1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 64.2:
      Editor: Hoàng Dung


      "Trần Kết! Trần Kết!" Đường Duệ nhìn tôi mất hồn, gấp gáp kêu lên, ánh mắt thảm thương của làm tôi nhìn nổi, "Trần Kết, em giúp đỡ chút ! van cầu em! Ba mẹ của còn biết chuyện của , bọn họ vẫn cho là còn chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, vẫn thực tập ở công ty kia. Ba có bệnh cao huyết áp, thân thể mẹ cũng tốt, thể để cho bọn họ biết chuyện này! đồng ý với em, chỉ cần em chịu giúp tay, em muốn làm cái gì cũng nguyện ý. nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em, cả đời đều xem em là ân nhân! Trần Kết, em giúp chuyện trước mặt Diệp Tư Viễn!"

      "Đợi nào...! Diệp Tư Viễn?" Tôi cau mày nhìn , "Chuyện này liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?"

      "Người tìm cho biết, người cục trưởng giúp em hình như là được người họ Diệp nhờ vả, phải Diệp Tư Viễn còn có thể là ai."

      Tôi thở dài, cho biết: " phải Diệp Tư Viễn, là người khác."

      Tôi nghĩ nghĩ, , "Đường Duệ, tôi giúp gọi cuộc điện thoại này, tôi chỉ giúp cầu xin lần, về phần có được hay , tôi thể bảo đảm. Bởi vì quan hệ của tôi và người kia cũng tốt, chuyện lần này tôi cũng nghĩ tới, nhưng chính xác phải là ý của tôi."

      xong, tôi liền bấm số của Diệp Tư Hòa.

      Nghe được giọng cười đùa của , trong lòng tôi cực kỳ buồn nôn, giống như bị ngăn hơi ở cổ họng, lên được, cũng xuống được.

      Ánh mắt tôi liếc Đường Duệ, trước bày tỏ cảm tạ với Diệp Tư Hòa, sau đó trực tiếp tình huống với , hỏi thăm có thể nhờ quan hệ giúp Đường Duệ khôi phục học tịch ?

      Diệp Tư Hòa trầm mặc ở trong điện thoại lúc lâu, chuyện này dường như có hơi khó làm, quan hàm của đối phương rất lớn, ngược lại chuyện giao phó, thành trò cười.

      Tôi hiểu có đạo lý, những người có quyền lực, xem thể diện quan trọng hơn sống chết của người liên quan.

      "Như vậy, em đưa số điện thoại của tên đó cho , giúp hỏi chút, có tin tức trực tiếp liên lạc với . cảm thấy em vẫn nên ít tiếp xúc với tốt hơn." Nghe lời của Diệp Tư Hòa, tôi vừa liếc nhìn Đường Duệ, khẩn trương nhìn tôi.

      "Được." Tôi tính tắt điện thoại, Diệp Tư Hòa lại : "Tiểu Kết, lần này giúp em đại ân, chuyện lần trước với em, em có thể cũng giúp hay ?"

      còn có mặt mũi chuyện này! Tôi dằn lại tính tình trả lời : "Tôi giúp được . Thứ nhất, tôi tin tưởng những chuyện kia đều phải là làm. Thứ hai, Diệp Tư Hòa, chuyện làm với Diệp Tư Viễn của tôi, trong lòng ràng nhất!"

      "Trần Kết! Sao em cũng giống như những người đó, đổ chuyện này lên hết đầu !" cao giọng, "Đó là chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Nếu như Tư Viễn có trượt xuống, nó hoàn toàn có thể nhặt được trái cầu đó, cũng có việc gì!"

      " tại tôi muốn chuyện này với ! 15 tuổi, là học sinh năm nhất trung học lại để cho ấy đứa bé 11 tuổi leo tường, cảm thấy thích hợp sao? Tại sao Diệp Tư Hòa lại hèn hạ vô sỉ như vậy! Mệt cho biết xấu hổ trai tốt!" Tôi gào to với .

      Đường Duệ thấy tôi cãi nhau trong điện thoại, sắc mặt trở nên xám trắng, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

      "OK, OK, Trần Kết, cãi với em nữa, tóm lại đám người các người đều đứng về phía Diệp Tư Viễn, con mẹ nó chính là tiểu nhân thập ác bất xá, hiểm, tinh trùng lên não! Đời này liền bồi thường cho nó! phải nó ít hai cái cánh tay sao! Ông đây đền cho nó! Các người tìm bệnh viện nhanh làm phẫu thuật cắt tay ! Ông đây con mẹ nó phiền đủ rồi!"

      "Ít lời vô nghĩa , cần ." Tôi cười lạnh về phía điện thoại, "Diệp Tư Hòa, làm gì cũng đền nổi đâu. Cho dù dùng mạng của , cũng đền nổi hai cánh tay của Diệp Tư Viễn!"

      Tôi cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Đường Duệ: "Tôi từng với , quan hệ của tôi và người này tốt, cũng nghe được rồi. Sau này tôi liên lạc với , chẳng qua tôi đưa số điện thoại của cho , nếu như có tin tức trực tiếp thông báo với . Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tìm tôi cũng vô dụng thôi."

      "Trần Kết, em có thể đưa số điện thoại của cho ! Tự cầu xin ." Nhìn thấy tôi xoay người muốn , Đường Duệ đuổi theo sau lưng tôi .

      " được." Tôi trả lời .

      Sau khi đoạn đường, Đường Duệ có ở sau lưng tôi, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi số của cho Diệp Tư Hòa, sau đó tôi xóa số của hai người kia.

      @@@@@@@@@@@@

      Tháng sáu, trước khi đến kỳ thi cuối, Diệp Tư Viễn rốt cuộc hoàn thành tác phẩm cuối kỳ, hơn nữa visa du học của cũng làm xong. Is¬ti¬tu¬to Marango¬ni khai giảng vào tháng mười, mẹ Diệp hi vọng Diệp Tư Viễn qua vào tháng tám, có thể chuẩn bị thích ứng sớm, nhưng Diệp Tư Viễn cự tuyệt, muốn đến tháng chín mới . Tôi hiểu là vì tôi, bỏ được tôi...tôi cũng bỏ được . Nếu như có thể, tôi hi vọng thời gian có thể dừng lại, dừng ở giây phút chúng tôi kề cận bên nhau.

      cần thi cuối kỳ, cần được nghỉ hè, cần khai giảng, tất cả máy bay đều ngừng bay, tất cả phi trường đều đóng cửa, tôi hi vọng Diệp Tư Viễn có thể ở lại bên cạnh tôi, đâu hết.

      Nhưng theo cuộc thi môn cuối cùng kết thúc, nghỉ hè đến gần.

      Đêm trước khi rời thành phố H, hai chúng tôi sóng vai ngồi ở ban công hóng gió đêm trò truyện. Trong tay tôi cầm nửa trái dưa hấu, cầm cái muỗng múc cho Diệp Tư Viễn miếng, rồi tôi miếng.

      "Tiểu Kết, em có thể về nhà trễ mấy ngày ?" Diệp Tư Viễn dùng vẻ mặt đơn nhìn tôi, giọng .

      Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: " được, ba em gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, em thi xong liền về nhà."

      "À. . . . . ." có chút thất vọng, lại hỏi, "Vậy em có thể trở về sớm chút ?"

      "Em cố hết sức."

      "Tiểu Kết. . . . . ." Cùng với thời gian ly biệt gần tới, càng lúc càng giống đứa bé.

      Tôi múc muỗng dưa hấu nhét vào trong miệng , lập tức nhai, nước chảy xuống theo khóe miệng. Tôi vội vàng cầm khăn giấy lau cho , vừa lau, tôi vừa : "Tư Viễn, hai tháng này phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, nhất định rất bận, ra ngoài du học là chuyện lớn, phải vững tâm, cố gắng dụng công học tập, biến thành nhà thiết kế cực kỳ lợi hại, em chờ trở về nuôi em."

      "Ừ." dùng giọng buồn bực đáp lời tôi, thân thể đột nhiên bắt đầu chuyển động, sống lưng dán thành ghế cọ xát với biên độ .

      "Sao vậy?" Tôi để dưa hấu xuống hỏi .

      "Sau lưng giống như bị con muỗi cắn cái, là ngứa." xoay người sang chỗ khác, đưa sống lưng về phía tôi, "Giúp nhìn xem."

      Tôi vén T shirt của lên, vừa nhìn liền thấy nốt lớn.

      " có."

      "Tiểu Kết, giúp gãi ."

      Tôi dùng móng tay của tôi giúp gãi lưng, thân thể theo động tác của tôi lay động chút, tay áo ngắn bên cạnh cũng hơi đong đưa. Diệp Tư Viễn cúi đầu, đột nhiên : "Sau khi bị thương, chỉ có mẹ giúp gãi nốt muỗi cắn."

      "Hả?"

      giọng cười: "Trước kia vẫn cảm thấy có ai tới giúp gãi ngứa, thà tự mình cọ xát ở tường, cũng muốn người khác hỗ trợ."

      "Đồ ngốc."

      "Trước kia là mẹ , sau này chỉ có em."

      xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Những ngày này, luôn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vô biên vô hạn vẻ quyến luyến thôi, làm tôi tan nát cõi lòng, có suy nghĩ muốn được rơi lệ.

      Chúng tôi hôn môi dưới ánh trăng, dịu dàng lại triền miên, trong miệng còn có hương vị trong veo của dưa hấu.

      Mấy ngày nay, tôi hủy bỏ tất cả hoạt động, cuộc hẹn. Trừ học, chính là bồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, đến cơm trưa cũng đều ăn chung ở trong phòng ký túc của . Chúng tôi giống như là trẻ sinh đôi dính liền 24 giờ với nhau, có có tôi, có tôi , còn dư lại nhiều thời gian, chúng tôi nắm chặt mỗi giây mỗi phút, hưởng thụ tình ngọt ngào.

      Trừ bỏ nghỉ lễ, mỗi đêm tôi và Diệp Tư Viễn đều SEX, có lúc còn chỉ lần. là người đàn ông trẻ tuổi dư thừa thể lực **, lại mang tình cảm sâu thôi đối với tôi. Mà tôi, từ lâu trầm mê thân thể của , mê luyến thân thể đặc biệt trọn vẹn này.

      Chúng tôi cứ tùy tiện đòi lấy, hề tiết chế, bao cao su dùng hộp lại hộp, mỗi khi chúng tôi mồ hôi đầm đìa dán chặt thân thể với nhau trong lòng tôi dâng lên cỗ kích động. Thân thể kề sát nhau, làm tôi tin chắc, lòng của chúng tôi cũng liền cùng chỗ.

      Chúng tôi nỉ non bên tai tên của đối phương, gọi biết bao nhiêu lần, gọi thế nào cũng chán.

      Chúng tôi thăm dò mỗi tấc da thịt người đối phương, dùng rất nhiều phương thức phong phú. Cảm xúc chân này làm nhịp tim tôi đập ngừng. Tôi hiểu , hai năm sau, tiếp xúc như vậy ít lại càng ít, chúng tôi chỉ có thể thông qua video, điện thoại liên lạc với đối phương.

      Nghĩ tới thể ôm chặt eo Diệp Tư Viễn nữa, thể dựa vào bờ vai của , thể hôn , nghĩ tới thể nhìn mắt đen xinh đẹp, lông mi cong dài của ở khoảng cách gần, nghĩ tới thể lại dùng ngón tay lướt qua lúm đồng tiền bên má của , cũng thể để hôn xương quai xanh của tôi, nghe vừa hôn vừa : "Đây là eo biển Tư Viễn của tôi" . . . . . . Tôi thừa nhận, tôi , , rất khổ sở!

      Vuốt ve phần còn lại của cánh tay bị cụt dưới vai Diệp Tư Viễn, tôi dịu dàng liếm chúng, vẫn cúi đầu nhìn, tôi : "Em vẫn biết eo biển Tư Viễn là có ý gì, lại cho em, vậy em cũng cho cánh tay của cái tên, bọn chúng là. . . . . . Sweet heart for¬ev¬er của em, chỉ là của mình em thôi!"

      " bậy bạ gì đó." Diệp Tư Viễn cười, "Sweet heart for¬ev¬er sao?"

      "Ngôn ngữ tiếng của Tiểu Kết, Sweet heart, trái tim ngọt ngào chính là Tư, for¬ev¬er, vĩnh viễn chính là Viễn."

      Tôi lại cúi đầu hôn cái lên phần còn lại của cánh tay bị cụt bên phải của , "Sweet heart for¬ev¬er, bọn chúng là của em."

      "Cả người đều là của em." nhắm mắt lại hôn lên môi của tôi.

      Ừ, Diệp Tư Viễn, cần hoài nghi, em cũng là .
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 65: muốn tới chỗ em.
      Editor: coki (Mèo)


      Tôi về nhà cùng Uyển Tâm, kể từ khi tôi và Diệp Tư Viễn làm lành tôi rất ít khi nhìn thấy Uyển Tâm. Mỗi lần chạm mặt tôi đều muốn khuyên chị ấy đừng ở chung chỗ với Diệp Tư Hòa nữa nhưng vừa bắt đầu chị ấy còn có thể cười qua loa với tôi về sau chị ấy liền mất hứng.

      Uyển Tâm : " Điều kiện thân thể Diệp Tư Viễn như vậy mà em còn kiên trì muốn cùng cậu ta ở chung chỗ, chị đều ủng hộ em, vậy tại sao đến chuyện của chị và Tư Hòa em lại phản đối phải kịch liệt như vậy?"

      Tôi á khẩu trả lời được.

      mình tôi ngồi giường nằm xe lửa về nhà, Diệp Tư Viễn tiễn tôi đến ga xe lửa, trước khi vào ga, chúng tôi còn hôn môi sâu, tôi ôm chặt thân thể của , hoàn toàn để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của các hành khách khác.

      ngừng dặn dò tôi phải chú ý an toàn xe lửa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng tùy tiện chuyện với người xa lạ giống như kinh nghiệm ngồi xe lửa còn phong phú hơn so với tôi vậy. Di e n da n le q uy d o n. Tôi nhịn được cười mới nữa, lát sau lại cúi đầu xuống hôn lên trán tôi, khép hờ mắt, lông mi dày che phủ tròng mắt dịu dàng có thể hòa tan lòng của tôi, : " mình em ngồi xe lửa, rất lo lắng."

      Tôi cười, dùng cái ôm để làm cho yên tâm.

      Dính nhau hồi lâu rốt cuộc tôi cũng chia tay với , xách theo hành lý vào ga, mãi cho đến khi qua cửa kiểm an, tôi quay đầu lại phát vẫn còn đứng ở đàng kia, vóc dáng cao , ống tay áo trống , an tĩnh nhìn về phía tôi. Bên cạnh là hành khách qua lại như con thoi gần như ánh mắt mỗi người ở đây đều nhìn về phía tò mò quan sát, Diệp Tư Viễn giống như để ý, chỉ hướng về phía tôi cười, sau đó nhàng gật đầu cái.

      Tôi vẫy tay với , cố gắng nhịn xuống nước mắt tràn ra, xoay người về phía phòng chờ.

      Chia lìa, đoàn tụ, chia lìa, đoàn tụ, đây tất cả quá trình nhau của chúng tôi. Kể từ sau khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung chỗ, trước đó tôi chưa từng ghét nghỉ đông nghỉ hè, khi còn bé từng trông chờ đến ngày nghỉ đến vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành giông xiềng chia cách chúng tôi.

      Tôi còn ghét Italy xa xôi , tôi ghét Milan, ghét chênh lệch múi giờ, ghét đại lục Âu Á khác nhau, ghét cả những người ngọai quốc mắt sâu mũi cao ở nơi đó. Tôi nghĩ đến tương lai lâu nữa mình phải chia lìa với Diệp Tư Viễn ở sân bay chắc chắn so với lần chia lìa này càng thêm đau thương , càng làm cho ruột gan tôi đứt ra từng khúc.

      Nhưng tôi càng hiểu rằng người đàn ông của tôi nhất định phải ra , thế giới của vô cùng lớn, cho dù còn đôi cánh để bay lượn cũng thể ngăn cản tim của theo đuổi những thứ mới mẻ, tốt đẹp.

      Tôi chờ đợi, chờ đợi ngày học thành tài trở về. Tôi cầm theo hoa tươi, mỉm cười đứng ở sân bay nghênh đón chuyên gia thiết kế thời trang ưu tú nhất thế giới trở lại cố hương.Tôi ôm Diệp Tư Viễn hết sức lực có thể, sau đó tiếp nhận nụ hôn xa cách lâu của , nghĩ tới khắc kia cả người tôi liền cảm thấy mạnh mẽ, lập tức cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần.

      Khi đoàn tàu chạy được hơn mấy giờ, sắc trời trở nên tối đen tôi mới ý thức tới vấn đề khác, sau khi về nhà tôi lại phải đối mặt với ba và dì xinh đẹp rồi, nghĩ tới giọng điệu cứng rắn trong điện thoại của ba trước đó, muốn tôi vừa thi xong phải lập tức về nhà tôi hiểu hẳn là ông muốn tôi tìm lý do để được ở chung với Diệp Tư Viễn nhiều hơn.

      Sau khi xuống xe lửa tôi ngoài ý muốn phát ba dẫn theo Tiểu ngu ngốc tới đón tôi.

      "Ăm cơm tối chưa?" Ba nhận lấy hành lý của tôi hỏi.

      "Ăn rồi, mỳ ăn liền." Tôi nhìn Tiểu ngu ngốc cao gần bằng mình, cười : "Quả nhiên là thời kì trưởng thành, chắc em cao 1m6 rồi hả?"

      "Dạ! 1m 61 rồi." Tiểu ngu ngốc vui vẻ kéo tay của tôi: "Chị, em nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường học rồi !"

      Tôi sờ sờ đầu nó, Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, tốt.

      Sau khi về nhà, tôi tắm rửa sạch , ở trong phòng sửa sang lại hành lý ba vào.

      Ông ngồi ghế, lời nhìn tôi, sắc mặt thối chết được. Tôi ngồi vào bên mép giường: "Ba, khuya lắm rồi, sao ba còn chưa ngủ?"

      Ba thở dài, lấy điếu thuốc ra đốt lên , sau khi cau mày thở ra vòng khói rốt cuộc ông cũng mở miệng: "Có phải vẫn còn ở chung chỗ với thằng đó hay ?"

      Tôi nhìn ánh mắt của ông, gật đầu.

      "Trước đó khoảng thời gian, có phải con xảy ra chuyện gì hay ?"

      "Dạ?"

      "Trần Chí Cương cho ba biết." Trần Chí Cương là họ lớn tôi 6 tuổi.

      Tôi dám lời nào.

      "Ba qua nhà nó, nó cho ba xem máy vi tính." Giọng ông rất trầm, tiếp tục hít hơi thuốc lá rồi : "Con với ba vậy ba cũng gọi điện cho con."

      "Ba, bây giờ sao rồi, chuyện mạng đều là hồi rồi thôi, bây giờ ai nhắc đến chuyện này nữa rồi."

      ". . . " Ông dụi điếu thuốc lá, nặng nề thở dài: "Trần kết, con cũng gần 20 rồi. mình con học ở xa, ba cũng thể quản con được nhưng mà con tự nhìn lại mình chút , xem mình biến thành cái bộ dạng gì rồi hả? Di e n da n le q uy d o n Tìm tên tàn phế có cánh tay làm bạn trai lại còn đến mấy chỗ chướng khí mù mịt chơi bời lêu lổng, ba hỏi con, có phải Tô Uyển Tâm dẫn con hay ? Ba sớm được chơi với nó, nó là loại con đứng đắn, là do con theo nó nên biến thành bộ dạng như bây giờ đó!"

      "Ba. . . " Mắt của tôi đỏ lên: " liên quan đến Uyển Tâm, là con bán bia ở nơi đó bị mấy người khách hàng chuốc say."

      " làm? làm ở địa phương hỗn độn như vậy, chỗ nào con lại cố tình muốn mấy chỗ Ngưu Quỷ Xà Thần này! Trần kết, con hãy thành cho ba biết, có phải năm ngoái tiền con mua TV cho nhà mình còn cả học phí của Trần Dạ đều là do con kiếm được khi làm ở nơi đó hay ? phải là bán mình chứ?"

      "Con có!" Nước mắt của tôi cũng nhịn được nữa: "Ba, ba phải biết con là hạng người gì chứ?"

      "Ba biết." Ba cau mày nhìn tôi: "Từ con rất nghe lời hiểu chuyện, ít nhất nhìn qua là như vậy. Trần Kết, mẹ con mất sớm, ba là người đàn ông lại dẫn theo đứa con nên cũng thể quản quá nhiều chuyện của con nhưng dù sao ba cũng là ba con, tính tình của con ba hiểu rất , có số việc con muốn với ba nhưng mà trong lòng ba cũng có tính toán nên ba liền mở mắt nhắm mắt cho qua, nhìn thấy con học tập chăm chỉ cũng gây chuyện nên việc con và Tô Uyển Tâm chơi với nhau ba cũng ngăn cản nhưng còn bây giờ sao? Con làm ra những chuyện quái quỷ gì vậy hả! Con để cho cái mặt mo này của ba phải giấu chỗ nào? trách được đoạn thời gian trước lão Lưu ở lầu dưới còn dương quái khí với ba: "Lão Trần à, con nhà ông nổi tiếng nha!" Nếu phải là Trần Chí Cương cho ba biết ba còn biết xảy ra chuyện gì ! Có phải con muốn mặt mũi của Trần gia mất hết rồi mới nhớ tới phải với ba tiếng hay ? Hả?"

      Tôi nhìn ông, ra lời, tôi còn có thể cái gì? Ba biết chuyện này, phản ứng của ông so với của tưởng tượng tôi hòa hoãn hơi nhiều lắm, vốn tôi cho là ông hung hăng đánh tôi mấy bạt tai sau đó cũng chịu nghe tôi giải thích , tại ông đồng ý ngồi xuống chuyện với tôi tôi rất cảm kích rồi.
      "Ba, chuyện lần này là do con đúng, con hứa với ba về sau bao giờ nữa tới những chỗ đó nữa, ba đừng tức giận có được ?"

      Nghe tôi xong sắc mặt của ông dễ nhìn chút, ông : "Chuyện này ba có thể bỏ qua, qua rồi cứ cho nó qua nhưng mà chuyện của con và tên tàn phế kia ba lại với con lần nữa, ba đồng ý! Thừa dịp hai tháng này tốt nhất con nên cẩn thận suy nghĩ chút, tính khí của con và mẹ con là giống nhau như đúc, bướng bỉnh muốn chết, ràng vừa nhìn qua là người hiểu chuyện nhưng cuối cùng lại xoay chuyển được ."

      "Con chia tay với ấy." Tôi nhìn ông: "Ngoại trừ ấy có tay tất cả mọi chuyện đều thua kém so với người khác, những chuyện mà người kiện toàn làm được ấy cũng có thể làm thậm chí còn làm tốt hơn nữa. Ba, con và ấy cũng quen nhau năm rưỡi rồi, con vô cùng hiểu ấy, con tuyệt đối phải là kích động, phải đồng tình, phải hành động theo cảm tình, con chính là thương ấy. . . "

      "Con biết cái gì!" Ông đứng lên, tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Các con là mấy đứa con nít đọc sách nhiều nên đầu óc cũng trở nên mụ mẫm rồi! Con thương nó?Con thương nó cái gì? Tình là cái gì? Tình có thể làm cơm ăn sao? Đến hai cánh tay nó cũng về sau tốt nghiệp làm sao tìm được công việc? Nó lấy cái gì để nuôi gia đình đây? Con và nó muốn ra ngoài làm trò cười cho bao nhiêu người hả? Con cảm thấy mất mặt nhưng mà ba thấy! Trần Nguyên Kỳ này tân tân khổ khổ mới nuôi lớn được đứa con vậy mà phải tặng cho người tàn phế? Con hỏi chút xem mẹ con ở dưới đó có đồng ý hay !"

      "Mẹ nhất định hiểu! Ban đầu lúc mẹ gả cho ba phải ông ngoại và bà ngoại cũng đồng ý đó sao? Còn phải là do mẹ khăng khăng nhất định phải gả! Ba đều quên rồi sao?" Trong lúc cùng ông lý lẽ nước mắt của tôi sớm rơi như mưa, năm đó mẹ quyết định gả cho người nghèo rớt mồng tơi như ba cả nhà ông ngoại đều phản đối, cho là ba trừ tướng mạo có khá hơn chút nhưng những cái khác chính là cái nào cũng được, những việc này mãi cho đến khi tôi trưởng thành mới nghe bà ngoại và dì đến.
      "Nó có thể so với ba sao?" Ba trợn to mắt chỉ vào chính mình: "Ba có bản lãnh! Ba có học thức! Nhưng dầu gì lão tử cũng có tay có chân tứ chi kiện toàn, cùng mẹ con ngoài để cho bà mất thể diện! Còn cái người tàn phế kia sao đây? Chẳng lẽ muốn lão tử giới thiệu cho hàng xóm láng giềng biết: "Cái người có cánh tay này chính là bạn trai Trần Kết nhà chúng tôi sao? Trần Kết ơi Trần Kết! Con là bị ma nhập rồi! Con muốn chọc ba tức chết hả? Có phải con muốn làm cho ba tức chết mới cam tâm hả?"

