1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ôm em đi, Diệp Tư Viễn! (HOÀN+ UPDATE NT 2)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 61.2
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi cầm điện thoại di động có chút sững sờ, tự hỏi có lẽ thử tìm ta chuyện chút cũng tốt, chừng ta có thể giúp đỡ tôi để cho tôi hữu kinh vô hiểm vượt qua chuyện này.

      Tôi gặp Ứng Hạc dưới cây đại thụ bên cạnh nhà ăn trong trường, ta nhìn thấy tôi sững sờ, : "Mấy ngày thấy làm sao em lại gầy nhiều như vậy? Mắt thâm lợi hại như vậy, buổi tối ngủ được sao?"

      nhảm! Người nào gặp phải chuyện như vậy mà còn có thể ngủ ngon? Tôi cười cười với ta, : "Tôi sao."

      " nhìn thấy mấy tấm hình đó Internet, nhìn người ở bên trong có chút giống em nhưng thể tin được, về sau hỏi Vương Giai phân mới biết là xảy ra chuyện như vậy."

      "A, đây đều là do tôi tốt!"

      " Đây đều là do tiểu tử Đường Duệ kia làm sao? Chính là cái người lần trước đánh cầu lông cùng với chúng ta?"

      "Ừ."

      "Tiểu tử này bị sao vậy? Trần Kết, làm sao mà em lại chọc đến ? Lần trước thấy hình như giữa hai người có cái gì đó đúng."

      " có gì, đều là chuyện quá khứ rồi." Tôi phất tay cái: " tại trước hết nên nghĩ cách nào để cho tôi bị đuổi học hơn."

      "Em có chuyện của Đường Duệ cho trường học biết ?"

      " có."

      "Tại sao?"

      Tôi suy nghĩ của mình cho ta biết, Ứng Hạc Minh lắc đầu: "Em nghĩ như vậy là đúng, loại người như thế em càng nhân nhượng lại càng biết trời cao đất rộng là gì , nhất định phải cho biết thế nào là lễ độ mới được."

      "Ứng Hạc Minh, tại tôi muốn quản chuyện của , coi như Đường Duệ bị xử phạt tôi cũng có trái cây ngọt để ăn! tại tai họa là do ảnh chụp của tôi gây ra, trường học quan tâm tới tiền căn hậu quả gì đó bởi vì ảnh hưởng trong xã hội thể thay đổi được nữa."

      " biết rồi." ta gật đầu:"Bây giờ liền gọi điện thoại cho chú của , em chờ lát."

      ta tới bên cạnh gọi điện thoại, mình tôi đứng ở dưới cây đại thụ chờ, đúng lúc này tôi nhìn thấy hai người từ phía xa tới.

      tóc ngắn và…. Diệp Tư Viễn.

      Diệp Tư Viễn cũng nhìn thấy tôi, thân thể của có chút hơi cứng ngắc, tầm mắt liền giằng co ở người tôi rời ra.

      Tôi nhìn chút lại bên cạnh , vẻ mặt của ấy thoải mái, cùng Diệp Tư Viễn gì đó, mặt nở nụ cười. Mỗi tay của ấy đều mang theo cái rương tôi biết trong đó có cái là bộ dụng cụ vẽ tranh của Diệp Tư Viễn.
      Diệp Tư Viễn mặc áo sơ mi dài tay màu đen, quần jean màu đậm, lưng mang theo balo. Tôi cảm thấy được hình như gầy hơn chút, áo sơmi màu đen mặc người có vẻ rộng hơn, gương mặt cũng có chút lõm xuống, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

      Bọn họ tới chỗ tôi, bước chân Diệp Tư Viễn càng ngày càng chậm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi... và tôi cũng có lùi bước, nhúc nhích nhìn .

      bên cạnh với mấy câu, có phản ứng, liền kêu lên: "Học trưởng, học trưởng?" Sau đó ấy cũng nghiêng đầu lại nhìn thấy tôi.

      Tôi thấy được ấy lại gần Diệp Tư Viễn, giọng gì đó, ánh mắt của Diệp Tư Viễn liền trầm xuống, nhàng lắc đầu, : " thôi, phòng vẽ tranh, chúng ta trễ rồi."

      Giọng của tôi có thể nghe được, lúc đó có cảm giác giống như lòng mình là bể vết thương, máu lẫn vào thịt, từng khối từng khối rớt xuống, đáy lòng bi thương làm tầm mắt của tôi mơ hồ, tôi phải rất cố gắng, rất cố gắng mới nhịn được cho nước mắt tràn ra.

      Diệp Tư Viễn, còn muốn để ý em nữa, phải ?

      lúc bọn họ tới bên cạnh tôi cách đó xa Ứng Hạc Minh trở lại, ta cất điện thoại với tôi: "Tiểu Kết, thôi, tại liền đến phòng làm việc của chú , chúng ta nên ràng chút."

      Giọng của ta rất lớn, còn rất vui mừng, tôi thấy được Diệp Tư Viễn lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi cái, thậm chí trong ánh mắt còn có chút khổ sở.

      Tôi chột dạ dời tầm mắt, gật đầu với Ứng Hạc Minh: "Được, thôi, cám ơn ."

      " có chuyện gì." Rốt cuộc Ứng Hạc Minh cũng nhìn thấy Diệp Tư Viễn và dĩ nhiên là cũng chú ý đến khí cổ quái giữa hai chúng tôi, ta giọng : "Bạn trai em kìa, tới chào hỏi sao?"

      " cần, chúng ta thôi."

      Tôi theo bên cạnh ta, bước về phía tòa nhà dành cho giáo viên nhưng tôi vẫn là nhịn được mà quay đầu liếc nhìn.

      Tôi thấy bóng lưng của , hai ống tay áo buông thỏng ở bên người , dáng người của cao ngất, từng bước kiên định về phía trước, thủy chung có quay đầu lại nhìn.

      Ngược lại bên người lại quay đầu, lúc đón nhận ánh mắt của tôi liền lập tức quay lại, tôi nhìn thấy ấy gì đó với Diệp Tư Viễn mà chỉ nghiêng đầu lắng nghe sau đó tiếp tục bước về phía trước.

