợi thời cơ chín muồi, cháu ra ngoài làm mình, sáng lập nhãn hiệu trang phục của mình."

      Ba ràng là ngây ngẩn cả người, cũng khó trách, tôi chưa bao giờ với ông là Diệp Tư Viễn muốn xuất ngoại du học, càng đề cập tới gia cảnh ưu việt của nhà . Tôi thấy ngón tay cầm điếu thuốc của ba thậm chí quên vẫy bớt, tro thuốc lá trực tiếp rơi lên nền gạch.

      "Ra khỏi nước? Hai năm?" Ba trừng mắt nhìn Diệp Tư Viễn, "Cậu là cậu lập tức phải ?"

      "Đúng, chú. Tháng chín liền xuất phát rồi."

      "Vậy cậu tới chỗ này làm gì? Thời gian hai năm, quỷ mới biết xảy ra chuyện gì!"

      "Chú, trước khi rời cháu muốn gặp mặt người là bởi vì. . . . . ." Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn tôi cái, "Bởi vì cháu và Tiểu Kết xác định rồi. Cháu tới gặp chú là muốn xin chú đồng ý cháu và ấy lui tới, như vậy hai năm sau Tiểu Kết tốt nghiệp khóa chính quy, nếu ấy muốn ra khỏi nước, cháu đón ấy ra nước ngoài, nếu ấy muốn ra nước ngoài, cháu liền trở lại."

      Tôi tăng thêm câu: "Bất luận như thế nào, con đều kết hôn với ấy!"

      "Con là con ! lời này còn ra thể thống gì nữa! Giống như mình gả được!" Ba trừng tôi.

      Tôi cong miệng lên, vòng tay lên eo Diệp Tư Viễn, chút, còn cắn môi cái.

      " ra là điều kiện trong nhà của cậu cũng tệ lắm, cách khác, cần lo lắng công việc tương lai?"

      "Phải . . . . . Chính xác là như vậy. Chỉ là cháu thể nào dựa vào trong nhà cả đời, phía dưới cháu còn có em trai, tương lai nhà máy trong nhà cũng là em ấy thừa kế ."

      "Hả? Tại sao?" Ba nghiêng mắt nhìn đến ống tay áo trống rỗng của Diệp Tư Viễn.

      Diệp Tư Viễn gật đầu chút, : "Chú nghĩ sai, là bởi vì cháu có tay. Dĩ nhiên nếu cháu vẫn có thể làm việc trong nhà, dù sao cũng đúng chuyên ngành, nhưng cháu vẫn muốn dựa vào năng lực của mình cho Tiểu Kết hạnh phúc."

      "Nhóc con, cậu bảo tôi phải sao đây?" Ba nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, "Có lẽ gia cảnh của cậu tệ, nhưng mà tôi vẫn là đồng ý chuyện của hai người. Trần Kết là con của tôi, chúng tôi là nhà người thường, tôi hi vọng nó gả cho người đàn ông tối thiểu nhất cũng phải là thân thể khỏe mạnh, có thể chăm sóc nó bảo vệ nó, nhưng cậu sao? Tôi hiểu có cánh tay cũng phải là chuyện cậu muốn, nhưng cậu có thể đứng ở lập trường của tôi lo lắng chút ? Tôi nuôi lớn đứa con như vậy rất dễ dàng, nếu nó theo cậu, ăn bao nhiêu khổ?"

      "Ba! Con theo ấy chút cũng cảm thấy khổ! ấy có thể chăm . . . . ." Tôi còn chưa xong, liền bị ba quát bảo ngưng lại: "Con câm miệng!"

      "Chú, cháu hiểu chuyến này cháu tới vô cùng mạo muội. Chỉ là trước kia nhận được cú điện thoại kia của chú, cháu cảm thấy cháu cần phải gặp mặt chú lần. Thân thể của cháu đúng là rất có tiện, làm rất nhiều chuyện đều cần người khác hỗ trợ, nhưng cháu và Tiểu Kết là tâm nhau, cháu hiểu ấy có bởi vì cháu tàn tật mà có điều ghét bỏ, cho nên cháu cũng tuyệt đối phụ ấy. Cháu hiểu muốn chú tiếp nhận cháu rất khó, nhưng chú à, xin chú cho cháu chút thời gian, cháu nhất định làm ra nghiệp, khiến mọi người thất vọng."

      "Cho dù cậu làm ra nghiệp thế nào?" Ba mở tay ra, "Cậu chính là có cánh tay! Cậu là người đàn ông, ở vài chuyện bình thường cũng thể chăm sóc phụ nữ, còn phải nhờ nó giúp tay, cậu coi mình là đại lão gia sao?"

      "Ba! Sao ba cứ muốn níu chặt vấn đề này thả! Tay của ấy có rồi, mất mất, có cũng dài ra được nữa! ấy có tay vẫn có thể sống qua ngày như thường, làm rất tốt nghiệp! ấy là người tốt như vậy! Còn mạnh hơn biết gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần mấy người đàn ông có tay chân khỏe mạnh lại nghĩ tới tiến thủ, ăn ngồi rồi!"