      "Ba! ấy phải là người tàn phế! ấy phải là người tàn phế!" Tôi khóc đến khàn cả giọng: "Ba thể ấy là tàn phế! Chuyện này công bằng! Con ở cùng với ấy cũng chưa bao giờ từng cảm thấy mất thể diện! ấy người rất tốt, rất tốt!"

      Ông bị chọc tức, bắt bả vai của tôi : "Tàn phế chính là tàn phế, ba mặc kệ nó là người như thế nào, tóm lại nó có cánh tay, con cũng đừng nghĩ muốn ở chung với nó nữa trừ phi ngày nào đó cánh tay của nó dài ra sau đó con dẫn nó tới gặp ba!"

      xong ông dùng sức đẩy làm tôi ngã ngồi ở giường, hai mắt tôi mơ hồ đẫm lệ nhìn thấy ông đóng sập cửa ra ngoài, ở trong phòng lớn tiếng kêu: "Ba! Chuyện này công bằng ---" Di e n da n le q uy d o n.

      Tối hôm đó tôi lại mất ngủ lần nữa, mơ mơ màng màng ,liên tục bị cơn ác mộng đánh thức, tôi nằm lỳ ở giường, chảy nước mắt nhắn tin cho Diệp Tư Viễn: Diệp Tư Viễn, em rất nhớ .

      Chỉ lát sau liền nhắn lại: Tiểu Kết, lại gặp ác mộng hả?

      Nhìn mấy chữ nho màn hình điện thoại di động, tôi cười rộ lên: Làm sao biết được, giống như cái gì cũng biết ấy.

      nhắn tin lại: Em đó, ngồi xe lửa ngày rồi, nên ngủ giấc ngon, đừng suy nghĩ lung tung nữa nếu như ngủ được gọi điện thoại cho , đừng nhắn tin nữa.

      Tôi nhắn lại: Diệp Tư Viễn, em lại muốn nghe hát rồi.

      Rất nhanh gọi điện thoại đến, trong gian an tĩnh, tôi lại được nghe giọng trầm thấp quen thuộc của : "Bảo bối, muốn nghe bài gì?"

      Tôi cười, khóe mắt còn ngấn lệ: " em nghe"

      " phải là em mình nghe hiểu sao?"

      "Bây giờ nghe hiểu rồi."

      "Được, nghe xong rồi ngoan ngoãn ngủ."

      "Ừ."

      bắt đầu cất tiếng hát, có lẽ là bởi vì loa đặt ở vị trí tốt cho nên tiếng ca của lúc xa lúc gần, lượng lúc cao lúc thấp nhưng mà tôi lại cảm thấy hát so Trương Học Hữu còn hay hơn nhiều :

      "Thấy bóng lưng của em cả người như mất tự nhiên

      Thấy gương mặt của em đôi tay bỗng run lên chẳng thể kiểm soát nổi

      Nhìn nụ cười ấy khiến hạnh phúc bao ngày đêm

      Cùng em trò chuyện dường như chẳng thể được lời nào

      Cùng em chạm mặt thân nhiệt đột nhiên tăng lên

      Kiếp này gặp em là điều đáng nhớ nhất đời

      Nếu em bằng lòng ôm chặt vòng tay thêm chút nữa

      nguyện ý dùng mười năm cuộc đời này

      Để đổi lấy mười ngày được bên em

      Muốn em nghe em có ý nghĩa biết bao

      Trong mỗi nhịp đập con tim này

      Chẳng cách nào biết được, chẳng cách nào ngăn lại được

      Em như dòng máu sâu thẳm trong sinh mệnh này

      Muốn kể em nghe câu chuyện này của

      Cho dù giây phút trái tim này đập nữa

      Nhưng ở trong tiềm thức

      là sâu thẳm trong tim trọn đời chẳng đổi thay

      Trong nháy mắt có thể trôi qua mấy chục năm

      Sinh tử biệt ly chẳng thể nào tránh được

      Chỉ còn tình là chẳng thay đổi mà thôi…"
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Cả buổi tối trong đầu của tôi chỉ vang lên giọng hát dịu dàng của Diệp Tư Viễn nhưng tôi vẫn có buồn ngủ, nghĩ tới hai tháng này tôi và phải xa cách hai nơi trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nghĩ đến sau 9 tháng tôi và gặp nhau bao lâu chúng tôi phải chia lìa nhau hai năm lại nghĩ đến lời Diệp Tư Viễn : " người nào có thể địch nổi khảo nghiệm của thời gian và gian" rái tim liền co rút lại.

      Trần Kết, tôi tự hỏi mình, mi tin Diệp Tư Viễn sao? ... Tôi tin.

      Vậy mi tin tưởng chính mình sao? …Dĩ nhiên là tôi tin.
      Vậy mi lo lắng cái gì đây?...Chính là tôi lo lắng ba đồng ý chuyện của chúng tôi.

      Nếu như ông vẫn đồng ý mi làm sao? ...Tôi cố gắng để cho ông đồng ý, cố gắng, tiếp tục cố gắng.
      Rất tốt, Trần Kết, kiên cường lên chút ! có gì là qua vượt qua được.

      Đúng! sai. Tôi cười lên trong bóng tối , nhìn mặt trời dần dần mọc ngoài cửa sổ làm cho tôi hiểu rằng tôi cùng Diệp Tư Viễn còn đoạn đường rất dài cần phải .

      Tôi cùng ba lại bắt đầu chiến tranh lạnh, tuy hai người ngồi ở trong phòng rất nhưng mở miệng, ông muốn gì đều nhờ Trần Dạ chuyển lời đến tôi, nhiều lần tôi muốn với ông vài câu nhưng nhìn vẻ mặt tức giận trầm trầm của ông tôi liền mở miệng được.

      Dì xinh đẹp hả hê nhìn chúng tôi vẫn quên châm chọc tôi mấy câu, tôi ở nhà cảm thấy buồn bực liền tìm công việc làm thêm ở cửa hàng quần áo, mỗi ngày đều sớm về trễ để tránh xung đột với ba.

      Tôi vẫn cùng Diệp Tư Viễn điện thoại nhắn tin mãi cho đến ngày tháng 7 tôi gửi cho mấy cái tin nhắn đều có nhắn lại. Tôi cảm thấy kì quái liền trực tiếp gọi điện thoại cho , nhận nhưng giọng lại rất lạnh lùng. Tôi càng thấy kì lạ, hỏi bị làm sao vậy có chút việc bận sau đó vội vàng cúp điện thoại của tôi.

      Tôi bối rối cảm giác xảy ra chuyện gì đó, qua mấy giờ lại gọi điện thoại cho nhưng vẫn bận việc buổi tối gọi lại cho tôi.

      Buổi tối, tôi đợi cho đến 10 giờ vẫn thấy gọi điện lại liền nhịn được mà gọi cho phát tắt điện thoại!!

      Tôi ngồi ở giường cầm điện thoại di động ngẩn người, đây là có chuyện gì, ngày trước vẫn còn êm đẹp lại còn ở trong điện thoại gọi tôi là "bảo bối", tâm với tôi vậy mà mới qua ngày thái độ của liền thay đổi 180 độ, thậm chí tôi còn nghĩ có phải trong nhà xảy ra chuyện gì lớn hay , nhưng mà vì sao lại muốn chuyện với tôi?

      Sau hai ngày, tình huống vẫn như thế, tin nhắn đáp lại, gọi điện thoại vẫn nhận nhưng chưa được vài câu tìm đủ lí do để cắt máy, nào là ăn cơm, nào là mẹ gọi, nào là phải phụ đạo tiếng cho Diệp Tư Viêm, tôi cảm thấy thể hiểu nổi, nhịn được mà hỏi : "Diệp Tư Viễn, rốt cuộc bị sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?"

      " có, rất khỏe." Giọng trầm thấp: "Em đừng suy nghĩ nhiều, cúp máy đây, có chút việc."


      "Này…" Tôi còn chưa xong ngắt điện thoại rồi.

      Lòng tôi loạn như ma, phiền não dứt, ngẩng đầu lên lại phát Trần Dạ đứng ở trước cửa phòng."

      "Chị." Nó gọi tôi, bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi.

      "Chuyện gì?" Tôi hỏi nó, cảm thấy được nó có chuyện gì đó muốn với tôi.

      "Chị, chị quen với người có tay?" Trần Dạ chớp chớp mắt, có chút lúng túng hỏi tôi.

      "Ừ." Tôi đưa điện thoại di động cho nó nhìn. "Chính là ấy."

      "Oa! ! Rất đẹp trai!" Trần Dạ nhìn ảnh của tôi và Diệp Tư Viễn màn hình điện thoại, chính là bức ảnh chụp chung của tôi và ở công viên Hoa vào cuối tháng 3.

      Tôi lấy lại điện thoại, nhìn ảnh chụp rồi cười: "Ở ngoài đời ấy còn đẹp hơn nữa.”

      "Chị . . . Em muốn cho chị biết chuyện nhưng mà đừng cho ba biết là em với chị."

      "Hả?"

      "Là vậy . .. Hôm kia, khi chị tắm, em nhìn thấy ba lấy điện thoại của chị sau đó lưu dãy số. Ngày hôm sau lúc chị làm hình như ba có gọi điện thoại cho đó." Trần Dạ chỉ vào người trong ảnh chụp.

      Tôi cực kì hoảng sợ: "Ba gì?"

      " rất khó nghe, còn giống như mắng chửi người, em chỉ nghe được sau cùng ba về sau cậu được liên lạc với con của tôi nữa, đến chết tôi cũng đồng ý cho hai đứa ở chung chỗ."

      Đầu tôi giống như bị dội gáo nước lạnh, cả người đều run rẩy, tay cầm điện thoại liền cứng ngắc, tôi buộc chính mình phải bình tĩnh lại sau đó bảo Trần Dạ ra ngoài tôi muốn gọi điện thoại.

      Trần dạ nhăn nhó đứng lên, vừa ra đến trước cửa liền quay đầu hỏi tôi: "Chị, chị muốn kết hôn với cái tay đó sao?"

      Tôi nhìn nó, gật đầu: "Ừ."

      "A..."

      "Tiểu Dạ." Tôi gọi nó: "Chị hỏi em, nếu như chị chung với ấy em có cảm thấy mất mặt hay ?"

      Trần Dạ mở to hai mắt, ngón tay vặn vẹo dưới lớp quần áo, sau khi cắn môi liền lắc đầu: " ."

      " ?"

      "Chỉ cần ấy đối tốt với chị em cảm thấy mất mặt."

      Tôi cười: "Tiểu ngu ngốc, cảm ơn em.”

      Tôi nhanh chóng gọi điện cho Diệp Tư Viễn nhưng có bắt máy, tôi liên tục gọi điện, gọi đến 1 giờ chiều rốt cuộc cũng nhận điện thoại.

      "Diệp Tư Viễn! đừng cúp điện thoại của em!" Tôi hét lên trong điện thoại: "Đừng để ý đến những lời mà ba em ! Ông ấy hiểu được tốt đẹp đến dường nào! Ông lung tung đó đừng để trong lòng."

      trầm mặc hồi lâu rồi : " hiểu."

      " hiểu cái gì! đừng có nghĩ lung tung, em vừa mới biết ông điện thoại cho ! Ông..."

      "Tiểu Kết, bây giờ tiện chuyện, lập tức phải đến sân bay rồi."

      "À? ...Sân bay? muốn đâu? Chẳng lẽ muốn Italy sao?

      Diệp Tư Viễn giọng trả lời tôi: "Đến thành phố P."

      "Hả? ?" Tôi cho là mình nghe lầm rồi.

      " muốn đến chỗ em, Tiểu Kết em chờ , máy bay chỉ đến tỉnh lị thôi, sau đó bắt taxi đến thành phố P, đến nơi gọi điện thoại cho em."

      ". . . " Miệng tôi há hốc, hoàn toàn ngơ người.

      "Trước khi Italy cảm thấy cần thiết phải gặp ba em lần, nữa, chú Tào chờ rồi."

      "Đợi đợi đợi đợi đợi nào...! Diệp Tư Viễn! điên rồi! Người nào cùng với ?"

      " mình ."

      " mình ?"

      "Đúng, mình, em yên tâm, có thể tự chăm sóc cho chính mình.”

      Cúp điện thoại, tôi sững người, lúc sau mới hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Tư Viễn muốn đến gặp ba tôi.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 66: chuẩn bị tốt rồi sao.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi gọi điện thoại hỏi nhân viên ở sân bay biết được chuyến bay của Diệp Tư Viễn hạ cánh vào khoảng 9h tối, từ sân bay đến thành phố của tôi còn phải mất thêm 2 tiếng đồng hồ xe nữa, tính toán thời gian lúc Diệp Tư Viễn đến được chỗ tôi là mười hai giờ khuya rồi.

      Trễ như vậy, thân thể của lại đặc biệt như thế làm tôi khỏi có chút lo lắng, nghĩ tới làm thế nào mới có thể ra khỏi nhà để gặp . chuyến bay thể dùng điện thoại di động, tôi bối rối gọi điện thoại cho Uyển Tâm .

      Sau nửa giờ Uyển Tâm chạy tới nhà tôi, ba tôi mới vừa uống rượu xong nhìn thấy chị ấy có chút ngây ngẩn, Uyển Tâm kéo tôi đến bên cạnh với ông: "Chú, có bạn học hồi cấp 3 của bọn con vừa mới trở về từ nước ngoài để nghỉ hè nên muốn mời bọn con vui chơi ca hát, con tới kêu Tiểu Kết cùng , có lẽ về trễ chút,chú thấy có được ?"

      Ba cau mày nhìn thời gian, là 8h tối, ông hỏi: "Mấy giờ về?"

      "Đại khái là khoảng chừng 1-2h sáng." Uyển Tâm liếc tôi cái: "Chú cứ yên tâm, Tiểu Kết theo con, con nhất định bảo đảm an toàn cho em ấy!"

      "An toàn? Hừ!" Ba lườm tôi cái, vẫn đồng ý: " , tự mình chú ý chút, rượu cũng được uống."

      " giọt con cũng Uống…uố...ng!" Tôi vội vàng trả lời: "Con và Uyển Tâm bắt taxi về! Tuyệt đối gây chuyện ."

      Vì để giả bộ càng giống nên tôi thay cái áo đầm màu vàng nhạt, tỉ mỉ buộc tóc, trong ánh mắt buồn bực của ba theo Uyển Tâm ra cửa.

      xuống lầu dưới, tôi liền thở ra hơi, với Uyển Tâm: " cám ơn chị, phiền chị đến đây chuyến."

      " có chuyện gì, hai ta chứ còn ai vào đây nữa." Uyển Tâm nhìn chung quanh chút hỏi tôi: "Lúc nào cậu ấy đến?"

      "Khoảng 12h."

      "Vậy bây giờ em định chỗ nào? Cũng thể cứ ngồi ở chỗ này chờ được, còn rất lâu đấy."

      "Tùy tiện đến chỗ nào đó ngồi thôi, nếu chị về nhà trước ."

      "Chị cùng em dù sao chị cũng có việc gì, bên ngoài tiểu khu của em thêm đoạn quán cà phê, hình như mở rất muộn , chúng ta đến đó ngồi chuyện chút ."

      "Được."

      Giữa hè mùa, cho dù là buổi tối vẫn nóng đến nổi làm cho người ta hít thở thông như cũ , đường, chút gió cũng có, tôi vừa khẩn trương lại vừa mong đợi, ở bên cạnh Uyển Tâm mà có chút mất hồn mất vía.

      tới quán cà phê, đẩy cửa ra, khí lạnh liền đập vào mặt làm tôi giật mình cái, thân thể nhịn được mà run rấy.

      "Em làm sao vậy?" Uyển Tâm lo lắng nhìn tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế dài trong góc, chúng tôi gọi hai ly cà phê lại kêu phần khoai tây chiên.

      "Cafe đen? Uyển tâm nhìn tôi, kỳ quái hỏi: " Tại sao em lại uống thứ đồ đắng ngắt này?"

      Tôi cười cười trả lời chị ấy:" Đắng mới có thể uống lâu chút, phải là muốn ngồi lâu sao." Kỳ . . . Là bởi vì Diệp Tư Viễn, trong lòng tôi nhớ đến cho nên bất tri bất giác mới gọi loại cà phê mà thích.

      "Quỷ linh tinh." Uyển Tâm cười tiếp theo lấy ra gói thuốc lá, rút ra điếu rồi đốt.

      Tôi có chút giật mình: "Uyển Tâm, chị học hút thuốc lá từ khi nào vậy?"

      " lâu rồi, do em biết mà thôi." Tay trái Uyển Tâm chống má tay phải kẹp điếu thuốc, hút từng hơi sau đó phun ra từng vòng khói trắng, chị ấy nheo mắt lại, nhìn qua có vẻ cực kì gợi cảm mê người.

      Tôi nhìn chị ấy đột nhiên cảm thấy được chị ấy trở nên có chút xa lạ, trong lúc nghỉ hè chúng tôi gặp mặt nhiều lắm, biết từ lúc nào mà Uyển Tâm thay đổi mái tóc mình thành tóc quăn gợn sóng, nhuộm thành màu cà phê, quần áo xinh đẹp hoàn mỹ, cổ còn đeo sợi dây chuyền mà tôi chưa từng thấy qua lại còn có hoa tai kim cương, cổ tay đeo cái đồng hồ mới.

      Nghĩ tới lúc học cấp 3 tôi và chị ấy gần như như hình với bóng nhưng mà tại biết tại sao chúng tôi lại bất hòa rất nhiều, lúc ở trường học tôi và Vương Giai Phân còn thân thiết hơn là tôi với chị ấy.

      Tôi hỏi chị ấy: " tại chị và. . . Diệp Tư Hòa còn liên lạc ?"

      Chị ấy cúi đầu cười : "Bọn chị vẫn ở chung với nhau."

      ". . . "

      " Hai tuần lễ trước ấy còn bay tới đây thăm chị, có ở lại tuần."

      " ta chia tay với bạn rồi sao?"

      " có, bọn họ ở chung nhiều năm rồi, có dễ dàng chia tay như vậy, chị có thể hiểu được.”

      "Uyển Tâm, em cảm thấy chị và ta thích hợp, Diệp Tư Hòa, người này có đơn giản như chị nghĩ đâu, chị ở cùng với ta em sợ chị bị tổn thương."

      "Tiểu Kết, rốt cuộc là em làm sao vậy? Tại sao lại cứ phản đối chị và Tư Hòa ở chung chỗ? ấy lại chưa kết hôn hơn nữa ở trước mặt chị ấy vẫn luôn em và Diệp Tư Viễn tốt đến cỡ nào nhưng còn em chung quy lại vẫn cứ ấy xấu xa."

      ". . . " Tôi cách nào trả lời cũng cách nào cho chị ấy biết chuyện Diệp Tư Viễn mất cánh tay có liên quan đến Diệp Tư Hòa.

      " phải là em. . . muốn chị cũng gả vào nhà họ Diệp đấy chứ?" Uyển Tâm nhìn tôi, ngón tay sờ lên sợi dây chuyền trước ngực, chị ấy tiếp: " Điều kiện kinh tế của nhà họ Diệp cũng tệ, chị thừa nhận là chị rất hưởng thụ cảm giác cùng Diệp Tư Hòa ở chung chỗ, lúc đó ấy là người vô cùng săn sóc, vô cùng hài hước, lúc ra ngoài hẹn hò lại cực kì lãng mạn, thay đổi các biện pháp làm cho chị vui vẻ còn tặng cho chị rất nhiều quà làm chị cảm giác ra là mình bất đồng với người khác, ra là chị cũng có thể được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đây là tất cả những chuyện mà chị thể cảm nhận được ở bạn trai trước."

      "Em có ý đó, Uyển Tâm, em vô cùng hi vọng chị có thể hạnh phúc, chỉ là Diệp Tư Hòa, ta. . . . "

      "Được rồi, Tiểu Kết, đừng nữa. Chị muốn bởi vì ấy mà làm ảnh hưởng đến cảm tình của hai chúng ta, chị và em quen biết 5 năm, ở thế giới này, chị chỉ có người em giống như em. Những lời chị với em đều là , chị Diệp Tư Hoà, mặc dù chị và ấy chỉ mới quen biết nhau 3 tháng nhưng mà chị lại cảm thấy mấy ngày này so với trước đây đều trôi qua hạnh phúc, vui vẻ hơn nhiều."

      Nét mặt của Uyển Tâm trở nên rất nhu hòa, ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán cà phê , ánh mắt của chị ấy lộ ra hơi thở ngọt ngào của nữ sinh sa vào bể tình ái.

      Tôi hiểu ra rằng tất cả đều muộn, chị ấy hoàn toàn hãm sâu vào trong đó tựa như tôi lúc ban đầu nếu như khi đó Uyển Tâm mực khuyên tôi nên quen với Diệp Tư Viễn tôi cũng để ý đến chị ấy như chị ấy nghe lời tôi bây giờ.

      ra tôi và Uyển Tâm rất giống nhau cho nên chúng tôi mới có thể là chị em, tôi cũng biết Uyển Tâm kiên cường giống như tôi, tôi chỉ hi vọng Diệp Tư Hòa là tâm lòng đối đãi với chị ấy, dù là tương lai bọn họ có cách nào ở cùng chỗ cũng có thể khiến đoạn cảm tình kết thúc bằng phương pháp thỏa đáng hợp lí mà làm cho Uyển Tâm chịu tổn thương quá sâu.

      Nhưng mà cho dù chỉ là chút tôi cũng cảm thấy Diệp Tư Hòa vì Uyển Tâm mà buông tha cho Hạ Thư Ý nhưng tôi lại thể làm gì được. Diệp Tư Hòa người thâm sâu, tôi đấu lại ta.

      Tôi cùng Uyển Tâm cũng đề cập đến những việc này nữa, chị ấy chỉ yên lặng hút tiếp điếu thuốc xem ra có chút đơn, chúng tôi câu được câu chuyện trời dưới đất, chặp đề tài chuyển đến người Diệp Tư Viễn.

      "Tiểu Kết, Diệp Tư Viễn muốn gặp ba em sao?" Uyển Tâm lo âu nhìn tôi.

      Tôi yên lặng gật đầu.

      "Em sợ ba em đuổi cậu ấy ra ngoài sao? Ba em đó, cách chuyện của ông ấy cũng phải là em biết."

      Tôi thở dài, tự đùa ngón tay trả lời chị ấy: "Vậy chị em có thể làm thế nào? Cũng phải là em gọi Diệp Tư Viễn tới còn có em cảm thấy sớm muộn cũng phải đối diện với ngày này, lần này coi như là thuận tiện dù sao Diệp Tư Viễn cũng sắp ra nước ngoài rồi."

      "Em phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống tệ nhất, lần này gặp mặt có thể Diệp Tư Viễn bị thương."

      "Em cùng ấy đối mặt, em tuyệt đối đứng ở bên cạnh ấy." Tôi uống ngụm cà phê, chất lỏng vừa đắng lại vừa chua xót chảy vào trong miệng kích thích vị giác của tôi, sau khi tinh tế thưởng thức lại có thể cảm nhận được vị ngọt giấu bên trong cùng với hương cà phê nồng đậm.

      Tôi cười rộ lên, hóa ra là Diệp Tư Viễn thích hương vị như thế này, tôi cảm thấy mình cũng có chút thích nó rồi.

      Buổi tối 11 giờ rưỡi, tôi cùng Uyển Tâm rời quán cà phê, chị ấy đưa tôi đến cửa tiểu khu rồi tự mình chạy xe về nhà. Tôi đứng trước chòi bảo vệ trống trải, trong đầu lại điên cuồng nhớ về những chuyện liên quan đến Diệp Tư Viễn.

      tháng tôi chưa gặp mặt , tôi rất nhớ nhưng mà tôi nghĩ tới chúng tôi gặp mặt ở nhà của tôi mà lại lấy phương thức như thế này để gặp mặt, nghĩ đến vài ngày sau có lẽ có chuyện xảy ra tôi lo lắng.

      Trần Kết, mi quên rồi sao? Mi đáp ứng chính mi phải làm như thế nào...Tôi quên, tôi kiên cường, tôi cố gắng.

      Vậy là được rồi.

      Nên tới tới mà nên đối mặt phải đối mặt.

      Vì Diệp Tư Viễn tôi có thể trả giá tất cả.

      Thời gian qua 12 giờ 20p phút, chiếc taxi xuất trong tầm mắt của tôi.

      Tôi nheo mắt lại nhìn màu sắc của chiếc xe liền nhận ra đó là xe của tỉnh lị. Tôi thể nhịn được cười rộ lên, đợi xe dừng lại xông tới.

      Tôi vội vàng chờ cửa xe mở ra, đập vào mắt là vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Tư Viễn.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      ngẩng đầu nhìn tôi, sau lưng mang theo cái balo, trong hai giờ đồng hồ ngồi taxi vẫn mang cái balo này ngồi taxi bởi vì tôi biết bỏ xuống rất bất tiện.

      "Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn cười với tôi, lập tức : " còn chưa có trả tiền, em giúp lấy tiền trong túi quần ."

      "Em có." Tôi đào bới trong balo của chính mình: "Chú, bao nhiều tiền?"

      "800."

      "À? Mắc như vậy!" Vẻ mặt đau khổ, tôi chỉ thể lấy tiền trong túi của Diệp Tư Viễn: "Em đủ tiền."

      nghiêng thân thể, cúi đầu nhìn động tác của tôi, chờ tôi đưa tiền cho tài xế xong rốt cuộc cũng xuống xe.

      Xe taxi rời tôi nhìn người đàn ông phong trần mệt mỏi mệt mỏi ở trước mặt, cười toe toét, má lúm đồng tiền xuất , ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ. Tôi nhìn chăm chú cảm giác trong lòng càng ngày càng mềm, mềm đến toàn bộ đều hóa thành nước.

      Tôi đưa tay mơn trớn khuôn mặt hỏi: "Có mệt hay ?"

      "Rất tốt." Diệp Tư Viễn tiếp tục cười, ánh mắt nhìn tôi chăm chú: "Nhìn thấy em thấy mệt mỏi nữa. Tiểu Kết, hôm nay em xinh đẹp."

      Tôi cúi đầu nhìn váy của mình, trong lòng ngọt ngào nhưng miệng lại ngược lại: "Đồ ngốc, tại sao lại chạy đến đây, lại còn mình nữa, có biết em lo lắng gần chết hay ?"

      " có thể làm được." Diệp Tư Viễn nhún nhún vai làm cho áo T-shirt ngắn tay đung đưa vài cái: "Nếu như ngay cả cái này đều làm được làm sao có thể làm bạn trai của em."

      Tôi cười hì hì, ôm lấy eo : " trễ như vậy rồi, chỗ nào đây?"

      " đặt phòng ở Shangri-La hình như cách nhà em xa, bộ cũng được mà gọi xe cũng được." ngẩng đầu nhìn cửa tiểu khu của tôi, đến bóng ma cũng còn có nữa là: "Hình như là thể gọi xe được rồi."

      " bộ , cho nơi này là thành phố H sao, ở đây nửa đêm rất ít xe." xong tôi bắt đầu .

      "Tiểu Kết."

      "Ừ?" Tôi quay đầu nhìn .

      Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đột nhiên bĩu môi, giọng : "Có phải em quên cái gì đó rồi ?"

      "Cái gì nhỉ?" Tôi khó hiểu.

      rủ mắt xuống, môi lại bắt đầu dẩu lên.

      Đột nhiên tôi liền hiểu , xông lên ôm cổ , gương mặt tôi cọ vào trong ngực , giọng :

      " Tư Viễn, hoan nghênh tới thành phố P!"
      nở nụ cười.
      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

      Sau khi sắp xếp đồ đạc của Diệp Tư Viễn vào trong phòng khách sạn tôi tôi phải về nhà rồi.

      có chút thất vọng, cúi đầu dùng má chạm vào gương mặt tôi : " lâu gặp, có nhớ hay ?"

      " nhớ." Tôi đùa : "Đột nhiên lại muốn tập kích em, ghét rồi!"

      "Là sao? Cũng là do học của người nào đó nha." cắn vành tai của tôi, giọng : " nhớ?"

      " nhớ, nhớ." Bờ môi của rất mềm mại, chạm đến lỗ tai làm tôi ngứa ngáy cũng làm tim tôi đập nhanh hơn, mặt đều nóng lên.

      "Nếu còn nhớ lần nữa thả em ." Giọng ôn nhu của dường như có khả năng thôi miên, dần dần tôi bị đánh cho tơi bời, giong cờ đầu hàng.

      Lập tức tôi liền dùng lực ôm lấy , điên cuồng hôn môi , tôi nghe thấy chính mình : "Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, em nhớ , em nhớ , em nhớ ! Mỗi ngày em đều nhớ đến ! Mỗi ngày đều mơ thấy !"

      " cũng nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em, Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhăn mày: "Nghĩ đến về sau phải xa nhau lâu như vậy làm biết nên làm cái gì bây giờ."

      Tôi thở tiếng, kéo đến toilet, thô lỗ cởi áo của lại cởi quần dài, quần lót, Diệp Tư Viễn đều gì chỉ nhàng thở hổn hển, phối hợp với động tác của tôi.

      Tôi nhanh chóng cởi váy và nội y của mình, đợi tôi đứng vững Diệp Tư Viễn bổ nhào tới, cúi đầu hôn môi của tôi.

      dùng lực của bả vai và cánh tay đụng vào vai tôi, miệng đứt quãng gọi tên tôi. Tôi ôm chặt , hai cơ thể trẻ trung gắt gao quấn nhau thành ở dưới vòi sen, nước ấm giống như thiêu đốt tình cảm mãnh liệt của chúng tôi, tôi đợi được đến lúc tắm rửa xong về giường mà dung hợp cùng Diệp Tư Viễn thành thể dưới vòi nước nóng.

      dùng thân thể rắn chắc đè tôi tường gạch men sứ dưới vòi sen, hơi hơi khụy gối, Tiểu Viễn cứng rắn ở phía dưới tận tình rong ruổi trong cơ thể của tôi, đùi phải của tôi nâng lên giữa trung, tay trái vòng qua eo , tay phải vỗ về chơi đùa cánh tay trái của . Tôi có thể nghe thấy tiếng nước ào ào che lấp tiếng rên của Diệp Tư Viễn, tôi còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, cảm giác này quá mức tuyệt mĩ, giờ phút này tình cảm mãnh liệt hoàn toàn bù đắp lại những trống rỗng hư của chúng tôi tháng trước.

      Tôi biết chính mình và người đàn ông này vĩnh viễn rời xa nhau được, thân thể tàn tật của làm tôi mê muội sâu, tôi cảm thấy được chính mình có chút nào ngại ngùng về thân thể khiếm khuyết của , ở trong mắt tôi, Diệp Tư Viễn là người đàn ông bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, có lý tưởng, có nghị lực, có mục tiêu đương nhiên cũng có thể hưởng thụ những điều mà người có thân thể kiện toàn được hưởng thụ.

      Ví dụ như là...Tình .

      Chúng tôi đều hô to tên đối phương, trong dòng nước cả hai đều đồng thời đạt tới cao trào, tôi nhìn gương mặt của Diệp Tư Viễn, sương mù cùng hơi nước làm cho mọi việc hư ảo, tôi dịu dàng hôn lên môi , trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Ba... Ngày mai con dẫn bạn trai về nhà.

      Tắm rửa xong tôi cực kì nghiêm túc cùng Diệp Tư Viễn thảo luận kế hoạch ngày hôm sau.

      " quyết định muốn gặp ba em sao?" Tôi nhìn ánh mắt hỏi.
      gật đầu.

      "Diệp Tư Viễn, ba em gọi cú điện thoại kia cho , em thay ba nhận lỗi với , tuy em biết rốt cuộc là ông gì nhưng chắc chắn là rất tốt, em hi vọng cần để ở trong lòng."

      " ." Diệp Tư Viễn lắc đầu: " có thể hiểu được tâm tình của chú ấy, chú ấy làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho em, đời này có cha mẹ nào đau lòng con cái của chính mình, cho dù chú ấy có cũng để ý."

      "Nhưng mà em lo lắng ông nhìn thấy có thể ra những lời khó nghe hơn hoặc là làm số chuyện thích hợp." Uyển Tâm sai, ông có khả năng đuổi Diệp Tư Viễn ra khỏi nhà!

      " chuẩn bị tâm lý." Diệp Tư Viễn cười rộ lên: "Sớm hay muộn cũng phải đối mặt mà, phải ?"

      "Ừ. Nhưng mà cứ yên tâm, nhất định em giúp !"

      cười càng vui vẻ hơn, dùng đầu tóc ướt sũng cụng vào trán tôi: "Đứa ngốc, tới chỗ này phải là để cho em nhìn thấy và ba em cãi nhau, muốn để cho chú ấy tiếp nhận cho dù được hi vọng có thể gặp được ba em lần, như vậy ít nhất chú ấy có thể nhận ra ."

      "Đúng vậy! Vậy phải cố gắng lên! Diệp Tư Viễn, phải để cho ba em nhận ra tốt đến mức nào!" Tôi hưng phấn.

      " đâu có tốt như vậy." cúi đầu, nhìn hai vai bị thiếu hai cánh tay của mình lại ngẩng đầu nhìn tôi: " biết đối với người khác mà cơ thể của rất tệ. thể làm được rất nhiều chuyện nhưng mà Tiểu Kết mặc kệ ba em có gì hay làm gì với đều buông tay, lùi bước, trốn tránh, làm cho chú ấy tin tưởng lựa chọn của em là đúng."

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn, tôi nở nụ cười: "Đúng vậy! Em chọn làm sao sai được."

      ... ...... ...... ...... .........

      Ngày hôm là sau chủ nhật, buổi sáng tôi gọi điện xin phép chị chủ quán cho nghỉ vài ngày, khi đến chỗ Diệp Tư Viễn rời giường rồi, tôi cùng xuống nhà ăn ở khách sạn ăn buổi sáng sau đó hai người bàn kế hoạch khi nào đến nhà tôi.

      Trở lại phòng đột nhiên Diệp Tư Viễn có chút khó xử nhìn tôi : "Tiểu Kết, em giúp mua bộ quần áo, thể mang theo quá nhiều hành lý chỉ có thể mang theo quần áo ngủ để tắm rửa, hình như... được lịch cho lắm."

      Tôi lấy balo vai xuống phát chỉ mang theo cái áo T-shirt cùng cái quần lưng dây thun, chân mang đôi giày sandal mặc như thế này mà gặp ba tôi xác thực là thích hợp, tôi ngồi lên chân , ôm cổ cười: "Trời nóng như thế này, muốn mặc cái gì? Tây trang sao?"
      " phải, lịch chút là được, em ?"

      "Được, vậy chúng ta liền qua bên kia, bên cạnh là cửa hàng tổng hợp đó."

      Tôi cùng Diệp Tư Viễn dạo ở cửa hàng tổng hợp, là sinh viên chuyên ngàng thiết kế, việc chọn quần áo hoàn toàn cần tôi quan tâm, cần mất nhiều công sức liền chọn được hai cái áo T-shirt ngắn tay, tôi ở trong phòng thay đồ giúp thử áo sau cùng lôi kéo soi gương, khi đó tôi khỏi khen ngợi mấy tiếng: "Ai nha! Đẹp trai chết người! mặc màu xanh đậm rất đẹp!"

      Vóc dáng Diệp Tư Viễn rất cao, làn da trắng nõn, áo T-shirt cổ lật màu xanh đậm mặc ở người cực kì vừa vặn làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp trai của , khí chất trầm ổn lại che được mấy phần mệt mỏi vì đường dài.

      giật giật bả vai, xoay xoay thân thể đánh giá chính mình trong gương, cười : " quá rành rẽ việc chọn quần áo, có phải nhìn thấy rất kì lạ hay ?"
      " có, đẹp chết người." Tôi giúp chỉnh lại áo lại kéo ống tay áo của , việc phía dưới trống tôi sớm quen rồi, nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều qua lại đánh giá , ánh mắt né tránh nhưng lại cưỡng được mà tò mò, đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó chịu tuy đây phải là lần đầu tiên tôi và Diệp Tư Viễn dạo phố nhưng mỗi lần ra ngoài tiếp xúc với những ánh mắt này trái tim của tôi vẫn co rút đau đớn như cũ.

      Diệp Tư Viễn nhìn sắc mặt trầm trầm của tôi, thấp giọng : " sao, bọn họ muốn nhìn cứ để cho họ nhìn, sao, em đừng vui."

      "Ừ." Tôi ngẩng đầu nhìn cười: "Áo được rồi, mua quần !"

      lại mua hai cái quần dài, đều là quần bò màu đen chỉ là quần như vậy cần phải có...dây nịt.

      Lúc tôi ở phòng thử đồ giúp thay quần dài, sau khi cài dây nịt, tôi thỏa mãn cười rộ lên:" Cool! You are so handsome!"

      Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn eo mình, vặn vẹo thân thể, cười khổ lắc đầu: " chưa từng dùng dây nịt, quen."

      " sao, em giúp cởi." Tôi vỗ vỗ mông , bộ dạng này của Diệp Tư Viễn cũng xa lạ đối với tôi, tôi có thói quen nhìn mặc đồ cách dễ dàng nhàn nhã, nhất là vào mùa hè, lần đầu tiên nhìn thấy như vậy làm tôi cảm thấy cực kì mới mẻ.

      "Tiểu Kết..." Diệp Tư Viễn có chút do dự giống như suy nghĩ nên với tôi như thế nào.

      "Ừ."

      cúi đầu xuống, vào bên tai tôi: " Bộ quần áo này làm có cách nào tự mình toilet, làm sao bây giờ?"

      Ặc...Tôi nhìn bả vai rộng lớn có hai cái tay ngắn của , phát ra quả thực mình có nghĩ tới điều này.

      Chần chờ lát, sau đó tôi : "Em giúp , được ?"

      Lập tức mặt liền đỏ lên, khóe miệng cũng dẩu lên cao, thấp giọng : " cố gắng uống nước..."

      "Đồ ngốc! tại là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời là 37 độ đó! Nếu uống nước ngất mất, được!" Tôi đẩy ra phòng thử áo: "Nghe lời em , đến lúc chịu được nữa hãy với em..."

      "...Ừ..." Diệp Tư Viễn suy nghĩ chút sau đó đành phải gật đầu.

      Chúng tôi lại tới cửa hàng mua cho ba hai chai rượu ngon, sau đó trở lại khách sạn để lại những thứ cần thiết, tôi và Diệp Tư Viễn liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng sau khi chúng tôi bước ra ngoài căn phòng này chúng tôi phải đối mặt với những điều thể lường trước được.

      Ở dưới lầu tiểu khu mua thêm giỏ trái cây lớn, tay tôi cầm rượu tay cầm giỏ trái cây dẫn theo Diệp Tư Viễn lên lầu.

      Cửa vừa mở ra tôi nhìn vào trong phòng khách hẹp đột nhiên ngây ngẩn cả người.

      Trong nhà vậy mà lại có nhiều khách đến vậy.

      nhà ba người của chú Hai, thím Hai và họ, chị dâu ôm đứa cháu 3 tuổi ngồi trong ở phòng khách xem tivi, đột nhiên thấy cửa mở ra chị ấy liền hoảng sợ sau khi thấy tôi chị ấy liền cười : " Ai nha Tiểu Kết, em về rồi sao? Chú Ba còn em làm..."

      còn chưa dứt lời chị ấy liền ngây ngẩn cả người, tầm mắt nhìn thẳng về phía bên cạnh tôi.

      Tôi quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, vẫn bình tĩnh nhìn vào trong phòng, mặt cũng có biểu tình dư thừa.

      Ba và dì xinh đẹp nghe được động tĩnh liền từ trong phòng bếp ra trong chỉ là nháy mắt vẻ mặt của bọn họ đều ngưng trệ.

      Chú Hai, thím Hai và họ cũng ra từ trong phòng khách, khi nhìn thấy tôi và Diệp Tư Viễn mặt bọn họ tràn đầy kinh ngạc còn có Trần Dạ, nó cũng chạy từ phòng mình ra, miệng kêu to: "Chị, hôm nay chị về sớm quá!"

      Đợi cho tới lúc nhìn thấy Diệp Tư Viễn Trần Dạ lập tức ngậm miệng.

      Tôi xấu hổ nhìn phòng người biết nên làm cái gì bây giờ, tôi cảm thấy được mình là đồ óc heo, trước tiên nên cân nhắc xem thử ba có muốn Diệp Tư Viễn tới cửa chào hỏi hay nhưng vì cảm thấy nếu trước ông nhất định đồng ý nên mới quyết định trực tiếp dẫn Diệp Tư Viễn về nhà, lúc này xem ra quyết định này là rất ngu xuẩn.

      Ba là người sĩ diện cho dù là đơn độc đối mặt với Diệp Tư Viễn cũng thể đảm bảo ông có thể bình tĩnh vậy mà lúc này còn có nhà chú Hai ở đây, có quỷ mới biết ông biến thành dạng gì, làm ra chuyện gì!

      Tôi vội vàng lôi kéo Diệp Tư Viễn mở đường máu chạy trốn.

      Trong gian yên tĩnh giọng thanh thúy của đứa cháu Lỗi Lỗi vang lên, nó mở to hai mắt nhìn Diệp Tư Viễn sau đó lôi kéo áo của mẹ nó hỏi: "Mẹ, tại sao chú đó lại có tay?"

      Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng nhịn xuống kích động muốn rơi nước mắt, lúc này tôi nghe thấy ba : "Thất thần làm gì? Có chuyện gì bước vào rồi !"
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :