Chương 64.1: Sweet heart for¬ev¬er
Editor: Hoàng Dung
Tôi vừa phơi quần áo, vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, tự chủ lại nghĩ tới ngày đó chuyện với Diệp Tư Viễn. với tôi -- cố vào năm mười tuổi, Diệp Tư Hòa là cố ý.
Thiếu niên mười lăm tuổi đó cố ý để cho em họ nhất của mình leo lên tường, nhặt quả cầu lồng cách máy biến thế rất gần. Diệp Tư Hòa là đứa lớn nhất trong mấy đứa bé, biết máy biến thế lợi hại, mặc kệ là thông qua kiến thức vật lý hay là trường hợp thực tế, đều biết. Mà thời điểm đó Diệp Tư Viễn chỉ là đứa trẻ, có lẽ vẫn còn rất sùng bái Diệp Tư Hòa, rất nghe lời của , đối mặt với mệnh lệnh của , Diệp Tư Viễn nho suy nghĩ nhiều, liền nhanh nhẹn bò lên tường.
Tôi nắm chặt quần áo trong tay, trái tim nhanh chóng co rút thành đoàn. Tôi thể tưởng tượng được tình huống đó, thân thể của Diệp Tư Viễn giống như lá cây rơi từ đầu tường xuống, dòng điện cường đại thoáng xuyên qua thân thể của , ăn mòn thân thể của , trong nháy mắt, vận mệnh thay đổi.
Tôi hiểu động cơ của Diệp Tư Hòa, nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng nghĩ ra.
Tôi hận , hận đến chảy máu trong tim, hận đến trong đầu dâng lên ý niệm tà ác -- tôi hận thể giết chết , rút gân , lột da , tôi muốn chém đứt hai cánh tay của , để cho nếm thử chút tư vị khổ sở này! Cho biết, mười năm này, Diệp Tư Viễn trải qua như thế nào!
Sau buổi tối Diệp Tư Viễn lời này với tôi, trong đầu tôi luôn lặp lại tình cảnh tự tôi suy nghĩ ra được, cố gắng thế nào cũng ngủ được.
Khi đó tôi mới hiểu được, tại sao Diệp Tư Viễn vẫn những chuyện này với tôi. biết, tôi đau lòng cho , khổ sở cho , hận cho ! muốn làm cho lòng của tôi lại lần nữa trải qua chua xót uất ức mà trải qua trong mười mấy năm.
thà rằng hi vọng tôi vẫn xem chuyện bị thương là ngoài ý muốn, cũng muốn để cho tôi biết đây có lẽ là người thân của cố ý làm. Diệp Tư Viễn cũng qua, bỏ xuống được; còn , từ ngày có tay, rất khó tin tưởng người khác.
Tôi tin tưởng những năm gần đây, từng ở trong lòng hỏi thế giới biết đó tiếng tại sao, có lẽ tránh ở đỉnh núi người khóc đến khàn cả giọng, có lẽ đón gió vừa chạy vừa hô hào, có lẽ đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn bạn cùng lứa tuổi vui chơi; có lẽ giống tôi bây giờ, đêm nào cũng bị cơn ác mộng quấy rầy, nửa đêm đột nhiên thức tỉnh.
Ở bên cạnh , chỉ còn lại có hai ống tay áo vĩnh viễn trống .
Tôi biết có được đáp án, nhưng thế giới này, có quá nhiều vấn đề hoàn toàn có đáp án.
Chúng ta bé như vậy, đối mặt những chuyện xấu xa, tà ác, bất công, điên đảo thị phi, trắng đen hỗn loạn, mỗi người đều thể làm gì.
Bên trong cuộc sống thể làm gì đấy, Diệp Tư Viễn từ từ lớn lên, học xong nuốt nước mắt xuống, bắt đầu tích cực sống cuộc sống giống người bình thường.
là người thiện lương lại kiên cường, giấu nỗi đau này trong lòng, cố gắng cho tôi nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ của , đó chính là mặt ưu tú tốt đẹp, muốn làm cho chút bóng tối vấy bẩn trái tim tôi.
Cho đến khi -- tôi bởi vì lời Diệp Tư Hòa hoài nghi mẹ Diệp, mới chạm đến dây cung nơi đáy lòng Diệp Tư Viễn.
Quay đầu nhìn trong phòng khách, Diệp Tư Viễn ngồi dựa vào ghế sa lon xem ti vi, chân phải của đặt ở khay trà, ngón chân ấn điều khiển ti vi. người mặc T-shirt ngắn tay, ống tay áo trống rũ xuống bên cạnh, bộ dáng kia làm người ta cực kỳ đau lòng.
Cánh tay ngắn trọn vẹn của Diệp Tư Viễn hết sức ràng, trước kia tôi cảm khái như vậy, chỉ là sau khi biết chuyện Diệp Tư Hòa, tôi cách nào khống chế nghĩ tới chút chuyện lộn xộn lung tung.
Tôi thậm chí có giấc mộng, mơ thấy tôi ngồi máy thời gian tới ngày sinh nhật mười tuổi của Diệp Tư Viễn. Ở mảnh đất trống, tiểu Tư Viễn muốn leo lên tường, tôi lập tức vọt tới, phen kéo xuống.
"Đừng! Đừng leo! Diệp Tư Viễn! Đừng leo lên!" Tôi lớn tiếng kêu.
"Tiểu Kết, Tiểu Kết! Em làm sao vậy? Tỉnh, Tiểu Kết!"
Tôi mở mắt, cả người mệt lả, phát mình ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, trước mặt là gương mặt vừa lo lắng vừa kinh ngạc của .
"Em lại gặp ác mộng." nhàng thở dài hơi, lại gần đặt đầu ở vai tôi, "Sớm biết em như vậy, nhất định gì với em."
"Tư Viễn. . . . . ." Tôi thở hổn hển, bàn tay xoa gương mặt của , "Em lại thấy giấc mộng kia rồi."
có trả lời, chỉ là nhàng cắn bả vai của tôi, cắn cắn biến thành liếm hôn.
"Làm sao đây? Diệp Tư Viễn, em luôn thấy giấc mơ kỳ quái đó." Tôi từng với cảnh mộng của tôi, bởi vì tôi cực kỳ khổ não.
" người nào có thể trở lại quá khứ." Rốt cuộc mở miệng, giọng bình tĩnh, "Nếu như luôn nghĩ như vậy, sớm điên rồi."
Nhưng tôi có kiên cường đó, tôi vẫn nghĩ, nghĩ ngừng, nghĩ đến trong lòng chua xót, hô hấp khó khăn.
"Tiểu Kết, nghĩ về phía tốt, nếu như phải bởi vì bị thương, quen em." nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa, " cảm thấy, em chính là bảo bối ông trời tặng cho , cảm kích còn kịp."
"Vậy em thà quen được ." Tôi , "Em chỉ hi vọng có thể có thân thể cường tráng khỏe mạnh."
" tại rất khỏe mạnh mà."
Tôi trừng , ràng biết tôi gì.
"Khuya lắm rồi, ngủ. Tiểu Kết, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Diệp Tư Viễn lật người, hai chân kẹp chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi cũng kéo chăn đắp lên cho .
Bóng tối quay về trong phòng, chúng tôi gắt gao kề bên nhau. lâu sau, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Diệp Tư Viễn: "Thân thể của cách nào thay đổi. Nếu như ngày nào đó em mệt mỏi, với , nhất định để em , tuyệt đối trách em."
"Em , vậy phải làm sao?" Tôi sâu kín hỏi .
trầm mặc hồi lâu: " tiếp tục sống."
Thu hồi suy nghĩ, tôi phơi xong quần áo rồi, vào phòng khách ngồi lên ghế sa lon bên cạnh Diệp Tư Viễn. Tôi ôm chặt, nhắm mắt lại lời.
"Sao vậy?" cảm nhận được khác thường của tôi.
" có việc gì." Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới việc ban ngày, "Diệp Tư Viễn, biết ? Đường Duệ bị đuổi rồi."
khẽ cau mày, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, lắc đầu cái với tôi.
"Em cũng là buổi trưa nhìn bảng thông báo mới biết. Aizz. . . . . . em cảm thấy, là có chút quá tàn nhẫn."
"Cái gì quá tàn nhẫn?"
"Xử phạt của trường học! cảm thấy trường học quá tàn nhẫn sao? Đường Duệ cũng là năm thứ tư rồi, mười hai năm đọc sách lúc trước, vất vả thi lên đại học, vô kinh vô hiểm học bốn năm, gần đến lúc tốt nghiệp lại bị trường học đuổi. Em nghĩ, biết ba mẹ biết tin tức này như thế nào đây? Đổi thành ba em, hỏng mất là thể, sau đó đánh gãy chân em."
Diệp Tư Viễn mím môi nhìn tôi, lại khẽ lắc đầu cái, : " là người lớn, lúc làm mấy việc với em nên nghĩ đến có lẽ có hậu quả này."
"Ừ. . . . . . Nhưng mà phải em sao rồi ư? Hơn nữa. . . . . . em cũng chuyện Đường Duệ với trường học, thế nhưng em lại cảm thấy ý của lãnh đạo trường học, giống như bọn họ đều biết hết rồi."
Diệp Tư Viễn nhàng ho khan tiếng, quay mặt, : "Trong trường học cũng có rất nhiều lời đồn đãi, đều em bị hãm hại, các thầy cũng ngồi nhìn mặc kệ, dù sao cũng phải dựa theo lời đồn điều tra chút."
"Có đạo lý. . . . . . Chẳng qua em rất tiếc cho ." Tôi lời lòng.
" cho ngồi tù, là tệ." Ánh mắt Diệp Tư Viễn thoạt nhìn quá cao hứng, "Nghĩ đến làm mấy chuyện này với em, hận được xé nát ."
Tôi cười, xoa tóc của cười : " quá thảm, ngồi tù nữa có cách nào sống nữa rồi. Ha ha! Diệp Tư Viễn, nghe giọng điệu của , giống như Đường Duệ bị đuổi là kiệt tác của ."
nghiêng đầu lại nhìn tôi chằm chằm: " có."
Tôi cười to, "Em biết có, khẩn trương cái gì."
@@@@@@@@@@@@
Lúc Đường Duệ xuất ở trước mặt tôi là cuối tháng năm.
mang mũ lưỡi trai và đeo mắt kính, vành nón kéo xuống thấp, xung quanh môi là mảnh râu, cả người nhìn gầy trông thấy, tinh thần suy sụp đến mức hoàn toàn cách nào liên hệ với người vừa liều lĩnh lại tự kỷ kia.
Bên ngoài hành lang của trường học, đứng trước mặt tôi, lúc lâu sau tôi mới nhận ra là .
" muốn làm gì?" Tôi đề phòng nhìn .
"Trần Kết! muốn chuyện với em chút." Đường Duệ hạ thấp giọng, "Em yên tâm, làm gì em, em có thể cho mười phút ?"
"Chúng ta có gì để ." Tôi hoàn toàn có thể đoán được muốn gì với tôi, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản nhếch nhác của , giọng lạnh lùng liền trở nên ấm áp chút "Đường Duệ, đó là trường học quyết định."
"! phải vậy!" Đường Duệ có chút kích động, tôi nhìn bộ dáng của như hận được muốn xông lên, "Trần Kết, sai rồi! Chuyện đêm đó, hoàn toàn là đúng! Nhưng mà chúng tôi chỉ là uống nhiều quá nên đùa giỡn thôi, những hình kia cũng phải là chụp, lúc đồng nghiệp muốn truyền lên mạng, cũng ngờ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như có thể nghĩ đến, nhất định ngăn cản! sai rồi, Trần Kết, em tha thứ cho !"
"Bây giờ với tôi điều này cũng vô dụng rồi! Đường Duệ, quyết định kia là của trường học, có quan hệ gì với tôi."
" phải vậy! phải vậy!" lập tức lấy mắt kính đeo xuống, trong mắt phủ đầy tia máu, " ra trước khi thông báo ra ngoài, nhận được tin tức, sau đó cũng tìm quan hệ muốn chuẩn bị chút. Nhưng người khác phản hồi với là bối cảnh người giúp em bị đuổi rất mạnh, người tìm hoàn toàn đụng được ."
"À?" Tôi hiểu lời của .
"Hình như là người có cấp bậc cục trưởng, họ Trang. Trần Kết, biết chuyện huyên náo lớn như vậy. cầu xin em, có thể giúp cầu tình, để cho khôi phục học tịch, cho dù là học lại năm, thậm chí hai năm cũng sao! Chỉ cần có thể để cho tốt nghiệp!"
Trong đầu tôi suy xét về lời của Đường Duệ, người giúp cho tôi là cục trưởng họ Trang ư? Tôi vẫn cho là Ứng giáo sư chứ, vậy xem ra, đây cũng là Hạ Thư Ý giúp đỡ bảy rẽ tám quẹo rồi.
Nghĩ tới mình thiếu Diệp Tư Hòa nhân tình lớn, trong lòng tôi liền tích tụ cảm giác khó chịu.
Last edited by a moderator: 9/11/15