Chương 65: muốn tới chỗ em.
Editor: coki (Mèo)
Tôi về nhà cùng Uyển Tâm, kể từ khi tôi và Diệp Tư Viễn làm lành tôi rất ít khi nhìn thấy Uyển Tâm. Mỗi lần chạm mặt tôi đều muốn khuyên chị ấy đừng ở chung chỗ với Diệp Tư Hòa nữa nhưng vừa bắt đầu chị ấy còn có thể cười qua loa với tôi về sau chị ấy liền mất hứng.
Uyển Tâm : " Điều kiện thân thể Diệp Tư Viễn như vậy mà em còn kiên trì muốn cùng cậu ta ở chung chỗ, chị đều ủng hộ em, vậy tại sao đến chuyện của chị và Tư Hòa em lại phản đối phải kịch liệt như vậy?"
Tôi á khẩu trả lời được.
mình tôi ngồi giường nằm xe lửa về nhà, Diệp Tư Viễn tiễn tôi đến ga xe lửa, trước khi vào ga, chúng tôi còn hôn môi sâu, tôi ôm chặt thân thể của , hoàn toàn để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của các hành khách khác.
ngừng dặn dò tôi phải chú ý an toàn xe lửa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng tùy tiện chuyện với người xa lạ giống như kinh nghiệm ngồi xe lửa còn phong phú hơn so với tôi vậy. Di e n da n le q uy d o n. Tôi nhịn được cười mới nữa, lát sau lại cúi đầu xuống hôn lên trán tôi, khép hờ mắt, lông mi dày che phủ tròng mắt dịu dàng có thể hòa tan lòng của tôi, : " mình em ngồi xe lửa, rất lo lắng."
Tôi cười, dùng cái ôm để làm cho yên tâm.
Dính nhau hồi lâu rốt cuộc tôi cũng chia tay với , xách theo hành lý vào ga, mãi cho đến khi qua cửa kiểm an, tôi quay đầu lại phát vẫn còn đứng ở đàng kia, vóc dáng cao , ống tay áo trống , an tĩnh nhìn về phía tôi. Bên cạnh là hành khách qua lại như con thoi gần như ánh mắt mỗi người ở đây đều nhìn về phía tò mò quan sát, Diệp Tư Viễn giống như để ý, chỉ hướng về phía tôi cười, sau đó nhàng gật đầu cái.
Tôi vẫy tay với , cố gắng nhịn xuống nước mắt tràn ra, xoay người về phía phòng chờ.
Chia lìa, đoàn tụ, chia lìa, đoàn tụ, đây tất cả quá trình nhau của chúng tôi. Kể từ sau khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung chỗ, trước đó tôi chưa từng ghét nghỉ đông nghỉ hè, khi còn bé từng trông chờ đến ngày nghỉ đến vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành giông xiềng chia cách chúng tôi.
Tôi còn ghét Italy xa xôi , tôi ghét Milan, ghét chênh lệch múi giờ, ghét đại lục Âu Á khác nhau, ghét cả những người ngọai quốc mắt sâu mũi cao ở nơi đó. Tôi nghĩ đến tương lai lâu nữa mình phải chia lìa với Diệp Tư Viễn ở sân bay chắc chắn so với lần chia lìa này càng thêm đau thương , càng làm cho ruột gan tôi đứt ra từng khúc.
Nhưng tôi càng hiểu rằng người đàn ông của tôi nhất định phải ra , thế giới của vô cùng lớn, cho dù còn đôi cánh để bay lượn cũng thể ngăn cản tim của theo đuổi những thứ mới mẻ, tốt đẹp.
Tôi chờ đợi, chờ đợi ngày học thành tài trở về. Tôi cầm theo hoa tươi, mỉm cười đứng ở sân bay nghênh đón chuyên gia thiết kế thời trang ưu tú nhất thế giới trở lại cố hương.Tôi ôm Diệp Tư Viễn hết sức lực có thể, sau đó tiếp nhận nụ hôn xa cách lâu của , nghĩ tới khắc kia cả người tôi liền cảm thấy mạnh mẽ, lập tức cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần.