      "Mày con mẹ nó chuyện hoang đường!" Ba vỗ bàn căm tức nhìn tôi, "Sớm biết con thành phố H gặp phải người như vậy, ban đầu ông đây trói cũng phải cột mày vào trong trường sư phạm gần nhà rồi! Có phải đầu óc của mày bị chó ăn hết rồi ? Đàn ông đời nhiều như vậy, mày cố tình chọn trúng đứa như vậy?"

      Tôi lại khóc nữa, người cũng đứng lên: " ấy tốt chỗ nào? Mặc kệ ba gì! Con chắc chắn chọn ấy rồi! Đời này ngoài ấy ra con gả rồi!"

      "Tiểu Kết! Đừng bậy!" Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút buồn bã, "Ngồi xuống, chuyện tốt."

      "Tư Viễn!" Tôi lau nước mắt, túm tay áo của , "Chúng ta thôi!"

      "Tiểu Kết!" Diệp Tư Viễn vẫn bất động như cũ, "Ngồi xuống . Chú ấy. . . . sai mà."

      "Cái gì sai? Hoàn toàn sai!" Tôi khóc bù lu bù loa, "Sống với là em! Cũng phải là ba em!"


      "Đừng nữa! Tiểu Kết, đừng nữa. . . . . ." Diệp Tư Viễn cúi đầu, ba thẩn thờ nhìn tôi, hừ lạnh tiếng: "Đúng vậy, sống qua ngày là chứ phải tôi, nếu như muốn theo cậu ta, ông đây coi như có sinh người con như , ông đây cũng thiếu miếng thịt!"

      Tôi ngơ ngác nhìn ba, tay còn túm lấy ống tay áo trống của Diệp Tư Viễn, tôi : "Ba, tại sao người nhất định phải phản đối bọn con chứ? Diệp Tư Viễn ấy. . . . . ."

      "Đừng nữa!" Ba đứng lên, nghiêng đầu về phòng ngủ, "Tôi muốn lại nghe bất cứ chuyện gì về cậu ta nữa, cậu ta có được hay cũng chẳng quan hệ tới tôi, tóm lại tôi đồng ý chuyện của hai người, hai người có thể được rồi."

      "Ba!" Tôi đuổi theo kéo lại cánh tay ông, khóc kêu, "Con van cầu ba! Van cầu ba! tại cần ba đồng ý, ba cho chúng con chút thời gian , cho ấy chút thời gian, để ấy chứng minh cho ba xem! ấy có thể làm được rất tốt!"

      Ba quay đầu trở lại, tầm mắt lại chuyển qua người Diệp Tư Viễn, đứng lên, bình tĩnh nhìn chúng tôi.

      Sau đó ba câu làm tâm tôi hoàn toàn thất vọng:

      "Cậu ta là người tàn phế, mặc kệ cậu ta làm được gì, cậu ta vẫn là người tàn phế. Cậu ta muốn làm con rể nhà họ Trần tôi, chỉ cần ông đây còn sống, vĩnh viễn đều thể nào."

      Ba vào phòng.

      Tôi trở về bên cạnh Diệp Tư Viễn, ngã ngồi ở ghế, Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi, lời nào trong thời gian dài.

      Ánh mắt của ràng lộ ra bi thương, chuyện tôi sợ xảy ra nhất chính là ba ở trước mặt ra hai chữ kia, kết quả vẫn thể nào ngăn cản.

      Tôi lau nước mắt chút, : "Tư Viễn, chúng ta thôi, trở về khách sạn ."

      đứng nhúc nhích, thái độ có chút cổ quái, mày nhíu lại càng chặt hơn.

      " làm sao vậy? thoải mái à?" Tôi đứng lên, gấp gáp hỏi .

      "Tiểu Kết. . . . . ." nhắm hai mắt lại, cúi đầu ở bên tai tôi, "Giúp tới toilet , sắp nhịn nổi."

      Lúc này gần hai giờ chiều, lần trước Diệp Tư Viễn toilet là buổi sáng sau khi ở khách sạn. uống trà, uống nước, còn húp canh, qua nhiều giờ, vẫn đau khổ chịu đựng, tôi cũng nhớ nổi chuyện này .

      Tôi vội vàng lôi kéo tới toilet, khóa lại cửa. Tay tôi run rẩy muốn mở dây nịt của , vẫn cúi đầu nhìn động tác của tôi, : " cần mở, kéo khóa quần ra là được rồi".

      Tôi có chút luống cuống làm theo, sau đó hỏi : "Nhưng. . . . . . sau đó sao?"

      "Giúp móc... cái đó ra, hướng về phía bồn cầu là được."

      Tôi đỏ mặt, vạch quần lót của móc Tiểu Viễn ra, nó lại có thể rất cứng rồi, tôi hiểu là bởi vì nín tiểu.

      Tôi đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay vịn chặt Tiểu Viễn của hướng về phía bồn cầu, vẻ mặt của rất mất tự nhiên, vị trí vừa chính xác, lập tức tiểu .

      Tiếng nước chảy vang lên lâu, rốt cuộc Tiểu Viễn khôi phục lại bộ dáng mềm nhũn, bởi vì tôi hề có kinh nghiệm, tay cũng bị ướt chút.

      Tôi dùng xà phòng rửa tay, lại lấy khăn giấy lau Tiểu Viễn của , mới giúp kéo khóa quần lên.

      Sau khi làm xong, đột nhiên Diệp Tư Viễn lui về sau bước, sống lưng lập tức tựa vào tường.

      cúi đầu, tôi có chút mờ mịt nhìn , biết làm sao.

      lâu về sau, ngẩng đầu lên, nhìn tôi : " xin lỗi."

      "Hả?"

      "Rất dơ, làm dơ hết tay của em."

      " đâu! Rửa chút liền sao rồi."

      "Ba em sai, có rất nhiều chuyện thể tự mình làm. Về mặt sinh hoạt, thể chia sẻ giúp em, phần lớn việc nhà đều phải để em tự làm."

      " có! phải có thể làm rất nhiều việc nhà sao!" Tôi nóng nảy, biết lời của ba tổn thương tâm của , mà bây giờ, lại bởi vì chuyện toilet mà khiến cho sinh ra hoài nghi với mình.

      " thể tự toilet." Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười tự giễu tiếng, lắc đầu cái, " thể giúp em xách đồ, thể đổi bóng đèn, thể làm cơm, thể mở xe, thể. . . . . ."

      "Diệp Tư Viễn! đừng nữa!" Tôi xông lên ôm lấy , " thể làm thể làm, em có thể làm là được!"

      " thể ôm em cái. . . . . ." Giọng của rất trầm, "Tiểu Kết, em nguyện ý ở chung như vậy với sao?"
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 69: nhất định phải trở lại.
      Editor: coki (Mèo)
      69.1
      Lúc tôi tắm rửa xong vào phòng Diệp Tư Viễn ngồi ở cuối giường xem tivi, tôi đến bên cạnh , hôn lên gương mặt , cười cười : "Vừa rồi có gọi đồ ăn cho em, em còn muốn ăn ?"

      "." Lúc trưa tôi ăn cơm vô nhưng lúc này lại cảm thấy đói.
      Lúc này tôi chú ý thấy Diệp Tư Viễn có cái gì đó thích hợp, vẻ mặt của có chút rối rắm, ngồi thẳng tắp, bả vai căng đến mức có chút khẩn trương, tôi khó hiểu hỏi: " làm sao vậy?"

      " có việc gì." đứng lên, vào toilet, khép cửa lại.

      Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trong toilet truyền đến thanh va chạm của số thứ nhưng lại có tiếng nước chảy. hồi lâu sau ra ngoài, ngồi lại bên cạnh tôi.

      Sắc mặt của vẫn cực kỳ cổ quái giống như cả người được tự nhiên, khi ngồi thân thể cũng vặn vẹo vài lần.

      Đột nhiên trong đầu tôi thoáng qua suy nghĩ, ôm eo của , tôi hỏi: "Tư Viễn, có phải muốn toilet hay ?"

      Trong nháy mắt mặt Diệp Tư Viễn liền hồng lên, quay đầu có nhìn tôi, lâu về sau mới nhàng "Ừ" tiếng.

      Tôi nở nụ cười, cái người ngu ngốc này, ở trước mặt tôi mà còn thẹn thùng.
      Tối hôm đó tôi giúp Diệp Tư Viễn làm chuyện mà trước đây chúng tôi chưa từng làm đó chính là .... tôi giúp lau mông.

      Thời điểm làm chuyện này cả hai người chúng tôi đều gì.

      Tôi biết cực kỳ xấu hổ, xấu hổ trước nay chưa từng có. Nơi này có toilet thông minh càng có những dụng cụ có khả năng giúp đỡ nếu có người khác giúp đỡ có cách nào có thể làm được những chuyện này.

      Đương nhiên là tôi có cảm ổn nhưng tôi có thể hiểu được khổ sở mà phải chịu cho nên tôi lựa chọn cách im lặng.

      Tối đó tôi giúp Diệp Tư Viễn tắm rửa, giúp kì cọ toàn thân, khi chà xát đến hai vai đột nhiên nhắm hai mắt lại, cánh tay ép chặt vào thân mình.
      Tôi vẫn gì như cũ chỉ là ôn nhu vỗ về cánh tay của , dùng lưỡi nhàng liếm nó. Cho tới bây giờ trong mắt tôi nó chưa từng xấu xí, đây chính là nổi đau xót sâu sắc nhất trong lòng nhưng mà trong mắt tôi đây lại là bảo bối trân quý nhất.

      Đây chính là Sweet heart and ever của tôi...

      Tối hôm đó tôi cực kỳ cố gắng dụ dỗ Diệp Tư Viễn nhưng vẫn động đậy nhúc nhích, xoay người đưa lưng về phía tôi bảo tôi ngủ.

      Tôi cảm thấy được mình cực kỳ thất bại cũng cuốn chăn xoay lưng về phía rốt cục chẳng biết lúc nào tiến vào mộng đẹp.

      nghĩ tới lúc nửa đêm lại tiến tới bên cạnh tôi, hô hấp nặng nề phun tới lỗ tai tôi, nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng di chuyển thân thể làm tôi lập tức giật mình tỉnh lại.

      Diệp Tư Viễn chưa bao giờ thô lỗ như vậy, ghé vào người tôi, cắn làn da của tôi, vặn vẹo thân thể dùng lực ma sát thậm chí còn dùng ngón chân của gắt gao kẹp lại ngón chân tôi.

      Tôi biết tâm tình của tốt nên cũng có phản kháng mà ngược lại nhiệt tình đáp lại .

      Thời điểm thời muốn vào, tôi muốn giúp nhưng lại cự tuyệt, với tôi: "Để tự làm.."

      Tiểu Viễn cực kỳ hùng tráng, ngẩng cao đầu, Diệp Tư Viễn ngồi ở giường vì có tay nên có cách nào đè nó xuống để tiến vào trong cơ thể của tôi , chỉ có thể nằm sấp xuống, đặt sức nặng cả người lên người tôi, ra lệnh cho tôi nâng cao cái mông, mở ra hai chân nghênh đón .

      cho tôi lấy tay nắm Tiểu Viễn, tự mình vặn vẹo thân thể tìm lối vào, lâu cũng làm được.

      Lòng tôi đau muốn chết, nhịn được muốn giúp nhưng vừa mới đụng tới Tiểu Viễn bị quát bảo ngưng lại.

      " làm được! làm được! có thể làm được!" lần lại lần với tôi hoặc có thể là với chính mình.

      Nhưng mà Tiểu Viễn gần như dán sát vào bụng dưới của , mặc kệ cố gắng như thế nào cũng thể làm cho nó tiến vào cơ thể của tôi được.
      Tôi cố nén cảm giác muốn khóc tùy ý để Diệp Tư Viễn vặn vẹo cọ sát người tôi, thử thay đổi đủ các loại tư thế.

      lâu về sau mới dần dần dừng lại, từ người tôi lật người xuống, ngửa mặt nằm ở bên cạnh tôi.

      Trong phòng tối đen chỉ có tiếng gió từ điều hòa ở giữa phòng truyền đến, trái tim tôi nhảy lên kịch liệt, cánh tay từ từ mò mẫn qua đụng phải eo của , toàn thân đầy mồ hôi, làn da cực kỳ nóng, thân thể ở dưới tay tôi hơi hơi lên xuống theo nhịp hô hấp.

      Tôi mở đèn đầu giường, quay đầu nhìn .

      Sau khi ánh đèn sáng lên, nhanh chóng quay đầu chỗ khác làm cho tôi chỉ có thể thấy được non nửa cái mặt của nhưng mà tôi vẫn kịp nhìn thấy hốc mắt của hồng, bộ ngực của lên xuống dồn dập, miệng mở ra để hô hấp, ánh mắt nháy cũng nháy trừng trừng nhìn trần nhà. Tôi nhìn quay mặt, miệng của mím chặt, lông mi mảnh dài hơi hơi run run, trong ánh mắt có cái gì lóe lên.

      Tôi nhàng ngồi dậy, dạng chân ngồi lên người , cầm lấy Tiểu Viễn vẫn cứng rắn như cũ đưa vào trong thân thể của chính mình.

      Diệp Tư Viễn cau mày nhìn tôi, tôi mỉm cười với , thân thể bắt đầu động, lúc lên lúc xuống lúc,Tiểu Viễn được thân thể ấm áp của tôi vây quanh, trạng thái càng ngày càng tốt. Tay của tôi vỗ về thân thể , ngón tay vẽ nên các vòng tròn những điểm điểm mẫn cảm ở trước ngực , tôi trêu chọc cảm xúc của , cố gắng đem hết tất cả vốn liếng chỉ cầu có thể phấn chấn trở lại.
      Tình cảm mãnh liệt của Diệp Tư Viễn rốt cục cũng bị tôi thiêu đốt, nâng cánh tay còn nhiều lắm về phía tôi, cánh tay lắc lư, gọi tên tôi: "Tiểu Kết...Tiểu Kết! Ôm !"

      Tôi cúi xuống, gắt gao ôm lấy để cho xoay người lại, đè lên tôi lần nữa.

      Tôi : "Tư Viễn, là tốt nhất!"

      gầm lên tiếng thân thể bắt đầu va chạm kịch liệt rốt cuộc nước mắt của tôi cũng nhịn được mà chảy xuống, tôi nhắm mắt lại, ngón tay hung hăng bấu lên lưng .

      Theo lưng của dần dần hướng lên , xẹt qua xương bả vai ràng của , tôi nhàng xoa nắn bờ vai của của tiếp đó đến bả vai rồi đến hai cánh tay .

      Tôi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, ngón tay vuốt ve phần cuối của cánh tay, cảm nhận da thịt mỏng nhạt bao vây lấy xương cốt đột nhiên tôi khóc lớn lên.
      Thân thể Diệp Tư Viễn dừng lại, đầu chôn chặt hõm vai của tôi, chúng tôi đều nhìn nhau, tôi gào khóc như muốn phát tiết hết tất cả chua xót cùng ủy khuất trong ngày này, vì chính mình lại càng vì .

      Tôi lớn tiếng kêu lên: "Đừng có ngừng! Đừng có ngừng! cần lo cho em! Diệp Tư Viễn! cần lo cho em! Đừng có ngừng!"

      "Ừ" tiếng, chuyển động càng thêm mãnh liệt, hai chân của tôi gắt gao quắp chặt lấy eo nhưng vẫn có ngừng khóc.

      Trong tiếng khóc cực kỳ bi ai của tôi Diệp Tư Viễn đạt tới cao trào nhưng thân thể của chúng tôi vẫn có tách ra, tôi muốn cứ cùng chặt chẽ tương liên như vậy, dùng loại bản năng nguyên thủy nhất của con người vĩnh viễn gắn liền cùng chỗ.

      Vỗ về thân thể ướt đẫm mồ hôi của Diệp Tư Viễn, trong đầu của tôi bỗng nổi lên ý nghĩ hoang đường.

      Cứ như vậy cho tới khi chúng tôi xuống mồ !

      Tôi chết cũng thấy tiếc.

      .....

      Tôi và Diệp Tư Viễn đáp chuyến bay quay trở về thành phố H, sau khi chúng tôi thương lượng liền quyết định tôi về nhà trọ trước còn quay về thành phố D thu thập hành lý rồi trở về với tôi.

      Đúng vậy, tôi dám thành phố D bởi vì chuyện ảnh chụp, tôi dám gặp mặt cha mẹ .

      Nhưng mà nhất định chúng tôi phải ở cùng chỗ, tháng sau cùng này chúng tôi nhất định phải ở cùng chỗ!

      Chúng tôi có bắt taxi sân bay tỉnh lị mà ngồi xe buýt, sau đó lại tiếp tục đổi xe buýt khác đến sân bay, trong lúc đó phải trải qua nhiều lần mua vé, lên xe, xuống xe, trả tiền có thể thấy rằng đối với Diệp Tư Viễn ở xa mới tới lần đầu mà những thứ này rất khó hoàn thành mình chỉ là có tôi đứng bên cạnh nên có vẻ an tâm hơn rất nhiều, dọc đường uống nước, mua vé, thắt dây an toàn, bỏ balo ra đều do tôi làm giúp .

      luôn luôn an tĩnh cúi đầu nhìn tôi làm việc chỉ là việc toilet công cộng vẫn kiên trì tự mình làm tuy thời gian có vẻ lâu nhưng mà tôi biết chuyến này phải chịu nhiều đả kích, nếu chuyện nào có thể làm nhất định muốn làm mình.

      Mãi cho đến buổi chiều chúng tôi mới tới sân bay.

      Đây là lần đầu tiên tôi máy bay nên đối với việc đăng ký, qua cửa kiểm tra đều biết, tất cả là do Diệp Tư Viễn chỉ đạo làm. Làm qua lần đăng kí tôi mới hiểu được mình tới thành phố P cần phải trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn.

      Làm thế nào mà có thể đăng kí vé máy bay? Chắc là do chú Tào giúp...

      Vậy khi qua cửa kiểm tra an ninh làm như thế nào? Để balo lưng xuống, mang lên lại, có người nào giúp ? Sau đó đưa chứng minh nhân dân cùng vé máy bay dùng miệng cắn? Hay là dùng chân để lấy?
      Lúc kiểm tra vé có phải dùng miệng để cắn hay ?

      Rồi lúc ngồi máy bay, chỗ ngồi lại chật như thế, có người nào giúp cài dây an toàn ? Ai giúp để hành lý? có thể tự mình ăn uống được sao? Nếu muốn toilet phải làm sao bây giờ? Nhất định là cố kìm chế.

      Lúc ngồi xe buýt có chỗ ngồi ? có cách nào nắm lấy tay cầm, nếu xe lắc lư làm sao đứng vững được?

      Sau khi xuống máy bay, người nào giúp mang balo? Lúc ra sân bay bắt xe có thuận lợi hay ? Có tài xế xe taxi nào nhìn thấy thân thể của nên cự tuyệt chở hay ?

      Dọc đường có người nào chỉ trỏ xì xào bàn tán sau lưng ?

      Làm cách nào trong những ánh mắt đó, những chuyện đó mà có thể người, balo tới bên cạnh tôi?

      Tôi muốn nghĩ tới, chút cũng . Tôi rất may mắn khi mình được ở bên cạnh ! Nhìn qua Diệp Tư Viễn có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều, cảm xúc hình như bình thường trở lại rồi. Thời điểm dùng bữa sáng buffett tại nhà hàng của khách sạn còn có thể cười với tôi, tôi lấy cho cái gì đó để ăn, còn tướng ăn của tôi giống như quỷ chết đói.

      Nhìn khuôn mặt mỉm cười của ở đối diện, nhìn chân phải của đặt ở mặt bàn, ngón chân kẹp lấy thìa vừa chuyện với tôi vừa ăn cháo rốt cục tôi nở nụ cười, cầm khăn tay nhoài người qua phía đối diện lau miệng cho : "Có vụn bánh mì."

      cười toe toét, má lúm đồng tiền lại xuất , đôi mắt lấp lánh.

      Tôi có chút yên lòng có lẽ tôi xem thường năng lực tự điều tiết bản thân của Diệp Tư Viễn rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy nhất định là kiên cường hơn so với tôi nghĩ rất nhiều.

      Mà ngày hôm qua ở trước mặt tôi chỉ là nhất thời phát tiết cảm xúc mà thôi, chỉ là lần phóng túng nho cho nên tôi có thể hiểu được.

      Trong tương lai ở tại Italy xa xôi, chuyện phải đối mặt mình còn có rất nhiều, rất nhiều cho nên tôi thể vì việc này mà cảm thấy lo lắng thay cho , cần tôi lo lắng, điều cần nhất chính là tín nhiệm của tôi.

      ... ...... ........

      Ngày hôm sau sau khi về đến nhà chú Tào liền lái xe tới đón , hai ngày sau mang theo hành lý trở về bên cạnh tôi.

      Tháng 8 này quá nóng, bão lại chậm chạp đến, mỗi ngày đều ngột ngạt khó chịu cho nên tôi và đều ở nhà, ngoài trừ mua đồ ăn, tản bộ, dạo siêu thị rất ít khi chúng tôi ra ngoài.

      Đây là khoảng thời gian cuối cùng chúng tôi ở chung với nhau, chúng tôi sử dụng cảm xúc nóng bỏng, thân thể trẻ tuổi để chia sẻ mỗi phút mỗi giây hạnh phúc.
      Tội hy vọng mùa hè này vĩnh viễn kết thúc, mỗi ngày trôi qua trái tim tôi liền trầm xuống, tôi thường hay trốn tránh khóc thầm hoặc là ngẩn người nhìn bóng lưng của , vào mỗi buổi tối tôi ở trong màn đêm lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ cách yên lành của .

      Tôi muốn khắc sâu gương mặt vào trong đầu, cả giọng của , nhiệt độ cơ thể của , nụ hôn của , toàn bộ của ...

      Tôi phải là Mèo Máy Đôrêmon nên thể làm cho thời gian dừng lại, trong lúc bất tri bất giác nghỉ hè liền kết thúc.

      Bước vào chín tháng, tôi biết thời gian chúng tôi xa nhau chỉ còn đếm ngược từng ngày từng giờ. Tôi muốn ngủ chỉ hận thể 24 giờ dính cùng với chỗ nhưng mà thời điểm chia tay vẫn chậm rãi tới gần.

      Trước khi nộp học phí ngày tôi nhận được tin nhắn của ba: Học phí cùng tiền sinh hoạt gửi vào trong thẻ con rồi.

      phút kia nước mắt tôi rơi đầy mặt, mình ở trong phòng vệ sinh khóc lâu.

      ... ...... ......

      biết từ lúc nào Diệp Tư Viễn bắt đầu trở nên cổ quái.

      ngày tôi về đến nhà nhìn thấy sắc mặt của rất tệ, ràng là tâm tình vui, hỏi làm sao vậy .

      Tôi tưởng rằng bởi vì sắp cho nên mới phiền não nhưng lại biết vui bởi vì chuyện khác.

      Nếu lúc ấy tôi biết được kết cục có trở nên khác hay ?

      ngày tháng 9 Đường Duệ lại xuất trước mặt tôi.


      Sóng gió chuẩn bị nổi lên... Chia , chia Mèo post luôn đoạn còn lại...
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      roi_se_yeu_ai thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      69.2

      Tôi nghi hoặc nhìn ta phát so mấy tháng trước ta càng thêm suy sụp, người cũng gầy vòng lớn. ta quấn lấy tôi, cầu xin tôi giúp đỡ để ta khôi phục tư cách sinh viên.

      Tôi phiền chết được, cho ta biết những việc tôi có thể làm cũng làm hết rồi, người có thể giúp tay cũng tìm luôn rồi, còn về việc Diệp Tư Hòa có liên lạc với ta hay đâu có liên quan gì đến tôi?

      nghĩ tới Đường Duệ lại quỳ xuống trước mặt tôi.

      Ngay tại đường lớn lúc mọi người học, tôi hoảng sợ nhìn ta, ta mình tuyệt vọng muốn chết còn kém ôm chân tôi nữa thôi.

      ta khóc, người đàn ông lại khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin tôi, ta ta biết sai rồi, ta ta có lỗi với tôi, nếu khôi phục được tư cách sinh viên ta liền xong đời rồi.

      "Tôi giúp gì được cho ! Đường Duệ, chớ quên tôi mới đúng là người bị hại! Người lúc trước có nguy cơ bị đuổi học cũng là tôi! tại quấn lấy tôi có ích lợi gì? Tôi cũng có cách nào cả! Người giúp tôi là ai tôi cũng biết nữa là!"

      "Làm sao em có thể biết được? Tiểu Kết! ..." ta lau mặt sau đó đột nhiên đứng lên, hạ giọng : "Kỳ ... Trong tay còn có ảnh chụp khác...là của em! Nếu tung lên mạng chừng còn nổi tiếng hơn lần trước nữa! Nếu như em muốn trở thành tiêu điểm của internet lần nữa giúp , chỉ cần em giúp nhất định tiêu hủy những ảnh chụp này! đảm bảo! Nếu lừa em chết được tử tế!"

      Tôi sợ ngây người, lớn tiếng mắng ta: " có phải là người hay hả! Rốt cuộc tôi đắc tội ở chỗ nào! uy hiếp tôi sao? Đồ! Đê! Tiện! Có bản lĩnh cứ tung lên mạng ! Lần trước tôi có thể qua khỏi lần này cũng có thể! Trần Kết tôi cây ngay sợ chết đứng! Lần trước mọi người đều biết là do làm nhất định lần này cũng nghĩ như vậy! Chỉ là Đường Duệ, tôi cảnh cáo câu, chỉ cần sợ cơm tù cứ làm ! Hẹn gặp lại!"

      Tôi xoay người bỏ chạy thèm để ý đến ta kêu lên ở phía sau, trái tim của tôi đập liên hồi, hóa ra trong tay ta vẫn còn nắm giữ thứ để uy hiếp tôi! Đến cuối cùng là tôi làm ra loại chuyện hoang đường gì đây! lần trượt chân liền tự đẩy chính mình vào trong tình huống vạn kiếp bất phục, kỳ tôi sợ những lời ta , cực kỳ sợ ta tung những ảnh chụp "có sức ảnh hưởng lớn hơn" lên mạng.

      Tôi cũng muốn nhờ Diệp Tư Hòa giúp lần nữa mà thầy Ứng cũng thể đưa tay ra giúp lần nữa, tôi sợ hãi Đường Duệ chó tới đường cùng quay lại cắn tôi miếng mà Diệp Tư Viễn lại sắp xa, nếu xảy ra những chuyện như vậy tôi lo lắng mình chống đỡ được.
      Ác mộng mấy tháng trước có thể tái diễn lại hay ? Tôi biết.
      Vài ngày sau đột nhiên Uyển Tâm gọi điện thoại cho tôi.

      Chị ấy uống rượu tại quán cơm bên ngoài trường học, chị ấy khóc đến khàn cả giọng lại còn chuyện gì đó qua điện thoại.

      Tôi cực kỳ lo lắng cùng Diệp Tư Viễn chạy đến xem sau đó mang Uyển Tâm sớm uống đến say khướt về nhà của chúng tôi.

      Đêm đó Uyển Tâm ở nhà của chúng tôi, tôi và chị ấy ngủ tại phòng khách, tôi im lặng lắng nghe chị ấy kể về chuyện của mình và Diệp Tư Hòa. hồi chị ấy chị ấy và Diệp Tư Hòa có bao nhiêu ngọt ngào, bọn họ hẹn hò ở đâu, ta mang lại cho chị ấy những kinh hỉ như thế nào còn muốn kết hôn với chị ấy, cuộc đời này chỉ mình Uyển Tâm, hồi lại chửi ầm lên mắng tổ tông mười tám đời nhà Diệp Tư Hòa, ta thành kẻ ác thể dung tha, Trần Thế Mỹ phụ bạc thời đại, mồi hồi lại thương tâm khóc lớn lên chính mình thể quên được ta, vậy mà mình lại thương ta, vì sao kết cục lại như thế này!

      Kết quả này đúng y như dự đoán của tôi nhưng nhìn Uyển Tâm thương tâm khổ sở như vậy tôi vẫn nhịn được mà rơi nước mắt.

      Uyển Tâm vừa mắng vừa khóc vừa hút thuốc lại còn ầm ĩ đòi uống rượu, tôi an ủi chị ấy hồi lâu mới làm cho chị ấy an tĩnh trở lại cuối cùng cũng ngủ thiếp .
      Lúc rời khỏi phòng khách là nửa đêm.

      Diệp Tư Viễn vẫn chưa ngủ ở trong phòng chờ tôi.

      Tôi leo lên giường, nằm bên cạnh : " Diệp Tư Hòa lừa Uyển Tâm."

      Diệp Tư Viễn thở dài, dùng cằm cọ sát lên trán tôi : "Em khuyên ấy từ lúc đầu rồi, cần tự trách."

      "Vì sao ta lại xấu xa như thế?" Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, khó hiểu hỏi: "Vì sao lại tốt như vậy?"

      " biết nhưng cũng tốt đâu, ta có thể làm rất nhiều chuyện mà thể làm được." Diệp Tư Viễn nở nụ cười, giọng chua xót: "Cách suy nghĩ của ta vẫn luôn hiểu được."

      "..." Tôi cũng thở dài: "Hi vọng về sau Uyển Tâm có thể suy nghĩ cẩn thận, rơi nước mắt vì người đáng phó thác đáng."

      "Những lời này của em đúng."

      "A? đúng ở chỗ nào?"

      "Nếu như là người đáng phó thác càng nên thương tâm rơi lệ, phải sao?"

      Tôi nở nụ cười, nhéo nhéo gương mặt : "Có đôi khi chính là cảm động đến rơi nước mắt, hạnh phúc đến rơi nước mắt, ngọt ngào đến rơi nước mắt, biết đến câu vui mừng mà khóc sao?"

      "Nhưng đến chuyện đau lòng." cực kỳ nghiêm túc cùng tôi nghiền ngẫm từng chữ : " Có thể rơi nước mắt nhưng thể đau lòng, nếu em đau lòng người đó đáng để phó thác. Tiểu Kết, em có hiểu hay ?"

      Tôi gật gật đầu, cảm thấy mình là may mắn hơn so với Uyển Tâm rất nhiều, chị ấy biết nhìn người còn tôi lại lập tức tìm được ông xã tốt.
      Tôi hi vọng Uyển Tâm có thể bình tĩnh lại, quên nghiệt duyên của mình và Diệp Tư Hòa, chị ấy vẫn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định giống như tôi, nhất định tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

      Lúc bình minh khi tôi và Diệp Tư Viễn rời giường phát Uyển Tâm rời rồi, chị ấy để lại cho chúng tôi tờ giấy.

      Tiểu Kết, cám ơn, em yên tâm, chị sao.

      Cầm tờ giấy lên tôi và Diệp Tư Viễn nhìn nhau cười, đối với hiểu biết của tôi về Uyển Tâm tôi biết chị ấy vượt qua.

      Ngày 17 tháng 9 là sinh nhật 23 tuổi của Diệp Tư Viễn, cũng là ngày thứ 3 đếm ngược trước khi .

      Ngày đó là chủ nhật.

      Được đồng ý của , tôi chuẩn bị cái bánh sinh nhật và bàn thức ăn ngon.

      Đó là ngày cực kỳ mâu thuẫn vì gợi lên hồi ức đau thương của nhưng mà tôi muốn ở bên cạnh , lưu lại cho hồi ức tốt đẹp.

      Tại ngày này cách đây 12 năm mất hai cánh tay còn bây giờ chúng tôi hoàn chỉnh ở bên nhau 24 giờ.

      Diệp Tư Viễn thổi ngọn nến, tôi hát tặng bài hát chúc mừng sinh nhật, hai người cùng nhau ăn bánh ngọt.

      Tôi quệt kem lên mặt , trốn được chỉ có thể để cho tôi vẽ hoa lên mặt, bất đắc dĩ cười cười.

      Tôi còn chơi chưa nghiền áp sát mặt lại, lập tức gương mặt đầy kem cọ lên mặt tôi.

      Tôi "Đáng ghét" lập tức phản kích, cái bánh ngọt hoàn chỉnh đến cuối cùng đều ở mặt, tóc, quần áo của chúng tôi, dính lây cả ra sàn nhà, cả nhà bị chúng tôi quậy cho rối tinh rối mù.

      Tôi ngồi đùi Diệp Tư Viễn, ôm cổ cùng hôn môi, cả khuôn mặt của đều là bánh ngọt, tôi có thể nhớ thời khắc này, hương vị bánh sinh nhật hạnh phúc ngọt ngào, tôi có thể nhớ Diệp Tư Viễn mở to mắt nhìn tôi và ánh mắt ấm áp lúc đó.

      Tôi tặng cái vòng chân là do chính tay tôi bện bằng dây tơ hồng lại treo thêm con vật cầm tinh của làm bằng vàng.

      Tôi cẩn thận đặt lên mắt cá chân trái của , nó được cột lại bằng cách kéo rút, tự mình dùng dùng miệng cùng chân phải tự đeo lên.

      "Là vàng...Có phải rất tục hay ?" Tôi có chút xấu hổ, dây tơ hồng màu đỏ cùng với con thú bằng vàng, là có cảm giác xinh đẹp mà dung tục.

      " đâu." ngồi ở đằng kia, xoay xoay chân trái của mình : " luôn đeo nó, cám ơn em, Tiểu Kết."

      "Sang năm cùng năm sau nữa.... thể đón sinh nhật với rồi." Tôi thở dài: "Đến lúc đó em gửi quà cho ."

      "Nếu trường học còn chưa khai giảng về." Diệp Tư Viễn cười: " hơn mười năm tổ chức sinh nhật rồi, nếu có cũng chỉ muốn trải qua sinh nhật với em thôi."

      "Tư Viễn, em chờ ."

      " biết."

      "Em đâu cả."

      " biết."

      "Cho nên nhất định phải trở về."

      "Nhất định."

      "Nếu trở lại có biết em làm như thế nào ?"

      lắc đầu: " biết. Qua Italy đuổi giết ?"

      "." Tôi cười: "Em vẫn ở nơi này chờ , vẫn đợi cho đến ngày nào đó trở về, đợi cho tới khi tóc trắng xoá, đợi cho tới khi em vào viện dưỡng lão, đợi cho tới khi em chết ...A! Em nuôi con chó, đặt tên cho nó là Đế đầu viễn, mỗi ngày chỉ cho nó ăn nửa cọng rau, cho ăn thịt."

      " Đứa ngốc, cái gì đó, nỡ lòng nào để em chờ lâu như vậy, chỉ là hai năm thôi mà."

      Tôi cười đến cực kỳ gian xảo: "Em biết, em chỉ trêu thôi."

      Lại nghĩ tới câu này lại giống như lời ước định.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :