Chương 56.2:
Editor: Hoàng Dung
Đầu tháng tư, tôi khôi phục hoàn toàn, lần nữa trở về trường học.
Tiết thanh minh, Diệp Tư Viễn về nhà tảo mộ. Sau khi trở về, buồn buồn cho tôi biết, chuyện này với ba mẹ của . Tôi gật đầu cái, trong lòng cũng có quá nhiều cảm xúc khổ sở, ngược lại là thở phào nhõm. Đây tuyệt đối là chuyện tốt, đối với bất kỳ người nào mà , đều là an bài hợp lý nhất. Rốt cuộc tôi và mẹ Diệp cần rối rắm, tôi cũng cần lo lắng mình trói buộc nữa. Nhìn và người trong nhà bắt đầu chuẩn bị chuyện ra nước ngoài, tôi chỉ là cảm thấy an tâm, cực kỳ an tâm.
Nhưng Diệp Tư Viễn hiển nhiên có tâm tình như thế, bị cảm xúc biệt ly quấy nhiễu, càng ngày càng trở nên đeo dính tôi, hình như muốn tách khỏi tôi phút. Nơi muốn là Is¬ti¬tu¬to Marango¬ni nằm ở Milan của Italy, là trường học thiết kế xếp thứ ba thế giới, cần học chương trình thạc sĩ lớp dự bị của đại học trước, còn phải nộp tác phẩm, thời gian tương đối cấp bách, thế nhưng lại như có chút hứng thú nào .
Tôi có chút bất đắc dĩ, người đàn ông này cũng sắp hai mươi ba tuổi rồi, lúc này lại giống như đứa bé, có chút biết làm sao. Tôi thường thấy ngẩn người, sững sờ ngồi ở phía trước cửa sổ, biết suy nghĩ tâm gì.
Tôi cố gắng biểu ra bộ dáng vui mừng, mỗi ngày thay đổi biện pháp đùa cho vui, rất khó để cho chân chính cười lên.
Có lần, rốt cuộc tôi hỏi : "Diệp Tư Viễn, đến tột cùng lo lắng cái gì?"
ngẩng đầu nhìn tôi chút, lại cúi đầu : "Tiểu Kết, em cảm thấy nước ngoài rồi, có chút khó khăn sao?"
"Có ý tứ gì?" Tôi ngồi xuống bên cạnh.
" có tay, biết. . . . . ." lắc đầu cái, " biết mình ra nước ngoài, gặp phải chuyện gì."
Đối diện với lúc này, chợt bắt đầu lo lắng chuyện này rồi, tôi biết ra trong lòng của vẫn luôn có này chút xác định. Bình thường biểu kiêu ngạo, chỉ là vì che giấu tự ti ở đáy lòng.
Kiêu ngạo và tự ti, vốn chỉ cách đường chỉ. Tôi và ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao hiểu đây? Lúc này, tôi nhất định phải khích lệ nhiều hơn, cho lòng tin và lực lượng.
" học ở chỗ này, phải cũng chỉ mình ư? Chuyện gì cũng có thể tự mình làm, hơn nữa làm được rất tốt. Tư Viễn, phải có lòng tin."
"Nhưng mà có rất nhiều chuyện vẫn làm được. Ở trong nước, gần nhà, có quá nhiều lo lắng."
"Ai nha! phải cùng sao, chờ thu xếp ổn thỏa cho mới trở về. Còn giúp mướn lưu học sinh Trung Quốc giúp tay, đây phải là chuyện có thể giải quyết ư?"
"Tiểu Kết. . . . . ." nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, "Vốn nghĩ có thể cùng ra nước ngoài với em tốt biết bao."
"Em mới ! Italy đó, em nghe hiểu câu, cũng phải là , học nhiều năm tiếng Ý như vậy. Aizz! Có phải sớm tính toán tốt rồi ?"
cười lên, gật đầu cái: "Năm hai trung học liền bắt đầu học, sau đó rút lui khỏi đội bơi."
"Như vậy phải rất tốt sao, rốt cuộc mơ ước trở thành , nên vui mừng chút."
"Ừ. . . . . ." cúi đầu xuống, trán chống lên trán của tôi, tiếng nho , " chính là bỏ được em, nỡ."
"Ngày nghỉ liền trở về thăm em thôi!" Tôi ôm cổ của , "Ngôi trường học, cái gì mà. . . . . . cái gì mà, Mã Lan ni gì đó, nghe nhân viên của Versace và Pra¬da, có 80% là tốt nghiệp từ nơi đó. Aizz! Rất lợi hại nha!"
"Là Marango¬ni." dùng cách phát chính xác nhất đọc lên, cười nhàn nhạt, trong giọng mang theo tia tự hào.
"Đúng đúng, tóm lại! đến nơi đó học, tương lai em cần sầu não về túi xách, quần áo, giày dép xa xỉ rồi! Ha ha ha ha. . . . . ." Tôi cười lớn, che giấu mất mác ở trong lòng, với , "Tư Viễn, phải tin tưởng mình, có thể làm được, biến thành nhà thiết kế vô cùng ưu tú, có thể thiết kế ra rất nhiều tác phẩm sáng tạo nhất, cái này có quan hệ với việc có tay."
Tôi chỉ đầu của mình: "Đây là ý tưởng trong đầu , chỉ có mới có thể làm được."
nhìn tôi, rốt cuộc nở nụ cười, sau đó nhàng gật đầu cái.
Tôi thở phào nhõm, hiểu trước khi rời , chuyện như vậy tuyệt đối chỉ có lần này, tôi nhất định phải sử dụng tất cả vốn liếng, thành lập được lòng tự tin của . là người đàn ông của tôi, là người mà tôi muốn nắm tay cả đời, tôi hiểu có bao nhiêu ưu tú, tôi hiểu có thể làm được tất cả, chỉ là phải, phải, phải, phải tin tưởng chính mình!
@@@@@@@@@@@@
Vốn tôi cho là chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ là ngờ, sau đó xảy ra chuyện , tạo thành ảnh hưởng đối với quan hệ của tôi và Diệp Tư Viễn mà tôi cách nào tưởng tượng ra.
Đó là việc chuyện , chuyện rất .
Tuần cuối của tháng tư, thời tiết dần dần nóng lên, tôi và Vương Giai Phân ăn trưa ở căn tin nhận được cuộc điện thoại lạ.
"Alo." Trong miệng tôi nhai thức ăn, chuyện mơ hồ .
"Là Trần Kết sao?" Trong điện thoại truyền tới giọng nam xa lạ, giọng mang ý cười.
"Đúng, xin hỏi là?"
"Ôi! Nhanh như vậy liền quên , là Diệp Tư Hòa đây."
"A! Tư Hòa, chào ." Tôi cảm thấy giải thích được, sau liên hoa Tết Nguyên Tiêu, ta hỏi số điện thoại của tôi, nhưng mấy tháng qua cũng có liên lạc...tôi sớm quên mất người này.
"Chào em, chào em! Trần Kết, là như vậy, bây giờ ở thành phố H, muốn tìm Tư Viễn ăn bữa cơm, mới vừa rồi gọi điện thoại cho nó, có kết nối được nên nghĩ tới liên lạc với em."
"À. . . Em có thể giúp gọi điện thoại cho ấy, để cho ấy gọi lại cho , có lúc Tư Viễn nghe điện thoại tiện lắm ."
" ra cũng cần, hẹn với em cũng như vậy thôi. Buổi tối sáu giờ rưỡi, em và nó cùng Phàm Nhân Hiên . và nó rất lâu gặp, muốn tìm nó hàn huyên chút."
Tôi càng cảm thấy kỳ quái, lần trước liên hoan tôi liền cảm thấy quan hệ giữa Diệp Tư Viễn và Diệp Tư Hòa được tốt. Diệp Tư Viễn chưa bao giờ ở trước mặt tôi chuyện của Diệp Tư Hòa, thường với tôi chuyện Tần Lý, còn có chị Tư Dĩnh, thậm chí còn có Tần Miễn lạnh lùng. Lúc trước nhìn thấy Diệp Tư Hòa, tôi thậm chí còn biết có người họ này.
Cho nên Diệp Tư Hòa muốn tìm Diệp Tư Viễn ăn cơm, phải là chuyện rất kỳ quái sao?
"Em. . . . . . em đồng ý được, em phải hỏi Diệp Tư Viễn chút."
"Trần Kết, em nhất định phải giúp tay. có chuyện quan trọng tìm nó, em giúp hỏi nó chút , chờ điện thoại của em".
"A, được."
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi cho Diệp Tư Viễn, cũng có đổ chuông quá nhiều lần, liền bắt máy.
Tôi lời Diệp Tư Hòa muốn tôi truyền đạt cho nghe, nghe xong, trầm mặc hồi lâu, cho tôi hai chữ: " ."
"Cái gì?" Tôi khỏi hỏi, "Tại sao vậy? ta có chuyện quan trọng tìm mà."
" ."
"Tư Viễn. . . . . ."
" có lời gì để với . Tiểu Kết, cách xa ra." Diệp Tư Viễn rất ít khi có giọng điệu này, lạnh đến mức làm tôi giật mình. Tôi lại khuyên đôi câu, vẫn cự tuyệt, tôi chỉ có thể cúp điện thoại.
Tôi chần chờ gọi cho Diệp Tư Hòa: " Tư Hòa, xin lỗi, buổi tối Tư Viễn có chút chuyện, chúng tôi được."
"Vậy ngày mai có được hay ?"
". . . . . ." Tôi rất khó xử! Ai có thể cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Nếu ngày mai được ngày mốt!" Giọng của Diệp Tư Hòa có chút gấp gấp, "Lần này tới đây chính là để tìm nó, nhưng nó nhận điện thoại của . Tiểu Kết, gấp lắm! Nếu như nó gặp ... quay về."
ta lại gọi tôi là Tiểu Kết rồi, tôi bối rồi, nghĩ thầm có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi , : "Để em hỏi lại ấy, nhưng em thể bảo đảm đâu."
". . ." ta trầm mặc hồi, đột nhiên , "Tiểu Kết, nếu như có thể, tìm em cũng giống như vậy thôi. nhìn ra được, tình cảm của em và Tư Viễn rất tốt, giữa và nó có chút hiểu lầm, nếu như em nguyện ý chuyện với , giúp chuyển vài lời với nó."
"Em?"
"Đúng vậy."
". . ." Tôi giọng , "Tư Viễn biết, vui đâu."
"Tiểu Kết, dù gì và Tư Viễn cũng là em họ. Những năm gần đây, quan hệ của và nó vẫn tốt lắm, nhưng muốn hóa giải hiểu lầm giữa với nó, em đồng ý giúp đỡ chứ?"
Tôi có chút do dự, lại cảm thấy mình giống như là lo chuyện bao đồng, quan hệ của Diệp Tư viễn và Diệp Tư Hòa tốt, ai nấy đều thấy được. Hơn nữa chỉ là , thái độ của ba Diệp mẹ Diệp đối với nhà Diệp Tư Hòa đều rất kém, ngồi ăn cơm chung bàn mà cũng chuyện, tôi lấy lập trường gì chuyện với ta đây?
Nhưng. . .giữa bọn họ có thể có hiểu lầm gì đó hay ? Nghĩ đến dù sao bọn họ cũng là em họ, tôi có chút động lòng, trước khi Diệp Tư Viễn ra nước ngoài, tôi muốn có thể giúp phục hồi quan hệ với Diệp Tư Hòa, chừng cũng là chuyện tốt!
"Để em suy nghĩ thêm chút, buổi chiều cho câu trả lời thuyết phục."
"Được, sáu giờ rưỡi ở phòng số bảy của Phàm Nhân Hiên chờ em. Hôm nay được ngày mai, ngày mai được ngày mốt."
xong, ta liền cúp điện thoại.
Tôi sững sờ nhìn điện thoại di động, ngẩng đầu chống lại tầm mắt nghi ngờ của Vương Giai Phân, đơn giản chuyện này với ấy chút.
"Cậu tớ nên ?"
"Tớ cảm thấy Diệp Tư Viễn nhà cậu nổi giận."
"Nhưng ta là chuyện hết sức khẩn cấp. Aizz. . . . . . Hai em này, cũng biết hiểu lầm gì mà huyên náo đến bế tắc như vậy."
"Tớ cảm thấy cậu đừng tốt hơn."
"Giai Phân, ra . . . . . . tớ có chút muốn ." Tôi ra lời trong lòng của mình với Vương Giai Phân. Tôi hiểu , mình là tò mò, hơn nữa cũng có lo lắng rất sâu, bởi vì giọng của Diệp Tư Hòa rất gấp, nghe giống như là giả.
"Cậu có thể hỏi lại Diệp Tư Viễn chút."
"Ừ. . . . . ." Tôi nâng má, cũng ăn ngon nữa.
Chương 57: Củ khoai lang phỏng tay.
Editor: coki (Mèo)
Buổi chiều sau khi học xong hai tiết tôi lại gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, uyển chuyển nhắc khéo về chuyện của Diệp Tư Hòa, ngoài dự đoán vẫn cự tuyệt. Tôi cũng dám chuyện tự mình hẹn gặp với Diệp Tư Hòa vì sợ tức giận tuy nhiên là tôi rất tò mò nhưng muốn vì chuyện này mà cãi nhau với Diệp Tư Viễn cho nên vẫn là nhắn cho Diệp Tư Hòa cái tin là buổi tối tôi được. ta có trả lời lại mà tôi cũng quyết định nghĩ tới nữa, tiếp tục ngồi học.
Buổi tối về đến nhà nhìn qua thấy có vẻ Diệp Tư Viễn được vui cho lắm, kỳ trong thời gian này đều có dáng vẻ này và đương nhiên là tôi ngốc đến nổi chọc vào cây súng lên nòng, hai người nên làm cái gì làm cái đó, ai nhắc tới chuyện của Diệp Tư Hòa.
Buổi tối ngày hôm sau Diệp Tư Viễn có lớp phụ đạo, tôi cùng ăn cơm tối xong liền kéo Uyển Tâm tập thể dục thuận tiện đợi khi Diệp Tư Viễn tan học cùng về nhà.
Tôi thao thao bất tuyệt với Uyển Tâm về chuyện Diệp Tư Viễn du học, Uyển Tâm yên lặng lắng nghe chờ tôi xong chị ấy mới hỏi: "Tiểu Kết, cậu ta ra nước ngoài, em lo lắng sao?"
Tôi kỳ quái hỏi: "Lo lắng? Lo lắng cái gì?"
"Thời gian hai năm có rất nhiều biến hóa."
"Em chờ ấy."
"Chị biết em chờ tới cùng nhưng mà lỡ như cậu ta thay đổi..."
" ấy..." Tôi nghe Uyển Tâm liền nở nụ cười, kiên định lắc đầu : " ấy như vậy."
"Đồ ngốc, hai người bọn em đều là đồ ngốc!" Uyển Tâm cười: " Em còn phải cân nhắc về vấn đề người lớn trong nhà em nữa đó!"
"Khụ! Còn phải lo lắng sao! Khi Diệp Tư Viễn trở lại ấy trở thành người cực kì, cực kì lợi hại! Nhà thiết kế đó, chắc chắn ba em phản đối!" Tôi kéo cánh tay Uyển Tâm, cười rộ lên.
Chúng tôi trò chuyện điện thoại của tôi vang lên.
Tôi vừa nhìn thấy là Diệp Tư Hòa liền bắt điện thoại nghe ta : "Tiểu Kết, là , Diệp Tư Hòa. tại ở trường học của bọn em, em ở phòng nào? Có thể dành ra 20 phút để chuyện với ?"
Tôi có chút hoảng sợ, Diệp Tư Hòa biết tôi và Diệp Tư Viễn ở chung, nhìn biểu tình nghi hoặc của Uyển Tâm tôi thầm nghĩ sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, với ta: " Em ở sân thể dục, qua đây ."
Cơ hội này tệ, Diệp Tư Viễn trong giờ học ngược lại tôi lại muốn nghe Diệp Tư Hòa lòng như lửa đốt rốt cuộc muốn với tôi cái gì.
ta tới đây rất nhanh vẫn giống như lần trước gặp mặt, ăn mặc cực kì rắm thúi, cả người ăn mặc thời thượng chói lóa. ta nhìn thấy tôi và Uyển Tâm ánh mắt sáng lên, cười : "Trường học của các em quả là mỹ nữ như mây nha, vừa nhìn liền thấy hai người."
Tôi giới thiệu hai người với nhau, trước khi Diệp Tư Hòa đến tôi có sơ lược việc cho Uyển Tâm nghe, Uyển Tâm thấy chúng tôi có chuyện muốn liền đến bên cạnh ngồi xuống, muốn quấy rầy chúng tôi.
Sau khi chị ấy rời , tôi nhìn Diệp Tư Hòa hỏi: " Tư Hòa, muốn cái gì với em? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại gấp như vậy?"
ta nở nụ cười chỉ chỉ sân thể dục : "Vừa vừa chuyện được ?"
Tôi đồng ý cùng ta sóng vai sân. sân thể dục có rất nhiều cặp tình chàng ý thiếp, Diệp Tư Hòa có chút thích thú nhìn bọn họ, tôi chờ ta mở miệng nhưng ta vẫn im lặng.
Ngay tại thời điểm tôi mất kiên nhẫn muốn hỏi ta ta lại chuyện: "Tiểu Kết, dối gạt em, lần này đến đây là do muốn nhờ Tư Viễn giúp việc."
"Chuyện gì?"
"Công ty của sắp chống đỡ nổi nữa." ta cúi đầu, mũi chân đá hòn đá đường: "Là công ty PR mà lần trước với em."
"A?" Tôi cảm thấy kì lạ, công ty của ta đóng cửa có quan hệ gì với Diệp Tư Viễn?
"Sau khi tốt nghiệp đại học mực muốn tự mình xây dựng nghiệp, ngay lúc đầu khai trương siêu thị có người bị ngộ độc đăng lên báo về sau liền đóng cửa. Sau đó mở tiệm thuốc quý cũng bị nhà báo bán thuốc giả kỳ cũng phải giả toàn bộ chỉ là có chút nhái mẫu mã mà thôi, ầm ĩ vài lần cũng có hứng thú tiếp tục nữa. Cuối cùng là công ty vật liệu, lần này còn thảm hại hơn, nhiều lần bị tổn thất trong khâu vận chuyển hàng hóa thiếu chút nữa bồi thường được còn bị tố cáo lên Cục công thương. Lần này mở công ti PR, phải dễ dàng mới nhận được đơn đặt hàng lại thường xuyên bị hủy hợp đồng, địa điểm tổ chức thuê xong cũng liên hệ tốt với các ngôi sao, xe cộ. Vấn đề này xảy ra rất thường xuyên."
“Trước đó có công ty lớn muốn quảng bá nhân dịp thành lập được mười năm, cái gì cũng chuẩn bị xong xuôi kết quả là gần đến giờ cử hành địa điểm lại bị người khác dành mất, đối phương thà sống thà chết bồi thường tiền đặt cọc chứ muốn thay đổi mà lửa cháy đến nơi rồi, lúc này đâu để tìm địa điểm tổ chức, về sau rất dễ dàng gì mới miễn cưỡng tiếp tục tổ chức buổi lễ nhưng khách hàng cực kì bất mãn, cho tới bây giờ vẫn chịu trả tiền hại thua lỗ rất nặng.”
ta dong dài với tôi, tôi nghe mà giống như lọt vào sương mù, đây là chuyện gì vậy? Vị huynh đài này chắc là bị sao tai họa nào chiếu mệnh rồi, vậy mà lại xui xẻo đến mức đó nhưng quan trọng nhất là tôi vẫn hiểu những thứ xui xẻo này có liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?
ta nhìn thấy vẻ mặt mê mang của tôi, cười khổ : "Có phải em cảm thấy rất xui xẻo hay ?"
Tôi gật đầu có chút buồn cười, vị huynh đài này trải qua nhiều đả kích như vậy mà vẫn sống rất tốt, quả là thần kinh của ta rất cứng cỏi, tôi hỏi: "Việc này có liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?"
"Có." ta gật đầu, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Em đừng tưởng rằng những việc này đều là ngẫu nhiên kỳ thực có chứng cứ vô cùng xác thực cho thấy toàn bộ việc này đều có người đứng sau hãm hại ."
"A?"
"Mà người này em cũng biết."
"Người nào vậy?" Tôi kì quái hỏi: "Chắc phải là Diệp Tư Viễn đâu, ấy cũng có năng lực lớn như vậy."
"Nếu ra biết em có tin hay ."
"Là người nào?"
"Là mẹ của Diệp Tư Viễn, thím Hai của ."
Tôi triệt để ngây dại, chớp chớp đôi mắt, nhìn bộ dáng ta giống như đùa : " Làm sao có thể? có khả năng!"
Đúng là mẹ Diệp là người rất lợi hại nhưng tôi tin bà lại làm ra loại chuyện này, tốt xấu gì Diệp Tư Hòa cũng là họ của Diệp Tư Viễn, tất cả đều là ruột thịt thân thích, tôi thể nghĩ ra được động cơ để bà hành động như vậy là vì cái gì mà Diệp Tư Viễn lại thường xuyên cùng tôi về chuyện của mẹ , bản thân tôi cũng tiếp xúc với bà nhiều ngày nên tôi biết mẹ Diệp được sinh ra từ dòng dõi thư hương, ba cùng chú của bà là Tham chính trong nhà cũng có chút bối cảnh mà bản thân bà cũng có chút hàm dưỡng, tốt nghiệp tại trường cao đẳng ở Singapore, học vị Thạc sĩ, cả người xinh đẹp lại có khí chất cho nên tôi mới thèm tin bà lại làm ra những chuyện hạ lưu này.
" biết em tin." Diệp Tư Hòa cười cười tự giễu, ta khoát tay thở dài : "Bản thân cũng muốn tin tưởng nhưng đây là ."
"Nếu như vậy bà làm vậy vì cái gì?" Tôi hoảng sợ lại mơ hồ bởi vì giọng điệu suy sụp cuả Diệp Tư Hòa.
"Bởi vì..." ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, miệng phun ra ba chữ: "Diệp Tư Viễn."
Ngay cả tôi cũng thể được nữa.
"Em đừng khẩn trương như thế! chỉ tùy tiện tâm với em thôi." Hai tay ta đút vào túi quần, nhìn về phương xa: "Tiểu Kết, Tư Viễn có với em chuyện cậu ấy bị thương chưa?"
" có." Ngược lại sau khi bị thương lại ít nhưng đúng là chuyện bị thương Diệp Tư Viễn chưa từng đề cập qua. Đó là kí ức đen tối nhất của , qua hồi tai nạn làm thay đổi tất cả cuộc sống của mà tôi có ngu xuẩn đến mức đụng vào vết sẹo của .
Diệp Tư Hòa thấp giọng : "Kỳ Diệp Tư Viễn bị tai nạn cũng có trách nhiệm."
"Cái gì?" Tôi dừng bước chân.
ta cũng dừng bước, xoay người nhìn tôi: "Thời điểm cậu ấy bị thương cũng ở đó, việc cậu ấy đụng phải máy biến thế cũng có trách nhiệm."
"Vì sao.....lại như vậy?" Tôi cảm thấy cả người mình đều run rẩy, đây là chuyện cũ mà Diệp Tư Viễn muốn chôn dấu, chẳng lẽ bây giờ tôi phải nghe nó từ miệng của người xa lạ sao?
Tôi hít hơi sâu chuẩn bị nghe Diệp Tư Hòa dài dòng văn tự nghĩ tới ta chỉ qua loa đại khái câu: "Khi Tư Viễn bị tại nạn lúc đó cậu ấy 11 tuổi, 15 tuổi, bọn đánh cầu lông kết quả là cầu rơi xuống đất nên bảo Diệp Tư Viễn nhặt mà máy biến thế lại ở bên cạnh sau đó... liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thím Hai vẫn cho rằng chuyện Tư Viễn bị tai nạn là lỗi của từ đó về sau liền sống dễ chịu, tốt nghiệp trung học xong tính ra nước ngoài du học kết quả là là thủ tục làm xong, thiếu cái này thiếu cái kia về sau trực tiếp nổi giận nên học tại đại học trong nước cho xong, sau khi tốt nghiệp lại gặp phải những chuyện loạn thất bát tao này."
ta nhàng bâng quơ nhưng suy nghĩ của tôi sớm bay xa rồi. Diệp Tư Viễn bị thương trong lúc đánh cầu lông vậy mà lúc sinh nhật tôi lại cùng Vương Giai Phân đánh cầu, nghĩ đến bộ dáng thương tâm của khi đó tôi lại thấy đau lòng lần nữa, hóa ra vẫn luôn gạt tôi việc này, đánh cầu lông đối với mà chắc là... cơn ác mộng.
"Tiểu Kết, Tiểu Kết?" Diệp Tư Hòa gọi tôi trong mớ suy nghĩ lẫn lộn.
"A?" Tôi bực bội : "Ý của là mẹ Tư Viễn cảm thấy hại Tư Viễn cho nên mới ngáng chân ?"
" sai, đúng là có chuyện như vậy." ta bất đắc dĩ cười cười: "Kỳ khi đó cũng chỉ là thiếu niên choai choai nếu trái cầu kia rơi gần Diệp Tư Viễn hơn cũng bảo cậu ấy nhặt, nếu nó ở bên phía bản thân leo lên đó nhặt rồi."
"..."
" Đó là chuyện ngoài ý muốn, giải thích với bọn họ vô số lần nhưng mà thím Hai vẫn chịu tha thứ cho ."
"Vậy... lần này tìm Diệp Tư Viễn là vì?"
Last edited by a moderator: 9/11/15