Khi đoàn tàu chạy được hơn mấy giờ, sắc trời trở nên tối đen tôi mới ý thức tới vấn đề khác, sau khi về nhà tôi lại phải đối mặt với ba và dì xinh đẹp rồi, nghĩ tới giọng điệu cứng rắn trong điện thoại của ba trước đó, muốn tôi vừa thi xong phải lập tức về nhà tôi hiểu hẳn là ông muốn tôi tìm lý do để được ở chung với Diệp Tư Viễn nhiều hơn.
Sau khi xuống xe lửa tôi ngoài ý muốn phát ba dẫn theo Tiểu ngu ngốc tới đón tôi.
"Ăm cơm tối chưa?" Ba nhận lấy hành lý của tôi hỏi.
"Ăn rồi, mỳ ăn liền." Tôi nhìn Tiểu ngu ngốc cao gần bằng mình, cười : "Quả nhiên là thời kì trưởng thành, chắc em cao 1m6 rồi hả?"
"Dạ! 1m 61 rồi." Tiểu ngu ngốc vui vẻ kéo tay của tôi: "Chị, em nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường học rồi !"
Tôi sờ sờ đầu nó, Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, tốt.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa sạch , ở trong phòng sửa sang lại hành lý ba vào.
Ông ngồi ghế, lời nhìn tôi, sắc mặt thối chết được. Tôi ngồi vào bên mép giường: "Ba, khuya lắm rồi, sao ba còn chưa ngủ?"
Ba thở dài, lấy điếu thuốc ra đốt lên , sau khi cau mày thở ra vòng khói rốt cuộc ông cũng mở miệng: "Có phải vẫn còn ở chung chỗ với thằng đó hay ?"
Tôi nhìn ánh mắt của ông, gật đầu.
"Trước đó khoảng thời gian, có phải con xảy ra chuyện gì hay ?"
"Dạ?"
"Trần Chí Cương cho ba biết." Trần Chí Cương là họ lớn tôi 6 tuổi.
Tôi dám lời nào.
"Ba qua nhà nó, nó cho ba xem máy vi tính." Giọng ông rất trầm, tiếp tục hít hơi thuốc lá rồi : "Con với ba vậy ba cũng gọi điện cho con."
"Ba, bây giờ sao rồi, chuyện mạng đều là hồi rồi thôi, bây giờ ai nhắc đến chuyện này nữa rồi."
". . . " Ông dụi điếu thuốc lá, nặng nề thở dài: "Trần kết, con cũng gần 20 rồi. mình con học ở xa, ba cũng thể quản con được nhưng mà con tự nhìn lại mình chút , xem mình biến thành cái bộ dạng gì rồi hả? Di e n da n le q uy d o n Tìm tên tàn phế có cánh tay làm bạn trai lại còn đến mấy chỗ chướng khí mù mịt chơi bời lêu lổng, ba hỏi con, có phải Tô Uyển Tâm dẫn con hay ? Ba sớm được chơi với nó, nó là loại con đứng đắn, là do con theo nó nên biến thành bộ dạng như bây giờ đó!"
"Ba. . . " Mắt của tôi đỏ lên: " liên quan đến Uyển Tâm, là con bán bia ở nơi đó bị mấy người khách hàng chuốc say."
" làm? làm ở địa phương hỗn độn như vậy, chỗ nào con lại cố tình muốn mấy chỗ Ngưu Quỷ Xà Thần này! Trần kết, con hãy thành cho ba biết, có phải năm ngoái tiền con mua TV cho nhà mình còn cả học phí của Trần Dạ đều là do con kiếm được khi làm ở nơi đó hay ? phải là bán mình chứ?"
"Con có!" Nước mắt của tôi cũng nhịn được nữa: "Ba, ba phải biết con là hạng người gì chứ?"
"Ba biết." Ba cau mày nhìn tôi: "Từ con rất nghe lời hiểu chuyện, ít nhất nhìn qua là như vậy. Trần Kết, mẹ con mất sớm, ba là người đàn ông lại dẫn theo đứa con nên cũng thể quản quá nhiều chuyện của con nhưng dù sao ba cũng là ba con, tính tình của con ba hiểu rất , có số việc con muốn với ba nhưng mà trong lòng ba cũng có tính toán nên ba liền mở mắt nhắm mắt cho qua, nhìn thấy con học tập chăm chỉ cũng gây chuyện nên việc con và Tô Uyển Tâm chơi với nhau ba cũng ngăn cản nhưng còn bây giờ sao? Con làm ra những chuyện quái quỷ gì vậy hả! Con để cho cái mặt mo này của ba phải giấu chỗ nào? trách được đoạn thời gian trước lão Lưu ở lầu dưới còn dương quái khí với ba: "Lão Trần à, con nhà ông nổi tiếng nha!" Nếu phải là Trần Chí Cương cho ba biết ba còn biết xảy ra chuyện gì ! Có phải con muốn mặt mũi của Trần gia mất hết rồi mới nhớ tới phải với ba tiếng hay ? Hả?"
Tôi nhìn ông, ra lời, tôi còn có thể cái gì? Ba biết chuyện này, phản ứng của ông so với của tưởng tượng tôi hòa hoãn hơi nhiều lắm, vốn tôi cho là ông hung hăng đánh tôi mấy bạt tai sau đó cũng chịu nghe tôi giải thích , tại ông đồng ý ngồi xuống chuyện với tôi tôi rất cảm kích rồi.
"Ba, chuyện lần này là do con đúng, con hứa với ba về sau bao giờ nữa tới những chỗ đó nữa, ba đừng tức giận có được ?"
Nghe tôi xong sắc mặt của ông dễ nhìn chút, ông : "Chuyện này ba có thể bỏ qua, qua rồi cứ cho nó qua nhưng mà chuyện của con và tên tàn phế kia ba lại với con lần nữa, ba đồng ý! Thừa dịp hai tháng này tốt nhất con nên cẩn thận suy nghĩ chút, tính khí của con và mẹ con là giống nhau như đúc, bướng bỉnh muốn chết, ràng vừa nhìn qua là người hiểu chuyện nhưng cuối cùng lại xoay chuyển được ."
"Con chia tay với ấy." Tôi nhìn ông: "Ngoại trừ ấy có tay tất cả mọi chuyện đều thua kém so với người khác, những chuyện mà người kiện toàn làm được ấy cũng có thể làm thậm chí còn làm tốt hơn nữa. Ba, con và ấy cũng quen nhau năm rưỡi rồi, con vô cùng hiểu ấy, con tuyệt đối phải là kích động, phải đồng tình, phải hành động theo cảm tình, con chính là thương ấy. . . "
"Con biết cái gì!" Ông đứng lên, tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Các con là mấy đứa con nít đọc sách nhiều nên đầu óc cũng trở nên mụ mẫm rồi! Con thương nó?Con thương nó cái gì? Tình là cái gì? Tình có thể làm cơm ăn sao? Đến hai cánh tay nó cũng có về sau tốt nghiệp làm sao tìm được công việc? Nó lấy cái gì để nuôi gia đình đây? Con và nó muốn ra ngoài làm trò cười cho bao nhiêu người hả? Con cảm thấy mất mặt nhưng mà ba thấy! Trần Nguyên Kỳ này tân tân khổ khổ mới nuôi lớn được đứa con vậy mà phải tặng cho người tàn phế? Con hỏi chút xem mẹ con ở dưới đó có đồng ý hay !"
"Mẹ nhất định hiểu! Ban đầu lúc mẹ gả cho ba phải ông ngoại và bà ngoại cũng đồng ý đó sao? Còn phải là do mẹ khăng khăng nhất định phải gả! Ba đều quên rồi sao?" Trong lúc cùng ông lý lẽ nước mắt của tôi sớm rơi như mưa, năm đó mẹ quyết định gả cho người nghèo rớt mồng tơi như ba cả nhà ông ngoại đều phản đối, cho là ba trừ tướng mạo có khá hơn chút nhưng những cái khác chính là cái nào cũng được, những việc này mãi cho đến khi tôi trưởng thành mới nghe bà ngoại và dì đến.
"Nó có thể so với ba sao?" Ba trợn to mắt chỉ vào chính mình: "Ba có bản lãnh! Ba có học thức! Nhưng dầu gì lão tử cũng có tay có chân tứ chi kiện toàn, cùng mẹ con ngoài để cho bà mất thể diện! Còn cái người tàn phế kia sao đây? Chẳng lẽ muốn lão tử giới thiệu cho hàng xóm láng giềng biết: "Cái người có cánh tay này chính là bạn trai Trần Kết nhà chúng tôi sao? Trần Kết ơi Trần Kết! Con là bị ma nhập rồi! Con muốn chọc ba tức chết hả? Có phải con muốn làm cho ba tức chết mới cam tâm hả?"
"Ba! ấy phải là người tàn phế! ấy phải là người tàn phế!" Tôi khóc đến khàn cả giọng: "Ba thể ấy là tàn phế! Chuyện này công bằng! Con ở cùng với ấy cũng chưa bao giờ từng cảm thấy mất thể diện! ấy là người rất tốt, rất tốt!"
Ông bị chọc tức, bắt bả vai của tôi : "Tàn phế chính là tàn phế, ba mặc kệ nó là người như thế nào, tóm lại nó có cánh tay, con cũng đừng nghĩ muốn ở chung với nó nữa trừ phi ngày nào đó cánh tay của nó dài ra sau đó con dẫn nó tới gặp ba!"
xong ông dùng sức đẩy làm tôi ngã ngồi ở giường, hai mắt tôi mơ hồ đẫm lệ nhìn thấy ông đóng sập cửa ra ngoài, ở trong phòng lớn tiếng kêu: "Ba! Chuyện này công bằng ---" Di e n da n le q uy d o n.
Tối hôm đó tôi lại mất ngủ lần nữa, mơ mơ màng màng ,liên tục bị cơn ác mộng đánh thức, tôi nằm lỳ ở giường, chảy nước mắt nhắn tin cho Diệp Tư Viễn: Diệp Tư Viễn, em rất nhớ .
Chỉ lát sau liền nhắn lại: Tiểu Kết, lại gặp ác mộng hả?
Nhìn mấy chữ nho màn hình điện thoại di động, tôi cười rộ lên: Làm sao biết được, giống như cái gì cũng biết ấy.
nhắn tin lại: Em đó, ngồi xe lửa ngày rồi, nên ngủ giấc ngon, đừng suy nghĩ lung tung nữa nếu như ngủ được gọi điện thoại cho , đừng nhắn tin nữa.
Tôi nhắn lại: Diệp Tư Viễn, em lại muốn nghe hát rồi.
Rất nhanh gọi điện thoại đến, trong gian an tĩnh, tôi lại được nghe giọng trầm thấp quen thuộc của : "Bảo bối, muốn nghe bài gì?"
Tôi cười, khóe mắt còn ngấn lệ: " em nghe"
" phải là em mình nghe hiểu sao?"
"Bây giờ nghe hiểu rồi."
"Được, nghe xong rồi ngoan ngoãn ngủ."
"Ừ."
bắt đầu cất tiếng hát, có lẽ là bởi vì loa đặt ở vị trí tốt cho nên tiếng ca của lúc xa lúc gần, lượng lúc cao lúc thấp nhưng mà tôi lại cảm thấy hát so Trương Học Hữu còn hay hơn nhiều :
"Thấy bóng lưng của em cả người như mất tự nhiên
Thấy gương mặt của em đôi tay bỗng run lên chẳng thể kiểm soát nổi
Nhìn nụ cười ấy khiến hạnh phúc bao ngày đêm
Cùng em trò chuyện dường như chẳng thể được lời nào
Cùng em chạm mặt thân nhiệt đột nhiên tăng lên
Kiếp này gặp em là điều đáng nhớ nhất đời
Nếu em bằng lòng ôm chặt vòng tay thêm chút nữa
nguyện ý dùng mười năm cuộc đời này
Để đổi lấy mười ngày được bên em
Muốn em nghe em có ý nghĩa biết bao
Trong mỗi nhịp đập con tim này
Chẳng cách nào biết được, chẳng cách nào ngăn lại được
Em như dòng máu sâu thẳm trong sinh mệnh này
Muốn kể em nghe câu chuyện này của
Cho dù giây phút trái tim này đập nữa
Nhưng ở trong tiềm thức
là sâu thẳm trong tim trọn đời chẳng đổi thay
Trong nháy mắt có thể trôi qua mấy chục năm
Sinh tử biệt ly chẳng thể nào tránh được
Chỉ còn tình là chẳng thay đổi mà thôi…"
Last edited by a moderator: 9/11/15