      Bước chân của tôi cũng có ngừng lại, chúng tôi đưa lưng về phía nhau, càng cách càng xa.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 62.1: tới đón em về nhà.
      Editor: coki (Mèo)

      Cuộc chuyện với thầy Ứng cũng coi như là thuận lợi, ông đồng ý giúp tôi cầu tình ở chỗ lãnh đạo trường học, nghe ý tứ của Ứng Hạc Minh chính là thầy Ứng vẫn có sức ảnh hưởng nhất định tôi liền cảm thấy lo lắng vơi rất nhiều. Hôm sau là ngày Chủ nhật, tôi hi vọng tất cả chuyện này được quyết định vào cuối tuần, cho dù muốn tôi chết cũng nên sớm hành hình chút để cho tôi khỏi phải chịu nổi khổ lăng trì này.

      Trước khi cùng Ứng Hạc Minh chia tay, tôi lại cảm ơn ta lần nữa, vào thời điểm này, ta đồng ý chủ động giúp tôi làm tôi ngờ , nghĩ tới trước đó tôi vẫn luôn dùng thái độ ác liệt đối xử với ta trong lòng khỏi có chút xấu hổ.

      "Em và bạn trai em thế nào rồi?" Ứng Hạc Minh hỏi tôi.

      Những chuyện này Vương Giai phân với ta, tôi nhếch miệng cười cười, : " sao cả, chính là dáng vẻ mà thấy đó, cãi nhau thôi."

      "Bởi vì mấy tấm hình này?" ta nhíu mày.

      " hoàn toàn là vậy." Tự tôi cũng nghĩ thông làm sao chúng tôi lại trở thành như vậy.

      "Bạn trai em cũng quá nhen rồi, đến lúc này ta nên tin tưởng em, làm bạn ở bên cạnh em mới phải."

      "Tôi cùng ấy. . . . . . Còn có chút chuyện khác, chỉ là sao, tôi rất khỏe! , tôi sao ."

      Tôi cười rất là miễn cưỡng, ánh mắt của Ứng Hạc Minh mềm xuống, ta giơ tay tháo mắt kiếng, : "Có chuyện gì gọi điện thoại cho , hễ kêu là tới. Tiểu Kết. . . . . ."

      ta hạ thấp đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Quen biết với em lâu như vậy, cảm thấy em là rất tốt , xinh đẹp thông minh lại kiên cường độc lập, càng khó có được chung tình, tuyệt đối tham lam hư vinh. Lúc trước đối với chuyện lui tới của em và bạn trai, là nhìn vừa mắt, có lẽ. . . . . . Là bởi vì đố kị . ta là người tàn tật mà lại có thể làm cho em lòng dạ theo như vậy, lại còn cố gắng bảo vệ cho ta trong lòng biết là tư vị gì nhưng mà bây giờ cũng hiểu , chuyện tình cảm vốn là lý lẽ được."

      Tôi rất kinh ngạc, Ứng Hạc Minh vậy mà lại những lời này với tôi, mấy tháng qua tôi vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với ta thế nhưng ta lại ra vẻ như xảy ra chuyện gì, vẫn rất chăm sóc tôi, dần dần tôi cũng vậy, cũng có thể tâm bình khí hòa cùng ta mấy câu.

      "Ứng Hạc Minh, lần này cám ơn , chẳng qua chuyện tôi cùng bạn trai , tại tôi vẫn chưa thể với được."

      "Tiểu Kết, muốn là xảy ra chuyện như vậy, hiểu rất rằng em cũng muốn , nếu như bạn trai em bởi vì chuyện này mà muốn chia tay với em cảm thấy ta đáng giá để em ỷ lại, ."

      ". . . "

      "Coi như hai người có chuyện thành em cũng đừng đau lòng, Hạc vẫn mực chờ em ở nơi này, biết chưa?" ta cúi đầu vào tai tôi, vậy mà tôi lại né tránh, cũng cảm thấy khó chịu.

      Tôi cười : " cám ơn , A Hạc."

      Tôi cũng tiếp tục tìm giáo viên nữa, buổi chiều Uyển Tâm vội vàng tới tìm tôi Diệp Tư Hòa có tìm được mối quan hệ, có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, hỏi tôi có muốn cùng ta chuyện chút hay .

      Tôi nhớ tới những lời quỷ quái khi Diệp Tư Hòa muốn giúp tôi tay kia có chút đau đầu liền chuyện Ứng Hạc Minh tới tìm tôi cho Uyển Tâm nghe, chị ấy là cao hứng : "Vậy tốt! Nhưng em cũng nên chuyện với Tư Hòa, hai cái bảo hiểm phải càng tốt hơn sao?

      Tôi sững sờ khi nghe chị ấy kêu là "Tư Hòa", tôi giữ chặt tay chị ấy hỏi: "Uyển Tâm, rốt cuộc tại quan hệ giữa chị và Diệp Tư Hòa là gì?"

      Uyển Tâm rút tay ra, dời tầm mắt có nhìn tôi.

      "Uyển Tâm?"

      " ấy ấy chị." Rốt cuộc Uyển Tâm cũng mở miệng, chị ấy nở nụ cười, vẻ mặt chẳng hề để ý : "Tiểu Kết, chị cũng thích ấy."
      "Chị điên rồi! !" Tôi cực kỳ tức giận : "Em với chị là được, ta có bạn rồi! Gọi là Hạ Thư Ý, hai người bọn họ cũng tính toán đến chuyện kết hôn rồi!"

      "Tư Hòa người nhà bạn ấy giống như quá đồng ý chuyện của bọn họ, bạn của ấy cũng mực đến Thượng Hải muốn trở về nên ấy định chia tay với ta."

      "À?" Tôi tiêu hóa lời của chị ấy...Nhưng liệu lời của Diệp Tư Hòa có bao nhiêu phần tin cậy được?

      "Ai nha! Tiểu Kết, em đừng quản chuyện của chị nữa, chị tự có chừng mực, trước hết em nên lo liệu cho tốt chuyện của mình , em và Diệp Tư Viễn định làm như thế nào đây?"

      Vừa nhắc tới Diệp Tư Viễn, lòng của tôi lập tức rối loạn, lắc đầu : "Em cảm thấy chúng em sắp hết rồi."

      "Làm sao biết được? Chuyện mấy tấm hình cũng phải là lỗi của em! Đều là do tên Đường Duệ khốn kiếp kia giở trò quỷ! Em định giải thích cho Diệp Tư Viễn sao?"

      "Là lỗi của em, em có cách nào giải thích cho ấy cả." Tôi cười tiêu điều lạnh lẽo: "Hơn nữa khẳng định người nhà của ấy cũng biết, Uyển Tâm, chị em còn có thể làm sao?"

      "Em với Diệp Tư Viễn làm sao biết là được?" Uyển Tâm cũng quýnh lên.

      Tôi nhớ tới tình cảnh buổi sáng nhìn thấy Diệp Tư Viễn ở đường : " ấy nghĩ để ý em nữa rồi."

      "Làm sao em biết?"

      "Uyển Tâm, em hiểu rất ấy." Tôi hít mũi cái, nhịn xuống nước mắt muốn chảy ra: "Được rồi, tới ấy nữa! Chuyện bây giờ có chút chuyển biến, em nên vui mừng mới đúng. Còn chị nữa, chuyện của chị và Diệp Tư Hòa nhất định phải suy nghĩ kỹ, nếu chị muốn cùng với ta cũng phải chờ đến sau khi ta chia tay với bạn !"

      "Biết rồi!" Uyển Tâm có chút nhịn được :" Rất nhanh ấy độc thân, chị tin tưởng ấy."

      Tôi vẫn bày tỏ hoài nghi như cũ, cảm giác mình vĩ đại, tự thân khó bảo toàn mà còn có tinh lực trông nom chuyện của Uyển Tâm, chỉ là. . . . . . Uyển Tâm là chị của tôi mà Diệp Tư Hòa lại là họ của Diệp Tư Viễn, giữa hai người bọn họ còn có số chuyện rối rắm ràng, muốn tôi trơ mắt nhìn Uyển Tâm rơi vào lưới tình giải thích được này tôi làm được.

      Thứ Bảy, Chủ nhật, tôi vượt qua trong chờ đợi và lo lắng. Uyển Tâm cùng Vương Giai phân thay phiên nhau ở cùng với tôi...tôi biết họ lo lắng tôi suy nghĩ lung tung, ra tôi sao, trải qua chuyện này, tôi phát ra rằng mình kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

      Ứng Hạc Minh gọi điện thoại cho tôi, cho tôi biết hình như có chút khó khăn nhưng mà chú của ta tiếp tục cố gắng.

      Diệp Tư Hòa cũng gọi điện thoại cho tôi, ta tìm được mối quan hệ rất phức tạp, vòng tới vòng lui làm tôi nghe cũng hiểu, chỉ biết là có liên quan đến Hạ Thư Ý. ta lần trước Hạ Thư Ý gặp qua tôi, cũng rất thích tôi nên đồng ý cố gắng giúp đỡ chút.

      Nghe được cái tên Hạ Thư Ý từ trong miệng của Diệp Tư Hòa ra, trong đầu tôi liền lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Uyển Tâm , chị ấy hoàn toàn rơi vào bẫy rập của tình giống như lúc trước mà tôi nhìn thấy.

      Tôi sợ hãi chị ấy bị tổn thương như tôi bây giờ nhưng nên khuyên cái gì tôi cũng làm qua, dù sao tôi vẫn chưa hiểu Diệp Tư Hòa cho lắm, phỏng chừng Uyển Tâm cũng sai, có lẽ ta chia tay với Hạ Thư Ý sau đó qua lại với Uyển Tâm.

      Tôi chỉ có thể nghĩ về chiều hướng tích cực thôi.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 62.2
      Editor: coki (Mèo)

      Giữa tôi và Diệp Tư Viễn vẫn có bất kì liên lạc nào, chút cũng có. Giữa trưa Chủ nhật tôi có gặp Lưu Nhất Phong ăn cơm tại căn tin của trường, ta chào hỏi với tôi, cho tôi biết cuối tuần này Diệp Tư Viễn về nhà ông bà rồi.

      “Chắc là làm số thủ tục để ra nước ngoài thôi." Tôi .

      " cũng lắm. Đúng rồi, Trần kết, em và Tư Viễn làm sao vậy?" Lưu Nhất Phong nhìn tôi, ánh mắt sau đôi kính có chút lợi hại: "Trong trường học có rất nhiều lời đồn rằng ảnh chụp kia của em là do bị người ta hãm hại, chuyện này có đúng ?"

      " hẳn, bản thân em cũng có trách nhiệm."

      "Những ngày này tinh thần của Tư Viễn được tốt, cả ngày cũng câu, chỉ phòng vẽ tranh, mua đồ ăn cho cậu ấy cậu ấy cũng ăn hết, chỉ ăn chút no rồi. Buổi tối cậu ấy vẫn ngủ ở nhà trọ của hai người như cũ nhưng nhận ra cậu ấy ngủ được ngon giấc bởi vì ngày hôm sau nhìn thấy hình như quầng mắt của cậu ấy càng thâm đen nhiều hơn."

      Tôi thốt nên lời.

      "Trần kết, Tư Viễn có dễ giận như vậy đâu, những chuyện này cũng có gì là ghê gớm lắm, em cũng đừng giận cậu ấy, nhìn bộ dạng này của hai người, ann liền cảm thấy lo lắng giùm đó."

      "Lưu Nhất Phong, cám ơn , em có giận dỗi với ấy." Tôi thở dài: "Em đợi thông báo của trường học, chừng em bị đuổi học, , em còn có tinh lực giận dỗi với ấy sao?"

      Lưu Nhất Phong ngây người, ta cũng ngờ việc lại nghiêm trọng đến vậy, sau khi chào hỏi ta xong, tôi liền trở về phòng ngủ.

      Lại chịu đựng đêm ngủ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mọi chuyện đều được quyết định vào ngày thứ Hai.

      Dự cảm của tôi có sai, giữa trưa giáo viên chủ nhiệm có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi tới văn phòng của ấy.

      Khi tôi đến chỗ này ngoài ý muốn phát mấy vị lãnh đạo của trường học đều ở đây, tôi cúi chào bọn họ sau đó bắt đầu chờ bọn họ tuyên án.

      Kết quả chính là ...tôi sao rồi.

      Tôi chỉ nhớ là lúc phân xử có vị nữ giáo sư lời thấm thía với tôi: "Chuyện trải qua chúng tôi đều biết hết, trong nhà em cũng khó khăn nên mới phải làm thêm ở những chỗ đó, về sau nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân, nên tiếp tục tới những chỗ đó nữa. Em là trẻ, cực kì dễ bị những phần tử phạm tội để mắt đến. Chuyện lần này trường học truy cứu nữa, nên làm quan hệ xã hội chúng tôi làm, em chỉ cần nhớ là phải học tập cho tốt, cần phải nhận phỏng vấn của giới truyền thông cũng cần làm gì cả, hiểu ?

      Tôi thể tin vào lỗ tai của mình, tôi sao rồi hả? Tôi sao rồi hả? Tôi có việc gì rồi sao?

      Tôi khóc lên, vừa cười vừa lau nước mắt, cảm ơn Ứng Hạc Minh, cảm ơn Diệp Tư Hòa, cảm ơn thầy Ứng, cảm ơn Hạ Thư Ý, tôi cảm giác giống như xui xẻo rời bỏ tôi, vận may lại đến dẫn tôi thoát ra khỏi phiền não khốn khổ.

      Tôi nghĩ đến tuần lễ chịu đựng tất cả mọi chuyện, bây giờ đột nhiên có loại cảm giác rẽ mây thấy mặt trời rực rỡ! Thời tiết là tốt, ánh nắng tháng Năm tuy mãnh liệt, nhiệt độ khí tuy nóng bức nhưng toàn bộ hoa cỏ cây cối trong trường học dường như đều mỉm cười với tôi, tôi vui vẻ dạo quanh trường, sực nhớ lại phải báo tin tức tốt này cho Uyển Tâm, Vương Giai Phân, Ứng Hạc Minh và cả......Diệp Tư Viễn nữa.

      Diệp Tư Viễn?

      Nghĩ đến tên của , lòng tôi liền trầm xuống, mặc dù tôi sao rồi, nhưng tôi và cũng thể quay lại được nữa.

      Cúi đầu tới dưới lầu phòng ngủ , trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu lên, mắt nhất thời liền trừng lớn, tôi thể tin được đôi mắt của chính mình, có người đứng ở dưới lầu phòng ngủ của tôi, là bóng dáng mà tôi quen thuộc nhất, cùng tất cả mọi người giống nhau, mà lúc này cũng nhìn tôi.

      Tôi nhìn , biết có nên qua hay , biết có nên mở miệng chuyện hay .

      Diệp Tư Viễn nghiêng người về phía tôi, nở nụ cười, ánh mắt trước sau vẫn ôn hòa như , mặc dù nhìn tiều tụy chịu nổi nhưng mà mặt còn biểu tình lạnh lùng như trước kia.

      Tôi biết gì, ngón tay vặn vẹo lưng quần, mắt dõi theo , trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi rất khẩn trương, rất hồi hộp.

      Đột nhiên Diệp Tư Viễn nở nụ cười, gọi tôi: "Tiểu Kết."

      " . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?" Tôi do dự hỏi .

      về phía tôi, rất chậm, ống tay áo trống rỗng phất phơ qua lại dưới tán cây, thân thể nhàng đong đưa.

      : " tới đón em về nhà."

      "Cái gì?" Tôi ngu người.

      " , Trần Kết, tới đón em về nhà." tiếp tục cười: "Em bỏ nhà ra hơn tuần lễ rồi mà vẫn có ý định trở về hả?"

      Nước mắt của tôi khống chế nổi nữa giống như là thuỷ triều chảy xuống, tôi che miệng lại, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn , chạy tới trước mặt của tôi, khom người xuống liền hôn lên đôi mắt của tôi, tôi nghe được giọng dịu dàng của : "Đứa ngốc, rồi, có cách nào giúp em lau nước mắt vì vậy đừng khóc, ngoan."

      Nhưng làm sao tôi có thể nhịn được nước mắt đây! ! Ai tới cho tôi biết tâm tình bây giờ của tôi gì ? Áy náy, hoang mang, vui mừng, kinh ngạc như trút được gánh nặng, thể tin được. .. . .

      Đúng ! Đúng vậy! Tôi thể tin được ! ! Diệp Tư Viễn muốn đón tôi về nhà!

      Tôi khàn giọng hô to: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! xin lỗi! xin lỗi! Em sai lầm rồi! Em sai lầm rồi ! Em . . . . . em cho rằng cần em nữa!"

      " ." lại bước gần tới tôi thêm bước, thân thể dựa chặt vào tôi: "Tiểu Kết, qua với em rằng mặc kệ em biến thành hình dáng gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều chắc chắn muốn em ."

      "Ô --" Tôi vươn cánh tay, do dự, chần chờ, rốt cuộc cũng vòng qua thân thể của , ôm sát hông .

      gầy nhưng mà thân thể của vẫn ấm áp như vậy, người của còn có mùi hương thoang thoảng vây tôi chặt. Tôi vùi hai má vào lồng ngực của , khóc rống.

      Diệp Tư Viễn hơi khom người, tôi có thể cảm nhận được bả vai của chạm lên bả vai tôi, phần cánh tay còn lại cách lớp áo vuốt ve cánh tay tôi. dùng cằm đụng gương mặt của tôi, lâu về sau : "Tiểu Kết, nhà mà có em tính là nhà cho nên cùng về nhà ."

      "Ừ! Ừ! Diệp Tư Viễn, em với về nhà!" mặt của tôi tràn đầy nước mắt nhưng tôi vẫn dùng lực lớn hơn nữa để ôm : "Tư Viễn, em nhớ , em rất nhớ ! Em nhớ muốn chết! !"

      "Đứa ngốc, đừng khóc." nhắm mắt lại dùng cái trán cụng vào trán của tôi, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của bị đè nén ở trong cổ họng: " cũng nhớ em, Tiểu Kết, nhớ muốn phát điên lên rồi."
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 63: Em muốn biết sao?
      Editor: Hoàng Dung

      Khi tin tức Đường Duệ bị đuổi được công bố toàn trường, tuần lễ sau.

      Vương Giai phân lôi kéo tay của tôi, kéo tôi đến trước bảng thông báo chỗ cửa ra vào của căn tin. Chỗ này vây quanh ít bạn học, tôi có chen vào, chỉ là đứng bên ngoài đám đông duỗi đầu nhìn.

      Nội dung trong thông báo khác tôi nghĩ lắm, trường học cũng có bám chặt lấy chuyện Đường Duệ chụp hình tôi để viết, mà trọng điểm đặt ở việc cắn thuốc.

      thực tế, ai cũng biết rốt cuộc Đường Duệ có từng cắn thuốc , nhưng trong thông báo chứng cớ xác , còn có cái gì bàn giao cho công an chuẩn bị khởi kiện. Tôi nhíu mày lại, đây là có chuyện gì. Tôi sao, mặc dù ở trong trường học vẫn có người nhìn tôi, chỉ chõ về phía tôi, hoặc là ở sau lưng tôi bàn luận xôn xao, nhưng tôi tin tưởng những thứ này trôi qua rất nhanh.

      Giống như tại, ràng Đường Duệ vượt qua tôi, biến thành người nổi tiếng nhất của đại học Q, thành công hấp dẫn ánh mắt đám sinh viên, trở thành đề tài trọng tâm của cuộc thảo luận lúc rãnh rỗi của bọn họ.

      Lúc này tôi mới phát ra bầu khí hơi u ám, nhìn thông báo đuổi học này, tôi cảm thấy khiếp sợ, sâu trong đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy rất giải hận. Hai tay của tôi ở bên quần nắm thành quyền, có loại cảm giác phấn khởi nhanh chóng dâng lên ở trong đầu. Ha ha...! Đường Duệ! cũng có hôm nay! Rốt cuộc cũng để cho nếm được những cực khổ ở người tôi! Mọi người nên vì hành động của mình mà trả giá lớn, ác giả ác báo -- tôi rốt cuộc cũng tin những lời này.

      Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tôi lại bắt đầu có chút bận tâm. Đúng, tôi lo lắng cho Đường Duệ.

      là năm thứ tư đại học, cách tốt nghiệp chỉ còn hơn tháng.


      Vốn đến đầu tháng sáu, phải tiến hành bảo vệ luận án, sau đó tham gia thi tốt nghiệp, đến tuần cuối của tháng sáu là có thể lấy được bằng học sĩ, tốt nghiệp khoa chính quy. Tương lai có thể thi nghiên cứu, cũng có thể thi nhân viên công vụ, hoặc là trực tiếp dùng bằng tốt nghiệp bắt đầu công việc. Mà bây giờ đây? Cách tốt nghiệp còn có hơn tháng lại bị trường học đuổi! Tôi thể nghĩ, rốt cuộc vị đại tiên thần thông quảng đại kia ra tay cứu tôi, nhưng đồng thời lại đẩy Đường Duệ vào địa ngục.

      Buổi tối về đến nhà, tôi phát Diệp Tư Viễn dùng máy giặt để giặt quần áo, đứng ở chỗ đó dùng chân gắp từng bộ quần áo vào trong thau. Tôi chạy tới, vỗ lưng của : "Để đó , em phơi cho."

      cười cười nhìn tôi, chân phải cọ rơi ống quần bên trái, rồi mới mang dép lê ở dưới đất vào.

      Đây là ngày thứ tám sau khi tôi ngoan ngoãn theo Diệp Tư Viễn về nhà, trong mấy ngày này, hai chúng tôi thẳng thắn trao đổi quan điểm với kiện "topic ảnh chụp kia", tôi ôm ngồi ở ghế sa lon, vừa khóc vừa cười, cuối cùng lần nữa trịnh trọng xin lỗi với , cầu xin tha thứ của .

      phút kia, Diệp Tư Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, lâu cũng chuyện. Tôi thấp thỏm yên, kéo vạt áo ngủ của lắc lư: " phải chịu tha thứ cho em chứ?"

      thở dài, rốt cuộc nở nụ cười, mấp máy môi với tôi: "Tiểu Kết, trách em, chỉ hy vọng em có thể đồng ý với , sau này mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, cũng đừng gạt . là bạn trai của em, em gặp phải khó khăn và khổ não, nguyện ý cùng nhau chia sẻ giải quyết với em. hy vọng mình y như đứa ngốc, em ràng tâm phiền ý loạn, lại biết gì cả."

      "Nhưng. . . Có số việc , cũng giúp được em mà." Tôi quệt mồm trả lời .

      "Nhưng em có thể cho biết, có thể cùng nhau nghĩ biện pháp với em." tiến tới bên cạnh tôi, thân thể ấm áp chạm vào tôi, "Tựa như lần này, chỉ cần mấy ngàn đồng tiền, hoàn toàn có thể với ."

      ". . ."

      "Cũng là bởi vì em cố chấp gạt , mới có thể gây nên họa lớn như vậy, nghĩ tới có lẽ em gặp phải chuyện tồi tệ hơn, mà vẫn còn chẳng hay biết gì, là hận thấu bản thân."

      "Tư Viễn! đừng đoán mò, đây đều là tại em tốt!"

      "Đúng rồi, Tiểu Kết, em trai của em còn thiếu bao nhiêu tiền?"

      "Là sao?"

      " còn có chút tiền, em có thể cầm dùng." giọng mà với tôi, "Mặc dù nhiều, nhưng vậy cũng đủ rồi."

      " lấy tiền ở đâu ra! Hay là mẹ đưa cho !"

      Tôi ép hỏi , còn đưa tay đến ngang hông nhéo cái. Diệp Tư Viễn né tránh, lắc đầu nghiêm túc với tôi: "Hằng năm đều có học bổng, khi tham gia thi đấu hội họa đoạt giải cũng có tiền thưởng, trước kia số tiền thưởng quán quân khi thi bơi lội cũng còn ít. Những thứ này. . . . . . cũng coi như là tiền của ."

      Tôi ngây ngẩn cả người, phát mình chưa từng nghĩ tới cái này, vẻ mặt tôi khoa trương với : " ra là còn có kho bạc riêng!"

      bị tôi chọc cười, mặt lên tầng đỏ ửng: " ra có thể sắp xếp ít tiền, có dùng cũng bị mẹ phát , cho nên sau này nếu em cần tiền gấp, liền với ."

      "Em biết rồi, Tư Viễn." Tôi ôm , trong lòng rất cảm động, rất cảm động, băn khoăn gì đó của tôi, Diệp Tư Viễn đều hiểu. Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn học mở cửa trái tim của mình ra chút, càng biếu con người của mình ở trước mặt Diệp Tư Viễn.

      Sau đó, Diệp Tư Viễn lại hỏi tôi chuyện học phí Trần Dạ. Tôi với , chuyện này tôi quyết định, đạt thành nhận thức chung với ba. Nhà đủ điều kiện để cho đồ đần học trong trường quý tộc, coi như thằng bé có chút nghĩ ra trong thời gian ngắn, thời gian lâu dài nó nhất định hiểu nổi khổ của chúng ta.

      " nghĩ , nếu đồ đần vào trường học ngoại ngữ này, bên cạnh đều là bạn học có chút tiền, người ta ăn mặc, chơi, nó đều so được, đồ đần có gì hết. Nó mới mười ba tuổi thôi, bảo vệ chắc tư tưởng thay đổi ngay, đến lúc đó chúng ta thể giúp nó quay lại được, vậy xong đời."

      Tôi dựa lên người Diệp Tư Viễn, ra suy nghĩ của tôi.

      "Em có đạo lý, chỉ là cũng nhất định, nếu như chân người đủ kiên cường, dễ dàng như bị hoàn cảnh thay đổi như vậy."

      "Vậy em có thể cam đoan với ! Bạn học đồ đần chính là người đặc biệt kiên cường, nó còn rất hay khóc nhè!"

      "Lúc mười ba tuổi cũng luôn hay khóc."

      "Ah? Tại sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, quả nhiên, bên môi Diệp Tư Viễn gợi lên nụ cười khổ.

      Tôi chép chép miệng, dám lên tiếng, Diệp Tư Viễn dùng đầu chạm vào đầu tôi, cười : " sao, bé trai ở tuổi đó rất nhạy cảm, thân thể sắp trổ mã nên rất nội tâm."

      Đột nhiên tôi nhớ tới chuyện, rất nghiêm túc với : "Tư Viễn, lần này em có thể có việc gì, riêng gì ứng Hạc Minh giúp chút, có lẽ còn có. . . . . . công lao của Diệp Tư Hòa."

      Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đầu của hơi nghiêng, trong ánh mắt lộ ra cỗ xác định, lặp lại lần: "Diệp Tư Hòa?"

      "Ừ." Tôi giương mắt nhìn , " ta , ý là có quan hệ với chuyện mùa hè kia, ta , ta giúp em, là vì ."

      "Vì ?"

      "Tư Viễn. . . . . ." Tôi lấy hết dũng khí nhìn , " có thể cho em biết, vào lúc bị thương, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Mặc kệ cái gì, em đều tin ."

      "Tiểu Kết, tại sao như vậy?"

      "Bởi vì. . . . . . Diệp Tư Hòa , mặc dù mực xem ta là họ, nhưng ta vẫn luôn xem là em trai. Em nghe lời này cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như quan hệ của ta tốt là lỗi của vậy."

      "Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm mắt của tôi, "Em muốn biết ư?"

      "Ừ, đúng." Tôi dùng sức gật đầu.

      "Nhưng ra là chuyện rất đơn giản, có lẽ nên chút với em."

      Lưng Diệp Tư Viễn dựa vào ghế sofa, tôi có chút khẩn trương nhìn , hít sâu hơi , rốt cuộc mở miệng: "Tụi đánh cầu lông, Diệp Tư Hòa đánh cầu đến tường, ta nhặt. Quả cầu cách máy biến thế rất gần, leo lên chân trơn rơi xuống, sau đó. . . . . . chuyện liền xảy ra."

      Cái này khác gì phiên bản tôi nghe, tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, chờ đợi tiếp.

      "Sau khi chuyện xảy ra, nghe mẹ với dì , hôn mê, cái gì cũng biết. Nghe . . . . . . Diệp Tư Hòa quỳ mặt đất, khóc đến sắp bất tỉnh, ta tát vào mặt mình, ôm chân ông nội và ba , cầu xin người lớn tha thứ ta. ta ta tốt, có chăm sóc tốt , ta ta biết máy biến thế lợi hại như vậy. ta hại , ta nguyện ý nhường hai tay của ta cho ."

      Giọng Diệp Tư Viễn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức làm cả người tôi sợ hãi. Tôi thầm trong lòng: xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Diệp Tư Hòa khẳng định dễ chịu, lúc đó mới mười lăm tuổi, có phản ứng và hành động này cũng đều bình thường thôi. Rốt cuộc Diệp Tư Viễn rối rắm cái gì chứ?

      "Sau đó, ngay vào ngay thứ năm làm phẫu thuật cắt tay, thím tới bệnh viện." đến chỗ này, vẻ mặt Diệp Tư Viễn rốt cuộc nổi lên chút biến hóa, khẽ nhăn mày rậm, trong ánh mắt lộ ra tia khổ sở.

      "Bà ấy mới vừa trở về sau chuyến du lịch với bạn bè đến nơi khác, là lần đầu tiên mình tới bệnh viện nhìn ." Diệp Tư Viễn đột nhiên cười lạnh, "Tiểu Kết, em có thể đoán được sau khi bà ấy nhìn thấy , gì với mẹ ?"

      " gì?"

      "Bà ấy thấy có cánh tay, lập tức khóc lớn lên. Cảnh tượng kia, nhớ vô cùng ràng. Sau đó bà ấy nắm cánh tay mẹ : ‘Sao em lại để con nít mang theo con nít? Thua thiệt em trước kia còn già dặn Diệp Huệ Cầm có chăm sóc tốt Tần Lý, hại nó tàn tật suốt đời. Bây giờ phải em cũng như vậy ư? Bình thường em dạy Tư Viễn thế nào? Sao cho nó biết máy biến thế là thứ nguy hiểm! Ngàn vạn lần thể đến gần, thể chạm vào!’"

      Diệp Tư Viễn đột nhiên ngậm miệng.

      "Sau đó sao?" Tôi gấp gáp hỏi .

      chậm rãi mở miệng: "Sau đó? Thím : ‘Tư Hòa nhà chúng tôi sớm biết uy lực vật kia. năm trước, trường học nó còn có đứa trẻ trèo tường đụng máy biến thế, bị cắt mất cánh tay trái!"

      Tôi bối rối, như bị vạn tên xuyên tim.

      Diệp Tư Viễn quay đầu nhìn tôi, nhàng cười tiếng, : "Lúc thím mấy lời này, vết thương rất đau, hoàn toàn ngủ được. Cho nên mỗi chữ, mỗi câu bà ấy , đều nghe được rành mạch."

      ". . ."

      "Tiểu Kết, em nên hiểu, những chuyện này có ý gì chứ?"

      Tôi có thể hiểu, nhưng lại thể tin được.

      "Diệp Tư Hòa ta, là cố ý." Diệp Tư Viễn nhìn tôi chằm chằm, sâu kín, kết thúc cuộc trò chuyện này.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 64.1: Sweet heart for¬ev¬er
      Editor: Hoàng Dung

      Tôi vừa phơi quần áo, vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, tự chủ lại nghĩ tới ngày đó chuyện với Diệp Tư Viễn. với tôi -- cố vào năm mười tuổi, Diệp Tư Hòa là cố ý.

      Thiếu niên mười lăm tuổi đó cố ý để cho em họ nhất của mình leo lên tường, nhặt quả cầu lồng cách máy biến thế rất gần. Diệp Tư Hòa là đứa lớn nhất trong mấy đứa bé, biết máy biến thế lợi hại, mặc kệ là thông qua kiến thức vật lý hay là trường hợp thực tế, đều biết. Mà thời điểm đó Diệp Tư Viễn chỉ là đứa trẻ, có lẽ vẫn còn rất sùng bái Diệp Tư Hòa, rất nghe lời của , đối mặt với mệnh lệnh của , Diệp Tư Viễn nho suy nghĩ nhiều, liền nhanh nhẹn bò lên tường.

      Tôi nắm chặt quần áo trong tay, trái tim nhanh chóng co rút thành đoàn. Tôi thể tưởng tượng được tình huống đó, thân thể của Diệp Tư Viễn giống như lá cây rơi từ đầu tường xuống, dòng điện cường đại thoáng xuyên qua thân thể của , ăn mòn thân thể của , trong nháy mắt, vận mệnh thay đổi.

      Tôi hiểu động cơ của Diệp Tư Hòa, nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng nghĩ ra.

      Tôi hận , hận đến chảy máu trong tim, hận đến trong đầu dâng lên ý niệm tà ác -- tôi hận thể giết chết , rút gân , lột da , tôi muốn chém đứt hai cánh tay của , để cho nếm thử chút tư vị khổ sở này! Cho biết, mười năm này, Diệp Tư Viễn trải qua như thế nào!

      Sau buổi tối Diệp Tư Viễn lời này với tôi, trong đầu tôi luôn lặp lại tình cảnh tự tôi suy nghĩ ra được, cố gắng thế nào cũng ngủ được.

      Khi đó tôi mới hiểu được, tại sao Diệp Tư Viễn vẫn những chuyện này với tôi. biết, tôi đau lòng cho , khổ sở cho , hận cho ! muốn làm cho lòng của tôi lại lần nữa trải qua chua xót uất ức mà trải qua trong mười mấy năm.

      thà rằng hi vọng tôi vẫn xem chuyện bị thương là ngoài ý muốn, cũng muốn để cho tôi biết đây có lẽ là người thân của cố ý làm. Diệp Tư Viễn cũng qua, bỏ xuống được; còn , từ ngày có tay, rất khó tin tưởng người khác.

      Tôi tin tưởng những năm gần đây, từng ở trong lòng hỏi thế giới biết đó tiếng tại sao, có lẽ tránh ở đỉnh núi người khóc đến khàn cả giọng, có lẽ đón gió vừa chạy vừa hô hào, có lẽ đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn bạn cùng lứa tuổi vui chơi; có lẽ giống tôi bây giờ, đêm nào cũng bị cơn ác mộng quấy rầy, nửa đêm đột nhiên thức tỉnh.

      Ở bên cạnh , chỉ còn lại có hai ống tay áo vĩnh viễn trống .

      Tôi biết có được đáp án, nhưng thế giới này, có quá nhiều vấn đề hoàn toàn có đáp án.

      Chúng ta bé như vậy, đối mặt những chuyện xấu xa, tà ác, bất công, điên đảo thị phi, trắng đen hỗn loạn, mỗi người đều thể làm gì.

      Bên trong cuộc sống thể làm gì đấy, Diệp Tư Viễn từ từ lớn lên, học xong nuốt nước mắt xuống, bắt đầu tích cực sống cuộc sống giống người bình thường.

      người thiện lương lại kiên cường, giấu nỗi đau này trong lòng, cố gắng cho tôi nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ của , đó chính là mặt ưu tú tốt đẹp, muốn làm cho chút bóng tối vấy bẩn trái tim tôi.

      Cho đến khi -- tôi bởi vì lời Diệp Tư Hòa hoài nghi mẹ Diệp, mới chạm đến dây cung nơi đáy lòng Diệp Tư Viễn.

      Quay đầu nhìn trong phòng khách, Diệp Tư Viễn ngồi dựa vào ghế sa lon xem ti vi, chân phải của đặt ở khay trà, ngón chân ấn điều khiển ti vi. người mặc T-shirt ngắn tay, ống tay áo trống rũ xuống bên cạnh, bộ dáng kia làm người ta cực kỳ đau lòng.

      Cánh tay ngắn trọn vẹn của Diệp Tư Viễn hết sức ràng, trước kia tôi cảm khái như vậy, chỉ là sau khi biết chuyện Diệp Tư Hòa, tôi cách nào khống chế nghĩ tới chút chuyện lộn xộn lung tung.

      Tôi thậm chí giấc mộng, mơ thấy tôi ngồi máy thời gian tới ngày sinh nhật mười tuổi của Diệp Tư Viễn. Ở mảnh đất trống, tiểu Tư Viễn muốn leo lên tường, tôi lập tức vọt tới, phen kéo xuống.

      "Đừng! Đừng leo! Diệp Tư Viễn! Đừng leo lên!" Tôi lớn tiếng kêu.

      "Tiểu Kết, Tiểu Kết! Em làm sao vậy? Tỉnh, Tiểu Kết!"

      Tôi mở mắt, cả người mệt lả, phát mình ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, trước mặt là gương mặt vừa lo lắng vừa kinh ngạc của .

      "Em lại gặp ác mộng." nhàng thở dài hơi, lại gần đặt đầu ở vai tôi, "Sớm biết em như vậy, nhất định gì với em."

      "Tư Viễn. . . . . ." Tôi thở hổn hển, bàn tay xoa gương mặt của , "Em lại thấy giấc mộng kia rồi."

      có trả lời, chỉ là nhàng cắn bả vai của tôi, cắn cắn biến thành liếm hôn.

      "Làm sao đây? Diệp Tư Viễn, em luôn thấy giấc mơ kỳ quái đó." Tôi từng với cảnh mộng của tôi, bởi vì tôi cực kỳ khổ não.

      " người nào có thể trở lại quá khứ." Rốt cuộc mở miệng, giọng bình tĩnh, "Nếu như luôn nghĩ như vậy, sớm điên rồi."

      Nhưng tôi kiên cường đó, tôi vẫn nghĩ, nghĩ ngừng, nghĩ đến trong lòng chua xót, hô hấp khó khăn.

      "Tiểu Kết, nghĩ về phía tốt, nếu như phải bởi vì bị thương, quen em." nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa, " cảm thấy, em chính là bảo bối ông trời tặng cho , cảm kích còn kịp."

      "Vậy em thà quen được ." Tôi , "Em chỉ hi vọng có thể có thân thể cường tráng khỏe mạnh."

      " tại rất khỏe mạnh mà."

      Tôi trừng , ràng biết tôi gì.

      "Khuya lắm rồi, ngủ. Tiểu Kết, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Diệp Tư Viễn lật người, hai chân kẹp chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi cũng kéo chăn đắp lên cho .

      Bóng tối quay về trong phòng, chúng tôi gắt gao kề bên nhau. lâu sau, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Diệp Tư Viễn: "Thân thể của cách nào thay đổi. Nếu như ngày nào đó em mệt mỏi, với , nhất định để em , tuyệt đối trách em."

      "Em , vậy phải làm sao?" Tôi sâu kín hỏi .

      trầm mặc hồi lâu: " tiếp tục sống."

      Thu hồi suy nghĩ, tôi phơi xong quần áo rồi, vào phòng khách ngồi lên ghế sa lon bên cạnh Diệp Tư Viễn. Tôi ôm chặt, nhắm mắt lại lời.

      "Sao vậy?" cảm nhận được khác thường của tôi.

      " có việc gì." Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới việc ban ngày, "Diệp Tư Viễn, biết ? Đường Duệ bị đuổi rồi."

      khẽ cau mày, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, lắc đầu cái với tôi.

      "Em cũng là buổi trưa nhìn bảng thông báo mới biết. Aizz. . . . . . em cảm thấy, là có chút quá tàn nhẫn."

      "Cái gì quá tàn nhẫn?"

      "Xử phạt của trường học! cảm thấy trường học quá tàn nhẫn sao? Đường Duệ cũng là năm thứ tư rồi, mười hai năm đọc sách lúc trước, vất vả thi lên đại học, vô kinh vô hiểm học bốn năm, gần đến lúc tốt nghiệp lại bị trường học đuổi. Em nghĩ, biết ba mẹ biết tin tức này như thế nào đây? Đổi thành ba em, hỏng mất là thể, sau đó đánh gãy chân em."

      Diệp Tư Viễn mím môi nhìn tôi, lại khẽ lắc đầu cái, : " người lớn, lúc làm mấy việc với em nên nghĩ đến có lẽ có hậu quả này."

      "Ừ. . . . . . Nhưng mà phải em sao rồi ư? Hơn nữa. . . . . . em cũng chuyện Đường Duệ với trường học, thế nhưng em lại cảm thấy ý của lãnh đạo trường học, giống như bọn họ đều biết hết rồi."

      Diệp Tư Viễn nhàng ho khan tiếng, quay mặt, : "Trong trường học cũng có rất nhiều lời đồn đãi, đều em bị hãm hại, các thầy cũng ngồi nhìn mặc kệ, dù sao cũng phải dựa theo lời đồn điều tra chút."

      "Có đạo lý. . . . . . Chẳng qua em rất tiếc cho ." Tôi lời lòng.

      " cho ngồi tù, tệ." Ánh mắt Diệp Tư Viễn thoạt nhìn quá cao hứng, "Nghĩ đến làm mấy chuyện này với em, hận được xé nát ."

      Tôi cười, xoa tóc của cười : " quá thảm, ngồi tù nữa có cách nào sống nữa rồi. Ha ha! Diệp Tư Viễn, nghe giọng điệu của , giống như Đường Duệ bị đuổi là kiệt tác của ."

      nghiêng đầu lại nhìn tôi chằm chằm: " có."

      Tôi cười to, "Em biết có, khẩn trương cái gì."

      @@@@@@@@@@@@

      Lúc Đường Duệ xuất ở trước mặt tôi là cuối tháng năm.

      mang mũ lưỡi trai và đeo mắt kính, vành nón kéo xuống thấp, xung quanh môi là mảnh râu, cả người nhìn gầy trông thấy, tinh thần suy sụp đến mức hoàn toàn cách nào liên hệ với người vừa liều lĩnh lại tự kỷ kia.

      Bên ngoài hành lang của trường học, đứng trước mặt tôi, lúc lâu sau tôi mới nhận ra là .

      " muốn làm gì?" Tôi đề phòng nhìn .

      "Trần Kết! muốn chuyện với em chút." Đường Duệ hạ thấp giọng, "Em yên tâm, làm gì em, em có thể cho mười phút ?"

      "Chúng ta có gì để ." Tôi hoàn toàn có thể đoán được muốn gì với tôi, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản nhếch nhác của , giọng lạnh lùng liền trở nên ấm áp chút "Đường Duệ, đó là trường học quyết định."

      "! phải vậy!" Đường Duệ có chút kích động, tôi nhìn bộ dáng của như hận được muốn xông lên, "Trần Kết, sai rồi! Chuyện đêm đó, hoàn toàn là đúng! Nhưng mà chúng tôi chỉ là uống nhiều quá nên đùa giỡn thôi, những hình kia cũng phải là chụp, lúc đồng nghiệp muốn truyền lên mạng, cũng ngờ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như có thể nghĩ đến, nhất định ngăn cản! sai rồi, Trần Kết, em tha thứ cho !"

      "Bây giờ với tôi điều này cũng vô dụng rồi! Đường Duệ, quyết định kia là của trường học, có quan hệ gì với tôi."

      " phải vậy! phải vậy!" lập tức lấy mắt kính đeo xuống, trong mắt phủ đầy tia máu, " ra trước khi thông báo ra ngoài, nhận được tin tức, sau đó cũng tìm quan hệ muốn chuẩn bị chút. Nhưng người khác phản hồi với là bối cảnh người giúp em bị đuổi rất mạnh, người tìm hoàn toàn đụng được ."

      "À?" Tôi hiểu lời của .

      "Hình như là người có cấp bậc cục trưởng, họ Trang. Trần Kết, biết chuyện huyên náo lớn như vậy. cầu xin em, có thể giúp cầu tình, để cho khôi phục học tịch, cho dù là học lại năm, thậm chí hai năm cũng sao! Chỉ cần có thể để cho tốt nghiệp!"

      Trong đầu tôi suy xét về lời của Đường Duệ, người giúp cho tôi là cục trưởng họ Trang ư? Tôi vẫn cho là Ứng giáo sư chứ, vậy xem ra, đây cũng là Hạ Thư Ý giúp đỡ bảy rẽ tám quẹo rồi.

      Nghĩ tới mình thiếu Diệp Tư Hòa nhân tình lớn, trong lòng tôi liền tích tụ cảm giác khó chịu.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :